1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14
      Màn đêm dần buông xuống, đây là buổi tối thứ hai của Liễu Vận Ngưng ở trong cung.

      Trong cung điện vắng vẻ thê lương chỉ có Liễu Vận Ngưng, còn có hai thị nữ theo nàng, Lưu Dục và Lý Nhĩ, biết có phải cung nhân phụ trách nội thị* quên hay có người dặn dò riêng , thế nhưng hề có thị nữ và cung nhân nào được phân phối đến đây. (*Nội thị: những việc trong cung từ quản lý cung nhân đến việc tu sửa cung điện)

      Ngồi bên song cửa sổ, Liễu Vận Ngưng ngước nhìn trời đêm, có hơi xuất thần. Chiếc lá trong tay héo úa, những đầu ngón tay vân vê chiếc lá.

      "Nương nương, tắm rửa trước ạ!" Sau khi chuẩn bị nước ấm xong, Lưu Dục từ phòng trong ra thấy Liễu Vận Ngưng xuất thần nhìn bầu trời đêm.

      Nàng khỏi khẽ thở dài.

      "Nương nương, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, tất cả tốt lên thôi mà." Nàng , giọng điệu lại yểu xìu đến chính nàng cũng dám tin.

      Liễu Vận Ngưng nở nụ cười: "Lưu Dục, ngươi lúc nào cũng thích quan tâm đến người khác!" Rồi nàng im lặng.

      "Ha!" Nàng cười khổ: "Có lẽ vậy!"

      " đúng là quá đáng, sao lại có kẻ dám khi dễ người khác đến thế!" Đúng lúc hai người chuyện, Lý Nhĩ từ bên ngoài xông vào, vẻ mặt khó chịu.

      Ánh mắt căm giận vừa nhìn thấy vẻ mặt trầm như nước của Lưu Dục lại chuyển sang khiếp sợ: "Ta......ta......"

      "Lời ta ngươi lại quên nữa à?" Lưu Dục bình tĩnh hỏi.

      ", có." Lý Nhĩ rụt rè biện giải: "Nhưng mà những người đó khi dễ người khác quá!"

      "Những người đó?" Lưu Dục biến sắc: "Ngươi vừa mới gây gổ với người của cung khác sao?"

      " có, vừa rồi những người đó những lời rất khó nghe, ta nhịn, câu ta cũng chưa có !"

      Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Dục giãn ra: "Ngươi làm tốt lắm!"

      "Nhưng mà......" Lý Nhĩ bất mãn, muốn phản bác lại bị ánh mắt nghiêm khắc của Lưu Dục làm cho câm nín.

      "Nương nương, nước nguội rồi, mau tắm !"

      "Ừm!" Gật gật đầu, Liễu Vận Ngưng đứng dậy, Lưu Dục thấy chiếc lá khô trong tay nàng, chau mày đồng ý: "Nương nương, vật bẩn như vậy nên cầm trong tay!"

      Lý Nhĩ trợn mắt nhìn nàng: "Vậy cái gì mới bẩn, đó là......"

      Chưa xong bị động tác của Liễu Vận Ngưng cắt ngang, nàng trừng lớn mắt: "Nương nương, sao phải ném nó ? ràng đó là vật người rất quý trọng!"

      Buông mắt, Liễu Vận Ngưng cúi đầu nỉ non: "Bởi lẽ còn cần thiết nữa!"

      Lời hứa hẹn mất rồi, tồn tại của chiếc lá như tín vật ấy cũng còn ý nghĩa nữa.

      Từ nay về sau, nàng thử cố gắng, ngậm miệng, nhắm mắt, tai ngơ đối với tất cả, nghe, nhìn, thấy.

      Nàng, chỉ là phi tử trong hậu cung của Đế Vương Kỳ quốc.

      Chỉ là kẻ, tồn tại để làm thế thân cho phi tử của người khác.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15
      Từ nay về sau, nàng thử cố gắng, ngậm miệng, nhắm mắt, tai ngơ đối với tất cả, nghe, nhìn, thấy.

      Nàng, chỉ là phi tử trong hậu cung của Đế Vương Kỳ quốc.

      Chỉ là kẻ, tồn tại để làm thế thân cho phi tử của người khác.

      Chiếc lá khô ấy bay ra ngoài trời đêm, trước khi rơi xuống đất còn bị cơn gió thổi qua, bay bay trong trung, trăn trở, cung điện dần vắng lặng, nó hề bay trở về căn phòng nặng nề.

      "Nương nương—-" Lý Nhĩ nghiêng đầu, hiểu cho lắm, lòng hiểu sao cũng cảm nhận được khổ sở trong lòng Liễu Vận Ngưng, nhịn được khẽ gọi.

      "Thánh Thượng giá lâm!" Bỗng dưng, thanh đặc biệt lảnh lót của cung nhân vang vọng tại cái cung điện quạnh quẽ, ba người sững sờ, kinh ngạc lần lượt thể mặt mỗi người, Liễu Vận Ngưng cuối cùng vẫn là người phản ứng đầu tiên, thu hồi biểu cảm hòa nhã, sau đó nhanh chân bước ra ngoài. Lưu Dục và Lý Nhĩ cũng theo sát phía sau, quỳ xuống trước: "Nô tỳ bái kiến bệ hạ!"

      "Thần thiếp biết Thánh Thượng giá lâm để chạy ra nghênh đón trước, cúi xin bệ hạ thứ tội!" Buông bộ mặt nghiêm xuống, nàng cung kính quỳ xuống, đập vào mắt là đôi ủng lụa vàng, nhưng đôi ủng ấy chỉ mới dừng chút, liền bước ngang qua mặt.

      trầm mặc, lan nhanh trong điện, lên đến nóc điện, cũng chịu tán .

      Lý Nhĩ quỳ sau lưng Liễu Vận Ngưng bị khí thế của Hiên Viên Kỳ dọa, rụt lui trong khiếp sợ.

      Thời gian trôi qua từng giây, sắc mặt Hiên Viên Kỳ hề thay đổi nhìn ba chủ tớ, bộ mặt lạnh lùng kiên định biết y suy tư cái gì.

      Hồi lâu, y bỗng nhiên : "Các ngươi lui xuống !" Vẫn cho phép Liễu Vận Ngưng đứng dậy.

      Lưu Dục chần chờ chút, bất an nhìn nhìn chủ tử của nàng, mới dập đầu cung kính đáp: "Dạ!" Cúi đầu lui ra ngoài, chân Lý Nhĩ có hơi nhũn ra, thấy thế vội làm theo.

      Nháy mắt, trong cung điện chỉ còn lại mình Hiên Viên Kỳ và Liễu Vận Ngưng.

      Im lặng, hầu như có thể nghe thấy tiếng hít thở của đôi bên: "Liễu phi thấy ý chỉ của trẫm, có bất mãn gì ?"

      Liễu Vận Ngưng cúi đầu, bình tĩnh : "Thần thiếp dám!"

      "Ha—-" Y cười nhạo, ngồi xuống: "Đứng dậy !"

      Tuy cúi đầu thể thấy được vẻ mặt của y, nhưng Liễu Vận Ngưng có thể nghe được giọng điệu khinh thường của y, cắn cắn môi dưới, nàng bắt mình bình tĩnh mở miệng đáp: "Tạ bệ hạ!"

      Quỳ hơi lâu, nên khi đứng dậy đầu gối nàng có hơi ê ẩm, cười khổ, nàng gạt sạch tạp niệm trong đầu ra ngoài, lấy thái độ mà vị phi tử nên có, giương tay mỉm cười nhìn vị Đế Vương cao cao tại thượng, hỏi: "Đêm khuya bệ hạ đến đây, là muốn thần thiếp thị tẩm?"

      Chớp chớp mắt, sắc mặt của y hề thay đổi nhìn nụ cười mỉm của nàng, bỗng vươn tay, khẽ vuốt má nàng, cười nhạt: "Khuôn mặt này của ngươi, đúng là giống nàng như đúc nhỉ!"
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16
      Chớp chớp mắt, sắc mặt của y hề thay đổi nhìn nụ cười mỉm của nàng, bỗng vươn tay, khẽ vuốt má nàng, cười nhạt: "Khuôn mặt này của ngươi, đúng là giống nàng như đúc nhỉ!"

      'Nàng' mà y , cả hai người đều đó là ai.

      "......" Cụp mắt xuống, nàng gì để phản bác lại.

      —- Khuôn mặt này ta tình nguyện cần nó.

      Y đột nhiên buông tay, : "Trẫm bỗng dưng muốn nghe đàn, Liễu phi có thể tấu cho trẫm khúc được ?" Hình như trưng cầu ý kiến của nàng, nhưng giọng điệu như ra lệnh cho phép nàng từ chối.

      "Vâng!" Nàng cúi đầu trả lời, hơi hơi khom người, chậm rãi bước đến bên bàn dài, lẳng lặng nhìn cây đàn bàn, lo lắng lờ mờ hiển nơi chân mày, ánh sáng đều phản phất mặt nàng, nhàn nhạt nhu hòa.

      Khẽ gẩy gẩy đàn, tiếng đàn du dương kéo dài vang vọng trong cung, triền miên điện, chịu tản .

      Nàng nở nụ cười nhạt, mang theo thỏa mãn.

      —- Cây đàn này làm bạn với nàng suốt mười mấy năm, vật chân chính thuộc về nàng. Còn những thứ khác......

      Nụ cười của nàng nhạt dần.

      —- Những thứ khác, nàng xa cầu.

      Tiếng đàn du dương thanh nhã chậm rãi vang lên, Liễu Vận Ngưng ngước nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, những ngón tay khẽ lướt dây đàn cách linh hoạt, nàng dần chìm đắm trong thế giới của riêng mình, quên mất Liễu Uẩn Nịnh, quên mất Liễu Vận Ngưng, quên mất hai đứa trẻ mười năm về trước.

      Quên, chỉ cần quên mất những hy vọng, nàng phải thất vọng lần nữa —-

      mất mác giống như nước chảy, thể trở lại, mất mác giống như ánh tà dương ngày hôm nay, vĩnh viễn trở lại, cho dù ngày mới có lại lên, cũng thể giống ngày hôm nay.

      —- Cứ như bây giờ, là tốt rồi, đủ rồi.

      Hiên Viên Kỳ ngồi nhuyễn tháp* từ từ nhắm hai mắt lại, ngón tay như nhịp nhịp theo, lắng nghe cách tinh tế. (*Nhuyễn tháp: giường êm)

      Tiếng đàn thanh nhã mang theo cảm giác quen thuộc khó diễn tả, ngón tay nhịp nhịp dừng lại, y mở mắt ra, bình tĩnh nhìn nàng, suy nghĩ dần bay xa. Thức tỉnh, giật mình, y như nhìn thấy bóng hình như tiên tử ấy, trong mắt y thoáng dịu dàng.

      Thuần khiết đẹp đẽ đến thế, chỉ cần liếc mắt cái, khắc sâu trong lòng y, cũng chính vào giây phút đó, y quyết định, dù cho phải dùng bất kỳ thủ đoạn gì, đều phải có được nàng, nhất định phải có được nàng.

      Nàng và bóng hình ở yến hội dần đan xen vào nhau, nét mặt kiên định lạnh lùng thả lỏng.

      Thời gian thong thả trôi, ngoại trừ tiếng đàn du dương thanh nhã còn tiếng động nào khác, nàng hình như quên mất tồn tại của y, chìm đắm trong tiếng đàn, cuối cùng, tiếng 'tang' vang lên, nàng dùng trọng cao nhất để kết thúc khúc nhạc, lúc ngón tay kéo căng dây đàn, nháy mắt, tĩnh mịch bao phủ khắp điện đến cả thanh cũng nghe được, im lặng, khiến tâm kẻ khắc như bị đè nén.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17
      Thời gian thong thả trôi, ngoại trừ tiếng đàn du dương thanh nhã còn tiếng động nào khác, nàng hình như quên mất tồn tại của y, chìm đắm trong tiếng đàn, cuối cùng, tiếng 'tang' vang lên, nàng dùng trọng cao nhất để kết thúc khúc nhạc, lúc ngón tay kéo căng dây đàn, nháy mắt, tĩnh mịch bao phủ khắp điện đến cả thanh cũng nghe được, im lặng, khiến tâm kẻ khắc như bị đè nén.

      Đế Vương lẳng lặng nhìn nàng nhưng thể biết y muốn điều gì, vẻ mặt nhu hòa ban đầu nay trở nên lạnh lùng, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.

      Đôi mắt lạnh lẽo chút ấm áp biến thành đôi mắt màu nâu đen thâm sâu, nhìn nàng chăm chú, lạnh như băng hàn.

      "Lại đây!" Thanh lạnh leo, hề có nét tương đồng với thanh ôn hòa như trong trí nhớ của nàng, bi ai trỗi dậy, nàng bỗng nhiên phát , bản thân ra đáng buồn đến thế.

      —- Tại sao vẫn chịu quên?

      "Dạ!"

      Cúi đầu, nàng chậm rãi bước đến, đợi nàng đến gần, Hiên Viên Kỳ còn kiên nhẫn kéo nàng lại, giam cầm nàng trong lòng mình.

      "A!" Nàng tự chủ được thốt lên, ngẩng đầu nhìn, thấy đôi mắt như hố băng lạnh lẽo đến tận xương.

      Nàng rùng mình gượng gạo.

      Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, sợ hãi trỗi dậy trong lòng nàng!

      Có kiên cường thêm nữa, nàng cũng chỉ là thiếu nữ mười tám thôi!

      " biết thần thiếp làm sai chuyện gì?" Đè nén sợ hãi trong lòng, nàng cố gắng bắt bản thân phải bình tĩnh, nàng thành công, nhưng cũng thành công khiên sắc mặt Hiên Viên Kỳ càng thêm tái nhợt!

      " tồn tại của ngươi chính là sai lầm!" Ánh mắt của y lạnh lẽo đến cực điểm.

      —- Nếu phải do nàng, người trong lòng y giờ, chính là Liễu Uẩn Nịnh.

      Lời lạnh lùng vô tình, giống như thanh kiếm sắc nhọn, đâm vào lòng nàng.

      —- tồn tại của nàng sai lầm sao?

      "Ta...... Ta biết." Nàng thào, hướng mắt nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt mờ mịt có tiêu điểm: "Ta biết."

      —- Nàng vẫn luôn biết, vẫn luôn biết điều đó là đúng.

      "Ngươi biết?" Đưa tay nâng cằm nàng lên, Hiên Viên Kỳ cười lạnh : "Chính ngươi cũng cho rằng tồn tại của bản thân là sai lầm?"

      Lời lạnh lùng kéo dòng suy nghĩ của nàng về, mờ mịt biến mất, nàng thẳng thắn nhìn y, buông mi mắt, khẽ giọng trả lời: "Thần thiếp chưa bao giờ tồn tại của mình là sai lầm cả!"

      "Hử?" Bàn tay giữ lấy cằm của nàng thoáng dùng sức: " như vậy, là trẫm sai rồi?"

      "......"

      "Ngươi cho là vậy có phải hay ?"

      "Thần thiếp dám!"
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18
      "Ngươi cho là vậy có phải hay ?"

      "Thần thiếp dám!"

      "Ngươi biết ?" Buông cằm nàng ra, y đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng: "Nếu phải ngươi có khuôn mặt giống Liễu Uẩn Nịnh như đúc, ngươi giờ ở trong thiên lao đấy!"

      "......"

      " tại chưa tìm thấy Liễu Uẩn Nịnh, vậy bắt ngươi làm thế thân cũng tệ!" Lại nâng cằm nàng lên, trao nụ hôn lạnh lẽo lên môi nàng: "Dù sao, đời khó có thể tìm được khuôn mặt giống nàng đến thế!"

      " như vậy, thần thiếp chỉ cần an phận, làm thế thân là đủ rồi?" Nàng vẫn mỉm cười đối diện với y, dù cho có nghe những lời sỉ nhục mình.

      Lòng Hiên Viên Kỳ tự dưng cảm thấy vui, xô nàng ra, lạnh lùng đáp: "Đúng vậy, thân phận ngươi tại ở trong cung là Liễu Uẩn Nịnh, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ngươi tại là Liễu Uẩn Nịnh!"

      Bị y xô, nàng ngã xuống đất, đầu gối va vào gạch lát sàn, đau đến nỗi khiến sắc mặt nàng trắng bệch. Vất vả lắm mới có thể ngồi dậy được, lại nghe những lời y khiến nàng thêm thất vọng đau lòng, biết dũng khí từ đâu đến, nàng nắm chặt tay, : "Nhưng mà—-" Nâng tay, nàng nhìn y chút thoái nhượng: "Ta lại hy vọng như vậy!"

      "......" Y gì, mày chau lại.

      "Ta là ta, bao giờ là Liễu Uẩn Nịnh! Ta cũng muốn trở thành Liễu Uẩn Nịnh!"

      Đáy mắt y ràng nổi sóng, nhưng hề để lộ ra, chỉ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, nàng cũng nhìn lại y chút thoái nhượng.

      "Ờ! Chính xác!" Y bỗng dưng cười, nụ cười vừa lạnh lùng, vừa vô tình: "Ngươi vĩnh viễn thể thay thế Liễu Uẩn Nịnh!" Nụ cười của y trở nên tàn nhẫn hơn: "Ngươi căn bản là kém nàng rất nhiều, loại người ti tiện như ngươi, căn bản thể giống nàng được!"

      "......"

      "Trẫm rất hiếu kỳ, rốt cục ngươi dùng cách thức ti tiện gì, để thuyết phục nàng nhường cơ hội tiến cung cho ngươi?"

      "Là Nhị nương vậy với ngươi ư?" Nàng hỏi ngược lại, sắc mặt trở nên tái nhợt trong phút chốc.

      "Hừ! Nếu ngươi làm được, còn sợ bị người khác biết sao?"

      "Đúng ha! Nếu làm được, sao lại còn sợ bị người khác biết nhỉ?" Nàng cười cười tự giễu, đứng dậy: "Vậy bệ hạ tính xử trí ra sao nếu thần thiếp ti tiện đến thế?"

      —- nực cười, đến cuối cùng, ngược lại nàng mới là tội nhân mang tội thể tha, tất cả mọi chuyện do nàng sai, ha ha, nực cười!

      "Nếu ngươi ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh cho trẫm hay, trẫm có thể tha cho ngươi!"

      Thấy bộ dạng như ban nhiều ân huệ của y cho nàng, nàng nhịn được cười: "Vậy xong rồi." Nàng thào, cười yếu ớt: "Thần thiếp cũng còn biết tung tích của Liễu Uẩn Nịnh vậy phải làm sao đây?"
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :