1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 179
      Lúc về đến quán trời còn chưa sáng hẳn, Hiên Viên Kỳ liếc mắt cái thấy thiếu niên tóc bạc đứng ngoài cửa nhìn y với vẻ mặt được tốt cho lắm, sau lưng y còn có thiếu niên cao lớn vận đồ xanh, hai người đứng chung khiến người ta có cảm giác kỳ lạ làm sao, nhưng vẫn hài hòa cách bất thường.

      Thấy Hiên Viên Kỳ trở về, thiếu niên tóc bạc trước hết vẫn muốn làm khó: "Ngươi chạy đâu thế hả? phải hối hận rồi đấy chứ? Ta cho ngươi biết, bây giờ có muốn lùi bước cũng có cửa đâu! , cả cửa sổ cũng có luôn!"

      Hiên Viên Kỳ thản nhiên nhìn y: " phải ta về rồi đó sao?"

      "Ngươi—-" Y nghẹn lời trước Hiên Viên Kỳ, trợn trừng mắt nhìn y.

      Thiếu niên áo xanh đứng cạnh bỗng chau mày, : "Người ngươi chính là y sao?" Thiếu niên tóc bạc vẫn trợn mắt nhìn Hiên Viên Kỳ, khẩu khí mấy thiện cảm: "Đúng rồi! Chính là y đó!"

      Nghe vậy, thiếu niên áo xanh nhìn Hiên Viên Kỳ từ xuống dưới, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc đến có lấy biểu cảm dư thừa, lúc sau, y mới : "Nếu là y chắc có thể chịu được!"

      "Ta quan tâm y có chịu được hay , chỉ cần Ngưng Nhi sao là đủ rồi!" Thiếu niên tóc bạc ác độc , rồi còn trừng thiếu niên áo xanh, nhưng sau đó như cây cải trắng héo, dám quá đáng vậy nữa, vẫn còn rất khó chịu.

      "Hứ!"

      Thiếu niên áo xanh thản nhiên liếc y cái, điềm nhiên : "Có muốn tối nay ngủ được ?"

      "Á......" Chớp mắt, vẻ mặt thiếu niên tóc bạc như ăn phải phân, khó coi chết được, rồi mặt từ từ ửng hồng, chưa được lát đỏ giống mông con gì đó rồi.

      Hiên Viên Kỳ nhìn y đầy kinh ngạc hồi, thiếu niên áo xanh chau mày vui, : "Mau vào thôi!" rồi liền lôi đầu thiếu niên tóc bạc vào phòng, thiếu niên tóc bạc lẩm bẩm đầy oán giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau.

      Lực chú ý của Hiên Viên Kỳ nhanh chóng dời sang chuyện khác, y theo bọn họ tiến vào trong, Lưu Dục và Lãnh Hàn Vũ đứng chờ, thấy bọn họ vào Lưu Dục liền chạy đến đóng cửa lại, : "Ta cho chủ tử dùng dược xong, bây giờ người ngủ."

      đến đây, ánh nhìn từ đầu đến cuối của nàng chưa hề rời Hiên Viên Kỳ lấy lần, bao hàm nỗi xúc động và niềm cảm kích vô biên.

      Nàng ngờ, y thân là bậc Quân Vương của quốc gia, vì chủ tử mà có thể làm được đến vậy!

      Đến nước này rồi nếu còn xem đó là tâm, vậy có lẽ, đời này chẳng còn gì gọi là tâm nữa rồi.

      Thiếu niên tóc bạc cũng nhìn Hiên Viên Kỳ chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên: "Ta lặp lại lần nữa, tình trạng cơ thể của Ngưng Nhi thể chịu nổi tra tấn của 'Mộng Thệ' nữa, mỗi lần phát tác đều uy hiếp đến tính mạng của nó, khoảng cách giữa các lần phát tác ngày ngắn , sinh mệnh của nó chết dần, cho đến khi, nó tỉnh lại nữa."

      Tất cả mọi người im lặng lắng nghe.

      "Mà tại, tình trạng của Ngưng Nhi dần chuyển xấu, ta thấy nó ho ra máu chỉ lần, tình hình này ổn, nếu cứ tiếp tục như vậy chưa đến tháng nó tỉnh lại nữa mà từ từ ngủ trong mộng luôn."

      Lúc nghe thiếu niên tóc bạc Liễu Vận Ngưng ho ra máu, tay Hiên Viên Kỳ siết chặt thành nắm đấm, trái tim quặn đau, mắt Lưu Dục đỏ hoe như sắp khóc đến nơi, còn Lãnh Hàn Vũ tái mặt.

      Nhìn mọi người, thiếu niên tóc bạc tiếp lời: "Vì vậy ta quyết định thay máu cho nó!"

      Ánh mắt sáng quắc nhìn tất cả mọi người, rồi dừng trước Hiên Viên Kỳ: "Trước đó ta cũng trưng cầu ý kiến của ngươi và ngươi cũng đồng ý rồi, ta cũng có , người thay máu cho Ngưng Nhi phải khỏe mạnh, nếu truyền máu gặp chuyện may, cả hai cùng gặp nguy hiểm, mà nếu chuyện đó có xảy ra, ta chỉ có thể dốc toàn lực cứu bằng được Ngưng Nhi, còn ngươi, đành phải tạ lỗi trước vậy!"

      Hiên Viên Kỳ bình tĩnh nhìn y, : "Ta biết!"

      "Bây giờ ta hỏi lại lần nữa, ngươi chắc chắn rồi chứ? hối hận? Đừng có chờ đến lúc bắt tay vào làm lại hô dừng, lúc đó ta dừng lại đâu đấy!"

      Hiên Viên Kỳ nhìn cánh cửa trước mắt đầy mong mỏi, bình tĩnh : "Bắt đầu thôi!"

      Thiếu niên tóc bạc bình tĩnh nhìn y, mắt thoáng tán thưởng, y : "Nếu lần này ngươi chịu đựng được, ta bắt Ngưng Nhi lại giúp ngươi!"

      Hiên Viên Kỳ gật đầu: "Đa tạ, nhưng ta tự cố gắng lấy!"

      "Hứ!" Thiếu niên tóc bạc vênh mặt khinh thường, rồi vào trong đầu tiên: "Mau vào thôi! Thời gian quý vô cùng!"

      Thiếu niên áo xanh nhìn nhìn Hiên Viên Kỳ, lập tức nối gót thiếu niên tóc bạc.

      Hiên Viên Kỳ dừng lại, xoay người với Lưu Dục: "Nếu ta cầm cự được, ngươi hãy với nàng......" Giọng y thấp dần: "Ta quên nàng, hồi cung rồi!"

      Lưu Dục cuối cùng vẫn cầm được nước mắt, nàng gật đầu chắc nịch: "Vâng, ta , ta ......"

      Nghe thấy nàng đảm bảo rồi Hiên Viên Kỳ mới quay đầu vào trong, đứng sau lưng y, Lưu Dục khóc thành tiếng.

      Cửa, từ từ khép lại.

      Hiên Viên Kỳ khẽ hít hơi, cất bước tiến đến gần thiếu nữ nằm im giường.

      Nụ cười thỏa mãn thoáng trong đáy mắt y.

      Ánh mặt trời của buổi sớm mai xuyên qua áng mây dày, chiếu xuống người y, soi rọi khuôn mặt đầy thương của y
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 180
      Khoảng thời gian chờ đợi sao mà dài đằng đẵng, chờ đợi cũng quá gian nan.

      Thời gian trôi từng khắc từng khắc , vừa thong thả vừa từ tốn, hai người đứng chờ ngoài cửa mang vẻ mặt cực kỳ căng thẳng.

      Đôi lúc chỉ tiếng động thôi cũng khiến họ nhảy dựng.

      Mặt trời thong thả nhô lên ở đằng Đông, từ từ, từ từ, đến khi Lưu Dục chú ý đến nó lại lặn xuống ở đằng Tây, ánh sáng vàng vọt chiếu vào căn phòng , Lưu Dục nhắm mắt lại, lòng lầm rầm cầu nguyện.

      Lãnh Hàn Vũ nhìn mặt trời từ từ lặn, ngơ ngác đến xuất thần.

      yên tĩnh, y bỗng mở lời: "Vốn người thay máu cho Ngưng Nhi, phải là ta!"

      Lưu Dục mở mắt, nhìn y đầy kinh ngạc.

      nhìn nàng, Lãnh Hàn Vũ tiếp lời: "Nhưng sư phụ lại bảo cơ thể của ta được cường tráng, chắc chịu được, nguy hiểm rất cao!"

      "Vì vậy mới đổi thành bệ hạ?"

      "Đúng vậy! Khi y vừa đến nơi : 'Ta đến rồi!', ra—-" Y cười cười đầy ý: "—-Ta nghĩ, sư phụ cố ý muốn y nghe được, đây có thể là thử thách của sư phụ, ta nghĩ thế."

      "Thử thách?"

      "Ừ!" Y gật gù, mắt dán chặt nơi cửa phòng: "Có thể ngay từ đầu sư phụ chẳng muốn chọn ta, người vậy chỉ để khích Hiên Viên Kỳ phải ra chăng? vậ, dù có xảy ra chuyện gì cũng có thể phủi tay cần chịu trách nhiệm, cũng là vì muốn thử tấm lòng thành của y!"

      Lưu Dục ngây người, muốn nhưng cuối cùng chỉ mím chặt môi, gì nhìn Lãnh Hàn Vũ.

      Lãnh Hàn Vũ quay đầu thấy nàng như vậy, cười thản nhiên, : "Có lẽ ngươi đồng ý với cách làm của sư phụ, nhưng ta ủng hộ hết mình."

      Lưu Dục nhìn y .

      Lãnh Hàn Vũ tiếp: "Có lẽ Hiên Viên Kỳ bây giờ rất Ngưng Nhi, đến nỗi có thể vì muội ấy mà làm bất cứ chuyện gì, đương nhiên, tình của y, cũng khiến ta vô cùng cảm động, nhưng cũng thể làm giảm được chán ghét trong lòng ta đối với y!"

      "Tại sao?"

      "Ta từng thề, dù là ai xúc phạm Ngưng Nhi, ta cũng trả lại gấp mười lần, cũng như Lý Nhĩ ngày đó, bàn tay ả dùng để hạ độc, khiến Ngưng Nhi suýt chút nữa mất mạng, ta dựa tình cảm nhiều năm, nên chỉ kê đơn phế bàn tay của ả mà thôi!"

      "Ngươi......" Lưu Dục thể ngờ được, người nhã nhặn như y lại có thể ra những lời đẫm máu như vậy, mà mặt vẫn lạnh lung như .

      "Còn Hiên Viên Kỳ, tổn thương y gây ra cho Ngưng Nhi, là nhiều nhất, chính y khiến Ngưng Nhi đau lòng đến mức tuyệt vọng. Nhưng ta có cách nào giết y cho hả giận!"

      "Là vì chủ tử?"

      Y nhắm mắt, có thứ gì đó như là đau đớn thoáng trong mắt: "Nếu ta giết Hiên Viên Kỳ, có lẽ Ngưng Nhi cả đời này lại vui vẻ nữa, hơn hết, có lẽ nàng cũng tha thứ cho ta."

      Lưu Dục im lặng nhìn y, bỗng cảm thấy, có lại tàn nhẫn như thế nào, có lại đẫm máu đến đâu, y chẳng qua chỉ là người đàn ông nghĩ cho người phụ nữ mình thương mà thôi.

      Nghĩ đến đây, nàng khỏi cảm thán.

      Trơ mắt nhìn người phụ nữ mình thương bị người đàn ông khác tổn thương nhưng lại chẳng thể làm gì, thậm chí đúng ra che chắn cho nàng cũng thể, chỉ vì sợ nàng hận mình, chỉ vì sợ nàng đau đớn suốt cả cuộc đời.

      —- Rốt cuộc phải đến cỡ nào mới có thể làm được đến vậy?

      Cúi đầu cảm thán, Lưu Dục bỗng phát trái tim mình cũng trở nên nặng nề!

      —- người si tình như vậy, có nên y tàn nhẫn máu lạnh hay ?—-

      Lúc mặt trời chạy từ đằng Đông sang đằng Tây, cứ thế thêm ba lần nữa, cánh cửa đóng chặt kia cuối cùng cũng 'cọt kẹt' mở ra.

      Thiếu niên áo xanh dìu thiếu niên tóc bạc mỏi mệt từ trong bước ra, hai người kia thấy vậy cũng mang bộ mặt mệt mỏi đên dìu đỡ.

      "Thế nào rồi?"

      "Thế nào rồi?"

      Hai người hỏi cùng lúc, vây trái vây phải thiếu niên tóc bạc.

      Thiếu niên áo xanh chau mày, lạnh lùng : "Bây giờ y rất mệt, cần nghỉ ngơi!"

      Nhìn hai người, thiếu niên tóc bạc phất tay, : " sao." Y từ từ đứng thẳng dậy, mắt vẫn rời hai người, tiếp: "Việc thay máu rất thành công, Ngưng Nhi khỏi rồi, bây giờ chỉ mệt mỏi, nhất thời chưa tỉnh lại thôi."

      Lưu Dục và Lãnh Hàn Vũ đều yên lòng, thở phào hơi nặng nề, sau đó Lưu Dục lại chau mày: "Chủ tử sao, vậy còn gia? Gia cũng sao chứ?"

      Nghe nàng hỏi, thiếu niên tóc bạc khựng lại, vẻ mặt nặng nề: "Tính mạng y bị gì nguy hiểm, nhưng......"

      "Nhưng gì?" Lưu Dục truy hỏi với vẻ sốt ruột.

      "Ôi!" Thiếu niên tóc bạc chỉ cúi đầu hít hơi đáp giao toàn bộ gánh nặng lên người thiếu niên áo xanh, thiếu niên áo xanh hiểu ý, ôm y rồi xoay người bỏ .

      Còn Lưu Dục đứng đó lòng vốn bất an, nay nỗi bất an đó càng bùng lên mãnh liệt.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 181
      Đằng chân trời xa xôi, áng mây chiều nhuốm mà lửa đỏ, màu sắc diễm tựa như ngọn lửa mãnh liệt thiêu rụi đất trời.

      khí đầu xuân quá mặn nồng, đâu đâu cũng thấy tuyết tan quá nửa, mảnh đất khô cằn dần lộ ra, có vẻ lạnh lẽo, có vẻ hoang vắng.

      Liễu Vận Ngưng đứng ngây trước cửa, hai tay chống xuống khung cửa sổ, nhịn được run rẩy, đôi mắt mở to cách nào rời khỏi người nằm tấm phản bằng gỗ đơn sơ kia.

      Trái tim nảy lên từng hồi.

      "Có phải rất tò mò tại sao y lại ở đây ?" giọng quen thuộc từ phía sau truyền đến, nàng xoay người ngơ ngác, thấy thiếu niên tóc bạc đứng đó: "Sư phụ?"

      "Họ đều cho rằng cho con biết tốt hơn, nhưng ta lại thấy, như vậy công bằng với y, hơn nữa con cũng có quyền được biết ."

      Thiếu niên tóc bạc nhìn nàng, lướt qua nàng để vào trong, nhìn người thanh niên nằm giường, lại : "Y có thể làm được đến vậy, ngoài dự kiến của ta."

      Liễu Vận Ngưng ngây ra nhìn người thanh niên, bước vào phòng trong vô thức: "Sao chàng lại thành ra như vậy?"

      "Bởi vì y đem máu của mình đổi cho con!" Thiếu niên tóc bạc .

      "Người chàng dùng máu của mình đổi cho con?" Trong thoáng, nàng như mất tất cả tri giác, chỉ biết ngây ra nhìn người thanh niên ngủ say, cảm giác như linh hồn bị rút nửa, nghe thấy gì, nhìn thấy gì, chỉ có khuôn mặt tái xanh của người thanh niên là ngừng khắc sâu trong đầu nàng.

      "Đúng vậy! thế cũng chẳng sai, đúng là y lấy máu mình để cứu con!"

      Liễu Vận Ngưng bước đến bên giường, ngồi xuống, bàn tay ngừng run rẩy vuốt ve gò má lạnh buốt của y: "Vậy chàng, tại sao còn chưa chịu tỉnh lại?"

      Thiếu niên tóc bạc cũng bước đến bên giường, đứng sau lưng Liễu Vận Ngưng nhìn người thanh niên nằm giường: "Chuyện này cũng chẳng thể trách ta. thực tế, lúc đầu việc thay máu vô cùng thuận lợi, muốn cả hai đều bình an vô chuyện vô cùng đơn giản, đó, với y thuật của ta, sao có thể để xảy ra sai lầm? Đúng ? Nhưng đáng chết thay, cái tên này lại giấu ta chuyện y từng bị thương nặng, hại ta làm giữa chừng mới phát ra, có thể giữ lại cái mạng là may mắn lắm rồi! Y có tỉnh lại hay đều phải xem chính vận may của y."

      Vuốt ve đôi gò má lạnh buốt của y, nàng ngây dại hỏi: "Vậy tại sao Lưu Dục lại dối con rằng chàng hồi cung?" Lòng thấy xót xa, có chỗ để trút, mắt Liễu Vận Ngưng cay xót, khó chịu.

      "Là y dặn Lưu Dục làm vậy, hơn nữa, y cũng mong con biết chuyện này, nhưng ta thấy làm vậy công bằng với y, chưa kể, con là đương , có quyền biết chuyện này."

      Thiếu niên tóc bạc nhún vài, tiếp lời: "Ngưng Nhi, tuy trước đây là y đúng, nhưng có thể làm được đến vậy đaã là tệ rồi, y vì con, thậm chí đến ngôi vị Hoàng Đế cũng bỏ luôn!"

      câu như mây trôi gió thoảng lại như tiếng sét giữa trời quang, đánh cho Liễu Vận Ngưng ngây dại.

      Thiếu niên tóc bạc nhìn nhìn nàng, tiếp: " tại y còn là Hoàng Đế nữa, chỉ là kẻ danh nghĩa, có thực quyền mà thôi, nếu ngay đến con cũng cần y nữa, y là kẻ trắng tay."

      "Sư phụ......" Nàng nhìn người thanh niên say ngủ, cúi đầu hỏi: "Người cũng cho rằng con nên tha thứ cho chàng sao?"

      "Cũng?" Thiếu niên tóc bạc khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ chính con cũng nghĩ rằng nên tha thứ cho y?"

      Liễu Vận Ngưng vuốt ve gò má Hiên Viên Kỳ: "Con chưa từng trách chàng."

      Nàng chỉ muốn phải quay lại cái lồng giam hoa lệ khiến nàng nghẹt thở mà thôi.

      Nhưng—-

      Y bây giờ, còn là vị Đế Vương cao cao tại thượng, còn nàng, còn là Liễu Vận Ngưng ngây thơ biết gì nữa rồi.

      Nàng chẳng qua chỉ muốn lấy thân phận của người khác ở cạnh y, nếu chỉ có thể làm vậy, nàng thà rằng rời xa y, bao giờ gặp lại nữa!

      Nhưng—-

      Tại sao bây giờ y lại vì nàng mà làm vậy? phải nàng chỉ là thế thân thôi sao? Vì thế thân, làm được đến vậy, đáng ư?

      Hiên Viên Kỳ, chàng thích Liễu Uẩn Nịnh đến vậy sao?

      Thích đến nỗi, dù chỉ là thế thân chàng cũng có thể làm bất kỳ điều gì?

      "Đồ đệ ngốc nhà ngươi đó!" Thiếu niên tóc bạc chỉ cần liếc mắt cái biết tại nàng nghĩ gì, y khỏi nổi giận mắng: "Chẳng lẽ y làm đến vậy mà con còn chưa hiểu ra sao? phải có chuyện gì cũng thông minh nhanh nhạy đó ư? Sao trong chuyện này lại ngốc đến vậy?"

      Thiếu niên tóc bạc mắng tràng dài, Liễu Vận Ngưng im lặng nghe, hoặc phải , nàng vốn chẳng thèm nghe, nàng hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình rồi.

      "Đồ đệ ngốc—-" Thiếu niên tóc bạc ôm mặt nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Hiên Viên Kỳ với ta, người y thích, từ đầu đến cuối là con đó, cũng tại con ngốc đến thể nào ngốc hơn được nữa!"

      "......"

      "Y , người y thích, là người diễn tấu cho Thái hậu nghe hai năm về trước, là người phụ nữ làm y động tâm! Cũng do y nhìn ra được chân tướng mà thôi!"

      "......"

      " vậy, con hiểu ra chưa?"

      Lại lườm nguýt cái nữa, thấy nàng như muốn hóa đá hoàn toàn, thiếu niên tóc bạc vuốt vuốt tóc với vẻ buồn bực, phất tay: "Ta mặc kệ đó!" Xoay người, dậm chân bước ra ngoài.

      Để Liễu Vận Ngưng hoàn toàn ngây dại ở lại ngơ ngác nhìn người thanh niên ngủ say.

      "Người mà chàng thích từ trước đến nay là em sao?"—-
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 182
      Đằng chân trời xa xôi, áng mây chiều nhuốm mà lửa đỏ, màu sắc diễm tựa như ngọn lửa mãnh liệt thiêu rụi đất trời.

      khí đầu xuân quá mặn nồng, đâu đâu cũng thấy tuyết tan quá nửa, mảnh đất khô cằn dần lộ ra, có vẻ lạnh lẽo, có vẻ hoang vắng.

      Liễu Vận Ngưng đứng ngây trước cửa, hai tay chống xuống khung cửa sổ, nhịn được run rẩy, đôi mắt mở to cách nào rời khỏi người nằm tấm phản bằng gỗ đơn sơ kia.

      Trái tim nảy lên từng hồi.

      "Có phải rất tò mò tại sao y lại ở đây ?" giọng quen thuộc từ phía sau truyền đến, nàng xoay người ngơ ngác, thấy thiếu niên tóc bạc đứng đó: "Sư phụ?"

      "Họ đều cho rằng cho con biết tốt hơn, nhưng ta lại thấy, như vậy công bằng với y, hơn nữa con cũng có quyền được biết ."

      Thiếu niên tóc bạc nhìn nàng, lướt qua nàng để vào trong, nhìn người thanh niên nằm giường, lại : "Y có thể làm được đến vậy, ngoài dự kiến của ta."

      Liễu Vận Ngưng ngây ra nhìn người thanh niên, bước vào phòng trong vô thức: "Sao chàng lại thành ra như vậy?"

      "Bởi vì y đem máu của mình đổi cho con!" Thiếu niên tóc bạc .

      "Người chàng dùng máu của mình đổi cho con?" Trong thoáng, nàng như mất tất cả tri giác, chỉ biết ngây ra nhìn người thanh niên ngủ say, cảm giác như linh hồn bị rút nửa, nghe thấy gì, nhìn thấy gì, chỉ có khuôn mặt tái xanh của người thanh niên là ngừng khắc sâu trong đầu nàng.

      "Đúng vậy! thế cũng chẳng sai, đúng là y lấy máu mình để cứu con!"

      Liễu Vận Ngưng bước đến bên giường, ngồi xuống, bàn tay ngừng run rẩy vuốt ve gò má lạnh buốt của y: "Vậy chàng, tại sao còn chưa chịu tỉnh lại?"

      Thiếu niên tóc bạc cũng bước đến bên giường, đứng sau lưng Liễu Vận Ngưng nhìn người thanh niên nằm giường: "Chuyện này cũng chẳng thể trách ta. thực tế, lúc đầu việc thay máu vô cùng thuận lợi, muốn cả hai đều bình an vô chuyện vô cùng đơn giản, đó, với y thuật của ta, sao có thể để xảy ra sai lầm? Đúng ? Nhưng đáng chết thay, cái tên này lại giấu ta chuyện y từng bị thương nặng, hại ta làm giữa chừng mới phát ra, có thể giữ lại cái mạng là may mắn lắm rồi! Y có tỉnh lại hay đều phải xem chính vận may của y."

      Vuốt ve đôi gò má lạnh buốt của y, nàng ngây dại hỏi: "Vậy tại sao Lưu Dục lại dối con rằng chàng hồi cung?" Lòng thấy xót xa, có chỗ để trút, mắt Liễu Vận Ngưng cay xót, khó chịu.

      "Là y dặn Lưu Dục làm vậy, hơn nữa, y cũng mong con biết chuyện này, nhưng ta thấy làm vậy công bằng với y, chưa kể, con là đương , có quyền biết chuyện này."

      Thiếu niên tóc bạc nhún vài, tiếp lời: "Ngưng Nhi, tuy trước đây là y đúng, nhưng có thể làm được đến vậy đaã là tệ rồi, y vì con, thậm chí đến ngôi vị Hoàng Đế cũng bỏ luôn!"

      câu như mây trôi gió thoảng lại như tiếng sét giữa trời quang, đánh cho Liễu Vận Ngưng ngây dại.

      Thiếu niên tóc bạc nhìn nhìn nàng, tiếp: " tại y còn là Hoàng Đế nữa, chỉ là kẻ danh nghĩa, có thực quyền mà thôi, nếu ngay đến con cũng cần y nữa, y là kẻ trắng tay."

      "Sư phụ......" Nàng nhìn người thanh niên say ngủ, cúi đầu hỏi: "Người cũng cho rằng con nên tha thứ cho chàng sao?"

      "Cũng?" Thiếu niên tóc bạc khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ chính con cũng nghĩ rằng nên tha thứ cho y?"

      Liễu Vận Ngưng vuốt ve gò má Hiên Viên Kỳ: "Con chưa từng trách chàng."

      Nàng chỉ muốn phải quay lại cái lồng giam hoa lệ khiến nàng nghẹt thở mà thôi.

      Nhưng—-

      Y bây giờ, còn là vị Đế Vương cao cao tại thượng, còn nàng, còn là Liễu Vận Ngưng ngây thơ biết gì nữa rồi.

      Nàng chẳng qua chỉ muốn lấy thân phận của người khác ở cạnh y, nếu chỉ có thể làm vậy, nàng thà rằng rời xa y, bao giờ gặp lại nữa!

      Nhưng—-

      Tại sao bây giờ y lại vì nàng mà làm vậy? phải nàng chỉ là thế thân thôi sao? Vì thế thân, làm được đến vậy, đáng ư?

      Hiên Viên Kỳ, chàng thích Liễu Uẩn Nịnh đến vậy sao?

      Thích đến nỗi, dù chỉ là thế thân chàng cũng có thể làm bất kỳ điều gì?

      "Đồ đệ ngốc nhà ngươi đó!" Thiếu niên tóc bạc chỉ cần liếc mắt cái biết tại nàng nghĩ gì, y khỏi nổi giận mắng: "Chẳng lẽ y làm đến vậy mà con còn chưa hiểu ra sao? phải có chuyện gì cũng thông minh nhanh nhạy đó ư? Sao trong chuyện này lại ngốc đến vậy?"

      Thiếu niên tóc bạc mắng tràng dài, Liễu Vận Ngưng im lặng nghe, hoặc phải , nàng vốn chẳng thèm nghe, nàng hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình rồi.

      "Đồ đệ ngốc—-" Thiếu niên tóc bạc ôm mặt nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Hiên Viên Kỳ với ta, người y thích, từ đầu đến cuối là con đó, cũng tại con ngốc đến thể nào ngốc hơn được nữa!"

      "......"

      "Y , người y thích, là người diễn tấu cho Thái hậu nghe hai năm về trước, là người phụ nữ làm y động tâm! Cũng do y nhìn ra được chân tướng mà thôi!"

      "......"

      " vậy, con hiểu ra chưa?"

      Lại lườm nguýt cái nữa, thấy nàng như muốn hóa đá hoàn toàn, thiếu niên tóc bạc vuốt vuốt tóc với vẻ buồn bực, phất tay: "Ta mặc kệ đó!" Xoay người, dậm chân bước ra ngoài.

      Để Liễu Vận Ngưng hoàn toàn ngây dại ở lại ngơ ngác nhìn người thanh niên ngủ say.

      "Người mà chàng thích từ trước đến nay là em sao?"—-
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG KẾT
      Nếu muốn hỏi gần đây Kỳ quốc xảy ra chuyện gì lớn, chẳng có gì ngoài chuyện Quân Vương Kỳ quốc Hiên Viên Kỳ bị phế.

      Nguyên nhân đâu xa, Quân Vương Kỳ quốc Hiên Viên Kỳ bị Thái hậu Kỳ quốc phế bỏ hậu vị, giáng làm Kỳ Vương, còn Lận Vương Hiên Viên Lận lại được đưa lên làm tân Đế Vương.

      Đây là chuyện xảy ra trong nội bộ Hoàng tộc, người ngoài rốt cục xảy ra chuyện gì, nhưng chính chuyện này gây ảnh hưởng rất lớn đến triều đình Kỳ quốc, có rất nhiều đại thần kiên quyết phản đối, nhưng cũng có số đại thần kiên trì giữ thái độ đồng tình.

      Còn Đế Vương tiền nhiệm Hiên Viên Kỳ vốn nên tỏ thái độ lại chưa xuất , lúc lòng ai cũng nóng như lửa đốt, chỉ viết phong thư, tiếp nhận ý chỉ của Thái hậu.

      đến nước này, dù các đại thần có phản đối cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

      Vì vậy, mọi chuyện được quyết định như vậy đấy.

      Nhưng việc Đế Vương tiền nhiệm Hiên Viên Kỳ bị giáng làm Kỳ Vương vẫn chưa xuất , có rất nhiều người nghi ngờ y phục, chiêu binh mãi mã ở bên ngoài, tính đánh thẳng vào Đế Kinh, tin này khiến lòng người lo sợ, nhất thời lời đồn lan kín trời—-

      Liễu Vận Ngưng cầm cái khăn ấm trong tay, vừa dịu dàng lau người cho Hiên Viên Kỳ vừa : "Nếu chàng còn mau tỉnh lại, người bên ngoài cho rằng chàng là loạn thần tặc tử đấy."

      Người giường vẫn im lặng như trước, đôi mắt luôn tỏa hào quang lạnh lùng nghiêm nghị bị mi mắt che mất.

      "Hôm nay Linh Nhi học thêm được rất nhiều dược thảo, ngày nào nó cũng kể cho chàng nghe hết, chàng phải nhanh tỉnh lại đấy, nó đó, bây giờ ngày nào cũng đến làm ồn chàng hết." Giọng của nàng dịu dàng mềm mại, dù được hồi đáp, vẫn hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

      "Tuyết ngoài trời tan rồi, thời tiết mấy ngày nay cũng ấm lên rất nhiều, thiếp muốn mang chàng ra ngoài phơi nắng!"

      "......"

      "Còn nữa, nghe Hàn Thiếu Lăng khi hồi quốc gặp nữ thích khách vận y phục kỳ lạ từ trời rơi xuống đè lên người y, tuy bị thương nhưng y cũng hoảng sợ ít đâu!" rồi nàng bật cười: "Hình như nữ thích khách đó bây giờ bị y quấn lấy phải, có lẽ, đây chính là mùa xuân thứ hai theo lời y cũng chừng!"

      "......"

      Hôm qua sư phụ bỏ rồi, thiếp nhờ sư huynh chăm sóc Lưu Dục, Linh Nhi cũng theo huynh ấy học y thuật rồi, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, nếu chàng mà tỉnh lại, cũng chỉ còn lại mỗi mình thiếp......"

      "......"

      "Tại sao chàng còn chưa chịu tỉnh lại......" Giọng dịu dàng dần trở nên nghẹn ngào, nàng cúi đầu, cầm lấy bàn tay lạnh buốt của y, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống bàn tay y, lặng im.

      Nàng ngừng lau nước mắt, gục đầu người Hiên Viên Kỳ, vùi mặt sâu vào lòng y, bờ vai gầy run lên từng hồi.

      "Tỉnh lại mà......Thiếp van chàng hãy tỉnh lại ......" Giọng trầm thấp nghẹn ngào, còn ngập tràn thương đau.

      Nàng chìm đắm trong dòng cảm xúc, nên thấy bàn tay lạnh buốt còn lại, khẽ cử động—-

      con đường náo nhiệt, thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng hô lớn, chiếc xe ngựa xa hoa thong thả lướt , từ từ dừng lại trước cổng lớn của Kỳ Vương phủ.

      Người hầu được báo tin trước đó đứng ngoài cổng chờ.

      "Hoan nghênh Kỳ Vương gia, Kỳ Vương phi hồi phủ!"

      Tiếng vấn an đều đều, người đường đứng lại tò mò, chỉ để được nhìn tận mắt Đế Vương tiền nhiệm giờ là Kỳ Vương đương nhiệm.

      Màn xe được xốc lên, người xuống trước là thiếu nữ có dung nhan tuyệt đẹp, nàng vừa bước xuống, những người đứng xung quanh liền ồ lên xuýt xoa, sau đó, cả con đường trở nên im ắng, tiếng động cũng chẳng nghe thấy.

      Thiếu nữ kiều vờ như nhìn thấy, xoay người vươn tay đỡ người thanh niên có sắc mặt xanh xao bước xuống.

      Người thanh niên quét mắt nhìn xung quanh với vẻ mặt được hòa nhã cho lắm, đôi mắt đen láy tỏa hào quang sắc lạnh khiến toàn trường bừng tỉnh, dời mắt dám nhìn nữa.

      Đừng có đùa, mỹ nhân đương nhiên là đẹp, nhưng còn mạng để ngắm mỹ nhân nữa có còn ý nghĩa gì nữa đâu!

      "Chúng ta vào thôi!" Thiếu nữ kiều dịu dàng nàng, lúc này người thanh niên mới thu mắt lại, ánh mắt nhìn thiếu nữ trở nên dịu dàng như nước, thiếu nữ khẽ đỏ mặt, liếc trộm y cái, cúi đầu nở nụ cười, tay vòng qua hông y, dìu y tiến vào trong.

      Dưới trời chiều, ai nhìn cũng đều ngây người.

      Giữa hai người như có sợi dây ràng buộc vô hình, ràng buộc cách nào thoát ra được, cảnh hai người dìu đỡ nhau khiến lòng người ấm áp.

      Ở trước mặt thiếu nữ người thanh niên hề lạnh lùng, hề vô tình, trong đôi mắt đen láy còn tràn đầy thương . Còn trước mặt người thanh niên, thiếu nữ cũng gỡ bỏ mặt nạ lạnh lùng xuống, thùy mị như nước.

      Rất lâu rất lâu sau, lâu đến nỗi còn thấy bóng người nào trước cổng lớn Kỳ Vương phủ, bỗng có người thầm: "Nghe đâu là Kỳ Vương gia tự động bỏ Đế vị đó!"

      Lời này tựa như hòn đá ném xuống hồ nước, đương trường lập tức nổ tung.

      " vậy là có ý gì?"

      "Nhìn thấy ? Người vừa mới cùng Kỳ Vương gia đó?"

      "Thấy rồi, là Kỳ Vương phi sao?"

      "Đúng vậy! Nghe , vì Kỳ Vương phi muốn cùng nhiều phụ nữ khaca1 cùng có được Kỳ Vương gia nên bỏ Kỳ Vương mà , còn Kỳ Vương gia vì muốn nàng hồi tâm chuyển ý, tự động bỏ Đế vị, chỉ vì muốn nàng quay trở về bên cạnh người."

      "Oa! ra là hảo hán si tình, chỉ mỹ nhân chứ giang sơn sao?" thiếu nữ hét lên: "Nếu có người cũng vì ta mà làm vậy, dù có muốn ta chết ta cũng cam lòng!"

      "Còn nữa nha!" Người vô cùng đắc ý, rất tự hào vì độ nhanh nhạy trong tin tức của mình: " năm trước Kỳ Vương phi trúng phải kỳ độc, có dược liệu nào có thể giải được, vì để cứu nàng, Kỳ Vương gia lấy máu của mình đổi cho Kỳ Vương phi, mang Kỳ Vương phi từ Quỷ Môn Quan trở về, cuối cùng cũng khiến Kỳ Vương phi cảm động, thế nên nàng mới trở về bên Kỳ Vương gia đó!"

      Người dừng lại, lướt nhìn toàn trường chăm chú nghe kể, mới tiếp: "Nhưng Kỳ Vương gia cũng vì vậy mà phải hôn mê những bốn tháng trời, đến tận sáu tháng trước mới tỉnh lại đó!"

      "Oa! Kỳ Vương gia tốt với Kỳ Vương phi như vậy, Kỳ Vương phi là hạnh phúc!"

      "Phải đó!" Mọi người xung quanh gật đầu.

      "Đương nhiên Kỳ Vương phi phải hạnh phúc rồi!" Người lườm nguýt mọi người: "Kỳ Vương gia chỉ có mỗi mình nàng là thê tử, phi tử trong hậu cung trước đó đều bị giải tán, mấy đứa được Đế Vương tân nhiệm nuôi nấng, hơn nữa bây giờ Kỳ Vương phi mang thai được hai tháng, tin chắc lâu sau, mọi người được nhìn thấy tiểu Kỳ Vương.

      "Oa, Kỳ Vương phi là hạnh phúc."

      Mọi người xung quanh cảm thán.

      Mà giờ phút này, hai người lại tản bộ dọc theo hành lang của đình viện, hoàn toàn hay biết mọi người đàm luận về mình.

      "Qua vài ngày nữa ta đưa nàng Giang Nam chơi, chịu ?" Người thanh niên ôm eo nàng, dịu dàng hỏi.

      Thiếu nữ lắc đầu, mỉm cười : "Chàng vừa mới khỏi bệnh, sau khi hồi phủ cần phải tĩnh dưỡng, đừng nghĩ đến những chuyện khác, chờ khi nào chàng khỏi hẳn, chúng ta lại ?"

      Người thanh niên ngẫm nghĩ, gật đầu: "Đúng, bây giờ nàng cũng mang thai, đại phu trước kia vô ý để sảy thai, lần này phải cẩn thận, chuyện này để sau hẳn !"

      "Dạ!" Thiếu nữ thỏ thẻ, mặt ửng hồng.

      Người thanh niên thấy thế, khẽ cười, cúi đầu ghé sát tai nàng, thầm: "Vương phi của ta, nàng lại thẹn thùng đó sao?" Gần đây y mới phát , ra Vương phi của y lại dễ dàng đỏ mặt như vậy.

      Lời đưa tình nồng ấm thoảng bên tai, đôi má hồng hồng, thiếu nữ ngẩng đầu lườm y cái.

      Người thanh niên thấy thế, ý cười trong mắt càng sâu đậm.

      Đằng sau lưng họ, ánh trời chiều dần buông xuống, màu đỏ mị lấn át màu xanh trắng trong.


      THE END.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :