1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 174
      Thời gian trôi qua chỉ trong cái chớp mắt, thời hạn hai ngày mà thiếu niên tóc bạc đưa ra, cũng qua .

      Hôm nay, là ngày thứ ba.

      Lưu Dục tiến vào Liễu Vận Ngưng ngồi thần người.

      "Chủ tử, người sao thế?"

      "Hả?" Nàng lập tức hồi thần: "Đâu có."

      Lưu Dục nhìn nàng với vẻ hoài nghi, rồi : "Chủ tử, ban nãy ta đến quét dọn phòng của Hàn công tử mới biết y bỏ , còn để lại phong thư này."

      Nàng đưa phong thư đến trước mặt Liễu Vận Ngưng, Liễu Vận Ngưng ngẩn người hồi mới cầm lấy.

      Lưu Dục nhìn nàng đầy hoài nghi: "Chủ tử, hôm nay người có vẻ là lạ, có phải xảy ra chuyện gì rồi ?"

      Nàng lắc đầu: " có!"

      " ?" Nàng vẫn tin.

      —- Chủ tử hôm nay đúng là lạ mà! Sao cứ thất thần hoài vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi ?

      "Ừ!" Liễu Vận Ngưng gật đầu, mở phong thư ra.

      Thư rất ngắn, chỉ có mấy câu ít ỏi, nhưng câu cuối lại khiến Liễu Vận Ngưng nhịn được cười.

      "Chủ tử, Hàn công tử gì thế?" Lưu Dục tò mò ghé đầu sang.

      Liễu Vận Ngưng đưa thư cho nàng, cười : "Y muốn hồi quốc tìm mùa xuân thứ hai."

      "Phì!" Ngay cả Lưu Dục cũng nhịn được cười.

      Đúng lúc đó, thiếu niên tóc bạc nhảy từ cửa sổ vào, thẳng vào vấn đề chính: "Ta làm xong chuyện mà con nhờ rồi."

      Chỉ câu thôi khiến sắc mặt Liễu Vận Ngưng tái đến còn giọt máu, nàng cười cười gượng gạo: "Vậy, vậy tốt!"

      Bây giờ nàng có được cuộc sống như ý.

      Nghĩ vậy, nàng cúi đầu mỉm cười, sắc mặt càng tái xanh.

      Lưu Dục bị dọa: "Chủ tử, người làm sao vậy? Rốt cục là làm sao vậy?" Nàng dìu Liễu Vận Ngưng, sốt ruột hỏi, Liễu Vận Ngưng đáp, chỉ lắc đầu, nỗi mệt mỏi trào dâng từ tận đáy lòng.

      Lưu Dục sốt ruột đến mức muốn khóc.

      —- Chủ tử như vậy khiến nàng hoảng sợ.

      Nàng quay qua nhìn thiếu niên tóc bạc: "Rốt cuộc người gì với chủ tử mà khiến người trở nên như vậy."

      Thiếu niên tóc bạc đáp, nỗi đau thoáng trong mắt y, lẳng lặng tiến đến, ôm Liễu Vận Ngưng vào lòng: "Đồ đệ ngốc ạ, sao ta lại có đồ đệ ngốc như con kia chứ?"

      Dùng mắt bảo Lưu Dục hãy lui ra, Lưu Dục cam tâm nhưng thấy Liễu Vận Ngưng tin tưởng thiếu niên tóc bạc đến vậy, dù có lo lắng nhưng vẫn lui ra.

      "Được rồi, có gì muốn cứ ra ." Y khẽ thở dài.

      "Sư phụ......" Nàng vùi mặt vào lòng y, giọng run rẩy vang lên: "Sau này chàng bao giờ nhớ ra những chuyện trước kia nữa phải ?"

      Thiếu niên tóc bạc vỗ vai nàng: " đâu, y chỉ nhớ những chuyện trải qua cùng con mà thôi."

      "Cũng nhớ đến con nữa? Có phải hay ?"

      "Đúng là như vậy!"

      "Chàng nhớ đến con nữa? Có phải hay !"

      "Đúng!"

      "Dù con chết rồi, chàng cũng nhớ ra, nhớ ra con, có phải hay ?"

      "Ừ!"

      "......"

      Im lặng lúc lâu, nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mang hướng ra ngoài cửa sổ: "Vậy tốt rồi."

      Chỉ cần chàng còn nhớ đến nữa, còn nhớ đến nữa—-

      Vậy y lại đến quấy rầy nàng chứ?

      Vậy khi nàng chết , y lại đau lòng chứ?

      Vậy y quay về tiếp tục làm vị Đế Vương cao cao tại thượng của quốc gia mà ai ai cũng đều biết chứ?

      Dáng người đơn nổi thành lời đó luôn khắc sâu trong đầu, khắc nào biến mất, nàng hít hơi sâu, cố gắng đè nén nỗi đau ngừng tuôn trào: "Sư phụ, đa ta người!"

      Lưu Dục nàng nên làm theo những gì con tim mách bảo, bây giờ việc nàng muốn làm là đẩy y xa, vì vậy, nàng có sai, có sai!

      Nhưng tại sao lòng của nàng lại đau đớn đến nỗi chỉ muốn chết ngay lập tức? Tại sao lòng nàng chút nào được vui? Tại sao trong lòng nàng chỉ còn lại nỗi ân hận?

      Thiếu niên tóc bạc khẽ thở dài: "Có phải bây giờ bắt đầu hối hận rồi ?"

      Liễu Vận Ngưng cúi đầu, lắc đầu phủ nhận: " ạ......" Giọng nghẹn ngào.

      " tốt!" Y vạch trần lời dối của nàng, vỗ vai nàng: "Dù bây giờ có hối hận cũng muộn rồi......"

      "......"

      Trong căn phòng yên ắng, thiếu niên tóc bạc ôm lấy nàng, rất lâu rất lâu sau, y thấy vai mình ươn ướt.

      "Đồ đệ ngốc—-"
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 175
      Trong căn phòng yên ắng, thiếu niên tóc bạc ôm lấy nàng, rất lâu rất lâu sau, y thấy vai mình ươn ướt.

      "Đồ đệ ngốc—-"

      —- Tại sao đời lại có người ngốc như nó vậy chứ?

      " rang con thích y như vậy, tại sao còn muốn làm như thế?" Thiếu niên tóc bạc vuốt tóc nàng, khẽ hỏi.

      "......"

      Đáp lại y chỉ là im lặng.

      "Con sợ y đau lòng hay sao?" Thiếu niên tóc bạc hỏi, mắt vẫn hướng nhìn người thanh niên lẳng lặng đứng ngoài cửa sổ kia.

      "......"

      Rất lâu rất lâu sau, lúc mà thiếu niên tóc bạc nghĩ rằng nàng trả lời, nàng lại mở miệng, giọng trầm buồn mang theo cả nghẹn ngào: "Con chỉ hy vọng chàng phải tiếp tục chịu đựng nữa."

      "Tại sao?" Y biết còn hỏi.

      Im lặng hồi, nàng mới : " phụ, người hẳn tình trạng của con nhất, phải sao?"

      "Ừ!" Lần đầu tiên, thiếu niên tóc bạc phải thừa nhận chuyện khó khăn như vậy.

      "Con còn nhiều thời gian nữa rồi......" Nàng khẽ , buông mắt, giọng kiềm được run rẩy.

      —- còn nhiều thời gian nữa rồi.

      Nhưng cho đến tận bây giờ, nàng mới biết mình còn rất nhiều chuyện chưa làm, còn rất nhiều chuyện muốn làm, còn có rất nhiều nuối tiếc nữa.

      "Ta biết." Giọng thiếu niên tóc bạc khàn khàn, đầy nỗi tiếc thương: "Ta cứu con, Ngưng Nhi, ta cứu con mà!"

      Liễu Vận Ngưng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt ngập nước sáng trong như ánh sao trời, nhưng nỗi cay đắng trong mắt lại khiến người ta chỉ muốn khóc, lòng y quặn đau.

      " ra, cái kết quả này, tốt lắm, tốt lắm rồi." Nàng khẽ , ánh mắt mê mang.

      " con mệt mỏi lắm, mệt mỏi lắm rồi......" Vì vậy nàng chỉ muốn ngủ giấc, giấc dài, dù bao giờ tỉnh lại nữa, cũng chẳng sao cả, bởi vì nàng rất mệt, mệt chết được.

      "Sư phụ, người biết ? Cả cuộc đời con, khoảng thời gian hạnh phúc nhất, là tháng ngày hơn mười năm về trước."

      Những lời này nàng chưa từng với ai, dù là Lưu Dục, cũng chưa từng. Nhưng nếu hôm nay nàng ra, có lẽ sau này còn cơ hội nữa.

      Thiếu niên luôn thích vận đồ trắng, ấm áp đó, nụ cười đó của nhiều năm về trước nàng vẫn luôn khắc sâu trong đầu, chưa từng quên dù chỉ khắc.

      " ra Hiên Viên Kỳ trước kia vốn phải là người lạnh lùng như vậy, lúc đó nụ cười của chàng vô cùng ấm áp......" Thỏ thẻ, nàng dần sống lại với những kỷ niệm xưa, thể kiểm soát mình được nữa.

      Thiếu niên tóc bạc im lặng nhìn nàng, muốn cắt ngang dòng hồi ức của nàng.

      Rất lâu rất lâu sau, nàng bỗng cười khẽ: "Lúc ấy chàng thường lén đưa con ra khỏi phủ Thừa tướng chơi, mua mứt quả xâu cho con, còn nhăn mặt chọc con cười, có lần chàng dẫn con theo, làm sao đó mà lộn vào thanh lâu lớn nhất Đế Kinh, người biết đâu, lúc ấy chàng bị dọa chạy mất bóng, cứ nắm tay con chạy mãi thôi, cho đến khi chạy xa lắm rồi mà mặt chàng vẫn xanh lè như vậy."

      Thiếu niên tóc bạc cố gắng tưởng tượng ra cái vẻ mặt bối rối của Hiên Viên Kỳ khi bị dọa, tiếc là y bị trí tưởng tượng phong phú của mình làm cho tái mặt.

      Rùng mình cái, y nhìn Liễu Vận Ngưng chằm chằm, bắt đầu hoài nghi người mà nàng đến có phải Hiên Viên Kỳ hay .

      phải Hiên Viên Kỳ đeo mặt nạ đó chớ?

      Y nghĩ.

      Liễu Vận Ngưng ngừng hồi mới tiếp: "Chàng còn với con, chờ đến khi chàng trưởng thành, có đủ năng lực rồi, chàng đưa con , vì thế, sau khi chàng bỏ , con vẫn luôn bấm ngón tay tính từng ngày, chờ ngày này sang ngày khác, chờ năm này qua năm kia, chờ lâu là lâu, lâu đến nỗi con gần như tuyệt vọng, Nhị nương lại với con, chàng cầu hôn con."

      Nàng quay đầu nhìn thiếu niên tóc bạc, nụ cười nhạt dần, nỗi cay đắng cũng dần lắng đọng, lắng đọng......

      "Trong thoáng con ngờ mình tìm được hạnh phúc."

      "Hạnh phúc chờ ngay sau con đó." Thiếu niên tóc bạc ôm nàng chặt.

      Nàng cười mà cứ như khóc, khiến cho trái tim y quặn đau.

      Nghe y , nàng chỉ lắc đầu: " phải như vậy, hạnh phúc, chưa bao giờ dành cho con cả."

      "Ngày đại hôn ấy, lúc con còn đắm chìm trong niềm vui thao thức, nghĩ mãi sau khi gặp chàng phải như thế nào? lâu gặp, phải chăng có chút bỡ ngỡ, nhưng đêm động phòng hôm ấy, con mới hiểu ra, từ đầu tới cuối, con chỉ là thế thân mà thôi......"

      Nước mắt trong suốt tràn khỏi khóe mi, từng giọt từng giọt, đong đầy bi thương.

      "Người chàng muốn lấy chỉ có Liễu Uẩn Nịnh, chàng vốn sớm quên mất con rồi."

      Cũng chỉ có nàng còn ôm mãi quá khứ chẳng chịu buông, cũng chỉ nàng còn nhớ câu đùa của y năm đó.

      Cho đến ngày y lạnh lùng : "Nếu ngươi thích làm thế thân đến thế, vậy đúng như ngươi mong muốn." Nàng mới biết, ra y còn là Kỳ ca ca trong ký ức của nàng nữa

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 176
      Cho đến ngày y lạnh lùng : "Nếu ngươi thích làm thế thân đến thế, vậy đúng như ngươi mong muốn." Nàng mới biết, ra y còn là Kỳ ca ca trong ký ức của nàng nữa—-

      "Con mực chờ...... mực chờ......"

      —- Chờ chàng đến cứu vớt ta, nhưng ta càng chờ càng trầm luân trong địa ngục.

      Thiếu niên tóc bạc im lặng.

      Nỗi bi ai trong mắt nàng khiến y thể thốt nổi câu an ủi, trước mặt nàng có an ủi gì nữa cũng vô ích thôi.

      "Vì vậy sư phụ à—-" Nàng ngẩng mặt, hàng mi ươn ướt rung động: "—- Đừng khiến con buồn lòng thêm nữa."

      Thiếu niên tóc bạc cười cười miễn cưỡng, dẫn nàng vào phòng trong: "Con đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, con nên nghỉ ngơi cho tốt, con yên tâm, sư phụ có cách!"

      "Sư phụ......"

      "Ngoan !" Y cắt ngang lời nàng, thấy nàng còn muốn liền nổi giận: "Chẳng lẽ ngay đến con cũng muốn nghe lời sư phụ nữa sao?"

      Liễu Vận Ngưng ngậm miệng, im lặng cùng y tiến vào phòng trong.

      "Sư phụ, nếu......" Nàng cúi đầu, thấp giọng : "Nếu có ngày, con nhờ người chăm sóc Linh Nhi giúp con."

      Thiếu niên tóc bạc đáp lại nàng, chỉ : "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, con nghỉ ngơi , để còn có sức và tinh thần đón ngày mới nữa."

      "Sao ạ?" Nàng giật mình.

      Thiếu niên tóc bạc vỗ đầu nàng: "Sư phụ cứu con mà!"

      rồi đợi nàng mở lời, khẽ hôn lên trán nàng rồi ra ngoài.

      Liễu Vận Ngưng sờ sờ trán, ngồi ngây ra giường.

      Ban nãy trán cảm thấy lành lạnh, khi hồi thần thiếu niên tóc bạc mất rồi.

      Mỗi lần sư phụ làm động tác này với nàng, vị bằng hữu kia của sư phụ đều trưng bộ mặt u ám, lâu dần sư phụ thường làm vậy nữa, cho đến khi nàng trưởng thành hầu như còn, nàng cũng dần lãng quên, nhưng bây giờ nàng mới biết, ra nàng lại hoài niệm đến vậy—-

      Lúc ra khỏi y quán, thiếu niên tóc bạc thấy người thanh niên kia lẳng lặng xoay lưng lại, y cười: " cần núp, ta thấy cả rồi."

      Bóng của người thanh niên khẽ khựng lại, thiếu niên tóc bạc lại : " ngờ, người mà Ngưng Nhi đến lại là ngươi."

      Người thanh niên từ từ xoay lại, khóe mắt đỏ hoe, như vừa rơi lệ, thiếu niên tóc bạc khẽ than, : "Hiên Viên Kỳ, những lời vừa nãy của Ngưng Nhi, ngươi đều nghe cả rồi chứ?"

      Gật đầu, Hiên Viên Kỳ dời mắt nhìn vào trong phòng.

      Thiếu niên tóc bạc nhướng mày: "Được rồi, ta nghe, tại sao lại thành ra như vậy? Tại sao ngươi lại quên ước hẹn với Ngưng Nhi?"

      Quay đầu, đôi mắt đỏ au nhìn thiếu niên tóc bạc chằm chằm, định mở lời thiếu niên tóc bạc lại giành trước: "Ta là sư phụ của Ngưng Nhi, có tư cách, có nghĩa vụ 'giữ cửa' giúp nó!"

      Hiên Viên Kỳ bình tĩnh lại, lúc sau, y mới cúi đầu : "Ta quên."

      " quên?" Thiếu niên tóc bạc nhướng mày cao: " quên vậy tại sao lại thực lời hẹn với Ngưng Nhi?"

      quên?

      Hừ! Tội càng thêm tội!"

      Hiên Viên Kỳ siết chặt nắm đấm, cực lực đè nén nỗi bi ai dần xâm chiếm trái tim y, lăng trì thần kinh đầy căng thẳng của y.

      —- Y quên, cho đến tận bây giờ y vẫn chưa từng quên! Y chỉ cố ý phớt lờ mà thôi......

      Y bỗng hít hơi sâu, nhìn thiếu niên tóc bạc: "Ta cảm tạ người!" Rất lâu, y khom người: "Cảm tạ người dùng 'Vong Xuyên' với ta."

      Y thấy sợ, nếu thiếu niên tóc bạc mà nghe theo thỉnh cầu của nàng, dùng 'Vong Xuyên' với y......

      Y thể nào tưởng tượng nỗi cái viễn cảnh quên mất nàng, quên thiếu nữ tên Liễu Vận Ngưng, dù nàng có mất , dù đời này chưa từng có nàng, y vẫn...... thờ ơ......

      Chỉ cần nghĩ đến thôi, trái tim y thể nào kiềm nén nỗi sợ hãi.

      "Đa tạ người!" Y cúi người thi lễ với thiếu niên tóc bạc.

      Thiếu niên tóc bạc nhìn y hồi, sau đó thở hơi dài: "Các người đúng là, ôi, đều ngốc nghếch như nhau!" rồi liền xoay người rời .

      Trong cơn mơ hồ, hình như còn nghe thấy tiếng y từ xa vọng đến: "Ngày mai, phải xem biểu của ngươi đó!"
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 177
      Trong cơn mơ hồ, hình như còn nghe thấy tiếng y từ xa vọng đến: "Ngày mai, phải xem biểu của ngươi đó!"

      Hiên Viên Kỳ đứng thẳng dậy, cái bóng y trông đơn, rất lâu sau, cho đến khi bóng thiếu niên tóc bạc khuất hẳn, y mới từ từ xoay lại, nặng nề lê bước đến bên cửa sổ phòng Liễu Vận Ngưng.

      Ánh sáng trong phòng quá dư dả, dưới ánh sáng mờ tối, thiếu nữ áo trắng lẳng lặng ngồi giường, thân hình mảnh mai chìm trong làn gió đầu xuân se lạnh.

      Tay buông bên hông bất giác siết chặt, gân xanh nổi lên, sóng lòng cuộn trào, thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

      Nếu, nếu lúc đó phát giác sớm hơn chút, có thể thấy trái tim mình, vậy tình cảm ngày hôm nay như thế nào đây?

      Nhưng, sao nàng lại quá đỗi tàn nhẫn?

      Vậy mà muốn gạt bỏ tất cả, phải nàng tính gạt bỏ tất cả những gì giữa chúng ta đó chứ?

      mong ta đau lòng?

      Liễu Vận Ngưng, Hiên Viên Kỳ ta từ khi nào lại cần nàng quyết định thay? Sao nàng biết, nàng làm vậy ta đau lòng?

      Bầu khí bỗng thay đổi, Hiên Viên Kỳ bỗng trở nên lạnh lùng, xoay phắt người lại, tên Hắc y nhân lẳng lặng đứng sau lưng y: "Chủ tử!"

      "Ngươi đến đây làm gì?"

      "Thái hậu sai thuộc hạ mời bệ hạ hồi cung!"

      Y nheo mắt: " phải trong cung có Lận Vương đó sao!"

      "Chuyện này thuộc hạ lắm, thuộc hạ chỉ làm theo ý chỉ của Thái hậu mà thôi!"

      "Ngươi về với Thái hậu, trong thời gian này trẫm về, bảo bà ấy đừng phái người đến tìm trẫm nữa!"

      "Bệ hạ, xin thứ cho thuộc hạ bất lực!" Hắc y nhân xong, liền tiến lên bước: "Thái hậu , nếu bệ hạ muốn hồi cung, cho phép thuộc hạ dùng vũ lực, chỉ cần mang bệ hạ về là được!"

      "Cút!" Mặt y xám xịt.

      "Thứ thuộc hạ khó lòng tuân lệnh!" rồi, Hắc y nhân lại tiến thêm bước.

      Hiên Viên Kỳ cười khẩy: "Lá gan của ngươi cũng đâu!"

      "Bệ hạ thứ tội, nghe theo ý chỉ của Thái hậu, là chức trách của thuộc hạ!"

      "Ngươi cho rằng mình có thể đánh bại được ta?"

      " ạ!" Hắc y nhân : "Thuộc hạ đánh lại bệ hạ, nhưng—-"

      Hắc y nhân bỗng vung tay lên, bột phấn màu trắng vung ra, Hiên Viên Kỳ biến sắc, vội lùi về sau vài bước, nhưng cũng vẫn chậm, y lỡ hít phải ít.

      "Bệ hạ, xin thứ thuộc hạ mạo phạm!"

      Hiên Viên Kỳ nghe Hắc y nhân mà sắc mặt vô cùng khó coi, ý thức dần lơi lỏng.

      Hắc y nhân tiến đến đỡ lấy y, nhún chân cái, lẳng lặng rời khỏi.

      Trong phòng, thiếu nữ áo trắng vẫn ngồi im lặng như trước—-

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 178
      Mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu thấy hơi nặng nề, Hiên Viên Kỳ lắc lắc đầu, nhìn thấy chút ánh sáng mờ mờ chợt tỉnh táo lại.

      Cảm giác xóc nảy liên hồi, còn có tiếng ngựa hí vang bên ngoài cho y biết, bây giờ y ngồi trong xe ngựa.

      Nhớ đến chuyện vừa xảy ra, ngọn lửa giận bùng lên, y khẽ quát: "Dừng xe!"

      Người bên ngoài 'hu' tiếng để kiềm ngựa, xe từ từ dừng lại, Hiên Viên Kỳ đợi xe dừng hẳn duỗi tay xốc màn lên rồi nhảy xuống.

      Cảnh tượng khá quen thuộc cho y biết y cách nơi ban nãy quá xa, sắc trời bấy giờ mang màu đen kịt, nhìn vầng trăng treo lơ lửng cao, trời khuya lắm rồi.

      Lạnh lùng nhìn Hắc y nhân chằm chằm, vẻ mặt Hiên Viên Kỳ đầy lo lắng, như muốn ăn tươi nuốt sống : "Ngươi đáng chết!"

      —- Chuyện ngày mai quan trọng như vậy, sao y có thể vắng mặt được. Nếu quay về kịp, y tuyệt đối để họ sống yến đâu.

      Hắc y nhân ngẩng đầu, thản nhiên : "Bệ hạ, thuộc hạ chỉ vâng theo ý chỉ của Thái hậu."

      "Ý chỉ của Thái hậu?" Y quan sát xung quanh, cười khẩy: "Trong khoảng thời gian dài như vậy mà chỉ mới mang trẫm đến đây thôi, xem ra là có người chỉ mưu bày kế?"

      "Đúng vậy, là ai gia bảo làm thế!" giọng nữ mang theo tang thương vang lên, Hiên Viên Kỳ nhìn sang, thấy người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi ăn vận giản dị tới.

      Cũng dự đoán được nên khi thấy Thái hậu xuất , y cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, chỉ lạnh lùng : "Nơi thôn dã này phải là nơi Thái hậu nên đến! Hãy nghe theo lời khuyên của nhi thần, mau hồi cung , nơi đó mới là nơi mà người nên đến!"

      Thái hậu giận, khoan thai đến trước mặt y, điềm tĩnh : "Con thể làm vậy!"

      Hiên Viên Kỳ ngây ra, lập tức bật lại giận dữ: " liên quan đến người."

      "Tiên đế từng trước mặt toàn thể văn võ bá quan, sau khi tiên đế băng hà, ai gia tiếp quản quyền lực của người, có quyền trục xuất vị Quân Vương nào cũng như lập ai là Đế Vương, đều được cả! Con xem, vậy, có liên quan đến ai gia hay ?"

      "......"

      "Con thân là vua nước, người mà con phải chịu trách nhiệm là con dân thiên hạ, mình Liễu Vận Ngưng có thể khiến con quên thân phận của mình sao hả?"

      Hiên Viên Kỳ quay lại nhìn bà: "Ngay từ đầu người biết được chân tướng việc, tại sao lại giấu trẫm?"

      "Thế ai gia có nhiệm vụ phải với con sao?" Thái hậu hỏi ngược lại.

      Hiên Viên Kỳ im bặt.

      Thái hậu tiếp lời: "Trước đó ai gia cũng từng giúp con, nhưng trái tim con nhuốm màu hận thù quá rồi! Thế nên chẳng thấy được cái gì hết!"

      "Vậy nên......" Trong mắt y chỉ còn lại niềm cay đắng: "Con mới muốn bù lại......"

      Thái hậu nhìn y hồi: "Hôm nay ai gia đến đây cũng vì muốn ngăn cản con, ai gia thể trơ mắt đứng nhìn Quân Vương của Kỳ quốc vì người phụ nữ mà từ bỏ cả giang sơn!"

      "Nhưng người cho là mình có thể ngăn cản được con sao?" Hiên Viên Kỳ nổi giận, thấy Thái hậu im lặng , hai người giằng co, Hắc y nhân đứng cạnh biết chạy đâu mất, trong rừng cây yên tĩnh, chỉ có tiếng chim chóc thi thoảng vọng lại.

      Rất lâu, rất lâu sau, Thái hậu mới dời mắt: "Liễu Vận Ngưng, quan trọng đến vậy sao?"

      —- Quan trọng đến nỗi khiến con tình nguyện bỏ cả tính mạng?

      "Đúng!" Y đáp chút do dự.

      Ánh mắt Thái hậu dần trở nên phức tạp: "Ngay cả giang sơn, con cũng có thể từ bỏ?"

      "Giang sơn còn kém nàng bậc!"

      Thái hậu im lặng nhìn y hồi, có cái gì đó lắng đọng sâu trong ánh mắt, lại : "Quân Vương Kỳ quốc Hiên Viên Kỳ tiếp chỉ, bắt đầu từ hôm nay, ai gia hủy bỏ Đế Vị của Hiên Viên Kỳ con, giáng làm Kỳ Vương, Lận Vương Hiên Viên Lận tiếp nhận Đế vị!"

      Hiên Viên Kỳ quỳ xuống, từ tốn : "Nhi thần tiếp chỉ!"

      Mây đen tản ra, ánh trăng còn cản trở trực tiếp soi bóng xuống bao trùm cả đất trời, cơn gió thổi qua, lá cây đu đưa rào rạc, in lên nền đất là những cái bóng rời rạc.

      Thái hậu xoay người bỏ .

      Hiên Viên Kỳ vẫn quỳ ở đó: "Nhi thần, cũng tiễn Thái hậu hồi cung!"

      Nghe y , Thái hậu liền dừng bước, nhưng chỉ thoáng sau cái bóng thẳng đứng chìm vào màn đêm.

      "Ai gia chỉ hy vọng, ngày sau con đừng cảm thấy hối hận!"

      Giọng trầm thấp hòa cùng gió đêm, thoảng qua tai y.

      Đến khi thấy bóng dáng Thái hậu đâu nữa, Hiên Viên Kỳ mới từ từ đứng dậy, nheo mắt nhìn xung quanh, y bỗng bật cười.

      —- Thái hậu, nhân tình này, là con nợ người!

      Cố tình đến đây, chắc phải vì muốn đưa y hồi cung, mà vì muốn tác thành cho y chăng?

      Nhìn sắc trời, còn sớm nữa, Hiên Viên Kỳ nhìn con đường Thái hậu qua lần cuối cùng liền xoay người chạy về!

      Thời gian vẫn còn nhiều!

      Mà lúc bấy giờ, Hiên Viên Lận ở Đế Kinh xa xôi, vô duyên vô cớ hắt xì cái. Ngẩng đầu khỏi núi tấu chương cao cao, khụt khịt mũi, lẩm bẩm với vẻ buồn bực: "Kỳ lạ, tại sao lại có dự cảm tốt vậy cà?"
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :