1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 169
      Nhưng, nụ cười của nàng bỗng trở nên cứng đơ khi nhìn ra cửa.

      Khuôn mặt vừa hồng hào lên được chút trở nên xanh xao.

      Ngoài cửa, có hai người đứng đó!

      Ngoài Lưu Dục, còn có người mà cả đời này nàng bao giờ muốn gặp lại nữa!—-

      Ngực trái, cái vị trí còn cảm giác gì nữa, hà cớ gì lại lần nữa nhói đau?

      Trái tim luôn đập chậm từng nhịp, giờ đây lại dao động từng hồi từng hồi.

      Bước rồi lại bước, cái con người vừa lạ vừa quen đó, từ từ tiến về phía nàng, ràng trong y quán có nhiều người như vậy, nhưng mà tại sao trong mắt nàng chỉ nhìn thấy mỗi mình người về phía mình kia?

      Hàn Thiếu Lăng chau mày, nhìn Lưu Dục đầy trách cứ, Lưu Dục né tránh ánh mắt của y, thấp giọng : "Chúng ta ra ngoài trước !"

      Đương nhiên, có ai nghe nàng .

      Đôi mắt tà mị của Hàn Thiếu Lăng giờ đây như muốn phun lửa đến nơi, trừng Lưu Dục như thầm trách nàng sao lại đồng ý đưa Hiên Viên Kỳ đến đây.

      Lãnh Hàn Vũ cũng chau mày, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Vận Ngưng, y liền hiểu ra tất cả, dời ánh mắt nhìn sang Hàn Thiếu Lăng đầy thương hại, lúc Hàn Thiếu Lăng còn chưa kịp phản ứng, lôi y ra khỏi y quán.

      Hàn Thiếu Lăng đương nhiên muốn, tiếc là y quên mất có mặt của thiếu niên tóc bạc, lúc y cố gắng giãy tay khỏi Lãnh Hàn Vũ, thiếu niên tóc bạc vung tay lên thiếu kiên nhẫn, ngay lập tức Hàn Thiếu Lăng mất ý thức, ngã vào lòng Lãnh Hàn Vũ.

      Lãnh Hàn Vũ nhìn Liễu Vận Ngưng đầy phức tạp, xoay người vác Hàn Thiếu Lăng ra ngoài.

      Thiếu niên tóc bạc cười khì: "Xem ra vẫn trốn thoát ha!" rồi liền nhảy ra ngoài cửa sổ.

      Trong thoáng, y quán lại trở nên yên tĩnh, chút tiếng động dư thừa cũng chẳng có, nếu có, cũng chỉ là tiếng thở nghẹn ngào mà thôi.

      Nhưng dần dà, ngay đến tiếng thở cũng chẳng thể nghe thấy được nữa.

      Hiên Viên Kỳ nhìn nàng muốn ngừng thở, ánh nhìn tha thiết, đôi mắt đen láy như hai cái hồ băng sâu thấy đáy, sâu như vậy, sâu đến thế, chỉ cần chút bất cẩn mà ngã xuống đó vĩnh viễn ngoi lên được nữa.

      Nỗi đau lắng đọng cùng bi thương đó trở nên sâu sắc, sâu sắc như vậy, sâu sắc đến nỗi thể tiếp tục vờ như thấy.

      Liễu Vận Ngưng bị y nhìn đến nghẹn thở, dời mắt cách khó chịu.

      —- Tại sao khi gặp lại, ta lại cảm thấy khó chịu đến thế!

      "Rời khỏi ta nàng cảm thấy hạnh phúc hay sao?" Giọng trầm khàn, nàng chỉ biết buông mắt vờ như nghe thấy.

      phải nàng muốn trả lời, mà là......

      Đáp án luôn khiến người ta tổn thương, phải sao?

      gượng gạo cứ thế mà lan rộng, Liễu Vận Ngưng cúi đầu, né tránh ánh mắt khiến nàng khó thở kia.

      Hiên Viên Kỳ bước lên bước, Liễu Vận Ngưng lại lùi về sau bước, trong lúc vô ý, nàng thể lùi được nữa, lưng dán chặt với bức tường lạnh lẽo đằng sau, thế nhưng y vẫn dừng bước.

      Ngẩng đầu, ánh mắt nàng che giấu được nỗi hoảng sợ, nhìn y ngày gần nàng.

      Nhưng rồi nàng bỗng bình tĩnh lại, ngay cả ánh mắt cũng lắng đọng mọi cảm xúc: "Chàng đến đây, là muốn mang ta hồi cung sao?"

      Nàng hỏi vậy, ánh mắt đầy nỗi bi thương.

      —- làm đến vậy rồi, mà vẫn thoát được sao?

      Hiên Viên Kỳ thấy nàng như vậy, lồng ngực vốn ngừng đau nhói nay càng đau dữ dội hơn, có thứ cảm giác quá đỗi xa lạ chiếm lĩnh trái tim y.

      Có người gọi cái cảm giác ấy, là đau lòng.

      Trái tim bị thắt chặt, đau đến nỗi thể phớt lờ, đau đến thể che giấu, bỗng, y vươn tay, ôm chặt nàng vào lòng, ôm chặt như vậy, chặt đến nỗi phải dùng cả sức.

      Liễu Vận Ngưng im lặng mặc y ôm lấy, ánh mắt trống rỗng nhìn ra xa, cứ như cái ôm gắt gao này hoàn toàn tồn tại, im lặng, buông xuôi.

      "Xin lỗi......Xin lỗi......" Giọng đầy tự trách thoảng qua tai, nàng rùng mình, im lặng nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài má.

      Nàng muốn né tránh nhưng y quá mạnh mẽ, vì vậy nàng quyết định làm chuyện phí công, mệt mỏi : "Chàng cần xin lỗi thiếp......"

      —- Chàng cần phải xin lỗi ta, chàng chẳng qua chỉ làm chuyện mình cho là đúng mà thôi.

      "Xin lỗi......" Hình như y nghe thấy, cố chấp lặp lại lần nữa, mặt y chôn sâu trong hõm vai nàng, hình như có thứ chất lỏng thấm vào áo nàng.

      Nàng mở to mắt, toàn thân ngây dại.

      người luôn cao cao tại thượng như y, y cao ngạo như vậy, sao lại
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 170
      Lúc Hàn Thiếu Lăng tỉnh lại, trời tối mịt, y mở mắt, sau khi nhìn thấy bóng đêm ngoài cửa sổ mới giật mình nhảy xuống giường.

      Lạnh lùng nhìn ra ngoài, vừa hay gặp được Lãnh Hàn Vũ từ ngoài vào. Va chạm khá lớn nên khiến cả hai phải nhảy bật về sau.

      Hàn Thiếu Lăng ngẩng đầu tính gây khó dễ thấy Lưu Dục đứng sau lưng Lãnh Hàn Vũ, Lưu Dục nâng mắt nhìn y đầy xin lỗi, rồi lại cúi đầu.

      Y nhướng mày, mắt nheo lại, hề giữ dáng vẻ tao nhã như ngày thường, hung dữ : "Ngươi , tại sao ngươi lại đưa y đến đây? ràng ngươi biết nàng ấy muốn được sống yên ổn, ngươi làm vậy là có ý gì?"

      Khẩu khí đay nghiến khiến Lãnh Hàn Vũ khỏi chau mày, định Lưu Dục nhanh hơn y bước: "Ta biết ngươi giận, ta cũng biết ngươi lòng thích nương nương, nhưng mà—-"

      Nàng hít hơi sâu, ra phũ phàng: "Người nương nương thích vốn phải ngươi!"

      "Ngươi—-" Y rít hơi, vẻ mặt hung tợn, nhưng Lưu Dục vờ như thấy, ánh mắt bình tĩnh chưa hề rời khỏi y lần nào, bình tĩnh : "Dù ngươi bám lấy nương nương cả đời này, nương nương cũng đón nhận ngươi đâu! ai hiểu nương nương bằng ta cả!"

      "Sao ngươi biết được chứ? Có tim ai mà làm bằng sắt đâu? Chỉ cần ta để ý ngày nào đó nàng cũng chú ý đến ta!" Y phản bác.

      Lưu Dục lắc đầu: "Dù rằng nương nương có đón nhận ngươi chăng nữa, đó cũng phải là thích!"

      Lãnh Hàn Vũ đứng cạnh cười khẩy, tiếp lời: "Có đôi khi, trái tim của Ngưng Nhi, rất sắt đá."

      Hàn Thiếu Lăng nín thở, dời mắt sang chỗ khác: "Nhưng sao ngươi lại đưa cái người tổn thương nàng đến đây? Chẳng lẽ ngươi sợ nàng chịu tổn thương chưa đủ hay sao?"

      "Người tổn thương nương nương nữa đâu!" Lưu Dục từ tốn đáp.

      —- Nếu phải dọc đường thấy y thành tâm ăn năn, nàng vốn định đưa y gặp nương nương đâu, cứ xem như cho y cơ hội cuối cùng !

      "Sao ngươi biết y lại xúc phạm đến nàng? Ngươi có thể chắc chắn được điều đó sao?" Hàn Thiếu Lăng hùng hổ hăm dọa, ánh nhìn hung tợn như muốn nuốt tươi nàng vậy.

      Chẳng những Lưu Dục sợ mà còn cảm thấy buồn cười: "Ta dám chắc như thế đương nhiên là vì nhìn thấy thành ý của người rồi, ngươi biết......" Giọng nàng dần dần.

      Dọc đường, phải nàng hoàn toàn thèm để ý đến y, có nhiều lúc thừa cơ y quay nàng liền lén quan sát, phần lớn đều là lúc ăn cơm, mà lần nào nhìn cũng đều thấy y lẳng lặng ngồi bên lời nào, vẻ mặt cũng trầm tư khá nhiều.

      Tối đến lúc nàng trọ trong khách điếm, vì sợ nàng đào tẩu nên y luôn canh giữ trước phòng của nàng, nửa đêm rời giường lúc nào cũng có thể thấy y ngồi trước cửa, tiếng động cũng có thể đánh thức y, ngày qua ngày, sắc mặt y ngày càng mỏi mệt, nàng luôn để trong mắt!

      người luôn sống trong an nhàn sung sướng như y làm được đến vậy cũng chẳng dễ dàng gì!

      Lãnh Hàn Vũ nhớ lại vẻ mặt của Liễu Vận Ngưng lúc nhìn thấy Hiên Viên Kỳ ban sáng, cái vẻ mặt phức tạp đó, còn có ánh mắt kinh ngạc xen lẫn vui mừng, khỏi than thở.

      —- Hàn Thiếu Lăng chắc chắn có cơ hội rồi!

      "Có lẽ ngươi đúng, có thể có được cuộc sống như vậy nương nương hẳn rất vui vẻ, lại nhõm, nhưng người vĩnh viễn thấy hạnh phúc! Bởi vì—-" Lưu Dục nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu lắng xen lẫn bi thương: "—- Trái tim của nương nương, ở bên người đó."

      —- có tim, cho dù có sống tiếp, chẳng qua cũng chỉ là cái xác hồn mà thôi.

      Hàn Thiếu Lăng trầm tư.

      Vì y biết ra Lưu Dục sai.

      —- Y thua Hiên Viên Kỳ thứ gì hết, nhưng y bại bởi Liễu Vận Ngưng, bại bởi ông trời mà thôi.

      Thầm hít hơi, y quay trở lại giường, nằm xuống với tâm trạng suy sụp, thêm lời nào nữa.

      Lưu Dục nhìn y hồi lâu, cuối cùng chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ, xoay người trở ra.

      Lãnh Hàn Vũ cũng cảm thấy bất đắc dĩ, y hiểu hơn Hàn Thiếu Lăng rất nhiều, nỗi đau khi nhìn người mình thương ngả vào lòng kẻ khác.

      Nhưng cái gì nên cũng vẫn phải .

      "Có lẽ Lưu Dục đúng, Ngưng Nhi lòng thích Hiên Viên Kỳ."

      "......"

      nghe thấy y đáp lại cũng là chuyện nằm trong dự kiến nên Lãnh Hàn Vũ cảm thấy chán nản, tiếp lời: "Nhưng trái tim Ngưng Nhi hề yếu đuối như bề ngoài đâu, ngược lại, muội ấy rất là kiên cường, trái tim của nàng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết."

      "Ý ngươi là gì?" Hàn Thiếu Lăng ngồi dậy, nhìn y: "Ngươi mấy chuyện này là muốn ám chỉ điều gì với ta?"

      "Ta chỉ muốn cho ngươi biết, có lẽ Ngưng Nhi là thích Hiên Viên Kỳ đấy, nhưng—-" Y cười cười, ánh mắt tự tin: "Ngưng Nhi dễ dàng tha thứ cho người tổn thương mình đâu!"

      "......"

      "Dù đó có là người muội ấy thích nữa!"
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 171
      "Liễu đại phu, đa tạ người nhiều lắm!" Người phụ nữ tay ôm con tay xách đồ lỉnh kỉnh hấp tấp chạy vào, tay phải còn cầm con gà mái, 'phịch' tiếng, con gà bị ném lên bàn.

      Liễu Vận Ngưng ngồi ghi chép y thư bị tiếng động mạnh làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trông cường tráng hơn nàng rất nhiều.

      Người phụ trông thấy khuôn mặt của Liễu Vận Ngưng liền thảng thốt: "Ôi trời đất ơi, ra Liễu đại phu trông tuấn tú đến vậy nghen!"

      "Ôi, để Trần đại nương phải chê cười rồi."

      "Ôi trời!" Trần đại nương vòng quanh Liễu Vận Ngưng, : "Chẳng trách muội muội bên nội của yêm cố sống cố chết muốn gả cho Liễu đại phu bằng được, xem ra nó sớm nhìn ra được vẻ tuấn tú của Liễu đại phu, đừng chi nàng, ngay cả yêm nhìn vào mà tim còn đập 'thình thịch' đây này!"

      Liễu Vận Ngưng cười cười bất đắc dĩ, : "Hôm nay Trần đại nương đến đây là có chuyện gì vậy ạ?"

      Nghe nàng hỏi vậy Trần đại nương mới nhớ ra mục đích của mình: "Liễu đại phu nhắc yêm quên mất!"

      "Nè, đây là quà đáp lễ yêm gửi người, bệnh của Bảo Nhi khỏi hẳn, bây giờ còn chạy nhảy nô đùa nữa đó!" chuyện cách thẳng thắn xong, Trần đại nương đặt đống thứ xuống trước mặt Liễu Vận Ngưng.

      Gà mái vỗ cánh 'phạch, phạch', lông gà rụng đầy đất, còn gáy 'cục tác, cục tác' đầy thê lương.

      Liễu Vận Ngưng chưa từng gặp trường hợp này, mặt tái xanh, chân bất giác lùi về sau vài bước, cẩn thận đạp phải tà áo, cả người ngã ngửa ra sau.

      cố diễn ra trong thoáng, cánh tay vòng qua eo nàng, nàng giật mình thở dốc, lúc này mới để ý mình dựa hoàn toàn vào lòng người đó.

      Hồi thần, nàng né tránh cái ôm của người đó, thèm quay đầu, cố gắng bình tĩnh với Trần đại nương: "Trần đại nương đừng khách khí mà, chỉ là tiện tay thôi."

      Trần đại nương sớm bị người thanh niên bỗng từ đâu chạy đến hớp hồn, ngây ngốc nhìn người đứng sau lưng Liễu Vận Ngưng, bàng hoàng hỏi: "Liễu đại phu, người thanh niên tuấn tú này là ai vậy?"

      Liễu Vận Ngưng đáp: "Chỉ là vị khách từ xa đến mà thôi."

      "Oa!" Trần đại nương thảng thốt: "Liễu đại phu, sao người nào người quen cũng đều đẹp như vậy chứ? Đẹp đến mức tựa tiên trời vậy đó!"

      "Ha ha, đại nương thích đùa!" Liễu Vận Ngưng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, lại : "Đại nương, hay là bà mang mấy thứ này về , ta cần đâu mà."

      "Ôi, sao được chứ!" Trần đại nương la to: "Liễu đại phu chẩn bệnh miễn phí, đây chỉ chút quà đáp lễ thôi mà người còn chẳng chịu nhận, sao yêm có thể cảm thấy xấu hổ được cơ chứ!"

      "Đừng khách khí mà, ta cần mấy thứ này!"

      "Liễu đại phu, phải yêm với người rồi sao, người nhìn lại mình xem, cứ như sắp bị gió thổi bay mất ấy, nhất định phải tẩm bổ mới được! Sao lại cần kia chứ? Mang con gà này nấu canh, ăn xong có đủ dinh dưỡng, như vậy sau này mới có thể xuất giá cùng muội muội bên nội của yêm chứ!"

      Liễu Vận Ngưng ngoại trừ cười khổ vẫn chỉ biết cười khổ.

      Hiên Viên Kỳ đứng sau lưng nàng bỗng đưa tay ra đón lấy con gà mái, hỏi: "Đem nấu canh có thể tẩm bổ cho nàng*?" (*Phiên pinyin giữa cách gọi con trai và con giống nhau, đều là 'ta' nên Trần đại nương mới nghi ngờ giới tính của Liễu Vận Ngưng)

      Trần đại nương ngây ra, lập tức đáp: "Đương nhiên!"

      Nhìn nhìn Hiên Viên Kỳ, lại nhìn nhìn Liễu Vận Ngưng, đột nhiên, bà kéo Liễu Vận Ngưng sang bên, khẽ hỏi: "Liễu đại phu, vị khách này của người thành gia lập thất chưa vậy? Yêm chỉ có muội muội bên nội đâu, người xem, người tuấn như vậy, vừa nhìn biết phải nhân vật tầm thường, mau giới thiệu cho muội muội của yêm làm quen , người ta thường bảo phù sa nhà thể chảy ra ruộng ngoài còn gì!"

      Liễu Vận Ngưng quay đầu nhìn Hiên Viên Kỳ, vẻ mặt kỳ lạ, : "Đại nương, vị khách này của ta lấy rất nhiều thê tử rồi, hơn nữa vài ngày nữa y cũng quay về thôi, tốt nhất đại nương nên quên cái ý định đó hơn!"

      Nàng tài nào tưởng tượng nổi cảnh Hiên Viên Kỳ lấy muội muội bên nội của Trần đại nương.

      "Ồ! Vậy sao?" Vẻ mặt Trần đại nương đầy nỗi thất vọng: "Vậy cũng đáng tiếc!" Bà lắc đầu, vẻ mặt khinh khỉnh: "Lấy nhiều thê tử như vậy, xem ra cũng chẳng phải hạng gì tốt!"

      Trong thôn họ ai cũng chỉ lấy người mà thôi, sao có thể đa tâm được như vậy!

      "Được rồi, yêm nhiều nữa, ngoài ruộng còn có việc gấp, yêm trước đây, người với vị khách của mình ở lại mạnh giỏi!" Trần đại nương xong liền hấp tấp chạy y như khi bà đến.

      Bà vừa , trong y quán trở nên yên tĩnh lạ thường.

      Liễu Vận Ngưng quay đầu nhìn Hiên Viên Kỳ, cười tủm tỉm.

      Hiên Viên Kỳ vác bộ mặt lạnh như tiền, tay cầm gà mái, trông có vẻ ngồ ngộ.

      Y chau mày nhìn chằm chằm con gà mái ngừng vỗ cánh 'phạch, phạch', làm như con gà có thâm thù đại hận gì với y vậy, trông buồn cười.

      Cố gắng lắm mới ngừng cười được.

      để ý đến y nữa, Liễu Vận Ngưng cầm bút lên tiếp tục ghi chép y thư.

      Hiên Viên Kỳ cầm con gà, đứng đó trợn mắt nhìn nàng!

      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 172
      Lúc Lưu Dục thấy Hiên Viên Kỳ cầm con gà mái còn vỗ cánh phạch phạch chạy tìm nàng, nàng ngạc nhiên đến nỗi trợn lòi hai mắt.

      Lại càng đừng đến chuyện Hiên Viên Kỳ nhờ nàng dạy y cách nấu canh gà, quả thực nàng rất muốn sờ trán y xem có nóng quá hay .

      Hơn nữa vẻ mặt y rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến nàng nhịn được cười.

      Nhưng rất nhanh nàng liền cười nổi nữa.

      Nàng ngờ vị Đế Vương có thể giết người chớp mắt như Hiên Viên Kỳ, lại thể xử nổi con gà, mặt mũi xám xịt, còn con gà vẫn hung hăng oai dũng, hiên ngang đứng trong góc, ánh mắt liếc liếc cứ như cười nhạo họ vậy.

      Ôi!

      ra dù Hiên Viên Kỳ có hoàn mỹ đến đâu cũng hẳn thập toàn thập mỹ.

      Loay hoay cả buổi trời, bát canh gà bốc khói nghi ngút mới được ra lò. Hiên Viên Kỳ vận bộ y phục nhàu nhĩ và trưng bộ mặt lạnh lùng đón lấy bát canh từ tay Lưu Dục, thản nhiên tiến vào y quán.

      "Thiếp đói!"

      Lúc Hiên Viên Kỳ mang bát canh đặt xuống trước mặt Liễu Vận Ngưng, Liễu Vận Ngưng chỉ cười với y.

      Hiên Viên Kỳ đáp, bình tĩnh nhìn nàng, vẫn cầm bát canh, tiếp tục đứng đó: "Thiếp đói mà!"

      Nàng lặp lại lần nữa, lời dịu dàng như trần thuật hiển nhiên, có vẻ gì là vui, thái độ bình thản như đối xử với người dưng. Chỉ vậy thôi khiến Hiên Viên Kỳ thất bại nặng nề.

      Ở đây gần tháng, ngoại trừ ngày đầu tiên ra là nàng có chút kích động lúc sau, nàng đều dùng thái độ bình thản đối xử với y như bao người, vô hình trung kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

      Y tình nguyện để nàng hận y, để ý đến y, cũng còn tốt hơn cái thái độ xa cách này.

      Như vậy giống như phơi bày mối quan hệ tại của hai người hai ràng.

      Nỗi đau thoáng trong mắt y, y dời mắt, khẽ : "Nếu nàng muốn ăn, vậy đổ !"

      Lời từ tốn, y buông bát, từ từ quay , cái bóng cao lớn đơn nổi thành lời.

      Liễu Vận Ngưng ngồi ngây ra nhìn, nhận ra mực đầu ngòi bút thấm ướt trang giấy.

      Lòng bỗng quặn đau, nàng ngẩng mặt, ngăn cho nước mắt rơi xuống.

      Nhưng nỗi đau trong lòng, có thể ngăn cản được sao?

      Lúc Lưu Dục tiến vào Liễu Vận Ngưng vẫn tiếp tục ghi chép y thư, kế bên là bát canh gà nguội lạnh.

      Nàng chau mày hoài nghi: "Chủ tử, sao người còn chưa chịu tha thứ cho gia?" Sau khi chuyển đến đây Lưu Dục liền đổi cách xưng hô với Hiên Viên Kỳ và Liễu Vận Ngưng để người khác cảm thấy nghi ngờ.

      Liễu Vận Ngưng ngẩng đầu: "Cũng biết nữa!"

      Thấy Liễu Vận Ngưng có vẻ gì đó kỳ lạ, lại nhìn bát canh nguội, Lưu Dục lập tức hiểu ra, thở dài bất đắc dĩ.

      —- Hai người tra tấn lẫn nhau để từ khó chịu đến khổ đau.

      "Bát canh đó...... là gia tự nấu đấy."

      Tay khẽ run, mực lem ra thành vệt dài, phá hỏng cả chữ viết.

      "Chủ tử—-" Lưu Dục bưng bát canh nguội lên, : "Bát canh gà này gia phải phí rất nhiều tâm huyết mới nấu xong, gia chân thành xin ta dạy người nấu khiến ta vô cùng cảm động, chuyện trước đây ta biết phải sao, bởi vì đúng là gia sai, nhưng người chứ đâu phải Thánh, sao có thể mắc lỗi lầm? Quan trọng là biết sai để sửa!"

      Nàng vẫn đáp, thậm chí còn thèm ngẩng đầu lên lấy cái.

      "Chủ tử, người làm như vậy chỉ tra tấn mỗi mình gia mà còn là tra tấn chính bản thân người nữa." Lưu Dục cười cười bất đắc dĩ: "Ta phải đương , đương nhiên có tư cách những lời này, chủ tử là người bị tổn thương nhiều nhất, người mới là người có tư cách những chuyện này, nhưng chủ tử à, người muốn đoàn tụ với gia hay sao?"

      "Nếu bây giờ gia biết sửa sai, tại sao người còn cố lừa gạt bản thân mình? Chủ tử, cái người muốn là gì, người hẳn nên—-" Nàng chỉ chỉ ngực mình: "—-Hỏi nơi này của người ."

      Liễu Vận Ngưng cuối cùng cũng chịu nhìn nàng, ánh mắt u mê khiến ta nhìn mà đau lòng: "Ta biết."

      Lưu Dục buông bát, đau lòng ôm lấy nàng, dịu dàng : "Bây giờ biết cũng sao, người còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ, quan trọng nhất là làm chuyện khiến mình cảm thấy hối hận."

      "Nhưng......" Nàng ngơ ngác hỏi: "Thế nào gọi là làm chuyện khiến mình cảm thấy hối hận?"

      Lưu Dục đưa tay nâng mặt nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Cứ làm theo những gì trái tim mách bảo là được rồi."

      "Theo trái tim mách bảo?"
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 173
      Trong gian phòng yên tĩnh, hương khói lượn lờ, thiếu nữ vận áo trắng ngồi ôm gối bên cửa sổ, đối diện với thiếu niên tóc bạc, vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm.

      "Con chắc chứ?" Thiếu niên tóc bạc nhướng mày: " khi chọn là thể quay đầu lại được nữa đâu!"

      "Con xin người đó, sư phụ!" Thiếu nữ thờ ơ , nhưng bàn tay giống trong ống tay áo, móng tay cắm sâu vào da thịt non mềm nơi lòng bàn tay.

      Thiếu niên tóc bạc nhún vai, : "Vi sư tôn trọng quyết định của con!" Y đứng dậy, lại : "Nhưng con đừng có mà hối hận đấy! Vi sư chỉ biết điều chế 'Vong Xuyên', có biết điều chế giải dược đâu đấy!"

      Nàng chỉ biết cúi đầu thờ ơ.

      Thiếu niên tóc bạc nhìn nàng hồi: "Hai ngày sau vi sư chuẩn bị giúp con, vì vậy trong hai ngày này con nên suy nghĩ kỹ lại !"

      rồi, người biến đâu mất.

      Thiếu niên tóc bạc rồi, trong phòng chỉ còn lại yên tĩnh đến nghẹt thở, thiếu nữ im lặng ngồi bó gối bên cửa sổ, vùi mặt vào giữa gối.

      Có cái gì đó như là nước mắt lẳng lặng tuôn rơi......

      Xin lỗi, xin lỗi, thiếp mong chàng lại đến quấy rầy cuộc sống bình yên của thiếp.

      Cứ như vậy là tốt rồi, tốt lắm rồi......

      Nhưng nỗi đau sâu sắc ấy lại cứ như dây leo, từng chút từng chút quấn chặt ống thở rồi lan rộng đến con tim nát tan.

      Đau như vậy, đau như vậy.

      Lưu Dục từng chỉ cần làm theo những gì trái tim mách bảo là được rồi, nhưng tại sao tại nàng suy nghĩ lâu để rồi đưa ra quyết định từ tận đáy lòng, vậy, sao còn thấy khó chịu?

      mùi vị tanh nồng bỗng trào khỏi miệng, nàng bụm miệng, trong gian phòng u tối, có thể thấy được từng giọt từng giọt máu đỏ ngừng tràn khỏi khóe môi.

      Nỗi đau quen thuộc như hàng vạn con kiến bò trong xương lại lần nữa ùa về.

      khó chịu, khó chịu......

      Trong gian phòng u tối, dáng hình mảnh mai ấy cuộn người lại, tiếng khóc nấc vọng đến khiến người ta thấy lòng quặn đau......

      Thiếu niên tóc bạc ngồi nóc phòng buồn bã nhìn nàng, dù thấy vậy nhưng cũng chẳng có cách gì hơn, chỉ là—-

      "Đồ đệ ngốc ngốc chết được!"

      Giọng nháy mắt bị gió cuốn .

      Lưu Dục thấy mặt Liễu Vận Ngưng xanh xao hơn nhiều, chau mày: "Chủ tử, tối hôm qua người ngủ có ngon vậy? Sao sắc mặt trông kém thế?"

      Liễu Vận Ngưng ngây ra, gật đầu: "Hôm qua có mất ngủ."

      Lưu Dục vẫn còn lo lắng: "Chủ tử, chi bằng giờ người nghỉ , dù sao y quán cũng chẳng có việc gì gấp, vả lại—-" Nàng dời mắt nhìn thiếu niên tóc bạc ngồi cắn hạt dưa: "—-Ở đây còn có người vô cùng nhàn rỗi, nếu có người đến chẩn bệnh phải lo có đại phu đâu!"

      Nghe vậy, thiếu niên tóc bạc thoáng nâng mắt, thèm để ý những lời Lưu Dục , phun toẹt vỏ hạt dưa ra ngoài.

      Liễu Vận Ngưng lắc đầu: " cần đâu, ta sao cả, ta chỉ muốn ghi chép cho xong y thư để sau này Linh Nhi có thể dùng đến."

      "Muốn chép y thư cũng còn rất nhiều thời gian mà, đâu nhất thiết phải bây giờ mới được." Lưu Dục .

      "Chỉ e còn nhiều thời gian nữa." Nàng cúi đầu , nháy mắt lại ngẩng đầu lên cười với Lưu Dục: "Ta sắp xong rồi, viết nốt trang này nữa thôi."

      Lưu Dục còn cách nào khác, chỉ : "Vậy chủ tử đừng gắng quá, ta pha chén trà giúp người tỉnh táo hơn."

      "Sư phụ, nếu người có việc có thể trước, cần ở lại đây đâu!" Chờ Lưu Dục rồi Liễu Vận Ngưng mới .

      Thiếu niên tóc bạc nhướng mày: "Sao thế, con muốn đuổi sư phụ đó sao? cho con biết, sư phụ hôm nay vô cùng nhàn rỗi!"

      " phải, chỉ là—-" Liễu Vận Ngưng cười cười: "Nếu sư phụ thôi nhìn ra ngoài cửa sổ nữa đồ nhi tin người nhàn hơn thôi!"

      Nghe nàng vậy, thiếu niên tóc bạc ngồi thẳng người dậy với vẻ buồn bực: "Ta đợi người! ràng hôm nay đến, hoàng hôn gần xuống rồi cớ sao còn chưa đến, sốt ruột chết mất!"

      Liễu Vận Ngưng tò mò: "Chờ ai ạ?"

      Thiếu niên tóc bạc liếc nàng cái: "Con đừng quan tâm!"

      Liễu Vận Ngưng giận, cười cười, : " phải là tiểu tình nhân của sư phụ đó chứ?"

      "Có trời mới là tình nhân của y đấy!" Y lớn tiếng phản bác, biết có phải vì tức giận hay mà mặt ửng đỏ: "Ta gọi y đến, là vì con đó!"
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :