1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 164
      Trời vừa hửng sáng, ánh dương soi rọi xuống khoảnh sân cháy đen, đập vào mắt là khuôn viên tiêu điều, tĩnh lặng, như thầm tố cáo điều gì đó.

      "Bệ hạ, bệ hạ—-" yên tĩnh, bỗng có giọng ồ ồ vang lên, cái bóng già cỗi thất tha thất thểu chạy vào..

      Tiếng gọi quá lớn khiến người nằm dưới đất choàng tỉnh, những tia sáng mong manh khiến y vừa mở mắt phải nhắm lại.

      "Bệ hạ—-" Người đó chạy đến trước mặt Hiên Viên Kỳ, lão chạy nhanh quá nên khiến người ta khỏi lo lão té.

      Hiên Viên Kỳ ngồi dậy, lắc đầu cho tỉnh táo, y nhìn người mới đến: "Đàm Thái y?"

      "Là vi thần, bệ hạ, thần có việc muốn khởi tấu!"

      Ánh mắt mờ mịt, Hiên Viên Kỳ chưa tỉnh hẳn, hỏi theo phản xạ: "Có chuyện gì mà gấp như vậy?"

      "Bệ hạ, cả đêm qua thần thức trắng, cuối cùng phát ra có chỗ hợp lý!"

      "Hả?"

      "Cái xác bị thiêu cháy kia vốn phải là Liễu phi nương nương đâu!"

      "Ngươi cái gì?" Hiên Viên Kỳ tỉnh táo lại, túm lấy áo Đàm Thái y với vẻ kích động, Đàm Thái y bị siết cổ nên thở nổi, hai mắt trợn trắng.

      Cuối cùng Hiên Viên Kỳ mới bình tĩnh được chút, vội nới lỏng tay, hỏi: "Ngươi vừa vậy là có ý gì? Cái xác cháy đen đó phải của Liễu phi, vậy của ai hả?"

      "Khụ khụ khụ......" Đàm Thái y ho khan: "Hôm qua thần xem xét cẩn thận lại di hài của nương nương, lòng cảm thấy kỳ lạ nên thần thức trắng cả đêm qua để kiểm tra lại, cuối cùng thần phát ra chỗ hợp lý, tuy cái xác đó có phần tương tự với nương nương, hơn nữa vì bị cháy đen rồi nên rất khó lần ra manh mối, nhưng độ cứng của thi thể lại cho thấy người đó phải vừa mới chết, chắc chắn chết từ lâu lắm rồi, khung xương của cái xác cũng lớn hơn nương nương chút nên thần đoán thi thể này phải của nương nương!"

      Trong thoáng, cổ Hiên Viên Kỳ nghẹn ắng lại thể thốt ra được lời nào, y buông Đàm Thái y ra, nằm vật ra đất, đầu đập xuống đất đánh 'cốp' tiếng vang, thấy Đàm Thái y cả kinh, y kiềm được cười 'ha ha' thành tiếng, mặc kệ nước mắt tuôn trào.

      Liễu Uẩn Nịnh từng hỏi y, có biết cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục là như thế nào , y biết, nhưng giờ phút này đây, y chỉ cảm giác mình như từ địa ngục bay lên thiên đàng, chưa bao giờ y cảm kích ân đến thế, cảm kích ân rộng lượng với mình!

      Đàm Thái y nhìn bệ hạ còn giữ phong thái uy nghiêm như xưa nữa, thầm thở dài.

      —- Bệ hạ, nương nương tiếc hủy hoại dung nhan để rời khỏi Hoàng cung, lần này là giả chết, nếu người vẫn cứ như trước đây cũng khó tránh sau này chuyện này lặp lại nhưng là .

      —- Đây là niềm vui bất ngờ, xem như ân ban cho người cơ hội nữa, người phải biết quý trọng.

      Lắc đầu, Đàm Thái y từ từ đứng dậy, định lẳng lặng rời khỏi, Hiên Viên Kỳ lại gọi lão, quay đầu lại thấy Hiên Viên Kỳ đứng dậy, mặc dù y phục nhăn nhúm, đầu tóc rối bù, nhưng y giờ đây vẫn là vị Đế Vương của Kỳ quốc khiến người ta dám ngước nhìn, khí chất kiêu ngạo lại trở về với y: "Đàm Thái y, ngươi thông báo cho Lận Vương, bảo đệ ấy mau đến thư phòng gặp trẫm, trẫm có việc cần giao!"

      Đàm Thái y nhìn y hồi, rất lâu rất lâu sau mới đáp: "Vâng!"

      Đàm Thái y rồi, Hiên Viên Kỳ vẫn đứng tại chỗ lúc lâu, lướt nhìn căn phòng thê lương trước mặt, hít hơi sâu, cất bước đến nơi y muốn đến —-

      Lưu Dục ngồi giặt đồ, ánh dương chói lòa hắt xuống mặt nàng, lạnh lùng đến thế, im lặng đến vậy.

      Lúc cái bóng lớn đổ xuống người nàng, nàng hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi: "Rốt cục bệ hạ cũng tìm đến nô tỳ rồi sao?"

      "Ngươi biết từ trước, có đúng hay ?" Giọng Hiên Viên Kỳ vẫn mãi lạnh lùng như thế, còn tuyệt vọng thống khổ của ngày hôm qua nữa, giọng điệu này phải nghi vấn, mà là khẳng định!

      "Biết cái gì chứ?" Lưu Dục dừng tay, ngẩng đầu nhìn y chút sợ hãi: "Bệ hạ hy vọng nô tỳ biết cái gì đây?"

      "Đừng có giỡn mặt với trẫm, hậu quả ngươi thể nào gánh nổi đâu!" Y chớp mắt lạnh lùng.

      Lưu Dục cười nhạt: "Hậu quả? Nếu nô tỳ ở lại đây, màng đến chuyện sống chết nữa rồi, sao có thể sợ hậu quả bệ hạ ban cho cơ chứ?"

      "Ngươi sợ chết, nhưng trẫm có cách khiến ngươi muốn sống cũng được mà muốn chết cũng chẳng xong!" Y cũng cười nhạt.

      Lưu Dục hề sợ hãi như y dự đoán, ngược lại còn nhìn y đầy thương hại: "Bệ hạ, nô tỳ thấy tiếc cho nương nương!"

      " người như bệ hạ, vốn xứng đáng với tình của nương nương!"

      Lời này đâm trúng chỗ đau của Hiên Viên Kỳ, ánh mắt y lộ nguy hiểm: "Chỉ cần ngươi ra tung tích của nàng, trẫm tha cho ngươi!"

      Lắc đầu, nàng kiên quyết : "Nô tỳ cho người đâu!"

      Y từ từ hạ thấp cái đầu cao ngạo của mình xuống—-
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 165
      Kỳ quốc xảy ra chuyện lớn.

      Bệ hạ của họ hiểu tại sao lại mắc phải quái bệnh, đóng cửa đặt chân ra khỏi phòng, thể tiếp xúc với nắng, cũng muốn bị quấy rầy, cứ nằm lỳ giường.

      Có người đoán vì bệ hạ nhất thời chịu nổi việc Liễu phi được sủng ái nhất qua đời, bị đả kích lớn nên mới ngã bệnh, cũng có người đoán do bệ hạ của họ làm chuyện gì đó có lỗi với Liễu phi, sợ oan hồn của Liễu phi quay về tìm người đòi mạng, lòng thể chịu nổi áp lực quá lớn đó nên mới đổ bệnh.

      Tóm lại, bảo sao hay vậy, chứ rốt cục chân tướng thế nào, ngoại trừ số ít người ra ai được biết cả.

      chung, triều đình rao tin là bệ hạ của họ ngã bệnh.

      Vì vậy Lận Vương của bọn họ, người luôn giữ vững tin thần 'Ta vào địa ngục ai vào' bao giờ chểnh mảng việc nghĩa, gánh vác chuyện triều chính, tạm thời xử lý chuyện quốc gia đại .

      Rốt cục là ai quản lý chuyện quốc gia đại , đối với dân chúng mà hề quan trọng, cái bọn họ xem trọng chính là ai có thể làm cho họ được ấm no, ai có thể cho họ cuộc sống bình yên, chỉ cần làm được hai điều này thôi, ai làm Hoàng Đế quan trọng!

      Ánh mặt trời chói chang, thiếu niên vận áo bào vàng kim mang vẻ mặt nhăn nhó như trái khổ qua, nhìn chồng tấu chương cao ngất ngưởng mà lòng đau như cắt, thầm suy tính về việc lẻn .

      Nhưng hễ nhớ đến bộ mặt quan tài đủ đông chết người thôi là chân y tài nào nhúc nhích nổi, dám động đậy!

      —- Ô ô! Y chỉ muốn làm vị Vương gia an nhàn mà thôi! Tại sao số y lại khổ như vậy kia chứ?

      Còn vị Đế Vương vốn bị bệnh cần nằm giường tĩnh dưỡng, bấy giờ vận thường phục ung dung dạo đường cái, vẻ mặt lạnh lùng cảm xúc theo dõi gắt gao thiếu nữ đằng trước.

      Lưu Dục im lặng trước y, đôi môi mím chặt lộ thiếu kiên nhẫn, nhưng nàng còn cách nào khác, người đằng sau nhanh quá, nàng thể cắt đuôi y được.

      Nàng quay đầu thiếu kiên nhẫn, khuôn mặt thanh tú tỏ vẻ khó chịu: "Ta rồi, muốn chém muốn giết gì tùy người, ta ra tung tích của nương nương đâu!"

      " sao!" Y thản nhiên .

      "Vậy người đừng theo ta nữa!"

      "Ta thích!"

      "Người—-" Nàng giận đến nỗi nghẹn lời, lời thể tuyệt tình biết được họ thốt lên bao nhiêu lần rồi.

      Ngoại trừ việc bị chọc tức điên lên nàng chẳng còn cách nào khác, nàng ngờ, Hiên Viên Kỳ khi vứt bỏ hào quang của Đế Vương lại khó chơi đến vậy!

      Nếu cứ tiếp tục như thế, phải nàng lỡ hẹn với nương nương sao?

      Đáng ghét!

      Nàng xoay người với vẻ bực dọc, lần đầu tiên nàng tức đến nỗi nên lời!

      Hiên Viên Kỳ vẫn theo sát nàng với vẻ mặt vô cảm, từ trước đến giờ đều là người ta sau y, ban đầu sau nàng đúng là quen, nhưng khi phát nàng mấy lần định nhân cơ hội y chú ý để đào tẩu, y liền quên béng cảm giác đó ngay.

      Chỉ cần nghĩ đến việc người đứng trước mặt y đấy biết tung tích của nàng, y bất giác cảm thấy cứ như vậy mà sau nàng cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

      Lưu Dục luôn chọn đường đông người để , chỉ cần có cơ hội nàng liền bỏ chạy, đáng tiếc lần nào cũng đều thất bại.

      Ai kia vẫn mặt dày theo sát nàng.

      Nàng trước mà lòng buồn bực, hận đến nỗi nghiến răng.

      —- Trước đây tổn thương nương nương, lúc nào cũng lạnh nhạt tàn nhẫn với nương nương, bây giờ phát nương nương gạt mình liền tiếc xuất cung, chờ đến khi tìm được nương nương rồi biết trừng phạt người như thế nào nữa đây!

      "Lúc trước đối xử với nương nương như vậy, bây giờ cần gì phải vờ như hối hận lắm? Nương nương về với người nữa đâu! Ta cho người biết, nương nương có người khác ở bên cạnh rồi, nương nương nhớ đến người nữa đâu!

      Nghe những lời hằn học của nàng lòng Hiên Viên Kỳ vô cùng bình tĩnh, chỉ khi nghe đến đoạn bên cạnh nàng giờ có người khác, trái tim y mới quặn thắt.

      Nhưng y bỏ cuộc! bao giờ buông tay nữa!

      Hiên Viên Kỳ rất hiểu suy nghĩ của Lưu Dục, nhưng y biết phải làm thế nào mới khiến nàng tin tưởng, chỉ có thể theo sau nàng cách phí công, chờ ngày nào đó nàng còn kiên nhẫn nữa cho y.

      Dưới khoảng trời bao la này y có thể phái người ra ngoài tìm kiếm, chỉ cần y đồng ý y vốn cần phải theo sau thị nữ bé như vậy, để mặc nàng xua đuổi, để mặc nàng sỉ vả.

      Nhưng y muốn dựa vào chính sức mình để tìm được nàng, bằng chính sức mình!

      Dù cho nàng có người khác, nhưng y vẫn bỏ cuộc!

      Dù cho sau này y chỉ được ngắm nàng từ xa, cũng đủ lắm rồi!

      Thiếu nữ đằng trước hình như mệt lả, khoan thai tiến vào tửu lâu, gọi bàn ăn lớn rồi từ từ hưởng thụ.

      Hiên Viên Kỳ cũng theo, ngồi xuống bàn gần cửa sổ, gọi ấm trà, miệng lưỡi y khát khô.

      Y im lặng chờ nàng dùng xong bữa trưa.

      Ánh nắng bên ngoài chói chang, mây lại mỏng, lớp tuyết dày bắt đầu tan, trong khu chợ náo nhiệt tấp nập truyền đến những tiếng rao bán nối nhau dứt.

      Nhưng long y lại bị đám mây đen bao phủ, lạnh thấu xương.

      —- Rốt cục đến khi nào nắng mới lên?
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 166
      "Liễu đại phu, người mau xem qua cho Bảo Nhi với, từ hôm qua nó cảm thấy được khỏe, sáng nay bị sốt cao." người phụ nữ nông thôn bế tiểu nương vội vàng chạy đến căn nhà đơn sơ, da mặt người thôn quê lúc nào cũng phải giăng nắng nên luôn mang màu đồng cố hữu.

      Thiếu niên áo trắng ngồi ghi chép trong y quán nghe tiếng liền ngẩng đầu, vội buông bút chạy ra đón.

      Bên má trái của thiếu niên bôi đầy mỡ trắng, hình như bị ai đó rạch mặt, khuôn mặt tuấn tú bị vết sẹo này làm hỏng.

      "Tại sao lại bị như vậy? Từ khi nào cảm thấy khỏe rồi?" Thiếu niên hỏi, tay sờ trán đứa bém tay vạch mi mắt của tiểu nương, kiểm tra.

      Người phụ nữ tỏ vẻ sốt ruột, : "Đêm qua bị mắc mưa nên cảm thấy khỏe, người cũng biết đó, yêm* là kẻ quê mùa, bệnh đau chỉ nhịn hồi rồi cũng bớt, nhưng sáng nay yêm* phát Bảo Nhi rất kỳ lạ, đưa tay sờ thử mới biết nó phát sốt!" (Yêm*: ta)

      Thiếu niên thu tay lại, bế lấy đứa bé, cười an ủi: " cần lo lắng, chỉ bị sốt thôi mà, dùng dược hai ngày là khỏi."

      Người phụ nữ nghe vậy mới yên lòng, lấy ống tay áo lau mồ hôi, mỉm cười đôn hậu: "Cũng nhờ có Liễu đại phu, yêm lo chết mất!"

      Thiếu niên cười cười, đặt đứa bé xuống giường: " cần khách khí vậy đâu ạ, đây là trách nhiệm của người hành y."

      Người phụ nữ trợn mắt, la lên đồng tình: " cái gì vậy! Liễu đại phu đừng khiêm tốn thế, lúc trước khi Liễu đại phu chưa đến đây, trong thôn ai mà sinh bệnh phải mấy dặm đường mới tìm được đại phu, có khi mấy người đó còn chê tiền ít lại ngại đường xa nên dám đến, người bị bệnh chỉ có thể chờ chết! Làm sao có tấm lòng nhân hậu giống Liễu đại phu đây được!"

      Thiếu niên nhịn được cười: "Đại nương khen lầm rồi." rồi y quay đầu bốc dược, rồi : "Ba thang nấu chung thành bát, ngày uống ba lần, nhớ uống sau khi ăn xong, hai ngày sau ta đảm bảo bé con lại tung tăng chạy nhảy."

      "Liễu đại phu, đa ta ngươi, nếu hôm nay có ngươi ở đây, yêm, yêm biết phải làm sao." Dứt lời, bà nâng ống tay áo lên chấm chấm nước mắt.

      Thiếu niên định gì đó tiểu hài tử bốn, năm tuổi từ ngoài chạy vào, khuôn mặt trắng hồng vì chạy nhanh quá mà ửng đỏ, y như trái táo chín.

      Vừa nhìn thấy thiếu niên nó liền chạy lại ôm: "Phụ thân, hôm nay sư thúc khen Linh Nhi thông minh đó nha!"

      Thiếu niên cười với người phụ nữ kia rồi mới bế tiểu hài tử lên: "Vậy Linh Nhi có nghe lời sư thúc và ngoan ngoãn học tập đó?"

      "Đương nhiên là có rồi!" Tiểu hài tử hừ tiếng còn hếch mũi cao hơn trời: " tin người có thể hỏi sư thúc!"

      Lời tiểu hài tử vừa dứt, người thanh niên tuấn tú tiến vào y quán, cười : "Linh Nhi dối đâu! Ta là sư huynh có thể làm chứng cho nó!"

      Tiểu hài tử thấy người thanh niên bước vào liền giãy khỏi cái ôm của thiếu niên, nó trượt xuống nhanh như con sóc, hào hứng reo lên: "Sư thúc!" Rồi nhanh chóng chạy lại gần y.

      Thiếu niên lắc đầu bất đắc dĩ, với người phụ nữ kia: "Bảo Nhi còn gì đáng lo nữa, chỉ bị nhiễm lạnh mà thôi, để nó nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."

      "Vâng, vâng, đa tạ Liễu đại phu!" Người phụ nữ cảm tạ rối rít, bế Bảo Nhi lên, lúc ra đến cửa bà bỗng quay lại, nghiêm túc với thiếu niên: "Liễu đại phu, phải yêm có ý gì đâu, người đàn ông như ngươi phải chăm sóc tiểu hài tử cũng chẳng dễ dàng gì, chi bằng như vầy, ta làm bà mối, giới thiệu muội muội bên nội cho ngươi quen nhé!"

      Bà ta ăn nghiêm túc quá làm thiếu niên rùng mình, ngây ra hồi, y mới nhàng từ chối: ", cần đâu, ta còn mang theo tiểu hài tử, đừng vô duyên vô cớ liên lụy nữ nhi con nhà lành."

      "Liễu đại phu cái gì vậy!" Người phụ nữ trợn mắt, nhìn y với bộ dạng ngạc nhiên kiểu như 'ai mà chẳng vậy, ngươi đúng là quái gở': "Muội muội của yêm để ý đâu! Muội ấy sớm thương thầm Liễu đại phu rồi, chẳng qua da mặt người ta mỏng đó thôi, ra miệng xấu hổ lắm, vì muội ấy xin yêm hoài nên yêm mới cho ngươi nghe, vậy nhé, ngươi cứ suy nghĩ kỹ , vài ngày nữa hãy cho yêm câu trả lời thuyết phục."

      Dứt lời, chờ thiếu niên câu nào quay đầu bỏ , để lại thiếu niên đứng đó cười khổ thôi.

      lớn đứng bên cạnh cười sung sướng khi người ta gặp họa, mặt thiếu niên ửng hồng, nghiến răng : "Cười , cười nữa tối nay hai người đừng ăn cơm nữa nhé!"

      Người thanh niên cười càng lớn: "Chờ ngày nào đó muội học nấu cơm xong hẳn uy hiếp chúng ta nhé!"

      Tiểu hài tử cũng cười hì hì: "Ai bảo mẫu thân yên lành lại cải nam trang chi!" rồi còn cố ý kéo căng mặt le lưỡi như hung thần, tiếc là thành công, trông nó đáng đến nỗi khiến người khác phải bật cười.

      Thiếu niên, cũng chính là Liễu Vận Ngưng cải trang thành, phá tan bầu khí, cười cười trừng mắt nhìn tiểu hài tử, : "Mới từ ngoài về, mau rửa tay !"

      "Tuân lệnh!"

      Chạy nhanh như chớp.

      Nhìn theo bóng tiểu hài tử, Liễu Vận Ngưng và Lãnh Hàn Vũ bật cười.

      —- cuộc sống như vậy, tuy nhạt nhẽo nhưng cũng rất hạnh phúc!—-
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 167
      Nhìn theo bóng tiểu hài tử, Liễu Vận Ngưng và Lãnh Hàn Vũ cùng bật cười.

      —- cuộc sống như vậy, tuy tẻ nhạt nhưng cũng rất hạnh phúc!—-

      Cười nhạt, Lãnh Hàn Vũ nhìn vết sẹo mặt Liễu Vận Ngưng, nụ cười bỗng trở nên gượng gạo, nỗi đau thoáng trong mắt y, : " biết mấy ngày nay sư phụ chạy đâu nữa, còn chưa chịu về thay dược cho muội!"

      Nghe vậy, Liễu Vận Ngưng cười cười, đưa tay vuốt mặt trái, : "Sư phụ cũng có để lại ít dược thảo, đây là lớp dược mới."

      cuộc sống mới là thứ mà nàng chưa bao giờ nghĩ đến, mà bây giờ có được cuộc sống như vậy, nàng nên cảm tạ người đó.

      "Hế! Ta đến ăn cơm!" giọng nhàng vang lên, dáng người cao ráo nhảy từ cửa sổ vào, đứng thẳng trước mặt Liễu Vận Ngưng.

      Liễu Vận Ngưng mỉm cười.

      —- Đúng là vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến!

      "Hoan nghênh!" Hiếm khi nàng chịu cười với y.

      "Khi nào học nấu cơm xong nhớ mời ta là được rồi!" rồi Hàn Thiếu Lăng nhìn Lãnh Hàn Vũ, thấy hai mắt y chùng xuống đầy lạnh lùng, bất giác cười đắc ý.

      Chuyện y là người đưa Liễu Vận Ngưng ra khỏi cung luôn khiến lòng Lãnh Hàn Vũ cảm thấy khó chịu, ban đầu Lãnh Hàn Vũ lên kế hoạch xong xuôi hết rồi, chỉ tiếc y lại nhanh chân cướp mất.

      Nghĩ vậy, Hàn Thiếu Lăng cười càng thêm phần đắc ý.

      May quá, may mà y lập kế hoạch sớm, nếu bị tranh công mất rồi.

      Liễu Vận Ngưng ngây ngô biết sóng ngầm bùng lên mãnh liệt giữa hai người bọn họ, quay đầu vừa dọn dẹp vừa : "Ngươi thân là Hoàng tử của quốc gia, sao lúc nào cũng có thời gian chạy đến nơi chật hẹp này thế?"

      Hàn Thiếu Lăng cười tà: "Bởi vì ở đây có nàng, ta theo đuổi để nàng đồng ý làm Hoàng phi của ta, đương nhiên phải chịu khó chút!" Y hề che giấu tình cảm của mình với Liễu Vận Ngưng, thản nhiên ra.

      Lãnh Hàn Vũ nghe y , sắc mặt u ám hẳn, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.

      ra y sớm thông suốt rồi, đời này Liễu Vận Ngưng thể nào chấp nhận y được, chỉ cần ở cạnh nàng, bảo vệ nàng được như bây giờ đủ lắm rồi, về phần Hàn Thiếu Lăng, chỉ cần y đối xử với Liễu Vận Ngưng lòng và Liễu Vận Ngưng cũng chấp nhận y, vậy y cười vui chúc phúc cho hai người.

      —- Hạnh phúc của Ngưng Nhi, quan trọng hơn tất cả!

      Đáng tiếc y có nghĩ được như vậy Liễu Vận Ngưng cũng bao giờ làm đúng ý y, nàng ngừng tay, quay đầu chuyện cách nghiêm túc với Hàn Thiếu Lăng: "Nếu là vì nguyên nhân này, vậy sau này ngươi đừng đến đây nữa!"

      Nàng quay lại, giọng trầm bổng: "Vì ta vĩnh viễn bao giờ đồng ý!"

      —- Tình cảm y dành cho ta, ta rất cảm động, nhưng bao giờ đón nhận.

      chỉ vì nàng thích y, còn bởi vì thân thể nàng tan nát cả rồi.

      Ngày hôm sau khi rời khỏi Hoàng cung, sư phụ từng với nàng rằng thân thể nàng bị hủy hoại đến nỗi thể khôi phục được nữa, hơn hết, 'Mộng Thệ' trong người nàng cũng thể giải.

      Mặc dù bây giờ chưa có gì xảy ra nhưng cũng dám chắc còn bao nhiêu thời gian nữa.

      Có lẽ là năm, có lẽ là mười năm, hoặc cũng có thể chẳng đến năm.

      Nàng bây giờ như ngọn đèn cạn dầu lung lay trước gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể tắt.

      Thử hỏi nàng như vậy sao còn có thể dây dưa với y? Huống hồ trong cuộc chiến tranh đoạt quyền lực giữa Hoàng tộc với nhau, người lừa ta gạt, nàng ghét cay ghét đắng điều đó, vĩnh viễn bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa.

      Nghe thấy lời khước từ gãy gọn và dứt khoát của Liễu Vận Ngưng, Hàn Thiếu Lăng hề tỏ vẻ ngán ngẩm, chỉ nhún vai bất cần, dù sao trong mấy ngày này y cũng nghe đến quen tai rồi.

      Nhưng nghĩ lại cũng đúng là nản đấy, y đường đường là Hoàng tử của quốc gia, thân phận cao quý nên y cần phải chủ động theo đuổi ai, đương nhiên tự có phụ nữ thầm thương trộm nhớ, từ lúc nào mà lại rơi vào tình cảnh này?

      Tuy vậy chán nản chỉ đến trong phút chốc mà thôi, tinh thần y lại khôi phục phấn chấn, cứ xem những lời từ chối phũ phàng này là thử thách mà ân dành cho y là được.

      Nhưng cũng có đôi lúc y nghi ngờ rằng, đây có phải là trừng phạt của ông trời khi y lạm tình phong lưu quá mức hay ?

      Ôi!

      Giờ đây cuối cùng y cũng nếm mùi bị người ta từ chối là như thế nào rồi!

      Y nghĩ ngợi đầy tiếc hận, Hàn Thiếu Lăng dẩu môi, sau đó cái bóng xíu chạy đến, dùng tất cả sức mạnh mà đứa trẻ miệng còn hôi sữa có đẩy y, hai mắt trợn tròn hung dữ, la lên: " cho phép thúc giành mất mẫu thân của Linh Nhi!"

      Hàn Thiếu Lăng càng thấy hận đời.

      Sao lúc trước y lại nghe lời nàng dẫn theo tiểu tử này nhỉ? Đúng là tự lấy đá đập vào chân mình mà!

      Tiểu quỷ người mà gan lớn này cũng muốn chống đối y!

      "Mẫu than là của phụ thân Linh Nhi, thúc đừng có mà thừa cơ có phụ thân Linh Nhi ở đây liền quyến rũ mẫu thân, con cũng , con và sư thúc cùng nhau đề phòng kẻ xấu là thúc!"

      Hàn Thiếu Lăng đúng là khóc ra nước mắt.

      Ôi!

      Xem ra đường tình này...... còn rất dài!

      Hơn nữa, còn vô cùng gian nan!
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 168
      "Ta đồng ý mang người gặp nương nương, nhưng mà người phải cam đoan, sau này được phép xúc phạm nương nương nữa, nếu , mặc kệ chuyện gì xảy ra, Lưu Dục ta cũng bỏ qua cho người đâu!"

      Lúc Lưu Dục nghiêm khắc với y điều này, vốn nên là chuyện đáng mừng, nhưng đồng thời cũng là chuyện mà y ngờ được, ngay lập tức đứng nghệt ra đó.

      Lưu Dục lạnh lùng dứt lời, thèm nhìn y thêm lần nào nữa, xoay người bước .

      Hiên Viên Kỳ lập tức hồi thần, nhanh chân bước theo sau!

      Nắng hôm nay có vẻ gắt, khiến người ta toát mồ hôi hột!

      Lưu Dục sải bước đằng trước, Hiên Viên Kỳ thong thả bước theo sau, thỉnh thoảng còn dừng lại mua vài thứ rồi mới tiếp.

      Đến giữa trưa, hai người ra đến ngoại thành, Liễu Vận Ngưng chỉ còn cách họ vài dặm đường nữa thôi.

      Lưu Dục ngồi xuống tảng đá lớn, lấy tay áo quạt quạt cho mát, đột nhiên quả táo đỏ chót được đưa đến trước mặt nàng.

      Nàng ngây người, từ tay người cầm quả táo nhìn lên thấy Hiên Viên Kỳ đưa mắt nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt lạnh lùng.

      Nàng chỉ biết ngây người đón lấy, cắn miếng, vị ngọt mát tan trong miệng, khiến cái nóng như dịu .

      Sau đó nàng bất tri bất giác phát —-

      Hiên Viên Kỳ, vị Đế Vương cao cao tại thượng, lấy lòng nàng?

      Chỉ vì nàng đồng ý dẫn y gặp nương nương?

      Cắn quả táo thơm ngon giòn ngọt, nàng quay đầu nhìn Hiên Viên Kỳ vẫn tỏ vẻ bình thản với vẻ mặt khó tin.

      Đột nhiên cảm thấy, thế gian này có điều gì là thể cả—-

      Hôm nay, y quán nghỉ tiếp bệnh nhân.

      Thế nhưng y quán vẫn cứ đông như thường.

      Lãnh Hàn Vũ, Hàn Thiếu Lăng, còn có tên tiểu tử Hiên Viên Linh thích ra vẻ người lớn, tất cả đều như hổ rình mồi nhìn thiếu niên tóc bạc đứng trước mặt Liễu Vận Ngưng.

      Thấy cục diện như vậy, thiếu niên tóc bạc bĩu môi miệt thị, bất mãn : "Các người xem thường y thuật của bổn đại gia đó à? Chỉ cái sẹo cỏn con này, sợ bổn đại gia chữa được sao?"

      Lãnh Hàn Vũ : "Thấy tận mắt mới tin."

      "Con—-" Thiếu niên tóc bạc tức đến nỗi trợn tròn hai mắt, chỉ tiếc y có râu, bằng nhất định râu rung kịch liệt.

      "Con đúng là phải đồ nhi của bổn đại gia, lời bổn đại gia mà cũng tin hử?"

      Liễu Vận Ngưng trấn an: "Sư phụ, đồ nhi tin người là được rồi ạ."

      Thiếu niên tóc bạc hừ tiếng nặng nề, để ý đến họ nữa, xoay người, chớp mắt thay đổi vẻ mặt, cười đến là từ ái, tiếc là hề hợp với khuôn mặt thiếu niên kia chút nào.

      "Vẫn là Ngưng Nhi ngoan nhất!"

      Liễu Vận Ngưng rất muốn cười, nhưng vì thể diện của sư phụ nên đành nhịn xuống.

      Thiếu niên tóc bạc nữa, cầm lấy chủy thủ chuẩn bị sẵn, đưa đến bên mặt trái của Liễu Vận Ngưng.

      Bột dược mặt Liễu Vận Ngưng bong ra từng lớp từng lớp, nhịp thở của Lãnh Hàn Vũ và Hàn Thiếu Lăng dần chậm lại, vẻ mặt ngưng trọng.

      Từng giây từng giây trôi qua, y quán yên tĩnh đến nỗi nghe được tiếng thở của từng người, sau cùng, thiếu niên tóc bạc thở ra hơi dài nặng nề, đặt chủy thủ xuống, : "Xong rồi!"

      Nhưng y quán vẫn yên tĩnh như vậy, Liễu Vận Ngưng mở mắt ra, nhìn hai người đầy nghi hoặc, hỏi: "Sao thế?" Thấy vẻ mặt của hai người, lại hỏi: "Thất bại rồi sao?"

      Nàng chỉ định hỏi cho có vậy thôi, bởi vì lòng nàng định dù có thành công hay , còn quan trọng nữa rồi.

      Chỉ thấy Hàn Thiếu Lăng hít hơi, : "Đẹp quá!"

      Ánh nắng mai chiếu vào, màu vàng rực rỡ phủ lên làn da trắng nõn như quả trứng vừa được bóc vỏ của nàng, đẹp đến nỗi khiến người ta chẳng dám nhìn lâu.

      Hàn Thiếu Lăng biết Liễu Vận Ngưng rất đẹp, thứ đầu tiên hấp dẫn ánh mắt y cũng chính là mỹ mạo của nàng, nhưng rồi dần dần y lại bị dáng vẻ kiên cường yếu đuối của nàng hấp dẫn, sau đó chờ đến khi y tỉnh táo lại bị cuốn sâu, thể thoát thân được nữa.

      Mà nay khi vết sẹo mất, nàng bây giờ lại càng đẹp hơn, mà nét đẹp này chỉ là cái đẹp đơn thuần, nó còn là vẻ mặt của nàng lúc này.

      Nụ cười nhạt lên môi, nàng đắm mình trong bầu khí dịu êm, khiến trái tim kẻ khác cũng thấy ấm lạ thường.

      Cái cảm giác này, trước đây, nàng chưa từng có bao giờ!

      "Nương nương!"

      giọng quen thuộc vang lên, Liễu Vận Ngưng ngây ra, sau đó nàng quay đầu nhìn ra cửa với vẻ vui mừng.

      Nhưng, nụ cười của nàng bỗng trở nên cứng đơ khi nhìn ra cửa.

      Khuôn mặt vừa hồng hào lên được chút trở nên xanh xao.

      Ngoài cửa, có hai người đứng đó!

      Ngoài Lưu Dục, còn có người mà cả đời này nàng bao giờ muốn gặp lại nữa!
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :