1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 159
      Đêm khuya, ánh trăng bị mây đen che khuất, bóng đêm trùng trùng như là điềm báo cho cái gì đó sắp sửa xảy ra.

      Trong đêm đen, vóc người cao lớn vác lưng cái bao to phóng nhanh vào đại nội Hoàng cung, tránh được tất cả thị vệ tuần, thẳng tiến đến nơi người đó muốn đến.

      Đôi mắt đen lóe sáng đầy tự tin trong đêm, thận trọng quan sát động tĩnh bốn phía, thấy bị ai phát mới nhanh chóng vượt qua chướng ngại xâm nhập tòa cung điện có rất nhiều thị vệ canh gác.

      Sau khi người đó vào, tất cả vẫn chưa có động tĩnh gì, thời gian thong thả trôi, giây này đến giây kia, khắc này nối tiếp khắc kia, có gì ngăn cản thời gian trôi cứ trôi.

      Thị vệ tuần xung quanh thấy Liểu uyển hình như có ánh lửa, định sang đó xem sao lửa bỗng bùng lên, đêm đen sáng rực như ban ngày.

      Thị vệ đầu thầm nghĩ ổn rồi, quay đầu lại với thủ hạ: "Ngươi mau bẩm báo với bệ hạ, Liểu uyển xảy ra hỏa hoạn! Còn tất cả theo ta chữa lửa!" rồi liền hùng dũng xông vào, những người còn lại nào dám chậm trễ, cũng xông vào trong.

      Ngọn lửa lan nhanh như vậy, chớp mắt trời đêm như nhiễm sắc đỏ, cần đến bẩm báo có lẽ bệ hạ cũng biết rồi.

      Ngay lập tức, ban đêm yên tĩnh bỗng trở nên náo loạn, tiếng khóc thét, tiếng cầu cứu vang vọng bên tai.

      Đằng sau lại có hai cái bóng lén lút chạy ra ngoài, trong đó có người còn vác thêm tiểu hài tử vai. Nhưng tất cả mọi người đều lo chữa cháy nào còn tâm trạng để ý đến nữa.

      người có vóc dáng mảnh mai trong hai cái bóng bỗng dừng lại, nhìn tòa cung điện chìm vào ánh lửa vút cao đến tận trời rất lâu, đôi mắt sâu thẳm như có ngàn câu vạn lời muốn , rồi lại im lặng như cái đầm sâu.

      Sau cùng người có vóc dáng cao lớn chau mày vui, ôm eo nàng, cương quyết lôi nàng .

      Bóng hai người dần dần biến mất sau màn đêm, mọi người vẫn lo chữa lửa, sau đó vẫn ai phát trong cung thiếu bóng hai người—-

      Đế Kinh, kinh đô của Kỳ quốc, là nơi từ trước đến nay thiếu đề tài mới mẻ để bàn luận.

      Chuyện hận tình thù, ân oán thị phi bên kia bức tường màu đỏ vẫn luôn là đề tài khiến người ta bàn tán trong thời gian rỗi.

      Và người mà ai cũng nhắc đến đó chính là thiên kim của Thừa tướng Liễu Khâm của Kỳ quốc —- Liễu Uẩn Nịnh.

      , vậy cũng đúng, Thừa tướng giờ của Kỳ quốc còn là Liễu Khâm nữa, lão là Thừa tướng tiền nhiệm rồi, Thừa tướng tiền nhiệm bị vu cáo là phản quốc thông đồng với địch nhưng do chứng cứ đủ nên cuối cùng bệ hạ đành cho lão cáo lão hồi hương, còn thiên kim của lão, Liễu Uẩn Nịnh, nửa năm trước tiến cung với thân phận là Hoàng hậu, ngày hôm sau bị phế hậu vị.

      Thế nên người mà mọi người đến, là Liễu phi mà thôi.

      Liễu Uẩn Nịnh, nhân vật truyền kỳ ở Đế Kinh ai biết, ai hay, chỉ sinh ra có khuôn mặt tựa trăng nghiêng nước nghiêng thành, cầm, kỳ, thư, họa giỏi, thông.

      Cũng là nhân vật được bàn tán sôi nổi.

      Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, đường mệnh trắc trở!

      Cho đến nay mọi người vẫn còn nhớ đến hôn yến long trọng nửa năm về trước, lúc đó có rất nhiều người lấy đề tài này ra đàm luận, vẫn là những vấn đề xoay xung quanh nàng, ngờ rằng, ngày hôm nay sau nửa năm, lại hay tin Liểu uyển của Liễu phi vô cớ bốc cháy, Liễu phi táng thân nơi biển lửa.

      Cái tin dữ này khiến cho ai cũng phải bất ngờ.

      Vào giờ này, tại tửu lâu lớn nhất và náo nhiệt nhất ở Đế Kinh, các thực khách ai cũng vểnh tai căng mắt như sợ bỏ qua lời nào của người kể chuyện.

      "Liễu Uẩn Nịnh đúng là đại truyền kỳ của Đế Kinh, có xưng nàng là Đệ nhất kỳ nữ cũng đủ hình dung, nhưng kỳ nữ như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế—-" Cầm lấy vò rượu hoa điêu tu ngụm, giọng điệu của người kể chuyện đầy tiếc hận: "Kết cục này khiên kẻ khác đau lòng khôn nguôi."

      Các thực khách ai cũng đồng ý với quan điểm này của người kể chuyện, ai cãi lời—-

      " kết cục như vậy phải rất tốt sao? Từ khi Liễu Uẩn Nịnh vào cung thể sống những ngày yên bình, ràng lấy thân phận Hoàng hậu để tiến cung nhưng sau đó lại bị phế hậu vị, phải lần trước ngươi cũng , tại cái hậu cung lúc nào cũng lục đục với nhau, cái gì trắng cũng đều thay đen, bệ hạ có sủng ái nàng thế nào nữa nhưng nếu lòng sủng ái, tại sao lại phục vị cho nàng, khiến nàng vô duyên vô cớ bị người ta chế nhạo?"

      "Vả lại...... Á......" Vị thực khách nọ đột nhiên mắc nghẹn, hai mắt trợn trắng, hai tay cào cào cổ, được lời nào, chỉ phát ra những tiếng kỳ dị.

      Mọi người xung quanh cười to, cười vang: "Ha ha, xem ngươi còn dám ăn linh tinh nữa ? Nhất định là Liễu phi nghe thấy ngươi xấu nàng, chạy đến dạy cho ngươi bài học đó!"

      Tửu lâu vẫn náo nhiệt như trước, người thanh niên ngồi trong góc phòng đứng dậy, đặt vài vụn bạc trắng lên bàn rồi bỏ .

      Sau lưng, các thực khách vẫn cười, có người đổi đề tài, và chuyện của Liễu phi, cũng dần chìm vào quên lãng
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 160
      "Chàng cái gì?" Thiếu nữ kiều đứng phắt dậy, đập tay đánh 'rầm' xuống bàn khiến các vị khách khác trong điếm phải ghé mắt nhìn, tiếc rằng nàng để tâm đến, hai mắt mở lớn, trừng người thanh niên có bộ mặt lạnh lùng kia.

      "Liễu phi trong cung chết rồi!" Người thanh niên cho nàng hay tin y vô tình nghe được, liếc nàng cái rồi lạnh lùng : "Bị thiêu chết."

      Mặt thiếu nữ kiều tái xanh, tấm thân bé run rẩy: "Chàng , Vận Ngưng chết rồi? Bị thiêu chết?"

      "Ừ!"

      ", thể nào, chàng gạt thiếp phải , chàng đùa có phải ?" Nàng bật cười, nụ cười cứng ngắc khiến người thanh niên chau mày: "Đừng cười nữa, khó coi chết được!"

      Kéo nàng ngồi xuống, người thanh niên : "Nàng biết mà, ta chưa bao giờ đùa!"

      Người thanh niên nhăn mặt, nhìn thiếu nữ rơi lệ với vẻ thiếu kiên nhẫn, tay y bất giác vươn ra lau nước mắt cho nàng: "Đừng khóc, xấu chết được!"

      "Ô ô......" Bụm miệng, nhưng tiếng nấc nghẹn ngào vẫn thoát ra ngoài: "Ô ô ô ô......" Nàng khóc đến nỗi nghẹt thở, tiếng khóc đầy kiềm nén rước lấy ánh mắt tò mò của mọi người, nàng vẫn hồn nhiên khóc, bụm miệng, nước mắt ngừng rơi.

      Người thanh niên chau mày nhìn nàng, cuối cùng đành thở dài bất đắc dĩ, đứng dậy, thèm để ý đến ánh mắt trách cứ của mọi người xung quanh dành cho mình, dìu nàng lên lầu.

      —- Chắc mọi người nghĩ y là kẻ xấu xa thích làm phụ nữ khóc phải?

      Y tự giễu nghĩ.

      Trở về phòng, thiếu nữ vẫn còn khóc, người thanh niên khẽ cảm thán, kéo nàng vào lòng, hiếm khi an ủi: "Đừng khóc, người cũng rồi, nàng có khóc nữa cũng vô ích thôi."

      ", thiếp tin Vận Ngưng chết......" Nàng lắc đầu, từ chối nghe tiếp: "Thiếp tin Vận Ngưng chết......Thiếp tin......"

      Người thanh niên nhìn nàng chăm chú, đánh tan ảo tưởng của nàng: "Tối hôm qua ta lẻn vào cung thăm dò, Liểu uyển của vị Liễu phi kia cháy sạch rồi, hơn nữa, di hài của nàng cũng bị cháy đen."

      Nàng ngừng khóc, im lặng nghe.

      "Hai chết bị thương, ngoại trừ Liễu phi bị giết hại còn có tiểu hài tử hơn bốn tuổi, là con trai thứ ba của đương kim Thánh thượng Hiên Viên Linh và thị nữ bị thương , còn lại ai bị thương cả."

      "Hai chết bị thương?" Nàng khẽ lặp lại, ánh mắt mông lung, nàng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người thanh niên, buồn bã : "Chàng biết ? Là ta hại muội ấy, muội ấy chẳng phải chết!"

      Người thanh niên nhăn mặt: "Nàng cái gì vậy?"

      " đó!" Nàng nhấn mạnh, ánh mắt ngơ ngác: "Lúc đó muội ấy ốm đau đếbn nỗi sắp biến mất vậy, nhưng thiếp lại vì hạnh phúc của mình, ích kỷ chịu thừa nhận còn đưa ra cầu quá đáng với muội ấy, chàng có biết ? Niềm hạnh phúc giờ của thiếp phải hy sinh muội ấy, thiếp......"

      "Liễu Uẩn Nịnh—-" Người thanh niên lay nàng: "Nàng tỉnh lại cho ta, đừng có đổ hết mọi tội lỗi lên người mình!"

      " phải đâu, tất cả đều do thiếp sai, đều do thiếp ích kỷ, mới khiến tất cả thành ra như vậy, chính ích kỷ của thiếp, vì ích kỷ của thiếp mới hại Liễu Vận Ngưng mất mạng, đều do thiếp hại, thiếp là kẻ tội đồ khó dung."

      Nước mắt lại rơi, nhưng giờ đây chỉ yên lặng rơi, từng giọt từng giọt lên hồi hận của nàng.

      "Vận Ngưng chết thay cho thiếp, nếu khi ấy người tiến cung là thiếp người bị thiêu chết kia cũng là thiếp, là thiếp hại muội ấy...... Là thiếp......" Dần dần, giọng nghẹn ngào thể thốt ra nổi lời nào nữa, nàng ngã ngồi dưới đất, nước mắt lạnh lẽo ngừng rơi, rơi xuống đất, để lại dấu vết mờ mờ.

      Người thanh niên ngồi xuống nâng mặt nàng lên, thấy mặt nàng giàn dụa nước mắt, đôi mắt đen láy lạnh lùng thoáng đau lòng: " phải lỗi của nàng, Liểu uyển xảy ra hỏa hoạn là do có người cố ý phóng hỏa, liên quan đến nàng."

      "Chàng cái gì?" Nàng túm lấy ống tay áo của y: "Chàng có người cố ý phóng hỏa? Là ai? Là ai muốn hại Vận Ngưng?"

      Vận Ngưng thích hơn thua với ai, thể nào kết thù kết oán với người ta được.

      " lắm!" Y lắc đầu, nhớ lại: "Theo ta thấy là có người cố ý phóng hỏa, còn rốt cục là do ai làm ta biết."

      "Tịnh Triệt, chàng giúp thiếp việc được ? Giúp thiếp !" Nàng ngẩng đầu, ánh mắt khẩn cầu, người thanh niên bất giác chau mày nhưng cuối cùng lại dời mắt sang chỗ khác, né tránh ánh mắt khẩn cầu của nàng, lạnh lùng : "Nàng ."

      "Mang thiếp vào cung!"

      " được!" Y dứt khoát từ chối.

      —- Tên Hoàng Đế kia còn ôm ý đồ với nàng mà!

      "Tại sao?" Nàng bật khóc: "Chàng lợi hại như vậy, mang thiếp vào cung là chuyện dễ dàng, thiếp chỉ muốn nhìn muội ấy lần cuối thôi mà......"

      " được là được!" Y vẫn dứt khoát từ chối.

      "Chàng giúp, thiếp tìm người khác!"

      "Nàng—-" Y lạnh lùng trợn mắt, nàng cũng trừng lại thua kém.

      Đấu mắt hồi, y bất đắc dĩ : "Nhìn rồi phải theo ta về đấy, sau này vĩnh viễn quay lại đây nữa!"
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 161
      Màn đêm buông xuống, có hai người lén lút đột nhập Hoàng cung.

      Khi hai người đến, Liểu uyển bị thiêu trụi đến nỗi biến dạng, cứ tưởng rằng còn ai ở Liểu uyển, nhưng lại có người, người khiến bọn họ ai ngờ tới.

      Thiếu nữ kiều giờ thay nam trang màu đen, đáng tiếc dung nhan thanh lệ của nàng người ta chỉ cần liếc mắt cái cũng biết là nữ cải nam trang.

      Người thanh niên chau mày, quan sát Liểu uyển hoang vắng, quay đầu lại : "Vào , ta cho nàng thời gian là nén nhang."

      Thiếu nữ cả kinh: "Chàng vào sao?" Nàng quay đầu nhìn y, hai mắt long lanh như muốn chảy nước, người thanh niên vờ như thấy, ngẩng đầu nhìn trời đêm, : " qua khắc rồi đó."

      Thiếu nữ cắn môi, trừng y cái rồi im lặng bỏ vào trong.

      Người thanh niên nhìn bóng nàng dần chìm vào đêm tối, cúi đầu lẩm bẩm: "Thỉnh thoảng cũng nên ích kỷ chút."

      Thiếu nữ kiều này chính là Liễu Uẩn Nịnh, đứng trước cửa Liễu uyển, nhìn tòa cung điện xưa kia hoa lệ là thế mà giờ đây lại trở nên hoang vu vắng vẻ, nước mắt chực trào.

      —- Là tỷ hại muội, Vận Ngưng à, tỷ xứng làm tỷ tỷ chút nào hết!

      Hít hơi sâu, nàng đẩy cánh cửa khép hờ để tiến vào.

      Đập vào mắt chỉ toàn màu đen.

      Ngày đó Vận Ngưng còn ngồi ghế Quý phi cười với nàng: " liên quan đến tỷ." Cảnh cũ người xưa như về, nhưng bây giờ cảnh còn đây mà người mất rồi.

      —- Vận Ngưng, có muội chưa từng trách tỷ?

      —- Nhưng tỷ lại thể hận bản thân mình!

      Tiếng nức nở bật ra, có ai đó khẽ quát: "Ai đó?"

      Nàng cả kinh, ngừng khóc. Mở to mắt nhìn, khi mắt dần quen với bóng tối mới thấy người ngồi sau ghế Quý phi.

      Nàng ngây ra, người đó loạng choạng bước đến, lúc y đến gần, mùi rượu xộc vào mũi nàng, đồng thời cũng khiến nàng nhìn xem đó là ai.

      Hiên Viên Kỳ?

      Sao y lại ở đây? Còn bộ dạng sa sút đó là sao?

      Liễu Uẩn Nịnh quên cả việc chạy trốn, chỉ biết đứng ngây ra đó nhìn Hiên Viên Kỳ đến gần.

      Hiên Viên Kỳ đứng trước mặt nàng với bộ dạng say khướt.

      Lúc y nhìn mặt người đứng trước mặt mình, y giật mình: "Ngưng Nhi, là nàng có phải ? Nàng về thăm ta đó sao? Có phải ?"

      Liễu Uẩn Nịnh tính mở miệng phủ nhận, nhưng Hiên Viên Kỳ nhanh chóng ôm nàng, nhanh như vậy, chặt như vậy, chặt đến nỗi khiến Liễu Uẩn Nịnh phải chau mày, phải sực tỉnh.

      Nàng muốn thoát khỏi y, nhưng dù có làm gì nữa cũng chẳng thể thoát khỏi.

      Bỗng nàng cứng người.

      Có thứ chất lỏng ấm bất ngờ chảy xuống cổ nàng, cảm giác ràng đến vậy, ràng đến nỗi nàng thể vờ như hay biết.

      Nhưng lửa giận cũng càng lớn!

      Nàng cố gắng đẩy y ra: "Tên Hiên Viên Kỳ khốn nạn ngươi đó, bây giờ bày ra cái bộ dạng này để cho ai xem hả? Ngươi nhìn cho ràng, Vận Ngưng về nữa! Muội ấy vĩnh viễn về nữa!" Nàng cầm được nước mắt: "Muội ấy bị chính ngươi hại chết, cũng bị ta hại chết, chúng ta đều là hung thủ hại chết muội ấy!"

      Hiên Viên Kỳ bị nàng đẩy mạnh quá nên đứng vững, lùi về sau hai bước mới đứng thẳng được, y nheo cặp mắt lờ đờ, quan sát Liễu Uẩn Nịnh hồi, nỗi đau dâng trào trong mắt, y tỉnh táo phần nào, ánh mắt bình tĩnh lại: "Nàng đúng, nàng ấy là bị ta hại chết!"

      Giọng khàn khàn kể tội lỗi của chính mình, trong giọng của y cũng đầy đau thương: "Nhưng bây giờ ta có muốn bù đắp cũng muộn rồi......"

      Liễu Uẩn Nịnh lạnh lùng nhìn y, nở nụ cười tàn nhẫn: "Hiên Viên Kỳ, phải ngươi luôn thích ta đó sao? Vậy bây giờ ta tự động quay lại có phải ngươi rất vui?"

      Y đáp, hình như là nghe thấy, cái đầu luôn ngẩng cao giờ chỉ biết cúi gằm xuống.

      Liễu Uẩn Nịnh bật cười khoái trá, bước đến trước mặt y: "Ngươi có còn nhớ hay , trước ngày đại hôn ta từng hỏi ngươi vấn đề, vấn đề đó ngươi có còn nhớ?"

      "......"

      "Ta hỏi ngươi, ngươi muốn lấy ta có phải vì thích ta hay ? Lúc đó ngươi trả lời đúng, nhưng ta hề thấy vui, ta hỏi ngươi thích ta ở điểm nào, ngươi với ta, hai năm trước yến hội ở Thái hậu, thấy ta ngồi đài cao đánh đàn mừng Thái hậu, vừa liếc mắt cái cảm thấy thích."

      "......"

      "Nhưng ngươi có biết , ta, Liễu Uẩn Nịnh, từ trước đến giờ hề biết đánh đàn! Ta, Liễu Uẩn Nịnh, cho đến giờ vẫn là kẻ mù cầm, mù kỳ, mù thư, mù họa!"

      "Ngươi xem, kẻ như ta còn có thể đến đánh đàn mừng Thái hậu sao?"
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 162
      "Nhưng ngươi có biết , ta, Liễu Uẩn Nịnh, từ trước đến giờ hề biết đánh đàn! Ta, Liễu Uẩn Nịnh, cho đến giờ vẫn là kẻ mù cầm, mù kỳ, mù thư, mù họa!"

      "Ngươi xem, kẻ như ta còn có thể đến đánh đàn mừng Thái hậu sao?"

      "Nàng cái gì?" Y ngẩng phắt đầu, hai mắt đỏ au, ánh mắt ác liệt khiến Liễu Uẩn Nịnh phải lùi về sau vài bước.

      Nhưng nỗi sợ đó chỉ thoáng qua, nàng ngẩng mặt, đáp lại thua kém: "Ta gì ư? Tai ngươi có bị điếc hay ? Được, ta cũng ngại ra lần nữa!"

      "Ta , người mà ngươi thích, từ đầu cho đến cuối, chỉ có mình Liễu – Vận – Ngưng!" Lời chất đầy oán hận, lòng nàng khoan khoái lạ thường: "Ngươi có biết , ngươi chưa bao giờ thích ta! Người mà ngươi nhục nhã mọi bề, người mà ngươi tổn thương mọi bề, mới chính là người mà ngươi vừa gặp !"

      Y tóm lấy vai nàng, hai mắt đỏ au hung dữ như dã thú bị chọc giận, nỗi đau đó lay động trái tim Liễu Uẩn Nịnh: "Tại sao nàng ra sớm hơn?"

      Giọng khàn khàn, trầm trầm, như tiếng gầm của thú dữ, nỗi đau sâu đậm đó, nỗi thống khổ mãnh liệt đó, cho dù là người có ý chí sắt đá cũng phải bị lay động.

      Liễu Uẩn Nịnh bi ai nhìn y, cơ thể như bị rút cạn sức lực, ngã ngồi dưới đất: "Tại sao ta lại ra sớm hơn?" Nàng thào tự hỏi, như hỏi y, như hỏi chính mình, nhưng nàng có được câu trả lời, ánh mắt mông lung, nước mắt chưa ngừng được bao lâu lại rơi, rơi rất nhanh, nhanh như cơn đại hồng thủy tràn vào khi đê vỡ, thể ngừng lại.

      "Ta biết, ta biết có kết cục này, đầu sỏ gây nên tất cả chuyện này, là ta!" Nàng khóc nấc: "Nếu phải do ta ích kỷ, nếu phải ta tự ái luôn cho mình đúng, Vận Ngưng, muội ấy phải chết......"

      "Trước kia, phụ thân đối xử với ta và Vận Ngưng tốt lắm chứ, mỗi lần hạ triều hồi phủ, người luôn thích ôm ta hoặc Vận Ngưng, còn bế chúng ta lên cao, sau đó mẫu thân mắng phụ thân, lúc ấy cả gia đình mới vui vẻ hạnh phúc làm sao......"

      "Nhưng—-" Nàng ngừng chặp, nỗi chua xót che kín mắt: "Năm ta và Vận ngưng lên bốn xảy ra tai nạn, sau đó tất cả đều thay đổi. Ngày đó mẫu thân dắt ta và Vận Ngưng dạo bên hồ, Vận Ngưng là người hoạt bát, bướng bỉnh giãy khỏi tay mẫu thân để chạy chơi bên hồ......"

      Chuyện đó qua lâu, lâu lắm rồi, nhưng giờ nhớ lại vẫn khiến nàng đau thấu tâm can: "Vận Ngưng đuổi theo con vịt, đuổi theo sao đó mà rơi xuống hồ, lúc đó mẫu thân chỉnh lại tóc cho ta, khi nghe Liễu Vận Ngưng kêu cứu đầu của muội ấy chìm trong nước......"

      "Mẫu thân sợ quá liền nhảy xuống cứu, dùng hết sức lực đẩy Vận Ngưng lên bờ, rồi người còn sức để tự leo lên, ngay trước mắt ta, người chìm xuống đáy hồ......" Nàng nhịn được bật khóc thành tiếng.

      "Lúc ấy ta bị dọa cho sợ, đợi đến khi phụ thân nhận được tin chạy đến thấy ta và Vận Ngưng bất tỉnh......"

      "Từ ngày đó trở , mọi thứ trong nhà thay đổi, phụ thân bắt đầu thay đổi, ngày Vận Ngưng tỉnh lại, phụ thân giáng cho muội ấy bạt tai, lúc Vận Ngưng gọi mẫu thân ta lại oán hận mắng muội ấy hại chết người!"

      "Cũng từ lúc đó, Vận Ngưng từ đứa trẻ hoạt bát hiếu động biến thành đứa trẻ biết nghe lời như mẫu thân mong muốn, mẫu thân từng muốn muội ấy học cầm, kỳ, thư, họa muội ấy liền liều mạng học, dù tay có bị dây đàn cứa nát cũng ngừng luyện tập, nhưng phụ thân vẫn hề hài lòng, đưa Vận Ngưng đến Tây Viện, thèm quan tâm muội ấy những mười bốn năm trời."

      "Còn ta, người mà mẫu thân cho là ngoan hiền liền trở nên nghịch ngợm phá phách, cầm, kỳ, thư, họa khổ luyện trước kia đều vứt hết, cũng từ ngày đó ta gặp Liễu Vận Ngưng nữa bởi vì ta trách muội ấy, trách muội ấy hại chết mẫu thân, nhưng ta ngờ người khó chịu nhất ra chính là Vận Ngưng!"

      "Vận Ngưng ở Tây Viện mình, chỉ có mình lão nha hoàn lãng tai chăm sóc, nhưng năm muội ấy bảy tuổi lão nha hoàn được nhi tử đón về, kể từ đó Vận Ngưng luôn sống mình, cho đến giờ vẫn chỉ có mình, còn bên ngoài cũng dần lãng quên ra Liễu Thừa tướng có tới hai nữ nhi!"

      Liễu Uẩn Nịnh bất giác nhớ lại, ánh mắt mông lung nhìn ra xa, hình như nàng quên bên cạnh mình còn có người: "Khi ấy, thỉnh thoảng có tiếng đàn truyền ra từ phủ Thừa tướng, mọi người dần biết đến Liễu Thừa tướng có thiên kim am hiểu cầm nghệ, còn ta khi lớn lên thường thường trốn ra khỏi phủ Thừa tướng, ai cũng biết ta là Thiên kim của Liễu Thừa tướng, vì vậy dần dà những lời đồn về thiên kim của Liễu Thừa tướng được lưu truyền trong dân gian!"

      "Ngươi biết ?" Nàng quay đầu, ngơ ngác nhìn Hiên Viên Kỳ, : "Từ lúc ấy, những lời đồn có liên quan đến Liễu Uẩn Nịnh, ra đều do tay Liễu Vận Ngưng tạo thành! Còn ta, Liễu Uẩn Nịnh, chỉ là kẻ giả dối sống trong hư danh!"

      " kẻ sống trong hư danh như ta, hai năm trước nhận được lời mời của Thái hậu, ngươi xem, ngoại trừ tìm Vận Ngưng để thế chỗ ra ta còn cách nào khác hay sao?" —-
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 163
      " kẻ sống trong hư danh như ta, hai năm trước nhận được lời mời của Thái hậu, ngươi xem, ngoại trừ tìm Vận Ngưng để thế chỗ ra ta còn cách nào khác hay sao?" —-

      Trái tim quặn thắt, chưa khi nào y cảm thấy hận mình đến thế, chưa khi nào y cảm thấy tuyệt vọng đến vậy, tuyệt vọng đến nỗi thể tự tay giết chết chính mình.

      "Tại yến hội, ta ngụy trang thành tên tùy tùng, theo sát Liễu Vận Ngưng để được tham gia cùng, cũng tại yến hội, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, đó cũng là lần đầu tiên ta nhìn người rời mắt......"

      Nàng chậm rãi bước đến, nhìn y: "Ngươi là người đầu tiên, lúc đó ta phải lòng ngươi, vì vậy hai năm sau đó khi nhận được lời cầu hôn của ngươi, ta rất vui như cầu được ước thấy, nhưng trước ngày đại hôn mấy tháng, Thái hậu bí mật mời ta đến chuyện, cũng trong buổi chuyện hôm ấy ta mới biết người mà ngươi thích là ai, lúc đó ta rất hận, ta hận ngươi lắm, cũng hận chính ta, hận bản thân tại sao lại tiếp tục học cầm kỹ, bằng người ngươi để mắt đến là ta."

      "Vì vậy mà nàng trốn hôn, có phải ?" Y khàn giọng hỏi, khóe mắt hoe đỏ.

      "Đúng, ta trốn hôn, sau khi nghe ngươi khẳng định, ta trốn hôn!" Nàng bật khóc, đứng dậy, : "Ta biết khi ta trốn, Nhị nương vì Liễu gia, bà ấy nhất định tìm Liễu Vận Ngưng thay ta tiến cung, ta đoán đúng rồi, Nhị nương đưa Liễu Vận Ngưng tiến cung......"

      "Nhưng nàng hề cho ta biết!" Hiên Viên Kỳ nắm lấy hai tay của nàng, lay nàng mạnh: "Tại sao nàng cho ta biết? Tại sao?"

      "Tại sao ư?" Nàng trừng y đầy hung hăng, hất tay y ra: "Bởi vì ta cam tâm! Bởi vì ta phục! Hai người chúng ta ràng giống nhau như đúc, tại sao ngươi gặp ta nhiều hơn lại ta? Còn Vận Ngưng ngươi chỉ mới được gặp có lần phải lòng muội ấy!"

      Đôi mắt đỏ au mở lớn nhìn thẳng vào khuôn mặt sắp phát rồ của nàng, y cũng sắp phát điên đến nơi rồi, nhìn y bây giờ dữ tợn chẳng khác nào con ác quỷ từ dưới địa ngục chui lên.

      Liễu Uẩn Nịnh cũng nhìn y đầy hung tợn, đôi môi đỏ mọng thốt ra những lời tàn nhẫn: "Hiên Viên Kỳ, bây giờ ngươi còn trưng cái bộ dạng này cho ai xem? Hả? Dù cho ngươi có hối hận cùng cực, Vận Ngưng cũng chẳng nhìn thấy đâu, muội ấy vĩnh viễn rời xa ngươi rồi, từ nay về sau muội ấy còn cảm thấy đau khổ vì bị tổn thương nữa, sau này muội ấy cũng cần phải chịu mọi tổn thương, mọi lăng nhục từ ngươi nữa! Muội ấy vĩnh viễn rời xa ngươi rồi, cái – kẻ – – hại – chết – muội – ấy!"

      Lúc nàng vừa xong lời cuối, Hiên Viên Kỳ nhắm chặt mắt lại, hình như có thứ gì đó kiềm được tràn khỏi khóe mi, y nhắm mắt, hít hơi sâu, nỗi tuyệt vọng trào dâng mãnh liệt trong lòng.

      đám mây dày kéo đến che mất ánh trăng đơn, đồng thời cũng che mất chút ánh sang cuối cùng của Liễu uyển, bóng đêm chín nùng, nháy mắt căn phòng điêu tàn bị bóng tối che phủ, cũng che mất những giọt nước mắt yếu đuối mặt Hiên Viên Kỳ.

      Xoay xung quanh hai người là bầu khí áp lực nặng nề do bóng đêm và yên tĩnh mang lại.

      yên tĩnh đầy áp lực, nặng nề đến thế từ từ khuếch tán trong đêm đen, xoay xung quanh là nỗi tuyệt vọng thống khổ ngút trời, nhưng lại bị dồn nén được thành lời!

      Rất lâu, rất lâu sau, Liễu Uẩn Nịnh lạnh lùng : "Di hài của Vận Ngưng đâu? Ta muốn gặp muội ấy!"

      trả lời, hưởng ứng, Hiên Viên Kỳ buông tay nàng với vẻ suy sụp, lùi về sau hai bước.

      "Dì hài của Vận Ngưng đâu? Ở đâu?"

      Người thanh niên đứng canh bên ngoài Liễu uyển đẩy cửa bước vào, : " hết giờ!"

      Ánh mắt hề có chút ngạc nhiên nào như y rất những gì xảy ra trong này, ngừng tiến về phía Liễu Uẩn Nịnh: " thôi!"

      Liễu Uẩn Nịnh đáp, vẫn nhìn Hiên Viên Kỳ chăm chăm: "Ngươi có tư cách giữ lại di hài của muội ấy!"

      "Ta vốn nghĩ nếu ngươi thích Vận Ngưng vậy ngày nào đó ngươi tự phát ra, nhưng ta ngờ được, ngày đó vĩnh viễn bao giờ đến! Ta sai rồi, quá sai lầm rồi!"

      Nàng lắc đầu, mệt mỏi : ", ta cũng có tư cách giữ lại di hài của muội ấy, cái chết của Vận Ngưng ta phải chịu toàn bộ trách nhiệm, ta cũng có tư cách chỉ trích ngươi!"

      Lòng cảm thấy quá mệt mỏi, Liễu Uẩn Nịnh lắc đầu, dựa vào lòng người thanh niên, giao toàn bộ gánh nặng của mình cho y.

      Người thanh niên hiểu ý, ôm lấy nàng từ phía sau, sau đó xoay người bước ra ngoài.

      Hiên Viên Kỳ vờ như thấy, để hai người họ bỏ .

      "Có phải chỉ có chết mới có thể thoát khỏi chàng?" Lời đầy đớn đau ngày nào như vọng về, lặp lại lần rồi lại lần trong đầu y, tựa như nó mãi mãi lưu lại căn phòng này.

      Y ngồi sụp xuống, ôm lấy đầu, thống khổ gào thét: "A!"

      —- Đây chính là quyết định của nàng sao? Hả? Chính là lấy cái chết để thoát khỏi ta hay sao, sao nàng lại có thể tàn nhẫn như vậy? —-
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :