1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 154
      Xe ngựa chạy kêu 'lộc cộc lộc cộc', con ngực bất chợt hí vang, trong màn đêm tĩnh lặng, lại ràng đến vậy.

      Con ngựa kéo cỗ xe qua cửa cung, thị vệ đứng canh chạy ra chặn lại: "Ai đó?"

      Màn xe được vén lên, cung nữ vận cung phục màu xanh bước xuống, vẻ mặt nghiêm túc lấy ra tấm thẻ bài: "Người trong xe là Liễu phi nương nương về thăm gia đình, đến Liễu phi nương nương mà các người cũng dám chặn, muốn sống nữa sao?"

      Thị vệ đứng đầu hề biến sắc: "Xin thứ lỗi, hạ quan chỉ phụng mệnh bề mà thôi!" Đón lấy tấm thẻ bài từ tay cung nữ, nương theo ánh trăng nhìn hồi, lướt nhìn thiếu nữ ngồi trong xe, : "Đúng là tấm bài xuất cung, nhưng thứ lỗi cho, hạ quan cần xác định người ngồi trong xe là ai!"

      Cung nữ lấy lại tấm thẻ bài, : "Mời đại nhân cứ tự nhiên."

      Thị vệ đứng đầu chắp tay với thiếu nữ: "Thất lễ!" Rồi lướt qua cung nữ, tới gần cỗ xe: "Nương nương, hạ quan chỉ tận trách mà thôi, xin người đừng trách."

      giọng mềm mại từ trong xe truyền ra: "Mời đại nhân cứ tự nhiên."

      Nghe vậy thị vệ đầu mới dám xốc mành lên, gian trong xe rộng lắm, bài trí khá đơn giản, ngoại trừ số đồ thông dụng bên trong chỉ có thiếu nữ, đúng là Liễu phi nương nương.

      Lúc thiên kim của Liễu thừa tướng vào cầu kiến bệ hạ, từng gặp qua lần, đến nay vẫn còn nhớ rất , vì vậy liền xác định người trong xe là Liễu phi nương nương.

      Thị vệ chỉ nhìn thoáng qua rồi buông mành: "Hạ quan thất lễ."

      " sao!" Thiếu nữ trong xe đáp.

      Tuy thị vệ cảm thấy tò mò việc khuya rồi mà Liễu phi nương nương còn xuất cung, nhưng nàng cầm kim bài của bệ hạ trong tay, dù có cảm thấy ổn cũng vẫn phải mở cửa: "Mở cửa cung!"

      'Cọt kẹt'

      Cửa cung trang nghiêm phát ra tiếng kêu nặng nề, cung nữ bước lên xe, thả mành xuống, cung nhân ngồi ngoài xe vung roi: "Gia!" Xe ngựa lại chạy 'lộc cộc lộc cộc', từ từ bước qua cửa cung.

      Thị vệ thấy cỗ xe xa rồi mới quay đầu hô: "Đóng cửa!"

      Đêm khuya, cỗ xe dần dần bị bóng đêm nuốt chửng—-

      "Nương nương đừng lo, chắc có việc gì đâu." Lưu Dục khoác thêm áo choàng cho Liễu Vận Ngưng, an ủi.

      "Ừ!" Nàng giọng đáp, Liễu Vận Ngưng thu hồi tầm mắt nãy giờ cứ chú mục ra ngoài cửa sổ, thở dài mệt mỏi, nhắm mắt ngả lưng ra sau ghế quý phi.

      Lưu Dục thấy vẻ mặt mỏi mệt của Liễu Vận Ngưng, muốn lại thôi.

      Cuối cùng, nàng khẽ thở dài, quan tâm : "Nương nương, nếu người cảm thấy mệt lên giường nghỉ ."

      "Ừ!" Liễu Vận Ngưng vẫn nhắm mắt, giọng dịu dàng cất lên, Lưu Dục vén tóc mai của nàng ra sau tai, vẫn nhịn được hỏi: "Nương nương, người chưa từng trách Đại tiểu thư sao?"

      "Tại sao phải trách tỷ ấy?" Nàng mở mắt, hỏi ngược lại Lưu Dục, giọng mềm hề chứa tức giận hay nén giận nào cả.

      "Bởi vì......" Lưu Dục thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng, chỉ biết thở hơi dài: "Nhưng nương nương à, dù cho người trách tiểu thư, người cũng tất yếu phải làm vậy."

      "Đâu phải Uẩn Nịnh tự nguyện trở về Hoàng cung đâu." Liễu Vận Ngưng chỉ trả lời có vậy.

      "Đương nhiên nô tỳ biết, Đại tiểu thư cũng có giận tướng công, thừa lúc hai người tách ra mới bị bệ hạ mang vào cung, nhưng nương nương, Đại tiểu thư muốn ở trong cung, chẳng lẽ người đồng ý ở lại trong cung sao?"

      Liễu Vận Ngưng trả lời, mở mắt, im lặng nhìn trần phòng, hồi lâu mới quay sang nhìn Lưu Dục: "Lưu Dục, tuổi ngươi cũng chẳng còn nữa, đợi lúc nào đó ta tìm người xứng với ngươi."

      "Nương nương cái gì vậy!" Lưu Dục run lên, chau mày : "Nô tỳ muốn lập gia đình, nô tỳ muốn theo hầu nương nương cả đời."

      "Hì!" Liễu Vận Ngưng mỉm cười: " xuất giá cái gì chứ, người ta lo nhất chính là ngươi đó, ngươi cứ để ý , xem có ai hợp , nếu có ta tìm giúp cho, trong triều có rất nhiều thanh niên tuấn tú, nếu ngươi......"

      Lưu Dục cắt ngang lời nàng, vẻ mặt mất hứng: "Nương nương, người khỏi phải tìm, nô tỳ bỏ người mà đâu, nô tỳ theo nương nương cả đời mà!"

      " ngốc nghếch cái gì vậy......" Liễu Vận Ngưng nhịn được bật cười thành tiếng, lâu lắm rồi mới thấy nàng cười tình, nhưng chỉ trong chớp mắt, nụ cười của nàng nhạt dần, nhạt dần, trở nên hư ảo: "Cuộc đời của ngươi còn dài, rất dài......Còn cuộc đời của ta......" Chắc đến điểm cuối rồi nhỉ?

      Nàng thêm gì nữa, nỗi mệt mỏi dâng trào tự đáy lòng, nàng nhắm mắt hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có này.

      Bởi vì có lẽ sáng sớm ngày mai, nàng phải đối diện với ngày được yên bình.

      —- Lưu Dục, phải ta đồng ý ở lại trong cung, mà là người bất hạnh, chỉ mình ta thôi đủ lắm rồi—-
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 155
      "Nương nương, người làm gì vậy?" Lâm Nhi nhìn Đào phi với vẻ khó hiểu, cuối cùng vẫn hỏi.

      "Bổn cung thu gom đồ!" Đào phi quay đầu lại đáp.

      "Nô tỳ biết người gom đồ, nô tỳ là hỏi người, tại sao phải gom đồ?"

      "Vì ta muốn rời khỏi đây, đương nhiên là phải gom đồ rồi!"

      "Hở?" Lâm Nhi ngơ ngác: "Tại sao phải rời khỏi đây? bằng cách nào?"

      " bằng cách nào?" Đào phi cười cười với nàng: "Đương nhiên là quang minh chính đại bước ra khỏi cửa cung rồi."

      "Hả?" Lâm Nhi ngây người.

      " phải Lâm Nhi quên rồi đấy chứ?" Đào phi đặt đồ xuống, nhướng mày hỏi.

      "Quên gì ạ?"

      "Ờ! Đúng rồi!" Đào phi vỗ trán: "Bổn cung quên mất, lúc đó ngươi có ở đây, biết cũng là bình thường!"

      " biết gì ạ?" Lâm Nhi chả hiểu đầu cua tai nheo gì hết.

      "Trước khi bổn cung tiến cung lập ra ba quy ước với bệ hạ!" Nàng giơ ngón trỏ: "Thứ nhất, trong Hoàng cung ai được phép vận đồ giống màu y phục của bổn cung, ngay cả kiểu dáng cũng vậy!"

      "Ngày nào bổn cung còn ở trong Hoàng cung, người nhất định phải bảo vệ chu toàn cho bổn cung, được để người khác hãm hại cũng như càng thể để bổn cung bị thương tổn, đây là điều thứ hai!"

      Nghe vậy cuối cùng Lâm Nhi cũng hiểu tại sao nương nương kiêu ngạo như vậy vẫn có thể bình yên sống trong cung.

      —- Hóa ra nương nương vào cung mà con đặt điều kiện với bệ hạ nữa ư?

      "Thứ ba, khi nào người còn cảm thấy với bổn cung nữa, nhất định phải đích thân cho bổn cung biết, hơn nữa phải cho phép bổn cung rời khỏi Hoàng cung! Tuyệt đối được phái người tìm!"

      Lâm Nhi khó hiểu: "Vậy tại sao nương nương lại muốn ngay bây giờ? Tuy tại bệ hạ thường xuyên đến chỗ nương nương, nhưng đâu có chắc bệ hạ còn hứng thú với nương nương nữa!"

      "Ngốc ạ!" Đào phi trừng nàng cái: "Đương nhiên phải rồi! Bây giờ người tìm thấy người mình lòng thích rồi, nếu phải bổn cung tự tìm người, phỏng chừng người quên mất bổn cung rồi, vậy, chẳng lẽ bổn cung còn ở đây khiến người ta chướng mắt sao hả!"

      "Người mà bệ hạ lòng thích?"

      "Ngươi đừng biết đấy nhé?" Đào phi tỏ vẻ 'nếu ngươi dám gật đầu ta liền khinh bỉ ngươi', Lâm Nhi thận trọng hỏi: "Là Liễu phi?"

      "Đáp đúng rồi!"

      "Nhưng nương nương à—-" Lâm Nhi chẳng được lạc quan như nàng: "Bệ hạ còn chưa với người, sao người có thể bỏ được chứ?"

      "Ai được?" Giọng nàng trầm hẳn, quay lưng thu dọn đồ đạc: "Hôm qua ta gặp bệ hạ ở ngự hoa viên, người lẳng lặng ngồi mình trong đình, hình như trầm tư cái gì đó, ta đến mà người hề hay biết, bệ hạ trước kia chưa bao giờ như vậy, cho đến khi ta tận mắt nhìn mới biết, phải bệ hạ trầm tư, mà là ngẩn người."

      "Ngẩn người?" Lâm Nhi bị dọa, nàng thể tưởng tượng được khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của bệ hạ mà ngẩn ngơ ra sao.

      " ra trước đó ta nhận ra rồi, dấu hiệu này cho thấy bệ hạ động tâm, nhưng vì ta muốn tin mà thôi."

      "Nương nương, người......" Tại sao giọng nàng lại đầy thương cảm như vậy?

      Lâm Nhi gì nữa, vì bây giờ nàng ngây người. Đào phi quay đầu cười cười với Lâm Nhi, khóe mắt nàng hoe đỏ.

      Đào phi luôn phấn chấn thế nhưng giờ đây lại như muốn khóc?

      Lâm Nhi bỗng hiểu ra: "Nương nương, người phải lòng bệ hạ?"

      Đào phi phủ nhận, dời mắt sang chỗ khác: "Trong hai năm qua, ai có thể hoàn toàn vướng phải chữ tình cơ chứ? Cũng chỉ có mỗi mình người mới có thể nguội lạnh như vậy."

      "Nương nương......"

      "Nhưng người lạnh lùng như người, cuối cùng vẫn vấp phải tình ." Đào phi cười sung sướng khi người khác gặp họa: "Và cũng chỉ có mỗi người là nhận ra tình cảm của mình mà thôi! Đáng tiếc thay, dựa theo tình cảnh tại, có lẽ đợi đến khi người biết quý trọng rồi tất cả quá muộn nhỉ?"

      "Nương nương, người là vì thấy bệ hạ thân thiết với người khác nên mới bỏ sao?" Lâm Nhi đột nhiên hỏi: " phải trước kia bệ hạ cũng thân thiết với nhiều phi tử trong hậu cung sao, tại sao lần này người lại......"

      "Lâm Nhi, ngươi còn chưa hiểu sao?" Đào phi cười nữa, thản nhiên : "Trước kia ta có thể dễ dàng bỏ qua bởi vì ta biết, có vị phi tử nào có thể tiến vào lòng bệ hạ, nhưng lần này lại khác, Liễu phi—-" Nàng chỉ chỉ ngực mình: "—- Là người chiếm vị trí quan trọng trong tim bệ hạ!"

      "Nhưng thưa nương nương, tất cả chẳng qua chỉ do người suy đoán mà thôi, bệ hạ có tự ra đâu......"

      "Đợi bệ hạ chính thức đuổi người chẳng phải mất mặt lắm sao?" Đào phi cười: "Hôm qua ta hỏi bệ hạ, bây giờ ta muốn rời khỏi đây, có thể thả ta được chưa? Ngươi đoán xem bệ hạ trả lời thế nào?"

      Lâm Nhi lắc đầu, tỏ vẻ biết.

      "Bệ hạ hề bận tâm, liền gật đầu đồng ý!" Đào phi cười cợt: "Nếu ta còn ở lỳ chịu , đúng là mất mặt lắm!"

      "Nương nương......"

      "Ta từng tự nhủ, nếu chiếm được trái tim của người, vậy buông tay tốt hơn, dù sao người tốt trong thiên hạ đâu phải chỉ có mình người, hơn nữa, người cũng thể xem là người đàn ông tốt được, biết thương người ta gì cả! Vì vậy lần này ta bỏ , mới đúng là hành động sáng suốt!"

      "Nương nương......" Lâm Nhi nhìn thiếu nữ cười bất cần trước mặt, lòng xót xa, cười cười gượng gạo, : "Nương nương, nếu người muốn , xin hãy mang nô tỳ theo với!"

      Đào phi cười kiêu ngạo: "Đương nhiên! có ngươi, còn ai chăm sóc ta nữa chứ!"

      —- Liễu phi, có lẽ Hiên Viên Kỳ thích ngươi, nếu ta là ngươi, gặp phải mối tình đầy đau khổ như vậy, cần cũng thế cả thôi!
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 156
      Tuyết trắng xóa cả vùng trời bao trùm thiên địa vạn vật, tuyết rơi ngày càng nhiều như hình ảnh mẫu thân ôm con, từng tấc từng tấc đất còn màu nào khác ngoài màu trắng tiêu điều.

      Đằng chân trời xa xôi đó, mặt trời từ từ xuống núi, bầu trời như được nhuộm đỏ, màu đỏ tuyệt đẹp.

      Màu máu, màu tuyết, yến tiệc linh đình, khiến người ta phải kinh tâm động phách!

      Liểu uyển im ắng tiếng động, từ xa nhìn lại cứ như tòa cung điện chìm trong giấc ngủ.

      , vậy cũng đúng, bởi vì ít nhất cũng còn người thức.

      Thức để mà đợi.

      "Thánh – Thượng – đến!"

      Lúc giọng hô lảnh lót của cung nhân vang lên, Liễu Vận Ngưng cúi đầu, nắm chặt vật đó trong tay.

      đứng dậy nghênh đón, cũng quay đầu lại, cái bóng nàng im lặng như màng đến thế gian này, thân hình mỏng manh kiêu ngạo khiến kẻ khác phải đau lòng.

      Trong phòng ngủ im ắng, ngoại trừ Liễu Vận Ngưng ra còn ai khác.

      Bởi vì những người khác điềm nhiên vào giấc mộng.

      Lúc Hiên Viên Kỳ bước vào phòng, liếc mắt cái tìm ra Liễu Vận Ngưng ngồi quay lưng về phía y, nàng lẳng lặng ngồi đó như biết y đến, cũng như chờ đợi điều gì đó.

      Nâng mắt nhìn tòa cung điện thanh vắng, có cảm giác kỳ lạ.

      Liểu uyển hôm nay, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy bất an.

      Phất phất tay, Hiên Viên Kỳ bảo Lai Phúc hãy ra ngoài.

      Lai Phúc nhìn nhìn Liễu Vận Ngưng ngồi quay lưng, rồi lại nhìn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hiên Viên Kỳ, trực giác mách bảo khí có gì đó kỳ lạ, nhưng chủ tử dặn dò cũng chỉ có thể phụng mệnh.

      Lẳng lặng lui ra ngoài để kinh động đến hai người, nhàng đóng cửa lại, trong phòng lúc này chỉ còn lại Hiên Viên Kỳ và Liễu Vận Ngưng.

      yên tĩnh thể diễn tả thành lời lan rộng, trước khi Hiên Viên Kỳ định mở lời phá tan yên tĩnh này, Liễu Vận Ngưng xoay người lại, đôi môi nhợt nhạt như cười như , đôi mắt đen láy sáng kinh người, cũng đẹp kinh người.

      Hiên Viên Kỳ thất thần hồi, sau khi hoàn hồn mới đăm chiêu hỏi nàng: "Hôm nay nàng rất vui?"

      Liễu Vận Ngưng gật gù, nụ cười càng tươi.

      —- Tất cả nên kết thúc ngay ngày hôm nay!

      "Tại sao?" Hiên Viên Kỳ hỏi.

      Liễu Vận Ngưng trả lời, hỏi ngược lại y: "Sao hôm nay bệ hạ lại đến đây?"

      Buông mắt, ánh mắt lóe sáng, Hiên Viên Kỳ hỏi: "Tại sao nàng lại làm vậy?"

      Giọng y trầm trầm lạnh lẽo, mang theo khí thế của người khởi binh vấn tội.

      Liễu Vận Ngưng bật cười: "Bệ hạ, thần thiếp làm cái gì chứ?"

      "Tối hôm qua nàng lén đưa Liễu Uẩn Nịnh ra ngoài, phải sao? Đôi mắt đen càng thêm phần sâu thẳm, y đứng cách nàng mười bước chân, nhìn nàng từ xa: "Nàng khiêu chiến với quyền uy của trẫm đó sao?"

      ", bệ hạ, thần thiếp nào dám khiêu chiến với quyền uy của bệ hạ?" Liễu Vận Ngưng lắc đầu, khẽ : "Thần thiếp chỉ làm chuyện mà mình cho là đúng mà thôi!"

      "Chuyện nàng cho là đúng?" Hiên Viên Kỳ cười khẩy: "Chuyện nàng cho là đúng chính là trộm kim bài của trẫm rồi lén đưa Liễu phi chân chính xuất cung sao?" Y cố ý nhấn mạnh cụm từ 'Liễu phi chân chính', sau đó thấy mặt nàng tái xanh mới cảm thấy hối hận vì lỡ lời.

      Nụ cười môi Liễu Vận Ngưng dần phai nhạt, nhạt đến mức thể thấy được nữa: "Đúng vậy, Liễu phi chân chính bị thần thiếp lén đưa ra ngoài cung, tội danh này hình như hơi bị lớn phải!"

      Thế thân chung quy vẫn là thế thân, cho dù có giống đến đâu chăng nữa cũng thể nào trở thành người được.

      Nhưng thế thân cũng có lòng tự trọng của thế thân......

      Đâu phải là thế thân biết đau......

      "Bệ hạ, người thân đứng đầu quốc gia, thích cái gì cũng dễ dàng có được, người muốn cái gì thần thiếp cũng quan tâm, nhưng......" Nàng dừng chặp, mỉm cười nhìn y: "Liễu Uẩn Nịnh là tỷ tỷ của thần thiếp, hạnh phúc của tỷ ấy có ở trong cung, vì vậy cố gắng lớn nhất của thần thiếp chính là thả tỷ ấy !"

      Hiên Viên Kỳ đăm chiêu nhìn nụ cười đầy bi thương của nàng, im lặng, rất lâu rất lâu sau y mới : "Trẫm cũng từng qua, nàng phải ở cạnh trẫm cả đời, bây giờ nàng thả Liễu Uẩn Nịnh nàng càng thể rời khỏi đây, trọn đời này, nàng phải bị giam bên cạnh trẫm!"

      Chậm rãi kể , giọng y cực kỳ thản nhiên, nhưng trong lòng y rất , y mừng thầm vì cái ý nghĩ ích kỷ này.

      Có lẽ chỉ có như vậy y mới có thể lấy cơ giam nàng cả đời.

      Lúc đầu khi nghe Liễu Uẩn Nịnh lấy Thánh chỉ giả bí mật xuất cung, y cảm thấy tức giận, tiến về phía Liểu uyển trong cơn thịnh nộ chỉ để hỏi nàng tại sao lại làm vậy, hề nghĩ đến chuyện phái người tìm, hề nghĩ đến chuyện xử lý nàng thế nào, điều y muốn làm là hỏi nàng tại sao lại làm vậy mà thôi.

      Vấn đề khiến y cảm thấy phức tạp trước đó, đường đến Liểu uyển y suy nghĩ cẩn thận.

      Có lẽ y từng động lòng với Liễu Uẩn Nịnh, nhưng giờ người khiến y cảm thấy động lòng chính là thiếu nữ gầy yếu bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành làn khói trước mặt đây!

      Tại sao lúc ôm Liễu Uẩn Nịnh lại có cảm giác gì, tại sao y tìm Liễu Uẩn Nịnh về, tại sao sau khi biết tung tích của Liễu Uẩn Nịnh điều đầu tiên y nghĩ đến lại là nên thu xếp chuyện của Liễu Vận Ngưng như thế nào, nhiều câu hỏi tại sao được đặt ra cuối cùng được sáng tỏ.

      Nhìn y từ xa, ý cười tuyệt vọng từ từ lắng đọng trong mắt nàng: "Nhưng bệ hạ à...... thần thiếp muốn tiếp tục lấy thân phận của người khác để ở bên cạnh người nữa rồi."
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 157
      Nhìn y từ xa, ý cười tuyệt vọng từ từ lắng đọng trong mắt nàng: "Nhưng bệ hạ à...... thần thiếp muốn tiếp tục lấy thân phận của người khác để ở bên cạnh người nữa rồi."

      Nụ cười tuyệt vọng đó như cây kim đâm thẳng vào nơi yếu mềm nhất của trái tim y.

      "Người vẫn luôn cường điệu rằng, người muốn thiếp ở bên cạnh người phải vì khuôn mặt này giống Liễu Uẩn Nịnh như đúc đó sao?"

      Nàng cười, cười tươi như vậy, động lòng người như vậy, nhưng mắt nàng, dưới đáy mắt sâu thẳm đó lại như lệ, từng giọt từng giọt nước mắt rơi thẳng xuống đáy lòng.

      Từng giọt nước mắt ấm áp thầm rơi trong lòng, khắc cốt, ghi tâm.

      Vị Đế Vương im lặng nhìn nàng ngồi cách y mười bước, khoảng cách mười bước chân đó tựa như nghìn dặm núi, vạn hải lý, xa đến nỗi bao giờ lại gần nhau được.

      Lắc đầu, ánh mắt nàng quá đỗi đau thương, đau thương đến vậy: "Nhưng thiếp muốn tiếp tục làm thế thân của người khác nữa rồi."

      "Từ đầu đến giờ chưa từng có ai thừa nhận tồn tại của Liễu Vận Ngưng......"

      "Nàng làm cái gì vậy?"

      Mắt thấy nàng đưa tay lên, y kinh hoàng, đại não chưa kịp phản ứng cả người y lao về phía trước.

      Nhưng muộn rồi, với khoảng cách mười bước, dù y có nhanh đến đâu cũng thể cản được.

      Màu máu còn đẹp hơn cả sắc màu hoàng hôn, trượt theo gò má nàng chảy xuống nền đất lạnh lẽo, đỏ như vậy, màu đỏ của đớn đau, khiến hai mắt y bỏng rát.

      "Nếu có khuôn mặt này, có lẽ......" Ta hạnh phúc hơn nhiều.

      Nàng buông từng lời cách yếu ớt, buông tay, thanh chủy thủ sáng loáng dính đầy máu rơi xuống đất kêu 'leng keng', hàn quang lóe lên.

      "Thái y! Mau truyền Thái y!" Tiếng rống kinh hoàng xuyên qua cửa gỗ truyền ra ngoài, Lai Phúc vừa nghe thấy biết lại có chuyện hay xảy ra nữa rồi, vội vã chạy đến Thái y viện.

      Hiên Viên Kỳ thấy tim mình như ngừng đập, mở miệng ra là lại thể câu nào ra hồn, ngoại trừ sợ hãi còn có nỗi đau thể thành lời: "Tại sao?" Rốt cục lời muốn thốt ra được rồi, nhưng giọng lại khàn đến khó nghe.

      Y đờ người đứng cách nàng hai bước, giọng vẫn run như vậy: "Tại sao?"

      —- Tại sao phải tổn thương chính mình?

      Nghĩ đến trái tim sớm trở nên nguội lạnh vô tình, giờ đây lại đau chịu được, nỗi đau sâu sắc, như con sông băng vỡ đê mãnh liệt cuộn trào.

      —- phải nàng, cũng từng đau như thế?

      Máu ngừng chảy, nhiễm đỏ y phục trắng tinh của nàng, nhưng nàng lại chẳng cảm thấy đau, vẫn nhìn vị Đế Vương hoảng sợ tha thiết: "Thiếp chỉ muốn quay về làm chính thiếp mà thôi!"

      Dung nhan thanh lệ, nguyên là dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, nhưng xem ra giờ đây nó lại trông dữ tợn đến là đáng sợ, máu chảy như lũ u hồn chui từ dưới đất lên, khiến người ta kinh hãi.

      Nhưng hai mắt nàng lại ngời sáng: "Thiếp còn khuôn mặt giống Liễu Uẩn Nịnh nữa rồi, thiếp trở nên xấu xí, còn giống Liễu Uẩn Nịnh chút nào."

      "Vậy sao chứ?" Giọng của y nặng nề, đau đớn, cuối run rẩy kéo dài, còn có chút nghẹn ngào.

      "Vậy bệ hạ có thể ân chuẩn cho thiếp rời khỏi đây chăng?" Nàng với vẻ hạ thấp mình, với vẻ cẩn trọng, tất cả hành động của nàng đều chỉ vì thoát khỏi, rời khỏi y mà thôi.

      "Nàng tiếc tổn thương chính mình, tiếc hủy hoại dung nhan của mình, đều vì muốn thoát khỏi ta, có đúng ?" Y gầm lên, y chưa từng nghĩ đến chuyện rồi cũng có ngày trái tim lại đau đớn đến vậy.

      Nàng im lặng, khuôn mặt phủ đầy máu hề thích hợp với cái vẻ lạnh nhạt đó.

      im lặng của nàng, vào mắt y chính là mặc nhận.

      Quá đau lòng cũng quá phẫn nộ: "Nàng nằm mơ ! Nàng đừng hòng mong có thể thoát khỏi ta! Dù nàng có làm cho khuôn mặt mình đầy sẹo cũng đừng tưởng có thể thoát khỏi ta!"

      "Dù thần thiếp có trở nên xấu xí?"

      "Dù nàng có trở nên xấu xí!"

      Ánh sáng trong mắt nàng dần tắt, nụ cười môi càng tươi hơn: "Đến nước này rồi, vẫn trốn thoát sao?"

      Sâu đậm đến thế, nỗi đau sâu đậm như vậy nụ cười tươi của nàng, nàng cúi đầu, hàng mi dày thể nào che giấu được tuyệt vọng trong mắt nàng, màu đỏ diễm phủ kín khuôn mặt trắng xanh của nàng, đỏ đến rợn người.

      Hai tay buông thõng hai bên siết chặt thành nắm đấm, Hiên Viên Kỳ nhìn nàng tha thiết.

      Màu đỏ dị làm mắt y thốn đau, y quay mặt cách khó chịu, trong mắt y có cái gì đó dâng lên như thủy triều, khóe mắt cay xót nhưng cũng bằng xót xa trong lòng.

      "Có phải chỉ có chết mới có thể thoát khỏi người?" Lời yếu ớt vọng đến khiến y phải kinh hãi, y quay đầu thấy nàng ngã xuống đất.

      Trái tim lúc đó như ngừng đập, y mở miệng mà thốt lên được lời nào, y ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của nàng với vẻ cứng nhắc, nước mắt rồi cũng rơi.

      Cùng với tiếng hét tuyệt vọng: "A!" —-
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 158
      "Sức khỏe của nương nương quá yếu, hơn nữa còn bị kích động nên mới dẫn đến ngất xỉu, có gì đáng ngại, nhưng chuyện đáng ngại chính là vết thương mặt nương nương......" Đàm Thái y muốn lại thôi, lòng thầm cảm thán thay cho Liễu phi nương nương phải chịu quá nhiều kiếp nạn.

      "Vết thương quá sâu, vết cắt gần như chạm phải xương, sau này nếu có chữa trị vẫn lưu lại sẹo."

      " thể xóa sao?"

      "Thứ cho y thuật của vi thần nông cạn!" Đàm Thái y cúi đầu.

      Ánh mắt Hiên Viên Kỳ có thoáng để lộ bi thương, y phất phất tay: "Ra ngoài với những người kia !"

      "Vâng!" Đàm Thái y nhìn thiếu nữ mong manh yếu ớt giường, lắc đầu bất đắc dĩ, lòng thầm thở dài, bước ra ngoài.

      Vừa bước ra khỏi Liểu uyển, Đàm Thái y phát có gì đó được thích hợp.

      Liểu uyển có mùi của Mê Điệt hương, nồng, chỉ phảng phất, đủ khiến người khác ngủ say, nhưng nương nương lại chưa chìm vào hôn mê sâu, chắc là có dùng dược liệu kích thích thần kinh trước đó.

      Kết quả này mặc dù nằm ngoài dự kiến nhưng lão cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc lắm.

      nhiều lần chẩn bệnh cho nương nương, nhiều lần nhìn thấy nương nương đứng trước bờ vực giữa sống và cái chết, là đại phu chuyên chẩn bệnh cho người nên lão là người nhất, lão mơ hồ cảm nhận được ý chí muốn sống tiếp của người, nếu nhờ vị cao nhân giấu mặt kia tương trợ, lão dám khẳng định nương nương sống được đến bây giờ!

      Được như giờ quả thực có thể xem là kỳ tích rồi.

      —- Bệ hạ, nếu người biết quý trọng, chỉ còn nước mất mà thôi.

      Lắc đầu, Đàm Thái y đổ gói bột vào lư hương, châm lửa.

      Ra đến bên ngoài, Đàm Thái y lắc đầu thở dài, màn đêm dần buông xuống bao phủ cả đất trời, tuyết ngừng rơi, mây đen kéo đến vây kín vầng trăng.

      Đó như lời tiên đoán cho khởi đầu bất hạnh.

      Vậy có phải kết cục cũng là bất hạnh hay chăng?

      "Mẫu phi, người nghĩ gì vậy?" Giọng non nớt vang lên, Liễu Vận Ngưng hồi thần, cơ thể bé chui vào lòng nàng, nó ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn nàng.

      Liễu Vận Ngưng cúi đầu, nhìn đôi mắt như nai con của nó, nhịn được bật cười: "Gần đây Linh Nhi học được những gì rồi, mẫu phi nghĩ xem nên khảo Linh Nhi cái gì trước!"

      "Hả?" Nghe vậy, tiểu hài tử nhăn mặt, làm nũng: " cần đâu mà, mẫu phi, Linh Nhi thuộc rồi, cần khảo đâu!"

      "Nếu Linh Nhi học xong rồi, vậy chắc chắn sợ mẫu phi khảo con, tại sao lại cần khảo chứ?"

      " cần đâu mà, mẫu phi, cần đâu!" Tiểu hài tử lay lay tay nàng, còn dụi dụi đầu vào lòng nàng khiến Liễu Vận Ngưng lại nhịn được cười: "Vậy Linh Nhi xem, tại sao lại cần khảo nhỉ?"

      "Bởi vì......" Tiểu hài tử chớp chớp mắt: "Bởi vì mặt mẫu phi bị thương, cần nghỉ ngơi, là Lưu Dục tỷ với Linh Nhi đó!"

      "Ha!" Liễu Vận Ngưng véo mũi nó, trán nàng đặt lên trán nó: "Được được được, mẫu phi cần nghỉ ngơi, vậy khảo nữa, nhưng sau khi mẫu phi khỏi rồi vẫn phải khảo đó nghen!"

      "Hả?" Nghe vậy, tiểu hài tử nhăn mặt: "Sao lại như vậy chứ!"

      "Chính là như vậy đó!"

      "Dạ......" Linh Nhi nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Vậy chờ mẫu phi khỏe lại rồi khảo cũng được!"

      "Hì! Linh Nhi ngoan quá!"

      "Đương nhiên, Linh Nhi ngoan nhất mà!" Nó hất cằm tỏ vẻ ai bì nổi.

      "Nhưng mẫu phi ơi, tại sao mặt của người lại bị thương vậy?" Chớp chớp mắt, tiểu hài tử tò mò hỏi.

      Liễu Vận Ngưng ngây người: "Bởi vì cẩn thận......"

      "Khi nào khỏi ạ?"

      Nụ cười của nàng mất dần: "Có lẽ cả đời này lành được nữa......"

      "Linh Nhi, mẫu phi mắc bệnh rất nặng, rất nặng đó!" Nàng xoa xoa đầu nó, tiểu hài tử giãy khỏi nàng, vẻ mặt lo lắng: "Vậy Linh Nhi tìm Thái y đến cho mẫu phi!"

      rồi tính chạy bị Liễu Vận Ngưng kéo lại, lắc đầu, khẽ cười: "Bệnh của mẫu phi, Thái y trong cung trị khỏi!"

      "Hả?" Quả nhiên thấy tiểu hài tử như sắp khóc: "Vậy phải làm sao đây? Mẫu phi có chết hay ? Ô ô, Linh Nhi muốn mẫu thân chết đâu!"

      " đâu, mẫu phi chết đâu, chẳng qua mẫu phi chỉ muốn khỏi đây, ra ngoài chữa bệnh đó mà!"

      "Xuất cung ư?" Nó ngừng khóc, đôi mắt ngập nước chớp chớp nhìn nàng.

      Nàng gật đầu: "Đúng vậy, vả lại, rồi quay lại đây nữa, nên người mà mẫu phi lưu luyến nhất chính là Linh Nhi!"

      "Mẫu phi muốn bỏ lại Linh Nhi ư?" Nghe nàng , nước mắt tiểu hài tử lại có dấu hiệu vỡ đê.

      Nhưng nàng trả lời, nó lại ngay: "Mẫu phi đừng bỏ lại Linh Nhi có được , mang Linh Nhi theo mà, Linh Nhi có thể học chẩn bệnh, đến lúc đó Linh Nhi chẩn bệnh cho mẫu phi, được ?" Nó ấm ức , nước mắt chực trào.

      Liễu Vận Ngưng giật mình, bật cười: "Chỉ cần sau này con trách mẫu phi, mẫu phi mang con theo."

      Nó vội chỉnh thái độ: "Linh Nhi trách mẫu phi đâu!"

      "Được! Vậy Linh Nhi theo mẫu phi rời khỏi nơi này!" cuộc sống mới!

      —- Có lẽ, cái hậu cung luôn đấu đá nhau này vốn thích hợp để Linh Nhi lớn lên!
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :