1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 149
      Màn đêm dần buông xuống, gió đêm lạnh lẽo thổi đến, thân hình mỏng manh rùng mình cái.

      Nàng ngẩng đầu ngơ ngác, đôi mắt trống rỗng dừng lại trước khoảnh sân vắng tanh, vẻ mặt mơ màng.

      Từ nay về sau, lại phải sống tiếp mình sao? Cuộc sống độc trước kia cũng chảng có gì đáng sợ cả, phải sao?

      Nhiều năm qua, phải nàng vẫn luôn độc đó sao? tại chẳng qua cũng chỉ là quay về cuộc sống trước kia mà thôi, vì vậy đáng lo là đáng lo.

      Nhưng sao ngực lại đau đến khó tả? Đau đến nỗi khiến nàng cảm thấy khó chịu.

      Mở to đôi mắt khô cay, ánh mắt sâu thẳm mờ mịt, nàng ngơ ngác nhìn ra xa, cơn gió thoảng thổi qua như mẫu thân luôn cúi đầu bảo ban nàng khi còn bé: "Mẫu thân......" Hàng ngàn hàng vạn nỗi ấm ức tất cả đều hóa thành tiếng gọi thỏ thẻ này.

      "Mẫu thân......Người chỉ cần Ngưng Nhi kiên cường là có thể có được hạnh phúc...... Ngưng Nhi rất nghe lời người...... Ngưng Nhi rất nghe lời người......Nhưng tại sao hạnh phúc đối với Ngưng Nhi vẫn quá đỗi xa vời?" Cúi đầu nỉ non, gió lại nổi lên: "Bây giờ Ngưng Nhi rất mệt, rất mệt......"

      Giọng chuyển dần sang nghẹn ngào: "Ngưng Nhi thể trụ nổi nữa rồi, nhưng cũng chẳng thể buông tay......"

      Giọng nghẹn ngào tựa như tiếng thở dài của những linh hồn, thoảng vang vọng giữa cõi đất trời tịch mịch.

      Liễu Uẩn Nịnh giãy khỏi cái ôm của Hiên Viên Kỳ, nhìn y đầy khiêu khích, : "Người xem, có phải vẫn có cảm giác gì đúng ?"

      Hiên Viên Kỳ thu tay lại: "Ý nàng là gì?"

      "Người......" Liễu Uẩn Nịnh nhìn y như kẻ hết thuốc chữa: "Người còn chưa hiểu ra sao? Người luôn miệng thích ta, nhưng nếu người thích ta, lúc người ôm ta có cảm giác ơ hờ như vậy."

      Lời của nàng khiến y phải im lặng, Liễu Uẩn Nịnh quan sát vẻ mặt y hồi, tiếp tục công kích: "Bệ hạ, chẳng lẽ người chưa hiểu ra sao? Người mà người thích vốn phải ta, tại sao người chịu đối diện với này?"

      "Trẫm hỏi nàng, tại sao lúc trước nàng lại trốn hôn?"

      "Người......" Nàng trợn mắt nhìn trời: "Tại sao lại trốn hôn? Ha, nực cười!"

      Hiên Viên Kỳ được vui: "Nàng đừng tưởng trẫm thích nàng nàng có thể làm càn trước mặt trẫm!"

      "Làm càn?" Liễu Uẩn Nịnh bĩu môi: "Nếu ta bị người bắt về cũng nghĩ đến chuyện người tha cho ta, chẳng qua ta chỉ xót thương thay cho bản thân mình mà thôi! Thương thay bản thân lại trở thành vật hi sinh ngu ngốc để người ta tự lừa mình dối người mà thôi!" Càng càng thấy tức: "Bệ hạ, người ở chung với muội muội ta lâu vậy rồi, chẳng lẽ có cảm giác gì sao? chút cũng có sao?"

      "Bệ hạ, người hãy tự hỏi lại mình , người thích ta sao? tại người nhìn thấy ta, tim có đập nhanh hơn ?"

      Lời của nàng lại lần nữa khiến y im lặng.

      Bởi vì nàng trúng rồi, nàng tại hề khiến y thấy động tâm như ở yến hội hai năm về trước.

      Im lặng nhìn vẻ mặt trầm tư của y, ánh mắt Liễu Uẩn Nịnh thoáng nét đau đớn, dời mắt sang chỗ khác, nàng cúi đầu : "Bệ hạ, trái tim biết dối."

      Y lấy lại tinh thần, im lặng nhìn nét đau buồn thoáng mặt nàng, lời nào.

      "Tại yến hội mừng thọ Thái hậu ngày đó, ta từng nhìn trộm người, tuy cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, nhưng ta biết mình phải lòng người, có bao nhiêu người theo đuổi ta nhưng ta đều ngoảnh mặt làm ngơ, đó là lần đầu tiên ta phải lòng người"

      Nàng quay đầu nhìn y, : "Bệ hạ, người có biết, lúc nghe tin người đến cầu hôn, thâm tâm ta vui vẻ cỡ nào ? người biết nữ công gia chánh như ta, vì để ngày đại hôn được thấy người vui vẻ, ta chạy đến xin Nhị nương dạy thêu thùa, mặc dù mười đầu ngón tay bị thương nhưng ta vẫn bỏ cuộc, lúc đó ta rất mong chờ ngày thành thân......" Nàng cười tự giễu: "Đáng tiếc thay......"

      "Đáng tiếc gì?"

      Nàng trả lời y, còn hỏi ngược lại: "Bệ hạ, người có biết cái cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục là gì ?"

      Hiên Viên Kỳ chớp mắt đáp.

      Liễu Uẩn Nịnh cũng chẳng mong y trả lời, xoay người, đưa lưng về phía y, : "Ta biết đó! Ta biết hai ràng! Bởi lẽ ta từng nếm trải cảm giác đó rồi, bệ hạ, cảm giác đó rất là khó chịu!"

      "Rốt cục nàng muốn cái gì?"

      "Bệ hạ, ta phải lòng người khác rồi, người cũng đừng cố lừa mình dối người nữa, được chứ?"

      "Nàng vừa mới đáng tiếc cái gì?"

      "Bệ hạ, người muốn biết sao?" Nàng cười híp mắt: "Ta cho người biết đâu! Đây là trừng phạt dành cho người!"

      Nàng tác hợp cho hai người rồi, đây là chút ích kỷ duy nhất của nàng, nàng đâu!
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 150
      "Bệ hạ, thị nữ Lưu Dục của Liễu phi nương nương đứng ở bên ngoài cầu kiến." là lúc phê duyệt tấu chương, Lai Phúc đến thông báo.

      Hiên Viên Kỳ ngẩng đầu: "Truyền!"

      "Vâng!"

      lâu sau, Lưu Dục chạy đến quỳ mọp dưới đất: "Nô tỳ bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Hiên Viên Kỳ đặt tấu chương trong tay xuống: "Đứng dậy !"

      "Dạ!" Lưu Dục đứng dậy, nhìn xuống đất: "Bệ hạ, nô tỳ có việc muốn bẩm báo với người!"

      "Chuyện gì?" Hiên Viên Kỳ chau mày, trong lòng có dự cảm tốt.

      "Bệ hạ, sáng sớm hôm nay nương nương ở trong phòng buồn nên muốn ra ngoài, nhưng giờ trời tối rồi mà nương nương vẫn còn chưa quay về Liểu uyển, nô tỳ rất lo lắng, bất đắc dĩ lắm mới đến báo với bệ hạ, nô tỳ khẩn cầu bệ hạ phái người tìm nương nương."

      Hiên Viên Kỳ đứng phắt dậy: "Ngươi Liễu phi mất tích?"

      "Nô tỳ dám khẳng định, nhưng cả ngày nay nương nương quay về Liểu uyển lần nào, người chưa bao giờ như vậy, nếu phải gặp chuyện gì nương nương tuyệt đối làm vậy." Giữa trưa nàng thấy nương nương còn chưa về bắt đầu tìm, còn cách nào khác mới phải đến tìm bệ hạ.

      Hoàng cung lớn như vậy, dù người có biến mất cũng ai để ý, nỗi bất an trong lòng chẳng những giảm mà ngày càng mãnh liệt.

      "Lai Phúc, sai người phong tỏa cửa cung, điều động toàn bộ thị vệ tìm Liễu phi, ai tìm được trọng thưởng!"

      "Vâng!"

      Chưa đến canh giờ, cả Hoàng cung trưng đèn sáng rực, biết có bao nhiêu ngọn đuốc cháy lên khiến đêm đen sáng rỡ như ban ngày, Hiên Viên Kỳ ở trong ngự thư phòng buồn bực tới lui, sau đó y đứng khựng lại, chờ Lai Phúc đuổi theo đích thân cầm đuốc ra ngoài tìm.

      lâu sau có người phát ra Liễu Vận Ngưng ngất xỉu trong Ngọc Hoa cung, chẳng trách Lưu Dục tìm lâu như vậy mà vẫn tìm được, nàng hề nghĩ đến chuyện Liễu Vận Ngưng lại đến Ngọc Hoa cung, hơn nữa bình thường Ngọc Hoa cung hề giao thiệp với người ngoài, nếu phải lần này bệ hạ phái người tìm, phỏng chừng Liễu Vận Ngưng có bị vùi trong tuyết cũng chẳng ai phát ra.

      Lúc mọi người tìm thấy Liễu Vận Ngưng nàng sắp chết cóng, khi Hiên Viên Kỳ chạy đến Liễu Vận Ngưng hoàn toàn mất ý thức.

      Còn Thái y trong Thái y viện biết bị lôi ra khỏi chiếc giường ấm áp lần thứ bao nhiêu rồi, nhưng khi đối diện với bộ mặt u của Đế Vương, họ vẫn chẳng dám oán thán lời.

      Chỉ biết trách bản thân xui xẻo bị tên hạ nhân ăn ngồi rồi đến thông báo chọn trúng.

      Liểu uyển đèn đuốc sáng trưng, khi các Thái y vội vội vàng vàng chạy đến Liểu uyển, thấy Liễu phi nằm giường chỉ biết thở dài trong lòng.

      —- Chịu lạnh như vậy, dù người có làm bằng sắt chưa chắc chịu nổi, huống chi là Liễu phi vốn hay đau ốm.

      Nhưng—-

      Chúng Thái y khó xử nhìn bệ hạ cứ ngồi lỳ bên giường nắm chặt tay Liễu phi nương nương, nơi cần bắt mạch bệ hạ ngang nhiên chiếm giữ, vậy bọn họ phải làm sao đây?

      "Còn đứng ngây ra đó làm gì? mau đến xem Liễu phi !" Đế Vương thèm quay đầu lại gầm lên, cố tình đến hết mức có thể như sợ quấy nhiễu giấc ngủ của thiếu nữ.

      Lai Phúc đứng bên chỉ biết lắc đầu.

      —- Dựa theo tình trạng của Liễu chủ tử, nếu có quấy nhiễu người cũng hẳn là chuyện xấu!

      "Bệ hạ—-" Đàm Thái y cao tuổi nhất thở dài: "Nếu người muốn chúng thần đến xem, vậy xin mời người tạm rời giường cho, bệnh của nương nương thể trì hoãn thêm khắc nào nữa đâu ạ!"

      Nghe Đàm Thái y vậy Hiên Viên Kỳ lập tức đứng dậy: "Mau đến xem !"

      Từ trước đến nay ai dám làm càn trước uy nghiêm của bậc Đế Vương, nhưng hôm nay y có thể dung túng cho Đàm Thái y bởi vì trong mắt y giờ đây ngoại trừ người mang dung nhan nhợt nhạt kia còn ai khác.

      Đàm Thái y lắc đầu, ngồi vào vị trí Hiên Viên Kỳ vừa mới ngồi.

      —- Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước tội gì lại làm vậy? Bệ hạ, nếu người cứ mãi cố chấp, ngày nào đó người có hối cũng còn kịp nữa!

      Hiên Viên Kỳ đứng sau lưng Đàm Thái y, ánh mắt nhìn Liễu Vận Ngưng chỉ còn lại thương tiếc mà chính y cũng hề hay biết.

      —- Cảm giác đau đớn trong lòng là gì? Tại sao lúc thấy nàng nằm giường còn chút sinh khí, lòng y lại quặn đau, nỗi đau đó xa lạ, thậm chí tận đáy lòng, còn có sợ hãi.

      Tay chắp sau lưng khẽ run lên, y siết chặt nắm đấm nhưng vẫn ngăn được run rẩy khó ức chế, y hít hơi sâu, quay đầu sang chỗ khác.

      —- Bản thân trở nên xa lạ như vậy, trở nên kỳ quặc như vậy, đâu đâu cũng đều khiến y sợ hãi, bắt đầu từ khi nào mà y còn là chính mình nữa?

      Suy nghĩ bay xa, tuy vẻ mặt y vẫn bình tĩnh, nhưng áp suất quanh y thấp đến nỗi khiến người ta phải kinh hãi, phải cẩn thận, ngay cả thảo luận cũng chẳng dám quá lớn tiếng, sợ cẩn thận chọc phải vị Đế Vương này, chết bất đắc kỳ tử nguy.

      Nhưng rồi sau đó, vẻ mặt các Thái y ai cũng kỳ lạ, mặt nhìn mặt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thầm tỏ vẻ khó hiểu với kết quả chẩn đoán.

      Thảo luận hồi, cuối cùng vẫn là Đàm Thái y ra mặt, báo cáo kết quả chẩn bệnh cho vị Đế Vương khiến ai cũng sợ hãi nghe.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 151
      Thảo luận hồi, cuối cùng vẫn là Đàm Thái y ra mặt, báo cáo kết quả chẩn bệnh cho vị Đế Vương khiến ai cũng sợ hãi nghe.

      "Bệ hạ, tình trạng của nương nương đáng ngại."

      " đáng ngại?" Giọng Hiên Viên Kỳ thấp đến đáng sợ: "Cơ thể gần như bị đông cứng mà đáng ngại? Nghe đây, trẫm muốn nghe các người dối đâu đấy!"

      "Bệ hạ, vi thần dối, tình trạng của nương nương đáng ngại!" Đàm Thái y mặc Hiên Viên Kỳ nổi giận, tiếp: "Nhưng như vậy mới khiến chúng thần thấy kỳ lạ, mạch tượng của nương nương bình thường, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch dọa người ra, quả thực có thể nương nương chỉ ngủ mà thôi, nhưng nếu là bình thường, con người mà nằm ngoài trời tuyết ngày, căn bản thể có kết quả như vậy được!"

      "Vậy sao?"

      "Mạch tượng nương nương bình thường, nhịp tim cũng bình thường, vi thần cả gan đoán, nương nương là được cao nhân tương trợ!"

      "Cao nhân tương trợ?"

      "Đúng vậy! Bệ hạ, người có còn nhớ, lần nương nương vô tình sinh non, chúng thần kết luận thể cứu nương nương được nữa, nhưng sau hôm đó nương nương liền tỉnh lại, khi đó vi thần cảm thấy rất kỳ lạ, bây giờ xem ra, nương nương đúng là được cao nhân tương trợ, biết vị cao nhân đó làm gì nương nương, hình như là bảo vệ người, vì vậy tại nương nương hôn mê là do mệt mỏi, tình trạng của nương nương đáng ngại."

      " ?"

      "Đúng vậy, bệ hạ!" Đàm Thái y mà nóng lòng muốn được thử sức với người này.

      Nhiều năm rồi, lão chưa từng thấy chuyện nào kỳ lạ như vậy, nếu có cơ hội, lão nhất định phải gặp vị cao nhân kia lãnh giáo mới được.

      "Ý ngươi là bây giờ nàng ổn rồi?" Hiên Viên Kỳ cảm thấy khó tin.

      "Đúng vậy, bệ hạ, bây giờ việc cấp bách nhất là ủ ấm nương nương, bằng , dù vị cao nhân kia có lợi hại đến đâu cũng chẳng giữ lại mạng cho nương nương được nữa."

      Hiên Viên Kỳ quay đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Liễu Vận Ngưng, phất phất tay: "Lui xuống hết !"

      Thái y rồi, Lưu Dục nghe theo căn dặn của Hiên Viên Kỳ đặt bếp sưởi ở tất cả góc phòng của Liểu uyển, trong phòng bấy giờ có hơn hai mươi cái.

      Lưu Dục đóng cửa sổ, chỉ chừa cái khe để thông gió, rồi dập tắt vài ngọn nến, chuẩn bị xong hết, nàng do dự hồi mới dám với Hiên Viên Kỳ: "Bệ hạ, người nghỉ , nương nương có nô tỳ ở đây rồi."

      Hiên Viên Kỳ quay đầu lại, : "Ngươi lui xuống trước , ở đây có trẫm là được rồi."

      Lưu Dục cắn cắn môi, tuy cam lòng nhưng vẫn : "Vâng!" Rồi nhàng dợm bước rời khỏi phòng, Hiên Viên Kỳ hề hay biết chỉ mực nhìn thiếu nữ.

      Cửa nhàng khép lại, trong căn phòng u tối chỉ còn lại hai người.

      Ánh trăng thanh vắng chiếu qua khe cửa sổ, làm cho căn phòng có vẻ sáng sủa hơn chút, gió lạnh thổi 'vù vù' qua khe hở như muốn đoạt chút ấm áp còn sót lại trong phòng.

      "Mẫu thân......" Bỗng, thiếu nữ nằm giường gọi , tiếng nấc nghẹn ngào như bóp chặt trái tim y, trong đêm tối, giọt lệ từ từ chảy xuống từ khóe mắt thiếu nữ, cực kỳ ràng.

      Y bất giác nắm chặt tay nàng, cơn đau ỉ ban đầu ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, cho đến giờ phút này y mới biết trái tim mình biết đau.

      "Mẫu thân......" Thiếu nữ giường vật vã, cố giãy khỏi tay y: "Con từ bỏ...... Con từ bỏ tất cả......" Từng giọt nước mắt chảy xuống, y giật mình, khoảnh khắc đó y để vụt mất nàng.

      Nàng giật phắt tay lại, cứ như y là nước lũ và thú dữ, nàng dịch lui ra góc giường, cho dù có ngủ mơ nàng vẫn muốn né tránh người khiến nàng đau khổ, khiến nàng tổn thương trong vô thức.

      Y kinh ngạc nhìn những giọt nước mắt chưa kịp khô mặt nàng, trái tim thắt lại.

      Từ khi nàng vào cung cho đến nay, dù có bị y sỉ nhục cũng chưa từng thấy nàng rơi lệ, hay lần y cho nàng vùi vào lòng mình khóc thầm, y cũng vẫn thấy nước mắt của nàng, nhưng y ngờ, người bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác như nàng, lại khóc thầm trong mơ.

      Giấc mơ của nàng rốt cục có cái gì? Mà khiến nàng phải khóc thầm trong mơ?

      Nắm lấy bàn tay giãy khỏi tay mình, y cảm giác được lòng mình chỉ còn lại được nỗi cay đắng.

      Đau quá, đau quá, đau đến nỗi mắt y cũng thấy xót.

      —- Liễu Uẩn Nịnh, Liễu Uẩn Nịnh, nàng đúng, ta thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa......

      Trong lúc y còn chìm đắm trong đau khổ, thiếu nữ giường nằm co người lại, miệng hơi mở, hô hấp khó khăn: "Lường gạt......Tất cả đều là lường gạt...... ràng đưa ta ......Tất cả đều là lường gạt mà......"

      Cùng giấc mộng, cùng kết cục, còn có, cùng nỗi đau cứ lặp lặp lại mãi.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 152
      "Đại tiểu thư?" Lúc Lưu Dục nhìn thấy Liễu Uẩn Nịnh đứng trước cửa, nàng sợ đến nỗi đờ người: "Đại tiểu thư, sao người lại ở đây?"

      —- Đại tiểu thư về, vậy nương nương phải làm sao bây giờ?

      "Suỵt!" Liễu Uẩn Nịnh bảo nàng tiếng chút: "Đừng la lớn vậy chứ, ta chuồn tới đây, Nhị tiểu thư đâu?" Nàng ngoái đầu vào xem: "Muội ấy ngủ à?"

      Lưu Dục lắc đầu: "Nương nương dậy rồi, nhưng hôm qua nương nương ngất xỉu, hôm nay bệ hạ dặn được cho nương nương rời giường, nên nương nương còn nghỉ ngơi."

      "Hả?" Liễu Uẩn Nịnh nhướng đôi mày thanh tú: "Xem ra bệ hạ rất xem trọng Vận Ngưng nhỉ?"

      Lưu Dục cười khẽ: "Chẳng qua bệ hạ là xem trọng khuôn mặt nương nương đó thôi!"

      Nghe vậy, Liễu Uẩn Nịnh dời mắt sang nhìn nàng, vòng quanh nàng dò xét, đến khi Lưu Dục nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu mới : "Ngươi cho là vậy sao?"

      Lưu Dục cười cay đắng: "Đại tiểu thư, người chưa được tận mắt nhìn thấy đó thôi, nương nương người, ôi......" Lưu Dục thở dài: " thôi, Đại tiểu thư, lần này bệ hạ tìm người về sao? Vậy có phải người bỏ nữa ?"

      "Vận Ngưng làm sao?" Nàng chau mày hỏi.

      —- Nàng ghét nhất là những kẻ ăn nửa vời.

      " ra dài lắm......"

      "Vậy ngắn gọn thôi!"

      Lưu Dục cười cười: "Đại tiểu thư, người thay đổi chút nào ha!"

      " yên lành, tại sao ta phải thay đổi chứ!" Liễu Uẩn Nịnh tức giận trừng nàng, trợn tròn hai mắt, chống nạnh : "Ai ta bỏ chứ! Hôm nay ta đến đây cũng vì chuyện này đấy! Vận Ngưng đâu? Mau dẫn ta gặp muội ấy!"

      Lưu Dục bình tĩnh nhìn nàng hồi, bỗng hỏi: "Đại tiểu thư, xin thứ cho nô tỳ mạo phạm người, nô tỳ muốn hỏi Đại tiểu thư vấn đề!"

      "Vấn đề gì?" Liễu Uẩn Nịnh chau mày: "Muốn hỏi gì , cần gì phải tỏ ra nghiêm túc như vậy chứ! là......"

      "Tại sao lúc trước người lại trốn hôn?"

      Liễu Uẩn Nịnh ngây ra, sau đó nhìn nàng vui: "Hỏi cái này để làm gì!"

      "Bởi vì nô tỳ muốn biết." Lưu Dục cúi đầu : "Đại tiểu thư, người cũng biết đó, chỉ vì hành động bốc đồng này của người, khiến nương nương phải chịu nhiều đau khổ.

      "Chịu nhiều đau khổ gì chứ?" Liễu Uẩn Nịnh chau mày khó hiểu: " phải bây giờ bệ hạ đối xử với muội ấy rất tốt đó sao?"

      "Rất tốt ư? Ha!" Lưu Dục cười mỉa mai: "Đừng chuyện này nữa, Đại tiểu thư, bây giờ nô tỳ mang người gặp nương nương, tốt hay người tự gặp khắc biết thôi."

      Liễu Uẩn Nịnh hiểu lời Lưu Dục lắm, còn tính hỏi thêm Lưu Dục quay người đẩy cửa bước vào, Liễu Uẩn Nịnh phải kiềm nén tò mò, lúi húi theo sau.

      Cửa sổ trong phòng tất cả đều được đóng chặt, Liễu Uẩn Nịnh từ ngoài sáng bước vào nên chưa thích ứng kịp, phải lúc sau nàng mới nhìn cách bài trí trong phòng.

      Trong phòng ngủ u tối, có biết bao nhiêu là bếp sưởi lớn , sau tấm bình phong mờ mờ, rèm che thêu hoa văn tinh xảo buông xuống nửa, dây cột rèm lấp lánh ánh bạc buông thõng, nhìn xuyên qua khe hở, có thể thấy chiếc giường xa hoa kia bóng người.

      Nàng định hỏi nghe thấy Lưu Dục thảng thốt: "Nương nương, sao người lại rời giường rồi?"

      Nghe giọng hơi cao của Lưu Dục, lúc này nàng mới để ý đến cái bóng trắng chỉ mặc mỗi chiếc áo đơn ngồi bó gối bên cửa sổ.

      Nàng bỗng giật mình, thể nào dời mắt khỏi người đó.

      —- Chẳng qua chỉ mới có nửa năm mà thôi, tại sao muội ấy lại thay đổi nhiều đến vậy?

      Xoay xung quanh nàng, là bi thương đó ư?

      "Nương nương, người chịu mặc thêm áo, nếu bị lạnh nữa phải làm sao đây?" Lưu Dục vừa quở trách vừa lấy áo choàng bọc kín nàng lại.

      "Trong phòng có nhiều bếp sưởi như vậy, ta thấy lạnh." Giọng dịu dàng vang vọng trong căn phòng, Liễu Uẩn Nịnh thấy mũi mình xót xót.

      Song sinh có tâm linh tương thông.

      —- Vậy nàng thường xuyên cảm thấy đau lòng, là vì muội ấy sao?

      Trong nửa năm qua rốt cục xảy ra chuyện gì vậy?

      "Vận Ngưng—-" Nàng với vẻ thiếu tự tin, nàng vẫn rời mắt khỏi bóng hình mảnh mai kia, nàng thấy rất , lúc nàng cất tiếng gọi, người đó khựng lại.

      Nàng từ từ bước đến gần, đứng trước mặt Liễu Vận Ngưng: "Vận Ngưng!" Liễu Vận Ngưng cuối cùng cũng chịu ngẩng mặt lên, mỉm cười: "Uẩn Nịnh, cuối cùng tỷ cũng về rồi?"

      Nước mắt bỗng lại rơi.

      "Tại sao? Tại sao lại thành ra như vậy?"

      Khuôn mặt giống nàng như đúc ấy, cái khuôn mặt luôn khiến người ta lẫn lộn ấy, giờ đây lại nhợt nhạt dọa người, yếu ớt như con búp bê bằng ngọc, chỉ cần sơ ý cái là vỡ tan thành từng mảnh thể chắp vá lại được.

      Giống nhau như đúc? , chỉ cần liếc mắt cái có thể phân biệt được.

      người có khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh, người có khuôn mặt tái xanh còn giọt máu, hai khuôn mặt như vậy, dù ngũ quan có giống hơn nữa có ai mà nhận ra chứ?
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 153
      Giống nhau như đúc? , chỉ cần liếc mắt cái có thể phân biệt được.

      người có khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh, người có khuôn mặt tái xanh còn giọt máu, hai khuôn mặt như vậy, dù ngũ quan có giống hơn nữa có ai mà nhận ra chứ?

      "Tại sao lại thành ra như vậy? Rốt cục xảy ra chuyện gì?" Liễu Uẩn Nịnh nhìn thẳng vào mắt nàng, nắm chặt đôi tay lạnh buốt của nàng, lòng cứ dợn dợn khó chịu, người thích khóc như nàng mà nay lại cầm được nước mắt.

      "Sao muội lại bệnh nặng như vậy? Bệ hạ chăm sóc tốt cho muội sao? ràng người......" Nàng nghẹn ngào nổi nữa, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Liễu Vận Ngưng, bỗng nhào đến ôm chặt lấy nàng.

      Lưu Dục đứng bên nhịn được: "Sao bệ hạ có thể sẵn lòng chăm sóc nương nương được cơ chứ, người oán hận nương nương, nương nương......"

      "Lưu Dục!" Liễu Vận Ngưng thản nhiên nhìn nàng, vẻ mặt Lưu Dục rất khó coi, cam tâm ngậm miệng lại.

      Liễu Uẩn Nịnh vẫn chưa hiểu lắm, tiếp tục truy vấn: "Lưu Dục vậy là sao? Bệ hạ oán hận nương nương cái gì chứ? Tại sao lại vậy?"

      Lưu Dục quay mặt đáp.

      "Ngươi chứ Lưu Dục, đừng có chuyện nửa vời như vậy, rốt cục là làm sao, ngươi mau !"

      Lưu Dục đè nén cơn tức giận, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng thèm để ý đến ánh mắt Liễu Vận Ngưng, trắng ra: "Đại tiểu thư, nô tỳ chỉ là hạ nhân, chủ tử có làm gì nô tỳ cũng có quyền ý kiến, nhưng mà, Đại tiểu thư à, bệ hạ quá đáng lắm, người......"

      hồi, Lưu Dục nghẹn ngào: "Có phải nương nương tình nguyện tiến cung thay Đại tiểu thư đâu, nương nương biết gì hết, nhưng bệ hạ lại đổ hết mọi lỗi lầm lên người nương nương, trong nửa năm qua, có bao nhiêu là thứ đe dọa tính mạng nương nương người có biết ? Đại tiểu thư, nếu......nếu người trốn hôn, nương nương thay người tiến cung, vậy chẳng có chuyện gì xảy ra hết!"

      Liễu Uẩn Nịnh tái mặt: "Vận Ngưng thành ra như vậy, đều vì bệ hạ giận chó đánh mèo ư?"

      Lưu Dục lau nước mắt: "Đúng vậy!"

      "Vận Ngưng......" Liễu Uẩn Nịnh nhìn Liễu Vận Ngưng, Liễu Vận Ngưng dời mắt sang chỗ khác, im lặng hồi mới dịu dàng : "Tỷ đừng nghe Lưu Dục, chuyện này liên quan đến ai cả......"

      "Xin lỗi, xin lỗi, là tỷ hại muội, đều là do tỷ hại muội, ô ô......" Nàng khóc thành tiếng.

      —- Tại sao nàng lại ngốc như vậy, tại sao nàng lại khờ khạo nghĩ rằng chỉ cần mình bỏ là mọi chuyện tốt đẹp hơn, tại sao nàng lại ngốc như vậy?

      Ngu quá! Nàng đúng là ngu quá mà!

      "Xin lỗi, xin lỗi......" Nàng ôm chặt lấy muội muội sinh sau mình hai canh giờ, thấy Liễu Vận Ngưng quá gầy trái tim lại quặn đau, đau đến nỗi nàng muốn bật khóc.

      Uổng cho nàng thân là tỷ tỷ lại để cho muội muội ngoan hiền của mình chịu oan ức, nàng đúng là đồ ngốc hết thuốc chữa!

      "Uẩn Nịnh, muội sao mà!" Nàng chau mày, muốn thoát khỏi cái ôm của Liễu Uẩn Nịnh.

      Liễu Uẩn Nịnh ôm chặt quá khiến nàng khó thở.

      "Vận Ngưng, tỷ xin lỗi, là tỷ hại muội!" để ý đến việc nàng giãy dụa, Liễu Uẩn Nịnh càng ôm chặt nàng hơn, nước mắt ấm như tan vào khí giá buốt, phút chốc trở nên lạnh lẽo, thấm ướt cổ Liễu Vận Ngưng.

      Cảm giác lành lạnh đó khiến Liễu Vận Ngưng phải ruột cổ, còn bị ôm chặt hơn nữa.

      "Vận Ngưng, rốt cục bệ hạ đối xử với muội như thế nào vậy? Muội cho ta nghe, có phải vì người mà muội mới sinh bệnh ?"

      Liễu Vận Ngưng giãy ra được đành buông xuôi, vỗ vai Liễu Uẩn Nịnh với vẻ an ủi, dịu dàng : "Uẩn Nịnh, đừng khóc, muội sao."

      "Đừng dối tỷ, muội nghĩ ta nhìn ra sao hả, ràng muội có tâm , rốt cục xảy ra chuyện gì? Bệ hạ 'khốn kiếp' kia rốt cục đối xử với muội như thế nào?"

      Thấy Liễu Uẩn Nịnh gọi Hiên Viên Kỳ như vậy, Liễu Vận Ngưng cười cười: ", liên quan đến bệ hạ!"

      —- Tất cả đều do ta quá ngốc mà thôi!

      " ?" Liễu Uẩn Nịnh chịu buông nàng ra, nhìn Liễu Vận Ngưng bán tín bán nghi, đôi mày nhướng cao chứng tỏ nàng hề tin.

      Liễu Vận Ngưng đáp, nhìn nàng chằm chằm hồi mới mỉm cười : " lâu gặp, tỷ vẫn ra dáng già dặn như vậy."

      —- Mặc dù bây giờ tỷ ấy khóc, nhưng vẫn thuần khiết như vậy, vẫn hồn nhiên như vậy.

      Liễu Vận Ngưng cười cười.

      —- Chẳng trách ai cũng thích tỷ ấy đến thế!

      "Đúng, ta vẫn tốt, có chuyện gì phải thay đổi, vẫn già dặn như vậy." Nàng vừa khóc vừa cười, giọng điệu đầy kiêu hãnh.

      Liễu Vận Ngưng mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt hâm mộ.

      Đúng! Nàng vẫn luôn hâm mộ tỷ tỷ song sinh này. ràng là tỷ muội sinh đôi, tại sao lại khác nhau nhiều đến vậy?

      "Vận Ngưng, muội......muội có trách ta hay ?" Liễu Uẩn Nịnh nhìn nàng với vẻ chột dạ, chần chừ hỏi.

      Khẽ lắc đầu, Liễu Vận Ngưng do dự đáp: " hề, cho đến giờ phút này muội chưa từng trách ai cả."

      —- Ta chỉ trách bản thân quá ngu ngốc mà thôi.

      "Vận Ngưng—-" Liễu Uẩn Nịnh quay mặt chỗ khác, để cho nàng thấy khuôn mặt giàn giụa nước mắt của mình: "Muội nên trách ta mới đúng! Là ta hại muội!"

      —- Nếu phải nàng ích kỷ, nếu phải nàng quá khờ khạo, hôm nay nàng khiến Liễu Vận Ngưng phải thành ra thế này.

      Hôm nay nàng còn định đến đưa ra cầu quá đáng nữa, những gì nàng nợ Liễu Vận Ngưng, có lẽ có dùng cả đời cũng thể trả hết được.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :