1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 144
      Trăng đêm nay sáng vô cùng, đếm được có bao nhiêu ngôi sao điểm quanh vầng trăng, yến hội hôm nay được soi sáng ít.

      Yến hội được tổ chức trong đại điện, lúc Liễu Vận Ngưng đến, tất cả mọi người dường như có mặt đông đủ.

      Hiên Viên Kỳ ngồi long ỷ cao cao tại thượng, bên trái là quan đại thần triều đình, bên phải là người mặc quan phục khác hẳn Kỳ quốc, vậy đây chính là sứ giả Lân quốc.

      "Liễu phi nương nương đến!"

      Liễu Vận Ngưng vừa xuất ở cửa, đại điện vốn náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh, rất nhiều người có hứng thú với vị Liễu phi mới sáng hôm sau đại hôn bị phế hậu vị này.

      Hiên Viên Kỳ ngồi long ỷ, nhìn Liễu Vận Ngưng từ từ tiến vào với vẻ mặt lạnh lùng.

      Dọc đường, thể nào đếm hết được số ánh mắt dõi theo nàng, Liễu Vận Ngưng vờ như thấy, bước đến giữa đại điện mà lần chớp mắt, cúi đầu hành lễ, : "Thần thiếp bái kiến bệ hạ, bái kiến các vị đại nhân."

      "Đứng dậy !" Hiên Viên Kỳ : "Lại đây!"

      "Tạ bệ hạ."

      Liễu Vận Ngưng đứng thẳng dậy, vừa định cất bước sang chỗ ngồi bên cạnh Hiên Viên Kỳ, nghe vị đại thần : "Bệ hạ, vi thần có cầu quá đáng."

      Liễu Vận Ngưng dừng bước, chờ vị đại thần kia ra cầu quá đáng của mình.

      Hiên Viên Kỳ liếc Liễu Vận Ngưng cái, mới : "!"

      "Vi thần từng nghe danh thiên kim Liễu Uẩn Nịnh của Liễu Thừa tướng, Liễu phi nương nương là người có cầm nghệ thiên hạ vô song, hôm nay có được cơ hội này, vi thần khẩn cầu bệ hạ hãy ưu ái, cho Liễu phi nương nương đàn bản tặng các vị ngồi ở đây."

      Lời thỉnh cầu này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Liễu Vận Ngưng, nàng ngờ ai cũng chĩa hướng về mình, phải nàng chưa từng diễn tấu trước mặt mọi người, nàng từng diễn tấu giữa chốn đông người lần rồi, nhưng mà—-

      Nàng buông mắt, đáy mắt như nở đóa hoa đau buồn.

      —- Người đời chỉ biết đến Liễu Uẩn Nịnh, còn tồn tại của Liễu Vận Ngưng, có phải bị phủ nhận rồi ?

      Hiên Viên Kỳ lạnh lùng nhìn vị đại thần kia hồi, tuy lòng muốn nhưng thấy vẻ mặt mấy vị sứ giả này vô cùng hiếu kỳ, cũng tiện khước từ, y đành gật đầu đồng ý: "Liễu phi, nàng nghe rồi đấy, nếu tất cả mọi người dành thịnh tình như vậy, nàng hãy đàn bản tặng mọi người !"

      "Dạ!"

      hổ là Hoàng cung, Hiên Viên Kỳ vừa xong cung nhân nhanh nhẹn chạy chuẩn bị, lúc Liễu Vận Ngưng còn chưa kịp thích ứng, huyền cầm được đưa lên, hiệu suất cực nhanh khiến kẻ khác phải kinh ngạc.

      Liễu Vận Ngưng đè nén nỗi đau, nhìn cây huyền cầm trước mặt chớp mắt, đầu ngón tay thoáng lướt qua nó, rất nhanh, tâm tư trĩu nặng của nàng bị cây huyền cầm này hấp dẫn.

      Từ đầu tới cuối, nàng hề phát ánh mắt nóng bỏng trong điện cứ nhìn nàng rời.

      Nàng chăm chú nhìn cây huyền cầm, từ từ ngồi xuống.

      Nhưng Hiên Viên Kỳ thấy, y nheo mắt, lạnh lùng nhìn Nhị Hoàng tử của Lân quốc ngồi trong đại điện cứ nhìn chằm chằm Liễu Vận Ngưng ngớt.

      Nhị Hoàng tử Lân quốc như cảm nhận được ánh mắt mấy hảo cảm của y, quay đầu nhìn, lúc thấy y lạnh lùng nhìn mình, chỉ cười khiêu khích, giơ chén rượu trong tay lên, hơi uống cạn.

      Ánh mắt Hiên Viên Kỳ càng thêm băng giá.

      Trong lúc hai người đấu mắt với nhau, tiếng đàn tao nhã từ từ vang lên, điệu buồn thương văng vẳng đâu đây, từ khi tiếng đàn cất lên, cả đại điện liền trở nên yên tĩnh, tiếng đàn nét buồn thương như dòng nước chảy xuyên qua tĩnh lặng.

      Vô biên, khôn cùng, lại day dứt.

      Nhìn thiếu nữ cúi đầu đắm mình trong thế giới riêng, ánh mắt bình tĩnh của Hiên Viên Kỳ trở nên phức tạp.

      Nhị Hoàng tử Lân quốc kiềm được thu lại nụ cười đầy tà khí của mình, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, đôi mắt hồ đào đầy oai nghiêm lạnh lùng nhìn vị Đế Vương ngồi long ỷ.

      Tiếng đàn chậm rãi trôi, ý thức nàng dần bay xa, cái mặt nạ cười này của nàng như đóa hoa tàn úa, buông mắt, sợ để lộ nỗi thê lương.

      khúc kết thúc, Liễu Vận Ngưng thu tay lại, nàng ngẩng đầu, nhìn lướt qua mọi người điện, rồi nhìn vị Đế Vương lạnh lùng nhìn nàng kia, thấp giọng tự hỏi: "Liễu Vận Ngưng, ở đâu?"

      Liễu Vận Ngưng, ở đâu?

      Tại sao nàng hề tìm thấy chút gì minh chứng cho tồn tại của mình?

      "Hay! Quả nhiên trăm nghe bằng mắt thấy!" Vị đại thần kia vỗ tay tán thưởng, mọi người như bừng tỉnh, nháy mắt, tiếng vỗ tay rào rào nối liền dứt, hết đợt này đến đợt khác tiếng vỗ tay cứ thế kéo dài.

      Ánh mắt của số quan viên trẻ tuổi bắt đầu để lộ ái mộ đối với nàng.

      Hiên Viên Kỳ có hơi tức giận, lạnh lùng : "Đến đây!"

      —- Y bắt đầu hối hận về việc để nàng diễn tấu trước mặt mọi người.

      "Bệ hạ!" giọng vang vọng trong đại điện rộng lớn, Hiên Viên Kỳ quay đầu nhìn sang, mày bất giác chau lại: "Nhị Hoàng tử có chuyện gì quan trọng sao?"

      Người đúng là Nhị Hoàng tử Lân quốc.

      Liễu Vận Ngưng run lên.

      —- Giọng này, tại sao lại quen thuộc đến vậy?

      "Bệ hạ, lần này bổn Hoàng tử đến đây, chỉ để tặng lễ vật, còn liên quan đến việc hy vọng hai nước Lân – Kỳ có thể kết nhân duyên, chuyện này tối hôm qua bổn Hoàng tử cũng đề cập với bệ hạ, bệ hạ trả lễ cho bổn Hoàng tử, bây giờ bổn Hoàng tử nghĩ ra lấy lễ vật gì rồi!"

      "Nhị Hoàng tử muốn trả lễ như thế nào?" Giọng Hiên Viên Kỳ càng ngày càng trầm, nhất là khi nhìn thấy Nhị Hoàng tử cứ nhìn Liễu Vận Ngưng say đắm.

      "Bổn Hoàng tử, muốn nàng!"

      Ngón tay vừa trắng vừa thon hướng đến......Liễu Vận Ngưng!
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 145
      "Nhị Hoàng tử muốn trả lễ như thế nào?" Giọng Hiên Viên Kỳ càng ngày càng trầm, nhất là khi nhìn thấy Nhị Hoàng tử cứ nhìn Liễu Vận Ngưng say đắm.

      "Bổn Hoàng tử, muốn nàng!"

      Ngón tay vừa trắng vừa thon hướng đến......Liễu Vận Ngưng!

      Lời này khiến mọi người ngồi đại điện sắc mặt đại biến, mặt của sứ giả Lân quốc cực kỳ khó coi.

      "Bệ hạ, Nhị Hoàng tử của chúng ta rất thích đùa, có ý mạo phạm nương nương đâu, xin bệ hạ và nương nương đừng tính toán với người."

      "Vậy sao?" Giọng Hiên Viên Kỳ cực kỳ trầm, quan viên Kỳ quốc đổ mồ hôi lạnh, họ rất , dùng giọng điệu này để chuyện với bệ hạ chỉ khiến người thêm tức giận mà thôi.

      khi bệ hạ tức giận, chẳng ai đủ sức hứng chịu đâu.

      Nhị Hoàng tử Lân quốc nhún vai, làm như có chuyện gì xảy ra: "Bổn Hoàng tử và nương nương cũng xem như là người quen, nếu đùa hơi quá rồi."

      Y cười đầy phong tình như gió thoảng, nhưng đồng thời như giáng tảng đá xuống đầu Hiên Viên Kỳ: "Ồ? Nhị Hoàng tử là người quen của phi tử của trẫm sao?" Y ràng cường điệu bốn chữ 'phi tử của trẫm', công khai tuyên bố quyền sở hữu của mình, rồi nhìn sang Liễu Vận Ngưng: "Ái phi, sao trẫm lại chưa hề nghe nàng nhắc đến nhỉ?"

      Liễu Vận Ngưng bất đắc dĩ cười khổ.

      —- Sao đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?

      Nhị Hoàng tử này chính là kẻ hay đùa bỡn nàng lúc trước, Hàn Thiếu Lăng!

      "Hồi bệ hạ, thần thiếp và Nhị Hoàng tử có duyên gặp nhau, chưa được tính là quen biết, trước đó thần thiếp hề hay biết người là Nhị Hoàng tử của Lân quốc."

      Lời chỉ đơn giản có mấy câu vạch quan hệ của hai người, Liễu Vận Ngưng thấy mình gì sai, bản thân Hàn Thiếu Lăng lại cho là thế, tức giận trong mắt y.

      Y cảm thấy mình muốn nghe nàng vạch ranh giới giữa hai người chút nào, lửa giận càng bùng lên mãnh liệt.

      Y cười tà: "Nương nương vậy đúng là tổn thương trái tim của bổn Hoàng tử đây, từ khi chia tay đến giờ bổn Hoàng tử vẫn nhớ nàng mãi quên đó nha!" Lời mờ ám khiến ít người như hít phải khí lạnh, nhưng người lại thấy vô cùng bình thường, nụ cười tà tứ càn rỡ.

      Mặt Liễu Vận Ngưng vẫn đổi, lạnh nhạt : "Nhận được quan tâm."

      Hiên Viên Kỳ lạnh lùng nhìn hai người kẻ tung người hứng, thấy Liễu Vận Ngưng hề nhiệt tình với Hàn Thiếu Lăng, tâm tình của y trở nên tốt hơn, hàn băng trong mắt dần tan, nếu nhìn kỹ thấy được trong mắt y còn có chút gì đó vui sướng nỗi đau của người khác.

      Lai Phúc dụi dụi mắt, tự với bản thân biết bao nhiêu lần: Hôm nay bị hoa mắt rồi.

      —- Trời ạ, ngày mai phải mời Thái y đến khám mắt mới được.

      Ô ô! còn trẻ mà, sao mắt vô dụng rồi?

      "Bệ hạ—-" Hàn Thiếu Lăng lại mở lời, nhìn Hiên Viên Kỳ khiêu khích, : "Đây là lần đầu bổn Hoàng tử đến quý quốc, lấy làm hiếu kỳ phong thổ nhân tình của quý quốc, lại quen đời sống dân tình ở đây, mà nương nương lại là người duy nhất ở quý quốc mà bổn Hoàng tử biết, nên hy vọng bệ hạ có thể cho nương nương đến giới thiệu chút với bổn Hoàng tử, vừa hay để bổn Hoàng tử có cơ hội tâm tình với nương nương!"

      Đồng tử co lại, Hiên Viên Kỳ vô cùng nghiêm túc, nhìn Hàn Thiếu Lăng chằm chằm, y : "Nếu Nhị Hoàng tử muốn tham quan Đế Kinh, trẫm có thể mời vị đại thần nào đó ngồi đây dẫn đường cho Nhị Hoàng tử, còn ái phi, nàng thông thuộc Đế Kinh cho lắm, đành cáo lỗi với Nhị Hoàng tử vậy."

      "Huống hồ—-" Y lại nhìn Liễu Vận Ngưng, gằn từng chữ : "Chuyện này vốn hợp lễ nghi, trẫm thể suy nghĩ thay cho ái phi."

      " vậy......" Y nhún vai, : "Cũng chẳng còn cách nào khác......"

      —- Tuy đáng tiếc đấy, nhưng......

      Y cười tà, tự tin nhìn Liễu Vận Ngưng.

      —- Còn nhiều thời gian mà! —-

      Yến hội kết thúc trong viên mãn, chủ khách vui vẻ hết mình, nhưng đó chỉ là bề ngoài.

      Thực tế sấm chớp nổ đùng đùng đúng hơn!

      Liễu Vận Ngưng lê tấm thân mỏi mệt về Liễu uyển.

      Nàng ngờ chỉ là yến hội thôi mà có nhiều 'ngạc nhiên' đến vậy.

      Sấm chớp nổ ra giữa Hiên Viên Kỳ và Hàn Thiếu Lăng có mù mới nhìn thấy, đương nhiên nàng thấy rất , nhưng nàng hiểu tại sao hai người họ lại như vậy.

      Ngồi cả buổi tối, nàng chưa từng thấy mệt mỏi đến vậy.

      Đêm nay có vẻ lạnh, vầng trăng như mảnh ngọc treo lơ lửng cao, sao trời lẻ tẻ cứ chớp lóe chớp lóe khiến bầu trời sáng sủa hơn được chút.

      Gió đêm thổi qua cửa sổ, bếp sưởi trong phòng chợt cháy chợt tắt, Liễu Vận Ngưng thay đồ xong đứng trong góc tối, ánh nến lay lất khiến kẻ khác nhìn thấy được vẻ mặt của nàng.

      Tiếng cửa mở 'cọt kẹt' truyền đến, theo sau là tiếng bước chân nhàng.

      Liễu Vận Ngưng quay lại, đứng cách nàng vài bước chân chính là vị Đế Vương hôm nay có biểu kỳ lạ yến tiệc.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 146
      Tiếng cửa mở 'cọt kẹt' truyền đến, theo sau là tiếng bước chân nhàng.

      Liễu Vận Ngưng quay lại, đứng cách nàng vài bước chân chính là vị Đế Vương hôm nay có biểu kỳ lạ yến tiệc.

      Y nhìn nàng chớp mắt, giọng trầm thấp của Hiên Viên Kỳ vọng đến: "Tại sao nàng lại quen được Nhị Hoàng tử Lân quốc?"

      Liễu Vận Ngưng dời mắt: "Chỉ là trùng hợp mà thôi."

      "Trùng hợp?" Y cười lạnh: "Trùng hợp mà y có thể những lời như vậy đại điện sao?"

      Nàng ngẩng đầu, nhìn y .

      Hiên Viên Kỳ bị nàng nhìn đến nghẹn thở, y nhìn lảng sang nơi khác, khuôn mặt bình tĩnh mang theo chút lúng túng, nhưng lời ra khỏi miệng vẫn lạnh nhạt như vậy: "Tại sao nàng gì?"

      Liễu Vận Ngưng nhìn y hồi, khẽ hỏi: "Bệ hạ ghen đó sao?"

      "Ghen?" Y cười lạnh, trái tim chùng xuống: "Đừng có đùa! Trẫm mà lại ghen vì nàng ư?" Y tới gần nàng, khẩu khí giống bình thường chút nào: "Sau này được phép gặp mặt Hàn Thiếu Lăng nữa, chưa?"

      Nở nụ cười thản nhiên, chút ánh sáng còn lại trong mắt tắt, chỉ còn lại tự giễu: "Bệ hạ vậy là sao? Chẳng lẽ người sợ thần thiếp hồng hạnh vượt tường?" Nàng ám chỉ, mắt Hiên Viên Kỳ lấp lánh, có chút lúng túng: "Lần đó là vì......"

      "Thần thiếp biết rồi!" Liễu Vận Ngưng cắt ngang lời y: "Là vì muốn Vân phi để lộ sơ hở, có phải ?" Nàng lắc đầu: "Bệ hạ, mặc kệ người có tin hay , thần thiếp chưa từng làm chuyện có lỗi với người, cũng chưa từng có suy nghĩ lệch lạc nào trong đầu."

      Y nghẹn lời, dời mắt sang chỗ khác, ánh trăng bị đám mây dày che khuất ngăn cho nó đổ bóng xuống phòng, kết quả là căn phòng trở nên u tối, vẻ mặt hai người trong đêm đen.

      Yên tĩnh, giọng bình thản của Liễu Vận Ngưng vọng đến: "Bệ hạ còn chuyện gì quan trọng nữa ạ? Hay đêm nay bệ hạ muốn ở lại Liễu uyển? Nếu vậy thần thiếp kêu Lưu Dục chuẩn bị......"

      "Đây là ngọc ấm." Hiên Viên Kỳ cắt ngang, đưa tay ra, trong tay y là viên bạch ngọc lớn bằng nửa bàn tay: "Thân thể nàng luôn phải chịu lạnh, đây là ngọc ấm mà Lân quốc tiến cống, có thể giữ ấm cơ thể."

      "Bệ hạ—-" Liễu Vận Ngưng có hơi ngạc nhiên: "Người......"

      Hiên Viên Kỳ từ đầu đến cuối vẫn nhìn nàng, dưới ánh nến lúc mờ lúc tỏ, hình như có thể thấy tai y đỏ lên.

      "Trẫm thấy nó rất thích hợp để nàng dùng, cho nên mới kêu người mang đến." ra y vừa nghe thấy công dụng của viên ngọc này bỏ lại cung nhân bẩm báo, cầm miếng ngọc chạy thẳng đến Liễu uyển, quên mất nhất thiết phải tự mình đem đến mà chỉ cần sai Lai Phúc là được rồi.

      "Nhưng......"

      Y lại cắt ngang lần nữa, giọng điệu lạnh lùng: "Khuya rồi, Liễu phi nghỉ sớm !" Y lại nhìn màn đêm ngoài cửa sổ: "Trẫm đây!"

      rồi liền quay người bỏ chút lưu luyến, nhưng bóng lưng thẳng tắp lại như muốn lên rằng y chạy trốn.

      Liễu Vận Ngưng cầm viên ngọc ấm trong tay, nhìn bóng dáng Hiên Viên Kỳ dần bị bóng đêm nuốt chửng, thất thần—-

      Sứ giả của Lân quốc được Hiên Viên Kỳ sắp xếp ở trong biệt viện ở Hoàng cung, họ còn đưa cả Bát công chúa sang chuẩn bị kết nhân duyên với Kỳ quốc, nàng được Hiên Viên Kỳ tứ hôn cho Hiên Viên Lận, phong làm Vương phi.

      sắp đặt này tuy khiến người Lân quốc bất ngờ nhưng kết quả đến nỗi nào nên các sứ giả của Lân quốc cũng có ý kiến gì, hơn nữa họ cũng chẳng rỗi bởi lẽ họ bị Nhị Hoàng tử làm cho đau đầu.

      Ngoại trừ lần xuất yến hội ra, mấy ngày rồi họ thấy bóng dáng Hàn Thiếu Lăng đâu, họ cuống đến độ cứ chạy lăng xăng khắp nơi để tìm.

      Sau khi đại hôn được định, gọi là huynh trưởng như phụ thân, tuy Nhị Hoàng tử là con thứ, nhưng ở Kỳ quốc y lại là thân nhân duy nhất của Bát công chúa, chắc chắn ngày đại hôn phải cần đến y chủ trì.

      Các sứ thần Lân quốc cảm thấy đau đầu, Liễu Vận Ngưng cũng cảm thấy đau đầu theo.

      Bởi lẽ Nhị Hoàng tử mà họ tìm kiếm ngày nào cũng chạy đến Liễu uyển.

      biết y sử dụng mưu ma chước quỷ gì mà nhiều ngày qua ai tìm thấy y, ngay cả Lưu Dục luôn ở cạnh nàng cũng nhận ra.

      Sáng nào cũng chạy tới báo danh, mặc cho Liễu Vận Ngưng luôn lạnh nhạt với y, y vẫn thấy nản.

      Nhưng giữa trưa hôm ấy lại thấy y tới, Liễu Vận Ngưng vừa hoài nghi vừa thở phào nhõm.

      Loại người như Hàn Thiếu Lăng là loại người mà nàng cảm thấy khó đối phó nhất, nhưng nàng còn chưa kịp thả lỏng Hàn Thiếu Lăng lại xuất : "Hê, lâu rồi gặp, nàng có nhớ ta ?"

      Liễu Vận Ngưng vẫn dừng tay cũng chẳng thèm để ý đến y.

      "Lâu rồi gặp, nàng có nhớ ta thế?" Y quen rồi, cứ cười híp mắt mãi thôi.

      "......"

      "Hê hê, nàng có biết tại sao hôm nay ta đến trễ ?"

      "......"

      "Ta dò la tin tức đó, hế hế! Hôm nay ta vui lắm nha!" Y tự cho mình nghe: "Chính chủ về rồi, phải ta có thể đưa nàng được rồi sao?"

      'Choang', Liễu Vận Ngưng đánh rơi cái bình sứ xuống đất.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 147
      Đêm khuya, Lưu Dục hầu hạ Liễu Vận Ngưng ngủ xong về phòng mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm u tối, đó là màu đen khiến người ta cảm thấy áp lực.

      Nàng biết rằng sau khi nàng đóng cửa lại, người đáng lẽ phải chìm trong giấc ngủ rồi lại mở mắt.

      Đôi mắt sáng như sao trời nhìn lên đầu giường, ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm.

      "Ta dò la tin tức đó, hế hế! Hôm nay ta vui lắm nha!" Y tự cho mình nghe: "Chính chủ về rồi, phải ta có thể đưa nàng được rồi sao?"

      'Choang', Liễu Vận Ngưng đánh rơi cái bình sứ xuống đất.

      —- Cuối cùng cũng về rồi sao?

      Khuôn mặt trắng bệch của nàng càng nổi bật, im lặng, nàng nở nụ cười nhạt, từ môi chuyển lên mắt cho đến khi ý cười nhạt đến nỗi thể nhận ra.

      —- Cũng đến lúc nên kết thúc tất cả rồi nhỉ?

      Nỗi mệt mỏi từ tận đáy lòng dâng lên đến đỉnh điểm, 'Mộng Thệ' lại lần nữa phát tác, cơn đau thấu xương ùa về, nàng đau đến nỗi phải oằn mình, mồ hôi chảy xuống hai bên trán rồi xuống giường, ý thức dần lơi lỏng, bóng tối vô biên nuốt chửng nàng, nàng rơi vào bóng đêm vô tận.

      Trong cơn u mê, đôi mắt nhắm nghiền như có nước đọng, nhưng rất nhanh nó liền biến mất, trôi vào bóng đêm.

      —- khó chịu, khó chịu.

      "Bệ hạ, đêm khuya, người còn chưa chuẩn bị nghỉ ạ?" Lai Phúc nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, quan tâm hỏi.

      Hiên Viên Kỳ ngẩng đầu: "Ngươi mệt nghỉ sớm ."

      "Lời này của bệ hạ là muốn giết nô tài mà, trời gần sáng rồi, nếu nghỉ phải lâm triều ngay sau đó đấy."

      "Ngươi mang chén trà lại đây cho trẫm." Y day day huyệt thái dương, mệt mỏi .

      "Vâng!" Lai Phúc vâng mệnh.

      Ngự thư phòng trống trải lại trở nên yên tĩnh, Hiên Viên Kỳ buông bút, mệt mỏi ngả người ra sau, cả cơ thể mỏi nhừ, nhưng suy nghĩ lại nhanh nhạy, chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu lại xuất dung nhan thanh lệ nhợt nhạt, nó cứ quẩn quanh trong lòng, đúng là nỗi bất an khó thành lời.

      Lòng vô cùng phiền muộn!

      "Bệ hạ, trà của người đây!" Lai Phúc trở lại, đặt chén trà còn nóng xuống trước mặt Hiên Viên Kỳ, nhìn Hiên Viên Kỳ hồi, chần chừ hỏi: "Bệ hạ, người phiền lòng vì chuyện của Liễu chủ tử sao?"

      Hiên Viên Kỳ trả lời, nhưng có quay sang nhìn Lai Phúc, ý bảo cứ tiếp, Lai Phúc được tăng thêm vài phần can đảm mới dám : "Nô tài hiểu đạo lý của người bề , nhưng nô tài vẫn có thể thấy được ."

      Ngừng hồi, thấy Hiên Viên Kỳ có ý phản đối, Lai Phúc tiếp: "Có lẽ người ngay từ đầu bệ hạ thích chính là Liễu chủ tử, con người có phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Bệ hạ ở cùng Liễu chủ tử tại lâu như vậy rồi, cho dù có phải lòng người cũng chẳng phải chuyện lạ, hơn nữa Liễu chủ tử tại khiến người ta thấy cảm mến, nếu vì nô tài người ......"

      Hiên Viên Kỳ liếc cái: " gì?"

      ", có gì! Ha ha......" thể thẳng những suy nghĩ trong lòng, Lai Phúc thu mình lại: "Tóm lại là, nô tài thấy bệ hạ nên phiền lòng vì chuyện này, chỉ cần làm theo những gì trái tim mách bảo là được!"

      ra hề đồng tình với việc bệ hạ tìm Liễu chủ tử chân chính, người có con mắt tinh đời chỉ cần nhìn qua cũng biết bệ hạ phải lòng Liễu chủ tử tại, nhưng bệ hạ lại cố tình lừa mình dối người, thôi quên , chỉ là nô tài, chủ tử có làm gì cũng có quyền lên tiếng.

      Chỉ hy vọng sau này bệ hạ hối hận là tốt rồi!

      Hiên Viên Kỳ im lặng nghe Lai Phúc , trong đôi mắt sâu thẳm như có cái gì đó lắng đọng, lát sau, y đứng dậy cất bước ra ngoài, Lai Phúc thấy thế vội vã chạy theo sau.

      Hiên Viên Kỳ quay người ngăn lại, : "Ngươi cần phải theo!"

      "Dạ?" Lai Phúc run lên: "Vâng!"

      Rời khỏi ngự thư phòng, Hiên Viên Kỳ thẳng mạch đến Ngọc Xu cung.

      Ngọc Xu cung cách ngự thư phòng xa, Hiên Viên Kỳ chẳng mấy chốc đến đứng trước cửa Ngọc Xu cung.

      Trong phòng vẫn còn sáng đèn, Hiên Viên Kỳ đẩy cửa bước vào, nhìn đống hỗn độn dưới đất, rồi nhìn thiếu nữ nằm dài bàn.

      Dung nhan mỹ lệ này y hề xa lạ, trong nửa năm qua hầu như ngày nào y cũng được thấy, nhưng y biết rất , giờ nhìn thấy khuôn mặt này, đây phải khuôn mặt y thường xuyên nhìn thấy.

      Chậm rãi tiến đến gần thiếu nữ nằm dài ra bàn ngủ, khuôn mặt ngây thơ còn điểm nụ cười, hình như giấc mộng đẹp.

      Y dừng bước, trong đầu lại xuất khuôn mặt giống vậy nhưng mang biểu cảm khác, ngay cả khi ngủ mày cũng chau lại.

      ràng cùng khuôn mặt nhưng chỉ liếc mắt cái cũng có thể phân biệt được.

      Nhìn thiếu nữ say ngủ hồi, y xoay người bỏ .

      Trăng treo lơ lửng bầu trời u tối, đám mây đen dày kéo đến, dần dà ánh trăng bị che khuất, cả đất trời chìm vào bóng đêm.

      Hiên Viên Kỳ ngẩng mặt, nhìn bóng đêm chín nùng, lần đầu tiên y phát , trái tim mình rơi vào cõi u mê.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 148
      "Nương nương, người muốn đâu? Còn chưa dùng bữa mà!" Lưu Dục bưng đồ ăn sáng đến, ngạc nhiên nhìn Liễu Vận Ngưng vừa tiến ra khỏi cửa.

      "Ta thấy ở trong phòng hoài buồn quá, muốn ra ngoài chút."

      "Nhưng nương nương còn chưa dùng bữa mà!" Lưu Dục đặt đồ ăn sáng xuống, chạy đến cạnh Liễu Vận Ngưng.

      Lắc đầu, Liễu Vận Ngưng : "Cứ để đó , bây giờ ta chẳng muốn ăn gì đâu."

      "Vậy......" Lưu Dục nhìn Liễu Vận Ngưng bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng: "Vậy nương nương muốn đâu? Nô tỳ với người."

      —- Rốt cục nương nương bị sao vậy? Mấy ngày nay ăn uống đủ bữa, có ăn cũng chẳng nhiều, cơ thể vốn suy nhược rồi, cứ tiếp tục mãi vậy sao được.

      " được, nương nương, người dùng bữa xong rồi hẳn ." Càng nghĩ càng thấy thỏa đáng, Lưu Dục lắc đầu, nghiêm túc .

      "Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng nhìn nàng, ánh mắt van nài: "Ta muốn ăn."

      "Vậy, vậy người hớp miếng cháo thôi cũng được!" Nàng bưng bát cháo cá tới đặt trước mặt Liễu Vận Ngưng.

      lay chuyển được Lưu Dục, Liễu Vận Ngưng đành phải nghe lời, cố nhịn cảm giác ghê tởm hớp cạn bát cháo.

      Mùi cá tanh khiến nàng rất muốn ói, dạ dày cảm thấy khỏe, mày càng chau chặt lại.

      "Nương nương, người sao thế?"

      Khoát tay, Liễu Vận Ngưng nhịn cảm giác buồn nôn, : "Ta sao."

      "Nương nương, người muốn đâu? Nô tỳ với người!"

      " cần đâu, ngươi cứ ở lại ." Nàng chỉ muốn ở mình.

      "Vậy nương nương nhớ cẩn thận, nếu thấy khỏe phải về ngay, người nhớ nhé?"

      "Ừ!"

      Cười với Lưu Dục, Liễu Vận Ngưng quay người rời khỏi Liểu uyển.

      Lưu Dục nhìn bóng nàng dần xa, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

      Nương nương yếu vậy, cứ như bất kỳ lúc nào cũng đều có thể biến thành làn khói trắng theo gió cuốn .

      Nỗi bất an ngày lớn dần.

      Vào cung nửa năm, thế mà nàng vẫn cảm thấy Hoàng cung xa lạ, nơi thân thuộc nhất, chẳng có gì ngoài Liểu uyển.

      Taytrái nắm chặt viên ngọc ấm màu trắng, đây là thứ Hiên Viên Kỳ đưa cho nàng.

      Ngọc ấm, nhưng tay nàng lại quá lạnh.

      Vừa lạnh, vừa ấm.

      Chậm chạp bước con đường xa lạ, quanh đây đều là cảnh sắc lạ lẫm, rất nhiều chuyện 'cưỡi ngựa xem hoa' xuất trong đầu lần lại lần, rồi từ từ lắng đọng.

      vài chiếc lá khô vàng rơi xuống đất, nàng vươn cánh tay còn lại đón lấy chiếc.

      Trong lòng bàn tay trắng xanh, là chiếc lá vàng úa lẳng lặng nằm đó.

      —- Nè, cho muội đó, chờ khi nào muội lớn lên huynh trở về tìm muội, muội phải chờ ta đó!

      Lời hẹn ước vẫn văng vẳng bên tai, còn nàng còn đứng đó trông mong chờ đợi nữa.

      Vật vẫn còn đây mà người rồi.

      Đợi mười năm, chờ mười năm, chờ được rồi người ấy quên.

      Nhớ ngày đó người ấy lấy mình, ngay cả trong mơ cũng tràn ngập mong chờ, bây giờ nghĩ lại sao thấy bản thân lúc trước lại buồn cười đến thế.

      Bấm ngón tay tính từng ngày từng ngày, năm rồi lại năm, khoảng thời gian mười năm đó, niềm hy vọng mà bản thân gửi gắm cũng dần trôi xa.

      ra bây giờ có nghĩ lại, cũng chỉ vì quá ngu ngốc mà thôi.

      Chẳng qua y chỉ thuận miệng vậy, còn bản thân lại ngu ngốc phân biệt nổi đâu đùa đâu , cũng tại mình quá mức ngu ngốc.

      Chẳng trách được ai.

      Thu tay lại, nàng im lặng nhìn lá vàng bay theo gió, rồi từ từ hạ xuống, trong đôi mắt như nước hồ thu thoáng nét sầu bi, sau đó biến mất như đó chỉ là ảo giác.

      Ngẩng mặt, trong mắt nàng chỉ còn lại bình tĩnh.

      Tiếng nước chảy từ đằng xa truyền đến, nàng cúi đầu bước sang đó.

      Mặt trời ngả về Tây nhuốm màu đỏ ối tựa như ngọn lửa thiêu rụi cả đất trời.

      'Soạt', nàng đạp phải chiếc lá khô.

      Nhưng hình như nàng hề nhận ra, chỉ mãi ngây ra nhìn đằng xa, mắt như được phủ lớp sương mờ, khiến kẻ khác tài nào nhìn thấu được.

      Con nước xuôi dòng nổi bật dưới trời chiều nhiễm màu đỏ ối, trong cõi đất trời tĩnh lặng, có hai con người ôm nhau giữa chốn người kia, đứng từ xa nhìn trông giống bức họa tuyệt đẹp.

      Ngơ ngác nhìn, im lặng nhìn.

      Với thần thái ấy,

      Với nỗi phiền muộn đầy bi thương ấy,

      Và với nỗi đau sâu đậm ấy.

      Tận mắt chứng kiến và nghe người khác lại, hề giống nhau.

      Có cố gắng đến đâu, ta cũng vẫn là kẻ thứ ba.

      Liễu phi chân chính trở lại, vậy còn thế thân là nàng sao? Có phải lại trở về với cuộc sống trước kia......

      Hai tay buông xuôi hai bên hông, nàng cúi đầu, ngây ra nhìn viên ngọc ấm từ từ rơi xuống đất, lòng hoảng loạn.

      "Cũng còn gì đáng để lưu tâm nữa." Nàng lẩm bẩm, chậm rãi xoay người rời .

      Kết quả vậy, nàng cũng sớm biết, vì vậy, cũng còn gì đáng để lưu tâm nữa.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :