1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9
      Vừa bước ra khỏi Khánh Hòa cung của Thái hậu, luồng gió lạnh thổi đến, Liễu Vận Ngưng tự chủ được mà rùng mình, Lưu Dục đứng bên cạnh vội vã tiến đến: "Nương Nương thấy lạnh à?"

      trả lời, nàng ngẩng mặt, nhìn nhìn bầu trời xanh thẳm, ánh mắt trong suốt hình như có những tia sáng mê mang lưu chuyển, nhưng lúc Lưu Dục cẩn thận nhìn cho , chỉ còn lại bình tĩnh.

      "Lưu Dục—-" Nàng bỗng nhiên quay lại, cười híp mắt: "Ngươi nhìn bầu trời kìa, có phải rất cao ?"

      Lưu Dục nhìn theo hướng nàng vừa nhìn, rồi quay đầu, ánh mắt phức tạp: "Ừm, rất cao, rất cao." Nghiến răng, lòng quyết tâm trào dâng, tiếp lời: "Đó là độ cao mà mãi mãi con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt bao giờ có thể vươn tới được."

      Nghe câu trả lời của nàng, Liễu Vận Ngưng hình như hơi sợ hãi, lúc lâu, mới chậm rãi thu tầm mắt, : "Chúng ta trở về thôi."

      "Vâng, Nương Nương."

      Liễu Vận Ngưng gì, cứ bước về phía trước, sắc mặt bình tĩnh biết suy nghĩ cái gì, Lưu Dục cúi đầu, theo sau nàng, nhớ đến tình cảnh của hai người ở trong cung, lòng khỏi cay đắng.

      —- Vừa mới vào cung ngày đầu tiên, bị Đế Vương phế hậu vị, có thể suy được, những ngày sau của Nương Nương chắc chắn được sống dễ chịu.

      Sắc mặt nàng phức tạp, giương mắt nhìn Liễu Vận Ngưng trước nàng nửa bước, người có tài ăn như nàng giờ lại thể nên lời, những người khác mà rơi vào tình huống bị người thân bán đứng mang bộ dạng bình tĩnh được sao?

      Từ ngày hôm qua đến giờ, nàng được tận mắt chứng kiến Liễu Vận Ngưng lên kiệu hoa, tuy biểu cảm của Nương Nương lúc đó cũng có biến hóa gì lớn, vẫn mỉm cười thản nhiên như trước, nhưng ánh mắt lúc đó của Nương Nương thể giấu được vui sướng, giờ —-

      Nàng nhìn thái độ bình tĩnh của Liễu Vận Ngưng.

      —- vui sướng ấy, còn thấy đâu nữa.

      nỗi buồn man mác dâng lên trong lòng, Lưu Dục đá mắt sang chỗ khác, đành lòng nhìn vẻ mặt ấy của Liễu Vận Ngưng.

      Dời tầm mắt nhìn đoàn người từ xa tiến lại, dẫn đầu là nữ tử kiều vận cung trang* màu đỏ, bình thường mà , màu đỏ khiến người ta cảm giác được hào nhoáng, nhưng khi thấy nàng ta mặc người ta lại cảm thấy đó là thứ gì đó đẹp đẽ thể chạm vào được, đúng là đẹp đến nỗi khiến kẻ khác dám đến gần. (*trang phục trong cung)

      Lưu Dục có biết nàng ta, trong hôn yến* ngày hôm qua nàng ta với thân phận là phi tử ngồi bên cạnh vị Đế Vương, cũng là người để lại ấn tượng sâu trong lòng nàng, chỉ bởi vì mỹ mạo của nàng ta, mà còn bởi vì ánh mắt của nàng, thoạt nhìn, trông hồn nhiên! (*hôn yến: tiệc cưới)

      Nếu phải tận mắt nhìn thấy, nàng lấy làm khó tin, hai khí chất ở hai cực khác nhau cũng có thể xuất người của người, hơn nữa, lại nhịp nhàng ăn ý, hề va vấp dù chỉ chút.

      Sau khi thấy nàng ta vận bộ y phục màu hồng đào, nàng biết ngay, nàng ấy là Đào phi, người mà dưới cả quốc gia đều biết.

      sủng nhi được Hoàng Đế độc sủng hàng nghìn hàng vạn lần.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10
      Sau khi thấy nàng ta vận bộ y phục màu hồng đào, nàng biết ngay, nàng ấy là Đào phi, người mà dưới cả quốc gia đều biết.

      sủng nhi được Hoàng Đế độc sủng hàng nghìn hàng vạn lần.

      Đào phi chỉ mới tiến cung được hai năm, từ ngày Đào phi vào cung, nàng giành được sủng ái mà trước nay chưa ai làm được, bởi Đào phi thích vận y phục màu hồng đào, Đế Vương liền phong nàng làm Đào phi, còn ra lệnh cả hậu cung ngoại trừ Đào phi ra ai được phép vận đồ màu hồng đào, Đế Vương đối xử đặc biệt với nàng như thế, khi đó ai cũng nghĩ Đế Vương phong nàng làm Hoàng hậu, nhưng lời đồn đại lâu rồi vẫn chưa được chứng thực, nên dần phai nhạt trong lòng mọi người.

      Trong hôn yến ngày hôm qua nàng lén liếc mắt nhìn Đào phi từ xa, chỉ mới liếc mắt nhìn lần để lại ấn tượng sâu trong lòng nàng.

      —- kiều, mạnh mẽ.

      Đây là ấn tượng đầu tiên của nàng đối với Đào phi. Sau đó Đào phi để lại ấn tượng sâu sắc với nàng, nhưng ban sáng có rất nhiều phi tần đến thỉnh an Nương Nương, chỉ có Đào phi và Vân phi cáo ốm thể thỉnh an, còn về phần có bệnh hay —- Vậy chỉ có các nàng ta mới biết được thôi!

      Càng khiến cho Lưu Dục mỉa mai chính là, vừa mới được ban Thánh chỉ, còn chưa được khắc, người cáo ốm thể đến thỉnh an giờ lại xuất ở đây, là —- cực kỳ buồn cười!

      Nhưng vừa thoáng nghĩ, đoàn người Đào phi đến đứng ở trước mặt, Lưu Dục dấu mỉa mai trong mắt, như vừa bị dọa, vội hành lễ với Đào phi: "Nô tỳ bái kiến Đào phi nương nương!"

      Chúng thị nữ đứng sau lưng Đào phi cũng cúi người thi lễ với Liễu Vận Ngưng, đồng thanh: "Nô tỳ (nô tài) bái kiến Liễu phi nương nương!"

      "Đứng dậy cả !" Người chính là Đào phi, nàng hình như cũng ý thức được hành vi của mình hơi quá đáng, chỉ tò mò nhìn Liễu Vận Ngưng: "Dung mạo của muội muội đúng là nghiêng nước!"

      Liễu Vận Ngưng cười lạnh nhạt, : "Tỷ tỷ khen trật rồi, tỷ tỷ còn hơn muội, tư sắc của muội muội chỉ có thể là bình thường thôi!"

      Đào phi cười cười, gì, hình như thầm bằng lòng lời nàng vừa , dừng chặp, lại : "Hôm qua muội muội vừa mới tiến cung, có cái gì quen ?"

      Liễu Vận Ngưng nghe vậy, : "Đa tạ quan tâm của tỷ tỷ, tất cả đều tốt."

      "Vậy được, nếu bệ hạ giao phó chuyện hậu cung cho tỷ tỷ, vậy tỷ tỷ có nghĩa vụ dạy lễ nghi trong cung cho muội muội. Muội vừa mới vào cung, nếu có gì hiểu có thể đến hỏi tỷ tỷ, tất cả mọi người đều như nhau, ở trong cung nên giúp đỡ lẫn nhau."

      "Tỷ tỷ phải lắm, muội muội thụ giáo*." Liễu Vận Ngưng hơi vuốt cằm, cười . (*Thụ giáo: học hỏi, làm theo những gì được chỉ dạy)

      "Muội muội vừa đến thỉnh an Thái hậu?"

      "Vâng! định quay về."

      "Ha ha, tỷ tỷ muốn thỉnh an Thái hậu đây, khi vậy, tỷ tỷ cáo từ trước."

      "Vâng, tỷ tỷ thong thả."

      Thấy nhiều cái bóng theo sau Đào phi khuất dần, Lưu Dục chau mày, khỏi hoài nghi —-

      Đào phi xuất trùng hợp chăng? Hay là cố ý đến ra oai đây?
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11
      Lúc gần trưa Liễu Vận Ngưng và Lưu Dục trở lại tẩm cung, bất ngờ thay, Liễu Vận Ngưng lại gặp lại thị nữ theo mình vài năm trước —- Lý Nhĩ đứng chờ ngoài tẩm cung.

      Kinh ngạc, đó là biểu đầu tiên của nàng, nhanh chân chạy đến, giọng giấu được vui mừng, hỏi: "Lý Nhĩ, sao ngươi lại ở đây?"

      Lý Nhĩ cũng mang vẻ mặt vui mừng bật khóc, nghẹn ngào, trả lời: "Tiểu thư, là Nhị phu nhân bảo Lý Nhĩ tiến cung, Lý Nhĩ còn tưởng rằng được gặp lại tiểu thư nữa, ô ô." Dứt lời, nàng bật khóc.

      Liễu Vận Ngưng khỏi buồn cười, khẽ vỗ vai nàng, hòa nhã : "Được rồi, giờ phải gặp rồi ư? Đừng khóc nữa, đừng để người ta nhìn vào rồi cười cho."

      "Ừm, tiểu thư bảo thế nào Lý Nhĩ nghe theo thế ấy." Khóc thút thít, Lý Nhĩ ngừng lau nước mắt, kéo kéo ống tay áo của Liễu Vận Ngưng, sợ thấy nàng nữa.

      Liễu Vận Ngưng vỗ vỗ vai nàng, : "Vào rồi sau!"

      "Dạ."

      Sau khi vào phòng, Lý Nhĩ vẫn nắm lấy ống tay áo của Liễu Vận Ngưng mà chịu buông ra, mặt Lưu Dục khỏi trầm, trách mắng: "Đây là Đại nội Hoàng cung, khác với phủ Tể tướng, sao ngươi có thể tùy tiện làm càn?"

      "Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng muốn biện hộ thay cho Lý Nhĩ, lại bị ánh mắt của Lưu Dục ngăn lại: "Lý Nhĩ, ở trong cung, chỉ cần tiểu nhân làm sai chuyện gì cũng có thể khiến Nương Nương rơi xuống vực sâu muôn đời thể trở lại được, ngươi muốn hại Nương Nương sao?"

      "Ta......"

      "Ở trong cung, là nô tỳ phải xưng là nô tỳ, ta cái gì?!"

      "Nhưng mà......"

      " nhưng nhị gì cả, nô tỳ chỉ có bổn phận nghe đáp, được phép biện giải!"

      "Tiểu thư." Lý Nhĩ cầu cứu Liễu Vận Ngưng, lại bị thanh nghiêm khắc của Lưu Dục làm cho hoảng sợ: "Gọi Nương Nương!"

      "Ngươi......" Lưu Dục tức giận trừng mắt với nàng, rơi nước mắt, lớn tiếng đáp trả: "Cần gì phải nhắc phép tắc nhiều như vậy, ở phủ Tể tướng ta là vậy đấy! Tiểu thư cũng đâu gì, ngươi cho mình là ai hả? Có tư cách gì......"

      "Bốp!" Lạnh lùng liếc Lý Nhĩ cái, Lưu Dục lạnh lùng quát: "Dựa vào ta là người được Nhị phu nhân chọn đến để hầu hạ Nương Nương! Ta có nghĩa vụ thay Nương Nương dọn sạch những chướng ngại có thể làm hại đến Nương Nương!"

      "Lưu Dục!" Kéo Lý Nhĩ lại, Liễu Vận Ngưng dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lưu Dục, chau mày.

      "Nương Nương—-" Lưu Dục bình tĩnh nhìn nàng, lạnh nhạt : "Nô tỳ chỉ chấp hành nhiệm vụ mà Nhị phu nhân giao phó cho nô tỳ!"

      "......"

      "Tất cả những tai họa có thể làm hại đến Nương Nương, nô tỳ đều có nghĩa vụ phải loại bỏ."

      "Lưu Dục—-" Bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, Liễu Vận Ngưng chỉ bất đắc dĩ thở dài tiếng: "Lý Nhĩ vẫn là đứa trẻ, sau này dạy dỗ từ từ là được, cần phải......" Nàng nhìn bên má sưng đỏ của Lý Nhĩ, thể giấu được đau lòng: " cần phải xuống tay nặng như vậy."

      Mặt biến sắc nhìn Lý Nhĩ đứng sau lưng Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục : "Nô tỳ biết rồi!"
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12
      Trong đại sảnh khu nghị yên tĩnh đến độ hít thở thông, vị Đế Vương ngồi long ỷ lạnh lùng nhìn nam tử trung niên đứng ở phía dưới kia.

      Nam tử trung niên kiêu ngạo cũng siểm nịnh, cung kính lặp lại lời khiến vị Đế Vương tức giận lần nữa: "Thần, khẩn cầu bệ hạ, thu hồi mệnh lệnh ban ra!"

      "Quân vô hí ngôn, Thánh chỉ ban xuống, há có thể thu hồi? Hay là ngươi hy vọng trẫm vị Quân chủ giữ lời, để cho người trong thiên hạ nhạo báng?"

      "Thần chỉ sợ là—-" nam tử trung niên vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo siểm nịnh, hạ mắt : "Sau ngày Đại hôn phế hậu, điều này xưa nay chưa từng có ở trong Kỳ triều, bệ hạ thể hành động theo cảm tính được!"

      "Hành động theo cảm tính? Hừ!" Đế Vương cười lạnh: "Sao trẫm phải hành động theo cảm tính, Tể tướng chắc rất nhỉ?"

      Nghe vậy, sắc mặt nam tử trung niên trắng bệch, vẫn kiên trì đáp: "Thần, hiểu ý tứ của bệ hạ!"

      " hiểu?" Hiên Viên Kỳ chớp mắt, lạnh lùng hỏi: "Ở trong mắt Tể tướng, trẫm là người hồ đồ như vậy ư?"

      "Thần dám!"

      " dám?" Y ném cây bút lông sói trong tay xuống đất: "Ngay cả Hoàng hậu của trẫm, Tể tướng cũng dám đổi trắng thay đen, còn có gì mà Tể tướng dám làm hả?"

      Nam tử trung niên quỳ xuống: "Thánh thượng bớt giận!"

      "Tể tướng mà cũng sợ trẫm giận?" Y mỉa mai.

      "Thần sợ, nhưng hiểu ý của bệ hạ!"

      "Nghe hiểu?" Áp suất đột nhiên thấp dần, Hiên Viên Kỳ chậm rãi đứng dậy: "Chẳng lẽ Tể tướng biết làm vậy là phạm tội khi quân sao?"

      "......"

      "Tội khi quân phải chém đầu." Từng chữ từng chữ, y rất chậm, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm nam tử quỳ.

      "Thần biết sợ!" Nam tử trung niên dường như thấy, chỉ lặp lại.

      "Trẫm cho ngươi thêm cơ hội nữa, Hoàng hậu chân chính ở đâu? Người giả mạo nàng ở trong hậu cung kia từ đâu đến?"

      Nam tử trung niên —- Tể tướng Liễu Khâm của Kỳ quốc bỗng nhiên ngẩng đầu, : " giờ Liễu phi trong hậu cung chính là Hoàng hậu của ngày hôm qua, nếu muốn hỏi Hoàng hậu ở đâu, vậy nên hỏi chính bệ hạ."

      "......"

      "Hoàng hậu của Kỳ quốc chính bệ hạ tự phế bỏ, sao giờ lại ở đây chất vấn vi thần?"

      Đôi mắt đen láy hơi nheo lại, ngọn lửa giận ngút trời hội tụ trong mắt vị Đế Vương: "Lời này của Tể tướng, là có ý gì?"

      "Bệ hạ rất , trong Thánh chỉ có , lấy nữ nhi của Tể tướng làm Hoàng hậu, giờ nữ nhi của thần tiến cung theo ý chỉ, bệ hạ còn đòi người nơi thần, vậy phải làm khó thần ư?"

      "......"

      Đế Vương nhìn chằm chằm ánh mắt lấp liếm của ông, Liễu Khâm tức giận nhìn lại, tiếp lời: "Nữ nhi của thần phạm phải sai lầm gì, bệ hạ có cần phải tức giận, đến nỗi sau ngày Đại hôn phế hậu vị của nó? Chẳng lẽ bệ hạ thấy nên cho thần giao đãi sao?" (*giao đãi: có qua có lại)
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13
      Đế Vương nhìn chằm chằm ánh mắt lấp liếm của ông, Liễu Khâm tức giận nhìn lại, tiếp lời: "Nữ nhi của thần phạm phải sai lầm gì, bệ hạ có cần phải tức giận, đến nỗi sau ngày Đại hôn phế hậu vị của nó? Chẳng lẽ bệ hạ thấy nên cho thần giao đãi sao?"

      "Láo xược!" Hiên Viên Kỳ phẫn nộ phản bác, đập bàn: " Trong mắt ngươi còn có tồn tại của trẫm ?"

      "Thần biết sợ!"

      "Nếu ngươi biết sợ, sao ngươi còn có thể làm thế?"

      "Trong Thánh chỉ ngày đó chỉ , lấy nữ nhi của Tể tướng làm Hoàng hậu, Liễu Vận Ngưng cũng là nữ nhi của thần, vậy có gì ổn?"

      " đời ai cũng biết Tể tướng chỉ có thiên kim, Tể tướng lấy đâu ra nhiều nữ nhi như vậy?"

      "Nữ nhi thứ hai của thần lúc còn được vị cao nhân thu làm đồ đệ, người đời đương nhiên biết!"

      "Được, được, được." Hiên Viên Kỳ bỗng dưng cười lạnh: " Trẫm nghĩ sao Tể tướng lại có thể lớn mật như thế, ra tất cả được chuẩn bị sẵn chờ trẫm tiến vào."

      "Thần dám!"

      "Hừ!" Y hừ lạnh tiếng, ngồi xuống.

      "Tuy chọc giận Thánh nhan*, nhưng vi thần thể —-" Liễu Khâm : "Thần khẩn cầu bệ hạ, thu hồi mệnh lệnh ban ra!" (*Thánh nhan: đồng nghĩa với long nhan, tức là mặt vua)

      "......" Y chỉ cúi đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương.

      Liễu Khâm để ý, tiếp tục : "Bệ hạ vừa mới đăng cơ lâu, lòng dân còn chưa ổn, vả lại, địa vị của Hoàng hậu đối với dân chúng cũng thấp, nếu phế hậu vị của Hoàng hậu, chỉ sợ khiến dân chúng bất mãn, đến lúc đó sợ ảnh hưởng đến nền móng của Kỳ triều."

      "Vớ vẩn!" Đối diện với ý nghĩ quốc gia phải được ưu tiên của Liễu Khâm, Hiên Viên Kỳ chỉ lạnh lùng cắt ngang, : " Trẫm mà phải dựa vào phi tần của mình mới ổn định được việc thống trị Kỳ triều?"

      "Bệ hạ—-"

      "Ý trẫm quyết, Tể tướng cần phải thêm nữa!"

      "Thần tuân lệnh!"

      "Lui xuống !" Y kiên nhẫn phất phất tay.

      "Vâng!" Cúi đầu phục lệnh, Liễu Khâm thối lui ra cửa, ánh mắt hờ hững nhìn vị Đế Vương cao cao tại thượng, vẻ mặt bình tĩnh biết suy nghĩ cái gì trong lòng, hồi lâu mới rời .

      Đợi cho bóng của Liễu Khâm biến mất sau cánh cửa, Hiên Viên Kỳ dừng động tác của tay lại, nhìn chằm chằm cánh cửa với vẻ mặ chút thay đổi: "Lai Phúc!"

      "Có nô tài!"

      "Cả ngày hôm nay nàng làm những gì?"

      "Hồi bệ hạ, ngoại trừ đến thỉnh an Thái hậu nương nương, sau đó có làm chuyện gì đặc biệt."

      " vậy sao?" Y cười lạnh tiếng: "Phải khẩn cấp chạy cáo trạng cho Thái hậu đến vậy ư?"

      Lai Phúc trầm mặc .

      "Thái hậu có tỏ vẻ gì ?"

      "Hồi bệ hạ, Thái hậu tỏ vẻ gì cả."

      "Hừ!" Y hừ lạnh: "Nếu nàng tìm Thái hậu để có được chỗ dựa vững chắc, đúng là ngu xuẩn!"
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :