1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 139
      Cửa lớn của Ngọc Hoa cung để mở, ngọn đèn dầu lay lất trước gió khiến tòa cung điện càng thêm u, tiếng gió 'vù vù' cũng góp phần làm tăng cái khí đáng sợ.

      Lệ phi đứng bên song cửa sổ, lạnh lùng nhìn Vân phi ở phòng đối diện thu dọn xong chuẩn bị rời khỏi: "Ta đúng là xem thường ngươi rồi, ngờ mới vỏn vẹn hai năm, trái tim ngươi càng trở nên độc ác."

      Lúc thấy Liễu Vận Ngưng bị thị vệ dẫn đến Ngọc Hoa cung, nàng cũng chẳng mấy ngạc nhiên, lúc trước Liễu phi rất được sủng ái, nhưng trong hậu cung này, được sủng ái quá cũng đồng nghĩa với việc phải đứng trước đầu gió lớn, vì vậy kẻ địch càng nhiều.

      lòng mà , nàng thể tiếng bội phục với Vân phi.

      Lần này Vân phi hề làm ngơ như lần trước, ngược lại còn cười nhạt, quay đầu với Lệ phi: "Người vì mình, trời tru đất diệt, phải sao?"

      Lệ phi lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt chán ghét dần chuyển màu tang thương: "Ta tự hỏi, tim của ngươi, rốt cục làm bằng cái gì vậy? Tại sao ngươi lại trở nên như thế?"

      —- Nàng từng tin tưởng nàng ta đến vậy, nàng cũng từng xem nàng ta là tỷ muội tốt, tại sao nàng ta lại trở thành người độc ác như vậy?

      Cho đến hôm nay, nàng bỗng cảm thấy mệt mỏi.

      —- Nếu lúc trước các nàng tiến cung, vậy có phải tại hai người vẫn là tỷ muội tốt?

      —- Quyền thế, có thể khiến người thay đổi triệt để đến vậy sao?

      Vân phi hờ hững nhìn nàng, đứng dậy đóng cửa sổ lại.

      Lệ phi ngơ ngác nhìn cánh cửa sổ khép lại, trong lòng mờ mịt.

      Bỗng từ bên kia cửa sổ có giọng trầm bổng truyền đến: "Trái tim ta cũng giống như ngươi thôi, chẳng qua, nó đủ tàn nhẫn!"

      Lệ phi ngẩn ra, bỗng bật cười.

      —- Đúng ha, nó đủ tàn nhẫn, chỉ vì nó đủ tàn nhẫn mà thôi!

      Nhưng sau khi cười xong lòng chỉ còn lại buồn bã, ngẩng mặt nhìn trời đêm, bỗng phát mắt hóa cay—-

      gọi là việc xấu trong nhà nên để người ngoài biết, vì vậy mọi người trong hậu cung chỉ biết Liễu phi chọc giận bệ hạ rồi bị đày vào lãnh cung, biết rốt cục nàng làm sai điều gì mà Vân phi đột nhiên được thả ra, điều này khiến chúng phi tử trong hậu cung cảm thấy rất kinh ngạc, bởi lẽ tự cổ chí kim chưa từng có tiền lệ người vào Ngọc Hoa cung rồi còn có thể ra được.

      Hơn nữa, ngay sau đó bệ hạ ngày nào cũng ngủ lại Bích Tỷ cung, rồi chưa từng đến cung khác ngày nào.

      Bởi vậy mọi người đều đoán Vân phi là người có cơ hội tốt nhất để lên làm Hoàng hậu, cũng vì thế nên từ ngày Vân phi trở về Bích Tỷ cung, chúng phi tần thay phiên nhau đến thăm nối đuôi nhau dứt.

      Trái với Bích Tỷ cung náo nhiệt, Ngọc Hoa cung vắng vẻ hơn rất nhiều.

      Ngoại trừ Lệ phi, cũng chỉ còn mỗi Liễu Vận Ngưng và Lưu Dục mà thôi.

      Từ tối hôm Liễu Vận Ngưng đến Ngọc Hoa cung bắt đầu sốt cao, nhưng khi Lưu Dục chạy đến Thái y viện mời Thái y lại bị khước từ rằng có đủ người nên thể đến thẳng Ngọc Hoa cung để chẩn bệnh, còn Lãnh Thái y chẳng biết tung tích, có người cho nàng hay, Lãnh Thái y bị bệ hạ cách chức đuổi ra khỏi cung, đồng thời hạ lệnh suốt đời được bước chân vào Đế Kinh nửa bước.

      Trong thoáng, Lưu Dục tuyệt vọng.

      Lúc trở lại Ngọc Hoa cung, trời tối hoàn toàn, bầu trời sao chỉ có những đám mây u dày đặc, nàng bắt mình phải chạy nhanh, càng gần về đến Ngọc Hoa cung, bước chân nàng ngày càng nặng nề, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng đến vậy, nàng chưa từng hận bản thân bất lực đến vậy.

      Từ xa, nàng thấy Lệ phi đứng ngoài cửa cung, nàng thầm cả kinh, chạy nhanh đến trước mặt Lệ phi.

      "Có phải nương nương xảy ra chuyện gì ?"

      Lệ phi cười cười trấn an nàng: " phải, ta thấy ngươi lâu vậy rồi còn chưa về, có hơi lo lắng nên chạy qua xem sao thôi."

      Nghe được những lời này của nàng, Lưu Dục mới yên lòng, nhưng nhanh chóng trở nên phiền muộn: "Lệ phi nương nương, nô tỳ biết phải làm gì bây giờ......" Nàng chớp chớp mắt, ngăn cho nước mắt trào ra: " có Thái y nào chịu đến chẩn bệnh cho nương nương, nô tỳ còn cách nào khác......"

      Lệ phi vỗ vai nàng, kéo nàng vào trong: " có cách, nhất định có cách thôi."

      vậy, chứ trong lòng nàng cũng chẳng nắm chắc được điều gì.

      Ở trong Hoàng cung này, ai cũng đều nịnh bợ như vậy, phần lớn đều muốn trèo cao, đạp kẻ khác xuống, người của Thái y viện cũng ngoại lệ, nàng hề thấy bất ngờ.

      Lúc bước vào phòng, thấy Liễu Vận Ngưng dựa tường về phía mình, Lưu Dục cả kinh, vội chạy đến dìu, nhịn được trách: "Nương nương, người ra đây làm gì? Người nên nằm giường nghỉ ngơi."

      Liễu Vận Ngưng lắc đầu: "Ta thấy đỡ hơn nhiều rồi, ngươi xem, ta hạ sốt rồi mà." rồi, nàng kéo tay Lưu Dục đặt lên trán mình.

      Lưu Dục tính nhưng xúc giác cho nàng, đúng là hạ sốt.

      "Nhưng......"

      Liễu Vận Ngưng biết nàng định hỏi gì: "Sức khỏe của ta, ta khắc biết, cần phải đến Thái y viện."

      "Nương nương......" ra nương nương biết hết, cái gì nàng cũng .

      Lệ phi đứng bên nhìn hai người dìu đỡ lẫn nhau, bỗng thấy khóe mi ươn ướt.

      —- Mối thâm tình này, rất khó có được!
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 140
      Ngày tháng cứ thong thả trôi, có lẽ do ông trời tiếc thương nên bệnh của Liễu Vận Ngưng cần đến dược liệu vẫn có thể khỏi.

      Bích Tỷ cung càng náo nhiệt, Ngọc Hoa cung lại càng vắng vẻ, người trong cung hình như quên mất người ở trong Ngọc Hoa cung là ai, ngoại trừ người đến đưa cơm cũng chẳng còn ai khác.

      Những ngày như vậy tuy nhạc nhẽo nhưng lại bình yên vô cùng, Liễu Vận Ngưng thầm nghĩ cứ sống vậy đến hết quãng đời còn lại, cho đến ngày, Ngọc Hoa cung phải tiếp đón vị khách mời mà đến.

      Lệ phi ở trong phòng riêng, bình thường rất ít khi lộ diện, còn Lưu Dục đến ngự trù phòng lấy bữa sáng, bởi lẽ biết tự khi nào, người đem cơm đến như quên mất chuyện này, cuối cùng Lưu Dục phải đích thân lấy.

      Vì vậy bây giờ chỉ còn mỗi mình Liễu Vận Ngưng ở trong Ngọc Hoa cung.

      Vân phi thân mình vác cái bụng to tròn tiến vào Ngọc Hoa cung, bất tri bất giác, nàng mang thai gần năm tháng.

      Liễu Vận Ngưng biết hôm nay nàng ta tìm mình có chuyện gì, hơn nữa nàng ta vẫn chưa chịu mở lời, vẻ mặt giấu vui sướng.

      Theo chân Vân phi ra ngoài đình viện của Ngọc Hoa cung, lòng Liễu Vận Ngưng đầy nỗi hoài nghi, nhưng nàng hỏi, chỉ lẳng lặng theo sát phía sau.

      Nàng biết, nếu Vân phi đến tìm nàng, chắc chắn có chuyện.

      Vân phi chậm rãi bước về phía trước, vào tòa lầu trong đình viện, lên đến lầu hai, ra đến hành lang nàng dừng lại, quay đầu với Liễu Vận Ngưng: "Liễu phi, chắc ngươi cũng biết, bệ hạ quyết định đầu tháng sau phong bổn cung làm Hoàng hậu."

      Lúc Vân phi ra những lời này, cuối cùng nàng cũng hiểu ra ý đồ của nàng ta.

      ra là đến để thị uy.

      —- Trước kia muội muội này muội muội nọ, bây giờ đổi cả cách xưng luôn rồi sao?

      Lòng thầm tự giễu, nàng lãnh đạm : "Vậy chúc mừng Vân phi."

      Vân phi bật cười, vẻ mặt có chút đắc ý: "Tất cả đều là nhờ công của Liễu phi, đương nhiên, còn nhờ phúc của thị nữ Lý Nhĩ bên cạnh Liễu phi nữa chứ!"

      Liễu Vận Ngưng ngẩn ra, bỗng hiểu ra điều gì đó.

      Vân phi quan sát vẻ mặt của nàng, cười : "Liễu phi cũng là người thông minh, hiểu sao lại nuôi ả thị nữ ngu xuẩn bên cạnh mình vậy nhỉ?"

      "Vân phi vậy là có ý gì?"

      Vân phi tỏ vẻ lạnh nhạt hiếm thấy, thoáng cười nhạo, : "Bổn cung chỉ mới chăm ngòi tí thôi mà nha đầu đó hận Liễu phi thấu xương, ngươi có biết tại sao ?" rồi, liền xoay người nhìn cảnh sắc dưới lầu, bật cười.

      chờ Liễu Vận Ngưng mở miệng hỏi, nàng ra: "Nha đầu đó cho rằng ngươi và Lãnh Thái y cấu kết với nhau đó! ra, muốn trách trách chính Liễu phi ngươi đấy, ngươi cũng biết ở trong mắt người khác, thái độ giữa ngươi và Lãnh Thái y mấy ràng, có lần bổn cung nhìn thấy ánh mắt mà Lãnh Thái y dành cho ngươi, khiến bổn cung đây nhìn mà còn thấy ngượng thay. Chẳng qua bổn cung chỉ phóng đại chút, nhưng ngờ nha đầu Lý Nhĩ kia lại tin lấy tin để, còn khắc cốt ghi tâm lời của bổn cung, ngươi biết đó, lúc ấy bổn cung chỉ chuẩn bị dược liệu tầm thường, Liễu phi học y, nếu là dược liệu bình thường chắc chắn nhận ra, nhờ có Lý Nhĩ mới nghĩ ra được kế mũi tên bắn trúng hai đích!"

      "Tất cả đều là mưu của ngươi?" Liễu Vận Ngưng nhìn nàng khó tin.

      —- Ta thể nào ngờ, Vân phi trông dịu dàng dễ gần lại là chủ mưu của tất cả những chuyện này.

      "Lệ phi chưa với ngươi sao?" Vẻ mặt Vân phi tràn đầy kinh ngạc, như là kinh ngạc trước những lời của Liễu Vận Ngưng, bật cười khanh khách, nàng : "Ngươi có biết chuyện Lệ phi hai năm trước tại sao lại sinh non ?"

      Trong thoáng, Liễu Vận Ngưng bỗng cảm thấy ớn lạnh: "Cũng do ngươi làm?"

      "Ha ha!" Nàng cười khẽ: "Năm đó bổn cung và Lệ phi tiến cung cùng lúc, nhưng hết lần này tới lần khác Lệ phi đều được sủng ái hơn bổn cung, lúc đó bổn cung phải nhận hết khinh thường của đám cung nhân, vì vậy bổn cung từng thề, nhất định phải khiến những kẻ đó nhìn bổn cung với cặp mắt khác xưa, ngươi xem, phải giờ bổn cung thành công rồi đó sao?"

      "Còn nữa, lần này Lệ phi bị đày vào lãnh cung, cũng nhờ công của bổn cung đó nha!" Nàng nhàn nhã liếc nhìn Liễu Vận Ngưng, ngồi xuống ghế chủ vị: "Trong phấn thơm Lệ phi mang đến, đích là có trộn dược liệu khiến người ta sinh non, nhưng là liều , ngửi vào cơ bản đủ khiến người ta cảm thấy khỏe, là bổn cung bỏ thêm vào đó."

      "Ngươi dám mạo hiểm cả con của mình?"

      "Đương nhiên bổn cung làm vậy, tất cả đều được tính toán kỹ lưỡng, sao bổn cung lại để con mình chịu nguy hiểm chứ?" Nàng cười nhạo: "Ngươi có biết , bổn cung nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, chính là vì ngày này, ngày hôm qua, cuối cùng bệ hạ cũng lập bổn cung làm Hậu, nghe tin, ngươi có biết người bổn cung muốn cảm tạ nhất là ai ?"

      Liễu Vận Ngưng dời mắt.

      "Là ngươi đó!" Vân phi bật cười, nhưng nụ cười bị bóp méo: "Nhiều năm vậy rồi, ta chưa bao giờ thấy bệ hạ lòng để ý đến người, ngươi, Liễu phi, là người duy nhất khiến chiếc mặt nạ lạnh lùng của người xuất vết rách, nhưng vậy sao? Chẳng qua chỉ càng khiến người mất lý trí mà thôi!"

      Nghe nàng , Liễu Vận Ngưng rất muốn cười, nhưng mà nàng cười nổi, cho nên chỉ biết bi ai nhìn người phụ nữ kiều nhưng tâm hồn bị méo mó này.

      "Nếu là bệ hạ ngày thường, chắc chắn tin vào lời dối của Lý Nhĩ, nhưng vì bây giờ đối tượng là ngươi, cho nên người mới đánh mất bình tĩnh!"

      "Ồ? Vậy sao?"

      giọng nam trầm thấp bỗng vang lên phía sau lưng khiến mặt Vân phi trắng bệch. Nàng từ từ xoay người lại, nhìn vị Đế Vương điềm nhiên bước đến."
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 141
      "Ồ? Vậy sao?"

      giọng nam trầm thấp bỗng vang lên phía sau lưng khiến mặt Vân phi trắng bệch. Nàng từ từ xoay người lại, nhìn vị Đế Vương điềm nhiên bước đến."

      "Bệ, bệ hạ, người, sao người lại ở đây?" Mặt Vân phi trắng bệch, thấy vị Đế Vương tiến đến gần với bộ mặt lãnh đạm, vẻ đắc ý ban nãy biến đâu mất rồi.

      Liễu Vận Ngưng cũng có hơi kinh ngạc.

      —- Tại sao y lại xuất ở đây cách trùng hợp như vậy?

      "Chắc ngươi vẫn chưa biết chứ gì?" Hiên Viên Kỳ khẽ hỏi: "Trẫm sắp xếp nội gián bên cạnh ngươi, hơn hai tháng qua, ngươi đâu, làm gì, gì, có chữ nào lọt ra khỏi tai của trẫm!"

      Hiên Viên Kỳ nhìn Liễu Vận Ngưng, ánh nhìn tha thiết, đáy mắt như có cái gì đó di động, y gì, chỉ quay đầu lạnh lùng nhìn Vân phi: "Mà ngươi cũng khờ khạo, lòng cho rằng trẫm bị thủ đoạn nho này lừa cơ đấy!"

      Cười lạnh, y khinh thường : " phải quá coi thường trẫm rồi sao?"

      Lời tuy nhàng nhưng Vân phi nghe mà như đất bằng hứng sấm, mọi thứ trước mắt nàng như mờ : "Ngay từ đầu người hề tin lời Lý Nhĩ? Ngay từ đầu người chưa bao giờ tin!"

      —- Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?

      "Vậy tại sao người vạch trần nó ngay từ đầu? Tại sao phải làm vậy?"

      —- Tại sao còn cho nàng hy vọng?

      "Nếu làm vậy, ngươi để lộ sơ hở sao?" Dứt lời, Hiên Viên Kỳ nhìn Liễu Vận Ngưng, ánh mắt xót thương: "Ngươi nên, nên hãm hại nàng ấy!"

      —- Ngươi lại càng nên, nên hãm hại con của ta!

      ai biết được y mong chờ đứa con ấy ra đời biết nhường nào, thậm chí đến tên y cũng chuẩn bị sẵn.

      Nhưng—-

      Lạnh lùng dời mắt nhìn sang Vân phi, hàn băng trong mắt y khiến Vân phi nhịn được run rẩy.

      —- Tất cả, đều bị ả hủy!

      Lạnh lùng nhìn nàng chăm chú, Hiên Viên Kỳ bước từng bước tới gần nàng, Vân phi lùi về sau từng bước , cho đến khi thể lùi được nữa.

      "Ngươi còn nhớ những lời trẫm từng với ngươi chứ?" Y điềm nhiên bước tới gần nàng, nở nụ cười băng giá: "Trẫm từng , nếu Liễu phi xảy ra chuyện gì, ngươi, cũng sống nổi!"

      " giờ, nên là lúc thực !" rồi, y lại tiến đến gần nàng: "Con của Liễu phi mất rồi, con của ngươi, cũng cần phải giữ nữa!"

      Mặt Vân phi càng thêm tái: "Bệ hạ, đây, đây cũng là con của người......"

      "Vậy sao?" Cười cợt nhã, y bước đến gần nàng, Vân phi lùi ra sát lan can.

      Liễu Vận Ngưng bị y dọa cho sợ, đợi đến khi tỉnh táo lại, thấy Vân phi bị y dồn đến mức thể lùi được nữa, lưng tì sát lan can, nửa thân ngã ra ngoài.

      Nàng cả kinh, vừa định tiến đến Hiên Viên Kỳ quay đầu lại, nhìn nàng tha thiết: "Chuyện này, nàng đừng nhúng tay vào!"

      Mắt y hoe đỏ: "Nàng thông cảm cho ả, nhưng lúc trước, có ai thông cảm cho con của chúng ta ?" Lời này chứa thống khổ khó thành lời.

      Liễu Vận Ngưng thu bước chân, nhìn đôi mắt hoe đỏ của y, có hơi ngạc nhiên.

      "Nàng xem—-" Y bỗng quay sang nhìn Liễu Vận Ngưng, ý cười bình thản xuất trong mắt y: "—- Hôm nay trẫm báo thù cho nàng!"

      Liễu Vận Ngưng ngẩn ra, nhìn hành động của Hiên Viên Kỳ, bỗng đoán được chuyện y muốn làm kế tiếp.

      Nàng trợn mắt: "Đừng mà!"

      "A!"

      Đáng tiếc muộn rồi, tiếng la thất thanh cùng tiếng hô của Liễu Vận Ngưng vang lên cùng lúc, nên tiếng của nàng bị át , nàng chạy ra, trơ mắt nhìn Vân phi ngã xuống lầu, máu chảy lênh láng khắp người nàng ta, nhuộm đỏ cả đất trời.

      Màu tuyết trắng, màu máu đỏ giao hòa với nhau.

      Nàng bụm miệng, kiềm được nôn khan—-

      Chỉ rơi từ lầu hai mà thôi, đủ để mất mạng, nhưng con của Vân phi, bất luận thế nào cũng giữ được.

      Mặc dù lầu hai tính là cao, nhưng ngã từ đó xuống, cũng cần tĩnh dưỡng hơn mười ngày, nhưng Vân phi còn chưa được Thái y xem qua bị Hiên Viên Kỳ đuổi khỏi cung, sung quân ra biên cương, suốt đời được bước vào Trung Nguyên nửa bước.

      cần y phải ra mệnh lệnh này, Vân phi cũng có khả năng trở lại Trung Nguyên được nữa, dựa vào tình trạng của nàng giờ, phỏng chừng chưa đến biên cương ngọc nát hương tan.

      Còn Lý Nhĩ sắm vai đồng lõa trong chuyện này phải theo ý chỉ của Đế Vương, sung quân đến quân doanh làm quân kỹ, suốt đời được chuộc tội!

      Ý chỉ ngắn là thế, lại khiến biết bao người phải rớt cằm.

      Liễu phi trở lại Liễu uyển, nhưng là được Đế Vương bế về.

      Chuyện lớn như vậy, chưa đến ngày như bụi bay trong gió* (*Bụi bay trong gió: nghĩa là truyền xa với tốc độ rất nhanh)

      Hình phạt Lý Nhĩ đáng phải nhận, lại dừng ở đó!

      Trước khi nàng bị mang đến quân doanh ngày, Lãnh Hàn Vũ đáng lẽ nên ở Đế Kinh lại lẳng lặng xuất trước phòng giam của nàng.

      "Lãnh Thiếu gia?" Nàng kinh ngạc nhìn người lẽ ra nên xuất ở đây lại đứng trước mặt mình, hai mắt lóe sáng: "Lãnh Thiếu gia, người đến cứu Lý Nhĩ sao?"

      Nhưng lần này Lãnh Hàn Vũ thèm ban cho nàng nụ cười mỉm ôn hòa như mọi khi nữa, từ đầu tới cuối, ánh mắt y vĩnh viễn lạnh lùng như vậy: "Ngươi thấy ta còn dám đến cứu ngươi sao? Sau khi ngươi tổn thương Ngưng Nhi ư?"

      Lời của y, từng chữ từng chữ lọt vào tai Lý Nhĩ, ánh sáng trong mắt nàng dần tắt hẳn.

      —- Đúng ha, sao nàng lại quên chứ? giờ trong lòng y, nàng là tội nhân mang tội ác tày trời mà!

      Bóng tối che giấu tình cảm trong mắt Lãnh Hàn Vũ: "Ngươi có biết tại sao ta luôn dung túng ngươi như vậy ?"

      Y cúi đầu hỏi Lý Nhĩ, Lý Nhĩ kinh ngạc quay đầu lại, thấy lạnh lùng trong mắt y, chịu được phải dời mắt: "Ta biết."

      Y nhìn nàng, tự lẩm bẩm mình: "Ngưng Nhi luôn đối đãi với ngươi như muội muội ruột của mình, có cái gì tốt, người đầu tiên nàng chia sẻ nhất định là ngươi, nhưng ngươi lại báo đáp nàng như vậy sao?"

      "Là người......" Là nàng ta lừa nàng trước!

      " để ý đến tình cảm của ngươi là ta, người tổn thương ngươi cũng là ta, hà cớ gì mọi sai lầm ngươi đều đổ hết lên người Ngưng Nhi? Ngươi có biết sai lầm lớn nhất của ngươi là gì , chính là vọng tưởng loại trừ Ngưng Nhi, lúc đó ta thích ngươi ư?"

      "Ta......" Nàng cắn môi, nên lời.

      "Ta dung túng ngươi, thương ngươi, chẳng qua là vì Ngưng Nhi thích ngươi, nếu có Ngưng Nhi, ta vốn nhớ ngươi là ai!"

      Mặt nàng ngay lập tức trắng bệch, thảm đến độ còn giọt máu.

      Lãnh Hàn Vũ nhìn nàng chằm chằm, hỏi: "Ngươi dùng tay nào để kê đơn? Tay trái? Hay là tay phải?"

      —- ra, người luôn luôn ôn hòa như y, mà cũng có lúc lạnh lùng đến vậy.

      "......" Đôi môi tím tái của nàng mấp máy, nhưng thốt ra được lời nào.

      Y lãnh đạm nhìn nàng, giọng lạnh băng: "Thôi dựa tình cảm nhiều năm quá, ta giữ lại tay phải của ngươi!"

      Lời vô tình đè nặng lòng nàng, nàng đờ đẫn nhìn y kéo tay trái của mình, đổ thứ bột trắng lên đó.

      Cơn đau thấu tim che lấp mọi giác quan của nàng, giây phút cuối cùng trước khi hôn mê, cái nàng nhìn thấy, vẫn là ánh mắt vô tình đó của y.

      —- ra, đến cuối cùng, nàng chẳng có được gì cả......
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 142
      Lúc Lai Phúc thấy bệ hạ bế Liễu phi về lại Liễu uyển, cuối cùng cũng hiểu ánh mắt của bệ hạ ngày ấy là gì.

      Đó là nỗi xót thương dưới lạnh lùng.

      Còn vị tiểu thái giám đáng thương là lại bị dọa đứng ngây ra.

      theo bệ hạ nhiều năm vậy rồi, chưa từng thấy vẻ mặt nào khác ngoài lạnh lùng của người, tự dưng lại thấy được vẻ mặt đau lòng đó, cảm thấy choáng, choáng vô cùng.

      —- Ông trời ơi, phải con bị hoa mắt chứ hả? Hay là người đùa giỡn con đây?

      Bệ hạ lúc nào cũng lạnh lùng mà cũng có biểu cảm này sao?

      Trong lúc còn cố tiêu hóa kích thích lớn này, Hiên Viên Kỳ bế Liễu Vận Ngưng vào phòng trong, nhàng đặt nàng xuống giường.

      Ban nãy phải chứng kiến cảnh tượng máu me như vậy khiến Liễu Vận Ngưng ngừng nôn khan, nôn đến khi còn sức để chịu đựng được nữa hôn mê bất tỉnh, Hiên Viên Kỳ cái cảm giác đó là gì, chỉ biết lúc ấy, tim của y như thắt lại.

      Vén tóc mai của nàng ra sau tai, y biết, ánh mắt y dành cho dung nhan nhợt nhạt này lại đầy thương tiếc và dịu dàng chưa từng có.

      Y lẳng lặng nhìn thiếu nữ với dung nhan nhợt nhạt, tim thắt lại đau đớn.

      Từ khi tiến cung đến giờ, sắc mặt nàng lúc nào cũng xanh xao như vậy, lúc trước y còn có thể giả vờ như thấy, nhưng y phát , bây giờ như lúc trước nữa, mỗi lần nhìn thấy dung nhan nhợt nhạt này, tim của y luôn bất giác co thắt, y hy vọng ngày nào đó có thể được thấy nét hồng hào khỏe mạnh gương mặt này, chứ phải xanh xao mệt mỏi.

      Phụ Hoàng của y, vì tin lời gièm pha của bọn tiểu nhân mà đánh mất người mình nhất trong cuộc đời, còn y từng thề tuyệt đối theo vết xe đổ của phụ Hoàng, ngày trước khi nghe những lời Lý Nhĩ , cũng từng hoài nghi, nhưng chỉ thoáng mà thôi.

      Hơn nữa lúc y vào tới Liễu uyển, nhìn nàng im lặng ngủ say, tất cả phỏng đoán, tất cả hoài nghi đều tan biến.

      biết nguyên nhân tại sao, nhưng y tin nàng!

      Y cảm thấy tức giận, chẳng qua là vì có người mang tâm tư khác thường ở bên cạnh nàng! Đuổi Lãnh Hàn Vũ ra khỏi Đế Kinh, cũng vì muốn chặt đứt cái ý niệm chết tiệt kia trong đầu y mà thôi!

      Nàng, là của mình y! Ai cũng đừng mong cướp được!

      Chỉ cần tưởng tượng có người nhìn nàng bằng ánh mắt nóng bỏng ái mộ, ngọn lửa giận trong lòng y lại lập tức bùng cháy.

      Bàn tay đặt bên giường, siết chặt thành nắm đấm.

      —- Hiên Viên Kỳ, ngươi thừa nhận , căn bản ngươi muốn đố kỵ đến phát cuồng rồi!

      Sắc trời tối dần, nhưng thời gian trong Liễu uyển lại như ngưng đọng, người giường vẫn nằm ngủ mê, người thanh niên lẳng lặng ngồi bên giường, mắt chưa từng rời nàng lấy lần, phòng ngủ sáng sủa dần trở nên tăm tối, y hề buông tay nàng lấy nửa khắc.

      Rất lâu, rất lâu sau, biết thời gian trôi qua bao lâu, người giường khẽ 'ưm' tiếng, hàng mi dày rung rung, người thanh niên hồi thần, buông tay nàng ra, lại là bộ mặt lạnh lùng ngày thường.

      Mở mắt, đôi mắt đen láy vẫn còn mơ màng như được phủ làn sương mờ, ngăn cho người khác nhìn thấy được tâm tư sâu bên trong.

      Đôi mắt mơ màng nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy sâu thẳm kia, nàng ngẩn ra, bỗng nhận ra đôi mắt đen láy ấy trở nên thâm trầm, như đen lại càng đen hơn.

      Nàng giật mình: "Sao người lại ở đây?"

      Nàng còn chưa hỏi xong bị giọng khàn đặc của mình dọa cho sợ, lúc ngẩng đầu nhìn vị Đế Vương lần nữa, nàng trợn mắt.

      —- Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra cả rồi!

      —- Vân phi!

      "Bệ hạ, Vân phi sao rồi? Nàng sao rồi?" Giọng của nàng giấu được khẩn thiết, mặc dù khàn khàn khó nghe, cổ họng khô rát sinh đau, nàng cũng để ý, ngồi bật dậy túm lấy áo Hiên Viên Kỳ.

      Hiên Viên Kỳ bình tĩnh nhìn nàng hồi, mới hỏi: "Nàng còn quan tâm tới ả, chẳng lẽ nàng hận ả sao?"

      "Hận?" Liễu Vận Ngưng bình tĩnh trở lại, buông tay: ", thiếp hận nàng."

      —- Cũng vì nàng mà con của ta có duyên với cuộc đời này, còn ta đánh mất đứa con của mình. Nhưng......

      "Nếu hận ả, vậy tại sao còn quan tâm đến sống chết của ả?"

      "Bệ hạ, người thần thiếp hận là Vân phi, phải con của nàng!" Nàng nhìn Hiên Viên Kỳ tha thiết, cúi đầu thấp giọng : "Hơn nữa, thần thiếp biết, nỗi đau mất con khiến người ta cảm thấy rất khó chịu......"

      —- Rất khó chịu, rất khó chịu......

      "Con của Vân phi vô tội......" Nàng nghẹn ngào , lệ hoen mi: "Nhưng mà con của thần thiếp cũng vô tội......" lời lên án đơn giản như vậy chỉ trích lớn nhất của nàng rồi, mặc dù đây vốn phải là lời chỉ trích.

      Nỗi đau trong mắt nàng, Hiên Viên Kỳ nhìn vẻ mặt đau đớn đó, chưa kịp phản ứng ôm chặt nàng vào lòng.

      Cứ im lặng, ôm chặt nàng như vậy.

      Liễu Vận Ngưng ngẩn người mặc y ôm, nhất thời chưa kịp hồi thần, bỗng lại nghe tiếng y thầm bên tai: "Xin lỗi."

      —- Xin lỗi? Hiên Viên Kỳ với ta ư?

      —- Đế Vương cao cao tại thượng như vậy, lại xin lỗi ta sao?

      Y khẽ hôn lên vành tai của nàng, càng khiến nàng ngây dại.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 143
      Y khẽ hôn lên vành tai của nàng, càng khiến nàng ngây dại.

      "Xin lỗi." Y lặp lại lần nữa, lần này Liễu Vận Ngưng khẳng định mình có nghe lầm.

      Nhưng, tại sao chứ?

      "Bệ hạ, người......"

      "Ta biết là Vân phi hãm hại nàng." Y cắt ngang lời nàng định , Liễu Vận Ngưng lần nữa lại bị y dọa.

      —- Y xưng 'ta', mà phải 'trẫm'?

      "Bởi vì tìm được bằng chứng, ta chỉ còn cách tương kế tựu kế khiến ả để lộ sơ hở." Y lại càng ôm chặt nàng hơn nữa.

      —- Xin lỗi, để nàng chịu oan!

      Ôm lấy thân hình còn gầy yếu hơn tháng trước, trái tim y lại co thắt từng hồi.

      "Bây giờ sao nữa rồi, những kẻ muốn hãm hại nàng thể nào hại nàng được nữa."

      Liễu Vận Ngưng hoàn toàn ngây dại.

      —- Y giải thích với ta đó sao?

      Hôm nay bị kinh sợ nhiều rồi, nàng thể tiếp nhận nổi nữa.

      Ánh mắt y nhìn nàng nghiêm túc lại nóng bỏng, cứ im lặng nhìn nàng chăm chú, đó là ánh mắt nàng chưa từng thấy bao giờ.

      Hiên Viên Kỳ im lặng nhìn nàng, ánh mắt u mê, hình như y vừa nhìn thấy thiếu nữ lạnh lùng cao ngạo yến hội ngày ấy.

      Các nàng giống nhau như vậy, khiến kẻ khác thể phân định được.

      Hay song sinh nữ đều như vậy cả?

      Liễu Vận Ngưng nghênh đón ánh mắt y trong ngỡ ngàng, nhạy cảm nhận ra tâm tư của y, trái tim mới cảm thụ được chút ấm áp lại trở nên nguội lạnh.

      —- Hiên Viên Kỳ, có phải chàng nhìn xuyên qua ta để tìm kiếm bóng hình Liễu Uẩn Nịnh?

      Nỗi bi ai che kín mắt, nàng buông mắt, né tránh cái nhìn của y, thấp giọng : "Bệ hạ, thần thiếp muốn nghỉ ngơi."

      Nhìn nàng tha thiết, y đứng dậy: "Vậy nàng nghỉ ngơi , buổi chiều trẫm lại đến."

      "Dạ."

      Giọng mơ hồ, Liễu Vận Ngưng đặt lưng xuống giường, nằm nghe tiếng bước chân dần xa.

      Nàng thở dài hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.

      —- Y đối xử tốt với ta, cũng chỉ vì khuôn mặt này mà thôi! —-

      "Nương nương, người dậy rồi?"

      Lúc tỉnh lại là sáng sớm ngày hôm sau, mở mắt thấy Lưu Dục nhìn nàng lo lắng.

      "Lưu Dục?" Nàng ngồi dậy hoài nghi: "Sao thế?"

      "Nương nương, người ngủ mạch từ chiều hôm qua đến giờ, đến bữa nô tỳ gọi thế nào người cũng chịu dậy, nô tỳ còn tưởng, còn tưởng......"

      Liễu Vận Ngưng nghe vậy ngây người, cười bảo: "Có lẽ mệt mỏi nhiều ngày qua nên ngủ mê thôi."

      "Nô tỳ mời Thái y đến xem, Thái y kiểm tra xong bảo có gì, nhưng dù nô tỳ có gọi cách nào nương nương cũng tỉnh lại, hù chết nô tỳ mà!" Nhắc đến chuyện tối hôm qua, lòng Lưu Dục vẫn còn sợ hãi.

      Liễu Vận Ngưng cười cười: " sao đâu, đừng lo lắng." Lòng thầm hiểu ra.

      —- Có lẽ, còn nhiều thời gian nữa rồi.

      Nghĩ vậy, nàng bỗng cảm thấy như sắp được giải thoát.

      "Nương nương, tối hôm qua bệ hạ phái người đến báo, là có việc gấp nên thể đến được, nô tỳ thấy nương nương ngủ say quá nên gọi nương nương dậy."

      "Ừ." Nàng khẽ gật đầu, xốc chăn xuống giường.

      Lưu Dục tiến đến rửa mặt chải đầu cho nàng.

      "Nương nương, người xem tối qua bệ hạ xuất cung ra ngoài làm gì?" Lưu Dục tò mò hỏi: "Có chuyện gì mà thể chờ đến sáng rồi mới làm?"

      Tay Liễu Vận Ngưng run lên, vờ như có chuyện gì, nhìn vào gương: "Đêm qua bệ hạ xuất cung?"

      "Dạ vâng! Hơn nữa còn dẫn theo đại đội nhân mã nữa kia!" Lưu Dục chau mày, tiếp lời: "Nếu dẫn theo nhiều người như vậy, chắc chắn có chuyện quan trọng!"

      "Có lẽ vậy!" Liễu Vận Ngưng thờ ơ đáp, tâm tình biết bay đến phương trời nào.

      Nàng lưu tâm lắm đến chuyện này, nhưng chưa đến giữa trưa, nàng biết tại sao Hiên Viên Kỳ phải xuất cung vào ban đêm!

      ra sứ giả Lân quốc đến!

      Lân quốc và Kỳ quốc là hai đại quốc gia có thực lực ngang nhau, ai dám xem thường, Kỳ quốc có lịch sử mấy trăm năm, còn Lân quốc lại có chiều dài lịch sử hơn ngàn năm, chẳng trách Hiên Viên Kỳ lại nể trọng sứ giả Lân quốc đến vậy, đích thân xuất cung nghênh đón.

      Liễu Vận Ngưng biết nhanh như vậy là vì Hiên Viên Kỳ sai người đến thông báo, đêm nay Hoàng cung mở tiệc long trọng thết đãi sứ giả Lân quốc, phi tử nào có địa vị trong cung đều phải tham gia.

      chỉ có phi tử hậu cung, ngay cả Thái hậu ít khi hỏi chuyện triều chính cũng phải tham dự yến hội.

      Tất cả mọi chuyện mà Hiên Viên Kỳ làm đều thể thái độ kính trọng đối với Lân quốc.

      Ngoại trừ ngày đại hôn ra, hôm nay là lần đầu tiên Liễu Vận Ngưng ăn vận sang trọng đến vậy.

      Nàng hít hơi sâu, dẫn Lưu Dục đến nơi tổ chức yến hội.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :