1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 134
      Mây đen bao phủ trời đêm, ánh trăng tàn xuyên thấu tầng mây dày đặc, cả đất trời trông u ám.

      Gió lạnh thổi 'vù vù', cửa sổ mở rộng va đập liên hồi, trong tẩm cung chỉ còn lại ánh nến tàn lay lất, Lưu Dục nhìn ra ngoài cửa sổ, có hơi lo lắng nhưng rồi cũng đúng cửa sổ lại.

      Cơ thể nương nương thể chịu thêm sức ép nào nữa, gió lạnh tốt cho sức khỏe của người, hơn nữa Thái y cũng dặn được để nương nương chịu lạnh nữa.

      Ban nãy Lai Phúc sai người đến truyền lời đêm nay Hiên Viên Kỳ đến Liễu uyển, nhưng nàng đợi lâu vậy rồi mà vẫn thấy bóng dáng Hiên Viên Kỳ đâu.

      Quay đầu nhìn vào phòng trong, Lưu Dục lo biết có nên gọi Liễu Vận Ngưng dậy.

      Lúc cung nhân đến truyền lời nương nương ngủ rồi, ban đầu nàng định chờ Hiên Viên Kỳ đến rồi mới gọi người dậy, nhưng bây giờ nàng thấy nên đánh thức hơn, dù sao với tình trạng của nương nương, tin chắc bệ hạ trách tội đâu!

      lúc nghĩ ngợi, cửa bị đẩy vào, Lưu Dục ngẩng đầu nhìn sang, lập tức ngây ra.

      Người vừa đẩy cửa bước vào, chính là Hiên Viên Kỳ.

      Lưu Dục lập tức hồi thần: "Nô tỳ bái kiến bệ hạ." Nàng chạy nhanh ra đón, vội : "Nương nương cảm thấy thoải mái nên ngủ trước, mong bệ hạ thứ tội."

      —- Sao Hiên Viên Kỳ lại mình đến đây, im lặng lời nào khiến nàng điếng hồn.

      Hiên Viên Kỳ chỉ nhìn nàng chốc, liền phất tay : "Lui xuống !"

      "A, vâng!" Lưu Dục run lên rồi mới đáp, lúc quay nhịn được nhìn y thêm lần nữa, Hiên Viên Kỳ đứng quay lưng vốn chú ý đến nàng, y lẳng lặng đứng đó rồi mới tiến vào phòng trong.

      Trong phòng rất tối, bóng Hiên Viên Kỳ mơ hồ , Lưu Dục nhìn mà lòng nảy sinh cảm giác kỳ lạ.

      Đế Vương cao cao tại thượng như vậy, tại sao luôn khiến nàng sinh ảo giác rằng y rất độc?

      Lắc đầu, Lưu Dục bước ra ngoài rồi thuận tay đóng cửa lại, bên ngoài gió bắt đầu nổi lên, gió táp vào người, lạnh thấu xương.

      Xốc lại y phục, Lưu Dục hà hơi vào lòng bàn tay, vừa ngẩng đầu bắt gặp Lý Nhĩ đứng dưới táng cây cách đó xa, nàng ta nhìn sang bên này, trời tối quá nên thể nhìn vẻ mặt lúc bấy giờ của nàng ta, nhưng nàng ta im lặng đến đáng sợ.

      giống nàng ta lúc bình thường chút nào!

      Lý Nhĩ hình như cũng thấy nàng, nhưng chỉ lướt nhìn nàng mà thôi, rất nhanh liền quay người dợm bước bỏ .

      Lưu Dục cũng để ý nhiều, dù sao hai người cũng như nước với lửa, từ lần cãi nhau trước đó chưa bên nào chủ động giảng hòa.

      Lại cơn gió nữa thổi đến, Lưu Dục nhịn được rụt cổ.

      —- Thời tiết hôm nay, lạnh quá thôi!
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 135
      Tẩm cung u tối yên tĩnh vô cùng, thiếu nữ nằm ngủ say giường, khuôn mặt trái xoan vẫn tái nhợt như lúc y rời , Hiên Viên Kỳ bất giác bước chậm lại, đến bên giường, đôi mắt đen láy ngắm nhìn thiếu nữ ngủ say, rất lâu, rất lâu sau, vẻ mặt lạnh lùng dần trở nên ôn hòa hơn, hàn băng trong mắt cũng dần tan, khẽ khàng, tiếng thở dài tiêu tán trong đêm.

      Lẳng lặng ngồi xuống bên giường, bàn tay thô ráp vuốt ve đôi gò má mềm mại, lạnh.

      Chau mày, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, thấy quanh đây có rất nhiều bếp sưởi, chỉ bốn góc giường mà ngay cả đầu giường cũng có thêm hai cái, trong căn phòng ấm áp như vậy mà cơ thể nàng vẫn lạnh buốt.

      —- Tại sao lại như vậy?

      Y kiềm được chau mày, nhìn thiếu nữ vẫn cau mày cả khi ngủ, bỗng phát phía bên ngực trái, như bị cái gì đó bóp nghẹn.

      biết có phải do cảm nhận được hơi ấm, thiếu nữ hướng đến bàn tay của y trong vô thức, cọ cọ vài cái.

      Y ngẩn ra, ngay sau đó, ý cười nhàn nhạt xuất nơi đáy mắt, Hiên Viên Kỳ thu tay lại, cởi bỏ áo ngoài, nhàng leo lên giường, ôm lấy thiếu nữ ngủ say vào lòng.

      Đêm khuya nhưng y hề buồn ngủ, nhìn dung nhan thanh lệ trong lòng, y chưa từng thấy lòng mình thỏa mãn đến vậy.

      Nhưng cũng chính trong gian yên tĩnh này, y bỗng nhớ đến những lời Lý Nhĩ , ánh mắt trở nên thâm trầm, ý cười đạm mạc trong mắt biến mất, mặt y vẫn là vẻ mặt lạnh lùng hà khắc thuở đầu.

      Y dùng sức ôm chặt thiếu nữ trong lòng, do khống chế lực tay nên khiến thiếu nữ khẽ 'ưm' kháng nghị, y cả kinh, bất giác thu lại lực, nhưng vẫn chút nào nới lỏng vòng tay.

      Vùi mặt vào vai nàng, ánh mắt y đủ đông chết người.

      —- Phàm những kẻ phản bội y, đều thể dung thứ được!

      Lúc tỉnh lại là sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Vận Ngưng vừa mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú thân thuộc bên cạnh, nàng ngẩn ra, hình như có hơi bất ngờ trước xuất của người này ở giường nàng.

      Nhưng còn chưa kịp để nàng cất tiếng hỏi, người thanh niên ôm nàng vào lòng tỉnh lại, Hiên Viên Kỳ trông rất tỉnh táo, thậm chí đôi mắt vẫn tinh như ngày thường.

      Thấy Liễu Vận Ngưng tỉnh lại, mở mắt ngây ngô nhìn y, Hiên Viên Kỳ khỏi bật cười, cúi đầu hôn lên mắt nàng, ngoài dự kiến, vẻ mặt nàng càng thêm phần ngơ ngác, ý cười càng đậm thêm trong mắt y.

      Nàng vào cung lâu vậy rồi, y bắt gặp rất nhiều biểu cảm của nàng, nhưng cái bộ dạng ngây ngô này là lần đầu tiên y mới được thấy, thoạt trông rất giống con mèo con vừa tỉnh ngủ, mơ màng đến đáng .

      Nghĩ vậy, càng cảm thấy buồn cười.

      Nhưng vẻ mặt y vẫn vậy, lẳng lặng ngồi dậy, sửa lại mền cho nàng, còn mang cả áo choàng đến bọc kín nàng lại, chừa kẽ hở, Liễu Vận Ngưng chỉ ngây ra lúc liền hồi thần, tuy ánh mắt hãy còn mơ màng, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc Hiên Viên Kỳ thu xếp.

      Cho đến khi bao bọc Liễu Vận Ngưng kín kín, xác định khí lạnh xâm nhập được rồi, Hiên Viên Kỳ mới buông nàng ra, đứng dậy tự mặc đồ.

      Nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, Liễu Vận Ngưng hỏi: "Bệ hạ, hôm nay người phải thượng triều sớm hay sao?"

      Hiên Viên Kỳ dừng cài cúc áo, nhướng mày đáp: "Có người ôm trẫm chặt quá, trẫm ngồi dậy được!" Có thể vừa ra những lời bông đùa mà mặt vẫn biến sắc, cũng chỉ có mình Hiên Viên Kỳ.

      Nghe vậy, Liễu Vận Ngưng đỏ mặt, cúi đầu tránh ánh nhìn của y, giọng tênh: "Sao bệ hạ đến mà thông báo cho thần thiếp tiếng?"

      Hiên Viên Kỳ chỉnh trang y phục xong, vẻ mặt khôi phục lạnh lùng, thèm nhìn nàng thêm lần nào nữa, tiến về phía cửa, lúc ra khỏi phòng, y bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Liễu Vận Ngưng : "Nghỉ ngơi cho tốt, tối nay trẫm lại đến!"

      rồi, nhìn nàng nữa, quay người bỏ .

      Liễu Vận Ngưng ngồi bất động giường, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa, cư nhiên hiểu dụng ý của Hiên Viên Kỳ là gì.

      Cúi đầu nhìn tấm thân được bọc kín trong nhiều lớp vải, Liễu Vận Ngưng hoài nghi.

      —- Tối hôm qua thấy ấm, là vì Hiên Viên Kỳ ôm ta sao?

      Nhưng......

      Nàng sờ sờ mặt mình, cảm nhận được lạnh lẽo tê buốt, cả trái tim nàng cũng cảm thấy như vậy.

      Lẳng lặng cười khổ.

      —- Trái tim của ta, thể ấm lên được nữa rồi.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 136
      Trời vừa hửng sáng, mây bay thể nào che được ánh dương chói lòa nữa, vì vậy tuyết có dấu hiệu sắp tan.

      Im lặng tiếng động, Hắc y nhân xuất phía sau lưng Hiên Viên Kỳ.

      "Chủ tử." Giọng lạnh băng chút e dè vang lên,, Hiên Viên Kỳ quay lại, hỏi: "Tra được rồi?"

      "Hồi chủ tử, đúng vậy!" Hắc y nhân cung kính trả lời, chờ Hiên Viên Kỳ tiếp tục đặt câu hỏi bẩm báo hết: "Liễu phi và Lãnh Hàn Vũ đúng là sư huynh muội, Phong Nãng danh xưng thần y chính là sư phụ của hai người, Lãnh Hàn Vũ theo Phong Nãng từ , còn Liễu phi, năm mười tuổi mới được Phong Nãng thu làm đồ đệ."

      "......"

      Đợi lâu rồi mà thấy Hiên Viên Kỳ có phản ứng gì, Hắc y nhân khỏi ngẩng mặt lên nhìn, ngó thấy vẻ mặt u ám của Hiên Viên Kỳ lấy làm cả kinh.

      "Chủ tử?"

      "Ngươi lui xuống trước !" Cúi đầu, ánh mắt Hiên Viên Kỳ khôi phục bình tĩnh.

      "Vâng!" Hắc y nhân nhìn y lần nữa, sau đó, cũng như khi đến, biến mất để lại dấu vết.

      Trong đình viện vắng vẻ, chỉ còn lại mình Hiên Viên Kỳ đứng đó.

      Gió lạnh thổi đến, thổi bay , hai chiếc lá vàng khô—-

      Nhân tâm, thực biến thiện hay chăng?

      Lúc Liễu Vận Ngưng quỳ dưới nền gạch lạnh buốt, đối diện với vị Đế Vương cao cao tại thượng ngồi ghế chủ vị nhìn nàng, trong lòng nàng chỉ còn lại nghi vấn mà thôi.

      Vẻ mặt y khi sáng tuy hẳn là dịu dàng nhưng cũng xem như là khá ôn hòa, tại sao bây giờ y lại dùng bộ mặt lạnh lùng chất vấn nàng có phản bội hay ?

      Phản bội ư?

      Cõi lòng tê tái, nàng im lặng đón nhận ánh mắt lạnh lùng của vị Đế Vương, từ tốn hỏi: "Bệ hạ đến phản bội, là ý gì?"

      Đôi môi y khép khép mở mở, Liễu Vận Ngưng nhìn mà lòng hoài nghi, nhìn mà tai như ù cả lên, bất luận có cố gắng đến đâu cũng nghe thấy Đế Vương gì, quỳ gối nền đất lạnh, khí lạnh truyền từ đầu gối lên đến toàn thân, ngoại trừ tê buốt, lòng còn cảm thấy buốt giá, nhưng, tại sao vậy chứ?

      đúng, phải hoàn toàn nghe thấy, ít nhất nàng còn nghe được tội danh Đế Vương ban cho nàng: Dâm loạn hậu cung.

      Dâm loạn hậu cung? ai vậy? Nàng ư?

      Ánh mắt trở nên mờ mịt, Liễu Vận Ngưng bỗng nhớ đến chuyện lâu trước đó, Vân phi đề cập với nàng, trong cung có người đồn, quan hệ giữa nàng và sư huynh bình thường.

      Chính là vì nguyên nhân này ư?

      Nhưng sao phải chờ lâu vậy mới đến hỏi tội? muốn hoài nghi, phải nên hỏi tội nàng sớm hơn sao?

      "Ngươi còn gì muốn ?"

      Lời vô tình kéo suy nghĩ xa vời của nàng quay về, nàng hoàn hồn, ngẩng mặt nhìn vị Đế Vương cao cao tại thượng, cách cứng nhắc: "Có!"

      "!"

      Mặt nàng tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, giọng kiên định: "Chứng cứ đâu? Chứng cứ cho thấy thần thiếp dâm loạn hậu cung?"

      "Ngươi muốn chứng cứ?" Hiên Viên Kỳ nhìn nàng mà mặt chút thay đổi, đáy mắt như có cái gì đó di động.

      "Đâu chỉ có chứng cứ." Nhìn nàng đầy hàm ý, Hiên Viên Kỳ : "Còn có nhân chứng nữa kia!"

      Lúc nghe thấy Hiên Viên Kỳ vậy, Lưu Dục vẫn quỳ gối bên cạnh Liễu Vận Ngưng nhìn nàng đầy lo lắng, thấy Liễu Vận Ngưng từ đầu chí cuối vẫn bình tĩnh như vậy, lòng càng thêm lo lắng.

      Lai Phúc cũng hoài nghi nhìn vị Đế Vương ngồi ghế chủ vị thấy vẻ mặt lạnh lùng của y có chút gì đó kỳ lạ.

      —- Ánh mắt đó của bệ hạ có ý gì? Sao nhìn mà hiểu.

      Nhưng còn chưa kịp hiểu , phải nhận chỉ thị của vị Đế Vương, đưa nhân chứng đến.

      "Vâng!"

      Vừa lên tiếng đáp lời, Lai Phúc vừa lui xuống, lâu sau, liền dẫn người có thân hình nhắn bước vào.

      Lúc Lý Nhĩ xuất đại điện, Lưu Dục mới thấy, bóp cổ Lý Nhĩ ngay từ khi mới tiến cung đúng là chuyện ngu xuẩn nhất đời.

      "Nô tỳ tham kiến bệ hạ!" Lý Nhĩ quỳ cách Liễu Vận Ngưng khá xa, thấp giọng , từ đầu đến cuối thèm nhìn mặt Liễu Vận Ngưng, cái liếc cũng .

      "Bệ hạ, nô tỳ tận mắt chứng kiến nương nương bỏ 'Thệ Thủy' vào bát dược, hơn nữa trước khi xác định nương nương có thai lâu, nô tỳ từng thấy nương nương và Lãnh Thái y trốn sau hòn non bộ bàn chuyện gì đó, lúc đó nô tỳ cảm thấy ổn, bởi vì nương nương đuổi chúng nô tỳ ra ngoài, chỉ để Lãnh Thái y ở lại mình với nương nương, còn nữa, lúc đó vẻ mặt hai người có chút lấm lét, khi ấy nô tỳ cũng để ý lắm, nhưng......"

      "Lý Nhĩ, ả nội gián nhà ngươi, nương nương đối tốt với ngươi như vậy, cớ sao ngươi lại hãm hại nương nương! Hả ả nội gián kia!" Lưu Dục tức giận đứng phắt dậy, muốn xông lên nhưng liền bị thị vệ ngăn lại nên thể động đậy, miệng vẫn ngừng mắng: "Ả nội gián, ta sớm biết ngươi phải người tốt gì rồi, nhưng ta ngờ ngươi lại tráo trở tới mức đó!"
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 137
      Đệ nhất bách tam thập thất chương:

      "Lý Nhĩ, ả nội gián nhà ngươi, nương nương đối tốt với ngươi như vậy, cớ sao ngươi lại hãm hại nương nương! Hả ả nội gián kia!" Lưu Dục tức giận đứng phắt dậy, muốn xông lên nhưng liền bị thị vệ ngăn lại nên thể động đậy, miệng vẫn ngừng mắng: "Ả nội gián, ta sớm biết ngươi phải người tốt gì rồi, nhưng ta ngờ ngươi lại tráo trở tới mức đó!"

      Thị vệ ngăn nàng lại nhìn Hiên Viên Kỳ khó xử, lại thấy vẻ mặt của vị Đế Vương kia vẫn bình thản, như làm ngơ vậy.

      Nghe Lưu Dục mắng, Lý Nhĩ vẫn biến sắc, tiếp lời: "Cho đến ngày nô tỳ vô tình nghe thấy nương nương sốt ruột hỏi Lãnh Thái y: "Nếu để người khác phát đứa bé này phải con của bệ hạ, chúng ta phải chết! Lúc đó, nô tỳ rất sợ, nô tỳ ngờ, nương nương có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, nhưng dù sao nương nương cũng là chủ tử của nô tỳ, nô tỳ muốn bán đứng người, bệ hạ, nô tỳ biết báo cáo, xin người thứ tội!"

      Nàng cúi đầu, vái nhiều lạy, dõng dạc : "Nếu nương nương làm như biết, sinh đứa bé ra, có lẽ nô tỳ vạch trần nương nương, nhưng nô tỳ ngờ rằng nương nương lại vì bản thân mà đem hết tội của mình đổ lên người Vân phi nương nương, hại Vân phi nương nương bị bệ hạ hiểu lầm đày vào lãnh cung, nô tỳ từng chịu ơn của Vân phi nương nương, nên thể trơ mắt nhìn Vân phi nương nương bị hại, xin người minh giám, Vân phi nương nương là vô tội."

      Nàng dâng gói dược nho lên: "Đây là thứ nương nương dùng để hãm hại Vân phi nương nương, chính nô tỳ dựa theo toa dược để lấy, đời này chỉ có ba người biết được, nô tỳ cũng kể với bệ hạ, Vân phi nương nương thể nào biết đến tồn tại của nó, nô tỳ tình nguyện đem tính mạng ra đảm bảo, Vân phi nương nương là vô tội."

      "Ồ? Tình nguyện đem tính mạng ra đảm bảo?" Cuối cùng Hiên Viên Kỳ cũng mở lời, giọng vẫn bình thản như thường, mắt vẫn nhìn Liễu Vận Ngưng, chưa từng rời lần nào.

      "Vâng ạ!" Lý Nhĩ dõng dạc .

      "Mạng của ngươi chỉ đáng bằng đống phân chó!" Lưu Dục ngờ mình cũng có ngày chửi tục, nhưng cứ nhìn thấy khuôn mặt đáng ghê tởm của Lý Nhĩ là nàng lại nhịn được, lòng tức giận khó yên, hận thể xé rách khuôn mặt khiến nàng ghê tởm đó.

      Nhưng điều mà nàng lo nhất giờ là phản ứng của nương nương.

      Nàng kiềm nén lửa giận, quay đầu nhìn thiếu nữ từ nãy đến giờ lời quỳ đằng kia.

      Trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, đau đến nỗi nàng khó mà chịu đựng nổi, nước mắt ngừng tuôn rơi, nhưng chính chủ bị hãm hại vẫn cứ bình tĩnh, thậm chí lúc nghe Lý Nhĩ trần thuật tội trạng của mình, Liễu Vận Ngưng vẫn bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến nỗi khiến cho nàng phải kinh hoàng, khiến cho nàng phải run lên—-
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 138
      Đệ nhất bách tam thập bát chương:

      Trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, đau đến nỗi nàng khó mà chịu đựng nổi, nước mắt ngừng tuôn rơi, nhưng chính chủ bị hãm hại vẫn cứ bình tĩnh, thậm chí lúc nghe Lý Nhĩ trần thuật tội trạng của mình, Liễu Vận Ngưng vẫn bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến nỗi khiến cho nàng phải kinh hoàng, khiến cho nàng phải run lên—-

      —- Nương nương, người khó chịu lắm sao? Khó chịu lắm sao? Người thấy khó chịu đến mức đến nét mặt thôi cũng cảm thấy dư thừa ư?

      —- Ông trời ơi, tại sao người cứ luôn muốn tra tấn nương nương đến cùng? Người rốt cục làm sai chuyện gì? Người tin tưởng Lý Nhĩ như vậy, nhưng tại sao vậy chứ? Tại sao cả Lý Nhĩ ngươi cũng muốn bán đứng người? bán đứng của người thân khiến người đủ khổ rồi, tại sao còn phải thêm Lý Nhĩ ngươi nữa?

      —- Ông trời ơi, người rốt cục muốn nương nương chịu bao nhiêu khổ đau nữa mới cam lòng?

      Đau đớn khó tả, cứ như bị quái vật cắn miếng và cứ mãi muốn gặm chịu buông, đau, đau đến nỗi khiến nàng hít thở chẳng thông.

      Ngay đến nàng còn thấy đau như vậy, còn nương nương sao? Trái tim người còn đau đến mức nào nữa?

      Hoặc giả, người đau đến nỗi mất hết cảm giác.

      "Liễu phi, ngươi còn gì để ?" Giọng của Đế Vương vẫn luôn cao cao tại thượng như vậy, vĩnh viễn khinh mạn tất cả, Liễu Vận Ngưng im lặng nghe Lý Nhĩ , cũng im lặng nghe Đế Vương , giọng của y lọt vào tai nàng trở nên lớn vô cùng, lớn vô cùng.

      Nàng ngẩng mặt, sắc mặt trắng hơn tuyết, đôi mắt trống rỗng cạn tình, ngơ ngác nhìn vị Đế Vương, giọng nàng bình tĩnh lạ thường vang vọng trong đại điện: "Thần thiếp, còn gì để ."

      Hiên Viên Kỳ bỏ .

      "Đày Liễu phi vào lãnh cung, Vân phi về lại Bích Tỷ cung."

      Đây là ý chỉ mà Đế Vương lưu lại trước khi rời .

      Hiên Viên Kỳ bỏ , tất cả nối đuôi theo sau, trong đại điện trống trải chỉ còn lại mình Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục và Lý Nhĩ.

      Vừa được thả ra, Lưu Dục vội chạy đến bên Liễu Vận Ngưng, lúc này có vài thị vệ mang vẻ mặt hờ hững tiến vào trong đại điện yên tĩnh.

      "Nương nương, xin mời theo thuộc hạ."

      Liễu Vận Ngưng lẳng lặng đứng dậy, giãy khỏi cái nâng của Lưu Dục, với thị vệ: "Xin đại nhân chờ lát."

      Thị vệ đầu lấy làm khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.

      Được thị vệ cho phép, Liễu Vận Ngưng gật đầu với họ: "Đa tạ đại nhân."

      "Nương nương, người muốn làm gì?" Lưu Dục lo lắng hỏi.

      Liễu Vận Ngưng trả lời nàng, thấy thị vệ ra ngoài rồi mới bước đến trước mặt Lý Nhĩ: "Ta có thể hỏi ngươi chuyện , tại sao vậy?"

      Lý Nhĩ ngẩng đầu, oán hận nhìn nàng: "Nguyên nhân là gì trong lòng người hiểu rất !"

      "Là vì liên quan đến sư huynh sao?" Nàng khẽ giọng hỏi, thẳng thắn đón nhận ánh mắt oán hận của Lý Nhĩ.

      "Nương nương biết người Lãnh Thiếu gia thích là người, vậy mà còn gạt rằng y thích ta, ngay từ đầu người muốn cười nhạo ta, người......"

      "Bốp!"

      tiếng vang chát chúa cắt ngang lời Lý Nhĩ , nàng ta bụm má trái, trợn mắt khó tin nhìn Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục đứng cạnh cũng ngây ra, lúc hồi thần mới thấy lòng có chút khoan khoái, nhanh nhảu: "Đáng đánh!"

      Lưu Dục nhìn Lý Nhĩ với ánh mắt chán ghét: "Nương nương, cứ tát thêm vài cái nữa, nếu người ngại bẩn tay, có thể để nô tỳ giúp cho!"

      Liễu Vận Ngưng làm như nghe: "Từ nay về sau, ngươi và ta, còn quan hệ gì nữa." Lời nhàng, Liễu Vận Ngưng xoay người thèm nhìn Lý Nhĩ thêm lần nào nữa, với Lưu Dục: "Chúng ta thôi!"

      Lưu Dục bước lên trước đỡ lấy nàng, phát bàn tay nàng nâng đỡ, lạnh hơn tuyết, lạnh hơn cả băng.

      Đỡ Liễu Vận Ngưng ra khỏi cửa điện, thị vệ đứng chờ ở ngoài bước đến dẫn đường, Lưu Dục nhìn ánh mắt trống rỗng của Liễu Vận Ngưng, hai mắt hoe đỏ.

      Vội che dấu thất thố của mình, Liễu Vận Ngưng hình như nhận ra nhưng nàng chỉ ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm thưa sao, chỉ chúng và với Lưu Dục: "Lưu Dục, ngươi xem, sao trời đẹp như vậy, sáng như vậy, nhưng, ngươi xem—-"

      Nàng giơ cao hai tay, kiễng mũi chân, quay đầu nhìn Lưu Dục: "—-Mặc cho ta có vươn tay cao đến đâu, có kiễng chân cao đến đâu, đều cách nào chạm được chúng."

      "Nương nương......" Lưu Dục cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu.

      "Vì vậy......" Nàng thu tay, nở nụ cười với Lưu Dục: "Sau khi nếm mùi thất bại vài lần, ta còn hy vọng xa vời nữa, chỉ cần ở đây—-" Nàng chỉ vào ngực mình: "—- ôm hy vọng, vĩnh viễn phải thất vọng."

      Nàng cười khẽ, bàn tay cầm tay Lưu Dục vẫn trắng xanh và lạnh lẽo như vậy: "Vì vậy, cần lo cho ta, ta rất ổn, ta vẫn ổn mà."

      "Nương nương!" Cuối cùng Lưu Dục vẫn kiềm được mà bật khóc thành tiếng: "Người đừng cười như vậy nữa, được, người ổn, người ổn đâu, nô tỳ đều hiểu cả, cái gì nô tỳ cũng đều hiểu cả......"

      —- Vì thế, xin người đừng cười như vậy nữa, ánh mắt người ràng là khóc, ràng rất tuyệt vọng......
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :