1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 129
      Lúc Hiên Viên Kỳ nghe tin Liễu Vận Ngưng tỉnh lại cũng là lúc y vừa hạ triều, chưa kịp thay triều phục vội vàng chạy đến Liễu uyển.

      Khi đến Liễu uyển, các Thái y cúi đầu đến tẩm cung, nhìn thấy y đến vội vội vàng vàng quỳ xuống hành lễ: "Thần bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      "Đứng dậy !" Y nhìn về phía tẩm cung, hỏi: "Liễu phi thế nào?"

      Đàm Thái y nhìn theo tầm mắt y, ngẫm nghĩ rồi đáp: "Hồi bệ hạ, thần chờ, vẫn chưa được lắm!"

      "......" Lời của Đàm Thái y thành công thu hút chú ý của y, nhìn các Thái y, đồng thời giọng y cũng trở nên lạnh lùng: "Cái gì gọi là chưa được lắm?"

      Y nhìn lướt qua các Thái y, vô tình thấy Lãnh Hàn Vũ, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, nhưng rất nhanh lại bị lo lắng che lấp mất.

      "Bệ hạ, hình như nương nương là tự tỉnh lại, tối qua thần chẳng thấy có gì khác lạ, vẫn như mấy ngày trước, nhưng sáng nay nương nương tỉnh lại, vi thần—-" Lão nhìn Hiên Viên Kỳ rồi : "—- tại sao!"

      Hiên Viên Kỳ im lặng nhìn lão hồi lâu, mới : "Lui xuống !"

      "Vâng!" Các Thái y nín thở chờ chỉ thị của Đế Vương như được đại xá, cúi đầu nhanh chóng rời khỏi.

      Đứng tại chỗ lúc, Hiên Viên Kỳ mới tiến vào trong, bước chân của y tuy thong thả, chần chừ nhưng cũng có chút nặng nề.

      Đẩy cánh cửa chạm trổ hoa văn, y nhìn thấy Liễu Vận Ngưng ngồi bên cửa sổ, nàng ngồi ôm gối quay lưng lại với y, cằm đặt đầu gối, bóng hình mảnh mai ấy trông đơn.

      Trong thời tiết lạnh giá này mà nàng chỉ mặc lớp áo duy nhất, dù cho có bếp sưởi, nhưng ăn mặc đơn bạc như vậy nhất định chịu được lạnh.

      Khuôn mặt trái xoan bé trắng bệch như muốn đóng băng, so với bông tuyết ngoài cửa sổ, chẳng khác nhau là mấy.

      Tim đau như bị kim đâm vào, đau tận đáy lòng y, vì nỗi đau này đến quá nhanh nên y trở tay kịp.

      Lồng ngực quặn đau cứ như bị cái gì đó nặng nề đè lên, khó chịu đến nỗi thở được, y hít hơi sâu, nhàng bước đến cạnh nàng.

      Tiếng bước chân nhàng tự sau lưng vọng đến, Liễu Vận Ngưng quay đầu lại, chỉ ôm chặt chính mình, cúi đầu : " cần phải lo cho ta đâu, Lưu Dục......"

      Giọng tênh như chiếc lông vũ, rồi lại nặng, nặng đến nỗi khi đáp xuống lòng y, mang theo nỗi đau hư ảo.

      Chầm chậm bước đến gần nàng, Hiên Viên Kỳ nín thở, như là sợ quấy nhiễu đến nàng vậy, khẽ hít vào, khẽ thở ra, khí lạnh khi vào phổi và khi thở ra lại nóng ấm.

      Nhưng trái tim người, có phải cũng dễ dàng ấm áp như vậy?

      Đáp án là: thể trả lời.

      "Vừa mới tỉnh lại, ngồi ở đây nếu cảm phải làm sao?" Vòng tay ôm nàng từ phía sau lưng, giọng trầm ấm của y quanh quẩn bên tai nàng.

      Cảm giác được người trong lòng khẽ giật mình, Hiên Viên Kỳ thấy rất khó chịu, buồn bã như chiếm được món đồ mà mình thích nhất—-

      Nhưng—-

      ?

      Y Liễu Vận Ngưng sao?

      Câu hỏi này đột nhiên nảy ra trong đầu khiến y sửng sốt, y bỗng nhớ ra, hình như lâu rồi y nhớ đến Liễu Uẩn Nịnh.

      Nhưng y vẫn nhớ , lần đầu tiên động lòng, chính là ngày nhìn thấy Liễu Uẩn Nịnh yến hội, cũng chính ngày đó y mới phát bản thân cũng có thể động tâm, vậy cảm giác kỳ lạ giờ đối với Liễu Vận Ngưng, chắc chỉ là ảnh hưởng từ mối tình đó mà thôi? Là vì Liễu Vận Ngưng có khuôn mặt giống Liễu Uẩn Nịnh như đúc, nên y mới bất giác xem Liễu Vận Ngưng thành Liễu Uẩn Nịnh?

      chìm đắm trong những suy nghĩ lộn xộn, bỗng cảm nhận được cử động khe khẽ của thiếu nữ, y hồi thần nhìn lại, Liễu Vận Ngưng cúi đầu muốn thoát khỏi vòng tay của y.

      Y hiểu tại sao mình lại nổi giận, như muốn đối nghịch với nàng, y dùng lực ôm chặt nàng hơn nữa, khiến nàng thể nào thoát khỏi y được.

      "Bệ hạ—-" Liễu Vận Ngưng cuối cùng nhịn được mở miệng , giọng yếu ớt y chưa từng nghe qua, ngọn lửa giận bùng lên trong lòng bị dập tắt, chỉ còn lại nỗi đau ỉ.

      Nới lỏng tay nhưng vẫn giam cầm nàng trong lòng: "Đừng lộn xộn nữa." Lời vừa ra dịu dàng đến nỗi chính y cũng ngạc nhiên, huống chi là Liễu Vận Ngưng trong lòng y.

      Nhưng y nhanh chóng hồi thần, cúi đầu nhìn nàng tha thiết, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt như được phủ lớp sương mờ của nàng, giây tiếp theo, nụ hôn như lông hồng lướt qua mắt nàng, nụ hôn dịu dàng đó, mang theo tiếc thương vô hạn hề che giấu.

      Liễu Vận Ngưng kinh ngạc ngửa đầu nhìn y, cơ thể vẫn cứng nhắc như trước, lòng như đáy hồ u ngàn năm gợn sóng, từng vòng sóng nối tiếp nhau, nhưng ánh mắt vẫn là bình thản —-
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 130
      Liễu Vận Ngưng kinh ngạc ngửa đầu nhìn y, cơ thể vẫn cứng nhắc như trước, lòng như đáy hồ u ngàn năm gợn sóng, từng vòng sóng nối tiếp nhau, nhưng ánh mắt vẫn là bình thản —-

      Nhìn nàng tha thiết lúc lâu, Hiên Viên Kỳ bất ngờ bế nàng lên, nàng đến thể tin được khiến y bất giác chau mày, gì.

      Liễu Vận Ngưng hoảng hốt trước hành động bất ngờ của y, tay vòng qua cổ y theo phản xạ, thấy nàng ôm chặt cổ mình, trong lòng dâng lên nỗi niềm phức tạp, nheo mắt, đặt nàng xuống giường rồi lấy chăn bọc kín nàng lại.

      "Vừa mới tỉnh lại, thân thể chịu lạnh được đâu." Y thản nhiên rồi ôm cả nàng lẫn chăn vào lòng, thân nhiệt ấm nóng xuyên qua từng lớp vải truyền đến da thịt nàng.

      Lẳng lặng tựa vào lòng y, Liễu Vận Ngưng buông mắt, cúi đầu hỏi: "Sao hôm nay bệ hạ lại rảnh rỗi đến Liễu uyển vậy?"

      "Liễu phi hoan nghênh?" Y hỏi ngược lại nàng.

      Nàng cúi đầu như ngầm thừa nhận, hồi lâu, lúc Hiên Viên Kỳ định nàng lên tiếng: "Thần thiếp chỉ muốn được yên tĩnh chút mà thôi."

      —- Chỉ cần để ta được yên chút, chỉ chút thôi cũng đủ rồi, cho dù chỉ có chút ít yên tĩnh để thoát khỏi việc này cũng làm ta thỏa mãn, ta cần khoảng gian đó, biết bao nhiêu chuyện nặng nề đè lên vai ta, ta cảm thấy thở nổi nữa rồi.

      Nghe nàng , Hiên Viên Kỳ đành im lặng.

      Trong căn phòng trống trải chỉ nghe thấy tiếng củi lửa kêu 'bôm bốp', khí lạnh giá lưu chuyển trong trung, bầu khí nặng nề thể diễn tả thành lời.

      Thời gian dần trôi, Liễu Vận Ngưng cúi đầu nên nhìn thấy vẻ mặt của Hiên Viên Kỳ, mắt Hiên Viên Kỳ chưa lần rời khỏi nàng, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của nàng, nhìn cái mím môi lạnh nhạt, nhìn dáng nàng im lặng.

      Tất cả dường như được phóng đại, khắc sâu trong lòng y, dù có nhắm mắt lại, y cũng có thể hình dung ra được từng cử chỉ nhoi của nàng, dù rằng y vẫn luôn lạnh nhạt như vậy.

      "Trẫm ở cùng ngươi, ngươi vẫn có thể có được yên tĩnh."

      Im lặng, giọng y vang vọng khắp phòng, nghiêm nghị và lạnh lùng, chỉ có chính y mới biết, câu này là do kiềm được mà thốt lên.

      Thân là Đế Vương, làm gì, gì đều phải suy nghĩ kỹ rồi mới thể ra, nhưng câu này vượt ra khỏi thói quen luôn suy trước tính sau từ khi đăng cơ đến nay của y.

      Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, y ngoại trừ ngạc nhiên, cũng chẳng cảm thấy lạ lẫm là bao.

      Nhắm mắt lại, y thầm thở dài.

      —- Từ lần nàng quỳ tuyết suốt đêm, y dần dần phải là chính mình nữa rồi.

      Rốt cục là tại sao? Hàm ý trong đó y dám nghĩ đến quá nhiều, lúc gần chạm được đáp án lại vội vàng rút lui.

      Lời của Hiên Viên Kỳ khiến Liễu Vận Ngưng phải giật mình.

      —- Trẫm ở cùng ngươi, ngươi vẫn có thể được yên tĩnh.

      Lời này có phải nàng nghe nhầm rồi chăng?

      Thầm cười nhạo bản thân si tâm vọng tưởng, nàng nhếch môi, cười đến là rạng rỡ, nhưng nước mắt lại ngừng rơi, nhưng từng giọt từng giọt rơi thấm vào áo ngủ, nên Hiên Viên Kỳ nhìn thấy.

      Nhắm tịt mắt lại, nàng vùi mặt vào lòng y, bàn tay lạnh cóng lần ra khỏi chăn, ôm chặt lấy eo của y, đầu ngón tay siết chặt y phục của y.

      —- rất ghét, rất ghét bản thân trở nên yếu đuối, cũng ghét cả câu đầu tiên khiến bản thân trở nên yếu đuối của y.

      ràng cười, nhưng nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, mắt vẫn nhắm, ngón tay siết chặt như muốn xé rách y phục của y, chặt chặt như muốn nới lỏng dù chỉ giây.

      Hiên Viên Kỳ im lặng mặc nàng ôm, thời gian như nước chảy ngừng trôi qua, dần dà, Hiên Viên Kỳ cảm giác được áp mình ươn ướt—-

      Lãnh Hàn Vũ ngồi trong phòng điều chế dược, ánh chiều chạng vạng xuyên qua cửa sổ khiến căn phòng u tối có vẻ sáng sủa hơn chút, tuy vẫn mang màu ảm đạm nhưng ít nhất vẫn nhìn thấy những vật trong phòng.

      tiếng động phát ra từ bên ngoài cửa sổ, Lãnh Hàn Vũ ngừng tay, lập tức đứng dậy: "Sư phụ, là người đó ư?"

      Giọng của y để lộ vui mừng và kích động, quay người đến cửa sổ, nhưng nhìn mãi mà thấy người mình cần tìm.

      Y khỏi nhụt chí, lúc nghe tin Liễu Vận Ngưng tỉnh lại, y biết là sư phụ làm, cũng đoán sư phụ nhận được thư của y chạy cả đêm đến đây, nhưng —-

      Cảm thấy hụt hẫng, Lãnh Hàn Vũ quay người lại, y ngây ra.

      Thiếu niên với dung nhan tuấn mỹ, mái đầu bạc trắng, tầm vóc gầy, phải sư phụ còn ai vào đây nữa?

      "Sư phụ!"
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 131
      Thiếu niên với dung nhan tuấn mỹ, mái đầu bạc trắng, tầm vóc gầy, phải sư phụ còn ai vào đây nữa?

      "Sư phụ!"

      Y mừng rỡ thốt lên, bước đến trước mặt thiếu niên, ngờ đâu thiếu niên lại nhìn y với vẻ vui, hung hăng mắng: "Con làm sư huynh cái kiểu gì vậy? Sao lại để sư muội trở nên như thế? Lúc vi sư giao nó cho con phải dặn phải bảo vệ nó tốt hay sao? Có phải con muốn làm trái lời sư phụ ? Hả?"

      tràng mắng dài ngừng tuôn ra, Lãnh Hàn Vũ ngoài việc cười khổ chẳng thể chõ mõm vào được, vất vả lắm mới đợi y mệt, mới tìm cơ hội chen vào: "Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi." giờ việc cần làm nhất là trấn an cơn giận của sư phụ.

      Thấy y nhún nhường, tuy thiếu niên vẫn tỏ vẻ vui nhưng cũng bớt giận: " , rốt cục xảy ra chuyện gì? Sao lại thành ra như vậy? phải lúc Ngưng Nhi xuất giá rất vui vẻ đó ư? Sao bây giờ lại biến thành người đau ốm triền miên thế kia?"

      Lãnh Hàn Vũ lắc đầu, : "Đồ nhi cũng , nhưng nguyên nhân sao có thể , hai lời là hết được?" rồi, giọng y trầm xuống, rồi tiếp: "Ngưng Nhi phải tiểu hài tử, chuyện gì cũng có đúng mực, chuyện chúng ta có thể làm chỉ là giúp đỡ nàng khi cần mà thôi."

      Lời từ tốn, đong đầy tình cảm thể diễn tả thành lời của y.

      Thiếu niên im lặng.

      Y biết tình cảm Lãnh Hàn Vũ dành cho Ngưng Nhi, nhưng là chuyện tình cảm, sao cho thấu được đây?

      Vì thế y lựa chọn im lặng, vòng xoáy tình cảm này, chỉ có đương mới có thể giải quyết, người ngoài thể nào giúp được.

      "Sư phụ, bệnh của Ngưng Nhi thế nào?" Lãnh Hàn Vũ đột nhiên hỏi.

      Vấn đề mà y quan tâm nhất cũng chỉ có vậy thôi.

      Nghe Lãnh Hàn Vũ hỏi, thiếu niên tỏ vẻ buồn bã, lòng Lãnh Hàn Vũ chùng xuống, bỗng có dự cảm tốt.

      Quả nhiên, thiếu niên khẽ lắc đầu, chán nản : "Tình trạng của Ngưng Nhi, rất phức tạp!"

      Mặt Lãnh Hàn Vũ tái nhợt.

      —- Nếu ngay cả sư phụ cũng thế, điều đó chứng minh bệnh của Ngưng Nhi rất khó chữa, vậy......

      " tại vi sư cũng chỉ có thể dùng dược liệu giữ lại mạng cho nó, nhưng mà bệnh của nó......" Y buồn bã lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú tỏ vẻ đau xót: " thể trị khỏi được nữa rồi."

      Lãnh Hàn Vũ lùi về phía sau, ánh mắt ngỡ ngàng.

      —- Sao lại như thế? Sao lại có thể như thế được?

      "Ngay cả sư phụ cũng còn cách nào khác sao?" Y đau đớn hỏi.

      —- Cho dù có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng lúc nghe vẫn cảm giác đầu óc trống rỗng.

      Thiếu niên lắc đầu: "Vết thương của Ngưng Nhi chỉ ở người, mà vết thương nặng nhất lại nằm ở trong lòng. Còn tâm bệnh, dù có là vi sư, cũng chẳng thể làm gì được."

      Lãnh Hàn Vũ ngây người nghe, chẳng chữ nào lọt tai, chỉ thấy lòng mờ mịt.

      "Có phải còn cách nào khác ?" Y nghe giọng khàn khàn của mình.

      "......" Thiếu niên im lặng nhìn y, nỗi đau ánh lên trong mắt đậm như vậy, đậm đến nỗi khiến y thể nào nhìn thẳng vào nó.

      "Vậy Ngưng Nhi còn bao nhiêu thời gian?"

      " thể chính xác được." —-

      Hiên Viên Kỳ đứng dậy, quay đầu lần nữa nhìn thiếu nữ ngủ say, hàng mi dày như còn vương nước mắt, có lẽ nàng gặp ác mộng, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, khuôn mặt trái xoan vùi trong tấm chăn màu đào càng thêm phần nhợt nhạt.

      Y bất giác chau mày.

      —- Đến ngủ cũng được an giấc sao?

      Mới vừa rồi cảm nhận được cơ thể nàng yếu ớt như con búp bê bằng thủy tinh thoảng mùi thơm của thảo dược, chỉ cần mạnh tay chút vỡ tan, lúc đó, y chưa từng lo sợ đến vậy, cứ như bất kỳ lúc nào cũng có thể mất nàng, dù rằng có được y ôm chặt trong lòng cũng có thể biến mất dấu vết.

      Nỗi lo sợ tột cùng này khiến y càng thêm hoang mang.

      Nhìn nàng lúc, rồi y quay người, sải bước bỏ .

      Lúc ra khỏi phòng, khí lạnh buốt đánh thẳng vào y, thần kinh dao động.

      Lưu Dục bưng bát dược còn nóng hổi từ ngoài bước vào, thấy Hiên Viên Kỳ từ trong ra, vẻ mặt có chút khó coi, nhưng nàng chỉ là thị nữ bé nên dù có bất mãn với chủ tử cũng chẳng dám biểu ra ngoài, vì thế mà nàng chỉ có thể cúi mặt thấp, che giấu khó chịu trong lòng mình: "Nô tỳ bái kiến bệ hạ."

      Hiên Viên Kỳ dừng bước, nhìn bát dược còn nóng tay Lưu Dục, lát sau mới thấy y 'ừ' tiếng.

      Lưu Dục có hơi kinh ngạc, vị Đế Vương chưa bao giờ đáp lời hạ nhân lại đáp lại lời vấn an của nàng? Đây có được xem là phúc của chủ tử nàng ?

      Nhưng—-

      Vẻ mặt nàng trở nên u ám.

      —- Chủ tử của nàng trở nên như vậy, nguyên nhân chính đều do y mà ra!

      Tiếng bước chân dần xa, nàng ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng thẳng đứng của vị Đế Vương, dáng người mới đơn làm sao.

      Nàng run lên, khi hồi thần còn thấy bóng dáng Hiên Viên Kỳ đâu nữa.

      —- Là ảo giác chăng?

      Nàng thầm nhủ với chính mình như vậy—-

      Lúc trở lại tẩm cung, trời dần tối.

      Lai Phúc đứng chờ ngoài cửa vừa thấy Hiên Viên Kỳ lập tức chạy ra đón: "Bệ hạ, cuối cùng người cũng về rồi, Lận Vương chờ người lâu."

      Hiên Viên Kỳ lúc này mới nhớ ra Lận Vương: "Ừ, trẫm biết rồi, ngươi lui xuống ."

      "Vâng!"

      Lúc đẩy cửa vào, thấy Hiên Viên Lận thủng thẳng ngồi ghế, chân vắt chéo: "Bệ hạ, cuối cùng cũng chịu về? Để thần đệ chờ lâu quá đấy!"

      Hiên Viên Kỳ liếc y: "Trẫm bảo ngươi trong mười ngày phải trở về, tại qua tháng rồi."

      "Ồ!" Hiên Viên Lận nghe vậy chỉ cười gượng, ngồi thẳng dậy: "Thần đệ còn phải vì bệ hạ mà về trễ đó sao!"

      "Hửm? vậy là sao?"

      "Hê hê!" đến đây, Hiên Viên Lận thắt nút câu chuyện, ra vẻ thần bí: "Bệ hạ, lúc người gọi thần đệ về có biết gặp ai ?"

      Ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng vào người y, y rùng mình, thầm nhủ: "Lúc nào cũng lạnh lùng thế, chẳng trách ai cũng sợ huynh!"

      Ngừng chặp, Hiên Viên Lận nghiêm túc hẳn lên: "Ta gặp Liễu Uẩn Nịnh ở Đế Kinh đấy!" Lén quan sát sắc mặt Hiên Viên Kỳ, Hiên Viên Lận tiếp lời: " cùng còn có người thanh niên, quan hệ hai người có vẻ rất thân thiết, nhưng—-" Trong mắt y hiển nghi ngờ: "Liễu Uẩn Nịnh mà ta gặp lần này giống yến hội!"

      "......"

      "Bệ hạ, người muốn mang nàng hồi cung à?" Hiên Viên Lận hỏi.

      Hiên Viên Kỳ vô cùng bình tĩnh : "Ngươi vừa mới về, trẫm cho ngươi hai ngày tự do, nghỉ ngơi chút !"

      "Hở?" Hiên Viên Lận kinh ngạc: "Bệ hạ, người......"

      "Lui xuống !"

      "Nhưng......"

      Lạnh lùng liếc y cái, Hiên Viên Kỳ : "Chuyện này, trẫm biết chừng mực!"
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 132
      "Bệ hạ, đêm nay người muốn đến Liễu uyển à?" Lai Phúc cầm áo choàng trong tay, hỏi Hiên Viên Kỳ phê duyệt tấu chương.

      Hiên Viên Kỳ ngẩng đầu lên, chỉ khẽ 'ừ'.

      Lai Phúc thấy vậy liền : "Thế nô tài chuẩn bị trước đây!"

      "Ừ!"

      Lai Phúc lui xuống, ngự thư phòng trở nên yên tĩnh hẳn, tiếng củi lửa kêu 'bôm bốp' vang lên trong gian tĩnh lặng, thể ngừng suy nghĩ được, giờ phút này, trong đầu y toàn là hình bóng của người trong Liễu uyển.

      Sau đó, dù có làm gì cũng thể tĩnh tâm phê duyệt tấu chương được nữa.

      Mực thấm qua trang giấy trắng, rồi lan rộng dần, nhìn từ xa trông rất giống đóa hoa màu đen nở rộ.

      Thất thần nhìn vết mực lem ra giấy, Hiên Viên Kỳ cố gắng tập trung vào tấu chương, nhưng lại thể như mong muốn.

      Lời vừa rồi của Hiên Viên Lận ảnh hưởng đến tâm trạng của y.

      Từ đầu người y muốn tìm về là Liễu Uẩn Nịnh, người y muốn lúc đầu cũng là Liễu Uẩn Nịnh, nhưng tại sao sau khi hay tin về Liễu Uẩn Nịnh, y lại chẳng biết phải làm thế nào.

      Đưa Liễu Uẩn Nịnh hồi cung để giam nàng bên cạnh mình, đây là điều y muốn, nhưng còn Liễu Vận Ngưng phải làm sao? Có giống như ý định lúc đầu, nhốt nàng vào thiên lao?

      ! thể nào!

      Ý nghĩ này vừa lóe lên bị y xua .

      Dừng bút với tâm trạng buồn bực, Hiên Viên Kỳ dựa người ra sau.

      Ngồi im hồi, nỗi buồn phiền giảm mà còn tăng, lần đầu tiên cảm thấy khó hạ quyết định đến vậy, mắt lóe sáng, y bỗng đứng bật dậy ra ngoài.

      Lúc ra khỏi ngự thư phòng, vừa hay Lai Phúc tiến vào, thấy Hiên Viên Kỳ tới, kinh ngạc hỏi: "Bệ hạ muốn đến Liễu uyển ngay bây giờ sao?"

      "Ngươi chờ ở đây, trẫm ra ngoài lát!"

      rồi Hiên Viên Kỳ bỏ quay đầu lại, để mặc Lai Phúc đứng ngây ra đó.

      dạo trong đêm, tâm trạng dường như bình ổn trở lại, những ngôi sao lẻ loi tỏa ánh sáng mong manh bầu trời đêm, Hiên Viên Kỳ vừa ngẩng lên thấy.

      Trăng tàn như lưỡi liềm soi bóng mình xuống khoảng trời đêm thanh vắng, bao phủ vạn vật, Hiên Viên Kỳ ngắm sao rồi nở nụ cười tự giễu.

      —- Mang đến ánh sáng cho vạn vật lại là mảnh trăng tàn đơn.

      Nghĩ vậy, Hiên Viên Kỳ khẽ giật mình, xoay người quát: "Ai đó?"

      lúc sau, cái bóng bé bước ra khỏi hòn non bộ cách đó xa, vẻ mặt sợ sệt, bước từng bước dè dặt đến trong ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Kỳ.

      Đợi đến khi nhìn người đó là ai, Hiên Viên Kỳ mới thay đổi vẻ mặt: "Chủ tử của người xảy ra chuyện gì sao?"

      Hiên Viên Kỳ nhận ra đó chính là thị nữ khác ở bên cạnh Liễu Vận Ngưng – Lý Nhĩ.

      Lý Nhĩ cúi đầu, xua tay trong sợ hãi.

      Thấy thế, Hiên Viên Kỳ chau mày: "Vậy ngươi đến đây làm gì?"

      "Nô tỳ đến đây là để báo cáo với bệ hạ chút chuyện......" Giọng của Lý Nhĩ có hơi run rẩy, mặc dù gặp Hiên Viên Kỳ ít lần, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy y nàng đều bất giác cảm thấy sợ hãi.

      "Chuyện gì?"

      "Vâng, là về chuyện của nương nương."

      "Liễu phi?" Hiên Viên Kỳ trở nên nghiêm túc, hỏi: "Liễu phi làm sao?"

      "Là về chuyện nương nương bị hãm hại, nô tỳ, nô tỳ suy nghĩ rất lâu rồi, vẫn thấy nên để nương nương tiếp tục phạm sai lầm nữa, từ khi nương nương vào cung cho đến nay, nô tỳ thấy nương nương thay đổi rất nhiều, trước đây nương nương rất lương thiện, nhưng bây giờ nương nương, người......người......"

      "Nàng làm sao?" Hiên Viên Kỳ còn kiên nhẫn trước ấp a ấp úng của nàng ta, lạnh lùng cắt ngang.

      "Người chỉ phản bội bệ hạ, còn hãm hại Vân phi nương nương, Vân phi là người tốt như vậy, nô tỳ lòng chịu được, nô tỳ thể để nương nương tiếp tục phạm sai lầm, bệ hạ, xin người minh giám cho!"

      Ánh mắt Hiên Viên Kỳ trở nên u ám, giọng điệu gay gắt: " cho ràng!"

      —- Phản bội? Liễu Vận Ngưng phản bội y?

      "Đứa con trong bụng nương nương...... phải của bệ hạ."

      "Hả?" Hiên Viên Kỳ cười lạnh: " phải của trẫm? Vậy của ai?"

      Lý Nhĩ thấy Hiên Viên Kỳ tin, cắn môi, nhanh nhảu đáp: "Là của Lãnh Thái y!"

      Nhìn nhìn Hiên Viên Kỳ, nàng tiếp lời: "Cả việc lần này cũng tay nương nương thực , bát dược Vân phi đưa đến cho nương nương chỉ đơn thuần là dược liệu an thai mà thôi, còn 'những thứ khác' có bên trong là nương nương tự bỏ thêm!"

      Ánh mắt lạnh băng của Hiên Viên Kỳ quét thẳng vào Lý Nhĩ: "Ngươi có biết người ngươi xấu là ai?"

      "Nô tỳ xấu nương nương!" Lý Nhĩ cố trấn tĩnh : " tin bệ hạ có thể hỏi các Thái y trong Thái y viện, lời khẳng định của họ rất đáng nghi, bởi vì thứ dược liệu đó họ chưa bao giờ thấy qua, thậm chí chưa từng nghe đến."

      "Họ chưa từng gặp thứ dược liệu giống vậy, đó là vì thế gian này chỉ có ba người biết đến nó, ngoại trừ Lãnh Thái y và nương nương ra, cũng chỉ có sư phụ của hai người mới biết, chắc bệ hạ còn chưa được hay, trước khi tiến cung nương nương quen biết Lãnh Thái y, nương nương chính là sư muội của Lãnh Thái y, còn Lãnh Thái y chịu tiến cung làm Thái y nguyên nhân cũng vì nương nương."
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 133
      "Họ chưa từng gặp thứ dược liệu giống vậy, đó là vì thế gian này chỉ có ba người biết đến nó, ngoại trừ Lãnh Thái y và nương nương ra, cũng chỉ có sư phụ của hai người mới biết, chắc bệ hạ còn chưa được hay, trước khi tiến cung nương nương quen biết Lãnh Thái y, nương nương chính là sư muội của Lãnh Thái y, còn Lãnh Thái y chịu tiến cung làm Thái y nguyên nhân cũng vì nương nương."

      "Liễu phi quen Lãnh Thái y từ trước?" Hiên Viên Kỳ cuối cùng cũng đáp lại, nhìn Lý Nhĩ mà mặt chút thay đổi, ánh mắt bình tĩnh đó càng khiến Lý Nhĩ sợ hãi.

      Nhưng lòng Hiên Viên Kỳ lại hề bình tĩnh như Lý Nhĩ nghĩ, trong lòng y ngầm nổi sóng mãnh liệt.

      Y bỗng nhớ đến những lúc Liễu Vận Ngưng gặp chuyện may, người đầu tiên chạy đến luôn là Lãnh Hàn Vũ, cái thái độ khẩn thiết đó cách thái độ mà Thái y đối với phi tử hậu cung quá xa.

      Lòng khi sinh nghi, nó liền giống ngọn lửa cháy lan ra thiêu trụi cả đồng cỏ thể vãn hồi, nhưng cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, nếu y Đế Vương, đương nhiên có khả năng chỉ tin vào lời của tiểu tỳ mà vội kết luận.

      Vì vậy y lạnh lùng hỏi: "Làm vậy có lợi gì với ngươi? Đáng giá để ngươi bán đứng cả chủ tử của mình?"

      Lý Nhĩ cúi đầu, cắn môi, chua xót : "Bởi vì nô tỳ nhìn đặng, nô tỳ mong người tốt như Vân phi lại lọt vào vòng hãm hại của nương nương, tuy nô tỳ theo nương nương tiến cung, nhưng nô tỳ vẫn còn phân biệt được phải trái đúng sai, làm vậy là chỉ hy vọng nương nương tiếp tục phạm sai lầm."

      Hiên Viên Kỳ lạnh lùng nhìn nàng, Lý Nhĩ cúi đầu tiếp lời: "Nô tỳ thể trơ mắt nhìn nương nương phạm lỗi nữa, cũng thể trơ mắt nhìn nương nương vì tư lợi mà hãm hại Vân phi nương nương bị bệ hạ đày vào lãnh cung, hôm nay nô tỳ đến đây chỉ để hoàn thành quyết định cược bằng tính mạng, chỉ hy vọng bệ hạ có thể minh giám!"

      "......"

      im lặng bức người từ từ lan rộng, Lý Nhĩ vẫn cúi đầu, hai tay buông thõng hai bên ướt đẫm mồ hôi, cắn môi chờ phản ứng của vị Đế Vương, rất lâu sau mới nghe Hiên Viên Kỳ từ tốn : "Nếu để trẫm phát ngươi có lời nào giả dối, ngươi biết thế nào là sống bằng chết!"

      Bỏ lại lời này, nhìn sắc mặt trắng bệch của Lý Nhĩ, Hiên Viên Kỳ sải bước về phía Liễu uyển.

      Đợi đến khi thấy bóng Hiên Viên Kỳ, hai chân Lý Nhĩ thể trụ nổi sức nặng toàn thân được nữa, lập tức ngã khuỵu.

      khí thế bức người, khí thế đáng sợ!

      Lý Nhĩ ôm ngực, thở hồng hộc.

      Nhưng sợ hãi từ từ biến mất, rất lâu sau, ánh mắt nàng chỉ còn lại nỗi niềm sâu như biển.

      Hít hơi sâu, khí giá buốt xâm nhập phổi của nàng, lạnh đến tận tim.

      —- Nương nương, chớ có trách ta!
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :