1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 124
      Cánh tay ôm nàng khẽ siết chặt, đưa mũi ngửi lấy hương thơm người nàng, lần đầu tiên, ý cười thỏa mãn xuất trong mắt y.

      Đây là niềm vui cách nào xóa nhòa—-

      Liễu Vận Ngưng lẳng lặng rúc vào lòng y, vô cùng ngoan ngoãn.

      Xoay xung quanh hai người họ là bầu khí ấm áp, từ xa nhìn lại, giống bức tranh đẹp, bức tranh tuyệt đẹp.

      Nhưng đó cũng chỉ là giống mà thôi.

      Thiếu nữ lẳng lặng rúc vào lòng Đế Vương, cúi đầu im lặng, ánh mắt khuất sau hàng mi lại vô cùng bình tĩnh.

      Cứ như mặt hồ gợn sóng.

      "Bệ hạ—-" Nàng mở lời: "Thần thiếp muốn xin người việc."

      Hiên Viên Kỳ do dự đáp: "Là về phụ thân ngươi?"

      Nàng đáp thẳng: "Thần thiếp cúi xin bệ hạ tác thành." Giọng như khí, rồi lại nặng nề đáp xuống lòng y.

      cảm giác thể thành lời lan rộng trong lòng y.

      —- Giọng bình thản, chắc phải nàng đánh mất thứ gì?

      Dịch người lui lại chút, Hiên Viên Kỳ im lặng nhìn nàng, hai mắt y lắng đọng thứ cảm xúc mà nàng thể thấy được, nên nàng lựa chọn cúi đầu nhìn y.

      Áp lực đè nặng y, khiến y hô hấp có chút khó khăn.

      Dời mắt, vô tình thấy bát dược đen ngòm còn bốc khói nghi ngút được đặt bên cạnh, quay đầu hỏi nàng: "Ngươi chưa uống dược?"

      Nhìn theo tầm mắt y, Liễu Vận Ngưng đáp: "Lúc nãy còn nóng, thần thiếp bảo Lưu Dục để đó cho nguội."

      Y gì thêm, bưng bát dược lên, tay còn lại lấy thìa múc muỗng đưa đến bên miệng nàng.

      Động tác của y có phần lúng túng, nhưng lại chứa nhu tình mật ý.

      Liễu Vận Ngưng nhìn sang, đưa tay đón lấy bát dược: "Thần thiếp tự làm được rồi."

      Tránh tay nàng, sắc mặt Hiên Viên Kỳ có nhiều biến hóa, chỉ thản nhiên : "Trẫm muốn đút."

      Liễu Vận Ngưng gì.

      Dược rất đắng, cả miệng lưỡi đều cảm thấy chua chát.

      Nàng chau mày, uống từng thìa dược.

      Đút xong, tâm tình Hiên Viên Kỳ hình như rất tốt, lại ôm chầm lấy nàng, gối đầu xuống hõm vai nàng, thủ thỉ: "Thái y , mấy ngày này ngươi phải tĩnh dưỡng cho tốt, qua bảy tháng nữa con của chúng ta có thể bình an chào đời."

      Y : "Từ nay về sau, trẫm đối xử tốt với ngươi."

      Nàng chỉ im lặng nghe, cắt ngang, vẻ mặt cũng có nhiều biến hóa.

      "Đến lúc đó, trẫm lập nó làm Thái tử, ngươi thấy có được ?"

      Lúc nghe thấy câu đó, mắt nàng thoáng xao động rồi nhanh chóng trầm tĩnh lại, chỉ : "Vậy Liễu Uẩn Nịnh sao? Nếu tương lại tỷ ấy trở về, cũng mang thai con của bệ hạ, vậy phải làm sao?"

      ngờ đến vấn đề này, Hiên Viên Kỳ khẽ run lên, rồi nhanh chóng đáp: "Trẫm chỉ muốn lập con ngươi làm Thái tử."

      Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ khiến Liễu Vận Ngưng giật mình, mà ngay cả Hiên Viên Kỳ, cũng giật mình.

      Y vừa mới gì?

      Trẫm chỉ muốn lập con ngươi làm Thái tử?

      Y vừa mới lời này sao?

      Tại sao lúc y những lời này lại hề có chút do dự? Hơn nữa, sau khi xong lời này, nàng có ảo giác như y vừa mới thở phào nhõm?

      Cúi đầu, khôi phục vẻ mặt lãnh đạm như trước, nếu Hiên Viên Kỳ, cứ vậy .

      "Ngươi nghỉ ngơi trước , lát nữa trẫm lại đến thăm." rồi, y đứng dậy bỏ , cũng như vô số lần trước, bỏ lại nàng mình trong căn phòng lạnh lẽo.

      Ngơ ngác nhìn tẩm cung lạnh lẽo, hồi lâu, Liễu Vận Ngưng buông thõng tay, tự giễu thoáng trong mắt nàng.

      —- Liễu Vận Ngưng, chẳng lẽ ngươi còn ôm hy vọng với y hay sao?

      Tin Liễu phi mang thai đến ngày truyền khắp Hoàng cung, chuyện này càng khiến mọi người giật mình sửng sốt hơn chuyện Liễu phi quỳ ngoài ngự thư phòng cả đêm.

      Nhưng ngoại trừ kinh ngạc ra, ít người cũng ôm ý định ngồi xem kịch, Vân phi và Liễu phi, hai vị phi tử đều có địa vị cao ngang nhau lại đồng thời mang thai, tuy Vân phi mang thai sớm hơn Liễu phi đến tháng, nhưng gần đây Liễu phi rất được sủng ái, vậy rốt cục Hoàng tử của ai được sủng ái hơn nhỉ?

      Phần lớn đều nghiêng về Liễu phi, tuy nàng bị phế bỏ hậu vị, nhưng gần đây bệ hạ đối xử với nàng giống bình thường nên thể xem , hậu cung từ trước đến nay chỉ thấy người mới cười chứ ai thấy người xưa khóc bao giờ, Vân phi vào cung lâu như vậy, nếu được sủng ái được sủng ái từ sớm rồi, có thể nào còn chờ đến bây giờ.

      Nhưng cũng có số ít xem trọng Vân phi, dù sao nàng vào cung lâu, bệ hạ vẫn thường xuyên đến cung của nàng, chỉ cần điểm này thôi đủ lý giải, Vân phi vẫn còn chiếm vị trí quan trọng trong lòng bệ hạ.

      Vậy rốt cục là ai ưu thế hơn?

      Mỗi người đều ôm suy nghĩ khác nhau, nhưng đều nhất trí phải chờ Vân phi và Liễu phi sinh xong mới biết được.

      Nhưng mọi việc thường phát triển theo hướng mà ai ngờ tới.

      Ngày hôm đó, sau khi Liễu Vận Ngưng tiễn các phi tử đến thăm nàng biết là lần thứ mấy rồi, bỗng Lưu Dục bưng hộp gỗ từ bên ngoài vào.

      "Nương nương, đây là bát dược an thai mà Vân phi mang đến cho người, tỳ nữ mang cái này đến là Vân phi cố ý bảo ngự trù phòng chuẩn bị, người nhất định phải uống hết, như vậy mới tốt cho thai nhi của nương nương."

      Cẩn thận đặt hộp gỗ xuống, Lưu Dục mở nắp hộp, mùi thơm của dược liệu tỏa ra phảng phất trước mũi Liễu Vận Ngưng, nhè , thơm thơm, nàng đoán đây là dược liệu an thai có tác dụng an thần tĩnh tâm.

      Nàng khẽ mỉm cười, đưa bát đến bên môi, mùi dược dìu dịu, nàng ngửi ngửi hồi, sau đó mới từng ngụm, từng ngụm uống cạn.

      Lưu Dục đau lòng nhìn nàng.

      Hình như chỉ khi nhắc đến thai nhi trong bụng nàng, nương nương mới có thể mỉm cười lòng.

      Hơn nửa tháng nay, nhìn thấy nương nương ngày càng im lặng, ngay cả khi bệ hạ đến thăm, cũng rất hiếm khi thấy nương nương mỉm cười lòng, nhìn thấy nương nương như vậy, nàng chỉ có thể lo lắng, nương nương như vậy, khiến nàng cảm thấy xa lạ.

      Tiếng đặt bát xuống bàn khiến Lưu Dục hoàn hồn, nàng ngẩng đầu, thấy Liễu Vận Ngưng đứng dậy, hình như là muốn vào phòng trong.

      Cũng đúng, mấy ngày qua, bình thường thấy phi tử nào lui tới, nhưng bỗng nhiên lại như đàn kiến ngửi thấy mùi đường, ngày nào cũng chạy đến thăm, mặc kệ tinh thần nương nương có tốt hay , ai cũng tranh nhau đến, là, từ sáng đến giờ, nương nương hề có thời gian rảnh để nghỉ ngơi.

      Vừa nghĩ, Lưu Dục vừa dọn bàn: "Nương nương, nhân lúc còn sớm, người vào trong nghỉ ngơi chút , vậy mới có sức tiếp bệ hạ."

      "Lưu......Lưu Dục......" cúi đầu dọn dẹp, đột nhiên nghe thấy tiếng la đau đớn của Liễu Vận Ngưng, nàng có hơi kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu: "Nương nương, người làm sao thế?"

      Cuống quít đặt tất cả trong tay xuống, Lưu Dục chạy nhanh tới đỡ Liễu Vận Ngưng, cuống hết cả lên, cánh tay đỡ Liễu Vận Ngưng nhịn được run rẩy.

      "Nương nương, nương nương, người sao thế? Có chỗ nào khỏe à?" Lưu Dục gấp đến độ muốn khóc, nàng chưa từng gặp phải tình huống này, phút chốc bối rối biết làm sao.

      Mặt Liễu Vận Ngưng trắng bệch còn giọt máu, mồ hôi chảy ròng ròng, bụng đau đớn kịch liệt khiến nàng hoảng sợ.

      —- , phải đâu mà......

      đâu......

      Nàng lắc đầu, nước mắt giàn giụa.

      Cảm giác được có thứ chất lỏng ấm chảy xuống chân, ràng đến đáng sợ, nháy mắt, thế gian trở nên hỗn loạn, chỉ còn lại tuyệt vọng.

      Chất lỏng màu đỏ làm ướt quần lụa mỏng màu trắng, Lưu Dục hoảng đến độ trợn mắt: "Nương nương—-"

      Tiếng hô kinh hoàng cắt đứt yên tĩnh ban trưa.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 125
      khí trong cung trở nên ngưng trọng.

      Có ai ngờ được, tin Liễu phi mang thai truyền ra ngoài còn chưa đầy tháng, vậy mà Liễu phi sinh non.

      Mà lại là sinh non cách bất bình thường nhất trong những chuyện bất bình thường.

      Trong Hoàng cung, chuyện bị kẻ khác hãm hại có gì đáng ngạc nhiên, nhưng chuyện khiến mọi người ngạc nhiên, là chuyện xảy ra sau khi Liễu phi sinh non.

      Liễu phi uống hết bát dược an thai Vân phi mang đến, an thai đành, chẳng những thai nhi bị mất mà người đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Thái y ra ra vào vào với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

      Trong cơn hoảng loạn, Lưu Dục sai người đến thông báo cho vị Đế Vương còn tham gia nghị , ngờ Đế Vương lại tức giận, đứng bật dậy với vẻ mặt u ám đến dọa người, bỏ mặc chúng đại thần ngồi nghị mà chạy thẳng đến Liễu uyển.

      Tất cả Thái y trong Hoàng cung đều được triệu đến, nhất thời, ai trong cung cũng cảm thấy bất an, bầu khí nặng nề như bao trùm lấy tất cả mọi người.

      Lúc biết Liễu Vận Ngưng uống bát dược an thai mà Vân phi mang đến sau đó trở nên như vậy, Đế Vương do dự hạ lệnh đày Vân phi vào lãnh cung, chờ Liễu phi tỉnh lại rồi mới quyết định.

      Nhưng từng ngày từng ngày trôi qua, Liễu phi vẫn có dấu hiệu tỉnh lại, vẻ mặt các Thái y ngày càng nghiêm trọng hơn, vẻ mặt lo lắng của Đế Vương lại càng khiến người ta sợ hãi, áp lực cực lớn, các Thái y ngừng dốc hết sức lực, nhưng dù có làm thế nào, Liễu phi vẫn chẳng có dấu hiệu tỉnh lại.

      Mặc cho có uống bao nhiêu là dược liệu quý, Liễu phi đều phun ra hết, uống bao nhiêu phun bấy nhiêu, nếu cứ vậy phải chuẩn bị tâm lý đón nhận.

      Nhưng mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Đế Vương, Thái y nào dám như vậy, ai cũng ôm tia hy vọng cuối cùng, dốc hết toàn lực cứu chữa, hy vọng kỳ tích xuất .

      Nhưng thời gian cứ thế trôi qua, thần thái tuyệt vọng càng lớn dần mặt chúng Thái y, đến nước này rồi, vẫn chỉ nhìn thấy tuyệt vọng.

      Ngày thứ bảy trôi qua, Liễu phi hôn mê suốt bảy ngày mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, ngó thấy vẻ mặt Đế Vương càng ngày càng u ám, tâm tình chúng Thái y cũng càng ngày càng nặng nề.

      Cuối cùng, Đàm Thái y đứng ra, báo cáo tình hình mấy ngày qua cho vị Đế Vương: "Bệ hạ, tình trạng của nương nương rất nguy kịch, cơ bản muốn—-" Lão dừng chặp, vờ như thấy ánh mắt thâm trầm của Hiên Viên Kỳ, dời mắt nhìn thiếu nữ nằm hôn mê giường, thẳng ra: " cơ bản có muốn dùng dược và châm cứu thêm cũng vô dụng, nếu qua đêm nay mà nương nương vẫn tỉnh lại, chỉ e......"

      Lão gì thêm, nhưng ai nghe cũng hiểu được, sắc mặt Hiên Viên Kỳ trầm hẳn, y đột nhiên đứng phắt dậy: "Chỉ e cái gì? Bất luận thế nào, trẫm ra lệnh cho ngươi, nhất định phải chữa khỏi cho Liễu phi!"

      "Bệ hạ, đương nhiên thần cố gắng hết sức, nhưng thần cũng dám khi quân, thần nắm chắc có thể chữa khỏi cho Liễu phi nương nương được hay , chuyện này......"

      Y ngắt lời Đàm Thái y, kiên quyết : "Bất luận thế nào, trong vòng ba ngày trẫm muốn thấy Liễu phi tỉnh lại, nếu làm được, các ngươi phải chôn cùng Liễu phi!" Giọng luôn giữ được bình tĩnh nay lại chứa run rẩy.

      Chúng Thái y nghe y xong mặt tái xanh, thậm chí có số người cảm giác đầu gối như nhũn , đứng vững nữa.

      Lạnh lùng nhìn các Thái y có mặt trong phòng, rồi lia mắt nhìn Lãnh Hàn Vũ quỳ bên giường, đưa lưng về phía y.

      "Trẫm hy vọng lại nghe thấy lời bất lực linh tinh nào nữa!" Dứt lời, phất mạnh tay ra sau lưng, y sải bước rời .

      Trong khoảng thời gian ngắn, mỗi người trong Liễu uyển đều nín thở, dám mở miệng thở hắt ra, cúi đầu cung tiễn vị Đế Vương của họ.

      Tay chắp sau lưng siết lại thành nắm đấm, ống tay áo rộng che khuất bàn tay run rẩy, Hiên Viên Kỳ dừng bước, nhìn đôi tay của mình, thể tin được là nó khẽ run rẩy.

      nỗi sợ hãi sâu sắc, rất sâu sắc, khi nghe những lời Đàm Thái y , đầu óc y hoàn toàn trống rỗng.

      Khuôn mặt tái nhợt còn giọt máu đó khắc sâu trong đầu y, muốn nhớ đến nữa nó cứ liên tục ùa về.

      nỗi sợ hãi sâu sắc, đúng, là sợ hãi, nháy mắt đè nặng tâm thần y.

      Liễu Vận Ngưng chết sao? cứ vậy mà bỏ , bằng cái chết ư?

      Sao có thể như thế được! Sao có thể để nàng dùng cái chết mà bỏ được!

      Ánh sáng trong mắt yếu dần, đôi mắt đen láy trở nên thâm trầm, lạnh lẽo giá băng lan rộng từ đáy mắt.

      Y siết chặt nắm đấm, tiến về phía Ngọc Hoa cung.

      Vân phi sao chép kinh văn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cửa sổ mở đối diện với cửa sổ phòng Lệ phi, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lệ phi nhìn mình chằm chằm.

      Nhưng biết là Vân phi nhìn thấy hay căn bản là thèm để ý đến, Vân phi từ đầu tới cuối hề ngẩng đầu nhìn sang, chỉ chuyên tâm sao chép kinh văn.

      Nếu Ngọc Hoa cung được xưng là lãnh cung của hậu cung, chắc chắn có chuyện náo nhiệt như các cung điện khác, phòng ốc vắng lặng như bị bỏ hoang, mặt đất đầy cỏ khô vàng úa, cành cây mọc um tùm chút mỹ cảm, trông tiêu điều.

      Lúc Hiên Viên Kỳ bước chân vào Ngọc Hoa cung, vừa hay Vân phi buông bút, thấy Hiên Viên Kỳ sải bước tiến vào, hình như nàng hề kinh ngạc, bình tĩnh hành lễ: "Thần thiếp bái kiến bệ hạ!"

      Hiên Viên Kỳ lạnh lùng nhìn nàng, lời.

      Vân phi vẫn khom gối, vẻ mặt ôn hòa, Hiên Viên Kỳ bảo nàng đứng dậy, nàng vẫn duy trì tư thế đó.

      Lạnh lùng nhìn nàng hồi, Hiên Viên Kỳ làm như thấy đầu gối nàng khẽ run rẩy, hàn quang trong mắt đủ đông chết người.

      Đáng tiếc Vân phi lại hề sợ hãi, im lặng hồi rồi bỗng hỏi: " biết Liễu phi muội muội bây giờ thế nào?"

      "Vân phi—-" Hiên Viên Kỳ cuối cùng cũng chịu chuyện, giọng lạnh lẽo: "Ngươi cho rằng sau khi Liễu phi xảy ra chuyện, người còn có thể may mắn thoát tội ư?"

      "Thần thiếp hiểu ý của bệ hạ."

      " hiểu?" Y tuy giận nhưng vẫn cười: "Vân phi, nếu ngươi an phận sinh con cho trẫm, có lẽ ngươi còn có thể giữ mình ở lại trong cái cung bé của ngươi, đáng tiếc ngươi lại khôn ngoan, ngươi ngàn vạn lần nên toan tính với Liễu phi!" Câu cuối được y nhấn mạnh bằng giọng lạnh lẽo giá băng hơn bão tuyết tháng mười hai.

      "Bệ hạ—-" Vân phi tự cho phép mình đứng thẳng người, bình tĩnh : "Thần thiếp biết bệ hạ lo lắng cho Liễu phi muội muội, chuyện này thần thiếp còn có thể lý giải được, nhưng thần thiếp thể minh oan cho chính mình—-"

      "Bát dược an thai đó đúng là thần thiếp gọi người đến làm, cũng là thần thiếp sai người mang sang, nhưng thần thiếp có thể thề với trời, thần thiếp tuyệt đối bỏ thêm những thứ nên bỏ, tuy thần thiếp hẳn thông minh, nhưng cũng ngốc đến nỗi làm vậy, bát dược thần thiếp mang sang, nếu Liễu phi uống xong mà xảy ra chuyện người đầu tiên bị tình nghi chính là thần thiếp, thần thiếp vậy chứ có ý gì khác, chỉ hy vọng bệ hạ cho thần thiếp công bằng."

      Lời dịu dàng, từng chữ từng chữ ràng vô cùng, Vân phi vẫn có biểu cảm nào khác lạ, bình tĩnh thản nhiên, nhìn ra nghĩ gì trong lòng.

      "Hơn nữa thần thiếp cũng mang giọt máu của bệ hạ."

      Tiếng cười nhạo truyền từ cửa số phòng đối diện đến, cứ như ảo giác.

      "Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, như vậy, cách nguy hiểm nhất cũng là cách an toàn nhất, ngươi cho rằng trẫm hiểu đạo lý này sao?"

      "Thần thiếp dám."

      "Vân phi, ngươi nghe đây, nếu Liễu phi xảy ra chuyện gì, ngươi cũng sống nổi đâu!"

      Từng câu từng chữ mang theo giọng điệu rét lạnh giá buốt hơn tuyết rơi ngoài trời.

      "Ngươi là người đầu tiên chôn cùng nàng!"
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 126
      Hiên Viên Kỳ bỏ , Vân phi vẫn nhìn theo cái bóng kiên quyết của y, vẻ mặt bình tĩnh.

      Tiếng cười nhạo lại truyền đến từ cửa sổ phòng đối diện: "Vân phi, ta lòng cảm thấy đáng thương thay cho ngươi!"

      Vân phi xoay người lại, im lặng nhìn Lệ phi cười nhạo mình, trong đôi mắt đầy nhạo báng đó còn có hận ý.

      Nhưng ánh mắt của Vân phi vẫn rất bình tĩnh, mắt nhìn Lệ phi như tiểu hài tử hiểu chuyện, ánh mắt đó khiến Lệ phi vô cùng bực bội, cố nén ngọn lửa giận bùng cháy, Lệ phi cười lạnh, : "Vân phi, ta mở to mắt nhìn ngươi chịu báo ứng như thế nào!"

      Vân phi thản nhiên liếc nàng cái, cầm cây bút lên, chậm rãi viết chữ 'Nhẫn' nổi bật giấy.

      "Vậy ngươi cứ tiếp tục nằm mơ !" —-

      Màn đêm dần buông xuống, vẻ mặt của chúng Thái y càng thêm phần căng thẳng, bởi lẽ người mà bọn họ dốc toàn lực cứu chữa hề có chút khởi sắc, khí Liễu uyển vô cùng nặng nề, ai dám chuyện lớn tiếng, mỗi người vẻ mặt sầu não khác nhau.

      chỉ Liễu uyển mới có bầu khí nặng nề, mọi người dưới hậu cung đều tỏ vẻ thận trọng, sợ cẩn thận cái liền rước tai bay vạ gió vào người.

      Bởi vì vị Đế Vương của bọn họ u ám đến mức dọa những kẻ nhát gan bật khóc.

      Tới giờ đốt đèn, số lần ra ra vào vào Liễu uyển của các Thái y giảm bớt, ít người định bỏ cuộc, còn Lưu Dục đứng bên sắp bật khóc đến nơi, ngoại trừ Lãnh Hàn Vũ toàn tâm toàn ý ngồi canh bên giường ra, các Thái y còn lại đều nghĩ đến chuyện lo hậu .

      Cánh cửa khép hờ bỗng bị đẩy bật, Lưu Dục quay lại thấy Tam Hoàng tử ăn vận xộc xệch tay ôm gối đứng ngoài cửa.

      Lưu Dục vội chạy ra đón, ôm lấy nó: "Tam Hoàng tử, trời lạnh, sao người hài vội chạy ra đây?"

      Tam Hoàng tử mếu máo, ấm ức : "Có phải mẫu phi bỏ lại Linh Nhi ?"

      Lưu Dục kinh ngạc: "Sao Tam Hoàng tử lại nghĩ như vậy? Nương nương sao có thể bỏ Tam Hoàng tử lại được?"

      "Nhưng lâu rồi mẫu phi có đến thăm Linh Nhi, Linh Nhi cũng lâu rồi được gặp mẫu phi!" Đôi mắt ngây thơ như nai con đẫm nước mắt, tròn xoe đôi mắt vô tội như muốn hỏi tại sao lại ăn hiếp nó.

      Lưu Dục cảm thấy xót xa: "Tam Hoàng tử ngoan, nương nương bị bệnh, chứ phải bỏ rơi Tam Hoàng tử đâu, Tam Hoàng tử đừng suy nghĩ lung tung nữa."

      Nghe vậy, Hiên Viên Linh giật mình: "Mẫu phi bị bệnh?" Nó bỗng giãy khỏi cái ôm của Lưu Dục: "Linh Nhi muốn gặp mẫu phi, Linh Nhi muốn gặp mẫu phi!"

      Lưu Dục vội ôm chặt nó: "Tam Hoàng tử, đừng làm ồn đến các Thái y." rồi liền dắt nó ra khỏi tẩm cung.

      Đợi đến khi ra ngoài, Lưu Dục mới : "Tam Hoàng tử, bây giờ nương nương bị bệnh, nên Tam Hoàng tử phải ngoan đừng khiến nương nương phải lo lắng, biết chưa?"

      "Nương nương để ý đến Linh Nhi là vì bị bệnh sao?"

      "Ừ, nương nương—-" Chưa xong mắt Lưu Dục hoe đỏ: " giờ nương nương cần phải nghỉ ngơi, người nhất định phải ngoan, đừng làm phiền người, biết chưa? Đợi đến khi nương nương hết bệnh rồi đến thăm người."

      "Nhưng—-" Tam Hoàng tử cúi đầu, thỏ thẻ: "Linh Nhi muốn gặp mẫu phi......" Còn chưa xong, Tam Hoàng tử lách người, vượt qua Lưu Dục.

      "Tam Hoàng tử—-" Lưu Dục vội vàng kéo Tam Hoàng tử lại, dỗ dành: "Các Thái y chẩn bệnh cho nương nương, chúng ta đừng làm ồn họ! Bằng bệnh của nương nương khỏi được!"

      " vậy ư?" Tam Hoàng tử vẫn ôm mối nghi ngờ với nàng, nhưng ngoan ngoãn vụt chạy nữa, do dự đứng tại chỗ.

      Lưu Dục gật đầu khẳng định, định gì đó mắt vô ý nhìn thấy bóng Lãnh Hàn Vũ, thầm sốt ruột, ngay cả những lời định với Tam Hoàng tử cũng quên mất, tiến đến hỏi: "Lãnh Thái y, nương nương thế nào?"

      —- Nhiều ngày vậy rồi, tại sao vẫn hề khởi sắc?

      Sắc mặt Lãnh Hàn Vũ được tốt lắm, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy mỏi mệt, khẽ lắc đầu, y thấp giọng : "Ta viết thư báo cho sư phụ, nếu......" Y gì thêm, suốt bảy ngày ngủ đủ giấc mà cứ ngồi canh nàng, y mệt đến thể trụ nổi nữa, nhưng thứ mệt nhất chính là trái tim y.

      "Thái y, bệnh của mẫu phi khi nào mới khỏi?" Tam Hoàng tử đứng bên cạnh bỗng xen ngang, đôi mắt to tròn nhìn y đầy hy vọng.

      Lãnh Hàn Vũ vỗ đầu nó, nở nụ cười thản nhiên: " khỏi, nhanh khỏi thôi......" Lặp lặp lại, biết là thuyết phục ai nữa.

      Lưu Dục nhìn y, muốn lại thôi.

      Hồi lâu, khẽ thở dài, Lưu Dục : "Nương nương rất nặng lòng với đứa con vô duyên này!"

      Sắc mặt Lãnh Hàn Vũ trở nên ảm đạm, im lặng hồi rồi đổi đề tài: "Bát dược mà Vân phi mang đến đúng là để an thai, nhưng trong đó lại có thứ dược liệu nên có—-" Vẻ mặt y vô cùng nghiêm túc: "'Thệ Thủy' vô sắc vô vị, là loại dược liệu mà thế gian này chỉ có ba người biết điều chế."
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 127
      Sắc mặt Lãnh Hàn Vũ trở nên ảm đạm, im lặng hồi rồi đổi đề tài: "Bát dược mà Vân phi mang đến đúng là để an thai, nhưng trong đó lại có thứ dược liệu nên có—-" Vẻ mặt y vô cùng nghiêm túc: "'Thệ Thủy' vô sắc vô vị, là loại dược liệu mà thế gian này chỉ có ba người biết điều chế."

      Nghe vậy Lưu Dục trợn mắt, vội kéo ống tay áo của y: "Lãnh Thái y vậy có phải biết ai hại nương nương? Là Vân phi ư? Có phải nàng ta ?"

      Khẽ giãy khỏi tay nàng, Lãnh Hàn Vũ thấp giọng : " phải, rốt cục ai làm ta cũng biết, nhưng......" Giọng của y mang theo thương cảm thể thành lời: "Sư phụ ta có người bằng hữu mở thanh lâu, còn 'Thệ Thủy' chính là do sư phụ ta chế ra vì y, nó được chuyện dùng trong thanh lâu, ngoại trừ ta và nương nương ra, ai biết được điều này, chỉ là—-"

      Lưu Dục cảm thấy kinh hãi, ngây ra nhìn y.

      "Ngươi biết ? 'Thệ Thủy' gây hại cho sức khỏe người dùng, nhưng cơ thể của nương nương vốn......" Y hít hơi sâu, Lưu Dục ngơ ngác : "Nếu...... Nếu vậy......"

      "Ngươi có biết thế có nghĩa là gì ?" Lãnh Hàn Vũ nhìn nàng, đôi mắt luôn ôn hòa như nước lại hiếm khi nghiêm đến vậy: "Người kê đơn đó, biết rất tình trạng của nương nương."

      "Ý người là......"

      "Ừ!" Lãnh Hàn Vũ gật đầu, nghiêm túc : "Liễu uyển, có nội gián!" —-

      Ban đêm, Liễu uyển vô cùng yên tĩnh, chỉ có thị nữ canh cửa và số Thái y được phái đến lưu lại qua đêm phòng hờ có chuyện bất trắc xảy ra, trong phòng ngủ u tối chỉ có ánh nến leo lét, lâu lâu gió lạnh thổi ngang qua khiến nó ngừng lay động.

      Các Thái y mệt mỏi mấy ngày nay vừa đặt lưng xuống chỗ ngủ do Lưu Dục chuẩn bị ngáy khò, có gì kỳ lạ cả, mặt ai cũng nhuốm màu mỏi mệt, ngay cả thị nữ canh cửa cũng vậy, tinh thần người nào cũng căng như dây đàn.

      Thiếu nữ giường chưa từng tỉnh lại lần nào vẫn còn rơi vào tình trạng hôn mê sâu, khuôn mặt nhợt nhạt bình thản như nước, cứ như hồn rời khỏi xác, im lặng ngủ say.

      Lưu Dục mở to đôi mắt đầy tia máu canh bên giường, cho dù có mệt đến mấy cũng muốn chợp mắt, nhìn bốn thị nữ ngủ gật, nàng lắc đầu mặc kệ.

      —- Kiên trì nhiều ngày vậy rồi, chắc là đến giới hạn?

      Lẳng lặng nhìn thiếu nữ hôn mê hề phản ứng trước bất kỳ tác động nào, nàng nghĩ, cả tẩm cung chỉ có mình nàng là tỉnh táo nhất, cho nên nàng càng thể ngủ.

      Nhưng được như mong muốn, mùi hương phảng phất trước mũi, nàng ngơ ngác, nghĩ mùi hương này từ đâu ra người ngả xuống, mất ý thức.

      Trong phòng vẫn tối và im ắng như trước, thân hình gầy lẻn từ ngoài cửa sổ vào, dưới ánh trăng thanh vắng, mái tóc bạc của y khiến người khác phải chú ý, nhưng thứ càng khiến người khác phải chú ý đó là vẻ ngoài như thiếu niên của y, dung mạo trẻ tuổi tuấn tú như tiên, nhưng lại có mái tóc bạc, nếu bình thường mà bị nhìn thấy, e là bị xem là người ngoại tộc.

      Rón rén bước đến bên giường, nhìn Lưu Dục yếu ớt ngả xuống, vốn định đá văng nàng nhưng nghĩ lại sao đó, cuối cùng vẫn chịu khó làm người tốt lần, dìu nàng ngồi xuống ghế.

      "Đây coi như là vì ngươi đối xử tốt với đồ nhi của đại gia nên mới có đãi ngộ đặc biệt đấy nhé!" Thiếu niên làu bàu, rồi quay sang nhìn thiếu nữ hôn mê, chau mày lẩm bẩm: "Sao lại để bản thân phải chịu khổ như thế này chứ! Lại còn muốn bổn đại gia phải tự thân xuất mã, là, giống đồ đệ chân truyền của bổn đại gia chút nào!"

      Miệng ngừng , thiếu niên ngồi xuống bắt mạch cho thiếu nữ. Thời gian trôi , đôi mày thanh tú của y càng chau chặt, mặt càng ngày càng nhăn, có vẻ như muốn giẫm chết con ruồi vậy.

      " là, là! Đồ nhi của bổn đại gia sao lại để bản thân phải khổ đến nhường này!" Bực bội chất vấn, trong đôi mắt trong suốt đều là tức giận như tiếc rèn sắt thành thép*, thiếu niên giận dỗi trợn mắt nhìn thiếu nữ có tới nửa ngày, thiếu nữ vẫn im lặng như trước, hề phản ứng trước tức giận của y. (*Rèn sắt thành thép: cầu nghiêm khắc với người khác để mong họ hoàn thiện mình hơn)

      Cuối cùng vẫn là y chịu thua trước: " là, lớn vậy rồi còn biết tự chăm sóc mình!"

      đến đó, y bực mình rút ngân châm giấu trong vạt áo ra, huơ nó lửa nến, kim châm bằng bạc dưới ánh lửa nóng lên, thừa dịp hơi nóng chưa tan liền châm xuống đỉnh đầu thiếu nữ, từng cây từng cây, trong thoáng, người thiếu nữ cắm đầy ngân châm.

      Lại lấy tiếp bình sứ trong vạt áo ra, chau mày nhìn thiếu nữ hồi lâu rồi nhìn nhìn bình sứ trong tay, lẩm bẩm: " ngờ cuối cùng lại dùng với đồ đệ của mình!" Lúc giọng điệu rầu rĩ vô cùng, hơn nữa, nếu nghe kỹ cảm nhận được thương cảm giấu.

      Trăng dần lên cao, ngoài phòng tuyết bắt đầu rơi, gió tuyết tênh, từng cơn từng cơn như lũ hồn nhà thoát khỏi cơ thể thực, muốn trở về. Hoặc giả, thể quay về?

      Ánh trăng thanh vắng chiếu qua khung cửa sổ, mơ hồ thấy tất cả vật trong phòng, còn trong phòng ngủ im ắng, có cái bóng gầy bận rộn với công việc.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 128
      Lúc cái bóng gầy hoàn thành nhiệm vụ, trời hửng sáng, thiếu niên ưỡn thẳng tấm lưng đau nhức, lau mồ hôi đọng trán.

      "Ngưng Nhi, vi sư cũng chỉ có thể làm được đến vậy thôi." Giọng dịu dàng mang chút xót xa, y cúi người, lau mồ hôi trán cho nàng, động tác dịu dàng như chăm sóc con búp bê thủy tinh.

      "Sư huynh con dám để con phải chịu tổn thương, con yên tâm, vi sư dạy dỗ nó ngay! Dám bảo vệ tốt sư muội đáng của mình!" Giọng điệu căm hận, thiếu niên nhìn nàng lần cuối rồi xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, cũng như khi đến, thoáng thấy tăm hơi.

      đến cũng kỳ lạ, thiếu niên vừa lâu Lưu Dục tỉnh lại, lúc nàng mở mắt, thần thái còn mơ hồ, nhìn quanh bốn phía mới biết trời sáng.

      Lơ đãng nhìn thiếu nữ im lặng ngủ giường, đầu óc lập tức thanh tỉnh.

      "Kỳ lạ—-" Nàng lẩm bẩm: "Sao ta lại ngủ được nhỉ?"

      Bỗng nàng khựng lại, trợn mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ giường.

      —- Ban nãy, ban nãy nàng hoa mắt ư? Hình như, hình như nàng vừa mới thấy nương nương cử động.

      "Ưm......" Tiếng rên tuy khẽ, nhưng lại giống như tiếng sét giữa trời quang, khiến đầu Lưu Dục như bùng nổ.

      Nàng đứng phắt dậy, nhưng rồi lại ngồi xuống, vui sướng đến mức hai chân nhũn .

      "Nương nương, nương nương!" Nàng bước đến bên giường, khóc vì quá vui mừng khi nhìn thấy thiếu nữ hôn mê chín ngày tỉnh lại, cầm được nước mắt, nỗi kích động thể diễn tả thành lời bao trùm lấy nàng, nàng nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Liễu Vận Ngưng: "Nương nương, nô tỳ, nô tỳ......" Nàng kích động đến nỗi biết phải gì, chỉ biết lắp bắp, sợ Liễu Vận Ngưng lại tiếp tục ngủ.

      Liễu Vận Ngưng nâng mắt, đôi mắt ầng ậng nước nhìn Lưu Dục, có vẻ hoài nghi: "Lưu Dục......" Vừa mới thấy giọng của mình sao mà khó nghe, cổ họng bỏng rát như bị thiêu đốt.

      Lưu Dục như nhớ ra cái gì, lập tức buông tay nàng: "Nương nương, người, người đừng nữa, nô tỳ lấy nước cho người!" Nàng năng lộn xộn, giọng run rẩy, Liễu Vận Ngưng gian nan mở mắt, muốn đưa tay giữ chặt nàng nhưng đành mệt mỏi buông xuôi.

      Nàng ngây ra, ngỡ ngàng nhìn theo bóng Lưu Dục, đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra trước khi hôn mê—-

      ra, ra phải mơ.

      Cảm giác bản thân như vừa ngủ giấc dài, nàng vốn muốn tỉnh lại, nhưng mà—-

      Đặt bàn tay trắng xanh lên cái bụng giờ bằng phẳng, còn cảm nhận được tồn tại của nó, còn cảm nhận được nữa.

      —- Đến cuối cùng, ta vẫn trắng tay.

      Chậm rãi nhắm mắt lại, có thứ gì đỏ chảy xuống, rồi lại biến mất—-

      Tin Liễu phi tỉnh lại chưa đến ngày truyền khắp cung, có người cảm thấy buồn cũng có kẻ thở phào nhõm, dù sao cơn thịnh nộ của Đế Vương các nàng có đủ can đảm để hứng.

      Lúc thị nữ Lâm Nhi thân tín quay lại báo tin Liễu phi tỉnh, Đào phi chỉ thản nhiên 'ờ' tiếng rồi lơ đãng thêm: "Tỉnh rồi à." Lâm Nhi thấy chủ tử của mình mấy để ý cũng chẳng phản ứng gì mà chỉ xé từng mẩu bánh ném xuống ao cá.

      Lâm Nhi nhìn nàng, hít sâu hơi: "Nương nương, Liễu phi nương nương tỉnh rồi, tại sao người lại có phản ứng gì hết vậy?"

      "Vậy ngươi thấy bổn cung nên phản ứng như thế nào đây?" Ném miếng bánh cuối cùng trong tay xuống ao, Đào phi quay sang nhìn Lâm Nhi, ánh mắt kiêu ngạo.

      Lâm Nhi cười khổ : "Liễu phi tỉnh lại, vậy nương nương càng khó khăn trong việc giành lại sủng ái của bệ hạ, nô tỳ chỉ hiểu tại sao nương nương lại giống như chẳng quan tâm mà thôi."

      "Ha!" Đào phi bật cười kiêu ngạo, trả lời: "Lâm Nhi, lúc bệ hạ sủng ái bổn cung, bổn cung dốc sức lấy lòng bệ hạ, hơn nữa cũng là bổn cung tình nguyện, nhưng nếu đánh mất sủng ái của người, muốn bổn cung trăm phương nghìn kế đoạt lấy chú ý của bệ hạ, bổn cung làm được." Dừng chặp, nàng lại tiếp: "Bổn cung giống số người từ thủ đoạn."

      "Nương nương—-" Lâm Nhi hề kinh ngạc, như hiểu ý của Đào phi, nàng cười khẽ, nhưng đó lại là nụ cười cay đắng.

      "Vậy nương nương sao đây? Cứ như vậy cả đời?"

      Liếc nàng ta cái, Đào phi nhún vai, : "Chẳng lẽ ngươi thấy lần này bệ hạ động chân tình sao?"

      Lâm Nhi ngập ngừng, rồi : "Có lẽ vậy!"

      —- phải có lẽ, mà là chắc chắn.

      "Lâm Nhi—-" Đào phi đứng dậy, tiến về phía tẩm cung, có hơi đăm chiêu: "Chuyện của Liễu phi, chỉ chấm dứt cách đơn giản vậy thôi sao?"

      Lâm Nhi theo sau nàng, do dự trả lời: " đâu!"

      Đào phi xoay người lại, nhìn nàng hồi rồi quay đầu thở dài: "Hậu cung đúng là nơi đáng sợ!"
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :