1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 119
      Ban đêm, đằng chân trời xa xôi, vài ngôi sao nằm rải rác bầu trời tỏa sáng, ánh trăng cũng làm lòng người say lạ thường.

      Như sương, tựa nước.

      Trong đình viện vắng lặng thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng lá cây lay động, xào xạc xào xạc, ánh trăng như dòng nước đổ bóng xuống, lưu lại những vầng sáng bạc mờ ảo nền đất.

      Trong đêm u, tuyết chậm rãi rơi, và dung nhập vào màu trắng xóa của tuyết đó là thân hình mỏng manh lẳng lặng quỳ, trơ trọi, cái cảm giác thoáng qua đó, khiến kẻ khác tưởng chừng người ấy hòa làm cùng tuyết trắng.

      Nàng thẳng lưng quỳ ở đó, tóc rủ xuống, bóng cây bao trùm lấy nàng, ai có thể thấy được vẻ mặt nàng lúc này. cơn gió lạnh thổi đến, thôi tung mái tóc đen dày, từng lọn từng lọn như vờn quanh với gió, lướt qua gáy, lạnh thấu xương.

      Thân hình mỏng manh đó nổi bật dưới bầu trời đêm trăng sáng sao thưa, độc.

      Lai Phúc lén nhìn qua khe cửa sổ, nhàng bước đến bên vị Đế Vương phê duyệt tấu chương, giọng : "Bệ hạ, Liễu phi nương nương quỳ cả đêm rồi, muốn truyền gặp nương nương sao?"

      Bút lông sói trong tay vị Đế Vương vẫn chịu ngừng, ngự thư phòng vẫn im ắng như trước.

      Lai Phúc khẽ thở dài, nhìn xuyên qua khe cửa sổ, lẩm bẩm: "Hình như tuyết ngoài trời rơi mỗi lúc lớn hơn phải, nương nương còn yếu như vậy, sao người có thể chịu được đây?"

      Bút lông sói cuối cùng cũng ngừng lại, vị Đế Vương chịu ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lai Phúc: "Lai Phúc, ngươi nhiều quá rồi đó."

      "Nhưng mà, bệ hạ à—-" Trước ánh mắt lạnh lùng của Đế Vương, Lai Phúc cuối cùng vẫn phải cúi đầu: "Vâng, nô tài quá phận."

      Nghe Lai Phúc , Hiên Viên Kỳ bỗng buông bút, dựa lưng ra sau ghế, dời mắt nhìn sang khung cửa sổ đóng, ánh mắt bình thản thoáng nổi sóng, còn có chút ít cảm xúc tên.

      Lúc Lai Phúc ngẩng đầu nhìn y, y lại trầm tư nhìn cửa sổ, Lai Phúc bỗng vui vẻ hẳn lên, những biết Hiên Viên Kỳ phải người lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, nên dặm thêm mắm muối: "Nương nương quỳ lâu vậy rồi, nếu cảm lạnh phải làm sao đây? Mấy ngày trước bệnh của nương nương hình như còn chưa có khỏi hẳn, nếu bị cảm lạnh bệnh càng thêm bệnh, bệ hạ gặp nương nương chút thôi cũng được mà."

      Lén dòm y cái, vẫn có phản ứng gì.

      Lai Phúc bất giác nhụt chí.

      —- Chẳng lẽ đoán sai rồi? ra bệ hạ hề thích Liễu phi nương nương chăng?

      Lai Phúc bất đắc dĩ thở dài, ngậm miệng nữa.

      —- Liễu phi nương nương à, phải nô tài giúp người, là lực bất tòng tâm nha!

      Lại nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, Lai Phúc đứng đây mà còn thấy lạnh, huống chi là người quỳ ở ngoài đó.

      "Bệ hạ, nô tài chuẩn bị bữa khuya cho người."

      Hiên Viên Kỳ đáp, Lai Phúc trộm dời bước, thấy Hiên Viên Kỳ cản lại, mới mừng rỡ chạy nhanh ra ngoài.

      Đầu óc Liễu Vận Ngưng có chút lơi lỏng, mơ hồ cảm thấy có cái bóng đổ xuống đầu mình, ngước mắt nhìn lên, vừa hay người đó cũng nhìn nàng.

      thiếu niên dung mạo thanh tú đưa ô ra, chau mày : "Nương nương, người hãy về trước , khi nào bệ hạ bằng lòng gặp tất truyền người đến, người có quỳ cũng vô ích thôi."

      —- Lạnh quá lạnh quá, lạnh quá, đứng trong phòng có lò sưởi mà còn thấy lạnh, tại đứng ở đây mà răng va hết vào nhau.

      Lai Phúc rụt vai, giọng khuyên nhủ: "Về , nương nương, nô tài giúp người với bệ hạ tiếng."

      Liễu Vận Ngưng ngước nhìn, chậm rãi lắc đầu, vẫn gì.

      Nhị nương , dù có thế nào cũng phải cứu lấy phụ thân, nàng hiểu, dù thế nào cũng phải cứu được người, nàng hại phụ thân phải mất mẫu thân, đây là cơ hội duy nhất nàng có thể giúp người, nàng thể trơ mắt nhìn phụ thân chịu oan.

      "Nương nương, sao người lại cố chấp như vậy chứ?" Lai Phúc khẩn trương, mượn cớ mang bữa khuya đến để khuyên nàng, nếu lâu quá bệ hạ sinh nghi mất: " tại bệ hạ bận, chờ khi nào người rảnh triệu kiến nương nương mà, người hãy về trước , được , nghe nô tài lần thôi, về mà!"

      Lai Phúc nhìn sắc mặt trắng bệch của Liễu Vận Ngưng, nó muốn trắng còn hơn tuyết, khỏi giận Hiên Viên Kỳ quá lạnh lùng.

      thế nào nữa, cũng là phi tử của y mà, gặp lần cũng có sao? Cần gì phải như vậy?

      Liễu Vận Ngưng vẫn lắc đầu: "Ta phải gặp bệ hạ." Thanh bình thản dịu dàng thốt ra lời thỉnh cầu của mình.

      Nàng phải cứu phụ thân, nàng phải cứu Lý Nhĩ.

      Trong lòng chỉ có mỗi nguyện vọng này, cho nên, đừng quấy nhiễu nàng nữa.

      "Nhưng mà, nương nương à—-" Thanh của Lai Phúc khó tránh sốt ruột, đồng tử của nàng giãn ra rồi, nếu cứ như vậy, sinh mạng gặp nguy hiểm.

      Cúi đầu, Liễu Vận Ngưng để ý đến Lai Phúc nữa.

      'Vù vù', gió lạnh thổi táp vào người nàng, nàng còn cảm giác được gì nữa, tất cả xúc cảm chết lặng, biến mất rồi.

      "Nương nương—-" Lai Phúc muốn khóc ra nước mắt.

      ại sao Liễu phi nương nương lại cố chấp như vậy! Chẳng những thế còn khiến tiến thoái lưỡng nan, vừa thể bỏ mặc nàng, vừa thể quay về phục mệnh.

      Ôi, ông trời ôi, người cho con vấn đề khó giải mà.

      Ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, nhưng vừa nhìn, sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi yết hầu.

      Hiên Viên Kỳ đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn sang bên này.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 120
      Ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, nhưng vừa nhìn, sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi yết hầu.

      Hiên Viên Kỳ đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn sang bên này.

      Cho dù có đứng ở khoảng cách xa, cho dù nhìn biểu cảm mặt Hiên Viên Kỳ, nhưng dựa kinh nghiệm theo Hiên Viên Kỳ nhiều năm, biết Hiên Viên Kỳ để hồn đâu đó.

      "Nương nương, người mau về , nô tài có việc phải trước." Vội vội vàng vàng tiếng, Lai Phúc đưa ô cho Liễu Vận Ngưng, chạy đến ngự trù phòng trong tâm trạng căng thẳng.

      —- Ôi!! Bệ hạ, sớm muộn gì cũng có ngày nô tài bị người hù chết mà.

      Liễu Vận Ngưng mơ hồ cảm nhận được người đứng trước mặt rời , cố hết sức ngẩng đầu, nhưng trước mắt cái gì cũng mờ mờ, màu trắng trước mặt dần dần bị màu đen thay thế, nàng khẽ lắc đầu, như muốn xua cảm giác chóng mặt.

      Nhưng có làm vậy cũng vô dụng, 'Mộng Thệ' hình như có dấu hiệu thức tỉnh, cảm giác đau đớn ngày càng gia tăng.

      Cơn đau ăn sâu vào tim, như có hàng vạn con kiến bò trong xương, vì muốn để mình bật ra tiếng la nào đành cắn chặt môi đến bật máu, ý thức mất dần, mất dần.

      Gió lạnh thổi càng ngày càng mạnh, đêm càng chìm sâu trong bóng tối u mê.

      Đau quá, đau quá.

      Nếu cứ đau vậy mà chết , có phải cũng là hạnh phúc?

      cái bóng đổ xuống người nàng, nàng ngẩng đầu trong vô thức, trước mắt cái gì cũng mơ hồ, biết người đó đến đây tự lúc nào.

      Khuôn mặt tuy mờ, nhưng nàng biết, đó là Hiên Viên Kỳ.

      Nàng cố gắng ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt vị Đế Vương cao cao tại thượng của nàng, trong gian trắng xóa, tất cả đều mơ hồ, ngay cả khuôn mặt của Đế Vương cũng vậy, nàng ngẩng cao đầu im lặng nhìn y, cứ im lặng nhìn, rồi nở nụ cười.

      Nụ cười tựa như đóa hoa tàn úa vô cùng ảm đạm và đôi mắt mang theo nỗi đau cách nào hình dung này được từng chút từng chút đâm vào tim Hiên Viên Kỳ.

      Nỗi đau vô cùng ràng, cứ vậy mà đánh thẳng vào tim y mà lời báo trước, đột ngột như vậy, khiến người ta trở tay kịp.

      "Bệ hạ......" Giọng yếu ớt lại dịu dàng, chớp mắt vô tình bị gió lạnh thổi tan, biến mất giữa trời tuyết mịt mùng.

      —- Y cuối cùng, cũng bằng lòng gặp ta rồi.

      Kiên trì lâu như vậy, thần kinh cũng liền lơi lỏng.

      Thân thể mỏng manh bỗng ngả ra sau, Hiên Viên Kỳ trợn mắt đưa tay ra theo bản năng để đỡ lấy nàng.

      Thân hình mong manh ngả vào vòng tay y, đến khó tin, lạnh như vậy, buốt như vậy, hàng lông mi dính đầy tuyết khẽ buông xuống, trước mắt tối sầm.

      Dung nhan thanh lệ trắng bệch, trắng gần như là trong suốt, tựa như nàng tùy thời đều có thể theo gió cuốn .

      Thân hình gầy yếu trong lòng y im lặng như con búp bê còn sinh mệnh, đôi mày thanh tú chau chặt, cứ như gặp phải ác mộng.

      Máu chảy xuống từ khóe môi nàng, nổi bật khuôn mặt trắng như tuyết, đỏ đến mị, đỏ đến ghê người.

      Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?

      Chưa bao giờ sợ hãi đến thế, chưa bao giờ kinh hoàng đến thế, chớp mắt Hiên Viên Kỳ cảm thấy trời đất như quay cuồng, màu đen nặng nề đè lên người y, khiến y quên cả thở.

      Nỗi đau dâng trào, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi, cánh tay ôm lấy nàng nhịn được run rẩy.

      Bỗng y bế thốc nàng lên chạy về phía tẩm cung của mình, Lai Phúc bưng bữa khuya đến xém chút tông phải Hiên Viên Kỳ, chật vật nghiêng người né sang bên, Lai Phúc chỉ kịp nghe Hiên Viên Kỳ lưu lại câu: "Mau truyền Thái y!"

      Lai Phúc lắc đầu bất đắc dĩ.

      —- Ai, làm sao cũng phải chờ Liễu phi ngất xỉu mới biết sốt ruột.

      Nhưng cũng dám chậm trễ, vội vã chạy đến Thái y viện.

      Chỉ mong sao cơ thể Liễu phi khỏe mạnh chút, đừng vì quỳ cả buổi tối mà bệnh nặng là tốt rồi.

      Trong tẩm cung sáng trưng, lò sưởi rực cháy, mặt Thái y đanh lại, trong đó có cả Lãnh Hàn Vũ, các vị Thái y đứng ở góc phòng cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt ngoại trừ lo lắng còn có chút tức giận.

      Mặt các vị Thái y ngày đanh lại, cứ lại lại chẩn bệnh, nhưng thiếu nữ giường vẫn nhắm mắt, lẳng lặng nằm đó.

      Hiên Viên Kỳ đứng bên giường, thấy sắc mặt khó coi của các Thái y, tay bắt sau lưng nhịn được run rẩy, cho dù có siết chặt nắm đấm cách mấy cũng vô ích.

      Ánh mắt phức tạp chưa từng rời khỏi dung nhan Liễu Vận Ngưng, nhìn thấy khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt, y lại cảm thấy hít thở thông.

      —- Có phải nàng cứ vậy mà tỉnh lại?

      Câu hỏi này ngừng xuất trong đầu y, y vô cùng sợ hãi, chưa bao giờ sợ hãi đến vậy.

      Y nhắm mắt thở dài.

      —- Thừa nhận , Hiên Viên Kỳ, nàng sớm vào lòng của ngươi rồi!

      Các Thái y bỗng dừng mọi hành động, vây quanh nhau bàn bạc, chốc chốc lại nhìn Liễu Vận Ngưng thảo luận cái gì đó.

      Lãnh Hàn Vũ vẫn im lặng nhìn thiếu nữ hôn mê, nỗi đau đớn và niềm tự trách ngày càng mãnh liệt.

      —- Nếu lúc trước y kiên quyết cho nàng vào cái nơi giống nhà giam này chút, nơi đây vốn hề thích hợp với nàng, tại sao lúc đó lại chùn bước, dù nàng muốn y cũng vẫn có thể ép nàng rời khỏi đây, mà phải để nàng ở đây tiếp tục chịu tổn thương.

      Y rất hối hận!

      "Bệ hạ—-" Đàm Thái y có vẻ lớn tuổi nhất lên tiếng, lòng Hiên Viên Kỳ khẽ run lên, liền hỏi: "Thế nào?"

      Đàm Thái y có hơi chần chừ, : "Bệ hạ, xin mời người ra ngoài chuyện lúc."

      Hiên Viên Kỳ nhìn thiếu nữ vẫn còn nằm hôn mê bất tỉnh giường, gật đầu rồi ra ngoài trước, Đàm Thái y quay đầu nhìn Liễu Vận Ngưng, khẽ thở dài rồi cũng nối gót theo sau.

      Ngoài phòng, đêm lạnh như nước.

      "Ngươi cái gì?"

      Sắc mặt Đàm Thái y vẫn thay đổi, giả vờ thấy ngọn lửa giận của vị Đế Vương, ngoan ngoãn lặp lại lần nữa: "Bệnh tình của nương nương rất khó chữa khỏi, vi thần nắm chắc có thể chữa được."

      Ý thức được bản thân có hơi xúc động, Hiên Viên Kỳ tỉnh táo lại, hỏi: "Tại sao?"

      Đàm Thái y bình tĩnh : "Thân thể của nương nương vốn rất yếu rồi, giờ thêm hàn khí nhập phổi, cho dù có trị cũng chưa chắc dứt hẳn, hơn nữa nương nương mang thai ba tháng rồi......"

      Lời của lão giống như sét đánh ngang tai y, Hiên Viên Kỳ kinh ngạc cắt ngang lời của Đàm Thái y: "Ngươi nàng mang thai?"

      Nhìn y, Đàm Thái y tiếp lời: "Đúng vậy, nương nương mang thai ba tháng, nhưng lúc vi thần chẩn bệnh cho nương nương, phát thai nhi có dấu hiệu bất ổn, có lẽ giữ được, tuy đều là vấn đề cần giải quyết, nhưng chẳng qua đây phải điều khó khăn nhất khiến vi thần cảm thấy khó xử......" đến đây, Đàm Thái y dừng lát, vẻ mặt nghiêm túc: "Nương nương trúng loại kỳ độc, gọi là 'Mộng Thệ'."

      "'Mộng Thệ'?"

      "Vâng!" Đàm Thái y gật đầu rồi tiếp: "Bình thường mà , 'Mộng Thệ' gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cơ thể nương nương giờ thể chịu nổi sức ép nào nữa, vi thần lo lắng lúc độc phát tác nương nương phải chịu đau đớn."

      Hiên Viên Kỳ chau mày: "Giải dược đâu?"

      Đàm Thái y cười khổ: " giờ có giải dược cũng vô dụng, đều qua thời kỳ giải độc rồi."

      " còn cách nào khác sao?"

      Đàm Thái y lắc đầu, trầm giọng: "Chỉ có thể dựa vào bản thân nương nương mà thôi, nếu nương nương chịu đựng được, có chuyện gì xảy ra cả, ngược lại nếu nương nương chịu được, có lẽ cả người lớn lẫn đứa đều mất."
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 121
      Mơ màng tỉnh lại, hình như nghe thấy có tiếng thở dài bên tai.

      Hàng mi rung rung, Liễu Vận Ngưng tỉnh lại, trước mắt mơ hồ, rồi lại thấy khuôn mặt dịu dàng.

      "Sư huynh?"

      Lãnh Hàn Vũ còn nở nụ cười dịu dàng như ngày thường, vẻ mặt nghiêm túc của y trông có vẻ xa lạ, Liễu Vận Ngưng nghi ngờ, tính ngồi dậy nhưng bản thân còn chút sức lực nào.

      Lưu Dục đứng cạnh vội đỡ lấy nàng, khóe mắt hoe đỏ, hình như vừa mới khóc xong.

      Liễu Vận Ngưng nhìn nàng, ngoan ngoãn để nàng giúp, rồi nhìn Lãnh Hàn Vũ, hỏi: "Sư huynh, sao ngươi lại ở đây?"

      Giọng yếu ớt, Lãnh Hàn Vũ nghe mà mày chau lại, y dịu dàng : "Ngươi quỳ gối bên ngoài ngự thư phòng rồi té xỉu, bệ hạ truyền chúng ta đến hội chẩn."

      Nghe y , Liễu Vận Ngưng như nhớ ra điều gì, nắm lấy tay Lãnh Hàn Vũ, căng thẳng hỏi: "Sư huynh, ngươi biết cả rồi?"

      "Ngươi biết mình yếu như vậy rồi mà còn quỳ cả đêm ở ngoài tuyết, phải ngươi muốn tự sát đấy chứ?"

      "Xin lỗi......" Nàng cúi đầu, như đứa trẻ làm sai chuyện gì, ấm ức : "Ta chỉ muốn cứu phụ thân và Lý Nhĩ mà thôi."

      "Ngươi đó!" Lãnh Hàn Vũ bất đắc dĩ thở dài: "Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, chuyện tâm dưỡng sức , bằng ......" Y ngừng lời, thở dài não nề: "Ngươi cũng học y, nếu còn tiếp tục như vậy, hậu quả là gì chắc ngươi cũng hiểu."

      "Ta biết." Nàng cúi thấp đầu : "Nhưng ta còn cách nào khác." Nàng bỗng ngẩng đầu: "Bệ hạ đâu? Người đâu rồi?"

      —- ràng y chịu gặp ta, tại sao giờ lại thấy y đâu?

      "Y ở bên ngoài!" Lãnh Hàn Vũ chau mày : "Y ở lại được ích gì? Nếu y lòng để ý đến ngươi, há có thể mặc ngươi quỳ gối cả đêm ngoài tuyết mà chẳng thèm quan tâm, nếu lòng để ý, căn bản tổn thương ngươi! Tại sao đến giờ ngươi vẫn chịu hiểu?"

      "Ta biết." Nàng cúi đầu càng thấp: "Nhưng ngoại trừ y, ta biết cầu ai bây giờ."

      Tim quặn đau, tay siết chặt tấm chăn đến mức trắng bệch.

      —- ràng ngày hôm qua còn đối với ta cực kỳ dịu dàng, tại sao vừa quay đầu trở mặt vô tình?

      —- Hiên Viên Kỳ, ta có dùng cả cuộc đời bao giờ hiểu nổi tuyệt tình của ngươi. Nhưng ta đúng là con người gàn dở, ta dám ôm hy vọng gì với ngươi nữa.

      "Chuyện của Liễu Thừa tướng và Lý Nhĩ, chúng ta cùng nghĩ cách, giờ cứ dưỡng sức cho khỏe rồi tính sau, được ?" Y dịu dàng dỗ dành.

      Nàng trả lời mà lắc đầu.

      Mắt Lãnh Hàn Vũ ánh lên tức giận, nghiêm mặt : "Ngươi cho là bản thân còn có thể chịu được nữa hay sao? Chẳng lẽ ngươi hề quan tâm đến mạng sống của mình nữa ư?"

      —- Ngươi rốt cục có chịu suy nghĩ cho ta hay ?

      Liễu Vận Ngưng cười cười thản nhiên, cơ thể yếu ớt như con búp bê thủy tinh, chỉ cần dùng chút lực là nó vỡ tan thành từng mảnh thể vá lại, nàng : " phải ta vẫn còn sống đó sao?"

      "Ngưng Nhi!" Đây là lần đầu tiên kể từ khi ở chung với nhau Lãnh Hàn Vũ mới gọi tên thân mật của nàng, Liễu Vận Ngưng cúi đầu như đứa trẻ biết lỗi, giọng biện giải: "Ta biết sư huynh muốn tốt cho ta, nhưng Lý Nhĩ có nhiều thời gian để chờ ta khỏe lại đâu!"

      "Tại sao?"

      Lưu Dục đứng cạnh thay: "Vài ngày nữa Lý Nhĩ bị trục xuất ra khỏi cung đày đến biên cương."

      Lãnh Hàn Vũ hiếm khi chau mày: "Lý Nhĩ phạm lỗi gì vậy?"

      Lưu Dục : "Nghe đâu là làm vỡ đồ của Thái hậu, Thái hậu rất giận!"

      Lãnh Hàn Vũ thở dài: "Lý Nhĩ đúng là vẫn sửa được tính lóc chóc."

      "Chuyện của Lý Nhĩ, ta giúp ngươi nghĩ cách, giờ dưỡng sức quan trọng hơn, còn những chuyện khác để tính sau, ngươi phải biết giờ ngươi chỉ có mình."

      Liễu Vận Ngưng ngây ra.

      Nàng lại hoàn toàn quên mất chuyện này.

      "Sư huynh—-" Liễu Vận Ngưng : "Ngươi có thể giữ bí mật giúp ta ?" Nàng lẳng lặng nhìn y, ánh mắt khẩn cầu.

      Lãnh Hàn Vũ ngây người: "Ngươi......"

      "Ta muốn để y biết."

      Lãnh Hàn Vũ hiểu ý nàng nhưng chỉ biết cười khổ: "Ngươi tưởng chẩn bệnh cho ngươi chỉ có mình ta thôi sao?"

      —- Sớm biết có ngày này nhưng lúc nó đến rồi lòng vẫn rất khó chịu.

      Ngưng Nhi, trong mắt y Ngưng Nhi vẫn chỉ là đứa trẻ, thế mà lại sắp trở thành mẫu thân rồi.

      Ngoại trừ phiền muộn là đau thương thể hết thành lời.

      Trơ mắt nhìn nàng bước lên kiệu hoa gả cho người ta, giờ phút này lại còn tự mình thay nàng bắt mạch nàng mang thai, cái cảm giác này rất khó chịu, rất khó chịu.

      Liễu Vận Ngưng im lặng.

      Cuối cùng vẫn bị phát .

      Cảm giác mệt mỏi nhen nhóm tự đáy lòng.

      "Hai người ra ngoài , ta muốn nghỉ ngơi!" Nàng cúi đầu, vẻ mặt thể nào che giấu được mỏi mệt.

      Ánh mắt Lãnh Hàn Vũ ảm đạm, thỏ thẻ: "Vậy ngươi nghỉ ngơi ! Ngày mai ta lại đến."

      Nàng im lặng nằm đó, mắt nhắm nghiền.

      Lãnh Hàn Vũ mỉm cười cay đắng, buồn bã rời .
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 122
      Trời vừa hửng sáng, Liễu Vận Ngưng tỉnh lại.

      Vừa mới mở mắt thấy Lý Nhĩ lẳng lặng ngồi bên giường nhìn nàng, vẻ mặt ngơ ngác, nụ cười hoạt bát nào có còn thấy đâu.

      Liễu Vận Ngưng có hơi kinh ngạc, tiếp đó ngồi bật dậy nhưng lại bị choáng nên đành nằm trở lại.

      Lý Nhĩ vẫn im lặng nhìn nàng, hề có ý dìu nàng dậy, chỉ nhìn, trong mặt hình như còn có hoài nghi và ngơ ngác.

      lát sau, Lý Nhĩ mới vươn tay dìu nàng ngồi dậy, vẫn im lặng lời nào.

      Liễu Vận Ngưng phát ra vẻ mặt kỳ lạ của Lý Nhĩ, khó khăn lắm mới cảm thấy hết choáng, nàng nắm lấy tay Lý Nhĩ, vội hỏi: "Những người đó có đối xử tệ với ngươi ? Bọn họ có dụng hình? Ngươi có bị thương hay ?"

      Lý Nhĩ tránh tay nàng, bình tĩnh trả lời: "Hồi nương nương, Lý Nhĩ bị thương, bọn họ cũng chẳng làm gì Lý Nhĩ, đêm hôm qua bệ hạ đột nhiên đến tẩm cung của Thái hậu, xin người tha cho Lý Nhĩ, Lý Nhĩ vừa về tối hôm qua nhưng lúc đó nương nương nghỉ, Lý Nhĩ cũng muốn quấy rầy nương nương."

      Liễu Vận Ngưng giật mình, vì lời Lý Nhĩ, cũng vì hành động tránh né của nàng.

      —- Tại sao mới gặp có ngày, ta lại cảm thấy Lý Nhĩ trở nên xa lạ?

      Lý Nhĩ đứng dậy rời giường, bỏ thêm than vào lò sưởi, quay lưng về phía nàng, động tác chậm chạp, Liễu Vận Ngưng chau mày nhìn Lý Nhĩ, mối nghi ngờ trong lòng như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.

      Châm thêm than xong Lý Nhĩ mới xoay người lại nhìn Liễu Vận Ngưng, ánh mắt bình tĩnh đến kỳ lạ của nàng khiến Liễu Vận Ngưng càng thêm nghi ngờ, khỏi hỏi: "Lý Nhĩ, rốt cục ngươi bị làm sao thế?"

      —- Tại sao mới ngày gặp lại như người hoàn toàn khác?

      Lý Nhĩ trả lời nàng, dời mắt, bỗng hỏi: "Nương nương, ra người sớm biết, có phải hay ?"

      "Biết?"

      "Đúng vậy, nương nương à." Lý Nhĩ bỗng cười cười, bước đến đứng bên giường, : "Có phải nương nương sớm biết, người mà Lãnh Thiếu gia thích là người?"

      Liễu Vận Ngưng ngẩn ra, vì nụ cười tươi đó của nàng, nhưng ánh mắt lại hề cười.

      Lý Nhĩ rất hay cười, nàng từng thấy nhiều kiểu cười của Lý Nhĩ, nhưng nàng chưa từng thấy nụ cười nào khiến nàng cảm thấy xa lạ như vậy của Lý Nhĩ.

      Lý Nhĩ vừa mới cái gì?

      Ngây ra hồi, Liễu Vận Ngưng mới hoàn toàn tiêu hóa hết câu vừa rồi của Lý Nhĩ, sắc mặt chợt biến.

      Liễu Vận Ngưng lắp bắp kinh hãi: "Ngươi, ngươi biết cả rồi?"

      "Đúng vậy, chẳng lẽ nương nương hy vọng Lý Nhĩ biết?"

      "Lý Nhĩ, ngươi......"

      "Nương nương à—-" Lý Nhĩ ngắt lời nàng, quay đầu nhìn: "Người có biết tại sao Lý Nhĩ lại làm vỡ đồ của Thái hậu hay ?"

      đợi Liễu Vận Ngưng trả lời, nàng tiếp: "Hôm qua Lý Nhĩ gặp Lãnh Thiếu gia vừa chẩn bệnh xong cho Vân phi ở ngự hoa viên, nương nương , Lãnh Thiếu gia thích Lý Nhĩ, nhưng—-"

      Nàng dừng chặp rồi tiếp: "Lý Nhĩ rất tin tưởng nương nương, đấy! Mỗi lời của nương nương Lý Nhĩ đều khắc ghi trong lòng, nhưng nương nương à—-" Nàng ngơ ngác như vào thế giới của riêng mình, lẩm bẩm: "Nhưng tại sao nương nương lại gạt Lý Nhĩ chứ? ràng nương nương biết người mà Lãnh Thiếu gia thích là nương nương, tại sao nương nương lại gạt Lý Nhĩ rằng Lãnh Thiếu gia thích Lý Nhĩ chứ?"

      "Lý Nhĩ—-" Liễu Vận Ngưng chau mày, cuối cùng hiểu tại sao Lý Nhĩ lại có thái độ kỳ quặc như vậy: "Chắc ngươi cũng biết, dù là thế, nhưng giữa ta và sư huynh là hoàn toàn có khả năng!"

      Lý Nhĩ im lặng .

      Liễu Vận Ngưng nhìn Lý Nhĩ, Lý Nhĩ lại cúi đầu nhìn nàng, dưới ngọn nến ngừng lay động, thể thấy vẻ mặt của Lý Nhĩ, gần như vậy, mà lại xa đến thế.

      Bầu khí yên lặng đến kỳ lạ lan rộng từng chút .

      biết im lặng được bao lâu, Lý Nhĩ quay đầu nhìn nàng, ngơ ngác : "Hôm qua Lãnh Thiếu gia lại từ chối Lý Nhĩ lần nữa, lúc đó Lý Nhĩ cảm thấy cả thế gian này như tối sầm lại, sau đó hiểu sao Lý Nhĩ lại bị ma ma kéo phụ việc trong tẩm cung của Thái hậu, tình Lý Nhĩ biết phải làm gì, đầu óc rối bời, lúc Lý Nhĩ hoàn hồn bị thị vệ áp giải, dưới đất là những mảnh bình vỡ......"

      Liễu Vận Ngưng cảm thấy xót xa, ôm chầm Lý Nhĩ, : " qua rồi, đừng nghĩ nhiều nữa!"

      "Nhưng nương nương à—-" Lý Nhĩ thào: "Lý Nhĩ thể nghĩ đến điều đó!"

      "Chỉ cần yên tĩnh chút, Lý Nhĩ lại nhớ đến cảnh Lãnh Thiếu gia từ chối Lý Nhĩ, sau đó lại cảm thấy rất là khó chịu, rất khó chịu, nương nương, người cho Lý Nhĩ biết , phải làm sao mới cảm thấy khó chịu? Nương nương, người cho Lý Nhĩ biết !" Giọng của nàng rất , như bông tuyết rơi, có trọng lượng.

      Liễu Vận Ngưng cảm giác như có cây kim đâm vào tim mình, từng chút từng chút , đau nhói đến độ hít thở thông.

      Nàng ngờ được, Lý Nhĩ hoạt bát như vậy, hay vui vẻ cười đùa như vậy lại có ngày chuyện cách chán chường, Lý Nhĩ ở chung với nàng lâu vậy rồi nhưng cũng có ngày trở nên im lặng đến thế.

      "Đừng buồn nữa, đừng buồn nữa, ngươi còn có ta, ta ở cạnh ngươi, ta vẫn luôn ở cạnh ngươi!"

      Nàng cảm thấy khó chịu, ôm chặt Lý Nhĩ vào lòng, Lý Nhĩ im lặng mặc nàng ôm, ánh mắt ngơ ngác, mơ hồ còn tiêu điểm.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 123
      Đêm xuống, Lãnh Hàn Vũ lại đến bắt mạch cho Liễu Vận Ngưng.

      Lý Nhĩ đứng bên, cúi đầu, Lưu Dục đứng cạnh nàng nhưng thèm nhìn nàng lấy cái, chỉ chăm chú nhìn Liễu Vận Ngưng được Lãnh Hàn Vũ bắt mạch.

      Bắt mạch cho Liễu Vận Ngưng xong, Lãnh Hàn Vũ thu hồi sợi chỉ đỏ, đưa tay sờ trán nàng, khỏi chau mày : "Nương nương, tình trạng của người tại được tốt." Y thu tay lại, tiếp: "Bệnh tình ổn định, tuy người khôi phục tinh thần, nhưng vẫn thường xuyên sốt , mà càng nan giải hơn là thai nhi của người cũng ổn định, thể dùng quá nhiều dược liệu, tốt cho người đâu."

      "Ta biết." Liễu Vận Ngưng thấp giọng đáp.

      —- Bản thân ta cũng là người học y, đương nhiên rất ràng tình trạng của mình, những gì Lãnh Hàn Vũ ta cũng có nghĩ đến, chỉ là......

      "Sư huynh, đừng bận tâm về ta, ngươi chỉ cần dốc hết toàn lực giữ lấy thai nhi là được rồi, ta......"

      " được!" Lãnh Hàn Vũ dứt khoát ngắt lời nàng: "Đứng lập trường của đại phu mà , ta hy vọng ngươi có thể cân nhắc việc đừng giữ lấy cái thai này, chứ phải hy sinh mình để bảo vệ nó, đây là hành động thiếu lý trí."

      Nàng cúi đầu, biết lấy gì để phản bác.

      —- Ta biết Lãnh Hàn Vũ làm tất cả là vì muốn tốt cho ta, nhưng ta chắc chắn phải phụ lòng y rồi, cái thai này, bất luận thế nào cũng phải bảo vệ cho bằng được, đây là bảo bối duy nhất thuộc về ta.

      Nàng thể trơ mắt nhìn nó mất .

      thể!

      "Sư huynh—-" Nàng nâng mắt, thành khẩn nhìn y: "Ngươi để cho ta tự quyết định lần này có được ?"

      —- Chỉ cần để ta quyết định lần này thôi là được rồi, chỉ cần lần này thôi.

      "Ngươi......" Lãnh Hàn Vũ chau mày nhìn nàng hồi lâu, chống lại được ánh mắt thành khẩn của nàng, cuối cùng đành thở dài bất đắc dĩ: "Ta cố gắng hết sức bảo vệ nó, nhưng nếu có ngày buộc ta phải lực chọn trong hai người, ta nhất định chọn bảo vệ ngươi."

      "Vâng!" Liễu Vận Ngưng đây nhượng bộ lớn nhất của y rồi, định thêm giọng hô lảnh lót từ bên ngoài truyền đến: "Thánh – Thượng – giá – đáo!"

      Nàng khẽ run lên, Lãnh Hàn Vũ đứng bật dậy, cúi đầu, cùng lúc đó Hiên Viên Kỳ xuất ở tẩm cung.

      "Thần thiếp bái kiến bệ hạ!"

      "Vi thần bái kiến bệ hạ!"

      "Nô tỳ (nô tài) bái kiến bệ hạ!"

      Trong tiếng hô vấn an, mỗi bước của y nhanh chậm lại mang theo uy nghiêm, nhưng vẻ mặt lạnh lùng ấy lại giấu được nôn nóng.

      Chỉ có Liễu Vận Ngưng cúi đầu là nhìn thấy.

      Thấy Lãnh Hàn Vũ đứng dậy rời khỏi giường Liễu Vận Ngưng, mày Hiên Viên Kỳ hơi cau lại nhưng rồi ngay lập tức bị y kiềm chế, lạnh lùng hỏi: "Lãnh Thái y, Liễu phi thế nào?" Tuy rằng hỏi Lãnh Hàn Vũ nhưng tầm mắt rời khỏi Liễu Vận Ngưng khắc nào.

      "Hồi bệ hạ, nương nương vẫn còn rất yếu, nhưng nếu cẩn thận điều dưỡng còn trở ngại nào nữa."

      "Ừ!" Nghe những lời Lãnh Hàn Vũ , Hiên Viên Kỳ thở phào nhõm, nhìn Liễu Vận Ngưng, phất phất tay, : "Các ngươi lui ra cả ."

      "Vâng!"

      Lúc lui ra đến cửa, Lãnh Hàn Vũ quay lại nhìn Liễu Vận Ngưng lần nữa, thấy nàng cúi đầu im lặng như suy nghĩ gì đó, khỏi nở nụ cười cay đắng, rồi quay đầu bỏ .

      Vì vậy mà y hề thấy được ánh mắt phức tạp và kiên định của Lý Nhĩ.

      Đó là ánh mắt thầm hạ quyết tâm.

      lát sau, trong tẩm cung chỉ còn mỗi Liễu Vận Ngưng và Hiên Viên Kỳ, im lặng tên chậm rãi khuếch tán, Hiên Viên Kỳ lẳng lặng nhìn nàng, như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của y, Liễu Vận Ngưng nâng mắt, đón nhận ánh mắt của y, đáy mắt nàng như cái đầm ngàn năm gợn sóng nhưng lại tha thiết.

      Nàng : "Thần thiếp thay mặt Lý Nhĩ cảm tạ bệ hạ."

      Nheo mắt nhìn nàng, đứng chắp tay sau lưng hồi, Hiên Viên Kỳ kìm lòng được ngồi xuống bên giường.

      "Ngươi còn lời nào khác muốn với trẫm sao?"

      Nàng im lặng đáp.

      "Ngươi mình học y, vậy ngươi hẳn sớm biết?" Ngừng chặp, y mới tiếp: "Tại sao cho trẫm?"

      "Bệ hạ đa tâm rồi, thần thiếp cũng vừa mới biết được thôi."

      Nhìn nàng, rất lâu, rất lâu sau, Hiên Viên Kỳ cúi đầu hít hơi, ngay sau đó liền dịu dàng ôm nàng vào lòng, Liễu Vận Ngưng khẽ run lên, cũng có động tác nào khác, để mặc y ôm.

      Nàng cúi đầu, nhìn tay y cầm tay mình, ánh mắt bình thản.

      —- Hiên Viên Kỳ, ngươi lại có kế hoạch gì nữa đây?

      Khẽ nheo mắt, lúc Liễu Vận Ngưng hồi thần, Hiên Viên Kỳ gối đầu lên vai nàng, thấp giọng : "Trẫm rất vui."

      Nỗi vui sướng thể xem kéo dài từ lúc nghe Đàm Thái y nàng mang thai, chưa từng nguôi ngoai.

      Từ khi lấy vị phi tử đầu tiên, có vị Hoàng tử đầu lòng, đây là lần đầu tiên khi nghe tin vị phi tử mang thai y cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, từ giản đơn đến phức tạp.

      Cánh tay ôm nàng khẽ siết chặt, đưa mũi ngửi lấy hương thơm người nàng, lần đầu tiên, ý cười thỏa mãn xuất trong mắt y.

      Đây là niềm vui cách nào xóa nhòa
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :