1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 114
      "Đáng ghét, đáng ghét, Lưu Dục đúng là đồ khốn nạn, ô ô ghét nàng nhất, ghét nàng nhất......" Ngồi xổm bên hồ, Lý Nhĩ oán hận lau nước mắt, cỏ mặt đất bị nàng nhổ sạch.

      Lúc Lãnh Hàn Vũ tìm được Lý Nhĩ là lúc nàng ngồi trút giận bên hồ.

      Cuối cùng cũng yên lòng, Lãnh Hàn Vũ thong thả bước qua đó, thấy nàng nhổ trụi cỏ mặt đất, y dở khóc dở cười.

      "Lý Nhĩ!"

      Nghe thấy thanh quen thuộc, Lý Nhĩ ngẩng mặt, thấy khuôn mặt nho nhã luôn khiến nàng phải đỏ mặt kia, hàng ngàn hàng vạn nỗi ấm ức trào dâng trong lòng nàng, nước mắt sắp cạn khô lại tuôn rơi, muốn dừng cũng dừng được.

      "Được rồi, đừng khóc, Lý Nhĩ là bé ngoan, đừng khóc......"

      "Ô ô, Lãnh Thiếu gia......" Y càng dỗ Lý Nhĩ càng khóc dữ hơn, bất đắc dĩ, y đành phải ngồi xổm xuống, dịu dàng lau nước mắt cho nàng: "Đừng khóc, khóc mắt đỏ hoe, xấu lắm!"

      "Nhưng......Nhưng lời của nàng ấy ...... rất quá đáng...... quá đáng......" Nàng nhào vào lòng y, trách cứ Lưu Dục tàn nhẫn.

      "Lưu Dục cố ý đâu, Lý Nhĩ là đứa trẻ khoan hồng độ lượng, đừng so đo với nàng ấy được chứ? Chẳng qua tâm trạng của Lưu Dục được tốt, kiềm chế được mà thôi, chúng ta nên thông cảm cho nàng chút, có được ?"

      "Tâm trạng tốt?" Những lời này quả nhiên khiến nàng ngừng khóc, ngước đôi mắt hoe đỏ, nàng hoang mang hỏi: "Tại sao tâm trạng của nàng được tốt?"

      "A, đó là vì, là vì......" Suy nghĩ cả buổi trời, y lắp bắp: "Đó là vì người nàng thích thích nàng, cho nên tâm trạng của nàng được tốt." rồi, biết nghĩ gì, nụ cười tươi của y trở nên mờ nhạt: "Người mình thích thích mình, đó là chuyện rất đau lòng."

      "Tại sao lại đau lòng?"

      Y hoàn hồn, cười cười, khẽ xoa đầu nàng: "Ngươi còn , đợi khi nào ngươi lớn, ngươi tự hiểu."

      "Lãnh Thiếu gia, Lý Nhĩ đâu còn nữa, huống hồ, huống hồ......" Mặt nàng đỏ ửng, nàng rất , rất : "Lý Nhĩ cũng có người để thích rồi!"

      "Ồ, ra Lý Nhĩ sớm có người để thích rồi!" Y vỗ đầu nàng, mấy để tâm đến lời đó, thuận miệng hỏi: "Thế người Lý Nhĩ thích là ai vậy?"

      Lý Nhĩ đỏ mặt, : " cho người đâu!"

      Y bật cười, vuốt tóc nàng: "Vậy chờ đến khi ngươi muốn cho Lãnh đại ca cũng được!"

      Lý Nhĩ nhìn y hồi lâu, mặt càng ngày càng đỏ, bỗng khẽ hỏi: "Lãnh Thiếu gia, người xem y có thích Lý Nhĩ ?"

      Lãnh Hàn Vũ ngẩn ra, bật cười: "Đương nhiên, Lý Nhĩ đáng như vậy, ai mà thích chứ?"

      Nghe vậy Lý Nhĩ mừng rơn, nắm lấy tay Lãnh Hàn Vũ, vội : "Thế Lãnh Thiếu gia có thích Lý Nhĩ ?"

      Mắt nàng sáng rực, trong đó hàm chứa biết bao hy vọng, thoạt trông mắt nàng còn sáng hơn cả sao trời.

      Lãnh Hàn Vũ bỗng ngây ra.

      "Lãnh Thiếu gia, người thích Lý Nhĩ chứ?"

      Y lấy lại tinh thần, bỗng rút tay lại, chau mày: "Lý Nhĩ, ngươi......" Muốn mở miệng nhưng lại chẳng biết phải như thế nào nữa.

      "Lãnh Thiếu gia, người thích Lý Nhĩ ư?" Ánh mắt nàng lập tức trở nên ảm đạm, mếu máo, nàng trừng mắt ai oán: "Nhưng phải Lãnh Thiếu gia vừa mới Lý Nhĩ rất đáng đó sao? Người phải thích Lý Nhĩ ư?"

      "Lý Nhĩ, ngươi, bây giờ ngươi vẫn còn , hiểu thế nào là thích và cũng thể nào hiểu thích đó ở đây nghĩa là gì, thích cũng có rất nhiều loại, ngươi......"

      "Người đừng tưởng ta hiểu chuyện, ta biết ta thích người, phải là thích như người bằng hữu, cũng phải thích người đối diện mình, mà thích người ở trong lòng mình, ta muốn gả cho người, ta muốn người lấy ta!"

      "Lý Nhĩ, ta......"

      "Người , người có thích ta hay ?"

      "......"

      "Người , người có thích ta hay ?" Thanh của nàng trở nên nghẹn ngào, nhưng vẫn kiên quyết nhìn y, chờ y cho nàng đáp án.

      Im lặng hồi lâu, Lãnh Hàn Vũ hít hơi sâu, : "Xin lỗi, Lý Nhĩ, ta chỉ xem ngươi như muội muội, ta có ý nghĩa gì khác, có lẽ còn có chỗ nào đó ta làm chưa tốt, khiến ngươi hiểu sai, ta......"

      Huyết sắc mặt nàng rút dần, khuôn mặt tái nhợt dọa người, Lãnh Hàn Vũ nhìn nàng lo lắng, rồi cũng chẳng gì.

      Lý Nhĩ kinh ngạc nhìn y, nhìn khuôn mặt luôn khiến nàng phải đỏ mặt, nhưng nàng lại cảm nhận được ngọt ngào như trước đây từ y.

      Môi nàng run lên nhè , ôm lấy chút hy vọng mong manh cuối cùng, hỏi: "Lãnh Thiếu gia, người giỡn sao?"

      "Xin lỗi."

      Trong phút chốc, nàng cảm giác cả đất trời như sụp đổ, nàng vẫn ngỡ, y đối tốt với nàng như vậy, che chở nàng như vậy, là vì y cũng thích nàng, nhưng —-

      Y lại : "Ta chỉ xem ngươi như muội muội."

      Muội muội?

      "Người cút, người cút !" Nàng dùng sức đẩy y ra, mặt đầm đìa nước mắt: "Ta muốn người xem ta như muội muội, ta muốn, người cút, người cút !"

      "Lý Nhĩ......"

      "Cút ! Cút cho ta! Ta muốn gặp người nữa! Ta ghét người! Các người đều là những kẻ đáng ghét!"

      —- Các người đều đáng ghét như nhau.

      Cả đất trời như rung chuyển dưới chân, nàng thất tha thất thểu chạy về Liễu uyển, khóc đến mặt đỏ hết cả lên, nhưng trước sau vẫn dừng lại chờ người kia đuổi kịp mình.

      Chút hy vọng còn sót lại tan biến.

      Nàng thấy mình thể thở nổi nữa.

      khó chịu, khó chịu.

      Thấy nàng thất tha thất thểu chạy , ánh mắt Lãnh Hàn Vũ vô cùng lo lắng, cũng vô cùng phức tạp, nhưng hề cất bước đuổi theo.

      Xin lỗi, Lý Nhĩ!
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 115
      Ngày hôm ấy, Thánh Thượng bỗng nhiên hạ chỉ, ngoài dự kiến của tất cả mọi người trong hậu cung.

      "Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: nhi tử của cung phi quá cố —- Nhứ phi, là Tam Hoàng tử Hiên Viên Linh, có cảm tình tốt đẹp với Liễu phi, trẫm cảm thấy rất vui vì điều đó, sau nhiều lần cân nhắc, nay giao Tam Hoàng tử cho Liễu phi nuôi nấng, nhận Liễu phi làm mẫu thân, hy vọng cả hai càng thân như mẫu tử ruột thịt, chung sống thuận hòa, khâm thử."

      Thánh chỉ này, nhất thời trở thành đề tài đàm luận của tất cả mọi người trong hậu cung.

      Có đủ loại ý kiến được đề ra.

      Đương nhiên, đó cũng chỉ là cách nhìn của người ngoài cuộc.

      Thời tiết lại chuyển lạnh, dù có khoác tấm áo choàng dày vẫn thể cản được gió lạnh, gió lạnh táp vào mặt, buốt rát.

      Liễu Vận Ngưng đứng chờ trước cửa Liễu uyển, thỉnh thoảng lại kiểng chân trông ra xa, Lưu Dục đứng ở phía sau, khuyên nhủ: "Nương nương, người đừng sốt ruột nữa, nghe lời nô tỳ , vào trong chờ cũng được mà, bên ngoài lạnh lắm, người thể chịu nổi."

      Liễu Vận Ngưng lắc đầu, nhìn ra xa: " sao, ta muốn đứng đây chờ."

      —- Vài ngày gặp, biết nó có bị những người đó ức hiếp nữa hay .

      "Nương nương—-"

      "Ôi, họ đến rồi!" Nghe thấy thanh vui sướng của Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục ngẩng đầu nhìn, quả đoàn người tiến về phía Liễu uyển, chờ đến khi họ tới gần, Lưu Dục mới nhận ra, đầu chính là ma ma ngày đó đón Tam Hoàng tử về."

      "Bái kiến nương nương! Nương nương an phúc!" Ma ma đến trước mặt Liễu Vận Ngưng hành lễ.

      "Miễn lễ!" Giọng nàng có hơi lo lắng, ngang qua ma ma, xốc mành kiệu lên thấy Tam Hoàng tử ngoan ngoãn ngồi bên trong.

      "Linh Nhi!" Nàng hô lên vui sướng, muốn bế nó xuống kiệu nhưng Tam Hoàng tử lại phớt lờ nàng, tự mình leo xuống.

      Liễu Vận Ngưng ngây ra, nhìn Tam Hoàng tử đứng vững vàng dưới đất, trước sau vẫn thèm nhìn nàng lấy cái.

      Lòng thầm ngờ vực nhưng cũng vội hỏi nó, đè nén lo lắng trong lòng, nàng mỉm cười với ma ma: "Vất vả cho ma ma rồi, phiền người lớn tuổi như bà đích thân đến đây."

      "Nương nương đừng vậy, có thể làm việc cho nương nương là vinh hạnh của lão nô, đừng chi vất vả, lão nô còn vui mừng chẳng kịp."

      Liễu Vận Ngưng cười cười, lấy miếng ngọc thượng đẳng trong ngực ra đưa cho ma ma: "Đây là chút lòng thành của bổn cung, xin ma ma nhận cho!"

      "Cái này......Cái này được đâu!" Ma ma từ chối, nhưng ánh mắt lại tham lam nhìn miếng ngọc, có vẻ gì là muốn từ chối cả.

      Liễu Vận Ngưng cười cười hiểu ý, nhét miếng ngọc vào tay ma ma: "Bổn cung , đây là chút lòng thành của bổn cung, xin ma ma nhận cho!"

      "Vậy......Vậy lão nô liền cung kính bằng tuân mệnh!" Hai mắt ma ma sáng rỡ, nhận ngọc rồi : "Lão nô đây cáo từ trước!"

      "Vâng, ma ma thong thả."

      Ma ma định nhìn Tam Hoàng tử, tỏ vẻ muốn gì đó lại thôi khiến Liễu Vận Ngưng chú ý, nàng khỏi hỏi: "Ma ma, sao thế?"

      " có gì ạ!" Ma ma lắc đầu, lại thấp giọng : "Tam Hoàng tử, đành nhờ nương nương chăm sóc thay!"

      "Ma ma yên tâm, bổn cung chú ý đến nó."

      Bà cúi người, xoa xoa đôi má ửng hồng do bị gió lạnh thổi táp vào của Tam Hoàng tử, cảm thương: "Tam Hoàng tử, sau này người cứ ở đây, Liễu phi nương nương là mẫu phi của người, người phải ngoan đấy, đừng gây phiền phức cho nương nương, biết chưa?"

      "Linh Nhi biết rồi, ma ma cũng phải bảo trọng!" Giọng trẻ thơ non nớt, Tam Hoàng tử lưu luyến nhìn ma ma, sụt sịt mũi: "Linh Nhi nghe lời."

      "Vậy ma ma yên tâm." Đừng thẳng người dậy, với Liễu Vận Ngưng: "Nương nương, Tam Hoàng tử giao cho người."

      "Ừ, bổn cung chăm sóc nó tốt, ma ma đừng lo."

      "Tốt quá rồi, tốt quá rồi, lão nô cáo từ trước."

      "Ma ma thong thả."

      Xoay người, ma ma dẫn đoàn người rời .

      Liễu Vận Ngưng trông theo bóng ma ma, cười cười.

      Bà ấy tuy tham tiền, nhưng lại tình đối xử với Linh Nhi.

      "Linh Nhi, chúng ta vào trong thôi!" rồi nàng muốn nắm lấy bàn tay bé của Tam Hoàng tử, nhưng Hiên Viên Linh lại né, Liễu Vận Ngưng ngây ra nhìn Tam Hoàng tử, hiểu tại sao Tam Hoàng tử mấy ngày trước còn chịu rời khỏi mình nay lại giở chứng như vậy.

      "Linh Nhi, xảy ra chuyện gì?" Nàng nắm chặt tay Tam Hoàng tử, cho nó giãy ra.

      giãy tay ra được, Tam Hoàng tử oán hận trợn mắt nhìn nàng, nhưng sau đó mắt bỗng đỏ hoe, vẻ mặt ấm ức, lên án nàng: "Người gạt con, con thèm ở chung với người."

      "Ta gạt con hồi nào?" Liễu Vận Ngưng ngẩn ra, thấy mũi nó đỏ ửng vì khóc, đau lòng bế nó lên, khẽ vỗ về: "Nào, mẫu phi nghe, xảy ra chuyện gì? Mẫu phi gạt con cái gì?"

      "Ô ô, người ràng muốn ở cùng con, nhưng lúc con thức dậy lại chẳng thấy người đâu mà lại ở trong phòng của mình, người gạt con, người gạt con......"

      "Linh Nhi—-" Nàng dở khóc dở cười, lau nước mắt cho nó: "Mẫu phi nào có gạt con, con xem, phải mẫu phi đón con đến đây rồi đó sao?"

      "Con mặc kệ, người gạt con......"

      "Tam Hoàng tử, người phải biết rằng, nương nương phải xin phụ Hoàng người lâu lắm, phụ Hoàng của người mới đồng ý đưa người đến đây, nương nương hề gạt người đâu! Nếu đồng ý của bệ hạ, người của các cung khác được phép loạn." Lưu Dục .

      Tam Hoàng tử giương mắt nhìn Liễu Vận Ngưng, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Nàng chứ?" Giọng chất vấn non nớt khiến hai người phải cười khổ.

      "Nào, đừng khóc nữa, ở đây lạnh, vào trong thôi."

      Lần này Tam Hoàng tử mới ngoan ngoan để Liễu Vận Ngưng dắt tay, đôi môi mím lại, vẻ mặt giấu được căng thẳng.

      "Đừng căng thẳng." Thấy nó căng thẳng, Liễu Vận Ngưng liền mỉm cười trấn an.

      "Nương nương, sau này con có thể ở cùng người ư?"

      "Ơ, còn gọi nương nương sao? Phải gọi mẫu phi." Nàng cười: "Đừng nghĩ nhiều nữa, sau này ta chính là mẫu phi của con, con đương nhiên phải ở cùng ta rồi."

      "Dạ." Khẽ vâng lời, vẻ mặt Tam Hoàng tử cũng bình tĩnh trở lại.

      Lúc vào Liễu uyển, thấy Lý Nhĩ quay lưng lau bàn, Liễu Vận Ngưng khẽ gọi, thanh nén nổi vui mừng: "Lý Nhĩ, ngươi mau đến đây, Linh Nhi đến rồi này."

      Lý Nhĩ xoay người lại, thấy Liễu Vận Ngưng nắm tay tiểu hài tử trắng béo bụ bẫm, chỉ nở nụ cười thản nhiên, buông cái khăn trong tay xuống, cung kính đáp: "Lý Nhĩ bái kiến Tam Hoàng tử." Lúc nhìn sang Lưu Dục, chỉ ngập ngừng hồi rồi bỏ như chẳng có chuyện gì.

      Tâm trạng vui của Liễu Vận Ngưng bỗng trở nên nặng nề.

      Sau khi Lưu Dục và Lý Nhĩ cãi nhau, lúc Lý Nhĩ trở về Liễu uyển cứ như người khác, còn hoạt bát như trước mà rất trầm lặng, thường xuyên thấy nàng ngồi mình ngơ ngác biết nghĩ gì.

      Nàng nhìn Lưu Dục, vừa hay Lưu Dục cũng nhìn nàng.

      —- Chẳng lẽ cãi nhau với Lưu Dục lại là đả kích lớn đối với Lý Nhĩ sao?

      "Lưu Dục, ngươi dắt Tam Hoàng tử về phòng của nó trước ." Liễu Vận Ngưng bỗng .

      Lưu Dục liếc nhìn Lý Nhĩ, rồi nhìn Liễu Vận Ngưng, lãnh đạm : "Dạ, nương nương." Nắm tay Tam Hoàng tử, dỗ dành: "Tam Hoàng tử, giờ nương nương có chuyện phải làm, nô tỳ dắt người đến phòng riêng trước, được ?"

      Tam Hoàng tử nhìn nhìn Lưu Dục, lại nhìn nhìn Liễu Vận Ngưng, cảm thấy khí giữa họ được bình thường, ngoan ngoãn đáp: "Dạ."

      Đợi đến khi chỉ còn lại Liễu Vận Ngưng và Lý Nhĩ, Liễu Vận Ngưng bước đến, vỗ vỗ đầu Lý Nhĩ, dịu dàng : "Lý Nhĩ, ngươi có điều gì ấm ức trong lòng sao?"

      Thấy nàng dịu dàng hỏi thăm, hàng ngàn hàng vạn ấm ức trào dâng trong lòng, mắt hoe đỏ, bổ nhào vào lòng Liễu Vận Ngưng, khóc nấc: "Nương nương."

      "Sao thế? Có phải gặp chuyện gì vui ?"

      "Nương nương, Lãnh Thiếu gia thích Lý Nhĩ......Y thích Lý Nhĩ...... ràng Lý Nhĩ thích y như vậy......Tại sao y lại thích Lý Nhĩ......"

      Bàn tay vỗ lưng nàng ngừng lại, Liễu Vận Ngưng tỏ vẻ đau lòng: "Lý Nhĩ à Lý Nhĩ, y thích ngươi thôi, thích thôi—-"

      Sao chuyện này lại thành ra như vậy? Hai người quan trọng với nàng tại sao lại lâm vào tình cảnh này? Nếu, nếu người sư huynh thích là Lý Nhĩ, vậy tốt biết bao!

      " ?" Nàng ngẩng mặt, có vẻ tin tưởng.

      "Ừ." Nàng gật đầu khẳng định: "Y thích ngươi, thích mà!"

      Có lẽ, để Lý Nhĩ ở cùng y, y mau chóng quên ta , như vậy tốt hơn cho cả y, cả nàng và cả ta nữa!
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 116
      Bão tuyết nổi lên, tuyết bay phất phơ trong trung rồi rơi xuống, Lãnh Hàn Vũ lưng đeo hòm dược, bước nhanh đến Bích Tỷ cung.

      Thị nữ dẫn đường cho y tỏ vẻ lo lắng sốt ruột, bước cũng ngày mau: "Lãnh Thái y, sáng sớm hôm nay nương nương cảm thấy thoải mái, đầu óc váng vất, còn sức để rời giường."

      Lãnh Hàn Vũ vừa nghe vừa hỏi: "Vậy ngoại trừ đau đầu ra nương nương còn cảm thấy khỏe chỗ nào nữa ?"

      " lắm, nương nương chỉ bảo đau đầu, thế nên nô tỳ liền vội vàng chạy đến Thái y viện mời người. Sao thế? Bệnh của nương nương nghiêm trọng lắm sao?"

      ", bây giờ vẫn chưa biết được, phải chẩn đoán qua mới chính xác."

      "Vâng!" Thị nữ vẫn còn lo lắng, nhưng cũng gật đầu.

      Khi chấm dứt cuộc đối thoại hai người cũng vừa đến Bích Tỷ cung.

      Nhờ thị nữ dẫn đường, Lãnh Hàn Vũ cúi đầu bước vào trong.

      Trong phòng ấm áp nhờ bếp sưởi, rèm giường buông xuống để chắn tầm nhìn của người bên ngoài.

      Nghe thấy tiếng động, thanh yếu ớt phía sau rèm truyền đến: "Thải Nhi đấy à?"

      "Dạ, nương nương, nô ỳ mời Lãnh Thái y đến rồi."

      Nghe Thải Nhi xong, người sau rèm liền chuẩn bị rời giường, Thải Nhi bước đến với Lãnh Hàn Vũ: "Lãnh Thái y, mời người ra ngoài chút được chứ?"

      "A? Được!" Lãnh Hàn Vũ biết Vân phi còn chưa kịp vận xiêm y chỉnh tề, liền nhớ ra bản thân chưa chi lỗ mãng xông vào, mặt y khỏi đỏ lên, nghe Thải Nhi cầu xong liền nhanh chóng lui ra.

      lát sau, Thải Nhi bước ra khỏi phòng, đối diện Lãnh Hàn Vũ với vẻ áy náy: "Có lỗi với Lãnh Thái y quá, hồi nãy là do nô tỳ sơ suất."

      " sao!" mặt y vẫn còn chút lúng túng.

      "Nương nương cho mời người vào!"

      "Ừ!"

      Khi Lãnh Hàn Vũ bước vào phòng, Vân phi ăn vận chỉnh tề ngồi dựa nửa người vào thành giường, sắc mặt tái nhợt.

      Lãnh Hàn Vũ thi lễ với nàng, : "Hạ quan bái kiến nương nương."

      " cần đa lễ." Nàng yếu ớt phất tay, sắc mặt cũng vì cử động nhiều nên càng tái nhợt.

      Lãnh Hàn Vũ : "Xin nương nương hãy đưa tay ra."

      Vân phi vươn tay.

      lúc sau, Lãnh Hàn Vũ thu hồi sợi chỉ đỏ buột tay Vân phi, im lặng hồi, vẻ mặt nghiêm trọng: " giờ nương nương còn trở ngại gì nữa, nhưng—-" Y ngẫm nghĩ, muốn lại thôi, thấy Vân phi vẫn còn suy yếu, y quay đầu hỏi Thải Nhi: "Hôm qua nương nương có ăn hay chạm phải thứ gì lạ ?"

      Thải Nhi nhớ lại rồi đáp: "Từ khi Lãnh Thái y nương nương mang thai, bữa ăn của nương nương đều do trù phòng làm, chắc chắn là có gì khác lạ, còn về chuyện chạm ......"

      Ngập ngừng, nàng bỗng trợn mắt, như bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng rồi, hôm qua Lệ phi mang bao phấn thơm đến, là để an thần dưỡng trí, nô tỳ ngửi thử thấy rất là thơm, sau đó liền cảm thấy thoải mái nên tối hôm qua đưa cho nương nương dùng, Lãnh Thái y, ý người có phải là do túi phấn đó ?"

      Vẻ mặt Lãnh Hàn Vũ vô cùng nghiêm túc: "Ngươi mang túi phấn đó lại đây cho ta xem!"

      "Vâng!" Thải Nhi chạy , lâu sau nàng cầm cái lư hương đến: "Lãnh Thái y, chính là cái này, người ngửi thử xem."

      Lãnh Hàn Vũ đón lấy, đưa sát mũi ngửi thử, giây tiếp theo, sắc mặt đại biến: "Thải Nhi nương, cái này đúng là Lệ phi nương nương mang đến sao?"

      "Đúng vậy, sao thế?"

      Lãnh Hàn Vũ nhìn nàng nghiêm túc, trầm giọng : "Bên trong bột phấn này còn trộn loại phấn nữa!"

      "Phấn?" Thanh Thải Nhi dần, nhìn Lãnh Hàn Vũ với vẻ ngờ vực, rồi nhìn chằm chằm lư hương: "Sao có thể thế được!"

      "Thải Nhi nương, xin người hãy giao lư hương và túi phấn cho ta, chuyện này rất mực hệ trọng, ta phải bấm báo với bệ hạ!"

      "Lãnh Thái y—-"

      Thanh yếu ớt vang lên, Lãnh Hàn Vũ ngẩn ra, vội xoay lại: "Nương nương có gì căn dặn?"

      "Lãnh Thái y, bổn cung muốn nhờ ngươi việc......" câu đơn giản như vậy cũng rút cạn toàn bộ sức lực của nàng.

      Lãnh Hàn Vũ : "Nương nương cứ !"

      "Đừng đem việc này bẩm báo lại với điện hạ......"

      "Nương nương!" Thải Nhi hoảng hốt.

      Lãnh Hàn Vũ sững sờ đến độ quên cả lễ tiết, ngẩng mặt nhìn nàng.

      Vân phi để ý đến Thải Nhi, chỉ bình tĩnh nhìn Lãnh Hàn Vũ: "Lãnh Thái y, bổn cung hy vọng ngươi chuyện này ra."

      "Nhưng—-"

      "Lãnh Thái y, bổn cung ra lệnh cho ngươi, đừng đem việc này ra." Vân phi đột nhiên cắt ngang lời y, nhưng vừa xong liền cảm thấy nghẹt thở, Thải Nhi bước đến vỗ lưng cho nàng.

      Lãnh Hàn Vũ lẳng lặng nhìn nàng: "Thứ lỗi, thưa nương nương, hạ quan từ chối."

      Vân phi im lặng ngẩng mặt nhìn y.

      "Nếu hạ quan vào cung làm Thái y, nhất định phải chịu trách nhiệm với bệ hạ, chịu trách nhiệm với nương nương, việc này vô cùng hệ trọng, thứ cho hạ quan thể đáp ứng cầu của nương nương."

      Vân phi nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của y, rồi lẳng lặng dời mắt, với Thải Nhi: "Bổn cung còn đáng lo nữa, Thải Nhi, đừng làm mất thêm thời gian của Lãnh Thái y, tiễn Lãnh Thái y về ."

      "Dạ, nương nương!" Thải Nhi ngừng vỗ lưng cho nàng, đến trước mặt Lãnh Hàn Vũ: "Lãnh Thái y, mời!"

      Lãnh Hàn Vũ trả lễ: "Hạ quan cáo từ trước!"
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 117
      "Nương nương, nước ấm chuẩn bị xong rồi." Lưu Dục bưng chậu nước ấm vào phòng, với Liễu Vận Ngưng nằm trong bồn.

      "Ừ!" Liễu Vận Ngưng gật đầu, bóng hình nàng trở nên mờ ảo dưới lớp hơi nước tỏa ra trong phòng, Lưu Dục bước sang, đổ nước ấm vào trong bồn.

      "Nương nương, có cần châm thêm nước ấm ?"

      " cần, vậy là đủ rồi." Liễu Vận Ngưng nằm dựa vào thành bồn, lấy tay kê đầu, có chút lười nhác: "Lưu Dục, mùa đông mà được tắm nước nóng là thích!"

      "Đúng vậy, thưa nương nương!" Lưu Dục cười đáp lại, thấy Liễu Vận Ngưng hiếm khi trẻ con như vậy, ánh mắt tràn đầy thương .

      Thời gian gần đây, Lưu Dục phát nương nương của nàng vui nhất là lúc tắm, lúc trước sao lại phát ra, gần đây hiểu sao, mỗi ngày nương nương luôn bỏ khoảng thời gian khá dài ra để tắm.

      Có lần nàng hỏi nương nương nguyên nhân tại sao, nàng nhớ nương nương trả lời mơ hồ rằng: "Vì có thể giữ cho tâm trạng thoải mái, khiến ta thấy khỏe khoắn hơn."

      "Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng gọi nàng, nhưng lại nhìn sang, chỉ cúi đầu suy nghĩ gì đó.

      "Chuyện gì ạ, thưa nương nương?" Lưu Dục kiên nhẫn chờ, biết nàng có chuyện muốn , cũng thúc giục còn lấy cái khăn vắt thành bồn chà lưng cho nàng.

      "Lệ phi bị đày vào lãnh cung sao?"

      "Dạ?" Lưu Dục ngây ra hồi, rồi nhanh chóng hoàn hồn, : "Đúng vậy, nghe là vì trộn phấn độc vào trong phấn thơm đưa cho Vân phi, may bị Lãnh Thái y phát ."

      "Sư huynh?"

      "Đúng vậy, ngày ấy Vân phi cảm thấy được khỏe, thị nữ của nàng vội mời Lãnh Thái y đến chẩn bệnh, sau đó chuyện thành ra như vậy."

      "Lệ phi......" Liễu Vận Ngưng cân nhắc rất kỹ, giọng điệu ngập ngừng: " ra, ta thấy Lệ phi giống loại người thích hãm hại người khác......" Nàng lại nhớ đến yến hội ngày đó, ánh mắt long lanh của Lệ phi nhìn sao cũng đều cảm thấy nàng phải kẻ ác.

      "Nương nương, tri nhân tri diện bất tri tâm, bề ngoài nhìn vào là người tốt nhưng chưa chắc là người tốt đâu." Lưu Dục tiếp lời: "Nhất là ở hậu cung, phải thận trọng, nô tỳ cũng nhiều lần nhắc nhở nương nương, ở trong hậu cung ai là bằng hữu cả."

      Liễu Vận Ngưng im lặng nghe, hề phản bác.

      —- Có lẽ Lưu Dục đúng, nhưng......

      Nàng khẽ thở dài.

      Nàng vẫn cho rằng chuyện đó phải do Lệ phi làm.

      "Lưu Dục, theo ngươi thấy, nếu Lệ phi muốn hãm hại Vân phi, vậy nàng còn can đảm lấy danh nghĩa của mình ra để tặng phấn thơm sao? Nếu vậy, khi Vân phi xảy ra chuyện, người đầu tiên bị tình nghi phải là Lệ phi ư?"

      "Cho dù phải do Lệ phi làm, cũng người nào đó trong hậu cung, còn nếu là Lệ phi làm, hoặc Lệ phi là con cừu non thế tội, nhưng ở trong hậu cung này, ai lại thay tình địch giải oan bao giờ? Tất cả mọi người đều tự giữ lấy thân, vào lúc này ai mà dư tâm đồng tình, là kẻ xui xẻo kế tiếp!"

      "Ôi!" Thở dài não nề, Liễu Vận Ngưng : "Hậu cung đúng là phức tạp !"

      Lưu Dục cười cười, đáp lại.

      Đợi Liễu Vận Ngưng rời bồn, là chuyện của nén nhang sau đó.

      Ăn vận chỉnh tề rời khỏi tẩm cung, Tam Hoàng tử chơi vui vẻ ở ngoài vườn, chung quanh là đám thị nữ mặt mày khổ não, người ai cũng dính tuyết, nhìn là biết bị đem ra làm bia ngắm.

      Tam Hoàng tử thấy nàng ra, hô lớn: "Mẫu phi!" Còn cười rất vui vẻ, Liễu Vận Ngưng giang tay đón lấy nó, hai người cười càng vui.

      "Ôi, Linh Nhi tăng cân nha, mẫu phi bế con nổi nữa rồi!"

      "Vậy mẫu phi để Linh Nhi bế người là được!" Hiên Viên Linh nhanh nhảu đáp.

      Liễu Vận Ngưng mỉm cười, thả Hiên Viên Linh xuống, : "Được, nhưng Linh Nhi phải mau lớn lên nha! Vậy mới có đủ sức bế mẫu phi được chứ!"

      "Dạ!" Hiên Viên Linh gật đầu chắc nịch, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Linh Nhi mau lớn lên thôi!"

      Khuôn mặt non nớt mà trưng cái vẻ mặt nghiêm túc đó khiến người nhìn phải bật cười.

      Liễu Vận Ngưng cố gắng nín cười, : "Bây giờ mẫu phi có số việc phải làm, con phải nghe lời các tỷ tỷ, được phá phách, biết chưa?"

      "Mẫu phi muốn đâu? Linh Nhi cũng muốn !"

      "Lần khác dắt Linh Nhi theo, nhưng lần này được!"

      "Tại sao?" Nó cố truy vấn đến cùng.

      "Trẻ ngoan nên hỏi nhiều như vậy!"

      "Xí, mẫu phi thương Linh Nhi." Hờn dỗi quay qua chỗ khác, Liễu Vận Ngưng vội dỗ: "Lần sau nhất định dắt Linh Nhi theo, lần này được mà!"

      "Được rồi, được rồi, con đại nhân đại lượng nên tính toán với mẫu phi, nhưng nhớ lần sau phải mang Linh Nhi theo đấy!"

      Vất vả lắm mới thoát khỏi Hiên Viên Linh, Liễu Vận Ngưng và Lưu Dục đến Ngọc Hoa cung.

      Ngọc Hoa cung, chính là lãnh cung!

      Lúc đầu khi nghe Liễu Vận Ngưng muốn đến thăm Lệ phi, Lưu Dục kiên quyết phản đối, nhưng bất đắc dĩ thay thái độ của Liễu Vận Ngưng còn kiên quyết hơn nàng, vì tránh để chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Lưu Dục đề nghị theo cùng.

      Liễu Vận Ngưng chỉ là muốn đến thăm Lệ phi mà thôi, nàng biết nỗi đơn và sợ hãi khi bị ném đến nơi bóng người, nguyên nhân chính là để nghe ngóng, cho nên nàng càng muốn đến thăm Lệ phi.

      Nhưng ý tưởng này của hai người vẫn chưa thể thực được, vì vừa ra khỏi Liễu uyển lâu, Lịch Hỷ liền chạy đến trong lo lắng: "Nương nương, nương nương, xảy ra chuyện rồi, Lý Nhĩ bị người ta bắt!"
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 118
      Vừa tính đến Ngọc Hoa cung thăm Lệ phi, ngờ lại hay tin Lý Nhĩ bị người ta bắt, Liễu Vận Ngưng ngây người hồi lâu, được lời nào.

      Vẫn là Lưu Dục phản ứng trước tiên, hỏi nguyên nhân Lý Nhĩ tại sao lại bị người ta bắt.

      Lịch Hỷ lắc đầu : " nữa, trong cung đâu đâu cũng bàn chuyện này, nghe Lý Nhĩ làm Thái hậu nổi giận, chuyện này khá là ồn ào, chắc truyền khắp cả Hoàng cung rồi."

      "Thái hậu...... sao Lý Nhĩ lại chọc giận Thái hậu?" Lưu Dục chau mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      " biết." Lịch Hỷ , chuyển hướng sang Liễu Vận Ngưng: "Nương nương, bây giờ tính sao?"

      Lúc này Liễu Vận Ngưng mới hoàn hồn, nghe Lịch Hỷ hỏi suy nghĩ hồi mới : " xem sao rồi tính!"

      Dứt lời xoay người cất bước.

      Đáng tiếc, ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ* (*ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ: phòng dột bởi vì mưa suốt đêm, ý chuyện xấu cứ tới dồn dập)

      Liễu Vận Ngưng vừa được vài bước, liền có người đến báo tin: "Nương nương, Thừa tướng phu nhân cầu kiến."

      —- Nhị nương?

      Liễu Vận Ngưng chau mày.

      —- Sau lúc này Nhị nương lại đến tìm ta?

      Trầm ngâm hồi, nàng : "Ngươi với Nhị nương, bổn cung có việc phải làm, mời bà đến Liễu uyển chờ lát."

      "Nhưng thưa nương nương—-" Thị nữ đến thông báo ngập ngừng: "Thừa tướng phu nhân bảo có việc gấp muốn tìm người, xin người hãy nhanh chóng đến gặp bà."

      "Gấp vậy sao? Nhị nương có là chuyện gì ? "

      "Thừa tướng phu nhân gì thêm ạ!"

      Liễu Vận Ngưng lâm vào thế lưỡng nan.

      Lưu Dục đứng cạnh : "Nương nương, phu nhân tìm người gấp như vậy, chắc chắn là có việc lớn, chuyện của Lý Nhĩ dù nương nương có qua đó cũng chẳng thể giúp gì hơn, hay nương nương cứ về Liễu uyển trước xem xem phu nhân muốn chuyện gì ."

      Liễu Vận Ngưng gật đầu: "Ừ."

      —- Cũng chỉ có thể làm như vậy.

      Nhưng Liễu Vận Ngưng ngờ, việc kế tiếp chờ nàng đúng là chuyện sét đánh ngang tai.

      Phụ thân của nàng, đường đường là Thừa tướng của quốc gia, thế nhưng lại bị nghi ngờ là phản quốc thông đồng với địch, chức quan bị bãi bỏ, còn bị giam lỏng trong phủ Thừa tướng.

      "Tại sao lại như vậy?"

      Liễu Vận Ngưng đứng phắt dậy: "Sao phụ thân lại có thể làm vậy được?"

      Tuy nàng sống bên phụ thân, nhưng trong ấn tượng của nàng phụ thân luôn là người chính khí lẫm liệt, tuyệt đối thể làm chuyện bán đứng quốc gia khiến người trong thiên hạ phải thóa mạ như vậy được.

      Liễu Nhị nương cười khổ, lệ trào khóe mi, khẽ : "Khanh bổn vô tội, nại hà, hoài bích kỳ tội*." (*Khanh bổn vô tội, nại hà, hoài bích kỳ tội: đại ý là dù thần tử vô tội nhưng có trách cũng chỉ biết trách người tài bị kẻ khác hãm hại)

      Sắc mặt Liễu Vận Ngưng trắng bệch: "Phụ thân người......"

      "Từ xưa bậc Đế Vương vốn rất vô tình, phụ thân con phí hết tâm huyết cả đời vì Kỳ quốc, kết quả vẫn bị bậc Đế Vương nghi ngờ vô căn cứ......" Liễu Nhị nương lấy khăn chấm chấm khóe mắt: "Từ lúc quyền lực của phụ thân con ngày càng lớn mạnh, thái độ của bệ hạ từ nể trọng cũng chuyển sang nghi ngờ vô căn cứ, ra phụ thân con sớm phát , cũng có ý cáo lão hồi hương, nhưng......"

      "Nhưng sao?"

      "Nhưng chậm bước, bệ hạ bắt đầu nghi ngờ ông ấy, đương nhiên dễ dàng thoát thân như vậy." Liễu Nhị nương nghiêm túc , dời mắt nhìn nàng, hình như có chút thương xót: "Nhưng ngờ rằng lại liên lụy đến con......"

      Liễu Vận Ngưng nhìn Liễu Nhị nương, nàng muốn từ chối nghe nữa, nàng thở dốc, thể được lời nào, Liễu Nhị nương tiếp tục: "Mấy ngày gần đây, bệ hạ tìm mọi cách sủng ái con, ngay cả dân gian ai cũng biết từ sau khi nữ nhi của Thừa tướng vào cung nhận hết sủng ái, con nghĩ mà xem, đại thần trong triều sao có thể ngồi yên nhìn thế lực của ông ấy lớn dần?"

      "Nhị nương, người......người cái gì?" Trước đây từng nghĩ đến trong chuyện này có chỗ nào đó đúng, giờ lại được nghe kể tường tận như vậy, , có lẽ phải nghĩ ra, là do nàng né tránh muốn nghĩ đến mà thôi.

      dịu dàng của Hiên Viên Kỳ mấy ngày nay, đều là vì diễn kịch trước mặt phụ thân nàng sao?

      Ý nghĩ này vừa lóe lên, khiến sắc mặt nàng trắng bệch.

      Nàng biết, chắc chắn nàng sớm biết, Hiên Viên Kỳ thể nào vô duyên vô cớ thay đổi nhiều như vậy, ra tất cả đều là phần trong toàn bộ kế hoạch của y sao?

      "Các thế lực trong triều luôn kiềm hãm lẫn nhau, trong thời gian này bệ hạ sủng ái con mọi bề, chính là để tạo cái vỏ bọc giả dối, để các đại thần của các phe phái khác nhau nghĩ phụ thân con được bệ hạ nể trọng, như vậy bệ hạ cần phải ra mặt đương nhiên cũng có người đến gây phiền phức cho phụ thân con, còn bệ hạ lại vừa an vị vừa làm ngư ông đắc lợi."

      Bà nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Liễu Vận Ngưng, lòng vô cùng day dứt: "Trước kia con phải thay Liễu Uẩn Nịnh tiến cung, Liễu gia ta có lỗi với con, lần này con lại phải chịu liên lụy, hậu cung là nơi phức tạp, được sủng ái cũng có nghĩa chịu thù địch, bệ hạ vì muốn lật đổ thế lực của phụ thân con nên đem con đặt trước mũi dùi của người trong hậu cung......" Thanh nghẹn ngào, Liễu Nhị nương cầm lấy tay của nàng, siết chặt: "Cả đời này, người Liễu gia cảm thấy có lỗi nhất, chính là con......"

      Sau khi Liễu Nhị nương rời , Liễu Vận Ngưng ngã ngồi xuống ghế, vẻ mặt ngây dại.

      bàn tay ấm áp đặt mu bàn tay lạnh lẽo của nàng, siết chặt, nàng định thu tay theo phản xạ nhưng do bàn tay đó siết quá chặt, quá chặt, dù nàng có dùng sức thế nào cũng rút ra được.

      Nàng ngừng giãy dụa, ngẩng đầu ngây ngốc.

      Đôi mắt mờ hơi nước của Lưu Dục tràn đầy lo lắng, nhưng cũng vô cùng dịu dàng, Lưu Dục xoa má Liễu Vận Ngưng, thỏ thẻ: "Người còn có nô tỳ mà, nương nương, người còn có nô tỳ mà!"

      Giây phút đó, nước mắt vỡ đê.

      Nhưng Liễu Vận Ngưng chỉ cười, khẽ : "Ta sao, chỉ là......"

      —- Ta dám nữa......

      dám nhận thêm cái gì nữa rồi.

      Vừa dịu dàng vừa kiên quyết, nàng rút tay mình ra khỏi tay Lưu Dục.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :