1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 109
      đường về ai cũng im lặng.

      Im lặng đến nỗi khiến kẻ khác có cảm giác bị áp lực.

      , vậy cũng hẳn đúng, bởi vì người cảm thấy bị áp lực ra chỉ có mỗi mình Liễu Vận Ngưng mà thôi, còn Hiên Viên Kỳ lại dương dương tự đắc bế đứa con trai thứ ba, chậm rãi bước sánh vai cùng Liễu Vận Ngưng, thậm chí vì muốn phối hợp với tốc độ của nàng nên cố ý bước lại.

      Tuyết vẫn rơi, dưới ánh trăng thanh vắng, sau lưng hai người là hàng hàng dấu chân và theo sau họ là bóng đêm dày đặc tĩnh lặng.

      Lúc về đến Liễu uyển, tuyết vẫn ngừng rơi, dù có người cầm ô theo che, người Liễu Vận Ngưng và Hiên Viên Kỳ vẫn dính ít tuyết và hơi ấm trong phòng khiến chúng tan chảy. y phục bất giác lưu lại những dấu vết sậm màu.

      Hơi ấm trong phòng nhất thời khiến Liễu Vận Ngưng kịp thích ứng, tay chân lạnh cóng, có chút tê dại.

      Giao Tam Hoàng tử lại cho Lưu Dục, Hiên Viên Kỳ trầm giọng dặn dò: "Chuẩn bị nước ấm, có căn dặn gì đừng có tiến vào quấy rầy."

      "Dạ, bệ hạ."

      Rất nhanh sau, việc Hiên Viên Kỳ căn dặn chuẩn bị xong tất thảy, đợi tất cả mọi người lui xuống hết, Liễu Vận Ngưng tự giác bước đến, giúp Hiên Viên Kỳ cởi bỏ y phục.

      Hiên Viên Kỳ phen nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng, thản nhiên : "Nước ấm là chuẩn bị cho ngươi!"

      Nàng ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn y.

      —- người, có thể thay đổi nhiều đến vậy sao?

      Lại cúi đầu, nàng thể hiểu nổi cảm giác trong lòng lúc này là gì, chỉ biết cảm tạ theo phản xạ, chậm rãi rút tay lại, tiến vào phòng trong.

      Tắm nước ấm xong, Liễu Vận Ngưng thấy cả người ấm lại, rời khỏi bồn, khí lạnh giá tập kích làn da nõn nà của nàng, lạnh quá!

      Nàng khoác y phục vào, lẳng lặng buộc dây, rời khỏi phòng trong.

      Hiên Viên Kỳ ngồi phê duyệt tấu chương, thấy nàng bước ra, ngẩng đầu liếc nàng cái rồi lại tiếp tục phê duyệt, lạnh lùng : "Ngươi nghỉ trước !"

      Dừng bước, Liễu Vận Ngưng xoay người bước vào phòng trong rồi nhanh chóng trở lại, cầm tấm áo choàng trong tay, chần chừ rất lâu mới bước đến bên cạnh Hiên Viên Kỳ: "Khoác , trời lạnh." Thanh bình tĩnh lãnh đạm, thể nghe được cảm xúc bên trong.

      Hiên Viên Kỳ ngẩn ra, nâng mắt, thấy nàng xoay người bỏ vào trong.

      Y chớp mắt, nhìn theo bóng nàng, có chút đăm chiêu.

      Ngọn đèn dầu ngừng lay động chiếu sáng khuôn mặt y, lúc sáng lúc tối, cảm giác có chút xa vời, đôi mắt đen láy ánh lên tia nhìn phức tạp, cứ nhìn chăm chú theo bóng nàng cho đến khi khuất dạng.

      Im lặng hồi lâu, y buông cây bút lông sói trong tay xuống, đứng dậy, tấm áo choàng tuột từ người xuống, y vươn tay tiếp được, cầm nó trong tay, tiến vào phòng trong.

      Lúc bước vào, Liễu Vận Ngưng vẫn chưa ngủ mà ngồi đưa lưng về phía y trước bàn trang điểm chải lại mái tóc, lẳng lặng ngồi đó, động tác chải nhanh chậm, cứ từ từ, hình như hề hay biết y vào.

      Hoặc phải , là nàng ngẩn người.

      Dừng bước hồi, rồi y chậm rãi bước đến gần mà phát ra tiếng động gì, đến gần mới phát , y đoán đúng.

      Ánh Liễu Vận Ngưng vô hồn, nhìn đâu đó xa xăm, cứ như bước vào cõi thần tiên hư vô.

      "Ngươi suy nghĩ gì vậy?" Hiên Viên Kỳ bỗng lên tiếng, ngoài dự kiến, Liễu Vận Ngưng bị y làm cho giật mình, cây lược gỗ trong tay rơi xuống đất, quên cả việc nhặt cây lược lên, nàng vội đứng dậy, đối diện với y: "Bệ hạ, người muốn nghỉ à?"

      Y im lặng, cúi xuống nhặt cây lược, rồi ấn nàng ngồi xuống ghế, chải tóc cho nàng.

      Vẻ mặt Liễu Vận Ngưng được tự nhiên, chân tay luống cuống, lưng thẳng tắp. Cứ như thư sinh ngoan ngoãn chăm chú nghe giảng ở học đường.

      Ánh mắt Hiên Viên Kỳ thấp thoáng ý cười, thấp giọng : "Ái phi cần phải căng thẳng như thế đâu!" Y hơi khom người, phả hơi thở nóng ấm vào tai nàng: "Chẳng lẽ trẫm đáng sợ đến vậy sao?"

      "Bệ hạ cứ đùa!" Nàng cúi thấp mặt, né tránh động tác mờ ám của y.

      Nhưng hai má lại ửng đó, tai lại nóng bừng lên.

      Tim đập nhanh khác thường.

      Nàng trộm ngẩng mặt, nhìn vào gương, trong gương phản chiếu hình ảnh của hai người, ngồi đứng, trông vô cùng hài hòa.

      Nàng cảm giác mặt mình nóng bừng lên.

      Bầu khí mờ ám dần bao trùm cả hai người, rồi từ từ, từ từ lan khắp tẩm cung.

      Mái tóc đen nhánh mượt mà được chải xong, chiếc lược dần dừng lại, Liễu Vận Ngưng cúi đầu, thấy tay Hiên Viên Kỳ đặt chiếc lược xuống bàn trang điểm rồi mơn trớn mặt nàng, sau cùng che mắt, nàng nhắm mắt lại theo phản xạ.

      Ánh sáng trước mắt bị bàn tay ấy che khuất, trong bóng tối, xúc cảm của nàng càng trở nên ràng.

      Nàng cảm giác được bàn tay ấy xoa mặt mình, dịu dàng đến tê dại, bàn tay thô ráp xoa đôi má mềm mại của nàng, rất khó chịu.

      Y dịu dàng hôn nàng, hơi thở nóng ấm phả vào cổ nàng, nong nóng, ngưa ngứa.

      Giây tiếp theo, bàn tay che mắt nàng dời , y bế nàng lên, cảm giác bay bổng đó kéo dài bao lậu, rất nhanh sau đó, nàng được đặt xuống giường.

      Nàng mở mắt mờ mịt, rèm giường từ từ buông xuống, dây đăng ten khẽ lay động.

      Dời mắt, đối diện với đôi mắt đen láy kia.

      Ngoài phòng gió lạnh rít gào, bông tuyết nền đất nổi lên cuồn cuộn.

      Trong phòng, lại ấm áp như xuân.

      Nhưng phần giường trong và ngoài, lại tách thành thế giới riêng biệt.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 110
      Trời vừa hửng sáng, gió thổi vi vu, khiến căn phòng trở nên quạnh quẽ.

      Namtử ăn vận chỉnh tề đâu vào đấy đứng bên giường, nhìn thiếu nữ ngủ say, thân hình bất động biết đứng được bao lâu.

      Bỗng nam tử vươn tay, chần chừ, rồi lại nhanh chóng thu hồi, nắm rồi lại buông, cứ nắm rồi lại buông, trước sau vẫn tính vươn tay.

      vội, y ngồi xuống giường, nhìn dung nhan nhuốm màu mỏi mệt của thiếu nữ ngủ say, cuối cùng vẫn nhịn được vươn tay, vuốt ve gò má thiếu nữ. Làn da mềm mềm, lành lạnh, trơn trơn như da em bé.

      Ánh nhìn trầm lắng, y giật phắt tay lại, đứng dậy, trong đôi mắt đen như đáy hồ sâu có cái gì đó di động, sắc mặt phút chốc trở nên thâm trầm, rồi tất cả lại trở lại bình thường.

      "Đừng trách ta......"

      Lời như tiếng thở dài lạc lỏng giữa buổi sớm đầy sương, để lại chút dấu vết, nhìn nàng lần cuối, nam tử kiên quyết bỏ —-

      Khó chịu, rất khó chịu.

      Cơn đau khôn nguôi này, như đau từ tận trong xương, cả người như bị cơn đau ấy bao trùm, khiến nàng thở ra hơi.

      Trong căn phòng tăm tối, thiếu nữ nằm giường co rúm người lại, mặt trắng bệch như tuyết, hai mắt nhắm nghiền khẽ rung động, mồ hôi chảy xuống hai bên thái dương, còn có thứ gì đó đọng hàng mi dày, như là nước mắt.

      Đau quá, đau quá.

      Cứ như có hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn vào xương, vào thịt nàng, đau lắm, đau đến nỗi nàng hận thể được chết ngay lập tức.

      Thiếu nữ đau đớn bừng tỉnh khỏi giấc mơ và quay về với thực, hàng mi dày rung rung, đôi mắt mọng nước toàn là thống khổ.

      Đau quá, đau quá.

      Nàng biết cho đến giờ mình phải là người kiên cường, nàng rất sợ đau, rất rất sợ, sợ đến nỗi dù chỉ đau có chút xíu như bị hòn đá rơi rơi trúng đầu cũng khiến nàng khóc òa, mẫu thân luôn nàng là con quỷ thích khóc, nếu được, nàng mong mình vĩnh viễn là con quỷ thích khóc.

      Nhưng từ sau khi mẫu thân qua đời, nàng biết, dù mình có đau đến sắp chết, cũng có ai lo cho nàng, có......

      Cho nên, dù rất rất đau, nàng cũng ra, bởi vì vốn chẳng có ai nghe......

      Nhưng......

      Nương à, Ngưng Nhi rất mong, rất mong người có thể xoa đầu Ngưng Nhi lần nữa, mắng Ngưng Nhi là con quỷ thích khóc, rất mong, rất mong......

      Thời gian cứ thế trôi , cuối cùng cơn đau cũng dứt, ngây người nhìn đầu giường được chạm trổ hoa văn, đôi mắt tựa mắt nước hồ thu, bình tĩnh mà sâu lắng.

      Rất lâu sau, nàng gượng người ngồi dậy, vuốt cái trán ướt đẫm mồ hôi, bỗng cười khan, thản nhiên nhưng đầy tự giễu.

      Số lần phát độc cách nhau ngày càng ngắn. Lúc đầu tháng phát tác lần, nay lại mười ngày lần, có phải dần dà, trở thành ngày lần? Rồi sau đó, phải chịu đau từng khắc từng khắc hay ?

      Co gối theo thói quen, nàng đặt cằm đầu gối, như con thú sợ lạnh.

      —- Nương à, tha thứ cho ý nghĩ yếu đuối vừa rồi của Ngưng Nhi, Ngưng Nhi hứa với người là phải kiên cường, xin lỗi, xin người tha thứ cho Ngưng Nhi!

      thoáng ngẩn ngơ, lúc hoàn hồn, trời sáng rồi, hiếm khi thấy Lưu Dục gõ cửa phòng nàng vào lúc sáng sớm.

      Tự thay y phục, rửa mặt chải đầu xong, lúc đẩy cửa bước ra, vừa hay Lưu Dục cũng mới đến.

      Cả hai đều ngây ra.

      Cuối cùng vẫn là Lưu Dục phá tan im lặng trước: "Sao nương nương dậy sớm thế?"

      Liễu Vận Ngưng có hơi kinh ngạc, : " phải bình thường đều phải dậy sớm sao?"

      "Nhưng......" Lưu Dục đỏ mặt, ngay cả tai cũng đỏ: "Bệ hạ dặn, được quấy rầy nương nương nghỉ ngơi."

      "......"

      "......"

      Cả hai đều đỏ bừng mặt.

      Rồi Lưu Dục thận trọng hỏi: "Nương nương, dạo gần đây đúng như Đào phi sao? Vậy phải nương nương mệt lắm ư? Thế —-"

      " phải đâu!" Liễu Vận Ngưng nhanh chóng cắt ngang lời nàng, mặt càng thêm đỏ: "Cũng chỉ có đêm qua mà thôi......"

      "Ồ......"

      Hai người đều im lặng.

      Hồi lâu, Lưu Dục quan sát sắc mặt của Liễu Vận Ngưng, hỏi: "Nương nương có muốn ra ngoài tản bộ ? khí buổi sáng rất tốt cho sức khỏe."

      "Ừ!" Nàng gật đầu đồng ý.

      Hai người im lặng dạo tuyết.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 111
      Hôm nay là ngày bắt đầu cho năm mới.

      Liễu Vận Ngưng ngồi dưới mái đình, nhìn bốn bề đều phủ tuyết, cả thế gian như được tạc từ băng tuyết, vô cùng đẹp mắt.

      Lưu Dục đứng sau lưng nàng, khẽ xoa bóp bả vai đau nhức của nàng. Lịch Hỷ đứng bên cạnh nhóm bếp sưởi, lâu lâu lại lên tiếng, vui ra mặt.

      "Nương nương, người xem khi nào tuyết mới ngừng rơi nhỉ?" Lưu Dục vừa xoa bóp vai cho nàng vừa lơ đãng hỏi.

      "Chuyện mà Lưu Dục biết, sao ta biết được chứ? Hơn nữa, lúc nào nên ngừng ngừng thôi."

      "Nương nương dựa vào đâu mà như vậy? Đừng đánh giá cao nô tỳ quá, cẩn thận người ta cười chê đấy."

      "Ha ha, trong lòng ta, Lưu Dục là người rất giỏi." Nàng cười, vỗ vỗ mu bàn tay Lưu Dục, quay đầu, ánh mắt sáng long lanh còn đẹp hơn cả bầu trời đầy sao.

      Lưu Dục nhất thời ngây người, hồi lâu mới : "Nương nương, người nên cười nhiều chút."

      Lịch Hỷ đứng cạnh cũng phụ họa theo: "Đúng lắm, đúng lắm, Lưu Dục đúng lắm, nương nương mà cười á, giống tiên nữ giáng trần."

      "Tiên nữ cũng thua xa!" Lưu Dục thở phì cái, trừng Lịch Hỷ : "Cũng biết vuốt mông ngựa quá nhỉ!"

      "Ôi, Lưu Dục tỷ, sao tỷ có thể ta như thế!" Lịch Hỷ tròn mắt, như con cún con: "Chẳng lẽ tỷ cho ta đúng? Hay tỷ cho rằng nương nương thua xa tiên nữ?"

      "Ngươi —-" Lưu Dục nghe vậy, còn lời nào để biện giải, trừng cái, cả giận: "Này mà ngươi cũng được!"

      "Xì! Đương nhiên rồi, tỷ xem, nương nương cười vì nghe những lời đó của nô tài kìa!" kiêu ngạo đáp trả Lưu Dục, ra vẻ ai bì nổi.

      Lưu Dục lại trừng , nghe tiếng cười khúc khích thanh vui vẻ: "Nương nương, nô tỳ ổn rồi, sao lại bị Lịch Hỷ đùa giỡn cơ chứ!"

      Liễu Vận Ngưng cũng cười, vớ lấy miếng bánh ngọt, nhịn cười: "Thấy tiểu tử này biết nịnh hót như vậy, còn biết cách làm bổn cung vui, cho ngươi miếng bánh ngọt này."

      "Tạ ý tốt của nương nương!" Lịch Hỷ mừng rỡ nhận lấy, rồi đem giấu trong tay áo.

      Thấy vậy, Liễu Vận Ngưng và Lưu Dục nhịn được cười.

      Lưu Dục chế nhạo: "Cứ giấu bánh ngọt ở đó nhé, cẩn thận nửa đêm được chuột ghé thăm đấy!"

      "Hê! Sợ gì chứ, chuột mà dám đến, nô tài bắt nó đem nướng! Xem nó còn dám tới nữa hay !"

      "......"

      "......"

      Lát sau, Lưu Dục lắc đầu nhìn Lịch Hỷ, thở dài: "Trời ạ, ai tới cứu tiểu tử này !"

      "Gì chứ, Lưu Dục tỷ, nô tài có bệnh, cứu tiểu tử ta làm gì?" Thanh ấm ức của Lịch Hỷ truyền đến, vẻ mặt như tiểu thê tử chịu ngược đãi.

      "Được rồi, được rồi, đùa nữa." Lưu Dục nổi giận trừng , : "Lửa trong bếp sưởi sắp tắt rồi, mau làm việc rồi hẳn đùa, nếu nương nương lạnh, ngươi phải chịu trách nhiệm đó!"

      "Biết rồi!" Quá đỗi vui mừng, giờ Lịch Hỷ mới nhớ ra việc cần phải làm.

      Liễu Vận Ngưng thấy vẻ mặt vui vẻ của Lịch Hỷ, tâm tình cũng hẫng.

      "Nương nương, có lạnh ? Người có muốn khoác thêm áo?"

      "Ta lạnh, cần đâu!"

      "Nương nương, nương nương, chuyện lớn rồi!"

      Lúc hai người chuyện, bỗng Lý Nhĩ vội vã chạy đến, miệng vẫn hô to gọi .

      Cả hai cùng quay lại, Lưu Dục giấu diếm vẻ chán ghét của mình.

      —- Nàng tài nào thích Lý Nhĩ nổi, nàng cũng hiểu tại sao nương nương lại muốn giữ kẻ phiền phức và cũng chỉ biết rước lấy phiền phức như vậy ở bên cạnh!

      suy nghĩ miên man, Lý Nhĩ chạy đến nơi, vừa thở vừa : "Nương nương, hồi nãy Lý Nhĩ vừa mới gặp Lãnh Thiếu gia, y...... y......"

      "Sư huynh làm sao?" Bỗng nhớ đến những lời hôm đó của Vân phi, thầm cảm thấy bất an, nắm tay Lý Nhĩ mà lòng khó nén lo lắng: "Sư huynh làm sao? Ngươi chậm thôi, đừng gấp!"

      "Đúng lắm đúng lắm, từ từ mà , ai tranh với ngươi đâu! cần gấp như vậy!" Lịch Hỷ đứng cạnh phụ họa.

      Lưu Dục gì, chau mày nhìn Liễu Vận Ngưng đưa chén trà của mình cho Lý Nhĩ, thấy Lý Nhĩ uống cạn cách tự nhiên, mày càng nhíu chặt lại.

      Vất vả lắm mới bình tĩnh lại, Lý Nhĩ thở phào, đặt chén trà xuống, mau mắn : "Hồi nãy Lý Nhĩ gặp được Lãnh Thiếu gia tay ôm hòm dược, Lý Nhĩ tiến đến bắt chuyện, hóa ra ngày hôm qua Vân phi cảm thấy được khỏe, sai người mời Thái y đến chẩn bệnh, nương nương, người có biết Vân phi bị bệnh gì ?" Nàng cố ý 'thắt nút' câu chuyện, bị Lưu Dục lạnh lùng cắt ngang: "Đừng có nhiều lời nhảm nhí nữa, vào thẳng vấn đề !"

      "Dạ!" Lúc này Lý Nhĩ mới thấy Lưu Dục đứng đó, nàng rụt cổ, thu lại bộ dạng kiêu căng. hiểu sao nàng lại rất sợ Lưu Dục, sợ nàng ta luôn dùng vẻ mặt nghiêm khắc nhìn mình, đặc biệt sợ những cái trừng thương tiếc.

      "Hồi nãy Lãnh Thiếu gia với Lý Nhĩ, Vân phi mang thai rồi!"

      Liễu Vận Ngưng nghe vậy thả lỏng tinh thần: "Lý Nhĩ, ngươi đừng có lúc nào cũng làm lớn chuyện lên như vậy, ta sắp bị ngươi làm cho đứng tim rồi!"

      "Làm lớn chuyện gì chứ, đây là việc rất lớn mà, nương nương người thấy sao, các phi tử khác đứng hóng chuyện xong sắc mặt liền thay đổi, như là nuốt phải ruồi bọ vậy, khó coi chết được."
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 112
      "Làm lớn chuyện gì chứ, đây là việc rất lớn mà, nương nương người thấy sao, các phi tử khác đứng hóng chuyện xong sắc mặt liền thay đổi, như là nuốt phải ruồi bọ vậy, khó coi chết được."

      "Nhưng đó là chuyện của người ta, liên quan đến chúng ta!" Bẹo má Lý Nhĩ, Liễu Vận Ngưng cười .

      "Ôi chao, phải thế, nương nương người......" Lý Nhĩ thở hổn hển, lắp bắp biết phải thế nào mới phải, thoáng nghĩ ra điều gì đó, hét lên: "Lãnh Thiếu gia, đúng, Lãnh Thiếu gia, Lãnh Thiếu gia cũng đến, y được chứng kiến, lại là Thái y chẩn bệnh cho Vân phi, người có thể hỏi y, y là người nhất!"

      Nàng vội vã cho hết, rồi nhanh chóng xoay người chạy , thấy Lãnh Hàn Vũ đứng cách đó xa, ngây ngốc nhìn sang, nàng giật mình dừng bước, có hơi bối rối, nhưng nàng lại muốn né tránh, bước nhanh đến kéo y lại chỗ mọi người.

      Lãnh Hàn Vũ bị nàng lôi kéo, bước chân gấp rút, lúc sắp đến đình nghỉ mát, y giật phắt tay lại, ngây ngốc nhìn Liễu Vận Ngưng, trong mắt y dường như chỉ còn mỗi bóng hình nàng, cả đất trời xoay xung quanh nàng đều biến thành màu đen, y ngây ra nhìn, nhìn đến quên cả thở.

      Trong mắt y có niềm vui thể thành lời, nhưng trong thoáng, ánh mắt y lại trở nên ảm đạm, dưới ánh dương ấm áp sau trưa, đáy mắt y như nét bi ai cố kiềm nén, cố kiềm nén nỗi đau, cuối cùng tất cả những điều đó đều quy về câu bình thường.

      "Ngưng Nhi, ngươi về rồi."

      Liễu Vận Ngưng quay mặt , khẽ đáp: "Ừ, ta về rồi!"

      Đôi mắt sâu thẳm ấy, khiến nàng dám đối diện, tình cảm trong đôi mắt đó, khiến nàng thấy hụt hẫng, bởi lẽ nàng phụ lòng y.

      cơn gió mát thổi đến, thổi bay mái tóc trước trán Lãnh Hàn Vũ, lại khiến y thể che dấu được nỗi bi ai trong mắt, cũng thể che dấu được nỗi đau trong lòng.

      Lưu Dục có chút đành, lời nàng với y ngày đó, có lẽ là đả kích lớn đối với y, nhưng nếu mau chóng chặt đứt ý nghĩ đó trong đầu y, y càng đau khổ.

      Thôi, có lẽ để nương nương tự mình với y, mới mong y dễ dàng chấp nhận.

      Liếc mắt nhìn Lý Nhĩ và Lịch Hỷ, bảo họ mau cùng nàng, ban đầu Lý Nhĩ hiểu ý, cho đến khi bị lôi mới ngộ ra, nhưng vẫn chịu rời , đợi Lưu Dục trừng nàng cái mới ấm ấm ức ức theo sát sau lưng Lưu Dục.

      Từ đầu đến cuối Lãnh Hàn Vũ hề chú ý đến người khác, chỉ biết ngây người nhìn nàng.

      Liễu Vận Ngưng cúi đầu khó chịu, thấp giọng : " huynh, ngươi đừng như vậy."

      —- Đừng khiến ta cảm thấy áy náy nữa, trước giờ ta chỉ xem y là sư huynh mà thôi, chưa từng có ý nghĩ gì khác.

      Lãnh Hàn Vũ cười khổ: "Ngưng Nhi, từ lúc ngươi từ chối ta để tiến cung, cho đến giờ ta chưa từng ôm ý nghĩ huyễn hoặc nào trong đầu, ta chỉ muốn ở cạnh ngươi, thế đủ rồi."

      "Nhưng mà như vậy công bằng với ngươi."

      "Cái gì là công bằng? Cái gì gọi là công bằng? Ta chỉ biết, chỉ có ở cạnh ngươi, nhìn ngươi vui vẻ hạnh phúc, ta mới có thể vui vẻ."

      "Xin lỗi......" Vì nàng, sư huynh phải tiến cung làm viêc mà y muốn làm nhất, y là người khao khát tự do, lại vì nàng mà cam nguyện bị nhốt ở nơi kín cổng cao tường.

      "Ngưng Nhi, ngươi đừng cảm thấy áy náy, tất cả đều vì ta cam tâm tình nguyện, liên quan đến ngươi, có thể được như vậy, ta thỏa mãn lắm rồi."

      —- Có thể ở cạnh nàng, y cảm thấy thỏa mãn, y cũng cầu điều gì xa xôi khác.

      "Sư huynh, ngươi tội gì phải vậy......" Nàng đáng để y làm vậy, chút cũng đáng.

      Lãnh Hàn Vũ né tránh câu hỏi của nàng, cười khẽ: "Đừng chuyện này nữa, lần đó sau khi rơi xuống nước thân thể còn chưa hoàn toàn bình phục phải theo y xuống Giang Nam, bây giờ cảm thấy đỡ chút nào chưa?"

      Nàng cũng né tránh câu hỏi của y, quay đầu đối diện, dịu dàng : "Có sư huynh là thần y ở đây, sao Ngưng Nhi có thể có chuyện gì được chứ?"

      Nhưng Lãnh Hàn Vũ lại tươi cười như nàng mong muốn, ngược lại vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Ngưng Nhi, sao sắc mặt của ngươi nhìn được tốt vậy?"

      Từ đầu y chỉ thấy được bên mặt của nàng mà thôi, nhưng lúc nàng quay mặt lại, y thầm kinh hãi, sắc mặt của nàng tái nhợt bất thường.

      Chắc chắn phải vì thân thể được khỏe: "Ngưng Nhi, phải ngươi giấu ta chuyện gì đấy chứ?"

      "......"

      "Đưa tay ra đây!"

      Liếc y cái, nàng bất đắc dĩ : " cần đâu, ta trúng 'Mộng Thệ'."

      Nàng biết lần gặp mặt này chắc chắn gạt được sư huynh, cho nên mới nhìn y trực diện, nào ngờ, ôi!

      "Ngươi cái gì?" Nếu vẻ mặt vừa rồi của y là lo lắng, giờ lại là trắng bệch: "Tại sao lại như vậy? Sao lại, sao lại có thể như vậy?"

      —- Mộng Thệ, Mộng Thệ, y biết Mộng Thệ gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nỗi đau nó mang lại, làm sao nàng có thể chịu được?

      " có giải dược sao?" Y hỏi mà lòng ôm hy vọng, thấy nàng im lặng gật đầu, y lùi bước, sắc mặt trắng bệch: "Ngươi, ngươi đừng lo, ta nghĩ cách, ta nghĩ cách......"

      "Sư huynh......" Nàng mỉm cười cầm tay y: " cần đâu."

      số việc, muốn trốn cũng trốn thoát, muốn tránh cũng tránh khỏi.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 113
      "Lý Nhĩ, sao vẻ mặt ngươi trông đau khổ thế?" Lịch Hỷ quan sát Lý Nhĩ lâu rồi, từ đầu đến giờ mặt nàng cứ nhăn nhó như trái mướp đắng, khó coi chết được. thể nào kiên nhẫn ngồi nhìn bộ mặt như vậy.

      " có gì!" Lý Nhĩ tức giận đáp.

      "Xạo!" Lịch Hỷ chịu tin.

      "Lý Nhĩ chỉ......" Nàng mở miệng muốn , rồi khựng lại, trừng Lịch Hỷ lúc lâu, sau đó mới ỉu xìu : "Hồi nãy Lãnh Thiếu gia bị sao thế? Tại sao y trông lạ lẫm?"

      —- Nàng chưa từng nhìn thấy Lãnh Thiếu gia trưng cái vẻ mặt như muốn khóc đó ra, những gì mà nàng thấy, là Lãnh Thiếu gia luôn mang theo nụ cười mỉm dịu dàng hơn gió xuân môi.

      Tại sao lại như vậy? Lúc đầu y hề như vậy! Tại sao trong thoáng liền thay đổi nhỉ?

      "Ngươi ngốc quá! Đương nhiên là bởi vì y biết Vân phi mang thai, buồn thay cho nương nương của chúng ta!" rồi lâm vào trầm tư, có chút ngập ngừng: "Nhưng hình như có chỗ đúng!"

      "Đương nhiên đúng rồi!" Lý Nhĩ trợn mắt tức giận: "Lý Nhĩ cũng buồn thay cho nương nương, nhưng Lý Nhĩ nào có để lộ ra mặt đâu!"

      "A! Ta biết rồi!" Lịch Hỷ hét toáng lên: "Chắc chắn là vì Lãnh Thái y thầm mến nương nương của chúng ta, ta từng thấy vẻ mặt đó của số nương nương bị thất sủng! Các nàng cũng nhìn bệ hạ y như vậy đấy!"

      " phải chứ! Sao Lãnh Thiếu gia lại thầm mến nương nương được!" Lý Nhĩ nổi giận: "Ngươi đừng bậy!"

      "Ta đâu có bậy!" có căn cứ chứ bộ!

      "Được rồi, đừng cãi nhau nữa!" Lưu Dục đăm chiêu đứng sau lưng ngăn hai người lại. Ánh mắt nghiêm khắc lướt qua người bọn họ, Lưu Dục : "Ở đây là Hoàng cung, phải cái chợ, cãi cái gì mà cãi, để người ta nghe rồi cười vào mặt cho!"

      Hai người sợ tới mức rụt cổ, dám nửa chữ.

      "Ở đây là Hoàng cung, cái gì cũng phải có chừng mực, nếu để cho kẻ có dã tâm nghe được, phải gây phiền phức cho nương nương sao? Còn Lý Nhĩ nữa—-" Nàng hề che giấu chán ghét của mình: "Chẳng lẽ muốn hại nương nương xong mới chịu bằng lòng sao?"

      Mặt Lý Nhĩ trắng bệch, cắn chặt môi dưới, căm giận trừng Lưu Dục: "Tỷ......" Lịch Hỷ vội kéo ống tay áo của nàng, sốt ruột tìm cách hòa giải.

      Lạnh lùng liếc hai người bọn họ, Lưu Dục bước ngang qua, thẳng về phía trước.

      "Tỷ cho là mình hay lắm sao! Tỷ có tư cách gì giáo huấn ta? phải tỷ cũng giống ta sao, đều là nha hoàn của người ta!" Hất tay Lịch Hỷ ra, Lý Nhĩ hét về phía Lưu Dục.

      Lưu Dục vờ nghe, tiếp tục bước .

      "Tỷ chứ! Tỷ dựa vào cái gì mà đòi giáo huấn ta? Ta đắc tội tỷ chuyện gì? Tỷ dựa vào cái gì mà nhắm vào ta?

      Bỗng nàng dừng bước, Lưu Dục xoay người lại: "Chỉ vì ta ghét ngươi! Chỉ vì hành động thiếu suy nghĩ của ngươi luôn khiến nương nương gặp phiền phức!"

      —- Lưu Dục nàng ghét nhất những kẻ làm sai còn biết hối cải!

      "Lưu Dục, ta ghét tỷ! Tỷ là đồ khốn nạn!" Lý Nhĩ nức nở, né tay Lịch Hỷ, bật khóc bỏ chạy.

      Lưu Dục trợn mắt nhìn theo cái bóng thất thểu bỏ chạy của nàng, lạnh lùng quay đầu, chợt sắc mặt khẽ biến, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh.

      Liễu Vận Ngưng và Lãnh Hàn Vũ đứng trước mặt nàng.

      "Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng lẳng lặng nhìn nàng: "Lời ngươi vừa rất dễ khiến người khác bị tổn thương."

      Lưu Dục quay mặt đáp.

      Lãnh Hàn Vũ nhìn Lưu Dục, thấp giọng với Liễu Vận Ngưng: "Để ta xem Lý Nhĩ."

      "Vâng."

      Lãnh Hàn Vũ đuổi theo hướng Lý Nhĩ vừa chạy, Lịch Hỷ nhìn nhìn bên này, lại ngó ngó bên kia, cuối cùng quệt mũi, : "Nô tài cũng xem Lý Nhĩ đây!" xong bỏ chạy.

      —- Ô ô, yên lành sao lại trở nên như vậy?

      Đợi đến khi chỉ còn hai người bọn họ, Liễu Vận Ngưng mới mở lời: "Lưu Dục, phải trong lòng ngươi có chuyện gì chứ?"

      " có ạ!" Nàng hờn dỗi: "Chỉ là nô tỳ thích nàng ta thôi!"

      "Nhưng lời ngươi vừa rất dễ khiến người khác bị tổn thương."

      "Nương nương—-" Nàng nâng mắt, thẳng thắn nhìn Liễu Vận Ngưng: "Nô tỳ chỉ những lời lòng mà thôi, hành động của nàng thường xuyên gây phiền phức cho nương nương, nô tỳ rất ghét nàng!"

      " người luôn luôn bình tĩnh như Lưu Dục mà cũng có lúc xúc động như vậy, khiến ta lấy làm kinh ngạc đấy, nhưng dù ngươi thích Lý Nhĩ nữa, cũng nên thẳng ra như vậy, Lý Nhĩ hiểu chuyện cũng là bình thường, dù sao nàng cũng chỉ mới mười lăm tuổi, ngươi lớn hơn nàng, tại sao thể tha thứ cho nàng kia chứ?"

      "......"

      "Ta biết ngươi là vì muốn tốt cho ta, nhưng hãy nể mặt ta, đừng ôm địch ý sâu như vậy với Lý Nhĩ, được chứ?"

      "......"

      "Lưu Dục—-"

      "Xin lỗi, thưa nương nương!" Lưu Dục lãnh đạm : "Nô tỳ thể chung sống hòa bình với nàng ta được, nhưng nô tỳ có thể đồng ý với nương nương, sau này những chuyện như hôm nay lại diễn ra nữa! Nương nương cũng đừng cầu nô tỳ làm chuyện mà mình thích!"

      "......" Im lặng nhìn Lưu Dục, rất lâu sau, Liễu Vận Ngưng khẽ than, dịu dàng : "Về thôi!"

      Khoảng cách giữa hai người bọn họ, sợ là thể phá bỏ được.

      Ôi! Nàng là chủ tử, mà lại làm được trò trống gì!
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :