1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 104
      Năm mới sắp đến, hằng năm trong cung đều tổ chức yến tiệc đón mừng năm mới, năm nay đương nhiên cũng ngoại lệ, ngoại trừ có thêm mấy vị phi tần ra, kỳ gia yến* này vẫn được tổ chức như bình thường, chẳng có gì mới mẻ, nhưng chúng phi tần lại nóng lòng muốn thử sức mình, ít phi tần muốn độc chiếm ánh mắt của Đế Vương tại yến tiệc này. (*Gia yến: tiệc sum họp, tiệc nhà)

      Trong buổi gia yến này, bất luận có được sủng ái hay , đều phải tham dự. gọi là 'gia yến', đương nhiên tất cả đều phải tham dự. ra, buổi yến tiệc ngày hôm nay, chỉ cần có chuyện gì, chẳng ai chịu vắng mặt.

      Dù sao đây cũng là cơ hội duy nhất trong năm cho số ít phi tần được sủng để bệ hạ liếc mắt nhìn các nàng lần!

      Vì thế, trong ngày này, có thể thấy rất nhiều phi tử ăn vận trang điểm lộng lẫy sánh ngang với bao người, thậm chí có thể , ngày này chính là ngày các nàng trông đẹp nhất, quyến rũ nhất.

      Nhưng thứ khiến các nàng trở nên kiều phải y phục hay tư dung, thứ chân chính khiến các nàng thêm phần lộng lẫy, chính là vẻ mặt tràn đầy hy vọng.

      Ở trong hậu cung, đẹp thôi chưa đủ, bởi lẽ trong hậu cung có đẹp nhất, chỉ có đẹp hơn người mà thôi! Nếu muốn bắt được lòng của Đế Vương, chỉ dựa vào khuôn mặt và mị lực, mà quan trọng hơn cả, là phải biết quan sát sắc mặt và tâm tư của người khác.

      Trong buổi gia yến, cho dù bình thường có gì hài lòng hay lục đục với nhau, cũng nên biểu ra ngoài, nhất định phải giữ hòa khí. Nếu khiến tiệc mừng năm mới mất vui, tội danh lớn như vậy chẳng ai gánh nổi.

      Liễu Vận Ngưng mới tiến cung, đương nhiên là lần đầu tham gia gia yến.

      "Liễu phi nương nương đến!" Lúc tiếng hô lảnh lót của cung nhân vang lên, Liễu Vận Ngưng bước vào đại sảnh, gian phòng vốn náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh, chúng phi tần say sưa bàn về sinh hoạt ngày thường đều nhìn nàng, có đủ loại ánh mắt. Có người xem thường, khinh miệt, chế giễu thanh cao của nàng, nhưng đa phần, là hậm mộ và đố kỵ.

      Liễu Vận Ngưng nhìn khắp lượt, nàng đến sớm, cũng muộn, Thái hậu và bệ hạ chưa đến, nhưng đại đa số phi tần có mặt đầy đủ, có lẽ, nàng là vị phi tử đến trễ nhất.

      —- Chắc có người cho ta được sủng sinh kiêu!

      Thái hậu và bệ hạ còn chưa đến nên ai dám ngồi vào vị trí, Liễu Vận Ngưng nhìn quanh bốn phía, dẫn Lưu Dục đến góc ít người.

      Trong góc phòng chỉ có số ít phi tần đứng đó, bình thường phi tử được sủng ái đều đứng ở ngoài cửa tiếp giá, còn phi tử nào mà đứng trong góc khuất đương nhiên là người bị thất sủng hay sau khi tiến cung được sủng ái, Liễu Vận Ngưng là vị phi tử được sủng ái nhất hậu cung mà lại đứng ở đây, đương nhiên khiến kẻ khác lấy làm kinh ngạc, mà những phi tử đứng ở đó từ trước vừa thấy nàng bước đến đều tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh* (*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)

      Bình thường phi tử nào được sủng đều đến nịnh bờ người được sủng, hy vọng các nàng có thể tốt vài câu trước mặt bệ hạ, may ra được sủng hạnh.

      Nhưng các nàng lại biết, có nữ nhân nào lại tốt về nữ nhân khác trước mặt phu quân của mình? Ý nghĩ này của các nàng mới đáng buồn làm sao.

      , có lẽ các nàng ấy biết, chỉ là muốn đối diện với mà thôi.

      "Muội muội vừa mới tiến cung, quen chưa?" Nữ tử vận cung trang màu tím đứng cạnh Liễu Vận Ngưng mở lời, nàng có đôi mắt rất đẹp, lại long lanh, tựa như mặt nước hồ thu.

      Liễu Vận Ngưng khỏi nhìn nàng kỹ: "Tạ tỷ tỷ quan tâm, muội muội quen rồi."

      Nữ tử tinh tế nhìn Liễu Vận Ngưng hồi, cười : "Ha ha! Muội muội đúng là quốc sắc thiên hương, chẳng trách bệ hạ lại sủng ái muội muội đến vậy." Nàng che miệng cười duyên, như đùa: "Theo tỷ tỷ thấy, muội muội nhanh chóng trở thành kẻ thù chung rồi đó."

      "Tỷ tỷ đùa, tất cả đều là người hầu hạ bên cạnh bệ hạ, tỷ tỷ nên vậy." Liễu Vận Ngưng cười , hơi hơi nghiêng mặt, Lưu Dục thấy nàng nhìn sang, khẽ nhắc: "Nàng là Lệ phi."

      Liễu Vận Ngưng liền nhớ ra.

      Lệ phi là trong số những phi tử mà Lý Nhĩ thường hay nhắc đến, nếu được Lý Nhĩ chú ý, đương nhiên phải nhân vật đơn giản.

      Nhờ phúc của Lý Nhĩ mà nàng xem như cũng hiểu được chút ít về Lệ phi.

      Lệ phi tiến cung cách đây bốn năm, cũng từng được bệ hạ độc sủng, đáng tiếc quá ba tháng, nàng từng có đứa con, nhưng biết vì nguyên nhân gì, mới mang thai được bốn tháng, đứa bé liền mất, lúc ấy có lời đồn rằng nàng bị hạ dược, cũng có người rằng nàng bị đẩy xuống lầu, nhưng chân tướng thế nào ai được , chỉ biết sau đó bệ hạ hề đặt chân đến cung điện của nàng lần nào nữa.

      Lệ phi từng may mắn được độc sủng, cứ vậy mà thất sủng.

      Nàng còn nhớ lúc Lý Nhĩ kể chuyện này, Lý Nhĩ nhìn nàng chăm chú: "Sau này nếu nương nương mang thai, nhất thiết phải cẩn thận, cẩn thận, nhất định đừng để cho loại người độc ác đó hại con của nương nương! Hừ! Nếu có người định hãm hại nương nương, Lý Nhĩ ta là người đầu tiên tha cho họ!"

      Nhớ đến vẻ mặt đó của Lý Nhĩ, Liễu Vận Ngưng nhịn được cười.

      "Muội muội nghĩ đến chuyện gì vui sao?" Thanh gượng gạo của Lệ phi kéo suy nghĩ của nàng trở về, vẻ mặt lãnh đạm, nàng khẽ cười : "Được mừng năm mới, đương nhiên lòng cảm thấy rất vui!"

      "Ha ha, cũng đúng, được mừng năm mới, chính là chuyện hạnh phúc nhất." Lệ phi xong, nụ cười môi có chút mờ ảo: "Nếu nó còn sống, năm nay chắc cũng bốn tuổi rồi."

      Liễu Vận Ngưng biết, nàng nhớ đến đứa con vô duyên với mình.

      Nàng bất giác vỗ về bụng.

      —- Hậu cung, đúng là phức tạp!
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 105
      "Bệ hạ đến! Thái hậu nương nương đến!" Thanh lảnh lót của cung nhân cắt ngang cuộc chuyện giữa Liễu Vận Ngưng và Lệ phi, gian phòng náo nhiệt đột nhiên im bặt, Liễu Vận Ngưng cười.

      —- ra xuất của ta và Thái hậu cũng khác nhau là mấy.

      "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Đồng thanh vấn an, tất cả đều quỳ xuống.

      Liễu Vận Ngưng đương nhiên chìm trong biển người.

      Nghiêng mặt, nàng thấy Lệ phi cắn môi, sắc mặt có hơi tái nhợt. Nhìn theo tầm mắt nàng ta bắt gặp ánh mắt bí hiểm của Hiên Viên Kỳ.

      Hiên Viên Kỳ đảo mắt nhìn khắp lượt, lúc nhìn thấy Liễu Vận Ngưng tầm mắt dừng ngay trước mặt nàng, mày kiếm khẽ chau lại, giây tiếp theo liền dời mắt, trầm giọng : "Bình thân! Tất cả về chỗ !"

      "Tạ bệ hạ!" Thanh đều đều.

      Liễu Vận Ngưng cảm thấy tai mình như ù .

      thể ngờ những mỹ nhân này trông yểu điệu thế mà lại có giọng hô lớn như vậy.

      "Bệ hạ sủng ái muội muội đó!" Thanh của Lệ phi truyền đến bên tai, nàng quay đầu nhìn, nhưng Lệ phi nhìn nàng mà ngơ ngẩn nhìn Hiên Viên Kỳ, khẽ giọng : "Dù muội muội có trốn trong góc phòng, tầm mắt của bệ hạ vẫn dõi theo muội muội!"

      Liễu Vận Ngưng nhìn Lệ phi, có hơi kinh ngạc.

      —- Chẳng lẽ, Lệ phi lòng thích Hiên Viên Kỳ sao?

      "A, tỷ tỷ thất lễ rồi, khiến muội muội chê cười." Lệ phi cười cười, quay sang nhìn Liễu Vận Ngưng, vẻ mặt trở lại bình thường: "Muội muội, tỷ tỷ cho muội lời khuyên nhé!" Nàng tròn mắt, tỏ vẻ nghịch ngợm: "Trong cung này đừng dễ dàng tin tưởng người khác nhé! Đặc biệt là đối với những người tưởng chừng như vô hại!"

      "Có số người ấy mà, bề ngoài trông rất đáng sợ, nhưng trong lòng lại giống vậy, nhưng còn những người bề ngoài tưởng chừng như vô hại sao, họ còn đáng sợ hơn gấp bội đấy!"

      "Tỷ tỷ......"

      "Ha ha, muội xem, bệ hạ lại nhìn muội kìa, chúng ta mau về chỗ ngồi thôi!" Lệ phi cắt ngang lời nàng, thẳng lưng, tao nhã ngồi vào vị trí của mình.

      Liễu Vận Ngưng nhìn theo bóng nàng, trong thời gian ngắn có hơi ngây người.

      "Nương nương—-" Lưu Dục khẽ nhắc nhở nàng: "Mau về chỗ ngồi thôi! Chỉ còn mình người thôi đó!"

      Lúc này Liễu Vận Ngưng mới hoàn hồn, nhìn Lệ phi với vẻ đăm chiêu, rồi mới cất bước, trở về chỗ ngồi.

      Thái hậu nhìn nhìn Liễu Vận Ngưng, phất phất tay, Tiểu Đặng Tử đứng bên cạnh hầu hạ liền hiểu ý, bước đến.

      Chúng phi tần có hơi tò mò khi thấy Thái hậu vào tai Tiểu Đặng Tử gì đó, rồi Tiểu Đặng Tử bước lại chỗ các nàng, các nàng nín thở, nhìn chằm chằm Tiểu Đặng Tử.

      Liễu Vận Ngưng vừa ngồi chưa được bao lâu, Tiểu Đặng Tử đến đứng bên cạnh nàng: "Liễu phi nương nương, Thái hậu mời người sang bên kia ngồi." Tiểu Đặng Tử chỉ chỉ vào chỗ trống ở giữa Hiên Viên Kỳ và Thái hậu.

      Liễu Vận Ngưng nhìn theo ngón tay của Tiểu Đặng Tử, Hiên Viên Kỳ để lộ cảm xúc gì, cũng chẳng thèm nhìn nàng cái, nhưng còn Thái hậu lại gật đầu với nàng, giống như ra hiệu.

      Nhưng—-

      "Công công, đó là chỗ ngồi dành cho Hoàng hậu, bổn cung ngồi đó, có vẻ được thích hợp cho lắm?"

      "Hồi Liễu phi nương nương, nương nương cứ yên tâm, đó là ý chỉ của Thái hậu nương nương, ai dám gì đâu."

      "Nhưng—-"

      "Mời Liễu phi nương nương."

      Liễu Vận Ngưng nhìn quanh bốn phía, gật đầu với Tiểu Đặng Tử: "Vậy phiền công công."

      "Liễu phi nương nương cần khách khí."

      Đứng dậy, Liễu Vận Ngưng theo sau Tiểu Đặng Tử tiến về chỗ ngồi còn trống kia, dọc đường nàng cảm giác được có rất nhiều ánh mắt hướng về phía mình, nàng lãnh đạm, ưỡn thẳng lưng, chỉ có bản thân nàng mới biết lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi.

      "Thần thiếp bái kiến bệ hạ, bái kiến Thái hậu nương nương." Nàng khom người hành lễ.

      Vẻ mặt Thái hậu có gì thay đổi, thản nhiên liếc nàng cái, : "Vào chỗ !"

      "Tạ Thái hậu nương nương."

      khí trong gia yến trở nên khác lạ, mặt chúng phi tử nghênh ngang khoe sắc thoáng xuất nỗi bất an.

      Liễu Vận Ngưng vốn lấy thân phận Hoàng hậu để tiến cung, tuy biết tại sao sáng sớm ngày hôm sau lại bị phế bỏ hậu vị, nhưng rồi sau đó nàng lại độc chiếm ân sủng của bệ hạ, đủ để chúng phi tần cảm thấy nguy hiểm rồi, mà nay nàng lại được Thái hậu an bài cho ngồi ở vị trí Hoàng hậu, bệ hạ lại ngăn cản, chuyện này đại biểu cái gì, căn bản cần cũng biết.

      Nhưng phải phi tử nào cũng đều nghĩ như vậy, vẻ mặt của Lệ phi và Vân phi có gì thay đổi, vẫn thản nhiên như trước, còn Đào phi cúi đầu, biết suy nghĩ cái gì, chúng phi tử đến dự đều hả hê: ả Đào phi kiêu ngạo chắc đau lòng muốn khóc.

      Nhưng lúc Đào phi ngẩng mặt lên, các nàng thấy Đào phi có chút gì là đau khổ như nghĩ, trái lại, Đào phi cứ ngáp liên tục, khiến kẻ khác thể hoài nghi nàng vừa ngủ gật.

      Chúng phi tử thấy vậy sắc mặt có hơi khó coi.

      "Khai tiệc !" Hiên Viên Kỳ ra lệnh, cung nữ liền trở nên bận rộn, các món rau xanh được bưng lên, chúng phi tần đâu còn tâm trạng để ăn, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ nhu hòa.

      là diễn kịch ở trong hậu cung này, có ai mà biết diễn đâu chứ.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 106
      Yến hội năm nay có gì đặc biệt, bàn dành cho các Hoàng tử và bàn chính, ngoại trừ Thái hậu, bệ hạ và Hoàng hậu ra, vị phi tử nào bình thường được sủng ái cũng có thể ngồi chung, như Vân phi và Đào phi.

      Về phần bàn của các Hoàng tử, xét về vai vế, phải chờ mọi người vào chỗ xong, các Hoàng tử mới được ngồi vào vị trí.

      Hiên Viên Kỳ mới mười sáu bắt đầu tuyển phi, năm nay hai mươi hai, mỗi năm lại tuyển phi lần, đến nay được sáu năm, phi tử hậu cung khẳng định ít, phi tử nhiều như vậy chắc chắn con nối dòng cũng ít, nhưng thực tế con của y lại nhiều, chỉ có ba, rất nhiều người Hiên Viên Kỳ phải người xem trọng tình dục, lại càng trầm mê nữ sắc, vừa nhìn vào là có thể thấy ngay.

      Nếu bỏ vẻ ngoài lạnh lung, y có thể được xem là vị minh quân hiếm thấy.

      Lúc ba vị Hoàng tử lần lượt ngồi vào vị trí, Liễu Vận Ngưng có hơi kinh ngạc, bởi vì nàng nhìn thấy tiểu hài tử ngồi bệ cửa sổ phòng nàng ngày đó ngồi đằng kia. Tuy hôm nay tiểu hài tử ăn vận rất đẹp, mặt mày sạch vết bẩn nào, trông khác xa bộ dạng nhếch nhác ngày đó, nhưng nàng vừa liếc mắt có thể nhận ra.

      Nàng mặt nhăn mày nhíu, nhớ đến khuôn mặt bẩn đầy đề phòng của tiểu hài tử: "Chỉ có trốn, họ mới tìm thấy con, như vậy con mới bị họ ăn hiếp!"

      Nàng ngờ, tiểu hài tử vận hoa phục hôm nay lại chính là tiểu hài tử người ngợm bẩn thỉu ngày đó.

      Thái hậu chú ý đến cái nhíu mày của nàng, gì, lần theo tầm mắt của nàng.

      "Đó là con của Nhứ phi."

      Liễu Vận Ngưng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Thái hậu: "Nhứ phi?"

      Thái hậu chớp mắt, lãnh đạm thu hồi tầm mắt: "Nhứ phi người tệ, đáng tiếc rằng sau khi sinh hạ Linh Nhi nàng phải tạ thế."

      Cuối cùng Liễu Vận Ngưng hiểu tại sao tiểu hài tử này lại khác biệt lớn đến vậy.

      Trong hậu cung này, tiểu hài tử mà mất che chở của mẫu thân, dù là con của Đế Vương, cũng chẳng đáng đồng. tại Linh Nhi trông rất được, nhưng chắc là nhờ công sức của người chăm sóc nó vì yến hội hôm nay chăng?

      "Vậy giờ ai chăm nom Linh Nhi?"

      Thái hậu nhìn Hiên Viên Kỳ, : "Chắc là vài cung nư hay ma ma nào đó chăm nó." Giọng điệu có chút trách cứ.

      Hiên Viên Kỳ từ đầu đến cuối đều im lặng nghe hai người chuyện, nâng mắt, vẻ mặt chút thay đổi nhìn Liễu Vận Ngưng, lại nhìn Hoàng tử Linh Nhi lẳng lặng ngồi đó, nghiêng mặt : "Chuẩn bị chỗ cho Tam Hoàng tử."

      Lời vừa thốt ra, toàn yên hội chìm vào yên lặng.

      Gia yến bao năm qua, chưa từng có chuyện Hoàng tử được ngồi cùng bàn với Thái hậu và bệ hạ, thế nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.

      Mỗi người trong yến hội thầm khiếp sợ.

      Đứa con lớn nhất của Hiên Viên Kỳ được năm tuổi, nhưng y lại hề nhắc đến chuyện lập thái tử, cũng chẳng thiên vị vị Hoàng tử nào, thế nhưng bây giờ lại để Tam Hoàng tử ngồi cùng bàn với y, điều này khiến cho mẫu thân của hai vị Hoàng tử còn lại căng thẳng, sắc mặt cả hai hẹn mà cùng giống như lâm đại dịch, nghiêm túc hẳn lên.

      Mệnh lệnh Hiên Viên Kỳ vừa ra, rất nhanh liền có người đặt cái ghế bên cạnh Liễu Vận Ngưng, Tam Hoàng tử được người dẫn lại, cúi đầu dám nhìn Hiên Viên Kỳ.

      Công công đứng cạnh khẽ đẩy Tam Hoàng tử, thấp giọng nhắc: "Mau đa tạ phụ hoàng người ."

      Mặt Tam Hoàng tử đỏ bừng, hồi lâu thốt được câu: "Đa tạ phụ hoàng."

      Đối với phụ hoàng, nó chỉ dám đứng từ xa nhìn mà thôi, chưa bao giờ phụ hoàng để mắt đến nó, còn nó biết đến phụ hoàng chẳng qua là nghe người khác kể mà thôi, nó chỉ biết phụ hoàng là người rất tài giỏi, nó rất mong ngày nào đó được ở chung với phụ hoàng, nhưng thực tế phụ hoàng lại chưa từng trò chuyện với nó câu nào, nếu dự gia yến mỗi năm tổ chức lần, nó hẳn nhanh chóng quên phụ hoàng là người thế nào.

      tại bất ngờ được đứng trước mặt phụ hoàng, nó cảm thấy hơi choáng.

      "Ngồi vào chỗ !" Hiên Viên Kỳ thản nhiên .

      Hiên Viên Linh mờ mịt đứng đó, công công đứng cạnh khẽ đẩy, đè thấp giọng : "Tam Hoàng tử, phụ hoàng bảo người nhập tọa."

      Hiên Viên Kỳ mặt nhăn mày nhíu.

      —- Hoàng tử của y sao lại ngốc như thế!

      Hiên Viên Linh thấy Hiên Viên Kỳ chau mày có hơi hoảng, mếu máo, hai mắt rưng rưng, nước mắt chực trào.

      "Nào, ngồi xuống đây, đừng sợ!" Bỗng bàn tay lành lạnh cầm lấy bàn tay bé của nó, thanh dịu dàng.

      Hiên Viên Linh sửng sốt, ngẩng mặt nhìn nữ tử kiều mỉm cười ôn hòa trước mặt, ngây ra, nước mắt vẫn chực trào.

      Mặc nàng kéo nó ngồi xuống ghế, Hiên Viên Linh vẫn chưa hồi thần.

      Liễu Vận Ngưng nhàng lau nước mắt mặt Hiên Viên Linh, lòng quặn đau, mũi có cảm giác chua xót.

      Con trẻ mất mẫu thân, giống như rác rưởi đáng đồng tiền.

      phải nàng thiện lương gì, nàng chẳng qua tìm thấy bóng mình lúc người nó mà thôi.

      Giống quá, rất giống.

      Hiên Viên Kỳ đăm chiêu nhìn hai người họ, hồi lâu mới dời mắt thấy mọi người đều ngừng lại nhìn sang bên này.

      Giận tái mặt, ánh mắt lạnh lùng của y đáng vòng yến hội, chúng phi tử đều cúi đầu, giả vờ chuyên tâm dùng bữa.

      Thái hậu thu hồi mắt, khẽ nhếch môi.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 107
      Bởi vì thời gian khai tiệc hơi sớm, lúc mọi người dùng bữa xong, trời chưa hoàn toàn tối, đằng chân trời xa xôi nhiễm màu đỏ rực, diễm lệ vô cùng.

      Bỗng có ai đó thốt lên: "Tuyết rơi kìa!"

      Tất cả dời mắt nhìn ra ngoài, đúng vậy, ngoài trời tuyết bay phất phơ, rơi rồi tao nhã đáp xuống đất.

      biết là ai đề nghị, là muốn đến đình viện ngắm tuyết, cũng hiếm khi Hiên Viên Kỳ và Thái hậu phản đối.

      Đoàn người chậm rãi xuất phát đến đình viện. Liễu Vận Ngưng nắm tay Tam Hoàng tử theo sau Hiên Viên Kỳ và Thái hậu, ngẫu nhiên thấy khuôn mặt Hiên Viên Linh đỏ bừng như sắp bị đông lạnh, cười khẽ.

      Đình viện quá xa, nhưng Tam Hoàng tử mới chỉ là tiểu hài tử chưa đầy bốn tuổi, đương nhiên được đường xa, lại thấy người nắm tay mình là mỹ nhân vô cùng dịu dàng, vì thế chưa được bao lâu liền đòi bế.

      Liễu Vận Ngưng bất đắc dĩ đồng ý, hơn nữa nàng cũng rất thích tiểu hài tử này, liền bế nó lên.

      Nhưng sức khỏe nàng cũng được tốt, dạo ngoài trời lạnh khiến nàng khó chịu, bây giờ lại còn bế thêm tiểu hài tử bốn tuổi, chưa được bao lâu, sắc mặt nàng bỗng tái nhợt.

      Cố gắng theo kịp mọi người, hơi thở Liễu Vận Ngưng có hơi dồn dập, ngay lúc nàng lo có nên bỏ Tam Hoàng tử xuống hay tay bỗng hẫng, Tam Hoàng tử được người khác bế thay.

      Ngẩng đầu thấy Tam Hoàng tử đỏ bừng mặt rúc vào lòng Hiên Viên Kỳ, vô cùng ngoan ngoãn, cũng dám thở mạnh, ánh mắt cầu cứu tập trung cả vào Liễu Vận Ngưng.

      Thoạt trông rất là buồn cười, Liễu Vận Ngưng nhịn được nâng mắt nhìn Hiên Viên Kỳ, vẻ mặt có chút phức tạp.

      Cúi đầu, khẽ giọng : "Đa tạ."

      Hiên Viên Kỳ để ý đến nàng, chỉ liếc nàng cái rồi ôm chặt Tam Hoàng tử vào lòng, Tam Hoàng tử đáng thương dám nhúc nhích dù chỉ chút.

      Hiên Viên Kỳ và Liễu Vận Ngưng kẻ tung người hứng, mọi người đứng sau đều thấy hai ràng, vẻ mặt Vân phi có gì thay đổi, vẫn mỉm cười chuyện ngày thường với các phi tần khác, nhưng những vị phi tử đó lại cảm thấy yên lòng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hiên Viên Kỳ và Liễu Vận Ngưng, có chút ai oán. Ngược lại Vân phi gì, cười cười rồi im lặng.

      Đào phi nhìn Liễu Vận Ngưng hồi lâu, vẻ mặt bình thản như nước, che miệng ngáp cái, dời mắt như chẳng thèm để tâm.

      Lúc đến đình viện, các cung nhân chuẩn bị xong tất thảy, trong tiết trời tháng mười hai, đình viện giờ đây ấm cúng lạ thường. Nếu đình viện ấm áp như xuân cũng chưa đủ để diễn tả.

      Ngay lúc Hiên Viên Kỳ thả Tam Hoàng tử xuống chạy nhanh như chớp đến bên cạnh Liễu Vận Ngưng, sau khi tất cả đều vào chỗ, nó cũng nhất quyết bám lấy Liễu Vận Ngưng, nhưng bên cạnh Liễu Vận Ngưng còn chỗ trống, nàng đành ôm nó vào lòng.

      Bánh ngọt được dọn lên, Vân phi bỗng đứng dậy, : "Bệ hạ, thần thiếp có đề nghị, xin bệ hạ hãy chấp thuận."

      "Ưm?" Hiên Viên Kỳ cũng có chút hứng thú: " thử xem?"

      "Dạ, bệ hạ." Vân phi mỉm cười đứng giữa đình viện, lướt nhìn sắc mặt chúng phi tử rồi mới : "Thần thiếp nghe dân gian truyền tai nhau rằng, cầm nghệ của Liễu phi muội muội đến nay vẫn chưa có ai có thể sánh được, ngay cả Thái hậu nương nương cũng vì nghe thấy tiếng đàn của muội muội mà động dung, thần thiếp luôn hy vọng có cơ hội được thưởng thức, hôm nay vừa hay lại đúng dịp, biết người có thể thỏa mãn tâm nguyện của thần thiếp được ?"

      Hiên Viên Kỳ chau mày, nhìn Liễu Vận Ngưng: "Ý ái phi thế nào?"

      Liễu Vận Ngưng cảm thấy khỏe lại nghe Vân phi vậy, bất giác chau mày, nàng : "Ý tốt của Vân phi tỷ tỷ, thần thiếp đành lòng từ chối, thế nhưng—-" Nàng cẩn thận từng lời: "Hôm nay thần thiếp cảm thấy được khỏe, chỉ sợ thể đảm nhận." Nàng dịu dàng khước từ, ra cũng chẳng hy vọng lời từ chối của mình được chấp nhận, lại ngờ rằng Hiên Viên Kỳ lại dễ dàng cho qua: "Vậy thôi !"

      Vân phi thoạt trông có vẻ thất vọng, nhưng vẫn cười cười: "Vậy để dịp khác!"

      Liễu Vận Ngưng nghe nàng mà kinh ngạc nhìn Hiên Viên Kỳ, Hiên Viên Kỳ nhìn nàng, Tam Hoàng tử bỗng giật ống tay áo của nàng, thỏ thẻ: "Nương nương, Linh Nhi muốn ăn cái kia." Ngón tay xíu chỉ khối bán ngọt bàn."

      "Được!" Dứt bỏ suy nghĩ đó trong đầu, Liễu Vận Ngưng mỉm cười ôn hòa, đưa khối bánh ngọt cho Tam Hoàng tử.

      Trong đình viện ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến đầu óc Liễu Vận Ngưng có hơi mơ màng, nàng cảm thấy hôm nay Hiên Viên Kỳ dịu dàng lạ thường, nhìn y mà tim nàng đập nhanh.

      Bối rối thu hồi tầm mắt, Liễu Vận Ngưng cúi đầu ôm chặt Tam Hoàng tử vào lòng.

      Tam Hoàng tử ngẩng đầu khó hiểu: "Nương nương, người lạnh sao?" Lúc , nó lưu luyến buông khối bánh ngọt trong tay xuống, vòng tay qua người Liễu Vận Ngưng.

      "Linh Nhi ôm người cái nhé, ôm xong nương nương còn cảm thấy lạnh nữa, lạnh nữa đâu."

      Liễu Vận Ngưng vùi mặt vào vai Tam Hoàng tử, khẽ lắc đầu.

      Bàn tay bé của Tam Hoàng tử vỗ vỗ lưng nàng, thanh non nớt: "Nương nương, sau này Linh Nhi ở cùng người có được ?"

      Nàng khựng lại, ngẩng đầu: "Con muốn ở cùng ta sao?"

      "Dạ!" Tam Hoàng tử gật đầu chắc nịch, lại thấp giọng : "Nương nương là người duy nhất đối xử tốt với Linh Nhi, Linh Nhi muốn ở cùng với nương nương."

      Nàng cười, cười rất vui vẻ: "Được, chúng ta ở cùng nhau!"

      Lòng nàng, thầm hạ quyết định.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 108
      Tam Hoàng tử dựa vào lòng Liễu Vận Ngưng, hai mắt cứ díp lại, nhưng cứ cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ, bàn tay bé vẫn nắm chặt tay Liễu Vận Ngưng, cứ như sợ mất nàng vậy.

      Liễu Vận Ngưng cúi đầu, khẽ vỗ đầu Tam Hoàng tử, miệng dỗ dành: "Mệt rồi ngủ ! Đừng miễn cưỡng! Ta ném con đâu, đừng sợ!"

      " ngủ, Linh Nhi ngủ......" ràng hai mắt cứ díp lại, nhưng vẫn cứ bướng bỉnh, Liễu Vận Ngưng ôm nó: "Yên tâm ngủ , ta ném con đâu."

      "...... ngủ......" Chữ 'ngủ' trở nên mơ hồ, còn chưa kịp bị gió thổi tán. Liễu Vận Ngưng thấy Tam Hoàng tử mỉm cười trong mơ, liền bảo Lưu Dục mang áo khoác đến cho nó.

      Khẽ thở phào hơi, khuôn mặt thanh lệ tái nhợt mang theo vẻ mỏi mệt.

      Sắc trời cũng tối hoàn toàn, tuyết rơi ngày nhiều, ánh trăng thanh vắng chiếu sáng những bông tuyết rơi, khiến gian như sinh động hơn.

      Trong đình viện quá náo nhiệt, cũng quá quạnh quẽ, trong lúc chúng phi tần tụm năm tụm ba trò chuyện, Hiên Viên Kỳ và Thái hậu cũng thầm to gì đó, bầu khí hòa hợp.

      Ngồi bên trái Liễu Vận Ngưng là Đào phi, nàng ta tay chống trán, buồn chán đến ngẩn ngơ, mọi thứ xung quanh như liên quan gì đến nàng, còn ngồi bên phải Liễu Vận Ngưng là Hiên Viên Kỳ, ban nãy chỉ mực chú tâm Tam Hoàng tử nên để ý xung quanh, giờ nàng mới biết mình ngồi ở vị trí cực kỳ xấu hổ.

      Trước nay người ngồi cạnh Hiên Viên Kỳ luôn là Đào phi, thế sao nàng lại ngồi đây? Tại sao nàng lại có ấn tượng gì hết vậy? Nàng chỉ là theo Hiên Viên Kỳ mà thôi, hình như là Hiên Viên Kỳ kéo nàng ngồi xuống.

      Nhìn Hiên Viên Kỳ chăm chú, ánh mắt Liễu Vận Ngưng có hơi hoang mang.

      Từ lúc từ Giang Namtrở về, Hiên Viên Kỳ rất kỳ lạ!

      Tại sao vậy nhỉ?

      Y thay đổi mà hề báo trước, chỉ mới tháng mà thay đổi nhiều như vậy, khiến nàng cảm thấy khó chịu, thích ứng nổi.

      "Nương nương, người mệt lắm có phải ?" Thấy sắc mặt tái nhợt của Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục thấp giọng lo lắng.

      Liễu Vận Ngưng hoàn hồn, xua tay: " sao đâu."

      Tuy ánh mắt vô cùng lo lắng, nhưng rồi Lưu Dục cũng lui về chỗ cũ.

      —- Là nàng đa nghi sao? Tại sao lúc nào nàng cũng thấy sắc mặt nương nương tái nhợt? Là di chứng của lần rơi xuống nước đó sao?

      Hơn nữa, trước đây tuy nương nương cũng rất thích điều chế dược liệu nhưng chưa lần nào ở trong gian phòng đó cả ngày, tại sao , hai ngày gần đây luôn ở lì trong đó? Rốt cục nương nương làm gì trong gian phòng đó vậy?

      hiểu sao, Lưu Dục lại cảm thấy tâm thần bất an.

      "Liễu phi muội muội, sắc mặt muội tái như vậy, có chỗ nào khỏe à?" Thanh uể oải thu hút chú ý của mọi người, tim Liễu Vận Ngưng đập nhanh, đó là thanh của Đào phi, nàng im lặng chưa được bao lâu lại giở giọng bông đùa, ngả ngớn: " phải là vì mấy đêm rồi bị bệ hạ làm mệt chứ?"

      Lời vừa khiến chúng phi tần nhịn được khinh thường.

      —- Lời này mà nàng ta cũng dám ra khỏi miệng.

      Hai má Liễu Vận Ngưng đỏ ửng, nàng quen với những từ ngữ như vậy, tính mở lời nghe thấy thanh của Hiên Viên Kỳ: "Nếu ái phi thấy khỏe, vậy giải tán !"

      Nàng lại ngẩn ra.

      Thái hậu cũng phụ họa: "Ai gia cũng thấy hơi mệt, vậy giải tán ." Dứt lời, đợi Hiên Viên Kỳ phản ứng tự đứng dậy, dẫn Tiểu Đặng Tử và đoàn tùy tùng rời .

      Đào phi bĩu môi, gì nữa.

      số phi tần trừng Liễu Vận Ngưng cái, thể phớt lờ ý chỉ của bệ hạ, hơn nữa Thái hậu cũng mở lời, các nàng còn có thể gì? Đành đứng dậy, cung kính thưa: "Chúng thần tuân chỉ!"

      Hiên Viên Kỳ đứng dậy, bước đến trước mặt Liễu Vận Ngưng: "Cùng về thôi!"

      "Dạ." Liễu Vận Ngưng liền đứng dậy, bế Tam Hoàng tử theo sau Hiên Viên Kỳ.

      Hiên Viên Kỳ nhìn nhìn nàng, đưa tay đón lấy Tam Hoàng tử, cung nhân đảm nhiệm chăm sóc Tam Hoàng tử định chạy đến bế, Liễu Vận Ngưng liền với họ: "Bệ hạ, thần thiếp muốn Tam Hoàng tử nghỉ lại Liễu uyển đêm."

      Lời này khiến những người liên quan đến Tam Hoàng tử sợ hãi chờ.

      Nhìn Liễu Vận Ngưng, Hiên Viên Kỳ thu tay ý kiến: "Chuẩn!" Rồi quay đầu với các phi tần khác: "Tất cả tự giải tán , cần quỳ!" Dứt lời liền bế Tam Hoàng tử rời .

      Các phi tần khác ràng là hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể tao nhã bước theo sau Hiên Viên Kỳ.

      Cơ hội mỗi năm mới có lần cứ vậy mà mất , hỏi các nàng sao có thể cam tâm được chứ!

      Vất vả lắm mới có dịp để bệ hạ chú ý tới các nàng, nhưng chỉ vì ả Liễu phi kia nên bệ hạ chẳng thèm liếc mắt nhìn các nàng cái, các nàng có trang điểm đẹp đến đâu cũng đều uổng phí!

      Thấy vẻ mặt căm phẫn của chúng phi tần, Lưu Dục đứng sau bất đắc dĩ lắc đầu, lúc Đào phi lọt vào tầm mắt, khỏi nhìn kỹ nàng vài lần.

      —- Tại sao nàng lại cảm thấy hình như là Đào phi cố ý giúp nương nương?

      Nếu phải nàng thu hút chú ý, lần hội họp này dễ dàng giải tán sao? Nhưng tại sao nàng lại giúp nương nương? Hai người phải đứng ở hai bờ đối lập ư?

      Đào phi đúng là người kỳ lạ!
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :