1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 99
      Nghĩ đến đây, nàng khỏi mỉm cười thản nhiên, ánh dương chiếu xuống mặt nàng, hào quang chói mắt tỏa ra từ người nàng.

      Im hơi lặng tiếng, thanh của Hiên Viên Kỳ bất thình lình từ sau lưng truyền đến: "Ngươi nghĩ gì vậy?"

      Hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, nong nóng, ngưa ngứa, Liễu Vận Ngưng khỏi quay đầu, đáp: "Thần thiếp nghĩ biết bệ hạ khi nào mới đến."

      "Hửm?" Hiên Viên Kỳ cười tà, khẽ ôm eo nàng, : "Chẳng lẽ mới ngày gặp, ái phi mau nhớ trẫm?"

      Thái độ của Hiên Viên Kỳ tự dưng thay đổi khiến Liễu Vận Ngưng có hơi nghi ngờ, nàng nhìn Hiên Viên Kỳ, thầm nghĩ tại sao y lại có thái độ như vậy.

      Trước kia y luôn dùng vẻ mặt khó dò nhìn nàng, nhưng sao sau khi hồi cung đùng cái liền thay đổi?

      Tựa như —-

      Nàng chau mày nghĩ ngợi.

      Tựa như y rất sủng ái nàng vậy.

      Tại sao chứ?

      Nhưng mặc kệ lý do gì khiến Hiên Viên Kỳ lại thay đổi thái độ đối với nàng, nàng có hứng tìm hiểu, lại càng muốn biết.

      "Bệ hạ cứ đùa." Giấu toàn bộ biểu cảm, nàng mỉm cười, xoay người né tránh thân mật của y, liếc y, : "Thần thiếp chỉ hy vọng bệ hạ cho thiếp thứ mà thôi."

      "Cho ngươi thứ?" Y chau mày hứng thú, hỏi: "Chỉ là ái phi chưa bao giờ mở lời xin trẫm thứ gì! biết—-" Y duỗi tay, kéo nàng vào lòng, siết chặt vòng tay: "Ái phi muốn xin trẫm cái gì vậy?"

      "Khiến bệ hạ cười chê, thần thiếp muốn xin bệ hạ chữ mà thôi!"

      " chữ?"

      "Đúng vậy, chữ!"

      "Tại sao?"

      "Bệ hạ muốn cho?"

      " phải, chỉ tò mò biết ái phi muốn để làm gì?"

      "......" Nàng chỉ cười , thoát khỏi cái ôm của y, nâng đóa hoa vừa mới hái lên: "Nếu bệ hạ muốn cho, vậy......" Nàng lại mỉm cười: "Xin thứ cho thần thiếp có việc phải cáo từ trước."

      Con à, mẫu thân cho cha con cơ hội, đáng tiếc người lại đồng ý đặt tên cho con! Có lẽ, hai người chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau rồi!

      Nghĩ vậy, nàng mỉm cười thỏa mãn, giờ phút này, nàng chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến vậy, chưa bao giờ thỏa mãn đến vậy, tâm tình hẫng như đám mây phiêu du bầu trời.

      Giờ phút này, nàng rất hạnh phúc, rất hạnh phúc!

      Nhìn bóng nàng rời , Hiên Viên Kỳ chau mày.

      Rốt cục là giống ở chỗ nào? Tại sao vài ngày trở lại đây nàng như trở thành người khác? Trước kia dù nàng có cười, nhưng y liếc mắt cái cũng biết nàng diễn kịch, còn giờ, y tài nào nhìn ra được nàng diễn kịch ở chỗ nào, tựa hồ nàng rất vui vẻ.

      Chớp chớp mắt, đợi lúc, y chầm chậm cất bước, rất nhanh sau, bóng Liễu Vận Ngưng xuất ở phía trước, nàng cầm đóa hoa màu tím, chậm rãi bước về phía trước, quẹo qua hành lang, nàng nghiêng người, theo góc nhìn của y, có thể thấy được nàng mỉm cười thản nhiên, đạm nhạt, nhưng nụ cười ấy, như chiếm được hạnh phúc của cả thế gian này.

      Y lại nhất thời thất thần. Chỉ vì y, chưa bao giờ được thấy nàng cười tươi đến vậy.

      Thứ y thấy, vẫn đều là dịu dàng, lãnh đạm như chiếc mặt nạ cười che giấu thế giới nội tâm của nàng.

      Lòng bỗng cảm thấy mất mát.

      Nàng cười tươi như vậy, nhưng lại phải vì y mà cười.

      Vậy giờ người nàng suy nghĩ đến là ai? Là nam tử xuất trong khách điếm kia? Hay là nam tử đưa nàng về 'Sở Vân Hiên' ngày đó?

      Ý nghĩ này bỗng khiến y đố kỵ đến phát cuồng, siết chặt nắm đấm, kiềm chế bản thân phải giáng quyền lên cột đình. Sau đố kỵ, đó là phẫn nộ kinh người —-

      Nữ nhân của Hiên Viên Kỳ y, sao trong lòng lại có thể nghĩ đến người khác!

      Dù nàng chỉ là thế thân, dù nàng có ý nghĩa gì đặc biệt với y, nhưng nếu là nữ nhân của Hiên Viên Kỳ y, sao lại có thể nhớ nhung kẻ khác!

      Sao có thể thế được!

      Sắc mặt trở nên trầm, hai tay buông thỏng bên người siết chặt đến độ gân xanh nổi lên. Nhưng lúc sau, nó lại chậm rãi thả lỏng, đáy mắt xuất phức tạp nên lời.

      Y vừa nhớ lại chuyện buổi tối hôm ấy, cùng với ánh mắt tràn ngập bi thương đó của nàng, còn có lời đầy nỗi bi ai: "Cái ta muốn, là trọn đời trọn kiếp, cùng ta thành đôi......"

      "Nhưng người, vĩnh viễn có cách nào cho ta......"

      Đáy lòng bỗng run lên, đôi mắt lạnh lùng của y xuất vằn đỏ.

      Tại sao khi nghĩ đến câu đầy bi thương ấy của nàng, lòng y lại khó chịu nổi thành lời? Và tại sao khi nhớ đến ánh mắt đầy bi thương đó, lòng y lại quặn đau?

      Chuyện này, rốt cục là sao?

      Nheo mắt, hoang mang lưu chuyển trong mắt y, y lẳng lặng nhìn bóng hình mảnh mai ấy, nó càng lúc càng xa, càng lúc càng xa, rồi khuất dần sau những ngã rẽ.

      Đáy lòng y bỗng hoảng hốt, tựa như, từ đây về sau nàng biến mất khỏi cuộc đời y.

      thoáng kinh ngạc, kiềm được sải bước về phía trước, cơn gió lạnh ghé ngang qua, y hoàn hồn, thầm nghĩ bản thân sao nực cười.

      Vĩnh viễn giam cầm Liễu Vận Ngưng ở bên cạnh y, ai cũng đừng mong cướp nàng !

      Nhưng giờ phút này y lại cảm thấy hoang mang.

      Y tìm được tung tích Liễu Uẩn Nịnh, nhưng sao y lại muốn buông tha Liễu Vận Ngưng? Tại sao càng nghe nàng muốn rời , càng khống chế được tức giận của chính mình?

      Cúi đầu nhìn đôi bàn tay siết chặt thành nắm đấm của mình, lần đầu tiên trong cuộc đời, y cảm thấy bối rối.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 100
      Cúi đầu nhìn đôi bàn tay siết chặt thành nắm đấm của mình, lần đầu tiên trong cuộc đời, y cảm thấy bối rối.

      gian yên tĩnh khẽ dao động, Hiên Viên Kỳ thay đổi sắc mặt, giấu tất cả cảm xúc.

      "Chủ tử!"

      Im hơi lặng tiếng, thanh như truyền đến từ cõi hư vô nào đó, nhưng bốn phía xung quanh Hiên Viên Kỳ lại bóng người.

      "Thám tử hồi báo, Nhị Hoàng tử của Lân quốc đến sát biên giới nước ta, nếu có gì thay đổi, sau hơn hai tháng nữa đến Đế Kinh!"

      "Là Nhị Hoàng tử của Lân quốc?"

      "Đúng vậy! Ngoài ra còn có Bát công chúa, họ dự định lập mối liên hôn giữa hai quốc!"

      "Liên hôn?"

      "Đúng vậy! Hình như Lân quốc chuẩn bị của hồi môn xong cả rồi, chỉ còn chờ bệ hạ vuốt cằm đồng ý."

      "Hừ! kế hoạch tồi!" Hiên Viên Kỳ hừ lạnh, xoay người, nhìn về phía Hắc y nhân biết bước ra từ lúc nào: "Gần đây Liễu Thừa tướng có động tĩnh gì ?"

      "Ngoại trừ thượng triều ra, Liễu Thừa tướng hề ra khỏi phủ nửa bước, cũng có hành động gì khác thường."

      "Tiếp tục theo dõi lão, nếu có động tĩnh nào phải lâp tức hồi bẩm!"

      "Dạ, chủ tử!"

      "Còn nữa, chuyện Lận Vương xuống GiangNamcứu tế thế nào rồi?"

      "Tháng trước Lận Vương đến nơi, điều tra cẩn thận rồi lưới bắt hết những quan viên có liên can, tình hình cứu tế cũng ổn định, giờ đường trở về."

      Nghe vậy, ánh mắt thoáng hài lòng, nhưng rất nhanh lại vụt tắt, vẻ mặt y trầm tĩnh như nước, : "Cưỡi khoái mã từ GiangNamđến Đế Kinh mất đến nửa tháng, dùng bồ câu nhắn, bảo nó trong vòng nửa tháng phải đến Đế Kinh!"

      "Dạ, chủ tử!"

      "Lui xuống !"

      Tiếng gió vi vút, yên lặng, Hắc y nhân đứng sau lưng Hiên Viên Kỳ thấy bóng dáng đâu nữa, lúc đến cũng như lúc , để lại chút dấu vết nào.

      Lẳng lặng đứng đó, dời mắt nhìn về phía Liễu Vận Ngưng rời , rất lâu, rất lâu sau, Hiên Viên Kỳ xoay người bỏ —-

      Liễu Vận Ngưng cầm đóa hoa bước vào gian phòng trong Liễu uyển.

      Buông đóa hoa trong tay xuống, Liễu Vận Ngưng lấy bình sứ bên cạnh, lắc lắc rồi giọt xuống đóa hoa, rất nhanh sau, đóa hoa tím từ từ héo úa, sắc tím chuyển dần sang đen trông rất quỷ dị.

      Nhưng Liễu Vận Ngưng lại cười cười hài lòng, cắm đóa hoa vào bình rồi bước đến bên cửa sổ, đẩy bật cửa, ánh dương nhu hòa chiếu sáng căn phòng u tối.

      định đặt bình hoa xuống bậu cửa sổ, bỗng khuôn mặt dơ bẩn dí sát vào mặt nàng, nàng kinh hãi, nhịn được la lên, lùi về sau vài bước, bình hoa rớt xuống đất, đóa hoa bị biến dạng rơi ra.

      Khuôn mặt dơ bẩn đó bối rối, tò mò nhìn phản ứng của Liễu Vận Ngưng, gì.

      Lúc này Liễu Vận Ngưng mới nhìn , là tiểu hài tử khoảng ba, bốn tuổi nhưng người ngợm bẩn thỉu, nó leo lên ngồi bậu cửa sổ mà Liễu Vận Ngưng thường dùng để phơi dược, bối rối nhìn nàng.

      —- Tiểu hài tử này ở đâu ra vậy?

      Liễu Vận Ngưng nghi vấn.

      "Con là người của cung nào vậy?" Ở trong Hoàng cung, ngoại trừ con của Hoàng Đế ra còn tiểu hài tử nào khác, vậy tiểu hài tử này chắc chắn là con của vị phi tử nào đó, biết nó đến chỗ nàng làm gì nhỉ?

      Nhưng tại sao trông hài tử này lại bẩn quá vậy? Nếu là Hoàng tử trông phải khác chứ?

      "Tại sao lại biến đóa hoa xinh đẹp thành như vậy?" Nghe nội dung câu hỏi chắc hẳn ai cũng nghĩ tiểu hài tử này chất vấn Liễu Vận Ngưng, nhưng chỉ có Liễu Vận Ngưng khi nhìn vẻ mặt nó mới biết, nó chỉ tò mò mà thôi, tuy nhiên nó lại chau mày, ra vẻ khó hiểu.

      "Để điều chế dược." Cười cười ôn hòa, Liễu Vận Ngưng cúi xuống thu gom mảnh bình vỡ, tiểu hài tử nghiêng đầu nhìn nàng: "Tại sao lại phải điều chế dược? Người là nương nương, chẳng phải nương nương phải làm gì sao?"

      Liễu Vận Ngưng nghe vậy liền cười: "Đây chỉ là sở thích cá nhân, con là người của cung nào? Ta gọi người đưa con về nhé?"

      " về đâu!" Tiểu hài tử rất nghiêm túc: "Trở về họ lại ăn hiếp con."

      "Ăn hiếp con?"

      "Dạ!" Tiểu hài tử gật đầu chắc nịch: "Chỉ có trốn, họ mới tìm thấy con, như vậy con mới bị họ ăn hiếp!" rồi tiểu hài tử bỗng biến sắc, nhìn nàng đề phòng: " phải người muốn cáo trạng lại đấy chứ?"

      Liễu Vận Ngưng nhướng mày: "Người ăn hiếp con là ai?" Tại sao mới tí tuổi đề phòng người khác đến thế?

      Tiểu hài tử chỉ nhìn nàng đề phòng, gì, hồi lâu, bỗng xoay người, đợi Liễu Vận Ngưng phản ứng nhảy phóc xuống đất, chạy biến mất
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 101
      Liễu Vận Ngưng nhướng mày: "Người ăn hiếp con là ai?" Tại sao mới tí tuổi đề phòng người khác đến thế?

      Tiểu hài tử chỉ nhìn nàng đề phòng, gì, hồi lâu, bỗng xoay người, đợi Liễu Vận Ngưng phản ứng nhảy phốc xuống đất, chạy biến mất —-

      Tiểu hài tử lẻn rất nhanh, chớp mắt Liễu Vận Ngưng thấy bóng dáng nó đâu nữa.

      —- Chắc là con của vị phi tử được sủng!

      Nghĩ vậy, nàng kiềm được xoa bụng.

      —- Nếu con của nàng sinh ra tại Hoàng cung này, có lẽ có số phận giống vậy?

      "Nương nương, nương nương—-" Thanh của Lý Nhĩ từ xa truyền đến, ràng lần gọi đầu nghe có vẻ xa xôi, nhưng lần gọi thứ hai vừa dứt, nàng đứng trước cửa: "Nương nương, Vân phi đến!"

      "Vân phi?"

      —- Hai ta cũng có thân thiết đâu, tại sao Vân phi lại đến tìm ta?

      Buông những mảnh bình vỡ xuống, Liễu Vận Ngưng rửa tay rồi bước ra: "Lý Nhĩ, ngươi dọn dẹp chỗ này giúp ta, ta ra tiếp nàng!"

      "Dạ!" Dù sao cũng ở cạnh Liễu Vận Ngưng thời gian khá lâu, những loại dược liệu bên trong nàng cũng có biết chút chút.

      Nghe Lý Nhĩ trả lời xong, Liễu Vận Ngưng mới yên tâm cất bước.

      "Vân phi tốt đó!" Nhìn theo bóng Liễu Vận Ngưng, Lý Nhĩ thào: "Chẳng có ai đến thăm nương nương, duy chỉ có nàng là có tâm! số người trong cung đúng là xấu tính, chỉ biết cậy thế hiếp người, đặc biệt là ả Đào phi gì đó, ỷ được bệ hạ sủng ái, lúc nào cũng vênh vênh váo váo! Hừ! Chờ đến khi nương nương được sủng ái, sớm muộn gì các nàng cũng đẹp mặt!" Dứt lời liền nổi cơn bất bình, dời mắt, nhìn thấy đóa hoa héo kỳ dị nằm mặt đất, Lý Nhĩ cúi người sửng sốt: "Sao đóa hoa này lại biến thành như vậy?"

      Nương nương là, lúc nào cũng chế tạo mấy thứ quái đản!

      Lúc Liễu Vận Ngưng ra đến sảnh, Vân phi ngồi uống trà, thị nữ Thải Nhi và Lưu Dục đứng bên cạnh hầu hạ, thấy Liễu Vận Ngưng đến, Thải Nhi khom người: "Nô tỳ bái kiến Liễu phi nương nương."

      " cần đa lễ!" Liễu Vận Ngưng .

      " lâu gặp, muội muội vẫn khỏe chứ?" Vân phi buông chén trà trong tay xuống, đứng dậy cười .

      "Tỷ tỷ có lòng, muội muội vẫn khỏe!" Liễu Vận Ngưng cũng mỉm cười đáp lại: " biết tỷ tỷ đến Liễu uyển là có chuyện gì quan trọng à?"

      "Ha ha!" Vân phi che miệng cười cười: "Cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, chẳng qua muội muội vừa về, đường sá xa xôi, biết muội muội có khỏe , tỷ tỷ tới thăm chút thôi, làm gì có chuyện gì quan trọng!"

      "Tạ tỷ tỷ quan tâm, muội muội sao!" Liễu Vận Ngưng khom người hành lễ.

      Vân phi nhìn Liễu Vận Ngưng, ngập ngừng do dự: "Muội muội, có chuyện tỷ tỷ biết có nên hay ......"

      Liễu Vận Ngưng đương nhiên Vân phi hôm nay đến chắc chắn là có chuyện gì đó phát sinh, liền : "Tỷ tỷ có gì cứ , muội muội nghe đây."

      "Ai, ra biết là ai đồn......" Vân phi mang vẻ mặt khó xử: " giờ trong cung đâu đâu cũng đồn, quan hệ giữa muội muội và Lãnh Thái y trong Thái y viện bình thường, tỷ tỷ vậy có nghĩa là tin lời đồn đãi trong cung, chỉ muốn nhắc nhở muội muội, phải chú ý lời ăn tiếng , đừng để kẻ có dã tâm trong cung bắt được, trong cung giống ngoài cung đâu, cẩn thận vẫn hơn."

      Từ khi nghe hai chữ 'lời đồn', Liễu Vận Ngưng có dự cảm lành, nhưng nàng ngờ lại kéo theo cả sư huynh, trong Liễu uyển ngoại trừ Lưu Dục và Lý Nhĩ ra ai biết mối quan hệ giữa nàng và sư huynh, rốt cuộc là ai ra?

      Liễu Vận Ngưng dời mắt nhìn Lưu Dục, khéo thay Lưu Dục cũng nhìn nàng, hai người nhìn nhau, Lưu Dục vẫn bình tĩnh như thường, chẳng có vẻ gì là mất tự nhiên.

      Thu hồi tầm mắt, Liễu Vận Ngưng loại bỏ khả năng Lưu Dục là người ra, dù sao Lưu Dục cũng là người tâm tư cẩn mật, phải người lỗ mãng, vậy chỉ có thể là Lý Nhĩ.

      Lý Nhĩ bản tính đơn thuần, có thể vô tình ra cũng chừng, người vô tình, người nghe có tâm, sau khi nghe xong liền lợi dụng để tung tin vịt.

      Có hơi bất đắc dĩ.

      Có lẽ Lưu Dục đúng, Lý Nhĩ quá đơn thuần, chốn Hoàng cung phức tạp này thích hợp với nàng, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn mong Lý Nhĩ có thể bầu bạn ở bên cạnh.

      "Đa tạ lời khuyên của tỷ tỷ, muội muội biết rồi, nhưng thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*, muội muội thẹn với lương tâm là được." (*Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc: Người thanh cái bóng cũng thanh, chuông kêu dẫu đánh bên thành cũng kêu)

      "Ưm, muội muội là rộng lượng, nghe muội muội vậy, tỷ tỷ an tâm." Vân phi cười cười điềm đạm, vỗ về mu bàn tay Liễu Vận Ngưng: "Chẳng trách có thể thu hút được tâm trí của bệ hạ, cũng uổng bệ hạ sủng ái muội muội như vậy."

      "Tỷ tỷ quá khen, sủng ái của bậc Đế Vương sao có thể độc chiếm được vĩnh viễn? Có sủng ái đến đâu chăng nữa, cũng chỉ là nhất thời thôi!" Liễu Vận Ngưng thản nhiên , thu hồi tay.

      Nghe những lời nàng , Vân phi giật mình: "Suy nghĩ của muội muội, là đặc biệt." Nụ cười tươi môi nhạt dần, như suy ngẫm gì đó.

      "Tỷ tỷ?"

      "Hả?" Vân phi hoàn hồn, thấy Liễu Vận Ngưng chăm chú nhìn mình, che giấu bi thương trong ánh mắt, khẽ cười: "Muội muội, cũng còn sớm nữa, tỷ tỷ cáo từ trước."

      "Muội muội tiễn tỷ!"

      " cần đâu, hay là muội muội mau chuẩn bị , có lẽ đêm nay bệ hạ đến đây đấy!" Liễu Vận Ngưng biết tại sao Vân phi lại vậy, từ ngày Giang Nam về, Hiên Viên Kỳ đêm nào cũng đến Liễu uyển, ngoại trừ ngự thư phòng và Liễu uyển, Hiên Viên Kỳ hề bước chân vào cung điện của bất kỳ phi tần nào khác.

      Đây là ân sủng, là ân sủng?

      Liễu Vận Ngưng cười cười: "Vậy muội muội tiễn tỷ tỷ nữa, ngày khác muội muội đến thăm tỷ!"

      "Tỷ tỷ rất hoan nghênh!"

      Dứt lời, cùng Thải Nhi khoan thai rời .
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 102
      Liễu Vận Ngưng cười cười: "Vậy muội muội tiễn tỷ tỷ nữa, ngày khác muội muội đến thăm tỷ!"

      "Tỷ tỷ rất hoan nghênh!"

      Dứt lời, cùng Thải Nhi khoan thai rời .

      Đợi đến khi bóng Vân phi khuất dần, Lưu Dục tiến lên bước, : "Nương nương, người tính sao? Cứ mặc lời đồn tiếp tục lan truyền ư?"

      "Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng xoay người lại: "Ta sao mà, 'thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc', ai thế nào cũng là chuyện của họ, chỉ cần chúng ta thẹn với lương tâm là được."

      "Nương nương dạy phải lắm!" Lưu Dục cúi đầu, thấp giọng .

      Liễu Vận Ngưng trầm mặc, thoáng suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng lãnh đạm.

      Lưu Dục lẳng lặng nhìn nàng, ánh tà dương chiếu xuống mặt nàng tựa như núi trong mây, thể thấy .

      Bỗng, Lưu Dục hít hơi, nắm lấy tay nàng: "Nương nương, đừng nghĩ nhiều nữa, bệ hạ tin lời đồn vô căn cứ ấy đâu!"

      "Ta nghĩ đến chuyện đó!" Lắc đầu, Liễu Vận Ngưng hề rút tay lại, cứ mặc Lưu Dục nắm: "Ta nghĩ, lần này Vân phi đến, chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

      Lưu Dục : " việc trong cung lúc nào cũng phức tạp, ngày đầu tiên tiến cung, nô tỳ cũng với nương nương rồi, ở trong cung, ngoại trừ chính mình, thể tin tưởng ai khác, người từng hỏi nô tỳ có đáng tin hay , lần đó nô tỳ trả lời người rồi, nhưng hôm nay, nô tỳ vẫn muốn lại lần nữa, mạng của nô tỳ là của nương nương, khi nào nô tỳ còn sống cũng vẫn là người của nương nương, nhưng nương nương tuyệt đối thể hoàn toàn tin vào nô tỳ được, bởi lẽ ngày nào đó, có lẽ người bắt được điểm yếu rồi uy hiếp nô tỳ, nếu người đó bắt nô tỳ bán đứng nương nương, nghĩ ra muôn vàn kế hoạch."

      " vậy sao?" Nàng cười, : "Nếu thực có ngày đó, ta vẫn chọn tin ngươi, cho dù ngươi bán đứng ta!"

      "Nương nương!" Lưu Dục chau mày, nhìn nàng đồng ý.

      "Trễ rồi, phải đốt đèn thôi!" Nàng cười , khẽ rút tay về.

      —- Lưu Dục, ngươi vĩnh viễn thể nào hiểu được, ngươi và Lý Nhĩ đối với ta mà , quan trọng đến nhường nào, cuộc đời này, hai người chính là tất cả những gì ta có, nếu ngày hai người bỏ ta mà , ta liền trắng tay, vậy, ta tình nguyện ngu muội cả đời.

      A! đúng, có lẽ nàng còn có người nữa, nàng còn có người nữa.

      Khẽ vỗ về bụng, Liễu Vận Ngưng cười.

      Đây là món quà quý giá nhất mà ân ban cho nàng.

      Cung điện tối mù bừng sáng, Lưu Dục thổi tắt mồi lửa trong tay.

      "Nương nương, người muốn tắm rửa trước ?" Mấy ngày gần đây bệ hạ đêm nào cũng đến, Lưu Dục nhìn sắc trời, thấy cũng còn sớm nữa.

      Liễu Vận Ngưng gật đầu, bước vào trong.

      Lưu Dục liền bắt tay chuẩn bị nước ấm.

      Trời chiều buông xuống, đợi đến khi mặt trời khuất dạng, bóng đêm hoàn toàn bao phủ......

      Lưu Dục nghĩ đúng.

      Lúc ánh tà dương cuối cùng biến mất, đoàn người của Hiên Viên Kỳ đến.

      Khi thanh lảnh lót của thái giám truyền đến, Liễu Vận Ngưng mới vừa tắm xong, ngồi trước bàn trang điểm chải sơ mái tóc ướt đẫm, nghe thấy cung nhân hô 'Thánh Thượng giá đáo', động tác chải đầu vẫn hề dừng lại, đến khi chải xong nàng mới buông lược, để mái tóc xõa dài ra nghênh tiếp thánh giá.

      Hiên Viên Kỳ thấy nàng vừa mới tắm xong, ánh mắt bí hiểm nhưng trầm lắng: "Ái phi, ngươi quyến rũ trẫm đó sao?"

      Y hỏi, nhưng Liễu Vận Ngưng lại trả lời, tự động ngồi vào bàn: "Dùng bữa thôi!"

      Liễu Vận Ngưng ngồi đối diện y, Hiên Viên Kỳ phất phất tay, trong tẩm điện chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Lúc Hiên Viên Kỳ dùng bữa thích chuyện, Liễu Vận Ngưng cũng vậy, trong khoảng thời gian ngắn, tẩm điện trống trải chỉ còn lại yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng va chạm của chén bát.

      Sau khi dùng bữa xong, Liễu Vận Ngưng sai người tiến vào dọn bàn, rồi mang bộ bàn cờ đến, hai người lẳng lặng đấu với nhau.

      Lần đó là do Hiên Viên Kỳ ngẫu nhiên thấy nàng đánh cờ rồi sau đó cả hai thường xuyên đấu với nhau, thắng dẫn trước quá nhiều, mà thua cũng chẳng kém quá xa.

      Điều này khiến cho Hiên Viên Kỳ cực kỳ ngạc nhiên. Nếu vứt bỏ thành kiến với nàng, y thể thừa nhận, Liễu Vận Ngưng là tài nữ danh phù kỳ thực*. (*Danh phù kỳ thực: trái nghĩa với 'hữu danh vô thực')

      Ở chung càng nhiều, càng khiến y muốn biết nàng rốt cục có cái gì mà người ngoài hiểu hết được.

      Phi tần hậu cung chắc cho rằng Liễu uyển hàng đêm sênh ca, đêm nào Liễu Vận Ngưng cũng được nhận hết ân sủng, kể từ sau khi nàng cùng Hiên Viên Kỳ Giang Nam về, Hiên Viên Kỳ chưa từng bước vào tẩm cung của phi tần nào khác trong hậu cung.

      Chắc nàng trở thành kẻ thù chung của tất cả những ai ở trong hậu cung rồi.

      thực tế, dùng bữa, đánh cờ, sau đó là ngủ.

      Chuyện này cứ lặp lặp lại những lúc nàng và Hiên Viên Kỳ ở chung —-
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 103
      Hôm nay chơi được ba ván rồi, Hiên Viên Kỳ ràng mất tập trung, ba ván thua hai, cuối cùng Hiên Viên Kỳ đẩy bàn cờ ra xa: "Dẹp !"

      Liễu Vận Ngưng thu hồi quân cờ trắng định hạ xuống, ngẩng đầu nhìn y, im lặng thu dọn tàn cục.

      Trăng như lưỡi câu, sao sáng đầy trời, ánh trăng chiếu bóng vào trong cung điện hoa mỹ, dường như có nỗi đơn, tĩnh mịch dần lan tỏa.

      Hiên Viên Kỳ đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, bóng y thẳng đứng trông đơn.

      Liễu Vận Ngưng thu hồi tầm mắt, tiếp tục thu dọn những quân cờ.

      —- Là ta nhìn nhầm chăng?

      "Hôm nay, là ngày giỗ mẫu phi trẫm." Y thản nhiên .

      Liễu Vận Ngưng ngẩn ra, hộp cờ trong tay nghiêng nghiêng, cờ đen cờ trắng lần lượt rơi ra ngoài. Các quân cờ lẫn vào nhau nền đá xanh, màu sắc đối lập.

      Tiếng những quân cờ rơi xuống nghe sao mà vui tai, khiến ta cảm giác như có vài viên ngọc trai lăn tròn, Liễu Vận Ngưng bật cười.

      —- Hình như hôm nay ta cái gì cũng đánh rơi! Đầu tiên là dược liệu, giờ là quân cờ, đúng là —-

      Nàng cười cười bất đắc dĩ, cúi người nhặt cờ.

      Hiên Viên Kỳ quay người lại, nhìn chằm chằm Liễu Vận Ngưng, đôi mắt đen láy thâm sâu khó lường.

      Trong tẩm cung lặng vắng, chỉ nghe mỗi tiếng những quân cờ va vào thành hộp, Liễu Vận Ngưng có thể nào để ý đến ánh nhìn chuyên chú của Hiên Viên Kỳ dành cho mình, mặt nàng nóng bừng lên, tim cũng đập nhanh hơn.

      Vội vàng gom những quân cờ rơi nền đất, Liễu Vận Ngưng liền đặt hai hộp cờ xuống bàn, quay lưng về phía Hiên Viên Kỳ, tim đập thình thịch, do dự chẳng dám xoay lại.

      —- Hiên Viên Kỳ đêm nay, khiến ta cảm thấy xa lạ.

      Cái nhìn phải bỡn cợt, khinh miệt này của Hiên Viên Kỳ khiến nàng hoảng hốt, nàng bối rối, rất bối rối.

      Bởi vì bối rối trước ánh mắt này của y, nên nàng càng thể kiểm soát được bản thân.

      "Hôm nay, là ngày giỗ mẫu phi trẫm!" Sau lưng, thanh của y lại vọng đến, biết y đứng sau lưng nàng tự lúc nào, hơi thở nóng ấm phả vào tai, ngưa ngứa, nàng xoay phắt người lại, Hiên Viên Kỳ đứng sau nàng, hơi cúi người, rất gần nàng, gần đến nỗi lúc xoay người môi nàng lướt qua môi y.

      Nháy mắt, khí mờ ám lan tràn.

      "Tại sao hôm nay trong cung cử hành điển lễ cúng tế?" để ý đến bầu khí mờ ám này, nàng ổn định tâm trạng, cố gắng trấn tĩnh.

      Hiên Viên Kỳ lạnh lùng nhìn, nàng sợ, Hiên Viên Kỳ những lời cay độc, nàng cũng sợ, nhưng ôn hòa như vậy, thậm chí có thể Hiên Viên Kỳ rất mực dịu dàng khiến nàng sợ hãi từ tận đáy lòng.

      Nàng sợ tâm của mình lại dao động, càng sợ bản thân lại tiếp tục hy vọng, cứ như bây giờ là tốt rồi, nếu chuyện đó lại xảy ra, nàng biết bản thân thế nào nữa, nàng quá quen với tại rồi.

      Vì vậy, cứ như bây giờ là tốt rồi, tốt lắm rồi.

      "Mẫu phi của trẫm mang tội danh tư thông với thị vệ trong cung nên bị xử tử, ngươi cho rằng, có người trong cung vì vị phi tần quá cố tư thông với thị vệ mà dám tổ chức cúng tế sao?"

      Lời của y phải có châm chọc, Liễu Vận Ngưng nghe mà lòng căng thẳng. Bỗng nhớ đến những gì vô tình nghe được ở 'Sở Vân Hiên', Hiên Viên Kỳ trốn đến đó, cũng là vì chuyện này sao?

      Mà khi ấy, y lại như vậy.

      "Thu hồi ánh mắt thương hại đó của ngươi !" Hiên Viên Kỳ lạnh lùng thốt: "Trẫm cần ai đồng tình!"

      Lẳng lặng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của y, Liễu Vận Ngưng : "Ta có thương hại người đâu......" Chỉ là tự dưng cảm thấy đau lòng mà thôi.

      "......" Y lạnh lùng nhìn nàng, thậm chí đến ánh mắt cũng có lấy chút ấm áp.

      —- Hiên Viên Kỳ, ngươi quả nhiên vẫn là người biết cách tổn thương ta nhất.

      "Tại sao lại cho ta biết?"

      —- Cuối cùng cũng vẫn hỏi! Quả nhiên, trong lòng ta vẫn còn ôm hy vọng sao? Hay là vẫn muốn hết hy vọng?

      —- Có phải, phải chờ chịu tổn thương thêm lần nữa, mới có thể học cách rũ bỏ?

      Thấy nàng thận trọng hỏi, ánh mắt y dần lâm vào bối rối: "Ta cũng biết......" Y chỉ cảm thấy trong lòng bực bội, muốn tìm người để trút bầu tâm mà thôi, nhưng —-

      Y mê muội.

      —- Tại sao lại với nàng? Tại sao chuyện dễ dàng ra trong nhiều năm qua, lại dễ dàng cho nàng?

      bối rối tuy rất khó phát trong mắt y, nhưng Liễu Vận Ngưng lại nhận ra, cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn y, chẳng biết lúc đó suy nghĩ cái gì.

      Nhưng nhìn thấy đơn trong mắt y ngày sâu đậm trong đêm, lòng nàng lại cảm thấy khó chịu —-

      Hiên Viên Kỳ thích hợp với vẻ mặt đó, y lúc nào, cũng cao cao tại thượng.

      Lúc đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Hiên Viên Kỳ, Liễu Vận Ngưng mới phát bản thân bất tri bất giác cầm tay y từ lúc nào.

      Nàng cúi đầu mờ mịt nhìn hai bàn tay đan vào nhau, ngẩng đầu bắt gặp ánh nhìn xa xăm của Hiên Viên Kỳ.

      Lòng thầm cười khổ.

      —- Thừa nhận ! Liễu Vận Ngưng, ngươi vốn còn trông mong Hiên Viên Kỳ! Ngươi vốn, thể hoàn toàn hết hy vọng vào y.

      —- Ngươi vốn, thích y!
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :