1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 94
      Y chau mày: " hề."

      " có? sao lại muốn đưa ta về đó? sao lại nhẫn tâm với ta như vậy?"

      Y chau mày, hồi lâu vẫn gì.

      Liễu Uẩn Nịnh trừng y hung tợn: "Nhìn cái gì? Ta sai à? phải ngươi muốn trả ta lại cho Hiên Viên Kỳ? phải ngươi muốn ta liên lụy, thích ta trói buộc ngươi đó sao?"

      Y nhăn nhó: "Ta có trả ngươi lại cho Hiên Viên Kỳ đâu."

      "Hả?" Nàng ngây ra.

      "Ta có trả ngươi lại cho Hiên Viên Kỳ đâu." Y lặp lại lần nữa.

      Liễu Uẩn Nịnh choáng hoàn toàn, ngây ra nhìn y.

      "La Tát Môn là tổ chức giang hồ, có đủ năng lực để chống lại triều đình, ta thể vì mình ngươi mà gây phiền phức hại hơn nghìn người trong La Tát Môn."

      "Nhưng......" Nàng 'nhưng' hồi lâu vẫn thể nào tìm lý do cho cái 'nhưng' này, Hàn Tịnh Triệt liếc nàng cái, tiếp lời: "Nhưng ta có thể, nếu lấy thân phận Hàn Tịnh Triệt ta đây đối phó với Hiên Viên Kỳ?"

      "Đối phó?" Nàng thảng thốt: "Vậy tại sao ngươi lại muốn đưa ta về?"

      Liếc nàng cái, Hàn Tịnh Triệt hình như có hơi bất mãn với truy vấn của nàng, hôm nay phá lệ nhiều, bình thường trong tháng y hề nhiều như vậy, nếu để môn hạ của y nhìn thấy, phải sợ đến mức rớt hết cằm sao?

      Nhưng lúc thấy ánh mắt mong mỏi của nàng, y vẫn ngoan ngoãn giải thích: "Nếu Hiên Viên Kỳ thân là vua quốc, đương nhiên có khả năng bắt buộc người khác, dù là lòng kiêu hãnh của bậc Đế Vương cũng dễ dàng bỏ qua, ta muốn mang ngươi cầu y thành toàn cho chúng ta......"

      "Ngươi muốn cầu xin y?"

      Thông tin này đến quá mức đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn như vậy nàng thể tiếp thu ngay được: " được đâu, hơn nữa ngươi cũng cần phải làm thế—-" Thanh của nàng bỗng trầm xuống: "Dù sao y cũng lấy được người mình rồi, để ý đến ta đâu."

      Mặt Liễu Uẩn Nịnh xụ xuống, Hàn Tịnh Triệt nhìn nàng cảm thông, trầm ngâm hồi lâu bỗng : "Mấy ngày nay ta tránh gặp ngươi, là bởi vì ta lo."

      "Lo? Lo cái gì?" Nàng bị y làm cho chú ý.

      "Lo ngươi và ta có phải là đôi phu thê chân chính hay ?"

      "Đôi phu thê chân chính?" Tim nàng đập thình thịch, hai má ửng hồng.

      Nhưng y lại chú ý đến điều đó, còn : "Mấy ngày nay ta suy nghĩ rất nhiều—-" Y liếc nàng cái, vẻ mặt lãnh đạm, rồi tiếp lời: "Chúng ta thành thân, bái đường rồi, ta thấy mình cũng ghét ngươi, mà ta muốn bái đường, thành thân thêm lần nào nữa, khi vậy, chọn ngươi làm thê tử cũng tệ, ít nhất ta cũng có thể dẹp được rất nhiều phiền toái, cho nên, ta đồng ý làm đôi phu thê với ngươi."

      Liễu Uẩn Nịnh bị lời của y làm cho choáng, hồi lâu mới ngây ngô hỏi: " vậy, ngươi muốn ta làm thê tử chỉ vì tiện đường?"

      "......" Y đáp, nhưng vẻ mặt lại ngầm khẳng định.

      Hai mắt trợn tròn, đánh mạnh vào ngực y, lớn tiếng mắng: "Hàn Tịnh Triệt, ngươi chết !"

      —- Đáng ghét, đáng ghét, báo hại nàng hồi nãy còn tự mình đa tình nghĩ y thích nàng, mất mặt chết được!

      "Ta cho ngươi biết, ta thích ngươi, người ta thích là Hiên Viên Kỳ!" Nàng oán hận , như muốn chứng minh điều gì đó, hai mắt sáng quắc như muốn phun hỏa đến nơi.

      Tiếc thay Hàn Tịnh Triệt lại để ý, gật gật đầu : "Ta biết."

      "Ngươi biết?"

      "Ừm!" Vẻ mặt y rất nghiêm túc: "Tuy ta tại sao ngươi trốn hôn, nhưng ta có biết chuyện này!"

      Bộ dạng nghiêm túc của y chẳng những khiến Liễu Uẩn Nịnh giận còn cười: "Ngươi sao biết được chứ? Ta nhớ ta có cho ngươi biết đâu."

      "Đâu cần phải chờ ngươi ta mới biết!" Y .

      —- Chẳng qua khả năng quan sát của y mẫn tuệ hơn người thường, nên cảm giác cũng mẫn tuệ hơn người thường rất nhiều.

      "Ngươi biết còn lấy ta?" Nàng thể tin được.

      "Ta để ý." Y rất cảm thông.

      "Ngươi—-" Nàng cứng họng.

      "Về được chưa?"

      "Về?" Nàng cười lạnh: "Sao ta phải về?"

      "Ngươi muốn kết làm phu thê với ta?"

      "Tại sao ta lại phải kết làm phu thê với kẻ thích mình?" Nàng hỏi ngược lại y.

      Y mặt nhăn mày nhíu, nhớ đến câu của mẫu thân, cứng ngắc : "Tình cảm có thể bồi đắp mà."

      "Ta thèm bồi đắp tình cảm với ngươi!"

      —- Đồ đầu gỗ to xác!

      Nhưng tại sao nàng lại muốn bỏ y mà ? Khoảng thời gian ở cùng y, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nàng suốt mười mấy năm qua, thường xuyên trêu đùa y, thường xuyên phá y, cuộc sống thú vị như vậy khiến nàng thể dừng lại được.

      Nếu —-

      Nàng là nếu.

      Nếu nàng đáp ứng lời đề nghị của y, vậy nàng vĩnh viễn theo y ư? Vậy những ngày sau đó nàng cũng hạnh phúc như trước đây?

      Nếu vậy, dù nàng bây giờ có thích y hay , nhưng có được những ngày hạnh phúc này cũng đủ lắm rồi.

      "Nếu sau này ngươi nghe lời ta, ta đồng ý với người." Còn chưa kịp hồi thần, nàng chợt nghe thanh quen thuộc, nàng ngẩn người, hồi lâu mới biết thanh đó là của mình. Nàng ảo nảo, muốn đâm đầu vô miếng đậu hũ chết được,

      —- Sao lại dễ dàng bán mình vậy chứ!

      Nhưng, nàng có hơi nghi ngờ.

      Chỉ hơi hơi thôi.

      Nếu Hàn Tịnh Triệt sợ phiền phức đến vậy, thay vì cầu xin Hiên Viên Kỳ tìm nữ tử khác phải tốt hơn sao?

      A!

      Nàng cười trộm, leo lên lưng y: "Tịnh Triệt tướng công, chân của ta bị thương, ngươi cõng ta về !"
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 95
      Giữa đêm khuya, trong căn phòng tăm tối tĩnh lặng, ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, vầng sáng bạc trải xuống hai người ngủ giường, thiếu nữ nằm co người ngủ ở phần giường trong, ôm lấy chính mình tựa tư thế nằm của đứa bé nằm trong bụng mẫu thân, đơn buồn bã.

      Nam tử ngủ ở phần giường ngoài mở mắt, thấy trước ngực trống , rồi nhìn sang thiếu nữ nằm co người lại, đôi mắt đen láy thoáng nét phức tạp.

      "Cái ta muốn, là trọn đời trọn kiếp, cùng ta thành đôi......"

      "Nhưng người, vĩnh viễn có cách nào cho ta......"

      Trọn đời trọn kiếp, cùng ngươi thành đôi sao?

      Ánh mắt sâu thẳm như có hàng ngàn hàng vạn thứ cảm xúc đan xen, nhưng rồi lại khôi phục bình tĩnh, thấy đôi mày thanh tú dung nhan thanh lệ của thiếu nữ khẽ chau lại, có cái gì đó thoáng lướt qua, hình như là đau lòng.

      Liễu Vận Ngưng, Liễu Uẩn Nịnh, Liễu Vận Ngưng, Liễu Uẩn Nịnh.

      —- Người y tại thích, rốt cục là ai?

      Người y thích, ràng là nữ tử tại yến hội, nhưng cảm giác tại mà y đối với Liễu Vận Ngưng là gì? Tại sao sau khi nghe nàng bi ai : "Cái ta muốn, là trọn đời trọn kiếp, cùng ta thành đôi." lòng y lại cảm thấy đau đớn?

      bi thương trong mắt nàng, khiến y nghẹn ngào, khiến y khó thở.

      Nhưng tại sao y lại luôn có ảo giác rằng Liễu Vận Ngưng mới là nữ tử tại yến hội năm đó? Tại sao y lại luôn cảm nhận được khí chất và hấp dẫn của nữ tử tại yến hội người Liễu Vận Ngưng?

      Đến cuối cùng là vì cả hai quá giống nhau, hay y nghĩ sai chỗ nào?

      Ánh trăng sáng bạc chiếu xuống hai người, soi phức tạp trong mắt y, chăm chú nhìn dung nhan thanh lệ kia, y đưa tay ra, ôm chặt lấy thân hình mảnh mai kia vào lòng, cảm nhận hơi ấm từng chỗ từng chỗ cơ thể nàng, khẽ vỗ lưng nàng, lòng thầm cảm thấy thỏa mãn.

      —- Y hề biết, ôm người lại cảm thấy thỏa mãn đến vậy. Cho nên, mặc kệ thế nào, y cũng buông tha nàng, dù rằng y thích nàng!

      Y ôm chặt thân hình nhắn vào lòng, ánh mắt nhìn dung nhan thanh lệ dịu dàng đến nỗi ngay cả bản thân cũng chẳng nhận ra.

      Tầm mắt chậm rãi, chậm rãi dời xuống đôi môi nàng, khi dừng trước đôi môi đỏ mọng ấy, ánh mắt y trở nên sâu thẳm, yên bình.

      Đợi đến khi y hồi thần mút lấy đôi môi nàng, nhấm nháp, đầu lưỡi tham nhập, thiếu nữ ngủ hề phòng bị xâm lược của y, dễ dàng bị y khuất phục, thừa cơ tiến quân thần tốc, lúc chạm đến lưỡi nàng lại rụt về, nhưng rất nhanh, y xâm nhập trở lại, lần này còn là thăm dò nữa, mà ngang ngạnh ép buộc cái lưỡi thụ động của nàng hoạt động, quấn lấy nó.

      Thiếu nữ trong lòng cảm thấy khó thở, nụ hôn thân mật như cuồng phong bão táp kéo nàng khỏi giấc mơ, hàng lông mi rung rung, nàng bị lôi về thực.

      Vừa mở mắt ra, ý thức còn đôi chút mơ hồ, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Hiên Viên Kỳ, đôi mắt đen láy ấy nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của nàng, ngay cả biến đổi cũng nguyện buông tha.

      Đôi mắt trong vắt như được phủ lớp sương mờ, ngẩn người nhìn y, Hiên Viên Kỳ ôm chặt lấy nàng, như muốn nàng sáp nhập vào cơ thể y, lực tay lớn như tính bẻ gãy thắt lưng nàng.

      Ánh mắt mơ màng trở nên ràng, Liễu Vận Ngưng mở bừng mắt, gượng gạo nhìn khuôn mặt gần mình trong gang tấc, ngơ ngác mặc y xâm lược, cái lưỡi nóng bỏng ngừng công thành đoạt đất, cứ mãi cuồng loạn càn quét trong miệng nàng.

      Môi lưỡi xâm nhập, ngay cả cơ thể Hiên Viên Kỳ cũng dính chặt vào người nàng, càng bức bách nàng lại cảm thấy đủ, càng gấp gáp ôm nàng.

      "A......"

      Liễu Vận Ngưng thở được, muốn đẩy y ra xa chút nhưng hoàn toàn vô ích, ngược lại càng bị chèn ép.

      Liễu Vận Ngưng có hơi mơ màng, cảm giác như eo sắp bị bẻ gãy đến nơi, hơi thở của y thông qua miệng truyền vào tứ chi trăm hài của nàng, rút hết toàn bộ khí lực của nàng.

      Lúc Liễu Vận Ngưng thấy mình sắp chịu nổi nữa, cuồng phong mưa bão lại dừng lại, Hiên Viên Kỳ thoáng rời khỏi môi nàng, nhìn nàng chằm chằm hồi, mới buông nàng ra.

      Liễu Vận Ngưng chiếm được cơ hội để thở, nhưng đầu lại còn khí lực để tự hỏi, thở hổn hển, hai mắt nhìn y vô hồn, Hiên Viên Kỳ kéo chăn, vỗ vỗ lưng nàng, thấp giọng : "Ngủ !"

      Liễu Vận Ngưng ngẩn ra, lúc nâng mắt nhìn lên, Hiên Viên Kỳ nhắm mắt lại.

      Vỗ về đôi môi có hơi đau của mình, nàng thấy hoang mang vô cùng.

      cơn gió lạnh thổi vào phòng, Liễu Vận Ngưng nhịn được rùng mình, lúc định ôm lấy chính mình, Hiên Viên Kỳ lại giang tay, kéo nàng vào lòng, trong nháy mắt, hơi thở ấm áp bao trùm lấy nàng.

      Nàng lại ngẩn ra, thân thể cứng còng, bị y ôm vào lòng như thế, có chút phòng bị.

      Hiên Viên Kỳ để ý đến nàng, vẫn nhắm mắt, Liễu Vận Ngưng chờ đợi, rồi kiềm được cơn buồn ngủ, ý thức lơi lỏng dần.

      Đợi hô hấp của người trong lòng ổn định trở lại, Hiên Viên Kỳ mới mở mắt, hai mắt lóe sáng.

      Trái tim luôn đập vững nhịp, giờ phút này lại đập nhanh hơn bao giờ hết.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 96
      Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Vận Ngưng thức dậy, nhưng có người còn dậy sớm hơn cả nàng. Lúc tỉnh giấc, Hiên Viên Kỳ thay đồ xong, lẳng lặng đứng bên cửa sổ, biết suy nghĩ cái gì.

      Liễu Vận Ngưng xốc chăn, nhìn y hồi lâu rồi mới xuống giường, Hiên Viên Kỳ nghe thấy tiếng động sau lưng nhưng vẫn quay lại, thản nhiên : "Ngươi chuẩn bị , rồi lập tức khởi hành hồi cung."

      "Hả?" Liễu Vận Ngưng ngây ra: "Hồi cung?"

      —- Tại sao lại đột ngột như vậy?

      "Xe ngựa sẵn sàng, trưa nay khởi hành!"

      Dứt lời, y xoay người, liếc nàng cái như muốn gì đó, nhưng rồi chỉ siết chặt nắm đấm, xoay người bỏ .

      " tìm...... Liễu Uẩn Nịnh sao?" Thanh của nàng truyền vào tai y, Hiên Viên Kỳ dừng bước đáp, Liễu Vận Ngưng lại hỏi lại lần nữa: " tìm Liễu Uẩn Nịnh sao?"

      "......"

      "Hay người tìm được rồi?"

      "Sớm muộn gì rồi nàng cũng trở về thôi!" Bỏ lại lời này xong, y bước hề lưu luyến.

      Liễu Vận Ngưng nhìn theo bóng y, định bụng, lần này y lưu lại nữa.

      Xoa xoa đôi môi còn đau, Liễu Vận Ngưng như vẫn cảm nhận được hơi ấm của y: "Nàng về rồi, chắc ta được giải thoát nhỉ?"

      —- Sân khấu vốn được xây nên để dành cho diễn viên, dù cho có cơ hội được biểu diễn song đó cũng chỉ là tạm thời, diễn xong phần mình rồi, cũng phải xuống đài —-

      Ngày hôm đó, Lưu Dục cứ cảm thấy tâm thần yên, cứ cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng cả ngày nay lại chẳng thấy gì, nàng khỏi hoài nghi bản thân qua đa tâm, hay do gần đây ngủ an giấc.

      Và lúc Lý Nhĩ được Lãnh Thái y đưa về, nàng quá đỗi kinh ngạc.

      Hỏi rồi mới biết, ra Lý Nhĩ đến Thái y viện thăm Lãnh Thái y, lúc thấy y sắc dược bảo muốn giúp, nhưng rồi lại vụng về làm vỡ nhiều thứ, khiến các Thái y khác lấy làm bất mãn, bảo nàng về lại chịu, bất đắc dĩ, Lãnh Thái y đành đích thân đưa nàng về.

      Nghe Lãnh Hàn Vũ thuật lại xong, Lưu Dục trừng Lý Nhĩ cứ cúi đầu dám giương mắt nhìn mình, cảm tạ Lãnh Hàn Vũ: " phiền Lãnh Thái y phải đưa Lý Nhĩ về rồi, đợi sau khi nương nương về nô tỳ bẩm báo lại với người, bảo nương nương đích thân đến cảm tạ Lãnh Thái y. Lưu Dục trước hết xin thay mặt nương nương cảm tạ Lãnh Thái y. Lý Nhĩ làm phiền Lãnh Thái y nhiều."

      "Ngươi quá lời, chẳng qua cũng chỉ tiện đường thôi, huống hồ, tính tình Lý Nhĩ ta cũng rất , hà tất phải lại chuyện này với nương nương."

      ", nương nương thường xuyên dặn chúng ta, làm người là phải biết ơn, mời Lãnh Thái y vào trong uống chén trà, nương nương dặn nếu Lãnh Thái y có đến chơi phải dùng "Thiết Quan " chiêu đãi người, nương nương đây là loại trà mà người thích nhất."

      "Có nàng dặn ngươi như vậy?" Y hỏi mà lòng chờ mong, Lưu Dục như nhìn thấu ý nghĩ của người khác, : "Đúng vậy, nương nương từng người là sư huynh của nương nương, dặn chúng nô tỳ phải chiêu đãi người cho tốt."

      "Là vậy sao!" Khó che giấu được thất vọng trong mắt, Lãnh Hàn Vũ miễn cưỡng cười cười, hỏi: "Nương nương có khi nào người trở về ?"

      Thấy y như vậy, Lưu Dục cũng có chút đành lòng, nhưng chỉ có cắt đứt ý niệm này trong đầu y, mới tốt hơn cho nương nương: "Nương nương gì cả, Lãnh Thái y có việc muốn tìm nương nương?"

      ", chỉ hỏi vậy thôi." Y đáp, nhìn về phía Lý Nhĩ: " khi vậy, ta đây cáo từ trước, Lý Nhĩ, sau này đừng hành động hấp tấp như vậy nữa, Hoàng cung giống phủ Thừa tướng, có sai cũng ai nương tay đâu."

      "Biết rồi ạ!" Lý Nhĩ bĩu môi, bộ dạng cam lòng, lẩm ba lẩm bẩm: "Lý Nhĩ chỉ muốn gặp Lãnh Thiếu gia thôi mà!"

      "Lý Nhĩ!"

      Thanh nghiêm khắc của Lưu Dục khiến nàng rụt cổ, ngậm miệng dám gì nữa.

      Lãnh Hàn Vũ thấy vậy khỏi bật cười.

      —- Hiếm thấy ai trị được nha đầu tinh quái này.

      "Cáo từ!" Y chắp tay với nàng, rồi xoay người rời .

      "Lãnh Thái y thong thả!"

      "Lãnh Thiếu gia, rảnh rỗi nhớ đến thăm Lý Nhĩ nhé!"

      Thanh phía sau càng lúc càng xa, bước chân Lãnh Hàn Vũ chậm lại, nụ cười nơi môi dần phai nhạt, cay đắng thoáng trong mắt y.

      —- Tỳ nữ tên Lưu Dục kia chắc cũng nhìn ra rồi nhỉ? hay rồi, ngay đến cả tỳ nữ nho nhiềuỏ mà cũng nhìn ra.

      Nhưng y cũng đâu hy vọng xa vời điều gì, chỉ cần có thể được như bây giờ, bảo vệ tốt cho nàng đủ rồi, y hy vọng nàng được hạnh phúc, chỉ cần nàng hạnh phúc là đủ rồi, cho dù hạnh phúc của nàng, phải do y mang lại.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 97
      Tới giờ đăng đèn, bỗng tin bệ hạ hồi cung truyền đến, lúc ấy Lưu Dục dọn dẹp tẩm cung, nghe thấy tin ấy, nàng sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần vội vội vàng vàng đứng chờ trước cửa Liễu uyển, nhưng đợi rất lâu vẫn thấy bóng Liễu Vận Ngưng.

      Lý Nhĩ đứng bên cạnh nàng ảo não : "Có lẽ vì nương nương vừa mới về, đích thân thỉnh an Thái hậu cũng chừng."

      Nghe vậy, Lưu Dục mới giật mình phát bản thân quá nôn nóng, lập tức trở lại tẩm cung, dặn dò hết tất cả mọi người dưới, trong ngoài Liễu uyển quét tước dọn dẹp lại lần nữa.

      Liễu uyển yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt lạ thường, xách nước rồi xách nước, lau rồi lại lau, rất nhanh sau, cả Liễu uyển trở nên sáng sủa hẳn lên.

      Lưu Dục dẫn đầu, mọi người cung kính đứng trước cửa Liễu uyển, chờ chủ tử của các nàng trở về.

      Đợi cho đến nửa khuya, mới thấy chủ tử của các nàng khoan thai bước vào.

      Người phản ứng đầu tiên là Lý Nhĩ, nàng hoan hô tiếng rồi bổ nhào về phía Liễu Vận Ngưng: "Nương nương, rốt cục người cũng về rồi, Lý Nhĩ nhớ người lắm đó!"

      Liễu Vận Ngưng lùi lại vài bước, vẫn giữ nụ cười tươi môi, giang tay ôm lấy Lý Nhĩ, : "Ta cũng rất nhớ các ngươi."

      "Nương nương......"

      Liễu Vận Ngưng ngẩng đầu, Lưu Dục lẳng lặng đứng đó, khóe mắt hoe đỏ, Lưu Dục nhìn nàng hồi lâu, hình như cũng có rất nhiều điều muốn , song chỉ mừng: "Nương nương, hoan nghênh người trở về!"

      "Ừ!" Gật gật đầu, khóe mắt Liễu Vận Ngưng cũng hoe đỏ, nàng xoay người, : "Vào trong thôi, bên ngoài lạnh lắm!"

      Mọi người trở vào trong, trong tẩm cung châm sẵn bếp sưởi, cả trong lẫn ngoài, quả thực như hai thế giới trái ngược nhau.

      Khi có Liễu Vận Ngưng ở, Liễu uyển quạnh quẽ vô cùng, nay lại náo nhiệt lạ thường, Lưu Dục sai Lý Nhĩ châm trà, Liễu Vận Ngưng quan sát tẩm cung sau hơn tháng qua, thấy ở đây vẫn vật có gì thay đổi, lòng liền nổi song.

      Nàng rời cũng khá lâu rồi, thế mà Liễu uyển hề thay đổi chút nào, ngay cả vị trí đồ đạc cũng chẳng hề xê xích.

      quan sát, bỗng nghe tiếng 'rầm', tẩm cung lắng xuống, Liễu Vận Ngưng nhìn về phía phát ra tiếng động, tiểu thái giám với sắc mặt trắng bệch đứng ở đó, thấy Liễu Vận Ngưng nhìn , liền quỳ xuống, vẻ mặt bối rối: "Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội." Vừa vừa dập đầu.

      Nhìn những mảnh vỡ mặt đất, Liễu Vận Ngưng gì, chỉ nghe tiếng quát nghiêm khắc của Lưu Dục: "Nô tài to gan, dám quấy nhiễu nương nương?"

      Tiểu thái giám nghe xong, liên tục dập đầu, khóc lóc: "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!"

      Liễu Vận Ngưng chau mày, thấy trán tiểu thái giám chảy máu, vội la lên: "Mau đứng lên , bổn cung trách ngươi!"

      " được!" Lưu Dục can ngăn: "Nếu nghiêm khắc quản chế, ngày sau sao nương nương có thể khiến mọi người tin phục được chứ?"

      "Lưu Dục tỷ phải lắm, nô tài đáng chết, xin nương nương hãy trách phạt!" Tiểu thái giám lại ra sức dập đầu, khiến Liễu Vận Ngưng nhăn mặt.

      "Vậy bổn cung liền phạt ngươi phải thu dọn sạch những mảnh vỡ mặt đất, nếu làm xong bị phạt nặng!"

      "Nương nương từ bi, nô tài lĩnh phạt!" Dứt lời, tiểu thái giám nặng nề dập đầu.

      "Được rồi, đứng dậy !"

      "Tạ nương nương!" Tiểu thái giám lại dập đầu cái nữa rồi mới đứng lên, trộm quan sát sắc mặt Liễu Vận Ngưng, thấy nàng giận, mới dám a dua nịnh hót: "Nương nương đúng là Quan Bồ Tát chuyển thế, tâm địa từ bi!"

      Liễu Vận Ngưng sững sờ, bật cười: "Ngươi tên gì?" Trong Liễu uyển có người thú vị như vậy, sao trước nay nàng lại biết nhỉ?

      "Nô tài tên Lịch Hỷ, lúc trước là người của phòng giặt giũ, năm nay mười sáu, nhà ở Hoàng Châu, song thân mất, có đệ đệ, nhưng còn liên lạc, còn có......"

      "Dừng dừng dừng!" Lý Nhĩ bưng trà vào nghe lọt tai, hô dừng, buông chén trà trong tay, hai tay chống nạnh, : "Tiểu thái giám ngươi đó, nương nương chỉ hỏi ngươi tên gì, đâu có tính điều tra thân thế của ngươi!"

      "Nương nương hỏi, nô tài đương nhiên phải cho hết!" Lịch Hỷ trả lời hợp tình hợp lý.

      "Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Liễu Vận Ngưng bật cười: "Các ngươi ai cũng có lý cả." lâu rồi nàng được vui như vậy.

      Nhịn được, nàng cười rạng rỡ, làm ai trong phòng cũng đứng ngây ra.

      Liễu Vận Ngưng thấy vậy, khỏi hỏi: "Sao thế?" Trong mắt xuất ý cười.

      Các nàng nhìn nhau hồi lâu, Lịch Hỷ mới buông lời: "Nương nương cười lên đẹp!" nghĩ nghĩ, tiếp lời: "Cứ như thiên nữ hạ phàm vậy!"

      Liễu Vận Ngưng bật cười, : " phải vừa bảo ta giống Quan Bồ Tát sao? Sao giờ lại thành thiên nữ hạ phàm rồi?"

      Lịch Hỷ vội biện giải: "Ở trong lòng nô tài, nương nương đều giống Quan Bồ Tát lẫn thiên nữ!"

      Liễu Vận Ngưng nhìn , bất đắc dĩ : "Ban nãy bổn cung còn cảm thấy ngươi là người thành , ngờ ngươi lại biết vuốt mông ngựa đến vậy."

      Lịch Hỷ vui vẻ : "Tạ nương nương khích lệ!"

      Lý Nhĩ nhìn lên trần phòng với vẻ khinh thường.

      —- Cái đồ ngựa!

      Lưu Dục kinh ngạc nhìn chằm chằm Liễu Vận Ngưng hồi lâu, thấy nàng cứ cười mãi, tựa như có chuyện gì vui lắm.

      Liễu Vận Ngưng nâng mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt nghi hoặc của Lưu Dục, hơi ngây ra, giây tiếp theo, lại nở nụ cười vui sướng tận đáy lòng.

      Kiềm chế nỗi nghi ngờ, Lưu Dục đuổi khéo tất cả ra ngoài, đợi đến khi chỉ còn lại hai người, nàng hỏi Liễu Vận Ngưng: "Nương nương, có phải xảy ra chuyện gì rồi ?"

      Liễu Vận Ngưng nhìn nàng, cười cười, hồi lâu mới đáp: "Có lẽ ở chỗ chúng ta, có thêm người nữa."
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 98
      Tiếng 'choang' giòn giã vang lên, Lưu Dục lỡ tay làm rơi bình hoa lau dở xuống đất làm phát ra tiếng động lớn, tỳ nữ dọn dẹp xung quanh chạy lại, thân thiết hỏi han: "Lưu Dục tỷ, có bị thương ?"

      Lưu Dục hoàn hồn, đối diện với thăm hỏi ân cần của mọi người, nàng cười thản nhiên, cúi người thu dọn mảnh bình vỡ, : " sao, các ngươi lo làm việc của mình , cần để ý đến ta!"

      Lý Nhĩ cầm lấy khăn lau, cũng chạy tới xem, nghi hoặc hỏi: "Lưu Dục tỷ, sao hôm nay tỷ lại lơ đễnh thế?"

      Bàn tay dọn dẹp của Lưu Dục khựng lại, rồi lại làm tiếp như có chuyện gì xảy ra, đứng thẳng dậy, : "Ta vứt mấy cái này đây!"

      Thanh Lý Nhĩ từ phía sau truyền đến: "Lưu Dục tỷ, nếu tỷ thấy thoải mái, hãy nghỉ , ở đây có chúng ta lo rồi!"

      "Ừm!" Nàng gật đầu, xem như trả lời.

      Ra khỏi điện, việc nghênh đón gió lạnh khiến làn da vốn quen với khí ấm áp trong tẩm cung ửng đỏ, cũng khiến nàng giật mình.

      "Có lẽ ở chỗ chúng ta, có thêm người nữa!"

      Nhớ đến nụ cười thản nhiên đầy thỏa mãn của Liễu Vận Ngưng, nàng vẫn thể nào hiểu nổi Liễu Vận Ngưng có thêm người nữa là ý gì.

      Chẳng lẽ có người đến Liễu uyển? Nhưng tại sao nương nương thoạt trông rất vui vẻ? Cũng như rất thỏa mãn?

      Gập người dãn gân cốt, đúng lúc thấy Liễu Vận Ngưng đứng trong viện, nàng đùa nghịch với dược thảo.

      "Nương nương—-"

      Liễu Vận Ngưng xoay người, nhìn Lưu Dục cười cười, vui vẻ : "Nào, xem giúp ta đóa hoa màu trắng này khác đóa hoa màu tím kia ở chỗ nào?"

      Lưu Dục nhìn hai đóa hoa trong tay nàng, : "Ngoại trừ màu sắc ra, có gì khác biệt."

      "Ha ha!" Liễu Vận Ngưng cười vui: "Đúng vậy." Dứt lời lại quay lưng đùa nghịch với dược thảo.

      Lưu Dục cảm thấy khó hiểu: "Tại sao lại đúng?"

      "Loài hoa này tên 'Nghênh Phong', là loại dược liệu rất quý, hơn nữa thế nhân cũng chỉ được thấy mỗi sắc tím của nó, nó có tác dụng rất lớn, có thể giải độc cũng có thể chế độc, làm bổ dược cũng có hiệu quả rất tốt, và trong y thư cũng có , hoa này còn có màu trắng, hoa màu trắng có ích hơn hoa màu tím, nó là nguyên liệu thể thiếu cho 'Vong Xuyên', ta chưa từng thấy 'Nghênh Phong' màu trắng, nhưng vừa nãy ta lại phát ra 'Nghênh Phong' trắng lại được trồng trong viện, ta còn tưởng mình nhìn lầm!" Lời nàng giấu được vui sướng, Lưu Dục biết, đó là niềm hạnh phúc tự đáy lòng nàng.

      Thấy nàng vui vẻ như vậy, Lưu Dục cũng vui lây, dù nàng hiểu gì về dược lý, nhưng vẫn hỏi: "Nương nương, 'Vong Xuyên' là cái gì?" Tên gì nghe lạ vậy?

      "A! Chắc là ngươi biết, 'Vong Xuyên' là loại dược có thể làm ngừi khác mất ký ức, ưm—-" Nàng nghiêng đầu nghĩ ngợi, tiếp lời: " khác với Mạnh Bà Thang* là mấy!" (*Mạnh Bà Thang: đây là chén dược mà bất kỳ ai trước khi muốn đầu thai cũng phải uống để quên hết chuyện kiếp trước)

      "Mạnh Bà Thang?" Lưu Dục nghi hoặc nhìn nàng: " êm đẹp, tại sao phải xóa ký ức của người khác?"

      Bàn tay nghịch hoa dừng lại, Liễu Vận Ngưng đưa lưng về phía nàng, buông mắt: "Nếu người nhớ lại chuyện trước đây mà chỉ có đau khổ, có lẽ, quên là cách tốt nhất."

      Lưu Dục cả kinh: "Nương nương......"

      —- Nương nương là chính người sao?

      Như nhìn thấu suy nghĩ của Lưu Dục, Liễu Vận Ngưng tiếp tục nghịch hoa, khẽ mỉm cười: "Đừng sợ, Lưu Dục, người đó phải ta đâu, ta tại—-" Nàng ngẩng mặt, hứng ánh nằng hừng đông ấm áp, vầng hào quang tỏa sáng xung quanh nàng: "Ông trời tặng ta món quà rất quan trọng!"

      Lưu Dục ngây người, hồi lâu mới dời mắt, : "Nương nương vừa cái gì?"

      "A, có gì!" Nàng lắc lắc đầu: "Ngươi bận cứ , phải lo cho ta."

      "Dạ, nương nương."

      Tiếng bước chân xa dần, Liễu Vận Ngưng đứng thẳng dậy, xoa xoa bụng, mỉm cười thỏa mãn.

      —- Ở đây, nuôi dưỡng sinh mệnh mới!

      Nàng học y, lúc xuất triệu chứng, cũng đôi chút nghi ngờ, khi nàng tự bắt mạch cho mình, mới biết ra nàng đoán đúng.

      Lúc đầu, nàng cũng vui vẻ gì, cứ nghĩ thai nhi này đến đúng lúc, Hiên Viên Kỳ cũng thích nàng, dù nàng mang thai con của y, mọi chuyện càng trở nên phức tạp, nhưng rồi nàng nghĩ thông —-

      Hiên Viên Kỳ từng , y tìm được tung tích Liễu Uẩn Nịnh, vậy, Liễu Uẩn Nịnh sớm trở về, đến lúc đó, Hiên Viên Kỳ vốn biết có đứa con này, và nàng, có thể cao chạy xa bay cùng con của mình.

      Tuy giờ hãy còn sớm, hãy còn chưa , nhưng nàng hy vọng là nữ nhi, sau đó có thể đưa nó đến thôn trang hẻo lánh, dạy nó đọc sách, chỉ có cuộc sống đơn giản của hai mẫu tử, đợi nó trưởng thành, nó nam nhân tốt, sau đó gả cho y, rồi sống cuộc sống hạnh phúc của riêng hai đứa nó.

      Nếu được vậy tốt! Chuyện nàng làm được, để nữ nhi thay nàng hoàn thành, tốt!

      Nghĩ đến đây, nàng khỏi mỉm cười thản nhiên, ánh dương chiếu xuống mặt nàng, hào quang chói mắt tỏa ra từ người nàng.

      Im hơi lặng tiếng, thanh của Hiên Viên Kỳ bất thình lình từ sau lưng truyền đến: "Ngươi nghĩ gì vậy?"
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :