1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4
      Rất lâu, rất lâu sau, nàng chỉ ngẩng mặt, lẳng lặng như trước nhìn vị Đế Vương trước mặt: "Ngài có còn nhớ lời hứa với tiểu nương cách đây mười năm ?"

      Nheo mắt, ánh mắt của vị Đế Vương mang theo lạnh lẽo thấu xương: " được nhắc đến chuyện mười năm trước với trẫm!"

      —- Chuyện mười năm trước, y chỉ nhớ, y phải trải qua đêm như thế nào, y phải trơ mắt nhìn mẫu phi bị hạ độc chết!

      "Trẫm hỏi ngươi, Liễu Uẩn Nịnh ở đâu? Tân nương sao lại là ngươi?"

      "Tân nương sao lại là ta?" Nàng cũng rất muốn biết.

      Nàng cụp mắt xuống, cười ra tiếng, tia hy vọng cuối cùng trong mắt mỏng manh như ánh nến tàn trong gió vụt tắt, biến mất.

      —- ra, người nhớ ước hẹn ngày ấy, chỉ có mình ta thôi.

      Môi ràng cảm thấy đắng ngắt, nàng cũng màng mà mỉm cười: "Tân nương sao lại là ta, phải Nhị nương với người rồi sao? Nhưng rốt cục Nhị nương thế nào về ta, ta lấy làm tò mò!"

      —- nàng biết thẹn mà chiếm đoạt vị trí của tỷ tỷ, hay nàng dùng thủ đoạn đê tiện để tỷ tỷ phải nhường cơ hội lại cho nàng?

      lòng muốn biết Nhị nương cái gì, bà ta rốt cục là kể 'chân tướng' như thế nào cho vị Đế Vương đây nhỉ?

      Lạnh lùng nhìn nàng, y bỗng dưng giữ chặt lấy cánh của nàng, thô lỗ kéo nàng đứng dậy: "Mục đích của ngươi đến tột cùng là gì? Quyền lực? Hay là vinh hoa phú quý?"

      Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt lãnh đạm, khinh thường đáp: "Ngài cảm thấy những thứ ấy có gì khác nhau sao?"

      —- Nếu nhận định ta là người như thế, còn hỏi ta dư thừa làm chi vậy?

      "Hừ!" Y mặt nhăn mày nhíu, khuôn mặt lạnh lùng thiếu kiên nhẫn: "Nếu ngươi vì những thứ đó, trẫm có thể ban cho ngươi."

      "Vậy những thứ đó đổi lại là cái gì?" Nàng lạnh nhạt hỏi.

      "Tung tích của Liễu Uẩn Nịnh."

      ......

      —- A, ta biết mà. Nhưng mà, ta chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân lại lâm vào hoàn cảnh khó xử như thế này.

      —- giờ nhớ lại lúc nghe Nhị nương Hiên Viên Kỳ nhắc đến chuyện kết hôn mà lòng nàng còn tràn đầy vui mừng, đúng là nực cười! Làm khó nàng đành, nàng lại còn chờ mong cái ngày này mau đến, cũng đoán được rằng, ra tất cả, đều chỉ là trò khôi hài.

      "Ta biết tung tích của Liễu Uẩn Nịnh, nếu bệ hạ ngài tính thăm dò tung tích của tỷ tỷ từ ta, vậy bệ hạ ngài, tìm lầm người rồi!"

      lãnh khốc chợt trong mắt y, y thô bạo đè nàng xuống giường, nhìn nàng từ cao: "Ngươi muốn ?"

      "Ta rồi, ta biết."

      Nhìn nàng lâu, y giận lại cười: "Chẳng trách ngươi dám đánh tráo, thoạt nhìn, khuôn mặt này của ngươi, ra giống Liễu Uẩn Nịnh y như đúc!"

      Nàng dời mắt : "Đáng tiếc ta vẫn phải Liễu Uẩn Nịnh!"

      "Hừ!" Y đưa tay khẽ vuốt má nàng, cười lạnh lùng: "Ai phải đâu?"

      Ý nghĩ mỉa mai nhàn nhạt xuất trong mắt y, lòng nàng lại càng thêm bi ai.

      —- Ngay cả ngươi cũng muốn giết chết tồn tại của Liễu Vận Ngưng ư?

      "Nếu ngươi thích làm thế thân đến thế, vậy ......" Y cúi đầu, khẽ cắn vành tai của nàng: " đúng như ngươi mong muốn."

      —- phải, phải vậy, nàng cho đến giờ chưa hề muốn làm thế thân cho ai.

      Trừng mắt kinh ngạc nhìn đầu giường hoa lệ tinh xảo, đôi mắt tối đen như mực trống rỗng chút phập phồng lo sợ.

      Hiên Viên Kỳ lạnh lùng nhìn nàng, khẽ vung tay, mành đỏ bốn phía nhất tề buông xuống.

      Nàng rốt cục nhàng nhắm mắt lại.

      —- ra, y cũng giống như họ.

      Ánh trăng sáng chiếu, đêm tối như mực giống như cái lều to lớn, bao phủ vạn vật thế gian.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5
      Ngày mới tờ mờ sáng, trong căn phòng ngủ u ám, màn lụa đỏ buông xuống nửa bên, chuỗi kim tuyến bạc buông xuống, xuyên qua kẽ hở, có thể thấy được chiếc giường lớn xa hoa hỗn độn.

      Thiếu nữ vận y phục trắng đơn bạc ngồi bên dưới cửa sổ mở cánh, gương mặt tái nhợt, đôi mắt to tròn mờ mịt ngây ra nhìn chân trời phương xa.

      Hai tay ôm chặt lấy đầu gối, thân hình đơn bạc cảm thấy lạnh run giữa cái khí sáng mùa thu.

      Đặt cằm đầu gối, ánh mắt mờ mịt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, lạc lõng giữa ngày thu, tiếng lá rơi buồn tẻ bay bay trong gió, nhánh cây ngọn cỏ lay động khi cơn gió thoảng qua, lạnh lẽo trùng trùng điệp điệp, giấu tận đáy lòng. lạnh lẽo bức con người ta phải ngồi co ro thế này, hòa tan trong khí.

      Mệt mỏi nhắm mắt, khóe môi nàng lại nở nụ cười cay đắng.

      —- tồn tại của ta, đến tột cùng là vì cái gì chứ? Tại sao ai cũng nhìn thấy ta? Tại sao ai cũng phải gạt sạch tồn tại của ta chứ? Ngay cả y cũng xem ta là thế thân, mà thế thân đến cuối cùng cũng chỉ là thế thân, phải sao?

      "Sao ngươi lại quên chứ?" Giọng thâm thúy khôn cùng, bình thản gợn sóng, tựa như đáy hồ nước sâu thẳm thể khơi dậy nổi con sóng .

      "Nếu ngay từ đầu thể làm, tại sao lại hứa hẹn cơ chứ?" Thanh khe khẽ, như hỏi, càng như tự hỏi chính mình.

      —- Lúc ấy, ràng chính y cho ta hy vọng phải ư? Tại sao y lại phải cho ta chờ đợi tia hy vọng vào lúc ta dám ôm hy vọng với tất cả, để rồi ngày hôm nay sau mười năm, lại tàn nhẫn đập nát nó?

      "Tại sao lại phải tàn nhẫn như vậy?" Tại sao ngay cả y cũng thế?

      Cuộn thân hình khẽ run rẩy, nàng vùi mặt vào hai đầu gối, mặt trời dần mọc lên, xua tan u ám và lạnh lẽo trong phòng, nhưng lại thể xua tan lạnh lẽo trong lòng nàng.

      Ánh nắng ấm áp xuyên qua đôi màn mỏng, thân hình gầy yếu bé cuộn tròn khẽ run rẩy, tiếng nức nở khe khẽ ngẫu nhiên thoát ra, khiến người khác nghe mà lòng quặn đau.

      Cánh cửa chạm khắc hoa văn tinh xảo bị ai đó khẽ đẩy vào, thiếu nữ tuổi xuân vận y phục màu xanh nhạt chậm rãi đến bên cạnh thân hình gầy yếu bé kia:

      "Nếu tiểu thư khổ như vậy hãy khóc ra , đừng như vậy nữa có được ?" Kéo thân hình lạnh run bởi ngồi trong gió sớm cứ liên tục thổi đến, ôm chặt thân hình mỏng manh ấy, truyền hơi ấm của mình sang, để cho thân mình ấy bị lạnh nữa.

      Trong mắt thiếu nữ chứa đầy lệ, lòng quặn đau.

      —- Dù hiểu lão gia phu nhân làm vậy là vì nghĩ đến tính mạng mấy trăm người dưới Liễu gia, nhưng mà đối với Nhị tiểu thư từ ở trong Tây Uyển, nàng vẫn chịu được mà đau lòng!

      "Đừng buồn nữa, là quá khứ, tất cả mau chóng trở thành quá khứ, mọi thứ tốt lên thôi, đừng buồn, ổn thôi mà."

      "A." Cắn tay, nàng nhắm nghiền mắt lắc đầu, tựa hồ hề nghe thấy những gì thiếu nữ kia .

      "Đừng cắn tay, làm bản thân bị thương đó." Thiếu nữ cố gắng kéo tay nàng ra, lòng quặn đau, lo lắng.

      —- Ông trời ơi, người đến tột cùng muốn nàng đau khổ đến chừng nào mới chịu đây?
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6
      "Đừng cắn tay, làm bản thân bị thương đó." Thiếu nữ cố gắng kéo tay nàng ra, lòng quặn đau, lo lắng.

      —- Ông trời ơi, người đến tột cùng muốn nàng đau khổ đến chừng nào mới chịu đây?

      trầm lặng khiến kẻ khác thể thở nổi, thiếu nữ ôm chặt lấy thân hình mỏng manh ấy vào lòng, người trong lòng bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt mỹ lệ còn hàm chứa nước mắt.

      "Lưu Dục—-" Nàng cúi đầu mở miệng gọi tên thiếu nữ, khẽ mỉm cười, lắc đầu: "Ta sao."

      "Tiểu thư—-" Nhưng Lưu Dục ngược lại, nhìn thấy nụ cười tươi tắn của nàng mà lòng chua sót muốn rơi lệ.

      —- Nàng chưa từng ở cùng Nhị tiểu thư. Phủ Tể tướng cấm đàm luận về Nhị tiểu thư, lần này nàng bồi giá* đến đây chính là vì Nhị phu nhân thấy nàng tâm tư kín đáo, còn chu đáo trong mọi chuyện, những gì nên , làm những gì nên làm, giờ thấy Nhị tiểu thư, nàng cuối cùng hiểu tại sao lúc Nhị phu nhân quyết định để Nhị tiểu thư thay Đại tiểu thư tiến cung lại che giấu đau lòng và lo lắng. (*Bồi giá: theo hầu làm đám cưới)

      Nàng hiểu, tại sao Nhị tiểu thư nhu thuận như vậy lại được lão gia thương.

      "Lưu Dục, ta sao mà." Nàng quay đầu nhìn bầu trời hừng sáng: " còn sớm nữa, ta phải rửa mặt chải đầu." Nàng nở nụ cười, ánh mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm: " Đây là lần đầu tiên ta dậy sớm như vậy! Trước kia lúc ở phủ Tể tướng ai quản thúc ta, ta có thể danh chính ngôn thuận ngủ nướng!"

      Kìm nén cay đắng trong lòng, Lưu Dục cười cười với nàng, nghiêm mặt : "Trong cung giống với trong phủ, mọi chuyện đều phải theo quy tắc, đại khái sau này tiểu thư được ngủ nướng nữa."

      "Đúng vậy, những ngày tự tại qua rồi." Vừa , nàng vừa đặt chân trần xuống giường, mặt sàn lót tấm thảm rất dày, nên cũng cảm thấy lạnh lắm.

      "Tiểu thư—-" Lưu Dục đồng ý, đôi mày thanh tú chau lại: "Vừa mới bảo trong cung phải theo quy tắc, nhìn bộ dạng của người kìa, nếu để người trong cung khác nhìn thấy, bị người ta này nọ cho xem."

      "Ừ!" Nàng cười cười, quay lại mang hài vào.

      khắc sau, Liễu Vận Ngưng được Lưu Dục giúp tắm rửa thay đồ, dùng điểm tâm sáng xong lại có vài vị phi tần lần lần lượt lượt đến thỉnh an tân tiền nhiệm Hoàng hậu nàng. Từng lời từng lời nhu mì nịnh nọt lấy lòng, thấy Lưu Dục gục gặc đầu, Liễu Vận Ngưng từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười thản nhiên, hề thiếu kiên nhẫn. Đợi đến sau khi phi tần trong cung rời hết, Liễu Vận Ngưng mới cúi đầu thở phào nhõm, nụ cười mỉm tắt ngúm, dung nhan mỹ lệ mang theo mỏi mệt. Lưu Dục thấy mà lòng quặn đau.

      "Nương Nương—-" Lưu Dục thấy thị nữ trong cung khác gọi "Nương Nương", cũng xưng hô giống vậy: "Có phải mệt lắm ? Có cần nghỉ ngơi chút?"

      Khẽ lắc lắc đầu, Liễu Vận Ngưng từ từ chợp mắt ngả người dựa vào ghế.

      "Thánh chỉ đến!" Tiếng hô lảnh lót kéo dài cuối truyền đến: "Hoàng hậu tiếp chỉ!"

      Liễu Vận Ngưng mở mắt ra, có hơi lo sợ, rồi đứng dậy, mau chóng rời phòng.

      "Thần thiếp tiếp chỉ!"

      "Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Hoàng hậu quý vi Quốc mẫu, nhưng hành vi cử chỉ lại đúng mực, khiến trẫm vô cùng thất vọng, để răn dạy, phế hậu quan, phong hào Liễu phi, khâm thử." (*Hậu quan: ngôi vị Hoàng hậu)

      "Thần thiếp lĩnh chỉ!" Liễu Vận Ngưng tỏ vẻ phập phồng lo sợ gì, cung kính cúi đầu tiếp nhận thánh chỉ.

      "Nô tài cáo lui!" Thái giám truyền đọc thánh chỉ xong thi lễ, cước bộ ngừng lại, : "Liễu phi đừng buồn, có lẽ Hoàng Thượng chỉ nhất thời tức giận, chắc mau nguôi thôi."

      Liễu Vận Ngưng cười cười, trong mắt hề có buồn bã: "Đa tạ công công quan tâm."

      —- Nếu y quên, vậy ta níu kéo vô ích làm gì. Hai đứa mười năm về trước, mãi bị vùi lấp bởi dòng thời gian.

      Công công nhìn nàng lần nữa, gì, lui ra ngoài.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7
      Liễu Vận Ngưng cười cười, trong mắt hề có buồn bã: "Đa tạ công công quan tâm."

      —- Nếu y quên, vậy ta níu kéo vô ích làm gì. Hai đứa mười năm về trước, mãi bị vùi lấp bởi dòng thời gian.

      Công công nhìn nàng lần nữa, gì, lui ra ngoài.

      "Nương nương—-" Lưu Dục lo lắng nhìn nàng, lại thấy Liễu Vận Ngưng hề buồn bã hoặc mấc mác dù chỉ chút như nàng dự đoán, bất giác giật mình: "Nương nương—-"

      " Lưu Dục." Liễu Vận Ngưng cắt ngang lời Lưu Dục chưa hết, cười : "Chúng ta phải đến Úc Lữu cung thỉnh an Thái hậu nương nương."

      "Nhưng mà—-"

      "Kiểu tóc trong cung rất khó vấn, Lưu Dục, ngươi đến giúp ta !" Nàng vừa , vừa vào phòng trong, tiện tay cầm lấy thánh chỉ cất vào học bàn.

      "Nhưng mà nương nương—-"

      "Lưu Dục—-" Nàng rốt cục quay lại nhìn nàng ta, hơi nghiêm nghị : "Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng xem lời của ta ra gì sao?"

      "Lưu Dục dám!" Nàng cúi đầu.

      Thấy nàng còn truy hỏi nữa, Liễu Vận Ngưng dỡ vẻ mặt nghiêm nghị xuống, nụ cười mỉm muôn đời đổi thay lại xuất mặt nàng: "Lưu Dục, cần lo lắng cho ta." Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nàng tiếp: "Ta ấm ức mà! đấy!"

      —- , có được làm Hoàng hậu hay , đối với nàng mà cũng chẳng khác nhau mấy.

      Lưu Dục ngẩng đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của Liễu Vận Ngưng, Liễu Vận Ngưng từ đầu đến cuối đều cười híp mắt lại, cuối cùng, nàng chỉ than ra tiếng, : "Cũng còn sớm nữa, hôm nay là lần đầu tiên vào cung thỉnh an, tuyệt đối thể để xảy ra sơ sót."

      "Ừm!" Nàng cười híp mắt, gật gật đầu, ngồi vào bàn trang điểm: "Vậy phiền Lưu Dục."

      đường đến Úc Lữu cung, dù rằng Lưu Dục cố ý làm bộ như để ý, nhưng đường có rất nhiều ánh mắt đủ mọi dạng cứ gắn chặt như hình với bóng, muốn lơ cũng lơ được.

      Có ánh mắt tò mò, có cái nghi hoặc, cái khinh bỉ, cái cười nỗi đau của người khác.

      —- Chắc là, vừa mới tiến cung, vừa lên làm Hoàng hậu, nhưng ngay buổi sáng ngày hôm sau liền bị phế hậu vị, dù là ai, chắc cũng cảm thấy buồn cười phải ?

      —- Cũng có thể, chuyện này trở thành trong những câu chuyện hài nhất trong Hoàng cung này nhỉ?

      cay đắng trong lòng lại trỗi dậy, ánh mắt lo lắng của Lưu Dục rời Liễu Vận Ngưng bước xa dần.

      —- Trong tình huống này, sao nàng lại có thể duy trì bộ dạng như có chuyện gì xảy ra được? Chẳng lẽ nàng để ý sao?

      Rất nhanh, Liễu Vận Ngưng dừng trước sân của khu viện hoa mỹ tinh xảo, Lưu Dục thấy thế, lập tức chạy đến, tỏ vẻ ôn hòa với cung nhân đứng trước cửa viện, : "Liễu phi đến thỉnh an Thái hậu nương nương."

      Cung nhân kia cũng biết đến thánh chỉ sáng hôm nay, thấy dùng ánh mắt tò mò lướt nhìn Liễu Vận Ngưng vòng, mới đáp: "Nô tài thông báo ngay."

      Ngoại trừ Lưu Dục, còn có thêm thị nữ dẫn đường đứng ngoài, Liễu Vận Ngưng cũng chẳng mang thêm ai khác.

      Thái hậu cũng bắt nàng chờ lâu, cung nhân vừa nãy vào thông báo lập tức chạy ra: "Thái hậu nương nương truyền Liễu phi yết kiến."
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8
      Thái hậu cũng bắt nàng chờ lâu, cung nhân vừa nãy vào thông báo lập tức chạy ra: "Thái hậu nương nương truyền Liễu phi yết kiến."

      Tiếng hô lanh lảnh đặc biệt của cung nhân vang lên bên tai, Liễu Vận Ngưng hít sâu, thẳng lưng rảo bước tiến vào trong cánh cửa cao cao.

      Trước mắt là giữa mùa thu, tẩm cung của Thái hậu được đặt rất nhiều chậu than, vừa bước vào cung điện dành cho nữ tử có thân phận cao nhất Kỳ quốc, luồng hơi ấm đánh thẳng vào mặt, thổi bay lạnh lẽo mặt nàng, ấm áp làm sao.

      Nàng cúi mặt, khóe mắt mơ hồ có thể nhìn thấy tà áo kéo lê mặt đất: "Tân tiến cung phụ —- Liễu phi, bái kiến Thái hậu nương nương!"

      Luồng hơi ấm lẳng lặng lan tỏa trong tòa cung điện im ắng bức người, Liễu Vận Ngưng nghiêm mặt nữa, sắc mặt bình thường, đầu gối khom lại mảy may động đậy.

      "Bình thân!" lúc lâu sau, thanh bình tĩnh rốt cục vang lên, giọng già dặn lắm, ngược lại nghe rất trẻ, nhưng cũng hàm chứa cảm giác tang thương nên lời.

      "Ngẩng mặt lên!"

      Liễu Vận Ngưng nghe nữ tử có thân phận tôn quý nhất Kỳ quốc với nàng, ngập ngừng chút, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn nữ tử có thân phận cao nhất Kỳ quốc.

      Trong đầu nàng thầm ngỡ ngàng, tuy rằng sắc mặt vẫn bình thường, nhưng trong đáy mắt lại hiển kinh ngạc.

      Nữ tử trước mắt được dân chúng cả quốc gia tôn xưng làm Thái hậu đây, ngờ lại trẻ thế, thoạt nhìn như mới ba mươi tuổi đầu, ngoại trừ tang thương trong mắt thể che dấu được, khiến người ta thể nhìn ra được tuổi của nàng.

      Hình như thấy nghi hoặc của Liễu Vận Ngưng, Thái hậu đứng dậy, thấy nàng cứ chằm chằm nhìn mình cũng có ý khiển trách, chỉ bình thản hỏi: "Sao chỉ mới có đêm, Hoàng Thượng phế hậu vị của ngươi?" Giọng tuy bình thản, nhưng vấn đề lại vô cùng nhạy cảm.

      Liễu Vận Ngưng lấy lại tinh thần, hơi hơi khom người thi lễ, lạnh nhạt đáp: "Hồi Thái hậu nương nương, thần thiếp vừa mới vào cung, hiểu lễ nghi trong cung, tối hôm qua mạo phạm Thánh Thượng, nên bị phạt."

      Đối đáp hợp tình hợp lý, kiêu ngạo siểm nịnh, nàng cúi đầu, thấy được Thái hậu nhìn nàng có hơi thất sắc, hình như có chút lo lắng lâu, nhưng chỉ là trong nháy mắt, lại bình thản trở lại.

      "Trong cung thể so với bên ngoài, tự ngươi giải quyết ổn thỏa !" Phất phất tay, Thái hậu lại ngồi xuống bên giường, cầm cây bút lông sói lên: "Lui xuống !"

      "Dạ." Liễu Vận Ngưng thi lễ: "Thần thiếp cáo lui." Dứt lời, nàng xoay người, chậm rãi bước ra ngoài.

      Thái hậu chăm chú làm tiếp công việc, cho đến khi thân hình mảnh mai xa thấy bóng nữa, mới ngẩng đầu, nhìn theo hướng Liễu Vận Ngưng rời , lại nhìn ra xa.

      Hồi lâu, nàng hỏi Tiểu Đặng Tử đứng bên: "Ngươi thấy giống hay giống, hả Tiểu Đặng Tử."

      Tiểu Đặng Tử cúi đầu đáp: "Hồi Thái hậu, giống ạ, chỉ là......"

      "Chỉ là sao?"

      "Những ai gặp qua hai nàng mới có thể nhận ra được."

      Thái hậu trầm mặc, Tiểu Đặng Tử biết điều nên dám gì thêm, thức thời lui qua đứng bên.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :