1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 89
      Tuyết trắng bay bay rồi rơi xuống khiến Liễu Vận Ngưng dừng bước, nàng nhìn nhìn, bất giác vươn tay ra hứng tuyết.

      —- Tuyết lại rơi!

      Nắm chặt cái bình sứ trong tay, Liễu Vận Ngưng bỗng xoay người, nhìn về phía cảnh cửa lớn.

      "Ngươi là đệ tử của 'Dược Vương', vậy chắc là hiểu rất 'Mộng Thệ', 'Mộng Thệ' là được luyện từ chín chín tám mốt loại độc dược hay độc trùng mà thành, nhưng chín chín tám mốt nguyên liệu này cũng có thể thay đổi, và người luyện thành 'Mộng Thệ' cũng chưa chắc giống nhau, cho dù có tìm đúng chín chín tám mốt nguyên liệu đó nhưng trình tự luyện độc thay đổi cũng giải được độc, ta cảm thấy rất có lỗi với ngươi khi lần đầu tiên gặp mặt dùng 'Mộng Thệ', cũng rất hối hận, nhưng sai cũng sai rồi, ta thể trốn tránh trách nhiệm."

      "Đây là bột dược giảm đau mỗi khi 'Mộng Thệ' phát tác, chỉ cần chiết ít, hòa với nước là được. Tuy 'Mộng Thệ' gây nguy hại lớn cho cơ thể, nhưng mỗi lần phát tác lại khiến người ta đau chịu được."

      Nàng nghe nữa, dời mắt, thản nhiên : "Ta cần."

      Nàng khẳng định rằng mình cần, nỗi đau khắc sâu vào tim ấy, nhắc mãi cho nàng nhớ, làm nàng nhìn được .

      Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhận lấy, vì cái gì cả, mà vì câu đó của y: "Nếu ngươi nhận, ngày nào ta cũng đưa đến cho ngươi."

      Taynắm chặt bình sứ lạnh buốt, nàng lẳng lặng thu hồi tầm mắt, xoay người quay về.

      —- Nhưng, Hàn Thiếu Lăng, ngươi cũng biết, ta còn đủ dũng khí để nhận ấm áp của bất kỳ ai.

      Ánh trăng khuya thanh vắng đổ xuống người nàng, gió lạnh thổi đến, hai hàng tóc mai bay bay, nhưng đồng thời cũng có cái bóng lớn bao trùm lấy nàng.

      Chớp mắt cái, nàng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy sâu thẳm như hố băng.

      Đôi mắt cay nghiệt lạnh lùng nhìn nàng chăm chú, dưới ánh trăng yếu ớt, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt.

      "Ngươi đâu?"

      hoảng sợ thoáng trong mắt nàng, tựa như cái hồ u ngàn năm bắt đầu nổi sóng, giây tiếp theo, nàng dời mắt, mím môi đáp.

      " đâu!" Giọng y càng thêm trầm, nhìn nàng chớp mắt, hai tay buông xuôi bên hông siết chặt, gân xanh nổi lên.

      Thanh trầm thấp của y từ từ truyền vào tai nàng, hơi thở nàng như bị bóp nghẹn, bỗng xoay người, nhìn y, ánh mắt mệt mỏi nổi sóng: " phải người bỏ ta lại sao?"

      —- Nếu do dự bỏ ta lại, sao còn quản ta đâu?

      Ngực hắc y nam tử cứng lại, nỗi niềm phức tạp mà y thể nào thừa nhận ánh lên trong mắt.

      yên tĩnh bao trùm cả hai người, dưới ánh trăng khuya thanh vắng, hắc y nam tử nhìn bóng hình màu trắng trước mặt, ánh nhìn liên tục biến hóa, cách nào giữ được bình tĩnh.

      Liễu Vận Ngưng bình tĩnh đối diện với hắc y nam tử bỗng dời mắt, khẽ : "Nếu còn chuyện gì khác, ta xin phép cáo từ trước."

      Dứt lời, Liễu Vận Ngưng chầm chậm lướt ngang qua mặt hắc y nam tử.

      Nhưng cũng chính lúc nàng ngang qua, hắc y nam tử đột nhiên vươn tay, giữ chặt lấy cổ tay Liễu Vận Ngưng.

      'Choang' tiếng, cái bình sứ trong tay Liễu Vận Ngưng rơi xuống đất, bột dược màu trắng đổ cả ra ngoài.

      Liễu Vận Ngưng ngây người nhìn bột dược màu trắng rơi vãi nền đất, vì nên dễ dàng bị gió cuốn , gió như chuyển thành màu trắng đục.

      Nàng chậm rãi giương mắt, ánh mắt lãnh đạm thoáng nổi sóng rồi lại bình lặng như trước, im lặng hồi lâu, nàng cười lạnh.

      —- Có lẽ, đây đúng là ý trời.

      —- Hiên Viên Kỳ, chắc rồi có ngày, ta chết trong tay ngươi.

      Người vĩnh viễn biết được, hôm nay người tự tay hủy diệt cái gì!

      "Người buông!"

      Nàng dùng sức giãy, muốn thoát khỏi y, nhưng Hiên Viên Kỳ càng cố chấp buông: "Cái bình đó đựng gì?"

      Nàng cười lạnh: "Người nên cảm thấy may mắn khi cái bình sứ đó bể!"

      "......"

      "Đấy chính là độc dược dùng để giết chết người!"

      Nheo mắt, Hiên Viên Kỳ cũng cười lạnh: "Đừng có đánh trống lảng!"

      "Đây là cái gì? Là người đó đưa cho ngươi?"

      " liên quan đến người!"

      "Sao lại liên quan đến ta? Liễu Vận Ngưng, ngươi cũng đừng quên, ngươi là nữ nhân của ta, ta có quyền biết mọi chuyện của ngươi!"

      "Hiên Viên Kỳ, ngươi sai rồi!" Nàng bỗng bình tĩnh trở lại, nhìn thẳng vào mắt y: "Ngươi , ta chỉ là thế thân, đợi đến khi người trở về, ta được giải thoát."

      "Rồi sao?"

      "Ta là gì của ngươi cả! Bất kể là bây giờ hay ngày sau, ta cũng thuộc về ngươi!" Nàng giãy tay khỏi y: "Ta chỉ tạm thời thay thế Liễu Uẩn Nịnh mà thôi!"

      Biểu cảm đó của nàng, nghiêm túc chưa từng thấy, Hiên Viên Kỳ khỏi ngẩng ra, tay nới lỏng, rồi bất giác thả nàng ra.

      Nhưng rồi sau đó, Hiên Viên Kỳ hồi phục tinh thần, lạnh lùng : "Ta cũng qua, dù Liễu Uẩn Nịnh có trở về, ngươi cũng bị giam bên ta cả đời!"

      Nàng lẳng lặng nhìn y, hồi lâu, mới cúi đầu : "Dù cái giá để được rời là đánh mất mạng sống, ta cũng từ......"

      Thanh lạc lỏng giữa gió đêm, lọt vào tai Hiên Viên Kỳ, khiến y ngẩn ra.

      "Cái ta muốn, là trọn đời trọn kiếp, cùng ta thành đôi......"

      "......"

      "Nhưng người, vĩnh viễn có cách nào cho ta......"
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 90
      "Môn chủ, sáng sớm hôm nay có ai đó đem thứ này đến!" Hắc y nam tử cầm phong thư, tất cung tất kính dâng lên cho Hàn Tịnh Triệt.

      Hàn Tịnh Triệt dời khỏi đống công văn, nhìn nhìn phong thư trong tay hắc y nam tử, nhận nhưng hỏi: "Có biết ai mang đến ?"

      "Thuộc hạ cũng , tờ mờ sáng hôm nay thấy phong thư này đặt trước cửa, phía còn có mảnh ngọc vỡ!"

      Hàn Tịnh Triệt nhận lấy phong thư mà mặt biến sắc, nhìn phong thư rồi nhìn mảnh ngọc vỡ, mày bỗng chau lại.

      " biết ai mang đến à?"

      "Dạ, môn chủ!" Hắc y nam tử đáp.

      Có hơi trầm ngâm, Hàn Tịnh Triệt mở phong thư ra, đọc kỹ nội dung bên trong.

      Hắc y nam tử khoanh tay đứng bên, chờ chỉ thị của y.

      Nội dung trong thư nhiều, Hàn Tịnh Triệt vừa liếc qua đọc xong, nhưng đồng thời mày của y cũng chau lại.

      Buông phong thư trong tay xuống bàn, Hàn Tịnh Triệt phất phất tay, : "Ngươi lui xuống !"

      "Dạ, môn chủ!" Hắc y nam tử nhận mệnh lui xuống, nhưng gần ra đến cửa dừng lại: "Môn chủ, môn chủ phu nhân đòi gặp người, người thấy......"

      "Việc này bổn môn chủ tự xử lý, ngươi lui xuống !"

      "Dạ, môn chủ."

      Hắc y nam tử rời chưa được bao lâu, Hàn Tịnh Triệt cũng rời phòng, siết chặt mảnh ngọc vỡ trong tay, về phía nội viện.

      Trời se lạnh, mới từ phòng bước ra ngoài, khí lạnh buốt liền ập đến, cũng may y là người tập võ, nên hề hứng gì trước khí lạnh.

      Lúc đến nội viện, thấy tỳ nữ vội vã mang thúng than đầy vào phòng Trữ Vân Lưu, y gọi với theo: "Phu nhân ngươi đâu?"

      "Bẩm môn chủ, phu nhân đâu, nghỉ ngơi trong phòng, nô tỳ định bắt thêm bếp sưởi cho phu nhân."

      " phải trong phòng có bếp sưởi rồi sao?"

      "Dạ, đúng vậy, nhưng phu nhân cứ than lạnh hoài!"

      Chau mày, Hàn Tịnh Triệt bỗng đỡ lấy thúng than, : "Ngươi bận gì cứ làm , ở đây có bổn môn chủ là đủ rồi!"

      "Dạ, môn chủ!"

      Tỳ nữ lui xuống, Hàn Tịnh Triệt bê thúng than mà hề mất chút sức, đẩy cửa bước vào phòng Trữ Vân Lưu, gió lạnh thổi vào căn phòng ấm áp!

      "Mau, mau, mau, mau, mau đóng cửa lại, ta lạnh chết mất!" Giọng nữ quen thuộc từ bên trong truyền đến, y chau mày, ngoan ngoãn đóng cửa lại.

      Lúc xoay người bước vào phòng trong, thấy người vừa chuyện với mình trùm chăn kín mít, cả người co rúm lại, chả thấy mặt mũi đâu cả, chỉ để lộ cặp mắt cứ đảo tới đảo lui.

      Thấy y, đôi mắt ấy chuyển sang kinh ngạc: "Tịnh Triệt tướng công, sao ngươi lại đến đây?"

      Hai người đến đây hơn nửa tháng, nhưng trừ ngày đầu tiên đến đây ra, thời gian còn lại những lúc nàng bị lạnh y hề chủ động tìm nàng, hôm nay y đột ngột đến thăm khiến nàng kinh ngạc vô cùng.

      "Ngươi lạnh lắm sao?" Thấy nàng trùm chăn kín mít, hai hàm răng đánh lập cập, Hàn Tịnh Triệt châm thêm than vào bếp sưởi.

      "Đương nhiên rồi, ta chưa bao giờ thấy nơi nào lạnh như ở đây, tuy ở Đế Kinh cũng có tuyết rơi, nhưng ở đó chẳng lạnh bằng nửa ở đây, ta lạnh chết mất!" Nàng phóng đại, quấn chăn quanh người rồi xuống giường, túm lấy ống tay áo của Hàn Tịnh Triệt, kéo y đến bên giường, bức y ngồi xuống: "Tịnh Triệt tướng công, tâm với ta chút !"

      Hàn Tịnh Triệt thích lắm, nhưng cũng ngồi xuống theo ý nàng.

      Trữ Vân Lưu thấy y nghe lời như vậy, cười tươi như hoa, ánh mắt tràn ngập vui sướng, cười ngố, nhanh chóng leo lên giường ôm chầm lấy y.

      Hàn Tịnh Triệt cúi đầu nhìn nàng, hề khó chịu trước hành động thân mật này: "Trữ Vân Lưu, phải ngươi giấu diếm ta chuyện gì đấy chứ?"

      Nụ cười tươi của Trữ Vân Lưu phút chốc cứng đờ, ngay sau đó nàng liền ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hàn Tịnh Triệt: "Tịnh Triệt tướng công, ngươi vừa cái gì?"

      "......"

      "Tịnh Triệt tướng công......"

      "Sáng hôm nay có người mang thứ này đến!" Y thản nhiên , rồi đưa phong thư và mảnh ngọc vỡ mà hắc y nam tử mới vừa đưa y cho Trữ Vân Lưu.

      Nội dung trong thư rất ngắn, chỉ có vài câu ít ỏi: Thù cướp thê tử, tất phải báo!

      Sắc mặt Trữ Vân Lưu chuyển xấu sau khi xem xong thư, cũng chẳng thể duy trì nụ cười, hiếm khi im lặng.

      "Chẳng lẽ ngươi tính với ta sao?" Hàn Tịnh Triệt liếc nàng cái, thanh điềm nhiên.

      "......"

      Hàn Tịnh Triệt hối nàng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng trầm mặc.

      Hồi lâu, Trữ Vân Lưu bỗng ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười với y, ánh mắt tươi vui hoạt bát lại trở nên mông lung xa lạ, Hàn Tịnh Triệt bất giác nhướng mày.

      " ra tên của ta phải là Trữ Vân Lưu......"

      Y nhướng nhướng mày, chờ nàng tiếp.

      "Tên của ta là Liễu Uẩn Nịnh......"

      Vẻ mặt Hàn Tịnh Triệt nghiêm túc hẳn lên: "Nếu ta nhớ lầm, hình như cách đây mấy tháng Liễu Uẩn Nịnh tiến cung làm Hoàng hậu?"

      "Đúng vậy......" Nàng cười khổ: "Nhưng rồi ta trốn hôn."

      "Vậy người trong cung là?"

      "Là muội muội song sinh của ta —-" Nàng cười bất đắc dĩ và mệt mỏi: "Liễu Vận Ngưng!"
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 91
      "Vậy người trong cung là?"

      "Là muội muội song sinh của ta —-" Nàng cười bất đắc dĩ và mệt mỏi: "Liễu Vận Ngưng!"

      Liễu Uẩn Nịnh vừa dứt lời, đôi bên liền chìm trong im lặng, Liễu Uẩn Nịnh cúi đầu nên hề thấy ánh nhìn chăm chú của Hàn Tịnh Triệt dành cho nàng.

      Cả hai vẫn chìm trong im lặng, Liễu Uẩn Nịnh thầm cảm thấy bất an, rồi y lên tiếng: "Hai ngày qua ta vừa giải quyết xong số việc, tương đối rảnh rỗi, trong môn cũng chẳng còn gì quan trọng phải giải quyết, ngươi chuẩn bị , vài ngày nữa chúng ta xuất phát!"

      "Xuất phát?" Nàng ngẩng đầu, vừa kinh ngạc vừa kích động nhìn y: " đâu?"

      Lạnh lùng liếc nàng cái, y : "Đưa ngươi về!"

      "Về? Về đâu?" Nàng trợn mắt, đôi mắt long lanh đầy kinh ngạc: "Ngươi muốn giao ta cho Hiên Viên Kỳ?"

      "Ngươi lo chuẩn bị !" Y đáp, đứng dậy rời .

      "Ta muốn!" Nàng kéo tay y, trừng y đầy phẫn nộ: "Ta muốn về!"

      Quay đầu, thản nhiên liếc nàng cái, y chỉ lãnh đạm : "Ta muốn chuốc lấy phiền phức."

      "Hàn Tịnh Triệt, ngươi thể làm vậy!" Nàng siết chặt ống tay áo của y khiến nó bị kéo căng: "Chúng ta thành thân rồi, ngươi thể làm chuyện bán thê cầu vinh thiếu đạo đức như vậy!"

      "Đó là giả!" Y hề hoang mang đáp, dụng lực, giật phắt tay lại: "Còn nữa, ngươi theo ta cũng lâu rồi, với ta mà ngươi vô dụng!"

      Ý nàng ăn ngồi rồi?

      Liễu Uẩn Nịnh tức đến nỗi mắt hoe đỏ, trừng y thương tiếc, rồi kéo tay y, cắn phát, cực kỳ thô bạo —-

      "A!" Y rên lên đau đớn, mày chau lại, đôi mắt đen láy đầy kinh ngạc, nhìn thiếu nữ ' miệt mài hành hung' mình với vẻ mặt khó tin.

      —- Mới có chút xíu cắn?

      Y biết lắm mà, ở đời, nữ tử là thứ dã man nhất!

      Che dấu kinh ngạc trong mắt, Hàn Tịnh Triệt chau mày, đứng yên mặc cho nàng cắn, quở trách cũng chẳng thu tay lại, bộ dạng lãnh đạm.

      Liễu Uẩn Nịnh cắn đến nỗi đau răng, bất đắc dĩ phải buông ra, lúc thấy Hàn Tịnh Triệt đứng đó như có chuyện gì xảy ra, bất giác quơ tay.

      "Đầu gỗ, ngươi đau à? Sao chịu kêu tiếng nào vậy?"

      "Cắn xong rồi?" Đối diện với lời chất vấn của nàng, y chỉ chau mày, hỏi như gió thoảng mây trôi, thấy nàng giận đến độ nghiến răng nghiến lợi, đều đều : "Nếu cắn xong rồi chuẩn bị !" Dứt lời liền rời !

      "Đồ đáng ghét! Hàn Tịnh Triệt ngươi đúng là đồ đầu gỗ!" Liễu Uẩn Nịnh gào lên, giận đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, lấy cái gối bên cạnh ném thẳng về phía y, đáng tiếc chậm bước, nó va vào bức bình phong.

      Mắt cay cay, nàng sụt sùi, ấm ấm ức ức lẩm bẩm: " muốn về, muốn về!"

      —- Đáng ghét, đáng ghét!

      ràng là mắng người ta nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng ấm ức, nước mắt hoen mi, nàng lại dám để nó rơi xuống, cố gắng thay đổi vẻ mặt, nàng gằn giọng với căn phòng trống: "Có gì đặc biệt đâu, ngươi chẳng qua cũng chỉ là tên nhát gan sợ phiền phức, ngươi cho là ngoại trừ nơi này ta có nơi nào để sao? Hàn Tịnh Triệt đáng ghét!"

      —- Nàng thèm, nàng về!

      Hất mấy tấm chăn qua bên, nàng nhanh chóng bò xuống giường, khí buốt giá vây quanh nàng, khiến nàng rùng mình cái, nhưng giờ phút này nàng lại rảnh để ý chuyện đó, tiện tay nhặt áo bông khoác vào, đứng đất lạnh bằng đôi chân trần, cảm giác lạnh thấu xương từ lòng bàn chân truyền đến.

      "Dù cho ngươi giữ ta, ta cũng tự tìm chỗ khác ở!" Nàng khẽ , bắt đầu bới tung lên tìm đồ.

      ra nàng cũng chẳng mang nhiều hành lý bên người, tất cả những gì quý giá đều bị trộm hết cả rồi, bằng nàng cũng khốn cùng, thất vọng đến nỗi bị bọn buôn lậu lừa, nếu phải nàng ngụy trang thành nữ nhân mặt đầy mụn, chỉ e nàng bị bọn buôn lậu bán làm nha hoàn, mà là bị bán vào thanh lâu ấy.

      Hừ!

      Chẳng biết cuối cùng là nàng xui hay y xui, lúc nàng bị đem ra bán, vừa hay Hàn Tịnh Triệt cần người giả làm tân nương, trong chợ nhiều nương diễm lệ là thế, y lại cố tình chọn người mặt đầy mụn như nàng, còn muốn mua nàng.

      Sau đó là liên tục đóng kịch —-

      Giả thành thân, giả bái đường, chỉ vì muốn qua mặt mẫu thân Hàn Tịnh Triệt, hai người còn phải giả động phòng trong gian phòng có chữ 'HỈ' lớn, mắt to trừng mắt .

      Nàng rất bực.

      Lúc trước mặt đầy mụn, nàng còn có thể lý giải y bị nàng dọa, nhưng sau khi nàng khôi phục diện mạo vốn có, y vẫn ra vể chính nhân quân tử, khiến nàng có hơi hoài nghi.

      Tuy nàng dám nhận mình là Đại mỹ nhân tuyệt thế gì, nhưng nàng cũng là trong thập đại mỹ nhân của Đế Kinh mà! Vậy nàng đương nhiên là mỹ nhân rồi! Nhưng Hàn Tịnh Triệt vẫn thờ ơ như thế!

      —-Namtử bình thường chắc hẳn thờ ơ với mỹ nhân đâu nhỉ?

      phải y thích nam nhân chứ?

      Nàng từng nghĩ vậy dưới lần, chỉ tiếc có gan lớn để hỏi thôi.

      Cũng vì vậy mà nàng ngừng nghĩ y là người tốt, báo hại nàng phải cảm kích y, nhưng tại y muốn đuổi nàng ?

      Hàn Tịnh Triệt đáng ghét!

      Nàng cần y phải đuổi!

      Chính nàng tự rời !

      Gói ghém đồ đạc xong, nàng vác lên vai bước ra ngoài, nghênh ngang rời !

      Nơi này phải nhà, đâu đâu cũng có thể là nhà!
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 92
      Gió thổi 'vi vu', đưa mắt nhìn thấy toàn màu trắng chói mắt. Đứng tại đây, vốn chẳng ai có thể định phương hướng, vậy mà giờ đây, ngay trong bảo tuyết, cái bóng màu vàng nhạt bước từng bước nặng nề, lộ trình ngày càng chậm, vì ăn vận quá nhiều nên điều đó khiến nàng trông có vẻ ngốc nghếch và chậm chạp.

      Mỗi bước chân như muốn lún sâu vào tuyết, lạnh thấu xương, mỗi lần như vậy đều phải tốn rất nhiều sức rút chân ra, ràng rất lâu rồi, nhưng thực tế mới được có vài chục bước mà thôi.

      Cái bóng màu vàng nhạt bỗng dừng lại, xoay người nhìn đằng sau, bốn phía yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng gió thổi 'vi vu' và tiếng hít thở nặng nề của nàng.

      "Hàn Tịnh Triệt, ngươi đúng là đồ đầu gỗ to xác!" Mắt hoe hoe đỏ, cay cay còn bị gió lạnh táp vào, rất khó chịu.

      "Hàn Tịnh Triệt, ta ghét ngươi!" Nước mắt ấm trào khóe mi, nàng khịt khịt mũi, luồng khí lạnh xâm nhập phổi, khiến nàng ho mạnh, ho đến nỗi mặt đỏ bừng lên, nàng gạt nước mắt hờn dỗi, xoay người tiếp tục vẫy vùng trong tuyết.

      "Ngươi là đồ khốn nạn to xác! Đồ khốn nạn......" ràng mắng người ta, nhưng tim lại quặn đau, gần như hít thở thông.

      "Hiên Viên Kỳ, ngươi cũng là đồ khốn nạn, đồ khốn nạn......" Nước mắt cuối cùng cũng lăn dài má, rơi xuống nền tuyết trắng, hòa làm với nó.

      "Các người đều ăn hiếp ta, ăn hiếp ta......" Nàng oán hận mắng, nước mắt rơi càng nhiều, lưu đầy khuôn mặt tròn tròn của nàng, khóe mắt hoe đỏ, mũi cũng đỏ, bộ dạng ấm ấm ức ức rất giống tiểu hài tử được ăn kẹo.

      "Ta ràng thích y như vậy, ta còn trả y lại cho nàng, tại sao các người còn ăn hiếp ta?" Lảo đảo, nàng ngã nhào xuống đất, tuyết lạnh thấm vào y phục rồi truyền vào nàng nàng, rùng mình gượng gạo.

      Vùng vẫy muốn đứng dậy, cổ chân lại đau thấu tim, mặt mày nhăn nhó vì đau, khiến cho dung nhan diễm lệ biến thành trái mướp đắng.

      "Khốn nạn, khốn nạn, ngay cả ngươi cũng ăn hiếp ta......" Đưa tay cào lớp tuyết cái mạnh, mặc cho tay đỏ tấy cả lên, giờ nàng chỉ muốn phát tiết hết nỗi uất hận trong lòng.

      "Hiên Viên Kỳ......" Nàng khóc nấc, như đứa bé bị người ta vứt bỏ: "Tại sao người ngươi thích phải là ta, tại sao......"

      " ràng ta dằn lòng vì lợi ích toàn cục, ta tự nguyện bỏ đên đây , tại sao ta cũng chiếm được hạnh phúc từ tên ngốc Hàn Tịnh Triệt, đồ khốn nạn to xác, đồ khốn nạn, đáng ghét, ta ghét ngươi chết được......"

      "Tại sao lại muốn đưa ta về, tại sao ai cũng muốn ức hiếp ta, đáng ghét, đáng ghét, các người là đồ đáng ghét, ta hận các người chết được......"

      Đôi tay sưng tấy chết lặng, chẳng còn cảm thấy lạnh nữa, nước mắt ấm nóng chảy xuống gò má, phút chốc liền trở nên lạnh lẽo.

      "Ô ô, đáng ghét......" Cả người chôn sâu trong tuyết, mặt rúc vào khuỷu tay, tiếng khóc thút thít cứ quanh quẩn giữa khoảng tĩnh lặng, ấm ức vô cùng.

      Lúc Hàn Tịnh Triệt tìm được đến đây, thấy cái bóng màu vàng nhạt nằm dưới đất, khóc lóc mình, đôi mắt đen láy cũng bớt lo lắng phần nào, thở phào nhõm.

      Y bước chậm lại, cái bóng màu vàng kia hề hay biết, vẫn nằm im dưới đất, bả vai hơi hơi run rẩy.

      "Liễu Uẩn Nịnh—-" Cái bóng màu vàng cứng đờ, giây tiếp theo, ngẩng đầu dứt khoát, khuôn mặt ửng đỏ ướt đẫm nước mắt, hai mắt long lanh, tim Hàn Tịnh Triệt bỗng đập lỗi nhịp.

      "Tịnh Triệt tướng công—-" Nàng vừa gọi, vừa mếu máo, càng khóc lớn hơn, giống như muốn khóc hết ấm ức trong lòng, nước mắt ngừng tuôn rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống nền tuyết, rất nhanh liền mất dấu.

      Lòng thầm thở dài, Hàn Tịnh Triệt ngồi xổm xuống, : "Về thôi!"

      "Ta muốn!" Nàng nhanh chóng cự tuyệt: "Trở về rồi ngươi đưa ta về lại đó, ta muốn, ngươi phải chê ta phiền phức sao? Ta phiền ngươi nữa là được!"

      "Về thôi!" Y lặp lại lần nữa, mày chau lại.

      "Ta muốn!" Nàng cố chấp: "Dù sao ngươi cũng chê ta phiền phức, ta tự rời còn chưa đủ sao? Ngươi khỏi quản!"

      thể kiên nhẫn hơn được nữa, Hàn Tịnh Triệt chẳng chẳng rằng, đưa tay lôi nàng dậy, nhưng Liễu Uẩn Nịnh quyết tâm đối nghịch với y, đương nhiên có chuyện dễ dàng thỏa hiệp.

      Thấy nàng chịu hợp tác, vốn còn bận tâm sợ nàng bị thương nên dám dùng nội lực, Hàn Tịnh Triệt trở tay, Liễu Uẩn Nịnh liền bị y lôi dậy.

      "Đau......" Nàng la lên, mặt nhăn nhó, Hàn Tịnh Triệt thấy vậy liền ngây ra, bất giác buông tay, nhưng Liễu Uẩn Nịnh lại đột nhiên ôm cứng lấy y: "Hàn Tịnh Triệt khốn nạn, ngươi muốn làm ta đau chết à! biết dịu dàng gì cả, ngươi thấy chân ta bị thương sao? Khốn nạn, ngươi cố ý đúng ?"

      Hàn Tịnh Triệt chau mày: "Chân ngươi sao thế?"

      "Sao là sao? Ngươi mù à? Chân ta bị trặc rồi!" Nàng hất tay y ra, khập khiễng bước .
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 93
      "Sao là sao? Ngươi mù à? Chân ta bị trặc rồi!" Nàng hất tay y ra, khập khiễng bước —-

      Hàn Tịnh Triệt chau mày khó chịu, cố tình bước đến chắn đường nàng: "Bị thương rồi đừng miễn cưỡng nữa."

      Liễu Uẩn Nịnh hung hăng trừng y cái, môi mím chặt, lời nào tiếp tục vượt qua y mà , được vài bước thấy Hàn Tịnh Triệt đuổi theo, môi mím càng chặt, đôi môi vốn hồng nhuận nay chuyển trắng, khóe mắt hoe đỏ, lòng cảm thấy muôn vàn ấm ức.

      Hung hăng gạt nước mắt, vải áo cọ sát hai má khiến nàng sinh đau, thất vọng và đau khổ dâng trào trong lòng.

      —- Vậy mà ngươi vẫn bình tĩnh được sao? Hàn Tịnh Triệt, ngươi đúng là đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn! Ta thèm để ý đến ngươi nữa!

      Nhưng giọt nước mắt nóng hổi lại kiềm được rơi xuống hai má, nàng ghét bản thân như vậy, ghét bản thân mau nước mắt!

      Nhưng nàng càng ghét Hàn Tịnh Triệt!

      —- Ở lâu thêm chút nữa chết sao? Dỗ dành nàng chút cũng chết à? chịu kiên nhẫn, y tìm được thê tử như ý cũng đáng lắm!

      Đáng đời! Đáng đời!

      Được lúc sau, dỏng tai nghe ngóng hồi, thấy sau lưng im ắng, có động tĩnh gì, gió lạnh thổi 'vi vu', nàng như quả bong bóng bị xì hơi, ngồi phịch xuống đất, đầu óc trống rỗng, nước mắt rơi xuống hai má, rồi từng giọt từng giọt rơi xuống nền tuyết, im hơi lặng tiếng......

      Gió lạnh như từ đáy lòng thổi đến, cảm giác buốt lạnh qua da tiến vào tim.

      Lạnh quá.

      Nàng ôm gối, cũng là ôm chặt chính mình, bi thương được che dấu dưới hai hàng mi.

      Cả đất trời mang màu trắng đơn điệu như chỉ còn lại mình nàng, đơn mình.

      —- Tại sao có ai thích nàng.

      Phụ thân, Hiên Viên Kỳ đành, ngay cả tên Hàn Tịnh Triệt khốn nạn cũng thế nữa là sao!

      Nàng thích cười, nàng thích quậy, nhưng có nghĩa là nàng khóc!

      Nàng cũng bị tổn thương mà......

      Bỗng, cái bóng bao trùm lấy nàng, đồng thời tiếng thở dài cũng khẽ truyền đến, Liễu Uẩn Nịnh cứng đờ, nhưng nàng dám ngẩng mặt, dám chứng phỏng đoán của mình, nước mắt cũng bất giác ngừng rơi.

      Cái bóng ấy ngồi xổm trước mặt nàng, ngón tay thon dài ấm áp nâng mặt nàng lên, lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm bình thường luôn bình tĩnh lại nhu tình.

      Liễu Uẩn Nịnh ngây ra, trợn tròn mắt nhìn, tưởng chừng tất cả diễn ra trước mắt đều là ảo giác: "Ngươi, ngươi ?"

      Y nâng cằm nàng lên, cúi đầu : "Dỗi đủ chưa?"

      "Ta đâu có dỗi!" Nàng hất cằm cách ngang ngạnh, cự tuyệt nhu tình của y, hai má ửng hồng.

      " dỗi?" Hàn Tịnh Triệt chau mày, ánh mắt thoáng ý cười, xoay mặt nàng lại, y : "Thế ai lại giống tiểu hài tử chịu đứng dậy?"

      "Ta đâu có!"

      "Về thôi!" Bàn tay ấm áp khẽ lau nước mắt cho nàng, Hàn Tịnh Triệt cầm lấy bàn tay mềm mại lạnh buốt kia: "Trời lạnh, cảm đó!"

      "Cảm cảm, dù sao cũng chẳng có ai quan tâm!" Nàng dỗi, hất cằm.

      "......"

      "......"

      "......" Đợi lâu như vậy rồi mà vẫn nghe được câu mình muốn nghe, Liễu Uẩn Nịnh giận đến mức muốn hung hăng cắn tên đầu gỗ này cái, nàng quay đầu, vẻ mặt hung tợn giống như ác tặc, cả giận: "Hàn Tịnh Triệt, câu 'để ý' thôi cũng chết à? Im lặng là sao? A! Dù ngươi thèm để ý đến ta, ngươi cũng biết dỗ ta sao! Dỗ ta ngươi chết hả!"

      —- Đồ đầu gỗ to xác!

      "......"

      Đối diện với im lặng của y, nàng hung hăng trừng y, tim dần nguội lạnh, hồi lâu, cuối cùng nàng vẫn thể nhẫn nại được như y, giật phắt tay lại, nàng nghiến răng đứng dậy, bước cà nhắc trở về.

      Hàn Tịnh Triệt có hơi nghi ngờ: "Liễu Uẩn Nịnh......"

      Nghe thấy thanh của y, Liễu Uẩn Nịnh quay lại, chỉ hơi nghiêng đầu: " phải ngươi kêu ta về sao?" Ngập ngừng, nàng tiếp lời: "Vậy mau lên!"

      —- Về cũng tốt, cùng lắm cũng chỉ khó chịu thời gian mà thôi.

      Cùng lắm thấy hai người kia nàng nàng ta ta, hạnh phúc còn gì hơn như nàng nghĩ mà thôi.

      —- Nhưng......

      Nàng nghiêm mặt, mặc cho nước mắt rơi, gió lạnh thổi đến, rất nhanh liền chuyển lạnh......

      Tại sao người có được hạnh phúc phải nàng......

      "Liễu Uẩn Nịnh!" Y bỗng gọi, bước nhanh đến chắn trước mặt nàng, chau mày nâng mặt nàng lên, đúng là khóc như mưa .

      "Ngươi khóc cái gì?"

      "Ta có khóc!" Thanh nghẹn ngào, nàng tránh né y: "Là gió lạnh thổi vào mắt!"

      "Ngươi dỗi gì chứ?" Y chau mày hỏi, giữ lấy bả vai gầy yếu của nàng: "Ngươi có cái gì bất mãn sao?"

      "......"

      "Chẳng lẽ ngươi muốn ở cùng ta?" Y bỗng hỏi.

      Liễu Uẩn Nịnh ngây ra: "Người muốn ở cùng ta là ngươi á!"

      Y chau mày: " hề."

      " có? sao lại muốn đưa ta về đó? sao lại nhẫn tâm với ta như vậy?"
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :