1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 84
      Thẳng cho đến khi bóng người ấy biến mất giữa ánh nắng mai, Liễu Vận Ngưng mới thu hồi tầm mắt, nụ cười khổ thoáng môi.

      —- ngờ, cuối cùng ta lại được người lạ quan tâm!

      "Liễu Vận Ngưng, tốt nhất ngươi cũng nên chuẩn bị , những thứ mà Hàn Thiếu Lăng ta muốn có, ta luôn bị tình thế bắt buộc!"

      Lời mà người đó để lại trước khi , Liễu Vận Ngưng vuốt ngực, nơi này lâu còn rung động, suốt mười năm qua, nàng chưa từng vì câu nào mà rung động lớn đến vậy, có cảm giác lâu lắm rồi ùa về, nàng hít hơi sâu, lòng rất lâu sau vẫn thể bình tĩnh lại.

      —- ra, ta chẳng qua chỉ muốn có được chút tình thương mà thôi, chỉ cần chút thôi đủ rồi......

      Nhưng —-

      Nàng buông mi mắt, tự giễu thoáng trong mắt.

      —- Nhưng chỉ chút thôi cũng chẳng ai chịu cho......

      'Cốc, cốc, cốc' tiếng gõ cửa khẽ vang lên, tiếp đó là thanh của tỳ nữ bưng bữa sáng đến vọng vào: "Công tử, nô tỳ vào được chứ?"

      Lúc tỳ nữ đẩy cửa vào, thấy thiếu niên gầy yếu kia bối rối quay lại, nàng hoài nghi, khẽ gọi: "Công tử?"

      "Ta biết rồi, ngươi để ở đấy !"

      "Dạ!" Tỳ nữ càng thêm hoài nghi.

      —- Tại sao thanh của công tử lại nghe có vẻ run run.

      "Công tử, người sao chứ?"

      "Ta sao!" Tỳ nữ thấy thiếu niên nhanh nhảu đáp, định mở lời, thiếu niên xoay người lại, vẻ mặt lạnh nhạt có gì đáng để hoài nghi, chỉ trừ —-

      "Công tử, sắc mặt người sao nhợt nhạt quá vậy? Có chỗ nào khó chịu à?" Nàng vội vã chạy đến, muốn tìm hiểu đến cùng, tội chăm sóc khách quý chu đáo nàng gánh nổi!

      " sao, chắc hôm qua ngủ được ngon nên tinh thần tốt." Liễu Vận Ngưng lắc đầu, ngồi xuống như có chuyện gì xảy ra, cầm lấy đũa bắt đầu dùng bữa.

      Tuy tỳ nữ nghi ngờ, như cũng gì thêm, chỉ đứng ở bên chờ nàng sai bảo.

      "Nếu ngươi có việc , cần lo cho ta."

      "A, công tử đùa." Tỳ nữ cười : "Hiên chủ dặn, chừng nào công tử còn làm khách, nô tỳ phải lo cho sinh hoạt của người."

      Động tác xúc cơm dừng lại, giây tiếp theo, Liễu Vận Ngưng buông cái thìa trong tay, cầm lấy khăn lau lau miệng: "Bưng xuống !"

      "Nhưng công tử ăn chưa được nhiều mà!" Tỳ nữ kinh ngạc .

      "Bưng xuống , ta ăn nữa."

      "Nhưng—-"

      đợi nàng cho hết lời, Liễu Vận Ngưng đứng dậy, tỳ nữ bất đắc dĩ chỉ biết dọn bàn, lẩm bẩm: "Nếu để Hiên chủ biết ta chăm sóc khách quý chu đáo, ta nhất định phải chết."

      Liễu Vận Ngưng nghe xong có hơi buồn cười, tính tình tỳ nữ này cũng có chỗ giống Lý Nhĩ. Nghĩ vậy, nàng khỏi sinh hảo cảm với nàng: "Ngươi tên gì?"

      "Hả?" Tỳ nữ dọn dẹp bỗng thất kinh, chỉ vào mũi mình hỏi: "Công tử hỏi nô tỳ?"

      "Chứ ngươi cho rằng ta hỏi ai?" Liễu Vận Ngưng mỉm cười: "Ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi thử xem ta hỏi ai?"

      "A, nô tỳ hồ đồ." Tỳ nữ thè lưỡi, tỏ vẻ thẹn thùng: "Công tử cứ gọi nô tỳ Ảnh Tụy là được."

      "Ảnh Tụy......" Nàng cúi đầu lẩm bẩm, bỗng cười: "Tên đẹp lắm."

      "Tạ công tử khen." Ảnh Tụy cười cười thẹn thùng, khuôn mặt ửng đỏ. Lại liếc trộm Liễu Vận Ngưng cái, thầm nghĩ: công tử đẹp.

      Nhưng đáng tiếc —-

      Nàng thu hồi tầm mắt, ánh mắt tiếc hận.

      —- Đáng tiếc lại quá mong manh gầy yếu.

      Cúi đầu nhìn nhìn bản thân, lại nhìn nhìn Liễu Vận Ngưng.

      —- Hình như trông nàng còn cường tráng hơn cả y.

      Liếc trộm Liễu Vận Ngưng lần nữa, cười ngố.

      —- Xem ra, bộ dạng cần được người khác thương vẫn thích hợp hơn, ha ha, Hiên chủ và công tử, thoạt nhìn cũng xứng đôi lắm chứ bộ!

      người cao lớn, người gầy, ngày hôm qua thấy hai người đứng cùng nhau cũng đẹp đôi cân xứng!

      "Ảnh Tụy, ngươi nghĩ gì vậy?" Liễu Vận Ngưng nhìn nàng khó hiểu: "Đứng cười ngây mình cái gì thế?"

      "A? Ồ, đâu có, nô tỳ bỗng nhớ đến số chuyện vui mà thôi." Ảnh Tụy cười híp mắt: "Công tử, nô tỳ lui xuống trước, bên ngoài có người, nếu người có gì dặn dò, trực tiếp sai bảo họ là được." Dứt lời, thấy bóng dáng nàng đâu nữa.

      Liễu Vận Ngưng khẽ cười cười

      —- Ngay cả hành động cũng giống Lý Nhĩ đó!

      Rời khỏi Hoàng cung lâu vậy rồi, biết giờ Lưu Dục và Lý Nhĩ thế nào? Trước lúc rời với các nàng câu, chỉ vội vã để lại bức thư, biết Lưu Dục đọc xong thư có nổi điên hay đây?

      Nghĩ vậy nàng có hơi buồn cười, rất khó tưởng tượng bộ dạng phát điên lên của Lưu Dục.

      "Xem ra tâm tình của ngươi đến nỗi tệ nhỉ?" Thanh của Hiên Viên Kỳ bất thình lình vang lên trong phòng, Liễu Vận Ngưng hoàn hồn, thấy Hiên Viên Kỳ đứng cạnh cửa, ánh mắt thâm trầm khiến nàng thể đoán ra.

      "Bệ......"

      "Gọi ta Kỳ!"

      Nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của Liễu Vận Ngưng, Hiên Viên Kỳ mà mặt đổi sắc: " giờ ở bên ngoài cung, cần giữ lễ tiết như vậy."
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 85
      Nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của Liễu Vận Ngưng, Hiên Viên Kỳ mà mặt đổi sắc: " giờ ở bên ngoài cung, cần giữ lễ tiết như vậy."

      "À!" Liễu Vận Ngưng đáp lại: "Bệ......"

      "Hả?"

      Nghe giọng điệu trầm thấp đầy nghi vấn của y, Liễu Vận Ngưng chau mày, rồi ngậm miệng im luôn.

      —- Cách xưng hô thân mật như vậy ta mấy quen.

      Thản nhiên liếc nàng cái, Hiên Viên Kỳ bước qua: "Tại sao gọi? Chẳng lẽ tên của ta khó gọi đến vậy à?"

      " phải, chỉ là—-" Nàng mím môi, : " được quen lắm."

      Hiên Viên Kỳ truy vấn nàng nữa, ngồi xuống, cầm lấy chén trà, Liễu Vận Ngưng thấy thế, bước đến châm trà cho y.

      Thấy Liễu Vận Ngưng cúi đầu suy tư gì đó, Hiên Viên Kỳ thèm để ý : "Tại sao ăn sáng? hợp khẩu vị?"

      Liễu Vận Ngưng giật mình, nước trà văng ra ngoài, thấm ướt vạt áo của Hiên Viên Kỳ, y chau mày, hiếm khi có hứng trêu đùa: "Sao thế? Chẳng lẽ ngươi nghĩ y phục ta khát nước à?"

      "Xin lỗi, ta bất cẩn." Đối diện với lời đùa của y, Liễu Vận Ngưng có tâm tư đứng thưởng thức, nàng bối rối lau khô vạt áo cho y, ngờ Hiên Viên Kỳ lại nắm lấy tay nàng: "Đừng lau nữa, chỉ cần thay bộ khác là được."

      "Vậy, vậy ta tìm bộ y phục khác cho người......" Nàng rụt tay về, Hiên Viên Kỳ hôm nay khiến nàng nhìn thấu, nhưng Hiên Viên Kỳ cũng chẳng chiều ý nàng, vẫn siết chặt tay nàng: " cần vội, ngươi còn chưa trả lời ta, tại sao ăn sáng?"

      "Ta muốn ăn."

      Nàng vừa dứt lời, căn phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.

      Liễu Vận Ngưng hoài nghi, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Kỳ, bất ngờ chạm phải đôi mắt đen láy như nước hồ sâu, tim đập mạnh.

      " thôi!" Y đứng dậy, định thay bộ y phục bị ướt hết vạt trước, kéo Liễu Vận Ngưng ra ngoài.

      " đâu?"

      "Ăn sáng!"

      "Nhưng mà—-"

      "Đừng nhưng nhị gì cả." Y dừng lại, xoay người nhìn nàng: "Ta cũng chưa ăn, cứ xem như là theo hầu ta." Dứt lời, cho nàng thời gian đáp lời, kéo nàng ra ngoài.

      Liễu Vận Ngưng há miệng thở dốc, muốn gì đó, rồi cũng chỉ biết ngậm miệng, lẳng lặng theo sát y.

      Đợi đến khi đặt chân vào tửu lâu, Liễu Vận Ngưng vẫn thể hiểu nổi, nhìn Hiên Viên Kỳ bằng ánh mắt khác thường.

      ra nàng rất muốn hỏi, người đứng trước mặt đây có là Hiên Viên Kỳ? phải ai giả dạng chứ?

      Người ra kẻ vào nối đuôi nhau vào tửu lâu, tiếng ồn ào dứt, Liễu Vận Ngưng vốn thích yên tĩnh, nên thể nào chịu được cảnh tượng này, đôi mày thanh tú chau lại, nhưng khi nàng thấy Hiên Viên Kỳ ngồi trầm tư ở đó như có chuyện gì xảy ra, nàng đành nuốt hết xuống bụng.

      Lúc món đầu được bưng lên, Hiên Viên Kỳ vẫn còn đắm chìm trong thế giới riêng, còn tiểu nhị bưng đồ ăn nhìn Liễu Vận Ngưng bằng ánh mắt là lạ, trước khi rời còn quay đầu nhìn kỹ lần nữa.

      Liễu Vận Ngưng lấy làm khó hiểu, đè nén ý nghĩ muốn nhìn tiểu nhị cái, ngẩng đầu, Hiên Viên Kỳ lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu khiến kẻ khác khó lường.

      Thấy nàng nhìn y, Hiên Viên Kỳ dời mắt, : "Ăn thôi!"

      Nén cái bụng đầy nghi vấn xuống, Liễu Vận Ngưng bưng bát lên, bỏ thức ăn Hiên Viên Kỳ gắp cho nàng vào miệng, và rồi, cái cảm giác buồn nôn trào lên họng, như muốn phun hết ra ngoài.

      'Cạch' tiếng, buông cái bát trong tay xuống, Liễu Vận Ngưng cúi người nôn hết ra ngoài, vì sáng chưa ăn gì nên chỉ nôn ra được ít nước.

      Hiên Viên Kỳ chau mày, đưa tay vỗ vỗ lưng nàng theo phản xạ: "Dầu mỡ quá sao?"

      Lắc đầu vô lực, Liễu Vận Ngưng thể nổi lời nào, chỉ ngừng nôn khan, tuy kiềm được cảm giác buồn nôn khiến nàng rất khó chịu, nhưng cảm giác nôn ra được cái gì càng làm nàng khó chịu hơn.

      Khó chịu qua , cuối cùng cảm giác buồn nôn cũng lắng xuống, thấy nàng nôn nữa, Hiên Viên Kỳ đưa chén trà cho nàng súc miệng: "Sao thế này? Thấy khó chịu ở đâu à?"

      Lắc đầu, Liễu Vận Ngưng lau lau khóe miệng: "Chắc do quen với khí hậu ở đây thôi."

      Chau mày nhìn nàng hồi lâu, Hiên Viên Kỳ mới : "Ta mời đại phu cho ngươi nhé!"

      "Ta chính là đại phu." Nàng còn hơi sức đâu mà đôi co với y, phẩy phẩy tay: " cần lo cho ta, nghỉ lát sao."

      " thôi!" Đặt thỏi bạc xuống bàn, Hiên Viên Kỳ đứng dậy, bước ra ngoài, được vài bước, như nhớ đến gì đó, liền quay trở lại, đỡ Liễu Vận Ngưng ra ngoài.

      Hôm nay Liễu Vận Ngưng bị thái độ của Hiên Viên Kỳ làm cho hồ đồ rồi, nhưng nàng có sức nghĩ vớ vẩn, tại nàng mệt chết được, thầm mong mau mau trở về thôi.

      Lúc ra tới cửa, có người cản hai người lại, là tiểu nhị bưng đồ ăn ban nãy.

      Liễu Vận Ngưng hoài nghi, thấy tiểu nhị nhìn nàng, bắt chuyện chỉ hỏi: "Cho hỏi tiểu huynh đệ ngăn chúng ta lại là có chuyện gì sao?"

      Ánh mắt tiểu nhị là lạ, nhìn Liễu Vận Ngưng chằm chằm hồi lâu, dưới ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Hiên Viên Kỳ, mới cả gan hỏi: "Xin hỏi, công tử có vị tỷ muội phải ?"
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 86
      Ánh mắt tiểu nhị là lạ, nhìn Liễu Vận Ngưng chằm chằm hồi lâu, dưới ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Hiên Viên Kỳ, mới cả gan hỏi: "Xin hỏi, công tử có vị tỷ muội phải ?"

      Liễu Vận Ngưng ngây ra, ngay sau đó cơ thể liền mất chỗ dựa, quay mặt lại thấy Hiên Viên Kỳ hất nàng sang bên, nhanh chân tiến đến, túm lấy cổ áo tiểu nhị, nheo mắt hỏi: "Ngươi vừa cái gì?"

      Tiểu nhị bị dọa đến nỗi mặt tái xanh, ấp a ấp úng: "Á...... Tiểu nhân...... tiểu nhân chỉ...... chỉ hỏi thăm thôi mà......"

      Lẳng lặng nhìn Hiên Viên Kỳ giấu được vẻ sốt sắng, cảm thấy tim mình như bị kim đâm lỗ , có hơi đau, tuy mờ nhạt khó phát , nhưng là .

      khó chịu, cứ luẩn quẩn rời.

      Chậm rãi dời mắt, nàng lẳng lặng lui sang bên, im lặng đứng đó.

      Hiên Viên Kỳ hề thấy ánh mắt đó của nàng, vẫn nhìn chằm chằm tiểu nhị với vẻ mặt đổi, thanh lạnh lẽo: "Ngươi gặp nàng?"

      Tiểu nhị toát mồ hôi lạnh: "Khách, khách quan đến vị nương giống công tử đây à, đúng vậy, tiểu nhân, tiểu nhân gặp nàng!"

      "Ngươi gặp nàng lúc nào?"

      "Nửa, nửa tháng trước......" Lén nhìn Hiên Viên Kỳ, thấy y nghiêm mặt lạnh lùng, ánh mắt như hai thanh băng bắn vào người mình, sợ đến mức nhắm mắt lại, nhanh chóng tiếp lời: "Vị nương ấy rất đẹp, hơn nữa người thanh niên cùng nàng cũng rất tuấn, tiểu nhân nhịn được có dõi theo họ vài lần, tiểu nhân thề, tiểu nhân tuyệt đối có ác ý, lần đó sau khi nghỉ tại đây, vị nương ấy đánh rơi thứ, nên khi tiểu nhân thấy vị công tử đây giống nàng, nên mới hỏi thử, tuyệt đối có ác ý!"

      "Nàng đánh rơi cái gì?"

      "Là, là cái này......" Tiểu nhị run rẩy đưa tay vào ngực lấy ra viên ngọc trắng, tiếp lời: "Kể từ ngày nhặt được tiểu nhân vẫn luôn mang theo bên mình, vẫn nghĩ nếu có cơ hội liền trả lại cho vị nương kia, nhưng, nhưng lâu lắm rồi gặp lại, cho nên......cho nên......"

      Sau khi viên ngọc được lấy ra ánh mắt Hiên Viên Kỳ còn hướng về tiểu nhị, y nhìn chằm chằm viên ngọc trắng trong tay , ánh mắt thay đổi, bỗng, phen đoạt lấy viên ngọc trắng: "Ngươi vừa nam tử trẻ tuổi cùng với nàng?"

      "Vâng, đúng vậy, nam tử trẻ tuổi kia chắc là tướng công của nàng, tại tiểu nhân cứ nghe nương ấy gọi y là 'Tịnh Triệt tướng công'!"

      Rất lâu sau vẫn nghe thấy tiếng Hiên Viên Kỳ, Liễu Vận Ngưng ngước mắt, quan sát vẻ mặt Hiên Viên Kỳ hồi lâu, rồi lại cúi đầu nhìn bàn tay trái buông thỏng bên người của Hiên Viên Kỳ.

      Bàn tay ấy, siết chặt đến nỗi gân xanh nổi hết cả lên.

      Rất lâu, rất lâu sau mới dần dần nới lỏng, vung tay phải, hất tiểu nhị ra đằng xa, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm viên ngọc y mới vừa cướp được.

      Tiểu nhị bị đau, vừa được tự do, bật người chạy mất.

      Hiên Viên Kỳ đứng yên tại chỗ, tâm tình bất định, bỗng sải bước rời .

      Nhìn theo cái bóng rời chút do dự của y, trong đôi mắt thâm sâu xuất làn sương mờ, nỗi bi ai sâu sắc nhen nhóm trong lòng, luẩn quẩn, luẩn quẩn rời.

      Hiên Viên Kỳ đứng yên tại chỗ, tình bất định, bỗng sải bước rời .

      Nhìn theo cái bóng rời chút do dự của y, trong đôi mắt thâm sâu xuất làn sương mờ, nỗi bi ai sâu sắc nhen nhóm trong lòng, luẩn quẩn, luẩn quẩn rời.

      Nỗi đau mờ nhạt vừa nhen nhóm trong lòng ấy, nháy mắt trở nên mãnh liệt.

      —- Hiên Viên Kỳ, lại lần nữa ngươi hề nhìn đến tồn tại của ta, trong lòng ngươi, tồn tại của ta đáng kể đến vậy sao?

      Sắc mặt ngày tái thêm, nàng ngẩng mặt, hít hơi sâu, giấu nhẹm làn sương mờ trong mắt, nàng cất bước ra ngoài.

      Ra khỏi tửu lâu, nàng đứng ngây người trước cửa tửu lâu, ngây ngốc nhìn người qua đường.

      Chỉ đứng ngây ra có lát, thấy bóng Hiên Viên Kỳ con đường đông đúc đâu nữa, Liễu Vận Ngưng biết nên cười hay nên khóc.

      —- Chỉ lúc thôi, mà ngươi cũng chịu chờ, nếu ngược lại là Liễu Uẩn Nịnh, e có lâu cách mấy ngươi cũng tình nguyện chờ nhỉ?

      Lòng có hơi hoang mang, nhưng rồi sau đó, Liễu Vận Ngưng bắt mình phải bình tĩnh lại, hiểu vì sao, nàng còn có thể cười được, nụ cười mỉm thoáng môi nàng, ngây người nhìn người qua đường.

      Đúng là, đồng nhân bất đồng mệnh*! (*Đồng nhân bất đồng mệnh: cùng là người nhưng số mỗi người mỗi khác)

      Vỗ vỗ mặt, Liễu Vận Ngưng khôi phục tinh thần, chậm rãi rời .

      Thở ra luồng khí màu trắng đục, đường, cả cây, đều mang màu trắng chói mắt.

      Dựa theo trí nhớ, Liễu Vận Ngưng mò đường để về, nhưng nàng bỗng dừng lại, sau khi ngẫm nghĩ hồi, nàng cười, quay đầu về hướng ngược lại.

      Dù sao nàng cũng mười tám tuổi rồi, nhưng vẫn có rất ít cơ hội ra ngoài chơi, ở phủ Thừa tướng cũng ở trong Hoàng cung, sao nhân cơ hội này để chơi lần?

      Những điều mới lạ ở bên ngoài hấp dẫn nàng, ngay cả người bán xâu kẹo hồ lô cũng khiến nàng tò mò có đến nửa ngày.

      Cái thứ đỏ đỏ ghim thành xâu, lúc trước chuồn khỏi phủ Thừa tướng cùng Kỳ ca ca nàng chỉ được nếm thử có lần mà thôi, hương vị ngọt ngào ấy, là thứ khiến nàng nhớ lại trước kia.

      Nàng rất muốn được nếm thử lần nữa.

      Nhưng lúc nàng định trả tiền cho xâu kẹo, mới phát . người mình lại có đồng nào.

      Giơ xâu kẹo hồ lô lên, nàng ngây ngốc nhìn người bán, mấp máy môi, hai má có hơi ửng đỏ.

      "Công tử, cả thảy là năm đồng!" Người bán nghĩ nàng biết gia, có lòng tốt nhắc nhở.

      "Ta......"

      "Chỉ xâu thôi sao?" Thanh trầm thấp hàm chứa ý cười vang lên bên tai, Liễu Vận Ngưng cả kinh, lùi về sau vài bước, nhưng vô tình tiến vào lòng con hồ ly nọ, con hồ ly ấy cười thích ý, thích thú hưởng thụ mỹ sắc dâng đến tận miệng.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 87
      "Chỉ xâu thôi sao?" Thanh trầm thấp hàm chứa ý cười vang lên bên tai, Liễu Vận Ngưng cả kinh, lùi về sau vài bước, nhưng vô tình tiến vào lòng con hồ ly nọ, con hồ ly ấy cười thích ý, thích thú hưởng thụ mỹ sắc dâng đến tận miệng.

      "Sao lại là ngươi?" đợi con hồ ly ấy hưởng thụ , Liễu Vận Ngưng giật bắn người như bị phỏng, nhìn y đầy cảnh giác: "Sao ngươi lại ở đây?"

      "Chúng ta có duyên quá chứ!"Con hồ ly ấy cười cười, đôi mắt đầy tà ý liếc nàng cái: " ra lúc ngươi cười trông đẹp hơn nhiều!"

      Trừng y cái, Liễu Vận Ngưng trả xâu kẹo hồ lô lại cho người bán, quay đầu bước .

      "Ế, đừng có mà!" Con hồ ly ấy đuổi theo, quên mua hai xâu kẹo hồ lô: "Chờ ta với!"

      Liễu Vận Ngưng bực bội bước nhanh, thèm để ý tiếng gọi với theo thỉnh thoảng truyền đến, rất nhiều người đường chú ý đến hai người, nàng hận tìm được cái khe để chui vào.

      —- Tại sao cái tên này cứ theo ta mãi như hồn tan vậy? Còn định theo đến đâu nữa chứ?

      "Ế, phải ngươi muốn ăn kẹo hồ lô sao? Nè, cho ngươi đó!" Dứt lời, thèm phân bua nữa, y dúi xâu kẹo vào tay Liễu Vận Ngưng, cười híp mắt rồi bước sóng vai với nàng.

      Liễu Vận Ngưng chán nản.

      ràng nàng bước rất nhanh, còn y thoạt nhìn nhanh cũng chậm, tại sao nàng lại thể thoát khỏi y?

      "Cái tên Hiên Viên Kỳ kia đúng là biết thương hương tiếc ngọc, có thể bỏ rơi đại mỹ nhân như hoa như ngọc đây, lỡ gặp phải lưu manh sao?"

      Liễu Vận Ngưng dừng bước, lạnh lùng nhìn Hàn Thiếu Lăng cười tươi như hoa nở: "Ngươi đủ chưa?"

      " đủ cái gì chứ? Chẳng lẽ ta sai rồi sao?"

      " đủ rồi phiền ngươi mau cho, đừng theo ta nữa!"

      "Sao thế? Bị ta trúng, nên thẹn quá hóa giận hả?"

      Nàng hung hăng trừng y cái, lạnh lùng : " liên quan đến ngươi!"

      Mỉm cười, Hàn Thiếu Lăng để tâm đến cơn tức của nàng, dúi xâu kẹo còn lại vào tay Liễu Vận Ngưng, nắm cổ tay nàng kéo .

      "Ngươi làm gì vậy? Buông tay!" Nàng cố giằng tay ra, nhưng cánh tay nhìn như thư sinh của Hàn Thiếu Lăng lại cứng tựa thép, giằng hoài mà vẫn chút sứt mẻ.

      "Đừng lộn xộn nữa, mục đích chưa thành ta buông ngươi ra đâu, bằng , ngươi đau là ngươi." Y quay đầu cười , tay vẫn hề nới lỏng.

      "Ngươi muốn dẫn ta đâu?"

      "Đến rồi hẵng !" Y cười thần thần bí bí, Liễu Vận Ngưng mặt nhăn mày nhíu, khẳng định mình thể giằng tay ra được, liền thôi kháng cự nữa, chỉ : "Ta tự được, ngươi có thể buông!"

      "Há, mỹ nhân là để thương , ta đương nhiên phải nắm tay ngươi, nếu cẩn thận lạc mất ngươi làm sao? Ta phải đâu tìm mỹ nhân khiến ta cảm thấy thú vị đến thế đây?"

      Liếc nhìn vẻ mặt đứng đắn đó của y, Liễu Vận Ngưng mím môi đáp.

      Hàn Thiếu Lăng cười hì hì, nắm tay nàng đầy thỏa mãn, ý cười bất giác xuất trong mắt —-

      Tiếng người huyên nào từ khắp bốn phía truyền vào tai, Hiên Viên Kỳ rảo bước, cảm thấy lòng mình như bị thiêu cháy, lý trí y cũng sắp bị thiêu rụi hoàn toàn, lục phủ ngũ tạng bị lòng ghen tuông dày vò.

      —- Liễu Uẩn Nịnh, sao ngươi có thể gọi kẻ khác là 'tướng công' cách quang minh chính đại như vậy, người trông cao ngạo lạnh lùng như ngươi tại sao có thể dễ dàng gọi kẻ khác là 'tướng công'? Rốt cục ngươi đặt ta ở chỗ nào? Đặt ở chỗ nào?

      thể khống chế được lực nơi tay, viên ngọc trắng kêu 'rắc' tiếng, vỡ thành mấy mảnh.

      Người đường đều tránh xa nam tử mang vẻ mặt u ám này, sợ cẩn thận tí liền chuốc họa vào thân, vội vội vàng vàng bỏ chạy.

      Tuy ảnh vệ sớm tra ra Liễu Uẩn Nịnh gả cho người khác, nhưng lúc chính tai nghe nàng gọi kẻ khác là 'tướng công', lòng ghen tuông suýt chút nữa thiêu sạch lý trí y.

      —- Sao có thể như vậy được? Sao có thể như vậy được? Liễu Uẩn Nịnh sao có thể giẫm đạp lên tâm ý của y như vậy?

      Kể từ sau yến hội cách đây hai năm, y đối với nàng nhớ mãi quên, vất vả lắm y mới ổn định được ngôi vị Hoàng Đế, rốt cục cũng có thể rước nàng vào cung, tại sao nàng lại trốn hôn? Tại sao lại đưa thế thân vào?

      Ánh mắt tựa hồ nước lạnh đông lại thành băng, cuồng nộ thoát ra từ người y đủ dọa tiểu hài tử nhà người ta khóc thét.

      Tayhung hăng vung lên, những mảnh vỡ của viên ngọc trắng bị ném xuống đất, nát đến thể khôi phục.

      —- Hiên Viên Kỳ y phải người dễ dàng bị đùa bỡn như vậy!

      Liễu Uẩn Nịnh, Liễu Uẩn Nịnh, tại sao ngươi lại giống Liễu Vận Ngưng?

      Y bỗng dừng bước, quay đầu nhìn lại, người đến người đường ở phía sau nối liền dứt, nhưng lại thấy bóng hình theo sau y.

      Ánh mắt chùng xuống, nét bối rối thoáng trong đôi mắt đen láy, y xoay người nhanh chóng trở về.

      —- Y vậy mà lại để nàng mình ở tửu lâu, vậy mà lại để người vốn quen biết ai như nàng mình ở trong tửu lâu long xà hỗn tạp?
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 88
      Ánh tà dương ngả về tây, đằng chân trời xa xôi rang màu mỡ gà, hồ nước xanh trong dập dìu, con thuyền nhàn nhã lênh đênh trôi nổi, người chèo thuyền khẽ dịch chuyển cán tre, gợn sóng nổi từng vòng từng vòng, chậm rãi khuếch tán, chậm rãi biến mất, sau đó lại gợn song nữa nổi lên, cứ thế lặp lại, lặp lại mãi.

      thuyền có hai người, thiếu niên và thanh niên, cả hai đều vận bạch y, lẳng lặng đứng đó.

      Bạch y nam tử quay lại, nhìn bạch y thiếu niên, đôi mắt hơi nheo lại ánh nét khó hiểu.

      Vẻ mặt bạch y thiếu niên trông rất nhu hòa, làn da trắng nõn nà chuyển màu ửng hồng dưới ánh chiều tà, chỉ cần nhìn cái cảm thấy rất mê người.

      Có vài ba con nhạn bay trời, bay ngang qua hai người, cùng câu hỏi: "Sao, nơi này đẹp quá phải ?" Là bạch y nam tử hỏi.

      Y khẽ mỉm cười nhìn bạch y thiếu niên, chờ đợi câu trả lời của y, nhưng bạch y thiếu niên hình như nghe thấy, đôi mắt đen láy vẫn nhìn chân trời đằng xa, lúc y nghĩ thiếu niên hề nghe, định bụng quay , thiếu niên khẽ gật đầu, : "Rất đẹp!"

      Bạch y nam tử khẽ cười, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi chưa từng ngắm mặt trời lặn bao giờ?"

      "Cũng hẳn......" Thanh dần chuyển thấp, hồi lâu, từ từ cất cao: "Nhưng đây đúng là lần đầu tiên được thưởng thức cùng người khác!" Y khẽ , nhìn những gợn sóng lăn tăn mặt hồ, ánh mắt mê ly.

      Rặng mây đỏ như máu chiếu xuống mặt y, tà áo trắng tung bay, y đứng đầu thuyền, phong trần thoát tục tựa như sắp biến mất theo gió.

      Tim bạch y nam tử bỗng quặn đau, kiềm chế được tiến lên vài bước, định nắm lấy tay thiếu niên, nhưng tay liền khựng lại giữa trung, kinh ngạc nhìn thiếu niên.

      Thân hình mảnh mai đơn bạc lẳng lặng đứng trước mặt y, y bỗng có ảo giác, hình như bóng hình màu trắng này có thể biến mất khỏi tầm mắt y bất cứ lúc nào.

      "Ngưng Nhi, nếu ngươi muốn có người cùng ngắm mặt trời lặn, bất kỳ lúc nào cũng có thể tìm ta!" Y bỗng , lời vội vàng để lộ nỗi bất an trong lòng y.

      Bạch y thiếu niên nghe y xưng hô như vậy, có hơi ngây ra, rồi bật cười: " lâu rồi chưa có ai gọi ta như vậy!"

      —- lâu rốt cục là bao lâu nhỉ? Ngay cả chính ta cũng quên mất rồi!

      Bạch y thiếu niên chính là Liễu Vận Ngưng cải trang thành, nghĩ.

      "Chỉ cần ngươi thích, ngày nào ta cũng gọi ngươi như vậy!" Bạch y nam tử hứa hẹn.

      Có hơi trầm ngâm, Liễu Vận Ngưng thẳng: "Hàn Thiếu Lăng, ngươi dẫn ta dạo lâu như vậy, là vì muốn cùng ta ngắm mặt trời lặn sao?"

      Y cười, hỏi ngược lại nàng: "Có gì là thể?"

      "Hàn Thiếu Lăng, tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?" Nàng có chút thắc mắc, cũng có hơi thất thần.

      —- lâu, lâu lắm rồi có ai đối xử tốt với ta như vậy.

      "Ai biết được? Có lẽ—-" Y nhún nhún vai, tỏ vẻ như có chuyện gì xảy ra: "Có lẽ vì ta thích ngươi cũng chừng."

      Lời bị gió thổi tán, nhưng ít nhiều cũng lọt vào tai nàng, khiến nàng ngẩn ra, rất lâu sau, nàng dời mắt, khẽ : " còn sớm nữa, ta phải về."

      Nhìn nàng chăm chú hồi lâu, Hàn Thiếu Lăng bỗng thở dài: "Ngưng Nhi, Hiên Viên Kỳ đối xử tốt với ngươi, sao ngươi vẫn chịu rời khỏi y?"

      Nghe câu hỏi đó, Liễu Vận Ngưng cười cười bất đắc dĩ.

      —- phải muốn, mà là thể! Hàn Thiếu Lăng, ngươi có hiểu ? Ta thể , phải muốn! Ngươi biết đó thôi, người hy vọng có thể rời nhất, chính là ta đây! —-

      Lúc Hàn Thiếu Lăng đưa Liễu Vận Ngưng về lại 'Sở Vân Hiên', trời sầm tối, đường cái lạnh lẽo thanh vắng, còn nhìn ra cái nơi từng ồn ào náo nhiệt vào ban ngày.

      Đứng trước cửa lớn, Liễu Vận Ngưng với Hàn Thiếu Lăng: "Hôm nay, đa tạ ngươi."

      —- lâu rồi ta chưa từng vui như vậy.

      "Theo chân mỹ nhân du ngoạn chính là niềm vinh hạnh của ta, người nên đa tạ là ta mới đúng!" Y cười tà, trong mắt lại xuất ý cười ấm áp.

      Cười khẽ, Liễu Vận Ngưng : "Ngươi là bằng hữu tốt!"

      —- Hơn nữa, cũng chỉ có thể là bằng hữu!

      đợi y trả lời, nàng xoay người bước vào trong.

      Để Hàn Thiếu Lăng lại mình nhìn theo nàng với ánh mắt phức tạp.

      —- Liễu Vận Ngưng, ngươi cũng biết, cái ta muốn, chỉ là bằng hữu!

      Mặt bỗng cảm thấy lành lạnh, y hồi thần, lúc này mới phát , tuyết lại bắt đầu nổi lên.

      Từng đợt từng đợt, xoay tròn hồi, rồi từ từ rơi xuống, tuyết bao phủ cả mặt đất, hòa lại làm , thể phân biệt được.

      Hàn Thiếu Lăng chậm rãi đưa tay ra, hứng lấy bông tuyết trắng xóa, rồi rất nhanh, nhìn chúng hóa thành nước, chảy xuống qua kẽ tay.

      Y siết chặt nắm đấm, càng siết càng chặt.

      "Liễu Vận Ngưng, ta để ngươi giống như bông tuyết tan thành nước, trốn khỏi ta!"
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :