1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 79
      Tiết trời vài ngày sau đó cuối cùng cũng trong trở lại, ánh dương mùa đông ấm áp chiếu xuyên qua tầng mây mỏng, bao trùm cả thiên địa vạn vật cách bá đạo.

      Tuyết đóng lớp dày mặt đất và vẫn chưa chịu tan, bông tuyết trắng tinh, lạnh buốt cũng bao trùm cả thiên địa.

      Mọi thanh đều chìm trong tĩnh lặng, tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa truyền đến, con ngựa màu nâu từ từ tiến tới, vó ngựa liên tục hằn đất, rất lâu sau vẫn chưa bị phai mờ.

      vài ngày đường rồi, rốt cục cũng đến......

      Xa xa, tường thành cao cao ra trước mắt, con ngựa vốn chạy nhanh bỗng 'hu' tiếng rồi dừng lại.

      Có hai cái bóng ngồi ngựa, đen trắng, hắc y nam tử cầm dây cương, khuôn mặt tuấn tú với những đường nét kiên nghị, bạch y thiếu niên ngồi trong lòng y, khuôn mặt cũng rất tuấn tú, đường nét của khuôn mặt có vẻ nhu hòa hơn, bên mặt bị gió lạnh thổi hắt vào nên ửng đỏ, cúi đầu, như tất cả vật bên ngoài hề liên quan đến y, chỉ mực ở trong thế giới riêng của mình.

      Ngựa giảm tốc độ, chậm thiệt chậm khi vào tới thành, gió cũng thổi chậm lại, dịu dàng hơn trước.

      tại sắc trời còn sớm, người đường nhiều lắm, hai người đường hầu như bị ngăn trở, nhưng vẫn có vài ánh mắt hiếu kỳ nhìn họ.

      Đương nhiên ai tình cờ bắt gặp cũng đoán mò thân phận của hai người, tòa thành này , nhưng cũng chẳng đến mức lớn, bình thường rất ít người lai vãng, nên bị đem ra nghị luận cũng là chuyện bình thường.

      Nhưng hình như hai người hề phát những ánh mắt soi mói ấy, mà chỉ im lặng. Bạch y thiếu niên từ đầu chí cuối vẫn cứ cúi đầu, biết suy nghĩ cái gì. Tầm mắt của hắc y nam tử dừng ở phía trước, ánh mắt đăm chiêu cũng khiến kẻ khác biết được y suy nghĩ những gì.

      Ngựa chậm rãi tiến về phía trước, tiếng 'lộc cộc, lộc cộc' vang lên dứt. Rất lâu, rất lâu sau, hắc y nam tử bỗng thu hồi tầm mắt, hơi hơi cúi đầu, ánh nhìn vô thức dừng trước bạch y thiếu niên.

      Nhìn y chăm chú rất lâu.

      Đôi mắt đen láy lóe sáng.

      Hồi lâu, y thu hồi tầm mắt, nhìn tòa lầu cao xuất trước mắt cách điềm nhiên, : "Đến rồi!" Lập tức xoay người xuống ngựa.

      Bạch y thiếu niên nghe vậy ngẩng đầu, nhìn tòa lầu cao phía trước, rồi nhìn hắc y nam tử đứng ở đó, lẳng lặng nhìn y lát, xác định y giúp mình xuống ngựa, mới luống cuống leo xuống.

      Yên ngựa bị lệch bên, bạch y thiếu niên suýt ngã, hắc y nam tử giật mình, dường như định bước đến giúp, nhưng hiểu sao lại gượng gạo kiềm chế, thờ ơ lạnh nhạt đứng bên.

      Đợi đến khi bạch y thiếu niên đứng vững, hắc y nam tử mới lạnh lùng : "Sau khi vào trong, cứ làm theo những gì như ta , gọi ta là đại ca, nếu có người hỏi ngươi là ai, ngươi cứ bảo là huynh đệ kết nghĩa của ta."

      Bạch y thiếu niên gật gật đầu, đưa tay lên vuốt tóc, khẽ đáp: "Ta biết rồi." Dứt lời mới phát , thanh của y dịu dàng lạ kỳ, khuôn mặt lại thêm phần tinh xảo tú lệ, khiến ai nhìn vào cũng phải sinh hảo cảm.

      Ánh mắt bình thản như mặt nước u ngàn năm gợn song, nụ cười mỉm thản nhiên xuất môi y, nhu hòa nhưng lãnh đạm, hai thứ, thứ cực đạm, thứ cực nhu, dưới ánh dương mùa đông ấm áp, thoạt nhìn có vẻ được chân cho lắm.

      Hắc y nam tử vẫn lẳng lặng đứng bên nhìn, giờ phút này lại tự chủ được kéo lấy tay y.

      "Hở?" Bạch y thiếu niên quay đầu nhìn y, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.

      Nhìn thẳng vào đôi mắt hoang mang của thiếu niên, rồi hắc y nam tử dời mắt như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh : "Vào thôi!"

      Bạch y thiếu niên nhìn theo bóng hắc y nam tử đằng trước, đứng ngây người tại chỗ, rồi bước nhanh theo sau.

      Mới vừa bước vào, đập vào mắt là tấm bảng đen treo trước mặt sảnh chính của tòa lâu, mặt viết ba chữ 'Sở Vân Hiên' rồng bay phương múa.

      Hắc y nam tử bỗng quay lại, đứng tại chỗ chờ bạch y thiếu niên, rồi bất ngờ nhìn thấy bạch y thiếu niên mỉm cười thản nhiên và vẻ mặt kinh ngạc của y.

      Y chau mày, nhìn tấm bảng màu đen trước sảnh chính, đợi đến khi bạch y thiếu niên đến, y mới hỏi: "Ngươi biết ý nghĩa của 'Sở Vân Hiên'?"

      Im lặng lúc, bạch y thiếu niên mới trả lời: "Có nghe phụ đề cập đến."

      "Hử?" Y nhướng mày trái với vẻ tò mò: "Người đó những gì với ngươi?"

      Bạch y thiếu niên mỉm cười, : " giang hồ có hai tổ chức lớn, Bắc La Tát, Nam Vân Hiên, khác nhau ở chỗ, Sở Vân Hiên làm việc công khai như La Tát Môn, đó là tổ chức bí , ai giang hồ biết nó ở đâu, càng ai biết nó thuộc về kẻ nào—-" đến đây, y quay đầu nhìn tấm bảng màu đen, rồi tiếp lời: "Căn bản là ai nghĩ đến, ra Sở Vân Hiên thần bí lại được đặt ở trấn hẻo lánh như vậy."

      Hắc y nam tử thoáng kinh ngạc, nhưng gì, bởi lẽ có người chạy ra đón, người thanh niên vận y phục màu lam bước đến nghênh đón, kinh ngạc : "Hiên chủ, sao người lại báo trước cho thuộc hạ? Ơ?" Lúc nhìn thấy bạch y thiếu niên đứng bên cạnh hắc y nam tử, người thanh niên khỏi kinh ngạc: "Vị này là—-"

      Hắc y nam tử nhìn bạch y thiếu niên, nhưng gì, chỉ bảo: "Vào rồi sau!"

      "Dạ, Hiên chủ!" Người thanh niên cung kính đáp, rồi bảo tiểu tư* đứng bên cạnh, dặn dò: " dọn dẹp phòng cho Hiên chủ và chuẩn bị phòng cho khách nhân!" (*Tiểu tư: tên sai vặt)

      " cần đâu!" Hắc y nam tử bỗng cắt ngang, nhìn nhìn bạch y thiếu niên, : "Y ở cùng phòng với ta là được!"
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 80
      Ban đêm, những ngôi sao chợt lóe chợt tắt nằm rải rác đằng chân trời xa xôi, ánh trăng cũng khiến lòng người ta say đắm lạ thường.

      Như sương, như nước.

      Trong đình viện tĩnh lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng lá giòn giã vang lên mỗi khi gió lạnh thổi đến, xào xào xạc xạc, ánh trăng tựa nước đổ bóng xuống, ánh sáng bạc lung linh huyền ảo ấy trải mặt đất.

      cơn gió lạnh thổi đến, cửa sổ khép hờ bị gió thổi tung, cái bóng trắng đứng cạnh cửa sổ, nhìn vầng trăng được bao quanh bởi những ngôi sao sáng đến xuất thần, suy nghĩ bay xa.

      Giữa khung trời rộng mênh mông thấy điểm dừng, cái bóng đơn bạc giữa cõi đất trời rộng lớn, hiu quạnh bội phần.

      Nơi đây là hậu viên của 'Sở Vân Hiên', là hậu viên của Hiên chủ 'Sở Vân Hiên', trong hai tổ chức lớn nhất giang hồ.

      Cái bóng trắng đứng cạnh cửa sổ chính là bạch y thiếu niên cùng với hắc y nam tử sáng hôm nay, cũng chính là Liễu Vận Ngưng cải trang mà thành, còn hắc y nam tử cùng nàng dĩ nhiên là Hiên Viên Kỳ.

      Liễu Vận Ngưng lẳng lặng đứng đó, nhìn vầng trăng sáng chiếu nơi chân trời xa xôi, nhìn rất chăm chú, nhưng nếu để ý kỹ thấy, hai mắt nàng vô hồn, vẻ mặt ngơ ngẩn đến lạnh nhạt như được phủ lớp lụa mỏng, khiến người khác trông , nhìn ra —-

      Ánh trăng dịu dàng như nước chiếu xuống mặt nàng, nét bi thương như thoáng dung nhan thanh lệ ấy.

      Nhưng rất nhanh, nét bi thương ấy liền hòa vào ánh trăng, thấy đâu nữa, cũng chẳng thể tìm, chỉ lại hững hờ.

      Cánh cửa gỗ sau lưng vang 'kẽo kẹt', có người đẩy cửa vào, tiếng bước chân nhàng từ phía sau truyền đến, thân hình đứng yên bất động khẽ giật nảy, nhưng có quay lại.

      Tiếng bước chân dừng lại sau lưng, rồi lại truyền đến, Liễu Vận Ngưng quay lại, nhìn hắc y nam tử về phía mình, nụ cười mỉm lại xuất khuôn mặt thanh tú.

      Hắc y nam tử chau mày, bước chậm lại, cách Liễu Vận Ngưng chừng ba bước ngừng lại, hỏi: " đợi ta?"

      Liễu Vận Ngưng nhìn y cười nhạt, bước hai bước tiến lại gần, đưa tay phủi phủi bông tuyết dính người y, như cố tình nghe thấy câu hỏi ấy, và hỏi ngược lại như có chuyện gì xảy ra: "Có lạnh ?"

      Hắc y nam tử bắt lấy bàn tay mềm mại phủi tuyết cho y, hờ hững hỏi: "Ngươi đợi ta?"

      Im lặng lát, Liễu Vận Ngưng nâng mắt, có rụt tay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy mang nỗi buồn tên của y, đáp: "Đúng!"

      "Tại sao?"

      Lần im lặng này kéo dài lâu hơn, hắc y nam tử cũng kiên nhẫn chờ, tĩnh lặng quen thuộc lại bao trùm lên hai người, biết là lát sau, hay rất lâu rất lâu sau, nàng mới : "Ta muốn xin người việc."

      "Hả?" Hắc y nam tử cũng chính là Hiên Viên Kỳ nhướng mày nhìn nàng: "Ngươi muốn xin ta cái gì?"

      Nàng đáp, chỉ hỏi: "Lần này người xuống phíaNam, là vì biết được tung tích của Liễu Vận Ngưng, muốn đích thân đón nàng về, có đúng ?"

      Ánh mắt nên lời nhìn nàng băn khoăn hồi lâu, Hiên Viên Kỳ mới : " nửa nguyên nhân là vậy."

      —- Còn nửa kia......

      Y nheo mắt nguy hiểm.

      —- nửa nguyên nhân còn lại, đương nhiên là có liên quan đến chuyện La Tát Môn dám công khai đối nghịch với y.

      "Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"

      "Người từng , lúc Liễu Uẩn Nịnh trở về, cũng là lúc Liễu Vận Ngưng ta rời khỏi cõi đời này, có đúng ?"

      " ra ngươi vẫn còn nhớ !" Y tiếp lời, giọng điệu mỉa mai.

      "Ta muốn xin người—-" Nàng để ý đến mỉa mai của y, cúi đầu thỉnh cầu: "Ta muốn xin người, đến lúc đó có thể mở con đường sống, cho ta rời khỏi Hoàng cung."

      —- Cuộc đời của ta vừa mới bắt đầu, có lẽ là vì ta sợ chết, cũng có lẽ đơn giản rằng ta muốn chết, nhưng mặc kệ nguyên nhân là gì, ta vẫn mở miệng cầu y.

      Chỉ vì để bản thân được sống —-

      Nháy mắt, nàng bỗng thở dài.

      —- Đúng vậy, ta muốn chết, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, ta , muốn chết.

      —- Ta muốn tự do, làm chú chim tự do bay lượn bầu trời. phải cam lòng rời bỏ cõi đời, cũng chẳng muốn giống con chim Hoàng Yến sống cả đời trong lồng, ta chỉ đơn giản là muốn được tự do mà thôi.

      Bởi vì ngoại trừ tự do, nàng hai bàn tay trắng.

      Hai bàn tay trắng......

      —- Cho nên, ta cầu người, hãy trả lại tự do cho ta!

      Nàng lại ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh nhìn y đầy kỳ vọng.

      Lúc tiếp xúc với ánh mắt đó của nàng, Hiên Viên Kỳ thoáng ngây ra, nhưng rồi nụ cười lạnh lại xuất : "Cho phép ngươi rời khỏi Hoàng cung?"

      "Đúng vậy, ta van người!"

      Nàng tự hạ thấp chính mình, dưới ánh nhìn chút ấm áp của y, khom tấm lưng cứng nhắc, nhìn y tha thiết, cúi người: "Ta van người!"

      Mạng của nàng, là do mẫu thân dùng mạng của mình để đổi lấy, cho nên: "Ta van người!"

      Nàng câu "Ta van người!" những ba lần liên tiếp, ánh mắt Hiên Viên Kỳ bỗng trở nên thâm trầm, nâng cằm nàng lên, y với vẻ mặt hề thay đổi: "Nằm mơ!"

      "......" Nàng ngẩng mặt nhìn y cách bị động, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.

      "Cho dù có giữ lại mạng của ngươi, cả cuộc đời này ngươi vẫn bị ta giam cầm—-" Y cười lạnh, ánh nhìn đầy tàn nhẫn: "Lấy thân phận là Liễu Uẩn Nịnh!"

      Ánh sáng trong mắt, như ngọn nến tàn trong gió, bị dập tắt......
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 81
      "Cho dù có giữ lại mạng của ngươi, cả cuộc đời này người vẫn bị ta giam cầm—-" Y cười lạnh, ánh nhìn đầy tàn nhẫn: "Lấy thân phận là Liễu Uẩn Nịnh!"

      Ánh sáng trong mắt, như ngọn nến tàn trong gió, bị dập tắt......

      bi thương kiềm được mà ánh lên trong mắt, lan tỏa trong từng hơi thở của nàng rồi lan nhanh ra ngoài bóng đêm vô biên.

      Hiên Viên Kỳ ngẩn ra, tay khỏi nới lỏng, Liễu Vận Ngưng buông mắt, phút chốc, hình như có thứ gì đó trong suốt vừa lướt qua, lâu sau tìm đến và biến mất giữa màn đêm u tối.

      Ngẩng đầu, dung nhan thanh lệ vừa mới thoáng nét bi thương xuất nụ cười tươi, cứ như đó chỉ là ảo giác, nháy mắt biến biệt tăm.

      Buông mi mắt, nàng giúp chỉ chỉnh lại những lọn tóc rối, khẽ : "Là thiếp thân quá đáng, phu quân đừng để trong lòng."

      Hiên Viên Kỳ chau mày nhìn nàng, thể được cảm xúc ấy là gì, chỉ biết nhìn nàng chằm chằm, thấy dung nhan thanh lệ ấy như đeo chiếc mặt nạ, mang tất cả muộn phiền giấu sau nụ cười mỉm ấy.

      Lòng bất giác cảm thấy buồn lây.

      Nghiêm mặt, y : "Chỉ cần ngươi nghe lời, làm tốt vai diễn của mình, ta đương nhiên đối xử tệ với ngươi!"

      Động tác tay bỗng dừng lại, nàng ngẩng mặt, cười rất tươi: "Thiếp thân biết rồi."

      "Ngươi—-" Ngực cứng lại, nỗi phiền muộn tên tập kích y, y lạnh lùng hất tay nàng ra: "Đêm khuya, nghỉ ngơi !"

      Bàn tay bị y hất ra dừng lại giữa trung, bối rối, khó chịu.

      Liễu Vận Ngưng nghiêm mặt, chậm rãi thu tay về: "Để thiếp thân hầu hạ phu quân nghỉ ngơi!"

      Giọng dịu dàng thể nào làm dịu nỗi buồn phiền của y, ngược lại càng khiến nó lớn dần thêm, xoay người, y với vẻ thiếu kiên nhẫn: "Ngươi nghỉ trước , cần lo cho ta!"

      Thanh bỗng trở nên xa xôi, nàng ngẩng đầu, bóng y khuất khỏi tầm mắt, cánh cửa rộng mở, lay lất giữa gió đêm, tịch mịch khôn cùng.

      Nàng cười nhạt, nỗi buồn mặt nàng: "Dạ." Dẫu biết y sớm rồi, căn bản nghe thấy nàng gì, nhưng nàng vẫn cúi đầu : " đường cẩn thận."

      Hơi hơi ngẩng mặt, đập vào mắt là nóc phòng u tối, bỗng cảm thấy áp lực vô cùng, nàng như con cá bị bắt rời khỏi nước, thể thở nổi, tựa như muốn rời khỏi cõi đời.

      —- Hiên Viên Kỳ, ngươi mang ta rời khỏi cung, là vì muốn bỏ rơi ta lần nữa sao?

      Ánh nến lúc sáng lúc tối ngừng lay động hắt lên mặt nàng, trong cơn mơ hồ, có thứ chất lỏng trong suốt xẹt qua khóe mắt nàng, rồi chảy xuống hàng tóc mai để lại dấu vết —-

      Vầng trăng treo cao, ánh trăng thanh vắng chiếu xuống cửa sổ, như muốn soi sáng cả căn phòng.

      Thiếu nữ nằm giường co người, ôm chặt tấm chăn, nổi bật dưới ánh trăng là dung nhan thanh lệ như được nạm ngọc, trong suốt tỳ vết.

      Hắc y nam tử lẳng lặng đứng bên giường ngắm thiếu nữ, đôi mắt đen láy biến ảo ngừng.

      Chần chừ, y chậm rãi vươn tay, ve vuốt bên má của nàng, hoang mang bất giác ánh lên trong mắt, càng lúc càng sâu, càng lúc càng nặng.

      Cảm giác mềm mại và lành lạnh nơi tay, khiến y run lên, rụt tay về.

      Mắt lại khôi phục bình thản.

      —- Dẫu có giống đến đâu, cũng chỉ là thế thân.

      Quyết tâm buộc bản thân phải nguội lạnh, Hiên Viên Kỳ xoay người bỏ .

      Đêm khuya, nhưng y lại hề buồn ngủ.

      Sau khi ra ngoài, dù vẫn hiểu nỗi buồn ấy từ đâu mà đến, nhưng suy nghĩ của y dần được làm lạnh.

      Hiên Viên Kỳ ngồi xuống ghế, lấy mảnh giấy vẫn luôn mang theo bên mình, mở ra.

      Bên trong chỉ biết câu ngắn: "Ngư trầm nhạn yểu thiên nhai lộ, thủy tín nhân gian biệt ly khổ*." (* câu trong bài Tương Tư Khúc của Đái Thúc Luân, nghĩa là: cá bơi nhạn bay đằng chân trời, tin rằng biệt ly đời khổ)

      Đây là thứ mà hai năm trước, lúc y lần đầu gặp Liễu Uẩn Nịnh vô tình thấy nàng đánh rơi, y nhặt được, tính trả lại cho nàng, hai năm qua, nó hề rời y lấy lát.

      —- Liễu Uẩn Nịnh, lúc đó ngươi có người trong lòng rồi sao? Ngươi trốn hôn, cũng vì kẻ đó ư? Người mà ngươi thành thân cũng chính là người trong lòng của người sao?

      Mắt lóe sáng, mảnh giấy trong tay bị y làm nhăn.

      —- ngày nào đó, ta khiến ngươi cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh ta!
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 82
      Mắt lóe sáng, mảnh giấy trong tay bị y làm nhăn.

      —- ngày nào đó, ta khiến ngươi cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh ta!

      Cái bóng cao lớn vô hình trung tỏa khí lạnh cay nghiệt, xoay người, tầm mắt chuyển sang nhìn thiếu nữ nằm giường, ánh mắt càng thêm buốt giá.

      —- Y cũng chẳng bản thân đối với ả thế thân này là cảm giác gì, nhưng y biết , y thể thả nàng, tuyệt đối thể!

      Là hận ý cũng được, là chán ghét cũng thế, chỉ cần y muốn buông tay, nàng vĩnh viễn đừng mong thoát khỏi y!

      —- Vĩnh viễn đừng vọng tưởng!

      Bên ngoài cửa sổ, lại cơn gió lạnh nữa thổi đến, thân hình Hiên Viên Kỳ vừa động, dung nhan tuấn nháy mắt khôi phục bình tĩnh.

      Ngoài đình viện tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng gió rít gào ra, còn có tiếng tà áo bay phần phật: "Chủ tử!"

      hắc y nam tử lẳng lặng đứng ngoài cửa, giọng trầm thấp chút rụt rè: "Việc chủ tử bảo thuộc hạ tra có kết quả, La Tát Môn có bốn căn cứ, nếu muốn tiêu diệt hết tất cả, e rằng 'Sở Vân Hiên' cũng tổn thất nghiêm trọng, mong chủ tử minh xét!"

      Ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Kỳ tỏa khí lạnh cay nghiệt khiếp người, y nhìn hắc y nam tử, vẻ mặt hề biến sắc, hỏi: "Người thành thân cùng Liễu Uẩn Nịnh là môn chủ nào?"

      "Là môn chủ của Ám môn!"

      "......"

      Hắc y nam tử kiên nhẫn chờ chỉ thị của Hiên Viên Kỳ, y buông mắt, đứng thẳng lưng ở đó như khúc gỗ.

      "Truyền lệnh xuống dưới, diệt Ám môn là được rồi!"

      "Dạ!" Hắc y nam tử vừa chắp tay, vừa : "Còn nữa, Liễu Uẩn Nịnh và Hàn Tịnh Triệt về phía Bắc."

      "Tiếp tục phái người theo dõi, có gì quay về bẩm báo ngay!"

      "Vâng!"

      Hắc y nam tử rời cùng mệnh lệnh của Hiên Viên Kỳ, Hiên Viên Kỳ vẫn đứng bất động ở đó, ánh trăng thanh vắng chiếu xuống, nhưng lại hề chiếu xuống người y, bóng dáng ấy mình trong bóng đêm, tịch thành lời.

      Thiếu nữ giường chậm rãi mở mắt, đôi mắt trong vắt còn ngái ngủ, có nỗi buồn thể ra.

      khí buốt giác xâm chiếm phần da thiệt để ngoài chăn của nàng, nhưng nàng lại hề hay biết, nhìn cái bóng vừa cao ngạo vừa tịch đó đến ngẩn ngơ, trái tim đập nhanh trong lồng ngực nhói đau.

      Dưới ánh trăng thanh vắng, hắc y nam tử lẳng lặng đứng đó, còn thiếu nữ ngơ ngác nhìn.

      đêm ngủ......

      Ngày hôm sau, lúc Liễu Vận Ngưng tỉnh lại, trời sáng rồi, Hiên Viên Kỳ còn ở trong phòng.

      Lắc lắc cái đầu còn chưa chịu thanh tỉnh, Liễu Vận Ngưng ôm chăn ngồi dậy, quét mắt nhìn khắp phòng lượt, hề thấy người nàng cần tìm.

      biết đêm qua ngủ lại lúc nào, chỉ nhớ trước khi thiếp , Hiên Viên Kỳ vẫn chưa lên giường ngủ, sáng nay cũng chẳng thấy bóng dáng y đâu.

      Liễu Vận Ngưng điều chỉnh lại tâm tình, xuống giường mặc đồ.

      Lúc buộc mái tóc đen nhánh lại, nàng nhìn hình ảnh mình phản chiếu trước gương, có phần né tránh.

      'Cốc, cốc, cốc' tiếng gõ cửa bỗng truyền đến, Liễu Vận Ngưng hoàn hồn, người ấy đẩy cửa bước vào: "Công tử, Hiên chủ dặn nô tỳ rửa mặt chải đầu."

      "Ồ?" Tỳ nữ kia thấy Liễu Vận Ngưng rửa mặt chải đầu xong xuôi, : "Công tử rời giường sớm thế?" Nàng còn định đưa Liễu Vận Ngưng chậu nước ấm tay mà!

      " phải phiền ngươi, ngươi , cần lo cho ta." Liễu Vận Ngưng cười : "Chậu nước ấm để ở đó là được rồi."

      "Ưm!" Tỳ nữ mỉm cười: "Công tử đừng làm khó nô tỳ, nếu để Hiên chủ biết nô tỳ chăm sóc người chu đáo, nô tỳ bị phạt mất."

      "Vậy à......" Nàng ngẫm nghĩ, rồi : "Vậy ngươi đến chải đầu giúp ta , ta cách nào tém gọn hai hàng tóc mai được, đến giờ đầu vẫn chưa chải xong đây." Lời nàng lòng, tuy miễn cưỡng buộc gọn tóc lại, nhưng vẫn cảm thấy kỳ kỳ sao ấy.

      "Công tử cần khách khí, chăm sóc công tử là trách nhiệm của nô tỳ mà!" Tỳ nữ khẽ mỉm cười bước đến bên Liễu Vận Ngưng, buông chậu nước trong tay xuống, rồi nàng cầm lấy cây lược gỗ trong tay Liễu Vận Ngưng, động tác nhàng thuần thục.

      Liễu Vận Ngưng lẳng lặng nhìn bóng hai người phản chiếu trước gương, bỗng hỏi: "Hiên chủ của các người đâu?"

      "Sáng sớm nay Hiên chủ ra ngoài rồi, ra mấy năm rồi Hiên chủ về, ngày hôm qua khi thấy người khiến cho phần đông phải ngạc nhiên đó!"

      "A, đúng rồi, công tử chắc là rất được Hiên chủ thích nhỉ, nếu y đưa người đến đây, còn cho người ở lại trong phòng y." Tỳ nữ mím môi cười mờ ám: "Nô tỳ ngờ, ra Hiên chủ......Ha ha......" Nàng hết, chỉ mỉm cười mờ ám, tiếp lời: "Chuyện này chắc chắn khiến nhiều nữ tử đau lòng chết mất."

      Liễu Vận Ngưng biết nàng hiểu lầm, nhưng hề có ý giải thích, cười khẽ, ngồi nghe nàng cho hết.

      "Nếu quan hệ giữa công tử và Hiên chủ mật thiết như vậy, vậy công tử có biết mấy năm nay Hiên chủ đâu ?"

      Nàng đáp: "Ta chỉ mới quen y được vài tháng!"

      "A?" Thanh của tỳ nữ nghe có vẻ thất vọng: " đáng tiếc, 'Sở Vân Hiên' sáng lập được mười năm rồi, nhưng người trong Hiên ai biết lai lịch của Hiên chủ ra sao, chúng ta còn đoán thân phận của Hiên chủ là gì nữa đó!"

      Nghe những lời của nàng, Liễu Vận Ngưng có hơi kinh ngạc.

      —- Xem ra, người ở đây hề hay thân phận của Hiên Viên Kỳ là gì, vậy Hiên Viên Kỳ làm thế nào lại trở thành Hiên chủ của 'Sở Vân Hiên' được?

      Nàng ra nghi vấn của mình, tỳ nữ ngẫm nghĩ rồi : "Nô tỳ cũng biết nữa, nô tỳ được người trong Hiên nhặt về cách đây mấy năm, nghe những người trong Hiên lại, danh hiệu 'Sở Vân Hiên' là do Hiên chủ đặt." đến vế sau, mắt của tỳ nữ sáng kinh người, đầy sùng bái: "Năm ấy nghe đâu mẫu thân của Hiên chủ bị kẻ gian hãm hại, gia đạo cũng sa sút, lúc trốn đến đây được Hiên chủ tiền nhiệm của 'Sở Vân Hiên' cứu, sau khi Hiên chủ qua đời, Hiên chủ tại kế thừa."

      "Đương nhiên Hiên chủ khiến Hiên chủ tiền nhiệm thất vọng, y khiến 'Sở Vân Hiên' càng thêm xuất sắc."

      Tỳ nữ hơi dài, Liễu Vận Ngưng chỉ cắt ngang khi cần hỏi mà thôi.

      —- Hiên Viên Kỳ từng bị kẻ gian hãm hại? Còn trốn đến nơi hẻo lánh như vậy?

      Thông tin này khiến nàng choáng váng: "Sao y lại bị kẻ gian hãm hại?"

      "Chuyện này nô tỳ cũng biết nữa, nếu công tử muốn biết, có thể trực tiếp hỏi Hiên chủ!"

      "......" Ánh mắt trở nên ảm đạm, Liễu Vận Ngưng trầm mặc.

      —- Cho dù ta có hỏi, Hiên Viên Kỳ cũng cho ta đâu nhỉ?

      "Được rồi, công tử, người xem xem còn chỗ nào hài lòng nữa ?" Thanh của tỳ nữ kéo dòng suy nghĩ của nàng về, ngẩng đầu nhìn bóng mình phản chiếu trước gương, nàng cười cười, : "Được rồi."

      "Vậy công tử chờ chút, nô tỳ mang bữa sáng đến cho công tử ngay!"

      Tỳ nữ vừa , Liễu Vận Ngưng ngồi trước bàn trang điểm chặp, sắc mặt bỗng chuyển trắng.

      Mồ hôi chảy từ hai bên trán nàng xuống, từng giọt từng giọt, tay đặt đùi tự chủ được nắm chặt lại, còn run rẩy kịch liệt.

      Nàng vật vã, cố bước đến bên giường, nàng hiểu dược lý nên biết, 'Mộng Thệ' trong người nàng rốt cục phát tác.

      Cơn đau như lũ kiến bò trong xương, bò vào tim, như cơn song lớn bao phủ nàng, từng chút từng chút , mọi vật trước mắt dần trở nên mơ hồ, mồ hôi chảy từ trán nàng xuống, kiến bò trong xương, quả giống đau bình thường!

      Nàng thầm cười khổ, chân cẩn thận vấp phải ghế, cả người ngã lăn ra đất, cơn đau tập kích nàng ngày mãnh liệt, nàng đau đến co người lại.

      Nàng biết khoảng thời gian 'Mộng Thệ' phát tác dài, qua mau thôi, nhưng giờ đây nàng lại cảm thấy nó như kéo dài nghìn năm vạn năm, khiến nàng chịu nổi.

      biết qua bao lâu, có lẽ là trong nháy mắt, cũng có lẽ là khắc sau, cơn đau dịu xuống, nàng mở mắt mịt mờ, ngây ra nhìn nóc phòng tối đen.

      —- Chẳng lẽ cả đời ta, phải tiếp tục chịu đựng nữa sao?
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 83
      biết qua bao lâu, có lẽ là trong nháy mắt, cũng có lẽ là khắc sau, cơn đau dịu xuống, nàng mở mắt mịt mờ, ngây ra nhìn nóc phòng tối đen.

      —- Chẳng lẽ cả đời ta, phải tiếp tục chịu đựng nữa sao?

      "Làm gì đó?" giọng nam miễn cưỡng vang lên, Liễu Vận Ngưng quay đầu, quả nhiên lại thấy Hàn Thiếu Lăng ngồi dựa bệ cửa sổ, như cười như nhìn nàng: "Theo ta chẳng phải tốt hơn sao?"

      " theo ta, phải thống khổ, tại sao lại đồng ý? Chẳng lẽ ngươi còn chưa chịu dập tắt hy vọng? Hay là cho rằng ngày nào đó Hiên Viên Kỳ thương ngươi?"

      Liễu Vận Ngưng hờ hững dời mắt, thèm để ý đến y.

      —- Loại người ngả ngớn này, lúc nào cũng là loại người ta đối phó nổi.

      Vả lại —-

      Cúi thấp mặt, tức giận thoáng nơi đáy mắt, rồi nhanh chóng biến mất.

      —- Ta thể nào quên những việc y làm với ta mỗi lần gặp nhau.

      " ngờ nha!" Y nhìn quanh: "Hiên Viên Kỳ lại là Hiên chủ của 'Sở Vân Hiên'!"

      "Chuyện ngươi thể ngờ còn nhiều lắm!"

      "Ồ? Vậy sao?"

      Hàn Thiếu Lăng nhảy khỏi bệ cửa sổ, đứng xa nhìn Liễu Vận Ngưng đứng dậy cách chật vật, thấy bộ dạng khốn khổ của nàng hiếm khi có lòng tốt vươn tay dìu, Liễu Vận Ngưng né tránh cánh tay của y, chống tay xuống giường để đứng dậy.

      Nhún nhún vai, Hàn Thiếu Lăng tỏ vẻ bất cần, ngồi xuống ghế, đảo khách thành chủ, hề dời mắt khỏi Liễu Vận Ngưng, thấy vẻ mặt tái nhợt lạ thường phủ kín mồ hôi của nàng, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra: "Thế nào? Cảm thụ 'Mộng Thệ' mấy dễ chịu phải ?"

      "Dễ chịu hay , ngươi tự thử phải hơn sao?"

      "A, ta rảnh đến vậy!" Y liếc nàng cái, cười mấy thiện chí: "Ta chờ ngươi tự nghiệm ra, nhớ báo cho ta nhá!"

      "Tiếc đấy, ta cũng rảnh!" 'Mộng Thệ' tuy ngừng phát tác, nhưng toàn thân vẫn còn yếu nhược vô lực, nàng nghiến răng, hận bản thân sao thể chịu nổi kích.

      Hàn Thiếu Lăng nhìn nàng chằm chằm, trong đôi mắt tà mị bỗng xuất nét phức tạp, đảo mắt liền bình tĩnh trở lại, dùng giọng điệu đầy tà khí: "Ngươi muốn rời khỏi Hiên Viên Kỳ, chẳng lẽ là vì còn ôm mộng với y sao?"

      "......"

      "Bản thân ngươi chắc cũng phải hiểu chứ? Nếu là lòng, y sớm ngươi từ lâu, há còn chờ đến giờ?"

      Liễu Vận Ngưng lau mồ hôi trán, vẻ mặt vô cảm: "Ta , đơn giản là vì ta muốn rời , liên quan đến Hiên Viên Kỳ, ngươi bất tất phải dùng phép khích tướng, vô ích thôi."

      " vô ích?" Hàn Thiếu Lăng cân nhắc: "Vậy tối hôm qua ai là người ngồi đây mình tỏ vẻ thất vọng tổn thương trong căn phòng u tối này?"

      "Ngươi vẫn luôn ở đây?" Liễu Vận Ngưng tỏ thái độ lạnh lùng, đôi mày thanh tú chau lại: "Rốt cục ngươi muốn làm cái gì? Cứ luôn miệng muốn ta theo ngươi, đừng có là vì thích ta, lấy cái cớ buồn cười như vậy ta tin đâu."

      "Há, tại sao tin? Dù sao ngươi cũng là Đại mỹ nhân hiếm thấy nha! Ta vừa gặp ngươi cũng chẳng có gì là lạ."

      "Đáng tiếc ta lại tin!"

      "Ôi! Mỹ nhân làm ta bị tổn thương nha!" Thấy y cố ý giả vờ thất vọng tổn thương, Liễu Vận Ngưng tỏ ra thiếu kiên nhẫn: "Nếu ngươi còn chuyện gì nữa, làm ơn ngay cho!"

      "Được rồi, được rồi, ta với ngươi là được, mỹ nhân đừng nóng mà!" Hàn Thiếu Lăng cười hì hì, quạt xếp trong tay bỗng chuyển đến, chẳng biết y ra tay lúc nào, khi Liễu Vận Ngưng hồi thần cái quạt xếp được đặt dưới cằm nàng: "Ai bảo gần đây ta lại bận bịu đến vậy, còn hiếm khi gặp người khiến ta cảm thấy hứng thú, đương nhiên là theo nàng ấy cảm thấy tốt hơn nhiều!"

      Dứt lời, y cười tà, thèm để ý đến ánh mắt sắc lạnh của Liễu Vận Ngưng, thanh trầm thấp: "Ta nhớ nụ hôn ấy lắm đó!"

      tức giận bùng lên trong mắt nàng, sắc mặt vốn tái nhợt bỗng chuyển đỏ: "Tùy ý cợt nhả ta như thế, chính là thứ mà ngươi gọi là thích sao?"

      —- Loại tình cảm rẻ mạt này, ta thèm đâu!

      "Ha!" Y lại cười, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, giọng trầm thấp đầy chân thành: "Nhìn ngươi kìa, trông chẳng khỏe mạnh chút nào cả."

      Liễu Vận Ngưng ngẩn ra.

      Y tiếp lời: "Thân là đệ tử của 'Dược Vương', sao trông yếu đuối thế?"

      "Ngươi......"

      "Được rồi, ta nhiều lời nữa, tuy ta bảo gần đây rảnh, nhưng chuyện này có nghĩa ta làm xong chuyện gì!" Dứt lời, y lại nhảy lên bệ cửa sổ, lúc sắp , y xoay người : "Liễu Vận Ngưng, tốt nhất ngươi cũng nên chuẩn bị , những thứ mà Hàn Thiếu Lăng ta muốn có, ta luôn bị tình thế bắt buộc!"

      rồi, y tính lưu lại nữa, cũng như khi đến, nháy mắt thấy bóng dáng đâu nữa.

      được vài bước, Hàn Thiếu Lăng cách phòng Liễu Vận Ngưng ở khá xa, y vốn định dừng lại, cho đến khi ra khỏi 'Sở Vân Hiên', y mới chậm rãi xoay người, đứng nóc nhà đằng xa, trông về phía gian phòng khuất dạng.

      Ánh mắt tà mị lúc này lắng đọng nét phức tạp.

      —- Liễu Vận Ngưng, Liễu Vận Ngưng.

      Mặc niệm hồi lâu, y bỗng cười, trong đầu lại xuất khuôn mặt thanh lệ mỉm cười, còn có đôi mắt nửa như cười, nửa như khóc kia nữa.

      "Lòng đau đến vậy, tại sao còn chưa chịu rời ?"

      Lời tự đáy lòng bị gió thổi bay, quay đầu lại, cái bóng ngạo nghễ đứng trước gió còn nóc nhà nữa
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :