1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 74
      Trời chiều ngả về Tây, nơi chân trời xa xôi nhuộm màu đỏ tươi, đỏ hơn cả lửa, bông tuyết rơi đầy vùng, ánh tà dương chiếu xuống mặt đất, làm kẻ khác lóa mắt.

      Người đường khi ghé ngang khách điếm 'Duyệt Lai', thể kiềm được kiểng chân nhìn vào gian phòng ở lầu hai.

      "Bình thường bảo ngươi cùng dạo phố làm như ta muốn đòi mạng ngươi vậy, sao hôm nay lại chủ động dẫn ta dạo thế?" Nữ tử trẻ tuổi ngồi trong phòng oán giận với nam tử trẻ tuổi, khẩu khí tuy oán giận, nhưng khó nhận ra được hưng phấn trong lòng nàng.

      "Hôm nay khác!" Nam tử trẻ tuổi lơ đãng đáp, lướt mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      "Khác cái gì?" Nữ tử trẻ tuổi , đảo mắt nhìn nam tử trẻ tuổi vốn nghe nàng gì, bất giác dậm chân, giận lẫy: "Rốt cục ngươi nhìn cái gì ở nạoài đó? Ngồi lơ đễnh cả ngày rồi! Có cái gì đẹp à? Dẫn ta dạo khó đến vậy sao?"

      "Ôi, phải mà." Bị nàng quát trận, nam tử trẻ tuổi cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt nhìn gian phòng đối diện, nhìn nữ tử trẻ tuổi, lấy lòng: "Chẳng qua ta nghe người ta , ở khách điếm Duyệt Lai này có hai nhân vật tầm cỡ, nên có hơi tò mò mà thôi."

      "Nhân vật tầm cỡ?" Nghe y vậy, nữ tử trẻ tuổi đè nén cơn giận, nghi ngờ nhìn nam tử trẻ tuổi rồi quay đầu nhìn sang phía bên kia: "Nhân vật tầm cỡ nào? Sao ta chưa từng nghe qua?"

      "Nghe đâu—"Nam tử trẻ tuổi ghé sát tai nàng tỏ vẻ thần bí, thanh chưa từng thấy, : "Hôm nay có đôi phu thê trẻ tuổi đến Duyệt Lai khách điếm, nghe , tuy nam tử kia thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng mà những nữ tử nào gặp y cũng đều bị câu mất hồn."

      " ?" Nữ tử trẻ tuổi nghe y có hơi tò mò, truy vấn.

      "Bọn họ bảo thế, ta còn chưa thấy sao biết được chứ?" Nam tử trẻ tuổi nghiến răng, như phục, rồi thay đổi vẻ mặt khát khao: "Mà nghe đâu thê tử của y còn đẹp hơn cả thiên nữ hạ phàm." Y cảm khái, xem vẻ mặt ngày càng xị xuống của nữ tử trẻ tuổi.

      "Theo ta đây mới là ý định chính của ngươi."

      "A?" Nam tử trẻ tuổi bừng tỉnh, quay đầu nhìn vẻ mặt tối sầm khác thường của nữ tử: ", có đâu, có ai mà đẹp hơn nương tử chư, ha ha."

      "Hừ!" Nữ tử trẻ tuổi bẻ tay 'răng rắc': "Ta thấy ngươi hình như muốn chết."

      "A—" Nam tử trẻ tuổi chạy trối chết: "Cứu mạng! MƯU sát phu quân kìa!"

      Tiếng ồn ào dù cách đó rất xa nhưng vẫn ngừng truyền qua cửa sổ, nữ tử nằm giường giật giật hàng mi, như bị thanh tranh cãi ầm ĩ kia đánh thức.

      Hàng lông mi dày cộm của nàng rung động, mi mắt khẽ mở, ánh mắt hãy còn mông lung, mờ mịt nhìn bốn bề xa lạ.

      "Tỉnh rồi?" Giọng trầm thấp vang lên bên tai, nàng hoảng sợ, quay đầu nhìn, thân thể bất giác rụt lùi.

      Đợi đến khi nàng nhìn người nằm bên cạnh là ai, nàng khỏi giật mình: "Bệ, bệ hạ? Sao người lại " Sửng sốt qua , nàng vội ngồi dậy, ngờ cánh tay của y vẫn giữ chặt eo nàng, để nàng nhúc nhích: "Đừng lộn xộn." Liếc nàng cái, tiếp lời: "Là trẫm sao? Ngươi hy vọng người nằm cạnh ngươi là kẻ khác à?"

      "Đâu có!" Nàng nhanh nhảu đáp, nhớ đến chuyện xảy ra trước đó, khỏi hỏi: "Sao chúng ta lại ở đây?" Nàng nhớ trước khi thiếp , cả hai còn ở trong hang động, tại sao khi tỉnh lại lại ở đây?"

      "Ảnh vệ tìm thấy chúng ta."

      "À!" Nàng lên tiếng, thận trọng quan sát sắc mặt của Hiên Viên Kỳ, rồi hỏi: "Chất độc còn sót lại vai bệ hạ khử hết rồi?"

      Y chỉ bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu khiến nàng khó hiểu.

      "Bệ hạ—"

      "Ngươi lo lắng sao?" Y bỗng hỏi, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Liễu Vận Ngưng, lúc nàng nghe câu hỏi đó, nàng chỉ nhìn y ngơ ngác, nhất thời thốt nên lời.
      Hiên Viên Kỳ có kiên nhẫn ngồi chờ, kéo nàng lại, ôm nàng vào lòng.

      Giật mình hoàn hồn, Liễu Vận Ngưng cúi đầu, im lặng để mặc cho y ôm.

      — Ta nghĩ, ta chỉ cần là phi tử nghe lời là đủ rồi, còn những thứ khác, ta cần biết.

      Y ôm chặt nữ tử trong lòng, cúi đầu nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn nhu mì của nàng, bỗng nhớ tới đêm động phòng hoa chúc, nữ tử vận giá y* màu đỏ, dưới chiếc khăn trùm đầu là vẻ mặt và nụ cười nhạt hạnh phúc, còn cả, ánh mắt bỗng mất hồn của nàng sau khi nghe những lời tàn nhẫn đả thương người của y -— (*trang phục cưới)

      "Từ khi nàng mười bốn tuổi cùng sư phụ dạo chơi tứ hải, chưa từng quay về phủ Thừa tướng lần nào, rồi cách đấy mấy hôm trước ngày thành thân, được Nhị phu nhân của Liễu Thừa tướng phái người triệu về phủ. Sau đó nữa, như bệ hạ biết, nàng tiến cung thay Liễu uẩn Nịnh—"

      Lời của Ảnh vệ vẫn luẩn quẩn trong đầu y, ánh mắt sa sầm. Y bỗng ôm nàng chặt hơn, đôi mắt đen láy nhìn xoáy vào đôi mắt trầm tĩnh đầy ưu tư của nàng, thấy đôi mắt ấy vẫn giữ vẻ ôn hòa, chút gỢn sóng, giọng khản đặc, hỏi: "Chuyện lấy ta, trước đấy ngươi hề hay biết, phải ?"

      Đối diện với câu hỏi của y, nàng chỉ cụp mi mắt, lẳng lặng nhìn y: "Sao bệ hạ lại hỏi vậy?"

      "Ngươi mau trả lời ta, đúng hay ?" Y ôm chặt lấy nàng, nét phức tạp thoáng trong mắt, thoạt trông bất lực.

      Nàng nâng mắt, suy nghĩ mông lung —

      Đúng hay , chắc còn quan trọng nữa rồi?
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 75
      Nàng nâng mắt, suy nghĩ mông lung —-

      Đúng hay , chắc còn quan trọng nữa rồi?

      "Trả lời ta, đúng hay ?" Y hỏi lại lần nữa, kiên nhẫn chờ câu trả lời của nàng, tia sáng trong mắt nổi bật dưới ánh tà dương ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến kẻ khác thể nhìn thẳng vào mắt y.

      Liễu Vận Ngưng cười ảm đạm, dời mắt, dịu dàng : "Đúng hay , vốn quan trọng, phải sao?" tự giễu thoáng mặt nàng: "Kết quả là ta vẫn tiến cung thay Liễu Uẩn Nịnh."

      "......"

      :v1:

      Ánh tà dương ngoài cửa sổ hắt lên mặt nàng, biểu cảm của nàng trở nên mờ nhạt dưới thứ ánh sáng lóa mắt đó, khiến kẻ khác có cảm giác được chân cho lắm.

      Hiên Viên Kỳ nhìn vẻ mặt ôn hòa của nàng mà gì, nó giống như cái mặt nạ, ngăn nàng với thế giới bên ngoài.

      :v4:

      Nhớ đến vẻ mặt thẹn thùng dưới khăn trùm đầu màu đỏ, biểu cảm tuy nhạt, nhưng là .

      Trong đầu lần lượt xuất hai khuôn mặt giống nhau, nhưng hai biểu cảm hoàn toàn khác, tim y như thắt lại, đau cực kỳ.

      Y chau mày vì cái cảm giác xa lạ nổi lên trong lòng.

      —- Y mà lại dễ dàng chịu ảnh hưởng từ nàng!

      Đôi mắt đen láy thâm trầm như cái hồ sâu, giây tiếp theo, y nắm lấy cằm của nàng, cúi đầu, hung hăng nhìn nàng, ánh mắt khó nén phẫn nộ và bối rối: "Đừng mộng tưởng hão huyền rằng trẫm áy náy với ngươi về điều này, có trách cũng chỉ có thể trách phụ thân của ngươi, ngươi nghe đây, bất luận trước đó ngươi có biết hay , ngươi vĩnh viễn thể thay thế được Liễu Uẩn Nịnh!"

      Khi con người che giấu lúng túng hay bối rối của bản thân, luôn chọn cách làm tổn thương người khác, và cứ nghĩ dù tổn thương như thế nào, đều có thể mượn thời gian cho qua chuyện, nhưng khi mất rồi hề nghĩ, có những lúc, thời gian phải là thứ vạn năng để xóa nhòa tất cả.

      :v3:

      Lúc Hiên Viên Kỳ vậy, y thể ngờ, những lời của y, đối với số người mà , bất luận ra sao cũng có cách nào mượn thời gian để cho qua được, thay vào đó còn bị khắc thêm vết thương nữa vào lòng, chỉ có thể thối rữa dần theo thời gian, vĩnh viễn có cách nào khỏi hẳn.

      Vốn tưởng bản thân còn để ý đến nữa, nhưng ngờ, trước sau vẫn tự đánh giá bản thân quá cao.

      Liễu Vận Ngưng cúi đầu, lẳng lặng cười: "Vâng, bệ hạ phải lắm, thần thiếp nhớ ."

      —- Từ sau khi mẫu thân qua đời, ta dám mộng tưởng hão huyền nữa rồi, và từ trước đó, ta biết, chỉ có học mới đánh mất hy vọng, vĩnh viễn sợ thất vọng, bởi lẽ ta cũng trải qua nỗi thất vọng gần như tuyệt vọng rồi......

      —- nên để bản thân phạm sai lầm lần nữa.

      Nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, Hiên Viên Kỳ nới lỏng tay, ngồi dậy, giường bên ấm bỗng trở nên lạnh lẽo, gió lạnh thổi đến, Liễu Vận Ngưng kiềm được mà rùng mình cái.

      Nàng ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Kỳ, vẻ mặt hoang mang: "Bệ hạ?"

      " giờ ở ngoài cung, cần gọi ta là bệ hạ, cứ gọi phu quân như trước là được." Y quay lưng về phía nàng, mặc đồ vào, giọng điệu bình thản.

      "Bệ...... Phu quân, hay để thiếp thân giúp người nhé!" Dứt lời, nàng vừa định đứng dậy, cơn đau từ cổ chân truyền đến, lập tức ngã xuống giường.

      Thanh Hiên Viên Kỳ khẽ truyền đến: "Đại phụ chân của ngươi bị trật khớp lúc rơi xuống vách núi, còn miễn cưỡng lâu tuyết, nếu tĩnh dưỡng tốt thể đứng được như trước nữa."

      Lúc này Liễu Vận Ngưng mới biết, khi tỉnh lại dưới vực toàn thân nàng chỗ nào cũng đau nhức, nên nàng hề chú ý đến cổ chân, giờ sau khi nghỉ ngơi, cơn đau ở những chỗ khác dịu , nên cơn đau ở cổ chân lại càng thể xem .

      ngồi phân tâm, Hiên Viên Kỳ mặc xiêm y xong, chuẩn bị ra ngoài, thấy bóng y rời chút do dự, Liễu Vận Ngưng quên ngay cái cổ chân đau, nhìn cánh cửa người, vẻ mặt bình thản như hồ nước tĩnh lặng ngàn năm, ngay cả gợn sóng cũng thấy.

      Chậm rãi ngồi dậy, nàng co gối, thận trọng thu cổ chân lại cách đoan trang, rồi khẽ thở dài.

      —- Cũng may nghiêm trọng mấy, bệnh cũng giảm bớt, đại khái sau này chỉ trở đau , hai lần thôi.

      nghĩ ngợi, cửa sổ bỗng bị gió thổi tung, Liễu Vận Ngưng ngẩng đầu, chỉ cảm thấy có cái bóng bao trùm lấy mình.

      Bị bóng đen bao trùm lấy, Liễu Vận Ngưng nhúc nhích, nàng xoa xoa cổ chân, bình tĩnh hỏi: "Ngươi lại đến đây làm gì?"

      "......"

      Người đó trả lời, vẫn đứng yên ở đấy.

      Liễu Vận Ngưng dừng tay, rúc chân vào trong chăn, nghênh đón ánh mắt thâm trầm của người đó: " nam quả nữ ở chung phòng được ổn lắm!"

      Người đó sải bước, đứng trước mặt nàng: "Lần trước ta bảo muốn dẫn ngươi , tại sao ngươi lại chịu?"

      "......"

      "Ta thấy Hiên Viên Kỳ đối xử với ngươi đâu có tốt, ngươi đâu cần phải ở đây chịu ấm ức."

      Liễu Vận Ngưng nhìn y, giọng lạnh tanh: "Y đối đãi với ta ra sao, có liên quan gì đến ngươi?"

      "Đúng là liên quan gì đến ta, nhưng—-" Y bỗng cười, ghé sát tai nàng: "Ai bảo ta cảm thấy ngươi quá đỗi thú vị?"
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 76
      "Đúng là liên quan gì đến ta, nhưng—-" Y bỗng cười, ghé sát tai nàng: "Ai bảo ta cảm thấy ngươi quá đỗi thú vị?"

      Liễu Vận Ngưng quay mặt , né tránh hơi thở của y, lạnh nhạt hỏi: "Ta có nên cảm thấy vinh hạnh hay ?"

      Y cười, giọng điệu cuồng ngạo: "Đương nhiên là nên, những người lọt vào mắt ta, nhiều nha!"

      Liễu Vận Ngưng cũng cười, nụ cười mỉm, phút chốc, cả căn phòng tối mù như rực sáng, người đó có hơi ngây ra, đôi mắt đen láy thoáng ý loạn tình mê, hồi lâu mới chịu hoàn hồn, khỏi ho khụ khụ, hỏi: "Ngươi cười là vì cảm thấy vinh hạnh?"

      "Tại sao ta phải cảm thấy vinh hạnh?" Liễu Vận Ngưng hỏi ngược lại y: "Ngươi ta thú vị, e là bởi vì cái danh đệ tử của 'Dược Vương' có phải ?"

      Y ngẩn ra, cười sặc sụa: " hổ là đệ tử của 'Dược Vương', đúng là lạnh lùng thông minh, sau ngày hôm ấy uổng công ta nhớ ngươi mãi quên!"

      "Công tử quá khen."

      "Há!" Y cười tà: "Sao ngươi lại biết ta đến vì quý danh của sư phụ ngươi? Ta nhớ là mình vẫn chưa gì mà?"

      "Sau khi biết ta phải là Liễu Uẩn Nịnh, chắc ngươi cho người điều tra ta rồi, đúng chứ?"

      "Ha ha, ngươi thông minh đó!" Y vỗ tay cười , đôi mắt hồ đào hiển tán thưởng: "Lời ta ngày ấy, giờ vẫn còn hiệu lực nha!"

      "......"

      "Theo ta , được sao?" Y lại ghé sát tai nàng: "Ở Hoàng cung, chỉ làm mai tài hoa của ngươi thôi, ngươi cam tâm ngồi ở đó chờ hồng nhan dần mất sao?"

      Từng lời của y truyền vào lòng nàng, bề ngoài tuy bình tĩnh, nhưng thâm tâm lại nổi sóng, làm cách nào cũng thể bình tĩnh nổi nữa.

      —- ai biết, người muốn rời khỏi đó nhất, chính là ta! Lại càng ai biết được, người muốn chạy trốn thực nhất, cũng là ta! Nếu có cơ hội trốn tránh, ta rời tiếc giá nào.

      Nhưng mà —-

      hoang mang trong mắt biến mất, nàng nhìn nhìn người đó, cười ảm đạm, lắc đầu: "Ta thể ."

      —- Trước đây Nhị nương dùng ta để đổi trắng thay đen, tiến cung thay Liễu Uẩn Nịnh, e là vì suy nghĩ cho hơn ba trăm mạng người Liễu gia, nếu hôm nay ta rời , chỉ sợ dưới cơn thịnh nộ của vị Đế Vương này, cả Liễu gia phải chịu liên lụy.

      Phụ thân có thể bất nghĩa với nàng, nhưng nàng thể bất nhân với người.

      Là bởi vì nàng, mà phụ thân mới mất nương tử mà người nhất.

      "Ngươi , ta theo ngươi đâu."

      —- Dù cho ngày nào đó có rời , ta cũng tự rời , cần trợ giúp của bất kỳ ai.

      Thấy nàng từ chối, mắt người đó lóe sáng, khỏi cúi người, vây hãm nàng trong lòng, nhìn nàng, trấn định : "Hiên Viên Kỳ biết quý trọng ngươi, đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi vẫn muốn rời khỏi y, phải chăng là vì luyến tiếc vinh hoa phú quý trong cung?"

      Đối diện với chất vấn của y, Liễu Vận Ngưng né cũng chẳng tránh, nhìn thẳng vào mắt y, đáp: "Đúng hay , có liên quan gì đến ngươi?"

      "Ha! Lại hỏi có liên quan gì đến ta." Y cười ta, nhưng mắt lại cười: "Ngươi lời này với ta hai lần rồi, nên biết rằng, cho đến giờ vẫn chưa có ai dám từ chối ta!"

      "Vậy ta đây làm người đầu tiên, được sao?"

      "Ha ha!" Y nhịn được bật cười, cười xong bỗng nghiêm mặt: "Nếu ngươi luyến tiếc cuộc sống phú quý trong Hoàng cung đến vậy, được lắm!"

      "Hả?" Nàng ngẩng mặt nhìn y, ánh mắt khó hiểu.

      "Chỉ cần ngươi theo ta, ta có thể cam đoan, ngươi muốn cuộc sống thế nào ta cũng có thể cho ngươi, thậm chí xa xỉ hơn, xa hoa hơn cuộc sống trong Hoàng cung."

      "Đa tạ ưu ái của công tử, nhưng ta vẫn muốn theo ngươi." Nàng còn kiên nhẫn nữa, đẩy y ra tỏ ý muốn đứng dậy.

      Nheo nheo mắt, y bắt lấy hai tay của nàng, dùng sức ngăn nàng lại, để nàng thể động dậy: "Tại sao?"

      Hai tay Liễu Vận Ngưng bị y giữ chặt, thể phản kháng, chỉ có thể mở miệng : " tại sao cả, đơn giản là vì muốn theo ngươi thôi."

      Toàn thân thể động đậy khiến nàng có hơi hoảng loạn. Như bị quản chế, đây là lần đầu tiên nàng rơi vào tình thế này.

      Nghe những lời Liễu Vận Ngưng , y cười lạnh: "Ngươi từ chối là vì ta quyền thế?"

      "Ngươi buông ra !" Nàng giãy tay, chau mày thiếu kiên nhẫn.

      thèm nghe nàng , thấy nàng phản kháng, ánh mắt y nguội lạnh, nụ cười càng thêm thâm tà: " lòng muốn theo ta sao? Sau này đừng có mà hối hận đó!" Dứt lời, động tác kế tiếp, là cúi người, trước ánh mắt nghi ngờ của Liễu Vận Ngưng, bạc môi tiến đến, luồn đầu lưỡi vào chút khách khí, trở mình quấy rối!

      Hơi thở ấm áp tập kích, Liễu Vận Ngưng thấy hành động đó của y, sửng sốt đến độ thể nhúc nhích, ngơ ngác mặc người đó luồn đầu lưỡi vào miệng mình, công thành đoạt đất —-

      Rất lâu rất lâu sau, lúc Liễu Vận Ngưng nghĩ mình chết vì ngạt thở, cả người bỗng, người đó rời giường, đứng dậy cười tà nhìn nàng, : "Mùi vị tệ nha! Ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với ngươi."

      "Ngươi......" Liễu Vận Ngưng vừa sợ vừa tức, bình thường nhanh mồm nhanh miệng, giờ chỉ có thể buông mắt nén giận.

      "Nhớ kỹ, ta tên Hàn Thiếu Lăng nha!" Đạp đất, y phóng ra ngoài cửa sổ, thanh đầy tà khí đâu đây: "Ta rất mong chờ lần gặp ngươi kế tiếp nha!"
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 77
      "Nhớ kỹ, ta tên Hàn Thiếu Lăng nha!" Đạp đất, y phóng ra ngoài cửa sổ, thanh đầy tà khí đâu đây: "Ta rất mong chờ lần gặp ngươi kế tiếp nha!"

      Liễu Vận Ngưng bụm mặt, ngọn lửa giận cháy lên trong đôi mắt bình tĩnh, trợn mắt nhìn theo bóng người đó biến mất ngoài cửa sổ, chưa từng dời mắt.

      Bỗng, cánh cửa phòng chạm trỗ hoa văn tinh xảo bị đẩy vào, kêu 'cọt kẹt'.

      Liễu Vận Ngưng thoáng kinh ngạc, đảo mắt nhìn theo.

      Hiên Viên Kỳ cầm mâm thức ăn, đứng ở cửa sổ với vẻ mặt u ám, đôi mắt đen láy sâu thấy đáy.

      Liễu Vận Ngưng khẽ run lên, đưa tay sờ sờ đôi môi còn hơi đau, bất đắc dĩ cười khổ.

      —- Hàn Thiếu Lăng, ngươi hại chết ta rồi!

      "Y là ai?" Thanh lạnh lùng, chút ấm áp truyền đến, Liễu Vận Ngưng cúi mặt: " biết."

      —- Ta biết, ngoại trừ biết y qua lần vào cung ám sát ra, ta hoàn toàn biết gì nữa hết.

      " biết?" Nháy mắt y đứng trước mặt Liễu Vận Ngưng như quỷ vừa hình, đưa tay nắm lấy cằm của nàng, bức nàng phải nhìn y: " biết mà có thể để y tùy ý vào phòng của ngươi? biết mà có thể để người lạ hôn? Liễu Vận Ngưng, ta ngờ ngươi lại là nữ nhân lẳng lơ phóng đãng như vậy!"

      Liễu Vận Ngưng đau đến chau mày lại, chỉ chú ý đến bàn tay nắm lấy cằm nàng của y, dùng lực lớn hơn bao giờ hết.

      cần nhìn nàng cũng biết, cằm nàng chắc chắn chuyển màu tím xanh rồi.

      "Rốt cục người đó là ai? Tình cũ của ngươi?" Thanh y cực kỳ trầm, khiến Liễu Vận Ngưng cảm giác hình như bão tố kéo đến, kiềm nén nỗi lo sợ trong lòng xuống, Liễu Vận Ngưng điều chỉnh thanh cho giống bình thường: "Xin lỗi—-" Nàng biết mình đuối lý, thanh trùng xuống, nhưng rồi nàng lại nhanh chóng biện giải: "Nhưng ta quen biết người đó."

      Hiên Viên Kỳ nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của nàng, ánh mắt như muốn tóe lửa đến nơi: "Ta chỉ mới rời khỏi đây lát, vậy mà ngươi dám tư thông với kẻ khác?" Ngọn lửa giận lớn dần trong lòng, y phải tự chủ lắm mới có thể ngăn được nỗi xúc động muốn ném nàng xuống đất của mình.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 78
      Hiên Viên Kỳ nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của nàng, ánh mắt như muốn tóe lửa đến nơi: "Ta chỉ mới rời khỏi đây lát, vậy mà ngươi dám tư thông với kẻ khác?" Ngọn lửa giận lớn dần trong lòng, y phải tự chủ lắm mới có thể ngăn được nỗi xúc động muốn ném nàng xuống đất của mình.

      Bàn tay giữ cằm nàng siết càng ngày càng chặt, Liễu Vận Ngưng chịu nổi nữa, cằm đau như muốn gãy, cảm giác đau đớn ngừng tập kích nàng.

      Nhưng nàng bỗng cười, như cảm thấy đau, khẽ hỏi: "Phu quân giận đến thế, có phải bởi vì ghen?"

      "Hừ! Ngươi nghe hay !" Y đột nhiên buông nàng ra như vứt bỏ thứ gì đó dơ bẩn, bề ngoài tuy lạnh lùng, nhưng y biết , nỗi xúc động trỗi dậy mãnh liệt vì câu ấy của nàng.

      Tầm mắt thể kiềm chế được lại dời sang nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng, càng nhìn càng thấy màu đỏ kia sao mà chướng mắt, kiềm nén cảm giác xa lạ ấy, y lạnh lùng : "Nếu là nữ nhân của Hiên Viên Kỳ ta, ngươi nên biết thân biết phận, bỏ cái bản tính lẳng lơ phóng đãng kia của ngươi !"

      Nghe những lời y , Liễu Vận Ngưng nhịn được cười.

      —- Lẳng lơ phóng đãng? Là ta sao?

      Giương mặt nhìn vị Đế Vương cúi nhìn nàng, nụ cười mỉm mặt Liễu Vận Ngưng ngày càng : "Phu quân giáo huấn đúng lắm, thiếp thân khắc ghi trong lòng!"

      Nheo mắt cách nguy hiểm, Hiên Viên Kỳ nghiến răng: "Nếu là nữ nhân của ta, người được phép lưu lại dấu vết của bất kỳ ai."

      Dứt lời, động tác kế tiếp chính là chiếm lấy đôi môi sưng đỏ của nàng.

      Cảm giác đau đớn còn chưa kịp tan, môi lại bị xâm lược lần nữa, mới đầu chỉ là dùng sức cọ xát, dần dần, Hiên Viên Kỳ như cảm thấy đủ, bắt đầu xâm nhập vào trong.

      hề chuẩn bị cho hành động này của y, khớp hàm của Liễu Vận Ngưng vốn phòng bị nên dễ dàng bị y khai quật, tiếp đó là tiến quân thần tốc.

      Hai mắt Liễu Vận Ngưng trừng lớn, nhìn gương mặt tuấn gần trong gang tấc kia mà biết phải làm sao, ngơ ngác mặc cho y xâm lược, đôi môi và cái lưỡi nóng bỏng kia chẳng biết kiềm chế cứ mải mê công thành đoạt đất, cứ mải càn quét nề hà trong miệng nàng.

      Môi lưỡi xâm nhập, cả cơ thể Hiên Viên Kỳ hầu như dính chặt với Liễu Vận Ngưng, dù rằng bức ép nàng tha nhưng hình như y vẫn cảm thấy đủ, cố tình chèn ép nàng thêm.

      Sau lưng là chiếc giường lạnh lẽo, trước mặt lại là thân hình nóng như lửa đốt của y, Liễu Vận Ngưng cảm thấy mình như ngồi trong biển lửa, trước tiến sau công, có đường lui —-

      "A......"

      Liễu Vận Ngưng thở dốc, vốn muốn đưa tay đẩy y ra, nhưng hoàn toàn vô ích, còn đổi lại chèn ép mạnh mẽ thêm.

      Khác với nụ hôn của Hàn Thiếu Lăng, nụ hôn mãnh liệt của Hiên Viên Kỳ như muốn làm nàng hít thở thông mà chết, Liễu Vận Ngưng có hơi mơ màng, có cảm giác eo sắp gãy đến nơi, hơi thở của y như thông qua môi nàng để truyền đến tứ chi trăm hài, rút toàn bộ khí lực của nàng.

      biết qua bao lâu, trong cơn hỗn loạn hình như nghe thấy tiếng gõ cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng người chuyện: "Khách quan, nước ấm người gọi đây ạ, tiểu nhân mang vào cho người ngay bây giờ đây!"

      Là ai chuyện vậy?

      Tiếng 'cọt kẹt' vang lên, cánh cửa vừa đóng lại ban nãy giờ lại mở ra, tiểu nhị bê chậu nước nóng hổi còn bốc hơi vào, ngó thấy hai người làm 'chuyện ấy', khỏi trợn tròn mắt.

      Chỉ biết ngây ngốc đứng ở đó, biết nên tiến hay nên lùi, vẻ mặt xấu hổ cực kỳ.

      —- Đôi, đôi phu thê trẻ này ân ái dữ, dữ quá!

      khỏi cảm thán.

      Nghe thấy tiếng cửa mở, đầu óc hãy còn mơ màng của Liễu Vận Ngưng bỗng thanh tỉnh, đôi mắt mê mang vô tình thấy tiểu nhị đứng ngây ra đó, nhất thời xấu hổ xen lẫn bất an, liền rụt lui né tránh theo bản năng, nhưng Hiên Viên Kỳ như trừng phạt phân tâm của nàng, càng xâm chiếm mãnh liệt hơn.

      Lúc Liễu Vận Ngưng thấy mình thể chịu đựng thêm được nữa, cơn cuồng phong bão tố bỗng dừng lại, Hiên Viên Kỳ thoáng rời khỏi môi nàng, lạnh lùng nhìn tiểu nhị đứng ngây ra đó, thanh khàn khàn trầm thấp: "Ngươi còn tính đứng đó nhìn bao lâu nữa?"

      "A?" Tiểu nhị cả kinh, bật người phản ứng: "Tiểu nhân ngay, ngay." Vừa , vừa nghiêng ngươi lui ra ngoài, sau khi luống cuống đóng cửa lại mới phát chậu nước ấm vẫn còn tay mình.

      Tiểu nhị khóc ra nước mắt!

      —- Sao lại xui xẻo đến vậy chứ? Ngày đầu tiên học việc lại gặp phải tình huống đáng sợ như vậy?

      Đợi đến khi tiểu nhị vội vã rời , Hiên Viên Kỳ mới đứng dậy, thôi chèn ép nàng nữa.

      Liễu Vận Ngưng chiếm được cơ hội để thở, đầu óc còn sức tự hỏi, chỉ biết thở hổn hển, ngước nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của y.

      Đầu óc mơ mơ màng màng nghĩ: nếu nàng ngồi giường, vậy chắc nàng thể trụ nổi.

      Hơi thở hỗn loạn bình ổn lại, đôi mắt như mặt nước hồ thu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của y, ánh mắt Hiên Viên Kỳ trầm tĩnh hẳn, đầu lại cúi xuống, nhưng giống hỗi nãy, hai người cách nhau rất gần, chỉ cần xê dịch thêm chút nữa, môi cả hai lại gặp nhau.

      "Nếu ngày sau còn để ta phát , người ngươi có dấu ấn nào thuộc về ta—-" Thu hồi hàn quang trong mắt, y gằn từng chữ, cực chậm: "Ta giết ngươi!"
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :