1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 69
      Đôi mắt bình tĩnh như đáy hồ ngàn năm u lóe sáng, Liễu Vận Ngưng khẽ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đón nhận nhiệt tình bất thình lình của y.

      Rất lâu, rất lâu sau, y mới rời khỏi môi nàng, đôi mắt đen láy của y như khóa chặt đôi mắt trầm tĩnh chậm rãi mở ra, ánh mắt ôn hòa như mặt nước hồ thu, có lấy gợn sóng , thanh trầm thấp: "Ngươi hỏi tại sao ta chỉ mang mỗi mình ngươi xuất cung sao?"

      Nàng thoáng im lặng, buông mi mắt, thấp giọng : "Nếu phu quân đồng ý cho thiếp thân biết, vậy thiếp thân cần hỏi phu quân cũng cho thiếp thân được hay, ngược lại, dù thiếp thân có hỏi cũng vô dụng mà thôi."

      "Ha!" Y cúi đầu cười: "Ngươi quả nhiên đủ thông minh!"

      "Phu quân quá khen!"

      "Có lẽ ta nên cân nhắc—-" Y cúi đầu nâng cằm nàng lên: "Dù cho Liễu Uẩn Nịnh có trở về, ngươi cũng có thể lưu lại."

      "Dạ......" Nàng cúi đầu , rúc sâu vào lòng y, vòng tay ôm eo y.

      Hiên Viên Kỳ đối với ngoan ngoãn của nàng có hơi bất ngờ, cũng rất hài lòng, bạc môi thường hay mím lại nhếch môi nở nụ cười thản nhiên, vỗ về suối tóc đen óng ả của nàng cách lười biếng, y hỏi: " trẫm hay, ngươi suy nghĩ cái gì?"

      "Phu quân đa tâm rồi, thiếp thân nghĩ gì cả."

      " ư?" Y ràng tin, nhưng cũng hỏi lại, có lẽ y vốn chẳng muốn biết, chỉ thuận miệng hỏi vậy, cũng có lẽ y vốn thèm để ý nàng suy nghĩ cái gì, tóm lại, y hỏi nữa, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

      Liễu Vận Ngưng từ đầu tới cuối vẫn lẳng lặng tựa vào lòng y, lời, tùy ý để y ôm nàng, quyển sách rớt xuống sàn xe, nàng liếc nó cái, rồi dời mắt.

      Yên tĩnh, thanh của Lai Phúc từ bên ngoài truyền đến: "Bẩm chủ tử, cạo sạch tuyết, có thể chuẩn bị khởi hành."

      Hiên Viên Kỳ mở mắt, chỉ cúi đầu ậm ừ.

      Rất nhanh, xe ngựa lại khởi hành, tiếng 'lọc cọc lọc cọc' vang lên, cơn gió lạnh thổi bay những bông tuyết nền đất, đồng thời thổi bay màn xe, hàn ý tiến vào trong thùng xe ấm áp, cảm giác mát lạnh tập kích thân mình vốn quen với ấm áp, Liễu Vận Ngưng nhịn được khẽ rùng mình.

      Cánh tay thiết sắt đặt bên hông nàng khẽ siết, chủ nhân của cánh tay ấy mở mắt, thờ ơ hỏi: "Lạnh?"

      " lạnh." Nàng lắc đầu đáp, dời mắt nhìn cửa sổ xe bị gió thổi bật, ngó thấy tuyết trắng rơi đầy, im lặng —-
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 70
      " lạnh." Nàng lắc đầu đáp, dời mắt nhìn cửa sổ xe bị gió thổi bật, ngó thấy tuyết trắng rơi đầy, im lặng —-

      "......"

      "......"

      Bỗng, xe ngựa lại dừng lại lần nữa, Hiên Viên Kỳ mở mắt thiếu kiên nhẫn: "Chuyện gì nữa?"

      Ngoài xe im lặng, tiếng động cũng có.

      Liễu Vận Ngưng ngẩng đầu, nhìn y.

      Chỉ thấy sắc mặt Hiên Viên Kỳ trở nên ngưng trọng, vẫn làm biếng ngồi bất động ở đó, cánh tay ôm Liễu Vận Ngưng hề nới lỏng: "Các hạ là ai? Sao ra bái kiến?"

      Bên ngoài vẫn im lặng như trước, có lấy nửa tiếng động nào.

      hương thơm như có như thoang thoảng đâu đây, Liễu Vận Ngưng vốn ngồi yên trong lòng Hiên Viên Kỳ bỗng chau đôi mày thanh tú.

      "Mùi gì vậy?" Hiên Viên Kỳ cũng ngửi thấy, trầm ngâm cẩn thận nghe ngóng bốn phía, ngoại trừ tiếng gió ngẫu nhiên rít bên tai từng cơn ra còn tiếng động nào nữa, ngay cả đội ngũ cùng cũng thấy bóng họ đâu nữa.

      Đúng lúc này Liễu Vận Ngưng bỗng hô tiếng, đưa tay bịt mũi Hiên Viên Kỳ: "Đừng hít vào! Có trá*!" (*Trá: trá hình, đội lốt)

      Nhưng muộn rồi, Hiên Viên Kỳ hít vào khá nhiều. Nghe những lời nàng , Hiên Viên Kỳ chau mày nhìn nàng, ánh mắt giá lạnh nên lời, hỏi: "Có ý gì?"

      Liễu Vận Ngưng biết mình chậm bước, dần buông tay, nàng gằn từng chữ : "Mùi thơm ban nãy chính là 'Quy Khứ'."

      Nghe vậy, mặt Hiên Viên Kỳ bất giác biến sắc.

      'Quy Khứ', tên cũng như nghĩa, nghĩ là trở về, làm cho nội lực tiêu tán. 'Quy Khứ' là loại dược liệu hiếm thấy, loại dược chuyên dùng để đối phó với người tập võ, người bình thường hít vào sao, cùng lắm tay chân nhũn ra, nhưng nếu người tập võ mà hít phải 'Quy Khứ', công lực dần tiêu tán, chỉ có uống giải dược 'Kinh Giới' mới có thể khôi phục công lực ban đầu, hơn nữa nếu để càng lâu, người trúng độc lại càng bất lợi.

      Liễu Vận Ngưng thường xuyên tiếp xúc với loại dược liệu này, lúc cùng sư phụ dạo chơi tứ hải thấy có người dùng nó, nhưng chỉ chỉ ngửi mùi 'Quy Khứ' có vài lần, bởi vì hương vị nó là lạ nên nàng mới có chút ấn tượng.

      Nhưng giờ —-

      Ánh mắt nàng nhìn Hiên Viên Kỳ khỏi lo lắng và tự trách.

      —- Ta chậm bước rồi, nếu ta nhận ra sớm chút, vậy y ......

      Hiên Viên Kỳ thấy lo lắng và tự trách trong mắt nàng, tập trung vận công, khi y thấy bụng mình trống trơn như nội lực dần mất hết, vẻ mặt càng trở nên ngưng trọng hơn.

      —- Nếu ngay cả y mà cũng đề phòng 'Quy Khứ' nhóm ảnh vệ cũng khó tránh khỏi rồi, vậy......

      Y nhìn cửa xe, đôi mắt trầm lắng như cái hồ sâu thấy đáy.

      —- Lần này, tình cảnh rất bất lợi!

      "Giữ chặt!" Vừa dứt lời, Hiên Viên Kỳ ôm eo Liễu Vận Ngưng, cố gắng vận chút ít nội lực còn chưa tiêu tán hoàn toàn, lao lên nóc xe, quả nhiên vây quanh xe có hơn mười Hắc y nhân lạnh lùng nhìn hai người phá xe để thoát ra, dưới chân họ là Lai Phúc và Lưu Dục nằm đó, thấy bóng dáng ảnh vệ. Còn thùng xe chịu nổi 'vết thương quá nặng', 'rắc' tiếng, vỡ thành nhiều mảnh rơi xuống đất cách nặng nề, bong tuyết nền đất bay bay, rồi chậm rãi rơi xuống.

      Hiên Viên Kỳ ôm eo Liễu Vận Ngưng, ngồi vững yên ngựa, hề trì hoãn, chỉ nghe 'giá' tiếng, ngựa đổi hướng, chạy sâu vào trong rừng.

      Vó ngựa dẫm nát nền tuyết, bông tuyết bay phất phơ.

      "Đuổi theo!"

      Hắc y nhân đứng đầu hô tiếng, hơn mười Hắc y nhân vận nội lực, dùng khinh công đuổi theo.

      Liễu Vận Ngưng quay đầu lại nhìn, nhóm Hắc y nhân cách bọn họ rất gần, nàng thầm cả kinh, nàng được phép nghĩ nhiều, tay tự động vói vào trong ống tay áo.

      Canh cơ hội, rồi nàng giương tay lên, bột phấn màu trắng theo gió cuốn , Hắc y nhân thấy thế, tuy tản ra có trật tự nhưng cũng có vài Hắc y nhân trúng chiêu, hít phải bột phấn, còn chưa kịp ngã xuống.

      Hắc y nhân đầu khựng lại, lạnh lùng dặn: "Cẩn thận bột phấn trong tay nàng!"

      Nhưng y lo lắng hơi thừa, Liễu Vận Ngưng chỉ mang 'Mệ Điệt Hương' người thôi, chẳng qua là theo thói quen dùng để phòng thân, số lượng vốn nhiều, lúc Liễu Vận Ngưng vói vào ống tay áo lần nữa, lòng bất giác trầm xuống —-

      Nơi ấy trống trơn.

      Hiên Viên Kỳ như biết được, lợi dụng kẽ hở lúc Hắc y nhân cẩn thận phòng bị, giục ngựa chạy nhanh về phía trước, gió lạnh táp vào mặt, có hơi buốt.

      Ngựa chạy càng nhanh, sắc mặt Hiên Viên Kỳ càng thêm ngưng trọng.

      Vừa rồi gấp quá nên chạy về hướng này, vốn biết đường, nhưng giờ y thoáng thấy phía trước hình như là vách núi.

      "Hiên Viên Kỳ, nạp mạng !" Vừa nghe tiếng hô này, vật cứng bay về phía Hiên Viên Kỳ, 'phập' tiếng, vật lành lạnh cắm vào vai y, cơn lạnh qua , là nỗi đau kịch liệt, cùng lúc đó ý cũng thấy phía trước đúng là vách núi.

      Liễu Vận Ngưng cũng thấy, nàng ôm chặt y theo bản năng.

      "Hu!" Y nhịn đau kiềm dây cương, nhưng còn kịp nữa, ngựa thắng được, cả người lẫn ngựa đều lao xuống vách núi.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 71
      'Tách', 'tách' tiếng nước giọt vang lên bên tai, thanh ấy như xa tận chân trời, kéo về phía này từng hồi từng hồi.

      Liễu Vận Ngưng giãy giụa muốn mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, che hết tầm nhìn.

      —- Rất đau, toàn thân buốt rát, đau đến nỗi ta muốn khóc thành tiếng, cả cơ thể như bị tháo rời, đau đến nỗi khiến ta ứa mồ hôi lạnh.

      Hai má đông cứng, mồ hôi lạnh chảy xuống hai bên má khiến nàng có hơi lo lắng, trong cơn mê mang, có thứ gì đó lạnh lạnh rơi xuống mặt nàng, rất , lâu sau là có thứ chất lỏng chảy xuống hai má.

      Là tuyết sao? Nhớ mang máng, hình như đây là cảm giác được chạm vào tuyết.

      Trong cơn mơ hồ, thấy bốn bề im ắng, tiếng động, như cả đất trời này chỉ còn lại mỗi mình nàng, chỉ nghe tiếng gió rít bên tai, còn có tiếng thở nặng nề của nàng. Bỗng cảm thấy nếu cứ vậy mà ngủ ở đây luôn tốt! phải để ý đến chuyện gì khác, im lặng, cái cảm giác cả thiên địa chỉ còn lại mình nàng dễ chịu.

      —- có mẫu thân, có phụ thân, có tỷ tỷ, có Hiên Viên Kỳ, chỉ còn mỗi mình ta quá tốt.

      Bỗng cảm giác được có cái gì đó lôi kéo nàng, cuối cùng thể tiếp tục im lặng được nữa, nàng bất giác nhướng đôi mày thanh tú: "Đừng ồn......"

      Thứ đó để ý đến nàng, vẫn cứ kéo, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên, thanh này vừa vọng vào tai, cái đầu vô tri của Liễu Vận Ngưng trở nên thanh tỉnh, đột nhiên nhớ đến chuyện vừa xảy ra, lòng thầm cả kinh.

      Đúng rồi, hai người họ rơi xuống vách núi, hơn nữa trước đó Hiên Viên Kỳ còn bị Hắc y nhân ám toán, vậy nàng giờ ở dưới vách núi sao?

      Hiên Viên Kỳ —-

      Cố nén cơn đau đầu, Liễu Vận Ngưng mở bừng mắt, còn thứ bên cạnh như biết được ý định của nàng, níu giữ nàng nữa.

      bàn tay nhàng đặt tay nàng.

      Liễu Vận Ngưng nắm lấy bàn tay đó, nhưng chỉ có mình nàng động đậy, còn đằng ấy bất động.

      —- Là y sao? Y có việc gì chứ?

      Cuối cùng cũng mở được mắt.

      Nhưng thấy Hiên Viên Kỳ.

      Mắt Liễu Vận Ngưng dần thấy hơn, đập vào mắt là màu trắng chói mắt, trắng đến trong suốt, trắng đến thánh khiết.

      Hiên Viên Kỳ nằm người nàng, tay y đặt tay nàng và được nàng nắm lấy, nhưng y lại nhắm mắt, thấy có dấu hiệu tỉnh lại, vừa rồi nắm lấy tay nàng chỉ là xuất phát từ vô thức.

      Liễu Vận Ngưng rốt cục cũng nhìn cái thứ cứ kéo nàng nãy giờ chính là con ngựa rơi cùng bọn họ, hình như nó bị thương rất nặng, nằm ì ra mặt đất, dúi dúi miệng vào người nàng, thấy Liễu Vận Ngưng tỉnh lại hí vang phấn khởi, hí vang đau đớn.

      Thấy Hiên Viên Kỳ nhắm nghiền mắt, dung nhan tuấn nhăn nhó, Liễu Vận Ngưng thào: "Kỳ ca ca......"

      Vừa gọi xong lại chau mày, mở miệng đổi cách xưng hô: "Bệ hạ—-" Chịu đựng cơn đau nhức, nàng ngồi dậy, gian nan dịch Hiên Viên Kỳ sang bên cạnh, đỡ y dậy để y dựa vào mình: "Bệ hạ, người sao rồi? Dậy, dậy !"

      Hiên Viên Kỳ có phản ứng gì, vẫn nhắm nghiền mắt, xụi lơ dựa vào nàng.

      Y phục dính tuyết ướt nhẹp hoàn toàn, Liễu Vận Ngưng bận tâm đến điều đó, chỉ ôm chặt con người còn ý thức kia vào lòng, nàng quay đầu quan sát bốn phía, thấy bên cạnh nàng là cái hồ, tiếng nước giọt ban nãy, chính là tiếng nước từ trong khe núi chảy xuống hồ. Nàng khỏi kinh hãi, nếu nàng nhích người ra chút nữa, có lẽ giờ này nàng vẫn chưa tỉnh lại.

      Người trong lòng khẽ hừ tiếng, kéo dòng suy nghĩ miên man của nàng về, nàng cúi đầu, thấy người ấy tỉnh lại, muốn mở mắt nhìn nàng: "Rời, rời khỏi nơi này......" Lời y còn chưa dứt, sắc mặt Liễu Vận Ngưng bỗng đại biến.

      Mặt Hiên Viên Kỳ trắng bệch, biểu của việc bị trúng độc, từng giọt mồ hôi chảy từ trán y xuống, hình như khứu giác bỗng trở nên nhạy cảm, Liễu Vận Ngưng ngửi thấy mùi tanh ngọt, ban đầu hề chú ý đến, giờ nó lại dính đầy ra tay. đúng, nếu là tuyết tan dính tay......

      Liễu Vận Ngưng vội thu tay, nhanh chóng nhìn y, toàn thân bất giác phát run —-

      Tay nàng dính đầy máu sẫm màu, hơn nữa, y phục người Hiên Viên Kỳ lại ướt nhẹp, vì y mặc y phục màu đen tuyền nên nàng để ý mấy.

      "Họ sao lại—-" Liễu Vận Ngưng nhịn được, đến thanh cũng phát run: "Ta, ta băng bó cho người."

      "Rời khỏi nơi này trước ......" Y nén đau .

      Liễu Vận Ngưng nhìn nhìn sắc mặt u ám của y, nghiến răng, choàng tay y qua vai mình, miễn cưỡng đứng dậy.

      Cả cơ thể Hiên Viên Kỳ mềm nhũn vô lực, toàn bộ sức nặng của y đều đổ xuống người Liễu Vận Ngưng, mồ hôi chảy xuống mặt nàng.

      Đầu óc choáng váng, Liễu Vận Ngưng đứng lảo đảo, cố hết sức đỡ y tuyết, nền tuyết lún xuống dưới từng bước chân, bước chân ngày càng nặng, có vài bước lún sâu dưới tuyết, mất nhiều sức lực mới rút ra được.

      Mơ mơ hồ hồ, Hiên Viên Kỳ mắt nhắm mắt mở, thấy nàng chịu đau, lòng bỗng nổi lên cảm giác kỳ lạ.

      Hình như có hơi an tâm......

      Nhưng đợi y nhận định lại kỹ càng, bức màn tối đen lại phủ xuống y......
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 72
      Bả vai bỏng rát, Hiên Viên Kỳ nửa tỉnh nửa mơ, phát bản thân hình như ở trong hang động, bốn bề tối đen như mực, bên cạnh y có đống lửa, dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối, mơ hồ có thể thấy bóng hình ngồi châm thêm củi khô, củi khô ẩm ướt gặp lửa phát ra tiếng kêu 'đôm đốp' ràng trong cái hang động yên tĩnh này.

      Y phục người y ướt đẫm hoàn toàn, dính sát vào người vô cùng khó chịu, y lay lay thân hình muốn đông cứng của mình, bực bội phát bản thân còn chút khí lực nào.

      Mi mắt chậm rãi khép lại cách nặng nề, y cố gắng kiềm chế, cuối cùng mi mắt khép lại hoàn toàn và chừa lại khe hở để nhìn, trong cơn mê man, người đó đứng dậy, ngồi xổm xuống cạnh y, sau đó lại loay hoay làm gì đó, y bỗng phát giác ra, bàn tay mềm mại lạnh buốt khẽ cởi y phục người y ra, khí buốt giá tập kích phần vai hở ra của y, y khỏi chau mày, nắm lấy bàn tay lạnh buốt kia, thần chí mơ hồ: "Ngươi làm gì vậy?"

      "Bệ hạ, đừng sợ, là ta, ta giúp người xử lý vết thương." Giọng dịu dàng như từ nơi nào đó xa xôi truyền đến, bất ngờ ve vuốt tâm trạng bực dọc của y, nháy mắt bừng tỉnh, y khỏi buông bàn tay lạnh lẽo kia ra.

      Đợi Hiên Viên Kỳ buông nàng ra xong, Liễu Vận Ngưng dời mắt nhìn vết thương máu thịt lẫn lộn của y, máu xung quanh biến thành màu đỏ sậm, đoản kiếm vẫn còn cắm sâu vai y, chỉ để lộ cái chuôi kiếm ra ngoài, hàng lông mày của nàng tự chủ được mà chau lại.

      Vết thương dễ dàng được xử lý tốt, nhưng đoản kiếm lại có độc, càng khó khăn chính là, nàng mang dược vật nào hữu dụng, mê dược dùng để phòng thân cũng dùng rồi, nhưng nếu độc người Hiên Viên Kỳ mà được giải, e rằng Kỳ triều phải đổi Hoàng Đế.

      —- đúng là nan giải.

      Chau mày quan sát vết thương của y, Liễu Vận Ngưng im lặng suy nghĩ hồi lâu, nhưng lại như chẳng nghĩ gì cả. Hiên Viên Kỳ cố gắng mở mắt ra, ngay sau đó cảm nhiềuận được bàn tay lạnh lẽo đặt vai mình, thoáng giảm bớt cảm giác bỏng rát nơi vai, giọng khe khẽ vang: "Bệ hạ, người ráng nhịn chút."

      Liễu Vận Ngưng nắm chặt chuôi kiếm trong tay, bàn tay dính đầy máu phát run, nghiến răng, dùng sức nhổ nó ra —-

      Máu bắn ra, nhanh chóng nhuộm đỏ xiêm y của Liễu Vận Ngưng.

      "A......" Nỗi đau sâu sắc xuyên thấu thần kinh, luẩn quẩn trong đầu, Hiên Viên Kỳ khẽ rít tiếng, cảm giác đau ngày càng sâu sắc vừa tập kích y, vừa thành công làm cho cái đầu hỗn loạn của y bảo trì được thanh tỉnh.

      Y gắng sức mở mắt ra, thấy Liễu Vận Ngưng cúi đầu, sau đó y cảm giác vết thương được luồng hơi ấm vây quanh, y còn định gì đó, Liễu Vận Ngưng ngẩng đầu, phun cái gì đó sang bên cạnh, rồi quay lại, cúi đầu.

      Y bỗng hiểu ra nàng làm cái gì.

      bên mặt của nàng thoáng vẻ mệt mỏi và chuyên tâm, ánh lửa hừng hực, hắt lên mặt nàng, ngừng lay động.

      Củi lửa vang 'đôm đốp', như muốn tăng thêm ít sinh khí cho cõi đất trời tĩnh mịch này, Hiên Viên Kỳ nhìn nàng hết lần này đến lần khác hút máu độc giúp y cách thụ động, môi của nàng dính máu của y, màu đỏ thẫm, ý nghĩ phức tạp khó hiểu thầm rơi xuống đầu y, lan nhanh......

      E rằng từ đây về sau có cách nào nhổ ra được.

      Liễu Vận Ngưng chuyên tâm hút từng ngụm máu độc ra cho y, hề nề hà, mùi máu tanh trong miệng ngày càng nồng, nàng có y định dừng lại, cho đến khi vai y chỉ còn lưu lại màu máu đỏ tươi mới thôi.

      mảnh váy quần tương đối sạch , băng bó sơ cho y xong, Liễu Vận Ngưng thở phào nhõm, thấy sắc mặt của Hiên Viên Kỳ chuyển biến tốt đẹp ít, rồi nhìn nhìn bộ y phục ẩm ướt người Hiên Viên Kỳ, có hơi do dự, vẫn khẽ giọng : "Bệ hạ, để thần thiếp giúp người cởi đồ ra, vận đồ ướt dễ bị cảm lạnh lắm."

      Y kinh ngạc nhìn nụ cười mỉm thản nhiên của nàng, có hơi thất thần, kìm lòng đậu, y vươn tay lau vết máu mặt nàng, nhưng lại tác động đến vết thương, cơn đau tập kích, y nhịn được khẽ chau mày.

      "Bệ hạ—-" Liễu Vận Ngưng vội cầm lấy tay y, để y dựa vào nàng: "Đừng cử động, tác động đến vết thương đó."

      Hiên Viên Kỳ nghe lời nàng, nhịn đau đứng dậy, mặt lạnh tanh: "Trẫm phải phế nhân! muốn nằm bất động!"

      Liễu Vận Ngưng ngẩn người, liền mỉm cười : "Đúng, thần thiếp quên mất." Thanh dần, mặt Hiên Viên Kỳ nhăn nhó, y lạnh lùng nhìn Liễu Vận Ngưng, hồi lâu ráng nhịn đau cởi bỏ bộ y phục ướt đẫm ra.

      Liễu Vận Ngưng thấy thế, vội dìu Hiên Viên Kỳ chỉ còn vận mỗi chiếc áo mỏng màu trắng đến bên đống lửa, rồi phơi y phục của y lên giá gỗ.

      Hiên Viên Kỳ thấy nàng bận bịu, bỗng : "Y phục của ngươi cũng ướt? Cởi ra !"

      Hai tay bận bịu dừng lại, Liễu Vận Ngưng cúi đầu đưa lưng về phía y, đáp: "Dạ......" Do dự hồi, nàng cởi hết chỉ chừa lại cái áo đơn, gió lạnh thổi đến, lạnh đến nỗi khiến nàng co rúm người lại.

      Hiên Viên Kỳ lạnh lung liếc nàng cái, : "Lại đây."

      Liễu Vận Ngưng do dự bước đến, vừa định ngồi xuống bên cạnh y, Hiên Viên Kỳ liền kéo nàng lại, ôm chặt nàng vào lòng.

      "Sưởi ấm!" Thốt lên hai chữ, Hiên Viên Kỳ liền nhắm mắt thờ ơ.

      Liễu Vận Ngưng giật mình, cười cười vô cảm, cũng nhắm mắt lại.

      —- Chống cự lâu như vậy rồi, ta rất mệt.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 73
      Đợi đến khi hơi thở của thiếu nữ trong lòng đều đều ổn định dần, Hiên Viên Kỳ chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là bóng đêm dày đặc, ngoại trừ phạm vi quanh đống lửa được ánh lửa mong manh xua tan chút hắc ám.

      Buông mắt, đôi mắt đen láy chứa đầy tia sáng lạnh lẽo tha thiết nhìn dung nhan mỹ lệ tỏ vẻ mệt mỏi đến cực điểm, rất lâu rất lâu sau, những tia sáng lạnh lẽo tan dần, thay vào đó là nỗi phức tạp khiến kẻ khác khó hiểu.

      Bông tuyết trộn lẫn vào trong gió lạnh thổi vào hang động, thiếu nữ rúc vào lòng y, y cúi đầu, phát vòng tay mình siết lại, ôm nàng chặt hơn......

      Thoáng ngạc nhiên, vẻ mặt y có hơi lo lắng.

      —- Có số việc, hình như ngoài tầm kiểm soát.

      Đôi mắt đen láy nhuốm màu lo âu nhìn nàng, thấy nàng bất giác chau mày lúc ngủ, lòng bỗng khó chịu.

      Cơn đau buốt rát nơi vai kéo đến, khiến tâm tình của y rơi xuống đáy cốc.

      —- La Tát Môn! Đúng là vướng víu !

      Ánh mắt y dần trở nên cay nghiệt khát máu.

      —- Nếu dám chống đối y, vậy phải chấp nhận chịu hậu quả nghiêm trọng.

      Bầu khí giá lạnh có phần được tự nhiên, Hiên Viên Kỳ giấu nhẹm nét ưu tư trong mắt, thản nhiên : "Tại sao đến trễ vậy?"

      "Thuộc hạ biết tội!"Namtử vận áo xanh cúi đầu xuất , thanh bình tĩnh: "Người của La Tát Môn phái 'Độc Vương', trong tứ đại môn chủ." cần giải thích dong dài vì Hiên Viên Kỳ hiểu rồi.

      "La Tát Môn thu được bao nhiêu? Mà lại xem trọng mạng của trẫm đến thế?" Y hừ lạnh tiếng, hàm ý khinh thường.

      —- Y chắc chắn tin cái cớ vì dân tị nạn ở GiangNam, chắc chắn là có kẻ đứng đằng sau giật dây.

      "Người đứng đằng sau giật dây là ai?"

      Namtử vận áo xanh ngẩng đầu nhìn y, rồi đáp: "Thuộc hạ bất tài, thể xác định được."

      " thể xác định?" Cuối cùng y cũng ngẩng đầu nhìn nam tử vận áo xanh: " vậy là tra được những kẻ tình nghi?"

      "Đúng vậy."Namtử vận áo xanh lấy phong thư trong ngực ra: "Đây là bức thư giao dịch mà thuộc hạ lấy được lúc lẻn vào La Tát Môn." Y mở phong thư ra đưa cho Hiên Viên Kỳ.

      Đọc sơ qua bức thư, ánh mắt Hiên Viên Kỳ trở nên ngưng trọng, sau đó y nhét phong thư vào trong ngực: "Ngươi chắc chắn đây là bức thư giao dịch của La Tát Môn?"

      "Dạ!"

      —- Đúng là lòng muông dạ thú!

      Y cười lạnh, chủ đề kết thúc.

      Ôm chặt thiếu nữ ngủ được an ổn vào lòng, đảo mắt thấy nam tử vận áo xanh vẫn đứng yên đó có ý định rời , chau mày hỏi: "Còn có chuyện muốn bẩm báo sao?"

      "Dạ!"Namtử vận áo xanh đáp: "Bệ hạ, chuyện lần trước người bảo thuộc hạ tra, vô tình thuộc hạ tra được số việc."

      "Việc gì?" Y nổi hứng thú khi nghe được những lời nam tử vận áo xanh : "Chẳng lẽ còn có việc mà các ngươi chưa tra ra?"

      "Đúng vậy, bệ hạ!" Nam tử vận áo xanh siết chặt nắm đấm: "Lần trước thuộc hạ chưa tra ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh, nhưng thuộc hạ lại tra được, lâu trước đó Liễu Uẩn Nịnh và Hàn Tịnh Triệt, môn chủ của La Tát Môn thành thân với nhau."Namtử vận áo xanh sẵn sàng hứng chịu cơn thịnh nộ của Hiên Viên Kỳ.

      Quả nhiên, thanh của Hiên Viên Kỳ trầm hẳn, ánh mắt nguội lạnh đủ đông chết người: "Ngươi cái gì?"

      "Thuộc hạ —-" Y dừng chặp, tuôn hết hơi: " lâu trước đó Liễu Uẩn Nịnh và Hàn Tịnh Triệt, môn chủ của La Tát Môn thành thân với nhau."

      Những tin tức trước hề làm cho y chấn động như tin tức nhận được lần này, nhưng giây tiếp theo nhanh chóng tỉnh táo lại: "Liễu Uẩn Nịnh trốn hôn, là vì tên Hàn Tịnh Triệt này?"

      "Hình như phải!"Namtử vận áo xanh suy ngẫm, rồi đáp: "Có lẽ Liễu Uẩn Nịnh trốn hôn, là vì có liên quan đến Thái hậu."

      Y chớp mắt: "Lời đó có ý gì?"

      "Trước khi Liễu Uẩn Nịnh rời khỏi Đế Kinh, Thái hậu nương nương thầm đến tìm nàng, triệu kiến Liễu Uẩn Nịnh trong biệt viện , hai người ở trong biệt viện tận hai canh giờ. Sau đó, Liễu Uẩn Nịnh rời khỏi biệt viện, từng cầu kiến bệ hạ—-"

      Hiên Viên Kỳ chau mày.

      Y nhớ rất chuyện này, ngày ấy lúc Liễu Uẩn Nịnh đến Hoàng cung cầu kiến, y phê duyệt tấu chương, sau khi triệu kiến Liễu Uẩn Nịnh, nàng hỏi y câu, rồi nhanh chóng rời .

      —- Chuyện này có liên quan đến việc Liễu Uẩn Nịnh trốn hôn sao?

      "Bệ hạ, ngày ấy sau khi bệ hạ triệu kiến Liễu Uẩn Nịnh, nghe chúng hạ nhân của phủ Thừa tướng , lúc nàng trở về phủ Thừa tướng như người mất hồn, ngày hôm sau liền rời khỏi Đế Kinh.

      "......"

      "Liễu Uẩn Nịnh vừa rời, Liễu Thừa tướng liền bí mật phái người ra ngoài tìm kiếm, nhưng Liễu Uẩn Nịnh như biến mất vào cõi hư vô, dù cho Liễu Thừa tướng có phái bao nhiêu người ra ngoài tìm kiếm, vẫn thu được kết quả. Và rồi cho đến trước khi tiến hành hôn lễ mấy ngày, Liễu Thừa tướng vẫn chưa tìm ra Liễu Uẩn Nịnh, còn Liễu phi tại—-" Nam tử vận áo xanh nhìn thiếu nữ trong lòng Hiên Viên Kỳ, rồi tiếp lời: "Từ khi nàng mười bốn tuổi cùng sư phụ dạo chơi tứ hải, chưa từng quay về phủ Thừa tướng lần nào, rồi cách đấy mấy hôm trước ngày thành thân, được Nhị phu nhân của Liễu Thừa tướng phái người triệu về phủ. Sau đó nữa, như bệ hạ biết, nàng tiến cung thay Liễu Uẩn Nịnh—-"
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :