1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 64
      Miệng đắng ngắt, niềm thương tâm sâu sắc từ đáy lòng ùa đến, hòa vào hơi thở lạnh lẽo theo mỗi lần hít thở rồi dung hòa vào khí, lẳng lặng tiêu tán—-

      Chỉ là lời đùa.

      Kết quả nàng là con ngốc.

      "Đáng tiếc, ngươi tính sai rồi!" Đôi mắt đen láy lạnh giá mà sắc bén nhìn thẳng vào nàng: "Ngươi cho là có thể thay thế Liễu Uẩn Nịnh vào cung sao? Ngươi cho là mình có thể thay thế Liễu Uẩn Nịnh?"

      "Ta......" Nàng , cổ họng khô đến nỗi sinh đau, cố gắng lắm mới có thể thốt nên lời: "Ta chưa từng nghĩ thay thế ai cả."

      Tâm thần hỗn loạn, nàng quên mất cả lễ tiết, chỉ biết biện hộ theo bản năng, hề dự đoán được, điều đó chỉ đổi lại ánh mắt càng thêm khinh thường của y: "Ngươi chưa từng nghĩ thay thế ai? Vậy tại sao ngươi lại có mặt ở đây? Hoàng hậu của Trẫm sao lại biến thành ngươi?"

      Khuôn mặt của nàng ngày càng tái, dừng mắt tại điểm bất định, khẽ đáp: "Ta biết."

      Nàng biết gì hết, biết gì hết, nhưng nàng lại biết tất cả, biết rất , càng từ chối biết, lòng càng biết nhiều thêm, mỗi lần như vậy tàn khốc, nàng tình nguyện cả đời biết.

      Y lẳng lặng nhìn dung nhan tái nhợt như muốn trở nên trong suốt của nàng, giữa đôi mắt đen láy sâu thẳm khó hiểu, bình tĩnh như hố băng lạnh giá, giây tiếp theo, như thoáng cái gì đó, rất nhanh liền khôi phục vẻ bình tĩnh. Chau mày, y áp chế luồng cảm xúc mà ngay cả y cũng tài nào hiểu được, thanh lạnh lùng kiên quyết: "Ngươi hẳn còn nhớ lời Trẫm chứ? Chỉ cần tìm được Liễu Uẩn Nịnh, ngươi cũng còn giá trị nữa, ngươi ......"

      "Ta vào đại lao đúng ?" Nàng nhanh chóng cắt ngang lời y, để ý đến vẻ vui trong mắt y.

      "......" Y lạnh lùng nhìn nàng, đáp.

      "Ha!" Nàng ngẩng mặt, mỉm cười: "Bệ hạ vậy, tức là tìm ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh?"

      Phản ứng của nàng hoàn toàn ngoài dự kiến của y, im lặng vài giây ngắn ngủi rồi y khỏi hỏi: "Ngươi sợ?"

      "Sợ? Sợ chết sao?" Nàng bỗng mỉm cười, làm như hiểu , rồi lại để lộ tự giễu: "Đương nhiên là sợ! Có ai sợ chết đâu chứ?"

      Nhưng—-

      Nụ cười nhạt dần, mờ mịt thoáng mặt nàng —-

      Nếu cả đời nàng phải lấy thân phận khó gánh để mà sống, vậy có lẽ chết, ngược lại là lối thoát của nàng.

      Chim Hoàng yến thể bay ra khỏi lồng sắt tinh mỹ, ngay cả khi nó được sống cuộc sống vô tư vô lự, nhưng nó chung quy vẫn mất tự do, lúc chết nhất định là rất buồn.

      Nàng muốn trở thành chim Hoàng yến.

      Nếu chỉ có con đường chết, vậy nàng vui vẻ đón nhận.

      có cuộc sống tự do, dù có sống cũng chỉ là cái xác hồn.

      "Nếu bệ hạ nắm được tung tích của Liễu Uẩn Nịnh, vậy bệ hạ tính khi nào đón nàng hồi cung?"

      "Đây phải là chuyện mà ngươi nên quan tâm!" Y lạnh lùng cắt ngang lời nàng: "Điều mà ngươi nên lo, là chờ đến lúc Liễu Uẩn Nịnh về ngươi phải làm như thế nào!"

      "Thần thiếp biết phải làm thế nào mà!" Nàng lạnh nhạt , buông mi mắt che dấu nỗi buồn nơi đáy mắt, y lẳng lặng nhìn nàng từ cao, mày kiếm chau lại.

      —- Y bỗng phát ra, vẻ mặt nàng càng bình tĩnh, ngọn lửa giận tận đáy lòng y càng tăng vọt, y nghĩ muốn được nhìn thấy vẻ mặt tan nát của nàng càng thêm mãnh liệt.

      "Ngươi biết làm cách nào Trẫm có thể phát ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh à?" Y bỗng hỏi, có ác ý.

      "Còn chờ bệ hạ bật mí." Nàng hờ hững đáp, lòng cũng có hơi tò mò.

      —- Y làm cách nào để phát ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh, ta cũng muốn biết.

      "May nhờ có mẫu thân ngươi!"

      Nàng ngẩng đầu tỏ vẻ ngạc nhiên.

      Cuối cùng nàng cũng tỏ vẻ mặt khác, y nhịn được mà nở nụ cười ác ý: "Liễu Uẩn Nịnh đúng là nữ nhân có hiếu! Hôm giỗ mẫu thân nàng, dù có trốn hôn, cũng ráng lén về dự."

      —- Nếu phải nàng chủ động xuất ở Đế Kinh, có lẽ giờ này ảnh vệ vẫn chưa tìm ra tung tích của nàng!

      Nhớ đến trong tin tức ảnh vệ hồi báo có nhắc cùng Liễu Uẩn Nịnh là cao thủ võ công cao cường, y trầm ngâm, hình như có cơn going hội tụ trong mắt y.

      "Hôm giỗ mẫu thân......" Kéo dài đoạn, Liễu Vận Ngưng chỉ nghe thấy cụm từ ấy, ngày giỗ mẫu thân mà nàng cũng có thể bỏ lỡ, sắc mặt nàng chợt trắng bệch, nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên nàng bỏ qua ngày giỗ của mẫu thân.

      Nhưng......

      Nàng nhắm mắt, áy náy khiến nàng thể thở nổi.

      "So với Liễu Uẩn Nịnh, nữ nhi ngươi có vẻ vô tình hơn phải?" Y tàn nhẫn , thấy sắc mặt nàng trắng bệch vì những lời của y, lòng lại dấy lên niềm thích thú mà trước nay chưa từng có.

      —- Hừ! Đâu phải chuyện gì nàng cũng có thể thờ ơ!

      " ràng mẫu thân vì cứu ngươi mà hồng nhan bạc mệnh, là do ngươi hại mẫu thân, ngay cả ngày giỗ của người mà ngươi cũng về, chẳng trách Thừa tướng chịu nhận nữ nhi như ngươi......"

      " phải, phải như thế......" Nàng ngẩng đầu hoảng sợ, trừng lớn đôi mắt đầy sợ hãi: " phải ta hại nương, nương đó cũng phải lỗi của ta mà......"

      —- Ta cố ý mà, được ta như vậy, được......
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 65
      " phải, phải như thế......" Nàng ngẩng đầu hoảng sợ, trừng lớn đôi mắt đầy sợ hãi: " phải ta hại nương, nương đó cũng phải lỗi của ta mà......"

      —- Ta cố ý mà, được ta như vậy, được......

      Ký ức thời thơ ấu sớm phai mờ, duy chỉ có việc vào mùa hè năm ấy, như giấc mộng ngày ngày đêm đêm dày vò nàng, khắc nào buông tha cho nàng.

      Dòng nước xông thẳng vào khoang mũi cách nào khống chế, cảm giác no nước khiến người ta sợ hãi, tứ chi khủng hoảng làm gì được, nhiều năm vậy rồi mà vẫn vô cùng ràng.

      " phải do ngươi hại?" Y cười nhạo: "Nếu phải do ngươi nghe lời mà chạy chơi bên hồ, cẩn thận rơi xuống nước, mẫu thân có vì cứu ngươi mà chết đuối? Nếu phải vì ngươi người giờ vẫn còn sống rất khỏe mạnh!"

      "Tại sao......" Cuối cùng vẫn che dấu được bi ai, thể quên được đau xót, trái tim như bị thứ vô hình nào đó siết lại, mỗi lần hít thở như bị lưỡi dao sắc nhọn lăng trì, nỗi đau xâm nhập cốt tủy từng chút từng chút .

      "Tại sao người lại có thể tàn nhẫn như vậy......" Đau xót khôn cùng vì những lời này.

      Dưới làn khí giá lạnh, nàng đè nén xót xa ngày sâu sắc, nhìn y với ánh mắt đau đớn kịch liệt, khỏi hỏi y lần nữa: "Tại sao người có thể thốt ra những lời tàn nhẫn như vậy......" Những lọn tóc rối bết lại trán, nỗi đau khuếch tán trong mắt, dung nhan của nàng bị tuyệt vọng che lấp, chỉ có thể thốt lên những tiếng than khóc.

      Đó là vết thương lòng vĩnh viễn có cách nào khỏi được, vĩnh viễn thể phai mờ, thời gian trôi qua chỉ có thể khiến nó bớt thối rữa, chứ cách nào khiến nó biến mất được. Nàng chỉ có thể nhìn nó sâu trong góc tối tăm, thối rữa từng chút từng chút , nhìn nó lớn dần nhưng vẫn đành bất lực.

      Bất lực nhìn nó, dấu nó vào góc tối trong lòng, bọc lớp ngụy trang quanh nó, ngay cả chạm chút cũng dám.

      Bởi vì nếu đụng vào nó, nàng đau đến quên cả bản thân.

      Nhưng —-

      Hai tay thể kiềm chế được mà nắm lại, móng tay cào rách phần da mềm mại nơi lòng bàn tay, máu từng giọt, thân hình đơn bạc run lên, như chiếc lá rụng vào thu, ngặt nghèo nguy cấp.

      —- Hiên Viên Kỳ, tại sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy? Chỉ vì ngươi cho là ta hại ngươi thể lấy được nữ tử mà mình nhung nhớ, nên ngươi cho là có thể tổn thương ta sao? Ngươi vĩnh viễn bao giờ hiểu được, vết thương lớn dần, đau như bị ai đâm nhát.

      Đối diện với lên án của nàng, Hiên Viên Kỳ lẳng lặng đứng đó, đôi mắt đen láy thâm sâu khó lường như hố băng sâu thẳm, tia sáng chợt lóe chợt tắt giữa đôi mắt đó, nhưng rồi cũng trở lại bình tĩnh lúc đầu.

      Bạc môi khẽ nhếch, tạo nụ cười khinh miệt, y như đứng xem kịch, thèm đếm xỉa mà nâng cằm nàng lên, châm chọc: "Vậy mà là tàn nhẫn sao?"

      "......" Nàng cố gắng nhếch môi, nhưng cũng phí công, làm cách nào cũng thể khống chế được đôi môi run rẩy, đôi mắt như ngập trong cái thứ chất lỏng trong suốt, ngay cả hàng lông mi dày cũng ẩm ướt theo.

      "Lúc ngươi thay thế Liễu Uẩn Nịnh vào cung, chẳng lẽ chỉ nghĩ đến vinh hoa phú quý? Chẳng lẽ hề ngờ đến ngày như vậy?" Lúc chuyện, tay y dùng sức, rất nhanh, cái cằm trắng hồng ửng đỏ.

      "Buông ra......" Nàng khốn khổ : "Buông......"

      "Hừ!" Y hừ tiếng, tay lại dùng chút lực nữa, buông nàng ra, ngoài dự đoán, Liễu Vận Ngưng vì bị y đẩy ra mà lảo đảo lùi về sau vài bước mới đứng vững được, vỗ vỗ ngực, hơi thở dồn dập, mồ hôi chảy dọc từ trán xuống.

      "Ngươi định đứng diễn trò cho ai xem thế?"

      "......"

      " ràng là người hại chết mẫu thân, còn làm như mình là người bị hại, ngươi chẳng lẽ thấy vậy đáng ghê tởm sao?"

      "Câm miệng......" Nàng hô lớn muốn nghe nữa, thanh run rẩy như lá rụng trước gió, vỡ òa: "Câm miệng, đừng nữa, đừng......"

      —- phải ta hại chết nương mà, phải nương liên quan đến ta, liên quan đến ta......

      Nhưng, nhưng tại sao ai cũng chỉ trích nàng? Tại sao ai cũng trách cứ nàng?

      —- Nương, người gạt Ngưng Nhi ư? Là người gạt Ngưng Nhi? sao? đúng là Ngưng Nhi hại người sao? ra người luôn thầm trách Ngưng Nhi có đúng ?

      sao? Đúng vậy sao?

      Sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, cắn môi, lâu sau môi ứa máu.

      —- Ai cũng Ngưng Nhi hại người, ai cũng Ngưng Nhi là hung thủ hại chết người, nhưng mà —-

      Nàng hít hơi sâu.

      —- Nương, Ngưng Nhi tình nguyện, để người chết là mình! Ngưng Nhi hy vọng người đến cứu ta! hy vọng chút nào!

      Nếu vào mùa hè mười hai năm trước, nàng bỏ mình dưới đáy hồ, vậy có nhiều người chỉ vào nàng bảo nàng là hung thủ, là sao chổi, là đầu sỏ gây nên cái chết của mẫu thân.

      Nàng cũng phải sống mệt như vậy.

      Nhưng nương lại cứu nàng, dùng chính sinh mạng của người để đổi lấy sinh mạng của nàng, và bất kỳ ai cũng có thể tổn thương nàng, sỉ nhục nàng, duy chỉ có nàng là làm vậy!

      Sinh mạng của nàng, là do mẫu thân dùng chính sinh mạng của mình để đổi lấy!

      Hơi thở dồn dập bình ổn trở lại, dung nhan tái nhợt còn vẻ bối rối ban nãy, nàng ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn y, hỏi: "Đêm khuya, bệ hạ muốn ngủ ở đây sao?"
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 66
      Hơi thở dồn dập bình ổn trở lại, dung nhan tái nhợt còn vẻ bối rối ban nãy, nàng ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn y, hỏi: "Đêm khuya, bệ hạ muốn ngủ ở đây sao?"

      khinh thị xẹt qua đôi mắt đen láy sâu thẳm của y: "Ngươi nôn nóng muốn làm Trẫm vui đến vậy sao?"

      Giả vờ khinh thị trong mắt y, Liễu Vận Ngưng : "Lấy lòng bệ hạ, phải việc phi tử hậu cung nên làm hay sao?"

      "Đáng tiếc, ngươi càng lấy lòng Trẫm càng thêm ghét ngươi!"

      "Thần thiếp biết tội!"

      —- trái tim, rốt cục có thể bị thương tổn thành cái gì?

      "Thần thiếp có chỗ nào tốt? Xin bệ hạ chỉ ." Nàng khẽ giọng hỏi, cúi đầu, thèm ngẩng mặt liếc y lấy cái.

      Hình như bông tuyết lại rơi tô điểm cho khung cảnh ngoài cửa sổ, bay phất phơ, thong thả nhàn nhã.

      Nơi nơi đều trong trắng tỳ vết.

      cơn gió lạnh thổi đến, thổi tan nhàn nhã của chúng, bay tới tấp vào tẩm cung, hóa thành vũng nước , đến lúc chúng bị bếp sưởi trong tẩm cung hong khô, lưu dấu vết.

      Nàng bất chợt nhìn vũng nước biến mất đến xuất thần, nhìn đến còn tiêu điểm.

      Hiên Viên Kỳ bỗng vươn tay, nâng mặt nàng lên, dưới ánh mắt hờ hững kèm theo chút ít kinh ngạc của nàng, cúi đầu, cướp đoạt đôi môi lạnh buốt của nàng, hung hăng hôn.

      Đó là nụ hôn đầy phẫn nộ, hề dịu dàng, vốn đó cũng chẳng phải hôn, chẳng qua là y phát tiết cơn giận của mình.

      Rất lâu, rất lâu sau, Hiên Viên Kỳ rời khỏi môi nàng, ánh mắt hà khắc nhìn nàng chằm chằm: "Nhìn Trẫm!"

      Ngón trỏ thô ráp khẽ ve vuốt đôi môi bị y hôn đến sưng đỏ cả lên của nàng, chậm rãi tăng thêm lực nơi tay, nàng đau nhưng vẫn dám động đậy, mặc y vuốt ve.

      "Nếu ngươi muốn lấy lòng Trẫm, vậy nên làm tốt bổn phận của chính ngươi, thu hồi cái chiêu trêu hoa ghẹo nguyệt của ngươi , ngươi phải nhớ , giờ ngươi là Liễu Uẩn Nịnh, trước khi Liễu Uẩn Nịnh chân chính trở về, ngươi chỉ có thể dùng thân phận Liễu Uẩn Nịnh ở trong cung, vĩnh viễn đừng mong rời khỏi Hoàng cung, ngươi là phi tử Trẫm rước về, là nữ nhân của Trẫm!"

      "......"

      Lạnh lùng liếc nàng cái, Hiên Viên Kỳ buông nàng ra: "Chuẩn bị , ngày mai theo Trẫm xuống phíaNam."

      Dứt lời, y xoay ngươi rời chút lưu luyến, để nàng đứng thất thần mình ở đó.

      Bàn tay lạnh buốt thể kiềm chế được đưa lên môi, nơi đó như vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của y, khiến tay nàng càng thêm lạnh.

      "Vĩnh viễn đừng mong rời khỏi Hoàng cung ư?" Nàng lẩm bẩm, đôi môi nóng bỏng còn lưu lại chút ít đau đớn, như nhắc nhở nàng chuyện vừa rồi phải là ảo giác, Hiên Viên Kỳ làm vậy , tất cả đều xảy ra trong chân .

      Lại cơn gió lạnh nữa thổi đến, nàng rùng mình, cơn giá buốt truyền từ lòng bàn chân lên, nàng bỗng gọi: "Lưu Dục, Lưu Dục—-"

      Bên ngoài im ắng lạ thường, ai đáp lại lời nàng, cơn gió lạnh ngẫu nhiên thổi đến, nhánh cây trụi lủi ngừng lay động, lưu lại cái bóng chập chờn nền tuyết, càng thêm phần quỷ dị trong đêm đen tĩnh lặng.

      "Lưu Dục—-" Nàng hoang mang, cái cảm giác đơn này khiến nàng rất sợ.

      "Lưu Dục—-"

      "Đừng gọi nữa, giờ nàng ngủ rất ngon!" Thanh khàn khàn khó nghe vang lên bên tai nàng, nàng cả kinh, lùi về sau vài bước, đề phòng Hắc y nam tử đột nhiên xuất trước mắt này: "Ngươi là ai?"

      "Há! Nhanh vậy quên ta? Chẳng qua chỉ thay đổi cái mặt nạ khác mà thôi, liền nhận ra sao?" Người nọ cười tà, đưa tay lột da cổ, lớp mặt nạ mỏng tan rủ xuống tay y.

      Dưới ngọn đèn ngừng lay động, Hắc y nam tử vận xiêm y màu đen tuyền, mắt xếch hẹp dài sáng ngời, tà khí khẽ lưu chuyển, nhếch môi, dung nhan tuấn mỹ xuất nụ cười tà, : "Nương nương, ta chúng ta còn gặp lại mà, phải sao?" Thanh biến đổi, giọng cất cao, hàm chứa tà khí lẳng lơ, gượng gạo biến giọng khàn khàn khó nghe thành giọng nam trầm thấp du dương.

      "Là ngươi!" Cuối cùng nàng cũng nhớ ra, là tên Hắc y nhân bắt giữ nàng, nhưng phải y rời khỏi Hoàng cung sao? Sao lại xuất ở đây?

      "Ngươi đến cung điện của bổn cung làm gì?"

      "Há, ta muốn nhìn cho mắt!" Y cười tà, bước đến trước mặt Liễu Vận Ngưng, ngón trỏ ngả ngớn khẽ vuốt ve hai má của nàng.

      "Ngươi làm gì vậy?" Nàng quay đầu, thanh chút lo sợ.

      "Ha ha, nương nương, ngươi đúng là khiến cho ta bất ngờ nha!" Người nọ hình như rất vui: "Ta còn nghĩ ngươi hét bảo 'hỗn xược' chứ!"

      "Ngươi là ai? Đến đây làm gì?" Nàng để ý đến y, hờ hững hỏi.

      " để ta nhìn cho mắt!" Tên Hiên Viên Kỳ này đúng là biết thương hương tiếc ngọc, đối xử thô lỗ với nương nương như vậy, ngươi xem, môi nương nương còn sưng đỏ lên kìa!"

      "Ngươi—-" Tưởng tượng đến chuyện ban nãy mà bị người khác nhìn thấy, nét ửng hồng thoáng má nàng, nàng có hơi tức giận, lườm y: "Ngươi đến đây chỉ vì muốn ra những lời bậy bạ này sao?"

      "Đương nhiên phải!" Y đáp nhanh, ghé sát vào nàng, : "Nương nương, ta phát ra mình rất thích ngươi, ngươi có muốn theo ta hay ?"

      "Theo ngươi?" Nàng run lên: "Rời khỏi Hoàng cung?"

      "Đúng vậy, theo ta , ta cam đoan đối xử với ngươi tốt hơn tên Hiên Viên Kỳ kia gấp trăm lần."
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 67
      "Theo ngươi?" Nàng run lên: "Rời khỏi Hoàng cung?"

      "Đúng vậy, theo ta , ta cam đoan đối xử với ngươi tốt hơn tên Hiên Viên Kỳ kia gấp trăm lần."

      "Nương nương cần phải biết rằng, 'Mộng Thệ' người ngươi rất cần có ta nha!" Y cười tà: "Nếu lúc 'Mộng Thệ' phát tác mà uống 'Mộng Thệ' mới, nỗi đau mà nương nương phải chịu đâu! Tuy nương nương là đệ tử của 'Dược Vương', nhưng nương nương cũng đừng quên, phải ai cũng chịu cùng ảnh hưởng của 'Mộng Thệ', nếu nương nương tùy ý thử nghiệm lung tung, để rồi người chịu khổ cũng là nương nương mà thôi!"

      "......" Sau khi thất thần trong giây lát, Liễu Vận Ngưng cân nhắc nhìn Hắc y nhân, ánh mắt bình tĩnh như đáy hồ ngàn năm u lắng đọng trong nỗi ưu tư nào đó: "Tại sao lại hạ độc ở người của ta?"

      "Đương nhiên là để tiện cho ta!" Y trả lời như đó là điều đương nhiên, tỏ vẻ như chuyện nên như thế: "Nếu làm vậy, sao ngươi có thể ngoan ngoãn nghe lời ta được chứ?"

      "Nghe lời ngươi?" Thu mắt, nàng lạnh giọng hỏi: "Ngươi muốn ta làm gì?"

      "Rời khỏi Hoàng cung với ta, trở lại bên cạnh Tịnh Triệt." Hắc y nhân chuyển sang thái độ bất cần đời: "Ta biết tại sao trong chớp mắt ngươi lại biến thành phi tử của Hiên Viên Kỳ, nhưng nếu ngươi thành thân với Tịnh Triệt, vậy ngươi được lừa gạt y!"

      "Tịnh Triệt?" Nàng chau mày hoang mang: "Tịnh Triệt là ai? Bổn cung biết Tịnh Triệt nào cả!"

      " biết?" Hắc y nhân cười tà, ánh mắt dần chuyển sang lạnh lùng: "Ta tận mắt thấy hai người thành thân, ngươi dám biết y? Chẳng lẽ ngay từ đầu ngươi có ý định đùa bỡn tấm lòng của y? Hả Trữ Vân Lưu!"

      "Trữ Vân Lưu?" Nàng giật mình sửng sốt: "Ngươi biết nàng? Nàng, nàng thành thân với người khác?"

      Trữ Vân Lưu, Trữ Vân Lưu, đảo lại là Liễu Uẩn Nịnh*! (*Liễu Uẩn Nịnh phiên là Liu Yun Ning, còn Trữ Vân Lưu phiên là Ning Yun Liu, tác giả dùng cách đảo phiên để tạo thành hai cái tên khác nhau)

      "Nàng cái gì?" Y chau mày, còn kiên nhẫn nữa: "Ngươi ràng là Trữ Vân Lưu, còn giả bộ làm gì?"

      Lạnh lùng liếc y cái, Liễu Vận Ngưng lạnh lùng : "Bổn cung là Liễu Vận Ngưng, phải Trữ Vân Lưu gì cả, được lộn nàng với bổn cung."

      được xem nàng là Liễu Uẩn Nịnh!

      "Hả?"

      "Trữ Vân Lưu phải tên của nàng, nàng tên là Liễu Uẩn Nịnh, là tỷ tỷ song sinh của bổn cung!"

      Hắc y nhân ngẩn ra, chau mày suy nghĩ sâu xa hồi, lại nhìn nhìn Liễu Vận Ngưng: "Ngươi chứ?"

      "Bổn cung việc gì phải lừa ngươi!"

      "Trời ạ!" Y gào lên với vẻ khó tin: " đời này sao lại có hai người giống nhau đến thế?"

      "Ngươi vừa , Liễu Uẩn Nịnh thành thân với người tên Tịnh Triệt kia?"

      "Á? Đúng vậy!" Y có hơi khó hiểu: "Liễu Uẩn Nịnh phải tỷ tỷ của ngươi sao? Sao ngươi lại mang tên nàng, thấy kỳ à?"

      Ánh mắt nàng đầy vẻ khiếp sợ: "Liễu Uẩn Nịnh trốn hôn là vì Tịnh Triệt sao?"

      —- Chuyện này sao lại thành ra như vậy?
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 68
      Liễu Vận Ngưng cứ ngỡ theo Hiên Viên Kỳ xuống phía Nam gióng trống khua chiêng thông cáo thế nhân, lại ngờ y bảo xuống phía Nam là chỉ mang theo mấy tùy tùng, cải trang vi hành.

      Vì để giấu tai mắt xung quanh, Hiên Viên Kỳ ngụy trang thành thương nhân xuống phía Nam làm ăn, Liễu Vận Ngưng là thê tử của y, cả hai đằng trước, theo sau là Lưu Dục và Lai Phúc, rồi đến hạ nhân phụ trách sinh hoạt hằng ngày.

      Xe ngựa thong thả chạy đường, thời gian này là lúc thương nhân thường xuyên lui tới, tùy thời đều có thể thấy những thương nhân ăn vận giống họ đường.

      Xe ngựa phát ra từng tiếng 'lộc cộc, lộc cộc', Liễu Vận Ngưng ngồi trong xe ngựa, chăm chú đọc quyển sách trong tay, Hiên Viên Kỳ ngồi bên nhắm mắt dưỡng thần, quay xung quanh bọn họ lúc đó là bầu khí hòa bình hiếm gặp.

      Bỗng, xe ngựa nghiêng ngả, bên trong xe khẽ chấn động, Liễu Vận Ngưng nhất thời phòng bị, cả thân mình kiềm được mà bổ nhào về phía Hiên Viên Kỳ.

      Người tập võ luôn đề phòng, lúc Liễu Vận Ngưng kiềm được mà bổ nhào về phía y, Hiên Viên Kỳ vốn định lắc mình tránh như biết nghĩ gì, gượng gạo kéo nửa thân hình tránh về, khó khăn lắm mới tiếp được Liễu Vận Ngưng, vòng tay ôm eo nàng, lúc này y mới mở mắt, trầm giọng hỏi bên ngoài: "Xảy ra chuyện gì?"

      Rất nhanh sau, người bên ngoài trả lời, là Lai Phúc: "Hồi chủ tử, mấy hôm trước trời đổ tuyết, đường bị tuyết phủ đầy, vừa rồi vô ý, xe ngựa va phải tuyết, xin chủ tử chờ chút, lâu nữa xe ngựa tiếp."

      "Ừm!" Y đáp như có như , rồi gì nữa, nhưng cánh tay vòng qua eo Liễu Vận Ngưng vẫn nới lỏng.

      Liễu Vận Ngưng chấn động kịp thích ứng, từ sau khi y siết chặt cánh tay hề nhúc nhích lấy lần nào, nhu thuận tùy ý y ôm, buông mi mắt che dấu ánh mắt thủy chung vẫn bình thản.

      Y khẽ vỗ lưng Liễu Vận Ngưng, thoáng chốc, y tỏ vẻ thích ý như là trấn an tiểu miêu nhu thuận nhưng lười biếng cùng cực. lát sau, bàn tay vỗ lưng nàng dừng lại, trong chốc lát, nó thong thả di chuyển lưng nàng, khẽ mơn trớn, Liễu Vận Ngưng cứng đờ dám động đậy, khí trong xe dần trở nên mờ ám.

      "Ngươi ngươi tên Liễu Vận Ngưng?" Y miễn cưỡng hỏi, bàn tay đặt lưng nàng trượt lên mặt nàng, ve vuốt đôi má trắng hồng, cuối cùng dừng tại đôi môi đỏ mọng, khẽ kiềm hãm.

      "Vâng, phu quân." Nàng buông tay, cúi đầu đáp.

      "Tại sao ngẩng đầu lên, chẳng lẽ phu quân đáng sợ lắm sao?" Cương quyết nâng cằm nàng lên, Hiên Viên Kỳ quan sát biểu cảm mặt nàng, nét ưu tư thoáng trong đôi mắt khẽ nheo lại.

      "Phu quân đa tâm rồi, thiếp thân có ý đó." Liễu Vận Ngưng mỉm cười, ngoan ngoãn rúc vào lòng y: "Phu quân hy vọng thiếp thân chủ động chút sao?"

      "......" Y trả lời, ánh mắt sắc nhọn thoáng nét phức tạp, dừng lúc, y thu ngắn khoảng cách giữa hai người lại, cúi đầu hung hăng đoạt lấy môi nàng......

      Đôi mắt bình tĩnh như đáy hồ ngàn năm u lóe sáng, Liễu Vận Ngưng khẽ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đón nhận nhiệt tình bất thình lình của y.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :