1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 59

      Lý Nhĩ đợi ở Liễu uyển, ngồi ngẩn người trước vườn. Trước đây cứ ngỡ sau khi tiến cung gặp Lãnh Thiếu gia, hại nàng buồn chết được, ngờ Lãnh Thiếu gia lại tiến cung, tuy phải thường xuyên được gặp, nhưng vậy cũng đỡ hơn cả đời gặp, hơn nữa, phần lớn chuyện ở Liễu uyển cần nàng quan tâm, quả thực giống con sâu chui vào kén nhởn nhơ vậy.


      —- Hì hì! Sau khi tiến cung, những ngày này hạnh phúc hơn trước nhiều.


      Lý Nhĩ nghĩ vậy, nhịn được cười.


      —- Gặp được Nương Nương đúng là vận may lớn nhất của nàng! Hơn nữa chính vì gặp Nương Nương, nên nàng mới có thể quen biết Lãnh Thiếu gia, hì hì, Nương Nương đúng là quý nhân của nàng mà!


      biết buổi ngắm mai giờ thế nào rồi? Mà cũng lạ, tại sao Nương Nương lại đột nhiên tiến cung? Hơn nữa viên trân châu mà Nương Nương vẫn luôn mang bên người cũng thấy, điều khiến nàng càng cảm thấy kỳ lạ chính là, ràng chiếc lá cây khô ấy là bảo bối của Nương Nương, tuy nàng biết chiếc lá héo có gì hay, nhưng nàng thường xuyên thấy Nương Nương ngẩn người nhìn nó, khuôn mặt vô cảm lại có thể tìm được chút ít vui vẻ, nhưng tại sao sau khi vào cung Nương Nương đột nhiên lại vứt nó ?


      kỳ lạ!


      ngồi suy nghĩ miên man, Lý Nhĩ lơ đãng ngẩng đầu, khỏi sửng sốt, Liễu Vận Ngưng vốn phải ở buổi ngắm mai lại được Lưu Dục dìu về đây, bước chân vội vã.


      Lý Nhĩ nhanh chóng hoàn hồn, vội chạy ra giúp: "Lưu Dục tỷ, Nương Nương sao thế? Tại sao hai người lại về nhanh như vậy?"


      "Ta sao—-" Liễu Vận Ngưng vừa mới được câu, liền bị Lưu Dục cắt ngang: "Đừng hỏi nhiều nữa, dìu Nương Nương vào trong trước !" cơn gió thổi đến, Lưu Dục ngang qua Lý Nhĩ, bước thẳng vào tẩm cung.


      Lý Nhĩ vội chạy theo sau.


      Có phải ban nãy nàng nhìn lầm rồi ? Hai mắt Lưu Dục đỏ hoe?


      "Lưu Dục tỷ, xảy ra chuyện gì?"


      Lưu Dục trả lời câu hỏi của nàng, cẩn thận đỡ Liễu Vận Ngưng nằm xuống giường: "Ngươi ở đây với Nương Nương, ta mời Thái y!" Dứt lời, Lưu Dục đứng dậy ra ngoài, nhưng ống tay áo liền bị ai đó níu giữ, cúi đầu nhìn lại, mới phát ra Liễu Vận Ngưng nắm chặt ống tay áo của nàng.


      "Nương Nương, người buông tay ra trước , nô tỳ mời Thái y cho Nương Nương!" Nàng gấp đến độ nước mắt vỡ đê lần thứ hai, kiên quyết giật tay ra khỏi tay Liễu Vận Ngưng.


      "Đừng !" Liễu Vận Ngưng cố chấp chịu buông tay: "Ngươi sang phòng cách vách, lấy cái bình sứ trong ngăn kéo thứ ba lại đây."


      "Nhưng mà Nương Nương—-"


      "Đừng quên, ta cũng là đại phu, độc ngân châm là gì ta biết mà." Dứt lời, khẩu khí của nàng dịu hẳn: "Mau , ta sao."


      "......" Lưu Dục cắn môi, lẳng lặng nhìn Liễu Vận Ngưng hồi lâu, cuối cùng cũng xoay người thỏa hiệp chạy sang phòng bên lấy dược.


      Lý Nhĩ chớp mắt vài cái, nằm sấp xuống giường, hỏi: "Nương Nương muốn mời Thái y, là vì muốn Lãnh Thiếu gia lo lắng sao?" Lý Nhĩ biết Liễu Vận Ngưng vào ngành y được nhiều năm, đa phần độc Nương Nương đều có thể tự mình giải quyết, cho nên cần lo lắng giống Lưu Dục.

      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 60

      Lý Nhĩ chớp mắt vài cái, nằm sấp xuống giường, hỏi: "Nương Nương muốn mời Thái y, là vì muốn Lãnh Thiếu gia lo lắng sao?" Lý Nhĩ biết Liễu Vận Ngưng vào ngành y được nhiều năm, đa phần độc Nương Nương đều có thể tự mình giải quyết, cho nên cần lo lắng giống Lưu Dục.


      Liễu Vận Ngưng nhìn nhìn dàn rèm đầu giường hoa lệ tinh mỹ, rồi khẽ thở dài.


      "Chuyện vừa rồi, đừng cho sư huynh biết!"


      "Tại sao cho Lãnh Thiếu gia biết? Nương Nương, người trúng độc gì vậy?" Lý Nhĩ khó hiểu, nghiêng đầu nhìn nàng tò mò: " giờ Nương Nương vẫn bình thường mà? Tại sao Lưu Dục lại kích động như vậy?"


      Nghe những lời Lý Nhĩ , Liễu Vận Ngưng bất đắc dĩ cười khẽ tiếng, ngồi dậy : " sao, chỉ là độc bình thường thôi, Lưu Dục làm quá lên rồi."


      Thanh dần, nàng có hơi thất thần.


      —- phải sợ sư huynh lo lắng, mà là cho dù tất cả Thái y của Thái y viện đến đây cũng chẳng làm được gì cả.


      Nhìn chấm đỏ cổ tay, màu đỏ dần chuyển sang màu đen.


      'Mộng Thệ', phải là độc dược nào có thể giải, trái lại, nó rất dễ giải nữa là đằng khác, nhưng......


      Liễu Vận Ngưng buông mắt, nhớ đến giọng khàn khàn khó nghe của tên thích khách kia: "Nương Nương, chúng ta còn gặp lại!"


      Độc này, qua thời kỳ tốt nhất để giải, dù có rành về dược cũng chẳng thể làm gì hơn.


      Tuy đến mức chết, nhưng sống bằng chết.


      Đây là trừng phạt của mẫu thân đối với nàng sao? Muốn nàng sống để chuộc lại tội nghiệt mình gây ra ư?


      "Chỉ là độc bình thường thôi à?" Lý Nhĩ hỏi: "Vậy tại sao cho Lãnh Thiếu gia biết?"


      "Lý Nhĩ, ta muốn uống nước." Nàng bỗng .


      "A? Ờ!" Lý Nhĩ ngoan ngoãn châm trà, Lưu Dục vội vã cầm bình dược đến.


      "Nương Nương, là lọ này phải ?"


      Tuyết đông rơi, đầu Lưu Dục đổ đầy mồ hôi, bàn tay nắm chặt bình sứ khẽ run, lòng Liễu Vận Ngưng chợt ấm áp, đưa tay nắm lấy bàn tay run rẩy của Lưu Dục, hai đôi tay lạnh buốt như nhau.


      Sau khi uống dược, Liễu Vận Ngưng thiếp , ngay cả bữa tối cũng chưa kịp dùng ngủ say, Lưu Dục sửa góc chăn cho nàng, ngồi bên cạnh: "Lý Nhĩ, ngươi nghỉ trước , ở đây có ta là được rồi."


      "Ta báo với ngự thiện phòng tiếng, bảo bọn họ hâm nóng lại bữa tối cho Nương Nương, sau khi Nương Nương tỉnh mang đến cho người."


      "Ừm!" Đáp lời cách thờ ơ, Lưu Dục nhìn nét mặt nhăn nhó khi ngủ của Liễu Vận Ngưng, nét ưu buồn thoáng nơi đáy mắt.


      —- Nương Nương, người đau lòng lắm phải ?


      Khẽ vén lọn tóc trán Liễu Vận Ngưng sang bên, Lưu Dục nắm chặt tay nàng.


      —- ổn thôi, Nương Nương, tất cả ổn thôi mà, Lưu Dục vĩnh viễn, vĩnh viễn ở cùng người!

      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 61
      Siết chặt chén ngọc trong tay, vị Đế Vương ngồi long ỷ với sắc mặt trầm đến đáng sợ, Lai Phúc đứng sau lưng y cho tròn bổn phận, im lặng.

      biết, chủ tử của giờ cần cơ hội phát tiết ngọn lửa giận trong lòng.

      Những thái giám khác đứng sau lưng Lai Phúc lại có được cái gan lớn như vậy, đứng run lẩy bẩy, ngay cả thở dốc cũng dám.

      Ánh nhìn nghiêm nghị chợt biến hóa, phẫn nộ và cay nghiệt đan xen vào nhau, y ngửa cổ, uống cạn thứ chất lỏng trong suốt trong chén, thứ chất lỏng chua cay trôi tuột xuống họng, khiến tâm tình của y càng mất bình tĩnh thêm!

      Ngọn lửa giận khó ức chế, 'choang' tiếng, chén ngọc trong tay bị y ném xuống đất, vỡ thành vô số mảnh .

      —- Đúng là lũ ăn hại!

      Lúc thể khống chế cơn giận, trong đầu y lại xuất hình ảnh gương mặt tái nhợt muốn trong suốt, cái nhếch môi quật cường ấy, lại khiến y hoảng hốt trong giây lát.

      Suy nghĩ bay xa dần, hàng chân mày chau lại, mày kiếm như đâm vào nhau, y khó có thể phủ nhận, hồi nãy lòng y có hơi lo lắng.

      Chẳng lẽ —- là vì nàng có khuôn mặt giống Liễu Uẩn Nịnh ư?

      khí trở nên áp lực, ngoài cửa bỗng có người chạy vào thông báo: "Bệ hạ, Lý thị vệ cầu kiến." Phần lớn những ai ở đây cũng đều thở phào, Lai Phúc nhìn nhìn sắc mặt của Hiên Viên Kỳ, phỏng đoán tâm tư của y: "Bệ hạ, có muốn để y vào ?"

      Hiên Viên Kỳ chau mày, lạnh lùng : "Truyền!"

      "Dạ!" Lai Phúc xoay người, giọng lanh lảnh vang dội: "Truyền Lý thị vệ yết kiến!"

      Rất nhanh sau, Lý thị vệ cúi đầu bước đến: "Thần khấu kiến bệ hạ, ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Lý thị vệ quỳ nền đất lạnh lẽo, Hiên Viên Kỳ bảo y đứng dậy, cũng gì khác, mặt Lý thị vệ bất giác toát mồ hôi hột, từng giọt chảy dọc theo góc cạnh của khuôn mặt.

      "Thích khách đâu?" Cuối cùng Hiên Viên Kỳ cũng mở miệng.

      "Bệ hạ thứ tội, thần sẩy tay, thích khách chạy thoát."

      "Chạy thoát?" Y nheo mắt, rặng từng chữ: "Triều đình nuôi lũ phế vật các ngươi có ích gì chứ? Ban ngày ban mặt để thích khách ngang nhiên ra vào Hoàng cung như chốn người, cuối cùng để chúng chạy thoát?"

      "Bệ hạ bớt giận, thần có ý tìm cớ thất trách, nhưng La Tát Môn lần này quá lợi hại, võ công chiêu thức quỷ dị vạn lần, thần e......"

      "Lui xuống! Tự đến Hình bộ lĩnh phạt !"

      "Thần......"

      "Còn cần trẫm phải lặp lại lần nữa sao?"

      "Thần dám—-"

      "Lui xuống!"

      "Dạ!"

      Sau khi Lý thị vệ rời , Hiên Viên Kỳ khoát tay: "Tất cả lui xuống !"

      "Dạ, bệ hạ!"

      Lai Phúc cùng những người khác lui ra ngoài, thấy bọn họ đóng cửa rồi, Hiên Viên Kỳ tự rót chén rượu, bỗng hỏi: "Lần này trở về, là mang tin tức gì tốt à?"

      Để trả lời câu hỏi này của y, nam tử vận áo xanh xuất sau lưng Hiên Viên Kỳ: "Thuộc hạ làm nhục sứ mệnh, chuyện có liên quan đến Liễu phi mà bệ hạ dặn thuộc hạ tra, thuộc hạ tra ......"

      "Tra ?"

      "Đúng vậy, thưa bệ hạ!" Nam tử vận áo xanh đáp: "Hơn nữa thuộc hạ cuối cùng cũng tìm ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh!"
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 62
      Liễu uyển thoạt nhìn có vẻ mờ ảo khi bị bóng đêm bao phủ, trong tẩm cung chỉ có đúng ngọn đèn leo lét, ngọn đèn lay lắt chiếu sáng khuôn mặt của thiếu nữ ngủ được an ổn kia, càng thêm đơn thê lương.

      Dưới ánh đèn mập mờ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, soi sáng cái bóng hình của thiếu nữ ngủ kia.

      Cơn gió lạnh thổi đến, thiếu nữ giường sợ hãi rụt lui, Lưu Dục thấy thể liền sửa lại chăn cho nàng.

      Như nghe thấy tiếng động , mí mắt của thiếu nữ nằm giường giật giật, hàng lông mi dày cũng run run theo.

      Lưu Dục cúi đầu, khẽ hỏi: "Nương nương tỉnh?"

      "Ưm......" 'Ưm' tiếng, Liễu Vận Ngưng chậm rãi mở mắt ra, nếp nhăn hiển .

      "Lại gặp ác mộng?" Nàng khẽ giọng hỏi, đỡ Liễu Vận Ngưng dậy.

      Nàng được Lưu Dục đỡ dậy, lúc thấy tẩm cung tối mù, có hơi sửng sốt: "Canh mấy rồi?"

      " sang canh Tuất, nương nương, người ngủ lâu lắm rồi."

      "Ừ." Nàng nhìn bầu trời đêm tối đen bên ngoài, cười nhạt: "Đúng là lâu ."

      Sau khi cười, đáy mắt Lưu Dục tự chủ được để lộ lo lắng, hỏi: "Nương nương, có còn cảm thấy khỏe ? Có muốn dùng bữa tối?"

      Lắc đầu, Liễu Vận Ngưng xốc chăn: " đỡ nhiều rồi, cần lo lắng."

      "Nương nương—-" Lưu Dục muốn lại thôi: "Người......"

      "Sao?"

      "Người có hận Đại tiểu thư ?"

      "......" Liễu Vận Ngưng ngẩn ra, nhìn Lưu Dục: "Ngươi mong ta hận nàng?"

      "Nô tỳ biết." Nàng khẽ cắn môi: "Nếu phải Đại tiểu thư tùy tiện trốn hôn, vậy nương nương phải chịu ấm ức, bệ hạ giận lây sang người, nếu......"

      "Lưu Dục—-" Nàng cắt ngang lời Lưu Dục: " đời có vụ 'nếu', ta hận nàng, đó, ngược lại, ta biết ơn nàng lắm."

      —- Nếu nhờ nàng, chỉ sợ bây giờ ta vẫn mãi đắm chìm vào cái lời thề vốn thể thực được, ta rất biết ơn Liễu Uẩn Nịnh, khiến ta biết được .

      Lưu Dục đáp.

      Hồi lâu, nàng mới : "Nô tỳ thắp đèn."

      Tẩm cung trở nên sáng rực, Liễu Vận Ngưng bước đến bên cây đàn cầm, vỗ về nó, bỗng muốn đàn khúc, nhắm mắt suy nghĩ, lúc mở mắt ra, tiếng đàn du dương bật ra theo những ngón tay nàng, ngày càng mãnh liệt.

      Thấy thế, Lưu Dục lui ra ngoài để làm phiền đến nàng, lẳng lặng cài then cửa, nàng khẽ dặn dò thị nữ đứng canh cửa: "Mang bưa tối đến!"

      Thị nữ nhận lệnh, Lưu Dục ngây ra, dỏng tai nghe tiếng đàn êm dịu, lòng cách nào an tĩnh được.

      Qua buổi ngắm mai này, chỉ e những ngày sau này của nương nương càng khó vượt qua.

      Nhớ lúc bệ hạ dễ dàng ra câu: "Bắt lấy thích khách, bất kể —- giá nào."

      luồng khí lạnh từ lòng bàn chân truyền lên.

      —- Bệ hạ, sao người lại có thể vô tình như vậy?

      Tiếng đàn trong phòng thấp dần, kết thúc khúc, dư luẩn quẩn, vang vọng nơi xà nhà cao ba thước, lát sau, thủ khúc khác lại trỗi dậy, khác với điệu du dương kia, lúc nhanh lúc chậm, như tiếng suối chảy nơi cao sơn lưu thủy, gián đoạn rồi chậm dần, nhàng, như dòng suối lẳng lặng chảy xuôi —-

      Lưu Dục biết đàn, nàng chỉ là hạ nhân, rỗi để học cái thứ văn nhã này, nhưng khi nghe tiếng đàn từ trong phòng truyền ra, nàng ngẩn người, như rơi vào cảnh mộng vô biên, khiến nàng thể tự thoát ra được.

      "Lưu Dục tỷ, tỷ sao vậy?" Thanh của Lý Nhĩ bỗng vang lên bên tai, Lưu Dục nhìn nàng, thấy vẻ mặt kinh của Lý Nhĩ, mặt có cái gì đó lạnh lạnh, lấy tay lau, ẩm ướt —-

      "Sao Lưu Dục tỷ lại khóc? Có phải có ai ăn hiếp tỷ ?"

      Lắc đầu, Lưu Dục quay đầu, lau sạch nước mắt mặt, thanh khàn khàn: " có gì."

      "Lưu Dục tỷ—-"

      "Thánh —- Thượng —- đến!" Giọng the thé vang lên giữa tiếng đàn biến ảo hàng vạn hàng nghìn lần, khiến kẻ khác cảm thấy đột ngột vô cùng.

      Nhưng có nhiều thời gian để ý đến điều này, tất cả quỳ xuống: "Nô tỳ (nô tài) bái kiến bệ hạ!" Lưu Dục cũng giống các thị nữ khác, quỳ nền tuyết lạnh lẽo, tiếng giày giẫm nát tuyết lớn dần, ngang qua người các nàng mà hề dừng lại. Tiếng đàn trong phòng biết dừng lại từ bao giờ, tiếng bước chân người đó càng thêm ràng.

      Cửa của tẩm cung bị Lai Phúc đẩy vào, bông tuyết bị gió thổi bay vào trong, Liễu Vận Ngưng quỳ gối cách cửa xa, cúi đầu trong im lặng: "Thần thiếp cung nghênh Thánh giá!"
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 63
      Cửa của tẩm cung bị Lai Phúc đẩy vào, bông tuyết bị gió thổi bay vào trong, Liễu Vận Ngưng quỳ gối cách cửa xa, cúi đầu trong im lặng: "Thần thiếp cung nghênh Thánh giá!"

      Hiên Viên Kỳ dừng bước, cứ thế mà ngang qua Liễu Vận Ngưng rồi ngồi xuống, cánh cửa chạm trở hoa văn tinh mỹ chậm rãi khép lại trước mắt Liễu Vận Ngưng, ngăn cản ánh mắt lo lắng của Lưu Dục.

      "Bình thân!" Hiên Viên Kỳ lãnh đạm , nâng chén trà nóng để ở bên, hớp ngụm .

      "Tạ bệ hạ!"

      Liếc nàng cái với vẻ mặt chút thay đổi, Hiên Viên Kỳ : "Lại đây!"

      Chần chờ, Liễu Vận Ngưng ngẩng đầu, chậm rãi bước đến, cười mỉm chi: "Bệ hạ có gì dặn dò ạ?"

      "Dặn dò có, nhưng—-" Y chau mày, như lo biết nên biểu đạt lời kế tiếp như thế nào, hồi lâu lại đứng dậy, ngoài dự kiến của Liễu Vận Ngưng chính là, y vén tóc nàng, chau mày nhìn chằm chằm trán nàng rất lâu.

      Liễu Vận Ngưng dám nhúc nhích, biết hành động này của y đại biểu cái gì, chỉ có thể tùy ý y nhìn chằm chằm nàng.

      Hồi lâu, y lại hỏi: "Vết sẹo kia, xóa bằng cách nào?"

      Thanh của y lớn, cũng cao thấp, bình thản như hỏi nàng dùng bữa chưa, nhưng lại khiến Liễu Vận Ngưng giật mình.

      "Bệ hạ, người......"

      Buông tay, y xoay người, thản nhiên : " chuyện mười năm trước Trẫm quên, nếu phải vô tình nhìn thấy viên trân châu kia, Trẫm hề nhớ ra."

      "......" Nàng nên trả lời thế nào? Biết ơn y cuối cùng tin nàng ư?

      Cổ họng khô đắng, nụ cười mỉm vẫn tắt: "Bệ hạ 'nhật lý vạn cơ'*, lời hứa năm đó cũng chỉ là lời đùa của đứa trẻ, có quên cũng là chuyện bình thường......" Khi đến câu sau, thanh lại được trơn tru.

      —- Quả nhiên, người nhớ cũng chỉ có ta mà thôi!

      Im lặng, lại nghe y hỏi: "Trẫm đối xử với ngươi như vậy, ngươi có hận Trẫm hay ?"

      Hận ư?

      Nàng có từng hận y chăng?

      Nàng ngẩng đầu mờ mịt, kinh ngạc nhìn y, lại tự hỏi chính bản thân mình lần nữa: Nàng có từng hận y ? Có ?

      gì.

      Khiến kẻ khác cảm nhận được áp lực sâu sắc trong tẩm cung tĩnh lặng, lan tràn, lan tỏa tận nóc phòng. Phút chốc, cả đất trời trở nên lặng vắng, nặng nề đến nỗi khiến kẻ khác hít thở thông.

      Hạ mi mắt, nàng nghiêm túc : "Bệ hạ quá lời, thần thiếp chưa từng hận người."

      phải dối, lại càng phải rộng lòng vị tha, nàng chỉ lên mà thôi.

      Lời đùa lúc , vốn phải , là chính nàng chịu thừa nhận mà thôi. Cho đến ngày hôm nay, tóm lại, cũng do nàng gieo gió gặt bão.

      Nàng sai ở chỗ, thể phân biệt được đâu đùa đâu .

      "Hửm?" Nghe câu trả lời của nàng, Hiên Viên Kỳ xoay người, nhướng mày: "Ngươi hận sao?"

      Chậm rãi hít hơi, nàng kiên định : "Thần thiếp, hận!"

      Y bỗng cười, tiếng cười vang phát ra từ bạc môi của y, y cười thủy chung tương đồng với ánh mắt, đôi mắt hà khắc sâu thẳm như được phủ lớp băng dầy cộm: "Mười năm trước Trẫm từng dẫn ngươi đúng ?"

      Nàng nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh: "Đó là chuyện hồi , chuyện lâu vậy rồi, bệ hạ có quên cũng vẫn thế."

      "Nhưng ngươi lại quên, phải sao?" Y lạnh lùng nhìn nàng, đáy mắt lạnh lẽo như trời đông giá rét: "Ngươi tiếc mạo hiểm làm thế thân mạo danh, chẳng phải vì câu đùa khi ấy của Trẫm sao?"

      Nàng bỗng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn y, ánh mắt mờ mịt.

      —- ra là lời đùa ư? Lời hứa ta gìn giữ mười năm còn quan trọng hơn cả sinh mạng, ở trong lòng y, chỉ là câu đùa sao?

      Hiên Viên Kỳ quay đầu, dùng đôi mắt như hố băng sâu thăm thẳm nhìn nàng: "Có phải vì câu đùa của Trẫm, nên ngươi mới dám to gan lớn mật, nghĩ ra cái cách thay xà đổi cột để đạt được mục đích của mình? Ngươi cho rằng Trẫm niệm tình mười năm trước mà làm gì ngươi ư?"

      Từng câu từng chữ, như lưỡi dao bén nhọn, hề lưu tình mà đâm nàng, nàng nhìn y ngỡ ngàng, hai tay buông xuôi hai bên hông bất giác nắm lại, móng tay bấu vào lòng bàn tay như thể muốn dính chặt ở đó, đau đớn qua , cảm xúc chết lặng, hồi lâu lại phải buông tay trong bất lực, lòng bàn tay chết lặng lòng cũng bắt đầu đau, đau lắm, rất đau.

      "Nếu thế, vậy ngươi có biết Trẫm hối hận cỡ nào ?"

      "......"

      "Hối hận tại sao năm đó lại câu đùa vui như vậy với ngươi?"

      Hô hấp cũng trở nên khó khăn, từng hơi, từng hơi cuối cùng cũng bật ra, tim quặn đau, kéo dài cách nặng nề, cách ràng, lan tràn trong lòng.

      Huyết sắc lui dần mặt nàng, thân thể đơn bạc loạng choạng, nàng cố gắng đứng vững, lưng thẳng, để bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của mình.

      Nàng cụp mắt, nhìn chằm chằm mặt đất.

      —- Hiên Viên Kỳ, tại sao ngươi phải đánh nát chút ảo tưởng duy nhất còn sót lại của ta? Tại sao ngươi vẫn có thể bình tĩnh như thế? Tại sao năm đó lại cho ta tia hy vọng vô vọng?

      Tại sao lại xem nàng như con ngốc.

      Miệng đắng ngắt, niềm thương tâm sâu sắc từ đáy lòng ùa đến, hòa vào hơi thở lạnh lẽo theo mỗi lần hít thở rồi dung hòa vào khí, lẳng lặng tiêu tán—-
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :