1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 54

      Thoáng nghe thấy tiếng đàn sáo từ Mai viên truyền đến, Liễu Vận Ngưng vỗ vỗ khuôn ngực phập phồng kịch liệt, chống tay vào thân cây, thở hổn hển.


      Lưu Dục cũng hơn nàng là bao, sắc mặt nàng đỏ ửng lên sau khi vận động, còn Liễu Vận Ngưng tái nhợt khác thường.


      "Nương Nương, người ổn chứ?"


      Tạm nghỉ để điều chỉnh hơi thở dồn dập, Liễu Vận Ngưng khoát tay: "Ta sao." Vuốt hàng tóc mai bị gió lạnh thổi bay tán loạn, tim đập chậm lại, Liễu Vận Ngưng : " thôi!"


      Hai người chậm lại, tiến vào Mai viên.


      Rẽ vào cánh cửa hình tròn dát đá tinh xảo, ra trước mắt hai người là khung cảnh màu trắng, trắng như tuyết, nhưng lại thánh khiết hơn cả tuyết.


      Đó là giống mai trắng như bông tuyết kiêu ngạo.


      Liễu Vận Ngưng giật mình, ánh mắt phút chốc thất thần, tầm mắt vô ý chạm phải đôi mắt nghiêm khắc lạnh lẽo như hố băng.


      Lòng nghẹn ngào, nỗi đau sâu sắc, tim như có lỗ hổng lớn, khuếch tán cách cay đắng và thản nhiên.


      Thu mắt cúi đầu, Liễu Vận Ngưng tiến thêm vài bước: "Thần thiếp, khấu kiến Bệ hạ Thánh an." Giọng lạnh lùng trong suốt vang lên giữa cõi đất trời trắng xóa, tiếng huyên náo xung quanh đột ngột im bặt.


      Mười mấy vị phi tử tính cả thị nữ cung nhân đứng bên cạnh đều dùng đủ loại ánh mắt nhìn Liễu Vận Ngưng đứng giữa Mai viên, có tò mò, có khinh miệt, có châm chọc, hoặc dùng đủ loại cảm xúc.


      Chức danh Liễu phi, ở trong cái hậu cung vắng lặng này chính là đề tài , chỉ cần rỗi rãi tán gẫu đoạn ngắn là có thể giết thời gian.


      Trước ánh mắt của mọi người, Liễu Vận Ngưng đứng thẳng người với vẻ mặt bình tĩnh, mặt hơi hơi cúi xuống khiến kẻ khác thể thấy được nét ưu tư trong mắt nàng, vẻ mặt Hiên Viên Kỳ chút thay đổi, nâng chén rượu lên chậm rãi uống, Đào phi ngồi bên cạnh y cười đến ngây thơ, hỏi: "Muội muội đến nhanh đó! Tỷ tỷ vừa đến lâu, mà muội muội đến ngay sau đó, chắc là cỗ kiệu của muội muội sửa xong, hay muội muội lúc nào cũng chuẩn bị sẵn cỗ kiệu?"


      "Nhanh?" Hiên Viên Kỳ hừ lạnh tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Liễu Vận Ngưng: "Trẫm phải chờ ngươi lâu đến vậy, Liễu phi kiêu căng quá nha!"


      "Thần thiếp biết tội, đế Thánh giá phải chờ, xin Bệ hạ ban tội."


      "Kiệu của Liễu phi bị phá, sao Hoàng nhi lại hung hăng như thế?" hiếm thấy, vị Thái hậu luôn màng chuyện hậu cung nay lại giúp cho Liễu Vận Ngưng, phi tử nào ở lâu trong cung chắc chắn sửng sốt lạ thường, Liễu Vận Ngưng cũng có hơi ngạc nhiên, trộm giương mắt nhìn, thấy Thái hậu ngồi bên trái Hiên Viên Kỳ, phía sau là Đào phi, tiếp đó là Vân phi, Lệ phi, Nhã Quý Nhân, Hác Quý Nhân, còn có vài vị phi tử chưa hề gặp mặt, cũng ngoại lệ, tất cả đều có tư sắc phi phàm.


      Thấy Thái hậu đỡ cho nàng, Hiên Viên Kỳ gì nữa, lạnh lùng lườm nàng cái, chỉ chỉ chỗ trống ở dưới cùng, mỉa mai: "Liễu phi tới trễ, chỗ ngồi chuẩn bị sẵn, chỉ có thể mong Liễu phi chịu khó." Tuy giờ là ban ngày, nhưng tất cả chỗ ngồi đều được bố trí ở chỗ tối theo ý Thái hậu, nếu nhìn kỹ, vốn ai chú ý ở đó có để trống chỗ ngồi.

      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 55

      Thấy Thái hậu đỡ cho nàng, Hiên Viên Kỳ gì nữa, lạnh lùng lườm nàng cái, chỉ chỉ chỗ trống ở dưới cùng, mỉa mai: "Liễu phi tới trễ, chỗ ngồi chuẩn bị sẵn, chỉ có thể mong Liễu phi chịu khó." Tuy giờ là ban ngày, nhưng tất cả chỗ ngồi đều được bố trí ở chỗ tối theo ý Thái hậu, nếu nhìn kỹ, vốn ai chú ý ở đó có để trống chỗ ngồi.


      Lời vừa ra, những ai ngồi đều lấy làm kinh ngạc, chỗ ngồi ở yến hội đều được sắp xếp theo thân phận, dù Liễu Vận Ngưng có bị phế bỏ hậu vị, nhưng nàng vẫn là Quý phi nương nương, nếu là bình thường, Liễu Vận Ngưng được quyền ngồi ngang hang với Vân phi và Đào phi, nhưng giờ Hiên Viên Kỳ lại sắp cho nàng ngồi dưới cùng, đó là chỗ mà người có thân phận thấp nhất trong Hoàng cung được phép ngồi, cái gọi là được phép, chỉ có thị nữ được ân sủng đêm thôi.


      Chúng phi tử ngồi hẹn mà cùng nhìn Liễu Vận Ngưng cách khinh khỉnh.


      —- Xem ra lời đồn là , Liễu phi vừa vào cung thất sủng. Đây là ý nghĩ chung của chúng phi tử ngồi.


      Lai Phúc đứng sau lưng Hiên Viên Kỳ thầm kinh hãi, rốt cục cũng hiểu ra dụng ý của bệ hạ khi sắp xếp chỗ ngồi cuối cùng, nhìn Liễu Vận Ngưng khỏi có chút cảm thông.


      Liễu Vận Ngưng ngừng chút, cúi đầu : "Thần thiếp tạ ân." Liền ngẩng đầu, bình thản tiến đến chỗ ngồi trong góc.


      Hiên Viên Kỳ bình tĩnh nhìn cái góc tối tăm kia, ánh mắt biến hóa thất thường biết suy nghĩ cái gì, vẻ mặt bình tĩnh, Đào phi ngồi bên cạnh dâng chén rượu trong vắt, như nhìn thấy vẻ thâm sâu khó lường mặt Hiên Viên Kỳ, cười duyên rồi rúc vào lòng y, dịu dàng : "Bệ hạ, sao người để ý đến thần thiếp? phải bệ hạ chán ghét thần thiếp rồi chứ?"


      Thu hồi tầm mắt, Hiên Viên Kỳ nhìn mỹ nhân trong lòng, sủng nịch thoáng trong mắt, nhận lấy chén ngọc trong tay nàng, : "Dù cho Trẫm có cảm thấy chán ghét tất cả nữ tử trong thiên hạ cũng thể nào ghét Đào phi cho được."


      "Ha!" Đào phi cười duyên, càng dính lấy Hiên Viên Kỳ hơn: "Bệ hạ dỗ dành thần thiếp, ai biết bệ hạ hay giả?"


      "Trẫm dối, huống hồ, quân vô hí ngôn, Đào phi là ám chỉ Trẫm có khả năng làm được hay sao?"


      "Thần thiếp nào dám chứ?" vậy thôi, chứ vẻ mặt Đào phi vô cùng đắc ý, liếc nhìn sắc mặt được tốt của chúng phi tử, tiếng cười càng thêm đắc ý: "Bệ hạ, người lâu đến chỗ thần thiếp, chẳng phải là chán ghét thần thiếp rồi đó sao?"


      Hiên Viên Kỳ nhướng cao mày, bỗng nâng cằm Đào phi lên, bạc môi phủ lấy môi nàng, đầu lưỡi luồn qua hàm răng để trườn vào, ban đầu Đào phi còn chìm trong kinh ngạc, nhưng bao lâu liền thả lỏng, mở miệng thuận theo, nghênh đón xâm lấn của y.


      Chúng phi tử ngồi phía dưới ai cũng đỏ mặt tía tai, cũng có nhiều vị, vẻ mặt nhăn nhó, nhưng tất cả đều thầm nghiến răng nhẫn nhịn, ai dám biểu lộ bất mãn.


      Cánh tay như con rắn nước của Đào phi trườn người Hiên Viên Kỳ, mắt nhìn chúng phi ngồi phía dưới, thấy phản ứng của họ đúng như dự kiến càng thêm đắc ý, đảo mắt thoáng nhìn Vân phi, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thản như thường, ánh mắt thoáng ý cười đắc ý nhưng có hơi buồn bực, đá mắt sang chỗ khác thèm nhìn nàng nữa.


      —- Hừ! Ngươi cứ giả bộ ! Để ta xem ngươi còn giả bộ được bao lâu!


    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 56

      Cánh tay như con rắn nước của Đào phi trườn người Hiên Viên Kỳ, mắt nhìn chúng phi ngồi phía dưới, thấy phản ứng của họ đúng như dự kiến càng thêm đắc ý, đảo mắt thoáng nhìn Vân phi, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thản như thường, ánh mắt thoáng ý cười đắc ý nhưng có hơi buồn bực, đá mắt sang chỗ khác thèm nhìn nàng nữa.


      —- Hừ! Ngươi cứ giả bộ ! Để ta xem ngươi còn giả bộ được bao lâu!


      Vô ý quay đầu, thấy sắc mặt bình tĩnh của người ngồi trong góc kia, dưới ánh sáng mập mờ càng thể thấy sắc mặt của nàng, nhưng mơ hồ có thể thấy cái gì đó lấp ló ở giữa đôi mắt sáng trong như ngọc nhìn nàng, như đám sương mờ ở dãy núi đằng xa, khiến kẻ khác thể thấy núi non, còn xung quanh nàng như được bảo phủ bởi tấm màn mỏng thể nhìn thấy cũng sờ được, ngăn cách nàng với thế giới tại —-


      Trong cái góc mờ tối, bà Hoàng hậu hết thời mà nàng khinh thường đơn ngồi đó, ngồi thẳng lưng, như đấy là tôn nghiêm cuối cùng của nàng, khí chất lạnh lùng trong suốt, như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.


      Đào phi ngẩn ra, khỏi thất thần, ngay cả khi Hiên Viên Kỳ buông nàng ra cũng hề hay biết.


      "Xem ra Trẫm phải tự kiểm điểm , ngờ có thể khiến Đào phi thất thần." Thanh mờ ám của vị Đế Vương vang lên bên tai nàng, Đào phi cả kinh, bỗng hoàn hồn, che miệng cười duyên, thẹn thùng : "Đáng ghét, thần thiếp nào có, bệ hạ trêu đùa thần thiếp hoài."


      " có sao?" Cười tà, y nâng cằm nàng lên, hỏi: " Trẫm nghe, người vừa mới nghĩ cái gì thế hử?"


      "À, thần thiếp nghĩ đêm nay bệ hạ có đến chỗ thần thiếp đó mà?" Nàng nũng nịu nắm lấy cánh tay sờ mó lung tung của y: "Bệ hạ có đến ?"


      "Muốn Trẫm đến đến vậy sao?" Hiên Viên Kỳ hỏi cách mập mờ, đưa ngón tay vuốt ve cổ của nàng, khiến nàng bật cười khanh khách: "Ha ha, bệ hạ, đừng đùa nữa, nhột mà, thần thiếp sợ nhột, ha ha......"


      "Đừng đùa nữa, bệ hạ, người muốn hay , thần thiếp quản nữa, được chưa? Đừng đùa nữa, nhột......"


      —- Đáng ghét, biết nàng sợ nhột nhất còn cố ý chọc nàng, bệ hạ đúng là càng ngày càng đáng ghét!


      "Ha ha......" Hiên Viên Kỳ từ bi tha cho Đào phi, : "Có chút xíu mà cũng chịu được?"


      "Đáng ghét, bệ hạ chỉ biết ăn hiếp thần thiếp!" Nàng hầm hè muốn đứng dậy, giả bộ muốn rời : " thèm chơi với bệ hạ nữa!"


      Mặt Hiên Viên Kỳ thả lỏng, giữ chặt Đào phi, : "Trẫm bảo ngươi , ngươi dám tự ý bỏ ?"


      "Hừ! Sao lại dám? Dù sao bệ hạ cũng chán ghét thần thiếp rồi, vậy thần thiếp ở đây khiến người buồn thêm làm chi nữa? Chi bằng bỏ sớm tốt hơn!"


      Vừa mới quay đầu, thấy Hiên Viên Kỳ buông tay nàng ra, chà chà chân, như đứa trẻ con: "Bệ hạ người......" Còn chưa xong, Hiên Viên Kỳ ôm nàng vào lòng.


      "Hừ!" Lắc đầu, giả bộ thèm để ý đến y.


      Thu hồi tầm mắt trong kinh ngạc, Liễu Vận Ngưng cúi đầu, nhìn cái chén chứa chất lỏng trong suốt trong tay, chăm chú nhìn hồi lâu, lâu, lâu tựa như muốn làm lão tăng ngồi thiền, hề nhúc nhích.


      Mỉm cười tự giễu, ánh sáng mập mờ, nàng nâng chén, chậm rãi để sát môi, từng chút từng chút uống cạn cái thứ chất lỏng nhìn ngọt mát nhưng lại rất chua cay.


      Khuôn mặt tái nhợt đỏ ửng khác thường, nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời như sao trời và cũng bình tĩnh hơn hồ nước tĩnh lặng nghìn năm đổ ra biển lớn, chảy qua nương dâu, chảy qua cung trăng lạnh lẽo, để rồi cuối cùng thể trở mình nổi gió, cũng thể trở mình nổi sóng

      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 57

      Khuôn mặt tái nhợt đỏ ửng khác thường, nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời như sao trời và cũng bình tĩnh hơn hồ nước tĩnh lặng nghìn năm đổ ra biển lớn, chảy qua nương dâu, chảy qua cung trăng lạnh lẽo, để rồi cuối cùng hể trở mình nổi gió, cũng thể trở mình nổi sóng —-


      Đôi mắt u như mặt nước hồ thu gợi tình nhìn mai trắng, suy nghĩ dần trở nên hỗn loạn, nhớ mang máng, có tiểu nương cũng giống vậy, từng chỉ vào nhánh mầm nho , như khoe thành quả với tiểu thiếu niên vận y phục trắng phau: " tại ta trồng nó ở đây, cẩn thận bồi dưỡng, đợi mùa đông mai sau ta có thể cho ngươi thưởng thức loài mai đẹp nhất, mẫu thân từng , hoa mai tuy cao ngạo, nhưng thuần khiết, sau này Ngưng Nhi cũng muốn làm người giống như hoa mai!


      Lời trẻ thơ hồn nhiên của ngày ấy vẫn còn đó, còn nàng bao giờ được trở lại cái mùa hè mộng mơ đó nữa, lời trẻ thơ mơ hồ, như cười nhạo nàng, cười nhạo cái ngu ngốc của nàng, cười nhạo ngu muội của nàng.


      Cao ngạo? Thuần khiết? Ha! Kết quả là nàng như chưa từng có vậy, nàng trong mắt y chính là thế thân đê tiện vô sỉ.


      Ha! Vì là thế thân nên y vốn hề tin nàng chính là tiểu nương năm đó, a, đây là câu chuyện đáng buồn cười làm sao?


      tự giễu thoáng trong mắt, ngẩng đầu, mỉm cười, đôi mắt như mặt nước hồ thu như được ngăn cách bởi tấm màn mỏng.


      Ha! Rốt cục vẫn thấy thứ đó, cũng giống lời ngày ấy, nàng đánh mất cái gì đó, mình nàng biết là được rồi, đủ rồi.


      Thái hậu ngồi bên trái Hiên Viên Kỳ từ đầu đến cuối vẫn hề dời mắt khỏi Liễu Vận Ngưng, lẳng lặng quan sát nàng, để hết toàn bộ cảm xúc của nàng vào mắt, ánh mắt bình thản chút gợn sóng, hồi lâu, tiếng thở dài thoát ra: "Lại thêm kẻ si tình nữa......" Thanh mơ hồ, như tan vào thế giới trắng xóa.


      Thái hậu quay đầu nhìn nhìn hai kẻ liếc mắt đưa tình như ở giữa chốn người kia, ánh mắt bình thản gợn sóng của bà thoáng nét phức tạp —-


      Hiên Viên Kỳ, con tuy là nhi tử của kẻ thù của ta, nhưng ta cũng hy vọng con bị thù hận làm mờ mắt, nếu phân được đâu là , con phải hối hận cả đời......


      Khẽ thở dài tiếng: "Tiểu Đặng Tử, mang mấy thứ này đến cho Liễu phi ."


      "Dạ, Thái hậu nương nương." Khom người, Tiểu Đặng Tử nâng cái bàn vuông trước mặt Thái hậu lên.


      Bát dược tinh mỹ bằng sứ màu trắng được đưa đến chỗ Liễu Vận Ngưng mà hề gây bất kỳ chú ý nào.


      Tiếc rằng là tâm phúc bên cạnh Thái hậu, nhất cử nhất động đều khiến kẻ khác chú ý, mới được vài bước, nghe tiếng gọi với theo: "Đặng công công, người muốn đâu vậy?"


      Tiểu Đặng Tử bất đắc dĩ quay đầu lại, thấy Lệ phi, người như tồn tại ở trong cung nhìn tò mò, Lệ phi tiến cung cũng gần được ba năm, tính tình nhát gan sợ phiền phức, thường xuyên bị các phi tần khác trong cung bắt nạt, bệ hạ hình như cũng thích nàng cho lắm, luôn mắt nhắm mắt mở với chuyện nàng bị hiếp đáp, lần này lại gọi , Tiểu Đặng Tử cảm thấy kinh ngạc nhưng hoài nghi nhiều hơn.


      Vừa định mở miệng trả lời, nghe thấy Thái hậu lạnh nhạt : "Sao? Người của ai gia làm chút chuyện cũng phải báo cho Lệ phi biết à?" Giọng điệu thản nhiên, uy nghiêm thể phớt lờ khiến Lệ phi cảm thấy lo sợ thôi.


      "Thần thiếp dám!" Cúi đầu lo sợ, Lệ phi thầm mắng tại sao mình lại nhiều chuyện như vậy.


      Dứt lời, liền kinh động phần lớn người ngồi ở đó, Hiên Viên Kỳ và Đào phi nhìn qua, đúng lúc nghe thấy giọng uy nghiêm của Thái hậu vang lên: "Tiểu Đặng Tử!"


      "Vâng, nô tài ngay." Vừa tiếp xúc ánh mắt của Thái hậu, Tiểu Đặng Tử liền hồi thần, rồi hoàn thành sứ mệnh của mình, lòng cảm thấy kỳ lạ —-


      Tại sao Thái hậu nương nương lại đối xử tốt với Liễu phi nương nương như vậy? Bát dược tay tuy phải dược liệu cao siêu gì ở trong Hoàng cung, nhưng đây là bát dược cái vị Thái y chế riêng để bồi bổ Thái hậu, dược liệu trong này đều là những loại dược liệu quý giá khó tìm trong thiên hạ!


      —- Ý nghĩ của Thái hậu càng ngày càng khó đoán.


      Nhìn chằm chằm bát dược trong tay Tiểu Đặng Tử được đưa đến trước mắt Liễu Vận Ngưng, Hiên Viên Kỳ bất giác nheo mắt lại, ngay sau đó liền đẩy Đào phi ra.


      Đào phi thầm bất mãn, nhưng thấy sắc mặt của Hiên Viên Kỳ nên dám lỗ mãng, ngồi trở lại chỗ mình với sắc mặt khó coi.


      Ánh mắt đại đa số chúng phi tử đều lộ ra mỉa mai vui sướng nỗi đau của người khác, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, Đào phi oán hận trừng mắt nhìn Liễu Vận Ngưng ngồi trong góc.


      Liễu Vận Ngưng đương nhiên hề hay biết, chỉ nhìn bát sứ trong tay, vẻ mặt thoáng kinh ngạc nên lời: "Đặng công công, đây là......"


      "Còn mau tạ ân, đây là của Thái hậu nương nương ban cho Liễu phi nương nương đó."


      Giật mình, Liễu Vận Ngưng vội đứng dậy: "Thần thiếp tạ ưu ái của Thái hậu nương nương."


      "Sắc mặt Liễu phi tái như thế, bệnh còn chưa khỏi hay sao?" Giọng điệu lãnh đạm, khiến mọi người kinh ngạc thôi.


      Vị Thái hậu luôn mắt nhắm mắt mở với chuyện hậu cung lại quan tâm vị phi tử mới tiến cung?


      Thấy phần đông mọi người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Liễu Vận Ngưng, ánh mắt Thái hậu hiển hài lòng, cái bà muốn, chính là kết quả này.


      —- Người này, phải người mà các ngươi có thể ăn hiếp được!


      "Hồi Thái hậu nương nương, bệnh của thần thiếp khỏi hẳn, tạ quan tâm của Thái hậu." Liễu Vận Ngưng cũng thầm kinh ngạc, xem ra Thái hậu đứng về phía nàng, nhưng vì cái gì chứ?


      "Hình như ban nãy nghe Lịch Hỷ kiệu của Liễu phi nương nương bị phá?"


      Liễu Vận Ngưng ngẫm nghĩ, dụng ý của Thái hậu là gì, im lặng hồi lâu mới đáp: "Đúng vậy."


      "Tiểu Đặng Tư—-"


      "Có nô tài!"


      " tra xem tại sao kiệu lại bị phá?"


      "Vâng!"


      Tiểu Đặng Tử lĩnh chỉ lui xuống, yến hội cũng vì rời của Tiểu Đặng Tử mà trở nên nặng nề.


      Nhìn Liễu Vận Ngưng chằm chằm hồi lâu, Hiên Viên Kỳ có hơi đăm chiêu, bỗng cười lạnh, : "Mẫu hậu làm vậy là có dụng ý gì?"


      —- thể tưởng tượng được, nàng lại có thể mượn sức của Thái hậu để làm chỗ dựa vững chắc, phải y quá xem thường nàng rồi?


      "Kiệu trong cung luôn dùng loại gỗ tốt nhất để chế thành, cũng thường xuyên được kiểm tra, kiệu của Liễu phi vừa được chế tác lại vô duyên vô cớ bị phá, chẳng lẽ Hoàng nhi cảm thấy kỳ lạ hay sao?"


      "Ha? Ý mẫu hậu là có người cố ý làm vậy?"


      "Đúng mà cũng đúng, chờ Tiểu Đặng Tử trở về liền hai ràng, nếu đúng như ai gia đoán, vậy ai gia tuyệt đối dễ dàng tha thứ cho loại tiểu nhân hiểm này tồn tại ở trong cung!"


      Lời Thái hậu còn chưa dứt, nghe tiếng 'choang' giòn giã, tầm mắt của mọi người khỏi bị hấp dẫn, thấy sắc mặt Lệ phi lo sợ yên, tay chân luống cuống góp nhặt những mảnh vỡ mặt đất: "Thần, thần thiếp nhất thời tuột tay, xin, xin bệ hạ thứ tội......"


      "Ngươi sợ cái gì? Hả Lệ phi?" Thái hậu lạnh nhạt hỏi.


      "Thần thiếp, thần thiếp có......" Đột nhiên nàng quỳ xuống, hoảng sợ : "Thần thiếp nhất thời mê muội mới gây nên chuyện này, Thái hậu nương nương, xin hãy cho thần thiếp cơ hội, thần thiếp dám, dám nữa......"


      Vân phi nhìn Lệ phi hoảng hốt lúng túng với vẻ thương hại, lắc đầu . Đào phi cũng nhìn Lệ phi, vẻ mặt khinh thường, hừ khẽ: "Đồ ngu!"


      —- Nếu nhát gan sợ phiền phức, tại sao còn làm?


      "Lệ phi, ai gia thấy ngươi đáng thất vọng." vậy chứ trong mắt Thái hậu chút thất vọng nào: "Người đâu......"


      "Có thích khách, mau bắt thích khách!"


      Thái hậu còn chưa dứt lời, sân ngoài đột nhiên có tiếng hò hét, sau đó là có vài tên Hắc y nhân xông vào.

      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 58

      "Có thích khách, mau bắt thích khách!"


      Thái hậu còn chưa dứt lời, sân ngoài đột nhiên có tiếng hò hét, sau đó là có vài tên Hắc y nhân xông vào.


      "Người đâu, hộ giá, hộ giá!" Nháy mắt, Mai viên trở nên hỗn loạn, tiếng hét thất thanh tụ lại chỗ, thấy chúng phi tử hoa dung thất sắc, như lâm đại dịch*: "Im hết cho ta!" Tiếng quát bình thản gợn sóng, bất ngờ khiến cả Mai viên chìm trong yên lặng, mặt Hiên Viên Kỳ như bị bao phủ bởi màn sương lạnh giá, lạnh lùng quan sát tên Hắc y nhân đứng đầu: "Láo xược, Hoàng cung đại nội là nơi các ngươi muốn xông vào làm bậy là được ư?" (*Như lâm đại dịch: tỏ vẻ nghiêm trọng, đây là cách ví von)


      "Hừ! Đương nhiên xông vào được chứ sao!" Hắc y nhân đảo mắt nhìn khắp sân, giơ hàn kiếm trong tay lên: "Có người đồng ý ra vạn lượng vàng mua mạng của ngươi, nếu La Tát Môn dám nhận, dù có xông lầm vào địa ngục Tu La cũng sao!" Dứt lời, Hiên Viên Kỳ thấy tia sáng sắc bén và tiếng xé gió kéo đến, cười lạnh, thậm chí y còn lười cử động, tình thế chỉ mành treo chuông, rồi người vận y phục xanh lam xuất trước mặt Hiên Viên Kỳ như tia chớp, chặn thế tấn công của Hắc y nhân.


      Dưới tấn công của người vận y phục xanh lam, Hắc y nhân ràng bị rơi vào tình thế xấu, bị người vận y phục xanh lam đánh trả khoảng hai, ba chiêu liền bại, thối lui đến cạnh cửa: "Đúng là thể khinh thường ảnh vệ!"


      "Nếu thông minh mau thúc thủ chịu trói !" Người vận y phục xanh lam lạnh lùng .


      "Nếu dám xông vào Hoàng cung giữa ban ngày ban mặt, tất hy sinh, quy tắt của La Tát Môn là ngày nào hoàn thành sứ mệnh ngày đó từ bỏ ý đồ, giết chúng ta rồi còn nhiều sát thủ nữa đến lấy mạng của ngươi!"


      "La Tát Môn to gan, chỉ vì vạn lượng vàng mà cả gan đối đầu với triều đình?"


      "Cũng hẳn vậy!" Bỗng thanh khàn khàn khó nghe vang lên, mọi người cả kinh, phát Hắc y nhân biết trà trộn vào đây từ lúc nào, tên Hắc y nhân này hề ăn vận kín mít như những Hắc y nhân khác, chỉ vận bộ y phục đen tuyền, khuôn mặt bình thường chất phác, y chậm rãi bước đến, đôi mắt hồ đào sáng ngời hoàn toàn tương xứng với khuôn mặt bình thường kia, cười tà: "Dù ai đồng ý ra vạn lượng vàng, La Tát Môn cũng lên kế hoạch giết ngươi!"


      "Tại sao?" Hiên Viên Kỳ lạnh lùng đặt câu hỏi, vừa thấy khuôn mặt biểu cảm của Hắc y nhân liền hiểu ngay lý do y dám kiêu ngạo lộ mặt, hóa ra là dịch dung: "Trẫm làm chuyện tày trời gì? Mà lại bị liệt vào sổ đen của tổ chức sát thủ đứng đầu trong giang hồ?"


      việc ắt có nguyên nhân, Hiên Viên Kỳ hiểu rất đạo lý này, chọi thể giải quyết được vấn đề, chỉ có tra ra nguyên nhân việc, bốc dược đúng bệnh mới có thể trị dứt!


      "La Tát Môn phải tổ chức phải trái, chỉ cần bệ hạ chịu làm bậc Hoàng Đế quan tâm dân chúng, La Tát Môn đương nhiên gây phiền phức cho bệ hạ."


      "......"


      Liếc y cái, Hắc y nhân tiếp lời: "Năm nay sông Giang Nam xuất đại hồng thủy, hơn mười thôn ven bờ bị chìm trong biển nước, người chết vô số, triều đình chậm chạp chuyển tiền cứu trợ xuống cứu nạn, khiến càng nhiều dân chúng chết vì đói khát giá lạnh, đạo tặc ngang ngược, thể đếm xuể những vong hồn chết dưới đao đạo tặc, bệ hạ chẳng lẽ tính trả lại công bằng cho dân chúng sao?"


      Giọng khàn khàn khó nghe, xứng với khuôn mặt bình thường chất phác, Hắc y nhân kể từng tội của vị Đế Vương, thèm để ý đến hàn khí bức người bốc lên từ người y: "Việc hôm nay, chỉ là lời nhắc nhở đối với bệ hạ, La Tát Môn là tổ chức giang hồ, muốn đối đầu với triều đình, nhưng nếu tình trạng của dân chúng vẫn được cải thiện, đến lúc đó, bệ hạ đừng trách sao La Tát Môn thông báo trước!"


      Hiên Viên Kỳ nheo mắt, ánh nhìn nghiêm túc biến ảo ngừng, nhìn thẳng vào mặt Hắc y nhân đứng cách y mười bước.


      Rất lâu sau, Hiên Viên Kỳ chậm rãi : "Tiền cứu nạn, Trẫm phát rồi, trăm vạn lượng vàng, hai trăm vạn gánh* lương thực, trăm vạn áo bông, Trẫm sai người chuyển xuống đó cách đây hai tháng." (*Gánh: đơn vị đo khối lượng của Trung Quốc, 1 gánh = 50kg)


      Mặt Hắc y nhân vẫn đơ ra như khúc gỗ, thoạt nhìn trông ngốc nghếch, y nhìn Hiên Viên Kỳ.


      "Trẫm phải làm như thế nào, cần đến chỉ đạo của các hạ, Trẫm rất vui khi các hạ cho Trẫm hay những hành vi xấu của bề tôi, nhưng ngươi xông vào Hoàng cung, đó là tội thể tha thứ!"


      "Chẳng lẽ bệ hạ cho rằng, tại hạ tự tin mình toàn vẹn ra khỏi Hoàng cung hay sao?" Khuôn mặt Hắc y nhân khẽ động, hình như là vừa cười ngoác mang tai dưới lớp mặt nạ: "Trong sân nhiều hoa đẹp như vậy, nếu cẩn thận khiến bông bị thương, vậy tốt, phải sao?"


      Dứt lời, y vươn tay tóm lấy vị phi tử ở gần mình nhất, kìm hãm nàng trước ngực.


      "Nương nương—-" Lưu Dục sợ hãi hét lên, muốn giữ Liễu Vận Ngưng lại nhưng cũng kịp nữa.


      "Bệ hạ, người xem nếu tại hạ rạch nhát lên mặt vị nương nương đây, vậy dung nhan kiều diễm này hoàn toàn bị hủy." Giọng khàn khàn khó nghe phảng phất bên tai, Liễu Vận Ngưng chau đôi mày thanh tú với vẻ khó chịu.


      "Buông nàng ra." Hiên Viên Kỳ quát.


      Hắc y nhân như hề nghe thấy, ngược lại còn trượt lưỡi đao sắc bén ngang cổ Liễu Vận Ngưng: "Nếu muốn dung nhan đẹp như hoa của vị nương nương này có vết sẹo lệnh cho những người đó mau buông vũ khí xuống."


      Lưỡi đao sắc nhọn dính cổ nàng, Liễu Vận Ngưng ngoại trừ kinh ngạc xong liền bình tĩnh trở lại, khuôn mặt bình thản hoảng sợ chỉ có lạnh nhạt, nàng buông mi mắt che giấu ý cười khổ sở trong mắt, lưỡi đao lạnh lẽo như kề sát cổ nàng hơn.


      —- Hình như chuyện xấu xa gì trời cũng muốn ta vượt qua phải!


      Thấy Liễu Vận Ngưng bình tĩnh đến vậy, Hắc y nhân có hơi kinh ngạc: "Nương nương sợ sao?"


      "......" Im lặng, thanh bình thản của Liễu Vận Ngưng cất lên: "Chắc ngươi bắt nhầm người rồi, những ai ở đây cũng đều quan trọng hơn bổn cung cả."


      Hắc y nhân ngẩn ra, khỏi quan sát kỹ Liễu Vận Ngưng, hồi lâu, y cười nhạo: "Nương nương cần gì phải tự hạ thấp chính mình? Ở đây có bao nhiêu tần phi có thể so tư sắc với nương nương?"


      Liễu Vận Ngưng im lặng .


      Hắc y nhân với Hiên Viên Kỳ: "Nếu bệ hạ lệnh những người đó buông vũ khí, đừng trách đao kiếm của tại hạ có mắt, đến lúc đó nương nương có bị thương cũng phải lỗi của tại hạ!"


      "Hừ!" Khẽ hừ tiếng: "Trục Tinh, bắt lấy thích khách—-" Hiên Viên Kỳ nở nụ cười tàn nhẫn: "Bất kể —- giá nào!"


      Hắc y nhân giật mình, Liễu Vận Ngưng cũng cười, nụ cười thản nhiên, tao nhã, lông mi cong cong, đẹp đến nỗi khiến đất trời ảm đạm thất sắc.


      "Hiên Viên Kỳ, ngươi điên rồi!" Hắc y nhân nhanh chóng hoàn hồn, ánh mắt thoáng tia sáng lạnh lẽo: "Nương nương, chi bằng người theo tại hạ, ít ra tại hạ còn biết thương hương tiếc ngọc!"


      Dứt lời, Hắc y nhân đẩy Liễu Vận Ngưng ra, quát: "Rút!" Vung tay, làn khói trắng bay đến.


      "Nương nương, chúng ta còn gặp lại!" Lời mơ hồ như lời hẹn, quay đầu, đương nhiên là còn nhìn thấy bóng dáng Hắc y nhân nữa.


      "Đuổi theo!" Người vận y phục xanh lam hô tiếng, dẫn đầu đuổi theo, mười mấy thị vệ khác cũng đuổi theo sau.


      Sau khi làn khói tan, Mai viên ban nãy còn nguy hiểm nay khôi phục tình trạng ban đầu, chúng tần phi chưa hết sợ, đứng sững sờ ở đó.


      Liễu Vận Ngưng chậm rãi đứng dậy, Lưu Dục vội dìu nàng, tóc và y phục dính đầy tuyết khiến nàng đứng dậy có hơi khó khăn, đôi môi mím lại có hơi run run.


      Hiên Viên Kỳ lạnh lùng liếc nàng cái: "Tiểu Đặng Tử, đưa mẫu hậu hồi cung."


      "Nô tài tuân lệnh!"


      Thái hậu vỗ vỗ khóe mi, mệt mỏi phất phất tay: "Hoàng Nhi, Liễu phi bị kinh sợ, Hoàng Nhi đưa Liễu phi về !"


      Hiên Viên Kỳ liếc Thái hậu cái, trả lời, trầm giọng : "Còn lại, giải tán!"


      "Dạ!" Chúng tần phi còn chưa hết sợ nối đuôi nhau rời , lâu sau, Mai viên mới vừa náo nhiệt chỉ còn lại chủ tớ Liễu Vận Ngưng và Hiên Viên Kỳ.


      "Bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của Liễu phi đúng là !"


      "......" Mím môi, sắc mặt Liễu Vận Ngưng tài đến kinh người, nghe thấy câu trả lời của nàng, sắc mặt Hiên Viên Kỳ càng thêm khó coi, nắm chặt lấy cằm của nàng: "Trẫm ngươi đó, ngươi có nghe hay sao?"


      "......" Những gì trước mắt dần trở nên mơ hồ, Liễu Vận Ngưng nghe thấy tiếng người chuyện, nhưng thanh đó như được truyền đến từ nơi rất xa, thể nghe , nàng mấp máy môi, chỉ có thể được , hai từ.


      Mắt Lưu Dục trào lệ, để ý có phạm thượng hay , vội la lên: "Bệ hạ, nương nương là vì được thoải mái nên mới trả lời người, xin bệ hạ hãy tha cho nương nương!" Nàng quỳ xuống cầu xin thay cho Liễu Vận Ngưng, khiến Liễu Vận Ngưng loạng choạng muốn ngã vì còn ai đỡ.


      Nghe những lời của Lưu Dục, Hiên Viên Kỳ mới chú ý đến sắc mặt của Liễu Vận Ngưng đúng tốt, bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, y cố áp chế ngọn lửa giận trong lòng, lạnh lùng : "Đưa Liễu phi về, truyền Thái y!" Vung tay, buông cằm nàng ra, bỏ thèm quay đầu lại.


      "Nô tỳ tạ ân!" Dập đầu tạ ân theo bóng của Hiên Viên Kỳ, Lưu Dục nhịn được rơi nước mắt, bận tâm lau mặt, ôm chặt Liễu Vận Ngưng với vẻ sốt ruột: "Nương nương, người nhịn chút, mau trở về thôi, nhịn chút là được, Thái y đến sao nữa."


      Liễu Vận Ngưng miễn cưỡng cười cười, lắc đầu : " cần truyền Thái y—-" Nàng vươn cổ tay mảnh khảnh: "Ta biết tại sao lại như vậy." cổ tay trắng như tuyết, có chấm đỏ.


      Trắng như tuyết, đỏ tựa máu.


      Thấy mà hãi!


      "Vừa nãy, lúc tên thích khách đẩy ta ra, dùng châm đâm, châm có độc."

      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :