1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 49

      Trong khoảng thời gian hơn tháng qua, bệnh tình của Liễu Vận Ngưng thất thất thường thường, lúc sốt cao lúc sốt , khắc nào khiến người ta bớt lo cả. Lưu Dục bận tối mày tối mặt, đun nước rồi lại đun nước, nấu dược rồi lại nấu dược, Lưu Dục và Lý Nhĩ vội đến sứt đầu mẻ trán, có thời gian ngồi xuống nghỉ lấy hơi, đặc biệt là Lưu Dục, ngoại trừ thời gian dùng bữa ra, khắc nào ở bên Liễu Vận Ngưng.


      Lúc Liễu Vận Ngưng được cứu, có lẽ các nàng dụng ý của bệ hạ là gì, ngày đầu tiên có rất nhiều phi tử đến thăm Liễu Vận Ngưng, cả ngày họ cứ nối đuôi nhau đến dứt, việc tiễn từng người khiến Lưu Dục càng thêm vội, sau đó các nàng thấy bệ hạ đến Liễu uyển, dần dã ít lai vãng hơn, đến giờ hầu như còn ai đến thăm, Liễu uyển lại khôi phục vắng vẻ lúc đầu.


      —- Có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng Nương Nương bị thất sủng!


      Lưu Dục thầm nghĩ.


      Tuy phải để tâm tiếp đãi chúng phi tử vốn phải thiệt tìn đến thăm khiến Lưu Dục có hơi chán nản, nhưng ngoài ra cũng khiến nàng khẽ thở phào, rốt cục nàng cũng có thể tập trung tinh lực chăm sóc Nương Nương.


      Ngày hôm đó, thời tiết rất đẹp, tuyết rơi hơn nửa tháng rồi mà vẫn chưa ngừng, Lưu Dục cầm bát dược còn nóng hổi đẩy cửa điện khép hờ, vẻ mặt lập tức trầm xuống.


      "Nương Nương—-" Thanh hàm chứa nhắc nhở vang lên, cuốn sách trong tay Liễu Vận Ngưng bị đoạt , nàng ngẩng đầu thấy Lưu Dục trừng nàng với vẻ đồng ý: "Nương Nương lại lén nô tỳ đọc sách nữa rồi! Nô tỳ biết bao nhiêu lần, tĩnh dưỡng cho tốt , tại sao Nương Nương lại nghe!" Giọng điệu lên án, Liễu Vận Ngưng cười ảm đạm, : "Ta ngủ được, cũng muốn nằm cả ngày."


      —- Vậy rất giống phế nhân.


      " muốn nằm cũng phải nằm, Lãnh Thái y bây giờ Nương Nương nên xuống giường." Thái độ của Lưu Dục rất kiên quyết, buông bát dược xuống, mặt nàng nhăn lại vì Nương Nương của nàng chịu nghe lời.


      Liễu Vận Ngưng cười : "Ta xuống giường, vẫn an vị giường đọc sách đó thôi."


      " được, đọc sách hao tổn tâm thần, Nương Nương được tùy hứng nữa!"


      "Lưu Dục—-" Nàng với vẻ bất đắc dĩ.


      "......"


      "......"


      Đối diện hồi lâu, Liễu Vận Ngưng đành thỏa hiệp, chỉ có thể bất đắc dĩ : "Suốt ngày nằm giường quả rất buồn."


      "Đợi cho Nương Nương khỏe hẳn , rồi Nương Nương muốn làm gì nô tỳ cũng ngăn cản." Giọng điệu hòa hoãn, Lưu Dục bưng bát dược đen ngòm lên: "Đây, người uống hết bát dược này cái ."


      "......" Nhìn bát dược đen ngòm còn tỏa vị đắng, đôi mày thanh tú khẽ nhướng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đón lấy, chau mày uống cạn.


      Thấy Liễu Vận Ngưng nhu thuận, lòng Lưu Dục quặn đau, gượng cười bảo: "Uống dược xong rồi nghỉ ngơi , đừng lén nô tỳ đọc sách nữa, cuốn sách này nô tỳ giữ giùm Nương Nương, đợi khi nào thân thể Nương Nương khỏe hẳn nô tỳ trả lại cho người." Đối với chuyện xảy ra ngày hôm ấy, nàng phải muốn biết, nhưng nếu Nương Nương muốn , vậy nàng hỏi, có lẽ Nương Nương nghĩ thông rồi


      "Nương Nương có còn cảm thấy khỏe chỗ nào ?"


      "." Nàng lắc đầu, ôm lấy đầu gối: "Ta khỏe mà, cần lo lắng."


      Mấp máy môi, Lưu Dục định gì đó nhưng rồi lại lẳng lặng lui ra ngoài, cửa nhàng đóng lại, tẩm cung lập tức trở nên tĩnh lặng.


      cơn gió lạnh thổi bung cửa sổ, Liễu Vận Ngưng nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, cái cằm xinh xắn đặt đầu gối, vẻ mặt lạnh nhạt, mơ hồ có thể cảm nhận được hoang mang, đôi mắt to tròn vô cùng bình tĩnh.


      Bỗng cánh cửa của tẩm cung lại bị đẩy vào, Liễu Vận Ngưng quay đầu nhưng có thể nghe tiếng bước chân nhàng, tiếng bước chân của người đó rất khẽ, như tiếng bước chân của mèo.


      "Có chuyện gì sao, Lý Nhĩ?" quay đầu, nàng chỉ khẽ giọng hỏi.


      Lý Nhĩ đứng le lưỡi sau lưng nàng, ôm lấy nàng chịu buông: "Nương Nương, sao người biết là Lý Nhĩ?"


      Nàng cười cười, quay đầu lườm Lý Nhĩ cái, : "Trong cung, ngoại trừ ngươi ra còn có ai dám tự tiện xông vào tẩm cung của ta?"


      "Ha ha......" Nhăn mũi, Lý Nhĩ làm mặt quỷ với nàng: "Đều tại Nương Nương cả, tại sao yên lành lại muốn vào cung làm Nương Nương gì đó, ở cùng Lãnh Thiếu gia như trước có phải tốt !"


      đến đây nàng cực kỳ bất mãn, tuy tại Lãnh Thiếu gia cũng tiến cung, nhưng nàng thể thường xuyên gặp Lãnh Thiếu gia, muốn gặp y lần cũng phải có lý do, buồn chết được!


      "Nương Nương, sau này chúng ta phải vĩnh viễn ở đây sao?"


      Vĩnh viễn......


      Liễu Vận Ngưng giật mình, lại nhìn bầu trời xanh bên ngoài: "Có lẽ vậy!" Trong thanh như vừa có nghẹn ngào mà ai nghe thấy, vừa có buồn bả muốn để ai hay.


      "A?" Nghe vậy mặt Lý Nhĩ nhăn thêm: "Lý Nhĩ muốn mà."


      "Đừng lo, hai năm nữa thôi, ta giúp ngươi tìm người tốt để gả, Lý Nhĩ phải sống quãng đời còn lại ở trong cung đâu." Nàng an ủi.


      " ?" Nghe vậy, Lý Nhĩ bật người hưng phấn, bỗng hỏi: "Vậy Nương Nương cũng phải sống trong cung suốt quãng đời còn lại à?"


      Nàng chỉ cười cười, trả lời, đáy mắt như có gì đó nổi lên lại chìm xuống, bao lâu vụt tắt.


      "Nương Nương, người sao thế?" Nhìn nhìn bên mặt của Liễu Vận Ngưng hồi lâu, Lý Nhĩ đột nhiên hỏi.


      Nghe Lý Nhĩ hỏi, Liễu Vận Ngưng ngớ ra.


      Mắt nhìn ra xa, hoang mang thoáng mặt nàng, mờ mịt xẹt qua đáy mắt, im lặng hồi lâu, nàng khẽ giọng : " sao, chẳng qua ta đánh mất thứ mà thôi."


      "Đánh mất thứ?" Vẻ mặt Lý Nhĩ đầy tò mò: "Nương Nương đánh mất thứ gì? vật rất quan trọng ư?"


      " có gì." Nàng lắc đầu: "Ta muốn nghỉ ngơi."


      "Ưm, vậy Lý Nhĩ ra ngoài trước." Nàng nhảy phóc xuống giường, lật đật chạy ra ngoài.


      Cửa đóng sầm tiếng, Liễu Vận Ngưng buông mắt, ôm chặt lấy đầu gối.


      —- Xin lỗi Lý Nhĩ, thứ mà ta mất, mình ta biết là đủ rồi.

      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 50

      Hương khói lượn lờ trong cung điện hoa mỹ, nữ tử kiều miễn cưỡng dựa vào ghế Quý phi, thần sắc uể oải, thị nữ đứng sau lưng khẽ xoa bóp vai cho nàng, chiếc váy mỏng màu hồng phấn và màu tuyết ngoài cửa sổ, hòa hợp đến khó tả.


      "Lâm Nhi, bệ hạ có đêm nay đến ?"


      "Hồi Nương Nương, hình như đêm nay bệ hạ muốn đến Bích Tỷ cung của Vân phi."


      "Lại là Vân phi?" Nữ tử kiều hừ lạnh tiếng, dung nhan kiều diễm đầy vẻ chán ghét, khinh thường : " uổng công ả giả bộ dịu dàng hiền thục với bệ hạ."


      Thị nữ đứng sau dám đáp lời, cúi đầu tiếp tục đấm bóp.


      "À đúng rồi, nghe đâu bệnh của bà Hoàng hậu hết thời đỡ nhiều rồi? A mà nàng cũng xui xẻo, ngã xuống hồ trong tiết trời lạnh giá, bị đông chết là may phước lắm rồi."


      "Nương Nương—-" Lâm Nhi dừng tay, khẽ : "Ở đây là Hoàng cung, Nương Nương được năng chẳng biết dưới gì cả, bị người ta trách móc đó."


      "Hừ! Bổn cung sợ!" Đào phi ngồi thẳng dậy, tiếp lời: "Ai trong cung cũng đều ỷ thế hiếp người, giờ bệ hạ thích bổn cung đến thế, ai dam trách móc bổn cung chứ hả?"


      Lâm Nhi đáp, khẽ than, bất đắc dĩ : "Nương Nương, nếu đêm nay bệ hạ đến, vậy phải Nương Nương được nghỉ sớm sao?"


      —- Nương Nương, sớm muộn gì rồi cũng có ngày người tự mình chuốc lấy khổ thôi.


      "Đợi lát nữa !" Nàng , lại nằm xuống: "Tiếp !"


      "Dạ, Nương Nương." Đáp lời, Lâm Nhi bắt tay vào việc làm dở.


      cơn gió thổi bung cửa sổ khép hờ, bếp sưởi trong cung điện lúc tắt lúc sáng, chợt cao chợt thấp, tiếng củi cháy lách tách lách tách truyền vào tai, Đào phi nhắm mắt hưởng thụ, bỗng cười : "Ừm, kỹ thuật của Lâm Nhi vẫn tốt như ngày nào!"


      "Nương Nương quá khen rồi!" Lâm Nhi cũng cười, khẽ xoa bóp, tìm thấy những chỗ đau nhức của nàng vô cùng chuẩn xác.


      "Lâm Nhi, ngươi xem chúng ta có nên đến thăm bà Hoàng hậu hết thời kia ?" Nàng vui vẻ hỏi.


      "Nương Nương, đừng xưng hô như vậy, nàng có tước hiệu mà, gọi là Liễu phi." Lâm Nhi chau mày sửa nàng: "Về tình về ý Nương Nương nên đến thăm Liễu phi Nương Nương, dù sao cũng đều theo hầu bệ hạ, hậu cung hòa thuận là việc mà Thái hậu mong muốn được thấy nhất, tuy tại Liễu phi hình như là......" Nàng dừng chút, tiếp: "Nhiều kẻ địch chi bằng nhiều bằng hữu."


      "Ả Liễu phi hết thời kia bị thất sủng, kết giao bằng hữu với nàng có ích gì?" Nàng phản bác: "Ngươi bảo bổn cung xây dựng quan hệ với Vân phi bổn cung còn có thể lý giải, dù sao ngoại trừ bổn cung ra người trong cung được sủng ái nhất chính là Vân phi, tuy bổn cung thích thái độ đối nhân xử thế của nàng, nhưng người vừa vào cung thất sủng như Liễu phi có tất yếu phải kết giao đâu?"


      "Nương Nương......"


      "Được rồi, Lâm Nhi, bổn cung muốn nghỉ ngơi." Nàng ngáp cái, đứng dậy cách uyển chuyển: "Ngươi lui xuống !"


      "Dạ."


      Nhìn theo cái bóng lập lờ của Đào phi, Lâm Nhi chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.


      —- Đến khi nào Nương Nương người mới có thể nhìn đời bằng tâm đây?

      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 51

      "Lưu Dục, hôm nay là ngày mấy?" Nhìn nhìn đình viện tuyết trắng rơi đầy, Liễu Vận Ngưng đột nhiên hỏi.


      Lưu Dục vội sắp xếp lại giường nghe vậy liền ngẩng đầu, nhìn Liễu Vận Ngưng ngồi bên cửa sổ, hiểu sơ sơ lý do tại sao nàng lại hỏi vậy, cúi đầu, làm bộ lơ đãng đáp: "Hôm nay là ngày mười tháng bảy rồi, tại sao Nương Nương lại hỏi chuyện này?"


      "......Mười tháng bảy rồi sao......?" Nàng lắc đầu thào: " có gì, chỉ hỏi chơi thôi."


      —- ra hôm nay là ngày mười tháng bảy, vậy, ngày giỗ của mẫu thân cũng qua rồi.


      Đến cuối cùng, nàng vẫn thể về kịp......Có lẽ......đúng là mẫu thân muốn gặp nàng.


      " giờ nghĩ lại, Nương Nương vào cung cũng gần hai tháng rồi, thời gian trôi qua mau !" Nàng cố ý dùng giọng điệu bông đùa, nhưng Liễu Vận Ngưng lại hề muốn nàng cố ý để lộ nét tươi vui, ngơ ngác nhìn đình viện bị bao trùm bởi tuyết trắng.


      Lưu Dục gì nữa, nhìn nhìn Liễu Vận Ngưng hồi lâu, mới lặng lẽ cúi người sửa sang lại giường, trong tẩm cung thanh vắng yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng 'phần phật' của tấm trải giường.


      Nhưng lúc lâu sau, Lưu Dục bất giác dừng động tác, tầm mắt biết đặt ở đâu, ngơ ngác xuất thần.


      Ngày giỗ của phu nhân qua cách đây nửa tháng, lúc đó bệnh tình của Nương Nương rất thất thường, đương nhiên thể về kịp để thăm phu nhân, vả lại, nhiều năm trôi qua, Nương Nương chỉ có thể đến trước phần mộ của phu nhân mà thôi.


      Ôi!


      Khẽ thở dài, Lưu Dục thu hồi suy nghĩ phân tán, tiếp tục bắt tay vào việc.


      —- nhiều năm vậy rồi, tại sao lão gia vẫn chưa nghĩ thông?


      Bỗng nhiên cửa lớn của tẩm cung bị đẩy bật vào, tiếng 'rầm' lớn phát ra, quấy rầy hai người trong phòng.


      Lưu Dục thấy có người đến lập tức trầm mặt: "Lý Nhĩ, với ngươi biết bao nhiêu lần, được hấp ta hấp tấp mà, ngươi nghe mà hiểu sao hả?"


      Lý Nhĩ tỏ vẻ nhát gan thường thấy, nàng nhìn Lưu Dục, hớn hở chạy đến trước mặt Liễu Vận Ngưng.


      "Nương Nương, vừa...... vừa mới có...... có người......"


      "Đừng gấp, thở từ từ thôi, chậm chút." Liễu Vận Ngưng lên tiếng cắt ngang lời Lý Nhĩ, khẽ vỗ lưng nàng, dịu dàng .


      Lưu Dục tuy đồng ý với hành động của Lý Nhĩ, nhưng thấy nàng thở dốc ghê quá, liền đưa chén nước trà cho nàng.


      Thấy bộ dạng thở ra hơi của Lý Nhĩ là có thể biết nàng chạy vội đến cỡ nào.


      "Lý Nhĩ......Lý Nhĩ vừa mới......vừa mới nghe có người đến......truyền lời...... là ngày mốt......ngày mốt Hoàng cung......sắp mở buổi......ngắm mai lớn......lớn......đến lúc đó......tất cả phi tần đều phải đến dự!" Chén trà mà Lưu Dục đưa nàng, Lý Nhĩ uống hơi cạn sạch, thông cổ xong, lại kích động nắm lấy cánh tay Liễu Vận Ngưng: "Nương Nương, là buổi ngắm mai đó, hoa mai mà Nương Nương thích nhất đó!"


      Liễu Vận Ngưng ngớ người, mới : "Ta ...... còn thích hoa mai nữa!"


      "Á?" Lý Nhĩ hiểu: "Tại sao? phải trước đây Nương Nương rất thích hoa mai sao?"


      Nàng cười cười, khẽ : "Bởi vì còn lý do để thích nữa!"


    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 52

      Hoàng cung đại nội trang nghiêm, mọi thứ đều bị tuyết trắng bao phủ, đập vào mắt là màu trắng, thị nữ cung nhân tốp năm tốp ba vội vàng lại, trong tay mỗi người đều bưng những thứ na ná nhau, như chuẩn bị cho buổi yến hội long trọng.


      Trước khung cảnh bận rộn này, cỗ kiệu màu đỏ vội vàng, như ung dung nhàn rỗi thưởng thức cảnh sắc dọc đường.


      "Lâm Nhi, đến đâu rồi? Bao lâu nữa đến?" góc mành kiệu bị nhấc lên, khuôn mặt diễm lệ vô song của Đào phi ló ra, lời tuy hàm ý thúc giục, nhưng giọng điệu lại hề nôn nóng.


      Lâm Nhi bên cạnh cỗ kiệu nhìn cảnh sắc bốn phía, đáp: " vừa mới ngang qua Ngự hoa viên, lộ trình cách Mai viên khoảng nửa nén hương."


      "Ờ." Gật đầu, Đào phi buông mành, ngồi quay lại, thanh miễn cưỡng từ bên trong truyền ra: "Bao lâu thành vấn đề, bảo bọn họ đừng nhanh quá, chú ý đừng để bổn cung cảm thấy chòng chành xóc nảy." Lật trang kế tiếp của cuốn đặt đùi, đôi mắt chuyên tâm vào nội dung cuốn sách.


      "Dạ, nô tỳ hiểu rồi." Đáp lời, nàng chuyển hướng nhìn kiệu phu, quát: " nghe cả chưa?"


      "!" Tiếng trả lời đồng thanh, khiến Lâm Nhi rất hài lòng.


      —- Đến trước lúc bắt đầu buổi ngắm mai quá nén nhanh chắc cũng chỉ có Nương Nương dám dựa vào sủng ái của bệ hạ mà thôi.


      Nhưng nữ tử đẹp mà quá ngang ngược luôn khiến người ta cảm thấy ghét, đến khi nào Nương Nương mới có thể được đạo lý này?


      Vừa nghĩ đến đây, cảnh tượng trước mắt khiến nàng cảm thấy kinh ngạc, tiến lại gần, Lâm Nhi rốt cục cũng nhìn người đứng phía trước là ai.


      "Dừng lại." Nàng hô tiếng, các kiệu phu tuy nhưng vẫn ngoan ngoãn dừng lại, Đào phi ngồi trong kiệu thấy thế, lại lật trang sách kế tiếp, ngẩng đầu, hỏi: "Chuyện gì?"


      Lâm Nhi đứng ngoài kiệu đáp: "Nương Nương, là Liễu phi Nương Nương."


      Bàn tay lật sách dừng lai, Đào phi ngẩng đầu xốc mành, nhìn theo ánh mắt của Lâm Nhi, thấy đoàn người của Liễu phi đứng cách đó xa, Liễu phi đứng bên cạnh, thị nữ của nàng đứng dặn dò cung nhân cái gì đó.


      Nàng thoáng nghĩ, rồi : "Qua đó ."


      "Dạ, Nương Nương."


      Lâm Nhi lên tiếng, cỗ kiệu lại khởi hành.


      Rất nhanh sau, các nàng đến trước mặt đoàn người của Liễu phi: "Liễu phi Nương Nương vĩnh an." Lâm Nhi khom người hành lễ.


      Liễu Vận Ngưng có hơi kinh ngạc, còn chưa kịp gì, nữ tử kiều diễm từ trong kiệu bước ra, vừa thấy liền phát ra là Đào phi nổi tiếng được sủng ái.


      "Nô tỳ (nô tài) bái kiến Đào phi Nương Nương." Nhóm Lưu Dục vội chạy lại hành lễ.


      "Bình thân!" Đào phi , đảo mắt nhìn cỗ kiệu màu đỏ kia, trong lòng cũng hiểu mười mươi, biết còn hỏi: "Tại sao Nương Nương lại đứng ở đây vậy?"

      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 53

      "Bình thân!" Đào phi , đảo mắt nhìn cỗ kiệu màu đỏ kia, trong lòng cũng hiểu mười mươi, biết còn hỏi: "Tại sao Nương Nương lại đứng ở đây vậy?"


      Liễu Vận Ngưng nhìn theo ánh mắt của nàng, cười nhạt: " có gì, chẳng qua là cán kiệu bị gãy mà thôi."


      Đào phi nhìn cán kiệu bị gãy, che miệng cười: "Ồ, vậy là muội muội gặp may rồi, buổi ngắm mai bắt đầu quá nén nhang nữa, Bệ hạ ghét nhất là người nào đến muộn."


      Lời Đào phi có ý ám chỉ hẳn hoi, Liễu phi nghe xong cũng chỉ cười cười: "Vừa nãy Lưu Dục sai người chạy thông báo với Bệ hạ biết, chuyện xảy ra bất ngờ, muội muội có khả năng khống chế, vậy chắc Bệ hạ có thể thông cảm bỏ qua."


      "Ờ, cũng đúng, vậy tỷ tỷ trước, nếu cả tỷ tỷ cũng bị muộn, chắc chắn Bệ hạ rất tức giận."


      "Ưm, tỷ tỷ thong thả."


      Đào phi lướt , bước lên kiệu cách tao nhã, thanh Lâm Nhi vang lên: "Khởi kiệu!"


      Cầm lấy cuốn sách để ở bên, Đào phi thể tập trung, nhớ đến cái cán kiệu bị gãy, khóe môi khẽ nhếch, tiếng cười vang trong sáng khó có thể phát vui sướng nỗi đau của người khác.


      —- thể tưởng tượng được bà Hoàng hậu hết thời này mà cũng có kẻ muốn đối phó! A, nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của nàng, chắc là nhân vật hề đơn giản đây.


      Nghĩ vậy, nàng nở nụ cười khinh thường.


      Lâm Nhi bên cạnh cỗ kiệu nghe thấy tiếng cười của nàng, ngừng bước, quay đầu nhìn bóng Liễu phi cách xa mình, lẳng lặng nhìn, hồi lâu sau, thở dài tiếng, xoay người bước nhanh cho kịp đoàn người.


      —- Trong cung tường cao ngất này, biết mai táng biết bao nhiêu danh nữ trẻ tuổi?


      Đoàn người Đào phi rời lâu, cung nhân Lịch Hỷ mà Lưu Dục sai trở lại, Lưu Dục vội hỏi: "Bệ hạ sao?"


      Lịch Hỷ ngẩng đầu quan sát sắc mặt Liễu Vận Ngưng lúc lâu, rồi trả lời đứt quãng: "Bệ hạ ......cỗ kiệu bị phá......chẳng lẽ chân cũng bị hủy sao?"


      Nghe vậy, Lưu Dục chau mày.


      —- Lời này ràng là trách Nương Nương ngay cả chuyện cỏn con như vậy mà cũng phải kinh động đến y, nhưng......


      Nàng nhìn cảnh vật bốn phía được bao phủ bởi màu trắng.


      —- Thời tiết như vậy, đừng bệnh của Nương Nương vừa mới khỏi, dù khỏe mạnh, cũng khiến kẻ khác thể nào chịu được, rốt cục Bệ hạ suy nghĩ cái gì vậy?


      Trầm tư, lại nghe thấy thanh thản nhiên của Liễu Vận Ngưng: "Bổn cung biết rồi, Lịch Hỷ hay với Bệ hạ, bổn cung đến ngay!"


      "Nương Nương—-" Lưu Dục bất giác gọi.


      —- Chẳng lẽ Nương Nương muốn bộ dưới trời lạnh?


      "Mau thôi." Liễu Vận Ngưng để ý đến Lưu Dục, xoay người dẫn đầu đoàn người.


      "Nương Nương, vậy rất kỳ!" Lưu Dục ngăn nàng lại, cho nàng .


      " thôi, Lưu Dục."


      "Nhưng mà—-"


      Bàn tay lạnh lẽo khẽ nắm lấy tay Lưu Dục: "Nếu làm vậy, e rằng tội danh lớn hơn nữa đó!"


      "Nhưng—-" Lưu Dục chau mày, nhưng thể phản bác nửa lời.


      Chuyện hôm nay ràng là có người cố ý hãm hại, nhìn cái cán bị gãy là biết, ở trong cung, ngoại trừ nương nhờ Thánh ân, có thể nương nhờ vào cái gì nữa đâu? Nhưng giờ ngay cả Bệ hạ cũng thể trông cậy được nữa rồi......


      " thôi! Chớ để mọi người chờ lâu, vừa rồi Đào phi cũng , buổi ngắm mai bắt đầu quá nén nhang nữa."


      —- E có bộ giờ cũng kịp nữa rồi.


      Quay đầu, nàng với đoàn người ở phía sau: "Các ngươi về Liễu uyển trước , cần theo ta."


      "Dạ, Nương Nương."


      Đoàn người hành lễ rồi rời , nháy mắt chỉ còn mình Lưu Dục và Liễu Vận Ngưng, nhìn Lưu Dục với vẻ có lỗi, Liễu Vận Ngưng : "Lưu Dục, có lẽ giờ chúng ta chỉ có thể chạy mới mong kịp được."

      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :