1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm viện nguyệt - Hồ Điệp Seba

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      @fun ,@Chris , được mở khoá đăng lại rồi các nàng nhé.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 21.

      Lúc quay về nhà ráng chiều đầy trời, hai tùy tùng Lý Đại cùng Ngô Ngân cưỡi ngựa, theo hai bên ngựa , thấp giọng ít tin tức nghe được trong lúc chờ ngoài cửa cung, cùng tùy tùng các quan khác chuyện phiếm.

      Tuy rằng vẻ mặt mỏi mệt, Tam Lang vẫn vừa lòng gật gật đầu. Gia phó của thương gia quy củ thiếu chút, nhưng khéo léo, biết ăn . Hạnh Nhi mắt nhìn người cũng rất tốt, liền chọn hai người thông minh lại biết nhìn sắc mặt có thể nắm bắt trọng điểm này.

      Đừng đến những tin tức này có quan trọng hay , vào thời điểm mấu chốt, và hoàng thượng mới đến mức lúng túng, có thể có chuẩn bị trước.

      Khó được là, sợ , trong kính cẩn mang theo chút nhiệt tình.

      biết là, Lý Đại cùng Ngô Ngân lúc trước bị chọn đến nơm nớp lo sợ… Bọn họ trước kia là tùy tùng được bồi dưỡng, trong tay có chút võ nghệ, theo Chu lão gia chạy ngược chạy xuôi. Chu lão gia gia tài bạc triệu, ở ngoài mặt có vẻ rất uy phong, chỉ người bên cạnh mới biết có bao nhiêu khó khăn gian khổ.

      Hai người này từ liền nhìn thấy Chu lão gia khom lưng cúi đầu với quan gia, ngay cả quản gia của nhà quan cũng có thể hếch mũi lên trời vươn tay lấy tiền của lão gia, lão gia cố gắng kiếm tiền, còn phải hiếu kính khắp nơi mới có thể dừng chân ở kinh thành… Dựa vào cái gì lão gia vất vả kiếm tiền dâng cho người ta còn bị quan lại bọn họ khinh bỉ a?

      Hai người họ đối với người nhà quan mang chút e ngại, cùng loại chán ghét của dân chúng bình thường.

      Làm nô tài người, cũng phải bọn họ cần là được. Chu lão gia để bọn họ có tiền đồ, nhưng bọn họ thấy có tiền đồ chỗ nào, ngược lại càng thấp thỏm yên.

      Dù sao trước kia cũng căm tức nhà quan quá nhiều.

      Nhưng theo thời gian, lại cảm thấy ngoài ý muốn. Bọn họ có bản lĩnh chịu đựng đám tùy tùng ngạo mạn lôi kéo, ở cùng đám gia phó nhà quan kiêu căng vô cùng tốt. Nhưng gia bộc nhà người khác khoe lão gia nhà mình thu được bao nhiêu hiếu kính, kiếm chác được bao nhiêu, ở trước mặt hoàng thượng có thể diện nhiều thế nào thế nào…

      Còn gia nhà bọn họ, là thanh quan, thanh liêm cực kỳ. Người trong nhà muốn gặp, vẻ mặt luôn lạnh lùng, lại đối với nô phó rất tốt, tiền tiêu vặt hàng tháng thiếu, tam tiết (hình như là tết Nguyên Đán, tết Đoan Ngọ, tết Trung Thu phải) có thưởng, xiêm y bốn mùa toàn là đồ tốt, ăn uống chỉ kém hơn chủ tử chút. Có bệnh hoạn gì, nương còn tự mình đến khám, cho mấy thang thuốc là khỏi, cần tự mua thuốc, cũng trừ tiền tiêu vặt khi sinh bệnh. Chỉ cần giữ tốt gia quy, sợ tự dưng bị ăn roi.

      Đám gia phó nhà quan này có khi nịnh bợ bọn họ, hiếu kính… Dù sao gia cũng là cận thần của hoàng đế. Nhưng chỉ cần cho gia hoặc nương biết, , tiền này liền thuộc về bọn họ, chỉ dặn dò miệng phải nghiêm chút.

      gia lạnh lùng, nhưng làm khó người khác. Lúc đầu bọn họ theo thói quen tính chút nhàn thoại nghe được, chờ nhìn lại thấy phải là Chu lão gia, vừa xấu hổ lại sợ hãi đòi mạng. gia chỉ gật gật đầu với bọn họ, gì, để bọn họ tiếp tục .

      Lòng trung thành dùng tiền mua, lòng trung thành bản tử đánh ra, thẳng thắn mà đó chỉ là nhất thời, lúc nào cũng có thể tan rã. Chỉ có loại chủ tử đáng giá được coi trọng, quan tâm người làm, mới có thể có được lòng trung thành .

      Lý Đại cùng Ngô Ngân là gia bộc của thương nhân giảo hoạt giỏi nhìn sắc mặt như vậy, là triệt để chịu phục, nhận chủ. Bọn họ tuy rằng đến từ nhà thương nhân, nhưng tuyệt đối phải ngu ngốc. Những lời đồn đãi nhàm chán đó làm sao có khả năng? Nhìn gia mệt đến thế, nếu chỉ cần tâng bốc hoàng thượng ăn chơi phóng túng, sao có thể mệt thành như vậy? Càng có thể khiến gia nghe nghiêm túc, chắc chắn là chuyện đứng đắn, vẻ mặt kia, giống hệt như khi Chu lão gia chuẩn bị gật đầu ký vụ làm ăn lớn.

      Cho nên bọn họ cẩn thận che chở chủ tử mỏi mệt từ trong ra ngoài, cho người ngựa đông đúc đường đụng phải .

      Tam Lang làm sao biết được hai tùy tùng này chịu chết vì , đáy lòng còn tính toán mấy chuyện dễ làm trong triều. Khó làm nhất, chính là ngoại thích bên nhà thái hậu.

      Thẳng thắn mà , Chính Đức Đế hai mươi tuổi đăng cơ, trong tay ngoại trừ đám vệ, thế lực rời rạc trong dân gian vốn là lưu manh vô lại, trong triều cơ hồ có căn cơ.

      Nhưng mềm sợ cứng, cứng sợ ngang. Chính Đức Đế chẳng những ngang, còn là người tùy thời phủi tay mặc kệ. Cái gọi là vô dục tắc cương ( có ham muốn mới bền lâu), hoàng thượng người ta muốn chơi trò đế vương tâm thuật, cũng muốn làm hoàng đế a. Thái hậu cũng làm gì được hai mươi tuổi, cho dù bà muốn buông rèm chấp chính cũng có mặt mũi nào buông a! Cũng thể lấy hiếu bức hoàng đế, đứa con hoàng đế tám tuổi rời kinh, cơ hồ là người xa lạ này liền dám thèm lâm triều, quốc để ý, dứt khoát đến cung bà bưng trà đưa nước, đấm chân bóp vai, “hiếu” đến khiến bà nghẹn điên.

      Nhưng trong lòng Tam Lang cùng hoàng đế đều biết , đây cũng chỉ là kế giả ngây giả dại tạm thời. tại hoàng hậu có con trai, chỉ là còn trong tã lót, nuôi lớn được còn chưa biết. Thái hậu mới miễn cưỡng nhịn, lại ra sức nâng đỡ ngoại thích.

      Làm thái hoàng thái hậu có thực quyền, có thể buông rèm chấp chính, so với làm thái hậu cùng con hoàng đế nội bộ lục đục thoải mái hơn nhiều.

      Hổ độc ăn thịt con những lời này, thích hợp cho hoàng thất.

      Quan thất phẩm kỳ có tư cách lên triều, sở dĩ sáng sớm vào cung, ra phần lớn thời gian là ở luyện võ trường trong phạm vi ngự thư phòng cùng vệ luận bàn, sửa sang lại tình báo mà vệ điều tra được. Chính là làm tai mắt cho hoàng đế… Ở thời điểm cần thiết làm đao hoặc thuẫn phòng thân.

      Phùng phủ ở trước mắt. Thoạt nhìn tráng lệ, tỏ khí phách đại thế gia. Ở trong mắt , lại giống mãnh thú trầm nấp, chọn người mà cắn.

      Men theo tường vây yên tĩnh, vào cửa góc Tu Thân Uyển.

      Người sai vặt ngồi trông cửa nhảy lên, vẻ mặt tươi cười qua dẫn ngựa, gã sai vặt vội vàng chạy đến cửa viện thông báo. Tâm tình vốn trầm thấp dần dần dịu , có vài phần chờ mong… Nhìn thấy Chỉ Hạnh phủi bột mì quần áo, ánh mắt tỏa sáng chào đón, thỏa mãn.

      phải cho nàng xuống bếp sao?” Nắm lấy đôi tay vừa có vết kim lại có lớp chai mỏng, giọng trách

      “Chỉ hầm canh thôi, xem bọn họ làm thịt viên hoa đào rất thú vị, thuận tay chơi thôi.” Nàng lơ đễnh, “Mệt mỏi ? Trước đổi quần áo nghỉ ngơi chút…”

      “Ừ, nàng đến.” tiến đến bên tai Chỉ Hạnh . Gả cho lâu như vậy, vẫn đỏ mặt nhanh như vậy.

      Từ xuống dưới bận rộn ngừng, nhìn thấy đều lớn tiếng kêu “ gia”. Mặc dù có chút khiếp sợ nhưng tôn kính, có hèn mọn, có khinh thị.

      Trước kia Chỉ Hạnh muốn bọn họ sửa miệng, là Tam Lang cho.

      ở nhà nhiều lắm, kêu nương có vẻ thân hơn. Mà , cũng thấy làm gia so với làm Phùng gia tam gia tốt hơn nhiều.

      Tuy rằng tâm lực mệt mỏi quá độ đến mặt chút biểu tình, đồng tử u ám, nhưng ngực lại ấm.

      Hạnh Nhi kiều xoay quanh , thay quần áo lau mặt, tâm dần dần trầm tĩnh xuống. Đem rất nhiều chuyện phiền lòng quăng ra sau đầu.

      Nô bộc có chút vụng về, bày cơm đinh đinh , tiếng mắng chửi người của Cát Tường rất thấp, Như Ý cao hơn. Vì công việc, nơi ở của hạ nhân cách bọn họ khá gần, có thể nghe được tiếng cười, tiểu hài tử khóc nháo, chuyện, còn có người vui vẻ cao giọng hát.

      Kỳ nghe lắm, mơ mơ hồ hồ. Nhưng những thanh đầy sinh khí này, khiến cảm thấy, đây mới là nhà.

      ngã vào lòng Chỉ Hạnh, cọ cọ. Chỉ Hạnh thầm mắng mình gả bao lâu rồi vậy mà còn đỏ mặt, lại cảm thấy mệt mỏi đáng thương, nhàng giúp đấm gáy, cẩn thận xoa bóp huyệt đạo.

      “Rất phí sức.” Chỉ Hạnh lẩm bẩm.

      “Vì hai chúng ta, có phí sức hơn nữa cũng đáng.” lười biếng , lại cọ cọ vào lòng Chỉ Hạnh. Nàng thích sạch , ngay cả son bột nước cũng thích dùng. Nhưng áo có mùi hoa đào nhàn nhạt… chừng thịt viên hoa đào hôm nay là chính nàng lên cây hái hoa.

      Sau lại Cát Tường đến gõ cửa, canh hầm xong rồi. Tam Lang mới miễn cưỡng đứng dậy, Chỉ Hạnh uống thử trước, mới từng muỗng từng muỗng chậm rãi đút .

      Nương tử biết y, cũng thấy lạ. Hạnh Nhi nhắc tới vong mẫu luôn sầu não hoài niệm, nàng rất hiếu thảo. Xem sách y học vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, nghe, hỏi, bốc thuốc) rất hợp lý. quá quan tâm tới đồ cưới của thê tử, cảm thấy thích hợp để đại trượng phu làm, Nhưng Hạnh Nhi có phòng sách hồi môn, từng nhìn qua, quả nhiên, trong đó có mấy bản sách thuốc.

      Tam Lang phải quá thích hương vị dược thiện. Nhưng rất hưởng thụ cảm giác nương tử sủng nịch, tâm ý trong mỗi muỗng.

      Nhìn Chỉ Hạnh chuyên tâm thổi nguội muỗng canh, dung nhan ôn nhuận. là kỳ quái, giống như lâu lâu trước kia liền biết nàng, luôn chờ nàng đến. ràng thành thân còn chưa đến nửa năm, lại cảm thấy ở cùng đến thiên trường địa cửu, lại giống như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.

      Nàng cứ như thế mang theo chút nghi hoặc lại khoan dung, sau đó đau lòng dịu dàng tiến vào lòng , ánh mắt luôn trong sạch như vậy.

      “… Gì vậy?” Chỉ Hạnh bị nhìn đến ngượng, đẩy phen. Tật xấu này vẫn sửa, luôn thích nhìn chằm chằm người ta. Nàng thẹn thùng, nhưng nha đầu cẩn thận gặp được thường sợ tới mức hồn phi phách tán gặp ác mộng.

      “Nàng đói ? đói chúng ta tản bộ chút .” đứng dậy.

      Cơ bắp đều cứng ngắc, ràng mệt vô cùng, còn tản bộ? Nhưng Chỉ Hạnh cũng ra, “ bằng chàng xem sách trong hồi môn của ta . Có mấy bản sơn thủy ký , ta xem thấy tệ.”

      phải tệ mà thôi, quả thực rất tốt… Mặc dù có chút quen. Chỉ Hạnh từ đời tổ tiên bọn họ truyền xuống chính là như vậy, mục lục đều có cách ngắt câu kì lạ.

      Ngày đó cơm chiều ăn thư thái, thịt viên hoa đào trong veo ngon miệng. Trời ấm, rảnh rỗi nằm giường la hán, đọc du ký, Chỉ Hạnh vừa làm nữ hồng vừa nghe, ánh trăng chiếu tỏ nửa bên mặt nàng.

      Lừa Chỉ Hạnh cái hôn, nhàng, Tam Lang đóng quyển du ký lại.

      ra, kí hiệu “?” khó hiểu kia, là ý nghi vấn. Khó trách…

      Ta cũng vào lòng nàng rồi đúng ? chút phòng bị như vậy. Nhưng mới cho người khác bí mật này, hoàng đế cũng đừng hòng biết.

      Lúc ôm Chỉ Hạnh vào trong phòng, thầm mang theo bản du ký kia, nhét dưới gối đầu. Khi Chỉ Hạnh ôm cổ , mơ mơ hồ hồ nghĩ. Phòng sách kia tuy rằng có khóa, nhưng rất bền chắc. Phải làm lại cho cẩn thận hơn, cửa sổ cũng phải có móc khoá mới được…

      Hạnh Nhi là của ta. Ta muốn nàng thanh thản ổn định, vô ưu vô lự. nghĩ. Giống như giấc mộng lớn nhất của … Thẳng đến tóc bạc phơ, cái chết cũng thể chia cách bọn họ.

      .

      Giường la hán:

      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 22.

      Thân là tri huyện lang hoàng thượng “sủng ái” nhất, điều tra bí hoàng thất cũng khó khăn. Cẩn thận kiểm tra… Quả thế.

      Mấy bản chép tay của Phó thị trong cung rất ít, còn có văn tự kỳ quái tra cũng tra ra…

      Đó phải văn tự, là ngắt câu đặc hữu. Nương tử nhà … quả nhiên là hậu nhân của Phó thị.

      Tuy bản thực giấu ở bài vị thái tổ hoàng đế, nhưng trong cung vẫn có lưu bản sao chép. “Cả đời cả kiếp chỉ hai người?” Cái “?” kia, là phẫn nộ nghi ngờ cùng chất vấn.

      ra đây là tâm tình chân chính của Phó thị, phải đồng ý hứa hẹn này nọ như hậu nhân phỏng đoán.

      “Sao đột nhiên lại xem cái này?” Hoàng thượng biết vào từ lúc nào, ngạc nhiên lên xem, thuận tay sờ soạng khuôn mặt .

      “Bẩm hoàng thượng, đột nhiên nghĩ đến bản chép tay của Phó thị dường như có số chỗ có thể giải thích, thuận tay lật xem.” mặt đổi sắc, như trước hờ hững rút khăn ra lau.

      Hoàng thượng bực bội cầm lấy bản sao chép kia, xem hồi lâu, thở dài sâu. “Ta đoán câu này, đại khái là mắng chửi thái tổ hoàng đế . Lại tiếp, tổ tông Uy hoàng đế kia của ta chính là kẻ ngốc. Phải biết ngàn quân dễ kiếm tướng khó cầu a! Hồng nhan tri kỷ có thể giúp đánh hạ giang sơn như vậy, ra được cung điện, vào được trong lòng. Ta cầu còn cầu được, Uy hoàng đế lại ngốc muốn chết… chỉ cần ông ấy kiên trì chút, lập Phó thị làm hậu (chỉ duy nhất hoàng hậu, có phi tần nào khác)… con cháu hay ho như ta này cũng quá thống khổ như vậy, bị nữ nhân hậu cung hại phiền muốn chết.”

      Tam Lang nhíu mi, “Hoàng thượng cẩn thận.”

      “Cẩn thận bà ngoại ngươi!” Hoàng thượng tức tối bất bình, “Ta chỉ có nơi bé thế này! Còn cho ta thở? Tam Lang ta khổ a! Ngươi cho rằng ta muốn cùng lão bà sống tốt sao? Ta muốn, rất muốn a! Ta cũng mong có người biết lãnh nóng, ít nhất có người theo giúp ta chịu khổ a! Bằng sao ta lại để hoàng hậu sinh con? Nhưng đó chỉ là ‘hoàng hậu’, phải lão bà của ta! Ngoại trừ tính kế cùng tính kế, cái gì cũng có… Ngươi những ngày tháng thế này làm sao sống qua? Con ruột của ta cũng thể ôm đến chơi đùa… Ta khổ a!”

      uể oải nằm úp sấp bàn, “ muốn về Nam Đô… Đây tính là chuyện gì? Đuổi ta , dọn đường cho tứ ca… Tứ ca chết, gọi ta trở về liền về? Ta con bà nó chỉ là con chó hoàng thất nuôi!”

      Tam Lang im lặng gì. Trước kia đều hờ hững nghe, khi đó cảm thấy sống gì lưu luyến, đối với việc gì cũng có hứng thú, chỉ là chết lặng mà chấp hành nghĩa vụ phải làm theo lý trí. tại, lại rất có cảm xúc.

      Trước kia khi hoàng thượng uống rượu từng , ngày bé xác thực rất bướng bỉnh. Nhưng kiện “làm tổn thương quốc tỷ” khiến tiên hoàng tức giận, đuổi Nam Đô, thẳng đến khi bị lôi lên hoàng vị đăng cơ, mới lần đầu tiên nhìn thấy ngọc tỷ bị đụng góc.

      Thái hậu tình thương trông mong, là tứ hoàng tử con lớn của mình, mà phải thập hoàng tử hại bà khó sinh này.

      Đứa tám tuổi kia, là ôm cái dạng tâm tình gì ra ? Nghe đến Nam Đô liền bệnh liệt giường năm… Là bị bệnh sao? Ngọc tỷ thứ quan trọng như vậy, cất rất kỹ, đứa làm sao mà biết ở đâu?

      Khó trách hoàng thượng mình rất giống . Khó trách hoàng thượng lại có hứng thú chỉnh Phùng gia như vậy. Khó trách hoàng thượng phiền muộn như vậy , “Ta chỉ hy vọng có người nhìn thấy ta, mà phải nhìn thấy hoàng thượng.”

      Triệu công công gấp đến độ xoay quanh, nhìn , ánh mắt lộ ra cầu xin. Triệu công công tham tài, có chút tật xấu. Nhưng Tam Lang đối với ông ta hết sức kính trọng. Triệu công công là người duy nhất lòng quan tâm hoàng đế, thái hậu lúc ấy vẫn còn là hoàng hậu muốn đem Triệu công công cho tứ hoàng tử dùng, ông lại dập đầu cầu xin muốn theo thập hoàng tử bị vứt bỏ.

      Chỉ bởi vì thập hoàng tử là ông chăm sóc đến lớn, đứa bướng bỉnh kia khiến ông chịu ít đau khổ, nhưng đứa này lại coi ông là người. Ông là hoạn quan, đồ bỏ . Ông cũng dám coi hoàng tử như con mình… Nhưng có khổ sở gì, ông đều nguyện ý thay đứa kia chịu trước.

      người trung tâm như vậy, rất đáng kính trọng.

      Tam Lang yên lặng rót trà cho hoàng thượng, mở miệng , “Kỳ , có người chỉ nhìn thấy ngài mà nhìn thấy hoàng thượng…”

      “Câm miệng.” Hoàng thượng ngẩng đầu trừng , “Ta đám người các ngươi nghĩ gì vậy? đứa như biết cái gì!? Mau đuổi khỏi ám vệ doanh ! Sau đó, đưa đến Nam Đô là được rồi! Đặt mua chút sản nghiệp, nhanh nhanh bảo cưới lão bà ôm đứa … Mười lăm tuổi cũng kém nhiều lắm, …”

      “Khởi bẩm hoàng thượng, lúc trước là chính miệng ngài cho Tử Hệ tự quyết định tương lại.” Tam Lang thản nhiên .

      Hoàng thượng đầu tiên là giương mắt rụt lưỡi, sau đó thẹn quá thành giận, vỗ mạnh ngự án, “ có chuyện gì làm phải ? Tấu chương đâu?“

      “Hoàng thượng, hôm nay chuyện ít, ngài phê xong.” Tam Lang vẫn thản nhiên.

      Hoàng thượng càng buồn bực xấu hổ, nắm cổ áo Tam Lang, kéo luyện võ trường đánh trận.

      Tam Lang là số ít người dám đánh ngã hoàng đế, đương nhiên cũng bị hoàng đế đánh . Bất quá đều thực tự giác đánh mặt, đánh mặt rất phiền phức, chút chừng mực ấy vẫn phải có.

      Hoàng thượng tài nghệ bằng Tam Lang, nhưng đánh nhau lại rất ngang tay. Đánh đến cao hứng, hoàng đế cơ bản coi như lạc quan này quay đầu liền quên buồn bực, thậm chí cũng cản trở ngày nghỉ của tri huyện lang, cho trước, hưng trí bừng bừng kêu ám vệ khác cùng tiếp tục luyện thân thủ.

      Ngày đó về nhà, làm sao giấu được Chỉ Hạnh, đau lòng đánh thẳng tới, vừa chuẩn bị thuốc tắm, vừa thấp giọng mắng, “Mộ Dung gia đúng là có thứ tốt.”

      “Tập luyện mà thôi, vị đó bầm tím cũng ít hơn ta.” Tam Lang trong lòng cười thầm, “Ngày mai ta được nghỉ… Hạnh Nhi, kế ngoại tổ giúp chúng ta nhiều, thăm ông ấy được ?”

      Chỉ Hạnh kinh ngạc. Chuyện giao tiếp qua lại này… cơ bản có liên quan gì đến Tam Lang. còn cách nào, tuy Tam Lang thân là cận thần của hoàng đế, người muốn nịnh bợ rất nhiều. Nhưng vì chưa phân gia, nên thiệp mời chỉ có thể đưa đến Phùng phủ. Phùng lão gia còn muốn trở lại làm quan, Phùng phu nhân cũng muốn rời khỏi vòng luẩn quẩn giữa các phu nhân nhà quan. Mặc kệ thiệp mời gì, cũng có khả năng rơi xuống tay đôi vợ chồng .

      Mời là Phùng tri huyện lang, đến lại là Phùng lão gia hoặc Phùng phu nhân, chuyện nhà bọn họ, cả kinh thành đều biết. Đừng có thể chiếm được thứ gì tốt, còn sợ vỗ mông ngựa nhầm chỗ. Lễ phép xã giao có, tình kết giao liền . Đây cũng là khối tâm bệnh của Phùng lão gia Phùng phu nhân, càng thêm ghét hận đứa con bất hiếu này.

      Tam Lang cũng ít khi ra khỏi nhà, vì sao đột nhiên muốn bái kiến kế ngoại tổ mà nàng cũng quá thân?

      Bất quá xác thực làm phiền người ta ít, thăm hỏi cũng là lẽ thường.

      “Ta sai người đưa thiếp.” Chỉ Hạnh gật đầu.

      , để ta tự tay viết thiệp.” Tam Lang thận trọng đến kì lạ, “Dù sao còn nấu nước nóng, ta viết trước, lát nữa sai người đưa.”

      Chỉ Hạnh giúp đỡ mài mực, suy nghĩ trong chốc lát, “Vị đó… năm sáu năm rồi, còn chưa có căn cơ gì sao?”

      Tam Lang nhíu mày, hậu nhân Phó thị nhanh nhạy như thế… Chẳng trách năm đó Uy hoàng đế sai mất Phó thị hối tiếc cả đời. “ tại phải giúp tạo căn cơ sao? Vị đó sống được lâu dài vui vẻ, chúng ta mới có thể thuận thuận lợi lợi.”

      Thiên hạ cũng phải là chỉ có sĩ phu mà thôi.
      Chris thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 23.

      Chu lão gia nhận được thiệp, liền cả kinh, vừa lo vừa vui.

      Thẳng thắn mà , lúc trước ông để thứ nữ làm kế thất cho hình bộ viên ngoại lang, tuy rằng đồ cưới vô cùng nhiều, còn dám nhận thân thích nhiều, huống chi là nhận con rể? Quan thương khác biệt, tựa như mây bùn (người làm ăn với người làm quan có chênh lệch lớn). nếu ông biết giới hạn này, cũng có cách nào đứng chân ở mảnh đất kinh thành này.

      Thứ nữ kia của ông mỹ mạo lại yếu đuối, ông cũng trông mong nhờ cậy được nhiều. chọn ra người, ông luyến tiếc đích nữ chịu khổ, những đứa khác bộ dạng đều bình thường. Hứa đại nhân muốn cùng ông kết việc hôn nhân này, chủ yếu cũng là vì thứ nữ xinh đẹp cùng đồ cưới nhiều của nhà ông mà thôi, đến đồ cưới, nhưng thứ nữ cũng là nữ nhi của mình a! Vẫn chỉ có thể chịu đau gả ra ngoài, ai bảo bọn họ chỉ là thương nhân bình thường thể trêu vào nhà quan?

      Khiến ông kinh ngạc là, ngờ hàng năm quà cáp thiếu, đầy đủ đúng lễ. Nữ nhi yếu đuối kia của ông, ngờ lại có biện pháp ở hậu trạch trong hổ ngoài sói sinh được đứa con trai khỏe mạnh. Hỏi thăm, mới biết ra là đích nữ con vợ trước lưu lại, hơn nữ nhi của ông mấy tuổi giúp đỡ đứng vững gót chân.

      này đơn giản. Đáng tiếc có người cha như vậy, năm lại năm làm lỡ mất tuổi xuân tươi đẹp.

      Kết quả ông trời vẫn có mắt, cho thiện tâm như vậy hôn tốt — tuy rằng thanh danh có chút dễ nghe. Đằng nào so với bị kéo đến thành bà lão vẫn tốt hơn đúng ? Dân chúng cảm thấy Phùng tri huyện lang này tệ. Có chút lời đồn nhàm chán, nhưng người ta gạt nam chiếm nữ, xử khiêm tốn làm việc lặng lẽ, cũng quấy nhiễu dân lành.

      So với hầu bá thân thích của thái hậu, Phùng tri huyện lang cận thần của hoàng đế này là rất hòa ái dễ gần.

      Cho nên nữ nhi cầu đến ông, kế nữ có chuyện khó xử, muốn tìm mấy phòng hạ nhân, ông hai lời liền đem mấy phòng người bản thân tốn công bồi dưỡng đưa ra, coi như tặng lễ.

      Kết quả này chẳng những sai người đến thanh toán tiền mua người, còn viết phong thư phi thường kính cẩn, tự xưng ngoại tôn nữ (cháu ngoại ), tương lai còn cần dựa vào ngoại tổ phụ vân vân.

      Khó được nữ nhi nhà quan lại thẳng thắn có hiệp khí như vậy, mọi thứ công bằng chính đạo, hề lợi dụng ông chút nào, còn nghiêm cẩn viết giao kèo, mọi thứ chiếu theo quy củ. Giúp nàng chút việc , nàng có thể bánh ít , bánh quy lại dắt dây đến Triệu công công… Phải biết rằng Triệu công công loại người chân chính ở bên cạnh hoàng thượng này, phải dùng tiền có thể đánh động, phải hoàng thân quốc thích là chạm vào được đâu!

      Ông buôn bán cả đời, lưng chưa bao giờ thẳng đến thế. Ngoại tôn nữ ông dám bấu víu này chỉ viết phong thư uyển chuyển ám chỉ đừng ăn hối lộ trái pháp luật, bôi đen ngoại tôn tế, liền cầu gì khác, còn cảm tạ ông tặng mấy phòng người thành vì chủ, tặng cho ông cùng lão thê mỗi người đôi hài tự tay làm.

      Ở kinh thành, theo phong tục làm hài cho trưởng bối là tâm ý của tiểu bối, “hài” (xié) đọc lên giống như “tạ” (xie), có ý tạ thân ân (ân của người thân). Tương đương là chính thức nhận cửa thân thích này.

      Ông thụ sủng nhược kinh (được đối tốt mà lo sợ), lão thê mang vào liền luôn miệng khen. Mặc kệ có tự tay làm hay , ít nhất có để tâm hỏi thăm cỡ chân của bọn họ — ước chừng là hỏi thăm từ nữ nhi – phần tâm ý này liền rất hiếm có.

      Còn suy nghĩ có nên sớm chút đưa số tiền qua, chờ đến cuối năm – hơn vài phần cũng có gì. Gia nhân đến đưa thư tặng lễ, có cuộc sống của đôi vợ chồng kia khá khó khăn, người của Phùng gia cực kì keo kiệt hà khắc, lương bổng đưa hết cho trong nhà, tiền tiêu vặt thấy phần, đối với bên ngoài vừa vươn tay (ăn hối lộ) cũng thu lễ. Chỉ trông vào lộc điền ít ỏi sống qua ngày, nương cần kiệm lo việc trong nhà, lại hậu đãi hạ nhân, bản thân ngay cả cây trâm vàng cũng chưa từng mang. Cùng gia cảm tình rất tốt, châm tuyến rời tay.

      Nghe được lão thê hốc mắt đều đỏ, ông cũng hiểu được cái gì gọi là đành lòng. Nhưng cùng tham quan ô lại giao tế rất dễ, còn đưa tiền như thế nào cho thân thích nhà quan quá mức thanh liêm như vậy ngược lại rất khó. Người trẻ tuổi da mặt mỏng, phải giúp đỡ thế nào để tổn thương mặt mũi…

      Quan hệ kế ngoại tổ tôn lúng ta lúng túng này, là làm gì cũng khó.

      tại cầm thiệp này, nên làm thế nào, ông vừa đau đầu lại có vài phần đắc ý, tâm tình là cực kì phức tạp.

      Ngày hôm sau, ăn điểm tâm xong khoảng canh giờ, ngoại tôn tế cùng ngoại tôn nữ đến nhà thăm hỏi.

      Sớm nghe Phùng tri huyện lang bộ dạng tốt, nghĩ tới lại tốt như vậy… Chỉ là mặt lạnh nghiêm túc chút, hơi trầm. Hứa gia đích nữ ngược lại vẻ mặt kiều trẻ con, bộ ôn nhu hòa khí, tiến lên liền hành lễ, miệng gọi ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, thái độ kính cẩn.

      Chu lão gia nhanh chóng cho bọn họ đứng dậy, trong lòng thoải mái rất nhiều. Hai đứa này tự xóa từ “kế”, biểu thị quan hệ càng sâu thêm tầng, mặt cũng thả lỏng, nụ cười hòa ái lên. Chu phu nhân thân thiết hơn kéo tay Chỉ Hạnh đến tỉ mỉ xem… tay này đúng là làm châm tuyến. Nhìn thân mộc mạc, nhưng thêu công tinh tế lịch tao nhã, cùng lộ số như đôi hài tặng bà… đúng là quan gia tiểu thư làm hài cho bà.

      Đầu tiên là có chút đắc ý, lại có chút ngượng ngùng, nhìn đồ trang sức chỉ có cây trâm trân châu, đôi khuyên tai trân châu, lại cảm thấy đau lòng. Bà đối với thứ nữ tự nhiên có khả năng tốt như thân sinh, nhưng cũng coi như hết cấp bậc lễ nghĩa. Dưỡng ở trước mặt mười mấy năm, cho dù nuôi con mèo cũng có cảm tình, huống chi là người sống. Thứ nữ này di nương mất sớm, bà cũng thương tiếc hơn thứ nữ khác chút. Lúc trước hôn kia Chu phu nhân còn nguyện ý đâu, đáng tiếc dân sao lại quan.

      Ngoại tôn nữ từ trời rơi xuống này, lại giúp thứ nữ nhi yếu đuối kia của bà nhiều năm, lại chiếu cố phu quân nhà mình rất nhiều. ràng là tiểu thư nhà quan, lại lễ phép cung kính, ôn nhu trinh tĩnh như vậy, càng nhìn càng thích, thừa dịp lão gia dẫn ngoại tôn tế đến thư phòng chuyện, bà cũng lôi kéo ngoại tôn nữ mới ra lò này vào trong, khoe khoang với các con dâu.

      Tuy rằng Chỉ Hạnh tự nhận là Phó thị đích truyền bình thường nhất, nhưng chung quy cũng là hậu nhân của Phó thị đem “lễ” cùng “lý” khắc vào xương. Muốn hòa hợp với mấy phụ nhân, là đơn giản dễ dàng. Hơn nữa lại có khuôn mặt ôn nhuận gạt người, năng thủ lễ lại khôi hài, ngay cả kế cữu nương (vợ của cậu – mợ) lòng có ghen ghét hoặc có ý định châm ngòi, nàng cũng có thể dễ dàng hóa giải, chỉ cảm thấy nàng thân thiết hợp lòng người.

      Vốn tưởng rằng bọn họ là tới kể khổ tống tiền, nào biết ngay cả cây trâm cũng chịu thu. Ép quá, chỉ Phùng gia quy củ rất nhiều, liền muốn lại thôi, chỉ kiên trì nhận.

      “Bà ngoại cữu nương thương như vậy, Chỉ Hạnh là hổ thẹn. Sớm nên đến bái kiến ông bà ngoại cùng cậu mợ… Chỉ là chưa lấy chồng thể dễ dàng ra cửa, sau khi xuất giá lại…” Nàng bất đắc dĩ cười cười, “Nhưng tại xem như phân bếp. Nên mới tới cửa nhận thân… Chỉ mong bà ngoại cữu nương chê con… Phu quân con quá đơn độc, phải tiếp xúc với nhiều người mới tốt.”

      Chu phu nhân nghe ra mấy tầng ý tứ. Phùng gia đích tôn thế gia đại tộc kia, ngờ lại có tình trạng ở riêng phân bếp trong cùng nhà… Ai để ý đến bọn họ a! Đích tôn kia ngoại trừ ngoại tôn tế, chỉ có cử nhân… là tự phế cánh tay. Trước kia bắt cho ra ngoài, tại phân bếp, ngoại tôn nữ có thể tự do ra ngoài. Ngoại tôn nữ nhà quan này, là nguyện ý thân cận tiếp xúc nhiều với bọn họ.

      Mà ngoại tôn tế cận thần của hoàng đế này, là đứa thương nương tử. Sợ vợ ở nhà buồn sinh bệnh, mang thăm người thân.

      Thái độ đương nhiên thân thiết rất nhiều, quyết định luôn, mấy ngày nữa tiễn xuân, Tiền phu nhân của Phức Xuân Ngân Lâu muốn làm Biệt Xuân Yến (tiệc chia tay mùa xuân), mang Chỉ Hạnh . đến trang điểm ăn mặc, mấy phụ nhân tinh thần đều hăng hái, mồm năm miệng mười, nghĩ tới tiểu thư nhà quan giản dị như vậy lại rất có kiến thức, có thể đến nơi đến chốn. Thẳng đến khi ngoại tôn tế phải , sai người đến thúc giục vài lần, bà ngoại cữu nương còn luyến tiếc thả người.

      Chu phu nhân tự mình kéo nàng ra ngoài, cúi đầu , “Có hay vừa rồi cữu nương ở đó, cho nên… đừng lo, bà ngoại cho con chút…”

      “Bà ngoại, phải.” Chỉ Hạnh e lệ cười cười, “… Là ý của phu quân. Đến bái vọng ông bà ngoại, phải giản dị đoan nghiêm chút. Quần áo trang sức ra ngoài, con cũng có vài món. dám làm bà ngoại mất thể diện.”

      Chu phu nhân vỗ vỗ tay nàng, hảo cảm lại nhiều thêm vài phần. Đây mới là tiểu thư nhà quan chân chính, biết lễ giữ phận. lấy thân phận đè người, biết giữ thể diện cho người. “Bổng lộc đều cho bên kia, các con sống thế nào?” Ngôn ngữ liền mang theo chút trách cứ cưng chiều.

      “Chúng con ít người, có thể ăn no mặc ấm là được, Chỉ Hạnh quan trọng chuyện này.” Mặt nàng ửng đỏ.

      Chu phu nhân trong lòng biết ràng, cũng cười, dắt tay mà ra. Ngoại tôn tế mặt lạnh so với nữ tử còn xinh đẹp hơn kia ngờ lại đến đón, lại vái chào, nhìn ngoại tôn nữ cái.

      Thành thân bao lâu, còn rất thân thiết.

      Lại phát Chu lão gia tuy rằng cũng cười, nhưng trong mắt xuất suy nghĩ sâu xa.

      Lên xe ngựa, Tam Lang cùng Chỉ Hạnh đồng thời thở phào nhõm, nhìn nhau cái, lộ ra nụ cười. Tam Lang ôm Chỉ Hạnh lên chân, cau mũi, “Mùi hương phấn nồng.”

      “Còn chê? Ta sắp bị hun đến hôn mê.” Chỉ Hạnh quay đầu trừng cái. Thời này con thích dùng hương, chẳng những thoa hương phấn mang hương túi còn đốt hương trong phòng. Nàng nhịn, ngờ còn dám chê.

      Tam Lang cười thầm, đáy lòng hơi nhộn nhạo. Nương tử đại khái biết nàng trừng người như vậy có loại mị thái kiều diễm ? May mắn nàng là người thủ lễ… Hoặc là rất biết giả vờ. Đời này ước chừng ngoại trừ , ai cũng được nàng trừng.

      “Phải, là lỗi của vi phu.” Tam Lang vuốt ve ngón tay nàng, giống như lẩm bẩm, “ nên kéo nàng xuống nước.”

      cái gì a? Ta là người ngoài?” Tam Lang điểm này rất tốt, quá coi trọng, như vậy rất dễ bị tổn thương, “Chàng cùng ngoại tổ phụ chuyện thế nào?”

      “Hẳn là . Phàm là việc làm ăn lớn, đều phải đặt cược. Vị đó còn trẻ… vị khác cũng già. “

      Chỉ Hạnh gật gật đầu, dựa vào lòng . Nàng cũng hiểu được, thiên hạ này, cũng phải chỉ có sĩ phu muốn thấy hoàng đế. Hoàng đế đến nay còn có căn cơ của bản thân, ràng là còn cách nào… Tiên hoàng lúc tuổi già rất là táo bạo đa nghi, các hoàng tử mỗi người đều cảm thấy bất an, đến cuối cùng phần lớn đều chết, còn sống cơ hồ là phế nhân, chỉ còn lại lựa chọn duy nhất.

      Nếu có lựa chọn khác, vị hoàng đế thái hậu hài lòng, bách quan muốn có này đại khái sụp đổ, chừng ngay cả mạng cũng đảm bảo. Hoàng đế có, Tam Lang đại khái là người đầu tiên bị giết chết.

      Nhưng đám sĩ phu cao ngạo, cũng chú ý đám thương hộ bé, tiềm lực vô hạn kia.

      thực tế thương gia từ nam chí bắc, nơi nào cũng có giao dịch, tin tức linh thông tiện lợi nhất. So với quan gia mù mờ chậm chạp, tai tinh mắt sáng hơn, hoàng thượng tại cần nhất chính là bị sĩ phu liên kết che mắt, cướp tiên cơ, mới có thể từ từ mở rộng hoàng quyền.

      Nhưng vì đối nghịch với giai tầng sĩ phu và thái hậu, muốn đem thương gia trói chặt xe ngựa hoàng đế, cũng phải trả giá chút gì đó.

      Hoàng thượng có thể cho, tổn thương căn cơ nhất, chính là chức quan suông. Cho dù nhận tiền, sĩ phu vẫn cứng rắn vu tội là hôn quân, mua bán quan tước. Sau đó chỉ có thể cầu nguyện đừng có thiên tai nhân họa, bằng bị viết càng khó nghe.

      Nàng cùng Tam Lang chính là loạn thần tặc tử xỏ chỉ luồn kim này. Tam Lang mở đầu, nàng tiếp sức xâu chuỗi thế lực thương gia, giúp hoàng đế có được căn cơ để có thể chống lại bọn sĩ phu.

      cũng biết, nàng bị bôi đen rất nhiều. Cái gì hại nước hại dân, nữ nhân tham gia vào chính … Sau đó thuận tay bôi xấu dâm loạn cung đình linh tinh…

      Đây là cuộc mua bán xách đầu theo. Nhưng có đường lui.

      “Hai cái quan tài rất đơn.” Tam Lang chậm rãi mở miệng, “Ta nghĩ là, nên đốt sạch cả hai. Trong nàng có ta, trong ta có nàng.” có chút xin lỗi ôm chặt Chỉ Hạnh, “Là ta nhẫn tâm, cứng rắn muốn kéo nàng theo. Nhưng nếu có ta… hoàng gia tha cho nàng, Phùng gia cũng tha nàng… Trừ phi nàng đáp ứng ta nhất định trốn.”

      Chỉ Hạnh lắc lắc đầu, “Việc này có gì nhẫn tâm hay nhẫn tâm, vốn nên như vậy. ‘trốn’ lời mất nhuệ khí thế này, cần nhắc nữa. Ai thể trốn? Chàng thể? Ta thể? Vị đó thể? Nhưng vì sao trốn? Chính là khí khái, là nghĩ đến gia tộc. Dù ta là nữ tử, cũng phải chết đứng. Ta thể khiến mẫu thân mất phải hổ thẹn.”

      Càng thể để khí khái các đời Phó thị đích truyền bị sụp đổ.

      Tam Lang im lặng gì, chỉ ôm nàng chặt thêm.

      Hai người về nhà cảm xúc cũng quá tốt, tương lai mập mờ chưa . tới bước biết là hi vọng, hay là vực sâu vô tận.

      Nhưng Chỉ Hạnh bản tính thoáng đạt ngẩng đầu, đây kỳ là điểm khác nhau lớn nhất giữa nàng cùng Phó thị đích truyền các đời.

      Phó thị đích truyền hơn hai trăm năm, nhưng hơn phân nửa là hồng nhan bạc mệnh. Theo lý thuyết người có kinh thế tuyệt diễm hiểu biết nhiều rộng, lại có cơ trí thông thấu, nên như thế. Nhưng cái gọi là tuệ cực tất thương (quá trí tuệ dễ bị tổn thương), ràng biết bên ngoài có thế giới rộng lớn, lại phải vây trong nhà giam viện sâu hẹp như vậy, nhàm chán tranh nhau góc trong nội trạch, ngược lại buồn bực mà chết.

      Thực ứng với câu “Quá thông minh tính hết mọi chuyện, ngược lại quên tính tánh mạng của mình.”

      Chỉ Hạnh tính cách lại rất thoáng đạt, làm việc luôn nghĩ về hướng tốt, cứng rắn muốn từ trong chỗ chết tìm ra đường sống.

      “Kỳ ta tin tưởng vận khí của ta.” Nàng lạc quan với Tam Lang, “Lúc trước ai cũng tranh nhau với ta cửa hôn nhân này tốt, thực tế cũng là tốt đến mười phần. Xem, ta gặp được chàng. Dù sao cũng thể tệ hơn, bằng lớn mật làm thử. chừng chúng ta có con cháu đầy đàn, tóc trắng xoá còn nắm tay rời. Cùng nhau nhắm mắt.”

      Tam Lang bình tĩnh nhìn nàng, nghĩ đến dáng người kiều cầm tấm vải trắng ánh mắt quật cường, nàng muốn trầm đường.

      nhàng liếm hôn ngón tay nàng, Tam Lang giọng có chút khàn khàn, “Nàng đúng.”

      .
      tart_trungChris thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 24.

      Qua vài ngày, Chỉ Hạnh ăn mặc khí thế minh diễm, mang theo Cát Tường Như Ý đến nhà cậu Tằng gia, bái kiến đại cữu cùng đại cữu mẫu, đoan trang trịnh trọng, luôn miệng cám ơn, lại ngồi bao lâu liền cáo từ.

      Tuy rằng lễ vật nàng đưa lên quả thực là quý trọng vô cùng, đều là trang sức phỉ thúy hòa điền tinh xảo tuyệt luân đủ để truyền nhiều đời, đại cữu mẫu cũng vẫn căm giận bất bình.

      “Lão gia cùng các tiểu thúc (em trai chồng) vì nó phá da mặt tranh, chỉ như vậy là xong? Nhà chúng ta có thiếu những thứ này sao? Hay là dòng dõi như Tằng gia, khiến cho ngoại sinh tế kia mất thân phận? hiểu lễ nghĩa!”

      “Đừng bậy!” Tằng gia đại cữu trách cứ, trong mắt lộ ra sầu não, “Những thứ này đều là trang sức mẫu thân ta thích nhất, chỉ là của hồi môn cho muội muội thôi.”

      Đại cữu mẫu định gì đó, lại bị đại cữu gia ngắt lời. “Đây là chỗ thông minh của ngoại sinh nữ… chừng là ý của ngoại sinh tế. Nếu ngoại sinh nữ đến tạ ơn, về tình về lý đều đúng, dù sao huyên náo cả thành đều biết. Nhưng đây rốt cuộc là hoàng thượng tứ hôn, phải chúng ta cùng Phùng tri huyện lang lén chấp nối quan hệ thân thích. Nếu Phùng tri huyện lang đến đây, nhận thân, tương lai có người tấu , ta có liên can hay ? Tương lai nó có chuyện gì, thực xảy ra chuyện… lễ này còn có thể là trả lại cho Tằng gia chút niệm tưởng, liên lụy đến Tằng gia. Phải biết gần vua như gần cọp.”

      Đại cữu gia thân là ngự sử này còn có vài lời chưa , nhưng nhìn phu nhân nhàng thở ra, bộ dáng là may mắn, cũng muốn nhiều lời.

      Ông xuất thân từ nhà quan, lại xem như là người hiểu lí lẽ trong đám con cháu thế gia. Thân ở quan trường thể theo đuôi chút, nhưng có nghĩa là ông theo chư tướng bách quan đối nghịch cùng hoàng thượng.

      Hoàng thượng tại mới hai mươi sáu tuổi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Cũng phải cái loại vua luôn khư khư cố chấp giữ vững những thứ của đời trước mà hoàng cung nuôi lớn. Tâm tư này của thái hậu… Ông lắc lắc đầu.

      Cái gọi là xuất thôi, vừa xuất liền nổi tiếng. Ai biết rồng trở mình, tinh phong huyết vũ triều đình đến trình độ nào.

      Ngoại sinh nữ giấu diếm ám chỉ như vậy, kéo Tằng gia ra ngoài, là hồi đáp quý trọng nhất. Ông hạ quyết tâm, toàn bộ với hai đệ đệ. Tóm lại, bo bo giữ mình, ngoài mặt có thể biểu lộ , nhưng đừng hùa theo làm liều.

      khiến nàng khó xử.” Ngày ấy Tam Lang trở về, gặp mặt câu này.

      “Đại cữu cữu biết ý ta.” Chỉ Hạnh bình tĩnh giúp thay quần áo, “ phải khó xử, đây là bảo toàn.”

      Các cậu ưu ái nàng, có thể làm chính là mặc kệ tương lai như thế nào, trước tiên phải bảo đảm nhà cậu an ổn.

      Nhưng Tam Lang có chút khổ sở, chỉ là theo , tại ngay cả thân thích bên mẹ cũng tạm thời chặt đứt. đối với tình thân dị thường mẫn cảm, biết địa vị của các cậu trong lòng Chỉ Hạnh.

      “Lại nghĩ đến hướng xấu phải ?” Chỉ Hạnh cười, “Việc gì cũng phải nhìn lâu dài. Luôn có phân nặng nhanh chậm… Mưa dầm thể kéo dài vĩnh viễn, có ngày trời quang mây tạnh.”

      Tam Lang bất đắc dĩ cười , quả khá là bi quan. Nhưng Hạnh Nhi cho dù nhất thời ủ rũ, hoặc là phát hỏa, luôn qua rất nhanh. Sau đó ngẩng đầu liền vui vui vẻ vẻ, ý chí chiến đấu sục sôi, giống như việc gì cũng thể làm khó nàng.

      tại nàng hai ba ngày liền dự tiệc, kết giao với các phu nhân thương hộ, qua lại xã giao. Người bên ngoài có thể tạo quan hệ đắc tội với người là tốt lắm rồi, nàng chỉ có như thế. Luôn có thể từ trong những lời vụn vặt tìm ra được tình báo có ích, lấy ra chỉnh sửa. Dù sao vợ của thương gia giống quan gia chỉ biết chuyện hậu trạch, có phu nhân còn phải giúp trượng phu quản lý sản nghiệp.

      Nhưng người khác cũng liền vào tai trái ra tai phải, Hạnh Nhi có thể từ trong tán gẫu tìm ra thứ gì đó, còn có thể tỉ mỉ sửa sang lại phần cho , giải thích trật tự ràng, vô cùng sắc bén.

      Hẳn là công việc rất bận mới đúng, nhưng nhìn nàng giống như có gì, gia vụ như trước gọn gàng ngăn nắp, cười vui vẻ, giống như công việc nhiều thêm vài lần cũng đủ cho nàng làm.

      Cuối cùng cũng có lí do tốt, có thể khóa kĩ phòng sách của nàng… Dù sao những thứ ghi lại trong sách của nàng cũng thể truyền ra ngoài.

      Khôn khéo giỏi giang như vậy, nhưng đối với luôn có chút mơ hồ, hoàn toàn phòng bị. Nhưng càng hiểu biết nàng, lại càng kinh ngạc. Phó thị rốt cuộc là dùng quy cách gì để truyền dạy nữ…

      Chẳng lẽ là quốc mẫu?

      Thời tiết dần dần nóng, tại bọn họ rảnh rỗi tháp dài ngoài phòng. Nhìn lên trăng sao rực rỡ, gió nhè thổi. Người hầu hạ đều cho lui, cũng chỉ là nằm đối mặt chút nhàn thoại.

      “Hoàng thượng cố ý sửa lại khoa cử… Gia thế chiếm bốn, văn tài chiếm sáu. Trong triều tranh cãi ầm ĩ.” Tam Lang thản nhiên .

      “À, rất tốt. Chỉ là như vậy còn chưa đủ nhỉ?” Chỉ Hạnh có chút buồn ngủ. Trời quá nóng, dễ mới có đêm lạnh. Nhưng Cát Tường Như Ý cho nàng ngủ trưa dưới tàng cây, Tam Lang cũng chịu cho nàng ngủ ở tháp dài bên ngoài.

      “Hở?” Tam Lang dựa sát vào bên tai nàng, nhàng cắn vành tai của nàng.

      “Đừng nháo…” Chỉ Hạnh đẩy đẩy, “ ở bên ngoài đó… như vậy chưa đủ, còn phải kéo giãn phân biệt gia thế, mới có thể thu được tâm phúc từ các chi thứ tộc xa.”

      Tam Lang nằm ở cổ Chỉ Hạnh nở nụ cười.

      “Ta sai rồi sao? Ta nghĩ đến phải hai bút cùng vẽ… Sai sai, sao lại cười ta? Ta cũng phải quan.”

      Chỉ Hạnh ủy khuất.

      chịu vì sao cười, lại hôn môi nàng, cho nàng tiếp tục hỏi.

      Có lẽ là tiêu chuẩn giáo dưỡng quốc mẫu ? Nhưng truyền nhân của Phó thị, thực tế cũng là huyết mạch của hoàng thất Mộ Dung. Huyết thống cách xa như vậy, ý tưởng lại rất gần.

      Cái hoàng đế giống dạng kia, cũng khác cho lắm. Ngay cả “chi thứ tộc xa”, “hai bút cùng vẽ” mấy lời này cũng giống nhau như đúc.

      Dán môi của nàng, Tam Lang mơ hồ , “Nàng đối với ta, là có chút ngốc.”

      “Nào có… Đừng náo loạn, đây là bên ngoài!” Hóng gió lại hóng đến nóng như vậy!

      “Được.” Tam Lang ôm ngang người nàng, “Chúng ta đến nơi có thể làm loạn.”

      “Ta tự mình có thể ! Hơn nữa nóng muốn chết…” Người này sao có thể như vậy? Trong ngoài đồng nhất! Vừa thành thân giống như khối băng, tại đối ngoại vẫn là mặt lạnh, sao về nhà liền bám dính như vậy? Cũng nhìn xem ở đâu!

      Bản thân cũng có tiền đồ. Mặt đỏ cái gì nha! hơn nửa năm…

      “Đợi chút nàng cảm thấy nóng tốt đó.” Tam Lang thấp giọng, Chỉ Hạnh chôn ở ngực ngẩng đầu, chỉ mềm đấm hai cái.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :