1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm viện nguyệt - Hồ Điệp Seba

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 15.

      Mới qua nguyên tiêu (15/1 lịch), Tu Thân Uyển liền ổn định lại.


      Đời đời mẹ con tương truyền, trị gia luôn dùng bộ binh pháp của thống soái. Gia quy lập tốt, dưới có phần, thưởng phạt phân minh, oan uổng dung túng. Liền như vậy muốn mười người mới đến phục tùng cũng rất dễ dàng.

      Lễ nghi đoan chính, có thể bằng nô bộc nhiều thế hệ của quan gia, nhưng nàng để ý những thứ hư ảo này. Có thể trung tâm vì chủ hay , bị dễ dàng thu mua, so với quỳ coi được , có biết khi nào quỳ hay còn quan trọng hơn nhiều.

      Ít nhất tại nàng vừa lòng. Cát Tường Như Ý cũng có vài phần khí phái của quản gia nương tử, hợp tác cũng rất tốt. Ngồi có thể nhóm lửa, đứng có thể quản gia, nàng nhìn lầm người.

      Chỉ là Huệ tẩu có vẻ yếu đuối chút. Bất quá nàng cũng coi như người cũ, lại có Như Ý làm chỗ dựa, nha đầu bà tử của phòng bếp dám chọc, cũng khá tốt. Chủ yếu là nàng tay nghề tệ, người cũng cẩn thận, có thể an tâm ăn cơm là quan trọng nhất.

      Hết tết, hoàng thượng đưa tiệc tới nữa, đổi lại cho cống thương cung cấp rau dưa cá thịt tới nghe dặn dò, trong cung chi tiền. Ngay cả cửa sau của Phùng gia cũng vào, trực tiếp đưa đến cửa góc của Tu Thân Uyển.

      Phùng gia dưới đương nhiên hận đến nghiến răng, lại mất nơi có thể bắt chẹt Tam Lang… tại ngay cả nô bộc cũng dựa vào cơm ăn áo mặc của Phùng gia – phụ nhân cửa nhà nghèo Hứa gia kia ngờ lại tự mình kêu tiệm may đến làm xiêm y bốn mùa của dưới trong viện, cần tới bọn họ.

      Ngay cả Tam Lang ra vào cũng cửa hông, trực tiếp cửa góc của Tu Thân Uyển, khi nào , khi nào về, đều hoàn toàn biết. Đám nô bộc lạ mặt này căn bản là đối với Phùng gia tràn ngập cảnh giác, muốn từ miệng bọn họ moi ra chút tin tức, hoàn toàn có khả năng.

      Chờ Phùng gia kinh ngạc phát , tạo thành cục diện ở riêng trong căn nhà, tay với tới.

      Lão gia phu nhân biết đánh nát bao nhiêu chén trà, lại chỉ có thể uổng phí sức lực. Từ sau khi được làm tri huyện lang, Tam Lang liền khó nắm trong tay… Dù chỉ bị cái tát, ngày hôm sau liền có công công tới cửa cười hì hì hỏi chuyện. Chỉ có thể lạnh nhạt, khiến khó chịu. Nhưng lại trưng ra bộ mặt người chết gió mưa, tự mua quan tài các thứ, dáng vẻ cùng lắm chết.

      Phu nhân lúc này mới thầm hối hận, sớm biết vậy cho tiểu tiện nhân (ở đây là chỉ Phùng di nương) kia giải thoát rồi, thủ sẵn ít nhất còn có thể khiến kiêng dè đúng ? Ngay cả dâu vào cửa, bà cũng nên xem thường tiểu xướng phụ (kỹ nữ) cửa nhà nghèo kia, sớm thừa dịp còn chưa có được tâm Tam Lang, nắm lấy trước. Kết quả bỏ lỡ, tại Tam Lang bảo vệ gắt gao, ngay cả hoàng thượng cũng lấy ra cản…

      Bà làm thế nào nhúng tay vào?

      Kỳ trong lòng phu nhân thực mâu thuẫn. Là con bà sinh, sao bà có thể thương? Lúc trước là bất đắc dĩ… Tam Lang sao thể hiểu lòng bà? Ngược lại coi bà như kẻ thù, có thể xuống giường chuyện đầu tiên chính là gặp tiểu tiện nhân kia! Vừa chỉnh liền cách tâm, còn mỗi ngày la hét đòi trong sạch… Lão gia thể nhốt nó, nếu cái nhà này làm sao bây giờ?

      Nhị Lang sai, sai. Nhưng Nhị Lang nhận lỗi, chôn trong lòng bà luôn miệng muốn lĩnh chết… Sao bà nhẫn tâm được? Lão gia mất chức quan, cũng chỉ còn Nhị Lang có công danh, tương lai của đích tôn phải trông vào nó. Bỏ Tam Lang chẳng lẽ trong lòng bà dễ chịu sao? Cũng biết chảy bao nhiêu nước mắt… Tam Lang chỉ biết hận bà, làm căng với bà, chỉ biết hỏi thăm tiểu tiện nhân kia…

      Ngay cả Đại Lang cũng biết với bà, hiếu thuận bà. Nhị Lang lại cực kỳ tri kỷ. Sao con mình sinh chỉ biết lạnh mặt, cả ngày mắng bà cùng cha ruột… Có chút tiền đồ, cũng chỉ lấy hoàng thượng áp chế người trong nhà. Bà vẫn còn sống, cáo mệnh lại phong cho con tiểu tiện nhân đoản mệnh chết kia trước, còn phải là mẹ ruột của nó? Sao bà lại sinh ra đứa con bất hiếu như vậy?

      nghĩ còn có chuyện càng uất ức hơn. Mười tám tháng giêng, trong cung truyền chỉ, phong vợ của Phùng tri huyện lang Hứa thị làm nhũ nhân ( tên hiệu để phong vợ các quan). Tuy rằng là thất phẩm cáo mệnh, chung quy cũng là cáo mệnh phu nhân.

      Phu nhân thiếu chút nữa ói máu, lập tức ngất .

      Ngày đó Tam Lang trở về, Chỉ Hạnh nửa cười nửa thầm oán, “Sao lại làm thế? Nhị tẩu vừa tới mắng ta trận.”

      thản nhiên cười, cảm xúc ràng tốt hơn rất nhiều, phong ảm đạm như trước, “ liên quan đến ta, hoàng thượng tự tay viết, nàng thấy thánh chỉ kia văn vẻ chẳng ra gì sao? Ta chọc , liền chọc trở lại, chỉ sợ thiên hạ loạn.”

      Tuy rằng biết nương tử của mình lợi hại, nhưng vẫn quá yên tâm , “Bọn họ cái gì… đều đừng để trong lòng.”

      Chỉ Hạnh cười, “Ta sao có thể chịu thiệt? Ngược lại nhị tẩu trở về còn bụng lửa. Nếu tức đến sinh bệnh, đều là lỗi của ta.”

      Nắm tay Chỉ Hạnh, theo thói quen vuốt ve vết kim đó, “Hạnh Nhi, chúng ta tản bộ trước, trở về lại ăn cơm.”

      Chỉ Hạnh mặt đỏ lên. Cũng chỉ có lúc cực thân mật, Tam Lang mới có thể động tình kêu như vậy. tại đột nhiên gọi như vậy là…

      Tam Lang dẫn nàng ra Tu Thân Uyển, bước vào vườn hoa của Phùng gia, bao lâu, đến tiểu viện hoang vắng. Tường rào, chỉ có phòng ở nho , hoang vu lạnh lùng, tường cùng nóc nhà mọc đầy cỏ dại.

      “Trước kia, cũng dám đến nơi này.” Tam Lang mở miệng, “ tại cảm thấy có thể.”

      đẩy cửa, cúi ở then cửa, sắt rỉ, vang leng keng.

      Phòng đầy bụi, chỉ có bàn ghế giường, cái thùng phân ở góc. Giường kia, cũng là kháng giường. Chỉ là tấm ván đóng đinh qua loa, phía nơi để gối nằm, cũng là hai cục gạch.

      mở cửa sổ ra, ngờ là song chắn bằng thanh sắt. Khe hở có thể vươn cánh tay, nhưng cũng chỉ rộng như thế thôi.

      Trăng mười tám, bắt đầu khuyết, bị song sắt cắt thành những mảnh vụn.

      “Ta bị nhốt trong này năm.” Tam Lang giọng điệu rất bình thản, “Mùa đông lạnh ngủ được, liền đứng lên đánh quyền, nóng cơ thể, mới chui vào trong chăn, nghĩ cách ngủ ấm. Kỳ thứ này… đúng là nhốt được ta.” vặn thanh sắt lỏng lẻo, liền hủy , “Cho nên ta mới có thể trèo tường ra ngoài thi tú tài.”

      Chỉ Hạnh hốc mắt nóng lên, chỉ có thể gắt gao cắn môi. nhốt … là chút thuận theo cùng khát vọng cuối cùng đối với thân tình.

      “Là thúc phụ chi thứ hai đứng ra bảo đảm giúp ta. Kỳ là di nương nhờ Trần ma ma với thúc phụ, giỏ thi cũng là Trần ma ma đưa. Ta thể thi đậu… Khi đó ta còn chưa muốn chết. Ta còn… còn ít nguyện vọng ngây thơ.”

      Chỉ là nguyện vọng ngây thơ này, từng chút từng chút từ từ bị hủy diệt, vỡ tan.

      Chỉ Hạnh chậm rãi qua, ôm thắt lưng , đem mặt chôn sau lưng .

      “Đau lòng vì ta, đúng ? Ta muốn nàng đau lòng, vô cùng đau lòng.” xoay người, lau nước mắt mặt Chỉ Hạnh, “Phải đặt ta ở trong lòng, mà phải… thêm cái bên cạnh quan tài ta. Hạnh Nhi, để ta ở trong lòng, liền đem ta đặt ở trong lòng.”

      Bắt lấy tay , Chỉ Hạnh nước mắt rơi ngừng, ngừng lăn xuống, giọng vỡ òa, “… được. Làm thê tử phải hiền lương rộng lượng… đừng lừa ta… Chàng luôn có…”

      có.” Tam Lang ánh mắt từ từ ảm đạm , “Ta biết nàng tin. sao. Nữ nhân, cũng là người. phải chó mèo, cũng phải đồ chơi. Ta giữ chặt nàng, giữ chặt nàng đến khi thể. Hạnh Nhi, trong lòng nàng chỉ có thể có ta. Chúng ta… cùng nhau sống.”

      Lại chọc nàng khóc, thực tốt. vỗ lên lưng Chỉ Hạnh, Tam Lang yên lặng nghĩ. Nhưng khi phát trong phòng quan tài, lại có thêm cái quan tài, khổ sở trong lòng lại vô cùng mãnh liệt.

      Vốn, sống chẳng qua là sống, nhưng sống có gì vui. Tất cả tình cảm đều chết, cái gì cũng có vị. vô cùng hy vọng có thể ngủ tỉnh, để mọi người đều vui vẻ.

      Nhưng Hạnh Nhi của , có thể chết, còn hơi thở nằm trong cỗ quan tài kia, lại khiến vô cùng kích động thống khổ. Nàng đến bên người , vào lòng , sao có thể như vậy?

      Người đều phải chết, hiểu hơn bất cứ ai. Nhưng thể chấp nhận loại khả năng này. lập tức kích động, chém cỗ quan tài mới kia thành gỗ vụn, đốt.

      phải hiểu đây là loại biểu thị hàm súc của Hạnh Nhi. Cho lời hứa, chết cùng mồ. Nhưng càng muốn sống cùng nàng, cho dù chỉ là cùng nhìn ánh trăng bị song sắt cắt vụn, cũng cảm thấy trong lòng còn trống rỗng bị gió lạnh thổi qua nữa.

      “Nhận mệnh .” Gắt gao ôm lấy Chỉ Hạnh, dung nhan của dưới ánh trăng lộ ra cỗ dịu dàng đau thương, “Ai bảo nàng gả cho ta.”

      Qua vai , Chỉ Hạnh nhìn thấy song sắt loang lổ rỉ sét, cùng ánh trăng bị cắt nát.

      .

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 16.

      Sáng sớm đưa Tam Lang ra cửa, Chỉ Hạnh cảm xúc vẫn cao.

      Đêm qua Tam Lang có cầu hoan, lại cảm thấy lạnh, ôm nàng, phá hư tướng ngủ quy củ của nàng. Lo lắng hỏi lạnh ở đâu, Tam Lang lại kéo tay Chỉ Hạnh đến ngực, “Ngực, luôn ngủ ấm.”

      Hại nàng thiếu chút nữa lại rơi lệ.

      Người này, hạ quyết tâm muốn bắt giữ nàng. Đây phải làm thế nào cho tốt?

      ràng biết, tình cảm mới là cửa ải sống chết của nữ tử, giao trái tim ra, tương lai chỉ có thể ngày ngày đợi lăng trì. Tu Thân Uyển rộng lớn, lúc nào đó cũng nhét vào… nhét vào thông phòng thiếp thất thiên kiều bá mị, thứ xuất tử nữ… là chuyện sớm muộn.

      Mẫu thân nàng từng thản nhiên qua, lúc tân hôn, bà chính là tuân tổ huấn, tháo gỡ phòng thủ quá nhanh, cuối cùng lương nhân (phu quân) thành lang nhân (người sói). Mất bò mới lo làm chuồng, muộn rồi, cuối cùng phải chịu rất nhiều buồn bực cùng đau lòng.

      Trượng phu có thể thân có thể kính có thể nịnh, nhưng tuyệt đối thể cũng thể tin! Bằng nhất định làm được phụ nhân hiền lương.

      Như vậy mẹ truyền con hơn hai trăm năm, cũng liền chỉ có ngoại lệ. Cố thị thái ngoại tổ mẫu gả cho người chỉ có công danh tú tài, làm vợ thương gia buôn bán ngàn dặm, là kinh thế tuyệt diễm nhất. Cả đời cả kiếp đôi người, cũng chỉ có thái ngoại tổ mẫu cùng thái ngoại tổ phụ làm được.

      Thư tuyệt mệnh của ngoại tổ mẫu tự hối thôi, vì thiếu niên Tằng gia mỉm cười dưới hoa, để ý mẫu thân phản đối, trở lại lồng son thế gia. Mẫu thân xuất giá bao lâu, ngoại tổ mẫu liền u uất rồi qua đời. Thư tuyệt mệnh của mẫu thân nàng rất ngắn, chỉ có bốn chữ: “Biết vậy chẳng làm.”

      Nàng cảm thấy thở nổi. Đem hộp thư tuyệt mệnh kia khóa lại, gục đó. Đây là hộp máu và nước mắt, loang lổ máu lệ của hơn hai trăm năm.

      nương? nương người làm sao vậy?” Như Ý kinh hãi, vào lắc lắc Chỉ Hạnh, “ thoải mái sao? Chẳng lẽ là nguyệt … nhưng còn chưa tới lúc nha?”

      Nhìn khuôn mặt đơn thuần lại nghi hoặc của Như Ý, cảm thấy thiếu tâm nhãn như nha đầu này cũng phải chuyện xấu, ít nhất khóc cười thẳng thắn, mà phải khốn khổ che giấu đau thương.

      “Quản gia tỷ tỷ, ngươi làm việc của ngươi, chạy tới trốn việc sao?” Chỉ Hạnh trêu ghẹo.

      “Lời này của nương làm người ta đau lòng, phải sợ ngài khát sao?” Như Ý nhíu nhíu mày, bưng trà qua, “Có cần ăn chút gì ? Nhìn ngài bữa sáng cũng dùng bao nhiêu…”

      Để nàng tiếp tục lải nhải cũng tốt. Chỉ Hạnh ngắt ngang, “Những viện trống có khóa, cách năm ba ngày, nhớ bảo người quét tước.”

      Như Ý ánh mắt trừng to, “Ai đến ở sao?”

      Chỉ Hạnh cười khổ chút, “Ai biết? Có tiền lệ của Hứa đại nhân các ngươi, khó tránh… có cái gì thông phòng di nương.”

      Như Ý tức giận đến phồng mặt, má đỏ bừng như quả táo, tuy rằng muốn nhịn, nhưng vẫn nhịn xuống được, “ gia có ý này, nương ngài nên cào người vài cái, giáo huấn chút!”

      Cái này Chỉ Hạnh có chút xấu hổ, tính tình này thực nên sửa, sao có thể vừa cáu lên liền cào loạn chứ? “ có chuyện đó. gia… trước mắt tự nhiên đối với ta rất tốt. Chẳng qua là chuyện tương lai, làm sao có thể chính xác… ?”

      Như Ý yên tâm xuống, than thở, “ nương, nô tỳ đúng là hiểu, sao ngài cùng nhị tẩu tôi đều chú ý cái gì hiền tuệ. Hiền tuệ này, là có thể ăn, hay có thể mặc? Nhị ca tôi đánh nhị tẩu, tẩu ấy chỉ biết trốn tránh khóc, ràng muốn ở cùng , chỉ biết nhịn. Nếu là nô tỳ sớm hưu , còn xắn tay áo cho trận!” Nàng căm giận quơ quơ nắm đấm.

      “Nếu ngươi lập gia đình cũng cứ như vậy, làm sao có thể? Đánh lại làm sao bây giờ?” Chỉ Hạnh trách nàng.

      phải còn có nương sao?” Như Ý ngượng ngịu, “Nô tỳ đúng là hiểu, này đích a thứ a, ràng kém nhau rất xa. Khai chi tán diệp (ý nhiều con trai)… Ai biết có thể nở ra đống hoa (hoa là đại biểu cho con ) hay ? Cho dù là sinh con trai, cũng là thứ a, mới sinh ra bị người ta soi mói, đứa đáng thương. Di nương ở nhà chúng ta, cả ngày chỉ biết cãi nhau đánh nhau, lại ầm ỹ ra thể thống gì, uổng phí son bột phấn nước, còn tốn ít tiền cơm. Nô tỳ làm người hiền lương gì đó đâu. Dám hái hoa bắt bướm… trước cho ăn chày cán bột! thể toàn tâm toàn ý với nô tỳ, vỗ hai cái chia ra! Dù sao nương bỏ nô tỳ, theo nương, tốt hơn nhiều.”

      làm người hiền lương? Này… trước giờ Chỉ Hạnh chưa từng nghĩ như vậy, nhất thời có chút ngớ ra.

      nương ngài suy nghĩ nhiều quá. Cũng chỉ có ngài mới có thể cùng gia…” Như Ý rùng mình cái, “Đám người mới đến còn gia như nắm tuyết, lộ ra hàn khí, may mắn cho người ở trước mặt hầu hạ, bằng chắc chắn bị lạnh đến sinh bệnh. Bọn họ nào biết lúc chúng ta vừa tới, gia liếc mắt cái có thể làm cho người ta gặp ác mộng…”

      “Như Ý! Muội lại ở đây lảm nhảm cái gì?” Cát Tường tiến vào trừng nàng, “Còn cả đống việc kìa!”

      Chỉ Hạnh khẽ cười cười, vẫy tay cho các nàng xuống, đường còn nghe các nàng giọng cãi nhau.

      nghĩ tới, nàng tự phụ thông minh lanh lợi, còn thấu triệt bằng tiểu nha đầu suy nghĩ đơn giản. Vui ngày tốt ngày, lo lắng cái gì phá hư thanh danh? Dù sao thanh danh của Tam Lang sớm bị hoàng đế làm bại hoại hết, nàng làm đố phụ cũng chẳng sao.

      Dám hái hoa bắt bướm, thưởng chày cán bột trước!

      Nàng che miệng, len lén nở nụ cười.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 17.

      Buổi tối Tam Lang trở về, mặt lộ vẻ mỏi mệt, hơi thở u ám tăng rất nhiều. Tuy đầu xuân, vẫn là mưa tuyết đan xen, ngược lại càng ướt lạnh hàn. Loại khí này, tiểu nha đầu đến bao lâu thiếu chút nữa bị dọa đến co rúm, ngay cả rèm cửa cũng vén được.

      Chỉ Hạnh hầu hạ Tam Lang ở Noãn Các thay đổi quan phục dính đầy bùn thành đồ thường, thuần thục đưa lò sưởi tay, đổi hài, dùng nước ấm lau mặt cho , mới thoáng có chút khí người.

      Chỉ là chẳng thể nghĩ tới, tiểu nương tử mặt non dịu dàng cứng rắn nghiêm mặt, từ sau cửa rút ra cây chày cán bột, quăng bàn kháng.

      “Trước khi dụ dỗ ta, nghĩ kĩ rồi chứ.” Chỉ Hạnh nửa dỗi nửa cường ngạnh , “Đừng dụ dỗ ta, tương lai nâng vài mỹ quyến như hoa, ta đều có thể ổn ổn thỏa thỏa, làm tốt phu nhân hiền lương rộng lượng của chàng, cam đoan mọi thứ tuân lễ pháp theo quy củ. Nếu chàng thực dụ dỗ ta… Ta hận nhất người gạt ta. Chàng dám có tâm tư nạp thiếp… Ăn chày cán bột trước ! Ta nhất định làm đố phụ, khiến chàng yên. Nghĩ cẩn thận trước !”

      Tam Lang bình tĩnh nhìn nàng lát, phì tiếng, bật cười. Như đầy trời u mây đen tan hết, ra vầng trăng sạch trong. Sáng rọi bức người, như đoạt hồn nhiếp phách khiến người ta tạm thời quên hô hấp.

      Chỉ Hạnh sửng sốt có thừa, đáy lòng bi thảm tiếng. Phu quân mặt hoa da tuyết như vậy giữ được sao? Nàng tình nguyện Tam Lang cao lớn thô kệch, vẻ mặt dữ tợn, ít nhất ra ngoài an tâm, ở nhà yên tâm a!

      Bị giật đến hoa mắt, Tam Lang nghiêng qua hôn môi cùng mặt nàng, ôm lấy trầm thấp cười. “Đại trượng phu lời đáng giá ngàn vàng. Dám trái lời, ăn dao cũng là phải, huống chi chày cán bột? Nếu ta dám có tâm tư nạp thiếp, những ăn chày cán bột, còn quỳ gối lĩnh thưởng của phu nhân, như vậy được ?”

      “… Miệng lưỡi ngọt ngào, với chàng.” Chỉ Hạnh mặt ửng hồng, nghe được Như Ý bên ngoài gọi cửa, vội vàng đẩy ra.

      Như Ý trừng mắt nhìn chày cán bột bàn, ánh mắt tốt đánh giá Tam Lang còn mang ý cười, “ nương, ra làm quan cũng phải thứ tốt!” Nàng đỏ mắt lên, “Thành thân mới bao lâu, đem chày cán bột lên?”

      Cát Tường kinh hãi, đá Như Ý cước, thấy nàng còn muốn , gấp đến độ bật thốt, “ có mắt! Muội thấy nương cùng gia đầy mặt xuân ý? Còn ở đây bậy…”

      Chỉ Hạnh mặt đỏ đến thể đỏ hơn, vừa xấu hổ tức giận kiêm dở khóc dở cười. Nàng bắt đầu kiểm điểm chọn hai nha đầu này làm hồi môn có đúng hay

      Đợi Cát Tường Như Ý đem bữa tối đặt lên bàn kháng, người khỏi. Tam Lang ngã vào kháng cười to, “Nha đầu tốt! Tương lai cẩn thận chọn cho bọn họ hai nhà trong sạch gả !”

      “Đứng lên ăn cơm!” Chỉ Hạnh càng xấu hổ, “Cũng sợ sặc…”

      Tam Lang thở hổn hển, vẫn ngã vào kháng. “… Nhiều năm rồi, ta cười như vậy.”

      Chỉ Hạnh thấp đầu, giọng mềm xuống, “Đừng đâm vào lòng ta.”

      Im lặng lát, Tam Lang đứng dậy ăn cơm, chỉ là nhìn đến chày cán bột phía sau cửa, vẫn thỉnh thoảng nở nụ cười. Chỉ Hạnh buồn bực ném lên đầu tủ, mắt thấy tâm phiền.

      Kết quả chiều hôm sau, Triệu công công lại đến ban cho Phùng nhũ nhân Hứa thị!

      Hoàng đế thưởng… cây chày gỗ. Chính là loại chày gỗ dùng để giặt quần áo.

      mặt còn khắc vài chữ: “ đánh gia trưởng hiền, dưới đánh chồng vô lương.” Phùng gia cao thấp run rẩy, Chỉ Hạnh lại cảm thấy nghẹn búng máu, phun được lại nuốt vào.

      Cái gì gọi là “ hiền”? Như thế nào tính là “vô lương”? Nơi này có nhiều người có thể đánh lắm, căn bản có khả năng lấy ra mà dùng. Nàng chỉ cảm thấy hoàng đế thưởng chày gỗ ngự ban này chính là đơn thuần e sợ thiên hạ loạn, hưng trí bừng bừng xem náo nhiệt.

      Hơn nữa… hoàng thượng làm sao có thể biết những lời nàng cùng Tam Lang riêng trong khuê phòng?

      Ngày đó Tam Lang trở về, nàng tức giận đem chày gỗ ngự ban ném ở kháng bàn, quay đầu thèm hầu hạ. Tam Lang vốn cực kỳ mỏi mệt nhìn đến cây chày gỗ kia cùng nương tử giận dỗi, lại cảm thấy tất cả mỏi mệt đều tiêu tan, ngừng cười, tự mình vào phòng thay đổi quần áo hài tất, ủ tay cho ấm áp, mới kéo tay nàng.

      “Chàng, chàng làm sao có thể… cái gì cũng, cùng cái kia, vị đó ?” Chỉ Hạnh nổi giận.

      “Vị đó… cảm xúc rất tốt.” Tam Lang im lặng lát, “Ta cũng phải người biết chọc cười, liền đến chày cán bột. Vị đó liền cao hứng, thẳng chày cán bột đủ xem, phải dùng chày gỗ… Ta nghĩ tới làm vậy.”

      Tam Lang giọng điệu ổn định hờ hững, nhưng trong miệng giống như về bằng hữu ngang hàng khiến người ta đau đầu, mà phải là hoàng đế cao cao tại thượng.

      “… cái gì, khác chứ?” Nàng toàn thân đều xấu hổ đến đỏ bừng.

      “Vị đó muốn gặp nàng ta cũng cho. Sao có thể còn gì khác?” Tam Lang vuốt ve đầu ngón tay của nàng suy nghĩ, ngẩng đầu chuyên chú nhìn nàng, “Vị đó… hơi hồ nháo chút. là… người thích hợp với vị trí này nhất thiên hạ, nhưng cũng là người thích hợp với vị trí này nhất thiên hạ. từng rất giống ta… ta cho là đúng. Nhưng sau khi có nàng… Ta dần dần cảm thấy, uhm, đúng là có chút.”

      Đương kim là Chính Đức Đế, là con vợ cả do thái hậu sinh năm ba mươi sáu tuổi, đứng thứ mười. Nghe từ ngoan nghiệt phi thường, chọc giận tiên hoàng, năm tám tuổi bị phong làm “Thuận vương”, đuổi đất phong Nam Đô. Thuận vương gia này ở Nam Đô cũng là công tử ăn chơi, mười hai mười ba tuổi liền trêu hoa ghẹo liễu, vô liêm sỉ đến tự tại khoái hoạt phi thường, ai cũng nghĩ làm được chuyện gì.

      Kết quả khi tiên hoàng lớn tuổi đoạt đích đến mưa máu gió tanh, các hoàng tử cơ hồ người chết người bị phế. Lúc này mới đón Thuận vương ở Nam Đô xa xôi trở lại kinh thành, chỉ làm thái tử ba ngày, tiên hoàng bệnh lâu liền băng hà. Thuận vương thái tử ăn chơi đàng điếm tự tại khoái hoạt này, chuyện hoang đường nổi tiếng nhất chính là ôm linh cữu tiên hoàng buông, gào khóc chịu đăng cơ , la hét phải về Nam Đô.

      Mỗi lần cùng đại thần tranh chấp, cuối cùng luôn quăng mũ miện, ồn ào, “Mặc kệ mặc kệ, hoàng đế ai muốn cứ làm , ta phải về Nam Đô!”

      Hoàng đế hoang đường thái quá như vậy, cùng Tam Lang nhấp nhô cơ khổ giống chỗ nào chứ?

      Tam Lang nhìn nương tử vẻ mặt khó hiểu, há miệng thở dốc, lại khó xử. Ghé vào bên tai Chỉ Hạnh , “Vị đó… nhìn như hoang đường háo sắc, kỳ , chỉ là muốn có người nhìn thấy , mà phải chỉ nhìn thấy 『 hoàng thượng 』.“

      Chỉ Hạnh đầu tiên là kinh ngạc, suy nghĩ lại, lại thấy trong đó có vô số thê lương. “… Thoạt nhìn đơn giản, cũng là đơn giản nhất.”

      biết nương tử trí tuệ, Tam Lang gật gật đầu, cười , giọng càng thấp, “ đối với ta coi trọng có thêm, lại có gì khác. Chính là bởi vì… ta nhìn thấy 『 Hoàng thượng 』, cũng thấy được . Vị đó cảm thấy cùng ta rất giống, nên luôn che chở… thuận tiện xem náo nhiệt…”

      Chỉ Hạnh che miệng , cũng thấp giọng, “Được rồi. Tam Lang… chuyện hoàng gia, nên cho ta nghe.”

      “Nàng tin ta?” Tam Lang kéo tay Chỉ Hạnh xuống, cười như cười hỏi.

      Chỉ Hạnh trừng cái, cũng tự giác lộ ra vẻ quyến rũ, “Ta là người bên gối của chàng.” Thực trải qua phong nguyệt, sao có thể ngốc thành như vậy?

      “… Điểm khác nhau lớn nhất giữa vị đó và ta là… trong mắt Hạnh Nhi chỉ có Tam Lang, cho tới bây giờ thấy được cận thần của hoàng đế.”

      Buổi cơm chiều đó, hâm lại hâm, đổi thành ăn khuya, mới kịp giờ.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 18.

      Tháng ba xuân ấm hoa đào nở, núi xa mỉm cười.

      Thời tiết vô cùng tốt, nhưng chủ mẫu Phùng gia phu nhân tâm tình phi thường tốt, hàm chứa điện quang lóe ra, mọi người bên cạnh rón ra rón rén, sợ cẩn thận, liền chọc Phùng phu nhân giận dữ.

      Mỗi người đều biết là vì tam nãi nãi của Tu Thân Uyển, nhưng ai cũng đều ngậm chặt miệng, đỡ phải chạm vào vẩy ngược của phu nhân.

      Phu nhân giận a, sao có thể giận? Tam Lang nghiệt tử kia hàng tháng đều giao đầy đủ bổng lộc, cái lông cũng thiếu. Lộc điền năm được năm sáu mươi lượng cũng rất tệ rồi, thế gia như bọn họ sao có thể đặt chút tiền này trong đáy mắt? cái viện phải ăn phải uống phải phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho nô bộc, năm sáu mươi lượng tháng sạch , còn cái gì dùng?

      Nhưng tiểu xướng phụ của Tu Thân Uyển kia có thể rên tiếng, cầu cũng cầu tiếng, thanh thản ổn định tự do tự tại đóng cửa tiêu dao qua ngày… Có thể thấy Tam Lang được hoàng thượng thưởng riêng biết bao nhiêu, vốn riêng nhiều bao nhiêu, cũng thấy đưa thêm chút tiền tu bổ gia dụng, toàn để con tiểu xướng phụ đó vui vẻ!

      Lại , phu nhân thực đoán đúng phân nửa. Trong hà bao Tam Lang có chừng hai lượng bạc, cũng rất ít chi tiêu. Nhưng lại thường mang theo chút đồ trang sức tinh mỹ đẹp đẽ quý giá trở về, cũng quanh co, tùy ý cho Chỉ Hạnh.

      … Nàng liền cảm thấy kì quái, vì sao lúc trước lục tìm chỗ của Từ ma ma, lại có số vàng bạc châu báu như vậy.

      “Hoàng thượng cho, được người ta dâng tặng còn chưa đưa vào danh sách, nàng cứ tùy ý dùng .” thản nhiên .

      Chỉ Hạnh nhìn trái nhìn phải, thực ngượng ngùng đem trâm phượng tinh mỹ rườm rà như vậy cắm đầu. nương khác có thời thơ ấu được nuông chiều, còn có thời con vui vẻ. Thích đồ trang sức này nọ là phải, đáng tiếc nàng hoàn toàn có những khoảng thời gian này, nghĩ đến chỉ là cây trâm này có thể đổi thành bao nhiêu chi phí trong nhà, có thể dùng bao lâu.

      Nhịn được vẫn hỏi, “Hoàng thượng muốn thưởng cũng thưởng chút văn phòng tứ bảo (bút, nghiên, giấy, mực), vì sao thưởng chàng cái này…”

      Tam Lang ngừng chút, nhịn được bật cười, “… phải sợ bị chia năm xẻ bảy sao.”

      Nhìn Chỉ Hạnh vẫn là vẻ mặt hiểu, thản nhiên chỉ , chẳng qua nghĩ đến bộ dáng kiên nhẫn của hoàng thượng, vẫn có vài phần buồn cười.

      Đương kim hoàng hậu là khi tiên hoàng còn sống, giúp Thuận vương đính thân. Nhưng hoàng quý phi cũng là sau khi Chính Đức Đế đăng cơ, thái hậu tác chủ phong, còn là cháu ruột của thái hậu. Hoàng hậu cùng hoàng quý phi đấu lợi hại, chưa nhắc tới những phi tần trọng thần đưa vào cung.

      Giống hôm nay, hoàng thượng thu được trâm phượng tinh xảo tuyệt luân hoa lệ vô cùng này, liền mắng to trận. “… Đây phải tặng lễ, đây là giá họa phải ?! Chỉ có cái như vậy, ta nên đưa cho hoàng hậu, hay là hoàng quý phi? Luôn muốn ta xử công bằng… Ta có thể cắt thành hai khúc đưa mỗi người nửa ? Tứ phi khác ta lại cho thứ gì? Bà ngoại nó, toàn là lũ khốn kiếp…”

      Tam Lang chỉ có thể cố nhịn cười, nghiêm túc , “Hoàng thượng, ngài phải tự xưng trẫm.”

      “Trẫm bà ngoại ngươi!” Cơn tức của hoàng thượng càng lớn hơn, “Cầm!” Ném cho Tam Lang, hướng về phía Triệu công công phát hỏa, “ được ghi vào danh sách! Bà ngoại nó, ai cũng đừng hòng muốn, bớt việc!”

      Hoàng thượng vì sao tức giận, dám tiết lộ cho nương tử… Dù sao cũng là chuyện của hoàng gia. Nhưng nàng tại là thất phẩm cáo mệnh, ít nhiều cũng phải biết chút quan hệ trong quan trường và hoàng gia.

      Thoạt nhìn hiểu. Chỉ Hạnh nở nụ cười, “ đưa vào danh sách, cho Triệu công công?”

      Tam Lang gật gật đầu, “Cho dù vào danh sách, hoàng thượng thưởng cho hậu phi nào, vẫn là… dứt khoát thưởng cho Triệu công công.“

      Thấy Chỉ Hạnh nhìn vài lần, liền còn hứng thú ghi vào danh sách cho vào khố phòng, nhịn được hỏi, “ thích?”

      “Ta là tục nhân, nhìn đến thứ này chỉ nghĩ có thể đổi được mấy cân gạo.” Chỉ Hạnh chậm rãi trả lời, “Có điều đổi gạo có chút đáng tiếc, giữ lại cho con cái cưới gả, cũng tiết kiệm được ít.”

      Tục nhân? Cái vỏ quạt nàng dùng thủ pháp thêu như vẽ kia, rộng lớn khoáng đạt, hoàng thượng vô cùng thích, cứng rắn đoạt . Ánh mắt hoàng thượng rất cao đó. Nhưng muốn thứ gì cũng cho nữa, hoàng thượng cũng còn cách nào.

      Nó là từ bao nhiêu lỗ kim tay nàng làm ra, chỉ cái vỏ quạt quá lắm rồi, đừng có được voi đòi tiên.

      “Chi phí trong nhà có đủ ?” Giọng của mềm .

      “Đủ. Đừng lo lắng, lộc điền của chúng ta phải chỉ toàn bạc, đến mười người, gạo mì đủ dùng, còn đủ trả tiền lương nữa. Hoàng thượng quản rau xanh thịt bò, cần lo về cái ăn. Mười viên tẩu bàn châu* kia, ta từng với chàng. Kế ngoại tổ giúp ta bán ra góp cổ phần, ông ấy trong ngành trà phát triển rất tốt, vốn ông còn muốn giúp chúng ta trả tiền tiêu vặt hàng tháng của nô bộc, ta chịu. em ruột còn phải tính kĩ, huống chi là kế ngoại tổ? Trong giao kèo có , cuối năm có thể lấy lời. Số vàng bạc châu báu lấy được của Từ ma ma, đủ cho chúng ta dùng đến cuối năm. Chúng ta cũng có chi tiêu gì, giao tiếp qua lại vẫn là chuyện trong nhà, liên quan đến chúng ta. Ta tìm trong khố phòng, có số vải chất đống dùng tới, sao phải để nó cũ ? Lấy ra làm xiêm y bốn mùa, tiền công cũng bao nhiêu…”

      Dựa vào kháng bàn, chống mặt nhìn tiểu nương tử thông minh lanh lợi của , thanh thanh thúy thúy chuyện chi tiêu trong nhà, vừa mềm lại ấm, hoàn toàn nghe vào tai, nhưng lại rất thích giọng điệu nghiêm túc lại dịu dàng của nàng.

      “… Tam Lang?” Nàng bị nhìn đến ngượng ngùng, “Toàn chút vụn vặt, chàng thấy nhàm chán?”

      “Nàng cứ ,” cười đến so với hoa đào còn sáng lạn hơn, “Ta thích nghe.”

      Chỉ Hạnh cầm lấy sổ sách che mặt. mấy tháng rồi, nàng vẫn rất dễ xấu hổ. “Chàng, chàng nên đánh thưởng ăn uống cứ việc dùng, đừng để hai lượng bạc vài ngày cũng chưa động. Chỗ Lý Đại ta cũng cho ít bạc… Nên xài xài, đừng tiết kiệm.”

      Tam Lang rút sổ sách, nhìn Chỉ Hạnh ửng đỏ chưa phai, , “Được.”

      Kết quả xài hai lượng bạc kia, vài ngày sau đưa cho Chỉ Hạnh cái hộp , bên trong là đôi khuyên tai trân châu đơn giản tinh xảo, cùng cây trâm trân châu linh lung.

      Trân châu lớn, cũng phải cái loại tẩu bàn châu rất tròn rất đắt kia. Chỉ dùng hai lượng bạc mua được, là đồ trang sức mà quan thất phẩm nghèo có thể mua cho thê tử.

      khố phòng, hồi môn của nàng cũng có rất nhiều trang sức hoa lệ quý hiếm hơn thế. Nhưng những thứ đó trong mắt nàng, cũng chỉ là dùng cho con cái cưới gả, hoặc là khi bất đắc dĩ, có thể đổi bao nhiêu gạo. Nhưng khuyên tai cùng trâm trân châu này, nàng tình nguyện đem vào quan tài, ngay cả con cái cũng cho.

      “… Ta thích. Thích vô cùng.” Nàng giọng , hốc mắt ướt lệ.

      Tam Lang tự mình giúp nàng đeo khuyên tai, cắm trâm trân châu. Quả nhiên Hạnh Nhi của vẫn hợp với trân châu nhất. có chút hối hận, “ nên sang tay mớ tẩu bàn châu kia.”

      Chỉ Hạnh lắc đầu, “Ta cần đồ hoàng đế thưởng. Ta chỉ thích phu quân ta mua cho ta.”

      Tam Lang biết gì, yên lặng tựa vào mặt nàng, ôm nàng nhìn vầng trăng cong cong ngoài cửa sổ. Hương hoa đào nhàn nhạt, từ xa xa truyền đến.

      luôn cảm thấy ngạt thở, hít thở thông. Bị vây trong viện sâu, nhìn vầng trăng tròn hoặc khuyết lạnh như băng, cảm thấy hờ hững tất cả cũng chẳng có gì đáng để ý. Bốn mùa liên quan với , vẫn đều là rét đậm.

      Nhưng tại ngửi được hương hoa đào… hơi thở của mùa xuân. Ngay cả ánh bạc của trăng cũng ấm áp.

      có thể vui sướng hô hấp. Đơn giản là vì bên có người nguyện sống cùng chăn chết cùng mồ.

      “… Ta là quan thất phẩm rất nghèo.” lẩm bẩm. Có lẽ có ngày chọc giận thánh thượng, ai biết được? biết rất nhiều chuyện của hoàng thượng, thái hậu đối với bất mãn lâu.

      “Ta là vợ quan thất phẩm nghèo.” Chỉ Hạnh giọng trả lời, “Ta cũng có học vài ngày, biết nghèo hèn thể thay đổi.”

      chôn ở gáy Chỉ Hạnh, ngửi được mùi hương nhàn nhạt, nở nụ cười.

      .
      tart_trung thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 19.

      Ở đỉnh mái ngói chân hơi trượt chút, may mắn vẫn giữ được thăng bằng, cũng phát ra tiếng động gì.

      Khinh công này của nàng là… thầm cười khổ. Chỉ sợ nàng là người bình thường nhất trong các đời Phó thị đích truyền. Mẫu thân nằm bệnh, chỉ có thể miệng dạy bằng lời, nàng nhiều nhất chỉ là luyện vững phần cơ bản, muốn đến cảnh giới “như quỷ như mị, đạp tuyết vô ngân thủy thượng phiêu” (bước tuyết mà để lại dấu vết, lướt nước), đại khái còn phải luyện nhiều.

      tại Tu Thân Uyển dưới chỉnh tề, nàng có chuyện gì… thời gian rảnh đống lớn. Nhưng nàng tại giống như mèo con nóc nhà, cũng phải là vì rảnh đến nhàm chán.

      Mẹ chồng thử nắm bắt tin tức trong viện, thu mua lòng người, việc này có gì lạ. Đại tẩu nhị tẩu cũng làm theo như vậy, ước chừng là ý của mẹ chồng. Nhưng Phùng Nhị Lang làm như vậy, lại rất quỷ dị.

      Chuyện hỏi thăm cũng quá kì lạ, ngờ là sở thích cùng thói quen sinh hoạt của nàng, ám chỉ chế tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ cho bọn họ… Mà phải là Tam Lang có bao nhiêu vốn riêng. Án binh bất động để mặc bọn họ tìm hiểu, được đến là kết quả như vậy, nàng là há hốc mồm.

      Cho nên nàng mới có thể ở đây. Dùng khinh công mèo ba chân vào Phùng phủ nghe ngóng. Tuy bản thân nàng cảm thấy võ công mình chỉ ở mức độ tầm thường, nhưng đủ để thành danh đứng vững giang hồ. Thế cho nên nàng rảnh rỗi trốn vào nghe lén bên góc tường, Phùng phủ dưới đều ai hay biết.

      Khiến nàng cảm thấy có điểm buồn cười là, phòng trưởng của Phùng gia đường đường là thế gia hào môn, thứ hạng có thể đếm được thế gia phổ, gia đùa giỡn cùng nha đầu câu dẫn, lại khác gì lão cha cùng các di nương của nàng. Nàng luôn lấy làm lạ đám đại a đầu để móng tay dài như vậy làm gì… sao mà làm việc được? ra là dùng khi bưng trà rót nước móng tay dài gãi vào lòng bàn tay nam nhân.

      Phùng Nhị Lang cũng mặt mày hớn hở ôn nhu triền miên tiếp nhận. Chỉ là nhìn gương mặt tương tự phu quân cùng các nha đầu trêu đùa thông đồng, nàng kích động hận thể lên cào nát khuôn mặt kia.

      Vốn nàng cảm thấy có gì thú vị, góc tường nhà này nghe tới nghe lui cũng chỉ là những chuyện vụn vặt, như là so sánh Tam Lang cùng Nhị Lang, nâng Nhị Lang lên giống như là phượng hoàng, phẫn hận hàng năm từ đường tế tổ, ngay cả hạ nhân bọn họ theo cũng bị chèn ép có mặt mũi, Tam Lang đến phi thường chịu nổi, cùng hoàng đế có cái gì đó rất trong sạch, hận thể đạp Tam Lang vào vũng bùn.

      Rất có ý nghĩa.

      Nhưng khi nàng muốn thu tay lại, đỡ phải đưa tới cái gì phiền toái… Lại nhìn thấy Phùng Nhị Lang vụng trộm vào tiểu viện ai ở, chỉ để người coi chừng cửa viện. Nàng còn tưởng rằng là có hẹn với nha đầu nào đó linh tinh, nhưng hồi lâu ai đến.

      Nàng cẩn thận trèo tường lên mái, xoay ngược đầu lặng lẽ chọc thủng cửa sổ giấy, xem Phùng Nhị Lang chơi trò gì…

      Phùng Nhị Lang mặc thân quan bào màu xanh, nhìn vào gương đồng lộ vẻ u uất, giơ tay nhấc chân, như là bắt chước Tam Lang.

      “Gia, giống, đúng là giống.” Gã sai vặt bên cạnh nịnh nọt, “Nhưng này… có thể giấu được hoàng thượng cùng tam nãi nãi sao?”

      “Giấu hoàng thượng khó, cứ là bị cơn bệnh nặng là được rồi. Người bị bệnh luôn có chút biến dạng.” Phùng Nhị Lang cười lạnh, “Về phần em dâu… chỉ là phụ nhân trong nhà, có Tam Lang cũng chỉ là vật trang trí. Gia chịu thỉnh thoảng sủng hạnh ta, liền phải tạ ơn rồi, mất trong sạch, ta có thể thế nào?”

      Phùng Nhị Lang mặt xẹt qua chút độc ác. “Phùng Tam Lang… ngươi sớm nên ngoan ngoãn tìm chết. Ngươi vốn chính là đồ thừa! Thế giới này căn bản cần có người dáng vẻ giống ta như đúc… tất cả của phải là của ta, của ta!”

      Chỉ Hạnh trở lại nóc nhà, cố hết sức ổn định hơi thở, tuy rằng lửa giận trong ngực hừng hực bốc cháy.

      Nàng từ trước tới nay nghĩ tới có người độc ác như vậy, đồng thời lại ngây thơ như vậy. Nghĩ đến dựa vào khuôn mặt giống nhau, có thể thay mận đổi đào. Nàng bao giờ muốn nhìn thấy khuôn mặt làm bộ làm tịch khiến người ta chán ghét kia nữa, chỉ yên lặng nghe tiếng chuyện trong phòng.

      Là có chút thông minh , biết Tu Thân Uyển nhúng tay vào, liền bắt tay từ hiệu thuốc trong viện thường đến mua dược liệu. Gần đây nàng giúp Tam Lang điều dưỡng thân mình, góc chết khó có thể canh phòng nghiêm ngặt… Nếu nàng hiểu y.

      Coi ta như phụ nhân tầm thường… Phùng Nhị Lang ngươi thực là chó mù mắt!

      Quay đầu, nàng dâng lên sát ý sắc bén. Chỉ là nàng vẫn qua được ranh giới thiện ác của bản thân, mới đành cắn chặt răng cứ thế mà .

      Nàng còn lòng dạ nào để tiếp tục tra xét độc kế vớ vẩn ngu xuẩn này, cha chồng cùng mẹ chồng có góp tay hay . Nàng sợ tra ra chút gì, liền làm ra những chuyện vượt khỏi ngưỡng cửa lễ, lý mà mình vẫn giữ nghiêm.

      Trở lại Tu Thân Uyển, thong thả từ sâu trong rừng đào ra, ở ngoài mặt nàng bình tĩnh. Cát Tường Như Ý quen nương thường dạo trong rừng đào, cả buổi thấy người. Nhìn thấy nàng tới, chỉ sợ nàng mệt, vội vàng đưa trà rót nước.

      Nàng giống như có chuyện gì dặn dò, trước ngừng chọn mua dược liệu, tiền chi tiêu có chút thiếu hụt… Dù sao cũng còn chút dược liệu tồn kho. Cát Tường Như Ý chút nghi ngờ, từ nương là tiểu thần y trong nhà, hạ nhân có đau đầu nóng sốt đều là đến cầu nương khám cho. nương có thể dịu dàng hai như vậy, làm đương gia nhiều năm, cũng là do ân uy cũng thi (vừa có ơn vừa có uy).

      Ân này, thưởng ít, mà chữa bệnh là nhiều.

      Nàng buồn bực tra xét dược liệu lần, phần tồn kho có vấn đề, có vấn đề là mớ dược liệu gần đây mới mua về, nàng còn chưa sắp xếp đưa vào kho.

      Bên trong là loại độc dược mãn tính hiếm thấy, dạng bột, hơi đắng, hơi có mùi vàng. Tên gọi “Đưa Quân Ngàn Dặm”…

      Đáng tiếc dễ nghe chỉ có ngoài mặt. Loại độc dược mãn tính này phát tác giống như bệnh thương hàn, từ từ tăng thêm, kéo dài, khi tốt khi xấu. Đến lúc tích lũy đủ dược tính, liền đời nhà ma.

      Chỉ Hạnh những thứ khác có thể qua loa, nhưng y độc đường, là dốc lòng học nhất. là bởi vì mẫu thân nàng vẫn bệnh triền miên giường, dùng thuốc có tính độc để kéo dài mạng sống, cho nên rất là chú ý.

      So với y, nàng càng biết dùng độc.

      Nhưng nàng chung quy cũng phải loại người có thể nhẫn tâm thương tổn mạng người, xử lý xong đám dược liệu có vấn đề này, nàng liền dặn bà tử trông cửa mà Nhị Lang thường mua chuộc, tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ, dù sao cũng là kẻ bất nghĩa, để hạ nhân kiếm chút tiền tiêu vặt, cũng có thể yên tâm thoải mái.

      Nhị Lang gặp nàng liền mừng rỡ như điên, đáng tiếc em dâu giữ lễ quá mức nghiêm chỉnh, có tiến triển gì. Nhưng lần đầu tiên mà, thường xuyên qua lại, so với tên hoạt tử nhân kia, cơ hội của lớn hơn nhiều…

      Chỉ là khi trở về muốn cùng thông phòng nha đầu nũng nịu hoan ái… ngờ lại được.

      Chỉ Hạnh trái lại rất quy củ ở Tu Thân Uyển, cân nhắc dược thiện — kế ngoại tổ là người làm ăn tệ, quen biết rộng, muốn thứ gì cũng kiếm được, tiền hàng thoả thuận. Con đường nhân mạch bên trong, cũng phải quan gia thế tộc có thể tra được.

      Tam Lang nhà nàng, năm đó bị đánh được điều dưỡng tốt, lại chịu rất nhiều hành hạ. Tuy căn cơ tốt, trước mắt tuổi trẻ huyết khí thịnh vượng lại luyện võ ngừng, cho nên thoạt nhìn tệ. Nhưng nội thương chôn xuống bệnh căn, đến tuổi trung niên chịu nhiều khổ sở. Rất nhiều tướng quân vì thế mà chết sớm, thậm chí tuyệt tự, thường chính là bởi vì lúc thiếu thời quá mức ỷ mạnh, sơ sót bệnh căn nội thương.

      Phu quân nhà mình đương nhiên phải đau lòng, ai quản nhị bá tâm địa rắn rết kia cử động được hay , bị đổ bao nhiêu thuốc đắng… muốn đứng được thanh tâm quả dục hai tháng là được rồi.

      Về phần có thể có bóng ma tâm lý hay , nên cử mà cử, liên quan gì nàng? Cha chồng mẹ chồng nhị tẩu mới phải gấp… Nhị bá còn chưa có con đâu.

      làm đoạn tử tuyệt tôn cũng quá tốt rồi, đừng hy vọng nàng là người có lòng dạ từ bi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :