1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm viện nguyệt - Hồ Điệp Seba

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 5.

      Nàng còn tưởng rằng chỉ là suy nghĩ của mình, nghĩ tới nửa tiếng thét chói tai của Như Ý khiến nàng sau khi qua á khẩu được gì.

      Trong phòng trống, đoan đoan chính chính bày cái quan tài. Nàng là người tự tay làm qua tang , cho nên kinh sợ lúc ban đầu qua , cẩn thận nhìn biết là rỗng. Sợ cũng có tác dụng gì… bằng…

      Xốc ván quan tài lên, quả nhiên trống .

      Nhìn quanh bốn phía, càng xem càng khó xử. Đây khỏi cũng chuẩn bị quá đầy đủ . Đầy đủ đến chỉ thiếu người chết nhập quan, có thể đưa tang mà hoàn toàn thất lễ.

      Càng ngày càng cảm thấy treo biển “Hoạt tử nhân mộ” mới là đúng đắn.

      Nàng còn nhíu mi trầm tư, lão ma ma bên ngoài cao giọng mắng to, “Đồ hai tiện nhân ngươi! Cũng nhìn xem đây là chỗ nào, bản thân là đồ hạ lưu thế nào, tùy tiện liền dám vào? Là ai cho các ngươi gan chó như vậy loạn…”

      Càng càng ra thể thống gì. Vốn nghĩ, Từ ma ma này tốt xấu gì cũng là bà vú của Tam Lang, có công lao cũng có khổ lao, muốn làm khó bà ta. Nhưng nàng vào cửa, lại ra sức khước từ chịu giao chìa khóa cùng sổ sách, vẫn là kinh động tam Lang ra, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Từ ma ma, mới khiến bà ta run sợ trong lòng mà giao ra.

      Thiếu hụt trong đó, vốn muốn tính toán… dâu mới vào cửa luôn phải thẹn thùng dịu dàng chút.

      Quả nhiên vẫn là thể buông lỏng. Thẹn thùng dịu dàng vẫn chôn trong đống tuyết là tốt nhất. Tránh cho người ta chỉ cây dâu mắng cây hòe, bên ngoài mắng nha đầu của nàng, ra là ngầm mắng nàng.

      Chỉ Hạnh ra ngoài, bình tĩnh nhìn Từ ma ma, cười nhàn nhạt, “Ma ma làm gì phát hỏa lớn như vậy?”

      Quy củ của Phùng gia, lão bộc hầu hạ qua trưởng bối cùng bà vú của thiếu gia tiểu thư, thân phận tôn quý hơn tiểu bối chút. Cũng chỉ có thế gia hào môn mới chú ý cái gì ai cả đường , tạo ra ít chủ tử nhị đẳng hoành hành ngang ngược.

      Từ ma ma qua loa hành lễ, đầu gối còn có cong liền đứng thẳng dậy, trừng mắt ồn ào , “Tam gia ngàn dặn vạn dặn, phòng này ai cũng được vào! Tam nãi nãi cũng đừng che chở người nhà mẹ đẻ, làm hỏng quy củ sau này ngài như thế nào còn có thể đứng thẳng lưng ở trong viện này nữa…”

      Chỉ Hạnh ánh mắt lại nhạt chút, “Vậy Từ ma ma có quy định này cho hai nha đầu của ta biết ? Cát Tường? Như Ý?“

      “Bẩm tam nãi nãi, Từ ma ma chưa bao giờ qua!” Hai nha đầu này tuy rằng kinh hồn chưa yên, vẫn trăm miệng lời.

      Từ ma ma im bặt lúc lâu, cãi chày cãi cối , “Nhưng quy củ chính là quy củ, phải câu biết liền xong! Nếu ai cũng tranh luận như thế, nhà này sớm loạn làm vua…”

      phải lắm.” Chỉ Hạnh thản nhiên, quay đầu với Cát Tường, “Xem xem, đây mới là gia phong nhà giàu người ta, bà vú cũng có thể chỉ vào mũi chủ tử mắng. Mở mang kiến thức , chúng ta cửa nhà nghèo đích thực được như vậy. đến là tin sách bằng sách… ra thánh hiền gia huấn mọi người khắc, gia pháp của từ đường Hứa gia chúng ta, đều là để lừa gạt đám nhà nghèo như chúng ta.”

      Khóe mắt nàng thoáng thấy bà tử dè dặt chạy ra cửa viện, nhưng cũng quan tâm. Chỉ cười lạnh tiếng, “Cát Tường Như Ý, các ngươi khóa phòng Từ ma ma ở lại, nhất định đừng để mất thứ gì. Từ ma ma tuổi lớn như vậy, còn ở đây làm lụng vất vả, người ngoài biết, biết tam gia chúng ta như thế nào đâu… cũng nên vinh dưỡng, hưởng phúc khí của con cháu.”

      “Ngươi dám!” Từ ma ma đánh tới, vẫn là nha đầu ma ma bên cạnh bừng tỉnh vội vã kéo bà ta, nháo ra cái gì… Từ ma ma tự mình làm vua quen, Tam gia lại quan tâm, bà ta càng biết dưới, bọn họ được gì tốt, cũng bị u mê.

      “Lời này khiến người ta đau lòng.” Chỉ Hạnh hơi lộ ra ưu thương, sắc mặt vừa trầm, mắng Cát Tường Như Ý, “Sai được à? Đứng ở đây làm gì? Ngày thường chính là quá nuông chiều các ngươi, cao thấp tôn ti đều điên đảo!”

      Như Ý tính tình thà chút, hốc mắt đỏ lên, định nàng rất có quy củ, lại bị Cát Tường đạp cước, ủy ủy khuất khuất cùng nhau phúc lễ, tìm người khóa phòng ở.

      … Sao mọi chuyện đột nhiên liền biến thành như vậy? Từ ma ma nhìn hai nha đầu bước nhanh như bay, khỏi khẩn trương. Bao nhiêu năm gom góp, tại bà số thứ lai lịch. Nhìn Tam gia giống như người chết, lại nhiều, càng lớn mật. Vốn bà nghĩ tam nãi nãi này cửa nhà nghèo, nhìn mặt non ôn nhu, chuyện cũng uyển chuyển hòa nhã, tìm chút lỗi , dọa dọa là có thể thu lại quyền quản lý viện này trở về…

      Lại nghĩ rằng, đây là sói đội lốt cừu, thốt hừ liền hướng cổ người chặt xuống.

      “Tam nãi nãi,” bà bùm tiếng quỳ gối tuyết, bang bang dập đầu, “Lão nô cũng là mảnh hộ chủ sốt ruột nha, tính tình Tam gia chúng ta nãi nãi cũng biết, bệnh để số người có ý tốt , truyền tới truyền dễ nghe… Là lão nô nhất thời nóng nảy, tam nãi nãi ngài giơ cao đánh khẽ, Tam gia chính là mạng của lão nô, từ trong bụng mẹ ra chính là lão nô hầu hạ…”

      Nàng còn tưởng rằng thế gia như Phùng gia có thể có thủ đoạn siêu phàm nhập thánh gì chứ… Kết quả còn phải như nhà bình thường. Kể tình cũ, cáo ủy khuất, thuận tiện còn thầm uy hiếp phen.

      Đáng tiếc lão hóa này tính sai rồi. Phùng Tam Lang thanh danh đến đáy cốc, tới tuổi này dựa vào hoàng thượng chỉ hôn mới có nương tử. Trong nhà chứa quan tài có nhằm gì? Chỉ là tính trước thôi… Cụ ông cụ bà nhà nào trịnh trọng tìm quan tài tốt từ trước, hàng năm đem ra sơn?

      Đại quản gia phụng mệnh bà bà, trời giá rét đông lạnh đầu đầy mồ hôi chạy đến, tự mình dẫn người trói Từ ma ma lại, lại từ trong phòng tìm ra chút vàng bạc châu báu, ấn gia quy, phải đánh chết.

      “Vậy tốt đâu, đại quản gia.” Chỉ Hạnh cười dài ngăn lại, “Tốt xấu gì Từ ma ma cũng là bà vú của Tam gia, của cải này chừng là Tam gia thưởng. phân tốt xấu đem người đánh chết… Ta phải ăn thế nào với Tam gia đây? Từ ma ma biết nhiều chữ, khoản này ta cũng đối chứng được… quá khứ bỏ qua . Về sau ta làm thành sách, cẩn thận tỉ mỉ… Làm phiền ngươi lần này, ta cũng cảm tạ bà mẫu, khiến lão nhân gia người phải quan tâm nhiều rồi.”

      Kết quả là, Từ ma ma lấy chút trâm cài đồ trang sức, túi quần áo, cho bà ta về nhà “vinh dưỡng”. Còn lại đưa cho bà mẫu, cũng bị trả về, nếu qua đường sáng, nàng cũng liền an tâm nhận lấy.

      Đây cũng chỉ là chuyện , giải quyết lưu loát nhanh chóng như vậy.

      Nhưng Phùng gia cao thấp lại bởi vậy mà cả kinh, càng đến toàn thể nô bộc của Tu Thân Uyển đều kẹp chặt cái đuôi, trong lòng yên.

      Quan mới nhậm chức ba nắm lửa, ai chẳng biết? Cũng chỉ có Từ ma ma lão hóa kia dám trêu chọc, ai biết nhìn là con mèo , phen trêu ghẹo mới biết vuốt râu hổ.

      Nhưng nàng đánh người? . Giết người lập uy? . Điều điều là đạo lý, câu câu là quy củ. Ngoài mặt “trước đây truy xét”, nhưng sau này… Chỉ sợ đập cái đĩa cũng có chuyện!

      Đúng là ba nắm lửa, nhưng người khác là lửa to xào đốt, tương lai chừng còn có chỗ để nắm được. Nhưng vị tam nãi nãi thoạt nhìn ôn nhu mặt non này của bọn họ, ràng là lửa , làm cho người ta ngay cả chút lỗi cũng tìm được.

      Đừng đến, lửa hầm người mới là khó chịu nên lời… còn thể vào nồi. Xem xem, Từ ma ma làm mưa làm gió nhiều năm như vậy, thoáng cái bị rơi đài, xám xịt về nhà “vinh dưỡng”. Ai có thể cao hơn vú nuôi của Tam gia hay là người phu nhân ban cho? Đừng tự kiếm mất mặt.

      Lúc này chủ tớ ba người Chỉ Hạnh lại ở phòng bếp . Chuyện hôm nay, cũng làm cho Chỉ Hạnh hiểu được thái độ bà mẫu. Bà đối với Tam Lang, vừa hận vừa sợ đến khó hiểu, chỉ cầu tránh xa nhìn thấy , ngay cả nghĩ tốt nhất cũng đừng nghĩ, bao gồm con dâu như nàng.

      Chỉ Hạnh cái gì cũng được cả, mẹ chồng chỉ muốn nàng nhanh chóng khuất mắt. Cho nên nàng thừa dịp này muốn tự mở phòng bếp, bà mẫu cũng đồng ý.

      Cho nên nàng cầm thức ăn phòng bếp lớn đưa tới, rửa tay làm canh.

      tới trù nghệ, Cát Tường Như Ý hai nha đầu này, chỉ biết nhóm lửa, thêm nữa chỉ là canh trứng gà, còn gì khác.

      Lúc này Cát Tường còn giọng mắng Như Ý, khiến Như Ý hốc mắt đều đỏ.

      “Đừng mắng ấy.” Chỉ Hạnh nhàn nhiên, “Để Như Ý ngốc , làm mồi nhử mới tốt. Chúng ta quá nghiêm ngặt, người ta cũng biết xuống tay từ đâu, mọi thứ quá hoàn mỹ luôn tốt.”

      nương!” Như Ý phục, “Nô tỳ ngốc chỗ nào? Chỉ là tâm địa gian giảo quá thôi…”

      cứu được thực cứu được.” Cát Tường cúi đầu chọn đồ ăn, “ nương phải. Chỉ là cũng thể để nương ngày ngày làm cơm… nữ đầu bếp vẫn phải mướn.”

      “Nhị tẩu nhà Như Ý phải có việc gì làm? Kêu đến đây .”

      Như Ý hơi sửng sốt. Nhị tẩu nhà nàng rất đáng thương, trời sinh câm điếc, nhị ca hư hỏng ra gì, nhưng vẫn ghét bỏ nhị tẩu được việc. Ngay cả nàng tâm địa mềm nương cũng kêu đến, nhưng nhị tẩu câm… ngay cả ở Hứa gia cũng chịu đủ bắt nạt, cuối cùng còn bị đuổi ra ngoài.

      “Nhưng tẩu tử tôi… được.” Như Ý lúng ta lúng túng .

      “Ta bảo ta đến nấu cơm, cũng phải bảo ta kể chuyện.” Chỉ Hạnh thản nhiên.

      Như Ý lại đỏ đôi mắt, sâu hành lễ, “Tạ nương thưởng.”

      Cát Tường có vài phần đồng tình nhìn Như Ý. Nha đầu ngốc này, luôn thương xót kẻ yếu, cùng nhị tẩu nhà nàng cảm tình tốt nhất. Chiêu này của nương cao đáng sợ, lập tức mua được hai kẻ ngốc trung thành và tận tâm.

      Thấy Chỉ Hạnh cười cười nhìn nàng, Cát Tường khỏi đổ mồ hôi. Cũng may nàng mặc dù có chút tinh ranh, nhưng vẫn biết phải ôm chân ai mới là đúng đắn. Thế đạo này, nay là cành cây cao, ai biết ngày mai lầu có sụp . Tứ nương là người ổn trọng, cái gì đại phú đại quý, cùng nha đầu bán đứt như các nàng có quan hệ quái gì. Ngồi dưới đại thụ bình an mới là lẽ phải.

      Nha đầu kia bụng quỷ. Chỉ Hạnh cười thầm. Thử canh thêm gia vị. Nhưng nàng chỉ chọn Cát Tường Như Ý, cũng có đạo lý của nàng. thông minh khôn ngoan, đơn giản thà, mặt đen (trong tuồng cổ, người vẽ mặt đen đóng vai trung thành, thà) mặt trắng (người vẽ mặt trắng đóng vai phản diện, gian ác), tuồng diễn này mới có thể diễn hay náo nhiệt… Vạn nhất thể hát hí khúc.

      Có thấy , hôm nay vừa hát tuồng này xong, Tam Lang mới vào cửa, có người vội vàng tới báo tin, vẻ mặt lấy lòng.

      “Hôm nay các ngươi vất vả chút,” Chỉ Hạnh phân phó, “Ngày mai chờ chị dâu Như Ý đến, chọn vài nha đầu dưới tay cho ấy, trước ủy khuất các ngươi làm nha đầu nhóm lửa .”

      Nàng cười ra, nhanh nhẹn thay quần áo, nghênh đón Tam Lang che ô, gương mặt lạnh đến hơi xanh.

      Sắc trời trầm, đèn lồng mờ mờ, mặc quan bào thất phẩm màu xanh…

      Thấy thế nào cũng là nữ quỷ thê diễm nữ giả nam trang.

      Cửa viện này… đổi thành hoạt tử nhân mộ sao? Nàng cảm thấy tấm biển Tu Thân Uyển kia hoàn toàn thích hợp a.
      tart_trung thích bài này.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 6.

      Đôi mắt lạnh như băng vẫn ảm đạm có sinh khí, thản nhiên cười lại chỉ là lễ phép. Cả người lộ ra hơi thở người lạ chớ gần, chớ trách Cát Tường Như Ý quay đầu nhìn thấy gia, trở về gặp ác mộng cả đêm.

      Nhìn thấy nàng chào đón, cũng dừng lại. Tự thu ô đưa cho ma ma bên cạnh, chỉ yên lặng theo vào Noãn Các, sau đó giống người gỗ ngồi kháng. Đưa lò sưởi tay liền ôm, thay giày thay tất liền thuận theo, giúp dùng nước ấm lau mặt, liền nhắm mắt lại.

      Nhìn tay chân đều đông lạnh, nam nhân ở bên ngoài cũng dễ dàng.

      Tuy rằng quá hợp quy củ, nhưng muốn mới ngồi hơi ấm lại lạnh, Chỉ Hạnh hỏi , “Tam gia, rất lạnh… dùng cơm kháng được ?”

      Tam Lang dùng đôi mắt tối tăm làm người ta sợ hãi kia nhìn nàng hồi lâu, gật gật đầu.

      Cát Tường Như Ý mang đồ ăn lên liền lui ra. Qua vài ngày các nàng đều hiểu được, gia xinh đẹp khiến người ta sởn gai ốc này, là người quái gở, ghét có người ở trước mặt. Kẻ biết tốt xấu, đều bị dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm, nhìn đến người đó quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, trở về thể gặp ác mộng hoặc bệnh hồi.

      Sao nương lại có thể cười ôn hòa, bình thản ung dung đối mặt với gia khủng bố như vậy chứ?

      Kỳ Chỉ Hạnh ngay từ đầu cũng bình tĩnh như vậy, chỉ là lâu ngày, liền cảm thấy thoạt nhìn lạnh chút, thích chuyện thôi. Thời gian nghỉ kết hôn bảy ngày, Tam Lang cho nàng mặt mũi, đều ở trong phòng nàng. Đừng Phùng gia có cổ quái, phàm là nữ nhân có thẳng được thắt lưng hay , vẫn là phải xem nam nhân có chịu làm chỗ dựa hay .

      ràng thích, nhưng Tam Lang vẫn giúp nàng thoát bị trầm đường, càng ngoài ý muốn cho nàng chỗ dựa. Bánh ít , bánh quy lại, ai đối tốt với nàng, nàng liền tốt với người đó. Về phần tương lai tốt, tương lai sau.

      tại Tam Lang đối với nàng tệ, nàng liền làm tròn trách nhiệm nương tử.

      Ăn mấy miếng, Tam Lang ngoài ý muốn có chút biểu tình, “Đây phải đồ ăn của phòng bếp.”

      Chỉ Hạnh cười cười, “Thiếp thân trù nghệ tinh, chỉ được cái nóng sốt, Tam gia ăn tạm, ngày mai có nữ đầu bếp…”

      Tam Lang gật gật đầu, so với bình thường ăn nhiều hơn chén cơm, non nửa nồi canh.

      Ăn xong dọn xuống, nàng với Tam Lang chuyện hôm nay đuổi Từ ma ma, cũng gì, chỉ dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Chỉ Hạnh.

      “Trong viện ngươi làm chủ.” cả buổi trời, mới phán câu.

      “Vậy… còn quan tài?”

      Tam Lang dời mắt, “Cứ để đó.”

      Đợi hồi, Tam Lang lại gì, chỉ nhìn chằm chằm khoảng ngẩn người, như u hồn.

      Chỉ Hạnh cũng lấy giỏ châm tuyến ra, tiếp tục làm nữ hồng.

      Kỳ những thứ vụn vặt tùy thân của quan viên rất nhiều, hà bao khăn tay đống thứ đều có. Kết quả nàng thu, châm tuyến mặc dù tốt, cơ hồ đều là cũ. Tam Lang thoạt nhìn mọi chuyện quan tâm, thực tế cũng rất soi mói. Trong nhà phải có phát, nhìn như đẹp đẽ kỳ thô ráp, liền sử dụng những món đồ thêu cũ.

      để ý đến y phục của biết, thực loạn so với nam nhân độc thân tầm thường còn bằng. Ngay cả áo đơn cũng có vết chắp vá, tay áo quan bào cũng xù lông, ai sửa sang cho .

      Thình lình, Tam Lang đột nhiên mở miệng, “Ta muốn chết.”

      Đột nhiên gió gào thét, ánh nến còn lay động, chiếu gương mặt xinh đẹp mà tĩnh mịch của Tam Lang lờ mờ. Sống lưng của Chỉ Hạnh phát lạnh.

      Đây khỏi quá hợp với phong cảnh.

      Vỗ vỗ ngực vì kinh hoảng mà đập thình thịch, nàng cố trấn định, cúi đầu có chút đau lòng, mới rồi nàng đâm vào tay, áo đơn may xong dính chút máu, uổng công rồi, biết giặt có sạch đây…

      “Ai mà chết chứ? Sớm hay muộn thôi.” Nàng tức giận trả lời, xuống kháng bổ cứu.

      Đợi nàng rồi, Tam Lang yên lặng xem những thứ trong giỏ châm tuyến của nàng. Đều là làm cho ta? Vì sao? Nàng rốt cuộc là biết hay biết?

      Biết sao? biết lại thế nào? Dù sao… đều sao cả.

      như mọi ngày chìm đắm trong sách, mang mình rất xa, rất xa. Thẳng đến Chỉ Hạnh gọi tỉnh lại, yên lặng rửa mặt, yên lặng nằm nghiêng quay mặt vào tường, nhưng ngủ sâu, chút tiếng gió cũng khiến sợ hãi tỉnh lại.

      Ngủ ấm.

      Nương tử tướng ngủ luôn tốt lắm, nằm thẳng ngủ yên, hai tay bắt chéo trước ngực, ngay cả xoay người cũng rất ít. Lưng dựa vào cánh tay nàng, liền cảm thấy ấm hơn, có thể yên tâm ngủ.

      Nếu có thể như vậy ngủ luôn tốt rồi. bao giờ tỉnh lại nữa.

      .

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 7.

      Quản gia nhiều năm như vậy, Chỉ Hạnh có thói quen thức sớm.

      Chỉ là có chút biết gì, sinh sôi bị đẩy thước (1/3 m), lại đẩy nữa rơi xuống giường. Tam Lang lại đoạt nửa gối đầu của nàng, lưng dính sát vào nàng, mặt hướng tường cuộn thành đoàn.

      Đây rốt cuộc là ghét, hay ghét? Chỉ Hạnh rối rắm.

      Nếu luận về quản gia, nàng từ khi mới biết liền theo cạnh mẫu thân xử lý công việc, sau lại giúp đỡ tiểu kế mẫu, nàng dám mặc dù mình đứng đầu, cũng là người có khả năng. Võ nghệ đủ để phòng thân ở hậu trạch, y thuật cũng miễn cưỡng, cầm kỳ thi họa tuy rằng chỉ có thể là biết chút ít, nhưng nữ hồng trù nghệ tuyệt đối có tự tin.

      Chỉ trách nàng bận quá, đọc sách về tài tử giai nhân liền ngáp liên tục, cảm thấy vô cùng nhàm chán, sớm quăng. Đến nỗi bây giờ rốt cuộc có làm phu quân ghét cay ghét đắng hay đều suy nghĩ ra.

      tay chân xuống giường, nhìn Tam Lang, lại cảm thấy có điểm đáng thương. Ước chừng là ngủ say, cái loại quỷ khí dày đặc cũng có. Có lẽ là sợ lạnh, hơn nửa khuôn mặt chôn trong chăn bông, chỉ có mớ tóc đen ở ngoài gối.

      Nàng thở dài trong lòng, cẩn thận nhét chặt chăn, sờ sờ cái trán lộ ra ngoài vẫn ấm, nàng mới an tâm mặc quần áo ra cửa giọng phân phó nước ấm.

      Chỉ Hạnh biết là, nàng vừa thức dậy, Tam Lang ngủ sâu liền tỉnh. Chỉ nhắm mắt, yên lặng để nàng dịch chăn, yên lặng để nàng sờ trán. Sau đó lại yên lặng, ôm chăn ngồi dậy.

      Chỉ Hạnh vội vàng súc miệng, qua loa chải tóc ngẩng đầu lên sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Bất luận kẻ nào trong lúc sáng sớm sắc trời lờ mờ thời tiết rét đậm nhìn thấy mỹ nhân tóc tai bù xù, hai mắt vô thần chỉ mặc áo đơn trắng, bị dọa sợ có được mấy người.

      Nhưng liền ngồi như vậy, gì, cũng động đậy.

      tại là… như thế nào? Trời lạnh đến rách da, ăn mặc mỏng manh như vậy có chuyện gì mới lạ đó! Có phải còn chưa tỉnh ngủ, hay là muốn giải quyết vân vân? Chỉ Hạnh nghĩ nghĩ, cầm áo ngoài định phủ thêm cho , lại tự động xỏ vào tay áo… Sau đó lại bất động.

      Chỉ Hạnh khóe mắt hơi co giật, bình tĩnh từng món từng món hầu hạ Tam gia mặc vào, ngay cả hài cũng là nàng mang, cả quá trình Tam Lang chữ cũng phát.

      Chỉ Hạnh trong lòng rơi lệ. Tam gia, ngài hé răng chết sao? Trước kia ngài phải đều tự cấp tự túc, thức dậy liền tự mình mặc quần áo mang hài sao? Nếu ngài lạnh muốn động, thẳng là được. Nương tử hầu hạ phu quân thiên kinh địa nghĩa (chuyện tất nhiên), ngài cũng cần vừa sáng tinh mơ liền dọa người kiêm khảo nghiệm chỉ số thông minh chứ?

      Chờ Chỉ Hạnh hầu hạ súc miệng, chải tóc, mặc quan phục, mới hai chữ: “Đói bụng.”

      … Đây là khảo nghiệm đúng ? Đúng đúng ? Nàng sớm rời giường như vậy chính là muốn làm điểm tâm… Chị dâu Như Ý còn chưa đến a! Kết quả trì hoãn thời gian ở trong phòng làm nha hoàn cho Tam gia, tại kêu đói, sao ta làm kịp…

      Nhưng nàng phải dễ đánh ngã.

      _________________________

      Cát Tường Như Ý mở to hai mắt nhìn, dám lên tiếng. Tuy trời giá rét đông lạnh, cơm cách đêm cũng hư, nhưng nương như thế nào lại lấy cơm cách đêm trực tiếp hầm thành cháo… cái này còn chưa tính, đồ ăn thừa tối hôm qua liền chọn lựa cho vào cháo…

      Kỳ quái là, làm sao có thể thơm như vậy, thơm đến các nàng liên tục nuốt nước miếng.

      Múc ra nồi, Chỉ Hạnh đáy lòng phát sầu. Sao lại còn thừa, cái này thể để người ta biết được a… Nhìn hai nha đầu bên cạnh, nàng giọng , “Còn lại… các ngươi nhanh xử lý.”

      Ý nàng là nhanh đổ vào thùng cơm thừa, để người ta bắt được nàng cho Tam Lang ăn đồ thừa, biết lại thành cái gì. Hai nha đầu này lại rất cố ý hiểu lầm, toàn bộ xử lý vào bụng mình, đối với tay nghề sâu lường được của nương nhà các nàng lại ngưỡng mộ vô cùng.

      Ngay cả Tam Lang thích soi mói cũng ăn hai chén mới dừng tay. trầm tư nhìn nương tử chậm rãi ăn cháo, càng cảm thấy khó hiểu.

      Lúc trước đối với thức ăn đều rất thờ ơ, món ngon vật lạ gì vào miệng cũng chỉ là vì duy trì sống. Nhưng đồ ăn nương tử làm cho , lại cảm thấy có tư có vị.

      Hoàng thượng chọn việc hôn nhân cho như thế nào, biết , thậm chí ở đó nhìn. Chính là viết tên tiểu thư nhà quan dưới ngũ phẩm tuổi tác thích hợp trong kinh thành lên thẻ tre, lung tung quăng ống thẻ, cái nào rơi xa nhất liền chọn.

      Lôi đình mưa móc, đều là quân ân. có đường cho thích. Hơn nữa, cũng cảm thấy có gì đáng để chấp nhất. Về phần dâu gả vào… vui là tất nhiên. Cách xa chút là được, cũng đừng làm hỏng trong sạch của người ta. Hoàng thượng chỉ là cao hứng, bao lâu liền quên. Đến lúc đó dâu muốn tái giá, hoàng thượng muốn trị tội cũng nhớ ai là ai.

      Nhưng hiểu tiểu nương tử này. Ngay cả giọt nước mắt cũng rơi, còn dám với muốn trầm đường. Vốn nghĩ đến nàng là có nỗi khổ gì… Nhất thời thương hại, muốn giúp đỡ che lấp, kết quả vẫn có lạc hồng, có gì cần che lấp?

      ràng đối với nàng lạnh lùng, nàng lại mọi chuyện nghĩ cho , ăn, mặc ở, lại đều rất săn sóc, đây lại là vì sao?

      Vốn nghĩ rằng nàng lấy lòng như vậy là vì phụ huynh trong nhà cầu quan cầu tước, nhưng hoàng thượng lại cười to với , nương này là người cương cường, chưa xuất giá liền cùng cữu gia làm ầm ĩ với phụ thân, muốn lúc lại mặt da căng chặt chút.

      Cương cường?

      cao thấp đánh giá Chỉ Hạnh, khiến nàng nổi cả da gà. đúng là nhìn ra… Cũng chỉ khi luận nặng tựa Thái Sơn, mới mơ hồ lộ ra chút tâm huyết.

      Đáng tiếc. Gả cho người như vậy. Nếu gả cho người khác, là thê mẫu thích hợp biết bao nhiêu. Tổng so với gả cho người muốn chết được như tốt hơn nhiều.

      Nhìn nàng mang giày khoác áo choàng, còn muốn đưa ra cửa… Tam Lang vẫn là ngăn cản. Đại nương mười tám tuổi, thân còn cao bằng tiểu nương mười lăm mười sáu tuổi, phong sương mưa móc, làm sao chịu được.

      Nhìn Tam Lang xa, Chỉ Hạnh ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng cũng là rơi lệ đầy mặt. Tam gia a, ngài có chuyện a! Đừng chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn người ta chứ… Nhìn đến cháo trong bụng ta cũng đóng thành khối rồi, quá khó tiêu hóa a!

      Tam gia rốt cuộc có ghét ta hay ? Chỉ Hạnh lâm vào rối rắm cùng tự kiểm điểm lại mình.
      tart_trung thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 8.

      Nếu kể đến những chần chờ cùng rối rắm kia, kỳ Chỉ Hạnh thấy là mình gả kém.

      Tuy rằng Phùng gia có quái lạ, nhưng có mẹ chồng như có mẹ chồng, cũng ít bị chị em bạn dâu chèn ép, ngược lại thoải mái đơn giản. Phu quân tuy rằng ít lời lại có chút đáng sợ, nhưng so với lão cha dai cùng tham lam háo sắc của nàng, nàng thấy phu quân như vậy ít nhất là yên lặng dễ chịu, rất biết suy nghĩ đến mặt mũi của nàng, toàn bộ viện hỏi cũng hỏi liền giao cho nàng.

      Đồng dạng là hời hợt, lão cha thoạt nhìn chính là kẻ bỉ ổi tửu sắc quá độ, phu quân nàng ít nhất là hoạt tử nhân xinh đẹp.

      Kẻ bỉ ổi cùng hoạt tử nhân, hoạt tử nhân thắng.

      Nàng cũng nhìn ra, Phùng gia rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Hoạt tử nhân mộ này… Xin lỗi, Tu Thân Uyển tuy rằng là viện xa xôi nhất trong đại trạch Phùng gia, nhưng độ lớn cũng chỉ xếp sau nhà chính Từ Hi Đường.

      Nghe là nơi thái tổ gia gia của Phùng gia tĩnh tu lúc về già… Làm sao có thể để đứa cháu chiếm cái viện này.

      Nếu coi trọng… tiểu viện xa xôi vẫn có, sao đến phiên Tam Lang. Nếu coi trọng… Phùng gia cao thấp lẫn tránh kiêm chán ghét, dâu mới gả lại đây đến tháng như nàng cũng cảm giác được, nô bộc trong viện nàng như người chết, có cơ hội liền muốn chạy khỏi.

      Khiến nàng hoang mang là, Phùng gia là đại tộc ở kinh thành, từ đường tế điền ở ngay ngoại ô, tộc nhân vô số. Sau khi lão thái thái cùng lão thái gia qua đời ở riêng, đích tôn xác thực được tổ ốc… nhưng lại phải tộc trưởng của Phùng gia.

      Việc này rất quái dị. Cha chồng nàng sớm trí sĩ, tốt xấu cũng là quan lớn nhị phẩm cáo lão mà? Người đứng đầu đích trưởng phòng lại thành tộc trưởng, ngược lại là chi thứ hai kế thừa, khiến người ta thể hiểu được.

      Nhưng dâu mới vào cửa hỏi đông hỏi tây, rất lỗ mãng. Cho nên nàng kiềm chế nghi vấn trong lòng, tâm bình khí hòa sắp xếp giá trang (của hồi môn) xử lý việc nhà.

      Bằng vào phu quân như hoạt tử nhân kia của nàng nhồi vào viện thông phòng cùng thiếp thất khiến nàng tăng thêm phiền toái phải xử lý, nàng liền rất nguyện ý đối tốt với vị phu quân khiến người ta nhìn thấu kia chút.

      Ngẫm lại từ tới nay đều thân trong rối loạn, xuất giá có thể an nhàn ngày liền tốt ngày.

      Cái viện như vậy, quản lý cũng đủ nàng dùng ngón tay, cho nên nàng rảnh rỗi đến có thể ở tĩnh thất tập võ, cùng nữ đầu bếp câm Huệ tẩu suy nghĩ chút món ăn, cùng Cát Tường Như Ý thương lượng cắt may xiêm y bốn mùa cho Tam Lang, cuộc sống kể ra cũng an nhàn bình sinh hiếm gặp.

      Chỉ là cuối năm càng đến gần, Tam Lang vẫn mỗi ngày vào triều. Quy củ của Đại Yến hai mươi hai tháng chạp nghỉ đến qua năm mới, riêng mỗi ngày vẫn vào cung.

      Nàng hỏi qua lần, Tam Lang theo thường lệ trầm mặc lúc lâu, mới , “Hoàng thượng chuyên cần chính .”

      … Nàng từng nghe rất nhiều chuyện hoang đường của hoàng đế, lại chưa từng nghe cái gì chuyên cần chính . Kỳ lạ là có hoàng đế đấu gà cưỡi ngựa như vậy, Đại Yến vẫn có thể vững như Thái Sơn… Chỉ có thể liệt tổ liệt tông của hoàng thất phù hộ.

      Hôm nay, bà mẫu gọi người bên người nàng truyền lời, nàng phái Cát Tường , kết quả quỷ linh tinh này khi trở về lại gắt gao cắn môi dưới, bình tĩnh khác thường, nhìn Chỉ Hạnh muốn lại thôi.

      Rất thích hợp.

      “Chúng ta quét tước phòng thăng quan của Tam gia .” Chỉ Hạnh thản nhiên , mang theo Cát Tường Như Ý đến phòng chứa quan tài.

      Nơi này người người đều ngại xui, sợ người nghe lén.

      Lúc này Cát Tường đôi mắt đỏ lên, “ nương… Phu nhân muốn ngài ở nhà chủ trì tế tổ.”

      đầu đuôi như vậy là sao? Nếu nhà tổ ở xa xôi ngàn dặm, ở nhà tế tổ cũng gì đáng trách. Nhưng từ đường ở ngay ngoại ô, xe ngựa hai khắc liền đến. Nàng từng hỏi thăm qua quy củ, tế tổ là tế ở từ đường, hơn nữa nàng vừa vào cửa, cũng nên nhân cơ hội kính báo tổ tông Phùng gia, đưa nàng vào gia phả mới đúng.

      Hơn nữa, tế tổ chuyện lớn như vậy, làm sao có thể rơi xuống đầu con dâu như nàng?

      “Đừng quanh co, ngươi biết nương ta hận nhất là giải đố.” Chỉ Hạnh nhíu mày, “ trọng điểm!”

      nghĩ tới, vừa nghe nàng liền mờ mịt. Ngoài mặt là chủ trì tế tổ, thực tế là muốn nàng đêm giao thừa liền cùng Tam Lang quỳ gác đêm đến mùng .

      “Nghe được cái gì?” Nàng phái Cát Tường , chính là vì nha đầu này tinh linh quỷ quái, luôn có thể sử dụng phương pháp an toàn nhất nghe được tin tức đầy đủ nhất.

      Cát Tường cứng da đầu, đẩy cửa cái cửa sổ nhìn xung quanh, mới đóng hết tất cả các cửa, tụ lại với nương các nàng giọng , “… Tôi nghe lén được nhị nãi nãi phát giận , Tam gia chúng ta năm mười hai tuổi phóng hỏa thiêu từ đường… Còn nhốt nha đầu của mình ở bên trong cùng nhau chết cháy… Kết quả liên lụy toàn bộ đích tôn…” Phi thường lưu loát che miệng Như Ý, tránh ấy thét chói tai ra tiếng.

      Chỉ Hạnh gương mặt cũng còn chút máu.

      Đốt từ đường, đây chính là hành vi tội ác tày trời tới cực điểm. Với nước chính là mưu phản, với nhà bị đánh chết quan phủ cũng truy cứu, có thể là đại nghịch.

      Trong đó còn liên lụy tới nha hoàn… Khiến người ta nghĩ theo hướng tốt.

      Nhưng lại có chút thích hợp.

      “Nhị nãi nãi lời này, sau đó thế vào?” Chỉ Hạnh vắt giẻ, lau quan tài hỏi.

      Lần này Cát Tường thực phục rồi. Lúc nàng nghe được hoảng sợ vô cùng, tuy là tiểu nha đầu, nhưng dù sao xuất thân ở nhà quan. Hứa lão gia là người miệng có cửa, ở nhà có chuyện gì liền um sùm, muốn nghe cũng nghe đến nát.

      Ngay cả văn tự hơi chút khác người cũng bị tấu đến mất chức, chuyện đại nghịch bất đạo như vậy còn bị tấu đến mất đầu? ngờ nương có thể bình tâm tĩnh khí hỏi như vậy.

      “Tôi nghe được tiếng tát tay, nhị gia hùng hổ mắng, phu nhân cùng lão gia cũng khiển trách nhị nãi nãi.”

      Chỉ Hạnh gật gật đầu, tiếp tục lau quan tài. “Bên trong rất có vấn đề.”

      Như Ý sùng bái nhìn nương. Tứ nương này của chúng ta quản gia nhiều năm, tiếng thanh thiên cũng quá. Tất cả mọi chuyện lớn trong nhà, hoàn toàn là xử án như thần a! nương có vấn đề, vậy nhất định là Tam gia chúng ta trong sạch bị oan.

      “Ngây ngốc cái gì? lau linh bàn (bàn đặt linh vị).” Chỉ Hạnh tức giận vỗ vỗ đầu Như Ý.

      Cát Tường tin tưởng nhiều như thế, nhưng cũng nhanh chóng đem tim sắp nhảy ra ngoài nhét trở lại ngực. Nhìn nương lau quan tài mặt đổi, liền khiến lòng người yên tâm.

      Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Chỉ Hạnh mở miệng, “Giao thừa các ngươi trở về nhà, ăn bữa cơm đoàn viên. Cát Tường, ta nhớ tứ ca ngươi làm tiểu nhị ở tiệm cơm, Như Ý nhị ca kia của ngươi hình như có quen với đủ hạng người. Chuyện Phùng gia nhất định có lọt ra ngoài… câu nệ giả, đều với ta. Huệ tẩu liền ở lại cùng ta… Mùng nhớ quay về, mùng hai ta còn phải lại mặt.”

      Hai nha đầu này hoàn toàn là hưng phấn, nghĩ tới còn có thể làm thần bộ ngày a! theo tứ nương, ngày tháng tuyệt đối thú vị!

      Chỉ Hạnh thầm than trong lòng, đất Thục đại tướng, ăn mày làm tiên phong a. Chỉ có thể chấp nhận dùng hai nha đầu này tìm hiểu tin tức… Nhân tài đúng là khó tìm.

      Kỳ trực tiếp hỏi Tam Lang mới là cách tốt nhất. Nhưng nghĩ đến bộ mặt hoạt tử nhân dùi đâm la tiếng của … Nàng vẫn là quyết định tự lực cánh sinh.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 9.

      Nhưng nếu nghĩ rằng Chỉ Hạnh là loại người ngầm làm mọi chuyện sau lưng liền sai lầm rồi.

      Binh pháp đường, chính kỳ hỗ trợ. Trị nước lớn như hầm cá tươi, trị gia so với hành quân cũng ít gian nguy hơn chút nào.

      Lấy việc vẫn đứng ở lập trường lễ cùng lý đường đường chính chính, mưu đồ mới lâu dài, lén lút quỷ quyệt chỉ là nhất thời, hơn nữa càng che càng lộ, hậu hoạn vô cùng.

      Mặc dù biết Tam Lang đâm lên tiếng, khi vào Noãn Các, nàng vẫn nghiêm mặt ra những gì nghe được, cùng với những gì định làm.

      Kết quả Tam Lang chỉ dùng đôi mắt u ám bình tĩnh nhìn nàng, sau đó chuyển tới sách, quả nhiên lời.

      Dù sao làm hết nghĩa vụ mọi chuyện, nàng cũng cúi đầu làm nữ hồng. Tam Lang trở về tay chân luôn lạnh đến phát xanh, ước chừng là áo choàng quá mỏng. Ở trước mặt hoàng đế, quan phục thể chỉnh sửa, nhưng ngay cả cái áo choàng ấm chút cũng được mặc đúng là quá thảm. “Tích tụ” của Từ ma ma này khiến nàng dư dả, mua da cáo tốt nhất.

      Chẳng qua quần áo và đồ dùng vụn vặt của Tam Lang thiếu nhiều lắm, muốn bổ sung đầy đủ cũng phải chuyện dễ dàng.

      “Ngươi tra là được.” Thình lình, Tam Lang đột nhiên mở miệng, lời kia rất , hại nàng lại thiếu chút nữa đâm vào tay…. Tam gia người thể sảng khoái giáp mặt cho ta biết sao? ! Vì sao muốn ta tra? Ta ngay cả cáo mệnh cũng chưa có đâu…

      Đầu năm nay lại thịnh hành nữ thanh thiên!

      Thẳng thắn mà , nàng tính tình cũng phải rất tốt, chỉ là bị dạy nghiêm, cũng rất tự giác cảm thấy mình quá nóng nảy, lúc nào cũng cảnh giác. Nhưng tại thiếu chút nữa khắc chế được xúc động muốn lật bàn.

      Lúc lên giường ngủ, đương nhiên cảm xúc phải tốt lắm. Bất quá phu quân này của nàng thực thể dùng lẽ thường mà xem, đột nhiên xoay người đè lên nàng, chống hai khuỷu tay, đôi mắt u lãnh đen nhánh dưới ánh nến lờ mờ u ám, phát sáng… khỏi khiến người ta nhớ tới ma trơi.

      Hơn nữa người bình thường nhìn chằm chằm vào mắt người ta như vậy đúng ? Huống chi là cứ như thế giương mắt bức hôn nương tử của mình…?

      cùng hoàng đế có ái muội, quả nhiên chỉ là lời đồn đãi mà thôi. Nàng cũng tin hôn môi là cắn, này cắn cắn kia cắn cắn, còn nghiêng đầu suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào. Lần này cũng qua cửa vào, lúc bắt đầu quá đau… Sau đó liền lạnh người.

      viết “chà đạp”, hai viết “tàn phá”, đại khái có thể tổng kết cảm tưởng lần này bị bóng đè.

      Nước mắt giàn giụa có thừa, nàng rất muốn đem kẻ lỗ mãng thô lỗ hiểu chuyện này đá xuống giường, kết quả vị quan văn thất phẩm nhìn như yếu đuối chịu nổi trận gió này, ngoài ý muốn biết võ có sức, lại khiến nàng than thở hậu quả nghiêm trọng của việc học giỏi võ nghệ.

      Rốt cục ép buộc đủ, Tam Lang kéo nàng ngồi dậy, đột nhiên ôm chặt cái, khiến nàng thét lớn tiếng. Nếu phải nàng biết y, chắc cũng nghĩ rằng xương sườn của mình gãy mấy cây.

      Nàng còn chưa kịp phản ứng, Tam Lang buông nàng ra, nằm xuống quay mặt vào tường, lại cuộn thành đoàn.

      … Lúc này nàng muốn học mèo cào, nếu có tấm ván nào dày chừng tấc, chừng bị nàng cào xuyên qua.

      Tam gia ngài có thể mở miệng vàng ngọc hay ? Tiểu nhân tình nguyện ngài ngồi mà còn hơn tự dưng đứng dậy a!!

      Nhưng nàng quá mệt mỏi, nhắm mắt liền ngủ mê man. Mơ mơ màng màng, có người ở mặt nàng sờ tới sờ lui, nàng mệt mỏi mở mắt ra được, dứt khoát xoay người ôm lấy, quả nhiên an phận xuống, để nàng an tâm ngủ.

      Ngày hôm sau, nàng toàn thân phát đau, tinh thần ủ rũ, Tam Lang lại giống như có việc gì sáng sớm liền tự sửa soạn cho mình, như hề xảy ra chuyện gì. Cùng ăn sáng, như trước hờ hững nhã nhặn, lời thoại ra cửa cho đưa cũng giống nhau như đúc.

      Cát Tường cùng Như Ý trố mắt nhìn nương nhà các nàng, chỉ dùng đầu ngón tay, cứng rắn bào nẹp cửa thành những lát dài mỏng, cho dù thợ mộc dùng dao bào cũng chỉnh tề đồng đều như vậy.

      ra ngoài giải sầu, cần theo.” Nàng quăng câu, bước ra ngoài.

      Tu Thân Uyển cái khác có, cây cối nhiều. Để nàng cào thống khoái mới có thể nguôi giận. Thiết trảo công học được giỏi như vậy có công dụng cái rắm gì? Nàng lại thể lấy chiêu này cào đầu phu quân nàng, cào cũng biết suy nghĩ gì! Còn bằng học cầm nã thủ giỏi chút… nhưng nàng lại chỉ học được bình thường!

      Sau khi hết giận nàng thầm hối hận, cũng có chuyện gì vì sao lại nóng nảy như vậy… Nhìn mẫu thân nàng xem, nửa đời triền miên giường bệnh vẫn là Phó thị đích truyền đứng trước núi băng mặt biến sắc, cứng cỏi kiên định.

      Trái lại bản thân… vẫn nôn nôn nóng nóng được việc gì như vậy… Mặt mũi của Phó thị các đời đều bị nàng đánh mất.

      Nàng bên này tự thẹn tự kiểm điểm, thực tế cũng rất khó trách Chỉ Hạnh. Ở trong gia đình từ lão cha di nương thứ tỷ muội, dưới đến đám nô bộc thượng bất chính hạ tắc loạn, đến thánh nhân cũng nổi điên.

      Có đôi khi, tính tình nóng nảy cũng là bị hoàn cảnh kích thích ra.

      Chẳng qua nàng cũng buồn bực, vì sao lại đột nhiên bùng nổ. Dù là thông minh trí tuệ, nàng vẫn còn rất trẻ, nghĩ tới chân lý “càng để ý càng cầu toàn”.

      Thẳng đến giao thừa, nàng mới mơ mơ hồ hồ có chút tri giác.

      Cả nhà vô cùng náo nhiệt từ đường tế tổ đón giao thừa, Từ Hi Đường trống vắng. Lạnh lạnh thanh thanh bày đồ cúng, nàng cùng Tam Lang sóng vai quỳ, từ giờ hợi quỳ đến hết giờ tý (khoảng 3 – 4 tiếng). Bên ngoài tiếng pháo náo nhiệt, Từ Hi Đường càng phá lệ tịch mịch.

      Tam Lang trước kia… đều là quỳ như vậy? mình quỳ?

      hiểu sao, Chỉ Hạnh có chút chua xót trong lòng.

      “Qua giờ tý, là năm mới.” Tam Lang đột nhiên mở miệng, sau đó kéo nàng lên.

      Bà tử ngủ gật bừng tỉnh, trừng lớn mắt. Tam gia dùi đâm lên tiếng phải đều quỳ đến hừng đông sao? Như thế nào lại tự mình đứng lên?

      “Tam gia…” Bà ra tiếng ngăn cản, nhưng khuôn mặt vốn có sinh khí của Tam gia đột nhiên u, cả Từ Hi Đường vắng vẻ cũng u theo.

      Bà tử chân mềm nhũn, cố gắng kiềm chế… Thiếu chút nữa liền xấu mặt. Bị dọa tiểu ra quần bị cười cả đời.

      Tam Lang lời, gắt gao nắm tay Chỉ Hạnh, trầm mặc về phía trước.

      Tuyết ngừng, so với khi tuyết rơi còn lạnh hơn. Trong tăm tối chỉ có vầng trăng ảm đạm chiếu cùng tiếng cười vui vẻ ngoài tường.

      Nhưng lòng bàn tay Tam Lang thực ấm, vô cùng ấm. Để nắm , thực an tâm.

      Nàng biết chút vì sao bỗng nhiên cáu kỉnh.

      Thôi. Cho dù là như vậy đường để dắt đến tào địa phủ… cũng được.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :