1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm thâm Lam - Hốt Nhiên Chi Gian (64 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 15: Khiếp sợ


      Tác giả nhắn lại

      Tin tức bất ngờ phá rối kế hoạch của Đinh Tiêu Tiếu.

      Trong vòng tháng, công việc của Đinh Tiêu Tiếu rất thuận lợi. Bản thân về nhà cũng bỏ công lên mạng tìm tư liệu về vẽ đồ họa, nhanh chóng tự học được rất nhiều.

      Trong công việc trước giờ đều duy trì khoảng cách với Bùi Trạch Viễn, cho dù tình cờ có chút trao đổi đều rất thản nhiên, nhiều lời. thấy đối với mọi người đều bình tĩnh, hiền lành, cách chuyện mơ hồ có khoảng cách khiến cho người khác thể tiếp cận. Nhưng về mặt công việc, tuyệt đối là đáng tin cậy.

      Lưu Tuấn Huy ra rất thường xuyên để ý tình hình của , thấy từ từ cũng nắm được mọi việc nên rất vui. Dù sao công ty cũng có nhiều người, ít nhất cần lo trở thành bình hoa di động.

      Buổi tối, Đinh Tiêu Tiếu vẫn như thường lệ báo cho Điền Mật biết tình hình gần đây của . Điền Mật thấy có hứng thú với việc vẽ đồ họa nên có cảm giác tệ, dù sao Đinh Tiêu Tiếu làm việc ở công ty mới cũng chỉ có để ý đến Bùi Trạch Viễn, như thế Điền Mật cũng yên tâm.

      Đinh Tiêu Tiếu còn cố ý hỏi Điền Mật, Phùng Lượng có liên hệ với hay ? Trong bụng cười thầm vì ngay hôm sau ngày hát Karaoke Tường Tường liền gọi điện thoại cho Phùng Lượng muốn tìm cách liên hệ với Điền Mật. liền cho Doãn Quân Tường số điện thoại di động của A Mật. đương nhiên tạo cơ hội cho bọn họ. Quả nhiên, Điền Mật ở đầu dây bên kia thầm oán tiết lộ số điện thoại cho Phùng Lượng. Gần đây mỗi ngày Điền Mật đều nhận được điện thoại của Phùng Lượng, thấy phiền muốn chết.

      Đinh Tiêu Tiếu nghe như vậy, trong bụng vui thay cho Điền Mật, an ủi bảo Phùng Lượng là người rất được. Điền Mật nên thử đón nhận người ta còn phụ lòng tốt của và Tường Tường. Điền Mật nghe xong trầm mặc lúc, cuối cùng mới ra câu có hứng thú làm cho Đinh Tiêu Tiếu hết cách với .

      Doãn Quân Tường vẫn thường gọi điện thoại đến rủ Đinh Tiêu Tiếu ra ngoài chơi nhưng gần đây đều ở nhà để nghiên cứu vẽ đồ họa. Cuộc sống của dạo này rất nghiêm túc, cũng dần dần thích ứng với cuộc sống như vậy.

      Nếu hôm nay có mẩu tin này, Đinh Tiêu Tiếu hưởng thụ cuộc sống như tại, mỗi ngày học tập những điều mới lạ phong phú, cố gắng hoàn thành ít nhiệm vụ đơn giản, còn có thể thưởng thức thản nhiên ôn hòa của Bùi Trạch Viễn, chậm rãi cùng vui đùa.

      Nhưng hôm nay khi Đinh Tiêu Tiếu ở trong toilet, vô tình nghe được đồng nghiệp nữ bàn luận về Bùi Trạch Viễn. Cái tên mẫn cảm như thế, Đinh Tiêu Tiếu nhịn được dỏng tai lên nghe, tin tức của Bùi Trạch Viễn đương nhiên muốn chú ý.

      Nghe được các ta bí mật bàn luận.

      “Chị có nghe ?”

      “Nghe chuyện gì?”

      “Nghe dường như Bùi Trạch Viễn xin từ chức với Lưu tổng.”

      Đinh Tiêu Tiếu nghe tin sét đánh như thế đương nhiên thể chấp nhận được. kiềm chế xúc động trong lòng, tiếp tục nghe các ta chuyện.

      thể nào. Sao lại thế được, ấy vẫn làm tốt lắm mà.”

      “Dạ, em nghe Tiểu Lục . ấy hôm đó vào đưa cho Lưu Tổng phong thư chuyển phát nhanh, thấy hai người bọn họ chuyện, bàn Lưu tổng còn có phong thư từ chức.”

      thể nào, Bùi Trạch Viễn phải nghỉ à. chàng đẹp trai như thế lại phải nghỉ, có đạo lý.”

      “Đúng vậy, ấy làm ở công ty cũng gần ba năm, Lưu tổng rất tín nhiệm ấy.”

      “Vì sao ấy phải nghỉ? Làm việc được thoải mái à?”

      “Chuyện này lắm, nhưng nghe hình như bạn ấy muốn xuất ngoại, ấy muốn cùng ta hay sao ấy.”

      “À, ra thế. hâm mộ bạn ta, có thể có người đàn ông tốt làm bạn.”

      “Đúng vậy, đàn ông giống như Bùi Trạch Viễn thoạt nhìn cũng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, làm chồng nhất định cũng rất tuyệt. Ôi, chúng ta có cái phúc này.”

      “Ôi… đúng vậy! Khi nào ấy ?”

      biết, tại chắc là xin visa, nếu thuận lợi chừng tháng nữa .”

      “Ôi, chỉ có tháng à, về sau gặp được ấy, đáng tiếc.”

      “Đúng vậy, tiếc, đàn ông tốt cứ như vậy mà bỏ .”

      Hai xong mang theo vẻ tiếc nuối rời khỏi toilet.

      Đinh Tiêu Tiếu còn lại bên trong, hoàn toàn ngây người. muốn xuất ngoại, lại muốn xuất ngoại? Chuyện này hoàn toàn vượt qua dự kiến của .

      chậm rãi từ phòng trong ra, mở vòi nước, máy móc xả nước rửa tay. Ánh mắt ngơ ngác nhìn vào mình trong gương. sao có thể ngay? còn chưa bắt đầu chơi đùa, mà lại biến mất, rời khỏi tầm mắt của sao? thể, tuyệt đối thể, Đinh Tiêu Tiếu vô thức lên tiếng.

      Cho tới bây giờ hề nghĩ đến, dùng cách này để rời khỏi. dùng biết bao công sức để đến gần , còn cố ý đến làm ở công ty . Nhưng bây giờ lại vì Kiều Tú Viện kia mà rời khỏi, những công sức của phải đều uổng phí sao? cố gắng tiêu hóa tin này, thực phải là rời , chính là các ta nghe nhầm. được, phải tìm được . muốn mình đoán lung tung đến phát điên. quyết định trực tiếp đến hỏi Lưu Tuấn Huy.

      Đinh Tiêu Tiếu gõ rồi mở cửa văn phòng Lưu Tuấn Huy, vào. Lưu Tuấn Huy vừa thấy liền mỉm cười, “Tiêu Tiếu, tìm có việc gì?”

      ngồi ghế ở trước bàn ta, bình tĩnh chút do dự biết nên mở miệng như thế nào.

      Lưu Tuấn Huy thấy lên tiếng, nhíu mày lại lo lắng hỏi, “Tiêu Tiếu, có chuyện gì?”

      “Lưu tổng, có chuyện này em muốn nhờ làm , xin trả lời cho em.” Đinh Tiêu Tiếu nhìn chằm chằm vào Lưu Tuấn Huy.

      Lưu Tuấn Huy muốn hỏi gì nhưng nhìn thấy vẻ mặt Đinh Tiêu Tiếu nghiêm trọng, cũng khỏi có chút khẩn trương. “Muốn hỏi gì?”

      Đinh Tiêu Tiếu hít hơi, trực tiếp lên tiếng ra những nghi hoặc trong lòng cố tỏ ra vẻ gì cả, “Lưu tổng, Bùi Trạch Viễn có phải muốn từ chức hay ?”

      Lưu Tuấn Huy kinh ngạc nhìn , hoàn toàn ngờ Đinh Tiêu Tiếu nghiêm túc vào lại hỏi về vấn đề này. biết trả lời như thế nào, đành phải hỏi lại, “Làm sao em biết được?”

      đừng thắc mắc làm sao em biết, chỉ cần cho em biết phải vậy ?” Đinh Tiêu Tiếu có chút nóng nảy.

      Lưu Tuấn Huy hơi do dự, chuyện này còn chưa quyết định, với làm sao đây, “Ừ, Bùi Trạch Viễn có ý này nhưng còn chưa đáp ứng.”

      “Có phải ấy muốn xuất ngoại ?” Đinh Tiêu Tiếu quyết định đem những nghi hoặc trong lòng ra hỏi lần cho ràng.

      “Chuyện này..” Lưu Tuấn Huy càng nghi ngờ, “Tiêu Tiếu, em… chuyện này…?” ta hiểu sao lại đột nhiên quan tâm đến chuyện của Bùi Trạch Viễn.

      “Lưu tổng, cho em biết, ấy muốn xuất ngoại phải ?” Đinh Tiêu Tiếu biết ta thắc mắc nhưng giờ phút này những nghi vấn trong lòng rất cần giải đáp.

      “Ừ, cậu ấy là xuất ngoại cùng bạn .” Lưu Tuấn Huy tuy biết Đinh Tiêu Tiếu vì biết hết mọi chuyện nhưng cũng muốn gạt . Dù sao nếu như vậy rồi sớm muộn gì cũng biết.

      Tim Đinh Tiêu Tiếu bỗng nhiên siết lại, kết quả chứng minh là làm đau lòng. phải , là vì kia mà ra .

      Lưu Tuấn Huy nhìn Đinh Tiêu Tiếu được lời nào, vẻ mặt nghiêm trọng ngồi trước mặt mình. giọng quan tâm, “Tiêu Tiếu, em sao chứ? Em… sao đột nhiên lại hỏi chuyện của Bùi Trạch Viễn?”

      “Em…” Đinh Tiêu Tiếu đột nhiên á khẩu trả lời được, biết phải như thế nào, trong lòng rối như tơ vò. Bảo nên như thế nào, chẳng lẽ vào làm ở công ty này hoàn toàn vì Bùi Trạch Viễn?

      Lưu Tuấn Huy nhìn ra lời đành phải an ủi, “Nếu Trạch Viễn nhanh nhất cũng phải tháng, nếu em sợ có người hướng dẫn em, có thể sắp xếp đồng nghiệp khác chỉ bảo em.”

      Đinh Tiêu Tiếu cười khổ khẽ lay động khóe miệng, quan tâm ai đến hướng dẫn sao. bây giờ hoàn toàn để ý đến chuyện đó, giờ phút này trong đầu đều lên câu ta muốn .” Tin này làm cho bị vây hãm trong nỗi sợ hãi, lâu thể hồi phục.

      Đinh Tiêu Tiếu đứng dậy, cười xin lỗi chào tạm biệt Lưu Tuấn Huy, chậm rãi ra khỏi văn phòng. từ từ vào phòng kỹ thuật, ánh mắt nhìn về phía Bùi Trạch Viễn, vẫn cắm đầu vào phía sau màn hình máy tính chăm chú làm việc. lướt qua người , chậm rãi ngồi vào vị trí của mình. Ánh mắt yên lặng nhìn theo bóng dáng của , trong lòng vẫn bị mẩu tin kia chiếm cứ. Nghĩ đến bóng hình hàng ngày đều có thể nhìn thấy lập tức biến mất khỏi mắt , trong lòng dần dâng lên nỗi sợ hãi, sao có thể ? rồi thử nghiệm của như thế nào đây? hao tốn nhiều tâm tư để chuẩn bị như thế, trăm lần tính vạn lần tính lại tính đến muốn xuất ngoại.

      Tâm tình Đinh Tiêu Tiếu cứ như vậy mà ngơ ngẩn cả buổi chiều, ngay cả Cao Quân đến chào hỏi , đều xa cách, có vẻ có tinh thần.

      Hết giờ làm, Đinh Tiêu Tiếu ngơ ngẩn theo Bùi Trạch Viễn ra khỏi công ty, cùng nhau đứng trước cửa chờ thang máy. Các bạn đồng nghiệp đều chuyện phiếm, lòng phức tạp nên chỉ chăm chú nhìn vào thang máy.

      Vào thang máy, người có vẻ nhiều, Đinh Tiêu Tiếu cố gắng vào phía trong. biết vô tình hay cố ý mà Đinh Tiêu Tiếu bị dồn vào phía trong tường đứng bên cạnh Bùi Trạch Viễn. Bùi Trạch Viễn thấy bên cạnh, vẫn là nụ cười như thường lệ, im lặng đứng kế bên.

      Thang máy chậm rãi xuống, trong gian chật chội, hiển nhiên hơi thiếu khí.

      Đinh Tiêu Tiếu đứng ở cuối cùng, có thể nhìn thấy đầu của người phía trước, khẽ quay mặt nhìn chăm chú vào Bùi Trạch Viễn bên cạnh. nhìn chăm chú vào mặt lâu, giờ phút này lại càng có vẻ đẹp trai, trong lòng cứ vì mẩu tin buổi chiều mà thể bình tĩnh được. cứ kiêng nể gì mà nhìn ở bên cạnh.

      Qua khóe mắt, Bùi Trạch Viễn có thể thoáng thấy Đinh Tiêu Tiếu nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác có ánh mắt bỏng rát hướng về mình. lễ phép quay mặt qua, ánh mắt như muốn hỏi Đinh Tiêu Tiếu có phải có chuyện muốn hỏi ? Nhưng Đinh Tiêu Tiếu lên tiếng, khi bắt gặp ánh mắt của , càng nhìn thẳng như hòa nhập vào mắt . Biểu của giống như có rất nhiều điều muốn nhưng lại lên tiếng.

      Bùi Trạch Viễn nhàng mỉm cười với , quay mặt lại tiếp tục nhìn về phía trước. Trong lòng có chút buồn bực, ánh mắt trực tiếp như của Đinh Tiêu Tiếu làm cho cảm thấy áp lực. biết muốn gì, gần đây quả thực cố ý duy trì khoảng cách với . Mà trong công ty cũng là nhà bọn họ ở gần nhau, như thế cũng rất hợp ý . mong người trong công ty đoán lung tung. Có lẽ cũng muốn bị những người khác biết được.

      Mấy hôm nay thấy trong công ty chỉ đồng nghiệp nam ở bộ phận kỹ thuật, thậm chí cả bộ phận bán hàng bất kể độc thân hay đều rất hứng thú với Đinh Tiêu Tiếu. Chỉ cần có cơ hội đến bên bàn của hỏi han ân cần, tích cực chỉ dẫn. ra đều biết hết, trong lòng cảm thấy rất bình thường. Đinh Tiêu Tiếu là quyến rũ như vậy, cho dù vẫn cố ra vẻ dễ thương thanh khiết nhưng cũng tràn đầy vẻ hấp dẫn tự nhiên làm cho phái nam kìm lòng được muốn đến gần. biết , cho nên cố ý duy trì khoảng cách. Quan hệ đồng nghiệp giữa hai người bọn họ làm cho thấy an tâm.

      Cho đến khi ra khỏi thang máy, ánh mắt Đinh Tiêu Tiếu vẫn rời khỏi người . Trong lòng cân nhắc, nếu rồi tất cả những việc làm còn có ý nghĩa gì. theo đến trạm xe bus, hai người đứng cùng chỗ chờ xe. Bùi Trạch Viễn thấy vẫn theo nhưng chuyện, trong lòng cười khẽ trở lại bình thường. Bọn họ cùng đường, đương nhiên cùng nhau xe về nhà.

      Lên xe, Bùi Trạch Viễn thẳng ra phía sau. thoáng thấy ở phía sau đều có người ngồi, chỉ còn hàng ghế thứ hai từ dưới lên là có hai chỗ song song. Bùi Trạch Viễn do dự biết Đinh Tiêu Tiếu sát phía sau có muốn vào ngồi trước hay . quay đầu lại nhìn , mặt chút thay đổi nhìn lướt qua sau đó ngồi vào vị trí phía trong, tiếp theo Bùi Trạch Viễn ngồi ở bên cạnh .

      Xe bus chậm rãi khởi động, tiến về phía trước.

      Bên trong xe phát chương trình tivi, Đinh Tiêu Tiếu ngồi ở dưới, mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía trước vào màn hình. Bùi Trạch Viễn tưởng có tâm , vẻ mặt thực nghiêm trọng nên cũng muốn quấy rầy , im lặng nhìn về phía màn hình.

      trầm mặc giữa hai người lẳng lặng tản ra. Ngay khi nghĩ bọn họ cứ như vậy bình an vô về đến nhà bên tai vang lên giọng nhàng của Đinh Tiêu Tiếu, nghe có chút sâu trầm. Cảm xúc của xuống thấp, “Nghe muốn từ chức?” Đinh Tiêu Tiếu rốt cục nhịn được, lời này từ trưa đến giờ vẫn muốn hỏi .

      Bùi Trạch Viễn ngẩng lên nhìn , vẻ mặt thoáng kinh ngạc, làm sao biết được? hơi run chút nhưng rất nhanh hồi phục mỉm cười, “Ừ, có ý định này.”

      “Muốn xuất ngoại?” cũng buông tha , nếu lên tiếng hỏi phải hỏi cho ràng, cần biết nghĩ thế nào?

      Lần này vẻ khiếp sợ mặt Bùi Trạch Viễn càng ràng hơn, có vẻ che dấu cảm xúc như mọi khi. rất lạ lùng, này làm sao biết được? Chẳng lẽ Lưu Tuấn Huy cho biết?

      lâu, mới , giọng nhàng có chút bình tĩnh, “Ừ, định xuất ngoại.”

      Đinh Tiêu Tiếu nhìn thẳng vào mặt , khuôn mặt kia mỉm cười, có phải là nghĩ đến Kiều Tú Viện, nghĩ đến lúc có thể cùng ta ra nước ngoài, cùng bay nhảy cho nên mới mỉm cười hạnh phúc như vậy.

      cùng bạn ?” Đinh Tiêu Tiếu cười lạnh, cảm giác như mình là kẻ ngốc, cứ nghĩ mình là người nắm hết mọi việc trong tay, nào ngờ hoàn toàn thoát khỏi kế hoạch của . Cảm giác thất bại này làm cho thẹn quá hóa giận. là đáng giận, thực kế hoạch quá chậm, lại ném cho tin vui ngoài ý muốn như thế.

      Bùi Trạch Viễn nhìn , trong mắt lên vẻ phức tạp, câu hỏi của càng ngày càng riêng tư. Bất kể biết được tin tức còn chưa công bố này từ ai, nhưng thẳng thắn hỏi như vậy làm cho thấy bất an, do dự biết nên trả lời thế nào.

      Đinh Tiêu Tiếu nhìn thấy lộ vẻ do dự, trong lòng cười khẽ, “ phải sao? Nghe là vì ấy nên mới xuất ngoại.” Tình vĩ đại như vậy cũng đáng lấy ra khoe chút chứ? Lại còn ở đây giả vờ.

      Bùi Trạch Viễn nhìn vào mắt , đương nhiên thấy được tia oán giận, giận, vì sao? thể hiểu được nhưng biết chờ câu trả lời của . Bùi Trạch Viễn vẫn tinh thần ổn định, bình tĩnh trả lời, “Là ấy muốn xuất ngoại.” Tuy trả lời thẳng vào câu hỏi của , nhưng ý cũng muốn với cùng ấy xuất ngoại.

      Cuối cùng cũng xác nhận được tin tức từ chính làm cho cảm thấy khốn khổ. Chính mình phải sớm biết sao, vì sao còn phải đích thân kiểm chứng, ngốc đến nỗi nghĩ cho biết tất cả là tin đồn sao? phải cùng ta xuất ngoại sao?

      Đừng bất ngờ, người ta vì tình màng đến nghiệp trong lòng nhất định là vô cùng vui vẻ. Đinh Tiêu Tiếu quay mặt , nhìn ra ngoài cửa sổ, tức giận buồn bực. Bùi Trạch Viễn thấy chuyển hướng ra cửa sổ hề để ý đến , liền cười , tức giận. trả lời những gì muốn biết, sao lại có biểu giống như tức giận, ôi nên nghĩ nhiều như thế, có lẽ hôm nay được vui.

      Hai người cứ duy trì im lặng như vậy, cho đến khi tự ai về nhà nấy thêm câu nào nữa.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 16: tĩnh lặng


      Lời nhắn của tác giả

      người đàn ông vô dục vô cầu như thế (* có ham muốn, có tham vọng), lại càng làm cho Đinh Tiêu Tiếu hiếu kỳ.


      Bùi Trạch Viễn về tới căn nhà thoải mái của mình, nơi này có yên tĩnh mà cần. Nắm tay cầm máy tính khẽ đặt tủ tường đóng cánh cửa lại, thay dép, bỏ giày da vào tủ giày, mới vào trong phòng. thẳng vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt. Mỗi ngày vào nhà việc đầu tiên làm là rửa mặt. Từ trước đến nay đều thích cảm giác mặt khô mát, hy vọng bụi bặm bên ngoài vẫn dính mặt, vô cùng hưởng thụ cảm giác nhàng, khoan khoái, sạch này.

      tới phòng bếp, cắm ấm điện đun nước sôi. Sau đó đến đại sảnh, mở nhạc, nhạc du dương chậm rãi từ trong máy phát nhạc ra, thích nghe các bài hát trữ tình tiếng .

      tới cửa đặt tay lấy máy tính, đặt ở bàn làm việc, mở ra, khởi động máy tính. Vào buổi tối mỗi ngày, đều tiếp tục làm việc, cần thời gian ra ngoài, làm việc chính là người bạn tốt nhất.

      Chỉ chốc lát, ấm điện sôi. qua, gỡ phích cắm xuống. Từ trong tủ bếp lấy ra hộp trà, đổ ít lá trà vào ấm trà, đổ non nửa nước sôi, để cho nó ngâm lúc, thường nước trà đầu tiên là phải đổ .

      qua, đem nồi đặt lên bếp, đổ ít nước sôi vào. Buổi tối ở nhà nấu ăn, tuy rằng thích quá phiền phức, thế nhưng, thích ra ngoài ăn. Cho nên, ở nhà thường chuẩn bị ít đồ ăn liền. Tối nay, dự định ăn mì ống.

      Đun nước chút lại sôi rồi. đem mì ống bỏ vào, đóng nắp nồi lại. Sau đó qua, đổ nước trong ấm trà , lại thêm vào nước sôi, đảo đảo đầy ấm, nhìn lá trà ở bên trong chậm rãi bốc lên.

      bưng ấm, cầm chén trà về phía bàn làm việc, đặt ở phía . Rót cho mình chén trà, hơi nóng chậm rãi từ trong chén bốc lên.

      Trong phòng an tĩnh khiến người ta rất thoải mái, nhạc nhàng chậm rãi làm cho gian phòng thêm ít sức sống.

      Bùi Trạch Viễn ngồi trước máy tính, xem lướt qua tin tức online. Nhìn hình ảnh bên , ánh mắt chậm rãi có chút say sưa.

      lại nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Đinh Tiêu Tiếu, trong lòng cũng có chút lỳ quái. sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với mình đây? Từ lúc vào công ty tới nay, vẫn lo lắng quan hệ hàng xóm của bọn họ ảnh hưởng mọi thứ. Thế nhưng, vẫn có chủ động chuyện, làm cho yên tâm. thích công tư phân minh, ở nơi công cộng, trước sau đều nghĩ để chuyện cá nhân riêng tư xuất tiện hơn.

      Thế nhưng, ngày hôm nay , lại khiến có chút nghi hoặc, hỏi vì sao lại như vậy? Có phải là mọi người trong công ty đều có câu hỏi này, chỉ là tương đối thẳng tính, ra nghi vấn của mọi người.

      cười khẽ lắc đầu, nhớ tới tuần trước em Kiều Tú Viện đến nhà ăn cơm cùng cha mẹ .

      Bùi gia cùng Kiều gia có quan hệ thân thiết nhiều đời, em Kiều gia là cha mẹ nhìn lớn lên, đều là cực kỳ quen thuộc. Hơn nữa bởi vì bản thân chị em gì, mẹ lại đặc biết thích con , cho nên thích Tú Viện, vẫn đối xử với như con mình.

      Hôm đó, cha mẹ vừa nhìn thấy em nhà họ Kiều vô cùng vui vẻ.

      “Tú Viện à, lâu như vậy cũng tới ăn cơm cùng dì, là làm dì nhớ quá.” Bùi mẹ – Lưu Phương Hoa, vừa nhìn biết là người đàn bà ôn nhu dịu dàng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, mặt mỉm cười kéo Tú Viện ôm lấy. Tú Viện cười khẽ, “Dì, cháu cũng nhớ dì à.”

      Bùi ba – Bùi Cẩm Chương, người cha thoạt nhìn có chút nghiêm nghị, thấy em Kiều gia cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy, vỗ vỗ lên vai trai của Kiều Tú Viện – Kiều Ngôn Sơ, “Ngôn Sơ, các cháu thực là lâu rồi có tới.”

      Kiều Ngôn Sơ cùng với Bùi Trạch Viễn tuổi tác xấp xỉ, có phong cách giống Bùi Trạch Viễn, nhưng so với Bùi Trạch Viễn càng rực sáng hơn. lộ ra dáng vẻ tươi cười ngập nắng, “Bác trai, chúng con cũng muốn thường đến gặp các bác, đều là do Trạch Viễn bận công tác.”

      Bùi Cẩm Chương nhìn về phía con trai mình, khẽ gật đầu. Ông hiểu Trạch Viễn, luôn luôn đặt công việc lên đầu, nhưng cũng quên thường xuyên về nhà với bọn họ.

      “Được rồi, để bọn trẻ ngồi vào , đứng hết cả làm cái gì?” Lưu Phương Hoa lôi kéo Tú Viện, dẫn bọn họ ngồi vào trước bàn ăn. Bà biết bọn họ đến, sớm chuẩn bị bàn ăn lớn và thịnh soạn.

      Tất cả mọi người đều ngồi vào, Bùi Trạch Viễn kéo cái ghế lại cho Tú Viện, để ngồi xong, mới ngồi vào chỗ đối diện với .

      Lưu Phương Hoa nhìn người con trai ưu tú, trong ánh mắt cũng hài lòng nổi lên ngập tràn ý cười, bọn chúng đúng là rất xứng đôi.

      Mọi người vừa dùng cơm, vừa chuyện nhà. Vô tình, lại nhắc tới việc Tú Viện xuất ngoại.

      “Tú Viện, nghe , cháu xin được trường học rồi, Là trường đại học nào?” Lưu Phương Hoa nhìn Tú Viện, hiền lành hỏi.

      “Đại học Manchester quốc.” Tú Viện dịu dàng trả lời, xong ánh mắt còn nhìn thoáng qua Bùi Trạch Viễn ở phía đối diện.

      Lưu Phương Hoa vừa nghe xong, hài lòng tán thưởng, “Tú Viện nhất định là có khả năng. Viễn nhi, con bên này cũng nên chuẩn bị chút , đến lúc đó cùng Tú Viện.”

      Bùi Trạch Viễn mỉm cười cúi đầu, khẽ gật . Tuy rằng, đây là việc sớm định sẵn rồi. Tú Viện muốn xuất ngoại, là kế hoạch ngay từ khi còn học cấp ba, năm nay luôn cùng ôn tập thi cử. Quả nhiên, thành tích IELTS của rất tốt, đạt được cầu 7.0. Gần đây mực giúp chọn trường học, cuối cùng chọn trường đại học Manchester của . Bởi vì nơi này có chuyên ngành máy tính nổi tiếng, bản thân trúng tuyển vào chuyên ngành tài chính. mong muốn Bùi Trạch Viễn ở bên đó cũng có thể học ngành mà mình cảm thấy hứng thú.

      Kiều Tú Viện nhìn khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Bùi Trạch Viễn, trong lòng có chút lo lắng. cảm thấy Trạch Viễn ca hình như nghĩ muốn ra nước ngoài, thế nhưng, khi muốn cùng, cũng có phản đối, vậy chắc là nguyện ý rồi.

      “Đúng vậy, Viễn nhi, con chuẩn bị chút , làm ở công ty đó nữa, với người ta sớm chút, để đến lúc đó khiến cho người ta bối rối.” Bùi Cẩm Chương cũng tán thành . Ông nghĩ Viễn nhi hẳn là có cơ hội phát triển rất tốt, vì sao lại phải ở lại công ty , thực là lãng phí nhân tài rồi.

      “Được, con hiểu mà.” Bùi Trạch Viễn gật đầu, những chấn động mơ hồ lên trong mắt bị che giấu như mọi khi.

      Kiều Ngôn mới nhìn bọn họ chuyện, ở bên cạnh cười khẽ chen vào , “Trạch Viễn, công ty coi trọng con như vậy, cho con sao?” Ánh mắt ám chỉ nhìn về phía Bùi Trạch Viễn.

      Bùi Trạch Viễn hiểu ý cười khẽ, “Hẳn là có nhiều trở ngại, ngày mai con cùng sếp tổng thử xem.” An ủi nghi ngờ của mẹ cùng Tú Viện

      Quả nhiên, hai người nghe bằng lòng từ chức, đều thở dài hơi, hài lòng nở nụ cười. Lưu Phương Hoa hài lòng nhìn về phía Tú Viện, “Như vậy bác an tâm, có Viễn nhi cùng, Tú Viện ổn thôi.”

      Mọi người tiếp tục vui vẻ dùng cơm, chuyện ít về tình hình gần đây của hai nhà.

      Bùi Trạch Viễn vui vẻ tham gia, thế nhưng, thỉnh thoảng đôi mắt cụp xuống lại lộ ra tia khác thường, việc này là bọn họ mong muốn, chỉ cần bọn họ vui vẻ tốt rồi.

      Phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy, kéo mạch suy nghĩ của Bùi Trạch Viễn trở về. tới, mở nắp, tắt lửa, bỏ mỳ lên, đặt vào trong bát, sau đó cho nước sốt, trộn đều lên, bát mỳ ống thơm ngào ngạt liền ra trước mắt.

      ngồi ở trước bàn ăn, chậm rãi hưởng thụ bữa tối của mình.

      Bùi Trạch Viễn, chưa từng có ý nghĩ ngỗ nghịch với cha mẹ, cho dù trong lòng cũng phải rất muốn ra nước ngoài, nhưng lại để cho bọn họ biết.

      vẫn là người vô dục vô cầu (* có ham muốn, cầu), có thói quen tự giấu diếm bản thân mình. quá mức quen thói tiếp nhận cầu của người khác, rất ít cự tuyệt, bởi vì rất dễ dàng có thể làm được, chưa bao giờ nghĩ đến cầu của người khác làm cảm thấy khó xử. Nguyên nhân chính là vì vô dục vô cầu, mới có cự tuyệt. Ba mẹ rất thích Viện, bọn họ thuận theo, hợp cùng chỗ. Tú Viện rất ỷ lại , mà cũng có thói quen chăm sóc , cũng cần tình cảm rung động quá mức mãnh liệt. ấm áp giản dị của bọn họ lúc này làm cho rất thoải mái. Đồng nghiệp tin tưởng vào năng lực của , vui vẻ tiếp nhận, nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của mình.

      có thói quen để những việc này chủ động đến gần mình, mà cho tới bây giờ muốn nắm giữ cái gì. Rất nhiều việc, nếu như cầu được cưỡng cầu nữa, những việc này có thể bỏ được, vì đều cho rằng theo lý thường việc phải tới tới, cần gì phải cố sức lưu lại cái gì.

      hưởng thụ loại nội tâm yên ổn này, bình tĩnh làm cho cảm thấy an tâm, cũng cảm thấy được an toàn. có thói quen lười biếng, suy nghĩ sâu xa xem còn có gì chính bản thân mình cần . tại phải tốt sao? Tất cả của đều là bọn họ cho, mà ôn hòa tiếp nhận của biểu ra ngoài cũng là điều bọn họ muốn thấy. Trong lòng bình an, bọn họ cũng yên tâm.

      Thế nhưng, gần đây trong trái tim bình tĩnh như nước hồ thu, thỉnh thoảng lại nổi lên từng đợt rung động. Từ khi người con kia, người con tên Đinh Tiêu Tiếu tiếp cận bên cạnh , thế giới của ít gợn sóng nho . Thỉnh thoảng nhớ tới lúc gặp mặt ban đầu, người con đường hoàng như vậy, chính là làm cho nhớ tới, khẽ cười , người con này quá nồng nhiệt rồi, làm cho người ta dao động mãnh liệt rồi lại thường biểu ra loại khả ái đáng . Mỗi lần nhớ tới , với chính mình, chỉ là người khách qua đường bất ngờ xuất trong cuộc sống của . Ánh mắt quá mức rực sáng của thích hợp với cuộc sống của , ít kinh ngạc của đối với cũng từ từ quen dần, người con như vậy hẳn là xinh đẹp, bởi vì xinh đẹp, tự tin, còn có tinh thần phấn chấn như vậy, đây là vẻ đẹp đáng giá huyền diệu của . chỉ cần dùng tâm tình của người đứng xem với , suy nghĩ trong lòng bình tĩnh nhiều hơn. Đây chính là điều muốn!

      Xuất ngoại xuất ngoại, ra nước ngoài cũng có thể tiếp tục học tập vài thứ. Tuy là làm ít nỗ lực của bị uổng phí, thế nhưng, sao cả, mất vài thứ này, chỉ cần tất cả mọi người đều hài lòng tốt rồi. Nhớ tới bộ dạng tươi cười hài lòng khi nhìn thấy Tú Viện của mẹ, mất mát trong lòng cũng dần phai nhạt. Mẹ là người tôn trọng nhất, mong muốn mỗi ngày mẹ đều có thể vui vẻ như thế.

      Bùi Trạch Viễn lại lần nữa dám chắc quyết định của mình là chính xác, đưa Tú Viện nước ngoài, lần nữa bắt đầu loại đời sống sinh hoạt khác.
      Phương Lăng thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 17: Lợi dụng



      Tác giả nhắn lại

      Tiêu Tiếu xuất chiêu, Bùi Trạch Viễn chờ tiếp chiêu .

      Đinh Tiêu Tiếu về nhà, vẫn cảm thấy khó chịu, rầu rĩ. Túi xách quăng tùy tiện sô pha, cả người cũng buồn bực nằm lên nghĩ về tin tức Bùi Trạch Viễn muốn xuất ngoại. phiền, phiền, càng nghĩ càng làm cho tức giận.

      ngồi dậy gọi điện thoại cho Điền Mật, “A Mật, mình rất buồn bực nha!”

      “Sao vậy? Tiêu Tiếu, có chuyện gì?” Giọng rầu rĩ của Đinh Tiêu Tiếu làm cho Điền Mật giật mình, làm sao bỗng nhiên trở nên chán nản thế.

      “A Mật, chơi vui rồi, bực! ta lại muốn xuất ngoại!” Đinh Tiêu Tiếu giận dỗi, bây giờ chỉ có thể tâm cùng Điền Mật, buồn bực trong lòng chỉ có A Mật chia sẻ.

      “Ai?” Điền Mật có chút hiểu, “Ai muốn xuất ngoại?”

      “Bùi Trạch Viễn! Tên đáng chết kia, ta muốn cùng bạn xuất ngoại, hơn nữa muốn gấp vào tháng sau.” Đinh Tiêu Tiếu trong lòng phiền muốn chết, thế thử nghiệm của làm sao tiếp tục đây? bỏ ra nhiều công sức như vậy.

      “Bùi Trạch Viễn?” Điền Mật rốt cục hiểu được, gần đây làm cho Đinh Tiêu Tiếu tâm tình dao động cũng chỉ có chàng này. “Sao có thể như thế, phải cậu vào làm ở công ty bọn họ rồi sao?”

      “Đúng vậy, cho nên mình mới thấy bực. có ý nghĩa, mình còn chưa bắt đầu, ta lại chạy?” Càng nghĩ càng giận, chàng này khiến tức chết.

      “Tiêu Tiếu, mình thấy lần này cậu đá phải gậy sắt rồi.” Điền Mật ở đầu dây bên kia cười khẽ, Đinh Tiêu Tiếu khổ tâm an bài mọi chuyện đương nhiên rất nóng lòng.

      bực mình.” Đinh Tiêu Tiếu nghe Điền Mật cười mình, trong lòng lại càng tức, đúng vậy cảm giác giống như là bị ta đùa giỡn. “Mình mặc kệ, A Mật cậu phải giúp mình nghĩ cách nào có thể ngăn cản ta xuất ngoại? Bằng , mình lần này là mệt chết.”

      Điền Mật cười , biết làm dịu cơn giận của Đinh Tiêu Tiếu thế nào đành phải khuyên , “Tiêu Tiếu, quên , chừng ông trời cảm thấy thử nghiệm của cậu lần này quá đáng nên mới làm cho cậu dừng tay. Kỳ như vậy cũng tốt, cậu cũng nên hao tổn tinh thần nhiều như vậy.”

      “Sao có thể được? Mình chắc chắn mọi việc mới bắt đầu, sao có thể ngừng là ngừng, tuyệt đối được.” Đinh Tiêu Tiếu liền chịu, hơn nữa nghĩ đến Bùi Trạch Viễn đối với lãnh đạm từ đầu đến cuối, càng làm cho cảm thấy mất mặt. gì đến việc quyến rũ ấy, bây giờ ngay cả cơ hội chuyện lại càng hiếm. “Hừ, mình nhất định làm Bùi Trạch Viễn sáng mắt ra.”

      “Tiêu Tiếu, cậu đừng giận. Người ta xuất ngoại, cậu còn muốn thế nào? lẽ trước khi ta lại lừa ta lên giường, chuyện này quá hoang đường.” Điền Mật nhịn được muốn xóa bỏ ý nghĩ này trong đầu của Tiêu Tiếu, cố chấp quá là tốt.

      “Ấy, mình dễ dàng bỏ qua ta đâu! Đàn ông như vậy cần thân thể cũng có thể quyến rũ được, mình chưa ra tay thôi. Nhưng đau đầu là ta lại muốn , rất có ý nghĩa.” Đinh Tiêu Tiếu vẫn cố chấp, ta đáng giá gì để hy sinh lớn như vậy? Nhưng cũng chỉ là người đàn ông, tin mình ra tay mà có thể thoát được.

      “Đúng vậy, ta nhất định muốn , cậu muốn giữ cũng giữ được.” Điền Mật ra , đây mới là điểm mấu chốt.

      Đinh Tiêu Tiếu ngẫm lại cũng đúng, mình ở đây tức giận có ích lợi gì? Nhất định phải nghĩ biện pháp mới được, bằng làm cho mình tức ói máu luôn. gác điện thoại, đau đầu nghĩ ra cách gì chỉ có thể rầu rĩ từ tối đến sáng.

      Sáng sớm hôm sau, Đinh Tiêu Tiếu suýt chút nữa ngủ quên. Vội vã chạy dến công ty, vừa vào phòng kỹ thuật thấy Bùi Trạch Viễn sớm ổn định chỗ ngồi trong lòng liền cảm thấy cơn tức giận trào dâng. Hừ, ta hại mình đêm buồn bực, ngược lại ta tinh thần sảng khoái.

      Đinh Tiêu Tiếu rầu rĩ ngồi vào vị trí, mở máy tính hậm hực gõ mật mã vào bàn phím, tiếng lách tách vang lên làm mọi người phải để ý, xem ra người đẹp họ Đinh hôm nay có chuyện vui.

      Mọi người đều bận rộn, Tiểu Lục bỗng nhiên vào gọi Tiêu Tiếu bảo Lưu tổng tìm . Đinh Tiêu Tiếu lạnh lùng ra vào văn phòng Lưu tổng.

      Lưu Tuấn Huy vừa thấy vào liền cười mời sang ngồi. Đinh Tiêu Tiếu ngồi trước bàn làm việc, nhìn Lưu Tuấn Huy thắc mắc tìm có chuyện gì.

      Lưu Tuấn Huy thấy Đinh Tiêu Tiếu như có vẻ vui rầu rĩ, giọng quan tâm, “Tiêu Tiếu, sao vậy? Ai làm cho em vui? Sáng sớm vậy mà tức giận.”

      Đinh Tiêu Tiếu miễn cưỡng nở nụ cười, “ có.” nghĩ nếu có cũng hiểu.

      Lưu Tuấn Huy ngượng ngùng cười cười, quyết định thẳng vào chủ đề chính, “Tiêu Tiếu, vào công ty hơn tháng, cảm thấy quen chưa?”

      “Rất tốt.” Đinh Tiêu Tiếu thản nhiên nhưng trong lòng có chút lơ đãng.

      “Ừ đúng, Tiêu Tiếu thông minh như vậy, chắc chắn thích ứng rất nhanh.” Lưu Tuấn Huy quên khích lệ chút.

      Đinh Tiêu Tiếu nhướng mày, gì.

      “Tiêu Tiếu, à…” Lưu Tuấn Huy tìm cách nào để chuyện cho thỏa đáng, “Dạo trước có đề cập với Đinh tổng hạng mục hợp tác, em có biết ?”

      Đinh Tiêu Tiếu tỏ thái độ gì chờ tiếp, tuy biết hạng mục này là gì.

      Lưu Tuấn Huy thấy Đinh Tiêu Tiếu thản nhiên lên tiếng đành phải kiên trì . “Hạng mục này năm trước đề cập với Đinh tổng, là giúp Liên Viễn thiết lập hệ thống mạng điện tử.”

      “À,” Đinh Tiêu Tiếu miễn cưỡng theo.

      “Vậy em có nghe ý của Bố em về chuyện này thế nào ?” Lưu Tuấn Huy càng thể vẻ khẩn trương.

      “Bố em rất ít cùng em chuyện công việc.” Đinh Tiêu Tiếu quả là ăn ngay thẳng.

      “Ừ,” Lưu Tuấn Huy gật đầu, “Em bây giờ vào công ty làm, cũng biết quy mô của chúng ta. Em xem, công ty chúng ta chuyên nghiệp như vậy, triển khai hạng mục như vậy tuyệt đối thành vấn đề. Em có thể cùng Đinh tổng tiếng giúp bọn được ?”

      “Chuyện này em chắc.” Đinh Tiêu Tiếu lắc đầu, chuyện này có thể xen vào được.

      phải là muốn em nhất định bắt Đinh tổng nhận lời, mà là hy vọng em có thể giới thiệu quy mô của công ty chúng ta với Đinh tổng. Em xem nhân viên công ty chúng ta đều rất chuyên nghiệp, hơn nữa có Trạch Viễn là nhân tài, nhất định là có vấn đề gì. Chỉ hy vọng ông ấy cho công ty chúng ta cơ hội.” Lưu Tuấn Huy vội vàng khẩn thiết .

      Đinh Tiêu Tiếu nghe đến tên Bùi Trạch Viễn, trong mắt có tia sáng nhảy nhót, ấy phải muốn sao? Còn có thể trông cậy vào ấy sao? Đột nhiên ý tưởng tuyệt diệu nảy ra trong óc , đúng vậy, sao nghĩ tới nhỉ?

      Đinh Tiêu Tiếu kiềm chế hưng phấn trong lòng, cố ý hỏi thử, “Lưu tổng, Bùi Trạch sắp rồi, còn có thể trông cậy vào ấy sao?”

      Trong mắt Lưu Tuấn Huy lên vẻ do dự, đúng vậy, quên mất Trạch Viễn trễ lắm hai tháng nữa là phải . Trầm tư suy tính, ngẩng đầu lên khẳng định, “Thiếu chút nữa quên, nhưng trước khi Trạch Viễn có thể cho cậu ấy hỗ trợ làm kế hoạch tổng thể, còn thao tác thực tế có thể cho kĩ thuật viên khác làm. Nhất định thành vấn đề.”

      Đinh Tiêu Tiếu cười lạnh, “Ngoài Bùi Trạch Viễn ra, kỹ thuật viên khác em thấy cũng giống nhau. Làm sao có thể gánh vác được hạng mục lớn như Liên Viễn?”

      Lưu Tuấn Huy cũng hết cách phủ nhận, đúng vậy, Bùi Trạch Viễn vì sao lại muốn lựa chọn ra ? Lưu Tuấn Huy giọng giải bày, “Ôi, kỳ biết Trạch Viễn cũng muốn xuất ngoại nhưng người nhà cậu ấy cầu, cậu ấy chắc phản đối.”

      ấy muốn ?” Đinh Tiêu Tiếu khỏi lên giọng, nghĩ đến như vậy còn tưởng rằng ấy muốn cùng kia xuất ngoại.

      “Ừ, biết Trạch Viễn muốn uổng phí mấy năm cố gắng.” Lưu Tuấn Huy cảm thấy thẳng thắn với Đinh Tiêu Tiếu cũng có gì ổn. “Thực ra, Trạch Viễn là người hùn vốn với .”

      Đinh Tiêu Tiếu kinh ngạc khi biết chuyện này, trước đây hề nghe người trong công ty đến.

      “Lúc trước khi muốn mở công ty, Trạch Viễn còn chưa tốt nghiệp. Nhưng cậu ấy quả thực là nhân tài về kỹ thuật nên đề nghị cậu ấy đến công ty hỗ trợ, cậu ấy lập tức đồng ý.” Lưu Tuấn Huy nhớ lại, “Hơn nữa, hai năm trước khi công ty cần kíp, Trạch Viễn còn bỏ tiền ra giúp . Sau đó cũng cầu hoàn lại, xem như cậu ấy nhập cổ phần, cho nên công ty này cậu ấy là ông chủ thứ hai. Bởi vì cậu ấy muốn duy trì lý tưởng của , cậu ấy cũng hy vọng nhờ năng lực của mình làm nên nghiệp.” xong cười .

      Đinh Tiêu Tiếu hoàn toàn nghĩ đến còn có quan hệ bên trong này, cứ nghĩ Bùi Trạch Viễn là nhân viên giỏi được Lưu Tuấn Huy thích. “Người nhà biết ấy có cổ phần ? ấy có cho người nhà biết mình rất thích công việc này ?”

      “Dường như là , ba cậu ấy vẫn muốn cậu ấy làm việc ở công ty lớn hơn nữa, cậu ấy ở đây là uổng phí tài năng. Chuyện này cũng đúng.” Lưu Tuấn Huy có chút áy náy, Trạch Viễn có nhiều cơ hội phát triển cho nên khi cậu ấy muốn xuất ngoại, cũng phản đối, chỉ sợ lãng phí cố gắng của Trạch Viễn mấy năm nay, rất đáng tiếc.

      ra là như vậy.” Đinh Tiêu Tiếu nở cười hiểu biết, ra ấy xuất ngoại là ý của người nhà, phải vì kia, việc này làm cho tinh thần vui vẻ trở lại.

      “Ôi, nếu hạng mục này có Trạch Viễn, rất tin tưởng làm tốt.” Lưu Tuấn Huy khẽ thở dài, vốn nghĩ Đinh Tiêu Tiếu đến công ty làm có cơ may cùng Liên Viễn hợp tác, công ty cũng có thể nhân cơ hội này mà bước lên nấc thang nữa, ngờ Trạch Viễn lại phải .

      Đinh Tiêu Tiếu cười khẽ, trong đầu ý tưởng tuyệt diệu, là quá tuyệt vời, “Lưu tổng, thực tin tưởng có thể cùng Liên Viễn hợp tác hạng mục này nếu có Bùi Trạch Viễn phải ?”

      “Đương nhiên.” Lưu Tuấn Huy tin tưởng khẳng định chắc chắn, “Năng lực của Trạch Viễn, tuyệt đối nghi ngờ.”

      “Vậy tốt lắm. Nếu muốn cùng Liên Viễn hợp tác hạng mục này hãy giữ Bùi Trạch Viễn lại.” Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười ra cầu của . “ có Bùi Trạch Viễn, Liên Viễn e ngại hợp tác với Phong Hành.”

      Lưu Tuấn Huy nghe Tiêu Tiếu rốt cục đưa ra cầu trong lòng vui mừng quá đỗi, nhưng lại nghe đến việc giữ Bùi Trạch Viễn ở lại có chút khó xử. sao có thể cầu Trạch Viễn bỏ qua cơ hội phát triển, ở lại cùng phấn đấu tuy biết Trạch Viễn cũng thích gầy dựng nghiệp cho chính mình. Nhưng … trăn trở, biết trả lời thế nào.

      “Chỉ có Bùi Trạch Viễn phụ trách, em mới dám đề xuất với ba em chuyện này. Nếu , làm tốt em chịu trách nhiệm với ba em thế nào đây.” Đinh Tiêu Tiếu chậm rãi dụ Lưu Tuấn Huy tiến vào bẫy của . “ nghĩ lại xem, hạng mục này phải chỉ đáng giá mấy vạn tệ, mà là công trình lớn có thể mang đến nhiều lợi nhuận cho Phong Hành, em đương nhiên cũng muốn bảo đảm lợi ích cho Liên Viễn.”

      Lưu Tuấn Huy nghe đề nghị của , trong lòng do dự. Đúng vậy, rất muốn hợp tác cùng Liên Viễn, nhưng nếu giữ Trạch Viễn lại, phải làm sao? lộ vẻ khó xử, “Nhưng Trạch Viễn quyết định xuất ngoại, vì việc này mà chậm trễ tốt lắm.”

      “Vậy cứ tự suy nghĩ, nếu được em với Ba em, còn nếu em cũng ép.” Đinh Tiêu Tiếu mặc kệ ta có khó xử hay , chuyện phiền toái này cứ giao cho ta xử lý. tin Lưu Tuấn Huy muốn hợp tác với Liên Viễn đến thế, ta có ý giữ Bùi Trạch Viễn ở lại. Để xem có biện pháp nào , đành phải đánh cuộc phen, ít nhất đây cũng là cách ràng buộc .

      Đinh Tiêu Tiếu nhìn vẻ mặt dao động của Lưu Tuấn Huy, biết ta bị lung lay. Tốt lắm, giao Trạch Viễn cho , Đinh Tiêu Tiếu tâm tình vui vẻ nhìn ta mỉm cười, “Lưu tổng, suy nghĩ cho kỹ, nhanh chóng cho em biết kết quả để em đề xuất với Ba em.” xong, gật đầu chào ra ngoài.

      Ra khỏi văn phòng, Đinh Tiêu Tiếu hưng phấn đến nỗi muốn kêu to lên. Rốt cục tìm được cách giữ ấy lại, đúng vậy mặc kệ như thế nào nhất định phải thử xem.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 18: Thầm mến


      Tác giả nhắn lại:

      Tâm thầm mến, bí mật có cách nào ra được, khiến người ta đau lòng.


      Đinh Tiêu Tiếu tâm tình vui vẻ, buổi tối chủ động gọi điện thoại cho Doãn Quân Tường, rủ cùng MIX. lâu rồi ra ngoài chơi, ngày hôm nay vô cùng hạnh phúc, muốn chơi buổi vui vẻ. còn cố ý giao cho Tường Tường đưa Phùng Lượng đến, tối nay tạo cơ hội cho Phùng Lượng và Điền Mật. vui vẻ, nhưng dù sao nhất định cũng quên A Mật.

      Buổi tối, Đinh Tiêu Tiếu trong trang phục diễm lệ ra khỏi cửa, nhìn chút vào cánh cửa đóng chặt ở đối diện, trong lòng đắc ý cười rộ lên. Bùi Trạch Viễn, muốn chạy, còn phải xem Đinh Tiêu Tiếu này có nguyện ý buông tay . Đinh Tiêu Tiếu vui vẻ xuống lầu, trực tiếp đón Điền Mật.

      Vừa vào đến ghế dài, quả nhiên nhìn thấy Tường Tường cùng Phùng Lượng, còn có cả Lưu Khê, lần này Lưu Khê còn đơn độc nữa, mà ôm theo MM (* trẻ) đến. Xem ra, lần trước hát, thấy có ý nghĩa gì, cho nên hôm nay tự mình tìm bạn cho mình.

      Doãn Quân Tường vừa nhìn thấy Tiêu Tiếu, ánh mắt sáng lên, nhịn được huýt sáo.

      Oa, Đinh Tiêu Tiếu tối nay là rất gợi cảm. Hôm nay mặc bộ váy hai dây mỏng manh siêu ngắn, lớp vải nhu thuận dán vào người, phối hợp với chiếc áo ba lỗ màu đen bên trong, làn váy rất ngắn, vừa vặn trùm qua mông, chân váy ôm lại, cổ đeo chuỗi hạt dài, trang phục thấp ngực để lộ ra dáng người đáng kiêu ngạo của bản thân, đằng sau lộ ra mảng lưng trơn bóng, chân đôi bốt cao gót màu trắng, tôn đôi chân đẹp càng gợi cảm hơn. mặt trang điểm cùng phong cách mê hoặc huyền ảo, xem ra ngày hôm nay Đinh Tiêu Tiếu thực là tâm tình tốt, muốn chơi trận vui vẻ.

      Đinh Tiêu Tiếu diễm lệ như thế khiến cho ngay cả Phùng Lượng cùng Lưu Khê ngồi bên cạnh Doãn Quân Tường đều nhìn đến ngây người, quả thực là mê người đến lóa mắt.

      Mà Điền Mật ngày hôm nay ăn mặc cũng kém, chiếc áo tơ lụa mỏng manh, phối hợp với tay áo lá sen đáng , có vẻ rất nữ tính, kết hợp với chiếc quần màu trắng, lộ ra cặp chân đẹp. mặt trang điểm nhàng, trang phục màu hồng tím làm cho bản thân có nét huyền bí. Oa, ngày hôm nay cả hai đều gợi cảm như thế, Phùng Lượng nhìn Điền Mật khác lạ như thế, trong lòng càng thêm rung động.

      Doãn Quân Tường vui vẻ qua, hôn lên khuôn mặt của Đinh Tiêu Tiếu, vui lòng tán thưởng, “Tiêu Tiếu, hôm nay em là đẹp!”

      “Em vẫn đều rất đẹp nha!” Đinh Tiêu Tiếu đùa giỡn cười rộ lên, hôm nay chỉ là càng đẹp hơn thôi, bởi vì tâm tình siêu tốt.

      Doãn Quân Tường nhìn đôi mắt đẹp của Đinh Tiêu Tiếu lóe sáng, rất muốn biết vì việc gì mà lại vui vẻ như thế. Đinh Tiêu Tiếu xoay mặt thấy Phùng Lượng vẫn nhìn Điền Mật, cười khẽ đẩy Điền Mật, ám chỉ nên cự tuyệt người ta.

      Điền Mật cũng khẽ thoáng cười, qua, tìm chỗ ngồi xuống. Phùng Lượng cũng ngồi vào bên cạnh , rót rượu cho .

      Tối nay thực say về, Đinh Tiêu Tiếu vui vẻ ôm Doãn Quân Tường nhảy múa cuồng nhiệt. Tất cả mọi người đều bị lây vui vẻ của Đinh Tiêu Tiếu, khoan khoái mặc sức lắc lư theo tiếng nhạc. Tiêu Tiếu mang theo mọi người cùng nhau nhảy, người ở các ghế khác thấy bọn họ bên này cùng khiêu vũ như thế, cũng kéo người bên cạnh cùng nhau nhảy.

      Nhìn vào trong quán bar, bọn họ ở trong góc này là náo nhiệt nhất. đám người nhịp bước, theo tiết tấu, cùng tiến về phía trước, lùi về phía sau, xoay người, quả thực là rất đẹp mắt. Nhất là xinh đẹp ở trước mắt kia, khiến toàn bộ đàn ông xa lạ đều nhịn được liếc mắt nhìn, diễm lệ đẹp mắt như vậy, còn hơn cả vũ công chuyên nghiệp sân khấu, kém hơn chút nào.

      Đinh Tiêu Tiếu thấy nhiều người cũng khiêu vũ theo như vậy, càng hò reo đến cực độ, tay cũng mặc sức mà quơ quơ, lộ ra dáng người đẹp đẽ, càng rước lấy tiếng thét chói tai của đám đàn ông.

      Doãn Quân Tường nhìn thấy vui vẻ như thế, nhưng lại có nhiều ánh mắt đàn ông ao ước đến vậy, đố kỵ trong lòng thoáng chốc tăng lên, cùng Đinh Tiêu Tiếu ở chỗ, chính là hay có chuyện như vậy. Mà người con nhiều đàn ông mơ ước như thế nhưng lại ngồi bên cạnh mình, thực là quá tuyệt vời.

      Theo biến hóa của tiết tấu nhạc, Đinh Tiêu Tiếu cũng thỏa sức biến hóa bước nhảy. Bây giờ đúng là vừa lúc, Đinh Tiêu Tiếu vui vẻ kết hợp với Doãn Quân Tường, cùng vui vẻ khiêu vũ hai điệu, đây là điệu nhảy đơn giản, nhưng có thể làm cho hai bên nam nữ tiếp xúc thân mật. Doãn Quân Tường áp sát vào Đinh Tiêu Tiếu, phối hợp cùng nhịp bước, thoải mái khiêu vũ.

      Đinh Tiêu Tiếu nhìn người đàn ông chê vào đâu được phối hợp cùng mình, trong lòng vui vẻ mà đùa cợt cười khanh khách ngừng. Cảm giác có Tường Tường dẫn bước tốt. Nhìn tùy bước mà tiến theo nhịp, xoay người, đẹp đến mức kéo đến đống ánh mắt của con , Đinh Tiêu Tiếu cũng thất đắc ý, người đàn ông ưu tú như thế lại chỉ để mắt người mình, vô cùng vui vẻ lắc eo, tới gần cách quyến rũ mê hoặc.

      Doãn Quân Tường nhìn Tiêu Tiếu trước mặt, mỗi lần lắc lư với động tác mê người hai chân thon dài bày ra vẻ vô cùng gợi cảm, từng thời khác làm trái tim lao đao, áp sát vào gần bộ ngực sữa của , Doãn Quân Tường càng nhẫn nổi, bàn tay chậm rãi vòng qua eo xinh xắn của , nhàng siết lại, Tiêu Tiếu bị lôi vào lòng , gắt gao dán vào ngực .

      Doãn Quân Tường nhìn khuôn mặt trong lòng vì kịch liệt vận động mà hồng lên, đôi môi đỏ kiều diễm hơi khẽ mở, như là thời khắc này mê hoặc trái tim , rốt cục chịu nổi cúi đầu, âu yếm vuốt ve, tiểu tinh dằn vặt người ta này.

      Đinh Tiêu Tiếu cũng đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của , Doãn Quân Tường hôn khéo đến lời gì để , mỗi lần đều làm ‘ý do vị tẫn’ . Nếu có người như vậy tốt, còn hơn cái người chết tiệt kia, nhiệt tình của Doãn Quân Tường thực khiến người ta nóng chảy. Tâm trí lên khuôn mặt nguội lanh kia, trong lòng có chút do dự, miệng cũng chậm nhiệt tình lại. Thế nhưng, Doãn Quân Tường bá đạo còn hôn chưa có đủ, tiếp tục quấn sâu vào hương lan của , câu dẫn nhiệt tình của . Đinh Tiêu Tiếu ngàng nhắm mắt lại, quyết định hưởng thụ tốt loại cảm giác rất dễ chịu này, muốn cự tuyệt.

      Phùng Lượng nhàng ôm lấy Điền Mật khiêu vũ, chăm chú nhìn chằm chằm người con động lòng trước mắt. Đêm nay, thực khác biệt, hương vị nữ tính làm tăng thêm rất nhiều quyến rũ, tuy rằng chói mắt bằng Đinh Tiêu Tiếu, thế nhưng, trong mắt lại thực mê người.

      Điền Mật cụp mắt xuống, lảng tránh ánh mắt gấp gáp của Phùng Lượng. Ánh mắt lại rời tới nơi khác, muốn để bản thân tránh khỏi cảm giác thiêu cháy người ta này, khỏi ngắm nhìn Doãn Quân Tường say sưa hôn sâu Đinh Tiêu Tiếu, mà Đinh Tiêu Tiếu bị hôn chỉ có thể hai tay gắt gao đặt lên cổ Doãn Quân Tường, tình cảm mãnh liệt như vậy, khiến người bên ngoài cũng tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng mà lảng tránh ánh mắt. Phùng Lượng thấy ánh mắt Điền Mật nhìn về xa xa, kiềm được nhìn ra theo, thấy Doãn Quân Tường và Đinh Tiêu Tiếu say sưa như vậy, nhịn được cười khẽ trêu đùa bọn họ, “Hai người này là to gan ha, nhưng mà, hai người bọn họ thực rất xứng đôi, đều là loại người sôi nổi lóa mắt.”

      Điền Mật nghe thấy Phùng Lượng , thu hồi tầm mắt lại, cười khẽ gật gật đầu, “Đúng vậy, bọn họ quả thực rất xứng đôi.” có ai xứng hơn là bọn họ cùng nhau, sôi nổi của Tiêu Tiếu định trước là phải do Doãn Quân Tường khơi lên mới có thể càng thêm cuồng nhiệt.

      “Điền Mật, em sao thế? Nghĩ cái gì mà làm cho em thất thần như vậy?” Ánh mắt Phùng Lượng sáng rực nhìn chăm chú vào mắt , cho lảng tránh.

      Điền Mật có chút giật mình, ánh mắt bị gắt gao khóa lại, cách nào né ra. giọng , “ biết, nghĩ tới.” Trong lòng dừng lại chút, đúng vậy, nên hợp với dạng người nào? cũng chưa nghĩ đến.

      “Vậy bây giờ nghĩ , có xứng đôi ?” Phùng Lượng dũng cảm bộc lộ trái tim của mình, biết bản thân mình thích người con này, ngay từ lần đầu tiên thấy lạnh lùng trong khói thuốc, thanh tao kỳ ảo hát bài hát của Vương Phi, liền biết, thích mất rồi.

      Trong mắt Điền Mật lên tia kinh ngạc, nghĩ tới Phùng Lượng lại trực tiếp tỏ lòng của như vậy, tuy rằng trong lòng hiểu Phùng Lượng thích mình, thế nhưng, vẫn muốn tiếp tục giả ngu, chỉ cần chưa ra, cũng muốn thừa nhận cái gì cả.

      Thế nhưng, bây giờ còn muốn quanh co như thế thêm nữa, rất dũng cảm, thẳng ra suy nghĩ trong lòng.

      Điền Mật lại nhịn được nhàng cụp mắt xuống chút, trái tim trùng xuống, bảo làm sao có thể , lòng của , ngay cả chính cũng nắm , bảo làm sao trả lời ta. biết nên cái gì, chỉ có thể nhìn lại ánh mắt thâm tình của .

      Phùng Lượng cười khẽ nhìn người con trước mắt, mặt lên tia khó xử, nhất định bị dọa rồi . “ sao cả, nên vội vã trả lời, chậm rãi hỏi trái tim của em rồi mới cho biết. rất có kiên trì.” xong, nhàng ôn nhu đặt lên mặt nụ hôn .

      Trong lòng Điền Mật bỗng chốc nhói cái, người đàn ông này, chăm sóc ấm áp như vậy, làm cho lòng chút phân vân và đấu tranh, suýt chút nữa cho mình động tâm. Thế nhưng, trái tim của ư, tài nào khống chế trái tim được rồi, cách nào đáp lại , bởi vì trong lòng , may, sớm có người khác lặng lẽ vào. gì, chậm rãi nhìn xuống, nhưng khống chế được ánh mắt hướng đến bóng hình của người trong lòng kia

      Đúng vậy, cái bí mật tài nào ra miệng này làm cách nào lại mở rộng trái tim đối với người đàn ông khác. Trong lòng Điền Mật, khi chưa kịp ý thức được, bị người đàn ông đẹp trai chiếm lấy, nhưng người đàn ông này lại chăm chú ôm lấy bạn tốt nhất của , hôn nhiệt tình kích động. vẫn lén thầm mến Doãn Quân Tường

      Điền Mật rất hận bản thân mình vô dụng như thế này, biết Doãn Quân Tường ngay từ đầu chỉ thích Đinh Tiêu Tiếu, chưa từng liếc mắt nhìn mình. Hơn nữa, chính mình cũng thừa nhận Doãn Quân Tường và Đinh Tiêu Tiếu rất xứng đôi, thế nhưng, thể nào khống chế được, bất tri bất giác vì người đàn ông đẹp trai này mà tức giận, ngây mắt ra. Mỗi lần nhìn thấy thâm tình ôm lấy Đinh Tiêu Tiếu, lòng của như rơi xuống đấy cốc, trong đầu ngoan cố bảo chính mình, bọn họ là xứng nhất, chỉ có Tiêu Tiếu người đàn bà sáng chói như thế mới có thể phối với người đàn ông đẹp trai như Doãn Quân Tường.

      Điền Mật rất thích Đinh Tiêu Tiếu, thực rất thích. Hai người từ đến lớn, vài chục năm làm bạn bè, Tiêu Tiếu có cái gì tốt đều quên , cùng chia sẻ buồn vui. cũng chưa bao giờ cùng Tiêu Tiếu tranh cái gì, luôn luôn vô điều kiện cho Tiêu Tiếu cái ấy muốn. Thế nhưng, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, trong lòng khát vọng có thể lấy thứ từ bên người Tiêu Tiếu, đó là ánh mắt của Doãn Quân Tường

      Chỉ là, người đàn ông này trong lòng chỉ có Tiêu Tiếu, trong mắt cũng chỉ nhìn thấy Tiêu Tiếu. Bá đạo của , thâm tình của đều chỉ vì Tiêu Tiếu. Còn chỉ có thể dùng thái độ lạnh lùng che giấu khát vọng trong lòng mình, mỗi lần cùng Tiêu Tiếu ra ngoài chơi, đối với loại dày vò, thế nhưng, có thể thấy , đem đến cảm giác thỏa mãn lớn nhất cho , tuy rằng người đàn ông này ánh mắt chỉ thỉnh thoảng lơ đãng mới có thể đảo qua mặt , nhưng cách nào ngăn cản lòng mình, hai mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai kia.

      Điền Mật chưa từng có nghĩ tới, cướp Doãn Quân Tường từ bên người Tiêu Tiếu, , cũng biết làm được. Tiếu Tiếu chính là người bạn tốt nhất, bọn họ tuyệt đối vì đàn ông mà trở mặt, Tiêu Tiếu nghĩ như vậy, cũng vậy. Cho dù lòng của đến khổ sở, vẫn kiên trì đánh vỡ ước định này. Hơn nữa, dù là Tiêu Tiếu đưa Doãn Quân Tường cho , cũng đồng ý, bởi vì ở trong lòng , cho tới bây giờ có vị trí cho Điền Mật .

      Đó là lý do mà giữ bí mật này, làm nó trở thành hạt giống chôn sâu ở trong lòng, tuyệt đối để Tiêu Tiếu cùng Doãn Quân Tường phát .

      Điền Mật nhìn Phùng Lượng trước mắt, người đàn ông này thực cũng rất ưu tú, rất muốn quên cặp mắt trong lòng kia, lần nữa tiếp nhận ái mộ của người đàn ông này, như vậy phải là đối với tất cả mọi người đều tốt? chậm rãi thuyết phục trái tim của mình, tiếp nhận , quên giấc mộng thực tế trong lòng kia. Trong lòng phức tạp, nhàng lắc người theo Phùng Lượng

      Mà đối diện trước mặt kia, cảm xúc mãnh liệt lâu mới khôi phục lại. Doãn Quân Tường chăm chú ôm Đinh Tiêu Tiếu vào lòng, nhàng vỗ về chiếc eo thon mảnh khảnh, tâm tình kích động , “Tiêu Tiếu, thực rất thích em.”

      Đinh Tiêu Tiếu khẽ cười, nghe Doãn Quân Tường người đàn ông ưu tú như thế vì chính mình thần hồn điên đảo, trong lòng sung sướng. Đinh Tiêu Tiếu rất có mị lực, chỉ có cái người chết tiệt kia mới cảm thấy được. Kỳ quái, sao lại đem Doãn Quân Tường so với ta, hai người hoàn toàn cấp độ, Doãn Quân Tường đẹp trai như thế, ta lạnh nóng, cứ như là nước dội vào than, rất vô ý nghĩa. Hừ, chỉ là Bùi Trạch Viễn khác với bất cứ người đàn ông nào gặp, mới có thể làm cảm thấy có hứng thú như thế .

      “Tiêu Tiếu?” Doãn Quân Tường khẽ buông ra, nhìn vẻ mặt xuất thần của , người con này suy nghĩ cái gì đến mức xuất thần như vậy?

      Tiêu Tiếu mới hồi phục lại tinh thần, ngọt ngào lộ ra nụ cười mê muội, “Em cũng thích nha, Doãn Quân Tường là đẹp trai nhất”

      Doãn Quân Tường khẽ cười, vừa định có thể tập trung chút hay . Nhưng khi nhìn khuôn mặt vui vẻ của , trong lòng khẽ thỏa mãn than , chỉ cần có thể vĩnh viễn như bây giờ, cùng vui vẻ là được rồi. tự tin trong lòng Tiêu Tiếu chỉ có .

      đêm cuồng nhiệt, nam nữ đều mang tâm băn khoăn, hưởng thụ kích thích sống động, tình đối với bọn họ mà , có lẽ chỉ là thứ yếu, thứ bọn họ cần nhiều hơn chính là làm trái tim đập cuồng nhiệt hơn.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :