1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm thâm Lam - Hốt Nhiên Chi Gian (64 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 10: lời cảm ơn


      Tác giả:Cuối cùng cũng đến lần đầu tiên ba người mặt đối mặt.

      Đinh Tiêu Tiếu quay đầu nhìn chằm chằm vào bức ảnh của mình tường, ánh mắt trong trẻo như vậy nhưng lại lạnh lùng. Ôi, quá thuận lợi, chợt hưng phấn mà nhảy dựng lên. Ai da, liền cảm giác chân mình rất đau đớn, vừa rồi nhất thời cao hứng mà quên mất chân mình chưa khỏi hẳn. ngồi xuống sô pha, nhàng nâng chân lên, chân gần hết sưng, nhưng do bị trật khớp nên thể hết nhanh được. Hôm nay khi ra ngoài chỉ dám mang giày đế bằng, đứng cũng hết sức cẩn thận.

      Nhưng chỉ cần nghĩ đến có thể từng bước tiếp cận nhanh chóng như vậy, lại rất vui vẻ mà cười hi ha. Đinh Tiêu Tiếu quay đầu nhìn về phía cửa, thầm nghĩ nếu ngày mai thấy biết có biểu gì, nghĩ đến đó cảm thấy rất hưng phấn. Xoa nhè mắt cá chân còn hơi đau, trong lòng nhớ tới ngày hôm qua khi tự tay lấy đá và rượu thuốc cho mình với ánh mắt quan tâm.

      Đinh Tiểu Tiếu xoay hẳn người nhìn về phía cửa, trong đầu thầm đoán làm gì? Bình thường buổi tối ở nhà làm gì? Trong lòng dâng lên loại xúc động, đột nhiên rất muốn biết tại làm gì?

      Tối hôm qua cứ như vậy ra về, nghĩ thế nào về ? Có cho rằng phóng túng ? Trong lòng suy nghĩ lung tung, cảm giác phiền toái, mặc kệ, ở trong này suy nghĩ lung tung làm gì, trực tiếp qua phải là được rồi sao. Dù sao ngày hôm qua giúp , cũng rất muốn lời cảm ơn. Đinh Tiêu Tiếu trong lòng quyết định liền mở cửa tới hướng cánh cửa đối diện đóng chặt. Hôm nay chú ý về khi nào, chỉ mơ hồ nghe được cửa đối diện có động tĩnh.

      Đinh Tiêu Tiếu đứng trước cửa 1802, trong lòng thoáng có chút do dự, nên thế nào? cảm ơn? Cần phải cái gì khác nữa? còn chưa biết tên , có thể nhân tiện lời cảm ơn, rồi giới thiệu tên với . Hay là, thấy chân bị đau mà có lòng tốt mời vào nhà ngồi. Trong đầu Đinh Tiêu Tiếu xuất vô số khả năng, cuối cùng khẽ cắn môi dưới, đưa tay lên bấm chuông cửa, trong lòng hiểu sao lại hơi khẩn trương, Đinh Tiêu Tiếu muốn tự mắng chính mình vì sao phải khẩn trương vậy, bình tĩnh, phải chỉ cùng lời chào hỏi thôi sao? chừng còn khẩn trương hơn mình, nhớ đến ngày hôm qua chạy trối chết, khỏi cười thầm trong bụng.

      Chuông cửa vang lên hồi lâu, cửa nhàng mở ra. điềm tĩnh xuất trước mắt . Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười nhìn , bắt gặp được trong chớp nhoáng có khiếp sợ lướt qua mắt của .

      Nhìn bình tĩnh mỉm cười, Đinh Tiêu Tiếu lên tiếng trước: “Xin chào, ngày hôm qua rất cám ơn . Tôi chân thành đến lời cảm tạ.” Mặt điềm đạm, đường nét rất dịu dàng, ánh đèn trong phòng chiếu vào phía sau , những tia sáng mềm mại tinh tế xuyên qua cổ . (Gary: ý của đoạn này là – khi BTV đứng ở cửa, ánh đèn trong phòng hắt ra chiếu vào cổ í bị chặn lại, bên cạnh đó còn có những tia sáng phản xạ ra hai bên, mọi người cứ tưởng tượng kiểu như ở chùa hay ở nhà có bức tượng quan có ánh đèn nháp nháy như có vòng ánh sáng ở đầu í. Ặc, Tg miêu tả thiệt tinh tế, BTV này khuôn mặt điềm tĩnh, đường nét nhu hòa, đầu lại có vòng hào quang – Amen – A di đà phật ^^)

      Bùi Trạch Viễn cúi đầu nhìn về phía chân của , đôi dép màu đen trong nhà vô cùng đối lập với đôi chân trắng nõn. Mắt cá chân bị thương còn đỏ như ngày hôm qua, chỉ hơi sưng, xem ra đỡ hơn rất nhiều. ngẩng đầu, mỉm cười : “ cần khách sáo, có gì.”

      Đinh Tiêu Tiếu nhìn nét mặt của , trong lòng do dự biết nên mở miệng cái gì. Xem chừng cũng có ý định mời vào nhà ngồi.

      lúc hai người đều chìm trong giây phút trầm mặc ngắn ngủi, giọng ở sau lưng vang lên: “ Trạch Viễn, là ai vậy?” Khuôn mặt tươi cười của Đinh Tiêu Tiếu có chút cứng lại, hoàn toàn nghĩ tới ta lại ở nhà ?

      Bùi Trạch Viễn xoay người, quay đầu lại. Phía sau xuất dáng người yểu điệu, Kiều Tú Viện, bạn dịu dàng của Bùi Trạch Viễn. Đúng vậy, sao lại mà nghĩ ra, tại người có tư cách xuất bên cạnh nhất, ngoài Kiều Tú Viện ra còn có thể là ai. Nét cười trong mắt Đinh Tiêu Tiếu từ từ mất , từ ngữ định ra đến miệng đều nuốt trở vào.

      “Là hàng xóm mới.” Bùi Trạch Viễn bình tĩnh giới thiệu, giọng mang theo bất kỳ cảm xúc cũng lộ ra chút tin tức dư thừa nào. Đinh Tiểu Tiếu đột nhiên cảm thấy buồn cười, đúng vậy, bọn họ ngoài quan hệ hàng xóm còn có gì nữa đâu? Việc gặp nhau tối hôm qua đối với là việc bình thường, chỉ tiện tay giúp đỡ. Trong lòng chút giận dỗi, chợt rất chán ghét thái độ bình thản khách khí này của .

      Đinh Tiêu Tiếu cười lạnh: “Xin chào, tôi là người mới đến, ở đối diện. Ngày hôm qua bạn trai chị giúp đỡ, tôi đến cảm ơn ấy.” xong, ánh mắt còn cố tình liếc qua cái, nhận thấy trong mắt tia dao động nào. thu hồi ánh mắt quay về hướng Kiều Tú Viện, ý cười mặt càng đậm: “Về sau xin chiếu cố nhiều hơn.”

      “À, ra là vậy.” Kiều Tú Viện nhàng ,là chất giọng êm ái của người phương nam, ánh mắt dịu dàng nhìn Bùi Trạch Viễn giống như chuyện với , sau đó mới chuyển hướng sang Đinh Tiêu Tiếu cười: “Đừng khách sáo, đây chính là tâm của Trạch Viễn.” Vừa xong, ánh mắt dừng hẳn người , nét thương trong mắt lên ràng.

      Đinh Tiểu Tiếu đột nhiên cảm thấy buồn nôn, lại còn Trạch Viễn, tưởng đóng phim Đài Loan chắc, nghe thực chói tai. Mắt quét về phía Bùi Trạch Viễn nhưng nhìn mà mỉm cười nhìn lại Kiều Tú Viện. Đúng là hình ảnh ấm áp khiến người ta cảm động, bản thân mình lại trở thành người dư thừa nực cười nhất.

      Đinh Tiểu Tiếu vẫn cố gắng mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy, từ nay về sau xin quan tâm lẫn nhau. Tôi quấy rầy nữa, lần sau có rảnh lại trò chuyện.” Kiều Tú Viện nhàng gật đầu, Bùi Trạch Viễn từ đầu đến cuối vẫn duy trì điệu cười thản nhiên, sau cùng khi nghe chào tạm biệt giương mắt nhìn cái. Đinh Tiêu Tiếu yên lặng nhìn , ánh mắt rất nhanh liền tránh , tiếp tục duy trì thói quen bình thản.

      Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười, xoay người chậm rãi về phòng mình. Phịch, nghe tiếng cửa nặng nề đóng lại sau lưng. Đinh Tiêu Tiếu có chút mệt mỏi tựa vào cửa, cảm giác phiền não. Tại sao mình lại có cảm giác buồn bực, nhưng khi nhìn thấy ta xuất trong nhà , thấy giống như là vừa ăn phải bánh ngọt quá hạn, trong lòng hề thoải mái, rất khó chịu.

      Biết Kiều Tú Viện mới là bạn chính thức của nhưng trong kế hoạch của hoàn toàn hề lo lắng đến này. Vẫn nghĩ chỉ cần muốn tiếp cận, sớm hay muộn gì cũng hướng tới gần . Có lẽ xem Kiều Tú Viện, thực vậy, này chắn ngang giữa hai người, khi quyến rũ Bùi Trạch Viễn phải tính toán đến Kiều Tú Viện có khả năng trở thành trở ngại.

      Đinh Tiêu Tiếu từ từ đến, dựa vào thành ghế sô pha. Hừ, cho dù ta có là bạn chính thức nữa sao, đàn ông phải chỉ dựa vào dịu dàng là có thể giữ được, nếu như thể ngăn được cám dỗ bên ngoài, đàn ông cuối cùng phải đều dễ dàng phản bội cả sao. Nhớ đến vừa rồi trong mắt Kiều Tú Viện tràn đầy thương, Đinh Tiểu Tiếu càng thấy xem thường, người đàn ông này tốt như vậy, đáng để thương như vậy? thử xem khi phá vỡ được ôn hòa cùng bình tĩnh của , nếu Kiều Tú Viện thấy Bùi Trạch Viễn chạy về phía , biết ta còn có thể giữ được thanh nhã tại .

      Bên trong cánh cửa khác, Bùi Trạch Viễn vẫn duy trì vẻ bình thản, mặt thản nhiên mỉm cười chút dao động. thực tế, trong giây phút mở cửa thấy Đinh Tiêu Tiếu, trong lòng có chút lay động. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của , đêm nay giống như tối hôm qua, mặc đơn giản chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, dưới vạt áo như như chiếc quần ngắn ở bên trong, phô bày đường nét hoàn mỹ của cặp đùi đẹp động lòng người.

      Nhìn chiếc áo sơ mi đơn giản mềm mại sát người, mơ hồ ra dáng người ấy. Bùi Trạch Viễn thể nghĩ đến hình ảnh thấy ngày hôm qua, thực khó khăn lắm mới điều khiển được não bộ cho những hình ảnh này xuất . Cả ngày hôm nay cố tình ngăn cản cho mình nhớ tới nhưng khi vừa nhìn thấy mặt , cố gắng cả ngày của đều uổng phí, ra vẫn nhớ rất ràng.

      chỉ có thể cố hết sức duy trì khoảng cách, mới có thể ổn định để những ý niệm trong đầu thoát ra ngoài. nhìn thấy ý đồ ràng trong mắt Đinh Tiêu Tiếu, khỏi nhớ đến cầu tối qua của , có chút lo lắng hôm nay lại đưa ra cầu gì khiến thể đáp ứng được. Vừa hay, Tú Viện xuất đúng lúc phá tan lung túng lúc đó của bọn họ.

      Bùi Trạch Viễn nâng ánh mắt lên suy nghĩ xa xăm nhằm chống lại ánh mắt của Tú Viện. ấy luôn luôn nhìn chăm chú vào .

      Bùi Trạch Viễn nhàng mỉm cười với , đợi mở miệng hỏi , biết nhất định rất tò mò.

      Kiều Tú Viện nhàng : “ Trạch Viễn, này là người mới đến?” Quả nhiên trong lòng có rất nhiều nghi vấn.

      “Ừ.” Bùi Trạch Viễn gật đầu. Ngày hôm qua, cũng là lần đầu tiên gặp , chỉ là lần đầu gặp mặt lại xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.

      “À, ngày hôm qua giúp ấy chuyện gì vậy?” Sâu thẳm trong giọng của Kiều Tú Viện có chút lo lắng.

      “Chân ấy bị thương, vừa lúc gặp , liền giúp đỡ ấy chút.” Bùi Trạch Viễn cũng muốn giải thích nhiều lắm, nên tăng thêm lo lắng cần thiết cho Tú Viện.

      Nhưng cách giải thích này thể nào làm cho Kiều Tú Viện yên tâm. im lặng nhìn mặt Bùi Trạch Viễn, muốn tìm trong mắt tia bất ổn nào nhưng vẫn bình thường như vậy, vẫn thản nhiên mỉm cười, nhìn ra chút bất ổn nào.

      Nhưng Kiều Tú Viện cảm thấy trong lòng có chút lo lắng, kia quá đẹp, kiều diễm đến mức người khác phải lóa mắt, đặc biệt ánh mắt của ta lóe sáng khiến Tú Viện có cảm giác bị uy hiếp. này nhất định đơn giản, ta lại ở đối diện Trạch Viễn. cảm giác mối nguy hiểm tiểm ở bên cạnh nhưng những lời này sao có thể với Trạch Viễn, nhìn biểu điềm tĩnh thế kia, lại có gì biến đổi.

      Bùi Trạch Viễn thấy trầm mặc nhìn , trong mắt lên rất nhiều phân vân cùng lo lắng. nhàng cười, qua khẽ vuốt tóc : “Suy nghĩ gì vậy?”

      Kiều Tú Viện sợ hãi, thở : “ kia khá.” lo lắng, người ấy mang theo loại tín hiệu nguy hiểm làm cho lòng thể yên ổn.

      Bùi Trạch Viễn tươi cười càng ràng: “Em cũng rất đẹp.” biết lo lắng cái gì, bé ngốc này lại bắt đầu suy nghĩ miên man.

      Trạch Viễn, biết là ấy xinh đẹp sao?” Tú Viện vẫn lo lắng, biết đàn ông đối với những như vậy bình thường đều khó cưỡng lại. Trạch Viễn của thế nào?

      “Ừ, rất được. Nhưng lại rất lòe loẹt diêm dúa.” Bùi Trạch Viễn hơi cúi đầu, che dấu dao động lên trong mắt. Trong đầu lại lên dáng người xinh đẹp, hấp dẫn, còn hơn cả xinh đẹp, quả thực là bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra mê hoặc chết người.

      Tú Viện rốt cục nở nụ cười, mắt lộ ý vui mừng, cảm giác trút được hơi nhõm trong lòng, chỉ biết Trạch Viễn giống vậy, thích những nàng xinh đẹp kiểu này. “Ừ, em cũng thấy được ấy lẳng lơ quá mức.”

      Bùi Trạch Viễn hơi gật đầu, gì.

      Tú Viện nhướng mày: “ Trạch Viễn, về sau tốt nhất vẫn nên ít tiếp xúc với ấy. Những kiểu này nếu bị dính đến nhất định rất phiền phức.” Cho dù Trạch Viễn tốt nhất nhưng vẫn nên tránh xa ấy ra.

      Bùi Trạch Viễn cười, gật đầu đáp ứng: “Được.” Trong lòng nghĩ, bọn họ chắc tiếp xúc nữa. Việc ngày hôm qua là ngoài ý muốn, lại bước vào gian của , bị thầm làm rung động. Bọn họ thuộc hai thế giới khác nhau, khả năng gặp nhau gần như bằng , chỉ cần duy trì khoảng cách, chắc chắn thành vấn đề.

      Tú Viện nghe được Trạch Viễn đồng ý, vui vẻ níu cánh tay : “Em biết Trạch Viễn tốt nhất.” Trong lòng hạnh phúc, dựa sát vào nhau, Trạch Viễn là người dịu dàng biết bao, sao có thể thích kiểu sôi nổi khiến người ta nghẹt thở. Chỉ có mình mới thích hợp nhất với , nhất định chỉ thích kiểu con nhu mì ít .

      Bùi Trạch Viễn để tùy ý , nhàng dựa sát vào nhau, thấy ánh mắt của mình qua kính cửa sổ, theo kiểu mặt thản nhiên có chút biểu nào. Đúng vậy, mình thích hợp với vẻ hừng hực thái quá, quá mức kích thích làm cho tim đảm nhiệm nổi. vẫn quen với thế giới bình thản, an nhiên, chậm rãi, thuận theo tiết tấu này để sống. Đây là điều hướng tới.

      Bùi Trạch Viễn nhàng nâng đầu Tú Viện, thân thiết : “ còn sớm, đưa em về.” Tú Viện mỉm cười, gật gật đầu. Mới đó trễ, mẹ cũng mới nhắc. Tuy mỗi lần đều có Trạch Viễn đưa về, ba mẹ vẫn nhắc nhở nên về sớm chút, tại bên ngoài an ninh tốt, về nhà quá muộn vô cùng an toàn.

      Bùi Trạch Viễn cùng Kiều Tú Viện ra, khép cửa lại. Lúc xoay người vẫn nhịn được khẽ liếc mắt nhìn cửa đối diện đóng chặt, rất nhanh thu hồi tầm mắt mỉm cười nhìn Tú Viện, cùng nhau về hướng thang máy. Trong chốc lát, thang máy đến hai người cùng nhau vào thang máy, xuống lầu.

      Mắt Đinh Tiêu Tiếu vẫn rời khỏi mắt mèo cửa, nhìn ôm ta vào thang máy. Đột nhiên trong lòng thấy là lạ, cảm giác giống như bị cái gì đó đè nặng lên, rất buồn nên lời. Đinh Tiêu Tiếu nghĩ ra, chỉ cảm giác như là món đồ chơi của mình vừa mới bị người khác đoạt mất. chỉ có thể cố gắng giải thích với bản thân mình Bùi Trạch Viễn là vật thí nghiệm của . trong lúc chưa thử nghiệm xong, chỉ có thể phối hợp cùng , thể để cho người con khác quấy rầy, thể.

      Đinh Tiêu Tiếu chỉ có thể tự lừa bản thân mình cách vô lý, việc Kiều Tú Viện xuất làm cho bị cảm giác việc thử nghiệm bị nghẽn lại, mà ý thức được mãnh liệt biểu ra tham muốn chiếm giữ Bùi Trạch Viễn, giống như là con rối của chính mình, chỉ thuộc về mình, cho phép người khác tới chia sẻ hoặc cùng có được.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 11: Đồng nghiệp


      Tác giả nhắn lại:

      Bùi Trạch Viễn còn có thể bình tĩnh bao lâu, này ngừng xuất ở bên mình là có ý gì? nhịn được muốn hỏi cho ra lẽ.


      Sáng hôm sau, Đinh Tiêu Tiếu vẫn dậy sớm như trước. Đứng ở ban công, nhìn chăm chú vào hình dáng của Bùi Trạch Viễn, chậm rãi biến mất ở xa xa.

      Suy nghĩ đêm, Đinh Tiêu Tiếu rốt cục nghĩ thông được chút. Bùi Trạch Viễn giống với những người đàn ông khác, nếu như gặp người đẹp mà động lòng ngay nhất định là phải. Tốt nhất là phải làm cho động lòng mà tự bộc lộ bản thân, cho dù trong lòng có ý nghĩ gì cũng biểu ra ngoài. Cho nên, muốn khiêu khích loại đàn ông như vậy chỉ dựa vào sắc đẹp đủ mà còn phải dựa vào trí tuệ.

      Vì thế Đinh Tiêu Tiếu quyết định thay đổi phương thức. Nhanh quá làm cho cảm thấy có áp lực, lại càng làm cho lui về thế giới của , cho tiếp cận. Trước tiên phải tạo cho cảm giác là vô hại, mới có thể từ từ tiếp nhận chính mình.

      nghĩ người dàn ông này có chút thú vị, ít nhất những người đàn ông gặp qua đều giống với , thế nhưng Đinh Tiêu Tiếu vẫn tin được đàn ông thấy mỹ nữ mà động lòng. Dù bản thân mình phải là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng tuyệt đối tự tin có thể làm cho đàn ông để ý. Được thôi, thời gian còn dài, trò chơi này cứ từ từ mà thưởng thức vậy.

      Đinh Tiêu Tiếu quyết định làm cho có cảm giác mê hoặc mãnh liệt nữa, có khi nới lỏng ra rồi buộc chặt lại càng làm cho con mồi dễ cắn câu. Vậy Đinh Tiêu Tiếu này thay đổi, quá nhiệt tình, quyến rũ làm cho muốn chạy trốn, nay đổi thành người đơn giản thoải mái hẳn là tạo áp lực cho .

      Nhìn nắng chiếu lên mặt đất ngoài cửa sổ, Đinh Tiêu Tiếu lại mỉm cười lộ ra vẻ tự tin, chỉ cần muốn làm, có gì là làm được.

      gọi điện thoại đến công ty cũ, hẹn buổi chiều đến bàn giao tiếp. buổi sáng muốn làm chuyện chính.

      Hôm nay mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần bò, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn vào gương xem lại chính mình, Đinh Tiêu Tiếu hài lòng nở nụ cười, như vậy nhìn cũng rất xinh, hơn nữa lại có vẻ trẻ hơn rất nhiều. lưng lại đeo cái ba lô , nhìn có vẻ đáng mê người.

      Khoảng 10 giờ, Đinh Tiêu Tiếu bước vào cửa chính của công ty Liễu Phong. Công ty có diện tích lớn, ước chừng khoảng 150 m2 làm khu văn phòng, lại có hai lầu. Đinh Tiêu Tiếu bước đến quầy tiếp tân có nhân viên tiếp tân lễ phép đứng lên hỏi , gật đầu giới thiệu họ Đinh cùng Lưu tổng có hẹn trước. tiếp tân vừa nghe liền nhớ sáng nay Lưu tổng có dặn dò liền mời lên lầu hai. Đinh Tiêu Tiếu vừa bước lên cầu thang, vừa quan sát toàn văn phòng, lầu có ba phòng, đại sảnh dùng bình phong làm vách ngăn hơn mười bàn, có vẻ hơi chật. Ba phòng bên cạnh đều đóng cửa, mơ hồ nhìn lên bảng tên trước cửa phòng, nào là phòng họp, phòng tài vụ còn có phòng viết tên.

      Đinh Tiêu Tiếu lên lầu hai, đầu tiên nhìn thấy phòng của bộ phận kỹ thuật, trong lòng thấy căng thẳng, biết có Bùi Trạch Viễn ở bên trong hay , nhưng có cách nào vào bên trong, nhìn thấy bóng dáng , chỉ nhìn sơ qua thấy có bóng vài người thanh niên ngồi bận rộn trước máy tính.

      tiếp tân dẫn vào gian phòng trong cùng, Đinh Tiêu Tiếu ngước nhìn lên thấy bảng-Phòng quản lí. tiếp tân gõ cửa, nghe bên trong có tiếng mời vào. tiếp tân đẩy cửa, ý mời Đinh Tiêu Tiếu vào bên trong. Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười gật đầu, giọng : “Cảm ơn” rồi vào.

      Văn phòng của Lưu Tuấn Huy rất đơn giản, chỉ có cái bàn dành cho giám đốc, bên cạnh tường là kệ để sách, bên trong kệ có rất nhiều sách, thoạt nhìn đều là sách về máy tính. Bên cạnh cửa là bộ ghế sô pha cùng với bàn trà bằng thủy tinh rất đơn giản, cũng hẳn là đẹp.

      Lưu Tuấn Huy ngồi trước máy tính, thấy Đinh Tiêu Tiếu vào, đứng nhanh dậy. bước qua bàn làm việc, về phía Đinh Tiêu Tiếu.

      “Đinh tiểu thư, tôi vừa nghĩ biết khi nào đến?” Lưu Tuấn Huy nhiệt tình mời Đinh Tiêu Tiếu ngồi, ân cần hỏi. “Đinh tiểu thư, uống trà hay là cà phê?” Đinh Tiêu Tiếu gật đầu, “Trà.” Lưu Tuấn Huy giao cho tiếp tân châm trà. tiếp tân nghe xong lui ra.

      Lưu Tuấn Huy ngồi bên cạnh Đinh Tiêu Tiếu ở sô pha, mặt có vẻ rất vui. thể tưởng tượng được Đinh đại tiểu thư phải đùa mà đến công ty của . Lòng tràn đầy vui mừng nhìn Đinh Tiêu Tiếu, “Đinh tiểu thư, đến công ty của chúng tôi, làm chúng tôi vinh hạnh.”

      Đinh Tiêu Tiếu nhàng cười. “Lưu tổng, xin đừng gọi là Đinh tiểu thư. Nghe thực quen, nếu tôi là nhân viên của cứ trực tiếp gọi tên của tôi, gọi tôi là Tiếu Tiếu được rồi.”

      Lưu Tuấn Huy gật đầu, “À, gọi thế cũng hay, thân thiết hơn.” Lúc này, tiếp tân bưng trà vào, nhàng đặt trước mặt Lưu Tuấn Huy và Đinh Tiêu Tiếu rồi lui ra.

      Lưu Tuấn Huy mời Đinh Tiêu Tiếu dùng trà, bên suy nghĩ nên bắt chuyện như thế nào, “Tiếu….à, Tiếu Tiếu, định đổi công việc à?”

      Đinh Tiêu Tiếu nhíu mày, “Thế nào? Chưa làm qua được à? Học hỏi được rồi chứ?” vốn sợ học.

      “Đương nhiên phải, chỉ là có chút tò mò. Có việc này biết có nên hỏi hay ?” Lưu Tuấn Huy dù sao cũng còn trẻ, cũng phải người bảo thủ, chỉ là có chút thắc mắc nên muốn hỏi ràng. “Nghe , làm bán hàng tốt lắm vì sao tiếp tục làm?”

      Đinh Tiêu Tiếu cười , “Chính là vì làm bán hàng lâu nên muốn thay đổi để học hỏi cái mới”. Mục đích đương nhiên thể cho ta biết.

      “Ừ, cũng đúng, tuổi trẻ nên học hỏi này nọ, mắt cũng nên nhìn xa chút.” Lưu Tuấn Huy gật đầu khen ngợi. “Nhưng Tiếu Tiếu à, làm văn phòng nhiều khi cần tăng ca, có vấn đề gì chứ?” cho rằng có số việc nên chuẩn bị tinh thần trước khi làm nếu làm chỉ vài ngày chịu nổi xin nghỉ vậy tốt lắm.

      “Yên tâm, tôi phải là tiểu thư như nghĩ đâu.” Đinh Tiêu Tiếu uống xong hớp trà, đặt tách lên bàn. “Tôi phải là người bỏ dở nửa chừng.” Tuy cho Lưu tổng an tâm nhưng cũng phải đùa. Mục đích của đơn giản nhưng ngoài công việc tốt, có thể được học thêm số kiến thức mới đối với cũng có thiệt hại.

      Lưu Tuấn Huy gật đầu khen ngợi: “À, việc này có cần phải với Đinh tổng tiếng ?” quan tâm thái độ của Đinh tổng đối với việc này, dù sao tương lai cũng hy vọng được hợp tác lâu dài.

      “Khi đúng lúc, tôi tự .” Đinh Tiêu Tiếu trực tiếp quyết định, việc này do chính miệng mình tốt hơn.

      “Ừ, được rồi,” Lưu Tuấn Huy ngẫm lại cũng ép , nghĩ đến việc liền nhắc : “Tiếu Tiếu, đây là công ty , phương diện tiền lương đối với có thể được tốt lắm. Nhưng tôi cố gắng hết sức. Ý thế nào?” Mấy vấn đề này vẫn phải bàn bạc ràng, dù sao việc chính cần phải bàn là tiền lương.

      Đinh Tiêu Tiếu phóng khoáng , “Tôi cầu gì đặc biệt, đến đây chủ yếu là học hỏi”. Tiền đối với cũng phải là chuyện quan trọng, thực kiếm tiền dễ dàng nên cũng lưu tâm.

      “Tiền lương bình quân công ty chúng tôi là 1800 tệ, làm tháng thử việc đầu tiên tiền lương là 1500 tệ nhé, như thế nào?” Lưu Tuấn Huy có chút bất an, biết tiền lương như vậy đối với Đinh Tiêu Tiếu là bao nhiêu, nhưng dù sao cũng chỉ là kinh doanh , cũng thể vì nhân vật lớn mà loạn chi tiêu.

      Đinh Tiêu Tiếu thực cho rằng mức lương như vậy buồn cười còn bằng 1/3 mức lương cũ của . Nhưng nghĩ lại Lưu Tuấn Huy cũng là người phụ trách lời lỗ của công ty, nhất định thể lãng phí. Vốn chính mình tự đến đây cầu làm việc, mức lương như vậy cũng thể chê gì. Đinh Tiêu Tiếu suy nghĩ xong mỉm cười: “Lưu tổng cảm thấy thích hợp là được, tôi có vấn đề gì.”

      Lưu Tuấn Huy thở dài nhõm, trong lòng cảm thấy Đinh tiểu thư này cũng làm cao như mọi người , ra là người dễ chịu. tốt, chuyện nên xong, chuyện công việc cứ từ từ mà học hỏi.

      Lưu Tuấn Huy vui vẻ đưa tay ra, “Tiếu Tiếu, cảm ơn chê công ty chúng tôi, chân thành hoan nghênh gia nhập.”

      Đinh Tiêu Tiếu bắt tay , cười khẽ , “Tôi cũng cảm ơn cho tôi cơ hội đến đây để học tập.” Trong lòng mừng thầm, rốt cục có thể vào được, từng bước tiến đến gần mục tiêu.

      Lưu Tuấn Huy buông tay ra, đứng lên, “Tiếu Tiếu, như vậy chừng nào có thể làm? chút nữa tôi bảo người chuẩn bị chỗ cho .” Lưu Tuấn Huy cao hứng, có thể giải quyết mọi việc nhanh như vậy.

      “Tôi còn bàn giao công việc ở công ty cũ, đến ngày mốt là có thể làm.” Đinh Tiêu Tiếu nghĩ công việc bên kia cũng xong rất nhanh thôi.

      “Tốt lắm, tôi dẫn giới thiệu trước chút nhé. Trong vòng hai ngày tới, tôi sắp xếp người chuẩn bị này nọ cho .” Lưu Tuấn Huy gật đầu, dẫn Đinh Tiêu Tiếu ra văn phòng.

      Đinh Tiêu Tiếu theo ra văn phòng, trong lòng thầm nghĩ lát nữa khi Bùi Trạch Viễn thấy có phản ứng gì? Ngày hôm qua cố ý lãnh đạm như vậy, hôm nay biết có giữ được bình tĩnh ? Hừ, bất kể kháng cự như thế nào, cũng ngăn được đến gần . thích dạng hấp dẫn quá mãnh liệt thay đổi phương thức cũng tốt, dù sao mục đích cũng chỉ có là làm cho mà rung động.

      ra phòng quản lý là đến ngay phòng kỹ thuật, Lưu Tuấn Huy dẫn vào bộ phận kỹ thuật đầu tiên. Đinh Tiêu Tiếu vào phòng, nhàng liếc nhìn toàn bộ khung cảnh văn phòng. Nơi đây là hai phòng được nhập thành cho gian rộng mở. Có tổng cộng đến bảy tám cái máy tính, phòng kỹ thuật đa số đều là nam chỉ có hai người nữ. Đinh Tiêu Tiếu rất nhanh tìm được hình dáng quen thuộc. Bùi Trạch Viễn ngồi ở vị trí quản lý trong văn phòng, vùi đầu vào bàn phím máy tính, khuôn mặt bị màn hình máy tính che khuất.

      Lưu Tuấn Huy vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người lại gần. mỉm cười giới thiệu đồng nghiệp mới, “Các bạn, đây là nhân viên mới của công ty.” Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười nhìn mọi người, có gì bất ngờ xảy ra, nhân viên nam thích thú trước vẻ đẹp của , nhân viên nữ có thái độ hoài nghi biết này có được việc ?

      Chỉ có người hề ngẩng đầu lên nhìn . Đinh Tiêu Tiếu cười lạnh, mềm mại tự giới thiệu, “Xin chào mọi người, tôi tên là Đinh Tiêu Tiếu, về sau xin mọi người chỉ bảo.” Tiếng vang lên, thanh ôn nhu nồng đậm hương vị phụ nữ. Mọi người nghe được tiếng của , vẻ khen ngợi càng ràng trong mắt, cấp số ái mộ trong lòng nhân viên nam khẳng định tăng lên mấy lần.

      Đinh Tiêu Tiếu để ý đến bọn họ, mắt chăm chú nhìn vào phía sau màn hình máy tính của . Xem còn có phản ứng, quả nhiên trong chốc lát gương mặt quen thuộc chậm rãi ló ra phía sau màn hình, mặt có biểu ngôn ngữ nào có thể diễn tả được, ánh mắt Đinh Tiêu Tiếu từ xa nhìn thẳng tắp vào người . Lúc này sao có thể làm lơ được.

      Lưu Tuấn Huy đứng ở đối diện cắt ngang bọn họ. “Tiếu Tiếu, ở đây đều là nòng cốt của bộ phận kỹ thuật, đây là Ngô Ba, đây là Cao Quân, đây là Phương Minh…” Lưu Chấn Huy đồng loạt giới thiệu giới thiệu mọi người cho , Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười gật đầu chào hỏi, vẻ thưởng thức sáng rỡ trong mắt đàn ông quá quen thuộc.

      đến bàn trong cùng, Lưu Tuấn Huy kéo Bùi Trạch Viễn đứng dậy. Sau đó trịnh trọng giới thiệu với Đinh Tiêu Tiếu, “Tiếu Tiếu, đây là Bùi Trạch Viễn, là nhân vật trung tâm của công ty chúng ta, chỉ là giỏi kỹ thuật mà còn là cao thủ máy tính.” Lưu Tuấn Huy đắc ý khoe. Đinh Tiêu Tiếu nhìn chằm chằm vào mặt Bùi Trạch Viễn, khóe môi nhếch lên nụ cười , nhìn thấy trong mắt chút vui, vươn tay giọng : “Xin chào, tôi là Đinh Tiêu Tiếu, rất vui được biết .” xong, yên lặng nhìn .

      Bùi Trạch Viễn thể né tránh, nhìn cánh tay đưa ra nên đành phải lễ phép bắt tay lại. Đinh Tiêu Tiếu nhàng cầm tay , bàn tay ấm áp, tay có chút lạnh thoải mái, bàn tay to bao lấy bàn tay của , như tưởng tượng, bàn tay thô ráp mà rất mềm mại áp vào da thịt , cảm giác ấm áp chậm rãi truyền từ lòng tay tới.

      Bùi Trạch Viễn ngẩn người, thấy nhìn mình chăm chú, tay tính buông ra, hơi dùng lực rút tay về. Lộ ra vẻ bình thản mỉm cười để che đậy nỗi khiếp sợ trong lòng: “Đinh tiểu thư, xin chào” này luôn có biện pháp làm cho chấn động.

      Đinh Tiêu Tiếu nhàng cười nhìn về phía Lưu Tuấn Huy, “ ấy xuất sắc như vậy, có thể làm thầy hướng dẫn cho tôi ?” Lưu Tuấn Huy nhanh nhạy gật đầu, “Đương nhiên là thành vấn đề, Trạch Viễn là cao thủ máy tính, có gì hiểu cứ hỏi ấy là được.”

      Đinh Tiêu Tiếu quay sang Bùi Trạch Viễn trong mắt có thâm ý cười, “Xin dạy bảo nhiều hơn.” thể bỏ qua được, muốn tiếp cận làm sao có thể né tránh?

      Bùi Trạch Viễn vẫn duy trì vẻ thản nhiên mỉm cười, nhìn vẻ mặt xinh đẹp của trước mặt, hôm nay cũng xinh đẹp nhưng giống như hôm trước, tự nhiên phô bày làn da mịn màng hồng hào, quần áo gọn gàng tinh tươm, lại càng có vẻ trẻ trung xinh đẹp. Nỗi khiếp sợ trong lòng dần dần tan biến, nghĩ tới ngoài việc là hàng xóm, còn nhanh chóng trở thành đồng nghiệp mới của . Trong lòng bất giác, tò mò về lại càng tăng lên, này rốt cuộc còn có bao nhiêu mặt mà biết.

      Lưu Tuấn Huy cười khẽ vỗ vỗ vai Bùi Trạch Viễn, phá vỡ trầm mặc của cả hai, “Trạch Viễn, Tiếu Tiếu có nhiều việc hiểu, cậu nhớ chỉ bảo nha.” Bùi Trạch Viễn mỉm cười gật đầu, cúi đầu nhìn .

      Đinh Tiêu Tiếu trong lòng cười khẽ, hài lòng vì mình đạt được mục đích, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt , đối với , việc xuất trước mặt nhất định là ngoài ý muốn. quyết định tạm thời buông tha , nên ép , làm cho tránh xa, phải là thầy hướng dẫn của sao, vẫn còn nhiều thời gian, còn nhiều cơ hội.

      Đinh Tiêu Tiếu cười với Lưu Tuấn Huy, “Lưu tổng, tôi nhất định cố gắng học hỏi.” Đúng vậy, cơ hội tốt như vậy làm sao lại bỏ qua, xong còn cố ý liếc Bùi Trạch Viễn cái, vừa lúc lơ đãng nâng mắt lên, nhìn thấy mắt tối sầm lại rồi rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

      “À, Tiếu Tiếu, tôi giới thiệu với các bộ phận khác nhé.” Lưu Tuấn Huy dẫn đầu ra cửa, Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười nhàng xoay người chào tạm biệt các đồng nghiệp rồi theo ra ngoài có quay đầu lại.

      Bùi Trạch Viễn chậm rãi ngồi trở lại vị trí, tay bắt đầu đặt ở bàn phím muốn tiếp tục công việc nhưng trong đầu trống trơn, chỉ có hình dáng ngọt ngào ngoan cố xoay quanh muốn rời . Bùi Trạch Viễn hít sâu, mắt khép hờ, cố gắng bình phục kinh ngạc trong lòng, là quá trùng hợp. trùng hợp dọn đến đối diện nhà , trùng hợp trở thành đồng nghiệp của , mọi việc này đều rất đặc biệt, nhưng cũng chỉ có thể dùng chữ trùng hợp để giải thích.

      nhớ Tú Viện tối qua cầu tránh mặt Đinh Tiêu Tiếu, nghĩ đến ngày hôm nay lại đột ngột xuất trước mặt , làm cho có muốn tránh cũng tránh được, chỉ có thể dùng lí trí của chính mình giữ khoảng cách với .

      Hẳn là có việc gì, nếu là đồng nghiệp vậy là quan hệ đồng nghiệp tốt. Việc này thành vấn đề, Bùi Trạch Viễn trong lòng an ủi chậm rãi áp chế lo lắng mới nảy sinh, chỉ cần giữ khoảng cách chắc là cũng gặp rắc rối gì.

      Đinh Tiêu Tiếu mặt làm quen với các đồng nghiệp mới, mặt nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của Bùi Trạch Viễn, trong lòng thầm cười trộm, thực thích thú ánh mắt ngoài ý muốn của . Biết mình xuất làm Bùi Trạch Viễn có chút chưa quen, phải càng kiên nhẫn, trò chơi vừa mới bước vào giai đoạn mở đầu.

      Hai người gặp nhau với tâm khác nhau, nhưng cách nào ngăn cản bọn họ chầm chậm đến gần nhau. Biết đâu, chút tình cảm khác nhau như vậy cũng lặng lẽ phát sinh.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 12: Bạn thân


      Tác giả nhắn lại:

      Doãn Quân Tường rất sủng Tiếu Tiếu, ở trong mắt Điền Mật, hai người bọn họ rất xứng đôi, hẳn là nên sớm cùng chỗ


      Hôm nay Đinh Tiêu Tiếu rất vui vẻ, thấy Bùi Trạch Viễn có diễn cảm ngoài ý muốn làm rất đắc ý. Buổi chiều đến công ty cũ tiếp tục bàn giao công việc bữa cuối, dặn dò nếu còn có việc gì gọi điện thoại liên hệ với . Đinh Tiêu Tiếu cao hứng gọi điện thoại cho Điền Mật, hai ngày nay chưa nhìn thấy A Mật, nhớ…quá, hẹn ấy buổi tối cùng nhau ăn cơm chiều.

      Điền Mật vừa nghe miệng đáp ứng ngay, cũng rất muốn biết hai ngày nay Tiếu Tiếu thế nào?

      Hai người cùng quán ăn Bàng Tử ở ngã tư phố Hoàng Pha. Đinh Tiêu Tiếu bao giờ từ chối đồ ăn ngon, hoàn cảnh quan trọng, chỉ cần đồ ăn ngon, quán ven đường cũng để ý. thích cùng Điền Mật chia đồ ăn ngon.

      Hai người ngồi ở trong quán ăn, xếp xung quanh là những bàn ăn khác, thấy quán ăn hôm nay buôn bán cũng rất khá. May là buổi chiều Đinh Tiêu Tiếu có lại đây đặt chỗ trước, bằng , đến sáu giờ rất đông, nhất định có chỗ ngồi. Thấy đoàn người đợi bàn bên ngoài, Đinh Tiêu Tiếu vui vẻ cười với Điền Mật, “Thấy , mình rất sáng suốt, tới đặt bàn trước, bằng lại phải chờ cả buổi.”

      Điền Mật cười khẽ, nhìn thấy vẫn như cũ, có gì thay đổi, biết gần đây chuyện đó tiến triển thế nào? “Hôm nay cậu có chuyện gì mà vui vẻ như vậy? lại là vì chứ?”

      Đinh Tiêu Tiếu cười ngọt ngào, chớp chớp mắt, giống như đôi trăng lưỡi liềm. “Cũng có gì, chỉ là, hôm nay mình chính thức trở thành đồng của .” Tiếu Tiếu nhớ lại diễn cảm kinh ngạc của , trong lòng lại trận vui vẻ, “Cậu biết , nếu thấy diễn cảm của khi thấy mình mới thấy thích thú.” Điền Mật suy đoán, người đàn ông kia có diễn cảm gì?

      tên là Bùi Trạch Viễn, tên này nghe rất hay.” Đinh Tiêu Tiếu nghĩ đến mặt của , ánh mắt cũng trở nên thâm thúy. Điền Mật nhìn thấy Tiếu Tiếu còn mãi suy nghĩ, trong lòng lại lo lắng có phải Tiếu Tiếu quá mức chú tâm vào… người tên Bùi Trạch Tiễn này hay . Tuy biết Tiếu Tiếu có hứng thú với chuyện gì chú tâm dốc sức làm. Chỉ là, thời gian sau, thường nhiệt tình như vậy, giống như bị hao mòn, khi đó, lại có hứng thú với thứ khác, quên từng chấp nhất như vậy.

      Điền Mật cười khẽ, nhìn thấy ánh mắt Đinh Tiêu Tiếu trầm tư, biết lần này, lại muốn chấp nhất bao lâu?

      bên vừa ăn, Đinh Tiêu Tiếu bên với về việc gặp Bùi Trạch Viễn ở thang máy. Điền Mật nghe được lại để cho Bùi Trạch Viễn tiến vào phòng riêng của , trừng mắt, “ phải cậu để cho đàn ông vào phòng riêng của cậu sao?” Điền Mật còn nhớ Tiếu Tiếu qua như vậy, trừ mình ra và người chồng tương lai duy nhất, ai cũng thể bước vào gian riêng tư của , cho dù là cha mẹ cho tới bây giờ cũng chưa từng vào được nơi đó của . Cho nên, A Mật là người duy nhất có may mắn thưởng thức qua chân dung của Tiếu Tiếu.

      Đinh Tiêu Tiếu nghiêng nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, đúng vậy, hình như là có qua. “Hình như là có,” cũng tự hỏi tại sao mình lại nguyện ý cho vào phòng của mình? “À, tại vì lúc ấy cảm thấy được như vậy thích thú a, ai kêu luôn bày ra bộ mặt ngụy quân tử kia khiến cho người ta muốn nghiến răng nghiến lợi!” Đinh Tiêu Tiếu căm giận tự tìm lý do, đúng, chính là thấy khó chịu như vậy, mới càng muốn chơi , nghĩ đến thế nào, cuối cùng chính mình lại bị tức chết được.

      Điền Mật bán tín bán nghi nhìn chằm chằm Tiếu Tiếu, này hẳn là rất chán ghét người đó, chứ sao thoạt nhìn lại thấy như là có bộ dáng hưởng thụ tra tấn ?

      Đinh Tiêu Tiếu nhìn thấy Điền Mật nhìn chằm chằm chính mình, nhanh chóng làm nũng, “Ai nha, A Mật, tới nữa, nhớ tới liền bực mình. Gần nhất có cái gì vui ? Haiz, biết Tường Tường gần đây làm cái gì? Như thế nào lại gọi điện thoại cho ta a.” sang chuyện khác là sáng suốt nhất, nghĩ tán gẫu cái kia làm phiền lòng, hôm nay cảm thấy vui vẻ thế nào cũng bù lại được buồn bực ngày hôm qua.

      Điền Mật nghe nhắc tới Doãn Quân Tường, trong mắt hơi nghi ngờ, lúc này Tiếu Tiếu nhớ tới ta, mỗi lần nhàm chán liền nhớ tới tìm Doãn Quân Tường, mà Doãn Quân Tường cũng chưa bao giờ làm Tiếu Tiếu thất vọng. Đúng vậy, Doãn Quân Tường còn ước gì Tiếu Tiếu có thể mỗi ngày kề cận .

      Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến! Doãn Quân Tường gọi điện thoại tới, Đinh Tiêu Tiếu nhìn thấy tên của ấy điện thoại di động, nháy mắt với Điền Mật mấy cái, hôm nay buổi tối lo có tiết mục.

      “Alo,” Đinh Tiêu Tiếu dịu dàng – thanh , Tường Tường nhận được điện mà vui vẻ.

      “Tiếu Tiếu, đêm nay ra ngoài chơi ?” Doãn Quân Tường mời, nghĩ Đinh Tiêu Tiếu lần trước chơi cũng được tận hứng lắm.

      Đinh Tiêu Tiếu nhìn Điền Mật, mỉm cười, “Ừ, cũng hơi chán? Buổi tối đâu?”

      “Đêm nay Tô Hà, thế nào?” Doãn Quân Tường đề nghị nhảy, có thể kêu mấy huynh đệ cùng nhau chơi chút.

      Đinh Tiêu Tiếu lại do dự, phải rất muốn , hơn nữa chân vẫn chưa hoàn toàn ổn, thích hợp nhảy. “Sao? Lại là nhảy a, hôm nay muốn , đâu khác được à?”

      “Sao, Đinh Tiêu Tiếu lại hứng thú với khiêu vũ à? Thực ngạc nhiên đó!” Doãn Quân Tường cười khẽ trêu ghẹo , Đinh Tiêu Tiếu rất ít khi đối với khiêu vũ mà thấy hứng thú.

      “Người ta bị thương mà, chân còn đau a! cũng quan tâm gì tới người ta hết!” Đinh Tiêu Tiếu vờ tức giận oán trách.

      “Chân bị thương? Sao lại thế này? Nghiêm trọng ?” Doãn Quân Tường giọng ân cần-xuyên thấu qua ống nghe truyền tới. Mới hai ngày gặp , như thế nào bị thương rồi, biết hôm trước có vui hay ?

      “À, sao, có gì.” Đinh Tiêu Tiếu nghe giọng lo lắng của Doãn Quân Tường, trong lòng cũng vui vẻ hẳn lên, “Nhìn quan tâm đến người ta như vậy, thôi tha thứ cho đấy, có điều, đêm nay đưa bọn em chơi cái gì đó vui nha.” Đinh Tiêu Tiếu nháy mắt cười trộm với Điền Mật, đàn ông rất dễ dỗ ngọt.

      Điền Mật vẫn nghe làm nũng cùng Doãn Quân Tường, thản nhiên ngồi ở bên cạnh cười, được lời nào.

      “Ừ, muốn khiêu vũ, chúng ta xướng K cũng được lắm. Mễ Nhạc Tinh được ?” Doãn Quân Tường biết Tiếu Tiếu cũng thích ca hát.

      “Được đó,” Đinh Tiêu Tiếu hưng phấn gật đầu, à phải, cũng lâu ca, bịt di động, dùng khẩu ngữ với Điền Mật ca, thấy Điền Mật gật đầu, mới với Doãn Quân Tường, “Vậy amh nhanh đặt phòng , bằng , chậm còn phòng.”

      thành vấn đề.” Loại vấn đề này làm khó được Doãn Quân Tường, “Em ăn chưa? Lại chỗ này cùng ăn !”

      cần, em ăn cùng Điền mật. Buổi tối hai người bọn em cùng .” Đinh Tiêu Tiếu nhìn Điền Mật, cố ý hạ giọng với Doãn Quân Tường, “ biết nên làm gì chứ.”

      Doãn Quân Tường nghe Đinh Tiêu Tiếu cố ý như vậy, liền hiểu ra, khẳng định lại kêu gọi mấy tên dễ nhìn tới. Tiếu Tiếu chính là như vậy, mỗi lần chơi, nhất định quên cái kia mật ngọt. “ sắp xếp.”

      Đinh Tiêu Tiếu vui vẻ cười rộ lên, “Tường Tường luôn thông minh, em thích!”

      Doãn Quân Tường ở bên kia nghe được lời vui vẻ của , nhịn được bị cuốn theo , cố ý khiêu khích lại, “Thích, vậy tỏ thành ý chút .”

      Đinh Tiêu Tiếu cười càng vui vẻ, “Muốn tỏ thành ý thế nào? Chẳng lẽ muốn em lấy thân báo đáp sao?”

      “Nếu em nguyện ý, đương nhiên là cầu còn được a!” Doãn Quân Tường cũng khách khí. vẫn luôn tôn trọng Đinh Tiêu Tiếu, tuy rằng rất mê người, nhưng cũng tùy tiện để đàn ông ôm ấp.

      hiểu tốt.” Đinh Tiêu Tiếu nhàng cười, “Trừ phi có khả năng giúp đỡ A Mật tìm tấm chồng tốt, chừng em cân nhắc chút.” Vui vẻ cười ngoắt nghẻo mắt nhìn Điền Mật, thấy Điền Mật nghe được lời của , nghệch ra chút rồi vỗ tay trách cứ, trách lại linh tinh.

      Doãn Quân Tường cũng thấp giọng cười khẽ, “Chẳng lẽ ấy kết hôn em chuyện đương sao?” Hai người này thân thiết với nhau đến như vậy .

      “Chỉ là, em tin tưởng A Mật nhất định kết hôn trước em.” Đinh Tiêu Tiếu rất tin tưởng, A Mật là tốt như vậy, khẳng định kết hôn trước , tại hoàn toàn nghĩ bị người khác quản, làm sao suy nghĩ chuyện kết hôn. Mà Điền Mật khác, từ phòng khách cho đến phòng bếp, đều giỏi, phụ nữ như vậy người đàn ông nào muốn có, chỉ cần A Mật cự người ngàn dậm, sớm xe tải sứ giả hộ hoa.

      Điền Mật rốt cục chịu nổi mở miệng, “Tiếu Tiếu!” Tuy biết với Doãn Quân Tường cái gì, nhưng mà có tên mình bị nhắc tới, trong lòng có chút khác thường, cùng Doãn Quân Tường có cái gì tốt làm cho .

      Đinh Tiêu Tiếu thấy Điền Mật mặt sa sầm, nhanh chóng ngừng lại, thêm gì nữa, A Mật khẳng định giận. “Được rồi, nữa, bọn em ăn xong gọi điện thoại cho .” Vội vàng cúp điện thoại.

      Thấy ánh mắt Điền Mật hơi tức giận, Đinh Tiêu Tiếu vội vàng cười dỗ ngọt , “A Mật đừng nóng giận, đều do Tường Tường đáng ghét. lại có thể ghen với hai người chúng ta, à, hai người chúng ta thân thiết quá.”

      còn ghen cái gì? Bên cạnh cậu có người đàn ông nào có thể giống cho cậu niềm vui như vậy?” Điền Mật giọng oán trách, hiểu người đàn ông này ra sao cả, nếu muốn quấn chặt Tiếu Tiếu, tích cực chút , mình có thể gây ngại gì cho .

      Đinh Tiêu Tiếu thấy A Mật thấy khó chịu Tường Tường, vỗ vai A Mật. “Được rồi, được rồi, đừng nóng giận. Chúng ta rất thân thiết đến độ làm cho đàn ông đều đố kỵ. Bởi vì mình nhất đúng là A Mật!” Dỗ ngọt Điền Mật, cho ấy đừng tức giận.

      Điền Mật nghe miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, rốt cục cười khẽ ra tiếng, này a, mở miệng là ngọt đến làm người ta chịu nổi. Cơ mà, lại thích, bởi vì cũng nhất là Tiếu Tiếu.

      Các nhất định vì đàn ông mà trở mặt, nhất định .
      Phương Lăng thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 13: Hát Karaoke


      Tác giả nhắn lại:

      Thấy người đẹp, đàn ông kháng cự được quyến rũ.


      Mễ Nhạc Tinh là nơi xa hoa nhất, và cũng là nơi có KTV (*Video ca nhạc karaoke) có hiệu ứng thanh tuyệt vời nhất trong thành phố, mỗi tối đều đông như trẩy hội, việc kinh doanh cực kỳ tốt. Khi Đinh Tiêu Tiếu ôm Điền Mật vào đại sảnh của Mễ Nhạc Tinh bên trong có rất nhiều người, đều là chờ thuê phòng hát karaoke. Hai thẳng vào thang máy, Doãn Quân Tường đặt phòng trước nên hai trực tiếp lên phòng luôn.

      Khi hai đẩy cửa vào Doãn Quân Tường và hai người đàn ông xa lạ ngồi sẵn bên trong phòng chuyện phiếm. Doãn Quân Tường vừa thấy hai vào vội vàng đứng dậy tiếp đón. Lại là ôm chầm Tiêu Tiếu từ trong tay Điền Mật dẫn , ước muốn sở hữu mãnh liệt biểu ra ngoài, Điền Mật nhàng cười, cũng cùng tranh giành có cần phải khẩn trương như vậy ?

      Doãn Quân Tường ôm Đinh Tiêu Tiếu ngồi vào ghế sô pha, sau đó cẩn thận xem xét chân của , giọng trầm thấp , “Chân hết chưa? Còn đau ?” thầm để lộ quan tâm. Đinh Tiêu Tiếu trách cứ trừng mắt nhìn , lại dám ngó lơ chị em tốt của nàng, “A Mật, đến đây ngồi.” Điền Mật cũng gì, chậm rãi đến ngồi phía bên kia của .

      Doãn Quân Tường nhìn lướt qua Điền Mật, ôi, chỉ cần có này ở bên cạnh trong lòng Đinh Tiêu Tiếu chỉ nghĩ đến ấy, ngay cả mình cũng bị bỏ qua bên.

      Doãn Quân Tường vẫn có vẻ quan tâm đến chân Đinh Tiêu Tiếu, vừa rồi xem tướng của dường như đến nỗi nghiêm trọng lắm.

      “À, tốt rồi, chỉ là nếu cố gắng dùng sức vẫn còn đau cho nên mới dám khiêu vũ.” Đinh Tiêu Tiếu cười khẽ, Doãn Quân Tường từ khi nào trở nên giống bảo mẫu thế.

      Doãn Quân Tường cũng để ý đến vẻ giễu cợt trong mắt , chỉ chăm chú nhìn vào mặt , vẫn xinh đẹp như thế.

      “Tường Tường, đây là bảo bối xinh đẹp của cậu à?” Người đàn ông bên cạnh lên tiếng. Đinh Tiêu Tiếu ngẩng đầu lên mới chú ý đến hai người đàn ông ngồi bên cạnh Doãn Quân Tường. Ôi, đều rất đẹp trai! Đinh Tiêu Tiếu rất hứng thú quan sát hai người bọn họ. Hai người này trước đây chưa gặp qua, tướng mạo phong độ, cùng Tường Tường có vẻ giống nhau. người để tóc dài, trán tóc lòa xòa hé lộ khuôn mặt tuấn tú có vẻ nhã nhặn, người nét mặt cứng hơn chút, đường cong của khuôn mặt ràng nên nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng lại có vẻ kiên quyết.

      Doãn Quân Tường khẽ cắn vành tai nàng, Đinh Tiêu Tiếu khẽ kêu tiếng, trừng mắt nhìn , Doãn Quân Tường nhìn nàng, trong mắt tuy cười nhưng lại chứa chút uy hiếp, “Đừng nhìn chằm chằm đàn ông khác như vậy.”

      Đinh Tiêu Tiếu vừa nghe nhịn được cười rộ lên, đây là bạn của a, nếu có nhìn cũng chỉ thêm hai con mắt, lại để ý, hừ ngang ngược!

      Doãn Quân Tường thấy nàng nở nụ cười mới xoay mặt sang bạn mình giới thiệu, “Đây là bảo bối xinh đẹp của mình, Đinh Tiêu Tiếu.” Sau đó lại chuyển sang Tiêu Tiếu giới thiệu, “Đây là bạn thân của , Phùng Lượng và Lưu Khê.” Phùng Lượng là người nét mặt cứng rắn, Lưu Khê là người tóc dài.

      Hai người cười khẽ đánh giá Đinh Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu cũng chịu thua nhìn lại bọn họ. Nhìn đàn ông đẹp trai chính là nhìn cảnh đẹp a, Doãn Quân Tường ghé vào nàng , “Đây là giới thiệu cho Điền Mật của em, em cũng đừng nghĩ cách.” xong còn nở nụ cười gian xảo.

      Quả nhiên, Đinh Tiêu Tiếu vừa nghe là tìm cho Điền Mật lập tức thu hồi ánh mắt, quay đầu sang kéo Điền Mật giới thiệu với bọn họ, “Đây là bạn thân của em, tuyệt đối là phụ nữ vợ hiền mẹ tốt, Điền Mật.” Điền Mật vừa nghe Tiêu Tiếu dám giới thiệu mình như vậy liền thấy giống như trời sập xuống, nàng làm cái gì vậy? Giúp làm quen lại còn vợ hiền mẹ tốt. Vẻ mặt thản nhiên chút thay đổi nhìn về phía hai người bọn họ gật gật đầu, tuy nhiên có ý gì.

      Đinh Tiêu Tiếu dán lại gần kề vào tai Điền Mật , “A Mật, cậu thích người nào? Mình cảm thấy Phùng Lượng kia rất được.” Xem ra Đinh Tiêu Tiếu so với Điền Mật lại càng nhiệt tình hơn.

      Điền Mật mặc kệ nàng, từ trong túi xách lấy gói Sobranie ra rút điếu lấy bật lửa ra đốt thuốc, vợ hiền mẹ tốt, có tâm nguyện vĩ đại như vậy, có người vợ hiền mẹ tốt nào mà lại hút thuốc tự nhiên như vậy ? Đáng tiếc, chiếc bật lửa này dường như có đá đánh lửa, như thế nào lại bật được. Đột nhiên ánh lửa đưa tới trước mặt , nâng mắt lên, Phùng Lượng cầm cái bật lửa, đưa tới trước mặt . Điền Mật do dự chút, nhưng vẫn cầm điếu thuốc kê sát vào châm, hút hơi. Điền Mật nhìn Phùng Lượng nhàng , “Cám ơn.”

      Phùng Lượng cũng lên tiếng, đem bật lửa để lại bàn trà, ngồi trở lại ghế sô pha. Đinh Tiêu Tiếu bên cạnh nhìn Phùng Lượng đốt thuốc cho Điền Mật, cùng lúc nhìn thoáng qua Doãn Quân Tường, trong lòng cười thầm, thấy có vẻ như Phùng Lượng thích Điền Mật. Quả nhiên, nàng cảm thấy Phùng Lượng và Điền Mật xứng đôi.

      Doãn Quân Tường thấy Đinh Tiêu Tiếu cười quỷ quái như vậy liền biết suy nghĩ cái gì. bèn kêu lên mọi người mau chọn bài để hát. Đêm nay phải ca hát vui vẻ, còn cố ý hôm nay cho mọi người được thưởng thức ca thần xuống núi.

      Đinh Tiêu Tiếu vừa nghe có ca hát liền hưng phấn nhanh chóng chạy đến kéo Điền Mật ra ngồi trước màn hình chọn bài.

      hay, mọi người đều thích ca hát. Đừng thấy Điền Mật bình thường ít , đặc biệt vẻ ngoài rất lãnh đạm nhưng và Tiêu Tiếu đều thực thích ca hát, nhất là những bài hát tình cảm lại càng có vẻ nhập tâm hơn.

      Điền Mật đặc biệt thích hát những bài của Vương Phi, hầu như tất cả những bài của Vương Phi đều hát hơn nữa hát rất giống. Cách luyến láy của Vương Phi đều học được và thực hành rất giống. Vẻ lạnh nhạt mặt hòa quyện cùng thanh trầm bổng càng làm nên vẻ thần bí khiến cho người khác khỏi tò mò muốn tìm hiểu nội tâm của .

      Đinh Tiêu Tiếu lại nhất định thích bài hát của ai, chỉ cần dễ nghe, biết hát là nàng thích. Ví dụ như Tôn Yến Tư, Lương Tĩnh Như,.. à còn có Hàn Bội Ny đều thích. thích những bài hát vui chút, cảm giác khi hát những bài tình ca bi thương làm tâm trạng xuống thấp, thầm muốn làm cho mình vui vẻ lên.

      Ba người nam chọn bài nhiều lắm, chủ yếu là để cho các hát ngồi bên cạnh thưởng thức. Doãn Quân Tường thể tưởng được Điền Mật khi ca hát hoàn toàn như là biến đổi thành người khác. Bình thường thoạt nhìn lạnh lùng, khi hát lên những bài ca trữ tình của Vương Phi lại toát ra vẻ bi thương đậm chất phụ nữ. Nhìn Phùng Lượng lẳng lặng hút thuốc, thưởng thức Điền Mật hát, trong lòng cười khẽ, đúng như Tiêu Tiếu , Phùng Lượng thực là để ý Điền Mật. Như vậy tốt, an bài cho Điền Mật xong, Tiêu Tiếu cần mỗi ngày lo lắng cho ấy, có thể toàn tâm toàn ý với mình.

      Đinh Tiêu Tiếu vui vẻ hát đến mệt mỏi, ngã vào ghế sô pha, hưng phấn la hét bảo mọi người ca hát có ý nghĩa, thúc giục mọi người chọn bài. Doãn Quân Tường liền ưu tiên chọn bài hát cho , bài hát của Trần Tiểu Xuân “Xem như em lợi hại”, mặt hát, mặt khoa tay múa chân còn sửa lời bài hát trách cứ Đinh Tiêu Tiếu đối với nhẫn tâm, lâu như vậy mới để ý đến .

      Đinh Tiêu Tiếu bị đùa đến ngã vào lòng Điền Mật thoải mái cười to, Doãn Quân Tường là rất đẹp trai. Điền Mật ôm Đinh Tiêu Tiếu nhìn Doãn Quân Tường ở bên kia suy bụng mình thành bài hát, cũng nhịn được cười khẽ, ánh mắt cũng quên chuyển nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của Doãn Quân Tường.

      Phùng Lượng và Lưu Khê thấy Doãn Quân Tường lại dám sửa đổi bộ dạng đẹp trai bình thường của mình để trêu chọc cho hai người đẹp vui vẻ như vậy đều nhịn được sốt ruột muốn thử. Phùng Lượng quen thuộc các bài hát của Trương Học Hữu, chọn bài “Ba ngày hai đêm”, hoàn toàn làm mọi người chấn động, câu cuối cùng hát cao biễu diễn cho mọi người xem thế là đủ rồi. Trong lúc hát còn cố ý nhìn về phía Điền Mật, Điền Mật cũng thấy ánh mắt của , mỉm cười gật đầu, cùng mọi người vỗ tay ra ý rất thích thú. Phùng Lượng thấy người đẹp cũng có vẻ khen ngợi mình, mặt cũng lên ý cười thản nhiên.

      Lưu Khê chọn bài hát của Vương Lực Hoành, cách hát có vẻ lười nhác nhưng có phong cách riêng, cũng rất dễ nghe.

      Mọi người đều vui vẻ, bài rồi lại bài, khí trong phòng rất tuyệt. Mọi người tận tình thông qua lời ca tiếng hát thể vui vẻ.

      Chuông di động của Doãn Quân Tường vang lên, nhàng chạm vào mặt Đinh Tiêu Tiếu, tiếng muốn ra ngoài nghe điện thoại, Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười gật đầu nhình cầm di động ra cửa.

      Phùng Lượng thừa dịp chọn bài hát khi trở về lại đến ngồi bên cạnh Điền Mật, rót đầy trà cho Điền Mật và Tiêu Tiếu, sau đó cầm chai bia bàn hỏi Điền Mật có muốn uống hay . Điền Mật gật đầu có thể. Phùng Lượng lấy đồ khui nắp chai đưa cho Điền Mật, đưa cho Đinh Tiêu Tiếu chai, cuối cùng mới đưa cho Lưu Khê và Doãn Quân Tường, chính mình cũng cầm lấy chai khẽ đưa lên ý bảo cùng Điền Mật chạm cái. Điền Mật cười khẽ, cầm lấy chai bia cùng khẽ chạm cái, hai người cùng uống ngụm. Phùng Lượng lúc này mới lên tiếng, “Điền Mật, là mật ngọt ngào?” Ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh nhạt của Điền Mật.

      Điền Mật buông chai bia, giọng giải thích, “ nhất định là mật ngọt ngào, chữ mật có nhiều từ cùng .”

      Đinh Tiêu Tiếu nhìn hai người bọn họ cảm thấy thực vui vẻ, Điền Mật cuối cùng cũng còn vẻ lãnh đạm thường ngày, chừng lần này Phùng Lượng có thể lọt vào mắt A Mật. vui vẻ cầm lấy micro tiếp tục hát bài mình chọn.

      Chỉ trong chốc lát, Doãn Quân Tường nghe xong điện thoại vào. Khi đến ngồi cạnh Đinh Tiêu Tiếu thấy nàng vui vẻ hát bài “Hãy xem bảy mươi hai phép biến hóa của em” của Thái Y Lâm, biểu tự tin làm cho mọi người thích. cầm lấy chai bia cùng Lưu Khê cụng chai.

      Đinh Tiêu Tiếu hát xong, vui vẻ đến máy tính tiếp tục chọn bài, Phùng Lượng vẫn còn trò chuyện với Điền Mật.

      Đột nhiên cửa bị đẩy ra, xa lạ tiến vào, nhìn xung quanh chút, ánh mắt dừng lại ở người Doãn Quân Tường hồi sau đó lại lui ra. Mọi người nhất thời có phản ứng kịp, nhìn nhau, Đinh Tiêu Tiếu lên tiếng hỏi, “ này là ai? Có quen ?” Mọi người đều lắc đầu tỏ vẻ biết, có thể là nhầm phòng.

      Đinh Tiêu Tiếu từ chối cho ý kiến, tiếp tục chọn bài.

      Nhưng chỉ chốc lát cửa lại bị đẩy ra, tóc ngắn vừa rồi cầm ly rượu vào. thẳng đến bên cạnh Doãn Quân Tường ngồi xuống hò hét, “Nào, chúng ta cùng uống ly. Lần trước còn chưa uống .” xong liền cầm ly rượu cụng ly với Doãn Quân Tường, mọi người đều bị việc thình lình ngoài ý muốn làm giật mình, mọi ánh mắt đều tập trung người Doãn Quân Tường. Mà Doãn Quân Tường cũng có vẻ mặt mờ mịt, hiểu được chuyện gì xảy ra, biết này a.

      Rất nhanh, lại có tóc dài vào. Vừa vào liền đến chỗ tóc ngắn lôi kéo ra ngoài, còn liên tục tỏ vẻ ngượng ngùng với mọi người, này uống quá say rồi. Nhưng tóc ngắn lại nhất quyết chịu . Kêu là quen biết với Doãn Quân Tường, “ xem có phải chúng ta quen nhau đúng ?” còn quay sang hỏi Doãn Quân Tường, Doãn Quân Tường nhún vai tỏ vẻ khong ấn tượng.

      tóc dài có vẻ hiểu chuyện càng cố gắng lôi kéo tóc ngắn ra ngoài nhưng lại càng chịu , kiên quyết là quen biết Doãn Quân Tường, còn hứa uống rượu với , nhất định phải cùng làm ly.

      Doãn Quân Tường biết làm sao nhìn về phía Đinh Tiêu Tiếu cầu cứu. Đinh Tiêu Tiếu cảm giác có việc gì, lại còn có chủ yếu đến đây uống rượu cùng Doãn Quân Tường. Nàng cười khẽ tỏ thái độ gì, đây là phiền phức của nên để tự xử lý. Doãn Quân Tường nhìn thấy Đinh Tiêu Tiếu có phản ứng, do dự hồi cầm lấy chai bia cùng tóc ngắn cụng ly, hung hăng uống hết nửa chai, ánh mắt nhìn kia mà vẫn chăm chú vào khuôn mặt Đinh Tiêu Tiếu, đàn ông cần phải rộng lượng chút.

      tóc ngắn thấy Doãn Quân Tường sảng khoái như vậy cũng vui vẻ uống hơi cạn sạch ly, uống xong còn vui vẻ cười rộ lên cùng bạn đắc ý khoe, “Thấy , mình là bọn mình quen biết mà.”

      tóc dài thấy bạn mình thỏa mãn cầu, liền chạy đến bên tóc ngắn, bên với bạn, “Được rồi, được rồi, quen biết là được rồi. thôi, đừng phá rối người khác.” Nhưng tóc ngắn lại dường như chưa hết hứng thú, chịu , còn làm nũng đối với Doãn Quân Tường, “Mình đâu có quấy rầy, chẳng qua là tìm người uống chén rượu, phải ?” Doãn Quân Tường cười khẽ, gì.

      tóc dài vẫn kiên quyết lôi tóc ngắn , nếu biết ấy còn phát cơn điên gì khi say. tóc ngắn vô cùng tình nguyện bị bạn lôi , vừa ra đến cửa còn quay lại Doãn Quân Tường nháy mắt cái, “Lần sau chúng ta lại cùng uống.”

      Cửa khép lại, các rốt cục hết.

      Mọi người hề hé răng, trong phòng lặng im. Cuối cùng, vẫn là Đinh Tiêu Tiếu đầu tiên cười khẽ lên tiếng, “Tường Tường, sức hấp dẫn của ghê gớm , xem làm cho các nhớ mãi quên!” xong dựa vào người Điền Mật cười trêu tức .

      Phùng Lượng và Lưu Khê thấy Doãn Quân Tường dám trước mặt Đinh Tiêu Tiếu bị khác mời rượu cũng giễu cợt , “Tường Tường, cậu như vậy đúng nha, dám để cho con tìm đến nơi.” Ánh mắt còn liếc về phía Đinh Tiêu Tiếu, xem lần này giải thích thế nào với Đinh Tiêu Tiếu.

      Điền Mật hề hé răng, lạnh lùng nhìn về phía màn hình. màn hình phát bài “Hại em bị thương tổn” của Vương Dong, có tiếng hát chỉ có bối cảnh của bài hát diễn ra, phụ đề màn hình ghi ràng, “ hại em bị thương tổn…, hại em bị thương tổn.. [em làm được]”. Đàn ông nào cũng đều như thế, ngoài miệng luôn tuyên bố thích mình, nhưng cùng lúc đó lại vẫn cùng người con khác trong sáng.

      Doãn Quân Tường cười khẽ, lại uống ngụm rượu, qua ngồi bên cạnh Đinh Tiêu Tiếu. ôm lấy Đinh Tiêu Tiếu, tay cẩn thận chạm phải Điền Mật, Doãn Quân Tường ngại ngùng nhìn thoáng qua Điền Mật lại ngoài ý muốn thấy chán ghét trong mắt trong lòng khỏi cảm thấy buồn cười. này nhất định là bất bình giùm Tiêu Tiếu, cảm thấy mình thực có lỗi với Tiêu Tiếu, muốn có ý kiến, chỉ quan tâm đến cảm nhận của Tiêu Tiếu mà thôi.

      Doãn Quân Tường vô tội nhìn về phía Đinh Tiêu Tiếu, muốn tìm trong mắt nàng biểu phần nộ và ghen tuông, nhưng điều làm cho thất vọng là trong mắt này ngoài vẻ trêu chọc có vẻ gì là thoải mái.

      biết ấy.” Doãn Quân Tường vẫn cảm thấy là nên ràng, bất kể nàng có tin hay .

      “A, bây giờ quen biết rồi.” Đinh Tiêu Tiếu cười híp mắt, tay cũng khẽ vuốt lên mặt Doãn Quân Tường, “Đẹp trai như vậy, con đều thích.” hiểu được, là người tự do, bình thường cũng như , muốn bị người khác quản thúc cho nên tại cũng muốn hạn chế người khác.

      Doãn Quân Tường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của , trong mắt dần có vẻ tức giận, này cứ như vậy cần mình? cũng quá rộng rãi chưa bao giờ thắc mắc việc ôm người con khác, cũng giận hờn chăm chút cho . Đôi khi trong lòng thực hoài nghi, luôn miệng chính là bạn của có phải là tự mình áp đặt hay .

      Doãn Quân Tường ôm sát vào người, đột nhiên nặng nề hôn lấy , cuồng nhiệt thế, sâu thế như muốn đem nuốt vào bụng. thích thái độ sao cả của , muốn có thể giống như những người con khác thích làm nũng, gần gũi , đòi hỏi , chỉ muốn để ý đến mình.

      Phùng Lượng và Lưu Khê nhìn Doãn Quân Tường tức giận đều cười khẽ. Bản thân và người con khác mờ ám ràng còn nghi ngờ Đinh Tiêu Tiếu cần .

      Điền Mật hề nhìn bọn họ, tự lấy thuốc ra, đốt lên, khuôn mặt lạnh lùng mang theo chút khói thuốc, có vẻ đẹp lạnh. Phùng Lượng nhìn thấy khỏi có chút mê muội.

      Doãn Quân Tường hôn hồi lâu mới buông Đinh Tiêu Tiếu ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ lên vì thiếu khí của . Đinh Tiêu Tiếu vất vả mới có thể thở được, thở gấp từng hơi từng hơi , nhìn vẻ mặt của Doãn Quân Tường lại khỏi cười khẽ, “Để làm chi, kia rồi luyến tiếc à?”

      Doãn Quân Tường thèm để ý đến , chỉ ôm chặt lấy , nhìn chăm chú lên hình ảnh màn hình, người hờn dỗi ở kia. là hết cách với , rốt cục phải làm như thế nào mới có thể giữ chặt lấy . Vì sao luôn có vẻ có cũng được mà có cũng sao, lòng làm cho luôn có cảm giác chợt xa chợt gần thể nắm giữ.

      Chỉ chốc lát, có người nhàng gõ cửa. Mọi người nhìn về phía cửa có chút bực mình, xuất nữa chứ.

      Quả nhiên lại là , nhưng phải là tóc ngắn kia mà là tóc dài mới vừa rồi. vừa vào ngượng ngùng nhìn bọn họ, về phía Doãn Quân Tường, Doãn Quân Tường cảnh giác trừng mắt nhìn . đứng trước mặt Doãn Quân Tường lộ vẻ xin lỗi giải thích, “ ngại, vừa rồi bạn của tôi uống say. Nhận lầm người, ấy cương quyết người bạn của chúng tôi. ngại, quấy rầy các bạn, hy vọng các bạn phiền. Tôi thay ấy tiếng xin lỗi.”

      Doãn Quân Tường rốt cục thở ra hơi, liếc mắt cái về Đinh Tiêu Tiếu như , ‘Thấy chưa, dối.” Sau đó Doãn Quân Tường thoải mái cười, “ có gì, bạn có việc gì chứ?”

      ấy sao, là rất ngại. Hy vọng bạn đừng hiểu lầm.” tóc dài nhìn Đinh Tiêu Tiếu lại càng thêm ngại ngùng.

      Đinh Tiêu Tiếu khẽ lắc đầu, đâu có việc gì? Doãn Quân Tường được hoan nghênh như vậy, cũng hiểu được.

      tóc dài hướng về phía những người khác gật đầu, xoay người khỏi.

      Doãn Quân Tường khẽ vuốt mặt Đinh Tiêu Tiếu, thầm oán trách , “Thấy chưa, biết, em tin.”

      “Em tin, nhưng cơ hội tốt như vậy nắm bắt phải lãng phí sao.” Đinh Tiêu Tiếu nhìn thấy mặt càng cảm thấy có hứng thú, hay lắm, lại chọc chừng phát điên lên. Đinh Tiêu Tiếu quan sang nhìn Điền Mật, “A Mật, chúng mình tiếp tục hát, mình muốn hát bài ‘Vì sao quay lưng khi em người khác?’” xong còn cố ý nhìn về Doãn Quân Tường nháy mắt mấy cái. Phùng Lượng và Lưu Khê vừa nghe đều cười ha hả, việc này xem Tường Tường biểu thế nào.

      Doãn Quân Tường đoạt lấy micro , “Chúng ta cùng nhau hát.” Đinh Tiêu Tiếu vui vẻ cười to, trêu cảm giác hứng thú.

      Mọi người rốt cục lại vui vẻ tiếp tục hát, đoạn nhạc đệm vừa rồi hề ảnh hưởng đến họ. Điền Mật cũng bị Đinh Tiêu Tiếu lôi kéo hát rất nhiều, chỉ là đốt thuốc hết điếu này đến điếu khác. Nam nữ tuổi trẻ có rất nhiều cơ hội gặp gỡ nhau, chỉ xem bạn nắm bắt như thế nào.
      Phương Lăng thích bài này.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 14: Học tập


      Tác giả nhắn lại

      Đinh Tiêu Tiếu từ từ vào thế giới của .


      tuần mới bắt đầu, Đinh Tiêu Tiếu theo thói quen hẹn giờ điện thoại di động đặt giờ báo thức 7 h, cần Điền Mật mỗi ngày gọi rời giường.

      Hôm nay, chính thức đến Phong Hành làm. Nhìn mình trong gương chậm rãi nở nụ cười, Bùi Trạch Viễn, chúng ta nhất định ở chung tốt, a, trong lòng cảm thấy thực hài lòng đến mức cười rộ lên. Ta muốn xem bình thường có phải luôn luôn là người có đến gợn sóng sợ hãi .

      Hôm nay cố ý mặc chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, có tay và váy ngắn đầu gối 7 phân, trông thực nhã nhặn. mong muốn chính là điều này, làm cho ta có cảm giác thực thường, nếu cảnh giác.

      Nghe được tiếng đóng cửa phía đối diện, Đinh Tiêu Tiếu cũng mang túi ra cửa. Thấy thang máy xuống dưới, hề nóng nảy, dự định muốn ngồi cùng chiếc xe, về sau thời gian vẫn còn dài.

      Đinh Tiêu Tiếu theo phía sau cùng ra sân, tuyệt đối hề phát ra . Đinh Tiêu Tiếu đến cửa hàng ăn sáng, ăn xong ra, bắt taxi trực tiếp đến công ty. Ngày hôm nay cần sớm chút, muốn có người khác ra vào.

      Đinh Tiêu Tiếu vào Phong Hành, thực rất sớm, mới tám giờ. Trước mắt chỉ có mấy cùng với vài nhân viên tiêu thụ, phía trước sân khấu là tiểu thư Khiếu Tiểu Lục, là tiểu muội muội rất đáng , Tiểu Lục vừa nhìn thấy , mỉm cười , “Đinh tiểu thư, bàn làm việc của đều chuẩn bị tốt rồi, tôi đưa .” Đinh Tiêu Tiếu hướng cười cười, tiểu muội muội này thích, rất khả ái thân thiết.

      Tiểu Lục đưa lên bộ phận kỹ thuật ở tầng hai, vị trí của cũng được sắp xếp ở bên trong, đằng sau chỗ của Bùi Trạch Viễn. Máy tính mới tinh, bàn sạch , Lưu Tuấn Huy quả là chuẩn bị tồi. Tiểu Lục giọng hỏi, “Đinh tiểu thư, xem xem còn cần cái gì , với tôi, lúc nữa bộ phận hành chính đến, tôi đưa lĩnh đồ dùng làm việc.” Đinh Tiêu Tiếu cười gật đầu, nhìn về phía Tiểu Lục, “Tiểu Lục, đừng gọi tôi là Đinh tiểu thư, gọi tôi là Tiểu Tiếu .” Tiểu Lục ngại ngùng cười, “Có thể chứ?’ thấy Lưu tổng đối với vị Đinh tiểu thư này khách khí như vậy, cho nên cũng khách khí theo. Nhìn Đinh Tiêu Tiếu mỉm cười gật đầu, mới hài lòng , “Được, về sau tôi gọi là Tiểu Tiếu nha.” Đinh Tiêu Tiếu cười thỏa mãn gật đầu.

      Tiểu Lục cũng hài lòng , “Tiểu Tiếu, nếu có cần cái gì, trực tiếp với tôi, tôi đến giúp .” rất thích vị mỹ nữ này, người đẹp lại khiêm nhường, giống ban đầu tưởng là người khó tiếp cận. “Được,” Đinh Tiêu Tiếu đáp lời, để Tiểu Lục đưa .

      Chậm rãi, đồng nghiệp lục đục tới. Tám giờ mười lăm phút, Bùi Trạch Viễn đúng giờ bước vào phòng làm việc, Đinh Tiêu Tiếu nâng mắt lên thấy , cũng thấy , mặt hơi mỉm cười, hướng gật đầu, có lên tiếng, ngồi vào vị trí của mình.

      Đinh Tiêu Tiếu nhìn khuôn mặt tươi cười ôn hòa của ta, đột nhiên có chút hiếu kỳ, có phải là đối với mọi người đều là bình thản như thế? Đôi mắt luôn hơi cười, làm cho người ta vừa nhìn thấy nghĩ rất thoải mái, nhịn được thiện cảm tăng lên, người đàn ông tao nhã như vậy là rất có hứng thú.

      Đinh Tiêu Tiếu lấy lại tâm tình, trong lòng cười khẽ, từ từ đến, có rất nhiều thời gian có thể hiểu ta. Chỉ có càng hiểu , mới có thể biết được nên dùng chiêu gì, khiến ta đầu hàng. Trong lòng, ý tưởng dần dần ràng, khỏi thầm vui mừng, khi còn trong tình trạng chưa biết mà phòng bị, bí mật khai triển kế hoạch, làm sao mà thoát được đây.

      Ngày đầu tiên, Đinh Tiêu Tiếu biết nên làm gì? Tuy ra Lưu Tuấn Huy có đến xem , để trước tiên theo học, làm quen ít tư liệu khách hàng cùng với các dự án thành công của công ty.

      Thời gian quá mức dư dả, càng thuận tiện cho Đinh Tiêu Tiếu ngây người. Ánh mắt của bất tri bất giác dừng lại sau đầu , thấy biểu chăm chú của , trong lòng có chút ước ao, cảm giác thấy toàn tâm tập trung như vậy ra cũng rất tuyệt, cảm giác có thành tựu rất lớn. vẫn chăm chú gõ bàn phím, dùng ký hiệu viết đoạn chương trình. Nhìn thao tác thành thạo của , hoàn toàn có xem bất cứ tư liệu nào, màn hình nhanh chóng ra các ký tự phức tạp, tất cả Tiểu Tiếu đều xem hiểu.

      Đinh Tiêu Tiếu buồn chán trở mình bắt tay vào làm tư liệu công ty, chẳng biết từ lúc nào bên cạnh có người đứng đó. ngẩng đầu, người này hẳn là tên Khiếu Cao Quân , cũng là người phụ trách chương trình của mình. nhíu mày, nhìn ta.

      Cao Quân cười khẽ, “Có phải là thấy buồn chán đúng ?” Đinh Tiêu Tiếu gật đầu, quả thực là có chút buồn chán. Cao Quân cười càng rạng rỡ hơn, “ tay hợp đồng, muốn thiết kế LOGO cho công ty, em có hứng thú muốn thử ?’

      Con mắt Đinh Tiêu Tiếu sáng lên, có việc làm là được à. Thế nhưng, lòng có chút do dự, biết mình có làm được hay . “Được, em biết có được , em thử xem sao.” Lần đầu tiên, Đinh Tiêu Tiếu có chút tự tin, dù sao đây cũng là lĩnh vực xa lạ, mặc dù có học qua, nhưng cũng là rất lâu rồi dùng đến.

      sao cả, có thể dạy em.” Cao Quân mỉm cười, cổ vũ . “Chỉ là hình ảnh tĩnh thôi, phức tạp đâu.”

      Đinh Tiêu Tiếu nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Cao Quân, trong lòng tỉnh ngộ, đúng vậy, người đàn ông này phải thực cần hỗ trợ, chỉ là muốn mượn cơ hội này, có thể gần gũi với . cười lạnh, lúc đàn ông đối với phụ nữ nhiệt tình nhất, cũng là lúc ý đồ của bọn họ ràng nhất.

      Đinh Tiêu Tiếu nghiêng người qua Cao Quân, liếc mắt về phía Bùi Trạch Viễn, vẫn như cũ, chăm chú gõ bàn phím, chút dừng lại, dường như hoàn toàn nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ. Mà những người khác nghe Cao Quân vậy, đều len lén liếc mắt nhìn bọn họ, rồi mới tiếp tục làm việc của mình.

      “Được, nếu như em có chỗ hiểu, nhất định phải dạy em nha.” Đinh Tiêu Tiếu ôn nhu, lời cầu, tốt a, lại có việc làm, còn có thể tìm cách hiểu những người đàn ông này.

      Cao Quân vừa nghe xong, cười đến hài lòng, “Đó là đương nhiên.” xong, về chỗ của mình lấy tư liệu.

      Đinh Tiêu Tiếu cầm cái cốc uống nước, bản thân nhịn được nhìn về phía Bùi Trạch Viễn, người đàn ông này trước sau đều quay đầu lại liếc nhìn cái, chỉ chuyên chú làm việc khiến người ta đành lòng qua quấy rối ta. Thế nhưng, muốn, chính là muốn ta lại chuyên tâm tập trung như vậy.

      Đinh Tiêu Tiếu cầm cái cốc uống nước, bản thân nhịn được nhìn về phía Bùi Trạch Viễn, người đàn ông này trước sau đều quay đầu lại liếc nhìn cái, chỉ chuyên chú làm việc khiến người ta đành lòng qua quấy rối ta. Thế nhưng, muốn, chính là muốn ta lại chuyên tâm tập trung như vậy.

      Đinh Tiêu Tiếu cầm cái cốc uống nước, bản thân nhịn được nhìn về phía Bùi Trạch Viễn, người đàn ông này trước sau đều quay đầu lại liếc nhìn cái, chỉ chuyên chú làm việc khiến người ta đành lòng qua quấy rối ta. Thế nhưng, muốn, chính là muốn ta lại chuyên tâm tập trung như vậy.

      Cao Quân lấy chồng tư liệu đến, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh , kiên trì giảng giải cho .

      Đinh Tiêu Tiếu chăm chú nghe, hình như cũng phải quá phức tạp. Chính là dùng photoshop, ít thao tác đơn giản biết làm. Nghe Cao Quân giải thích, Đinh Tiêu Tiếu dần dần cũng biết, kỳ thực cũng là vận dụng ít kiến thức rất căn bản, thử bắt tay vào làm. Cao Quân ở bên chỉ đạo, thấy Đinh Tiêu Tiếu có thể chế tác được ít hình ảnh ban đầu, Cao Quân cũng khen ngợi lên, ngờ ta hoàn toàn phải là cái bình hoa, mà là có chút hiểu biết, ban đầu, bọn họ vẫn đều chỉ coi như đứa con đẹp trống rỗng mà thôi.

      Nghe thấy Cao Quân ca ngợi Đinh Tiêu Tiếu, mấy người đàn ông khác cũng đều nhịn được tới gần, vây quanh bên người Đinh Tiêu Tiếu, gật đầu tán thưởng. Đinh Tiêu Tiếu biết chính mình chỉ làm được chút chút bên rìa ngoài, cách thành phẩm còn rất xa, nhưng những người đàn ông này sớm như vậy có thể thổi phồng rồi, là khiến người ta bực bội chịu nổi.

      Ngắm nghía Bùi Trạch Viễn, ta dừng việc biên soạn chương trình, bắt đầu chăm chú kiểm tra, hoàn toàn để ý tới tiếng động lớn xôn xao của bọn họ. Đinh Tiêu Tiếu đột nhiên có chút tức giận, ta cần phải đem trở thành người vô hình sao? Bọn họ ràng đều phải xa lạ mà ngay cả chuyện cũng được, huống chi bọn họ lại còn từng có tiếp xúc thân mật mà những người này biết. Hừ, cứ để giả vờ, xem có thể giả vờ bao lâu.

      Đinh Tiêu Tiếu thu hồi tầm mắt, cố tình tỏ ra vui vẻ, , “Thực tốt sao? Em thấy như vậy?” để cho những người đàn ông này có cảm giác thành tựu, nhìn Bùi Trạch Viễn cái, ta nhìn , trong khi đều có nhiều người vây quanh như vậy.

      “Từ từ được, em như vậy rất được rồi.” Cao Quân mở miệng cổ vũ, “Em thông minh như vậy, nhất định nhanh chóng là có thể làm được.” Người đàn ông khác cũng phụ họa theo.

      “Vậy các nhất định phải dạy em nhiều nha.” Đinh Tiêu Tiếu càng mỉm cười ôn nhu nũng nịu. Có mấy người đàn ông có thể chống lại được cầu mềm yếu, chỉ cần phụ nữ biểu thành người yếu đuối, nhất định có rất nhiều đàn ông nhảy ra, trình diễn năng lực của họ, dường như bảo hộ người yếu đuối là trách nhiệm trời sinh của bọn họ.

      Cao Quân bắt tay khoát lên lưng ghế dựa của Đinh Tiêu Tiếu, hài lòng gật đầu. đẹp này rất tệ, vừa mê người, vừa ôn nhu, hơn nữa lại phải là loại phụ nữ cậy mạnh, khiến cho đàn ông chùn bước. Phụ nữ như vậy rất được hoan nghênh, thấy đồng nghiệp vây quanh bên cạnh, ràng cùng bọn họ giống nhau, đều đối với Đinh Tiêu Tiếu cảm thấy rất hứng thú. Ngoại trừ Bùi Trạch Viễn lạnh nhạt kia, cũng đúng thôi, người ta là có bạn rồi, muốn làm người bạn trai 42 hiếu, đương nhiên tùy tiện biểu quan tâm đối với người con khác.

      Đinh Tiêu Tiếu nâng mắt lên, nhìn chút đồng nghiệp khác. Tiếp nhận ánh mắt địch ý của hai nữ thiết kế khác, trong lòng cười nhạt, những người đàn bà này nhất định thích , ai bảo ngay ngày đầu tiên chiếm lấy đặc quyền của các ta. Nếu , những người đàn ông này thỉnh thoảng còn có thể nhìn đến các ta, nhưng tại, xem ra rất khó có cơ hội để ý tới các ấy. sao cả, trong công sở, phụ nữ đều chỉ biết là đối thủ của nhau, rất khó có bạn bè. Ước chừng phụ nữ ở đây chỉ có Tiểu Lục coi như là đối với mình thân mật mà thôi.

      Đinh Tiêu Tiếu nhàng khuyên những người đàn ông bên cạnh, “Các đều bận, trước , nếu em có gì hiểu hỏi lại các , được ?” kéo dài giọng ra, nghe mười phần nữ tính.

      Cao Quân nhìn chút, Đinh Tiêu Tiếu cơ bản cũng biết, gật đầu “Tất cả mọi người trở lại làm việc , để Tiểu Tiếu tự mình làm thử xem.” Đinh Tiêu Tiếu trong lòng cười nhạt, nhanh như vậy gọi được thân mật thế? Người đàn ông khác nghe Cao Quân như vậy, cũng ngồi trở lại chỗ tiếp tục làm việc. Cao Quân cũng trở về làm việc của mình.

      Đinh Tiêu Tiếu chăm chú chế tác cái Logo kia, đừng xem đây chỉ là hình ảnh tĩnh mà đơn giản như vậy, cần phải vẽ, phối màu, đúng là cần đòi hòi thời gian mà chậm rãi làm, Đinh Tiêu Tiếu tự mình chậm rãi tìm tòi.

      cảm thấy rất có ý nghĩa, làm việc này khác với làm công tác tiêu thụ sản phẩm. Làm tiêu thụ chỉ cần giao tiếp với người ta, nắm tính nết của đối phương, để biến nó thành ưu thế phát huy được tốt nhất, có thể thu hoạch được tối đa lợi ích. Thế nhưng, vẽ thiết kế cần kỹ thuật, cần nhiều, chỉ cần động tay thao tác, phải làm kiên định cẩn thận từng bước mới có thể hoàn thành được sản phẩm. Đối với , việc này cũng là loại thách thức khác, cảm thấy càng ngày càng có hứng thú.

      Ngày đầu tiên làm ở Phong Hành, Đinh Tiêu Tiếu dần dần vượt qua được trạng thái mê muội. cùng Bùi Trạch Viễn ngờ lại có thể câu với nhau, bởi vì ta vẫn chuyên tâm làm việc của mình, hầu như có dư thừa tâm tư mà quan tâm đến . Về đến nhà, mới ý thức được, ngày đầu tiên ngờ lại buông tha cho

      nhìn vào cánh cửa, trong lòng nghĩ muốn đối mặt với , cũng tốt, từ từ , để biết phải loại loại đàn bà học vấn, nghề nghiệp, rất tốt, như vậy ấn tượng của đối với làm dễ dàng tiếp cận được .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :