1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thâm tình tựa như cạn - Úy Không - 55/72

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hamyle

      hamyle New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Ui hay quá ! Đọc lèo hết luôn! mong đợi chap mới quá thôi!
      michellevn thích bài này.

    2. Nhocxinhnga

      Nhocxinhnga New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      6
      Cảm ơn bạn chủ top minh hoạ chap mới nam9 bằng hình của HKH nha ❤️ Ôi trồi ôi đeo kính vẫn chỉ thấy lưu manh giả danh trí thức :)))) khổ thân bama GM bị lừa , cứ tưởng vớ dc con rể chất phác :))))))
      michellevn thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 42
      Edit : Michellevn


      Trong suốt cuối tuần, lượt truy cập internet hầu như đều bị lôi cuốn bởi kiện tranh chấp gia sản của nhà họ Diệp bao thầu.

      ra bất luận là Diệp Hạc Minh hay là Trình Khiên Bắc, cho dù đều là người nổi tiếng trong lĩnh vực của mình, nhưng dù sao cũng chân chính là người của công chúng, nên người biết về tin tức nghệ thuật hoặc tài chính kinh tế cũng chưa chắc nghe qua tên tuổi của hai ông cháu.

      Chỉ là tiếng tăm của hai người chồng chất, cộng với những từ ngữ có tính chất bùng nổ như con ngoài giá thú, tranh chấp gia sản, rồi tác phẩm hội họa có giá trị cả tỷ, tự nhiên trở thành tin tức thu hút chú ý của mọi người.

      Dân mạng nhiều chuyện nhanh chóng chia ra làm hai phe, phe cho rằng thằng con riêng Trình Khiên Bắc lòng lang dạ sói tham vọng chiếm đoạt tài sản của nhà họ Diệp; Phe còn lại nhận định người nhà họ Diệp đợi ông cụ Diệp qua đời mới tranh giành tài sản, tất nhiên là bởi vì những tác phẩm hội họa đó được ông cụ Diệp tặng cho cháu trai, người nhà họ Diệp lúc ông cụ Diệp còn sống tìm được lý do nên thể đợi đến chết, huống hồ giá trị con người Trình Khiên Bắc vượt xa các tác phẩm hội họa, chắc chắn là có khả năng mưu cầu tiền bạc.

      Ngoài ra, với tư cách là người vợ bí của Trình Khiên Bắc, Giang Mạn cũng gây ra trận sôi nổi mạng. ít "người biết chuyện" đứng ra vạch trần, có người năm đó hồi học, từng thấy hai người chơi bóng trong trường. Lại có người hồi đó ở trường, hai người đều có đối tượng của mình, nhưng bạn trai Giang Mạn và bạn Trình Khiên Bắc hình như có qua lại nhập nhằng.

      Đối với đoạn tin rò rỉ này có ai đó lập tức xỉa xói :" Chủ topic, bạn muốn tung tin cũng phải tung tin cho đáng tin cậy chút chứ ? Sao mà lại để cho Trình Khiên Bắc và vợ ấy đều là người sau khi bị phản bội rồi tạm bợ với nhau vậy ? Hồi đó đến trường giá trị con người Trình Khiên Bắc xa xỉ lắm rồi, bạn ta còn có thể lừa dối hay sao ? Nghĩ chút thôi cũng có khả năng rồi."

      Chủ topic kia trả lời :" Bị phản bội hay lắm, nhưng thời điểm Trình Khiên Bắc sắp tốt nghiệp thạc sĩ có bạn , là hoa khôi của học viện quản lý Giang Đại, lại theo đuổi ấy rất lâu đấy. Giang Mạn cũng có bạn trai, nực cười nhất là người bạn trai này vẫn luôn thích hoa khôi kia. Theo tôi được biết, hồi đại học Trình Khiên Bắc và Giang Mạn có lẽ là qua lại với nhau, mà đối tượng của hai người ngược lại có quan hệ ít. giờ đọc tin tôi mới biết hóa ra Trình Khiên Bắc vậy mà kết hôn với Giang Mạn. Lúc họ tốt nghiệp vẫn chưa chia tay với đối tượng của mình mà, nhưng xem tin tức, cuối năm đó hai người kết hôn rồi, tốc độ này cũng nhanh đấy nhỉ ?"

      Dân mạng :" Mẹ nó tôi sắp bị choáng đến nơi rồi, học viện quản lý kinh tế Giang Đại của mấy người có thể loạn nữa hay đây ?"

      Giang Mạn xem những tin tức hằm bà lằng có có gỉả này, quả là dở khóc dở cười.

      ra chính cũng hiểu quan hệ của và Trình Khiên Bắc là rất loạn rồi. Chẳng qua là loạn tới loạn lui mà loạn thành luôn.

      Đến thứ hai làm, Giang Mạn càng là bó tay toàn tập.

      Đài truyền hình của họ người nổi tiếng rất nhiều, độ quốc dân cao như Văn Hạo khỏi , còn có MC to các kiểu, lại còn có ít những cái miệng nổi danh, cộng thêm ở đài truyền hình lượng người ra vào cà phê cà pháo mỗi ngày, thực tế người làm việc ở đây đối với nhân vật nổi tiếng cũng còn quan tâm nhiều.

      Thế nhưng buổi sáng lúc Giang Mạn làm vừa bước chân vào tòa nhà đài truyền hình, vẫn cảm thấy tần xuất ngoái đầu nhìn mình ràng là rất cao.Đến khi vào tổ chuyên mục của mình, còn chưa bước vào phòng bị đống người lao bổ lên .

      "Giang Mạn, giấu cũng kỹ đấy!"

      "Giang Mạn, mau chia sẻ cho chúng tôi trải nghiệm con dâu nhà giàu là thế nào ?"

      " Đúng đấy, đúng đấy, chồng xuất thân đại gia tỷ bạc, ngày ngày lái con xe polo , còn làm thêm giờ với giai cấp vô sản tụi tôi, rốt cuộc là nghĩ gì đó hở ?"

      .............

      Giang Mạn giơ tay đầu hàng, vẫn là lão Vương chạy tới, phất phất tay ngay người đuổi ra khỏi cửa :" Giờ là lúc nào hả ? Còn mau về làm việc của mình !"

      Đám người lúc này mới tan tác như chim muông.

      Cuối cùng Giang Mạn cũng được giải cứu, quay về phòng làm việc của mình.

      Chương Tiếu Tiếu chạy theo vào, bằng giọng hung dữ :" Chẳng trách lần đó ở Hải đảo, ràng lão Vương Trình Khiên Bắc tham gia xong diễn đàn lãnh đạo thanh niên phải quay về ngay, nên trước đó từ chối lời mời của chúng ta. Ấy thế mà chị lại mời được ấy đến cứu chương trình . ra bí chính là ấy là chồng chị!" xong nắm lấy bả vai lắc mạnh," Em bảo sao mà chị lại quan tâm đến các kim cương vương lão ngũ trong chương trình của chúng ta. ra là trong tay nắm được kim cương châu phi ! Đồng nghệp với nhau hơn hai năm, vậy mà chị hề hé lộ chút phong phanh gì cả, chị còn xem em là bạn của chị hả ?"

      Giang Mạn bị ấy lắc đến choáng váng, dở khóc dở cười bảo :" Em cũng biết mà, nếu lúc đầu mới vào làm chị mà nói với mọi người rằng ông xã tôi là Trình Khiên Bắc, thì liệu có thể yên ổn làm việc ?"

      Chương Tiếu Tiếu buông ra, cảm thán :" Trước đó em còn nói để chị thử chút coi sao, biết đâu lại có hi vọng cùng Trình Khiên Bắc, ngờ hai người căn bản chính là một đôi. Nhưng điều này một mặt nào cũng cho thấy, giác quan thứ sáu của em vẫn khá chuẩn đấy."

      Giang Mạn cười :" Đúng đúng ! Rất là chuẩn !"

      Chương Tiếu Tiếu nghĩ nghĩ, lại dò hỏi :" À mà .... Chuyện tranh giành tài sản của nhà họ Diệp đó, có vấn đề gì lớn chứ ?"

      Giang Mạn :" có chuyện gì, thời điểm ông cụ chia gia sản, luật sư và bác sĩ cũng có mặt, khi đó người nhà họ Diệp cũng hề nói gì cả, giờ người mất rồi mới dám tranh giành, chứng tỏ là gốc rễ vấn đề chắc chắn."

      Chương Tiếu Tiếu gật đầu lòng đầy căm phẫn :" Em đã bảo mà, Trình tổng nhà chị giàu như thế, cần gì mà phải giở thủ đoạn lừa mấy bức tranh đó chứ ?"

      Thưa vâng, là tranh có giá trị tỷ - hai tỷ đó ạ .

      Hai người nói chuyện, lão Vương thò đầu vào nói:" Giang Mạn, tổng giám kêu đến văn phòng ông ấy một chút."

      "Dạ, vâng."

      Giang Mạn đặt túi xuống ngoài, tới cửa lão Vương vỗ vỗ vai nói nhỏ:" Lãnh đạo làm việc có lý của lãnh đạo, đừng nghĩ nhiều, người của bộ phận chúng ta sẽ luôn ở phía sau ủng hộ ."

      Giang Mạn ngẩn người, đoán rằng công việc của mình có thể đã bị ảnh hưởng, liền mỉm cười gật đầu :" Cảm ơn lão Vương."

      Tổng giám họ Lý, so với phong cách của lão Vương thì giống lắm, bình thường khá nghiêm túc, cũng rất sắc sảo, hiển nhiên là có chút khoảng cách với cấp dưới của mình.

      Giang Mạn đẩy cửa vào, cất lời cung kính :" Chào Lý tổng !"

      Tổng giám Lý gật đầu vẻ mặt tươi cười chân thành, đưa tay ra hiệu :" Mau ngồi !"

      Giang Mạn ngồi xuống đối diện với ông.

      Tổng giám Lý :" Tôi biết chuyện của rồi, là làm người ta bất ngờ quá đấy ."

      Giang Mạn mỉm cười:" Lúc tôi kết hôn là vừa mới làm lâu, sợ ảnh hưởng công việc, nên với mọi người."

      Tổng giám Lý gật đầu :" Tôi hiểu lo lắng của ."

      Giang Mạn :" Lý tổng yên tâm, tôi để việc nhà làm ảnh hưởng đến công việc đâu ạ ."

      Lý tổng yên lặng lát, mỉm cười :" Tiểu Giang à, có biết sáng nay đường dây nóng của chúng ta tiếp nhận bao nhiêu cuộc điện thoại liên quan đến ? Rồi có bao nhiêu truyền thông cố gắng liên hệ với chúng ta ? Tôi biết tranh chấp giữa nhà họ Diệp và Trình tổng rốt cuộc là ai đúng ai sai, dĩ nhiên cá nhân tôi vẫn mong muốn Trình tổng có thể thắng kiện, thế nhưng bởi vì quan hệ của và Trình tổng, quả là có chút ảnh hưởng đến công việc bình thường của chúng ta." Ông dừng lại giây lát rồi tiếp, " Đề nghị của tôi là, trước cứ cho nghỉ phép dài ngày thời gian, đợi chuyện này kết thúc hẵng quay về."

      Giang Mạn nghe những lời uyển chuyển này của ông, mới nhận ra rằng mình vẫn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

      Thực tế, đường dây nóng và những truyền thông kia có thể có bao nhiêu ảnh hưởng ? Tổng giám chắc là lo lắng về tranh chấp giữa nhà họ Diệp và Trình Khiên Bắc. Để ngừng việc tạm thời, chẳng qua là tạm thời xem thế nào, chờ đợi kết quả. Nếu Trình Khiên Bắc thắng kiện, những bị ảnh hưởng gì ở tổ chuyên mục, mà sau này còn có thể cung cấp cho tổ chuyên mục nhiều lợi thế hơn nữa, đương nhiên phục chức; Nhưng nếu Trình Khiên Bắc thua kiện, có nghĩa là tiếng tăm của thất bại thảm hại, mà làm vợ của , có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, cũng thể tiếp tục làm việc tại chỗ cũ được nữa, trước là ngừng việc tạm thời, ra cũng chính là sa thải sớm, đến lúc đó tổ chuyên mục có thể tuyên bố với bên ngoài, nghỉ việc từ lâu, coi như là phủi sạch quan hệ.

      Giang Mạn biết đây chính là quy tắc thương trường, lãnh đạo tự có suy tính của mình.

      hít sâu hơi, mỉm cười gật đầu :" Tôi hiểu rồi Lý tổng."

      Lý tổng gật gật đầu :" Tôi biếc làm việc rất cố gắng, và cũng rất tốt, mấy tháng này coi như nghỉ ngơi cho tốt." Dừng chút rồi tiếp," Tiện đây cho tôi chúc Trình tổng mọi việc thuận lợi, cũng hi vọng có thể mau chóng trở về làm việc."

      Giang Mạn đứng lên, :" Cảm ơn Lý tổng."

      Quay về văn phòng của mình, Chương Tiếu Tiếu và Bành Việt sáp lại gần, thi nhau hỏi :" Thế nào rồi ?"

      Giang Mạn cười khổ :" Tổng giám cho chị nghỉ dài hạn !"

      " Gì chứ ! Cái này có quan hệ gì tới công việc của chị chứ ?"

      Giang Mạn mỉm cười :" Đường dây nóng và các đơn vị truyền thông đều truy tìm tôi, gây ảnh hưởng đến công việc bình thường của tổ chuyên mục chúng ta rồi."

      Chương Tiếu Tiếu :" Cài này có bao nhiêu ảnh hưởng chứ ?"

      Giang Mạn duỗi duỗi cánh tay, cười đáp :" Lãnh đạo có suy tính của họ, sao mà, đúng lúc được nghỉ dài hạn. Mọi người cứ tự mình bận rộn trước nhá, đợi mọi chuyện kết thúc, tôi quay về mời mọi người ăn cơm ."

      Chương Tiếu Tiếu và Bành Việc cũng phải là những người trẻ mới gia nhập xã hội, thực ra học đoán được suy nghĩ của Tổng giám, đơn giản là muốn đứng cùng đội, hoặc là sợ đứng nhầm đội, cho dù là cá nhân ông ta hay tổ chuyên mục, cứ tránh càng xa càng tốt. Lỡ đâu Trình Khiên Bắc thực xảy ra chuyện, dĩ nhiên Giang Mạn cũng thích hợp tiếp tục ở lại tổ chuyên mục nữa, cho nghỉ phép trước thời hạn, xem như làm lót đường trước cho việc nghỉ luôn.

      Chương Tiếu Tiếu cười :" Vậy tụi em chờ chị trở về đó nha ! Mấy tháng này chị cứ nghỉ ngơi tốt, dù sao cũng chẳng thiếu tiền, cứ ăn uống thoải mái, muốn mua gì mua nấy ."

      thở phì bật cười :" Đúng vậy ."

      Tuy ngoài mặt cười hi ha, trông có vẻ hề để ý, nhưng trong lòng vẫn có phần u uất. May mắn thay, cũng chuẩn bị phần nào đó tinh thần, quyết định ở bên Trình Khiên Bắc, thực ra ý nghĩa cũng là cuốn vào phòng phân tranh của nhà họ Diệp, nghĩ bị ảnh hưởng gì, tiếp túc cuộc sống bình lặng, khẳng định là được rồi.

      Có điều Chương Tiếu Tiếu đúng, dù sao cũng chẳng thiếu tiền, cứ nghỉ ngơi mấy tháng cho tốt .

      Sau khi bàn giao công việc trong tay rồi dùng bữa cơm với đồng nghiệp, Giang Mạn liền thu dọn đồ đạc rời khỏi văn phòng . Thành , vẫn có chút đành lòng lắm, bởi vì là để cho kỳ nghỉ dài, ai biết còn có cơ hội trở về hay .

      quen với ngày làm việc bận rộn, ra khỏi cơ quan lái xe rong ruổi phố, vậy mà trong nhất thời lại chẳng biết đâu, vốn định gọi điện thoại cho Trình Khiên Bắc về kỳ nghỉ dài hạn của mình, nhưng ngẫm nghĩ thôi cứ quên luôn .

      Vô tình chạy đến con phố rất yên tĩnh, Giang Mạn nhớ ra phòng trưng bày của Trình Khiên Bắc mở ngay phía trước. Phòng trưng bày tranh này có lợi nhuận, mà chuyên dùng để triển lãm các tác phẩm tranh của ông cụ Diệp. mở đước hơn nửa năm, biết địa chỉ nhưng vẫn chưa đến lần nào. Nghĩ đến đó liền tìm chỗ dừng xe lại.

      Phòng trưng bày được lấy theo tên của ông cụ Diệp, gọi là Hạc Minh Hiên.

      Vì là thứ hai vẫn là giờ làm việc, lúc này chỉ có lẻ tẻ 2-3 người xem triển lãm tranh, còn lại chính là cửa hàng trưởng và bảo vệ. Cũng biết có phải quan tâm đến tin đồn mà cửa hàng trưởng nhận ra Giang Mạn, chính điều đó ngược lại khiến Giang Mạn có thể thanh tĩnh thưởng thức các tác phẩm bậc thầy.

      hiểu nghệ thuật hội họa, nhưng cũng gây trở ngại trong việc cảm thụ vẻ đẹp của bút tích bậc thầy.

      Bởi vì cần làm. liền có khái niệm về thời gian nữa, biết từ lúc nào có người đứng bên cạnh, hơn nữa còn đứng rất lâu, cũng phát ra, vẫn là người đó mở miệng gọi :" Giang, lâu gặp !"

      Từ trong thế giới nghệ thuật Giang Mạn hồi hồn, quay đầu nhìn sang, mới nhận ra đó là Diệp Kính Tri.

      giờ nhà họ Diệp tranh giành gia sản ồn ào ầm ĩ, làm vợ của Trình Khiên Bắc, theo lý mà , người nhà họ Diệp là kẻ địch của . Tuy nhiên cho cùng chuyện này cũng liện quan trực tiếp đến , đưa tay đánh người mặt tươi cười, đối phương chào hỏi , dĩ nhiên cũng phải khách sáo đáp lại :" Chào Diệp ."

      Diệp Kính Tri :" biết Diệp cảm thấy thế nào về tác phẩm của ông cụ trong nhà ?"

      Giang Mạn mỉm cười :" dám giấu diếm, tôi hiểu biết về hội họa, chỉ có điều ông nội là bậc thầy quốc họa, dĩ nhiên tranh vẽ phải bình thường."

      Diệp Kính Tri cười cười, bảo :" Cho nên để những tác phẩm hội họa này rơi vào trong tay người hiểu giá trị, quả thực là rất đáng tiếc."

      Giang Mạn hiểu ý ta, khẽ cười :" Diệp lo lắng nhiều rồi, lúc trước ông nội tặng tranh cho Khiên Bắc, hoàn toàn là vì ấy hiểu ông nhất."

      Diệp Kính Tri cười xem thường :" Nó chỉ là thằng nhóc lớn lên ở chợ búa, đến nghệ thuật là gì cũng hiểu, chẳng qua là dùng hết tâm tư để cố làm vừa lòng ông cụ nhà tôi mà thôi."

      Giang Mạn từng thấy cảnh Trình Khiên Bắc và ông cụ Diệp luận đàm về nghệ thuật, dĩ nhiên để ý đến mấy lời này của Diệp Kính Tri, chỉ :" Tuy rằng hoàn cảnh lớn lên của Khiên Bắc tốt, nhưng khổ cực thường là nguồn gốc của nghệ thuật, Từ Bi HỒng phải cũng xuất thân cực khổ hay sao ? Miler Van Gogh cũng nghèo túng chán nản, nhưng điều đó cũng đâu có ngăn cản họ theo đuổi nghệ thuật. Theo ý tôi,luôn miệng về giá trị nghệ thuật, ngược lại, tôi cảm thấy mới hiểu về nghệ thuật."

      Đối với những lời này của , Diệp Kính Tri lơ đễnh cười cười, :" ngờ Giang lại che chở Khiên Bắc như vậy, tôi tưởng hai người chỉ là quan hệ hợp đồng thuận mua vừa bán, diễn kịch trước mặt người lớn mà thôi."

      Giang Mạn làm bộ kinh ngạc :" Sao Diệp có thể như vậy nhỉ ? Tôi và Khiên Bắc kết hôn trong tình , cũng giống như nam nữ bình thường thôi, thế nào mà trong miệng Diệp lại biến thành đóng kịch rồi ?"

      Diệp Kính Tri cười :" Giang, tôi biết rất giao dịch của hai người ngày trước. Vì tiền cũng chẳng có gì đáng chê trách, dù sao ngàn năm trăm vạn phải là con số . Nhưng giờ lựa chọn tiếp tục giúp nó, lòng mà , tôi cảm thấy rất sáng suốt. Chim khôn chọn cây tốt, tôi khuyên vẫn nên kiểm tra quá khứ của nó kỹ càng chút, để thanh xuân của mình phải trôi qua cách đáng giá."

      "Cảm ơn Diệp nhắc nhở, tôi và Khiên Bắc là bạn học, tôi rất hiểu ấy là người thế nào."

      Diệp Kính Tri :" Chỉ mong được như vậy ." xong rút danh thiếp ra đưa cho ," Có điều nếu ngày nào đó Giang thay đổi ý định, muốn đứng ra làm chứng cho nhà họ Diệp chúng tôi, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, tôi rất hoan nghênh."

      Giang Mạn cúi đầu nhìn tay ta, nhận lấy danh thiếp, chỉ cười bảo :" Tôi cũng chúc Diệp mọi điều thuận lợi. Liên hệ là cần thiết rồi."

      Diệp Kính Tri cùng gượng ép, cất danh thiếp , mỉm cười ràng và quay người rời .

      Giang Mạn khỏi nhíu mày, biểu tình của này quá là bình tĩnh, bình tĩnh đến độ khiến cho có chút dự cảm tốt.

      Từ phòng triển lãm tranh ra, sắp năm giờ.

      Giang Mạn lên xe xong định gọi cho Trình Khiên Bắc hẹn cùng ăn cơm, đột nhiên nhận được điện thoại của Hứa Thận Hành.

      " Có rảnh ? muốn mời em ăn bữa cơm, có chút chuyện muốn với em." ta dừng lại chút bổ sung," Về Trình Khiên Bắc."

      Giang Mạn hỏi :" Chuyện gì ạ ?"

      Hứa Thận Hành :" Trong tay có chút đồ của Trình Khiên Bắc, cảm thấy chắc là em cảm thấy hứng thú.

      Đối với cách thức thừa nước đục thả câu này của ta, ra Giang Mạn có phần phản cảm, nhưng nghĩ tới Trình Khiên Bắc, vẫn đồng ý :" Dạ được, vậy đâu ạ ?"

      "Nhà hàng Vân Nam đường Mạn Ninh."

      Hồi đầu hai người qua lại, vì Giang Mạn thích ăn món cơm hấp dứa của nhà hàng này và hai người cùng đến đó rất nhiều lần. Mặc dù có hứng thú ôn lại chuyện cũ nhưng tự phụ quá cũng tốt lắm liền đồng ý.
      [​IMG]


      Lúc đến nhà hàng Hứa Thận Hành đến trước, ngồi dãy ghế dài bên cửa sổ, chậm rãi uống trà.

      Con người động vật đến cả bản thân cũng tưởng tượng nổi, trước kia Giang Mạn thích dịu dàng vô hại của Hứa Thận Hành, nhưng giờ nhìn thấy loại khí chất duy nhất thuộc về ta này, trong lòng lại chẳng hề có bất kỳ dự gợn sóng nào.

      ngồi xuống đối diện Hứa Thận Hành :" Là chuyện quan trọng gì sao ?"

      Hứa Thận Hành đặt tách trà xuống, lẳng lặng nhìn , mãi lâu sau mới đáp :" Tiểu Mạn, em ở bên Trình Khiên Bắc sao ?"

      Giang Mạn có chút dở khóc dở cười :" Chúng tôi cũng kết hôn hơn hai năm rồi, cảm thấy thế nào ?"

      " biết hai người là hôn nhân hợp đồng."

      Giang Mạn :" Cho dù khi chúng tôi bắt đầu kết hôn là vì mục đích nào đó, cũng diễn giả thành từ lâu rồi."

      Hứa Thận Hành nghe vậy im lặng cách buồn bã rồi giọng :" Nếu xem Ninh NHiễm vào ngày sinh nhật đó, có phải em xuất ngoại cùng như hẹn hay ?"

      Giang Mạn ngập ngừng lát :" Có lẽ vậy !"

      Hứa Thận Hành ngước nhìn :" Vậy , em rời khỏi , rốt cuộc là vì quan hệ của và Ninh Nhiễm, hay là ..... ra em cũng đâu có nhiều ?"

      Giang Mạn sững người, bởi vì nhận ra bản thân mình cũng có đáp án. Đương nhiên, từng Hứa Thận Hành, hơn nữa còn là bất chấp.

      Thế như từng như vậy, vì sao lại có thể từ bỏ cách tuyệt tình như thế ?

      cũng từng cho rằng là vì Ninh Nhiễm, nhưng khi tình cảm này dần dần phai nhạt, phải thừa nhận rằng có lẽ ảnh hưởng của Ninh NHiễm lớn lắm, sở dĩ từ bỏ, thực ra chỉ có lẽ là chính mình đối với Hứa Thận Hành nhiều như vậy. cách khác, tình nghĩ lúc đó, chẳng qua là cuồng nhiệt về tình của bản thân, là ảo tưởng, tự mình nghĩ ra và cảm động. Và khi tình này trở nên cụ thể, dũng cảm và quyết chí tiến lên của cũng suy giảm rất nhiều. Cho nên mới rút lui trước khi xuất ngoại.

      Hứa Thận Hành thấy trả lời, lại hỏi tiếp :"Đúng ?"

      Giang Mạn lắc đầu :"Em biết!"

      Đúng thế, trong mối quan hệ đó, quá nhiều giả, quá nhiều suy đoán, thể đưa ra câu trả lời chính xác được.

      Hứa Thận Hành mím chặt môi, truy hỏi nữa.

      Đồ ăn được mang lên, hai người im lặng ăn trong chốc lát, Giang Mạn :" vẫn chưa tìm em có chuyện gì đấy ."

      Hứa Thận Hành lấy từ trong túi ra xấp tài liệu :" Đây là ít chuyện tra được về Trình Khiên Bắc, em xem . Cậu ta phức tạp hơn em nghĩ, hi vọng em có thể xem tài liệu này cách nghiêm túc, liệu có nên ở bên cạnh người như thế này ?"

      Giang Mạn đặt đũa xuống, mở tài liệu ra, liếc sơ mấy cái, tự chủ nhíu mày lại.

      "Cậu ta lớn lên ở phố Hạ Đường, nới đó từng là chợ bán buôn, nơi mất trật tự nhất thành phố. Bạn thân nhất hồi của ta, là lưu manh nổi tiếng ở con phố đó, từng bị đưa đến nơi quản lý tuổi vị thành niên, và cũng từng bị ở tù. Bản thân cậu ta cũng làm hai người bị thương nặng, nhưng bởi vì chưa đủ mười bốn tuổi nên bị kết án và dĩ nhiên cũng bị lưu hồ sơ. "

      Đương nhiên Giang Mạn biết phố Hạ Đường, chính là nơi lần trước Trình Khiên Bắc đưa tới. cũng biết môi trường lớn lên của rất tồi tệ, nhưng nghe giọng ông chủ hàng xóm, hồi chắc chắn là đứa bé hiểu chuyện biết nghe lời. Mà những tài liệu này của Hứa Thận Hành, là tư liệu khu vực trước kia, hẳn là thể giả được.

      Hứa Thận Hành tiếp:" Cậu ta phát tài là nhờ đầu cơ cổ phiếu, chuyện này có gì là bí mật. Nhưng tra được vài cổ phiếu mà năm đó cậu ta kiếm tiền thực ra đều là cổ phiếu tồi, cậu ta liên thủ với nhà cái lợi dụng thị trường chứng khoán tăng giá mà nâng giá cổ phiếu rồi bán tống ra giá cao. giờ mấy cái cổ phiếu đó rớt giá hàng trăm lần, có cái còn bị hủy bỏ luôn. Tất nhiên là giao dịch đòn bẩy phải là bất hợp pháp, mặc dù có ít nhà đầu tư lẻ, nhưng thị trường chứng khoán vốn là mạo hiểm, cái này cũng ăn nhằm gì. Thế nhưng em có biết lúc đó người hợp tác của cậu ta là ai ?"

      Giang Mạn cau mày nhìn ta.

      Hứa Thận Hành rút tờ trong xấp giấy tay , chỉ vào khuôn mặt bức ảnh:" Chính là người này -- Vương Hạo Thiên, vì hùn vốn trái phép và rửa tiền, bị truy nã, em ở kênh tài chính, chắc là nghe rồi."

      Quả Giang Mạn nghe về cái tên Vương Hạo Thiên này, ông chủ công ty tài chính, thời gian trước bị vạch trần việc hùn vốn trái phép, bỏ trốn, theo báo cáo của cảnh sát, công ty của ta còn liên quan đến việc rửa tiền.

      Hứa Thận Hành :" Vương Hạo Thien cũng chính là gã lưu manh bạn hồi kia của Trình Khiên Bắc, gã ta dựa vào năng lực chuyên nghiệp của Trình Khiên Bắc, từ tên côn đồ, nhanh chóng biến thành chuyên gia tài chính, em có hoang đường hay ? Người này sạch em cảm thấy Trình Khiên Bắc sạch ?"

      Giang Mạn khép lại tài liệu, :" Trình Khiên Bắc là thạc sĩ của tài chính Giang Đại, giống Vương Hạo Thiên."

      "Đương nhiên là giống rồi, có văn hóa mới càng đáng sợ."

      Giang Mạn nhíu mày, gằn từng chữ :" Hứa Thận Hành, em hi vọng cần vì em mà có thành kiến với Trình Khiên Bắc, em biết ấy là người thế nào?"

      Hứa Thận Hành khẽ cười bất đắc dĩ :" và cậu ta cũng xem như bạn học bảy năm, chẳng có người nào xung quanh biết lai lịch này của cậu ta. Em chắc chắn là rất biết về cậu ta sao ?"

      Giang Mạn vốn định chắc chắn, nhưng lời đến bên miệng lại có do dự.

      Đúng vậy, cũng chắc chắn.

      thực tế, hoàn toàn biết gì về Trình Khiên Bắc cả.

      tiện tay nhét tài liệu vào trong giỏ xách, có chút khó chịu mà đứng lên :" Cho dù thế nào, cảm ơn cho em xem những cái này, nhưng em tin tưởng ấy làm chuyện phạm tội trái pháp luật."

      Hứa Thận Hành quăng đại 2 tờ tiền lên bàn, vội vã chãy theo ra cửa, lúc đến bãi đỗ xe, kéo lấy từ phía sau :" Tiểu Mạn, lai lịch trưởng thành của người này quá phức tạp, em và cậu ta phù hợp."

      Giang Mạn hít sâu vào, rút cánh tay về, gằn từng chữ :" Hứa Thận Hành, em phải thiếu nữ tinh khiết đơn trong tòa tháp ngà, em biết mình làm gì."

      Đối mặt với vẻ quyết tâm của , Hứa Thận Hành thở dài bất lực :" Chỉ mong em biết thôi !"

      dối ta, và Trình Khiên Bắc diễn giả thành .

      .

      Giang Mạn lưỡng lự giây lát rồi bảo :" Nếu đây là những gì tra được, mong đừng giao nó cho nhà họ Diệp."

      Hứa Thận Hành :" Em yên tâm, liên quan đến nhà họ Diệp. Có điều, có thể tra được khẳng định họ cũng tra được, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

      Giang Mạn mím chặt môi gật đầu, xoay người lên xe, vừa mới lái , chuông điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Trình Khiên Bắc gọi tới.

      nhấn loa để trả lời rảnh tay.

      Giọng đầu dây bên kia nghe nhàng :" Nghe em bị lãnh đạo bên đó cho nghỉ phép dài hạn ?"

      Giang Mạn cố gắng để đầu óc thoát ra khỏi những hỗn loạn của Hứa Thận Hành, trả lời :" Đúng đấy ! Đều là bị liên lụy, mấy tháng tới tôi làm, phải chịu trách nhiệm."

      Trình Khiên Bắc khẽ cười :" Đừng mấy tháng, cả đời tôi cũng phụ trách mà."

      Giang Mạn thoáng ngẩn người, xí tiếng :" Nghĩ hay quá nhỉ ."

      Trình Khiên Bắc lại hỏi :" Ăn cơm chưa ?"

      " Ăn rồi."

      " Với bạn hả ?"

      " Ừm."

      "Bạn nào ?"

      " Nam giới."

      Đầu kia hỏi bằng giọng trêu chọc :" Hứa Thận Hành à?"

      Giang Mạn cũng biết vì sao trong lòng có chút trống rỗng khó hiểu, vô thức phủ nhận :" Dĩ nhiên phải rồi."

      Trình Khiên Bắc khẽ cười lên, giỡn :" phải là tốt rồi, thực ra con người tôi có hơi nhen, tôi thích lắm khi bà xã và bạn trai cũ liên hệ ."

      Giang Mạn muốn dừng ở chủ đề này nữa liền bảo :" Được rồi mà, tôi về đây. Vì mà tôi sắp mất việc, tối nay phải đền bù tốt cho tôi."

      " Đền bù bằng thịt sao ? Cực kỳ vui lòng."

      " chết !" Giang Mạn cười ngắt điện thoại, ánh mắt liếc nhìn nửa trang giấy thò ra trong túi xách, lại khỏi cau mày.

      Mà cách đó xa, chiếc xe màu đen dừng bên ven đường, Trình Khiên Bắc ngồi ghế sau nhìn màn hình di động tắt trong tay. Nụ cười gương mặt dần dần cứng lại cuối cùng biến thành lạnh băng như thường ngày.

      cất tiếng trầm giọng bảo tài xế :" Về nhà !"

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 43
      Edit : Michellevn


      Chạy xe về đến tầng hầm của chung cư, Giang Mạn xuống xe ngay mà ngồi trong xe lấy tư liệu của Hứa Thận Hành ra đọc lượt từ đầu tới cuối.

      Cha của Hứa Thận Hành giữ chức vụ quan trọng, với mối quan hệ của cha mình khó để ta có được những tài liệu này. Tất nhiên là mấy thứ này cũng phải là chứng cứ xác thực gì, nhưng tất cả đều chỉ ra rằng Trình Khiên Bắc có lai lịch sạch .

      thực cho đến giờ, Giang Mạn tự nhận bản thân vẫn có cách nào hiểu được Trình Khiên Bắc . Lai lịch kịch tính và con đường phát tài đáng kinh ngạc của khiến cho con người trở nên phức tạp và bí .

      Dĩ nhiên thể tin hết vào những gì Hứa Thận Hành cung cấp mấy trang giấy A4 này được, vì biết, sở dĩ Hứa Thận Hành điều tra Trình Khiên Bắc , đơn giản chỉ là thành kiến. Mà kết quả của thành kiến kiểu gì cũng thoát khỏi thành kiến .

      hít sâu vào, nhét xấp giấy vào trong túi xách, xuống xe lên lầu.

      Quẹt thẻ vào cửa, đèn trong phòng sáng, phòng bếp có thanh vọng ra, Giang Mạn quăng bừa giỏ xách lên ghế sô pha, về phía cửa phòng bếp, trông thấy người đàn ông thân cao dáng ngọc nấu nướng gì đó trước kệ bếp.

      Còn rất chi là giống kiểu đàn ông nội trợ, so sánh với tài liệu vừa xem, chẳng hề hài hòa chút nào.

      " vẫn chưa ăn cơm sao ?" Giang Mạn hỏi

      Trình Khiên Bắc quay đầu lại nhìn :" Em về rồi à ? Lúc đầu tình hẹn ăn cùng em, mà em lại ăn cùng bạn rồi, nên tôi về nấu đại chút mì ."

      Giang Mạn tò mò thò đầu vào, nhìn thấy mì sợi xanh đỏ trong nồi cười bảo :" Thực ra tôi cũng chưa no mấy, để cho tôi chút nhé !"

      Trình Khiên Bắc đưa mắt nhìn :" Được, em ra ngoài chờ ."

      Trước giờ Giang Mạn luôn tuân theo tự mình ra tay cơm no áo ấm, nên mỉm cười lấy cái chén , múc hơn nửa bát mì rồi bưng ra ngoài.

      Hai người ngồi đối diện nhau, mì sợi nóng hôi hổi, khiến cho tâm tình vừa bị đè nén của Giang Mạn thoải mái ít, vùi đầu ăn liền mấy miếng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười hỏi :" Tay nghề này của là được chân truyền từ mẹ đúng ?"

      Trình Khiên Bắc gật đầu:" Nhưng so với mẹ tôi tôi vẫn còn kém xa."

      Giang Mạn yên lặng lát rồi lại hỏi :" Ngày của có vui ?"

      Trình Khiên Bắc ngẩng đầu, khẽ cười :"Cũng được !"

      "Có bạn bè thân thiết ?"

      Trình Khiên Bắc để ý lắm trả lời :" Bên Hạ Đường tuy rằng người nhập cư rất nhiều, nhưng cũng ít người có gốc gác từ lâu, hoặc là người chuyển đến ở lâu thành hàng xóm láng giềng, trẻ con cùng nhau lớn lên khá nhiều, có mấy người bạn thời thơ ấu, có điều sau khi khỏi nơi đó cũng còn liên hệ nữa."

      Giang Mạn :" học sinh tốt từ khi còn hả ?"

      Trình Khiên Bắc ngẩng đầu nhìn , cười :" Vậy phải xem định nghĩa học sinh tốt là như thế nào? Nếu là học tập tôi chắc chắn là học sinh tốt, hồi bé tôi làm bài tập ở nhà dưới ánh đèn đường trước cửa tiệm nhà chúng tôi, còn từng được người ta chụp hình."

      Giang Mạn cũng cười:" Ý là, ngoài chuyện học hành, phải học sinh tốt hở ?"

      Trình Khiên Bắc :" Vậy em cảm thấy lúc tôi học thạc sĩ, có được xem là sinh viên tốt ?"

      Đối với con đường sinh viên của , thực ra những gì Giang Mạn biết được cũng chỉ là tin vỉa hè, có điều tính chân thực của những tin vỉa hè đó lại rất lớn. biết ít trốn học, thành tích thi cử vẫn luôn xuất sắc nhất, nhưng ngoài những thứ đó như rồng thần thấy đầu thấy đuôi khi ở trường, chưa bao giờ tham giá bất kỳ hoạt động nào của trường cũng như tương tác với các bạn học lại càng hời hợt hơn.

      Dĩ nhiên, tham gia hoạt động cũng lên điều gì, chỉ cần học tập tốt làm chuyện phạm pháp vẫn được xem là học sinh giỏi.

      " Xem là được !"

      Trình Khiên Bắc cười :" Cảm ơn lãnh đạo tán thành !"

      Giang Mạn quan sát biểu cảm thoải mái gương mặt , ngẫm nghĩ lát rồi bảo :" Hôm nay tôi gặp Diệp Kính Tri, nghe giọng điệu của ta, giờ nhà học Diệp chắc chắn đào bới các tư liệu xấu về , nếu từng làm chuyện mấy tốt, tốt nhất là khẩn trương tìm cách ứng phó."

      Trình Khiên Bắc nhướng nhướng mày nhìn hỏi bằng giọng lơ đễnh:" Theo ý em chuyện gì gọi là tốt ?"

      Giang Mạn:" sao đó là chuyện có thể ảnh hưởng đến dư luận ."

      Trình Khiên Bắc lại hỏi :" Vậy em cảm thấy tôi từng làm chuyện tốt hay sao ?"

      Giang Mạn nghiêng đầu nhìn , nửa đùa nửa :" Ai biết được? Phim Hồng Kông phải vẫn luôn 'giết người phóng hỏa lưng mang vàng, vá đường sửa cầu chết mất xác' đó hay sao ? trẻ tuổi như vậy mà giàu có, biết đâu là làm gì ám luội sao ?"

      Trình Khiên Bắc gật gật đầu : " cũng đúng."

      Giang Mạn hơi thu lại nụ cười, lấy chân đá đá :" Tôi đó, tự mà cẩn thận ."

      Trình Khiên Bắc nhìn chỉ cười , qua hồi lâu, lại thình lình cất tiếng :" Vậy nếu tôi làm chuyện phạm pháp em có đại nghĩa diệt thân ? "

      Do dự lát, Giang Mạn vẫn gật đầu :" Mặc dù tôi phải là tấm gương đạo đức, nhưng luật pháp là điểm mấu chốt của tôi."

      Trình Khiên Bắc cười bật ngón tay cái với :" Tuân thủ pháp luật là công dân tốt, đáng khen ngợi."

      Giang Mạn trừng mắt với , hỏi bằng giọng nghiêm túc:" làm chuyện gì trái pháp luật hả ?"

      Trình Khiên Bắc hỏi :" Tôi gì em cũng tin sao ?"

      Giang Mạn gật đầu :" Tôi tin."

      Trình Khiên Bắc bằng giọng bâng quơ nhàng :" Tôi chưa từng làm."

      Cũng biết vì sao, ràng là người chỉ tin vào bằng chứng, nhưng bốn từ đơn giản này vẫn khiến tảng đá lớn trong lòng Giang Mạn đổ ầm ầm --- Dù cho thực cũng mấy tin tưởng .

      Trình Khiên Bắc xong, húp hết nước trong bát mì nóng, ngẩng đầu nhìn người đối diện, chuyển chủ đề :" phải vì tôi mà được nghỉ dài hạn sao ? Nghĩ kỹ xem muốn tôi bù đắp thế nào ?"

      Giang Mạn ngẫm nghĩ, cười bảo :" Nếu có thời gian, nghỉ cùng tôi thế nào ? Maldives hoặc Bali cũng được, tôi muốn ở trong căn phòng nổi, lặn vào ban ngày và ngắm sao vào ban đêm."

      Trình Khiên Bắc gật đầu :" Được, để tôi xử lý xong chuyện trong tay, mấy ngày nữa cùng em, đúng lúc thanh tĩnh mấy ngày, cũng bị truyền thông phiền chết được." rồi lại cợt nhả," Vậy đêm nay thanh toán trước chút lợi tức ."

      "Hả ?"

      Trình Khiên Bắc :" Trước đó nó lấy thịt bù đắp, tôi là giữ lời."

      Giang Mạn ngoài mặt cười ha ha mà trong lòng mài dao quét quẹt, chồng cái bát của mình lên cái bát lớn đưa ra trước mặt và bảo :" Mau rửa bát !"

      Đương nhiên là tối nay, Giang Mạn vẫn đón nhận khoản bù dắp bằng thịt của Trình Khiên Bắc .

      Chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, khiến cho người ta quay cuồng, cuộc sống vốn yên bình bị đảo lộn hoàn toàn. còn chưa kịp trải nghiệm cảm giác tình quay về, bị kéo về phía trước. từng cho rằng bản thân mình đủ chín chắn và có khả năng kiểm soát cuộc sống của chính mình, nhưng giờ mới nhận ra, đối mặt với những thứ thị phi phiền phức giống như quả bóng tuyết càng lăn càng lớn này, ngoại trừ bản năng về phía trước, có rất ít kiểm soát.

      Điều duy nhất có thể làm được có lẽ chính là tận hưởng lạc thú trước mắt để giao hòa thân thể, mang lại vui sướng ngắn ngủi.

      Dù sao ngày mai cũng phải làm, Giang Mạn để Trình Khiên Bắc làm loạn từ đầu tới cuối, cũng nhân đó mà giải tỏa nỗi phiền loạn vô phương tiêu khiển của chính bản thân mình.

      Càng về sau, giống như đống bùn nhão nằm giường, Trình Khiên Bắc tinh thần vẫn phấn chấn, ngồi bên cạnh vuốt ve tóc lát rồi đứng dậy xuống giường.

      " đâu nữa hả ?" Giang Mạn lấy chân uể oải đá đá .

      Trình Khiên Bắc lấy bao thuốc, giơ giơ lên cho cho nhìn :" ban công hút điếu thuốc."

      Giang Mạn cười ha ha :" Thoải mái xong quăng tôi sang bên mà hút thuốc, có phải tra nam hả ?"

      Trình Khiên Bắc khẽ cười :" Nếu em để ý, vậy tôi hút luôn trong phòng nhé ?"

      Giang Mạn tung chân đá rồi lăn vòng nằm sấp giường :" Cấm tiệt ! Tra nam biến mau , tôi phải ngủ đây."

      Trình Khiên Bắc khom người đưa tay xoa xoa tóc .

      " Đừng phiền tôi !" Giang Mạn cách mơ hồ.

      Trình Khiên Bắc thu tay lại, đứng bên giường nhìn phía sau gáy hồi, mãi đến khi hơi thở dần trở nên sâu hơn, mới xoay người ra cửa.

      rút điếu thuốc để vào bên miệng, lúc ngang qua phòng khách, ánh mắt rơi vào cái túi của Giang Mạn bỏ lại ghế sô pha, thoáng do dự song vẫn bước tới.

      Đứng trước ghế sô pha lúc, cúi xuống mở khóa kéo của túi, rút mấy trang giấy bên trong ra, khẽ lướt mắt lượt, rồi nhét trở lại như cũ, sau đó đến ban công, lấy bật lửa ra, nhấn ngón tay xuống vang lên tiếng tạch.

      ngọn lửa màu xanh lóe lên trong đêm tối, nhưng đến gần điếu thuốc bên miệng lại chậm chạp châm .

      buông ngón tay ra, ngọn lửa tắt ngúm. Qua lúc lâu, lại bật lên. Lặp lặp lại mấy lần, chỉ nghe thấy thanh nhịp nhàng của chiếc bật lửa trong bóng tối, thế nhưng mãi chẳng thấy châm lên điếu thuốc.

      Mãi sau, rốt cuộc Trình Khiên Bắc cũng lấy điếu thuốc trong miệng ra vò nát dụi vào trong gạt tàn, ngước nhìn về hướng ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà phía xa xa.

      " Khiên Bắc , sau này con phải tốt, ngoan chút, đừng oán hận ai, cũng đừng cố gượng ép, của con cuối cùng cũng thuộc về con, phải của con có cố ép buộc cũng đến bên con."

      Lời khuyên của mẹ lúc hấp hối vẫn còn văng vẳng bên tai.

      Thế nhưng làm ngược lại từ lâu rồi.

      Đồng hồ sinh học ngày làm việc khiến Giang Mạn thức dậy trước bảy giờ. Có điều nhớ tới giờ mình có kỳ nghỉ dài hạn nên tự nhiên lại lười biếng nằm giường dậy nữa, mãi đến khi Trình Khiên Bắc ra ngoài, có hơi đói bụng, mới miễn cưỡng bò dậy.

      Trình Khiên Bắc để bữa sáng của bàn ăn.

      Người này còn rất chi là tình cảm, vẽ sốt cà chua sandwich thành đóa hoa, cắt gọt sẵn trái cây và sắp xếp gọn gàng trong chiếc đĩa sứ tinh tế.

      Ăn sáng xong, do dự hồi lầu rồi vẫn y theo kế hoạch tối qua, đến con phố Hạ Đường.

      cũng mấy tin vào tư liệu của Hứa Thận Hành cung cấp, thế nhưng tư liệu đó nhắc nhở , đối với Trình Khiên Bắc quả biết gì cả, cũng đúng lúc thế này, thúc đẩy tìm hiểu về .

      Bởi vì thể có hiểu biết gì đối với người đàn ông mà mình giao phó nửa đời còn lại.

      Đây là lần thứ hai đến phố Hạ Đường, bởi vì chỗ này phải di dời và xây dựng lại, khu chợ từng thời bán buôn nhộn nhịp chuyển vào năm ngoái, chỉ còn lại rải rác vài cửa hàng, trấn thủ đến lúc cuối cùng.

      Giang Mạn tìm tới văn phòng khu phố .

      " Xin hỏi tìm ai ?" Bên trong có nhân viên trẻ tuổi chơi máy tính, trông thấy có người bước vào liền ngước lên hỏi.

      Giang Mạn lấy thẻ công tác của mình ra lắc lắc :" Tôi là phóng viên truyền hình, muốn đến tìm hiểu chút chuyện."

      Dĩ nhiên phải phóng viên truyền hình, nhưng lô gô đài truyền hình thẻ công tác thỏa mãn đủ tiêu chí.

      đeo kính mắt, rất khác so với hình ảnh được đưa lên mạng, người nhân viên nhận ra là người nổi tiếng internet gần đây nhất, hỏi :" Chắc phải là Trình Khiên Bắc và Vương Hạo Thiên nữa chứ ?"

      Xem ra trước đó có người tới hỏi rồi.

      Giang Mạn cười gật đầu :" Đúng thế ."

      Người nhân viên thở dài cười :" Hai người này rời khỏi Hạ Đường chúng tôi mười mấy năm rồi, lúc trước náo nhiệt cũng chẳng thấy ai bới ra hỏi, giờ vừa xảy ra chuyện, lại là người khỏi Hạ Đường chúng tôi đào bới ra." Cậu ta vừa vừa mở tủ, lấy ra hai xấp tài liệu từ bên trong," Hộ khẩu của hai người này chuyển từ lâu, tất cả tư liệu đều ở chỗ này thôi."

      Giang Mạn đón lấy tài liệu, mỉm cười cảm ơn.

      Vài trang giấy mỏng manh, lật mấy cái xong, thực là những thông tin rất đơn giản, gì khác ngoài thành viên gia đình của Trình Khiên Bắc và Vương Hạo Thiên cùng với hồ sơ học tiểu học và trung học.

      nhanh chóng quét xong, trả tài liệu lại cho người nhân viên và hỏi :" Tôi muốn biết thêm chút tin tức về hai người này, xin hỏi có biết có người nào biết hơn ?"

      Người nhân viên lắc đầu :" Tôi mới đến đây làm việc được bao lâu, người dân phố Hạ Đường đến đến rất nhiều, người sống ở đây mấy mươi năm trước vốn chẳng có mấy ai, vậy giờ phải di dời, nên dời cũng dời hết rồi." Dừng chút rồi tiếp," Có điều đồn công an bên cạnh này có hai người cảnh sát già, làm hai mươi mấy năm rồi, chắc biết được phần nào, có thể hỏi thử coi sao."

      Giang Mạn cười, cảm ơn, ra cửa tới đồn công an bên cạnh.

      Đồn công an chẳng có mấy người, may mắn đúng lúc gặp được cảnh sát già trực ban, nghe là phóng viên đài truyền hình, đến thăm hỏi điều tra Trình Khiên Bắc và Vương Hạo Thiên khá là hào hứng.

      " Ở chỗ này những năm đầu tiên hầu hết đều là người nhập cư đến làm ăn buôn bán, hồi đó náo nhiệt lắm, nhưng tốt xấu lẫn lộn, trị an kém vô cùng. Lừa gạt trộm cắp rồi ẩu đả đánh nhau như cơm bữa, năm đánh chết hai người là chuyện bình thường. Hai thằng bé đó tôi nhớ mà, nhà của trong hai thằng có quán ăn sáng, còn nhà thằng kia bán buôn giày dép ở chợ đầu mối."

      Lúc người cảnh sát già kể những điều này, ánh mắt phấn khích, cũng biết là nhớ lại thời tuổi trẻ của chính mính, hay là hoài niệm thời náo nhiệt nơi đây.

      Thế nhưng, Giang Mạn có chút thể tưởng tượng được, dáng vẻ từng sinh sống ở nơi này của Trình Khiên Bắc luôn khoác lên mình bộ tây trang thẳng thớm.

      Người cảnh sát già tiếp :" Những năm đó côn đồ lưu manh rất nhiều, nơi này rất hỗn loạn, cũng thường xuyên có người tìm đến các tiểu thương ở chỗ này để thu phí bảo kê. chung, đối với các tiểu thương, việc chấp hành cũng chỉ là để tránh xui xẻo may, miễn là nhiều về cơ bản họ đều đóng. Hai thằng bé Tiểu Bắc và Hạo Thiên, đều mất cha từ , lẽ ra quả phụ nhi làm ăn buôn bán lại càng nên cẩn thận hơn. Nhưng hai thằng bé này, ngay từ nổi loạn. Mới có mười mấy tuổi, côn đồ đến gây rối, cũng dám lấy băng ghế quăng vào người ta, có mấy đồng cũng để mẹ của mình đưa ra, bị đánh cho mặt mũi bầm dập cũng sợ, những năm đó tôi ít lần xử lý việc này. Nhưng đồn công an thể quản lý hết việc này, hết ngày hôm nay ngày mai lại y như vậy."

      Giang Mạn phải là biết gì, biết cái gì là quản lý hết ở đây nghĩa là gì, ở thời đó, có thông tin liên lạc tiên tiến như giờ, thậm chí làm việc ác còn kiêng nể gì. So với hoàn cảnh sống vô tư của ,điều kiện phát triển của Trình Khiên Bắc chỉ là cuộc sống phố chợ đơn giản, mà là thế giới đầy tà ác.

      " Chuyện thay đổi là cách đây khoảng mười bảy, mười tám năm trước, lần đám côn đồ lại thu phí bảo kê, Tiểu Bắc và Hạo Thiên, hai thằng bé đánh ba người trọng thương. Lúc ấy Hạo Thiên mười bốn tuổi, bị đưa đến trại quản lý trẻ vị thành niên, còn Tiểu Bắc chỉ có mười ba tuổi nên bị ảnh hưởng." đến đây ông mỉm cười," Thằng nhóc Hạ Thiên đó ở trong trại quản lý trẻ vị thành niên mất năm, và từ lúc ra khỏi đó nó liền trở thành lão đại nổi tiếng côn đồ phố Hạ Đường, sau đó người bên ngoài ai dám đến đây gây rối nữa, thế nhưng con người lại quá mơ hồ, chưa tốt nghiệp lại vào tù, cũng biết ở trong đó bao lâu, sau này tôi cũng nhìn thấy nó nữa."

      Giang Mạn ngẫm nghĩ rồi hỏi :" Vậy còn Trình Khiên Bắc , là cậu bé như thế nào ?"

      " Tiểu Bắc ấy à !" Người cảnh sát già thở dài," Thằng bé này giống Hạo Thiên, từ rất thích học tập, buổi tối tôi tuần tra, hầu như đều nhìn thấy nó viết bài tập ở cửa . Đáng tiếc là sống ở phố Hạ Đường, cuộc sống thể bình yên. Nó thực ra là người rất an phận, nhưng tính tình lại quá cứng đầu. Có điều nhi quả phụ mà sống ở phố Hạ Đường, dáng vẻ mẹ nó ưa nhìn lại là người hiền lành, nếu nó mà là thằng hiền lành thêm chút nữa, đoán chừng hai mẹ con cũng bị người ta ăn đến xương cốt cũng chẳng còn. Tôi nhớ nhà nó tuy là quán bán đồ ăn sáng, nhưng buổi tối cũng làm thức ăn khuya, mỗi ngày nó về nhà cùng với mẹ trông coi quán, mười mấy tuổi trở nên hung dữ, người còn dài bằng băng ghế, thấy người ta đến gây rối vậy mà dám quăng băng ghế vào người ta ."

      Tuy là đoạn trải nghiệm trưởng thành đau lòng, nhưng vẫn khiến Giang Mạn có chút muốn cười với đoạn miêu tả này.

      " Cũng may là nó quăng ghế cũng xảy ra chuyện gì lớn lao, năm ấy đánh người nó vẫn chưa đủ mười bốn tuổi, qua mười bốn tuổi rồi, thằng nhóc Hạo Thiên kia xưng vương xưng bá ở chỗ này, có ai dám tới gây phiền nữa. Nếu thành tích của Tiểu Bắc tốt như vậy, hạt giống tốt sau này còn thi vào đại học trọng điểm, nếu vào nhà giam, vậy đáng tiếc lắm."

      Người cảnh sát già hơi quá nhiều, liền uống ngụm trà rồi mới tiếp," Gần đây xem tin tức tôi mới được biết, thằng bé này ra cũng làm ông chủ lớn, lại còn là cháu trai của họa sĩ nổi tiếng. Cái này nếu như được đón nhận trở về từ sớm, để lớn lên ở phố Hạ Đường, chắc chắn tốt hơn nhiều rồi."

      Giang Mạn gật đầu, lên lời từ đáy lòng :" Đúng vậy ạ!"

      " Nhưng mà xem ra nó cũng chịu thua kém, thi đỗ đại học trọng điểm , mở công ty làm ông chủ, như cái thằng Hạo Thiên kia, kể đến hai lần vào trại, nghe giờ còn bị truy nã nữa. Cũng biết quan hệ của nó và Tiểu Bắc thế nào, nhưng ngàn vạn vạn lần đừng để liên lụy."

      Giang Mạn cười cười, bảo :" Chắc là có đâu ạ."

      Người cảnh sát già gật đầu :" Tốt nhất là như thế ! biết đâu, thằng bé Tiểu Bắc kia thực sống rất khó khăn, về sau mẹ cũng mất nữa, đừng là thi đỗ đại học trọng điểm, nếu đổi lại là người khác, chỉ e là lạc lối từ lâu."

      Giang Mạn mỉm cười :" Vâng."

      Sau khi chào tạm biệt viên cảnh sát già, đứng con phố Hạ Đường bẩn thỉu và lụp xụp, Giang Mạn chỉ cảm thấy trong cổ họng như có thứ gì đó chẹn ngang, khó chịu vô cùng.

      Tư liệu Hứa Thận Hành đưa thực là chính xác, chỉ là dùng quan điểm của người ngoài cuộc, Trình Khiên Bắc mà ta nhìn thấy, so với Trình Khiên Bắc từng sống ở phố Hạ Đường, hoàn toàn khác biệt.

      rất may mắn là mình hoàn toàn tin tưởng ta, cũng tìm chân tướng Trình Khiên Bắc , vì biết là người trong cuộc, miêu tả chân tướng và chắc chắn khác nhau. Thậm chí với tính khí của , có thể bất cứ cái gì.

      Vốn dĩ gần như biết gì về Trình Khiên Bắc , nhưng khi dần dần tiếp xúc với cuộc đời ai biết đến của , lại chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần (*)

      (*)Ngũ vị tạp trần (五味杂陈): miêu tả cảm xúc phức tạp ràng.

      Dĩ nhiên hiểu được người đàn ông có lý lịch trưởng thành phức tạp như vậy, tất nhiên cũng phải phức tạp, và đó chắc chắn phải là kết hợp tốt. Nhưng phải thừa nhận rằng, có lẽ quá trình trưởng thành của quá suôn sẻ, nhìn thấy cậu bé trong môi trường tàn bạo và đen tối, vì sinh tồn mà bộc lộ tàn bạo hung ác, nhưng cũng để cho mình chìm đắm trong đó, vẫn luôn cố gắng nhảy ra để thay đổi cuộc đời, thực còn rất lay động lòng người.

      Tất nhiên, về phương diện khác mà đây thực ra là phần đáng sợ của Trình Khiên Bắc , tham vọng quá lớn mạnh, ý chí quá kiên cường. người như vậy, khi xấu xa có lẽ ác gấp bội so với kẻ ác bình thường .

      " A ! !"

      Giang Mạn định tới ven đường lấy xe bỗng nhiên có người chạy lên gọi lại. Quay đầu lại nhìn là người phụ nữ trung niên, vẫn còn nhớ, chính là bà chủ cửa hàng ngũ kim gọi là Dì Lý mà lần trước và Trình Khiên Bắc gặp ở đây.

      " Chào dì Lý !"

      Dì Lý thấy nhiệt tình nhận ra mình, nét mặt vui vẻ :" Tôi còn lo nhận sai người đấy ! ra là người của Tiểu Bắc." đợi Giang Mạn gì, liên tục ngừng," Tôi xem tin tức rồi ! Nhà họ Diệp gì đó Tiểu Bắc chiếm đoạt tài sản của họ. Tôi cháu nghe nè, tuyệt đối có chuyện đó đâu, Tiểu Bắc căn bản phải loại người đó. Các cháu phải cố gắng, đừng có để những kẻ xấu kia thực được ý đồ."

      Giang Mạn thoáng ngây người, rồi buồn cười mà gật gật đầu :" Cảm ơn dì Lý."

      Hai người vẫy tay chào tạm biệt, Giang Mạn lên xe, trước khi nổ máy xe tiện tay lấy điện thoại ra lướt weibo, trông thấy tin hot mới nhất khỏi nhíu mày lại.

      Tin hot nhất kia có dòng tiêu đề hết sức phô trương :

      Nổi lên từ đáy xã hội, Trình Khiên Bắc -- cuộc sống hắc bạch của thiếu niên phố Hạ Đường.

      Tin này viết về Trình Khiên Bắc , nhưng chỉ có Trình Khiên Bắc , còn có vai phụ quan trọng - Vương Hạo Thiên, xuyên suốt bài viết là cuộc đời tương tự mà hoàn toàn khác biệt của hai người , thế nhưng lại mãi luôn đan xen với nhau.

      Từ phố Hạ Đường cho đến ngày hôm nay.

      Bài tin này rất chi tiết, nhưng tổng kết lại cũng khác gì mấy so với những gì Giang Mạn biết được từ mấy trang giấy của Hứa Thận Hành.

      Tin tức viết rằng bước ngoặt đầu tiên của Trình Khiên Bắc và Vương Hạo Thiên xảy ra là khi họ tốt nghiệp cấp hai. người lên cấp ba trọng điểm, và người vừa ra khỏi trại quản lý trẻ vị thành niên lâu trường trung cấp nghề.

      Sau năm học trung cấp nghề, Vương Hạo Thiên mở cửa hàng bán buôn và tiệm bấm huyệt bàn chân, trở thành ông chủ của con phố cổ này. Thời điểm này Trình Khiên Bắc là học sinh cấp ba ưu tú, nằm trong top mười hàng năm.

      Hai năm sau, mẹ của Trình Khiên Bắc mất, thi đỗ học viện Giang Đại, rời khỏi Hạ Đường, trở về nhà họ Diệp. Mà Vương Hạo Thiên vì gây chuyện mà lại bị vào nhà giam. Kể từ đó, cả hai cũng chưa từng quay lại phố Hạ Đường. Điều này trông giống như lần phân ly thứ hai giữa hai người.

      Nhưng thực tế, đó là khởi đầu của xuất cùng nhau.

      Bài viết của phóng viên này rất thu hút, viết về Trình Khiên Bắc học hệ tài chính của Giang Đại, dùng món tiền đầu tiên được cấp bởi ông cụ Diệp để khởi nghiệp, bắt đầu nghiệp chứng khoán và đầu cơ của mình.

      Bài viết còn đề cập đến khi còn học đại học, Trình Khiên Bắc vẫn luôn là sinh viên giỏi, ngoại trừ những lúc lên lớp các bạn học hiếm khi nhìn thấy ở trường, vì chưa từng sống ở trường . Nghe khi còn là sinh viên năm nhất vẫn là thiếu niên giản dị, nhưng cuối năm hai ra vào trường học bằng chiếc Porsches trị giá trăm vạn.

      Trong báo cáo liên hệ thời điểm này với thời gian kiếm được tiền thị trường chứng khoán, bởi vì bắt đầu kiếm tiền chính là năm hai đại học.

      Nội dung tiếp theo tương tự như điều tra của Hứa Thận Hành. rằng Trình Khiên Bắc giống như nhà đầu tư bán lẻ bình thường, điều hành thông qua công ty tư vấn tài chính, công ty này là tiền thân của Tài chính Thiên Thiên nổi tiếng sau này, đứng tên pháp nhân là Vương Hạo Thiên, nhưng thực tế năm đó người giao dịch là Trình Khiên Bắc . Đây chính là nguyên do tại sao nhiều người biết Trình Khiên Bắc rốt cuộc phát tài như thế nào.

      Vào năm cuối cấp đại học, Trình Khiên Bắc gom đủ nguồn vốn tích lũy ban đầu rút lui khỏi thị trường chứng khoán và đầu cơ, thành lập quỹ số bảy tập trung vào đầu tư thiên thần. Vương Hạo Thiên chuyển tài chính Thiên Thiên thành hoạt động tín dụng quy mô , cũng là người sáng lập P2P(*) sớm nhất . Đây là lần phân cách thứ 3 giữa hai người.

      (*) P2P:Cho vay ngang hàng (tên tiếng : Peer-to-peer lending, cũng viết tắt là cho vay P2P), là thực tế cho vay tiền cho cá nhân hoặc doanh nghiệp thông qua các dịch vụ trực tuyến phù hợp với người cho vay với người vay. (https://vi.wikipedia.org/wiki/Cho_vay_ngang_hàng)

      Nhưng tên lưu manh còn chưa tốt nghiệp trung cấp nghề, làm được app(ứng dụng) tài chính, dĩ nhiên phía sau phải có cao nhân chỉ điểm. Cao nhân này rất có khả năng chính là huynh đệ tốt của ta, cao tài sinh(*) Trình Khiên Bắc . cách khác hai người vẫn luôn tách rời.

      *高材生:/Cao tài sinh/: Là chỉ người thông qua nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội. Đặc biệt là trong vấn đề học tập. “Cao tài sinh” nhất định phải thông minh, nhất định phải có thiên phú, nhưng chắc chắn phải trải qua cố gắng nỗ lực để đạt được thành tích. Có ý nghĩa trở thành “nhân tài”.(https://ttlh2013.wordpress.com)

      App Thiên Thiên rất đẹp, nhưng theo dòng đầu tư thất bại, trở thành thành viên thất bại trong đội quân P2P, thậm chí còn liên quan đến rửa tiền. Sau đó công ty sụp đổ, Vương Hạo Thiên ôm tiền bỏ trốn . Mà Trình Khiên Bắc trong lĩnh vực đầu tư thiên thần luôn thuận buồm xuôi gió, cũng lại lâm vào cuộc chiến tranh giành gia sản .

      Giang Mạn nhíu mày đọc bài tin vừa dài vừa lê thê này, bởi vì có chuẩn bị tâm lý từ trước cho nên ra cũng có nhiều cảm xúc lắm đối với tin bài viết giật gân này nóng hổi này. Chỉ là ......

      Lấy trong túi bản ra tư liệu mà Hứa Thận Hành cung cấp, đối chiếu chút, chân mày ngày càng nhíu chặt lại.

      Những thứ này đương nhiên là nhà họ Diệp hay truyền thông đều có thể điều tra ra được, nhưng quá trùng hợp khi cách miêu tả giống nhau y chang.

      Dĩ nhiên là Hứa Thận Hành có nghĩa vụ phải giấu những thứ ta điều tra được vào trong đĩa cứng hoặc ngăn kéo, ta lựa chọn điều tra Trình Khiên Bắc , chỉ đơn giản là bất mãn khi bạn cũ là ở cùng chỗ với , ta muốn là hùng cứu vớt bạn cũ sa ngã.

      Vì thế đưa những thứ này cho truyền thông hoặc nhà họ Diệp, thực ra cũng có gì đáng trách.

      Chỉ là nghĩ đến người đàn ông mình từng thích, có lẽ chỉ vì ghen tỵ, với cái nhìn phiến diện này mà thăm dò người đàn ông có hoàn cảnh trưởng thành kém xa ta, Giang Mạn vẫn có chút thất vọng.

      nhét tư liệu vào trong túi rồi chuẩn bị nổ máy xe nhận được điện thoại của Hứa Thận Hành.

      "Tiểu Mạn, em xem tin tức mới nhất chưa ?"

      Giang Mạn:" về bài tin viết về Trình Khiên Bắc ấy hả ?"

      Hứa Thận Hành gật đầu :" Mặc dù em có thể tin, nhưng quả có giao những thứ điều tra được cho truyền thông . điều tra cậu ta, chỉ là hi vọng em lạc lối có thể biết quay đầu lại rời xa cậu ta, cho tới bây giờ cũng nghĩ tới nhúng tay vào chuyện của cậu ta và nhà họ Diệp."

      Giang Mạn :" Dù sao sớm muộn cũng bộc phát thôi, chỉ là cách hành văn có chút sai lệch, phải hay cũng quan trọng."

      " Em tin ?"

      Giang Mạn :" Có tin hay cũng quan trọng mà."

      Hứa Thận Hành ở đầu dây bên kia bình tĩnh lắm, cất cao giọng lên :" Đúng, là ghét cậu ta, thậm chí ghen tỵ, bởi vì người thích đều thích cậu ta. Cậu ta dựa vào cái gì chứ ? Dựa vào lý lịch dơ bẩn phố Hạ Đường sao ? Hay là thủ đoạn làm giàu minh bạch?"

      Chân mày Giang Mạn nhíu chặt lại, thể ngờ Hứa Thận Hành trước giờ trong miệng trăng thanh gió mát lại có thể thốt ra những lời này.

      xoa xoa trán:" Hứa Thận Hành, cảm thấy thành kiến của quá nặng rồi sao ?"

      Hứa Thận Hành thở hổn hển :" phải thành kiến, cậu ta chỉ có lý lịch và thủ đoạn làm giàu đáng , mà hồi đầu chúng ta chia tay, biết cũng là cậu ta dùng thủ đoạn."

      Giang Mạn chỉ cảm thấy nực cười :" Nếu em rằng lúc trước em quyết chí chia tay, là bởi vì trong lúc giận dỗi, chủ động cùng ấy thuê phòng tự mình chặt đứt đường lui sao ? Nếu đây cũng được coi là thủ đoạn của ấy có lẽ đúng. Hứa Thận Hành, em muốn với những chuyện này nữa, lập trường của chúng ta khác biệt, sau này chúng ta cũng cần liên hệ nữa."

      đợi đầu dây bên kia gì thêm nữa, thẳng tay ngắt điện thoại.

      nhắm mắt và hít hơi sâu.

      Vì sao người mình từng thích lại có thể trở nên đáng ghét như vậy ?

      Mà người mình kia, hắc bạch chẳng phân được.
      Tôm Thỏ, Chalychanh, _thuynguyen_7 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      [​IMG]
      Chương 44
      Edit : Michellevn


      Tâm trí Giang Mạn hỗn loạn vô cùng, hai mươi lăm năm sống mà chưa bao giờ mâu thuẫn thế này.

      hiểu rất , người thể tự mình chọn xuất thân và lý lịch được, Trình Khiên Bắc và mẹ sinh sống trong khu phố Hạ Đường hỗn loạn, để sinh tồn bị áp bức đối đầu hung dữ là cách sống duy nhất mà có thể chọn, ngay cả khi từng chạm mốc ranh giới luật pháp, thậm chí là vượt qua, cũng có cách nào chỉ trích trải nghiệm này. Bởi vì trước sinh tồn, điểm mấu chốt và nguyên tắc có thể thực còn quan trọng như vậy nữa.

      Tuy nhiên, lại đối mặt được với , rằng ở mức độ nào đó xuất thân và lý lịch quyết định tính cách và số phận của con người, giờ Trình Khiên Bắc thoát khỏi phố Hạ Đường sao ? Hay rằng trưởng thành đó in sâu vào trong xương cốt, quy tắc và luật pháp đối với đáng nhắc tới, cho nên trong những hành vi phạm tội của Vương Hạo Thiên, cũng chiếm cứ phần chăng ?

      Đến cả những người đàn ông xuất thân từ nông thôn ra và có chút thành công ở chốn thành thị cũng bị gắn cho cái mác phượng hoàng nam (*), cũng là vì thể xóa bỏ được ảnh hưởng của hoàn cảnh. Mà Trình Khiên Bắc so với phượng hoàng nam bình thường này nguy cơ hơn rất nhiều lần.

      (*)Phượng hoàng nam - 凤凰男: Đề cập đến những người (nam giới) xuất thân từ gia đình nghèo khó (đặc biệt là sinh ra từ nông thôn) bỏ nhiều công sức để học, sau đó ở lại thành phố để làm việc. Chính vì thế họ có cuộc sống, gia đình, suy nghĩ… trái ngược với những thành thị và dẫn đến nhiều mâu thuẫn nếu như họ nhau.

      mặt Giang Mạn hiểu và đau lòng về lý lịch trưởng thành này, mặt khác lại lo sợ Trình Khiên Bắc làm những chuyện vượt qua ranh giới.

      Nhưng có điều chắc chắn được xác định là từ bỏ vì nỗi lo sợ này.

      Cũng biết có phải là do phải làm hay mà thời gian có vẻ trở nên dài lê thê . Giang Mạn lang thang bên ngoài đến mệt mỏi mà sắc trời mãi vẫn còn sớm. bèn thẳng tới siêu thị mua chút đồ ăn, rồi mới từ từ lái xe về nhà.

      Quả nhiên, trước cửa khu chung cư Trình Khiên Bắc tụ tập ít phóng viên, cũng may là chung cư cao cấp canh phòng nghiêm ngặt, những phóng viên này vào trong được. Mà ngay trước khi họ phát ra chạy thẳng xe tiến vào trong hầm để xe, cho người ta cơ hội chặn xe lại.

      Lúc Trình Khiên Bắc về là Giang Mạn đứng trong bếp khuấy nồi canh, có lẽ có chút tập trung nên nhận ra Trình Khiên Bắc về, mãi cho đến khi đứng ở cửa phòng bếp gọi , mới giống như giật mình mà quay đầu lại. Bởi vì quá đột ngột, vô tình khiến chiếc muỗng khuấy canh rớt vài giọt lên mu bàn tay, nóng đến nỗi phải che tay lại và hít hà .

      Trình Khiên Bắc cau mày, bước vào trong, kéo đến trước bồn nước, nắm bàn tay bị bỏng của để dưới vòi nước lạnh.

      " sao sao mà !" Giang Mạn vội vàng

      Trình Khiên Bắc giữ tay để lộn xộn :" Xối nước chút , tránh cho phồng rộp ."

      Nước lạnh xối lên tay, cơn đau rát lui dần, Giang Mạn mỉm cười :" sao mà ."

      Trình Khiên Bắc để nước xối cho lát, cúi đầu nhìn mu bàn tay trắng nõn của , xác định sao nữa mới buông ra.

      " Hầm canh sao ?" hỏi, đưa mắt nhìn nồi đất sét sôi ùng ục bên cạnh.

      Giang Mạn gật đầu :" Rảnh quá mà, tìm chút chuyện làm, em làm thêm hai món nữa là có thể ăn được rồi."

      Trình Khiên Bắc liếc nhìn các loại nguyên liệu nấu ăn được cắt sẵn bàn bếp, :" Để !"

      Giang Mạn cười bảo :" Biết có tay nghề gia truyền rồi, nhưng em cũng kém như vậy đâu. Cả ngày em làm gì rồi, mãi mới tìm được chút việc, cũng đừng đoạt của em chứ ."

      Trình Khiên Bắc nhìn khẽ cười, gật đầu :" Được, vậy em cẩn thận chút, đừng để bị bỏng nữa."

      Giang Mạn có chút cạn lời mà bĩu bĩu môi :" Vừa nãy là do bị đột ngột xuất làm cho giật mình thôi."

      Giang Mạn nấu nồi canh sườn, xào đĩa cần tây bách hợp, đĩa nấm mèo củ từ, đều phù hợp cho bữa tối. Bình thường rất ít nấu cơm, tay nghề cũng bình thường, có điều mấy món này cũng cần đến nhiều kỹ năng.

      Trình Khiên Bắc uống ngụm canh, ngẩng đầu nhìn , gì.

      Giang Mạn hấp háy đôi mắt :" Sao hả ?"

      " Tốt hơn nghĩ ."

      Giang Mạn xì tiếng :" đây là xem thường hay khinh bỉ em thế hả ?"

      Trình Khiên Bắc cười :" Chỉ là nghĩ tới em còn có tiềm chất của hiền thê lương mẫu."

      Giang Mạn cười gượng ha ha :" Nghĩ hay lắm, thế nhưng em lại là phụ nữ chuyên nghiệp trong thời đại mới."

      Trình Khiên Bắc nhướng nhướng mày từ chối cho ý kiến .

      Đây dường như là lần đầu tiên hai người ăn bữa tối nghiêm chỉnh ở nhà, ấy vậy mà cũng mơ hồ có loại hương vị gia đình, có lẽ bầu khí quá tốt, hai người ai bảo ai đều nhắc đến chuyện bài tin báo. Trình Khiên Bắc còn phụ trách ăn sạch đồ ăn, đến cả giọt canh cũng để lãng phí.

      Mãi đến khi ăn xong, thu dọn chén đũa cho vào máy rửa chén, hai người bật ti vi ngồi ghế sô pha nghỉ ngơi, sau khi xem xong bản tin của đài truyền hình địa phương, Giang Mạn mới thể mở miệng hỏi :" Những nội dung viết trong bài báo là chứ ?"

      Trình Khiên Bắc nhàn nhạt đáp :" Ừm"

      Giang Mạn lại hỏi thăm dò :" Vậy những chuyện của Vương Hạo Thiên kia có liên quan đến ?"

      Trình Khiên Bắc nhìn :" Em thấy sao ?"

      Giang Mạn vẫn giống như ngày hôm qua :" em tin ."

      Trình Khiên Bắc bình tĩnh nhìn , qua lúc lâu gì, sau đó lại bỗng dưng lắc đầu cười :" , nếu mà em tin em phố Hạ Đường tìm chứng cớ rồi."

      Giang Mạn nhíu mày :" Sao biết em phố Hạ Đường ?"

      Trình Khiên Bắc trả lời câu này của , chỉ cười :" Tìm chứng cớ rồi sau đó thế nào ? Có phải sợ hãi rồi hay ?"

      Giang Mạn nhìn dáng vẻ cười như cười của , nhất thời nghẹn lại :" Em .........."

      Trình Khiên Bắc đứng lên, nhìn từ xuống dưới :" sai, đó chính là cuộc sống của tôi. Cha tôi là lưu manh ở phố Hạ Đường, mẹ tôi là người phụ nữ ở thị trấn bị người đàn ông thành phố lớn bỏ rơi, họ cũng chẳng học được mấy ngày, là nam nữ ở tầng đáy xã hội. Cả nhà tôi từng sống trong nhà ngang mười mấy mét vuông, sau đó nhà ngang mất , vẫn chen chúc trong căn phòng phía sau quán ăn sáng có cả nhà vệ sinh. Mười tuổi tôi mất cha và cùng mẹ sống nương tựa vào nhau. Thời đó con phố ấy cực kỳ hỗn loạn, lửa đảo gian lận khắp mọi nơi, ba ngày hai bữa đều có côn đồ lưu manh đến gây chuyện, tôi tận mắt nhìn thấy mấy lần có người bên đường bị chém chết, trong đó có lần ở ngay chính cửa quán nhà tôi, máu chảy khắp nền, mẹ tôi sợ ảnh hưởng buôn bán, kéo tôi cọ rửa cả đêm mới sạch, nhưng mùi máu bay hết trong mấy ngày liền. Để trả ít phí bảo kê hơn chút, mười tuổi tôi học cách chiến đấu với những tên lưu manh lớn tuổi hơn tôi, mãi cho đến khi Vương Hạo Thiên và tôi đánh trọng thương 3 tên lưu manh, bạo lực liên miên mới miễn cưỡng dừng lại. Ngoài ra, hằng đêm con phố đó , trời còn chưa tối có những người phụ nữ đứng ra chào mời gạ gẫm, đôi khi khách làng chơi và bán dâm tằng tịu với nhau ở ngay ngõ cạnh nhà tôi, cách cái bàn tôi học bài chỉ hơn mười mét. Lúc mười bốn tuổi, có bán dâm cách vách nhà tôi, ngay tại lúc tôi sinh bệnh phát sốt mà kéo tôi vào nhà ta, nếu mẹ tôi tìm được tôi lần đầu tiên của tôi chính là tằng tịu cùng với bán dâm." dừng lại chút," Ba tháng sau, người phụ nữ đó chết trong phòng ta thuê, bởi vì HIV."

      xong, khom người sát lại Giang Mạn, gằn từng chữ :" Thực ra bài báo đó viết còn xa với thực tế lắm, đây mới chân chính là cuộc sống mà tôi trải qua."

      Giang Mạn cau mày nhìn thẳng vào đôi mắt giống như chất chứa bão giông của , câu cũng thể thành lời.

      Trình Khiên Bắc khe khẽ cười, kéo dậy và bước vào trong thư phòng.

      Đến cửa thư phòng, buông tay ra, tự mình bước vào, lấy từng chồng sách từ kệ sách tinh xảo bề thế ra rồi ném mạnh xuống đất.

      Những cuốn sách này tản ra, lộ ra những trang sách đầy màu sắc, vừa nhìn đó là những cuốn sách liên quan đến hội họa.

      Biểu cảm gương mặt Trình Khiên Bắc có chút điên cuồng, giống như cười mà cũng giống như phẫn nộ, cầm lên hai cuốn tập dày, chỉ vào những cuốn sách tán loạn kia, nhìn về phía Giang Mạn và :" Trong quá trình trưởng thành của tôi, chưa bao giờ tiếp xúc với nghệ thuật chân chính, tôi hiểu cũng thích, tôi buộc mình phải xem mấy thứ này, ghi lại nhiều ghi chú như vậy, để cho thấy tôi am hiểu nghệ thuật nhiều hơn, chỉ là vì để lấy lòng ông nội, tranh giành gia sản. TRong xương cốt tôi hề có cái gì mà tác phẩm nghệ thuật xuất sắc cả, chỉ có u ám và thô tục của phố Hạ Đường mà thôi."

      lại rút tấm ảnh từ trong kỳ nghỉ hè ra, cảnh chụp của bức ảnh đó là đường phố náo nhiệt, Giang Mạn nhận ra đó là phố Hạ Đường. Trong bức ảnh là hai thiếu niên, mười lăm mười sáu tuổi, người có mái tóc nhuộm màu vàng hình xăm lớn cánh tay lộ ra ngoài áo thun, người còn lại cắt tóc ngắn húi cua, cánh ngược lại sạch . Hai người kề vai sát cánh nhếch miệng cười dưới ánh mặt trời, miệng đều ngậm điếu thuốc.

      Thiếu niên tóc ngắn húi cua chính là Trình Khiên Bắc, mà tóc vàng xăm trổ kia Giang Mạn cần nghĩ cũng biết là ai.

      Trình Khiên Bắc chỉ vào bức hình :" Bạn lớn lên từ với tôi, phải những học sinh giỏi mà em từng thấy trong đồng phục học sinh, nghiêm túc học tập ở trường, hay cùng lắm là len lén kéo tay nhau lén lút sớm. Cậu ta là thằng nhóc hư hỏng chính cống, mười hai mười ba tuổi cầm dao chém người phố Hạ Đường, học nghề cũng chưa học xong, từng ở trại quản lý trẻ vị thành niên và cả trại giam, giờ còn là tội phạm truy nã. Nhưng cậu ta chính là người bạn tốt nhất của tôi. Chúng tôi muốn trở nên nổi bật, cho nên cùng nhau làm việc, cùng nhau kiếm tiền. Quan hệ của chúng tôi vĩnh viễn thay đổi."

      hơi ra hết những lời này, đưa mắt nhìn Giang Mạn ở cửa, gì thêm nữa, sau đó giống như giảm bớt áp lực mà di chuyển phía bàn sách dựa vào, rút điếu thuốc từ bao thuốc lá bàn để lên miệng. Chỉ là tay cầm bật lửa ngừng run rẩy, bật vài lần mà cũng chưa châm được điếu thuốc.

      Giang Mạn tới, lẳng lặng cầm lấy bật lửa trong tay , châm hộ điếu thuốc kia.

      Trình Khiên Bắc rít mạnh hơi, rồi từ từ thở ra, nhìn người phụ nữ thần sắc khó đoán trong trong gang tấc, khóe miệng lộ ra chút mỉa mai:" phải em muốn hiểu tôi sao? Đây chính là cuộc sống từng trải của tôi. Có phải cảm thấy rất dơ bẩn hay hả công chúa điện hạ ?"

      Giang Mạn tức giận vì giọng điệu nhạo báng mỉa mai của , ngược lại bình tĩnh nhìn , hồi lâu mới nhàn nhạt mở miệng :" vẫn luôn muốn thoát khỏi hoàn cảnh đó mà ? Vì thế mới cố gắng học hành ."

      Trình Khiên Bắc từ chối cho ý kiến .

      Giang Mạn tiếp :" cũng muốn thối rữa ở chỗ đó, nên vẫn luôn kềm chế chính mình, sau mười bốn tuổi làm ai tổn thương nghiêm trọng nữa, cũng phạm pháp bất cứ chuyện gì nữa, đúng ?"

      Trình Khiên Bắc nhìn ánh mắt hơi hơi híp lại.

      Nếu trước đó còn có chút hoài nghi lý lịch của vì trưởng thành mà phạm pháp, bây giờ rất chắc chắn, đúng là bởi vì lý lịch này khiến cho tuyệt đối thể phạm pháp.

      Bởi vì cậu thiếu niên chứng kiến tội ác bạo lực và tình dục diễn ra như cơm bữa, đối với ranh giới phạm tội hẳn là mơ hồ, nhưng sau khi cậu mười bốn tuổi, lại phạm phải bất cứ điều gì nữa, mà thay vào đó là ngừng cố gắng học tập và thi đỗ vào đại học trọng điểm. Điều này cho thấy rằng trong môi trường đó, buộc mình phải tỉnh táo, vậy còn nỗ lực vạch giới hạn với hoàn cảnh môi trường sống.

      Tự chủ và lý trí đáng sợ này khiến thành công thoát khỏi phố Hạ Đường, trở nên vượt trội, trở thành người thành công danh xứng với thực, cũng nhất định giữ cho luôn luôn tỉnh táo, chưa đến mức vì danh lợi mà phạm pháp.

      Cũng giống như trước đó hiểu, với điều kiện của , sao có thể giữ mình trong sạch như vậy. ra cũng chỉ là cách phân giới hạn .

      giờ Giang Mạn hoàn toàn tin vào chưa từng vi phạm pháp luật phải là lời dối, có lẽ lợi dụng quy tắc trò chơi, dùng hết thủ đoạn, thậm chí vi phạm ít đạo đức gì đó, nhưng tuyệt đối phạm pháp, đây là điểm mấu chốt.

      Bởi vì hiểu rất , khi vi phạm pháp luật những nỗ lực và kiên trì của từ phố Hạ Đường lên còn ý nghĩa gì nữa.

      Đối với Giang Mạn mà , đây cũng đủ rồi.

      nhìn vào đôi mắt dịu của , lặng lẽ thở dài, :" Em muốn hiểu , đó là vì là người mà em muốn cùng tiếp bước bên nhau , em phải có trách nhiệm với chính mình. Lý lịch trưởng thành của quả vượt ngoài dự tính của em. Nhưng cái này có gì đáng sợ cả, vì con người có cách nào lựa chọn hoàn cảnh xuất thân của mình. Có thể môi trường trưởng thành của theo như lời thực dơ bẩn, nhưng . Dĩ nhiên, có thể cũng phải người tốt gì, nhưng đời này có mấy ai mà hoàn hảo sứt mẻ chứ ?"

      Hai người cách nhau màn khói xanh nhàn nhạt, Trình Khiên Bắc yên lặng trong giây lát rồi hỏi :" Cho nên giờ em hiểu rồi, xác định muốn cùng bước tiếp chứ ?"

      Giang Mạn im ỉm hồi rồi cười lên gian xảo :" Vốn là xác định, nhưng giờ lại chắc chắn nữa."

      Trình Khiên Bắc nhíu mày.

      Giang Mạn nhướng mày cười :" Suy cho cùng em là công chúa điện hạ, mà công chúa điện hạ có rất nhiều lựa chọn chứ."

      Trình Khiên Bắc ngẩn người, rồi đột nhiên bật cười, dụi điếu thuốc trong tay vào trong gạt tàn thuốc bàn, ngay khi Giang Mạn vênh mặt quay người ra cửa ôm lấy từ phía sau đặt lên bàn sách rộng lớn,quơ tay quét đồ vật bàn xuống đất, rút thắt lưng ra và trói hai tay lại.

      " Công chúa điện hạ bây giờ bị tôi bắt làm tù binh, sau này chỉ mình tôi độc chiếm, lựa chọn nào khác nữa đâu." cười bảo

      Hai tay Giang Mạn bị trói lại, cả người bị đè nặng thể động đậy, kêu oai oái :" Trình Khiên Bắc, cái đồ xấu xa ! Mau thả bản công chúa ra, bản công chúa ta đây sao có thể để nghịch tặc nhà ngươi nhúng chàm được hả !"

      Trình Khiên Bắc cười phủ người xuống, ngăn chặn miệng .

      trận rối loạn, trận chiến kết thúc là đống sách nằm rải rác mặt đất.

      Cả hai đều để trần cả người mà nằm đó, bởi vì được Trình Khiên Bắc ôm trong lòng, Giang Mạn ngược lại cảm thấy khó chịu.

      Toàn thân rã rượi, lười biếng cầm lấy cuốn sách lật xem, cười bảo :" Tuy rằng hiểu nghệ thuật cũng như thích, ấy vậy mà có thể đọc hết bây nhiêu sách đó chứ!"

      Trình Khiên Bắc dõng dạc đáp trả :" Cuộc sống bức bách."

      Giang Mạn khẽ xì tiếng :" Thế nên thích nghệ thuật, vậy chứ thích cái gì ?"

      Trình Khiên Bắc:" Cũng phải thích nghệ thuật, thực ra số hành động nghệ thuật vẫn khá ưa thích ."

      " Hả ?"

      Trình Khiên Bắc cười xấu xa bảo :" Ví như hành vi nghệ thuật vừa mới làm cùng em, rất thích."

      Giang Mạn chút khách sáo mà cầm quyền sách tay nện vào gáy . Rồi nhìn bị mình đập mà hít hà lại xoa xoa cho .

      Xoa hồi, dường như chợt nhớ ra gì đó, buồn cười bảo :" Cơ mà sao gọi em là công chúa điện hạ ? đúng là thiếu cách châm chọc mà !"

      Trình Khiên Bắc cười :" cũng phải châm chọc . Đối với thiếu niên thời tôi mà , có hoàn cảnh gia đình đãi ngộ tốt như em, vô ưu vô lự, biết nỗi khổ nhân gian, có gì khác với công chúa đâu chứ ?"

      Giang Mạn bĩu môi ngẫm nghĩ, cười buột miệng :" Vậy trước kia có từng thích công chúa nào hay chưa ?"

      Trình Khiên Bắc làm bộ suy nghĩ lát rồi :" cho em."
      Tôm Thỏ, _thuynguyen_, Nhatchimai6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :