1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thâm tình tựa như cạn - Úy Không - 55/72

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Truyện hay quá, nàng edit cũng mượt lắm luôn ấy. Cảm ơn nàng nhiều nhé. Cố lên
      michellevn thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 35
      Edit : Michellevn


      là giữa hè, mặc dù cảnh trời tối đen, nhưng Trình Khiên Bắc tỉnh lại cũng chỉ mới tám giờ, hoàng hôn bên ngoài cửa sổ được thay thế từ sớm bằng những ngọn đèn rực rỡ của thành thị .

      Giang Mạn vốn nấu cháo xong từ lâu, mấy tiếng này, lúc lúc lại vào phòng ngủ ngó người giường, thấy ngủ say sưa, đành lòng quấy rầy, đợi mãi cho đến lúc thấy đói bụng bèn tự mình nấu bát mì, có điều mùi vị chả ra làm sao cả, ăn được nửa đem đổ.

      Lần cuối cùng nhìn thời gian, thấy muộn lắm rồi, lo lắng Trình Khiên Bắc ngủ quá lâu, lại vào phòng, lần này định bụng gọi người kia dậy. Thế nhưng ngờ mới vừa bước vào phòng, người đàn ông giường chậm rãi mở mắt ra.

      Bởi vì uống thuốc hạ sốt, lại ngủ liền tù tì năm sáu tiếng đồng hồ, Trình Khiên Bắc vừa tỉnh lại đầu óc đặc quánh mơ hồ, vẻ mặt mờ mịt biết đêm nay là đêm nao, chỉ kinh ngạc khi nhìn thấy Giang Mạn bước tới, cả nửa ngày vẫn tiếng nào.

      Giang Mạn cảm thấy dáng vẻ này của trông ngớ ngẩn và có chút buồn cười, nhưng vẫn biết lúc này mà cười lên có vẻ kỳ quái, liền gắng nhịn xuống, bước tới phía trước, khom người đưa tay ra sờ sờ trán :" thấy sao hả? Hình như hạ sốt rồi."

      Xúc cảm dịu dàng từ trán khiến Trình Khiên Bắc thoáng định thần lại và nhận ra tình hình tại, xoa xoa trán, nở nụ cười nhàng :" Em vẫn ở lại sao ?"

      Giang Mạn :" thế này tôi sao mà yên tâm để mình ở nhà ? Hết khó chịu rồi chứ?"

      Trình Khiên Bắc gật đầu:" Có phải tôi ngủ rất lâu rồi phải ?"

      Giang Mạn cười :" Cũng chỉ có năm sáu tiếng thôi mà !"

      Trình Khiên Bắc ngẩng đầu nhìn đồng hồ tường, cười cười có phần bất đắc dĩ :" Hình như nhiều năm lắm rồi có được giấc ngủ ban ngày dài như vậy ."

      "Đó là vì ngã bệnh thôi." Giang Mạn đứng thẳng người, bảo :" Hồi trưa chẳng ăn được mấy miếng cơm, chắc là đói rồi hả ? Tôi lo có khẩu vị, nên nấu cháo cho rồi, mau dậy rửa mặt ."

      Trình Khiên Bắc ngồi dậy yên lặng, nhìn nhìn bằng vẻ mặt khó đoán.

      Giang Mạn cũng để ý, xoay người vào phòng bếp hâm cháo.

      hiếm khi nấu ăn, nhưng dù sao nấu cháo khó. Cháo là nấu bằng nồi đất, gạo và hạt kê được trộn với nhau ninh trong hai giờ, đến lúc sánh đặc mềm mịn.

      Lúc múc xong cháo ra phòng ăn, Trình Khiên Bắc cũng rửa mặt xong, nét mặt nhàng khoan khoái từ trong toilet ra. Ánh mắt nhìn , vẫn gì .

      Giang Mạn đối diện ánh mắt , nhận ra trong mắt lộ ra chút nghi hoặc, cười hỏi :" Sao vậy ?"

      Trình Khiên Bắc lắc đầu, cũng vẫn gì.

      Giang Mạn cười :" phải nghi ngờ khả năng nấu nướng của tôi đấy chứ ? Yên tâm mà ăn , độc đâu ."

      Trình Khiên Bắc thoáng ngẩn người, khẽ bật cười, ngồi xuống bên bàn ăn, cầm cái muỗng đảo đảo, ngẩng đầu hỏi :" Em ăn chưa ?"

      Giang Mạn đáp :" Thấy dậy, tự mình nấu mì ăn tạm chút rồi ."

      Trình Khiên Bắc húp miếng cháo, cũng biết vì sao, ràng là mùi vị bình thường nhất, mà khi miếng cháo mềm mịn trượt xuống dạ dày, dường như cả người đều nóng lên. mỉm cười bảo :" Ngon lắm."

      Giang Mạn khẽ cười :" Chỉ là gạo, hạt kê và nước sạch ninh nhừ lên thôi, có gì mà ngon được cơ chứ? vậy còn là hâm nóng lại nữa ."

      Trình Khiên Bắc cười nhợt nhạt :" Nấu cháo cũng phải có tay nghề mà, tôi cảm thấy rất ngon."

      Giang Mạn nhướng mày lên, cười bảo :" vậy là tôi vẫn có chút thiên phú về nấu nướng đó nha ! Tiếc là vừa nãy tự mình nấu bát mì mà chẳng ra gì cả, tôi ăn được nửa đổ luôn."

      Trình Khiên Bắc cười, húp mấy muỗng cháo, ngẩng đầu nhìn , :" Cảm ơn em !"

      Giọng có hơi khàn khàn, mang theo chút dịu dàng và gợi cảm hiếm thấy. Giang Mạn nao nao, định thần lại, ngồi xuống đối diện , bằng giọng để ý lắm:" Việc mà thôi. Nếu đổi lại là thấy tôi bệnh, cũng mặc kệ mà !" xong rồi bổ sung," Ở đảo, còn ở bệnh viện cùng tôi cả đêm đó ."

      Trình Khiên Bắc cong khóe môi cười cười :" Cũng chỉ hôm nay, cả mấy ngày ông nội tôi mất này, cảm ơn em vẫn luôn bên tôi."

      Giang Mạn nửa đùa nửa :" Người chết là lớn, dù sao trong mắt ông cụ Diệp, tôi là cháu dâu ông ấy, nếu tôi ở bên , ông ấy dưới đó có thể tức giận chứ ?Trái lại là kìa, cũng nghỉ ngơi ra làm sao cả, đừng có để cơ thể suy sụp ."

      Trình Khiên Bắc gật gật đầu, sau lúc, đột nhiên lên tiếng :" Trước năm mười tám tuổi, tôi cho rằng ba tôi là ba ruột của tôi, người đó hơi mập, rất chất phác thà, cùng mẹ tôi mở quán ăn , luôn nâng tôi lên bờ vai. Về sau ông ấy mất , chỉ còn lại tôi và mẹ tôi sống nương tựa vào nhau, bà ấy tái hôn. Suy cho cùng ở thành phố, chỉ cần chịu khó cuộc sống cũng quá tệ."

      dừng lại lúc rồi tiếp :" Thế nhưng cuộc sống của gia đình nghèo neo đơn, thể nào chịu đựng nổi chút sức ép nào. Năm tôi mười tám tuổi, mẹ tôi mắc bệnh nan y, nhập viện cả nửa năm, quán ăn chuyển nhượng, bao nhiêu tiền tích góp trong nhà đều phải lấy ra dùng hết, còn phải vay mượn rất nhiều tiền. Lúc đó,có lẽ mẹ tôi cảm thấy mình chẳng còn được bao nhiêu ngày nữa, khả năng là lo tôi sau này chẳng có người nào mà dựa dẫm,mới cho tôi biết thân thế của tôi, vậy nên tôi mới biết cha ruột của tôi là Diệp Kính Văn."

      Giang Mạn lặng lẽ lắng nghe rủ rỉ về những chuyện quá khứ có liên quan đến thân thế của , biết khi những điều này, là thực coi người có thể chia sẻ bí mật, cơ thể từng trải qua giao hòa kia, đối với tín nhiệm trước mắt này, hoàn toàn thể so sánh được.

      Đây là lần đầu tiên cảm thấy, Trình Khiên Bắc và mình gần nhau đến như vậy.

      Trình Khiên Bắc tiếp tục thong thả :" Bởi vì biết năm đó mẹ sinh ra tôi là bị Diệp Kính Văn lừa dối, sau khi bà qua đời, tôi trực tiếp tới tìm ông nội của tôi. Thực ra lúc đó là mang theo chút tâm lý giận hờn, lại thêm nợ nần cùng đường, ngờ ông cụ nhanh chóng tiếp nhận tôi ngay, giúp tôi trả hết nợ, còn cho tôi khoản tiền, cũng chính là tiền vốn tôi gây dựng nghiệp hồi đại học."

      đến đây lắc lắc đầu có phần buồn cười," Bởi vì chuyện mẹ tôi mắc bệnh, tôi ám ảnh về chuyện thiếu tiền, khi đó tuổi đời non trẻ, tâm tính bình thường lắm, hề có hứng thú đối với việc làm từng bước , lấy tiền ông nội cho, tôi đầu tư hết vào cổ phiếu. Kết quả của việc quá nhanh là suýt nữa mất cả chì lẫn chài, sau đó ông nội biết được lại cho tôi năm mươi vạn nữa. Cũng biết có phải may mắn hay , gặp đúng lúc thị trường chứng khoán tăng giá, rồi dần dần tìm kiếm được chút thành tựu, chẳng e ngại gì cả mà làm đòn bẩy tương tự như cờ bạc, trời cao chiếu cố, chỉ trong mấy năm mà tăng gấp hai trăm lần. Lúc tốt nghiệp đại học, có lẽ ông nội nghe chút chuyện về tôi, tìm tới tôi và với tôi rằng, việc kiếm tiền này, có việc nên làm có việc nên làm, nếu như làm việc mà có mỗi ý nghĩa là kiếm tiền, như vậy thực chẳng hề có ý nghĩa gì cả. Lúc này tôi mới ý thức được, vì kiếm tiền mà tôi suýt nữa như con thiêu thân lao vào lửa, sau đó liền rút khỏi thị trường chứng khoán và đầu cơ, lấy tiền rồi lập ra quỹ số bảy."

      Giang Mạn gật gật đầu, nhất thời cũng biết gì, vì nghe ra mất mát trong giọng của . Ông cụ Diệp quả thực rất quan trọng với .

      Trình Khiên Bắc cười cười rồi tiếp :" ngờ, sau khi tôi rút lui bao lâu, thị trường chứng khoán lập tức lao dốc, nhanh chóng lâm vào tình trạng xuống giá. Giống như ông nội kéo tôi ra kịp thời."

      Giang Mạn thoáng ngẩn người, cũng cười.

      Trình Khiên Bắc đặt muỗng trong tay xuống, ăn sạch sanh sanh cháo trong bát, tựa lưng vào ghế ngồi nghiêng đầu nhìn người phụ nữ ngồi đối diện:" Tôi những cái này có phải em cảm thấy rất nhàm chán hay ?"

      Giang Mạn lắc đầu :" Chỉ là làm tôi có chút bất ngờ."

      " Bất ngờ thế nào ?"

      Giang Mạn vỗ vỗ trán, :" Có thể là cuộc sống của tôi đơn giản suôn sẻ, cho nên cảm thấy những việc mà từng trải qua, còn kịch tính hơn cả những câu chuyện xưa."

      đứa trẻ xuất thân từ cảnh nghèo neo đơn phố chợ, mười tám tuổi mới biết thân phận của mình, thoắt cái biến thành cháu nội của nhân vật quan trọng, từ nợ nần chồng chất đến nắm được món tiền đầu tư đầu tiên, mấy năm đại học dựa vào đầu cơ cổ phiếu mà hoàn thành việc tích lũy nguồn vốn ban đầu.

      Cái này nếu xen kẽ thêm vài mối tình lãng mạn nữa, đúng là thỏa mãn đầy đủ vai nam chính bàn tay vàng trong tiểu thuyết nhiều tập .

      Tất nhiên, phía sau vẻ vang mỹ miều, đều là được tích lũy bởi các loại khổ đau. Nếu phải vì cha mẹ mất sớm, phải vì nợ nần mà cùng đường, tìm Diệp Hạc Minh hoàn toàn xa lạ, hiển nhiên cũng có những cuộc gặp gỡ và trải nghiệm sau này, có Trình Khiên Bắc thành công tại.

      Sau khi nghe những lời , lúc lâu Trình Khiên Bắc lại mỉm cười :" Tôi cũng thà suôn sẻ đơn giản chút, nếu cha mẹ tôi mất , có thể giờ tôi phải là doanh nhân, mà là nhân viên khoa học hoặc nhân viên doanh nghiệp nhà nước. Tôi sống trong ngôi nhà bình thường và lái chiếc ô tô bình thường. Tôi có người vợ dễ thương và đứa con trai hay con đáng . Sau giờ làm việc, sở thích lớn nhất của tôi là nấu ăn cùng vợ và dạo cùng các con trong vườn hoa chung cư. "

      Giang Mạn thử tưởng tượng liên kết cuộc sống mà mô tả với trong trí tưởng tượng của mình, xem ra ... nó cũng tốt. Nhưng so với bây giờ, nó có lẽ quá tầm thường.

      mỉm cười: "Bởi vậy mới rất nhiều thời điểm là cuộc đời chọn chúng ta, phải chúng ta chọn cuộc đời."

      Trình Khiên Bắc bật cười :" Em còn rất có triết lý đấy ." Chỉ là xong, lại bảo ," Có điều, tôi quyết định sau này cứ nên làm người chọn lựa , chứ tuyệt thể bị chọn lựa."

      Giang Mạn hơi sững sờ, nhìn ánh mắt đột nhiên trở nên cương quyết của , nhận ra rằng đây mới chính là Trình Khiên Bắc, người đàn ông thoát khỏi vận mệnh của mình và sống cuộc đời khác.

      Tuy nhiên, đôi mắt của Trình Khiên Bắc rất nhanh mềm mại trở lại, cười sang chuyện khác:" Hôm nay em ở đây, hay là quay về ?"

      Giang Mạn đáp :" Về thôi, tôi mang quần áo ."

      Trình Khiên Bắc :" Chỗ này của tôi có đồ ngủ cho em mặc."

      Giang Mạn nhướng mày :" Hả ?"

      Trình Khiên Bắc cười :" Yên tâm, phải của phụ nữ khác đâu. Lần trước sau khi em tới, tôi lo em bất tiện khi đến nữa, nên chuẩn bị sẵn hai bộ trong nhà ."

      Giang Mạn nhủ thầm, tôi cũng đâu có nghi ngờ là của người khác, hơn nữa chỗ này của cũng có dấu vết của phụ nữ khác mà!

      Thấy vẫn có hơi ngần ngừ, Trình Khiên Bắc cười cười, tiếp :" Chủ yếu là tôi vẫn hơi thoải mái, tiện lắm để đưa em về, mà muộn thế này để em mình taxi về, lòng tôi yên tâm."

      cũng như vậy, đương nhiên Giang Mạn cũng có lý do gì cự tuyệt.

      Huống chi vừa nhìn thấy trong ánh mắt lộ ra vẻ yếu đuối, cũng đành lòng rời , để lại mình .
      Chalychanh, Cá bơi ngửa, Xuxu210910 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 36
      Edit : Michellevn


      Bộ đồ ngủ Trình Khiên Bắc chuẩn bị cho Giang Mạn phải là kiểu gợi cảm mà nghĩ đến, đó chỉ là bộ quần áo ngủ bằng cotton thông thường nhưng thoải mái, dĩ nhiên nhìn đơn giản nhưng cũng là thương hiệu đắt tiền, mặc lên người rất thoải mái.

      Rửa mặt xong lúc nằm lên giường là mười giờ.

      Trình Khiên Bắc giường trước, đợi nằm xuống vươn tay tắt ngọn điện, cả căn phòng ngủ rộng lớn trở thành màu đen thẳm.

      Gian phòng xa lạ, giường ngủ lạ lẫm, nhưng người đàn ông bên cạnh quen thuộc, Giang Mạn vốn cũng có tật xấu lạ giường, nhưng nằm thẳng đơ cả mười phút, vẫn chẳng hề thấy buồn ngủ chút nào.

      Có lẽ là bởi vì trong nhà của người đàn ông, cùng người ta chung chăn gối nhưng lại chẳng làm gì cả, hoàn toàn vượt qua ranh giới an toàn mà tự đặt ra. Nếu là trước kia, có thể từ chối kháng cự, nhưng giờ đây lại kìm được mà kích động muốn vượt qua, hơn nữa còn muốn tiến hành luôn .

      Mà nằm giường rồi ngủ được khó tránh khỏi gây ra chút bồn chồn. nhịn được cứ liên tục trở mình, dường như là muốn tìm tư thế thích hợp hơn để vào giấc ngủ, nhưng ràng là thành công.

      Cho đến khi giọng của người đàn ông bên cạnh vang lên trong bóng tối :" Lạ giường hả ?"

      Giang Mạn ý thức được cử động của mình có thể gây bồn ào đến , nhanh chóng ngừng lật người lại,rồi hỏi bằng giọng nhàn nhạt:" ra là có, chỉ là hình như thấy buồn ngủ. Tôi làm ồn đến hả ?"

      Trình Khiên Bắc trả lời :" , có lẽ ban ngày ngủ nhiều rồi, tôi cũng thấy buồn ngủ."

      " Ò!"

      Trình Khiên Bắc với tay bật ngọn đèn đầu giường, quay qua nhìn , Giang Mạn cũng giương đôi mắt to tròn đón nhận ánh mắt .

      Hai người nhất thời cũng gì, qua lúc lâu, thấp giọng mở miệng :" Trình Khiên Bắc, anhcảm thấy con người tôi thế nào ?"

      Trình Khiên Bắc khẽ cười :" Tạm được ."

      " Tạm được là ý gì chừ ?" Hiển nhiên là Giang Mạn hài lòng lắm với đáp án này.

      "Chính là vẫn còn chỗ để cải thiện."

      " Thôi bỏ , xem như tôi hỏi." Giang Mạn cạn lời bĩu môi , đưa tay che mắt mình.

      Trình Khiên Bắc kéo tay xuống :" Vì sao hỏi tôi như vậy ?"

      Bắt gặp ánh mắt thiêu đốt của , Giang Mạn lại tự tin lắm mà tránh , làm bộ ung dung :" Chỉ muốn hiểu bản thân mình nhiều hơn chút, nhưng chắc cũng hiểu tôi lắm." Dừng chút rồi thêm ," Giống như tôi cũng hiểu về cho lắm."

      Bởi vì, vẫn hiểu lắm, cho nên muốn tùy tiện mà tiến lên. thể giống như năm đó cùng với Hứa Thận Hành, mặc kệ đối phương nghĩ gì, ai, chỉ cần bản thân thấy thích cứ thế mà bừng bừng xông lên.

      còn là thiếu nữ mười lăm tuổi coi tình hết, giờ là người phụ nữ hai mươi lăm tuổi chẳng còn bao nhiêu sức lực để mắc sai lầm trong tình nữa, nếu lúc này về đương thể tính toán thiệt hơn.

      Trình Khiên Bắc nghe vậy cười hỏi :" Em muốn hiểu gì về tôi ?"

      Giang Mạn nghĩ nghĩ, qua lúc nghĩ ra được đáp án vấn đề của , cuối cùng hiểu sao trong đầu lại nhảy ra câu ba năm trước của Ninh Nhiễm, sau đó buột miệng :" Năm đó tốt nghiệp, Ninh Nhiễm chị ấy nhìn thấy ở chùa cầu phúc cho người mình thích, vậy người đó còn ở trong lòng ?"

      Trình Khiên Bắc sửng sốt, rồi đột nhiên nhìn cười rộ lên, lúc đầu chỉ là cười che mắt, sau đó giống như hoàn toàn thể kiểm soát, vùi mặt vào gối cười đến rung cả bả vai.

      Giang Mạn bối rối, rồi hiểu sao có chút thẹn quá hóa giận, thụi vào vai hai phát :" cười gì hả ?"

      Trình Khiên Bắc khua khua tay :" Đột nhiên em nhắc tới cái này, làm tôi nhịn được buồn cười khi nhớ về nó."

      Giang Mạn :"......."

      Vậy nên đây là tiết mục hài hước ngắn ngủi sao ?

      đơ mặt nhìn gáy người đàn ông, cũng gì nữa, chờ xem lúc nào cười xong.

      Cũng may là Trình Khiên Bắc nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, quay đầu nhìn Giang Mạn," Đó thực hiểu lầm, tôi cầu nguyện cho người ta phải vì loại chuyện nam nữ này."

      " Hả?" Giang Mạn chẳng hiểu ra làm sao, nhớ khi đó Ninh Nhiễm có cầu nguyện cho người trong lòng mình.

      Trình Khiên Bắc đỡ đỡ trán có phần tự tin lắm:” thế nào nhỉ ? Quả là tôi cầu phúc cho người con , bởi vì tôi mang ơn ấy, tôi có cơ hội báo đáp, ấy xuất ngoại. Tôi nghĩ sau này có thể cũng có cơ hội, liền dùng cách thức mê tín, xem như chút lòng thành và tự an ủi chính mình !"

      Khóe môi Giang Mạn co rút có chút cạn lời :" Có kiểu báo ân như sao ? Tự mình mệt chết mà khả năng người ta cũng chẳng biết gì hết, cho chút tiền phải còn thực tế hơn sao ?"

      "Đúng vậy ! Sau đó tôi cũng làm như vậy ."

      Giang Mạn nghĩ nghĩ, dò hỏi :" Vì vậy, cũng phải thực thích ra nước ngoài hả?"

      Trình Khiên Bắc vẻ mặt khó đoán nhìn , sờ sờ sống mũi :" Ừm, chưa từng nước ngoài."

      Giang Mạn nghiên cứu kỹ lời của , chỉ đột nhiên cảm thấy hơi thoải mái. là phụ nữ, giác quan thứ sáu của phụ nữ thường là chuẩn xác, có thể cảm giác được Trình Khiên Bắc đối với khác, nhưng chắc về khác biệt này, sức nặng của tình rốt cuộc có bao nhiêu phần.

      yên lặng lát rồi lại buộc miệng hỏi :" Ân nhân đó của , có ân nghĩa gì với ?"

      Trình Khiên Bắc nằm xuống cạnh , khẽ :" Năm đó khi mẹ tôi nhập viện, phải thiếu tiền sao ? Khi đó bạn học và hàng xóm xung quanh gom dóp cho tôi khoản tiền cứu mạng, đường cầm tiền đến bệnh viện, suýt nữa làm mất, ấy giúp tôi tìm lại.”

      " Tìm lại được tiền cứu mạng quả ân huệ to lớn!" Giang Mạn gật gù có chút đăm chiêu," Vậy giờ giàu có thế này, hẳn là càng nên báo đáp lại họ phần lớn hơn rồi! Dù sao ra nước ngoài cũng phiền phức."

      Trình Khiên Bắc tắt điện :" ............Em đúng ."

      Qua lúc lâu, thầm trong bóng tối :" Giang Mạn....."

      Nhưng mà đáp lại chỉ có tiếng hít thở đều đều bên tai.

      Trình Khiên Bắc lặng lẽ lắng nghe tiếng hít thở của lát, mình khe khẽ cười trong bóng tối, rồi nhắm mắt ngủ.

      Vì vẫn còn hai ngày nghỉ, mà Trình Khiên Bắc do ông nội qua đời, cũng ở nhà nghỉ ngơi, Giang Mạn liền ở cùng mỗi ngày. Cùng nhau mua thức ăn nấu cơm, xem phim điện ảnh xưa cũ, buổi tối cùng ngủ lại nhà , vì còn trong tang kỳ, hai người đương nhiên thể làm gì khác, chỉ đắp chăn trò chuyện, sau đó ngủ, tự nhiên như những người bình thường nhau.

      Tới ngày thứ ba, vì hôm sau phải làm, cùng nhau ăn bữa tối xong Giang Mạn liền quay về chung cư chỗ mình ở.

      Sức khỏe của Trình Khiên Bắc khôi phục từ lâu, hiển nhiên là phải lái xe đưa về, sau khi tới chung cư, Giang Mạn tháo dây an toàn và xuống xe, giống như quen với cảnh sớm chiều ở chung mấy ngày nay, bỗng chốc xa nhau, vậy mà lại có chút lưu luyến rời.

      khom người định chào tạm biệt , nào ngờ Trình Khiên Bắc cũng tắt máy xuống xe.

      Giang Mạn thoáng ngây người, còn chưa kịp thấy mở miệng bâng quơ :" Có hơi mệt, lười lái xe quay về, thôi cứ ngủ luôn tại chỗ này của em !"

      " Hả ? Được!" Giang Mạn có chút đần cả người ra.

      Trình Khiên Bắc nhìn khẽ cười bảo :" Sao hả? chào đón ?"

      Giang Mạn :" Đương nhiên phải rồi ?"

      " Vậy lên lầu thôi!"

      Giang Mạn lúng túng theo , sau khi vào thang máy, đột nhiên bật cười .

      " Em cười gì vậy ?"

      Giang Mạn đáp :" cảm thấy chúng ta lúc này có hơi giống ....."

      Trình Khiên Bắc nhướng mày nhìn :" Giống gì cơ ?"

      Giang Mạn vốn định giống như đương, nhưng vẫn có chút lo nghĩ là bản thân tự mình đa tình, vì thế nhanh chóng thay đổi lời đến bên miệng :" Giống như bạn thân ."

      Trình Khiên Bắc ngẩn người, cười bảo :" Bạn của tôi tính ra có nhiều, bạn nữ lại càng có, thành ra, xem như em là người đầu tiên đấy ."

      Giang Mạn buột miệng :" tính Du Hoan sao ?"

      Trình Khiên Bắc buồn cười :" Tôi và ấy cũng quen thân lắm."

      " Vậy sao ? Tôi thấy ấy đối với thân lắm đấy."

      Trình Khiên Bắc gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng nhìn .

      Đinh tiếng, thang máy đến lầu Giang Mạn ở.

      Giang Mạn ra ngoài trước.

      Trình Khiên Bắc phía sau , bất chợt lên tiếng :" Tôi phải phú nhị đại giàu có gì gì đó, cần kết thông gia thương mại môn đăng hộ đối."

      Giang Mạn quay đầu bằng giọng dí dỏm :" Cho nên sau này giống như triệu phú Hồng Kong nào đó, tìm trẻ sinh con, rồi cho hai triệu sao ?"

      Trình Khiên Bắc hiếm khi cho ánh mắt xem thường, sải bước lên phía trước , lấy chìa khóa mở cửa trước.

      Giang Mạn lúc này mới nhớ ra có chìa khóa căn hộ của mình.

      Trình Khiên Bắc sau khi mở cửa, làm cử chỉ xin mời, rồi thong thả :" Tôi là thằng con riêng, nếu tôi muốn có con, như em trước đây, nhất định phải đảm bảo khả năng cho nó gia đình hạnh phúc toàn vẹn, mới có thể chào đón nó được."

      Biểu của có chút nghiêm túc, khiến Giang Mạn cảm thấy mình vừa làm ra trò đùa vô duyên. Nhưng đúng là như vậy, là con riêng, thậm chí cha dượng cũng qua đời từ rất sớm, ngay từ sống trong gia đình hoàn chỉnh, cho nên chắc chắn để con mình lên vết xe đổ, những lời vừa rồi của đối với , quả thực phải lời trêu chọc gây cười.

      vào phòng, vừa đổi giày vừa :" Tôi chỉ buột miệng đùa chút thôi, đừng để trong lòng."

      Lúc này Trình Khiên Bắc ngược lại mỉm cười :" Tôi để trong lòng, chỉ là muốn cho em biết, tôi phải loại người kia ."

      Giang Mạn ngây người :" Tôi cho là loại người nào thế ?"

      Trình Khiên Bắc gằn từng chữ :" Gã, xấu, xa !"

      Giang Mạn nhớ tới lời trêu đùa đảo, liền bảo :" vẫn nhớ sao ?"

      " phải sao ? nàng biết gì ?"

      Giang Mạn nghe đến xưng hô này, suýt nữa phá ra cười, vươn tay thụi lên vai đấm.

      Dường như bắt đầu từ lúc đảo, quan hệ của hai người lặng lẽ thay đổi. Thỉnh thoảng trong lúc đùa vui cũng động chân động tay với , như là kiểu biểu chủ ý, bởi vì cũng xem chuyện đó có gì to tát, bởi vì là Trình Khiên Bắc mà tỏ ra lấy lòng, thậm chí đôi lúc còn có chút khinh thường. Nhưng tại, vì cảm giác trong lòng đối với lặng lẽ thay đổi, những hành động này thể ra bên ngoài, liền trở thành thân mật bình thường nhất giữa nam và nữ.

      Người ta gọi đó là liếc mắt đưa tình.

      Trình Khiên Bắc né tránh,chỉ bình tĩnh nhìn , trong mắt lấp lánh ý cười.

      Giang Mạn bị nhìn mất tự nhiên, cứ cảm thấy cái mặt già nua của mình có chút nóng lên. luống cuống quay đầu lại trốn tránh:" Nóng chết được ! Tôi tắm trước đây!"

      Trình Khiên Bắc nhìn vội vã vào phòng ngủ, khóe miệng khỏi cong lên.

      Thời tiết tháng sáu, quả có chút nóng.

      Đối với Giang Mạn, những ngày này quả có hơi chệch quỹ đạo, vì thế ngày hôm sau làm, liền để mình tập trung vào làm việc, tạm thời đặt Trình Khiên Bắc sang bên.

      thừa nhận mình có rung động với Trình Khiên Bắc, cũng có thể cảm nhận được tâm tư của đối với mình, nhưng giờ qua rồi cái tuổi có thể bất chấp tất cả vì tình , huống chi so với Hứa Thận Hành ,Trình Khiên Bắc phức tạp và ma lanh, khiến người ta khó bắt hơn nhiều.

      Nếu thực đâm đầu vào, kiểu gì cũng phải là đối thủ của .

      Trong tình cảm thất bại lần, và muốn thử nghiệm thêm lần nữa cảm giác thất bại đó.

      Bất luận thế nào, lần này, chắc chắn làm người chủ động nữa.

      Liên tiếp mấy ngày liền, liên hệ với Trình Khiên Bắc nữa, bên kia gửi tin nhắn hẹn ăn, nhưng đều lấy lý do công việc bận rộn mà từ chối cho qua.

      Cứ như vậy đến xế chiều tan tầm hôm thứ sáu, Giang Mạn vừa lái xe đến trung tâm thương mại gần đó, chuẩn bị ăn cơm, trông thấy hình dáng quen thuộc.

      Ngay lúc nhíu mày lại, Hứa Thận Hành thong thả bước tới :" Tiểu Mạn, là trùng hợp !"

      Giang Mạn mỉm cười gượng gạo :" Ừm, mua sắm hả ?"

      Hứa Thận Hành đáp:" Tới đây ăn tối, em cũng định ăn ở đây hả ?"

      Giang Mạn gật đầu, biết rằng bữa tối với người cũ này là thể tránh khỏi.

      Quả nhiên, Hứa Thận Hành :" Vậy cùng ăn nhé!"

      Thực tế, ta cố ý đến tìm , lúc ở bên ngoài Đài truyền hình, trông thấy lái xe về hướng này, liền chạy theo. Trong cuộc sống nào có trùng hợp nhiều như vậy, chỉ có trăm phương ngàn kế sắp đặt những cuộc gặp gỡ vô tình thôi. Có điều từng trăm phương ngàn kế là , giờ đổi thành ta.

      Hứa Thận Hành nhìn thấy vẻ mặt đối phương có chút hờ hững, thầm thở dài trong lòng.

      Giang Mạn thoáng do dự, sau đó vẫn gật gật đầu :" Được ạ!"

      Bởi vì là tối thứ sáu, các nhà hàng trong trung tâm mua sắm cơ bản đông khách, hai người liền chọn nhà hàng Nhật Bản cao cấp. Mặc dù có phòng riêng, nhưng vẫn có chỗ ngồi trong sảnh, cũng khá yên tĩnh.

      Sau khi ngồi xuống, Hứa Thận Hành thẳng vào vấn đề:" Tiểu Mạn, là là cố tình tới tìm em ."

      Giang Mạn bình tĩnh gật đầu :" Em biết, có chuyện gì cứ thẳng ạ!"

      Hứa Thận Hành nhìn :" biết em và Trình Khiên Bắc là kết hôn giả, giờ ông cụ Diệp mất rồi, em và ta nhanh chóng chia tay ."

      ta dừng lại chút rồi thêm:" điều này phải vì muốn làm gì, mà là Trình Khiên Bắc dùng thủ đoạn lấy toàn bộ tranh và bản thảo của ông cụ Diệp, khả năng người nhà họ Diệp chịu để yên, muốn thấy em bị cuốn vào chuyện thị phi của họ."

      Giang Mạn cúi đầu uống miếng nước rồi :" Bà Lâm Thanh là dì của hả ?"

      Hứa Thận Hành gật đầu.

      " Vậy tính ra cũng được xem như là người nhà họ Diệp ."

      Hứa Thận Hành ngây người, bằng giọng bất đắc dĩ:" Tất nhiên là phải rồi, chỉ là biêt rất chuyện nhà họ. Tranh và bản thảo của ông cụ Diệpp ước tính có giá trị mười mấy hai mười tỷ. Người bình thường vì trăm tám mươi vạn mà có thể đánh nhau mất còn, huống chi nhiều tiền như thế này. HƠn nữa chỉ là vấn đề về tiền bạc, Trình Khiên Bắc là con riêng, người nhà họ Diệp sao có thể cam tâm để cho đồ vật của ông cụ Diệp rơi vào tay thằng con riêng."

      Giang Mạn cười :" Con riêng thua kém người ta sao ?"

      Hứa Thận Hành :" Em biết có ý này mà, chỉ đây là tính toán của người nhà họ Diệp. Dượng của làm gì, nhưng Diệp Kính Tri lại chẳng phải người bình thường, Trình Khiên Bắc chặn ngang đòn như vậy, ông ta chắc chắn thể từ bỏ ý định."

      Giang Mạn nghĩ nghĩ rồi :" Ý của là, Trình Khiên Bắc dùng thủ đoạn thấp hèn, chiếm đoạt tài sản của ông cụ Diệp sao ?"

      Hứa Thận Hành :" Chuyện này lắm, có điều ông cụ để lại toàn bộ tranh cho người con riêng chỉ mới thừa nhận được mấy năm, thế nào cũng thấy khó tin!"

      Giang Mạn đặt ly nước xuống, bình tĩnh nhìn ta, hỏi tiếp :" Vậy cảm thấy Trình Khiên Bắc là loại người nào ?"

      Hứa Thận Hành suy nghĩ lát, trả lời :" Mặc dù và cậu ta cùng khóa, nhưng cùng chuyên ngành, chỉ qua lại lúc tụ họp nhiều lớp cùng nghe giảng,còn gần như có liên lạc gì cả, cậu ấy cũng ở ký túc xá, chẳng hiểu gì về cậu ta cả. Nhưng cảm thấy cậu ấy chính là ông cụ non, kiểu đàn ông lòng dạ thâm sâu, tin cảm giác này thể sai được, vậy quá trình làm giàu của cậu ta quá là truyền kỳ hư cấu, hoàn cảnh xuất thân là phức tạp như vậy, so sánh với những người sống theo nề nếp cũ của chúng ta quá khác biệt. Vì vậy, hy vọng em nhanh chóng thoát khỏi quan hệ với cậu ấy để gặp rắc rối."

      Giang Mạn yên lặng hồi, nếu có quãng thời gian ở chung gần đây này, cảm thấy bức chân dung mà Hứa Thận Hành phác họa Trình Khiên Bắc vô cùng chính xác, bởi vì trước kia cũng cho là như vậy, thực tế tại cũng có gì thay đổi.

      Nhưng kể từ khi biết chi tiết về cuộc sống và trưởng thành của , cảm thấy tất cả những dã tâm tham vọng của đối với thế giới bên ngoài đều trở nên hợp lý.

      Xác thực đúng như những gì Hứa Thận Hành , giống với những người có cuộc sống xuôi chèo mát mái như họ, trải qua cực khổ, tất nhiên sao có thể đơn giản như vậy được.

      mỉm cười :" có vẻ đúng. Có điều theo em biết, ít nhất là trong chuyện ông cụ Diệp, ngoại trừ chuyện cháu dâu là em đây, ấy hề thể bất cứ thủ đoạn nào cả. Ông cũ Diệp tặng tranh và bản thảo cho ấy, cũng là sẵn lòng tự nguyện, chẳng phải bị ấy lừa gạt gì cả."

      Hứa Thận Hành :" Cho dù tin tưởng những gì em , liệu những người họ Diệp bên kia có tin hay ? Huống hồ điều này còn quan trọng nữa, chủ yếu là những đồ vật của ông cụ Diệp nằm trong tay cậu ấy." ta dừng lại rồi bất chợt cầm lấy tay Giang Mạn để bàn," Tiểu Mạn, em khẩn trương rũ bỏ quan hệ sạch với cậu ấy ! Chuyện người nhà họ Diệp tranh giành gia sản sớm muộn gì cũng gây ồn ào trong dư luận, lỡ đâu em bị liên lụy thân bại danh liệt, mất nhiều được."

      Giang Mạn rút tay mình về, mỉm cười trả lời :" Em chỉ là người bình thường, có gì mà danh liệt chứ ? nghĩ nhiều rồi !"

      "Tiểu Mạn ........"

      Đúng lúc đồ ăn được mang lên, Giang Mạn cầm đũa lên và :" Nếu hôm nay chỉ muốn về chuyện này, vậy chúng ta còn gì để nữa."

      Đột nhiên nhận ra rằng ngay cả khi mọi thứ là , bản thân lại muốn nghe bất kỳ phán xét tiêu cực nào về Trình Khiên Bắc.

      Hai người còn chưa chính thức bắt đầu, mà lòng của nghiêng về phía .

      muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, khi tình nảy nở thực lý trí còn đạt đến mức trăm phần trăm nữa.

      Hứa Thận Hành nhìn biểu lơ đãng và thờ ơ của , thở dài thườn thượt, cuối cùng cũng đề cập đến vấn đề này nữa.

      .......................

      " Sao vậy ?"

      Từ trong phòng bao, Trình Khiên Bắc ra cùng hai người lập nghiệp trẻ tuổi, ngang qua đại sảnh, vô tình lướt mắt sang phía cửa bên trái, có giọng quen thuộc, , phải mà là hai .

      khẽ nhíu mày, ánh mắt nheo lại, nhìn về phía bên đó, dừng lại bước chân. Trợ lý Lâm bên cạnh thấy thế liền tò mò hỏi, rồi nhìn theo hướng quay đầu, sau đó thấy Giang Mạn và Hứa Thận Hành bên trong dãy ghế.

      Dĩ nhiên là cậu ta chỉ biết Giang Mạn, chứ biết Hứa Thận Hành. Vì vậy theo con mắt nhìn của cậu ta, bà chủ hẹn hò với soái ca trẻ tuổi.

      Còi báo động của trợ lý Lâm vang lên mạnh mẽ.

      Đây là ông chủ nhà mình bị mọc sừng rồi !

      Trình Khiên Bắc lãnh đạm nhìn về phía đó lát, cuối cùng cũng chẳng làm gì, mà tiếp tục ra bên ngoài.

      ………………

      Món ăn Nhật Bản ít mà tinh tế, Giang Mạn ăn rất nhanh, để Hứa Thận Hành từ chối, thanh toán hóa đơn luôn.

      Hiển nhiên là Hứa Thận Hành ăn uống gì mấy, ăn được nửa đặt đũa xuống.

      "Tiểu Mạn ....." ta nhíu mày lại lên tiếng, ý đồ thữ thuyết phục nữa.

      Giang Mạn lắc đầu :"Sư huynh, cảm ơn nhắc nhở em những điều này, nhưng em phải là đứa bé, em có chừng mực, cần phải lo lắng ."

      Hứa Thận Hành :" Cho dù thế nào, em có việc cứ tới tìm . nhất định cố gắng hết sức để giúp em." xong lại dường như nghĩ tới cái gì, lấy từ trong túi ra xấp ảnh," Đây là những ảnh chụp rửa ra từ cuộn phim em đánh rơi, trước đó , em nhìn xem có thích hay , cũng lưu giữ lại giúp em rồi."

      Giang Mạn ngẩn người, nhận lấy :" Cảm ơn !"

      " cần cảm ơn ."

      Giang Mạn đứng lên :" Vậy hẹn gạp lại ."

      Hứa Thận Hành vốn định cùng ra cửa, nhưng thấy nét mặt lãnh đạm của , đành ngồi tại chỗ gật đầu :" Hẹn gặp lại ."

      Sau đó nhìn theo ra khỏi nhà hàng.

      Trở lại xe, Giang Mạn mở đèn bên trong xe, tiện tay lật mấy tấm hình. còn nhớ mình chụp những bức hình này lúc nào, nhưng hầu hết các cảnh đều ở trường và xem ra đều là cầm máy ảnh chụp đại .

      Còn có hai tấm là tự chụp mình, có lẽ là dùng giá ba chân để chụp. trong ảnh hẵng còn rất trẻ, có thể là được chụp bằng phim nhựa, nên vẫn có chút cảm giác về thời gian.

      cảm thấy có hơi buồn cười, định cất hai bức hình của mình lại đột nhiên phát ra nhân vật có chút quen thuộc trong bức hình, người đó đứng xa phía sau , dựa vào thân cây hút thuốc, ánh mắt vẫn nhìn về hướng bên này. Có điều là đại khái khoảng cách ở rất xa, tuy rằng bị vô tình chụp vào trong hình, nhưng cũng ràng lắm.

      cầm bức hình lên và sau lúc lâu nhìn kỹ, mới xác định, người đó chắc là Trình Khiên Bắc.

      trùng hợp này khiến cảm thấy hơi buồn cười, nghĩ đến cũng vài ngày rồi liên lạc với , vì thế tiện tay cầm điện thoại lên, nhấn dãy số của .

      Lúc này, Trình Khiên Bắc và trợ lý Lâm ngồi xe, vừa mới ra khỏi trung tâm thương mại.

      Nghe tiếng chuông điện thoại, cầm lên nhìn dãy số gọi đến, nhướng mày, đưa cho trợ lý Lâm bên cạnh, nhàn nhạt bảo :" Nhận hộ tôi."

      " Hả ?" Trợ lý Lâm đón lấy điện thoại, thấy tên người gọi là " nàng biết gì", kìm được khóe miệng co rút, hỏi " Ai thế ạ ?"

      Trình Khiên Bắc :" Vợ tôi. Cậu cứ hai ngày nay tôi quá bận, có chút thoải mái." Dừng chút, rồi bổ sung tiếp," là tôi còn chưa ăn cơm."

      Trợ lý Lâm câm nín nhìn nhìn ông chủ nhà mình, nhủ thầm trong lòng phải mới vừa ăn rất nhiều hay sao ?

      Nhưng lệnh của ông chủ, cậu cũng dám chất vấn gì, nhận cuộc gọi :" Xin chào ! Xin hỏi ai đấy ạ ?"

      Giang Mạn nghe đầu dây bên kia truyền lại giọng xa lạ, kinh ngạc :" Tôi tìm Trình Khiên Bắc."

      " Hai ngày nay công việc của Trình tổng quá bận rộn, có chút thoải mái, giờ còn chưa ăn cơm đấy ạ !Là bà Trình sao ? Có chuyện gì ạ ? Tôi chuyển lời cho ấy ."

      Giang Mạn nhíu mày:" ấy thoải mái sao ? Vẫn chưa ăn cơm à ? Còn ở công ty hay sao ?"

      Trợ lý Lâm nhìn sang ông chủ nhà mình.

      Trình Khiên Bắc dùng khẩu hình miệng :" cho ấy địa chỉ của tôi."

      Trợ lý Lâm có thể làm trợ lý cho , đương nhiên là nhìn hiểu ánh mắt, sau khi biết ý nhanh chóng trả lời:" Dạ , vừa gặp khách hàng xong, chuẩn bị về nhà đây ạ ! Ngay bên Ánh Ngọc Tinh Quang ạ ."

      Giang Mạn nhủ thầm vậy mà trùng hợp:" Tôi cũng ở bên này, cho tôi biết vị trí cụ thể , tôi tới tìm ấy."

      Trợ lý Lâm liếc nhìn tòa nhà khách sạn vừa ngang qua và bật thốt ra cái tên.

      " Được, cho ấy tôi qua liền ." Giang Mạn cúp điện thoại, thuận tiện cất ảnh chụp rồi nổ máy xe.

      Trợ lý Lâm vội vã cầu tài xế quay xe lại cửa khách sạn, lúc đưa điện thoại lại cho sếp mình, vốn tò mò muốn hỏi, nhưng còn chưa kịp mở miệng ra bị đẩy lùi bởi ánh mắt "cấm xen vào việc người khác" của ông chủ nhà mình.

      Đàn ông uống rượu phá cầu đấy ! Có bản lĩnh vừa rồi đừng có để mình nhận điện thoại luôn !

      Trình Khiên Bắc liếc nhìn trợ lý nhà mình :" Lát nữa ấy tới, biết phải gì rồi chứ ?"

      Trợ lý Lâm gật đầu liên tiếp :" Biết ạ, biết ạ."

      Biết bị cắm sừng giận mà dám gì, còn phải dùng khổ nhục kế tìm lại trái tim của bà xã,

      Ông chủ à, tôi thắp cho cây nến !
      Chalychanh, Cá bơi ngửa, Xuxu210911 others thích bài này.

    4. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Đoc cuốn quá , 2 a c cứ kiểu trong lòng tỏ ngoài mặt còn e tnay tới khi nào chứ, làm con dân hóng hoài.
      @michellevn thanks nàng nhiều nhiều, chương siêu dài mà nàng dịch mượt lắm, thương <3
      michellevnA fang thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      @Chris_Luu , ừ, chương này dài kinh, vậy dạo này cuối năm công việc tớ bận quá, chẳng có thời gian edit nữa, mỗi ngày làm chút chút thôi.
      Cảm ơn bạn luôn ủng hộ và khích lệ ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :