1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thâm tình tựa như cạn - Úy Không - 55/72

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 27
      Edit : Michellevn


      Trả tiền xong, hai người sánh vai nhau ra khỏi quán ăn . Còn chưa tới chỗ dừng xe ven đường, bỗng nhiên Trình Khiên Bắc dừng lại và xoay người nhìn lại quán ăn vừa rồi.

      Lúc này có hai ba thực khách vào, trong quán ăn có thêm chút thanh của phố chợ, ông chủ trung niên lại lu bu bận rộn.

      Nhất thời đột nhiên có chút ngẩn ngơ, tiếng quen thuộc trong ký ức ùa về.

      " Tiểu Bắc, con làm bài tập , bát đũa để mẹ thu dọn là được rồi!"

      " Học kỳ này mà đạt hạng nhất nữa, mẹ làm món ngon cho con nhé !"

      " sao đâu Tiểu Bắc, mở cửa buôn bán kiểu gì cũng gặp ít người xấu, tụi nó cũng làm gì được đâu, con cũng đừng động thủ với tụi nó, bằng chúng ta cũng xấu như chúng nó à ?"

      " Thành thị này cho dù tốt, cũng đẹp bằng quê nhà của mẹ, nơi đó có sơn thủy hữu tình, non xanh nước biếc, những phiến đá xanh biếc trải dọc những con đường dài, sau này Tiểu Bắc thi đỗ đại học, có công ăn việc làm, rồi cưới vợ có gia đình của mình, mẹ trở về quê, thỉnh thoảng con về thăm mẹ là được rồi nhỉ !"

      nhắm mắt lại, lòng dạ có chút rối bời.

      Giang Mạn cảm thấy khác thường của người bên cạnh, bèn hỏi :" Sao vậy ?"

      Trình Khiên Bắc mở mắt ra, lắc đầu, nét mặt đờ đẫn.

      " Ơ? Đây là Tiểu Bắc sao ?" Hai người chuẩn bị bước tiếp bên cạnh chợt vang lên tiếng , người phụ nữ mập mạp tới, ngập ngừng cất tiếng hỏi thử.

      Trình Khiên Bắc quay đầu nhìn bà, mỉm cười đáp lại :" Dì Lý, đạ lâu gặp ạ!"

      Người được gọi dì Lý thấy mình nhận nhầm người, cười tít mắt :" là cháu à, suýt nữa nhận ra đấy, sau khi mẹ cháu rồi cũng chưa gặp lại cháu, chắc cũng mười năm rồi chứ nhỉ ?"

      Trình Khiên Bắc cười :" Vâng ạ ! Lâu rồi ghé qua chỗ này. Dì và bác Vương vẫn khỏe chứ ạ ?"

      Dì Lý gật đầu :" Khỏe cả, có điều bên này sắp dỡ bỏ rồi, chúng ta chắc sớm trở về quê thôi."

      Trình Khiên Bắc :" Cửa hàng ngũ kim của nhà dì sắp được hai mươi năm rồi, sao vẫn muốn quay về? Đại Tuấn và A Mẫn chắc là làm việc ở đây rồi chứ ạ?"

      Hai người ở đây là con trai và con của dì Lý, hơn chút, nhưng cũng trưởng thành nhiều năm.

      Dì Lý gật đầu cười tít mắt :" Đúng vậy, hai đứa nó làm ở đây được mấy năm rồi, Đại Tuấn làm ở cục Thuế nhà nước, mua được nhà kết hôn rồi, a Mẫn mới tốt nghiệp năm trước xin vào làm ở công ty lớn, cũng cần hai ông bà này phải lo nghĩ nữa. Tuy rằng chú dì ở đây buôn bán nhiều năm, nhưng cho cùng cũng phải nhà của mình, con cái ổn định được rồi, chú dì cũng về quê dưỡng lão thôi.Các cụ đúng mà , lá rụng về cội!"

      Trình Khiên Bắc mỉm cười :" cũng phải ạ."

      Đa phần người buôn bán con phố này là người ngoại tỉnh, cho dù sống quen thuộc ở thành phố này, họ vẫn nghĩ rằng cuối cùng ngày nào đó cũng trở về quê hương.

      Mà mẹ của , bởi vì mà xa rời quê hương, đến cuối cùng lại chẳng thể quay về.

      Dì Lý đánh giá lượt, tiếp :" Nghe a Mẫn cháu giờ làm ông chủ lớn rồi, mạng cũng có tin tức của cháu nữa, là có tương lai sáng lạn, ba mẹ cháu dưới suối vàng mà biết được, biết vui mừng thế nào ."

      Trình Khiên Bắc cười cười :" Đừng nghe a Mẫn linh tinh ạ, cháu cũng chỉ là kiếm sống mà thôi."

      Giang Mạn ở bên cạnh làm nền rốt cuộc nhịn được khóe miệng co rút, nhà tư bản như động chút là dùng đơn vị tính bằng triệu, nếu cũng gọi là kiếm sống, loại dân văn phòng như đây có lẽ chỉ gọi là khỏi sinh sống luôn ?

      Dì Lý cười khiêm tốn, lúc này mới nhớ tới mà hỏi :" này là người của cháu hả ?"

      Trình Khiên Bắc cười gật đầu :" Dạ, đây là vợ của cháu ."

      Giang Mạn :"........"

      phải chứ , lúc này có phải ở nhà họ Diệp đâu mà còn diễn sâu như vậy hả ?

      Dì Lý kinh ngạc :" A ? ra cháu kết hôn rồi à ! Vậy mà a Mẫn cháu vẫn chưa kết hôn."

      Trình Khiên Bắc cười nhàng đáp lại :" Công việc bận quá chưa làm lễ cưới được ạ, là có nhiều nhiều người biết ạ."

      " Vậy à !" Dì Lý gật gù," Vậy ta về phải với a Mẫn, con bé gì mà kiểu ông chủ lớn như cháu có nhiều phụ nữ lắm, chắc chắn là quan tâm đến chuyện kết hôn. Cơ mà ta xem như chúng ta cũng nhìn cháu trưởng thành, cháu là thằng bé từ thành chăm chỉ, giúp mẹ làm việc trong quán cũng ngồi làm bài tập ở cửa, chẳng giống những đứa trẻ khác chỉ thích trêu chó nghịch mèo suốt cả ngày."

      Thành chăm chỉ ?

      Giang Mạn kìm được nhìn người đàn ông bên cạnh, sao cứ cảm thấy miêu tả này dường như về người khác ấy nhỉ ?

      Trình Khiên Bắc cười cười :" A Mẫn chắc là xem quá nhiều mấy cái tin tức linh tinh rồi ạ." xong vẫy vẫy tay," Vậy Dì Lý làm việc ạ, chúng cháu trước đây ạ."

      " Có rảnh quay về ngồi chơi chút nhé ! Bằng chẳng mấy chốc phá bỏ đấy !"

      " Vâng ạ !"

      Đợi bà dì xoay người rồi, Trình Khiên Bắc mới kéo tay Giang Mạn, tiếp tục về phía chiếc xe cách đó xa.

      Lúc này Giang Mạn ngần ngại giãy tay ra, cười nhắc nhở :" Trình tổng, giờ cũng phải ở nhà họ Diệp, hai ta cũng cần phải diễn kịch đâu mà?"

      hề cảm thấy câu này của mình có vấn đề ở đâu cả, nhưng mà sắc mặt Trình Khiên Bắc lại đột nhiên trở nên lạnh lùng, quay đầu lại híp mắt nhìn :" Sao hả ? Ông nội tôi còn chưa chết đâu, vậy mà em còn kiên nhẫn diễn tiếp cùng tôi nữa hả ? Hay là em gấp rút muốn có tình mới rồi ? Chắc thể chờ đợi, muốn được hợp lại với tên bạn trai trước của em hả ?"

      Giọng điệu của gần như mang theo mỉa mai cay nghiệt, Giang Mạn chỉ cảm thấy hiểu nổi, lại còn gì mà tình mới ? Cái gì mà bạn trai trước hợp lại?

      có chút buồn cười thở ra :" Trình Khiên Bắc, tôi biết tâm tình hôm nay tốt, như vậy , tôi tự kêu taxi về, cần đưa tôi nữa."

      Trình Khiên Bắc cười lạnh :" Thế nào ? Tôi trúng tâm tư của em rồi sao ?"

      Người này điên rồi ?

      Mặc dù tính cách Giang Mạn tệ, nhưng điều đó có nghĩa là . cho rằng với quan hệ của hai người, cần phải tiêu hóa tâm trạng tồi tệ hiểu nổi của .

      tức cười đáp lại :" Tâm trạng tốt, có thể tìm cách khác để trút giận, nhưng giận chó đánh mèo lên người tôi, có phải hơi quá đáng rồi hay ? Trong mối quan hệ hợp tác của chúng ta, chắc là có thêm điều kiện nào như vậy. Xin lỗi nhé, cùng được."

      xong liền về hướng giao lộ của con đường cũ.

      Trình Khiên Bắc đứng tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng dần xa, vuốt vuốt mái tóc có chút cáu kỉnh, vốn định đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn di chuyển.

      ra sau khi Giang Mạn lên xe taxi rồi cũng có hơi hối hận. Mặc dù và Trình Khiên Bắc tính là người , nhưng xét cho cùng, con người phải động vật bị điểu khiển bởi bản năng, duy trì mối quan hệ thân mật này được lâu như vậy, nếu hề có chút cảm tình nào chắc chắn là giả, cho dù loại cảm giác này liên quan gì đến tình .

      Lui bước mà , ngay cả chỉ là bạn bè bình thường, cũng nên an ủi hơn là oán trách khi thấy người kia mất kiểm soát vì tâm tình tốt.

      Nhưng mà vừa rồi những trấn an , mà còn giận dữ bỏ .

      Trình Khiên Bắc cũng chỉ là người đàn ông, cũng mất khống chế khi tâm trạng xấu, thể xem đối tác hoàn mỹ mà mắc sai lầm.

      Bỗng dưng nhận ra mình hình như có phần được nhân đạo cho lắm.

      cách đơn giản, chính là vô tình.

      ảo não hít hơi sâu, lấy điện thoại ra, tính gửi tin nhắn cho mong cứu vãn tình hình vừa rồi.Nhưng mở khung hộp thoại ra nhìn hình đại diện của lại chẳng biết gì, cuối cùng đành từ bỏ.

      Sau lần tan rã vui này, gần hai tuần Giang Mạn và Trình Khiên Bắc có liên hệ, điện thoại, tin nhắn, cũng tìm tới căn hộ của .

      Giang Mạn thay đổi vị trí và suy xét chút, nếu là lúc tâm trạng tốt, năng lỗ mãng với người khác, người kia chẳng hề khoan dung, còn giận dữ bỏ , tất nhiên thất vọng về người đó.

      Cho nên Trình Khiên Bắc có lẽ rất thất vọng về , tuy rằng với mối quan hệ của hai người thất vọng của đối với cũng quan trọng, nhưng dù sao vẫn hợp tác cùng nhau, mối quan hệ hữu nghị bị phá hủy vì điều này quả có chút hay lắm.

      Chỉ có điều, biết có phải xuất phát từ tâm lý kiêu ngạo của phụ nữ hay , mà trong lòng soạn biết bao nhiêu là tin nhắn giải thích cầu hòa, nhưng đến cuối cùng cũng gửi .

      May mắn thay, vì điều kiện công việc, cũng rối rắm về chuyện này cho lắm. Diễn đàn Bác Ngao khai mạc sớm, đài kinh tế phát sóng trực tiếp, mà tổ chuyên mục của họ cũng muốn liên kết để thực số chương trình đặc biệt.

      Lão Vương lên kế hoạch và dẫn đầu mấy người biên tập các bay qua đó chuẩn bị. công tác với là chuyện thường ngày, lần này cũng có gì đặc biệt, lại còn được biển đảo, cũng xem như là phúc lợi, cả đám đều hết sức vui vẻ.

      Bởi vì các chỉ là nhân viên bình thường, nhóm mười mấy người, đương nhiên là ngồi khoang phổ thông. Máy bay lần này là loại cỡ trung bình, khi hành khách bước vào khoang phổ thông, ngang qua mấy hàng ghế ít ỏi ở phía trước của khoang hạng nhất, tuy rằng khoang hạng nhất của máy bay này thể so sánh với máy bay lớn, nhưng ghế ngồi của ghế đôi vẫn rộng rãi hơn rất nhiều ghế hạng phổ thông.

      Giang Mạn theo phía sau đồng nghiệp, bỗng nhiên nghe thấy giọng lão Vương ở đằng trước :" Ơ ? Trình tổng ?"

      Giang Mạn sững người, nhìn lướt qua bả vai người trước mặt, trông thấy người đàn ông ngồi sát vị trí cửa sổ trong khoang hạng nhất.

      " Xin chào, tổng biên Vương, trùng hợp vậy ?"

      Lão Vương đứng nép nép sang bên, để ảnh hưởng đến những người phía sau, rồi tiếp tục hàn huyên : " Đúng á ! Tôi xem thông tin, lần này Trình tổng là khách mời của diễn đàn tuổi trẻ. Mấy ngày trước chúng tôi có gửi thư mời đến , mời ngày mốt đến làm khách mời cho tiết mục của chúng tôi, mà trợ lý của , tham dự khai mạc diễn đàn giới trẻ xong rồi vì công việc lại phải quay về Giang Thành ngay, là đáng tiếc."

      Trình Khiên Bắc mỉm cười :" Công ty gần đây tương đối bận rộn, cũng dễ dàng gì mới dành chút thời gian tới hội nghị được."

      " Tôi hiểu tôi hiểu mà ! Vậy tôi đến chỗ ngồi đây, lúc nào gặp lại ." Lão Vương khua tay, tiếp tục về hướng khoang phổ thông .

      Lúc ông ta mới dừng lại Chương Tiếu Tiếu và Giang Mạn theo phía sau cũng dừng lại, dù sao cũng là lãnh đạo, ở bên ngoài vẫn phải giữ chút thể diện. Giờ ông ta , ba người lại tiếp về phía trước, lúc ngang qua chỗ ngồi của Trình Khiên Bắc, Chương Tiếu Tiếu đánh tiếng chào hỏi cách khoa trương:" Chào Trình tổng !"

      Trình Khiên Bắc gật đầu, mỉm cười với ấy, sau đó tầm mắt dừng khuôn mặt Giang Mạn ở phía sau ấy .

      Suy cho cùng nửa tháng gặp, lúc này đột nhiên nhìn thấy máy bay, Giang Mạn vẫn có chút bất ngờ, vốn định học theo Chương Tiếu Tiếu dùng xưng hô " Trình tổng" cất lời chào , nhưng nghĩ nghĩ về quan hệ của hai người, lại cảm thấy có hơi ngu ngốc, thế là chỉ nhếch nhếch khóe miệng, rồi kéo va ly hành lý, theo người phía trước vào bên trong.

      " Ể ! ngờ Trình Khiên Bắc có thể mày bay như vậy." Tới vị trí ghế ngồi, Chương Tiếu Tiếu vừa cất hành lý vừa .

      Bành Việt đáp :" Sao chị luôn là người ta ngồi khoang hạng nhất, mà chúng ta chỉ có thể ngồi ở hạng phổ thông hả ?"

      Chương Tiếu Tiếu cười ha ha :" Giá trị con người ta biết là bao nhiêu triệu đâu, chúng ta có thể so bì sao ? Kiểu người này xa đáng lẽ ngồi máy bay thương vụ mới bình thường, đúng ? Ngồi khoang hạng nhất vậy chính là cần kiệm nghiêm túc ."

      Bành Việt :" Chị có thể đừng dùng tư tưởng tẩu tư phái kia của chị để quan sát người hay hả ?"

      (*)tẩu tư phái (phái chủ trương theo con đường tư bản chủ nghĩa)

      " Bành Việt, làm người ấy mà, phải biết chấp nhận thực. Loại tiền lương tám vạn như chúng ta, cùng người có giá trị bản thân biết bao nhiêu triệu, sống trong thế giới. Ngồi cùng chuyến bay, vậy chắc chắn là kiện mang xác suất . Chị đúng , Mạn Mạn ?"

      Giang Mạn cười đáp :" Tôi cảm thấy Bành Việt đúng, mặc dù người ta có tiền, nhưng chúng ta cũng là người lao động chân chính, có gì phải ghen tỵ với người ta cả."

      Chương Tiếu Tiếu :" Giá trị người ta kể ra cả tỷ đấy, chị hâm mộ ?"

      Giang Mạn:" .............Ờm, vô cùng hâm mộ ."

      Bành Việt:" Tôi cũng thế ."

      Chương Tiếu Tiếu :" Tôi rồi mà, làm người vẫn nên tiếp nhận ."

      Mấy người cười ngồi xuống, lâu sau, trong tiếng loa phát thanh, máy bay chòng chành cất cánh bay lên .

      Khi máy bay êm ả, nữ tiếp viên xinh đẹp bước đến và khom lưng với Giang Mạn ngồi bên lối :" Xin hỏi có phải là Giang Mạn ạ ?"

      " Đúng, là tôi ."

      " Là như vậy ạ, khoang hạng nhất của chúng tôi còn trống chỗ, tra được số chuyến bay của quý đạt đủ, có thể miễn phí nâng hạng cho quý ạ ."

      " Ah ? Miễn phí nâng hạng sao ?"

      " Đúng ạ ."

      Mặc dù hành trình bay chỉ hơn ba giờ, nhưng ở trong khoang phổ thông chật hẹp, thực làm sao mà hưởng thụ. Giang Mạn chưa từng nâng hạng miễn phí máy bay, nghe thấy có phúc lợi này, khá là háo hức muốn thử, nhưng nghĩ đến các đồng nghiệp đều ở khoang phổ thông, mình lại chạy đến khoang hạng nhất, cũng kỳ cục quá mất, bèn :" cần đâu, để lần sau nâng cho tôi nhé? "

      Nét mặt tiếp viên hàng thoáng khựng lại, tính mở miệng , ở đằng trước lão Vương quay đầu lại bảo :" Có miễn phí nâng hạng sao lại chứ ? Tranh thủ đến khoang hạng nhất mà hưởng thụ chút , ngủ giấc ngon lành, xuống may bay rồi chúng ta lại bắt đầu lao động."

      Lão Vương lên tiếng, Giang Mạn cũng có gì phải do dự nữa, tháo dây an toàn, hí hửng theo tiếp viên hàng đến khoang hạng nhất bên kia bức rèm.

      " Thưa Trình, nâng hạng của vợ làm xong rồi ạ ." Đến khoang hạng nhất, tiếp viên hàng mỉm cười với Trình Khiên Bắc.

      Giang Mạn thoáng ngẩn người, ý thức được chuyện nâng hạng miễn phí này là thế nào rồi ? Lấy đâu ra cái gì mà hành trình bay đạt đủ chứ, ra là có người mua cho mình mà thôi !

      Có điều chút tiền chênh lệch này, đối với , chỉ là cọng lông, cũng đến nỗi ngại ngần lắm .

      Tiếp viên hàng xong, rồi vươn tay ra chỉ hướng bên trong vị trí chỗ ngồi của Trình Khiên Bắc :" Giang, vị trí của đây ạ."

      Giang Mạn gật đầu, có hơi mất tự nhiên khi ngang qua Trình Khiên Bắc bước vào bên trong.

      May mà gian khoang hạng nhất đủ rộng rãi, đến mức để phải nghiêng người này nọ.

      Tuy rằng phải khoang hạng nhất là được bố trí cao cấp nhất, nhưng so với chỗ ngồi chỗ hạng phổ thông vừa rồi, vẫn thoải mái hơn nhiều. Giang Mạn ngồi xuống cảm nhận, rồi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

      cúi đầu lật xem quyển tạp chí du lịch, gương mặt đẹp trai bình tĩnh như thường lệ. Giang Mạn biết tại sao, chợt khẽ bật cười .

      Trình Khiên Bắc vì tiếng cười này mà ngẩng đầu nhướng mày nhìn .

      Giang Mạn chọt chọt khuỷu tay sang chỗ , mỉm cười :" Cảm ơn !"

      Xem ra, đối với mình chắc là cũng tức giận lắm.

      Chỉ là ý niệm này mới dâng lên trong đầu, thấy nhàn nhạt liếc mình cái rồi rằng lại cúi đầu xem tạp chí.

      Giang Mạn bĩu môi:" Lần trước tâm trạng tốt, tôi nên có thái độ kia với , đừng giận tôi nhé ! "

      Trình Khiên Bắc cúi đầu liếc xéo , giọng :" Em xác định phải ở đây với tôi những cái này hả ?"

      " Ah ?"

      " Đồng nghiệp của em đều ở sau bức rèm đó ."

      "Ò "

      Qua lúc lâu, Trình Khiên Bắc lại :" Em ngủ ?"

      Giang Mạn gật đầu :" Ngủ mà ."

      " Vậy mau ngủ !"

      Giang Mạn :"............"

      " Mấy ngày này tụi em chắc là bận rộn lắm , có thể ngủ được chút nào hay chút nấy."

      Giang Mạn ngẩn người, định thần lại, khẽ cười đáp :" Tôi còn tưởng muốn nghe tôi chuyện đấy !"

      Trình Khiên Bắc nghiêng đầu nhìn , dịu dàng bảo :" Ngủ , lúc nào có đồ ăn, tôi gọi em."

      " Ừm."

      Tuy rằng ghế ngồi khoang hạng nhất thể hạ nằm xuống hoàn toàn, nhưng gian tương đối rộng rãi, vẫn có thể nằm dựa nửa người, thoải mái hơn so với chỉ có thể ngồi ở khoang phổ thông.

      Bởi vì dậy rất sớm, Giang Mạn quả buồn ngủ, bao lâu phát ra tiếng hít thở đều đặn.

      Trong khoang máy bay, điều hòa khí tỏa hơi đầy đủ, hề có cảm giác mùa hè. Giang Mạn mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay và chỉ đắp chiếc chăn mỏng để sẵn ghế, cánh tay vẫn hở ra bên ngoài.

      Trình Khiên Bắc buông cuốn tạp chí xuống, cúi đầu nhíu mày nhìn người phụ nữ ngủ bên cạnh, đưa tay chạm vào tay , cảm thấy hơi lạnh, liền giơ tay lên vẫy vẫy về phía tiếp viên hàng cách đó xa, lặng lẽ dùng khẩu hình miệng phát ra chữ " chăn " .

      Tiếp viên hàng hiểu ý, mang cái cái chăn lại cho .

      Trình Khiên Bắc giọng cảm ơn, cầm lấy cái chăn hết sức cẩn thận đắp lên người Giang Mạn.

      Tiếp viên hàng có chút hâm mộ mà nhìn nữ hành khách ngủ kia.

      ấy biết thân phận của Trình Khiên Bắc, vốn cho rằng tuổi trẻ tài năng tuấn như vậy chắc là chưa kết hôn, còn nghĩ là khoang hạng nhất của họ cuối cùng cũng được đón tiếp cao phú soái chân chính, nào biết còn chưa bắt đầu khách sáo vài câu, nghe thấy có thể giúp vợ nâng hạng được , còn vì vợ cùng đồng nghiệp, phải là miễn phí nâng hạng do tích điểm hành trình bay.

      vậy thôi, chứ ngồi khoang hạng nhất, có lý nào lại để bà xã ngồi khoang phổ thông.

      ngờ kiểu cao phú soái này lại còn săn sóc như vậy. Bà xã ngủ rồi, cứ ở bên cạnh nhìn mãi, nhìn thấy bà xã xoay người tấm chăn cẩn thận trượt xuống, liền nhanh chóng kéo chăn đắp lên, thỉnh thoảng còn vươn tay ra sờ sờ vầng trán bà xã, vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán.

      Quả nhiên, ông xã tốt đều là của nhà người ta.
      Chalychanh, Cá bơi ngửa, Xuxu210910 others thích bài này.

    2. Trang Trang810

      Trang Trang810 Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      19
      :038:
      michellevn thích bài này.

    3. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Thanks nàng đăng chương mới nhá, ko biết bao giờ chị mới hiểu lòng a đây. Cái tình trạng này làm a Trình đau tim mất :))
      michellevn thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      [​IMG]
      Chương 28
      Edit : Michellevn


      Sau hơn giờ, Giang Mạn tỉnh dậy qua giấc ngủ. ngủ ngon đến nỗi sau khi thức dậy nhất thời có hơi lơ mơ biết đêm nay là đêm nao, cho đến khi nhìn thấy Trình Khiên Bắc cúi đầu xem tạp chí bên cạnh, mới định thần lại, mình ngồi trong khoang hạng nhất của máy bay chuyến hành trình bay ra biển đảo.

      ngồi dậy, bối rối xoa xoa mặt, rồi cảm thán :" Chỗ ngồi khoang hạn nhất quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều."

      Trình Khiên Bắc nheo mắt nhìn , ngẩng đầu giơ tay lên trung vẫy vẫy .

      Tiếp viên hàng tới, mỉm cười lễ phép hỏi :" Trình, muốn đưa cơm lên chưa ạ ?"

      Trình Khiên Bắc gật gật đầu.

      Tiếp viên hàng lại hỏi :" Ngài Trình và bà Trình có đặc biệt ăn kiêng gì ạ ?"

      Trình Khiên Bắc lắc đầu .

      Giang Mạn :"..........."

      Bà Trình ? Vốn định mình vẫn còn là nàng chưa chồng, nhưng lại nghĩ tới giấy chứng nhận kết hôn có con dấu của cục dân chính ở nhà kia. Thôi được, quả về mặt pháp lý là phụ nữ có chồng.

      Chỉ có điều, giờ cũng phải ở nhà họ Diệp, xưng hô bà Trình này, làm cả người được tự nhiên. Mặc dù cách lớp rèm, các đồng nghiệp ở khoang phổ thông có thể nghe được đối thoại ở bên này, nhưng cấp dưới ở phía sau lưng Trình Khiên Bắc, chắc chắn là nghe được rành mạch.

      Cũng biết Trình Khiên Bắc nghĩ thế nào, sợ quan hệ bung ra gặp phiền phức sao ?

      Tiếp viên hàng rất nhanh và quay trở lại, mang bữa ăn lên.

      " Ông Trình bà Trình, chúc hai vị dùng bữa ngon miệng."

      Giang Mạn nghĩ nghĩ , cuối cùng vẫn kìm được bảo :" Gọi tôi là Giang được rồi ."

      " Vâng, Giang."

      Trình Khiên Bắc nhướng mày nhìn , gì .

      Bữa ăn ở khoang hạng nhất phong phú hơn khoang phỗ thông rất nhiều, Giang Mạn vừa ăn vừa nghĩ đến các đồng nghiệp đáng thương của mình chỉ có thể dùng xuất ăn đơn giản nhất máy bay, vậy sau khi xuống máy bay lại phải bước vào công việc quay cuồng, đúng là khổ hết chỗ .

      Vì thế thấy ngon miệng hơn, cho cùng làm người phải biết cách trân trọng.

      làm mạch giải quyết hết tất cả thức ăn trong khay, sau đó ngẩng đầu nhìn sang phát Trình Khiên Bắc mới chỉ ăn chưa đến phần ba, lại còn dùng vẻ mặt hết sức kinh ngạc mà nhìn sang .

      gì, nhìn Giang Mạn vẫn là điển hình của người đẹp thành thị, cũng có hơi ngượng ngùng, :" Sáng nay vội quá, bữa sáng chỉ ăn có chút xíu ."

      " Ò !" Trình Khiên Bắc gật gù, "Vậy em còn muốn ăn nữa ?"

      "......... cần ."

      Trình Khiên Bắc bỗng nhiên lại cúi đầu khẽ cười.

      " cười gì vậy ?"

      Trình Khiên Bắc đáp :" ngờ sức ăn của em lại lớn như vậy, cho nên lúc bình thường là giảm béo hả ?"

      Thực tế, suốt thời gian dài đến nay, số lần hai người ăn cơm có thể đếm được đầu ngón tay, nhưng ở trước mặt , quả mỗi lần Giang Mạn đều ăn nhiều lắm.

      Bị người ta trêu chọc sức ăn lớn, khóe miệng Giang Mạn co rút, nhìn khay cơm của , gượng cười bảo :" người đàn ông to đùng như , mà sao ăn chậm rì lại ít xíu như vậy, ngại à ?"

      Trình Khiên Bắc rất chi là nghiêm túc trả lời :" Vì bữa sáng tôi ăn rất nhiều mà."

      Giang Mạn ngẩn người, bỗng dưng khẽ bật cười.

      Cũng biết vì sao, đột nhiên cảm thấy người đàn ông trông có vẻ lạnh lùng và liên quan gì đến hài hước vui vẻ này, vậy mà cũng có chút đáng .

      Điều mà hay biết chính là, cuộc trò chuyện như thế này, hai trợ lý ngồi ở hàng ghế sau, nghe vào tai giống y như tán tỉnh ve vãn. May là, hai trợ lý này của Trình Khiên Bắc là những chàng trai trẻ, điển hình của ưu tú học thức cao, có ham hố tung tin nhiều chuyện.

      Thời gian bay hơn ba giờ đồng hồ, cuối cùng cũng nhanh chóng kết thúc.

      Chờ sau khi máy bay yên ổn dừng lại, lúc Giang Mạn đứng lên quay về khoang phổ thông để kết hợp với các đồng nghiệp, đúng lúc đối diện với hai trợ lý phía sau Trình Khiên Bắc cũng đứng lên, hai người mỉm cười cung kính gật đật chào , thái độ cư xử y như với bà chủ.

      Khóe miệng Giang Mạn co rút, khẽ mỉm cười đáp lại, tạm biệt với Trình Khiên Bắc xong rồi thừa dịp người trong khoang phổ thông còn chưa ra ngoài vội vã vào bên trong.

      Trình Khiên Bắc nhìn bóng dáng khuất sau tấm rèm, vô thức cong khóe môi cười cười.

      " Khoang hạng nhất có phải rất dễ chịu ?" Đoàn người từ khoang phổ thông ra, lúc ngang qua khoang hạng nhất, bên trong trống trơn từ lâu, Chương Tiếu Tiếu nhìn chỗ ngồi rộng rãi kia, hỏi han bằng giọng hâm mộ," Trong khoang phổ thông gò bó hơn ba tiếng, em mệt muốn chết luôn."

      Giang Mạn cười đáp :" Cũng được, khoang hạng nhất của chiếc máy bay thân hẹp này có gì lạ mấy, cũng chỉ có chỗ ngồi rộng rãi hơn chút và bữa ăn phong phú hơn chút thôi. "

      Chương Tiếu Tiếu thở dài :" Em lớn từng này rồi, chỉ từng ngồi hai lần hạng thương gia, chưa lần nào được trải nghiệm khoang hạng nhất hết á. Cũng chẳng biết đến khi nào em mới tích đủ số chuyến bay đây ? Cho em nâng hạng miễn phí lần .Nhưng mà số lần chúng ta công tác tính ra chênh lệch mấy đâu nhỉ, chị được rồi đoán chừng em cũng sắp rồi đó."

      Giang Mạn :"......"

      muốn , nâng hạng của phải dựa vào số chuyến bay, nhưng mà ra mối quan hệ của và Trình Khiên Bắc phỏng chừng bại lộ, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười.

      Chương Tiếu Tiếu vừa vừa đảo mắt loạn lên, dường như nhớ ra cái gì, cười hì hì hỏi :" Có phải chỗ ngồi của chị sát bên Trình Khiên Bắc ?"

      ".............." Giang Mạn gật đầu ," ừ."

      " Mạn Mạn, có phải trò chuyện suốt hả ? Tuấn nam mỹ nữ có xảy ra chút phản ứng hóa học nào hả ?"

      Giang Mạn bật cười :" Em nghĩ nhiều rồi đó."

      Phản ứng hóa học của hai người nảy sinh cả năm trời rồi, cần nảy sinh máy bay này nữa.

      Chương Tiếu Tiếu :" Đây phải là cơ hội hiếm có sao ? Cao phú soái phải lúc nào cũng có, sao chị có có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ!”

      Giang Mạn thở dài, cười đáp :" Em vẫn còn đầu óc nghĩ đến những cái này à ? Còn bằng nghĩ làm sao đối phó với kiểu làm thêm giờ điên cuồng của lão Vương trong mấy ngày này ."

      Chương Tiếu Tiếu ôm đầu sinh thể luyến(*):" Chính bởi vì biết lão Vương hung tàn, cho nên mới phải tìm niềm vui trong nỗi khổ nè ! Em là FA vạn năm, nếu ngay cả quyền lợi sống ảo mà cũng bị tước đoạt, sống đời này còn ý nghĩa gì nữa chứ ?"

      (*) Sinh thể luyến 生无可恋: Đây là câu ngôn ngữ mạng, ý chỉ "cuộc sống này là nhàm chán có gì đáng để lưu luyến cả", dùng để miêu tả loại tâm trạng chán nản sa sút tinh thần(Tàng Thư Viện)

      Giang Mạn phì cười :" Chị nhìn em thế này quả là cần tìm người bạn trai rồi ."

      " Đúng đúng đúng ạ !" Chương Tiếu Tiếu gật liên hồi," Chị có mối nào giới thiệu cho em ? Em cầu gì, là nam, sống động là được. Chỉ cần ta có tiếp chấp nhận em tăng ca quanh năm. "

      " Vừa rồi tiêu chuẩn của em còn là Trình Khiên Bắc mà, sao mà rớt giá nhanh quá vậy ?"

      "Trình Khiên Bắc đó phải để cho chị sao ? Em chính là biết thân biết phận mình, nào dám đòi hỏi tiêu chuẩn cao xa như vậy chứ ."

      " Cảm ơn em à !" Giang Mạn buồn cười bảo, nghĩ nghĩ rồi chỉa chỉa môi về bóng hình phía trước, giọng hỏi :" Em tìm cái gì mà tìm ? Chị thấy Bành Việt được đấy ."

      Chương Tiếu Tiếu đơ người, rồi nhanh chóng xì tiếng :" Đồng đội cách mạng xem như xong , cảm thấy thảm hại lắm rồi ."

      Lời qua tiếng lại như vậy khiến thời gian trôi qua nhanh chóng, sau khi đến khách sạn, cả đám bị lão Vương kéo vào làm việc điên cuồng. Mặc dù chuyên mục của họ cịu trách nhiệm về phát sóng trực tiếp, nhưng trong bốn ngày họ phải thực bốn chương trình đặc biệt, đối với mọi người mà đều áp lực rất lớn.

      Ngày mai, sau lễ khai mạc và diễn đàn tuổi trẻ, vào buổi chiều họ ghi hình kỳ đầu tiên, và buổi tối được phát sóng đài truyền hình, cho nên, thể để xảy ra sai sót nào.

      Kịch bản và kế hoạch nội dung của chương trình kỳ đầu tiên, cũng như liên hệ khách mời đều do Giang Mạn phụ trách. Chủ đề của diễn đàn năm nay chủ yếu là đổi mới công nghệ và bảo vệ môi trường. Khách mời chuyên mục đầu tiên là Lý Phỉ, người sáng lập công ty khoa học công nghệ, rất phù hợp với chủ đề của diễn đàn.

      Giang Mạn lo xảy ra chuyện, buổi chiều còn liên tục xác định với người ta thời gian và địa điểm. Lý Phỉ là người trẻ khoảng ba mươi tuổi, rất lịch và cũng dễ chuyện vô cùng, cười cam đoan, đảm bảo đến địa điểm ghi hình chương trình đúng giờ .

      Lúc này Giang Mạn mới yên tâm.

      Bận rộn liên tục, chẳng mấy chốc hơn chín giờ, vì buổi chiều chỉ ăn hộp cơm đơn giản, lúc này xong việc, tay lớn của lão Vương vung lên, mời mọi người ăn hải sản .....quán vỉa hè .

      Dĩ nhiên, mọi người có dị nghị với quán vỉa hè, dù sao người đông ăn hải sản phải ăn ở quán vỉa hè mới có cảm giác .

      chung bữa ăn hết sức là thoải mái, chỉ là thời điểm trở về khách sạn, ngang qua nhà hàng xa hoa, đúng lúc nhìn thấy mấy người đàn ông và phụ nữ ăn vận chỉnh tề, từ trong đó ra.

      Bành Việt nhìn đám người đó từ xa xa, cảm thán :" Thực ra, để chúng ta trong những người bình thường cũng xem như là người đàng hoàng có công việc tệ, thế nhưng môi trường làm việc lại cứ cố tình toàn những người giàu có ưu tứ. Vốn vừa ăn hải sản vỉa hè xong hẵng còn khá là thỏa mãn, vậy mà lúc này so sánh với người, liền cảm thấy quá là thê lương."

      Chương Tiếu Tiếu hỏi :" So sánh với ai thế ?Cậu nhìn lại coi người ta là ai hả ? Trình Khiên Bắc đúng ?"

      Giang Mạn nhìn chăm chú vào người đàn ông có thân hình cao lớn trong đoàn người kia, là Trình Khiên Bắc. dĩ nhiên cũng trông thấy , vừa chuyện với người bên cạnh vừa lấy điện thoại di động ra nhấn nhấn.

      Giây lát sau, điện thoại di động trong túi Giang Mạn vang lên báo có tin nhắn, lấy ra xem, quả nhiên là gửi tin nhắn đến.

      ----- Tôi ở phòng VIP hướng biển, em có muốn đến ở đó đêm nay ?

      là khách mời của diễn đàn, ở trong khách sạn năm sao ngay cạnh trung tâm hội nghị, phòng VIP hướng biển của khách sạn năm sao, môi trường sống và tiện nghi có thể tưởng tượng được. Lòng Giang Mạn có hơi dao động, nhưng nhìn sang mấy đồng nghiệp bên cạnh vẫn còn nhắc đến quán vỉa hè, ngẫm nghĩ chút rồi trả lời : cần đâu, tôi ở chung với đồng nghiệp rồi, ra khỏi đoàn chắc chắn bị hỏi.

      " Nhắn tin với ai đó ?" Chương Tiếu Tiếu bên cạnh đột nhiên áp sát lại hỏi

      Theo bản năng Giang Mạn che lại điện thoại di động, đáp :" Bạn ấy mà ."

      " Ra vẻ thần bí !"

      Giang Mạn nhếnh miệng cười, ra tên wechat của Trình Khiên Bắc là phiên viết tắt, cho dù là bị người khác nhìn thấy, chắc cũng biết đó là , trừ khi đó là mấy người thêm wechat như lão Vương.

      định cất điện thoại di động lại có tin nhắn đến nữa :Chiều mai tôi phải về rồi, em thực đến sao ?

      Giang Mạn bĩu môi nhủ thầm, thôi, cũng chẳng phải đương gì, nửa tháng trước đó gặp, cũng có thấy gửi được cái tin nhắn nào đâu ?

      nhắn trả lại : Trình tổng, tôi là đến làm việc ạ .

      Trong lòng yên lặng bỏ thêm câu, nào có phải đến để tạo ra diễm ngộ(*) chứ

      (*)Diễm ngộ(艳遇):Cuộc gặp gỡ đẹp đẽ.

      Trình Khiên Bắc: Ok, vậy chúc em công việc suôn sẻ!

      Sao lại có cảm giác tủi thân thế nhỉ ? Nhất định là ảo giác rồi.

      Giang Mạn ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía xa xa, cũng nhìn . Gương mặt tuấn dưới ánh đèn đêm, mang theo chút ý cười ấm áp, ánh nhín có chút gì đó khó hiểu.

      Giang Mạn khẽ cau mày, trong lòng dâng lên chút cảm giác mơ hồ, bước chân tự chủ mà dừng lại.

      " Hey, Giang Mạn, sao chị ?" Chương Tiếu Tiếu phát người cùng tụt lại phía sau, quay đầu lại hỏi, hỏi xong rồi lại tiếp," Sao em cứ cảm giác chị có hơi bình thường thế nhỉ ?"

      Giang Mạn làm ra vẻ mặt hiền lành chất phác :" Sao bình thường hả ?"

      Chương Tiếu Tiếu :" Kiểu như là có mùa xuân đến á ."

      Giang Mạn bật cười :" Đó là vì em độc thân lâu quá rồi đó, nhìn cái gì cũng liên tưởng đến chuyện gì đó của nam nữ."

      Chương Tiếu Tiếu gật đầu :" cũng phải nha. Cuồng công việc của lão Vương chân truyền hết sang cho chị rồi, có thể có mùa xuân gì chứ, xem ra ngày nào đó em thoát FA rồi, chị cũng vẫn còn là nàng độc thân. May là vẫn còn được xem là bạch phú mỹ trong tổ chuyên mục của chúng ta đấy nhá !"

      Giang Mạn :" Chị phải mắng em miệng quạ đen, hay là cảm ơn em khen chị đây ?"

      Chương Tiếu Tiếu lại gần, ghé vào bên tai rì rầm :" Nghe em nè, lần này chúng ta ở đảo 4-5 ngày, tuy là công việc đấy, nhưng khắp nơi đều là tinh , cứ lấy công làm tư mà cuỗm tên đàn ông về, vẫn khả thi lắm đấy ."

      Giang Mạn cười mỉm chi :" Vậy chị chúc em thành công ."

      xong lại ngoảnh nhìn Trình Khiên Bắc ở hướng ngược lại, lần này trông thấy bóng lưng thẳng tắp bất phàm của nổi bật dưới ánh đèn đêm .

      Về đến khách sạn gần mười giờ, Giang Mạn vốn định bụng có giấc ngủ ngon lành, để đáp ứng những thách thức trong công việc vào ngày mai. Nào biết được vừa mới tắm rửa xong, cái bụng bỗng trở nên khó chịu. Hải sản của quán vỉa hè quả nhiên là công cụ giết người kinh khủng, chẳng mấy chốc khiến ở trong tình trạng náo động.

      " Chị sao chứ ?"

      Đợi ra từ phòng vệ sinh biết lần thứ bao nhiêu, Chương Tiếu Tiếu nhìn dáng vẻ nhợt nhạt của , lo lắng hỏi

      Giang Mạn trong đau khổ :" Chị cảm giác như ruột chị cũng bị lôi tuột ra hết rồi ! Mọi người ăn đồ giống nhau, mà sao em bị sao hả ?"

      " Chết tiệt, chị đừng khủng bố thế chứ. Có phải chị dị ứng hải sản đó ?"

      " Cũng có mà !" Giang Mạn ngẫm nghĩ, hình như mình ăn hải sản là đau bụng, nhưng cho cùng sống ở thành thị, ăn nhiều lắm, lúc ở nhà tôm và cua cũng phải là món chính, vì vậy có lẽ dạ dày phản ứng cũng tính là lớn. Còn tối nay ở quán vỉa hè, ăn đĩa tôm tớn, mấy con cua, lại cả đủ loại sò hến, hơn nữa là chỉ ăn mấy thứ đó , chẳng ăn món chính.

      Chương Tiếu Tiếu bước tới nghiêng đầu quan sát , trông thấy mắt có hơi trũng lại, nhíu mày bảo :" Chị như này ổn rồi, cũng vì mất nước nữa, phải mau mau bệnh viện truyền nước thôi, ngày mai nhất định làm việc nổi đâu."

      Giang Mạn cũng cảm thấy thế, gật gật đầu:" Ừ, vậy chị bệnh viện đây."

      " Em cùng chị."

      " cần cần đâu, em mau ngủ , nếu sáng mai chị ổn, còn phải dựa vào mấy người tụi em, em cũng thể có tinh thần."

      Chương Tiếu Tiếu do dự lúc rồi gật đầu:" Cũng được, chị tới bệnh viện rồi gửi tin nhắn cho em nhé."

      Giang Mạn kéo lê cơ thể suy nhược nhờ khách sạn kêu xe taxi giúp, may là bệnh viện ở gần bên, sau khi đăng ký khám bệnh, kiểm tra, quả nhiên là viêm dạ dày cấp tính.

      Nằm giường bệnh truyền từng giọt nước, mới nhớ ra vội gửi tin nhắn báo bình ăn cho Chương Tiếu Tiếu: Chị truyền nước rồi, em mau nghỉ ngơi , tự chị có thể thu xếp được.

      Chương Tiếu Tiếu: Em tắt máy, có gì cứ gọi điện nhé .

      Giang Mạn : Ok em

      Vừa gửi tin xong, hình đại diện của Trình Khiên Bắc thình lình nhảy ra : Ngủ chưa ?

      Giang Mạn tiện tay trả lời : Vẫn chưa đâu, nằm ở bệnh viện nè .

      Tin này mới vừa gửi , chuông điện thoại lập tức vang lên.

      " Sao vậy hả ?" Đầu bên kia giọng của Trình Khiên Bắc có chút lo lắng.

      " sao, ăn hải sản bị viêm dạ dày cấp tính, ở bệnh viện truyền nước!"

      " Tôi qua đó liền ."

      "......... cần đâu, tôi cũng có phải chuyện lớn gì đâu, bác sĩ truyền mấy bình nước là ổn mà ."

      " Yên tâm , tôi để lộ quan hệ của chúng ta trước mặt đồng nghiệp của em ."

      Gì chứ, ở chỗ này cũng có đồng nghiệp mà !

      Tất nhiên, đây phải là trọng điểm, mấu chốt là ngày mai nghi thức khai mạc và diễn đàn tuổi trẻ, phải phát biểu trong diễn đàn tuổi trẻ, chạy đến bệnh viện muộn như vậy, sợ ảnh hưởng đến công việc hả ?
      Chalychanh, Cá bơi ngửa, Xuxu21098 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 29
      Edit : Michellevn


      Bác sĩ đáng ngại lắm, đương nhiên Giang Mạn cũng xem cái gọi là viêm dạ dày cấp tính này là chuyện gì to tát, thẳng ra chính là ăn đồ linh tinh rồi bị tiêu chảy, còn nghĩ truyền dịch xong ngày mai lại tiếp tục vật lộn nơi tiền tuyến công việc đó chứ !

      Chỉ có điều, xứ lạ quê người, mình nằm trong bệnh viện truyền nước, khỏi cảm thấy tình cảnh này có chút thê lương, cho nên lúc Trình Khiên Bắc thở hồng hộc xuất ở trước cửa phòng bệnh, trái tim bị xã hội làm cho chai cứng của , vẫn kìm được mà mềm mại trở lại.

      " Tôi có sao rồi mà ." Giang Mạn cười bảo .

      Nét mặt Trình Khiên Bắc lại thoải mái được như , đến bên giường bệnh, nhìn đánh giá lượt, cau mày hỏi :" Chuyện thế nào ?"

      Giang Mạn trả lời bằng giọng quan lắm :" Ăn hải sản quá nhiều thôi." Vừa xong, cái bụng lại vang lên ùng ục, vẻ mặt bi phẫn chán nản :" Tới nữa rồi ?"

      Trình Khiên Bắc hỏi :" Muốn toilet sao ?"

      Giang Mạn gật đầu có chút bất đắc dĩ.

      Trình Khiên Bắc hiểu ý, giúp điều chỉnh chai truyền dịch:" Tôi đỡ em toilet ."

      " cần, cần đâu !" Giang Mạn cuống cuống lắc đầu, loại chuyện tiêu chảy này là có hơi xấu hổ, tự mình đẩy cái giá treo bình, dò dẫm từng bước về hướng phòng vệ sinh.

      toilet xong, tiện thể liền soi gương, tình trạng mất nước sau khi tiêu chảy thực là nhìn ra ngay lập tức, đôi mắt trong gương trũng sâu, sắc mặt xanh xao, có hơi giống nữ quỷ. Nghĩ đến dáng vẻ nữ quỷ này của mình rơi vào trong mắt Trình Khiên Bắc, biết tại sao lại có chút u sầu.

      ra khỏi toilet, Trình Khiên Bắc lập tức bước tới giúp đỡ cái giá treo bình, nhàn nhạt :" Em nghỉ ngơi , để tôi trông cái bình cho."

      Giang Mạn bảo :" Tôi sao mà. Ngày mai phải còn phải họp sao ? Đây là trường hợp lớn, bản tin được phát sóng trực tiếp, cũng đừng để ảnh hưởng chính ."

      Trình Khiên Bắc nhìn , yên lặng giây lát :" Em cứ nhất định phải khách khí với tôi như vậy sao ?"

      Giang Mạn sững người, mỉm cười đáp :" Chỉ là tôi cảm thấy cần thiết."

      Trình Khiên Bắc muốn tranh luận với nữa, sau khi để nằm lên giường xong lời nào mà ngồi xuống ghế bên cạnh giường, nhàn nhạt bảo :" Em ngủ , lúc nào cần đổi thuốc, tôi kêu y tá ."

      Vì là phòng bệnh hai người, giường bên vẫn có người bệnh nữa, Giang Mạn sợ ảnh hưởng người ta nghỉ ngơi, nên cũng gì thêm nữa. Nếu Trình Khiên Bắc khăng khăng , cứ từ chối mãi lại thành khác người, hơn nữa trong người có hơi suy yếu, nằm giường lát mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      Trình Khiên Bắc ngồi bên giường nhìn người phụ nữ đôi mắt khép lại hơi thở trầm ổn, xoa xoa cái trán có chút mệt mỏi.

      Mọi người đều cảm thấy tuổi trẻ tài cao, là người thành công điển hình, chỉ có bản thân biết, thực ra kẻ thất bại hoàn toàn. Bởi vì ra đời của chính là sai lầm, trở thành xiềng xích và gánh nặng mẹ phải mang lưng cả đời, như thể được định sẵn rằng đáng được thương, nên người .

      Có đôi khi muốn kéo cùng trầm luân, lại có những lúc muốn để tới gần mình quá, vì sợ khống chế được nội tâm u ám cùng cố chấp, mà từ đó túm chặt lấy buông .

      Hành trình độc dài đằng đẵng của cuộc đời, cần người cùng , nhưng lại đành lòng cưỡng ép.

      Giang Mạn ngủ sâu lắm, mở mắt ra lần nữa, thấy thay bình truyền mới, Trình Khiên Bắc chăm chú nhìn từng giọt nươc thuốc giọt trong bình cách thất thần, nhận ra thức dậy.

      Bởi vì quan sát ở góc nhìn từ dưới lên, Giang Mạn nhìn đến là ràng đường nét hàm dưới của , cùng với con mắt đen thẫm dưới ánh đèn.

      Đây thực người đàn ông đẹp trai vô cùng, nổi bật bất phàm, ung dung mà cường đại, giống như bất khả chiến bại, làm được.

      Trong những năm mà Giang Mạn quen biết , cho dù là đứng nhìn từ xa, hay là quan hệ thân mật như giờ, dưới cái nhìn của , Trình Khiên Bắc, người đàn ông bỏ xa lại bạn cùng tuổi, người thành công điển hình, thực mạnh mẽ, hơn bất kỳ những người mà biết .

      Nhưng vào lúc này, lại nhìn thấy trong mắt phảng phất yếu đuối. phát ra thanh cũng như tiếng động, cứ như vậy lẳng lặng nhìn người đàn ông hay biết gì .

      ra Trình Khiên Bắc cũng yếu đuối sao ? thầm nghĩ trong lòng.

      Kỳ lạ nhỉ, là người đàn ông giàu có trẻ tuổi tài cao đầy triển vọng, Trình Khiên Bắc trước giờ vẫn luôn là người lý tưởng của biết bao nhiêu là trẻ, nhưng với Giang Mạn mà , ngoại trừ lúc ở giường, quyến rũ từ vẻ cao cao tại thượng bất khả chiến bại người Trình Khiên Bắc, từ trước tới giờ lại chẳng cảm nhận được bao nhiêu.

      Nhưng ngay lúc này, đột nhiên bị thu hút bởi yếu đuối và u buồn trong ánh mắt của .

      nhìn thấy quyến rũ mà trước nay chưa từng thấy người .

      Vì thế, trái tim bỗng dưng trở nên loạn nhịp.

      Rốt cuộc Trình Khiên Bắc cũng cảm thấy động tĩnh giường, cúi đầu trông thấy nhìn mình, dịu dàng hỏi :" Thức rồi hả ? sao đâu, em ngủ tiếp , tôi ở đây mà."

      Khuôn mặt tái nhợt của Giang Mạn ra tia nóng hổi, ngượng ngùng tránh ánh mắt mắt, "ò" tiếng đáp lại.

      Trình Khiên Bắc duỗi tay sờ sờ bàn tay cắm kim tiêm của , cảm thấy lành lạnh, hỏi :" Lạnh lắm hả ? Có muốn tôi giúp em che lại ?"

      ràng từng trải qua rất nhiều lần thân mật, nhưng lúc tay chạm vào , Giang Mạn chỉ cảm thấy cánh tay vốn bị lạnh vì truyền dịch, lại giống như thình lình phát nhiệt, rì rầm trả lời :" Vẫn ổn, lạnh lắm đâu."

      Nhưng Trình Khiên Bắc chẳng buông tay ra, mà còn đưa luôn bàn tay bên kia cẩn thận nắm lấy :" Cứ để tôi giúp em che lại !"

      Giang Mạn gì thêm nữa, để mặc nắm lấy tay mình, truyền độ ấm từ tay sang cho .

      yên lặng nhìn , hỏi dò :" Có phải tâm trạng tốt ?"

      Trình Khiên Bắc ngẩn người, khẽ cười hỏi lại :" Sao lại hỏi vậy ?"

      Giang Mạn :" Tôi nhìn dáng vẻ của như là sa sút lắm ý ."

      Lần này khác với lần trước, lần đó tâm trạng tồi tệ, cáu kỉnh thể ra mặt kia, giống như châm cái liền bốc cháy. Nhưng giờ lại là kiểu buồn bã mà Giang Mạn cũng biết làm sao .

      Trình Khiên Bắc cười cười, bảo :" Chỉ là có hơi mệt mà thôi."

      " Vậy sao ?"

      Trình Khiên Bắc gật đầu .

      Giang Mạn :" Vậy về nghỉ ngơi trước , giờ tôi còn mệt nữa rồi, tự mình kêu y tá được rồi"

      Trình Khiên Bắc cười cười có chút bất đắc dĩ :" ra tôi cũng mệt lắm, chỉ là có chút nhàm chán ."

      Giang Mạn nhìn nhìn người bệnh giường bên ngủ, giọng bảo :" Vậy chịu rồi, nếu chúng ta cứ chuyện mãi, ảnh hưởng người khác đấy ."

      Trình Khiên Bắc khẽ cười :" Cho nên em ngủ ."

      Giang Mạn thấy rất cứng rắn, do dự chốc lát, đành gật gật đầu, cũng biết nghĩ đến cái gì, cánh tay được nắm lấy nhàng kia, hơi hơi động đậy, để ngón tay mình đan xen cùng với .

      Trình Khiên Bắc thoáng ngây người, ngón cái tránh chỗ gắn kim tiêm, nhè vuốt ve mu bàn tay lát.

      Giang Mạn truyền nước cả đêm, thức thức ngủ ngủ, đêm cứ trôi qua như vậy, mà Trình Khiên Bắc lại đêm chợp mắt.

      Sau khi thức dậy, Giang Mạn nhìn những giọt nước thuốc cuối cùng trong chai của mình, lại nhìn thời gian tường, với người đàn ông đôi mắt ra quầng đen:" Nghi thức khai mạc sắp bắt đầu rồi, nhanh , tới trễ hay đâu."

      Trình Khiên Bắc nhíu mày nhìn chai thuốc truyền dịch, biết mình được, lo lắng hỏi :" Em sao chứ ?"

      Giang Mạn mỉm cười bảo :" Nếu tin đến hỏi bác sĩ. Tối qua toielt lần rồi mấy giờ sau đó tới lúc này cái bụng hoàn toàn yên ổn rồi, như vậy có nghĩa là còn sao nữa." Dừng lát, rồi tiếp," Buổi trưa tôi còn phải làm việc đấy !"

      Chân mày Trình Khiên Bắc càng nhíu chặt lại :" Cái vẻ này còn muốn làm nữa à? Có phải lãnh đạo các em quá vô nhân đạo hay ?"

      Giang Mạn cười :" Nếu lần này có thể suôn sẻ, khả năng tôi được thăng chức đấy, qua vài năm nữa biết chừng tôi có thể tự mình làm sản xuất, cho nên thời khắc mấu chốt tuyệt đối thể như xe bị tuột xích, đừng kéo cái bụng, dù cho té gãy tay chân, cũng phải vượt khó tiến lên."

      Trình Khiên Bắc bó tay lắc đầu :" Được thôi, người phụ nữ thành đạt chốn quan trường." đứng lên, " Vậy tôi đây, vừa rồi tôi kêu cho em phần cháo trắng, chút nữa là giao tới, em đói bụng ăn chút, dạ dày của em lúc này chỉ có thể ăn cháo trắng, nhất thiết được ăn bất cứ thứ gì nhiều dầu mỡ chua cay chỉ vì thèm ăn."

      Cái kiểu lề mề chậm chạp thân thiết này của chẳng hề ăn nhập tí nào với con người , thế cho nên Giang Mạn có hơi biết phải làm thế nào, chỉ có thể gượng cười gật đầu :" Cái này tôi vẫn biết mà ."

      Trình Khiên Bắc nhìn nhìn , bước chậm từng bước ra ngoài, tới cửa lại dừng chân, nhìn vào bên trong :" Có chuyện gì gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho tôi, điện thoại di động của tôi lúc nào cũng ở người ."

      " Ừm ." Nếu phải vì biết mình chỉ là căn bệnh viêm dạ dày cấp tính thông thường, Giang Mạn còn cho rằng mình mắc bệnh nặng gì gì đó rồi !

      Chỉ là được người ta quan tâm như vậy, vẫn có phần rất cảm động. Đặc biệt là đến từ Trình Khiên Bắc, người mà vẫn luôn cho là lạnh lùng vô nhân đạo.
      Chalychanh, Cá bơi ngửa, Xuxu210910 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :