1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm sơn có quỷ - Twentine ( 71 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 40



      Sau khi Lý Thanh cầm tay Tiểu Xuân, hề có ý định buông ra nữa. Tiểu Xuân dắt tay như dắt tay đứa trẻ, đến bên cạnh bàn.



      Bữa sáng cũng khác mấy so với bữa tối, có lẽ bữa tối còn có phần thịnh soạn hơn, nhưng Tiểu Xuân cảm thấy cũng khác với thói quen thường ngày của nàng lắm. Nàng nhìn Hạ Hàm Chi, người kia thong thả cắn cái bánh bao cứng ngắc.



      Sau khi ăn xong, Hạ Hàm Chi trở về phòng lúc. Ngô Sinh dọn dẹp cái bàn xong tập hợp cả đám người đứng trong sân.



      Tiểu Xuân hỏi y: “Đứng đây chi vậy?”



      Ngô Sinh: “Đương đương đương nhiên là luyện luyện luyện công rồi.”



      Tiểu Xuân gật gật đầu, lại : “Sau đó sao?”



      Ngô Sinh: “Đương nhiên là ăn ăn ăn cơm.”



      Tiểu Xuân: “….” Nàng chùn vai : “ lẽ ăn cơm xong rồi lại luyện công, luyện công xong rồi lại ăn cơm à?”



      Ngô Sinh tỏ vẻ đương nhiên nhìn Tiểu Xuân: “Đúng đúng đúng đúng rồi.”



      Tiểu Xuân thở dài hơi, nghĩ thầm, trước khi đến đây lúc nào cũng tưởng tượng đủ thứ, nhưng sau khi đến đây lại phát cuộc sống của Kiếm Các hóa ra là rất nhàm chán. Dưới chân núi ít ra còn có vườn thảo dược và Linh Nhi, thời gian rảnh rỗi còn có thể dạo trong trấn, giờ hay rồi, đến được tới chân núi cũng đủ cho nàng mệt chết.



      Hơn nữa, nàng vốn cũng định đến Thanh Đào viện!



      Nhớ đến Vệ Thanh Phong, lòng Tiểu Xuân lại run rẩy. Đúng là ý trời trêu người mà.



      Lý Thanh đứng sau lưng Tiểu Xuân nàng bị gì, giơ tay lên sờ sờ đầu nàng. Tiểu Xuân bỗng cảm thấy đầu mình nằng nặng, ngửa cổ ra sau nhìn Lý Thanh.



      Vẻ mặt Lý Thanh rất bình tĩnh, hề nhìn ra điều gì nhưng Tiểu Xuân biết tâm trạng Lý Thanh tồi.



      Mắt Lý Thanh lại được vải băng kín, Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay trời khá nắng, nhưng Lý Thanh lại hề có vẻ đau đớn. Nhớ đến khi trước mỗi ngày Lý Thanh đều chỉ có thể trốn trong cái động tối thui, Tiểu Xuân cảm thấy như bây giờ là tốt rồi.



      Nàng giơ tay nhéo mạnh lên tay Lý Thanh – dĩ nhiên, chỉ có mình nàng nghĩ là mạnh.



      “Đều tại huynh.”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân quệt miệng “Còn biết cảm ơn ta.”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân hứ tiếng, để ý đến nữa.



      Chỉ lúc sau, Hạ Hàm Chi xuống lầu, ra hiệu cho mọi người ra giữa sân.



      Hạ Hàm Chi chỉ chỉ Lý Thanh.



      “Tên này, cần luyện.”



      Tiểu Xuân: “….”



      ra nàng cũng biết mắt Lý Thanh tiện, cũng thuận theo ý của Hạ Hàm Chi. Nàng dắt Lý Thanh đến dưới tàng cây, với : “Huynh ở đây chờ ta.”



      Lý Thanh muốn buông tay, Tiểu Xuân nhìn mấy người khác chút, phát ai để ý hai người, nàng kéo Lý Thanh lại gần, khẽ với : “Ta luyện kiếm, huynh luyện được, ở đây chờ , rảnh rỗi ta chạy sang.”



      Lý Thanh vẫn muốn.



      Tiểu Xuân cau mày: “Ta này, huynh thân là kiếm tinh, sao lại bám người như vậy, huynh ở đây cũng nghe thấy tiếng của bọn ta, sợ cái gì chứ.”



      Lý Thanh so đo việc Tiểu Xuân gọi là kiếm tinh, kéo cổ tay Lý Thanh, khẽ : “Ta cũng muốn làm cùng”



      Tiểu Xuân: “Làm cùng cái gì cơ?”



      Lý Thanh suy nghĩ chút, : “Luyện, luyện kiếm.”



      Tiểu Xuân nhịn được nữa, khẽ gằn giọng : “Ta bảo huynh luyện được! Bản thân huynh chính là thanh kiếm, còn luyện kiếm gì nữa chứ! Huynh muốn tự luyện chính mình à…!?”



      Lý Thanh , bị câu sau cùng có vẻ phức tạp của Tiểu Xuân làm cho hoang mang.



      Tiểu Xuân thừa dịp ngẩn người, rút tay ra, trở lại trong sân.



      Lý Thanh biết có hy vọng, buồn bực ngồi xổm dưới tàng cây.



      Ngô Sinh và huynh đệ Vương Thành rút kiếm ra, thậm chí Mai Như cũng biết từ đâu rút ra thanh kiếm, Tiểu Xuân gì, quay đầu nhìn nhìn Lý Thanh, lại với Hạ Hàm Chi: “Chưởng viện, ta đem kiếm theo, làm sao đây?”



      Ngô Sinh tỏ vẻ kì quái nhìn nàng: “Tiểu tiểu Tiểu Xuân, đến Kiếm Các mà sao lại mang theo kiếm?”



      Tiểu Xuân bình thản nhìn y: “Ta có đem, nhưng đường làm mất rồi.”



      Ngô Sinh: “….”



      Hạ Hàm Chi lười để ý bọn họ, y phất phất tay: “Ngô Sinh, đưa nàng xuống hầm, để nàng chọn thanh kiếm.”



      Tiểu Xuân kinh ngạc : “Còn có hầm nữa à!?”



      Ngô Sinh thấy Tiểu Xuân kinh ngạc như thế, khá tự hào : “Là do ta ta ta ta và các sư đệ đào, đào. Nào, ta dẫn xem.”



      Tiểu Xuân theo Ngô Sinh vào Thanh Đào lâu, ở chỗ quẹo có trải tấm chiếu. Ngô Sinh giở chiếu lên, bên dưới là cái nắp gỗ. Tiểu Xuân nhìn cái nắp kia, với Ngô Sinh: “ ngờ còn có hầm nữa.”



      Ngô Sinh mở nắp ra, đưa Tiểu Xuân leo cầu thang xuống dưới. Hầm lớn, chỉ hơi lớn hơn cái hố của Lý Thanh chút. mặt đất chất đầy bao bố, Tiểu Xuân nhìn thấy bên cạnh có mấy hạt gạo rơi rải rác, có lẽ đó là các túi lương thực.



      “Trông chả giống chỗ để binh khí tẹo nào.”



      Ngô Sinh: “Vốn vốn vốn là phải, chỉ là biết để kiếm ở đâu nên mang xuống đây.”



      Trong hầm hơi tối, Tiểu Xuân nheo mắt nhìn xung quanh, muốn tìm “kiếm” mà Ngô Sinh nhắc tới. Cuối cùng, nàng phát trong góc có bó trông như bó gỗ, nàng nhìn kĩ lại, hóa ra là mấy thanh kiếm được cột lại với nhau.



      Tiểu Xuân: “Cái này à?”



      Ngô Sinh gật gật đầu, đến tháo dây cột mấy thanh kiếm ra cho Tiểu Xuân.



      xem , chọn cái nào?” Ngô Sinh cười, phóng khoáng : “Cứ chọn chọn tự tự nhiên.”



      Tiểu Xuân: “….” Ngô Sinh nhiệt tình như thế làm Tiểu Xuân biết gì. Nàng chọn ra thanh quá cũ từ trong mấy thanh kiếm, tùy ý giơ giơ, với Ngô Sinh: “Tốt lắm, chọn cái này .”



      Ngô Sinh: “ chọn nữa à?”



      Tiểu Xuân cười : “ cần, cái này là được rồi.”



      Ngô Sinh gật đầu, sau đó để mấy thanh kiếm về chỗ cũ.



      Sau khi trở lại trong viện, Hạ Hàm Chi ngáp cái, cuối cùng dạy bọn họ võ nghệ.



      Mặc dù có rất nhiều lí do khiến ấn tượng của Tiểu Xuân đối với Hạ Hàm Chi quá tốt, thế nhưng, điều này có nghĩa là nàng bội phục võ nghệ của Hạ Hàm Chi.



      Hạ Hàm Chi rút kiếm ra, chỉ miệng, khiến mọi người nghe đến quên hết mọi chuyện.



      Y thường nhắc đến bản chất của kiếm, giống như y từng giảng cho Tiểu Xuân nghe vậy.



      “Cũng có gì khác biệt.” Tiểu Xuân nghe, trong lòng thầm nghĩ.



      Thời gian trôi qua rất nhanh, mãi đến khi Hạ Hàm Chi cho bọn họ tự luyện, Tiểu Xuân mới nhớ đến Lý Thanh ngồi bên kia. Khi nàng định qua, Mai Như bỗng gọi nàng lại.



      “Muội muội tốt, có mệt ?”



      Tiểu Xuân nhìn nàng: “ mệt, cũng có làm gì đâu.”



      Mai Như cười híp mắt: “Có muốn ra ngoài với tỷ tỷ ?”



      Tiểu Xuân tỏ vẻ kì quái : “ ra ngoài? đâu cơ?”



      Mai Như: “ đường tới đây ta có thấy rừng mơ, chúng ta hái mơ . Ta còn đồng ý với tên lắp kia là muối mơ cho bọn họ ăn.”



      “Ặc.” Tiểu Xuân dừng chút, mắt nàng chuyển sang phía vách núi, Lý Thanh ngồi bên kia, chỉ là đưa lưng về phía nàng, Tiểu Xuân thấy mặt .



      “Ta đâu.”



      Mai Như nhìn theo ánh mắt của nàng, sau đó tỏ vẻ thâm ý : “Được được, tỷ tỷ hiểu mà.”



      Tiểu Xuân “….” Nàng cảm thấy trong đầu Mai Như nghĩ được chuyện gì tốt lành, nhưng nàng lười .



      Mai Như vẫy vẫy tay với nàng, sau đó ra ngoài.



      Ngô Sinh thấy Mai Như , vội chạy đến cạnh Tiểu Xuân.



      “Nàng, nàng, nàng đâu vậy?”



      Tiểu Xuân: “ hái mơ rồi.”



      Ngô Sinh: “ mình?”



      Tiểu Xuân liếc y cái: “Có quy tắc nào cấm người ta được ra ngoài ? Hôm qua huynh cũng đâu cho chúng ta biết?”



      Ngô Sinh lắc đầu : “ có, đừng hiểu lầm.”



      Tiểu Xuân nhìn mặt Ngô Sinh đỏ lên, mắt hơi đảo, đùa: “Ta này sư huynh, huynh có muốn theo ?”



      Mặt Ngô Sinh càng đỏ hơn.



      Tiểu Xuân càng cố gắng: “Rừng sâu núi vắng, Mai tỷ tỷ là nương cũng khó khăn, huynh theo giúp được ?”



      “Được được được được!” Ngô Sinh run rẩy, suýt cắn trúng lưỡi.



      Y rồi, Tiểu Xuân mới về phía bên kia.



      Bóng lưng Lý Thanh cao lớn, lại cúi đầu, có vẻ có tinh thần.



      Tiểu Xuân rón rén đến cạnh , nàng biết nàng giấu được , nhưng nàng vẫn muốn đùa chút.



      Sau khi đến sau lưng Lý Thanh, Tiểu Xuân hít sâu, đột nhiên vỗ lên người Lý Thanh cái.



      Ai ngờ khi nàng vừa vỗ đến, Lý Thanh bỗng nghiêng người, Tiểu Xuân ngã ra đất nhưng lại sượt khỏi lưng Lý Thanh, lảo đảo mấy bước về phía trước.



      “Ôi trời, huynh làm gì vậy?”



      Tiểu Xuân vất vả lắm mới đứng vững, oán giận với Lý Thanh.



      Lý Thanh tiếng nào, vẫn đưa lưng về phía Tiểu Xuân, nên Tiểu Xuân nhìn thấy mặt .



      Tiểu Xuân cảm thấy Lý Thanh hơi lạ.



      “Huynh làm sao vậy?”



      Lý Thanh lời nào.



      Tiểu Xuân ho khan hai tiếng, : “Ta, ta vừa rảnh rỗi là chạy sang đây ngay.”



      Lý Thanh vẫn .



      Tiểu Xuân đột nhiên hơi chột dạ, nàng ngồi cạnh Lý Thanh, thử nhìn mặt , nhưng Lý Thanh vẫn cúi đầu, đưa lưng về phía Tiểu Xuân.



      Tiểu Xuân khẽ : “Huynh giận à?”



      Lý Thanh vùi đầu vào cánh tay, gật đầu cũng chẳng lắc đầu.



      Tiểu Xuân: “Có phải ngồi mình quá chán rồi ?”



      phải.



      Lý Thanh thầm .



      Thú vị hay vô vị, hiểu được. Năm tháng dài đằng đẵng, vẫn luôn mình. Có khi, lúc khắp núi đều nở hoa, chôn mình vào sâu trong đầm nước, chờ đến khi tuyết rơi mới ra ngoài, sau đó tìm nơi khác, sau đó lại vùi mình xuống.



      Chỉ có bây giờ, thời gian mới trở nên có ý nghĩ với .



      Tiểu Xuân đặt cằm lên cánh tay, khẽ : “Được rồi được rồi, ta sai rồi, chiều ta luyện kiếm nữa, cùng huynh xuống chân núi được ?”



      Lý Thanh đáp.



      Tiểu Xuân kiên nhẫn nữa, nàng đứng lên, với Lý Thanh: “Rốt cuộc huynh bị gì, sao tính tình càng lúc càng khó chiều vậy?”



      “….”



      Tiểu Xuân: “Ta đây, mặc kệ huynh”



      Lý Thanh vẫn chuyện.



      Tiểu Xuân được làm được, nàng trợn mắt nhìn Lý Thanh, sau đó xoay người .



      Khi nàng vừa xoay người, đằng sau cánh tay vươn ra, khóe mắt Tiểu Xuân nhìn thấy, môi hơi nhếch lên.



      Nhìn nhìn , vẫn phải kéo tay ta thôi.



      Tiểu Xuân cố ý chậm chút, chờ Lý Thanh cầm cổ tay nàng, cho nàng cái cớ để làm lành.



      Thế mà lại kéo tay Tiểu Xuân, mà lướt qua tay nàng, túm lấy thanh kiếm bên hông Tiểu Xuân, sau đó tiện tay ném .



      Kiếm rơi vèo cái xuống dưới vách đá, bị mấy đám mây che khuất.



      Tiểu Xuân: “….”



      là, Tiểu Xuân nhìn đám mây bay, đau đầu nghĩ.



      Tính tình của đúng là càng lúc càng khó chiều rồi.
      thư hồ thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 41



      “Ngoan, đừng gây rối.”



      Lý Thanh cụp cái đầu to, lòng vô cùng tủi thân.



      Tiểu Xuân đến bên cạnh , sờ sờ đầu : “Để ta nghĩ thử xem, huynh trả thù ta vì nãy giờ qua đây với huynh à? Ừm, đúng, huynh có lá gan đó. Vậy có lẽ là….” Tiểu Xuân bĩu môi, lại “Huynh muốn ta dùng thanh kiếm kia?”



      “Ta tốt hơn nó.” Lý Thanh rốt cuộc lên tiếng.



      Môi Tiểu Xuân run rẩy: “Sao huynh ngây thơ dữ vậy?”



      Lý Thanh buồn bực, giọng hờn dỗi: “Ta tốt hơn nó.”



      Tiểu Xuân cả giận : “Sao huynh chịu lý vậy hả?! Ta tất nhiên biết huynh tốt hơn thanh kiếm đó rồi, nhưng bây giờ ta phải luyện kiếm, sao ta có thể cầm huynh vung qua vung lại dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người chứ hả!”



      Lý Thanh: “Sao lại chứ.”



      Tiểu Xuân: “Huynh còn dám mạnh miệng à?!”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân vỗ vỗ vai .



      “Đứng lên.”



      Lúc này Lý Thanh mới chịu nghe lời, đứng lên, Tiểu Xuân ngửa đầu nhìn , tỏ vẻ sâu sắc : “To Con, bây giờ thể so được như lúc còn ở dưới núi, chúng ta ở Kiếm Các, nhiều người nhiều miệng, ặc, ra cũng coi là nhiều, nhưng so với dưới núi cũng nguy hiểm hơn. Huynh phải chú ý che dấu thân phận, đừng để bị người ta phát , biết ?”



      Lý Thanh lại hơi hoang mang.



      dường như cảm thấy mình hiểu được ý của Tiểu Xuân, lại dường như chưa hiểu hết.



      thể để người khác phát .



      Cho tới giờ cũng chưa từng bị người khác phát , toàn là do người khác vừa nhìn tự biết, giống như Hạ Hàm Chi ấy.



      Tiểu Xuân nhìn dáng vẻ ngẩn người của Lý Thanh, lòng mềm nhũn, nàng nhìn xung quanh chút, với Lý Thanh: “Ta thấy nơi này quản lý cũng quá chặt, huynh có muốn ta dắt chơi lúc , huynh ngồi đây mình tới tận trưa, chán lắm.”



      Lý Thanh nghe Tiểu Xuân bảo muốn dẫn ra ngoài, lập tức gật đầu.



      Tiểu Xuân cười cười, kéo tay , lúc chuẩn bị ra ngoài chạm mặt Hạ Hàm Chi, đợi Tiểu Xuân mở miệng gì, Hạ Hàm Chi chỉ hơi nhíu mày, cằm hất hất ra phía ngoài. Tiểu Xuân bướng bỉnh cười với tiếng, kéo tay Lý Thanh nhảy nhót bỏ .



      “Aizz, rừng sâu núi thẳm, đâu chơi đây?” Tiểu Xuân hăng hái vô cùng về phía chân núi.



      “Mai Như cũng được lúc rồi, hay chúng ta giúp tỷ ấy .”



      Nghe Tiểu Xuân thế, Lý Thanh đột nhiên dừng lại.



      Tiểu Xuân kéo tay , cũng đứng lại.



      “Huynh sao thế?”



      Lý Thanh khẽ : “ muốn tìm ấy à?”



      Tiểu Xuân chợt nhớ ra Lý Thanh phải người! thanh kiếm tinh! Nàng mở to mắt: “Ồ ồ ồ! Có phải huynh có thể tìm được tỷ ấy ?!”



      Lý Thanh: “Ừ.”



      “Ừm.” Tiểu Xuân vui vẻ, kéo cánh tay Lý Thanh “ nào nào, ta cũng biết thể xem thường huynh mà!”



      Lý Thanh nghe thấy câu đó, lòng vô cùng vui vẻ, kêu ùng ục tiếng, tay kéo cái, Tiểu Xuân lập tức bị ôm lên, sau đó liền phóng !



      Ban đầu Tiểu Xuân còn kêu hai tiếng, đợi nàng phản ứng kịp lại bắt đầu hưởng thụ.



      Gió thổi vù vù bên tai, tốc độ Lý Thanh lao xuống núi chẳng khác gì tốc độ khi rơi xuống vực, Tiểu Xuân ôm chặt cái cổ tráng kiện của Lý Thanh, vừa hơi sợ hãi, lại vừa hưởng thụ kích thích này. Lần đầu tiên Lý Thanh ôm nàng chạy như thế này, là khi phải chạy đến chỗ thác nước dưới chân núi, lần đó nàng cũng bị dọa, so với lần này tốc độ cũng ngang ngửa nhau.



      Tiểu Xuân hưởng thụ lúc, lại quên mất chuyện.



      Nàng quên mất vì sao Lý Thanh lại có thể chạy thuận lợi như thế.



      Đó là bởi vì từng qua con đường đó.



      Mà đường đến rừng mơ….



      Tiểu Xuân thấy Lý Thanh vừa ra khỏi núi lập tức xông về phía gốc cây già sống hơn mấy trăm năm có thân cây vô cùng cứng rắn…



      “Aaaaaa…!!!!”



      Quá nhanh, tất nhiên là dừng lại được, tiếng ầm lớn vang lên, vô số chim muông trong rừng cây hốt hoảng bay lên.



      Tiểu Xuân nhắm chặt mắt.



      “Ùng ục?”



      Tiểu Xuân khẽ run, mở mắt ra, Lý Thanh cúi đầu “nhìn” nàng. mặt vẫn tỏ vẻ gì, mắt Tiểu Xuân đảo vòng, phát Lý Thanh vẫn vững vàng ôm lấy mình.



      “Khụ, vừa rồi ta nghe thấy tiếng gì đó rất to.” Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh “Huynh bị đập vào đầu à?”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân giãy khỏi lồng ngực của Lý Thanh: “Nào, để ta nhìn thử xem.”



      Lý Thanh ngồi xổm đất, ngoan ngoãn cho Tiểu Xuân xem xét.



      Tiểu Xuân kiểm tra cẩn thận, thân thể Lý Thanh cứ như cục sắt ấy, cây ràng có vết lõm lớn nhưng Tiểu Xuân lại nhìn ra được bất cứ vết thương nào người Lý Thanh. Lòng nàng hơi gấp gáp, với Lý Thanh: “Huynh rốt cuộc bị đụng ở đâu? Có sao , chỉ cho ta xem.”



      Lý Thanh giơ tay lên, sờ sờ trán mình.



      “Chỉ bị đập vào đầu thôi?!” Tiểu Xuân trừng mắt, nhìn tới nhìn lui đầu Lý Thanh, cuối cùng phát mấy vụn gỗ ở phần tóc trước trán , đó có lẽ là dấy vết ràng duy nhất có được rồi.



      “…..” Tiểu Xuân bĩu môi, đứng thẳng người “Nên sớm biết huynh chắc chắn sao.”



      Lý Thanh khẽ hừ tiếng, vươn hai tay bế Tiểu Xuân lên. Tiểu Xuân cười ha ha : “Được rồi được rồi, đừng chạy nữa, huynh về phía kia, ta nhắc huynh nếu có vật cản ở đằng trước.”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Sau khi trao đổi xong xuôi, Tiểu Xuân và Lý Thanh cũng thuận lợi đến chỗ rừng mơ.



      Lúc đến nơi, Mai Như ngồi ở dưới gốc cây, chỉ huy Ngô Sinh hái mơ.



      “Mai Như!” Tiểu Xuân thoát khỏi ngực Lý Thanh, chạy vội tới chỗ Mai Như. Mai Như cười híp mắt bảo nàng: “Muội muội tốt, đến đây.”



      Tiểu Xuân ngồi xuống cạnh nàng, quay đầu với Lý Thanh: “To Con, qua đây.”



      Lý Thanh cũng nhanh chóng qua.



      “Hừ, tên này cũng tới à?” Mai Như khẽ “Xế chiều cần luyện kiếm sao? Sao đến đây hết vậy?”



      Tiểu Xuân: “ đợi đến trưa, chán quá nên ta mới dẫn ra ngoài tản bộ.”



      Lý Thanh ngồi bên cạnh phối hợp kêu ùng ục tiếng.



      “Ha ha.” Mai Như cười khanh khách, Tiểu Xuân nhìn Ngô Sinh vô cùng tập trung hái mơ, nàng : “Hái được bao nhiêu rồi, ta cũng giúp nhé?”



      Mai Như kéo nàng “ cần.” Nàng thoải mái tựa vào thân cây “Muội muội tốt, mấy chuyện lặt vặt này để đàn ông làm.”



      Lý Thanh đứng lên.



      Tiểu Xuân, Mai Như: “…..”



      Mai Như vội : “ , tên kia, mau ngồi xuống.”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Mai Như: “Chuyện lặt vặt này người làm là được rồi, huynh có cũng làm gì.”



      Lý Thanh ngồi xổm xuống.



      Mai Như ra hiệu bằng mắt với Tiểu Xuân.



      Quá thà rồi!



      Tiểu Xuân lại đưa mắt nhìn lại.



      Đúng đó!



      Rừng mơ này , hương bay thoang thoảng, lúc gió thổi qua, còn làm rơi vài chiếc lá, khiến người ta có cảm giác quên mất cả thời gian. Tiểu Xuân nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảng thời gian thanh nhàn này… mặc dù nàng vẫn luôn rất thanh nhàn.



      Mai Như tán gẫu với nàng: “Muội có biết vừa rồi ta gặp ai ?”



      Tiểu Xuân: “Ai vậy?”



      Mai Như: “Vệ Thanh Phong”



      Tiểu Xuân phủi mông ngồi thẳng người: “Tỷ ai!?”



      Mai Như: “Đại sư huynh Vệ Thanh Phong.”



      Tiểu Xuân: “Sao tỷ lại nhìn thấy huynh ấy ở đây!?”



      Mai Như bình tĩnh lắc đầu, : “Ta và tên lắp này ở đây hái mơ, hình như y ngang qua. A, nhìn hướng kia, hình như là định Thanh Đào viện đó.”



      à?” Tiểu Xuân ngạc nhiên “Sao lúc ta tới lại gặp huynh ấy?”



      Mai Như: “Về rồi. Ta hỏi y có phải muốn qua chỗ chúng ta , y bảo phải, sau đó vòng trở về.”



      Tiểu Xuân: “Về? kì quái.”



      Mai Như nhún vai: “Cũng hẳn, ta nghĩ là y muốn Thanh Đào viện, nhưng ta hỏi làm y ngượng, nên mới về.”



      Tiểu Xuân: “Trông đại sư huynh thế nào?”



      Mai Như: “Vẫn vô vị như trước.”



      Tiểu Xuân thở dài, : “Cũng biết huynh ấy chuẩn bị thế nào rồi, mấy ngày nữa huynh ấy đấu võ với Hạ Hàm Chi đó.”



      Mai Như cười ha ha, : “Chuẩn bị cái gì, có gì mà phải chuẩn bị, muội có thấy Hạ Hàm Chi chuẩn bị gì ?”



      Tiểu Xuân: “Ai quan tâm y chứ.”



      Vẻ Mai Như tỏ vẻ sao cả, : “Tỷ võ kiểu này, xem là được rồi, đừng cho là .”



      “Sao lại xem là ! Nếu Hạ Hàm Chi thắng, Kiếm Các chọn ra Chưởng môn đó!” Tiểu Xuân nhìn Mai Như, giọng với nàng: “Tỷ nhiều kinh nghiệm hơn ta, tỷ xem, trong hai người họ ai thắng?”



      Mai Như ngáp cái: “Ai thắng mà chẳng giống nhau.”



      Tiểu Xuân: “….”



      Mai Như ngáp cái nên nước mắt cũng chảy ra, nàng giơ tay dụi dụi, với Tiểu Xuân: “Bất kể là ai thắng, kết quả đều giống nhau.”



      Tiểu Xuân nghe mà hoang mang: “Có ý gì?”



      Mai Như cười nhạt : “Trước đây kết quả có thể khác biệt, vì cách nghĩ của Vệ Thanh Phong và Hạ Hàm Chi khác biệt, nhưng bây giờ….” Nàng rồi, mắt vô tình lại như cố ý lướt về phía Lý Thanh: “Bây giờ, cách nghĩ của bọn họ vẫn khác biệt, nhưng mục đích lại giống nhau.”



      Tiểu Xuân: “Thần bí quá .”



      Mai Như: “Cũng tạm.”



      Tiểu Xuân: “Nhưng ta nghe hiểu, hay tỷ đơn giản hơn chút .”



      Mai Như cười ha ha: “Muội chỉ cần biết, bọn họ đều muốn có vật là được.”



      Tiểu Xuân nghe thấy thế, suy nghĩ kĩ chút, nàng cho rằng bọn họ muốn chính là chức Chưởng môn.



      “Vậy…” hóa ra đại sư huynh cũng muốn làm Chưởng môn, Tiểu Xuân có cảm giác nên lời, biết là hy vọng nhiều hay là khó hiểu nhiều hơn: “ vậy, mỗi người đều có bản lĩnh riêng.”



      “Đúng vậy.” Mắt Mai Như lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn hoa rơi đất, giọng của nàng rất , rất khẽ: “Những người muốn tranh đoạt, chỉ để ý đến kết quả, để ý đến ý nghĩa của việc tranh đoạt, nghĩ rằng mình chọn đúng, nhưng lại bỏ qua những thứ đáng quý , cuối cùng, đều là công dã tràng.”



      Tiểu Xuân hiểu lời nàng , nàng thấy trong mắt Mai Như, như lóe lên từng đóa hoa trắng.



      Trong hương hoa thoang thoảng này, Kiếm Các nghênh đón cuộc tỷ võ vô cùng quan trọng.
      thư hồ thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 42


      “Nhanh lên nhanh lên! Nhanh!”



      Trời tờ mờ sáng, Tiểu Xuân bắt đầu lay mạnh Mai Như. Mai Như ngủ say lại bị Tiểu Xuân đánh thức vô cùng bất mãn, nàng trở mình, lẩm bẩm: “Trời còn chưa sáng mà, muội vội cái gì….”



      Tiểu Xuân mặc xong quần áo, nàng lại tiếp tục lay lay lại Mai Như.



      “Nhanh lên nhanh lên mà, chúng ta còn phải đến mặt trước núi nữa! Mau dậy !”



      Mai Như kéo chăn qua đầu, che kín lỗ tai, Tiểu Xuân lại cứ lật nàng như lật bánh nướng, Mai Như chịu nổi quấy nhiễu kia, cuối cùng la to tiếng rồi ngồi dậy.
      “Bà của ta ơi, muội muốn hành hạ chết tỷ tỷ à.”



      “Hắc hắc, tỷ tốt nhất, mau lên mau lên.” Tiểu Xuân đưa quần áo đến trước mặt Mai Như, còn đưa tay giúp nàng mặc vào.



      Mai Như đẩy nàng ra: “Được rồi được rồi, ta tự mặc được, muội mau gọi tên kia .”



      Tiểu Xuân: “ chuẩn bị xong lâu rồi.”



      Khi Tiểu Xuân lời này, tiếng ùng ục rất phối hợp vang lên ngoài cửa.



      Mai Như: “….”



      Hôm nay, bình thường cũng hẳn là bình thường, đặc biệt cũng hẳn là đặc biệt. Hôm nay là ngày Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong tỷ võ luận kiếm.



      Điều bình thường chính là ở tính chất của trận tỷ võ này. Lão tông sư tự mình lên tiếng, nếu như Hạ Hàm Chi thắng các đệ tử của Kiếm Các, Kiếm Các phải cử ra vị Chưởng môn, còn Vệ Thanh Phong chính là người cuối cùng mà Hạ Hàm Chi muốn khiêu chiến. Còn điều đặc biệt là vì, quả chẳng có gì đặc biệt cả. Cho đến nay, các đệ tử Kiếm Các đều dùng việc tỷ võ để luyện tập võ nghệ. Loại chuyện như tỷ võ, ở Kiếm Các chính là chuyện ít hiếm lạ nhất, tám ngọn núi tổng cộng mấy trăm đệ tử, mỗi ngày còn tổ chức hơn chục lần tỷ võ, quả là bình thường như ăn cơm bữa.



      Nhưng lần này, bởi vì đặc biệt của hai bên nên càng hấp dẫn nhiều… à , hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người.



      Mai Như mặc quần áo xong, cùng Tiểu Xuân ra khỏi phòng, bên ngoài còn tối, Lý Thanh vô cùng tỉnh táo đứng ngoài cửa.



      Mai Như ngáp cái, chữ: “Huynh ngủ à, sao hề có vẻ buồn ngủ vậy?”



      Tiểu Xuân cười hắc hắc: “Người càng ngốc ngủ càng ít.”



      Lý Thanh: “Ùng ục!”



      Mai Như lườm cái, trước xuống lầu.



      Trong sân, bọn họ chạm mặt Ngô Sinh và huynh đệ Vương Thành.



      Mai Như bất đắc dĩ nhìn họ: “Sao vậy, các người cũng muốn vào giờ này à?”



      Ngô Sinh ăn mặc sạch , còn đổi cái buộc tóc mới, thoạt nhìn sạch hơn thường ngày nhiều. Y lắp bắp : “Mọi lần đều tỷ võ ở mặt trước núi, sàn tỷ võ lớn, chúng ta nên nên tới sớm chút, nếu chen chen chen nổi, hôm nay nhất định có rất rất rất nhiều người.”



      Tiểu Xuân gật đầu đồng ý: “Chúng ta cách đó khá xa, vốn tiện, nếu sớm chút e là có chỗ.”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Mai Như: “…..” Nàng lắc lắc cổ, hiển nhiên là chưa tỉnh ngủ.



      Tiểu Xuân vỗ tay cái: “Tốt lắm! Chuẩn bị …” khi nàng chuyện, khóe mắt bỗng thấy dưới tàng cây Vân Đào bên vách núi, có người nằm. Trời rất tối, là ai, Tiểu Xuân đến, ngẩng đầu nhìn…



      Hạ Hàm Chi nhắm mắt, nghiêng chân, dễ dàng nằm dựa cây.



      Tiểu Xuân: “….”



      lẽ y quên rồi sao?



      Tiểu Xuân khẽ ho tiếng, Hạ Hàm Chi vẫn mở mắt.



      Tiểu Xuân thử dò hỏi: “Còn, còn ngủ à?”



      Hạ Hàm Chi: “Ừm.”



      Tiểu Xuân: “….”



      Cũng biết nên quan tâm y, nhưng mà…. Tiểu Xuân quay đầu nhìn về phía sân, những người khác đều nhìn về phía họ. Vẻ mặt Ngô Sinh và huynh đệ Vương Thành rất kinh ngạc. Tiểu Xuân biết bọn họ hôm nay ăn mặc chỉnh tề như vậy là bởi vì muốn để Hạ Hàm Chi mất mặt. Tiểu Xuân hơi xấu hổ, nàng dù gì cũng là người của Thanh Đào viện, nhưng nàng lại hề suy nghĩ cho Hạ Hàm Chi.



      Nàng quyết định đền bù chút.



      “Khụ, huynh, huynh nghỉ ngơi có tốt ?”



      Hạ Hàm Chi lười biếng : “ ầm ĩ là tốt lắm rồi.”



      Tiểu Xuân: “….”



      “Vậy huynh chuẩn bị thế nào rồi?”



      Hạ Hàm Chi nhướng mắt, liếc nàng cái: “Sao vậy, muốn giúp Vệ Thanh Phong thăm dò quân tình à?”



      Tiểu Xuân dậm chân: “Ta này, huynh rộng lượng chút được , hai mắt huynh hai chữ ‘thành kiến’! Ta đây chỉ quan tâm huynh thôi!”



      “Ồ.” Hạ Hàm Chi ồ dài miếng, nụ cười thản nhiên: “Quan tâm ta ư?”



      …..



      ra , trước đây vẫn chưa đề cập qua, tên Hạ Hàm Chi này vô cùng tuấn tú, nhất là ở đôi mắt, như núi băng sắc bén, khiến người ta khỏi trầm mê.



      Tiểu Xuân trước giờ chưa từng chú ý, hoặc là, nàng vẫn lựa chọn bỏ qua chuyện này. Nhưng ở thời điểm hỗn độn trăng chưa lặn mặt trời chưa ló này, Tiểu Xuân đột nhiên nhận ra điều này.



      Hạ Hàm Chi cười nhạt nhìn Tiểu Xuân.



      nương, hoàn hồn.”



      Tiểu Xuân đột nhiên phản ứng lại, nàng hít sâu hơi, hét lớn.



      “Đứng lên! Cùng …!”



      Mọi người: “….”



      Mọi người đều bị tiếng hét đinh tai nhức óc này của Tiểu Xuân hù dọa, đôi môi Ngô Sinh run run cả buổi trời, biết muốn gì.



      Hạ Hàm Chi cũng dường như bị dọa, vẻ mặt y cứng ngắc.

      “Các người trước , tí nữa ta đến.”



      Tiểu Xuân: “Hôm nay người tỉ võ là huynh, sao huynh hề quan tâm gì vậy? Huynh nắm chắc mười phần thắng rồi à?”



      Hạ Hàm Chi nghe Tiểu Xuân , bỗng nhiên cúi đầu, kề gần sát mặt Tiểu Xuân. Tiểu Xuân bị động tác đột ngột của y làm hết hồn, tiếng nào.



      “Tiểu Xuân, ta hỏi ….” Hạ Hàm Chi dùng giọng chỉ đủ cho hai người nghe thấy, với Tiểu Xuân: “Trong cuộc tỷ thí này, ta và Vệ Thanh Phong, nghĩ ai thắng?”



      Tiểu Xuân hề nghĩ ngợi, mở miệng: “Đương nhiên là đại…”



      “Suỵt, nghe ta hết ….” Hạ Hàm Chi vươn ngón trỏ thon dài, khẽ đặt môi Tiểu Xuân: “Ta và y, đều mơ tưởng đến thứ, mục đích cũng khác biệt lắm, nhưng có chuyện y biết…..”



      Tiểu Xuân theo bản năng hỏi: “Chuyện gì?”



      Hạ Hàm Chi đáp lại lời nàng, hỏi ngược lại: “Tiểu Xuân, có nhớ ta từng dạy những gì ?”



      Tiểu Xuân: “ nhớ .”



      Hạ Hàm Chi: “Đừng làm loạn.”



      “Được rồi.” Tiểu Xuân gãi gãi mặt “ dạy ta kiếm pháp.”



      Hạ Hàm Chi: “Ta gì?”



      Tiểu Xuân cúi mắt, liếc cỏ dại đất, trả lời cho có lệ: “ là mấy thứ đó thôi.”



      “Tiểu Xuân.” Hạ Hàm Chi gọi tên nàng. Tiểu Xuân giương mắt, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Hạ Hàm Chi. Ánh mắt của Hạ Hàm Chi vô cùng lòng.



      “Ta rồi, đời này có vô số kiếm, kiếm pháp cũng rất nhiều, nhưng phải mỗi loại đều phù hợp với . ra đó là đạo lý rất đơn giản, ai cũng nhưng phải ai cũng chịu thừa nhận. Thứ mà chúng cùng tranh đoạt, phù hợp với Vệ Thanh Phong.”



      Tiểu Xuân vui, nàng mất mặt : “Sao hả, thích hợp với huynh ấy chẳng lẽ thích hợp với huynh sao?”



      Hạ Hàm Chi cười nhạt, cười đến mức ánh mắt trở nên sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt Tiểu Xuân.



      “Việc thứ đó thích hợp với ta cũng giống như việc thứ đó thích hợp với y vậy, cũng chẳng ai thừa nhận.”



      Tiểu Xuân nhe răng: “Có cái gì đâu! Có ai để ý đến việc thích hợp hay thích hợp chứ, có bản lãnh đoạt lấy !”



      Hạ Hàm Chi bình tĩnh : “ để cho ta đoạt à?”



      Tiểu Xuân: “Sao hả?”



      Hạ Hàm Chi khẽ cười tiếng: “Được rồi, thôi.”



      Tiểu Xuân khó hiểu liếc y cái, xoay trở lại vào trong sân, vừa quay qua thấy Mai Như đứng đó ngủ gục.



      ra nàng cũng phải đứng ngủ, chỉ là cả thân thể đều ngã lên người Lý Thanh, Lý Thanh biết làm thế nào, đành dùng hai tay đỡ lấy nàng.



      Tiểu Xuân: “…..”



      Tiểu Xuân tới, rón ra rón rén đến cạnh Mai Như, kề sát lỗ tai của nàng quát to: “…!”



      Mai Như cứ như bị rút gân đứng thẳng người dậy.



      Tiểu Xuân quay đầu bước , Lý Thanh đưa tay ra, nhưng lại chạm được vào người Tiểu Xuân.



      “Ùng ục?”



      thử về trước hai bước, Tiểu Xuân vẫn chưa nắm tay mà.



      “… Ùng ục?”



      Tiểu Xuân chả thèm liếc mắt, thẳng về phía chân núi. Mai Như ngáp cái, đuổi theo Tiểu Xuân.



      “Tên kia gọi muội kìa.”



      Tiểu Xuân lầm bầm bảo: “Vậy à, cứ để kêu .”



      Mai Như quay đầu nhìn cái, thở dài : “Aizz, đầu cũng gục xuống rồi, đáng thương.”



      Tiểu Xuân: “…..”



      Mai Như trêu chọc nàng: “Tên kia dính muội như thế, muội để ý đến khổ sở, muội xem, mắt thấy đường rồi, lại ngốc như thế, đáng thương.”



      Mai Như rất bình tĩnh, nhưng Tiểu Xuân lại bị lừa.



      Nàng quay người, Lý Thanh đằng sau Ngô Sinh, đường xuống núi từng , cho nên cũng xem như thuận lợi. Tiểu Xuân ra đằng sau, chưa kịp mở miệng gì, Lý Thanh cảm nhận được. đưa tay kéo Tiểu Xuân, buồn buồn kêu ùng ục tiếng.



      Tiểu Xuân đá cái.



      “Tên ngốc.”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Đoàn người về phía trước, lúc trời cũng sáng dần. Bọn họ chừng canh giờ, rốt cuộc tới mặt trước của núi.



      Tiểu Xuân chớp mắt mấy cái, nàng bị cảnh tượng rầm rộ trước mắt làm kinh hãi.



      Nàng biết rằng, trận tỷ võ này còn là bí mật của Kiếm Các, từ nửa tháng trước, truyền xuống tận dưới chân núi. Bao nhiêu vì đại sư huynh mà vô cùng dũng mãnh, từ tối qua lên núi, vốn định tùy tiện nghỉ ngơi chút ở trong rừng, nhưng đệ tử Kiếm Các đành lòng, nên đành cho họ vào sân.



      Hay , tiên cơ bị kẻ khác chiếm được, hơn nữa nhìn đám đệ tử Kiếm Các xem náo nhiệt, trong vòng mười dặm quanh sàn tỷ võ có đầy người, nước chảy cũng lọt.



      Họ ngồi dưới đất tán gẫu, ăn gì đó, gặm hạt dưa, vô cùng náo nhiệt.



      Ngô Sinh cũng bị dọa cho ngây người.



      “Đây đây đây, đây là sao?!”



      Tiểu Xuân: “Chúng ta tốt xấu gì cũng là đệ tử của Kiếm Các, có vị trí đặc biệt à!?”



      Ngô Sinh suy nghĩ chút : “Có.”



      Tiểu Xuân hưng phấn đáp: “Ở đâu?”



      Ngô Sinh: “Lầu của lão lão lão Tông sư, ở đó nhìn cái cái cái gì cũng .”



      Tiểu Xuân: “…. Huynh trêu chọc ta có phải ?” Nàng liếc xung quanh, trừ nơi thi đấu tận bên trong, xung quanh có rất ít chỗ trống. Nàng nhìn những người khác : “ có chỗ trống rồi, hay là chúng ta tách ra tìm thử xem có chỗ nào trống ?”



      Ngô Sinh gật gật đầu: “Cũng cũng cũng được.”
      Mai Như đến: “Tỷ tỷ muốn với muội.”



      Tiểu Xuân cười cười, “Ừm.” Nàng kéo Lý Thanh “Còn huynh nữa, cũng theo ta .”



      Ba người Tiểu Xuân cố sức chen vào trong sàn tỷ võ, sàn tỷ võ cách Ngô Ba viện xa, ngay ở bên dưới lầu của lão Tông sư, bốn phía đều là cây Vân Đào. Lần trước lúc đến thi tuyển, Vệ Thanh Phong phát thân thể Tiểu Xuân khác thường, đưa nàng đến chỗ của mình, có ngang qua nơi này.



      Vị trí tốt chắc hẳn là có rồi. Vóc dáng Tiểu Xuân cao, nhón mũi chân nhìn xung quanh, ngay cả cây cũng có người chiếm.



      Tiểu Xuân oán hận : “Mấy người này sao thích xem náo nhiệt quá vậy hả!”



      Mai Như hình như chưa tỉnh ngủ hẳn, nàng ngáp cái: “Giống muội thôi.”



      Tiểu Xuân hoàn toàn thèm để ý những lời này, nàng liếc vòng cũng có chỗ nào có thể chứa đủ ba người, hơi gấp gáp. ra nếu chỉ có nàng với Mai Như dễ rồi, mấu chốt là còn có Lý Thanh. Lý Thanh vừa xuất bên ngoài sàn võ thu hút ít chú ý… quá to lớn rồi, mình chiếm chỗ của hai người.



      còn chỗ trống rồi, aizz, biết vậy sớm chút.”



      “Sớm nữa?” Mai Như nhướn mày “Sớm nữa giết tỷ tỷ luôn cho rồi.”



      Tiểu Xuân: “Vậy bây giờ thế nào, hay chúng ta lại tách ra tìm?”



      “Đừng.” Mai Như tùy ý nhìn quanh, chỉ vào chỗ : “Ở đó, chỗ đó có thể đủ cho ba chúng ta.”



      Tiểu Xuân nhìn theo hướng ngón tay của nàng, tòa nhà làm bằng gỗ bốn tầng ở đằng sau sàn võ. Tòa nhà hình tháp, từ xuống dưới đều là màu nâu đậm, tản ra trầm tĩnh nhàn nhạt.



      Tiểu Xuân: “…. Đó là lầu các của Tông sư à.”



      Mai Như: “Ai biết chứ.”



      Tiểu Xuân: “Nơi đó được, tỷ biết Đại tông sư là ai , sao có thể quấy rầy chỗ ở của người?!”



      Mai Như tỏ vẻ sao: “Ta chưa bảo là vào trong, ở bên ngoài coi có gì mà quấy rầy.”



      Tiểu Xuân: “Là sao?”



      Cánh tay Mai Như khoác lên vai Tiểu Xuân, khẽ : “Muội nhìn , mái hiên lầu khá là bền chắc, chúng ta lên đó chắc thành vấn đề. Hơn nữa, lão Tông sư lại ở cao nhất, cho dù người có xem tỷ võ cũng nhìn thấy chúng ta đâu.”



      Tiểu Xuân hồ nghi nhìn nàng: “ à?”



      Mai Như vỗ ngực: “Tin ta , tuyệt đối sao đâu.”



      Tiểu Xuân còn hơi do dự, nhưng nàng lại muốn tìm nơi tốt để xem tỷ võ. Nàng khẽ với Mai Như: “Thừa dịp ai chú ý, chúng ta lên nhanh .”



      Mấy người họ đến chỗ tòa nhà hình tháp kia, trước tòa nhà kia cũng có ít người ngồi, chỉ là tất cả mọi người đều vô cùng đứng đắn hề vượt qua giới hạn. Tiểu Xuân với Mai Như: “Tỷ có thể leo lên được ?”



      Mai Như lắc đầu, Tiểu Xuân : “To Con có thể lên đó được, trước ta để kéo ta lên, sau đó lại kéo tỷ lên, được ?”



      Mai Như nhìn Lý Thanh, Lý Thanh như cảm nhận được, đứng thẳng người lên.



      Mai Như: “Được.”



      Khi các nàng chuyện, mấy người ngồi trước tòa nhà hơi bất mãn : “Mau tránh ra , có chỗ nữa đâu.”



      Tiểu Xuân liếc người vừa cái: “Chúng ta cũng phải muốn ngồi đây.” Nàng vỗ vỗ vai Lý Thanh: “To Con, huynh giơ tay sờ sờ, thử xem cao bao nhiêu, có thể lên ?”



      Lý Thanh nâng tay lên, đầu ngón tay lập tức chạm đến mái hiên tầng . gật đầu, cũng đợi Tiểu Xuân liền ôm hông nàng, tung người nhảy lên mái hiên.



      Mấy người ở dưới đều như u mê.



      Chờ Lý Thanh đưa cả Mai Như lên, mấy người phía dưới cũng rối rít đứng dưới lầu, người đàn ông ban nãy lên tiếng trợn mắt nhìn bọn họ.



      “Thế này cũng được à!?”



      Trong lòng Tiểu Xuân đắc ý cực kì nhưng lại thể ra ngoài.



      Người đàn ông kia chất vấn: “Đây là nơi ở của lão Tông sư, sao các người dám ngồi lên như thế?”



      Tiểu Xuân trừng mắt nhìn y, quát: “Ta là chân trái bước vào hay chân phải bước vào hả!? Ta chỉ ngồi mái hiên thôi, ngươi còn ngồi bậc thang của lão Tông sư ấy! biết xấu hổ mà ta!?”



      Người đàn ông ngờ Tiểu Xuân lại hung dữ như thế, ngượng ngùng ngồi xuống.



      Tiểu Xuân chỉ chớp mắt, lại thấy Mai Như nhìn nàng.



      “Sao vậy?”



      Mai Như lắc đầu: “ có gì.” Nàng xong, khá đồng tình nhìn Lý Thanh cái, Lý Thanh lại hoàn toàn cảm giác được.



      Ngồi mái hiên có thể nhìn ràng mọi thứ dưới sàn võ, Tiểu Xuân được ngồi nơi đắc địa như thế này, tâm tình rất vui vẻ.



      tệ, tệ, Mai Như tỷ cơ trí!”



      Mai Như: “ dám.”



      lúc sau, khi Tiểu Xuân cảm thấy hơi nhàm chán, quanh sàn đấu đột nhiên yên lặng, sau đó lại đột nhiên bùng nổ tiếng hoan hô.



      Tiểu Xuân ngồi thẳng lưng, thấy từ bên ngoài sàn tỷ võ có người bước vào, dáng người to lớn thản nhiên, bước vững vàng, áo xanh phiêu lãng theo gió.



      Vẻ mặt Vệ Thanh Phong trầm tĩnh, dưới hoan nghênh nhiệt liệt của mọi người, vào sàn đấu võ.



      Tiểu Xuân thấy kiếm của y, chuôi kiếm này nàng từng thấy qua lần từ cách đây rất lâu, sau đó nàng chưa bao giờ thấy lại lần nữa. Đó là do lão Tông sư truyền cho Vệ Thanh Phong, bảo vật của Kiếm Các – Đoạn Đào.



      nhánh Vân Đào mang theo lời ca của gió.



      Đoạn Đào là thanh trường kiếm, tương truyền là thần khí khi ba vị Tông sư đều còn sống, cùng nhau chế tạo ra.



      Chém sắt như chém bùn… cũng giết người như ma.



      Tiểu Xuân chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghĩ đến dáng vẻ Vệ Thanh Phong giết người, thế nhưng rất nhiều người đều , sáu năm trước, khi võ lâm đại loạn, rất nhiều môn phái tranh đoạt bảo vật của Kiếm Các, Đoạn Đào của Vệ Thanh Phong chém giết vô số người. Mặc dù Kiếm Các lấy lại được bảo vật đó, nhưng Vệ Thanh Phong lại trong tình cảnh cướp đoạt ấy, trận thành danh.



      “Kiếm cũng có khí khái.”



      Tiểu Xuân quay đầu, nhìn thấy Mai Như dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Vệ Thanh Phong trong sàn đấu.



      “Có ý gì?”



      Mai Như bình tĩnh : “Kiếm cũng có khí khái. Kiếm dùng lúc thử rượu khác với kiếm thấm qua máu, người sáng suốt, nhìn cái là biết.”



      Tiểu Xuân dường như hiểu ý nàng.



      Mai Như lẳng lặng : “ đời có rất nhiều loại kiếm, kiếm thời bình, kiếm thời loạn thế, kiếm ở , kiếm cứu thế.” đến đây, nàng dừng chút, khẽ giễu cợt: “Bất quá mấy lời này đều chỉ là bậy… Kiếm, chính là vật để giết người, đơn giản vậy thôi.”



      Tiểu Xuân cảm thấy hơi lạnh.



      Kiếm, là vật để giết người.



      Nàng theo bản năng quay đầu nhìn Lý Thanh, Lý Thanh dường như hiểu lời của Mai Như, vẻ mặt ngờ nghệch, vô cùng chăm chú chơi đùa với góc áo của Tiểu Xuân.



      Tiểu Xuân cười nhạt chút, đưa tay sờ sờ đầu , Lý Thanh lập tức ùng ục đáp tiếng.



      Tiểu Xuân nghĩ thầm, may là, phải tất cả loại kiếm đều như thế.
      thư hồ thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 43




      Tất cả mọi người luôn miệng hoan hô Vệ Thanh Phong lại đột nhiên yên lặng.



      Tiểu Xuân theo bản năng nhìn về phía cổng sân, phát mọi người đều rối rít nhìn về phía sau. Tiểu Xuân rướn cổ nhìn qua kia, sau đó liền thấy Hạ Hàm Chi từ cửa vào của sàn đấu võ, chậm rãi tới.



      Bất kể là đệ tử của Kiếm Các hay là người dân đến xem náo nhiệt, đều yên lặng như tờ.



      Hạ Hàm Chi dưới ánh mắt của mọi người vào trong sàn đấu, Tiểu Xuân thấy kiếm Tinh Hà bên người y lộ ra trầm tĩnh cao quý.



      Hạ Hàm Chi đứng đối diện Vệ Thanh Phong, cách y ba bước, hai người yên lặng nhìn nhau.



      Hai người này, áo đen, áo xanh, người nhàng như , người khí chất như vực sâu.



      ai chuyện, cả võ tràng tỷ thí đều im ắng. Gió núi thổi qua, mấy cây Vân Đào quanh sàn đấu rơi xuống vài chiếc lá cây, theo gió bay bay mặt đất.



      Tiểu Xuân ngay cả thở cũng dám.



      Trong mọi người có mặt ở đây, có lẽ chỉ có hai người là hề quan tâm đến trận tỷ võ này.



      người là Mai Như. Khi Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong đứng đối diện nhau, nàng thậm chí hề ngẩng đầu nhìn cái, mà còn móc móc móng tay của mình.



      Người còn lại… là Lý Thanh.



      Bất kể sàn đấu có náo nhiệt ồn ào ra sao, hay khí nặng nề tiếng động thế nào, Lý Thanh đều cúi đầu chơi với góc áo của Tiểu Xuân. Tiểu Xuân thỉnh thoảng nhớ đến , giơ tay lên sờ thử, liền kêu ùng ục hai tiếng.



      Trận tranh đấu gay gắt này, Lý Thanh mảy may thèm để ý.



      Hai người kia vóc người đều rất cao lớn, mặc dù khí chất khác biệt nhưng đều khiến người khác thể bỏ qua. Hạ Hàm Chi đứng sàn đấu, môi mắt dài khẽ nhìn về phía Vệ Thanh Phong, thoạt nhìn hơi thờ ơ, nhưng đối với những người hơi hiểu y, có thể nhìn ra được, Hạ Hàm Chi cẩn thận chờ đợi.



      “Ngươi biết , ra , ta đột nhiên muốn đấu trận đấu này nữa.”



      sàn đấu, Hạ Hàm Chi gì đó với Vệ Thanh Phong, người bên dưới nghe lập tức ồ lên, Tiểu Xuân rướn cổ, ngồi xa quá, nàng chẳng nghe được gì cả.



      “Sao hả sao hả, họ gì vậy?” Tiểu Xuân chồm chồm về phía trước, Lý Thanh túm góc áo của nàng, để cho nàng chồm ra xa hơn. khẽ : “Y bảo muốn đấu nữa.”



      “Ai cơ?” Tiểu Xuân lúc này mới nhớ đến Lý Thanh phải là người, thính giác của rất nhạy cảm. Tiểu Xuân kề sát Lý Thanh bên cạnh “Ngươi ai muốn đấu cơ?”



      Lý Thanh: “Y.”



      Tiểu Xuân: “….” Nàng biết Lý Thanh ngốc, thể phân biệt tên người, nàng đổi cách thức hỏi : “Là người ở cùng với chúng ta hay là người chúng ta gặp ở cuộc thi?”



      Lý Thanh há miệng, sửng sốt lúc, sau đó cúi đầu, buồn bực : “Người ở cùng.”



      “Ồ ồ, là Hạ Hàm Chi.”



      Tiểu Xuân vỗ vỗ vai Lý Thanh: “Ngươi đừng nghịch, bọn họ gì, cho ta nghe với.”



      Lý Thanh còn muốn chơi, Tiểu Xuân tức giận nhéo cái, Lý Thanh kêu ùng ục tiếng, sau đó nghiêm túc thuật lại cho nàng nghe.



      Sau khi Hạ Hàm Chi mình muốn đấu nữa, Vệ Thanh Phong : “Ban đầu là ngươi muốn tỷ võ, bây giờ ngươi lại muốn đấu.”



      Hạ Hàm Chi khoanh tay, thản nhiên : “Dù sao, tất cả những gì nên hiểu ta đều hiểu, đấu hay đấu cũng có gì khác biệt.”



      Vệ Thanh Phong giương mắt nhìn y: “Thế nào là điều nên hiểu, thế nào là điều nên hiểu?”



      Hạ Hàm Chi đáp lời y, mà tiến lên hai bước, y và Vệ Thanh Phong chỉ cách nhau bước ngắn. Hạ Hàm Chi khẽ cúi người dò xét, y hơi thấp hơn Vệ Thanh Phong chút, lúc qua, môi vừa lúc kề sát tai của Vệ Thanh Phong.



      Người có ngồi gần hơn nữa cũng thể nghe được cuộc chuyện giữa bọn họ.



      Nhưng đối với Lý Thanh mà đây chỉ là chuyện .



      Hạ Hàm Chi thản nhiên bên tai Vệ Thanh Phong: “Ngươi thể đoạt được ‘nó’, cho dù ngươi có đoạt được, cũng thể dùng được, cần gì phải tranh với ta chứ.”



      Vệ Thanh Phong vẫn đứng thẳng người, ánh mắt y nhìn thẳng về phía trước, mắt hề gợn sóng.



      “Hạ Thu, phải tất cả mọi chuyện đời đều có thể như ý muốn của ngươi.”



      Hạ Hàm Chi đứng thẳng người, y lẳng lặng nhìn về phía Vệ Thanh Phong. lúc lâu sau, y nhếch khóe môi, cười nhạt. Vừa cười, y cũng đưa tay chậm rãi đặt tên thân kiếm Tinh Hà.



      như vậy, đến đây .”



      Tay Vệ Thanh Phong cũng đặt Đoạn Đào. Y lẳng lặng nhìn Hạ Hàm Chi, trầm giọng : “Trận này, ngươi dùng gì làm vật cược?”



      Hạ Hàm Chi cười : “Tiết kiệm chút sức lực , lẽ nào ngoài ‘nó’ ra, ngươi còn có vật khác muốn cược sao?”



      Đối với nụ cười chế giễu của Hạ Hàm Chi, vẻ mặt Vệ Thanh Phong hề đổi sắc.



      “Có.”



      Lúc này đến phiên Hạ Hàm Chi cảm thấy kì lạ. Y đè tay lên chuôi kiếm, nhìn Vệ Thanh Phong, chờ câu tiếp theo của y. Ánh mắt Vệ Thanh Phong bình thản nhìn Hạ Hàm Chi.



      “Ta và ngươi đều biết, trận đấu này, bất kể ai thắng, đối phương cũng đều từ bỏ. Cho nên, thay vì làm việc tranh đoạt vô vị này, ta muốn cược vật khác.”



      Hạ Hàm Chi: “.”



      Vệ Thanh Phong dừng chút, dường như biết nên mở miệng thế nào. Y nhìn Hạ Hàm Chi, khẽ cau mày : “Ngươi nên tự mình chọn đệ tử. Kiếm Các chưa từng có tiền lệ như thế.”



      “?”



      Hạ Hàm Chi bị câu khó hiểu này của Vệ Thanh Phong làm sửng sốt. Y suy nghĩ chút : “Cũng phải ‘nó’ ở chỗ ta là của ta, sao hẹp hòi dữ vậy hả?”



      Chẳng biết vì sao, Vệ Thanh Phong lại càng nhíu mày, giọng của y bình tĩnh, ngắn gọn: “Ta ‘nó’!”



      “….” Hạ Hàm Chi nheo mắt lại, vẻ mặt y bắt đầu thay đổi liên tục. Trong đầu y nghĩ đến khả năng, sau đó lại cảm thấy đầu lưỡi hơi đau.



      lẽ ngươi muốn….”



      Vệ Thanh Phong xen ngang lời y: “Ta thắng, giao người cho ta.”



      Hạ Hàm Chi lúc này bị bất ngờ. Bất quá, y nghĩ lại, cảm thấy điều này Vệ Thanh Phong cũng sai.



      Có lẽ Vệ Thanh Phong biết quan hệ giữa Tiểu Xuân và Lý Thanh, có được Tiểu Xuân coi như nắm được phân nửa của Lý Thanh rồi.



      Nghĩ đến đây, Hạ Hàm Chi khẽ cười tiếng.



      “Tới Kiếm Các lâu, ta vẫn chưa từng gọi ngươi tiếng đại sư huynh, bây giờ cũng nên xem lại rồi.” Hạ Hàm Chi vờ vịt gật đầu cái với Vệ Thanh Phong: “Đại sư huynh, ngươi cao tay.”



      Vệ Thanh Phong gì, keng tiếng, Đoạn Đào được rút ra khỏi vỏ.



      Ngay lập tức, Đoạn Đào như xé gió vung ra, xuất trong tay Vệ Thanh Phong. Thân kiếm Đoạn Đào rất dài, toàn thân màu nâu đen. Kiếm Đoạn Đào vô cùng u tối, cho dù dưới ánh mặt trời chói chang, cũng hề có chút ánh sáng nào tỏa ra.



      Vệ Thanh Phong bình tĩnh : “Đoạn Đào dùng để tỷ võ, hôm nay, xem như phá lệ.”



      Hạ Hàm Chi tỏ vẻ gì: “Vinh hạnh.”



      Vừa dứt lời, tay phải y lập tức vung ra, kiếm Tinh Hà vốn ở bên tay phải của y, y thuận tay rút kiếm ra. Ngay lập tức, mũi kiếm nhọn hoắc nhắm thẳng về phía Vệ Thanh Phong.



      Vệ Thanh Phong: “Đắc tội.”



      Hạ Hàm Chi: “Xin phụng bồi.”



      Nhiều lời nữa cũng vô dụng, Vệ Thanh Phong chém nhát, Hạ Hàm Chi đưa ngang kiếm chống đỡ. Mọi người thấy như hoa cả mắt, lúc nhìn kĩ lại, Đoạn Đào và Tinh Hà đánh được mấy chiêu.



      Đoạn Đào và Tinh Hà là hai thanh kiếm hoàn toàn khác biệt. đen trắng, cùng nhau chuyển động. Đoạn Đào vững vàng trầm ổn, Tinh Hà uyển chuyển nhàng.



      Mọi người đều như lặng người, thế nhưng, theo chiêu thức được xuất ra, thời gian cũng trôi qua, có vài người bắt đầu chịu nổi…



      Khi Tinh Hà và Đoạn Đào va vào nhau, cả núi Bạc Mang đều như xuất bầu khí đè nén. Cây Vân Đào trong sân khẽ run, lá bay tán loạn, mấy chiếc lá kia vì kiếm khí nồng đậm nên bay bay theo hướng vô cùng kì lạ trung.



      Mấy tiếng keng keng liên tục, thanh chói tai ngừng vang vọng trong tai mọi người. Có người nhịn được ôm chặt lỗ tai, mấy đến xem náo nhiệt gần như chụm đầu vào nhau, đầu cũng dám ngẩng lên.



      Nếu như , dù là nhân cách hay kiếm cách, Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong đều hoàn toàn khác biệt, nhưng có điểm chung giữa hai người họ, dù rất ít thôi… chính là mạnh mẽ và sát ý.



      Trong viện có luồng khí khiến người thường khó có thể chịu được Đó là những thứ chìm sâu bên trong hai thanh kiếm, nồng đậm mùi máu tươi. Mỗi lần ra chiêu, đều như đánh vào thân thể mọi người xung quanh, khiến họ khỏi cong thân thể.



      số thanh kiếm, cần lãnh giáo, chỉ cần thần phục.



      tòa nhà hình tháp, Tiểu Xuân siết chặt nắm tay, nàng vô cùng chăm chú nhìn hai người đấu sàn tỷ võ, cảm thấy bất kì cảm giác khó chịu nào… Lý Thanh bên cạnh đỡ luồng kiếm khí cho nàng.



      Chỉ là, Lý Thanh cũng cảm thấy quá thoải mái.



      Cảm giác ấy vô cùng xa lạ với . Thực ra, chưa bao giờ cảm giác được thoải mái này.



      Nơi này có thứ mà thích.



      có thể cảm nhận được hai luồng kiếm khí nồng đậm, hai thanh kiếm này lại giống như những gì từng gặp qua. Lúc ở bên Tiểu Xuân, chưa từng gặp phải hai thanh kiếm kia, cũng chưa từng để ý tới. Nhưng mà….



      Lý Thanh cảm thấy quá thoải mái nhưng cũng đỡ hơn trước nhiều.



      Lý Thanh vuốt tay Tiểu Xuân, kéo tay nàng. Tiểu Xuân xem chăm chú, có thời gian để ý đến , nàng vỗ vỗ tay Lý Thanh cho có lệ: “Được được được, sau nhé….”



      Lý Thanh: “Ùng ục…” buồn bực kêu ùng ục, rất muốn giống như trước đây, ném hai cây kiếm kia xuống núi, nhưng cũng biết, dễ dàng làm vậy….



      Điều này khiến vui.



      muốn với Tiểu Xuân, bảo nàng cần nhìn xuống dưới, ra cũng rất tốt mà, nhưng vẫn chưa nghĩ ra là mình tốt ở chỗ nào.



      Kẻ kia hoàn chỉnh, Lý Thanh lấy tay đặt ngay lồng ngực mình, đập mấy cái.



      Mai Như liếc cái, nàng nhìn Lý Thanh, trong mắt có vẻ đồng tình khó hiểu.



      Đầu Lý Thanh vô cùng lộn xộn, giao phong, ma sát sàn đấu khiến càng thêm khó chịu. cắn chặt răng, trán bất tri bất giác đổ mồ hôi.



      Trời tối sầm, núi Bạc Mang dần trở nên ẩm thấp. Mấy tầng mây cao tụ lại, gió thổi cuồn cuộn.



      Tay Lý Thanh lần đầu tiên chủ động buông tay Tiểu Xuân ra, hai tay ôm đầu, nắm chặt tóc mình.



      Dường như có thứ gì đó, thể đè nén được nữa.



      Hai mắt Vệ Thanh Phong và Hạ Hàm Chi đều đỏ ngầu, mắt lộ hung quang. thanh binh khí va nhau bén nhọn chói tai, nhưng khi truyền vào tai Lý Thanh lại hóa thành loại thanh khác, từ từ thay đổi. Chúng chỉ là thanh bình thường, mà còn là ngôn ngữ – loại ngôn ngữ tràn ngập căm thù và dữ tợn.



      Khiêu khích.



      Tận sâu trong lòng Lý Thanh, có vực sâu bị đè nén, nơi đó truyền đến thanh tức giận…



      Các ngươi dám….



      Khiêu khích ta.



      Thế gian như đột nhiên dừng lại.



      Tiểu Xuân dường như nhìn thấy chiếc lá cây, dừng hẳn trong trung. Nàng biết đó chắc chắn là ảo giác của mình, nhưng nàng lại biết ảo giác này từ đâu đến.



      Điều khiến mọi người tỉnh táo lại chính là tiếng rống giận xa xăm.



      Láo xược—–!!



      ai biết thanh này phát ra từ đâu. Nó dường như truyền đến từ nơi rất xa rất xa, vừa như vờn quanh bên người. Ngay lập tức, núi rừng chấn động, lá cây trong trung rơi thẳng xuống đất như mưa, gió bị hút về phía chân trời, tầng mây xuất cái lốc xoáy khổng lồ.



      Sơn cốc đen tối và lạnh băng.



      Trời xuất chuyện lạ thường, tất cả mọi người đều sợ hãi gào thét… trừ vài người.



      Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong đều dừng tay. Hạ Hàm Chi lên tiếng, cười nhìn tòa nhà hình tháp, mái tóc dài của y bay bay trong gió, y vừa cười vừa lẩm bẩm:
      “Đến đây, đến đây … Đây mới là ngươi, tiếp tục ….”



      Vệ Thanh Phong gì, y nheo mắt, nắm chặt kiếm trong tay, cùng Hạ Hàm Chi nhìn về nơi.



      Ngay lúc gió bắt đầu thổi, Tiểu Xuân như quên mất mọi chuyện xung quanh. Nàng nghe thấy thanh rống giận kia, nàng lập tức nhận ra đó là giọng của ai. Mặc dù giọng đó hơi khác bình thường, càng kinh người hơn, đáng sợ hơn.



      Nàng theo bản năng kéo tay Lý Thanh, nhưng ngay lập tức, nàng sợ ngây người.



      Lý Thanh biến đổi.



      Dung mạo vẫn như trước, nhưng lúc này, có thể nhận ra, còn là người. Bề ngoài của Lý Thanh đều trở nên nhẵn nhụi cứng rắn, như khối đá đen quý giá hoàn mỹ, mỗi đường nét đều tinh xảo sắc bén.



      trán Lý Thanh lộ ra ấn kỳ màu trắng, ấn ký hình tròn, phát ra ánh sáng bạc, giống như ánh trăng tròn xuất từ ngàn năm trước.



      Tiểu Xuân nhìn người trước mắt, lạnh như băng, vô cùng xa lạ. xa lạ này làm trái tim Tiểu Xuân như xoắn lại, trước khi sợ hãi vây lấy nàng, nàng mở miệng.



      “To Con…. ngươi làm gì vậy….”



      Động tác Lý Thanh chậm chạp, dường như định đứng lên, nhưng khi nghe thấy tiếng của Tiểu Xuân, dừng lại. Vẻ mặt hơi hoang mang, nghiêng đầu… mặc dù đôi mắt vẫn bị băng vải bịt kín nhưng Tiểu Xuân vẫn cảm thấy được, nhìn nàng.



      Tiểu Xuân vươn tay, thử kéo tay Lý Thanh, nàng còn chưa kịp chạm vào , bị luồng khí lạnh vây lấy. Tiểu Xuân thu tay lại, ngón tay vô cùng đau đớn.



      Tiểu Xuân nhìn tay mình, mắt dần đỏ.



      phải là nàng đau, cũng phải là sợ, nhưng mắt nàng vẫn cứ đỏ ửng.



      “Tên ngốc kia…. ngươi dám bắt nạt ta….” Nàng cúi đầu, khẽ câu.



      Lý Thanh cứng đờ người, khi Tiểu Xuân vừa gọi tiếng “tên ngốc”, liền ôm chặt đầu mình.



      Ai?


      là ai….



      Cảm giác này tràn ngập đầu , Lý Thanh khẽ quát tiếng, sơn cốc dường như rung động theo hơi thở của , từng chút từng chút ngưng đọng lại, Lý Thanh cách nào nhịn được nữa, quanh thân tràn đầy khí lạnh, thậm chí còn đóng băng, cúi thấp người, dường như muốn rời khỏi đây ngay.



      Ngay lúc ấy, Mai Như vẫn ngồi đằng sau Tiểu Xuân bỗng đưa tay, tay kéo Tiểu Xuân ra sau lưng. Mà ngay đằng sau họ, cửa tầng của tòa nhà hình tháp bỗng nhiên bị đẩy ra, cánh tay cầm thanh kiếm, bất ngờ đập phát sau gáy Lý Thanh…



      Đầu Lý Thanh hỗn độn, ngay khi bị đập trúng, đầu đột nhiên hơi ngẩng lên, dừng lúc, sau đó ngã ầm xuống.



      “A….” Tiểu Xuân thấy Lý Thanh ngã xuống, tránh khỏi tay Mai Như, lao ra phía trước đỡ được .



      Cả người Lý Thanh ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt.



      Thế nhưng, biến lại rồi.



      Theo thay đổi của Lý Thanh, tầng mây cuồn cuộn cao cũng chậm rãi tản ra, ánh mặt trời lại chiếu xuống.



      Cứ như mọi việc đều chưa từng xảy ra.



      Người trong sàn tỷ võ lúc này mới từ từ ngẩng đầu, họ nhìn nhau, cứ như chưa bình tĩnh lại.



      Tiểu Xuân quay lưng, che đầu Lý Thanh lại. Nàng ôm đầu Lý Thanh, để bất cứ kẻ nào thấy .



      Chuyện gì xảy ra…. Tiểu Xuân cắn răng, nhắm chặt mắt. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì… Tiểu Xuân hề nghĩ đến thay đổi của Lý Thanh, điều nàng quan tâm là có kẻ nào thấy , có ai để ý thấy biến hóa của Lý Thanh , nếu bị phát sao….



      ra , Tiểu Xuân hoàn toàn phải lo.



      Người nên biết biết, người nên biết, vĩnh viễn biết.



      Chờ mọi người bừng tỉnh, quanh sàn tỷ võ trở nên vô cùng ồn ào.



      “Chuyện gì xảy ra!? Chuyện gì xảy ra!? Vừa nãy ngươi có thấy ??”



      “Ôi trời ơi, chuyện ma quái giữa ban ngày! Chuyện ma quái!”



      “Đây là cái gì, giống như có ai chuyện ấy!”



      “Rốt cuộc là sao….”



      “…..”



      “…..”



      Lý Thanh còn tí cảm giác nào, cứ như người chết nằm mái hiên, cũng hề có ai nhìn về phía này nhưng Tiểu Xuân lại cứ ôm đầu , ôm chặt, lên tiếng.



      Trong sàn tỷ võ, Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong liếc nhau, tiếng nào.



      Khi mọi chuyện cách nào khống chế, người đột nhiên ra khỏi tòa nhà hình tháp.



      Thân hình người nọ hơi còng, tóc trắng bạc phơ dấu vết năm tháng, lão mặc bộ áo dài mỏng manh, chắp tay sau lưng, chậm rãi vào sàn tỷ võ. Khi mọi người vừa thấy lão, mọi thanh đều ngừng lại.



      Vệ Thanh Phong là người phản ứng lại đầu tiên, y thu hồi kiếm, cung kính cúi đầu.



      “Sư phụ.”



      Hạ Hàm Chi cũng cười cười .



      “Đại Tông sư.”
      Ông lão kia đến giữa sân tỷ võ dừng lại, nhìn quanh, trong ánh mắt già nua thâm thúy, mang theo vẻ bất mãn.



      “Ầm ĩ à, sao ầm ĩ nữa .” Giọng Đại Tông sư nhàng, lão hất cằm, vẻ mặt trách cứ nhìn Vệ Thanh Phong,



      “Sắp tới đại hội luận kiếm rồi, lo luyện kiếm, còn đấu đá nhau à?”



      Tất cả mọi người đều bị tình cảnh kì lạ ban nãy và xuất của Đại Tông sư làm ngẩn người, cho nên ai nhớ ra trận đấu này vốn là do Đại Tông sư phê chuẩn.



      “….” Vệ Thanh Phong cúi đầu, trầm giọng “Đệ tử biết sai.”



      Hạ Hàm Chi ho khan tiếng: “Ặc, đệ tử cũng biết sai.”



      Vẻ mặt Đại Tông sư có vẻ hơi đau buồn, lão vỗ vỗ vai Vệ Thanh Phong: “Biết sai là tốt rồi.” Đại Tông sư vừa vỗ Vệ Thanh Phong, vừa nhìn Hạ Hàm Chi cái, Hạ Hàm Chi bị ánh mắt kia soi tới, lập tức cúi đầu. Đại Tông sư lại thêm lần “Biết sai là tốt rồi.”



      Lão nhìn quanh vòng, với Vệ Thanh Phong: “Hôm nay cũng đúng dịp, hay là như vầy .” Lão với Vệ Thanh Phong: “Đừng để tụ họp vô ích, hôm nay coi như là ngày chọn đệ tử để tham gia đại hội luận kiếm luôn, hai người các con cùng nhau chọn .” Đại Tông sư vừa , vừa nhìn Hạ Hàm Chi cái.



      “….”



      Vệ Thanh Phong và Hạ Hàm Chi nhìn nhau, Vệ Thanh Phong gật đầu : “Đệ tử tuân lệnh.”



      Hạ Hàm Chi hắng giọng: “Đệ tử tuân lệnh.”



      Đại Tông sư xong, phủi phủi tay áo, lững thững vào lại tòa nhà hình tháp của mình.
      thư hồ thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 44
      Sau khi Đại Tông sư , mọi người trong sàn đấu vẫn tiếng nào.



      Mãi đến khi Vệ Thanh Phong bắt đầu sắp xếp các đệ tử dẫn người dân đến xem rời , mọi người mới kịp phản ứng.



      Vệ Thanh Phong: “Tiếp theo, Kiếm Các phải tuyển chọn đệ tử tham gia đại hội luận kiếm, tiện để mọi người ở lại xem, mời mọi người rời khỏi.”



      đống người vốn chỉ định đến xem náo nhiệt, ngờ bị kích thích mấy lượt, lúc này cả đầu cũng tê cứng cả rồi, nghe Vệ Thanh Phong thế lần lượt bỏ . Cuối cùng, trong sàn tỷ võ chỉ còn lại đệ tử của Kiếm Các.



      Hạ Hàm Chi thu hồi kiếm, phủi phủi quần áo chuẩn bị .



      Vệ Thanh Phong gọi y lại: “Ngươi làm gì vậy?”



      Hạ Hàm Chi tỏ vẻ đương nhiên : “Tất nhiên là , chứ ở lại làm gì.”



      Vệ Thanh Phong: “Ngươi nghe thấy sư phụ bảo chúng ta chọn đệ tử à?”



      Hạ Hàm Chi nở nụ cười, : “Đại sư huynh, mấy cuộc tuyển chọn trong mấy năm qua đều là do ngươi chọn, có vẻ ngươi rất tâm đắc với mấy chuyện tuyển chọn này, tất cả giao cho ngươi , ta rất tin tưởng ngươi.”



      xong, y lại muốn , Vệ Thanh Phong thản nhiên :



      “Nếu ngươi bây giờ, trận tỷ võ này xem như ta thắng.”



      Hạ Hàm Chi: “…..”



      Y tưởng tượng nổi xoay người, nhìn Vệ Thanh Phong.



      ngờ ngươi lại biết xấu hổ như thế.”



      Vẻ mặt Vệ Thanh Phong hờ hững: “Ngươi cũng vậy.”



      Hạ Hàm Chi cuối cùng được, y đành tìm thân cây, cắm kiếm xuống đất, sau đó khoanh tay tựa vào thân cây, dáng vẻ như mọi việc đều liên quan đến mình. Vệ Thanh Phong chọn được mấy đệ tử, chuẩn bị cho tỷ thí, Hạ Hàm Chi buồn chán nhìn về phía tòa nhà hình tháp cái.



      Tiểu Xuân ôm Lý Thanh nhúc nhích, Mai Như bên cạnh ngáp dài rồi gì đó.



      “Muội đừng kích động, ta sao rồi.”



      Vẻ mặt Tiểu Xuân vẫn lo lắng, lời an ủi của Mai Như chẳng có chút tác dụng nào.



      “Muội đừng nhìn thấy nét mặt lúc này tốt, chỉ là do muội ôm chặt quá thôi, muội nhìn , khiến môi cũng tím bầm rồi kìa.”



      Tiểu Xuân đột nhiên ngẩng đầu, quát Mai Như tiếng: “Sao tỷ biết sao hả!?”



      “Ối trời!” Mai Như sợ hết hồn, nàng vỗ ngực tự trấn an mình, : “Ta sao là sao, ta có sai bao giờ ?”



      Tiểu Xuân cuối cùng cũng tỉnh táo lại chút, nàng hơi thở ra, cúi đầu. Sắc mặt Lý Thanh vẫn xám trắng, trán cũng đầy mồ hôi. lẳng lặng nằm trong lòng Tiểu Xuân, động đậy, Tiểu Xuân đau lòng sờ tóc .



      Đợi đến khi nàng bình tĩnh lại, bỗng nàng nhận ra điều.



      Mọi chuyện ban nãy, Mai Như đều nhìn thấy rồi?



      Nhìn thấy rồi?



      Tiểu Xuân lén liếc mắt nhìn Mai Như, vẻ mặt Mai Như bình tĩnh, vuốt tóc mai. Tiểu Xuân nhận ra điều gì đúng nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm, nàng do dự chút, định mở miệng gì đó, nhưng vừa há miệng bị Mai Như xen ngang.



      “Tỷ tỷ biết muội muốn gì, đợi đến tối trở về rồi hãy .”



      Tiểu Xuân yên lặng, nàng nhìn Mai Như, Mai Như cười híp mắt nhìn lại nàng, mắt Mai Như vì nụ cười thản nhiên này mà hơi cong lên. Tiểu Xuân vẫn cảm thấy Mai Như rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của nàng dường như khác với vẻ đẹp bình thường. Vẻ đẹp của nàng là vẻ đẹp khắc sâu, lắng đọng, tựa như bây giờ khi Tiểu Xuân nhìn nàng, Tiểu Xuân cảm thấy mình cứ như đối mặt với vị trưởng bối.



      Mai Như vươn tay, khẽ vuốt tóc Tiểu Xuân.



      “Ngoan, muội tin tưởng tỷ tỷ, nhanh chóng tỉnh lại.”



      Tiểu Xuân nắm chặt tay, ôm Lý Thanh sát chút, sau đó gật đầu.



      Lúc này, dưới tòa nhà hình tháp có người đến, với Tiểu Xuân và Mai Như: “Đại sư huynh gọi hai người xuống tham gia tỷ thí.”



      Tiểu Xuân thèm để ý đến người đó.



      Người nọ nhíu mày: “Đại sư huynh …”



      “Tiểu Trần Bì, hóa ra huynh ở chỗ đại sư huynh à.” Mai Như cười híp mắt xen ngang lời của Trần Bì. Trần Bì hít sâu, lạnh mặt, lại : “Đại sư huynh , mọi người đều…”



      “Sao huynh có thể vượt qua mấy người khác để vào được viện của đại sư huynh vậy, dễ dàng nhỉ.”



      Trần Bì: “….”



      Mai Như : “Trong cuộc thi hôm đó ta thấy huynh bị…”



      Trần Bì nhịn được nữa, trợn mắt nhìn Mai Như, cả giận : “Ta vào được bằng bản lĩnh của mình! Ý là gì…!?!?”



      Mai Như ngáp cái, khẽ với Tiểu Xuân: “Chúng ta có nên xem náo nhiệt chút ?”



      Trần Bì: “…..”



      Trong lòng y thầm nhủ mười lần “ nên so đo với con ”, sau đó quay đầu .



      Tiểu Xuân muốn .



      “Chúng ta tên To Con này phải làm sao, còn bất tỉnh mà, chúng ta tìm cách đưa xuống .”



      Mai Như: “Đơn giản thôi.”



      Tiểu Xuân nhìn về phía sân, vừa lúc thấy Hạ Hàm Chi tựa lưng cây, giơ tay chào hỏi hai nàng.



      Tiểu Xuân: “ tốt quá, Hạ Hàm Chi ở đây, chúng ta gọi huynh ấy đến giúp .”



      Mai Như lắc đầu: “ cần, ta có cách.”



      Tiểu Xuân: “?”



      Mai Như ý bảo Tiểu Xuân buông Lý Thanh ra, xích qua bên. Tiểu Xuân buông tay ra, ngồi sang bên cạnh.



      “Tỷ định làm gì…”



      Khi Tiểu Xuân mới được nửa câu, Mai Như bỗng hét lớn tiếng! Sau đó nàng trừng mắt, nhấc chân lên, trực tiếp đá Lý Thanh phát! Lý Thanh lăn mấy vòng trong trung, sau đó nện ầm ầm lên mặt đất.



      Tiểu Xuân: “….”



      “A… a…!!!”



      Tiểu Xuân hét lên, sau đó lộn vòng định nhảy xuống theo. Mai Như kéo nàng lại, thuận thế nhảy xuống, vững vàng đặt Tiểu Xuân lên mặt đất. Tiểu Xuân vừa xuống tới đất lập tức nhào đến bên cạnh Lý Thanh, kiểm tra từ xuống dưới.



      Mai Như đến, thờ ơ đứng bên.



      “Ta này, muội căng thẳng như thế làm gì?”



      Tiểu Xuân quay đầu lại, với Mai Như: “Sao tỷ lại đạp xuống !?”



      Mai Như: “Cho nhanh chứ sao.”



      Tiểu Xuân kêu lên: “Bị ngã sao!?”



      Lúc này đến lượt Mai Như còn gì để nữa. Nàng nghiêng đầu, nhìn Tiểu Xuân, chậm rãi : “Muội cảm thấy, như vậy có thể bị ném đến hỏng người à? Muội đừng khinh thường quá.”



      Tiểu Xuân: “….” ra nàng cũng cảm thấy, với dáng vẻ hô trời gọi đất ban nãy của Lý Thanh, có ngã chút cũng sao.



      Mai Như: “Được rồi, kéo đến góc , phải qua kia tập hợp rồi.”



      Tiểu Xuân quay đầu lại, giờ mới phát đệ tử Kiếm Các tập hợp trong sân, hơn nữa phần lớn họ đều nhìn các nàng. Tiểu Xuân cảm thấy hơi xấu hổ, nàng cúi đầu, kéo cánh tay Lý Thanh, đặt dưới lùm cây. Hạ Hàm Chi ung dung nhìn họ.



      Tiểu Xuân với y: “Huynh giúp ta để ý chút, bọn ta rồi về ngay.”



      Hạ Hàm Chi khẽ gật đầu: “Được thôi.”



      Tiểu Xuân cùng Mai Như lẫn vào trong đám người. Kiếm Các có khoảng hai trăm tên đệ tử, ngoài những người ra ngoài, ngã bệnh, hoặc là luyện võ giặt quần áo nấu cơm gì đó, bây giờ trong sàn đấu có khoảng trăm người, sân tỷ võ vẫn bị đứng gần đầy.



      Tiểu Xuân khẽ với Mai Như: “Sao viện chúng ta ít người quá vậy?”



      Mai Như lắc đầu: “Ai biết được.”



      Chỉ là Thanh Đào viện dù ít người, nhưng vì Chưởng viện của Thanh Đào viện là Hạ Hàm Chi là nhân vật nổi danh ở Kiếm Các, cho nên, dù coi trọng y hay chán ghét y, ai có thể bỏ qua y.



      Mai Như vén tóc dài lên, khẽ hất ra đằng sau.



      Mấy tên to con của Kiếm Các hai mắt đều nhìn sang.



      Kiếm Các khác biệt với những môn phái võ lâm khác, nơi này là nơi vùng sâu vùng xa, lại rừng sâu núi thẳm, cho nên nữ đệ tử vô cùng ít, huống chi là mấy trẻ tuổi như Tiểu Xuân và Mai Như, dáng vẻ lại tồi chút nào….



      Vệ Thanh Phong khẽ ho, mọi người đều nhìn về phía y.



      “Lời sư phụ mọi người nghe chưa, mấy ngày nữa là đại hội luận kiếm, lần này Kiếm Các tham gia.”



      Có mấy đệ tử bắt đầu ngồi yên.



      Vệ Thanh Phong: “Hôm nay ta muốn chọn năm đệ tử.”



      Bên dưới có người đặt câu hỏi: “Đại sư huynh, có quy định xếp hạng gì ?”
      Vệ Thanh Phong lắc đầu: “ có, mọi người cứ cố hết sức là được rồi.”



      Vừa nghe cầu gì, mọi người bắt đầu xôn xao.



      Hiển nhiên, đối với việc tỷ võ hề có áp lực này, ai cũng vô cùng hoan nghênh.



      Lại có người : “Đại sư huynh, năm người có phải hơi ít ?”
      “Hôm nay ta chỉ chọn năm người.”



      Vệ Thanh Phong biết là vô tình hay cố ý mà nhìn về phía đám người bên Thanh Đào viện, : “Ai muốn tham gia bước lên trước bước.”



      Gần như tất cả mọi người đều bước lên trước bước.



      Tiểu Xuân suy nghĩ lúc, cũng bước lên trước bước, nhưng khi nàng định bước lên, bị người lôi trở lại. Tiểu Xuân quay đầu, là Hạ Hàm Chi.



      Tiểu Xuân khẽ : “Huynh làm gì vậy, ta cũng muốn .”



      Hạ Hàm Chi: “Ta biết.”



      Tiểu Xuân: “Vậy sao huynh còn kéo ta?”



      Hạ Hàm Chi cúi đầu, từ cao nhìn xuống Tiểu Xuân.



      được chọn.”



      “?”



      Tiểu Xuân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Vệ Thanh Phong nhìn sang, mắt đối mắt với Hạ Hàm Chi, bọn họ dường như cùng đạt thành ý nghĩ chung, sau đó dời mắt . Hạ Hàm Chi cười nhạt tiếng, với Tiểu Xuân: “Ban nãy Đại Tông sư , bảo ta và Vệ Thanh Phong cùng nhau chọn người.”



      Tiểu Xuân: “À.”



      Hạ Hàm Chi: “Tổng cộng có mười người, Vệ Thanh Phong chọn năm, ta chọn năm.”



      Tiểu Xuân kinh ngạc : “Mười người? Vậy sao huynh qua đó chọn cùng đại sư huynh ?”



      Hạ Hàm Chi thả tay Tiểu Xuân ra, lười biếng : “Y có cách chọn của y, ta có của ta. chỉ cần biết cần ra đó, trúng tuyển.”



      Tiểu Xuân: “….”



      Nàng dường như hiểu chuyện gì rồi. Mặc dù phương thức này hơi được quang minh chính đại, nhưng Tiểu Xuân vẫn nhịn được vui vẻ.



      Mấy điểm khác của Hạ Hàm Chi , nhưng thiên vị bao che tuyệt đối là xếp hàng đầu.



      Tiểu Xuân hơi ngại khẽ đụng đụng Hạ Hàm Chi, giọng : “Cám ơn huynh!”



      Hạ Hàm Chi: “ có gì.”



      Vệ Thanh Phong bên kia bắt đầu phân đám người thành tổ hai người, chuẩn bị tiến hành tỷ võ. Tiểu Xuân nhìn lúc, suy nghĩ rồi với Hạ Hàm Chi: “Còn bốn người nữa, huynh chọn được chưa?”



      Hạ Hàm Chi đưa mắt nhìn Vệ Thanh Phong, giọng thờ ơ: “Hay giao cho chọn luôn nhé.”



      Tiểu Xuân hít sâu.



      “Huynh làm thế á!?”



      Hạ Hàm Chi rũ mắt, trong mắt đều là ý cười.



      “Sao lại , thấy có ai thích hợp cứ chọn .”



      Tiểu Xuân cảm thấy cảm thấy chuyện này hơi vô sỉ, nhưng nàng vẫn ngăn được cảm giác trong lòng như có vạn con ngựa chạy qua: “Huynh….” Tiểu Xuân đưa tay chỉ về phía Hạ Hàm Chi, mắt nheo lại, nặn từ kẽ răng ra hai chữ… “ ?”



      “Ừm.” Hạ Hàm Chi cười tiếng “ có gì, đến lúc đó nhớ chừa cho ta chỗ là được.”



      Tiểu Xuân rộng lượng : “ thành vấn đề!”



      Bên kia, mấy trận tỷ võ vẫn được tiến hành.



      Tiểu Xuân hề có áp lực tâm lý, bắt đầu lo cho Lý Thanh, nàng xoay người trở lại dưới bóng cây, xem tình hình của Lý Thanh.



      Lý Thanh vẫn hôn mê, mồ hôi mặt khô chút. Tiểu Xuân dùng tay áo lau cho , khi lau, Lý Thanh bỗng khẽ giật mình.



      “Hửm?” Tiểu Xuân lập tức ngừng tay, khẽ xích lại “To Con, huynh tỉnh rồi à?”



      Lý Thanh ngơ ngác khẽ nhúc nhích, bởi vì vải mắt bịt kín nên có hành động “mở mắt” như người khác. Tiểu Xuân nâng cái cổ tráng kiện của lên, để nằm đùi mình.



      “Huynh thấy sao rồi?”



      Miệng Lý Thanh khẽ nhúc nhích, nhưng lên tiếng. Tiểu Xuân nhìn ra rất suy yếu. Nàng vuốt đầu , khẽ an ủi: “Huynh cần lên tiếng, nếu như được động đậy ngón tay là được rồi.”



      Đầu ngón tay Lý Thanh khẽ cong.



      Tiểu Xuân: “ người có chỗ nào thoải mái ?”



      Ngón tay Lý Thanh khẽ cong.



      Tiểu Xuân cảm thấy hơi buồn cười, mà thực tế nàng cũng bật cười . Lý Thanh hơi hoang mang, Tiểu Xuân cúi đầu, khẽ với Lý Thanh: “Tên ngốc kia, có biết ban nãy huynh làm ta sợ chết khiếp rồi ?”



      Lý Thanh lắc đầu.



      Tiểu Xuân: “Chuyện ban nãy, huynh có nhớ ?”



      Lý Thanh ngơ ngẩn lúc.



      Ban nãy…



      biết xảy ra chuyện gì, điều nhớ kĩ chỉ là cảm giác tức giận, cơn tức giận tài nào đè nén. Sau đó….



      “Ùng ục.”



      Lý Thanh lên tiếng, giọng hơn bình thường rất nhiều, cũng khàn hơn nhiều.



      Tiểu Xuân: “Ban nãy, huynh trở nên giống mọi khi.”



      Giọng Lý Thanh suy yếu, há hốc mồm: “Ta, ta làm sao?”



      Tiểu Xuân chu môi, biết trả lời thế nào, nhìn dáng vẻ của Lý Thanh, giống như nhớ nổi chuyện gì xảy ra. Trong lòng Tiểu Xuân cân nhắc lúc, quyết định cho biết.



      có gì, ban nãy huynh cẩn thận ngã từ mái hiên xuống, có lẽ hơi ngáo ngơ rồi.”



      Lý Thanh: “…”



      Tiểu Xuân quở trách : “Huynh đúng là tên ngốc, có thế mà cũng ngã.”



      Lý Thanh hơi tủi thân kêu ùng ục tiếng.



      Tay Tiểu Xuân chạm lên mặt Lý Thanh, nàng cảm thấy mặt Lý Thanh còn hơi lạnh. Nhớ khi nãy, cả cơ thể Lý Thanh trở nên kinh khủng như thế, lòng Tiểu Xuân vẫn cảm thấy sợ hãi.



      “To Con.” Tiểu Xuân lẩm bẩm “Huynh đúng là quái khó lường.”



      Lý Thanh: “Ùng ục?”



      Tiểu Xuân thở dài, ôm Lý Thanh chặt chút.



      “May là lần này ít người nhìn thấy, sau này đừng để phát bệnh như thế nữa.”



      Lý Thanh dần khôi phục chút sức lực, điều đầu tiên làm chính là giơ tay kéo kéo góc áo Tiểu Xuân. Tiểu Xuân nhìn tòa nhà hình tháp kia, người ngăn cản Lý Thanh chính là Đại Tông sư à? Người nhìn thấy Lý Thanh ư, khi người , thậm chí cũng nhìn cái nào. Trong lòng Tiểu Xuân rối rắm, Lý Thanh lại thích thú chơi đùa góc áo của nàng, Tiểu Xuân đánh phát vào lưng .



      “Còn chơi! Bây giờ mà còn có lòng dạ để chơi à!”



      Lý Thanh bị đánh, sắc mặt vốn khó coi càng trở nên nhợt nhạt.



      Tiểu Xuân: “….”



      Nàng thở dài, oán giận thầm câu “oan gia”, sau đó mặc chơi tiếp.



      Hôm đó, Tiểu Xuân chờ được đến lúc Vệ Thanh Phong chọn người mất. Chuyện trước đó quả khiến nàng thể tưởng tượng nổi, nhưng tình hình Lý Thanh lúc này tốt, nàng muốn đường ban đêm, nàng muốn cho về nghỉ sớm chút.



      Chờ Lý Thanh có chút sức lực để đứng lên, Tiểu Xuân liền với Hạ Hàm Chi tiếng, sau đó đưa Lý Thanh về Thanh Đào viện.



      Hôm nay dường như làm hao tổn rất nhiều tâm trí của Lý Thanh, bước chân của còn như trước. Trước kia, dù bịt chặt hai mắt, nhưng việc bước cũng thành vấn đề, bây giờ lại phải cần Tiểu Xuân đỡ mới có thể thuận lợi.



      Cuối cùng, sau hồi lảo đảo, hai người họ trước lúc mặt trời lặn cũng về đến Thanh Đào viện.



      Lúc bò lên đỉnh núi, Tiểu Xuân dường như sắp khuỵu cả chân, cánh tay đỡ Lý Thanh của nàng nhịn được run rẩy, nhưng nàng vẫn cố cắn răng chịu đựng.



      Hôm nay tên to con này khác với bình thường, Tiểu Xuân thầm với bản thân, nàng nhất định phải đưa về đến phòng.



      Lý Thanh bị Tiểu Xuân kéo , hai người lăn qua lăn lại lúc mới về đến Thanh Đào lâu.



      Chờ Tiểu Xuân quăng Lý Thanh lên giường, nàng dường như thành “người nước” luôn rồi. Miệng nàng tái nhợt, đầu tóc rối bời, toàn thân cũng ướt đẫm mồ hôi. Khi nàng vừa buông Lý Thanh ra, nàng nhất thời kịp thích ứng, lập tức lảo đảo, ngã ra đất.



      Tiểu Xuân thở hổn hển, nàng từ từ bò dậy, chuẩn bị trở về phòng mình.



      “Tiểu Xuân.”



      giọng truyền đến từ phía sau, Tiểu Xuân ngây người.



      Nàng từ từ quay đầu lại, khi đó, cửa phòng vẫn chưa đóng, những tia nắng cuối cùng trong ngày chiếu vào phòng, cây Vân Đào bên ngoài run run, đất trời yên tĩnh.



      Mồ hôi mặt Tiểu Xuân rơi xuống, trước mắt hơi mơ hồ. Nàng thấy tên to con kia nằm giường, môi khẽ mấp máy.



      “Huynh mới gọi ta là gì?”



      Lý Thanh ngồi giường, sức lực của đủ để ngồi thẳng dậy, đầu cúi thấp, sợi tóc rơi lòa xòa hai bên.



      Giọng trầm thấp, giống như trả lời, mà như vô thức tự với mình vậy.



      Chỉ là lần này, tự chuyện với mình, lại để cho người khác cũng nghe ràng.



      “Tiểu Xuân.”



      Thời khắc này, mặt trời rốt cuộc xuống núi, màn đêm buông xuống.



      Đó là lần đầu tiên Tiểu Xuân rơi nước mắt trước mặt người khác, dù Lý Thanh thể nhìn thấy.



      Tiểu Xuân thể diễn tả cảm giác của mình, nàng chỉ có cảm giác thôi… đáng giá.



      Hỏi nàng cái gì đáng giá?



      Đều đáng giá, tất cả đều đáng giá.
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :