1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm sơn có quỷ - Twentine ( 71 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 35


      Ngô Sinh dẫn ba người Tiểu Xuân đến tầng , tòa nhà lầu này xây sát vào vách núi, phòng ở bên trong, bên ngoài là cái hành lang hẹp, chỉ có mấy cây cột chống đỡ, đứng trong hành lang có thể dễ dàng nhìn thấy mấy dãy núi đằng xa xa.



      “Đây, đây là nơi mọi người ở ở ở.” Ngô Sinh dẫn đám người Tiểu Xuân vào nơi tận cùng trong hành lang, trước cái cửa gỗ. Cái cửa này dường như rất cũ kĩ, màu sơn bị tróc tan tành, hoa văn khắc cửa dường như cũng bị mài mòn.



      “Huynh huynh huynh” Ngô Sinh chỉ vào Lý Thanh “Huynh theo ta.”

      Tiểu Xuân xen ngang: “Huynh kêu làm gì?”



      Ngô Sinh nhìn chằm chằm Tiểu Xuân : “, ở chỗ khác. Lẽ, lẽ nào hai người muốn ở cùng, ở cùng với à?”



      Tiểu Xuân lập tức đỏ mặt, Mai Như bên cạnh khẩy khẩy móng tay, nhìn trời : “Ta có ý kiến.”

      “Bậy bạ!” Tiểu Xuân trợn mắt nhìn Mai Như, quay đầu với Ngô Sinh: “Huynh mau đưa !” Nàng vừa vừa đưa tay, đẩy Lý Thanh đến bên chỗ Ngô Sinh. Lý Thanh bị nàng đẩy đến hơi lảo đảo, vẻ mặt hơi hoang mang.



      “Ùng ục?”



      Ngô Sinh khịt mũi nhìn Lý Thanh, với Tiểu Xuân: “, là người mù mù mù…” Y còn chưa “mù” xong, Tiểu Xuân nheo mắt lại uy hiếp nhìn chằm chằm Ngô Sinh, Ngô Sinh nuốt mấy chữ còn lại xuống bụng.



      “Ta dẫn dẫn .”

      Ngô Sinh xong, kéo cánh tay Lý Thanh, Lý Thanh quay đầu nhìn về phía Tiểu Xuân, buồn bực lên tiếng.



      Tiểu Xuân hỏi Ngô Sinh: “ cũng ở trong tòa nhà này đúng ?”

      Ngô Sinh gật đầu : “Đương đương đương đương nhiên, ở cùng nơi, ở nơi khác.”



      Tiểu Xuân yên tâm, nàng với Lý Thanh: “Huynh nghe thấy chưa, huynh cũng ở trong tòa nhà này, chúng ta vừa ra khỏi cửa gặp nhau rồi, biết điều theo người ta .”

      Lý Thanh cúi đầu bị y dẫn .



      Tiểu Xuân và Mai Như đẩy cửa ra, phòng lớn, nhưng cũng rất gọn gàng, còn có phong cách riêng biệt. Ở tận cùng trong phòng có cái giường, cạnh giường có hai cái tủ gỗ cao, nóc tủ có hai cái giỏ bằng trúc. Bên trái phòng có bức tranh chữ, viết bốn chữ – Kiếm Đảm Cầm Tâm



      Mấy chữ này cũng giống như Thanh Đào lâu vậy, cũ kĩ nhưng lại có vẻ rất trầm lắng.



      Tiểu Xuân đến trước bốn chữ này, quan sát kĩ lưỡng lúc. Mai Như đến, khoanh tay nhìn cái.



      “Đây là do ai viết vậy?”

      Tiểu Xuân lắc đầu “ biết, có chữ ký.”

      Mai Như: “Được rồi đừng xem nữa, ta muốn tìm tên cà lăm kia.”

      Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn sang: “Tìm y làm gì?”

      Mai Như bi thảm : “Ăn cơm chứ gì! Lẽ nào muội đói à!?”



      Tiểu Xuân: “…..”



      Nàng còn đỡ, vừa bụng Tiểu Xuân cũng bắt đầu kêu lên. Nàng xoa bụng, nhìn xung quanh lúc. Mai Như kéo nàng ra ngoài, vừa vừa : “Trong phòng có gì ăn, ta vừa mới nhìn lần rồi.”

      Ra khỏi phòng, hai người họ cũng đóng cửa.



      “Cứ để mở như vậy à, lỡ có trộm sao?”

      Tiểu Xuân cười : “Có trộm có trộm thôi, dù sao cũng chẳng có gì để trộm.”



      Mai Như cũng cười: “Nếu có tỷ tỷ đưa cho tên đó vài thứ, núi này khó leo như vậy, lên được đến đây cũng nên có phần thưởng.”



      Hai người vui vẻ ra khỏi phòng, vừa lúc gặp Ngô Sinh. Y đứng ở trước cửa căn phòng, đứng đối diện Lý Thanh gì đó.



      “Đó đó đó đó là chỗ ở của con, con , huynh thể qua, qua qua đó.”

      “Ùng ục.”

      “Huynh, huynh, huynh có ùng ục cũng vô dụng, nếu để cho Chưởng viện biết, ta xong đời.”



      Tiểu Xuân đến.



      “Sao vậy?”
      Ngô Sinh vừa thấy hai nàng đến, lập tức thở phào nhõm.



      “Các, các khuyên , thể qua chỗ các ở được.”

      Tiểu Xuân đến, Lý Thanh theo bản năng vươn tay ra, lại bị Tiểu Xuân vỗ vào tay cái. Lý Thanh tủi thân rút tay lại.



      “Ta vừa ra khỏi cửa là có thể gặp rồi, sao huynh lại giở trò rồi hả?”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân thò đầu nhìn vào phòng Lý Thanh, thấy cũng khác so với phòng của hai nàng.



      tệ, huynh cứ ở đây .”

      Lý Thanh mở miệng, còn định gì nữa, Tiểu Xuân lập tức : “Nếu huynh còn chịu, ta bảo Hạ Hàm Chi phân huynh qua núi khác!”



      Ngô Sinh đảo đảo mắt, y muốn cho Tiểu Xuân biết tính chất đặc thù của việc phân viện, đó là phân rồi thể đổi lại nữa, nhưng khi y định thành tiếng, cổ của y lại cảm thấy hơi tê dại.



      Móng tay của Mai Như chọt vào cổ Ngô Sinh cái, Ngô Sinh bị nhột rụt cổ lại, lời định cũng quên mất.



      Lý Thanh bên kia cũng thỏa hiệp.



      Tiểu Xuân với Mai Như: “Tỷ ăn gì trước , ta đến sau.”



      Mai Như: “Muội định làm gì?”



      Tiểu Xuân: “Giúp làm quen với căn phòng.”

      Mai Như gật đầu, cười híp mắt với Ngô Sinh: “Sư huynh, ở đâu có thức ăn?”

      tiếng “sư huynh” này khiến Ngô Sinh nổi cả da gà.



      “Lầu lầu lầu lầu dưới!”

      Mai Như: “Dẫn ta ?”



      Ngô Sinh: “Được được được được rồi.”



      Hai người họ vừa , Tiểu Xuân liền kéo cổ tay Lý Thanh.



      “Nào, ta dẫn huynh làm quen với phòng, đừng để đến lúc vào ở lại đụng trái đụng phải.”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân dẫn Lý Thanh vào phòng, vuốt vuốt bàn tay , để đầu ngón tay của theo động tác của nàng từ từ thăm dò xung quanh.



      “Đây, đây là khung cửa, lúc ra khỏi phòng huynh nhớ phải cúi xuống, huynh to lớn quá, nếu cẩn thận đụng phải. Đây là giường, phòng này có bàn, nên huynh cần lo là đụng phải. Đây là cái tủ, tủ rất cao nhưng cao bằng huynh. Nào, bên này , sờ sờ thử , biết đây là gì , ừm, đây là bức tranh chữ, trong phòng ta cũng có, nhưng nội dung giống, bên phòng ta là “Kiếm Đảm Cầm Tâm”, còn bên huynh là “Huy Kiếm Thành Hà”, huynh cảm thấy cái nào hay hơn?”

      Lý Thanh: “Của .”

      Tiểu Xuân cười đắc ý: “Đương nhiên là của ta rồi.”

      Lý Thanh cúi đầu, Tiểu Xuân sờ sờ đầu .



      “To Con, huynh nhớ hết chưa?”

      Lý Thanh gật gật đầu.



      Tiểu Xuân lấy tay che kín hai mắt Lý Thanh, khẽ : “Nếu mắt thoải mái, nhất định phải ta biết.”
      Lý Thanh: “Ừ.”

      Tiểu Xuân: “Còn nữa, thân phận của huynh…”

      Lý Thanh: “Ta biến thân đâu.”

      Tiểu Xuân sửng sốt, sau đó cười cười: “Tốt.”

      Lý Thanh giơ tay lên, đặt ở sau ót của Tiểu Xuân, đặt rất nhàng. Bàn tay rộng lớn truyền đến nhiệt độ vô cùng chân , lại vô cùng vững chãi. Lý Thanh khẽ : “Ta biến thân đâu.”



      Tiểu Xuân giật mình, lắc lắc cổ, tránh khỏi tay Lý Thanh.



      “Vậy, vậy được, tóm lại đừng để người khác phát , nếu lại tìm đạo sĩ đến huynh xong đời.”

      “….” Lý Thanh hơi bất đắc dĩ “Ta phải quái mà.”

      Tiểu Xuân thèm để ý: “Ừ, phải quái. Ta muốn tìm thức ăn, mệt cả ngày rồi, đói.”



      ra cũng hẳn là cả ngày.



      Tiểu Xuân dẫn Lý Thanh ra khỏi phòng, đứng ở trong hành lang, hoàng hôn dần buông xuống, bầu trời đỏ rực, xa xa là mấy đám mây lặng trôi. Tiểu Xuân nghiêng đầu sang, nhìn gương mặt Lý Thanh bị ánh sáng đỏ của bầu trời chiếu vào, lộ ra chút vẻ ấm áp.



      Tiểu Xuân khẽ mỉm cười.



      “Nào, ta dẫn huynh xuống lầu.”

      Lý Thanh nắm lấy cổ tay Tiểu Xuân, để nàng dắt vào trong sân.



      Trong sân có mấy cái bàn dài, hai bên đặt mấy cái ghế gỗ. Ngô Sinh và các đệ tử mà họ chưa biết mặt sắp xếp bàn, Mai Như chống cằm băng ghế ngồi nhìn.



      “Mai Như.”

      Tiểu Xuân gọi nàng, Mai Như quay đầu, vẫy vẫy tay với Tiểu Xuân.



      “Muội muội mau đến đây, ta giúp muội làm quen chút.” Nàng chỉ vào hai đệ tử mà Tiểu Xuân chưa biết mặt : “Vị này là tam sư huynh, vị này là ngũ sư huynh.” Sau đó, nàng lại chỉ Ngô Sinh: “Vị này, là đại sư huynh.”



      Tiểu Xuân: “….”



      Ba chữ “đại sư huynh” ở trong lòng Tiểu Xuân có ý nghĩa vô cùng thần thánh, khiến nàng thể gọi thành lời.



      Ngô Sinh xấu hổ cười cười: “Ta ta ta ta phải đại sư sư sư huynh, chỉ là đến đây sớm hơn các vị vị vị mấy ngày ngày ngày thôi, viện chúng ta ít người, mọi người cần câu nệ, cứ gọi gọi tên là được được rồi.”



      Tiểu Xuân và Mai Như đồng thanh: “Ngô Sinh.”



      Ngô Sinh ho khan hai tiếng: “Đúng đúng đúng đúng.”



      Hai người kia, lớn lên rất giống nhau, Tiểu Xuân nhìn lúc, : “Hai người là huynh đệ ruột à?”



      Người thấp hơn chút cười phóng khoáng: “Muội nhìn ra à? Bọn ta quả là huynh đệ, ta tên là Vương Thành, y là Vương Phàm, bọn ta mới đến đây năm ngoái thôi.”



      Tiểu Xuân vui vẻ cười tiếng.



      Mai Như : “Những người khác đâu, phải bảo có sáu người à, sao chỉ có ba người các huynh?”



      Ngô Sinh vừa định mở miệng giải thích, Tiểu Xuân vội với Vương Thành: “Huynh biết có chuyện gì à?”

      Vương Thành vội : “Biết, còn ba sư huynh đệ nữa xa rồi, khoảng nửa tháng nữa về.”



      Mai Như: “ xa? đâu?”

      Ngô Sinh lại định mở miệng, Vương Phàm nãy giờ chuyện lại vội : “Bởi vì năm nay phải tham gia đại hội luận kiếm, tháng trước, lão tông sư phái ra hơn mười đệ tử vào Trung Nguyên thăm dò tình huống.”



      Tiểu Xuân: “ ra là vậy.”

      Ngô Sinh nghẹn vì nãy giờ được lời nào, hít sâu.



      “Ha ha, ăn ăn cơm .”



      Mọi người ngồi xuống, Ngô Sinh ra chỗ cái vạc lớn trước Thanh Đào viện múc mấy chén nước, đặt lên bàn, lại vào trong lấy chậu lương khô.



      Mai Như cau mày nhìn mấy thứ bàn.



      có món khác à?”

      Ngô Sinh lấy ra cái đĩa : “Đây là là là củ cải khô, là món mà bọn ta chuẩn bị riêng cho các đồng môn mới đến.”



      Mai Như: “….”



      Trong lòng Tiểu Xuân thầm run rẩy. Kiếm Các dù gì cũng là môn phái lớn, sao cuộc sống lại nghèo khó như thế.



      Khi Tiểu Xuân và Mai Như oán thầm, Lý Thanh nãy giờ vẫn ngồi ngây ngốc chỗ bỗng nhiên vươn tay, khẽ sờ soạng bàn. sờ đến cái đĩa đựng củ cải khô, cầm lấy rồi đặt trước mặt mình, ăn, chỉ cầm lấy mà thôi.



      Lý Thanh khẽ với người trước mặt: “Đa tạ.”



      Ngô Sinh cười.



      “Ừ! Củ cải này do ta tự mình ướp đó, ăn rất ngon, huynh huynh nếm nếm thử .”



      Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh, lòng mềm nhũn, nàng cầm miếng củ cải, cắn miếng.



      “Ừm, quả tệ.”

      Mai Như cũng liếc Lý Thanh cái, sau đó cười nhạt, cũng cầm lấy miếng củ cái, bỏ vào miệng.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 36



      Trong lúc ăn cơm, Tiểu Xuân hỏi Vương Thành.



      “Hạ Hàm Chi đâu?”

      Vương Thành hơi nghẹn họng.



      “Khụ khụ, là Chưởng viện, muội nên đổi xưng hô thành Chưởng viện .”

      Tiểu Xuân: “Ồ, vậy Chưởng viện đâu rồi, sao y ăn cơm?” Có phải tự ăn đồ ngon rồi , Tiểu Xuân u nghĩ.



      đến Hạ Hàm Chi, vẻ mặt Vương Thành tràn đầy vẻ kính nể, y để cái bánh bao nhân cứng ngắc xuống, với Tiểu Xuân: “Có lẽ huynh ấy múc nước cho chúng ta đó.”



      “Múc nước?” Tiểu Xuân hơi kinh ngạc “Huynh ấy phải Chưởng viện sao, tại sao lại múc nước.”



      Vương Thành duỗi đầu ngón tay, lắc lắc.



      “Lúc muội mới đến đây có suy nghĩ gì?”



      Tiểu Xuân: “Hoang vu, à , chỉ hơi hoang vắng thôi.”



      Vương Thành gật đầu : “ rất đúng, chưa kể đến việc, Thanh Đào viện chính là nơi cao nhất của núi Bạc Mang, người thường muốn lên đến đây cần thời gian cả ngày, mà đầm nước gần đây nhất, coi như là người tập võ cũng cần hai canh giờ mới có thể đến nơi. Nếu sư huynh đệ chúng ta muốn múc nước, e là thể về trong ngày đâu.”



      Tiểu Xuân: “Cho nên mọi người mới để Chưởng viện múc nước?”



      Vương Phàm ngồi cạnh cũng giải thích: “Bọn ta sao dám chứ, là vì sau khi Chưởng viện đến đây thấy bọn ta quá cực khổ, nên mới quyết định giúp bọn ta đó.”



      Ngô Sinh cũng nhịn được : “Chưởng chưởng chưởng chưởng viện rất lợi hại, mỗi lần huynh ấy chỉ chỉ chỉ chỉ cần canh giờ.”

      Tiểu Xuân gật gật đầu.



      ngờ Hạ Hàm Chi có thể làm như thế, đúng là nhìn ra.



      Nàng hỏi tiếp: “Huynh ấy cũng mới đến đúng ?”

      Vương Thành gật đầu : “Ừ, chừng tháng thôi.”



      Tiểu Xuân suy nghĩ rồi : “Mọi người thích huynh ấy ? Trước khi đến đây ta thấy mấy đệ tử khác trong Kiếm Các đối với huynh ấy….”



      Nàng chỉ nửa câu nhưng mọi người nghe đều hiểu.



      Sắc mặt ba người hơi nặng nề, Vương Thành : “Muội biết đâu, trước khi huynh ấy đến đây, Thanh Đào viện này gần như cách xa trần thế, đừng là người ngoài, ngay cả những đệ tử ở các viện khác cũng rất ít khi tới đây. Trong cuộc thi tuyển chọn hằng năm, cũng rất ít người chọn nơi này của bọn ta, Thanh Đào viện trước đây có Chưởng viện, sau khi Hạ chưởng viện đến đây, chỉ giúp bọn ta múc nước trữ lương thực, còn đích thân dạy võ công cho bọn ta, bọn ta rất kính trọng huynh ấy.”



      Tiểu Xuân yên lặng nghe, Vương Thành xong, khí bàn cơm nhất thời hơi ngưng trọng.



      “Bịch bịch.”

      Tiểu Xuân nghiêng đầu, thấy vẻ mặt Mai Như vô cùng chăm chú cầm cái bánh bao đập lên bàn, vừa đập vừa : “Cứng , là cứng.”



      Tiểu Xuân: “….”



      Mọi người lại tiếp tục ăn cơm, cười cười lúc lâu, mãi cho đến khi trời tối hẳn.



      Tiểu Xuân cảm thấy Lý Thanh bên cạnh gần có tinh thần hơn rồi.



      Mọi người ăn cơm xong rồi thu dọn, trời đen hẳn.



      Màn đêm trong núi càng tối tăm hơn bên ngoài nhiều, hơn nữa Thanh Đào viện lại nghèo khó, ngay cả nến cũng có, cả tòa nhà chìm trong núi rừng, u vô cùng.



      Dựa theo lời của Ngô Sinh, giờ này bọn họ nên ngủ.



      Tiểu Xuân đưa Lý Thanh về lại phòng , giúp sắp xếp xong xuôi, sau đó trở về phòng với Mai Như.



      Nằm ở giường, hai chuyện phiếm vài câu, sau đó ngủ thiếp . Hôm nay hai người làm quá nhiều việc, quá nhiều đường, mệt chết được rồi.



      Còn Lý Thanh vẫn ngồi xổm trong phòng mình.



      cần ngủ, cũng biết cảm giác ngủ là thế nào. Ban đêm là thời gian thích nhất, khi xung quanh lạnh dần, còn chút gì của ban ngày, trở nên vô cùng thoải mái.



      Ở trong phòng lúc, Lý Thanh đứng lên đẩy cửa phòng ra.



      Cả tòa nhà đều vô cùng yên tĩnh, mọi người đều ngủ, Lý Thanh dựa vào cảm giác, sờ soạng vách tường, từ từ trong hành lang. đến trước cánh cửa, dừng lại.



      Lý Thanh nghiêng đầu, dán sát mặt vào cánh cửa.



      Bên trong có tiếng thở đều đều, hai người ngủ thiếp rồi.



      Lý Thanh ngồi xổm trước cửa lúc, cảm thấy thoải mái, liền đứng lên. Tay vịn vào cây cột chỗ hành lang, sờ xung quanh lúc, sau đó đột nhiên vỗ cái vào cột gỗ, ngay sau đó, tung người nhảy lên trung, lộn vòng, đáp xuống ngoài mái hiên.



      Mái hiên cũ rách nhưng lại khá bền chắc, Lý Thanh vốn kiềm nén sức lực, nhưng lại phát ra mái hiên cũng quá yếu bình tĩnh lại, ngồi xuống đó.



      Xa xa là mặt trăng lạnh băng lại sáng ngời. Ánh trăng rọi xuống núi Bạc Mang yên tĩnh, mỗi cái cây, mỗi nhánh sông đều tản ra ánh sáng rạng rỡ.



      Lý Thanh ngồi xổm lúc, đưa tay ra đằng trước, bàn tay xòe ra, năm ngón tay thon dài lại mạnh mẽ. dường như muốn chạm vào thứ gì hoặc chỉ đơn giản là nhàm chán muốn thăm dò cái gì đó.



      Hôm diễn ra cuộc thi, biến về nguyên hình, cảm thấy nguyên thần sâu của mình được xông ra, như giải phóng được sức mạnh tiềm tàng, khiến vô cùng hưng phấn. hiểu , thân kiếm của mạnh hơn thân người nhiều.



      Sau đó Lý Thanh thu tay lại, ngón tay của đặt lên mắt mình. Lớp vải dày cộm nặng nề nhắc nhớ về suy yếu của mình.



      Hôm nay gặp phải vật mà dường như vô cùng hiểu . Điều này giúp có thể lại dưới ánh mặt trời trong khoảng thời gian dài. Lý Thanh vừa nghĩ, trong lòng lại chợt nảy ra ý, có lẽ….



      Lý Thanh mở từng vòng vải đầu ra.



      Khi mở hết lớp vải cuối cùng, chân mày nhíu lại chặt, nhưng vẫn cố sức bỏ qua phần đau đớn này, kéo hết toàn bộ vải xuống.



      chỉ tháo vải, còn thử mở mắt ra.



      Tất cả mọi người đều có thể mở mắt, Lý Thanh nghĩ thầm, là người, cũng có thể mở.



      Thế nhưng, Lý Thanh còn chưa kịp nhìn thấy thế gian này, vội cúi đầu xuống.



      Trong đôi mắt , ánh trăng dịu dàng kia vẫn nóng bỏng như lửa.



      Ánh sáng này khiến Lý Thanh đau đến thiết sống. bịt chặt mặt mình, cứ như vừa chạm vào lửa. Thân thể cứng ngắc, cánh tay lại vì cố sức mà nổi cả gân và kinh mạch bàn tay.



      Thế nhưng Lý Thanh lên tiếng.



      biết, Tiểu Xuân ở bên dưới, nàng ngủ.



      Lý Thanh đè tay lên mắt mình, cắn chặt răng, từng giọt mồ hôi xuống mặt.



      Lấy tay ra , để mắt của huynh thả lỏng chút



      Nàng vậy.



      Lý Thanh run rẩy cả người. Nàng gì nhiều, nhưng mỗi câu nàng , đều nhớ rất .



      Tay Lý Thanh dần thả lỏng, cho dù mắt vẫn đau đớn.



      Khi thân thể Lý Thanh lảo đảo sắp ngã, bóng người nhanh chóng nhảy lên mái hiên, đứng sau lưng Lý Thanh, chưa kịp đứng vững vươn tay, tóm lấy gáy Lý Thanh.



      Luồng khí lạnh lập tức nhập vào cơ thể, hóa giải cơn đau của Lý Thanh.



      Chờ đến khi Lý Thanh hoàn toàn khôi phục, cả người ướt nhẹp, ngồi mái hiên. Hạ Hàm Chi đứng vô cùng vững chãi đằng sau, y khoanh tay, cau mày nhìn Lý Thanh.



      “Ngươi làm loạn gì vậy hả?”

      Lý Thanh cúi thấp đầu.



      Hạ Hàm Chi dùng chân đá mấy miếng vải để rải rác: “Còn buộc lại?”



      Lý Thanh động đậy, đưa tay sờ soạng đất, cầm lấy vải nhưng do dự chịu làm.



      Hạ Hàm Chi: “Sao hả, còn chưa tỉnh ra à?”



      Lý Thanh cúi đầu, thoạt nhìn hơi chán nản.



      “Ta muốn mở mắt ra.”



      Hạ Hàm Chi khẽ nhướn mày: “Hả?”



      Lý Thanh nắm chặt tay thành nắm đấm, siết chặt tấm vải.



      “Mọi người đều có thể mở mắt, ta cũng muốn.”



      Hạ Hàm Chi thản nhiên : “Ngươi phải là người.”



      Lý Thanh hơi run rẩy.



      Hạ Hàm Chi đổi giọng, : “Mặc dù ngươi tu thành hình người, có hình người rồi, ngươi cũng phải con người.”



      Sắc mặt Lý Thanh tái nhợt, môi run lên, nhưng gì.



      Hạ Hàm Chi: “Ta có sai gì à?”

      có, y sai, nhưng chính vì sai, Lý Thanh mới biết trả lời thế nào.



      Hạ Hàm Chi lại : “ ra , huynh cũng cần vào ngõ cụt như thế, mở được mắt thế nào, mở được sao, giá trị của huynh có liên quan gì đến đôi mắt đâu?”



      Lý Thanh cúi đầu.



      Khi Hạ Hàm Chi định tiếp, Lý Thanh bỗng nhiên mở miệng.



      “Làm sao huynh biết.”



      “Hả?” Hạ Hàm Chi dừng chút, bất quá y nhanh chóng hiểu được ý của Lý Thanh.



      “Ý ngươi là, sao ta biết thân phận của ngươi?”



      Lý Thanh lên tiếng.



      Hạ Hàm Chi cười nhạt: “Thứ ta mang đến, ngươi nhận ra à?”

      Lý Thanh: “Đó là của ta.”



      Hạ Hàm Chi: “Đúng vậy.”



      Vừa xong, Hạ Hàm Chi lại lấy bội kiếm Tinh Hà của mình ra. Thân kiếm màu trắng bạc, dưới ánh trăng càng thêm quý phái. Chỉ là, Hạ Hàm Chi lấy nó ra nhưng lại có ý định rút nó ra, cổ tay y xoay vòng, Tinh Hà cũng xoay theo, cánh tay khác giơ lên, lấy vật treo kiếm Tinh Hà xuống… đó là viên bạch ngọc có phong cách cổ xưa.



      Hạ Hàm Chi cầm bạch ngọc trong tay, y chậm rãi ngồi xuống, cách Lý Thanh khá gần.



      “Chuyện lộn xộn của võ lâm năm đó, ngươi nhớ được bao nhiêu?”



      Lý Thanh mờ mịt ngẩng đầu, hiểu ý của Hạ Hàm Chi.



      Hạ Hàm Chi dùng hai ngón tay nắm lấy cằm Lý Thanh, bắt phải nhìn thẳng mình.



      Dưới ánh trăng, mặt Lý Thanh có vẻ trầm.



      “Đúng, ngươi nhớ , ngươi quên rồi. Núi thây biển máu năm đó, hận tình cừu năm đó, ngươi đều nhớ. Nhiều người bỏ mạng như thế, nhiều người liều chết như vậy, cũng chỉ để cướp đoạt thứ này…” Giọng Hạ Hàm Chi hơi khác bình thường, giọng của trầm thấp, chứa phẫn nộ và xúc động khó hiểu. Y đè viên bạch ngọc tay lên cổ của Lý Thanh.



      “Chỉ vì mảnh như thế này ở người ngươi mà thôi!”



      Bàn tay Hạ Hàm Chi vì dùng quá nhiều sức lực mà hơi run rẩy. Lý Thanh ngơ ngẩn lúc, mới giơ tay lên, đụng đụng tay Hạ Hàm Chi.



      Hạ Hàm Chi khẽ hạ giọng : “Ngươi muốn làm người à, ngươi trốn thoát đâu, Thái . Bất kể ngươi có đồng ý hay , ngươi tạo ra con sông đầy máu tanh, hôm nay ta đưa bạch ngọc này cho ngươi, nhưng ngươi đừng mơ tưởng có thể thoát thân. Kết quả của ngươi cũng hệt như Liệt Dương vậy, điều khác biệt duy nhất, chính là ngươi có thể lựa chọn chủ nhân khác!”



      Y rồi, ném bạch ngọc lên người Lý Thanh, xoay người muốn .



      Lúc y định nhảy khỏi mái hiên, vạt áo của y bị kéo lại.



      Hạ Hàm Chi quay đầu, Lý Thanh tay nắm áo y, tay cầm viên ngọc kia. Vẻ mặt vẫn mờ mịt như cũ, trong vẻ mờ mịt còn có phần cẩn thận.



      Lý Thanh từ từ đưa viên ngọc ra.



      “Huynh, nếu huynh dùng lấy , ta, ta cần, ta có thể cần nó, huynh đừng bỏ…”
      thư hồ thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 37




      “Huynh đừng bỏ….”



      Lý Thanh mặc dù hiểu vì sao Hạ Hàm Chi đột nhiên lại như vậy, nhưng mơ hồ cảm thấy điều này có liên quan đến .



      Hạ Hàm Chi thể tin nổi nhìn tên to lớn trước mặt mình.



      “Ngươi là giả ngốc hay là ngốc vậy hả?”



      Lý Thanh: “???”



      Hạ Hàm Chi gật gật đầu: “Là ngốc rồi.”



      Lý Thanh: “…..”



      Mấy câu trước đó , nhưng câu này Lý Thanh hiểu, cúi gằm cái đầu to tiếng nào.



      Hạ Hàm Chi nhìn , : “Vì sao ngươi muốn làm người?”



      Nghe thấy vấn đề mình có hứng thú, Lý Thanh lại ngẩng đầu lên.



      “Ta muốn làm người….”



      Hạ Hàm Chi: “Ngươi rồi, ta muốn hỏi lí do cơ.”



      Lý Thanh: “Ta….” do dự lúc, sau đó chậm rãi : “Nghĩa phụ là người, nàng cũng là người, cả mọi người nữa… mọi người cũng là người, ta cũng muốn làm người.”



      Hạ Hàm Chi dùng mông nghĩ cũng biết “nàng” mà đến là ai.



      Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Lý Thanh, Hạ Hàm Chi thở dài, ngồi xuống bên cạnh .



      “Ngươi phải biết rằng, ngươi cũng có nhiều điều đáng quý.”



      Lý Thanh: “?”



      Hạ Hàm Chi vỗ vỗ vai Lý Thanh, “Ngồi xuống .”



      Lý Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Hạ Hàm Chi, dáng vẻ cao lớn, trông còn to con hơn cả Hạ Hàm Chi.



      Hạ Hàm Chi đặt kiếm xuống, để ở bên cạnh, dựa lưng ra đằng sau.



      “Ngươi có nhớ gì về Liệt Dương ?”



      Lý Thanh hiểu, lắc lắc đầu.



      Hạ Hàm Chi cũng bất ngờ: “Có nhớ cũng được gì, nó xuất sớm hơn người gần cả trăm năm.”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Hạ Hàm Chi: “Khi Liệt Dương thế, mọi người trong võ lâm đều thi nhau tranh đoạt, tranh đấu gần mười năm ròng rã. Có lẽ vào khoảng gần tám mươi năm trước, người tên là Trương Kế đoạt được kiếm Liệt Dương, sáng lập nên môn phái có thực lực nhất võ lâm – Mẫn Kiếm sơn trang.”



      Lý Thanh sờ sờ nhánh cỏ dại mái hiên. Lời của Hạ Hàm Chi nghe hiểu, cũng quá hứng thú.



      Hạ Hàm Chi nghiêng mặt nhìn .



      vinh quang suốt trăm năm qua của Mẫn Kiếm sơn trang chính là điều mà bao người trong chốn võ lâm có nằm mơ cũng muốn được cướp lấy, thế nhưng bọn họ chẳng thể thành công, bởi vì bọn họ biết, thanh kiếm trấn trang của Mẫn Kiếm sơn trang chính là thanh thần khí.”



      Lý Thanh bứt nhánh cỏ dại kia, nắm trong tay.



      Giọng Hạ Hàm Chi khe khẽ: “Thế nhưng, giang hồ vẫn lưu truyền truyền thuyết….”



      Cỏ dại trong tay Lý Thanh bị xé nát.



      Hạ Hàm Chi: “Liệt Dương yểm, Thái xuất, Bạc Mang đãng quỷ, vạn kiếm quy tông.”



      Tay Lý Thanh dừng lại.



      Hạ Hàm Chi cầm cổ tay Lý Thanh.



      “Ngươi, chính là kiếm Thái – người có được ngươi, có thể chống lại Mẫn Kiếm sơn trang.”



      Tay Hạ Hàm Chi nắm rất chặt, cổ tay Lý Thanh bị hằn lên vết đỏ. Dáng vẻ Lý Thanh vẫn ngơ ngác, mặt xoay về phía Hạ Hàm Chi, do dự .



      cần chống lại…..”



      Hạ Hàm Chi nheo mắt: “Ngươi muốn? Ta rồi, ngươi thể thoát được.”



      Lý Thanh há hốc mồm.



      “Thời cơ là do ta.”



      Hạ Hàm Chi: “Hả?”



      Lý Thanh yên lặng ngồi bên cạnh, khẽ : “Thời cơ là do ta, kẻ đó nhịn được lâu đâu.”



      “Thời cơ?” Hạ Hàm Chi nhíu mày “Là sao? Kẻ đó là ai?”



      Lý Thanh lại khôi phục dáng vẻ ngờ nghệch, hỏi gì cũng biết.



      Hạ Hàm Chi thở dài, : “Tính tình này của ngươi…”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Hạ Hàm Chi nhìn nhìn rồi bật cười. Trong tay y vẫn cầm miếng bạch ngọc mà Lý Thanh đưa lại cho y, mặt ngọc bóng loãng nhắn nhụi, còn hơi lạnh.



      Hạ Hàm Chi: “Biết ngươi bây giờ trông giống cái gì ?”



      Lý Thanh: “Ùng ục?”



      Hạ Hàm Chi: “Cún ngửi thấy mùi bánh bao.”



      Lý Thanh: “Miếng ngọc này… ngươi có biết trở về dáng vẻ khi xưa của mình như thế nào ?”



      Lý Thanh mờ mịt nhắm mắt lại.



      Hạ Hàm Chi : “Ngươi còn nhớ đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau , ta với ngươi, nếu ngươi đồng ý khôi phục lại nguyên hình của mình, ta giúp ngươi. Ngươi đồng ý ? Chỉ cần ngươi trở lại nguyên hình, ngươi phải sợ ánh sáng ban ngày, đến lúc đó, mặc dù ngươi thể nhìn thẳng về phía ánh sáng nhưng vẫn có thể hoạt động tự do dưới ánh nắng mặt trời.”



      Lý Thanh cúi đầu, vẻ mặt do dự, Hạ Hàm Chi : “Ngươi lời nào, nhưng ta biết ngươi phải cam chịu. Ngươi muốn, đúng ?”



      Lý Thanh cúi đầu, kêu ùng ục hai tiếng.



      Hạ Hàm Chi: “Ngươi muốn làm người, ngươi có thể dồn căn nguyên xuống nửa người dưới, đẩy kiếm khí ra ngoài. Nếu ngươi khôi phục lại nguyên hình, sức mạnh của kiếm có xu hướng tăng vọt, ngươi sợ ngươi thể kiềm nén bản năng của mình, có đúng ?”



      Yên lặng lúc, Lý Thanh : “Huynh lợi hại.”



      “….” Hạ Hàm Chi “Sao lại vậy?”



      Lý Thanh: “Ta nghĩ gì huynh cũng biết cả.



      Hạ Hàm Chi: “ phải là ta lợi hại, là do ngươi quá ngốc nghếch, nghĩ cái gì đều để người ta đoán được.”



      Lý Thanh: “À…”



      Hạ Hàm Chi đứng lên: “Thôi, ngươi muốn ta ép.” Y nhặt Tinh Hà lên, lại treo vào bên hông, vứt viên bạch ngọc vào ngực Lý Thanh, : “Vật này vốn là của ngươi, ta có lấy cũng vô dụng, ngươi cứ mang theo bên người .”



      Lý Thanh luống cuống tay chân nhặt bạch ngọc lên, ngửa đầu đưa mặt về phía Hạ Hàm Chi.



      “Huynh cần à?”



      cần.”



      “Vậy huynh tức giận chứ?”



      Hạ Hàm Chi: “Ta tức giận với kẻ ngu ngốc làm gì.” Y xong định , nhưng chợt nhớ ra điều gì, khóe miệng cong lên, xoay người lại.



      “Ngươi có biết, con người khác với những thứ khác ở chỗ nào ?”



      Lý Thanh: “Khác, khác nhau?”



      Hạ Hàm Chi chẳng quan tâm đến vẻ mặt nghi ngờ của , khẽ : “ đời này, thứ phức tạp nhất chính là con người, bởi con người có trái tim, có tình cảm. Nguyên thần của ngươi bây giờ hoàn chỉnh, cho dù là mang hình người, cũng thể hiểu con người. Ta chỉ e là bây giờ, ngay cả cảm giác của chính mình ngươi cũng . Ngươi như thế này, chi bằng làm thanh kiếm.”



      Lý Thanh ngẩng đầu: “Có ý gì?”



      Hạ Hàm Chi gì thêm nữa, nhảy khỏi mái hiên rồi bỏ .



      Lý Thanh nghe thấy tiếng y , câu cuối cùng của Hạ Hàm Chi khiến cảm thấy thoải mái.



      Có ý gì chứ….



      Lại như vậy nữa, Lý Thanh siết chặt cổ áo của mình. Rất nhiều lần rồi, cảm giác ấy đến rất nhiều lần. ràng là gần trong gang tấc, nhưng vẫn nghĩ mãi hiểu, cách nào hiểu được lời của người khác, mà chỉ là lời , ngay cả những điều khác cũng hiểu.



      Lý Thanh cau chặt mày, cảm thấy vô cùng buồn bực.



      Khi thể nhịn được nữa, nhảy xuống, nhàng bước vào trong hành lang, mở cửa phòng Tiểu Xuân, men theo vách tường vào phòng.



      dám lên tiếng, cẩn thận mò mẫm. Khi phát cách sắp xếp của căn phòng này giống hệt như phòng mình, hành động của trở nên tự nhiên hơn chút.



      Lý Thanh mò đến bên giường, giường có hai tiếng hít thở. Lý Thanh chỉ lẳng lặng nghe lúc có thể phân biệt được đâu là của Tiểu Xuân. Lý Thanh chạm vào bên sườn mặt của Tiểu Xuân, nàng ngủ giường, hơi yên ổn, giống như tùy lúc đều có thể lăn xuống giường.



      Lý Thanh ngồi bên người nàng, cằm đặt giường, tay chống xuống, tay khẽ nắm tay Tiểu Xuân.



      Khá hơn chút rồi… Lý Thanh cảm thấy buồn bực trong lòng lập tức khá hơn.



      Trong ban đêm yên tĩnh, những lời của Hạ Hàm Chi như những con côn trùng , cứ bay vù vù bên tai . lắc mạnh đầu, muốn quăng hết mấy lời kia ra khỏi đầu.



      Cứ như thế, Tiểu Xuân tỉnh giấc.



      Lúc ban đầu nhìn thấy tên ngồi trước mặt mình, Tiểu Xuân còn tưởng rằng mình nằm mơ.



      “Hửm, sao huynh cứ đàng hoàng vậy hả… ta nằm mơ mà cũng muốn….”



      Lý Thanh phát Tiểu Xuân tỉnh, vùng dậy định nhanh chóng bỏ .



      Nhưng chưa đợi đấu tranh tư tưởng xong, Tiểu Xuân tỉnh hoàn toàn.



      “To Con?”



      Lý Thanh run run cúi đầu.



      Tiểu Xuân cũng nổi giận, nàng chỉ cảm thấy hơi kì quái.



      “Huynh tối trời chịu ngủ, chạy qua chỗ ta làm gì?”



      Lý Thanh tủi thân kêu ùng ục tiếng.



      “Ồ, huynh cần ngủ, ta quên mất.” Tiểu Xuân nằm lại giường, nghiêng người nhìn Lý Thanh. Lý Thanh dường như có gì đó giống mọi khi.



      lúc sau, Tiểu Xuân rốt cuộc biết vì sao Lý Thanh có chỗ khác biệt – bởi vì đôi mắt vốn lúc nào cũng bị vải băng kín của , nay bị tháo băng ra, Tiểu Xuân có thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt .



      Hốc mắt của Lý Thanh rất sâu, viền mắt vô cùng ràng, dù hai mắt nhắm cũng có thể nhìn thấy vô cùng ràng. Có lẽ bởi vì mắt luôn bị che nên da chỗ mắt của Lý Thanh hơi trắng hơn, thậm chí là mềm mại hơn những bộ phận khác, trông tương xứng, trong tương xứng đó, còn lộ ra phần yếu ớt và đáng thương.



      ra … Tiểu Xuân thầm nghĩ.



      Lý Thanh cũng vô cùng tuấn tú nữa….



      Ban đêm luôn khiến cho lòng người có thêm dũng khí, Tiểu Xuân vươn tay, khẽ chạm vào đôi mắt của Lý Thanh. Lý Thanh ban đầu còn hơi nhúc nhích mắt, nhưng sau đó lại ngoan ngoãn ngồi cho Tiểu Xuân tùy ý sờ.



      Tay Tiểu Xuân rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến Lý Thanh khỏi run lên.



      “Sao huynh lại tháo vải băng ra nữa rồi… mắt đau à, nhanh băng lại ….”



      cảm thấy, lại cảm giác được điều đó nữa rồi… đau đớn và chua xót ấy.



      giơ tay lên, đặt ngay tại lồng ngực của mình.



      cảm giác rằng mình nên gì đó, hoặc làm gì đó, nhưng biết phải làm thế nào, thế nào.



      đời này, thứ phức tạp nhất chính là con người, bởi con người có trái tim, có tình cảm. Nguyên thần của ngươi bây giờ hoàn chỉnh, cho dù là mang hình người, ngươi cũng thể hiểu con người. Ta chỉ e là bây giờ, ngay cả cảm giác của chính mình ngươi cũng . Ngươi như thế này, chi bằng làm thanh kiếm.



      Lời của Hạ Hàm Chi lại xông vào đầu , trong lòng Lý Thanh rối rắm, buồn bực kêu khẽ tiếng, sau đó tránh khỏi tay Tiểu Xuân. Khi Tiểu Xuân vô cùng kinh ngạc, Lý Thanh chợt lui về sau, tung mình rời khỏi phòng.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 38




      Tiểu Xuân bị hành động đột ngột của Lý Thanh làm hết hồn, nàng cảm thấy tối nay Lý Thanh có vẻ ổn.



      Tiểu Xuân lập tức ngồi bật dậy, Mai Như bị làm ồn, lẩm bẩm trở mình. Tiểu Xuân bước khẽ, cẩn thận ra khỏi phòng.



      Ngoài phòng vô cùng yên tĩnh, gió đêm gào thét khiến đêm hè khó có lúc rét lạnh. Tiểu Xuân ôm cánh tay, nhìn xung quanh, hành lang hề có bóng dáng Lý Thanh. Nàng thử gọi .



      “To Con? Huynh có ở đây ?”



      Ngoài tiếng gió, còn tiếng nào khác.



      Tiểu Xuân nhíu mày. Nàng trở về phòng, mặc thêm quần áo và mang giày vào, đóng kĩ cửa phòng rồi lại trở ra ngoài.



      Theo hành lang, nàng cẩn thận tìm kiếm bóng dáng Lý Thanh. ra trong lòng nàng cũng hiểu , nếu Lý Thanh muốn trốn nàng, dù nàng có hai mươi con mắt cũng chẳng tìm ra.



      Nhưng nàng vẫn tìm, bởi vì nàng có cảm giác, Lý Thanh phải vì muốn trốn tránh nàng mà chạy .



      “Đến đêm lại phát điên gì vậy chứ.” Tiểu Xuân vừa tìm vừa thầm “Ban ngày cũng còn tốt lắm mà, tại sao vậy chứ.”



      Cuối cùng, Tiểu Xuân cũng tìm được Lý Thanh… ở trong vạc dưa muối.



      Trước đó từng nhắc qua, trước cửa Thanh Đào viện có hai cái vạc lớn, Tiểu Xuân xem thử từ sớm, vạc chứa nước, vạc khác là nơi Ngô Sinh dùng để muối dưa. Bây giờ bên trong toàn là củ cải mặn và rau khô, mấy thứ này vừa được muối chưa được bao lâu, nên vẫn còn rất mới.



      Dĩ nhiên, thể tích trong vạc có hơn phân nửa là để chứa dưa muối, Lý Thanh tất nhiên là thể chui vào, cho nên nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề… biến thành kiếm, núp bên trong vạc dưa muối.



      Tiểu Xuân trợn mắt há mồm nhìn .



      lúc lâu sau, nàng mới mở miệng: “Huynh cũng thông minh nhỉ!”



      Kiếm đáp.



      Tiểu Xuân nhìn thanh kiếm Thái vô cùng oai phong này, lại tủi thân tự cắm mình vào trong mớ củ cải muối, nàng nghĩ sao cũng cảm thấy buồn cười.



      Nàng tất nhiên cũng nhịn được mà bật cười.



      “Ha ha ha.” Tiểu Xuân gạt dưa muối ra bên, vui vẻ cười : “Ta bội phục huynh đấy, nơi này mà huynh cũng nghĩ ra.”



      biết có phải là ảo giác nhưng Tiểu Xuân lại cảm thấy kiếm Thái hình như hơi cong lại chút, giống như Lý Thanh mỗi lần bị Tiểu Xuân phê bình đều cúi đầu xuống vậy.



      “…..” Tiểu Xuân dừng chút, cân nhắc chút rồi mới : “À, ý của ta là, huynh chọn chỗ này đúng là tồi.”



      Kiếm lại càng cong hơn.



      Tiểu Xuân: “…..”



      Càng giải thích càng sai, Tiểu Xuân dứt khoát thèm nữa.



      “Nào, bất kể thế nào nữa, huynh cũng ra ngoài .”



      Thái hề nhúc nhích.



      Tiểu Xuân nắm lấy chuôi kiếm, định kéo ra, thế nhưng lần này, Thái dường như hề nghe lời như trước.



      “??” Tiểu Xuân dùng hai tay cố sức, nhưng vẫn thể cầm kiếm lên.



      Tiểu Xuân kì quái : “Huynh nặng thế?” Nàng suy nghĩ chút rồi cười : “Có phải huynh ăn đồ gì bậy bạ nên hôm nay mới nặng như vậy ?”



      Thái vẫn hề có phản ứng.



      Nụ cười mặt Tiểu Xuân dần phai , nàng khẽ sờ chuôi kiếm, lúc lâu sau mới cười nhạt : “Ta đùa đấy.”



      Ánh trắng chiếu xuống, ánh mắt trong trẻo của Tiểu Xuân như phát sáng.



      “Ta biết, ra phải tất cả mọi người đều có thể nhấc huynh lên đúng ? Ta có thể tùy tiện cầm lấy kiếm này, vung nó, đều là vì huynh đồng ý.”



      Kiếm Thái phát ra ánh sáng màu bạc, dưới ánh trăng, Tiểu Xuân nhìn thấy thân kiếm có mấy vết nước .



      Nàng vươn tay, lau nước thân kiếm.



      “Phơi ánh trăng cũng ra mồ hôi, huynh như thế mà còn chịu bịt kín mắt lại?”



      Thái gì, chỉ là bàn tay Tiểu Xuân đặt thân kiếm dường như cảm nhận được điều gì, nàng hơi cố sức, kiếm lập tức được rút ra.



      mũi kiếm còn dính mấy nhánh củ cải non.



      Tiểu Xuân giúp lấy mấy nhánh củ cải ra, lại múc trong cái vạc bên cạnh ít nước, lấy khăn lau rửa lúc, giúp thân kiếm trở nên sạch .



      Nàng sợ Lý Thanh nhàm chán, vừa lau vừa đùa: “Kiếm này sạch quá, sạch hơn lần đầu tiên ta nhìn thấy đấy.”



      Thái : “….”



      Tiểu Xuân cười ha ha : “Huynh cũng biết lần đầu tiên ta nhìn thấy kiếm Thái , cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nguyên hình của huynh, toàn là bụi đất, bẩn muốn chết.”



      Thái : “…..”



      “Nhưng cũng sao, Linh Nhi từng ‘kiếm ấy mà, phải là trông có đẹp hay , mà phải xem có tốt hay . Người cũng thế, nhất là nam…’ khụ khụ…”



      Nàng nửa, đột nhiên cảm thấy lời này nên ra vào lúc này.



      “Nhất là cái gì?”



      “??”



      “Nhất là cái gì cơ?”



      Tiểu Xuân lắc lắc cổ tay, cuối cùng đưa mắt về phía kiếm Thái . Nàng nhìn chằm chằm kiếm: “Huynh chuyện à?”



      Thái : “….”



      Vẻ mặt Tiểu Xuân trầm, nghiến răng nghiến lợi : “Đừng có ra vẻ như thế với ta, ban đầu huynh cũng chịu chuyện, kết quả vừa há mồm tên của mình, ai lại như thế, nếu phải là huynh ta còn tưởng là ma đấy!”



      Thái : “Nhất là cái gì cơ?”
      Tiểu Xuân: “….” , nàng bắt đầu bội phục tinh thần truy hỏi vô cùng kĩ càng này của rồi.



      Chỉ là….



      Tiểu Xuân chu môi, nhìn chằm chằm kiếm Thái .



      Kiếm Thái phát ra tiếng cũng phải là tiếng chuyện bình thường, mà giống như trực tiếp xông vào đầu nàng. Giọng của kiếm khác với Lý Thanh, tiếng của kiếm Thái trầm hơn hẳn, giọng cũng có vẻ hoang mang và do dự.



      “Nhất là cái gì?”



      Tiểu Xuân: “….” Chỉ là, ở điểm này, hai bên đều giống hệt nhau.



      “Khụ.” Tiểu Xuân ho khan hai tiếng, : “Huynh cần biết.



      Thái lại muốn hỏi, Tiểu Xuân vội xen ngang: “Huynh chỉ biết mỗi câu này thôi à?”



      Thái : “….”



      Tiểu Xuân: “Chúng ta chuyện khác .”



      Thái : “ muốn gì?”



      Tiểu Xuân: “Vì sao ban nãy huynh lại đột nhiên chạy , rồi lại chui vào vạc dưa muối?”



      Thái : “….”



      Tiểu Xuân: “Đói bụng à?”



      Thái nhịn xuống, : “ phải.”



      Tiểu Xuân duỗi thẳng chân, ngồi xuống. Nàng nghiêng đầu nhìn sang, đặt kiếm Thái bên cạnh mình, nàng đặt chuôi kiếm bên bậc thang, giống như để cho Lý Thanh ngồi tựa lên bậc thang vậy, sau đó, nàng thả lỏng cả người, nằm xuống.



      Bên là vầng trăng sáng to, nhưng cũng quá sáng, đêm nay cũng chỉ là đêm bình thường mà thôi. Đối với cuộc sống của người dân nơi này, buổi tối ở núi Bạc Mang vô cùng khác biệt. Nó rất yên tĩnh, nhưng củng rất ầm ĩ. Nếu chuyện, đợi lúc, có thể nghe thấy rất nhiều tiếng chim thú kêu, cũng có tiếng rì rầm từ núi sông.



      Tiểu Xuân khẽ : “Nhìn từ nơi này, bầu trời trông gần đấy.”



      Thái khẽ đáp tiếng.



      Tiểu Xuân : “Huynh biến thành kiếm lại thích chuyện hơn, nếu như là huynh bình thường, khi ta những lời như thế chắc chắn huynh chẳng thèm để ý đến ta.”



      Thái : “….”



      Tiểu Xuân liếc mắt, nhìn kiếm Thái . Nàng cảm thấy, thanh kiếm này vô cùng thần kì, khi lần đầu tiên nhìn thấy nó, vẻ mộc mạc cổ xưa bên ngoài của nó khiến nàng thèm để ý gì đến, nhưng thời gian dần trôi, nàng lại càng chìm đắm trong phong cách xưa cũ ấy, sức mạnh của nó, lại còn cả thà lương thiện của nó.



      Giống hệt như Lý Thanh vậy.



      Tiểu Xuân nhìn nhìn, lẩm bẩm: “Linh Nhi rất đúng.”



      Thái dường như lại nhớ đến vấn đề ban nãy.



      “Nhất là cái gì?”



      Tiểu Xuân bật cười: “Huynh nhiều quá.” Nàng đùa, mắt lướt qua mặt đất, nơi có mấy nhánh củ cải non mà nàng mới dọn xong, nàng hỏi : “Có việc ta vẫn chưa biết.”



      Thái : “Chuyện gì?”



      Tiểu Xuân: “Nếu như huynh là kiếm, vậy nguyên hình của huynh có liên quan gì với hình người của huynh , giống như ban nãy huynh đâm mấy nhánh củ cải ấy, nếu là hình người tương đương với hành động gì?”



      Thái dừng chút, dường như suy nghĩ về vấn đề này. lúc sau, : “Đạp lên mấy nhánh củ cải.”



      “Ồ?” Tiểu Xuân “Giống như đạp lên mấy nhánh củ cải à?”



      Thái : “Ừm.”



      Tiểu Xuân: “Quả nhiên là có tương quan.” Nàng vỗ tay cái, : “Ta biết rồi!”



      Thái : “Chuyện gì?”



      Tiểu Xuân cười tủm tỉm : “Bảo sao lần này gặp huynh huynh lại sạch như thế, có phải là vì lần trước ở thác nước, huynh tắm rửa, nên thân kiếm mới sạch như thế?”
      Thái : “….”



      Tiểu Xuân: “Được rồi, đứng dậy nào, trời sắp sáng rồi.”



      Thái bỗng nhiên : “ thích kiếm à?”



      “Hả?” Tiểu Xuân nhìn Thái “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?” Nàng nhớ trước kia nàng từng , nàng thích kiếm nhất, nhưng khi đó nàng biết thân phận của Lý Thanh, giờ nghĩ lại, câu hỏi đó của Lý Thanh dường như có ngụ ý gì đó.



      Tiểu Xuân cảm thấy mặt mình hơi đỏ lên.



      Thái kiên trì : “ thích kiếm, từng …”



      Quả nhiên!



      Tiểu Xuân vội xen ngang: “Là thế này! Ta, thích kiếm, nhưng mà….”



      Thái : “Nhưng sao?”



      Nàng biết mình nhưng cái gì, đầu óc nàng cũng chẳng nghĩ ra gì cả.



      “Khụ, chỉ vậy thôi.”



      Thái : “….”



      Tiểu Xuân cảm thấy mặt mình đỏ lên rồi, nàng giẫm phát lên kiếm Thái , lại đá thêm mấy cái.



      “Đừng hỏi nữa đừng hỏi nữa! Xấu xa!”



      Thái : “….”



      Tiểu Xuân giơ kiếm lên, tức giận bừng bừng lên lầu.



      “Huynh ngoan ngoãn trở về phòng cho ta! Sau này được hỏi mấy chuyện này nữa!”



      Khi Tiểu Xuân giơ rồi lên lầu, cổ tay nàng chợt bị kéo lại.



      Kiếm tay thấy đâu, Tiểu Xuân quay đầu lại, thấy Lý Thanh kéo cổ tay nàng, lẳng lặng đứng sau lưng nàng.



      Tiểu Xuân đứng Lý Thanh mấy bậc thang, khiến nàng cao tương đương Lý Thanh. Hơn nữa, mặt của nàng đối diện với mặt Lý Thanh.



      Mắt Lý Thanh bị bịt kín, lẳng lặng nhắm mắt đứng đó, mặt hề có cảm xúc gì.



      Tiểu Xuân nhìn thấy cái trán rộng của , cái mũi cao thẳng, đường viền gương mặt được sợi tóc khô cứng bọc lấy.



      “Huynh, huynh, giữ giữ giữ ta để để làm gì?”



      Tiểu Xuân cảm thấy mình bị lây bệnh của Ngô Sinh mất rồi.



      Lý Thanh gì, tay khẽ kéo cái, Tiểu Xuân lảo đảo, ngã về phía trước.



      Nàng đúng lúc ngã vào lòng Lý Thanh.



      Thân thể Lý Thanh rất chắc chắn, từ lâu Tiểu Xuân biết điều này, nhưng nàng biết thân thể Lý Thanh chỉ rắn chắc mà còn rất dẻo dai, cả người nàng tựa vào lòng , có thể cảm nhận được mạnh mẽ phát ra từ thân thể . Mặt nàng dán sát mặt Lý Thanh, nàng cảm thấy mặt mình nóng lên, điều này khiến nàng hơi quẫn bách.



      Khi Lý Thanh định mở miệng gì đó, Tiểu Xuân chợt đẩy Lý Thanh ra, giống như ban nãy đẩy nàng vậy…



      Chỉ là lần này, người chạy trối chết, đổi lại là nàng.



      Tiểu Xuân chạy như bay về phòng, Mai Như vẫn ngủ biết trời trăng gì. Nàng nằm phịch lên giường, quấn chăn kín mít, bọc mình trong chăn.



      Vào lúc này, nàng chợt nhớ đến chuyện khác.



      Nếu như người tắm cũng tương đương với lau rửa kiếm, vậy ban nãy khi nàng lau kiếm, có phải tương đương với…..



      Tiểu Xuân: “….”



      Nàng cảm thấy mình thiết sống nữa.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 39



      Sáng sớm hôm sau, lúc Mai Như thức dậy thấy Tiểu Xuân chôn mình trong chăn, tóc cũng để lộ.



      Mai Như duỗi lưng, sau đó vỗ vỗ chăn.



      “Muội muội, dậy .”



      Tiểu Xuân lẩm bẩm gì đó. Mai Như thử kéo góc chăn, túm chặt lấy bên còn lại, sau đó kéo mạnh cái, chăn bị kéo ra.



      Tiểu Xuân dưới chăn trông như con rùa, rút người lại.



      Mai Như cười.



      “Ta này, sao vậy, mới sáng sớm muội luyện công cái gì vậy?”



      Tiểu Xuân đột nhiên ngẩng đầu.



      Mai Như sợ đến suýt nhảy dựng lên. Mặt Tiểu Xuân đỏ rực, ánh mắt mơ màng, tóc xốc xếch, dáng vẻ như người say rượu.



      “Ối, muội bệnh à?”



      Tiểu Xuân lắc đầu, Mai Như ngồi vào cạnh nàng: “Muội bị làm sao?”



      Tiểu Xuân nhếch miệng, nàng kéo tay Mai Như, Mai Như cảm thấy tay Tiểu Xuân rất nóng.



      Tiểu Xuân mở miệng, giọng yếu ớt.



      “Mai Như, ta, ta hình như bị gì rồi.”



      Mai Như cười ha ha : “Bị gì chứ?”



      Tiểu Xuân: “, phải là ta bị gì, mà là bị gì mới đúng.”



      Mai Như càng nghe càng hồ đồ.



      “Rốt cuộc là ai hả?”



      Tiểu Xuân hít sâu, định kể lại chuyện hôm qua, dưới lầu lại đột nhiên truyền đến giọng đứt quãng nhưng to.



      “Luyện luyện luyện…. luyện công buổi buổi… buổi sáng…!!!”



      Tiểu Xuân, Mai Như: “….”



      Ngô Sinh ở bên dưới ngửa cổ gào lên, Mai Như hít mũi cái, với Tiểu Xuân: “Ban nãy muội định nỏi gì?”



      Tiểu Xuân lắc đầu, mặc áo ngoài: “ thôi, xuống trước .”



      Mai Như gật gật đầu: “Được.”



      Ra khỏi cửa phòng, khí bên ngoài vừa tươi mới vừa sảng khoái. Mai Như vô cùng hưởng thụ dãn gân cốt, sau đó với Tiểu Xuân: “Có gọi cái tên kia ?”



      Vừa nhắc đến Lý Thanh, đầu óc Tiểu Xuân lập tức trở nên trống rỗng. Nàng với Mai Như: “Tỷ, tỷ gọi , ta xuống dưới xem có gì cần giúp đỡ , hôm qua ta cũng chẳng giúp được gì.”



      Mai Như: “Có gì cần giúp chứ?”



      Tiểu Xuân nhắm chặt hai mắt, đẩy Mai Như về phía phòng Lý Thanh, khi ngang qua cầu thang, nàng cũng xoay người xuống lầu, Mai Như tỏ vẻ kì quái nhìn bóng lưng của nàng.



      “Chuyện gì vậy?”



      Tiểu Xuân thuận lợi chạy xuống lầu, ai ngờ lại vô tình tông phải người ở chỗ cửa lầu.



      Tiểu Xuân bị đụng đến mức ngồi bẹp xuống, khi cái mông của nàng sắp chạm đất tay lại được túm lại. Hạ Hàm Chi kéo Tiểu Xuân đứng lên hệt như xách con gà con, Tiểu Xuân thấy mình đụng phải ai vội vàng sửa sang lại quần áo, nhanh chóng đứng vững.



      “Khụ, Chưởng viện.”



      Hạ Hàm Chi cau mày.



      “Vội vàng hấp tấp, làm gì đấy hả?”



      Tiểu Xuân cúi đầu lắp bắp: “ có, có gì.”



      Hạ Hàm Chi nhìn nàng, nhướng mày, giọng có vẻ trêu chọc.



      “Đây là lần đầu tiên gọi ta là Chưởng viện, chẳng lẽ có chuyện gì cần nhờ ta à?”



      Tiểu Xuân bình tĩnh lại, với Hạ Hàm Chi: “Đúng là có.”



      “Ồ?”



      Tiểu Xuân nhìn Hạ Hàm Chi, : “Chuyện tỷ võ huynh chuẩn bị đến đâu rồi?”



      Đây cũng phải là vấn đề mà Tiểu Xuân chỉ nghĩ ngợi lung tung mà có, đây là việc tối qua lúc ngủ nàng nghĩ kĩ, cuối cùng lại bị Lý Thanh làm gián đoạn. Bây giờ nhìn thấy Hạ Hàm Chi, nàng lại nhớ ra.



      Còn tám ngày nữa là đến hẹn tỉ võ giữa Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong, mục đích của trận tỉ võ cần phải nữa, giống như Lưu Viễn Sơn từng , lần này, nếu như Hạ Hàm Chi thắng, có lẽ mọi thứ ở Kiếm Các thay đổi.



      Hạ Hàm Chi thoạt nhìn hề kinh ngạc khi Tiểu Xuân hỏi như thế, tay y cầm Tinh Hà, tay khác buông thõng bên hông. Hạ Hàm Chi nhìn Tiểu Xuân từ cao xuống, cười nhạt : “Ta chuẩn bị xong, cám ơn quan tâm của .”



      Tiểu Xuân muốn , ta quan tâm đến huynh chút nào đâu.



      “Hạ đại ca, huynh, huynh nắm chắc mấy phần?”



      “À…” Hạ Hàm Chi nhướng mắt, giống như suy nghĩ. lúc sau, y khẽ : “Kiếm thuật của Vệ Thanh Phong cao mình, kiếm lại đứng đầu trong hàng vạn kiếm, phần thắng của ta e rằng cao.”



      Tiểu Xuân nhăn mặt: “Hạ Hàm Chi, vẻ mặt của huynh giả tạo quá .”



      Hạ Hàm Chi khẽ nhướn mày, kinh ngạc : “Vậy à?”



      Tiểu Xuân khẽ cắn răng: “Huynh cảm thấy huynh có thể thắng?”



      Hạ Hàm Chi cười cười, chỉ là lần này, nụ cười phải là nụ cười đùa giỡn như ban nãy.



      “Tiểu Xuân, phải nhớ kĩ, trước đối thủ lớn mạnh như Vệ Thanh Phong, chỉ cần làm chuyện.”



      Tiểu Xuân: “Làm gì?”



      Hạ Hàm Chi: “Tin tưởng kiếm của mình.”



      Tiểu Xuân .



      Mỗi lần nàng cảm thấy Hạ Hàm Chi sắp giảng đạo, nàng lại muốn để ý đến y. Đây là ý nghĩ vô cùng trẻ con, Tiểu Xuân cũng tự biết điều này.



      Hạ Hàm Chi nhìn trước mặt, cười nhạt : “ muốn ta thắng?”



      Tiểu Xuân cười khan hai tiếng: “Nào có, thân là đệ tử của Thanh Đào viện, ta đương nhiên hy vọng Chưởng viện của mình thắng.”



      Hạ Hàm Chi: “ sao?”



      Tiểu Xuân: “Đương nhiên là giả rồi.”



      Hạ Hàm Chi: “…..”



      Hòa nhau ván, Tiểu Xuân vui sướng vào trong sân, Ngô Sinh và Vương Thành sắp xếp bàn, Thanh Đào lâu khá đơn sơ, có chỗ ăn cơm riêng, cho nên bình thường đều là ăn trong sân. Tiểu Xuân đến, Ngô Sinh vừa nhìn thấy nàng, liền cười chào hỏi.



      “Tiểu tiểu tiểu, tiểu sư muội.”



      Tiểu Xuân: “…..” Nàng với Ngô Sinh: “Thôi bỏ , huynh gọi ta là Tiểu Xuân .”



      Ngô Sinh hơi đỏ mặt: “, tốt lắm đâu.”



      Tiểu Xuân: “Có gì tốt, phải huynh cũng bảo chúng ta gọi tên huynh sao.”



      Ngô Sinh ngây ngốc cười tiếng: “Vậy, vậy được được được.”



      Tiểu Xuân nhìn dáng vẻ si ngốc của y, cũng vui vẻ theo, nghĩ thầm, tên này ngốc hệt như Lý Thanh.



      Vừa nghĩ đến Lý Thanh, trong đầu Tiểu Xuân đột nhiên lên tình cảnh tối hôm qua, nàng bị ôm vào lòng, Lý Thanh mạnh mẽ cường tráng như thế, khi nàng ngã xuống, cảm giác mình bé vô cùng.



      Nhớ đến thân thể của Lý Thanh, mặt Tiểu Xuân lại nóng lên.



      Ngô Sinh lại chú ý đến điều này, ánh mắt của y bị vạc dưa muối hấp dẫn.



      “Củ củ củ cải của ta ta ta!” Hai tay Ngô Sinh run rẩy chỉ vào vạc dưa muối: “Củ củ củ cải cải cải của ta bị bị bị bị—-”



      Lòng Tiểu Xuân hơi căng thẳng, nàng nhớ hôm qua khi Lý Thanh hóa thành kiếm, chui vào bên trong vạc dưa muối, nàng đến bới dưa muối lên. ra nếu chỉ là thanh kiếm bình thường, chắc chẳng nhận ra được, nhưng kiếm Thái lại có dáng vẻ thế kia, khiến giữa mớ củ cải có lỗ hổng như bị búa bổ vào, nhìn thoáng qua là thấy.



      Ngô Sinh: “Chuyện, chuyện gì thế này?!”



      Tiểu Xuân: “Ặc, có thể là có sâu?”



      Ngô Sinh gào lên: “Sâu sâu sâu sâu…!?”



      Tiểu Xuân cảm thấy lí do này hình như hơi khó tin, khi nàng định thêu dệt thêm Hạ Hàm Chi đến.



      Ngô Sinh vốn còn định bi phẫn thêm lúc, nhưng lại dám càn rỡ trước mặt Hạ Hàm Chi, y điều chỉnh vẻ mặt lại, sau đó hành lễ với Hạ Hàm Chi: “Chưởng, chưởng viện.”



      Vẻ mặt Hạ Hàm Chi như xem trò vui, y đến trước vạc dưa muối, khoanh tay nhàn nhã nhìn vào.



      Thấy dấu vết kia, ánh mắt Hạ Hàm Chi lập tức trở nên nghiền ngẫm.



      Y liếc Tiểu Xuân cái, Tiểu Xuân bị y nhìn, lòng càng trống rỗng.



      “Trông có vẻ là sâu đấy.”



      Tiểu Xuân: “….” Từ lúc nào mà Hạ Hàm Chi ngốc như vậy rồi, Tiểu Xuân thầm nghĩ.



      Ngô Sinh hiển nhiên là nghĩ vậy: “Chưởng chưởng viện, cái cái cái này giống là sâu.”



      Tiểu Xuân rất muốn phụ họa gật đầu, nhưng nàng cố nhịn.



      Vẻ mặt Hạ Hàm Chi tỏ vẻ gì: “Có thể là loài sâu đặc biệt lớn.”



      Ngô Sinh: “Nhưng, nhưng nhưng nhưng mà…”



      Hạ Hàm Chi đợi y xong, gằn từng chữ : “Ta , nó có thể là loài sâu đặc biệt lớn.” Y cố ý nhấn mạnh các chữ, khiến người nghe hiểu ý nghĩa trong lời mình.



      Ngô Sinh hiển nhiên cũng phải kẻ ngốc.



      “Đúng đúng đúng, hình như là sâu sâu.”



      Hạ Hàm Chi hài lòng gật gật đầu: “Ừ.”



      Tiểu Xuân: “…”



      Lúc này, Mai Như dẫn Lý Thanh xuống lầu. Tiểu Xuân ban đầu vẫn cố tập trung chú ý của mình vào vạc dưa muối, nhìn thấy, mãi đến lúc Mai Như lên tiếng, Lý Thanh đứng sau lưng nàng rồi.”



      “Mọi người làm gì vậy, sao đứng tập trung ở đây?”



      Tiểu Xuân nhúc nhích, sau lưng nàng là thứ gì đó rắn chắc, Tiểu Xuân quay đầu lại cũng biết đó là thứ gì rồi.



      Lúc Lý Thanh bị Mai Như kéo sang đây, lại đúng lúc nghe thấy Tiểu Xuân, Ngô Sinh và Hạ Hàm Chi chuyện, nghe thấy giọng Tiểu Xuân, lập tức đến sau lưng Tiểu Xuân, kéo tay nàng.



      Tiểu Xuân bị Lý Thanh nắm tay lại được tự nhiên. Nàng giơ tay gãi gãi mặt, thừa dịp này rút tay khỏi tay Lý Thanh.



      Lý Thanh cúi đầu.



      Tim Tiểu Xuân đập loạn nhịp, cảm thấy mình rất kì lạ.



      Ngô Sinh phí sức giải thích với Mai Như chuyện xảy ra, Mai Như cười : “Có chuyện gì đâu, chờ ăn xong mớ củ cải này, lại dọn dẹp sạch cái vạc, ta muối quả mơ cho mọi người.”



      Ngô Sinh khá bất mãn với đề nghị này.



      “Củ củ củ cải rất ngon mà.”



      Môi đỏ của Mai Như nở nụ cười, ngón tay khẽ vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của Ngô Sinh, Ngô Sinh lập tức mơ màng.



      Mai Như: “Ta làm mơ muối ngon lắm đó.”



      Ngô Sinh: “Vậy, vậy vậy à.”



      Mai Như: “Được rồi, cho cưng thêm hai ngày, sau đó đưa cái vạc cho chị đây nhé.”



      Ngô Sinh: “Được được được được.”



      Mai Như cười tiếng lập tức thu phục được Ngô Sinh triệt để, Tiểu Xuân bên này lại chẳng thể rút tay khỏi tay Lý Thanh.



      Lý Thanh vẫn kiên trì kéo tay Tiểu Xuân, ban đầu Tiểu Xuân còn vờ như thấy cái tay kia, lúc gãi gãi mặt, lúc lại sờ sờ mũi, kiểu gì cũng để tay xuống, cũng chịu nhìn Lý Thanh.



      Mà nàng nhìn Lý Thanh, ánh mắt lại chạm phải ánh mắt của Hạ Hàm Chi.



      Hạ Hàm Chi nhìn động tác của Tiểu Xuân, lại nhìn Lý Thanh, đầu khẽ lắc lắc.



      Tiểu Xuân rất ưa dáng vẻ nắm chắc mọi chuyện này của y, nàng bĩu môi, xoay người kéo cổ tay Lý Thanh.



      Lý Thanh khẽ giật mình, Tiểu Xuân ngẩng đầu, thấy cười.



      Nụ cười của cũng giống như vậy, đều chỉ có thể diễn tả bằng chữ… ngốc.



      Ngốc, nhưng lại rất ấm áp.
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :