1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm sơn có quỷ - Twentine ( 71 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 30



      Tiểu Xuân chỉ ngất lúc rồi tỉnh.



      Lúc nàng mở mắt, vừa quay đầu nhìn thấy cái đầu to tóc tai rối bời của Lý Thanh.


      Tiểu Xuân: “….”



      Nàng nhích người ngồi dậy.



      “To Con? Sao huynh lại ở đây?”



      Lý Thanh phát Tiểu Xuân tỉnh, lập tức kề đầu tới.



      Tiểu Xuân: “Sao huynh lại tìm được nơi này? A, còn nữa, sáng nay huynh đâu hả? Ta tìm huynh lâu lắm.”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “….”



      Bất kể Tiểu Xuân có hỏi thế nào, Lý Thanh vẫn chịu lời nào, ngồi ở bên giường, cứ ùng ục tới ùng ục lui.



      “Hứ.” Cuối cùng Tiểu Xuân cũng lười hỏi, nàng cười tiếng, phất phất tay với Lý Thanh: “Nào, To Con, đến đây.”

      Lý Thanh đưa đầu qua.



      Tiểu Xuân đưa tay xoa xoa đầu Lý Thanh.



      “Mới gặp huynh lúc mà cứ cảm giác như lâu lắm rồi ấy.”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân: “Đúng rồi, huynh làm cho ta thanh kiếm này, đúng là rất thần kỳ đó!”



      Lý Thanh hơi vui vẻ.



      Tiểu Xuân lại tiếp: “Chỉ là hơi xấu xí chút.”

      Lý Thanh: “….”



      Tiểu Xuân: “Nhưng cũng cần gấp, kiếm chỉ cần dùng tốt là được, hình dáng như thế nào quan trọng.”



      Lý Thanh gật đầu đồng ý.



      Tiểu Xuân ngồi giường lúc, nhìn xung quanh, rồi : “Ủa? Lúc huynh đến có gặp đại sư huynh ?”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “ tiếng người.”

      Lý Thanh: “Có gặp.”

      Tiểu Xuân: “Huynh ấy đâu, ban nãy huynh ấy bảo ta múa kiếm lần, sau đó ta còn nhớ gì nữa.”

      Lý Thanh: “Y, y rồi.”

      ?” Tiểu Xuân xuống giường, Lý Thanh kéo ống tay áo của nàng, cũng đứng lên theo.



      Tiểu Xuân: “Đại sư huynh sao lại , còn ta có thông qua cuộc thi hay ?”

      Lý Thanh nhớ đến điều gì, với Tiểu Xuân: “Ở đằng sau, ở đằng sau có thức ăn.”



      Tiểu Xuân: “Thức ăn? Sao huynh biết?”



      Lý Thanh: “Y .”



      Tiểu Xuân kéo Lý Thanh ra sau phòng, bên cạnh bồn nước tìm được túi bánh bao khô khốc cứng ngắc.



      Vẻ mặt Tiểu Xuân ghét bỏ: “Chậc, đại sư huynh ăn uống cũng quá keo kiệt rồi.”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân cầm cái lên, bánh này mặc dù cứng, nhưng rất sạch , cũng còn chút vị gạo.



      “Huynh xem ta có nên ăn .”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “Bỏ , cứ ăn vậy.”



      Lý Thanh đồng ý gật đầu.



      “Đúng rồi!” Tiểu Xuân chợt nhớ đến chuyện “Huynh đến đây có vội lắm ?”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “ chuyện, chuyện .”

      Lý Thanh: “.”

      Tiểu Xuân đánh cái vào đầu Lý Thanh, lớn tiếng : “Huynh dám à?!”



      Lý Thanh co cổ, do dự : “Ý là hề vội.”



      Tiểu Xuân: “À.”

      Tiểu Xuân cầm cái bánh bao: “To Con, bệnh sợ ánh sáng của huynh có đỡ hơn chưa?”

      Lý Thanh nghĩ lúc, lắc đầu.



      Tiểu Xuân cắn miếng bánh, lại : “Vậy sao lần này huynh nhịn được lâu như vậy.”



      Lý Thanh: “Ta….”



      Lý Thanh bên này nghĩ hồi lâu cũng biết trả lời thế nào, Tiểu Xuân bên kia ăn hết cả cái bánh cứng ngắc mà cũng biết.



      “Thôi bỏ , dù sao huynh cũng biết.”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân ngồi trong sân nhìn lúc, cuối cùng mắt lại dời về phía Lý Thanh, như có điều suy nghĩ.



      Tiểu Xuân kéo tay Lý Thanh, : “Nào, To Con, chúng ta qua bên chỗ vách núi bên kia ngồi.”

      Lý Thanh bị Tiểu Xuân kéo, ngoan ngoãn qua chỗ vách núi, Tiểu Xuân ngồi xuống trước.



      “Huynh đợi , đúng rồi, là ở đây, ngồi xuống nghỉ ngơi chút.”

      Lý Thanh cũng ngồi xuống, Tiểu Xuân đung đưa chân, thoải mái ăn bánh bao.



      “Ta này To Con, huynh có biết trước mặt chúng ta là gì ?”



      Lý Thanh cũng ngồi bên vách núi, chân dài thòng xuống, cúi đầu ngẩn người.



      Tiểu Xuân nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy gió thổi tóc của Lý Thanh, lộ ra cái trán khỏe mạnh của .



      Tiểu Xuân khẽ : “Trước mặt chúng ta là mây đó.”

      Lý Thanh khẽ ùng ục tiếng.



      Tiểu Xuân cười nhạt tiếng, : “Chúng ta ngồi ở cao. Huynh ngồi lúc có phải cảm thấy như mình ngồi mây ?”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân để bánh bao xuống, kéo tay Lý Thanh.



      Ngón tay Lý Thanh hơi giật giật, nhưng có rút lại.



      Tiểu Xuân: “Huynh trò chuyện với ta .”

      Lý Thanh nghiêng đầu: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “Ý ta là, chuyện cơ.”



      Lý Thanh sờ sờ mặt đất.



      Tiểu Xuân nhìn sang.



      “Kiếm của ta đâu mất rồi.”



      Đầu ngón tay Lý Thanh ngừng lại.



      Tiểu Xuân nghiêng đầu sang, nhìn Lý Thanh.



      “To Con, huynh xem ta có khờ ?”

      Lý Thanh lắc đầu.



      Tiểu Xuân: “Vậy vì sao huynh cảm thấy, ta thể đoán được.”

      Đầu ngón tay Lý Thanh cứng đờ.



      Tiểu Xuân: “Vậy, ta cho huynh cơ hội, huynh tự .”



      Lý Thanh: “, gì?”

      Tay Tiểu Xuân vỗ cái mạnh lên đất.



      Lý Thanh sợ đến mức khẽ run rẩy.



      Tiểu Xuân: “Huynh! Lại còn kiếm nữa! hay !?”



      Lý Thanh hoảng sợ dịch ra xa.



      Tiểu Xuân lập tức nhích theo, dùng tay kéo lại gần.



      “Muốn chạy?!”

      Lý Thanh: “Ùng ục!”

      Tiểu Xuân: “Ta , cho huynh cơ hội, lần này thôi, hay ?”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “Tốt, cũng được, nhưng sau này ta để ý đến huynh nữa.”



      Lý Thanh dùng tay kéo lấy cổ tay Tiểu Xuân, vai chùng xuống.



      Tiểu Xuân: “Huynh hay ?”

      Lý Thanh há hốc mồm: “Ta….”



      Tiểu Xuân tiếng nào.



      Tóc Lý Thanh bị gió thổi bay rối loạn, bay tới bay lui, vô cùng buồn cười, nhưng Tiểu Xuân cố nén lên tiếng.



      Lý Thanh vẫn nghe thấy Tiểu Xuân lên tiếng, hơi căng thẳng.



      “Ta, Thái, Thái , kiếm khí.”

      Tiểu Xuân: “?”

      Lý Thanh: “Là kiếm khí.”

      Tiểu Xuân: “?”

      Lý Thanh ngập ngừng cả buổi trời, lúc Tiểu Xuân sắp kiên nhẫn được nữa, rốt cuộc cũng xong.



      “Ta là kiếm khí Thái .”



      Tiểu Xuân: “?????”



      Lý Thanh xong, trong lòng rất nhõm, cảm thấy Tiểu Xuân phải nên lên tiếng rồi. Nhưng đợi mãi đợi mãi, đợi cả buổi trời, Tiểu Xuân vẫn tiếng .



      kéo góc áo của Tiểu Xuân; “Ta xong rồi.”

      “Tới phiên .”



      “Tới phiên đó.”

      “Ùng ục?”

      “Ùng ục ục?”



      “Ùng ục ùng ục ùng ục.”



      Tiểu Xuân vẫn lên tiếng, Lý Thanh cảm thấy hơi tủi thân, giọng cũng trở nên hơi rầu rĩ.



      biết qua bao lâu, khi baàu trời núi dần biến thành màu đen, Tiểu Xuân mới bắt đầu câu đầu tiên.



      “Cho nên…”

      Lý Thanh lập tức ngồi thẳng dậy: “Ùng ục?”

      Tiểu Xuân: “Cho nên, ban nãy, phải là do huynh lấy trộm kiếm của ta?”



      Lý Thanh: “….”

      Tiểu Xuân: “Huynh phải trộm nó, mà chính bản thân huynh chính là thanh kiếm kia, , thanh kiếm kia chính là do huynh biến thành?!”



      Lý Thanh; “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân hét lớn tiếng: “Đừng có kêu ùng ục nữa!!”



      Lý Thanh: “!”



      Tiểu Xuân: “Có phải hả?”

      Lần này Lý Thanh trả lời rất lưu loát.



      “Phải.”

      Tiểu Xuân: “….”

      Lại qua lúc, Tiểu Xuân đột nhiên từ vách núi nhảy dựng lên, ngón tay run run chỉ vào Lý Thanh.



      cách khác, hôm nay thứ mà ta cõng cả ngày chính là huynh!?



      Lý Thanh thoải mái kêu ùng ục tiếng.



      Tiểu Xuân: “….”

      Tốt lắm, vậy là có thể giải thích tất cả. Tiểu Xuân thầm nghĩ, hèn gì sáng nay thấy kiếm thấy Lý Thanh, khó trách dưới ánh mặt trời kiếm chảy mồ hôi, cũng khó trách thanh kiếm này lại khổng lồ như thế.



      “Được lắm, huynh nằm người ta cả ngày như thế, đúng là rất được!”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      “Hứ.” Tiểu Xuân trề môi “Nhìn cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí này của huynh xem, ta lười chuyện với huynh.”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân lại ngồi xuống.



      “Chỉ là, ngờ huynh lại có thể hóa thành thanh kiếm, đúng là lợi hại.”

      Lý Thanh dừng chút rồi : “.”

      “Hả?” Tiểu Xuân ? cái gì cơ?”

      Lý Thanh cúi thấp đầu, khẽ : “ phải là biến thành kiếm.”

      Tiểu Xuân: “Thứ đó phải kiếm? đúng, mặc dù nó trông hơi lớn, hơi xấu xí chút, nhưng ràng là kiếm mà.”

      Lý Thanh: “….”



      “A.” Tiểu Xuân kịp phản ứng, sửa lại: “Cũng phải là xấu lắm.”



      Đầu Lý Thanh càng cúi thấp.



      Tiểu Xuân: “Vì sao lại phải biến thành kiếm?”

      Lý Thanh lại càng khom người, mơ hồ cả buổi trời cũng xong. Tiểu Xuân muốn đợi nữa, : “Quên quên , đừng .”

      Lý Thanh bỗng nhiên nghĩ ra điều gì.



      “Là kiếm biến thành người.”

      Tiểu Xuân: “?”

      Lý Thanh: “ phải là người biến thành kiếm, mà là kiếm biến thành người.”

      Tiểu Xuân hoang mang.



      “Huynh cái gì?”
      Lý Thanh lại lần nữa.
      Tiểu Xuân suy nghĩ lúc : “Ý của huynh là, huynh biến thành kiếm, mà bản thân huynh chính là kiếm, còn cái tên ngốc tại, cái tên To Con này chính là do kiếm biến ra?”

      Lý Thanh gật gật đầu.



      Tiểu Xuân đứng lên, lui về sau hai bước, nhìn Lý Thanh từ xuống dưới.



      “Chao ôi, hóa ra huynh là kiếm thành tinh.”



      Lý Thanh: “….”



      Tiểu Xuân: “Trước đây đoán sai rồi, đáng tiếc.”



      Lý Thanh: “….”



      Tiểu Xuân: “Ta nghe đến cá tinh, xà tinh, hồ ly tinh, nhưng kiếm tinh đúng là mới nghe lần đầu.”



      Lý Thanh: “….”



      Tiểu Xuân: “Hóa ra huynh là .”

      Lý Thanh rốt cuộc cũng : “Ta phải quái.”

      “Hả?” Tiểu Xuân khẽ nhướn mày phải quái gì chứ, huynh mình là do kiếm biến thành, phải quái chứ là gì?”
      Lý Thanh: “Ta là…”

      “Là gì?” Tiểu Xuân khoanh tay sao, kiếm tinh vẫn là tinh, hề thua kém so với các loại khác.”

      Lý Thanh: “Ta phải.”

      phải gì?” Tiểu Xuân nhàn nhã “Hôm nay cũng coi như có thu hoạch, ít nhất giúp huynh tìm được bản chất của mình rồi.”

      Lý Thanh hít hơi.



      “Ta là kiếm khí Thái .”



      Tiểu Xuân ngáp cái: “Là thứ gì cơ?”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân: “Ban nãy nghe , huynh là cái gì, lại lần nữa xem.”



      Lý Thanh bò dậy, ngồi xổm .



      Tiểu Xuân: “Lại cáu kỉnh rồi, là.”



      Nàng đến, sờ sờ cái đầu to của Lý Thanh.



      Lý Thanh vùi đầu trong đầu gối, thèm lên tiếng.



      Tiểu Xuân ngồi bên cạnh .



      “Kiếm khí Thái là cái gì?”

      Lý Thanh ngẩng đầu.



      Tiểu Xuân đập cái, : “Huynh tưởng ta nghe được hả?”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân: “ xem, kiếm khí Thái là cái gì, ông lão có cho ta biết, thanh kiếm…, à , phải là huynh, tên là Thái , rốt cuộc là sao?”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “….”



      Nàng ho khan tiếng, : “Đừng như vậy, chuyện .”

      Lý Thanh: “Kiếm khí Thái ….”

      Tiểu Xuân: “Kiếm khí? Kiếm khí và kiếm khác nhau chỗ nào?”

      Lý Thanh: “ biết.”



      Tiểu Xuân: “….”
      Vẻ mặt Lý Thanh cũng hơi hoang mang.



      Tiểu Xuân cau mày: “Huynh biết à?”

      Lý Thanh gật gật đầu.



      Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh tới tới lui lui cả buổi trời, cuối cùng thở dài : “Aizz, có là thanh kiếm, cũng là thanh kiếm ngốc.”



      Lý Thanh cúi đầu.



      “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân sờ sờ đầu Lý Thanh, tỏ vẻ an ủi.



      “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta thôi.”

      Lý Thanh ngẩng đầu “?”



      Tiểu Xuân vỗ vỗ quần áo, : “Đúng vậy, huynh bị phơi nắng đến ngốc rồi, chuyện gì cũng nhớ nữa? Tối nay chúng ta còn phải vào trấn mà, chúng ta tìm Linh Nhi trước, bảo nàng ấy dẫn đường.”



      Lý Thanh nhớ đến Vệ Thanh Phong, do dự : “Y, y ….”

      Tiểu Xuân: “Ai?”

      Lý Thanh: “Người kia.”

      Tiểu Xuân: “Người kia?” Nàng suy nghĩ lúc, : “Ý huynh là đại sư huynh? Aizz, đừng nhắc đại sư huynh nữa, lại nhớ đến nỗi đau của ta.” Tiểu Xuân thở dài : “Năm nay chắc thể vào Kiếm Các rồi, năm sau chúng ta thi lại.”



      Lý Thanh nghe thấy thế, cũng đứng lên.



      Đợi Tiểu Xuân chỉnh sửa lại quần áo xong, Lý Thanh bỗng nghiêng đầu, tai hướng về đằng xa.



      Tiểu Xuân: “Được rồi, chúng ta thôi, nếu kịp.”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “Hả? thôi.”

      Lý Thanh: “Đến, đến rồi.”

      “Cái gì đến?”

      Lúc Tiểu Xuân nghi ngờ, bóng người trầm ổn bước tới, Tiểu Xuân hít hơi, đột nhiên đứng đờ tại chỗ.



      Lúc Vệ Thanh Phong trở lại trong viện, thấy Tiểu Xuân và Lý Thanh đều đứng đó, y đưa mắt về phía Tiểu Xuân, : “Muội tỉnh rồi.”



      Tiểu Xuân đờ đẫn gật đầu: “Bái kiến đại sư huynh.”

      Vệ Thanh Phong: “Cảm thấy thế nào?”

      Tiểu Xuân: “Đỡ rồi, phiền đại sư huynh rồi.”

      Vệ Thanh Phong: “ sao là được rồi.”

      Tiểu Xuân chớp mắt: “Đa tạ đại sư huynh.”

      Vệ Thanh Phong: “….”

      Vệ Thanh Phong bị Tiểu Xuân thế khẽ cười, : “Muội cần căng thẳng như thế.”

      Tiểu Xuân: “Khụ, ta căng thẳng.”

      Vệ Thanh Phong nhìn Lý Thanh bên cạnh, trong tay Lý Thanh nắm chặt vật, Vệ Thanh Phong biết đó là Thiên bài.



      Tiểu Xuân thấy Vệ Thanh Phong nhìn chằm chằm Lý Thanh, nghĩ y để ý có người lạ tự tiện xông vào viện, vội giải thích: “Đại sư huynh, , là bạn của ta, hơi ngốc chút, là đặc biệt đến tìm ta, phải cố ý muốn xông vào đây đâu.”
      Vệ Thanh Phong lắc đầu: “ cần để ý, vị tráng sĩ này xưng hô thế nào?”

      Tiểu Xuân: “ tên là Lý Thanh.”

      “Lý Thanh.” Vệ Thanh Phong lặp lại lần, gật đầu : “Huynh cũng muốn cùng chứ?”

      Tiểu Xuân: “?”

      Lý Thanh: “Đồng, đồng ý.”



      Tiểu Xuân: “???”

      “Tốt.” Vệ Thanh Phong với Tiểu Xuân: “Ba ngày sau chuẩn bị chút, giờ Dần ba ngày sau, ta đợi hai người ở Ngô Ba viện.” xong, y lại bổ sung “Ngô Ba viện chính là viện mà ban nãy hai người đến đó.”

      Tiểu Xuân như bị ngờ nghệch há to miệng.



      “Huynh, ý huynh là ta thông qua kì thi?”

      Vệ Thanh Phong gật gật đầu.



      Lý Thanh đứng bên cạnh Tiểu Xuân, kéo kéo góc áo Tiểu Xuân, khẽ : “Có ta nữa, ta cũng thông qua.”
      thư hồ thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 31


      Mãi đến khi đường về nhà, Tiểu Xuân vẫn còn choáng váng.



      Lý Thanh vẫn như cũ, bị Tiểu Xuân kéo tay lôi xuống chân núi.



      Tiểu Xuân đưa về nhà trước.



      “Đúng rồi To Con, huynh thể Kiếm Các được.”

      Lý Thanh: “Ùng ục?”

      Tiểu Xuân đứng trước cửa, với Lý Thanh: “Ta , huynh cũng , ông lão làm sao bây giờ?”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân cau mày: “Huynh đừng kêu ùng ục nữa, đây là chuyện quan trọng. Hôm nay chúng ta chỉ đến khu vực ở sau núi thôi, ra Kiếm Các rất lớn, mọi người lên khoảng hơn tháng mới có thể xuống núi lại.”



      Lý Thanh: “ sao.”

      Tiểu Xuân đánh cái: “ huynh, ý ta là ông lão.”



      “Ta sao.”

      Lúc Tiểu Xuân và Lý Thanh chuyện, ông lão từ trong nhà ra.



      Tiểu Xuân kinh ngạc : “Ông ơi, ông vào nhà mới rồi ạ?”

      Ông lão cười tủm tỉm: “Nhà này rất tốt, bền chắc lắm.”

      Tiểu Xuân cười : “Dĩ nhiên rồi, cháu và Lý Thanh xây mấy ngày lận đó.”

      Ông lão : “ nương, cám ơn cháu.”

      Tiểu Xuân: “ có gì có gì.”

      .” Vẻ mặt ông lão rất chân thành, Tiểu Xuân cũng dần ngừng cười.



      nương, lão già đây muốn tạ ơn cháu.”

      Trong lòng Tiểu Xuân mơ hồ hiểu ông lão đến chuyện gì, nhưng nàng vẫn cười lắc đầu.



      “Cháu cũng , sao đâu ạ.”

      Lý Thanh đứng bên cạnh có việc gì làm, đột nhiên kéo góc áo Tiểu Xuân, Tiểu Xuân quay đầu: “Sao vậy?”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Ông lão với Tiểu Xuân: “ nương.”

      “Dạ?”

      Ông lão: “Lý Thanh, đành phiền cháu rồi.”



      Tiểu Xuân quay đầu nhìn ông lão.



      “Ông ơi, ông biết rồi ạ?”

      Ông lão gật gật đầu.



      Tiểu Xuân hơi buồn bực: “Thế nhưng….”

      Ông lão chỉ khẽ lắc đầu, : “Nếu như nương lo cho lão già đây, vậy cần.”

      Tiểu Xuân: “Thân thể của ông vẫn chưa khôi phục hoàn toàn đâu ạ.”

      Ông lão vui vẻ, gương mặt tràn đầy nếp nhăn có chút nghịch ngợm.



      “Sắp khỏi rồi, sắp khỏi rồi.”

      Tiểu Xuân lại mấy câu, nhưng thái độ của ông lão vô cùng kiên quyết, cuối cùng Tiểu Xuân còn cách nào, đành đồng ý.



      “Vậy cũng tốt, cháu với huynh ấy đến Kiếm Các, ông yên tâm, cháu chăm sóc huynh ấy tốt.”

      Ông lão hài lòng gật gật đầu, quay vào nhà.



      Tiểu Xuân với Lý Thanh: “Được rồi, ta cũng phải về, ngày mai ta phải gặp Linh Nhi, đến đây được.”

      Lý Thanh nghe thấy được gặp Tiểu Xuân, lập tức mất tinh thần.



      Tiểu Xuân: “Huynh đừng cứ dựa vào ta như thế, có rất nhiều chuyện đợi huynh làm, huynh định lười biếng à. Ngày mai huynh dùng mấy cọc gỗ còn dư làm hàng rào bao quanh sân, làm vòng lớn chút.”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “Ta đây.”

      Tiểu Xuân rời khỏi nhà Lý Thanh, mang theo tâm trạng phức tạp trở về nhà mình.



      Ban đầu nàng vô cùng hăng hái muốn gia nhập Kiếm Các, giờ ước muốn trở thành rồi, nàng lại hề có hưng phấn như mình vẫn nghĩ.



      “Rốt cuộc là khác ở chỗ nào nhỉ.”

      Tiểu Xuân nằm giường, dằn vặt cả ngày rồi, thân thể nàng vô cùng mệt mỏi, nhưng trong lòng lại truyền đến từng cơn lạnh lẽo, khiến nàng thể ngủ say.



      Tiểu Xuân nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện diễn ra vào ban ngày.



      “Ôi đầu đau quá, ngủ ngủ.”

      Cuối cùng, Tiểu Xuân càng nghĩ càng đau đầu, dứt khoát trở mình, buồn bực chìm vào giấc ngủ.



      Ngủ giấc, cuối cùng lại bị Linh Nhi làm tỉnh lại.



      “Má Xuân! muốn chết à…!”

      Tiểu Xuân mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn nóc nhà hồi lâu mới đột nhiên nhớ đến chuyện.



      “Ôi trời!” Tiểu Xuân lập tức nhỏm dậy, chạy ra sân, vừa lúc nhìn thấy Linh Nhi vẻ mặt đầy tức giận đứng bên ngoài.
      Tiểu Xuân lập tức tươi cười: “Linh Nhi ngoan, đến rồi à?”



      Linh Nhi giận phát điên.



      “Tối hôm qua các người đâu!? Ta chờ các người cả đêm!”

      Tiểu Xuân: “Hôm qua có quá nhiều chuyện, nên ta quên mất. Nào, đừng đứng đây, chúng ta vào nhà rồi .”

      Tiểu Xuân túm Linh Nhi vào nhà, lại còn bưng chén trà đến trước mặt Linh Nhi.



      Linh Nhi vẫn giận dữ vô cùng: “Ta đợi cũng thôi , dượng ta cũng đợi cả đêm, có biết cơ hội này khó có đến mức nào ? Giờ hay rồi, người ta chả thèm mướn tên ngốc nghếch đâu, muốn làm sao làm .”

      Tiểu Xuân: “Xin bớt giận xin bớt giận.”

      Tay Linh Nhi vỗ bàn cái: “ phải là chuyện có bớt giận hay , sáng nay ta hỏi thêm mấy người, ai chịu mướn cả, làm sao bây giờ?”

      Tiểu Xuân: “Vậy thôi chứ sao.”

      Linh Nhi: “…..”



      “Là ai van xin ta suốt mấy ngày để tìm việc cho ?”

      Tiểu Xuân: “Là ta.”

      Linh Nhi: “ còn nhớ cơ đấy.”



      Tiểu Xuân kéo tay Linh Nhi: “Linh Nhi, ta muốn với chuyện.”

      Linh Nhi nhấp ngụm trà.



      Tiểu Xuân: “Ta và To Con đều được vào Kiếm Các rồi.”

      Trà trong miệng Linh Nhi lập tức văng phụt ra ngoài.



      “Khụ khụ khụ!” Linh Nhi ho đến thở ra hơi “ cái gì!?”



      Tiểu Xuân: “Ta biết điều này hơi khó tin, nhưng nghe ta hết .”

      Tiểu Xuân kể lại chuyện hôm qua lần, thế nhưng bỏ qua chuyện Lý Thanh chính là thanh kiếm.



      Linh Nhi đờ người nghe hết.



      cách khác, giờ chính là đệ tử Kiếm Các?”

      Tiểu Xuân: “Phải.”



      Linh Nhi dừng chút, sau đó hét lớn: “Sớm biết vậy ta cũng …!”

      Tiểu Xuân cười : “Đừng nóng đừng nóng, ta giúp trải đường, năm sau thi .”

      Linh Nhi khinh thường hứ tiếng: “Ta thèm, ta còn bận xem bệnh hết tám thôn mười dặm đường, ai thèm làm ba cái việc đàng hoàng như chứ.”



      Tiểu Xuân cười hắc hắc: “Linh Nhi là tốt nhất, sao ta có thể so với chứ.”

      Được Tiểu Xuân khen, Linh Nhi lại hề đáp lại như mọi lần, mà hơi buồn bực ngồi đó.



      Tiểu Xuân: “Sao vậy?”

      Linh Nhi cúi đầu, nhìn tay mình.



      “Kiếm Các xa như vậy, lên đó rồi bao lâu mới về lần.”

      Tiểu Xuân: “Xa cái gì mà xa, ở ngay trước mắt cơ mà.”

      Linh Nhi trừng mắt nhìn nàng: “Nhưng nó cao!”

      Tiểu Xuân: “Cũng đúng.”

      Linh Nhi nhếch môi : “ đúng là đồ vô lương tâm, tự mình chạy , sau này ta tìm ai chuyện đây chứ.”

      Giọng Linh Nhi càng lúc càng , Tiểu Xuân nghe thấy thế trong lòng cũng hơi nghẹn.



      “Được rồi được rồi, cũng phải là sinh ly tử biệt, làm gì mà dữ vậy. Tôi đồng ý với , nếu có chuyện gì lập tức xuống thăm , được ?”

      Linh Nhi bĩu môi : “Quỷ láo, ngày ngày đều nhìn thấy đại sư huynh, còn có thời gian nghĩ đến ta à?”

      Vừa nhắc đến đại sư huynh, Tiểu Xuân lập tức toe toét.



      Linh Nhi: “….”

      “Trông cái dáng vẻ ngốc nghếch của , lười với , ta .”

      Linh Nhi đứng lên, Tiểu Xuân : “Ta tiễn .”

      Tiểu Xuân và Linh Nhi ra sân, Linh Nhi : “Khi nào lên núi?”

      Tiểu Xuân: “Hai ngày sau.”

      Linh Nhi: “Lần này e là lần cuối ta gặp trước khi .”

      Tiểu Xuân: “Yên tâm , ta thường đến thăm .”

      Linh Nhi vẫn hơi buồn bực, nàng ôm lấy Tiểu Xuân, sau đó mới .



      “Aizz” Tiểu Xuân nhìn theo hướng Linh Nhi vừa , hốc mắt hơi đỏ.



      “Sớm biết như thế, thà rằng .”

      Tiểu Xuân trở lại vào nhà, mà ngồi trong sân, lẳng lặng nhìn núi, lâu rồi nàng có yên lặng ngắm nhìn cảnh núi rừng như thế. Ngồi lúc, nàng dậy vào vườn thảo dược. Vườn thảo dược lâu được chăm sóc, có chút ít cỏ dại.



      Tiểu Xuân vén tay áo lên, nhổ hết cỏ dại .



      Trong đầu Tiểu Xuân nghĩ đến hàng vạn hàng nghìn chuyện.



      Lúc chuẩn bị nhổ gần cây cát cánh, nàng dừng chút.



      Cũng chính vì mảnh đất này, nàng bắt được tên trộm thuốc, sau đó, rất nhiều chuyện thay đổi. Tiểu Xuân vỗ vỗ mặt đất, đất rắn chắc, giống hệt như thân thể của tên ngốc nghếch kia. Tiểu Xuân khỏi bật cười.



      Hôm đó, hoa nở khắp núi, sông nước tráng lệ, tất cả đều bình yên như thế.



      Tối hai ngày sau, Tiểu Xuân tìm Lý Thanh.



      “To Con, đến đây.”

      Lý Thanh ngồi xuống bên cạnh Tiểu Xuân.



      “Chúng ta thác nước, huynh tự mình tắm rửa lúc .”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân cùng Lý Thanh đến chỗ thác nước, Tiểu Xuân đạp phát cho Lý Thanh rơi vào nước.



      “Huynh tắm rửa sạch rồi mới được lên!”

      Lý Thanh ngâm trong nước lúc, Tiểu Xuân nhìn, với : “Ngâm nước có ích gì chứ, chà rửa .”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”
      Tiểu Xuân: “…..”

      Cuối cùng, còn cách nào, Tiểu Xuân chỉ đành kiên trì đến, may là người Lý Thanh vẫn còn mặc bộ quần áo rách nát của , Tiểu Xuân cách lớp quần áo chà lung tung người .



      “Nước có lạnh ?”

      Lý Thanh lắc đầu, làm gì có cái gì lạnh hơn nữa chứ.



      Tay Tiểu Xuân đè đầu Lý Thanh: “Nào, cúi xuống, để ta gội đầu.”

      Lý Thanh bị nàng nhấn vào trong nước, tóc tản ra.



      Tiểu Xuân xoa xoa mấy cái đầu , lúc sau, nàng vỗ vỗ Lý Thanh.



      “Được rồi, ra .”

      Lý Thanh vẫn nhúc nhích.



      Tiểu Xuân: “?”

      Lý Thanh cúi đầu trong nước, nhúc nhích.



      Tiểu Xuân hơi căng thẳng.



      lẽ kiếm cũng có thể bị chết đuối?!



      “To Con! Này! To Con, huynh ra nhanh lên!”

      Tiểu Xuân vừa gọi vừa nắm tóc Lý Thanh kéo lên.



      Đột nhiên, thân thể Lý Thanh chợt run cái, sau đó từ từ đứng lên từ trong nước.



      vừa đứng lên, nước liền rơi xuống. Tiểu Xuân dùng quá nhiều sức nên lập tức ngã ngồi ra đất.



      “Huynh làm….” Tiểu Xuân vừa định , ngẩng đầu lên nhìn Lý Thanh, nửa câu sau lại bị nghẹn.



      Lý Thanh lẳng lặng đứng trong hồ nước, đằng sau là thác nước cao cao, đầu là vầng trăng sáng cong cong. Quần áo ướt đẫm, dính sát người, dán lên thân thể khôi ngô cường tráng, khiến người ta chỉ cần nhìn thôi cũng đủ cảm nhận được luồng sức mạnh lạnh băng vô cùng mạnh mẽ ấy.



      Trước kia, tóc Lý Thanh luôn rối bời, lúc này tóc ướt, rũ xuống, dán ở hai bên mặt, có vẻ vừa thô vừa nặng, đồng thời cũng khiến đường nét gương mặt càng .



      Tiểu Xuân cũng hệt như lần đầu tiên gặp , miệng há to thành lời.



      Lý Thanh nghiêng đầu, tai hướng về phía bờ dò xét.



      “Sao huynh lâu quá mà ra khỏi nước?”

      Lý Thanh: “Ngủ thiếp .”

      Tiểu Xuân: “….”

      Nàng cảm thấy cảm giác chấn động ban nãy hoàn toàn chỉ là ảo giác.



      “Nào, ra .” Tiểu Xuân dẫn Lý Thanh ra khỏi bờ, lấy trong túi ra bộ quần áo.



      “Hôm qua ta vào trấn nhờ người may cho huynh bộ quần áo mới, huynh thay .”

      Tiểu Xuân nhét quần áo vào ngực Lý Thanh, để tự thay, Lý Thanh vẫn ôm quần áo nhúc nhích.



      Tiểu Xuân: “ lẽ huynh biết thay quần áo à?”



      Lý Thanh cúi đầu: “Ta biết.”

      Tiểu Xuân: “Vậy còn .”

      Lý Thanh giũ quần áo, bắt đầu cởi quần áo cũ người.



      Tiểu Xuân hít sâu, quay đầu.



      thanh sột soạt của vải vóc vang lên ngừng, Tiểu Xuân cúi đầu, hiểu sao lại cảm thấy mặt hơi nóng lên.



      Đều do tên ngốc này.



      Tiểu Xuân biết tự trách mình hay oán giận Lý Thanh.



      lúc sau, còn thanh gì nữa.



      Tiểu Xuân mở miệng : “Thay, thay xong chưa?” Lúc mở miệng chuyện, Tiểu Xuân mới phát giọng mình hơi khan.



      Lý Thanh: “Ừ.”

      Tiểu Xuân ho khan hai tiếng, xoay người lại.



      “….”



      Lý Thanh: “Ùng ục?””



      Tiểu Xuân dời mắt: “, có gì.”

      Lý Thanh về trước hai bước, đưa tay, Tiểu Xuân đưa tay kéo lấy.



      Tay nàng hơi run, Lý Thanh cũng cảm giác được.



      “Ùng ục?”

      Tiểu Xuân: “Được rồi, thôi.”



      Tiểu Xuân buộc túi lại, vắt vai, kéo Lý Thanh vào núi.



      Ở sau lưng nàng, người đàn ông áo đen cao lớn yên lặng theo, tóc còn ẩm ướt, được cột tùy ý sau ót, khiến đôi mắt vốn bị băng lại càng bị che khuất. mặt hề tỏ vẻ gì, đôi môi kiên nghị, cái trán rộng, sống mũi cao thẳng mạnh mẽ. Mặt mũi của cũng tuấn tú, nhưng lại lộ ra phần ý vị hào phóng thà, khiến lòng người ta khỏi run rẩy.



      Tiểu Xuân kéo cổ tay Lý Thanh, cúi đầu về phía trước.



      Sau này tốt nhất là đừng cho tắm rửa, Tiểu Xuân thầm nghĩ.
      thư hồ thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 32



      Tiểu Xuân và Lý Thanh đến sớm hơn mấy người khác.



      Tiểu Xuân dẫn Lý Thanh đến viện Ngô Ba ở sau núi, sau đó nhét vào góc tối.



      “Được rồi, ngồi đợi ở đây .”

      Lý Thanh ngoan ngoãn ngồi ở bên, Tiểu Xuân ngồi cạnh .



      Hai người câu có câu trò chuyện.



      được lúc, Tiểu Xuân cảm thấy hơi mệt, nàng với Lý Thanh: “To Con, ta ngủ lúc, khi nào đến giờ gọi ta.”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân dựa vào tường nhắm mắt lại, chỉ lúc sau ngủ thiếp . Lý Thanh nghe thấy hơi thở của nàng trở nên đều đặn, liền giơ tay, khẽ nâng đầu Tiểu Xuân, để nàng dựa vào người mình.



      Lúc Tiểu Xuân ngủ trời vẫn còn đen kịt, chờ đến lúc Lý Thanh đánh thức nàng dậy, trời sáng rồi.



      “Ta, ta ngủ bao lâu rồi?” Tiểu Xuân dụi mắt, giang tay, vẻ mặt Lý Thanh ở bên cạnh tốt lắm, cúi đầu, lên tiếng.



      Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặc dù trời hơi u nhưng vẫn làm người ta chói mắt. Nàng đứng lên, đỡ cánh tay Lý Thanh, khẽ : “Ta dẫn huynh vào viện tìm chỗ trú đỡ, cứ như vậy cũng phải cách, huynh phải cố cầm cự nhé.”



      Sắc mặt Lý Thanh tái nhợt, trán có lớp mồ hôi mỏng. kéo tay Tiểu Xuân, chậm rãi lắc đầu.



      sao.”

      Tiểu Xuân: “ à?”



      Lý Thanh: “Ừ.”

      “Được rồi.” Tiểu Xuân đứng lên, che ánh sáng cho Lý Thanh.



      “Ơ, muội muội!”

      Tiểu Xuân quay đầu lại, lập tức thấy Mai Như trang điểm xinh đẹp ngoắc tay với nàng.



      Tiểu Xuân: “….”



      Mai Như chạy chậm đến đây, hôm nay nàng mặc bộ quần áo khác, nhưng vẫn là màu đỏ chói lọi, từ xa chạy đến cứ như đám mây hồng, khiến Tiểu Xuân đầu váng mắt hoa.



      “Muội muội giỏi, tỷ tỷ biết muội nhất định thành công.”



      Tiểu Xuân bị Mai Như kéo tay, cười hai tiếng, : “Tỷ cũng được thông qua à?”

      Mai Như: “Dĩ nhiên rồi.”

      Tiểu Xuân: “Tỷ so chiêu với đại sư huynh rồi à?”

      Mai Như: “Sao có thể chứ?”

      Tiểu Xuân cảm thấy kì quái : “Vậy sao tỷ thông qua được?”

      Mai Như: “ thôi.”

      Tiểu Xuân: “ cái gì?”

      Mai Như khẽ cười tiếng, : “ cho y biết mục đích ta đến bái sư.”

      Tiểu Xuân mở to mắt: “Tỷ cũng có mục đích nữa à?”

      Mai Như: “Dĩ nhiên rồi.”



      Tiểu Xuân nheo mắt nhìn nàng, Mai Như cười khúc khích: “Đừng có nhìn tỷ tỷ như vậy?”

      Tiểu Xuân: “Tỷ có mục đích gì?”

      Mai Như: “Đến ngắm cảnh đẹp.”

      Tiểu Xuân: “….”

      Mai Như cười híp cả mắt lại.



      “Núi Bạc Mang cảnh sắc tươi đẹp, là trong ba nơi có cảnh đẹp nhất, thế gian khó tìm.”

      Tiểu Xuân: “Lý do như thế mà cũng thông qua được?”



      Mai Như: “Cho nên ta mới đại sư huynh này của muội khó lường. Quan sát ràng, có thể nhìn thấu tất cả, võ nghệ lại cao cường, giống như tán tiên cách biệt trần thế.”

      Tiểu Xuân bĩu môi : “Bây giờ cũng là đại sư huynh của tỷ rồi.”

      “Ừm.” Mai Như cười “Cũng đúng, giờ cũng là đại sư huynh của ta rồi.”



      Mai Như cười, ánh mắt chuyển đến phía sau Tiểu Xuân, Lý Thanh ngồi đưa lưng về phía hai người.



      Mai Như: “To lớn , đây là ai? Hôm dự thi chưa từng thấy.”

      Tiểu Xuân nghiêng đầu sang, ho khan tiếng: “À, đây là bạn của muội, tên là Lý Thanh, cũng thông qua cuộc thi của đại sư huynh.”

      “Ồ?” Lúc Tiểu Xuân chuyện, ánh mắt Mai Như vẫn chiếu vào người Lý Thanh.



      “Lưng rộng thế, sao tráng sĩ quay đầu lại cho ta xem thử.”

      Lý Thanh nhúc nhích.



      “Ơ, muốn cho xem à?”



      Tiểu Xuân: “ phải, …”

      Lúc Tiểu Xuân , Lý Thanh chậm rãi đứng lên, xoay người, quay mặt về phía Tiểu Xuân và Mai Như. Sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, mày khẽ nhíu lại, môi cũng mím chặt.



      Tiểu Xuân: “Huynh ngồi xổm xuống , bị ánh nắng chiếu đến mất.”

      Lý Thanh ngồi xổm xuống.
      Tiểu Xuân quay đầu, với Mai Như: “Hai mắt của có bệnh, thể ra ngoài sáng, xin tỷ đó Mai Như.”



      Tiểu Xuân bên này lúc, lại phát Mai Như ngơ ngác nhìn bóng lưng của Lý Thanh, môi đỏ khẽ chu ra.



      “Mai Như??”
      Mai Như lập tức nhìn về phía Tiểu Xuân, ánh mắt kia như có ngàn vạn nhu tình, khiến Tiểu Xuân nhìn thấy mà tê rần cả người.



      “Muội muội tốt, vừa nãy muội bảo tên là gì cơ?”

      Tiểu Xuân: “Lý Thanh.”

      Mai Như nhướng đôi mày thanh tú: “Chậc chậc, tên to con.”

      Tiểu Xuân: “???”

      Mai Như lắc đầu, lúc định bình luận thêm mấy câu từ trong viện có người ra.



      giờ trong cả tòa viện Ngô Ba này có tổng cộng hai mươi mấy người, có lẽ tất cả những người thông qua Thiên bài lẫn Địa bài đều ở đây.



      Người từ trong viện ra phải Vệ Thanh Phong mà chính là tiểu sư đệ phát thẻ bài kia.



      Tiểu Xuân thấy người tới, phẫn nộ co cổ lại.



      Tiểu sư đệ đến trước đám người, đứng lên tảng đá kiểm kê số lượng.



      “Ừ, hai mươi hai người, tất cả đều đến rồi. Khụ, mọi người tập trung chút, tập trung chút.”

      Tiểu Xuân và Mai Như qua bên kia, Lý Thanh vốn cũng định đứng lên nhưng lại bị Tiểu Xuân nhấn xuống.



      “Huynh ngồi ở đây, có việc ta gọi huynh.”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Mai Như ngạc nhiên mở to mắt: “Ôi dào, chuyện thú vị.”



      Tiểu Xuân cười khan hai tiếng: “Đúng vậy.”

      vào viện, mọi người đều xếp thành hàng, bên trái Tiểu Xuân là Mai Như, bên phải là Trần Bì.



      Mai Như nhận ra Trần Bì, đứng ở đó cố gắng nhịn cười, còn Trần Bì ràng cũng nhớ ra Tiểu Xuân và Mai Như, nghiêm mặt đứng bên cạnh. Tiểu Xuân bị kẹp ở giữa, cũng được, cười cũng xong, chỉ có thể giả vờ nghiêm túc.



      Tiểu sư đệ hắng giọng : “Chúc mừng mọi người vào được Kiếm Các, từ hôm nay trở , mọi người chính là phần tử của Kiếm Các rồi! Phải cố gắng tập võ, dốc lòng tu luyện, giúp Kiếm Các vẻ vang trong đại hội luận kiếm năm nay!”

      Trần Bì lên tiếng: “ phải năm ngoái Kiếm Các tham gia đại hội à?”

      Tiểu sư đệ trừng y cái: “Năm nay tham gia được à!”



      Tiểu Xuân khẽ với Mai Như: “Đại hội luận kiếm là gì?”

      Mai Như: “ chất là tỷ võ, chỉ là người tham gia chỉ có thể dùng kiếm, hàng năm đều có tổ chức, vô cùng tục khí. Chỉ là vì đó là do Mẫn Kiếm sơn trang cử hành, cho nên Kiếm Các luôn tham gia, chả hiểu sao năm nay lại thế.”



      Tiểu sư đệ trừng mắt nhìn Trần Bì xong, sau đó lại với mấy người khác: “Hôm nay đến đây, chủ yếu là muốn phân chia mọi người vào các viện tập võ! Mọi người đều biết, Kiếm Các có Chưởng môn, thường mọi người cũng là tự luyện, sau đó định kì thi đấu với nhau. Sau khi mọi người được phân viện xong tự mình tìm, có việc tìm người đứng đầu mỗi viện!”

      Tiểu Xuân lại với Mai Như: “Lại còn có các viện nữa à, sao trước kia muội biết!”

      Mai Như: “Cái này ta cũng biết.”

      Tiểu Xuân: “ biết muội bị phân đâu nữa.”

      Mai Như cười : “Được phân đến cùng chỗ với tỷ tỷ là vui rồi.”



      Tiểu Xuân cũng cười: “Ừ, muội cũng muốn được phân cùng chỗ với tỷ.”

      Mai Như tiếp: “Với cái tên to con kia nữa.”

      Tiểu Xuân: “….”

      Tiểu sư đệ nhìn thấy Tiểu Xuân và Mai Như trong đám người, Mai Như lập tức nháy mắt với y cái. Tiểu sư đệ lấy từ trong ngực ra tấm vải, xoay người treo lên thân cây.



      “Đây là vị trí của tám viện trong Kiếm Các, bên chính là các tiền bối đứng đầu từng viện, mọi người nhìn trước , để ta tổng hợp ý kiến rồi phân viện.”

      Y vừa dứt lời, mọi người vây kín lại.



      Tiểu Xuân và Mai Như thể so với mấy tên tráng háng kia, thể chen vào, đành đứng ở đằng sau kiễng mũi chân nhìn.



      tấm vải là bản đồ của núi Bạc Mang, có tám tòa núi , chia ra theo tên của từng người, Tiểu Xuân đứng cách đó khá xa, nhìn thấy cái nào là của Vệ Thanh Phong.



      Mai Như vươn tay, chọt chọt bả vai người đứng trước.



      “Này này, nhìn giúp với, đâu là chỗ của đại sư huynh.”

      Người nọ quay đầu nhìn lại, là Trần Bì.



      Mai Như: “….”

      Trần Bì: “…..”

      Mai Như nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn nhịn được, phụt cười thành tiếng, Trần Bì mất mặt xoay người lại.



      Tiểu Xuân oán giận với Mai Như: “Tỷ cười cái gì, để y nhìn xong rồi tỷ hãy cười chứ!”



      Mai Như: “Là lỗi của ta, lỗi của ta.”

      Tiểu Xuân nhón chân, nhảy tới nhảy lui cũng thấy .



      Trần Bì dường như nghe thấy động tĩnh ở đằng sau, Tiểu Xuân nhảy được lúc, cuối cùng y cũng xoay người lại, chỉ là sắc mặt vẫn khó coi như cũ.



      Trần Bì bình tĩnh : “Vệ sư huynh ở Vân Đào viện.”



      Mai Như cười : “Đa tạ huynh nhé.”

      Trần Bì hừ tiếng, quay đầu .



      Biết Vệ Thanh Phong ở đâu rồi, Tiểu Xuân cũng vội nhìn mấy người khác, nàng thừa dịp mọi người chú ý, đến bên cạnh tiểu sư đệ.



      “Nhớ ta ?”

      Tiểu sư đệ: “Sao lại , cho biết, lần trước tự tiện , Lưu sư huynh trở lại tức giận gần chết, còn muốn tìm tính sổ nữa đấy!”

      Tiểu Xuân: “Ôi dào, sao, có cơ hội ta nhận tội với huynh ấy.”

      Tiểu sư đệ: “Chỉ là ngờ có thể thi đậu, khó tin.”

      Tiểu Xuân khẽ nhướng mày : “Huynh hoài nghi ánh mắt của đại sư huynh à?”

      Tiểu sư đệ vội lắc đầu: “Đâu có đâu có, đại sư huynh thể chọn lầm người.”



      Tiểu Xuân: “Vậy đúng rồi.” Nàng kéo góc áo của tiểu sư đệ, kéo y đến góc, : “Lát nữa, huynh định chia mọi người thế nào?”

      Tiểu sư đệ suy nghĩ chút rồi : “Mấy năm trước, là để mọi người tự mình chọn.”

      Tiểu Xuân: “Lỡ như có nhiều người cùng chọn nơi sao?”

      Tiểu sư đệ: “ được, quá nhiều phải tỷ thí, người thắng được chọn trước.”

      Tiểu Xuân: “…..”

      Nàng suy nghĩ lúc, nếu tỷ võ, cơ hội mình thắng là hầu như có.



      “Này.” Tiểu Xuân lại “Năm trước, người chọn đại sư huynh nhiều ?”

      Tiểu sư đệ mở to mắt: “ xem! Mười người có hết bảy người chọn đại sư huynh rồi!”

      Tiểu Xuân: “Bọn người tục tằng này!”

      Tiểu sư đệ: “ định chọn ai?”

      Tiểu Xuân: “Đại sư huynh!”



      Tiểu sư đệ: “….”

      Tiểu Xuân cau mày đứng trong sân, tiểu sư đệ nhìn nét mặt của nàng : “ nắm chắc tỷ võ thắng ?”

      Tiểu Xuân: “.”

      Tiểu sư đệ: “Ta đây khuyên nên chọn người khác thôi, nên chỉ nhìn chằm chằm vào đại sư huynh, bảy người còn lại đều rất lợi hại. Có muốn ta đề cử giúp người ?”

      Tiểu Xuân nhìn y : “Huynh ở viện nào?”

      Tiểu sư đệ: “Lăng Đào viện, ta và Lưu sư huynh đều ở đây.”



      Tiểu Xuân: “Nơi đó tốt ?”

      Tiểu sư đệ: “Dĩ nhiên là tốt rồi! Cách núi chính rất xa, ai cũng xen vào, muốn làm gì làm.”

      Tiểu Xuân: “….”

      “Hơn nữa, nghĩ , Lưu sư huynh trong Lăng Đào viện có bối phận rất cao, nếu qua đó, với quan hệ của các người, huynh ấy nhất định chiếu cố .”

      Tiểu Xuân: “Ồ.”

      Tiểu sư đệ hăng hái nhìn nàng: “Sao hả?”

      Tiểu Xuân: “Ta vẫn muốn .”

      Tiểu sư đệ: “….”

      “Ta mặc kệ.” Tiểu sư đệ chống nạnh ngửa cổ: “Tùy chọn, dù sao nếu tỷ võ mà thua, cũng là đến lượt ta phân viện.”



      Nhắc đến việc tỷ võ, Tiểu Xuân lập tức phát rầu, nàng chùn vai, có tinh thần lắc lắc đầu, vừa lẩm bẩm: “Làm sao đây làm sao đây, phải đâu mới tốt đây?”



      Lúc nàng do dự, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng quen thuộc.



      “Hay là như vầy.”

      Giọng này lạ lạ, quen cũng quen. Tiểu Xuân quay đầu, đập vào mắt chính là đôi ủng ngắn đắt tiền viền tơ vàng, áo tơ có hoa văn mây màu đen, bên cạnh còn có thanh bảo kiếm trắng như tuyết.



      “Đến chỗ của ta, thế nào?”
      thư hồ thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 33



      “Đến chỗ của ta, thế nào?”

      Tiểu Xuân nghiêng đầu qua, bóng dáng Hạ Hàm Chi xuất ngay phía sau. Y khoanh tay, đứng ở giữa sân, gió thổi qua khiến thân kiếm Tinh Hà khẽ lay động, nhìn thoáng qua rất có dáng vẻ của đại hiệp tuyệt thế.



      “Hạ…” Tiểu Xuân vừa định mở miệng gọi y, đột nhiên kịp nhận ra gọi như vậy tốt lắm, nàng lập tức đổi lại: “Xin hỏi vị đại hiệp này là?”



      Hạ Hàm Chi cười ha ha, : “Ta họ Hạ, tên chữ Hàm Chi, có thể gọi ta là Hạ Hàm Chi.”

      “Ồ ồ, hóa ra là Hạ đại hiệp.”

      Hạ Hàm Chi: “ dám.”

      Bên kia, từ lúc Hạ Hàm Chi xuất , sắc mặt tiểu sư đệ ràng trở nên u ám, y mím môi, liếc xéo, vẻ mặt muốn nhưng lại dám . Hạ Hàm Chi liếc y cái, tiểu sư đệ dù vẻ mặt tình nguyện nhưng vẫn phải hành lễ với y.



      “Chưởng viện*.”

      (*chưởng viện: Người đứng đầu viện.)



      Hạ Hàm Chi khẽ gật đầu.



      Chưởng viện? Là gì vậy?



      Tiểu Xuân hiểu gì cả nhìn về phía tiểu sư đệ, lại nhìn nhìn Hạ Hàm Chi. Tiểu sư đệ ràng thích đứng cùng chỗ với Hạ hàm Chi, y tìm lí do chạy lẫn vào trong đám người, Mai Như lập tức nắm chặt cơ hội lảm nhảm với y.



      Bên này, chỉ còn lại Tiểu Xuân và Hạ Hàm Chi.



      Tiểu Xuân dùng mắt ra hiệu, kéo Hạ Hàm Chi vào trong góc, khẽ : “Sao huynh lại đến đây?”

      Hạ Hàm Chi: “Sao ta được tới chứ?”

      Tiểu Xuân trừng mắt nhìn Hạ Hàm Chi, muốn trừng ra lỗ thủng người y. Hạ Hàm Chi cũng nhìn lại nàng.



      Hồi lâu sau, Tiểu Xuân : “Ban nãy huynh , bảo ta đến chỗ huynh, là sao?”

      Hạ Hàm Chi: “ nhìn thấy tấm vải kia à?”

      Tiểu Xuân: “ thấy, chen nổi.”

      Hạ Hàm Chi: “À, ta là Chưởng viện của Thanh Đào viện ở núi phía Nam.”

      “…..”

      Tiểu Xuân thầm sắp xếp lại suy nghĩ của mình, với Hạ Hàm Chi: “ đúng, huynh mới đến đây có mấy tháng thôi mà?”

      Hạ Hàm Chi khẽ nhướng mày, mắt tỏ vẻ nghiền ngẫm.



      “Sao biết ta đến đây được bao lâu?”

      Tiểu Xuân im lặng.



      Hạ Hàm Chi sờ sờ cằm: “Ồ, hay là hỏi thăm về ta?”

      Tiểu Xuân nhăn nhó mặt mày: “Ai mà thèm chứ!”

      Hạ Hàm Chi cười : “Được, cái này nữa, thời gian vào Kiếm Các của ta dài, nhưng Chưởng viện của Kiếm Các phải dựa vào thời gian vào Kiếm Các để chọn, nếu cái tên ban nãy cũng đủ trở thành sư phụ của rồi.”

      Tiểu Xuân nhìn nhìn tiểu sư đệ chút.



      “Hay là thôi .”

      Hạ Hàm Chi khoanh tay, cánh tay y kiên cố, Tinh Hà được y đặt trong khuỷu tay, có vẻ vừa tùy ý lại vừa ngạo nghễ. Tiểu Xuân thể thừa nhận, ra trông Hạ Hàm Chi đáng trông cậy hơn.



      Trông đáng trông cậy cũng có nghĩa là nàng vì y mà phản bội đại sư huynh.



      Đúng vậy, là phản bội! Chính là cái chữ vô cùng nghiêm trọng này! ra trước khi Hạ Hàm Chi xuất , Tiểu Xuân cũng xem trọng chuyện phân viện này lắm. Nhưng Hạ Hàm Chi đến đây, mà chỉ đến, y còn mời nàng qua chỗ của y, vấn đề này lập tức trở nên nghiêm trọng rồi.



      Cho dù Hạ Hàm Chi từng dạy nàng kiếm pháp, cho dù trước đó bọn họ tiếp xúc qua lại cũng coi như bình thản, nhưng Tiểu Xuân vẫn chưa thể quên được… kẻ trước mắt này, chính là kẻ địch của đại sư huynh.



      Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Xuân chợt có câu hỏi, muốn hỏi Hạ Hàm Chi, lại biết phải mở miệng như thế nào. Nàng liếc Hạ Hàm Chi, lại cúi đầu, liếc cái, lại cúi đầu, lặp lặp lại mấy lần, cuối cùng Hạ Hàm Chi cũng mở miệng trước.



      những gì nghĩ ?”

      Tiểu Xuân: “ tốt lắm đâu.”



      Hạ Hàm Chi cười : “Có lời gì muốn cứ .”

      Tiểu Xuân nhìn y cái, cẩn thận : “Gần đây huynh có bận gì ?”

      Hạ Hàm Chi cảm thấy hơi kì lạ: “Bận cái gì cơ?”

      Tiểu Xuân: “ là, là sắp tới huynh có chuyện gì quan trọng ?”

      Hạ Hàm Chi dừng chút, sau đó hiểu ra liền bật cười.



      Tiểu Xuân nhìn y cười đến vui vẻ lại sâu xa như thế, cũng biết là y đoán được rồi, nàng dứt khoát hỏi luôn.



      “Khi nào huynh mới tỷ võ với đại sư huynh?”

      Hạ Hàm Chi hề bất ngờ chút nào.



      để ý chuyện này?”

      Tiểu Xuân gật đầu.



      Hạ Hàm Chi khẽ cười tiếng, : “Vốn là hẹn y sau khi xuất quan, nhưng khi đó…” Hạ Hàm Chi chợt nhớ đến điều gì, thoáng ngừng lại, rồi lại : “Khi đó y và ta đều có chuyện thể bỏ được, sau đó lại đến cuộc thi tuyển của Kiếm Các, cho nên việc tỷ võ hoãn lại đến cuối tháng.”

      Tiểu Xuân cúi đầu “À.”



      Hạ Hàm Chi cúi người, nhìn Tiểu Xuân, giọng hơi có vẻ chế giễu: “ quan tâm như thế, muốn ai thắng hả?”



      Tiểu Xuân còn chưa kịp , Hạ Hàm Chi lại tiếp: “ là vì Vệ Thanh Phong nên mới vào Kiếm Các?”



      Tiểu Xuân bị y làm cho nghẹn họng.



      Hạ Hàm Chi đứng thẳng người: “Ra là vậy.”

      Tiểu Xuân xen ngang đoạn tự hỏi tự trả lời của y: “Ta đến chỗ của huynh đâu.”

      Hạ Hàm Chi: “ muốn qua chỗ của Vệ Thanh Phong.”

      Tiểu Xuân hơi cảm thấy khó chịu với việc Hạ Hàm Chi gọi thẳng tên của Vệ Thanh Phong, nhưng nàng cũng chẳng thể gì y, chỉ đơn giản : “Đúng.”



      Hạ Hàm Chi: “Lý Thanh sao?”

      Tiểu Xuân giương mắt nhìn y: “ tất nhiên là cùng ta.”

      Hạ Hàm Chi gật gật đầu.



      đến Lý Thanh, Tiểu Xuân quay đầu lại, nhìn vào góc sân, muốn tìm bóng dáng của Lý Thanh. Lúc nàng nhìn qua, đứng dậy rồi. Cho dù cách xa như thế nhưng Tiểu Xuân vẫn có thể nhìn thấy thân thể cao lớn của Lý Thanh. Mặt Lý Thanh hướng vào thân cây, đầu khẽ cúi xuống, lỗ tai của hướng về phía Tiểu Xuân và Hạ Hàm Chi, hình như chăm chú lắng nghe.



      Lúc Tiểu Xuân nhìn thấy , cảm giác như mọi chuyện lộn xộn đều bị bỏ qua bên, với Hạ Hàm Chi: “Ta trước.” Nàng mấy bước về phía Lý Thanh dừng lại, quay đầu với Hạ Hàm Chi: “Đa tạ.”



      Hạ Hàm Chi tựa vào vách tường sau viện.



      “Vì sao?”

      “Khi trước, cả hôm nay nữa.”

      Còn có màn múa kiếm dưới ánh trăng đêm hôm đó.



      Tiểu Xuân thầm nghĩ, nếu như có kiếm pháp Xuân Thành, có lẽ nàng cũng thể thông qua cuộc thi của đại sư huynh, cũng có lẽ, nàng đến Kiếm Các tham dự cuộc thi.



      Hạ Hàm Chi cười nhạt, giọng trầm thấp.



      dám.”

      Tiểu Xuân quay đầu, về phía Lý Thanh.



      Lỗ tai của Lý Thanh nhạy, Tiểu Xuân cách chừng mấy trượng mà động đậy rồi.



      Tiểu Xuân biết định bước ra.



      “Đợi .”

      Lý Thanh đứng lại vào bóng cây.



      Tiểu Xuân đến ngửa đầu nhìn sắc mặt .



      “Ta này, sao giờ trông huynh lại có vẻ khá hơn rồi?”

      Lý Thanh: “Ừ.”

      Tiểu Xuân cau mày : “Kỳ lạ , ràng bây giờ sáng hơn ban nãy mà, sao huynh lại tốt hơn?”

      Lý Thanh khẽ quay đầu, mặt hướng về bên như tìm kiếm thứ gì. Tiểu Xuân nhìn theo hướng đó, Hạ Hàm Chi đứng dựa vào vách tường, lẳng lặng nhìn về phía này.



      Tiểu Xuân đến cạnh Lý Thanh, khẽ với : “Huynh làm gì vậy?”

      Lý Thanh: “Y.”

      “Ai?” Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh “Huynh ai?”



      Lý Thanh nhíu nhíu mày, vẻ mặt kiên nghị lại có thêm phần hoang mang.



      Tiểu Xuân nhận ra có điều gì đó đúng.



      “Huynh làm sao vậy?”

      Lý Thanh tập trung đứng đó, thời gian khá lâu, Tiểu Xuân cảm thấy xung quanh hơi lạnh. Nàng kéo cổ tay Lý Thanh, phát tay lạnh lẽo. mặt Lý Thanh hề có vẻ gì, thoạt nhìn hơi u.



      Tiểu Xuân khó hiểu, nhớ đến trước kia, lúc Lý Thanh hóa ra kiếm phong, cũng rất lạnh.



      Nghĩ đến đây, Tiểu Xuân vội vàng dùng hai tay túm lấy cổ tay Lý Thanh, lắc mạnh mấy cái: “To Con, To Con? Huynh làm ơn đừng biến ở chỗ này đó, có rất nhiều người đó.”

      Lý Thanh cúi đầu.



      “Ta có.”

      Tiểu Xuân thở phào nhõm: “ có là tốt rồi, ta chỉ sợ huynh đột nhiên khinh suất, ở ngay tại đây biến thành kiếm, vậy nguy rồi.”

      Lý Thanh lắc đầu, tỏ vẻ mình làm vậy, sau đó, lại đưa mặt về hướng Hạ Hàm Chi.



      Tiểu Xuân hít sâu.



      “Sao huynh cứ quay sang đó vậy?”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “Chuyện gì xảy ra, đừng vội, ta nghe xem.”



      Lý Thanh suy nghĩ chút, với Tiểu Xuân: “Có thứ gì đó.”

      “Thứ gì?” Tiểu Xuân nhìn sang bên kia, chỉ có Hạ Hàm Chi. Bất quá Tiểu Xuân lại nghĩ, tên To Con này giống với nàng, là kiếm tinh, có thể nhìn thấy thứ mà người phàm nhìn thấy cũng chừng. Nàng khẽ : “Có vật gì?”

      Lý Thanh: “Có…” dường như biết phải hình dung vật này thế nào, chỉ có thể đó là vật.



      Tiểu Xuân lúc này khá là kiên nhẫn.
      “Huynh nghe được? Hay là cảm giác được?”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “Gì?”

      Lý Thanh: “Ở bên đó.”

      Tiểu Xuân: “Cái gì ở bên đó, có ảnh hưởng gì đến huynh à?”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      tiếng ùng ục có đặc biệt, nhưng Tiểu Xuân lại có cảm giác mình hiểu. Nàng kéo cánh tay Lý Thanh: “Có ảnh hưởng đến huynh đúng , ảnh hưởng gì?”

      Lý Thanh ngẩng đầu.



      Tiểu Xuân; “???”

      Lý Thanh ngửa mặt lên trời, Tiểu Xuân đứng bên cạnh chỉ có thể nhìn thấy cái cổ tráng kiện và yết hầu nổi lên của .



      Cái cổ trông rắn chắc , Tiểu Xuân đúng lúc nghĩ thế.



      “Khụ.” Chờ Tiểu Xuân cảm nhận được mặt mình lại dần nóng lên, nàng mới thu hồi tầm mắt.



      Lý Thanh cũng cúi đầu: “Ùng ục?”



      Cũng biết có phải nghe tiếng ùng ục này lâu, nghe quen rồi, Tiểu Xuân lại cảm thấy nó hề ngu ngốc như thế, mà lại có vẻ trầm thấp dịu dàng, giống như là tiếng người chuyện vậy.



      Giọng Tiểu Xuân hơi .



      “Vừa rồi mới hỏi huynh đó, vật kia đối với huynh có ảnh hưởng gì?”

      Lý Thanh kéo góc áo của Tiểu Xuân, chỉ khẽ chữ.



      “Quang.”

      (*quang = ánh sáng)



      Tiểu Xuân đứng ngây ra.



      Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Thanh.



      “Ý huynh là, vật kia khiến mắt huynh sợ ánh sáng?”

      Lý Thanh gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.



      Tiểu Xuân nóng nảy, nàng túm lấy áo trước ngực Lý Thanh: “Có phải hả? Có phải có thể chữa mắt cho huynh ? với huynh đó.”

      Lý Thanh lắc đầu : “Có thể ra ngoài vào buổi sáng, nhưng thể nhìn thấy.”

      Tiểu Xuân dừng lại chút, có thể ra ngoài sáng, có thể ra ngoài sáng, lần đầu tiên Tiểu Xuân nhìn thấy Lý Thanh, dáng vẻ của khi bị ánh mặt trời chiếu đến đau đến muốn sống, nàng nhớ vô cùng ràng. Tiểu Xuân lập tức quên sạch sành sanh nào Kiếm Các nào phân chia viện, nàng túm chặt lấy tay Lý Thanh, thậm chí hằn cả dấu tay. Lý Thanh cúi đầu, cũng đau, nhưng lại cảm thấy kì quái.



      “Ùng ục?”

      Giọng của Tiểu Xuân kiên quyết.



      “Vật kia, có thể giúp huynh đứng dưới ánh mặt trời ư?”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân gần như kêu lên: “ chuyện!”

      Lý Thanh bị dọa giật thót: “Đúng vậy.”

      Tiểu Xuân đột nhiên quay đầu, quay về hướng bên kia, nơi đó có gì khác… chỉ có Hạ Hàm Chi ôm kiếm Tinh Hà, cười đến vô cùng cao thâm khó hiểu.
      thư hồ thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 34



      Tiểu Xuân quay đầu nhìn Lý Thanh, lại quay đầu sang nhìn Hạ Hàm Chi.



      Sau mấy lần quay qua quay lại, nàng dường như đưa ra quyết định gì đó, kiên trì kéo Lý Thanh về phía kia. Hạ Hàm Chi nhướng mày, đưa mắt nhìn hai người đến trước mặt mình. Mãi đến lúc Tiểu Xuân đứng trước mặt y, y vẫn thoải mái tựa vào vách tường, chờ Tiểu Xuân mở miệng trước.



      Đấy, lại là cái vẻ mặt này nữa.



      Tiểu Xuân thầm nghĩ, chính là cái vẻ mặt hiểu thấu tâm gan người ta này. Tiểu Xuân muốn đạp y phát, nhưng tất nhiên nàng biết, với thân thủ như mèo ba chân này của nàng, ngay cả cái áo của Hạ Hàm Chi cũng chẳng chạm vào được.



      “Khụ.” Tiểu Xuân ho khan hai tiếng, kéo cánh tay Lý Thanh, khẽ : “Huynh đứng đây cảm thấy thế nào?”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiếng ùng ục nhàng như vậy, xem ra là tệ.



      Tiểu Xuân nhìn Hạ Hàm Chi lúc, vẻ mặt y hệt như cao tăng ngồi thiền, mặc cho Tiểu Xuân quan sát.



      Lẽ nào thứ mà Lý Thanh là Hạ Hàm Chi?



      , Tiểu Xuân lập tức bỏ ý nghĩ này. Tại sao có thể là người, phải là vật gì đó mới đúng, có lẽ là ở người Hạ Hàm Chi.



      Nghĩ đến đây, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tiểu Xuân chính là Tinh Hà.



      Đầu tiên, thanh kiếm này quá gây chú ý, chói lòa lòa, được Hạ Hàm Chi ôm trong tay, lại đặt ngay trước mắt Tiểu Xuân, muốn nhìn thấy cũng được. Hơn nữa khi đứng gần kiếm này thường có luồng khí lạnh khó hiểu, nhắc nhở Tiểu Xuân rằng người Lý Thanh cũng có khí lạnh, giữa hai người này có lẽ có liên hệ gì đó.



      Tiểu Xuân lắc lắc cổ, hất hất cằm về phía Lý Thanh: “Này, tên này, huynh có còn nhớ ?”

      Hạ Hàm Chi: “Dĩ nhiên.”

      Tiểu Xuân: “ cũng thích kiếm, chỉ là hai mắt bị tật, tiện cho lắm. Lần trước sau khi trở về kể cho nghe về kiếm của huynh, cũng cảm thấy rất hứng thú, huynh có thể cho mượn kiếm của huynh cầm lúc ?”

      Lý Thanh yên lặng đứng đó, nghe Tiểu Xuân , chân mày hơi nhíu lại.



      có hứng thú với cây kiếm đó bao giờ chứ.



      Hạ Hàm Chi bên kia chỉ cười nhạt : “Dĩ nhiên rồi.” rồi, y khẽ giơ tay, đặt chuôi kiếm Tinh Hà vào lòng Lý Thanh. Lý Thanh lại hề động đậy. Tiểu Xuân đá cái, hạ giọng : “Mau cầm lấy! Nhìn xem có phải thứ đó ?”

      Lý Thanh giơ tay lên, cầm thân kiếm Tinh Hà.



      Tay rộng rãi, Tinh Hà trong lòng bàn tay có vẻ hơi mảnh mai. dường như có ý định rút kiếm ra, chỉ đơn giản là cầm lấy. Cổ tay Lý Thanh cường tráng, cánh tay nhúc nhích, chỉ có làn gió thoảng qua khiến cho tua kiếm và viên bạch ngọc cổ xưa kia động đậy.



      đứng lúc lâu cũng lên tiếng, Tiểu Xuân hơi gấp gáp, nàng vừa định hỏi, Lý Thanh bỗng mở miệng chuyện.



      chỉ hai chữ.



      “Của ta.”

      Tiểu Xuân khó hiểu, Hạ Hàm Chi lại thản nhiên : “Đúng vậy.”

      Lý Thanh .



      Tiểu Xuân đụng đụng Lý Thanh, Lý Thanh cúi đầu, biết nghĩ gì.



      Hạ Hàm Chi đứng thẳng người, chậm rãi : “Trước đó ta cũng từng , nếu huynh muốn khôi…”

      “Ùng ục!”

      Tiểu Xuân chớp chớp mắt, nàng cảm thấy Hạ Hàm Chi định gì đó, tuy nhiên bị Lý Thanh xen ngang vào, tuy vậy, nàng lại nhận ra, đây phải là lúc thích hợp để hỏi.



      Bỏ qua những điều này, nàng biết, thứ có thể giúp cho Lý Thanh ra ngoài ánh mặt trời, ở chỗ của Hạ Hàm Chi. Tiểu Xuân cúi đầu, nhìn dưới mặt đất, mặt đất đúng lúc con sâu , bò bò cách ngốc nghếch. Nàng nhìn chằm chằm con sâu kia, nhìn nó bò từ trái sang phải rồi lại từ phải sang trái.



      Cuối cùng, chiếc ủng đen đột nhiên giẫm xuống, thản nhiên đè bẹp con sâu kia.



      Tiểu Xuân hít sâu, ngẩng đầu. Hạ Hàm Chi ôm cánh tay, mắt rũ xuống nhìn nàng, dường như đợi nàng lên tiếng.



      Tiểu Xuân quay đầu nhìn Lý Thanh, vẫn mang dáng vẻ ngây ngốc, biết suy nghĩ cái gì.



      Hồi lâu sau, Tiểu Xuân cười.



      Có gì khó đâu chứ.



      “Hạ đại ca, ta và Lý Thanh đến chỗ của huynh, sau này huynh mong huynh chiếu cố nhiều.”

      mặt Hạ Hàm Chi cũng lộ nụ cười, y khẽ gật đầu.



      dám.”

      Thấy , có gì khó đâu.



      Hạ Hàm Chi : “Ta với tên nhóc kia chút, hai người theo ta.”



      Tiểu Xuân: “A, đúng rồi, huynh có muốn thêm ai nữa ?”

      Hạ Hàm Chi dừng bước: “Hả?”

      Tiểu Xuân chỉ chỉ Mai Như, nàng chuyện đến nước miếng tung bay với tiểu sư đệ.



      “Nàng kia, là bạn của ta, huynh….”

      Hạ Hàm Chi lại tiếp, y vẫy vẫy tay, thản nhiên : “Tùy.”



      Tiểu Xuân thấy y đến, mấy câu với tiểu sư đệ, lại quay đầu mấy câu với Mai Như. Mai Như nhìn về phía Tiểu Xuân, vẻ mặt khó hiểu, Tiểu Xuân lòng đau đớn gật đầu với nàng. Tiểu sư đệ sau khi nghe Hạ Hàm Chi xong, vẻ mặt càng khó coi, y định cãi lại Hạ Hàm Chi mấy câu, nhưng chưa kịp mở miệng Hạ Hàm Chi rồi.



      Tiểu sư đệ ở đằng sau, vẻ mặt u sầu nhìn Tiểu Xuân.



      Tiểu Xuân tỏ vẻ tủi thân nhìn tiểu sư đệ, mắt rơm rớm. Huynh tuyệt đối, tuyệt đối đừng tin là ta muốn , ta bị ép mà.



      Hạ Hàm Chi đến trước mặt Tiểu Xuân, nhìn nàng từ cao.



      “Sao thế?”

      Tiểu Xuân đáng thương nhếch miệng.



      “Đói bụng.”

      Hạ Hàm Chi: “….”

      Y thở dài, với Tiểu Xuân: “Ta với tên đó rồi, thôi.”

      Tiểu Xuân: “ bây giờ à?”

      Hạ Hàm Chi: “ phải vừa kêu đói bụng à?”

      Tiểu Xuân: “À , cũng đói đến mức đó.”

      Hạ Hàm Chi liếc nàng cái “, Thanh Đào viện cách Trung Sơn gần, phải tận hai canh giờ.”

      Tiểu Xuân: “Được rồi.”

      Lúc này, Mai Như cũng tới, nàng bước đến ra hiệu bằng mắt với Tiểu Xuân, trong mắt đầy vẻ nghi vấn.



      Có chuyện gì thế?



      Tiểu Xuân lắc đầu. Ba người bọn họ theo sau Hạ Hàm Chi, Lý Thanh nắm tay Tiểu Xuân, Mai Như cạnh Tiểu Xuân. Tiểu Xuân vừa cảnh giác liếc nhìn Hạ Hàm Chi đằng trước, vừa liếc mắt nhìn Mai Như, miệng nhưng phát ra tiếng…



      Chuyện rất dài dòng!



      Mai Như chớp chớp mắt nhìn nàng.



      Y là ai vậy?



      Tiểu Xuân … Người xấu!



      Khi các nàng còn liếc qua liếc lại, Hạ Hàm Chi khẽ ho khan tiếng, Tiểu Xuân và Mai Như lập tức đứng thẳng người, mặt biểu cảm.



      Bốn người theo con đường sau núi, đến giữa sườn núi quẹo vào ngã ba. Tiểu Xuân nhớ ngã ba này, con đường này sâu vào trong khe núi. Mặc dù nàng từng ngang qua nhiều lần nhưng chưa từng vào.



      Dọc theo đường Lý Thanh chẳng gì, có lúc Tiểu Xuân hỏi cảm thấy thế nào, chỉ lắc đầu, tỏ vẻ mình sao. Mỗi lần Tiểu Xuân cúi đầu, đều có thể nhìn thấy tay Lý Thanh, tay giữ chặt cổ tay phải của nàng, Tiểu Xuân có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp lại hơi khô ráo của , vững vàng nắm lấy tay nàng.



      Trong núi yên tĩnh, rất ẩm thấp, Tiểu Xuân ngửi được mùi bùn đất và mùi rừng cây, trong lòng cảm thấy vô cùng yên bình.



      Hạ Hàm Chi dẫn đường nhanh chậm, bước tiến của y vô cùng trầm ổn, mỗi bước đều vững vàng. lúc lâu, họ quẹo sang sườn núi khác, Tiểu Xuân ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của các dãy nhà. Mấy dãy nhà này chìm vào trong mây mù, như như .



      Hạ Hàm Chi nhìn Tiểu Xuân, khẽ : “Thấy chưa? Đó chính là Thanh Đào viện.”

      Tiểu Xuân thở dài : “Cao .”

      Hạ Hàm Chi: “Đúng vậy, Thanh Đào viện được dựng ở nơi cao nhất của núi Bạc Mang.”

      Tiểu Xuân: “Sao huynh lại bị phân tới nơi như vậy?”

      Hạ Hàm Chi cười cười: “Là ta tự mình muốn tới.”



      Y xong trước, dẫn mọi người lên núi.



      Tiểu Xuân ở đằng sau, nàng với Lý Thanh: “To Con, huynh có mệt ?”



      Lý Thanh: “….”



      Tiểu Xuân: “Hừm, đùa với huynh thôi, sao huynh mệt được chứ. Sao hả, mắt có đau ?”

      Lý Thanh lắc đầu: “ sao.”



      Tiểu Xuân: “Vậy tốt.”

      Thanh Đào viện quả là các trung tâm Kiếm Các rất xa, Tiểu Xuân vừa leo lên vừa nghĩ, so với nơi tập võ, nơi này càng giống chỗ để tu hành hơn.



      Bốn người leo lên đến đỉnh núi, hai người mệt đến ngồi phịch đất.



      Tiểu Xuân: “, chịu nổi nữa rồi.”

      Mai Như thở hổn hển.



      “Ta, ta cũng chịu nổi, chịu nổi nữa.”



      Lý Thanh ngồi cạnh Tiểu Xuân, Hạ Hàm Chi khẽ cười tiếng, hỏi : “Sao hả, huynh cũng chịu được à?”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Mai Như lúc này vẫn quên đùa: “Cái tên này, , chuyện, rất thú, thú vị.”



      Lý Thanh: “Ùng ục ùng ục.”



      Mai Như: “Ha ha.”

      Hạ Hàm Chi cũng vội, cắm kiếm của mình vào mặt đất, đứng bên yên lặng chờ. lúc sau, Tiểu Xuân và Mai Như nghỉ ngơi đủ, giúp đỡ nhau đứng lên.



      Trước mắt là cái cửa gỗ cũ nát.



      Hạ Hàm Chi nhặt kiếm lên, đẩy cửa ra.



      Ba người lập tức theo sau.



      Thanh Đào viện quả phải đơn sơ bình thường.



      tòa nhà gỗ ba tầng, xây dựa vào vách núi, trước nhà còn có cái vạc lớn, bên cạnh vạc có cái cọc gỗ, phía đó treo loạt chả hiểu là củ cải hay là vải rách, đằng trước là cái sân khá rộng, mặt sân tương đối sạch , mặt đất hề có tảng đá vụn.



      Bên trái sân là vách núi, bên vách núi có mọc hai cái cây, Tiểu Xuân nhận ra, đó là Vân Đào.



      Cũng tốt, Tiểu Xuân nhìn cây kia, tự với mình, tối thiểu, từ nơi này có thể nhìn thấy dáng vẻ của cây Vân Đào lúc nở hoa.



      Lúc Tiểu Xuân xem xét cái sân, từ trong tòa nhà người chạy ra.



      “Chưởng chưởng chưởng, chưởng viện!”



      Tiểu Xuân thấy Hạ Hàm Chi thở dài.



      “Ngô Sinh, đây là ba đệ tử mới năm nay của Thanh Đào viện, đệ sắp xếp chỗ ở cho họ.”



      “Dạ dạ dạ, dạ!”



      Hạ Hàm Chi: “….”



      Tiểu Xuân kéo tay Lý Thanh, tay khác lại kéo Mai Như nhịn cười đến cong cả thắt lưng, vào trong nhà. Ngô Sinh vô cùng nhiệt tình trò chuyện với mấy người họ.



      “Đây đây đây là Thanh Đào lâu, tầng hai là, là chỗ ở, của, của chúng, chúng ta, , nay tổng cộng ở cùng với sáu đệ đệ đệ, đệ tử…”



      Mai Như thể nhịn được nữa.



      “Ha ha ha ha!!”



      Ngô Sinh ngây ngốc nhìn nàng: “ , đẹp.”

      Môi Tiểu Xuân run run.



      “Huynh đừng chuyện nữa, cứ dẫn bọn ta vào phòng .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :