1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm sơn có quỷ - Twentine ( 71 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 25




      Thấy Lý Thanh kiên trì như thế, Tiểu Xuân chép miệng, : “Ồ, ta hiểu rồi, huynh muốn ta dùng kiếm huynh làm ra đúng ? Huynh lại sắp đẽo cho ta thanh kiếm à?”



      Lý Thanh “….” suy nghĩ lúc rồi : “Ừ.”



      Tiểu Xuân cười : “ ra là vậy, huynh sớm , huynh đẽo kiếm cho ta mà còn giấu kĩ như thế, ta cũng phát ra đấy.”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “Hay bây giờ huynh cho ta biết kiếm ở đâu, ta trực tiếp lấy, sáng mai khỏi phải đến đây.”



      Lý Thanh: “ được.”
      Tiểu Xuân: “ được cái gì?”



      Lý Thanh cúi đầu, buồn bực : “Sáng mai hãy lấy.”



      Tiểu Xuân bĩu môi: “Hứ, thần thần bí bí, huynh đẽo ra được kiếm tốt gì chứ.”



      Lý Thanh cúi đầu, chuyện.



      Tiểu Xuân đứng lên: “Được rồi, huynh kiên trì như thế, ngày mai ta đến. Chỉ là ta đến rất sớm, lúc đó nếu huynh thể ra ngoài ai đưa kiếm cho ta chứ.”

      Lý Thanh khẽ : “ cứ đến là được.”



      Tiểu Xuân nhìn chằm chằm cái nắp gỗ lúc lâu mới gật gật đầu: “Được rồi, ta trước.”



      Sau khi rời khỏi rừng cây, Tiểu Xuân về nhà, lúc chuẩn bị vào nhà, từ xa lại thấy Linh Nhi dựa vào bên tường rào ngoài sân chờ nàng.



      “Ơ, má Xuân về rồi à?”



      Tiểu Xuân: “……”
      Linh Nhi: “Đừng nhìn ta như vậy, ta có sai gì đâu? Ta đây đến biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng gặp được .”

      Tiểu Xuân nhướn mắt, tức giận : “ đến đây làm gì?”

      “Hừm.” Linh Nhi khẽ nhướng mày “Ta làm gì à? Sao hả, cần công việc của tên kia nữa rồi phải ?”



      Tiểu Xuân chợt nhớ đến Lý Thanh, lập tức bật cười.



      “Linh Nhi tốt Linh Nhi tốt, chúng ta vào nhà rồi .”



      Tiểu Xuân đưa Linh Nhi vào nhà, lại nấu nước ấm pha bình trà mang vào phòng.



      “Nào, uống trà .”



      Linh Nhi chậm rãi nâng chung trà lên, uống hớp.



      Tiểu Xuân ngồi ở bên cạnh: “Linh Nhi, đến lúc này là vì có chuyện gì tốt rồi à?”

      Linh Nhi liếc nàng cái: “ lo lắng đến vậy à?”



      Tiểu Xuân ngồi thẳng người: “Ta lo lắng gì chứ, thuận miệng hỏi thôi mà?”



      Linh Nhi đặt chén trà xuống, : “ có gì, ta chuyện xong rồi, tháng ba lượng bạc.”

      Tiểu Xuân khinh thường : “Ba lượng bạc? Có ít quá ?”



      Linh Nhi lại gõ gõ cái bàn: “Này má Xuân, có người chịu thuê tồi rồi, giờ lại còn chê ỏng chê eo à? Cái tên kia mắt nhìn thấy, cũng xong, ban ngày lại thể ra ngoài, như thế mà còn chê ít bạc à?”



      Linh Nhi kể hết mọi khuyết điểm của Lý Thanh, trong lòng Tiểu Xuân rất thoải mái.



      kém chỗ nào chứ.”

      “Cái gì?” Linh Nhi trừng mắt “ cái gì? kém chỗ nào à? kém chỗ nào thử tự nhìn xem.”

      Giọng Tiểu Xuân hơi : “Ít nhất cũng có chỗ hơn người.”

      Linh Nhi uống trà, phun ra nửa cái lá trà.



      Tiểu Xuân: “…..”

      Nhìn dáng vẻ của Linh Nhi, Tiểu Xuân lại đột nhiên tức giận. Trong lòng nàng thầm nghĩ, dám xem thường tên To Con kia, chờ ngày nào đó biết thân phận của , xem có hù chết .



      Linh Nhi uống trà xong, chậm rãi với Tiểu Xuân: “Hôm nay ta đến cũng phải vì cái tên đó, ta đến tìm xem náo nhiệt.”



      Tiểu Xuân: “Náo nhiệt gì?”

      Linh Nhi ngạc nhiên : “Gần đây sao vậy, ngày mai là ngày thi nhập môn của Kiếm Các, năm ngoái phải sớm chuẩn bị xem náo nhiệt rồi sao?”

      Tiểu Xuân: “À, cuộc thi đó à?”

      Linh Nhi: “Sao có tinh thần gì hết vậy?”

      Tiểu Xuân lắc đầu: “ có, ta rất có tinh thần mà.”

      Linh Nhi: “Ngày mai cùng nhau lên núi?”

      Tiểu Xuân suy nghĩ chút, : “E rằng được.”

      Linh Nhi: “ được?”

      Tiểu Xuân nhớ đến lời của Lý Thanh, : “Ta sớm chút.”

      Linh Nhi cau mày: “Năm ngoái chúng ta cũng cùng mà.”



      Tiểu Xuân nhìn Linh Nhi lát, đưa tay kéo cổ tay nàng, : “ có gì, tìm bọn Hoa Dong , các nàng nhất định cũng .”

      Linh Nhi bĩu dài môi: “Tìm bọn họ? Ta khinh!”
      Tiểu Xuân: “……”



      Linh Nhi : “Vì sao phải sớm, mặc dù năm nay cũng rất nhiều người nhưng chúng ta ở ngay trong núi, đường gần, càng nhanh hơn bọn họ nhiều, cần trước.”



      Tiểu Xuân nghe lời nàng , hỏi: “Năm nay rất nhiều người? thấy rồi à?”

      Linh Nhi tỏ vẻ đương nhiên : “Đương nhiên rồi, cũng phải biết, cuộc thi hằng năm của Kiếm Các cứ như là mở hội ấy. Sáng nay ta mới vào trấn, mọi nhà trọ ở trong trấn đều kín khách, cả trấn toàn là người giang hồ, vô cùng náo nhiệt.”



      Tiểu Xuân bĩu môi : “Đều đến xem náo nhiệt thôi.”

      Linh Nhi: “Hứ, chúng ta cũng vậy mà.”



      Tiểu Xuân lắc đầu, ra vẻ già dặn : “Ta đây phải chỉ để xem náo nhiệt.”



      Linh Nhi: “Hả?”



      Tiểu Xuân nhìn chằm chằm mặt Linh Nhi, khẽ : “Ta cho nghe chuyện, được cho người khác biết.”

      Linh Nhi mở to mắt: “Bí mật? Ta thích nhất là nghe bí mật!”



      Tiểu Xuân: “…..”



      Linh Nhi đến cạnh Tiểu Xuân, khẽ : “ , ta thề khắp nơi.”



      Tiểu Xuân ho khan hai tiếng: “ ra cũng có, chỉ là…”

      Linh Nhi: “Là cái gì?”

      Tiểu Xuân: “Chỉ là, ta tham gia cuộc thi đó.”

      Linh Nhi: “……”

      Dừng lại lúc, Linh Nhi chớp chớp mắt mấy cái.



      gì?”

      Tiểu Xuân: “Ta thi.”



      Linh Nhi: “Thi cái gì chứ?”

      Tiểu Xuân: “Đương nhiên là cuộc thi nhập môn của Kiếm Các.”

      Linh Nhi: “…..”



      Nhìn dáng vẻ u mê của Linh Nhi, Tiểu Xuân hơi cảm thấy vui vẻ: “Ừm, ta cũng chỉ muốn thử chút, có thể được chọn hay chưa biết…”

      “Ha ha ha ha…!!”



      Tiểu Xuân mới được nửa, Linh Nhi bắt đầu cười ha ha.



      Tiểu Xuân: “…….”

      “Ha ha ha! , ấy hả! Lại còn tham gia cuộc thi của Kiếm Các!? đừng có chọc cười ta nữa, ha ha ha!”



      Tiểu Xuân: “Buồn cười như vậy à?”

      Linh Nhi: “, so với việc buồn cười, ta càng cảm thấy lo lắng nhiều hơn.”



      Tiểu Xuân: “……”



      Sau khi Linh Nhi cười trận, mới với Tiểu Xuân: “ gạt ta đấy à?”

      Tiểu Xuân lắc đầu.



      Linh Nhi: “……” Nàng nhìn Tiểu Xuân lâu.



      nghiêm túc?”

      Tiểu Xuân gật đầu.



      Linh Nhi: “……”



      Tiểu Xuân cúi đầu, : “Ta biết, có thể cảm thấy rất buồn cười, nhưng ta nhất định phải .” Nàng xoay người, cầm cây kiếm treo tường, đặt lên bàn.



      Linh Nhi nhìn thanh kiếm kia.



      “Là thanh kiếm này à.”

      Tiểu Xuân: “ còn nhớ à?”

      Linh Nhi dừng chút, chậm rãi gật đầu: “Nhớ chứ.” Lúc đó các nàng cùng vào trấn, Tiểu Xuân thấy thanh kiếm này lập tức dùng hai lượng bạc vỏn vẹn trong người… vốn định mua kẹo ngọt và hoa quả đem mua thanh kiếm này. Linh Nhi chỉ nhớ thanh kiếm này, nàng còn nhớ lúc Tiểu Xuân mua nó có



      nhìn này, thanh kiếm này có đẹp , so với Đoạn Đào của đại sư huynh thế nào? Hê nếu có cơ hội, ta mong được so sánh hai thanh kiếm này thử xem.



      Linh Nhi: “Tiểu Xuân.”

      “Hả?”

      Linh Nhi suy nghĩ chút rồi chuyển chủ đề: “ đặt tên cho thanh kiếm này chưa?”

      Tiểu Xuân cười cười : “Vẫn chưa, nhưng cũng cần đâu, ngày mai ta dùng thanh kiếm này.”



      Linh Nhi giương mắt nhìn nàng: “ còn thanh kiếm khác à?”

      Tiểu Xuân nhớ đến Lý Thanh, cảm thấy rất có khả năng đẽo cho mình cây kiếm gỗ, nàng cười khan hai tiếng, : “Cũng có thể vậy.”

      Linh Nhi nhìn Tiểu Xuân hồi lâu, nàng cũng cười.



      “Được, ngày mai ta xem .”



      Tiểu Xuân: “Có gì đẹp mà nhìn.”

      Linh Nhi: “Xem mất mặt ra sao.”

      Tiểu Xuân: “….”



      Linh Nhi đứng lên, “Ta , nếu muốn tham gia cuộc thi, hôm nay nghỉ sớm , nghỉ ngơi dưỡng sức.”
      Tiểu Xuân gật gật đầu: “Được.”

      Linh Nhi ra khỏi nhà, vừa ra đến cửa, nàng quay đầu, lại nhìn Tiểu Xuân.



      “Này má Xuân, cũng quá gan dạ rồi.”

      Tiểu Xuân: “Hả?”



      Linh Nhi: “Ừm, chỉ là cũng tồi.”



      rồi Linh Nhi lại bỏ .



      Khó hiểu nhìn bóng lưng Linh Nhi, Tiểu Xuân trở lại trong phòng, nằm úp sấp giường, buồn bực ngủ.



      ra ban đầu nàng còn hơi căng thẳng, nhưng bởi vì mấy ngày qua vô cùng mệt nhọc, nàng vừa chạm vào giường mọi căng thẳng đều biến mất, Tiểu Xuân nhanh chóng ngủ thiếp .



      Nàng tỉnh lại lúc bình minh.



      Mở mắt, Tiểu Xuân nhìn ngoài cửa sổ chút, phía ngoài vẫn còn tối, nhưng từ chân trời mơ hồ có ánh sáng.



      “Được rồi được rồi, thôi.”



      Tiểu Xuân sau khi rửa mặt ăn đơn giản vài thứ, sau đó về phía nhà Lý Thanh. Nàng mang gì theo, chuôi kiếm kia lại bị nàng treo tường. Lý Thanh cho nàng thanh kiếm, Tiểu Xuân vô cùng tin tưởng .



      Xuyên qua rừng cây, Tiểu Xuân đến nhà Lý Thanh, nàng vòng ra sau nhà, đạp khẽ lên cái nắp gỗ, khẽ : “To Con, ta đến rồi.”

      Trong hố hề có thanh gì.



      “?” Tiểu Xuân hơi cảm thấy khó hiểu “To Con? Sao huynh lời nào?”

      Trong hố hề có tiếng động gì.



      Tiểu Xuân khom người, gõ gõ cái nắp gỗ.



      “Huynh ở trong đó à?”



      Tiểu Xuân vừa gọi vừa nghĩ, lẽ nào chưa về, thể nào. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, đến giờ này rồi, trước đây cứ đến giờ này là Lý Thanh trốn vào trong hố rồi.



      “To Con, huynh ngủ thiếp à?”

      Tiểu Xuân kêu gần nửa ngày cũng hề có động tĩnh gì.



      ra ta kịp giờ mất, huynh rốt cuộc có nghe thấy hay ?”

      Tiểu Xuân hơi nóng nảy: “Ta này, huynh nếu lên tiếng ta mở nắp lên đấy!”



      Trong hố vẫn thanh gì.



      Tiểu Xuân hít sâu, nhấc cái nắp lên chút, chỉ là, nàng vừa nhấc lên lập tức đậy lại.



      “Sao hả, sợ chưa, nhanh lên tiếng !”



      Tiểu Xuân cũng định mở nắp ra , nàng chỉ định dọa Lý Thanh chút, nhưng bên trong vẫn có động tĩnh. Tiểu Xuân bất đắc dĩ đành nhấc cái nắp lên, úp sấp người nhìn vào bên trong.



      Nhìn thử mới biết, bên trong hề có ai.



      “????”



      Tiểu Xuân mở to mắt, mở cái nắp gỗ lên.



      Trong hố hề có bóng người.



      Chỉ là, mặc dù có người nhưng lại có vật cắm đất.
      thư hồ thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 26



      Tiểu Xuân sững sờ nhìn vật đó, cái miệng nhắn há ra, lúc lâu cũng khép lại được.



      “Đây là kiếm?”



      Dưới ánh trăng, thanh kiếm bản to đen nhánh cắm đất, có tua kiếm, cũng có vỏ kiếm, chỉ là thanh trường kiếm trơ trọi màu đen huyền. Thanh kiếm kia có mấy tấc bị ghim dưới đất nhưng nó vẫn cao thẳng như thường, thân kiếm khá rộng, vừa dày vừa nặng.



      Thanh kiếm thẳng tắp như thế, nếu ở trong bóng đêm, chắc là cả núi rừng đều phải trở nên tĩnh lặng.



      Tiểu Xuân ngơ ngác hồi lâu, sau đó mới kịp phản ứng, nàng nhìn xung quanh.



      “To Con? To Con, huynh ở đâu vậy, đây là kiếm huynh đưa ta à?”

      Nàng kêu mấy tiếng cũng có ai trả lời.



      Trong lòng Tiểu Xuân đột nhiên cảm thấy hơi nôn nóng cách khó hiểu.



      “Này! Lý Thanh! Huynh có ở đây …?”

      “Đây là kiếm mà huynh đưa ta à…?”



      “Đúng vậy.”



      “??”

      Có người đáp lại, nhưng phải giọng của Lý Thanh.



      Tiểu Xuân quay đầu lại, thấy nghĩa phụ của Lý Thanh… ông lão kia đứng ngay chỗ cửa phòng, nhìn nàng.



      “Ông?” Tiểu Xuân kinh ngạc “Sao ông lại ra đây? Bên ngoài lạnh lắm, ông phải chú ý sức khỏe.”



      Ông lão lắc đầu: “Ta sao.”

      Tiểu Xuân hơi ngượng ngùng : “Là cháu làm ông thức giấc ạ?”

      Ông lão cười cười: “ đâu, ta vốn cũng định thức dậy rồi.”

      Tiểu Xuân: “Cháu vội tìm Lý Thanh nên mới gọi như thế.”

      Ông lão: “Cháu muốn tìm nó?”

      Tiểu Xuân gật đầu : “Đúng ạ, cháu định tham gia cuộc thi của Kiếm Các, đêm qua huynh ấy đưa cho cháu thanh kiếm, bảo cháu sáng nay đến lấy.” Tiểu Xuân rồi, chỉ chỉ thanh kiếm bản to màu đen dưới hố kia, lại : “Cháu thấy thanh kiếm kia nhưng biết có phải là cái huynh ấy muốn đưa cháu nữa.”

      Ông lão nhìn thanh kiếm kia cái, với Tiểu Xuân: “Phải.”

      Tiểu Xuân: “Ông biết ạ?”

      Ông lão: “Ta biết.”

      Tiểu Xuân: “Kiếm này là huynh ấy làm cho cháu ạ?”



      Ông lão cười : “Phải.”

      Tiểu Xuân: “Sao mà cao gần bằng cháu luôn thế này?”

      Ông lão: “…..”



      Tiểu Xuân đến chỗ cái động, cẩn thận nhìn thanh kiếm kia. Thanh kiếm này khiến nàng có cảm giác rất quen thuộc.



      Ông lão : “ nương, cháu thử lần .”

      Tiểu Xuân cau mày: “Thử gì chứ, chắc cháu chẳng cầm nổi đâu, Lý Thanh nghĩ gì thế biết, làm ra thanh kiếm lớn như thế.” Tiểu Xuân thầm thở dài trong lòng, kẻ ngốc đúng là kẻ ngốc mà.



      Ông lão cười : “Còn chưa thử sao lại biết là được. Ta thấy thân thể nương khỏe mạnh, có thể cầm được nó cũng chừng.”



      Tiểu Xuân nhìn ông lão: “Ồ ồ? Ông thấy thân thể cháu rất khỏe mạnh ạ?”



      Ông lão gật đầu.



      “Ha!” Tiểu Xuân được khen, tâm trạng rất tốt: “Được! Để cháu thử xem.”

      Tiểu Xuân nhảy xuống hố, chân vừa chạm đất, nàng lập tức phát ra chuyện.



      “Ông ơi! Kiếm này còn cao hơn cả cháu!”



      Ông lão cười ha ha: “Cháu rút lên thử xem.”

      Tiểu Xuân hơi chột dạ “Kiếm này cháu rút lên được à?”



      Ông lão: “Ta nghĩ là được đấy.”



      Tiểu Xuân vô cùng nghi ngờ đưa tay sờ lên chuôi kiếm, chuôi kiếm hơi lạnh, khiến nàng cầm vào cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng chỉ vừa chạm vào chuôi kiếm, Tiểu Xuân buông cánh tay ra mất rồi.



      “Cái này, ông ơi! Thế này làm sao mà rút ra được ạ!”



      Ông lão đến, hướng dẫn: “Cháu cứ lay lay nó thử xem, để tạo ra vài khe hở.”

      Tiểu Xuân còn cách nào khác, chỉ có thể nắm chuôi kiếm lay qua lay lại.



      “Cháu! Cháu rút … Ủa?!”



      Lúc Tiểu Xuân định bảo là rút được, thanh kiếm kia đột nhiên rời khỏi mặt đất.



      “Ồ ồ?” Tiểu Xuân kêu to, “Là cháu rút ra á?!”



      Ông lão đứng bên cạnh, cười tủm tỉm : “Ta nghĩ vậy đấy.”



      Tiểu Xuân dùng hai tay nắm chuôi kiếm, thử giơ kiếm lên: “Ơ, ra nặng như cháu tưởng, cháu có thể nhấc lên được này.”
      Ông lão: “ tồi tồi.”

      kì lạ!” Tiểu Xuân vừa giơ kiếm vừa : “Kiếm này làm bằng gì vậy, sao cứ như hề nặng chút nào ấy.”



      Nàng rồi, tay chống ngay cửa động, nhảy ra ngoài, thanh kiếm kia cũng được tay khác của nàng kéo ra ngoài.



      “Kiếm lớn như vậy mà sao lại thế?”



      Ông lão lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng hiểu.



      Tiểu Xuân hưng phấn vung kiếm mấy cái, kiếm này dường như có thể hiểu ý nàng, theo động tác của nàng thoải mái vung vẩy trong trung.



      “Ồ, quá tuyệt vời! thuận tay!”

      Tiểu Xuân cắm kiếm vào đất.



      “Chỉ là” Tiểu Xuân nhìn thanh kiếm, hơi buồn bực : “Thanh kiếm lớn như vậy, làm sao cháu mang được, cũng thể cầm theo như thế được.”



      Ông lão : “Ta có cách.” Ông xong, xoay người vào nhà, lúc sau cầm đoạn vải quay lại.



      “Nào, dùng thứ này bọc nó lại.”

      Tiểu Xuân: “Cách hay!”

      Ông lão giúp Tiểu Xuân bọc thanh kiếm lại, cuối cùng cột nó thành nút thắt, để Tiểu Xuân có thể vác lưng. Tiểu Xuân vác kiếm lưng, hoạt động chút, cảm thấy thành vấn đề.



      Mặc dù nàng cảm thấy kiếm nặng, nhưng trẻ yếu ớt, sau lưng lại đeo vật lớn như thế vẫn có thể khiến người ta sợ hãi.



      “Được rồi ông ơi, cháu phải đây, cám ơn ông giúp đỡ.”
      Ông lão: “Được.”



      Tiểu Xuân ra ngoài, ông lão nhìn bóng lưng của nàng… hoặc là nhìn thanh kiếm lưng Tiểu Xuân, chậm rãi khẽ : “Con lựa chọn cái gì phải hết lòng vì nó.”



      cơn gió thổi qua, bao vải bọc kiếm hơi lắc lư, giống như đáp lại ông, sau đó giống như hề có gì xảy ra cả.



      Tiểu Xuân bỗng nhiên dừng bước.



      Nàng quay đầu, nhìn ông lão dõi theo nàng. Nàng suy nghĩ lúc rồi với ông lão:



      “Ông ơi, kiếm này có tên gì vậy?”

      Ông lão: “Sao lại hỏi tên của nó chứ?”



      Tiểu Xuân nghiêng mặt qua, đuôi mắt dường như có thể nhìn thấy thân kiếm nặng nề dầy cộm.



      “Cháu muốn biết, nó có tên ?”

      Ông lão: “Có.”

      Tiểu Xuân: “Tên gì?”

      Ông lão im lặng, Tiểu Xuân nhìn bóng dáng mơ hồ của ông.



      “Cháu à, cháu phải nhớ kĩ.”

      Tiểu Xuân: “Nhớ kĩ gì ạ?”

      Ông lão: “Kiếm này, tên là Thái *.”

      (*còn có nghĩa là mặt trăng, cũng như thái dương là mặt trời í)



      Gió thổi qua, Tiểu Xuân dụi dụi mắt.



      hay.”



      Ông lão: “…..”



      Tiểu Xuân sờ sờ thanh kiếm phía sau mình, khẽ : “Thái , kiếm Thái ư?” Nàng vừa thầm, vừa tiếp, dần dần, bóng dáng nàng biến mất trong núi rừng.



      Chỉ có ông lão ở đừng sau là vẫn ngừng nhìn về hướng nàng , lúc lâu cũng hề động đậy.



      Ông chạm rãi nhìn về phía rừng cây bóng người, khẽ :
      “Thái vọng hề viên phách kiểu, xương hạp khai hề lương phong niệu. Thái giả, thiên địa thuần chi khí dã”



      Ở bên kia, Tiểu Xuân đeo kiếm Thái chạy chậm về phía Kiếm Các, lúc đến sườn núi, trời sáng hẳn.



      sườn núi rất đông người.



      Tiểu Xuân chen tới chen lui, cuối cùng cũng chen đến chỗ phát thẻ.



      “Xếp hàng xếp hàng! Đừng có chen chúc!”

      Chịu trách nhiệm phát thẻ lần này chính là tiểu sư đệ nhập môn trễ nhất, vào cuộc thi mỗi năm, luôn có người đứng ở ngoài phát thẻ, mỗi tấm thẻ có ghi thứ tự của từng người để vào Kiếm Các dự thi.



      Trước mặt Tiểu Xuân có gần hai chục người, muốn được phát thẻ bài e là còn phải đợi lâu, nàng rảnh rỗi đến phát chán, thấy bên cạnh có bán đồ ăn vặt, đột nhiên lại thèm.



      Lục lọi bên hông, Tiểu Xuân móc ra vài đồng tiền, mua nửa bao hạt hoa*, ngồi xổm đất cắn răng rắc.

      (*hạt của các loài hoa, chẳng hạn như hạt hoa hướng dương phổ biến ai cũng biết)



      Ở đây có đủ mọi kiểu người, Tiểu Xuân nhìn vòng.



      khoảng mười mấy tuổi, lớn đến sáu bảy mươi tuổi, bội kiếm, đao, búa, chùy, cái gì cũng có, ngoài ra còn có rất nhiều các loại binh khí mà Tiểu Xuân biết tên.



      “Hừm hừm” Tiểu Xuân vừa nhìn vừa “Có nhiều loại kì quái lắm, kiếm của mình chắc cũng là gì đâu.”

      Lúc Tiểu Xuân vô cùng hăng hái cắn hạt hoa, chợt nghe giọng quen thuộc.



      “Tiểu Xuân!?”



      Tiểu Xuân quay đầu, thấy Lưu Viễn Sơn trợn tròn mắt nhìn nàng.



      “Ơ! Lưu đại ca!” Tiểu Xuân lười đứng lên, trực tiếp vẫy vẫy tay.



      Lưu Viễn Sơn thấy thế vội bước tới, nhìn Tiểu Xuân.



      “Sao muội lại ở đây? Đây là chỗ ghi danh vào cuộc thi núi mà, bên kia mới chỗ xem náo nhiệt. , đại ca dẫn muội vào trong chơi.”



      Tiểu Xuân lắc đầu: “, muội ở đây.”

      “Tiểu Xuân?”

      Tiểu Xuân cười hắc hắc, ngước cổ với Lưu Viễn Sơn, “Lưu đại ca, muội đến để tham gia cuộc thi.”

      Lưu Viễn Sơn: “….”



      Tiểu Xuân đặt bao hạt hoa qua bên, đứng lên, ưỡn thẳng lưng với Lưu Viễn Sơn: “Muội đến để tham gia cuộc thi! Muội muốn vào Kiếm Các!”



      Lưu Viễn Sơn: “Xuân muội tử, sao muội lại?”

      Tiểu Xuân: “Sao cái gì mà sao, cho huynh biết, muội muốn vào Kiếm Các từ lâu rồi.”



      Lưu Viễn Sơn: “….”



      Y đánh giá Tiểu Xuân từ xuống dưới, lại “Khó trách lần trước muội lại cứ mực hỏi chuyện cuộc thi này, hóa ra là vậy.”



      Tiểu Xuân cười hắc hắc hai tiếng.



      Lưu Viễn Sơn bỗng nhiên nhoài người đến, kề sát bên Tiểu Xuân, khẽ hỏi: “Chuẩn bị đến đâu rồi?”

      Tiểu Xuân: “Muội hơi yếu.”



      Lưu Viễn Sơn cau mày : “Ừm, khả năng của muội quả tốt, nhưng cần gấp, ta giúp muội hỏi đề trước.”



      Tiểu Xuân: “Có thể à?!”



      Lưu Viễn Sơn kéo tay Tiểu Xuân: “Muội thôi!”



      Tiểu Xuân vội im lặng.



      Lưu Viễn Sơn: “Tóm lại, muội ở đây chờ ta.”



      Tiểu Xuân gật mạnh đầu.



      Lưu Viễn Sơn đứng lên, vừa định , thấy cái gì đó đột nhiên dừng lại.



      Tiểu Xuân: “?”

      Lưu Viễn Sơn chỉ chỉ vật ở sau lưng Tiểu Xuân.



      “Muội đến thi, còn đem theo cái đàn tranh làm gì?”



      Tiểu Xuân: “….”



      Nàng ho khan hai tiếng, : “Đây là kiếm của muội.”



      Lưu Viễn Sơn: “Gì?!”



      Tiểu Xuân hắng giọng, hơi nghiêm nghị chỉ chỉ kiếm phía sau: “Đây, là kiếm của muội.”



      Thái lưng nàng như cảm nhận được điều gì đó, hơi phát ra tiếng ù ù.



      Lưu Viễn Sơn gì nhìn thanh kiếm còn cao lớn hơn cả Tiểu Xuân.



      “Đây là kiếm của muội?”



      Tiểu Xuân gật gật đầu.



      Lưu Viễn Sơn: “Muội đeo nó có nặng lắm ?”



      Tiểu Xuân cười cười : “Aizz, đâu có, kiếm này nhìn lớn vậy thôi chứ ra rất , Lưu đại ca có muốn cầm thử ?”



      Lưu Viễn Sơn: “Để sau , ta vào trong xem giúp muội.”



      Tiểu Xuân: “Được rồi, cám ơn Lưu đại ca.”

      Lưu Viễn Sơn giơ tay sờ sờ đầu Tiểu Xuân: “Muội tử ngoan, nếu muội đến để làm sư muội của đại ca, đại ca mừng còn kịp mà. Được rồi, muội ở đây chờ ta.”



      Tiểu Xuân: “Ừm.”
      thư hồ thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 27




      Lưu Viễn Sơn tạm biệt Tiểu Xuân, đến chỗ phía trước của hàng người, khẽ mấy câu với tiểu sư đệ phát thẻ bài, tiểu sư đệ thò đầu ra nhìn nhìn mấy lần, sau đó gật đầu với Lưu Viễn Sơn.



      Khoảng chừng sau hai nén hương, rốt cuộc cũng đến lượt Tiểu Xuân.



      “Khụ, ta đến lấy thẻ bài.”



      Tiểu sư đệ liếc nhìn Tiểu Xuân vài lần, cảm thấy hơi quen.



      “Có phải từng đến thi ?”



      “Hả?” Tiểu Xuân suy nghĩ chút rồi “À, ta từng đến đây rất nhiều lần, nhưng phải đến thi, là đến bán thuốc.”



      “À à! Ta nhớ ra rồi!” Tiểu sư đệ giơ ngón tay lên chỉ chỉ “ khác thường hay lén chạy vào trong nội viện đúng ?”



      Tiểu Xuân: “….”



      Mỗi lần nàng và Linh Nhi lên núi bán thuốc, luôn nắm chặt tất cả các cơ hội để chạy vào nội viện của Kiếm Các, đại sư huynh thường ở trong đó luyện công. Thế nhưng số lần thành công rất ít ỏi, hầu như là có.



      “Khụ.” Tiểu Xuân ho khan hai tiếng : “Sao ta lại nhớ ra huynh nhỉ?”



      Tiểu sư đệ cười toe : “Kiếm Các có nhiều người như thế, nhớ ra ta cũng bình thường thôi.”



      Tiểu Xuân đưa phần hạt hoa còn lại cho tiểu sư đệ.



      “Này, huynh ăn ?”



      Tiểu sư đệ hớn hở cầm: “Ha ha, tất nhiên là ăn rồi.”



      Hai người trò chuyện lúc, người ở hàng đằng sau liền vui.



      “Này, có nhanh lên hả, lại còn ăn nữa chứ?”



      Tiểu sư đệ vừa cắn hạt hoa vừa cau mày, hét lên: “Vội cái gì, vội là có thể vào được Kiếm Các à?! có chút định lực nào cũng muốn tham gia cuộc thi, ngươi muốn gì hả? Tên kia, ngươi đó, đừng có đẩy người đằng trước!”



      Tiểu Xuân khẽ : “Hay là huynh cứ đưa thẻ bài cho ta .”



      Tiểu sư đệ cũng hạ giọng, với Tiểu Xuân: “ đừng vội, sư huynh vào hỏi giúp rồi, sau khi cầm thẻ bài chờ chút.”



      Tiểu Xuân kín đáo gật đầu.



      Nàng cảm thấy chuyện này hơi quanh minh chính đại, nên cũng có phần chột dạ.



      muốn lấy Thiên bài hay Địa bài?”



      “Gì cơ?”



      Tiểu sư đệ: “ biết?”



      Tiểu Xuân mờ mịt gật đầu.



      Tiểu sư đệ: “Ở đây có hai loại thẻ bài là Thiên bài và Địa bài.”



      Tiểu Xuân: “Có gì khác nhau?”



      “Địa điểm thi giống.” Tiểu sư đệ “Nội dung thi cũng rất khác nhau.”



      Tiểu Xuân: “Khác nhiều lắm à?”



      Tiểu sư đệ chìa ngón tay ra, ý bảo Tiểu Xuân cúi đầu, y khẽ: “Khác nhiều lắm, Địa bài là thẻ bài bình thường, phải qua ba vòng mới có thể thông qua cuộc thi. Thiên bài là dành cho những người có võ công cao cường, họ chỉ cần thi vòng là được rồi.”



      Tiểu Xuân: “Vậy chẳng phải Thiên bài nhanh hơn à?”



      Tiểu sư đệ trợn mắt, ý bảo chả biết gì cả: “Nhưng Thiên bài dễ qua được đâu, Thiên bài là do đại sư huynh tự mình giám sát, đại sư huynh là người công chính… à … lục thân*…. à phải, ý ta là đại sư huynh rất nghiêm đó.” Y kề sát Tiểu Xuân, híp mắt : “Địa bài lại khác, Lưu sư huynh là trong các giám khảo của Địa bài, cơ hội sống rất nhiều.”

      (*ý bạn này định “lục thân nhận” tức là nể mặt ai cả, kể cả người nhà)



      Tiểu Xuân: “….”



      Tiểu sư đệ: “Sao hả, ta lấy Địa bài cho nhé?”

      Tiểu Xuân đứng thẳng người.



      “Ta này, bộ trông ta rất có bản lĩnh à?”



      Tiểu sư đệ: “Đúng vậy đó.”

      Tiểu Xuân: “….”



      Tiểu Xuân cắn răng, dậm chân cái.



      “Đưa Thiên bài cho ta!”



      Tiểu sư đệ: “….”



      Tiểu Xuân “Ta muốn các người nhìn xem, Lục Tiểu Xuân ta cũng phải dạng thường, ta cũng luyện rất lâu rồi mới đến thi!”



      Tiểu sư đệ: “ đừng có xúc động quá.”



      Tiểu Xuân dí gần mặt về phía tiểu sư đệ, u ám : “Đưa Thiên bài cho ta.”



      Tiểu sư đệ bị nàng làm cho phải ngửa cổ ra sau.



      “Nhưng Lưu sư huynh ….”

      Tiểu Xuân gằn từng chữ: “Đưa, cho, ta!”



      Tiểu sư đệ còn cách nào, chỉ đành đưa tấm Thiên bài cho Tiểu Xuân.



      “Thiên bài thi ở sau núi, biết đường ?”



      Tiểu Xuân: “Hứ, sau núi của Kiếm Các ta hơn hai trăm lần rồi.”



      Tiểu sư đệ: “ đến đó làm gì?”



      Tiểu Xuân: “Đương nhiên là tìm đại… khụ khụ, huynh hỏi nhiều vậy làm gì! Ta đây!”



      rồi Tiểu Xuân xoay người , tiểu sư đệ ở đằng sau kêu lên: “Vậy Lưu sư huynh làm sao bây giờ? Huynh ấy còn bảo chờ huynh ấy trở lại mà!”

      Tiểu Xuân: “ với huynh ấy giúp ta, ta thi xong tìm huynh ấy!”



      Tiểu sư đệ bất đắc dĩ ngồi lại.



      Lúc Tiểu Xuân xoay người, chỗ cái bàn đặt mấy tấm thẻ bài chợt có cơn gió lạnh thổi tới, tiểu sư đệ sợ run cả người, khó hiểu ngồi xuống.



      Hàng người phía sau ai oán : “Sao chậm vậy, cầm thẻ bài rồi là được mà.”
      Tiểu sư đệ: “Sao hả, ngươi đợi được đừng tới.”



      Người đằng sau lại rụt trở về.



      Tiểu sư đệ chỉnh lại áo, ngồi vào chỗ.



      “Người tiếp theo.” Tiểu sư đệ ngẩng đầu lên : “Muốn loại thẻ nào?”



      “Ừm, cho ta Thiên bài .”



      Giọng rất khẽ, là giọng nữ.



      Tiểu sư đệ ngẩng đầu, nhìn xinh đẹp trước mặt, tuổi , chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, quần áo cũng giống quần áo tầm thường của người giang hồ, mà là bộ xiêm y màu đỏ thẫm. Dung mạo vô cùng xinh đẹp, khí chất thanh nhã, chỉ là gương mặt có vẻ vô công rồi nghề khiến tiểu sư đệ hơi khó chịu.



      cũng muốn có Thiên bài?”

      tựa vào cạnh bàn gỗ: “Đúng vậy.”



      Tiểu sư đệ đánh giá từ xuống dưới : “ biết võ công , nếu có chừng mười năm công lực ta khuyên nên lấy Địa bài .”

      gẩy gẩy móng tay: “Người trước đó biết võ công à?”

      Tiểu sư đệ: “Nào, cho tỷ tỷ thẻ bài .”



      Tiểu sư đệ còn cách nào khác, thở dài : “ chờ chút.”



      Tiểu sư đệ cúi đầu, lật tới lật lui dưới mặt bàn.



      “Ủa? Kì lạ? Hình như thiếu mất cái?”

      gõ gõ cái bàn.



      Tiểu sư đệ: “Ôi ôi, thiếu mất cái rồi, đâu rồi?”



      hạ mắt nhìn tiểu sư đệ, môi đỏ khẽ bĩu, như có điều suy nghĩ nhìn về hướng Tiểu Xuân vừa rời .



      Hồi lâu sau, nàng khẽ cười tiếng.



      “Được rồi được rồi, cũng phải là còn, cứ đưa đại cho tỷ tỷ đây cái .”



      Tiểu sư đệ: “ yên lành sao lại mất được.”

      : “Ai mà biết.”



      Tiểu sư đệ: “…..”



      “Nhanh lên , đưa cho ta cái.”



      Tiểu sư đệ bặm môi, đưa tấm thẻ bài cho nàng. dùng ngón tay quấn lấy nó, tấm thẻ bài linh hoạt xoay vòng trong tay nàng.



      “Tỷ tỷ đây.”

      Tiểu sư đệ nhíu mày, thở dài : “Thời buổi gì thế này, nhớ năm xưa khi ta mới vào Kiếm Các… aizz!”



      Bên này tiểu sư đệ nhớ lại lúc xưa đầy khó khăn, bên kia Tiểu Xuân tung tăng về phía sau núi rồi.



      Chỉ là, nàng lúc lại cảm thấy có điều gì đó đúng, sau lưng giống như chảy rất nhiều mồ hôi.



      “Ủa?” Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn: “Hôm nay cũng đâu có nóng, sao lại chảy mồ hôi nhỉ?”

      Nàng đưa tay, sờ sờ đằng sau, quả nhiên tay ướt nhẹp.



      Thế nhưng…



      “Hình như phải mồ hôi của ta.”



      Tiểu Xuân nghiêng người, tay sờ tới sờ lui ở đằng sau, cuối cùng mới phát kiếm lưng có vấn đề.



      “Chao ôi! Sao nhiều nước như vậy?!”



      Tiểu Xuân trợn mắt, tháo kiếm từ lưng xuống, cái bao bọc kiếm đều ướt nhem.



      Tiểu Xuân giũ giũ kiếm, ít nước rơi xuống đất.



      “Ủa! Sao vậy nè? Kiếm mà cũng chảy mồ hôi à!?”



      Tiểu Xuân khẽ kêu, tay cũng dừng lại, ngừng quơ quơ kiếm.



      Khi nàng vung tay, trong lòng lại đột nhiên xuất cảm giác.



      Mặt trời, Lý Thanh, mồ hôi, kiếm.



      Tiểu Xuân ngừng lại.



      Hồi lâu sau, nàng như hiểu ra, : “Lẽ nào kiếm của tên To Con làm ra nên cũng có tật sợ ánh sáng giống ?” Nghĩ đến đây, nàng liền nhanh chóng đứng lên, vào dưới bóng cây.



      “Ở đây được ?” Tiểu Xuân đặt kiếm dựa vào thân cây.



      lúc sau, Tiểu Xuân phát nước thân kiếm dần còn.



      Tiểu Xuân: “….”

      “Hóa ra là vậy .” Tiểu Xuân nhìn thanh kiếm bản to kia, bật cười. Nàng đưa tay, chọc chọc thân kiếm.



      “Hóa ra, ngươi là kiếm do tên to con kia làm, ngay cả cái tật sợ ánh sáng cũng giống hệt như .”



      Biết được điều này, Tiểu Xuân liền bọc kiếm lại kín, chọn những nơi có bóng râm mà , cũng cố gắng bước nhanh hơn.



      Qua lúc, Tiểu Xuân rốt cuộc tìm được địa điểm của cuộc thi.



      ngoài dự đoán của nàng, đây quả nhiên là viện luyện công của đệ tử Kiếm Các.



      Tiểu Xuân và nơi này có mối quan hệ rất sâu xa. Nàng và Linh Nhi chỉ lần muốn từ nơi này để lẻn vào nội viện của Kiếm Các, tìm ra hành tung của đại sư huynh. Giờ lại được đến nơi này lần nữa, Tiểu Xuân cảm thấy vô cùng xúc động.



      “A, khó được lần đến đây cách quang minh chính đại.” Tiểu Xuân đứng ở lối vào, thở dài .



      Viện luyện công ở cạnh Tàng Thư lâu của Kiếm Các, sâu bên trong chính là Vấn Đào Các – cũng chính là nơi đại tông sư tĩnh tu, cho nên nơi này vô cùng yên tĩnh.



      Tiểu Xuân vuốt cửa viện, rón ra rón rén ló đầu vào trong.



      Vừa nhìn vào, nàng liền phát bên trong có sáu bảy con mắt nhìn mình.



      Tiểu Xuân: “….”



      Cho nên tiểu sư đệ mới Người thi Thiên bài ít nhất phải có mười năm công lực



      “Khụ.” Tiểu Xuân bị nhìn, cũng quá căng thẳng, hắng giọng cái, nàng ưỡn lưng thẳng vào trong.



      Tính cả nàng, bên trong có bảy người.



      Khi Tiểu Xuân lần lượt quan sát bọn họ, sáu người kia cũng lần lượt nhìn về phía lối vào viện. Tiểu Xuân cũng khó hiểu nhìn sang, phát bên ngoài viện còn có người. Tiểu Xuân khẽ nhướn mày trong lòng.



      Hứ, nhìn qua có vẻ cao siêu đấy.



      Người bị nhìn nhàn nhã bước vào, cả người là quần áo màu đỏ thẫm, chậm rãi thẳng vào trong.



      “Ồ, nhiều người vậy.” Nàng kia vào viện, nhìn quanh, cuối cùng mới dừng lại chỗ của Tiểu Xuân, Tiểu Xuân chớp mắt mấy cái, nàng kia liền về phía nàng.



      đến trước mặt Tiểu Xuân, Tiểu Xuân nhìn nàng lúc, mở miệng trước: “Hóa ra còn có khác lấy Thiên bài.”



      cười tủm tỉm : “Ta tên là Mai Như, muội muội tên gì?”

      Tiểu Xuân: “Lục Tiểu Xuân.”



      Mai Như: “Ban nãy tỷ xếp hàng ngay phía sau muội.”

      Tiểu Xuân: “Ồ? Ta cũng để ý.”



      Mai Như cười : “Ta thấy muội muội dũng quá nên mới lấy Thiên bài đó.”

      Tiểu Xuân: “….”

      Nghe Mai Như thế, Tiểu Xuân đột nhiên có cảm giác mình vừa hãm hại người khác.



      “Khụ, tỷ đừng có học theo ta chứ.”

      Mai Như: “Sao vậy?”



      Tiểu Xuân: “Ta, ta chỉ đến thử lần thôi.”



      Mai Như: “Ta cũng chỉ đến thử lần thôi mà.”



      Tiểu Xuân: “….” Nàng nhìn Mai Như, cảm thấy này hơi kì quái: “Tỷ đến Kiếm Các làm gì?”

      Mai Như: “Đương nhiên là để bái sư rồi.” Mai Như hỏi ngược lại “Còn muội, muội đến Kiếm Các làm gì?”



      Tiểu Xuân đương nhiên : “Tất nhiên là cũng bái sư!”
      Mai Như gật gật đầu.



      Tiểu Xuân trò chuyện với Mai Như lúc, càng càng hăng say, hai người ngồi ở góc sân, cách khá xa với sáu người khác.



      Tiểu Xuân: “Aizz, đợi lâu như vậy, biết chừng nào mới thi nữa.”



      Mai Như: “Muội khẩn trương à?”

      Tiểu Xuân: “ à, cũng có chút, còn tỷ?”

      Mai Như lắc đầu: “Ta khẩn trương.”

      Tiểu Xuân bĩu môi : “Khoác lác vừa thôi.”

      Mai Như: “Vì sao phải khẩn trương chứ?”



      “Đương nhiên là tự chủ được rồi!” Tiểu Xuân “Rốt cuộc tỷ có muốn vào Kiếm Các , nghe cuộc thi của Thiên bài là do đại sư huynh giám sát, huynh ấy nghiêm túc lắm đó.”

      Mai Như: “Đại sư huynh?”



      Tiểu Xuân gật mạnh đầu.



      Mai Như: “ biết.”

      Tiểu Xuân: “….”



      “Đại sư huynh của Kiếm Các ấy!” đến đại sư huynh, Tiểu Xuân liền kích động, nàng đứng thẳng dậy từ đất: “Đại sư huynh của Kiếm Các mà tỷ cũng biết?! Là đại sư huynh đó!”

      Mai Như cười ha ha kéo cánh tay Tiểu Xuân: “Đừng vội, ngồi xuống rồi .”



      Tiểu Xuân ngồi lại.



      Mai Như nhìn vào mắt Tiểu Xuân, Tiểu Xuân thình lình bị nàng nhìn chằm chằm, đột nhiên cảm thấy như bị nhìn thấu.



      Tiểu Xuân: “Sao tỷ nhìn ta như vậy?”



      Mai Như: “ cho tỷ tỷ biết , có phải đại sư huynh này tầm thường chút nào ?”



      Tiểu Xuân: “Dĩ nhiên là tầm thường!”

      Mai Như: “Ý ta là, tầm thường với muội đó.”



      Tiểu Xuân khẽ nhướn mày. Bị người khác nhìn thấu, nàng cũng hề nóng nảy, tùy ý gật đầu.



      “Đúng là hề tầm thường.”

      Mai Như nhìn nàng, hồi lâu sau bật cười.



      “A, tính tình này của muội, tỷ tỷ thích đó.”



      Tiểu Xuân méo miệng, gì.



      “Đó là kiếm của muội?”

      Tiểu Xuân giương mắt, theo hướng nhìn của Mai Như – nàng cắm thanh kiếm mà Lý Thanh làm cho nàng ở góc thoáng mát trong viện.



      Tiểu Xuân gật gật đầu, : “Đúng vậy.”



      Mai Như: “Kiếm to .”



      Tiểu Xuân nhớ đến To Con, khỏi cười cười.



      “Nếu thấy người làm ra nó, cảm thấy kỳ quái nữa.”



      Mai Như: “Sao lại làm thanh kiếm lớn như thế cho muội, muội cầm mệt à?”



      Tiểu Xuân: “Đâu có, kiếm này nhìn lớn vậy thôi, ra lắm, hề nặng chút nào.”



      Mai Như hoài nghi: “Thế à?”



      Tiểu Xuân: “Nếu tỷ lại cầm thử ?”

      Mai Như: “Được.”

      rồi, Tiểu Xuân và Mai Như đều đứng lên, đến chỗ góc tường. Tiểu Xuân chỉ cây kiếm : “Đến đây, tỷ thử rút lên xem.”
      Mai Như vươn tay, khi định chạm vào chuôi kiếm, nàng bỗng nhiên quay đầu lại.



      “Sao vậy?” Tiểu Xuân thấy lạ, xoay đầu theo hướng đó.



      Ở nơi sâu nhất trong viện, ngay chỗ giao Tàng Thư lâu, có cái cổng vòm, xung quanh cổng vòng có mấy cái cây, vừa vặn chặn lại mọi ánh mắt bên ngoài. Khi Tiểu Xuân quay đầu lại, bóng người từ bên trong cổng vòm ra.



      Tiểu Xuân cảm thấy, cả đất trời đột nhiên yên tĩnh hẳn.



      Tiểu Xuân cảm thấy, mỗi lần nàng nhìn thấy Vệ Thanh Phong, y đều trở nên cao lớn hơn.



      Vệ Thanh Phong mặc bộ quần áo màu xanh đơn giản, người hề có vật trang sức gì, tóc được dây buộc tóc màu đen cột cao lên, cố định ở sau ót. Y bước từng bước vào trong viện, ánh mắt vừa thâm trầm vừa bình tĩnh, mặc dù trông y giản dị cầu kì, thế nhưng lại là người mà ai có thể bỏ qua.



      Thần thái như vực sâu, khí thế như cầu vồng.



      Võ nghệ cao cường.



      Tiểu Xuân nhìn Vệ Thanh Phong chớp mắt.



      Bỗng nhiên, Vệ Thanh Phong như cảm nhận được điều gì, y nhìn về phía Tiểu Xuân.



      Bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Xuân lui về sau bước.



      May mà Vệ Thanh Phong chỉ nhìn thoáng qua rồi dời ánh mắt , nếu chắc Tiểu Xuân ngồi xổm đất rồi.



      Mai Như đỡ sau lưng Tiểu Xuân.



      “Muội thi được đó?”

      Tiểu Xuân: “ thành vấn đề.”

      Tiểu Xuân chỉnh trang lại chút, rút kiếm lên rồi về phía trung tâm của viện. Mai Như theo sau nàng.



      Thấy Vệ Thanh Phong ra ngoài, mọi người trong viện đều tập trung tinh thần đứng đợi.



      Vệ Thanh Phong đứng trong viện, chậm rãi : “Nếu như các vị lấy Thiên bài rồi đến đây, vậy ta cũng cần nhiều nữa. Năm nay…”



      Tiểu Xuân trợn mắt nhìn y.



      Mọi người trong viện đều nhìn Vệ Thanh Phong, nhưng hề có ai nhìn đến mức mắt biến thành quả mận như nàng cả.



      Vệ Thanh Phong bị nàng nhìn đến mức phải dừng chút, tiếp: “Năm nay, bài thi của Thiên bài chỉ có vòng… So kiếm với ta.”



      Người đàn ông đứng cạnh Tiểu Xuân : “So kiếm với huynh à?”



      Vệ Thanh Phong: “.”

      Người kia: “Chứ là gì?”



      Vệ Thanh Phong: “Tỉ thí.”



      Mọi người: “….”

      Người kia nhịn được nữa, : “Nếu có thể thắng huynh, chúng ta còn vào Kiếm Các làm gì?!”



      Mọi người phụ họa gật đầu.



      Vệ Thanh Phong: “ phải là thắng ta, chỉ cần cho ta xem thử khí phách và tư chất của các người thôi.”



      Mọi người: “A.”

      Vệ Thanh Phong: “Vậy, bắt đầu từ ai đây?”



      Vẫn là người đàn ông đặt câu hỏi đứng ra.



      “Ta đầu tiên cho.”

      Vệ Thanh Phong gật đầu: “Được.”



      Người kia: “Hãy cho ta xem binh khí của huynh, ta nghe “Đoạn Đào” là kiếm đứng đầu Kiếm Các, hôm nay ta có may mắn nhìn thấy, cũng uổng chuyến này.”

      Vệ Thanh Phong: “Vậy huynh cũng nên nghe “Đoạn Đào” cũng chỉ vì đấu kiếm mà ra khỏi vỏ.” Y vừa vừa rút từ bên hông ra thanh kiếm.



      Tiểu Xuân nhìn thanh kiếm kia, cảm thấy chả khác nào thanh kiếm mình dùng hai lượng bạc để mua.



      Người đàn ông kia nhìn kiếm rồi : “Huynh xác định muốn dùng kiếm này? Thanh kiếm này e rằng chiêu của ta cũng chịu nổi.”



      Vệ Thanh Phong thêm gì, chỉ chậm rãi :



      “Đến đây .”
      thư hồ thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 28



      “Đến đây .”



      Giọng trầm thấp vừa dứt, người đàn ông kia cũng rút kiếm xông lên, Vệ Thanh Phong khẽ né người qua bên, kiếm phong vụt sát qua bên người.



      Kiếm của người đàn ông kia rất dài, chiêu thức cũng khá linh động, trong tay Vệ Thanh Phong tuy cầm kiếm nhưng vẫn dùng các chiêu thức phòng thủ là chính.



      Hai người ra chiêu với tốc độ cực nhanh, Tiểu Xuân nhìn mà hoa cả mắt, thể nhìn thấy .



      “Muội muội cảm thấy thế nào?”



      “Hả?”

      Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn sang, thấy Mai Như đứng cạnh cười híp mắt nhìn nàng.



      Tiểu Xuân ho khan hai tiếng: “A, cũng, cũng tệ lắm.”



      Mai Như liếc hai người bên kia, : “Đại sư huynh kia đúng là lường được.”



      Tiểu Xuân: “Hả?”



      Mai Như: “Ý ta muốn đến thân thủ của y.”



      Tiểu Xuân giọng : “Tỷ xem hiểu à?”



      Mai Như liếc nhìn nàng cái: “Đùa à, dĩ nhiên là hiểu rồi.”
      Tiểu Xuân: “Vậy làm sao tỷ biết đại sư huynh khó lường?”



      Mai Như nhìn Tiểu Xuân như nhìn kẻ ngốc: “Nhìn lúc phải thấy ngay sao?”



      Tiểu Xuân kề sát gần Mai Như: “Tỷ cho ta biết tỷ thấy thế nào ?”



      Mai Như: “Ta dạy cho muội cách đơn giản nhất.”



      Tiểu Xuân: “Là gì?”



      Mai Như: “Nhìn mặt.”



      Tiểu Xuân: “….”



      Mai Như: “Như muội ấy à.” Nàng đưa tay đặt lên cổ Tiểu Xuân, xoay cổ nàng quay về phía trận đấu, chỉ vào hai người bên kia : “Muội cứ nhìn mặt của hai người họ .”



      Tiểu Xuân nheo mắt lại nhìn.



      Mai Như: “Thấy cái gì rồi?”



      Tiểu Xuân: “Đại sư huynh tuấn tú.”



      Mai Như: “….”



      “Khụ.” Tiểu Xuân vội sửa lại, “Ý ta là, trông dáng vẻ đại sư huynh dường như rất nhàng.”



      “Đúng vậy đó.” Mai Như đứng thẳng người, kết luận câu: “Thong thả chính là lợi hại, luống cuống tay chân chính là chột dạ, cho nên , xem tỉ thí, chỉ cần nhìn mặt là được rồi.”



      Tiểu Xuân xem, càng xem càng cảm thấy Mai Như có lý.



      “Tỷ là lợi hại!”



      Mai Như gẩy gẩy móng tay: “Đâu có đâu có.”



      lúc sau, Vệ Thanh Phong dường như muốn thăm dò khả năng của đối phương, xoay người, co tay lại, ngay lập tức mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng người đàn ông kia.



      Vệ Thanh Phong bên này còn chưa gì, bên ngoài truyền đến tiếng hét lớn.



      “Hay…!”



      Mọi người: “….”



      Người bị giật mình nhiều nhất là Mai Như, nàng vội bịt tai trợn mắt nhìn Tiểu Xuân.



      “Ta này muội muội, định làm gì đấy?”



      Lúc Tiểu Xuân kịp phản ứng, mọi người trong viện đều nhìn nàng, kể cả Vệ Thanh Phong.



      Vệ Thanh Phong cũng hơi ngây người, y nhìn Tiểu Xuân, ánh mắt như có điều suy nghĩ.



      Người khó chịu nhất chắc là người đàn ông tỉ thí với Vệ Thanh Phong. Mọi người biết loại cảm giác này , thua bất mãn lắm rồi, bị người ta dùng chiêu để chế ngự lại càng khổ sở rồi, mà sau khi bị chế ngự lại còn bị người vây xem xung quanh khen hay.



      Tiểu Xuân: “Ý ta là tỉ thí rất khá, ta, ta được lợi .”



      Người đàn ông kia tái mặt.



      Vệ Thanh Phong gật đầu với Tiểu Xuân, sau đó thu kiếm vào vỏ.



      Sắc mặt người đàn ông kia hơi khó coi, nhưng cũng vẫn đáp lễ với Vệ Thanh Phong.



      “Đại sư huynh của Kiếm Các, quả nhiên là danh bất hư truyền.”



      Vệ Thanh Phong: “Huynh được chọn rồi.”



      Người đàn ông kia: “Mặc dù thể thắng huynh, nhưng được biết Kiếm Các… huynh gì cơ?”



      Vệ Thanh Phong: “Xin hỏi đại danh của tráng sĩ?”



      Người đàn ông kia sững sờ đáp: “Trần Bì*,”

      (*trần bì: Tên vị thuốc đông y :)) )



      “…..”



      Nghe thấy thế, từ bên kia lại truyền đến thanh đúng lúc.



      “Ha ha ha!”



      Lần này phải là Tiểu Xuân, mà là Mai Như.



      Ngay lập tức, toàn bộ mọi người trong viện đều chuyển mắt nhìn sang đây.



      Tiểu Xuân vội kéo góc áo Mai Như.



      “Tỷ giọng thôi! Bị nghe thấy rồi.”



      Mai Như cười đến thở nổi: “Muội nghe thấy , y tên là Trần Bì, ha ha ha.”



      Sắc mặt của người tên là Trần Bì càng tái hơn.



      Tiểu Xuân cũng muốn cười, nhưng thấy có đại sư huynh, cảm thấy mình vẫn nên nhịn chút.



      “Tỷ bình tĩnh chút, đừng cười nữa.”

      Dưới khuyên can của Tiểu Xuân, Mai Như rốt cuộc nhịn được cười.



      Vệ Thanh Phong với Trần Bì: “Huynh tới tham gia cuộc thi là vì muốn gia nhập Kiếm Các à?”



      Trần Bì: “Dĩ nhiên.”



      Vệ Thanh Phong gật đầu: “Tốt, ba ngày sau, huynh hãy trở lại đây.”



      Trần Bì: “???”



      Vệ Thanh Phong: “Người tiếp theo.”



      Vẻ mặt Trần Bì đầy nghi ngờ, tất cả mọi người đều hiểu, chỉ có Mai Như tỏ vẻ như chẳng có việc gì.



      Tiểu Xuân: “Là sao nhỉ?”



      Mai Như: “ là người nọ thông qua cuộc thi.”



      Tiểu Xuân: “Nhưng, nhưng y có làm gì đâu. chưa đến mấy câu, tỉ võ cũng thua, lại còn mang cái tên như thế, sao lại cho y đậu chứ.”



      Mai Như: “Cái này phải hỏi đại sư huynh rồi.”

      Tiểu Xuân: “Đại sư huynh quả nhiên cao minh, cách làm khiến chúng ta thể đoán được.”



      Mai Như: “….”



      Yên lặng lúc, có người đàn ông khác đứng dậy.



      “Tại hạ là Tôn Tuấn, người Hoài Nam, vì hâm mộ võ nghệ của đại tông sư, nên mới chạy đến núi Bạc Mang tham gia cuộc thi của Kiếm Các.”



      Tiểu Xuân và Mai Như đánh giá người này phen, Tiểu Xuân : “Người này thoạt nhìn tệ lắm.”



      Mai Như cũng gật đầu: “Dù sao cũng lợi hại hơn cái tên Trần Bì kia.”



      Lần này cũng hệt như lần trước, Vệ Thanh Phong để Tôn Tuấn ra chiêu trước, còn mình phòng thủ.



      Khác với trước chính là, lần này, thời gian đấu vô cùng dài.



      Lúc mới bắt đầu, mọi người còn cảm thấy gay cấn, càng về sau, khi nửa nén hương trôi qua, rồi nén hương, cuộc tỉ thí vẫn có ý muốn kết thúc, Tiểu Xuân xem lúc cũng dần mất kiên nhẫn.



      “Sao lâu quá vậy?”

      Mai Như ngồi xuống, nàng gọi Tiểu Xuân: “Nào, ngồi xuống với tỷ tỷ nào.”



      Tiểu Xuân quay đầu nhìn chút, trong lòng cảm thấy mình ngồi xuống dường như tốt lắm, có cảm giác như xem cuộc vui vậy. Thế nhưng vì chịu nổi thời gian tỉ thí quá lâu, nàng đứng đến mức chân cũng tê rần, Tiểu Xuân len lén nhìn Vệ Thanh Phong, phát y lại tỉ thí vô cùng chăm chú, nàng lặng lẽ đến ngồi cạnh Mai Như.



      Mai Như sớm còn để ý đến trận đấu trong viện, nàng nghiên cứu kiếm mà Tiểu Xuân mang đến.



      “Muội muội, sao kiếm của muội ướt nhẹp kìa.”



      “Hả?”



      Tiểu Xuân xoay người, phát các nàng trùng hợp ngồi ngay trước kiếm Thái , vải bọc kiếm đúng là ướt đẫm rồi.



      “À” Tiểu Xuân biết phải giải thích thế nào “Kiếm của ta hay chảy mồ hôi.”



      Mai Như: “Kiếm hay chảy mồ hôi?”

      Tiểu Xuân: “Đúng vậy.”



      Mai Như: “Hừm, làm gì có kiếm nào chảy mồ hôi chứ, đừng nó là vật sống đó.”



      Tiểu Xuân: “Có tỷ cũng tin.”

      Mai Như: “Hả?”

      Tiểu Xuân: “ có gì.”



      Nàng đứng lên, nhét kiếm Thái vào sâu trong bóng râm, vừa nhét vừa : “Nhịn chút, sắp xong rồi.”

      Mai Như nhìn tình cảnh này cách kì quái.



      “Sao muội là chuyện với thanh kiếm?”

      Tiểu Xuân sửng sốt: “Ta chuyện với nó á?”

      Mai Như gật gật đầu.



      Tiểu Xuân: “….”



      Nàng cúi đầu nhìn thanh kiếm.



      “Kì quái, sao ta cảm giác được.”

      Mai Như bĩu môi: “Muội thú vị .”



      Tiểu Xuân hứ tiếng, cất kĩ kiếm rồi mới xoay người ngồi xuống.



      Rốt cuộc, qua hơn nửa canh giờ sau, Vệ Thanh Phong rốt cuộc cũng dừng lại. Y cất kiếm xong, trầm ổn đứng trong viện, đối diện với y là Tôn Tuấn đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc chống kiếm.



      Tôn Tuấn thở hổn hển thành tiếng.



      “Sao, thế nào?”

      Vệ Thanh Phong lắc đầu.



      Tôn Tuấn: “….”



      Y có hơi khó hiểu mở to mắt “Huynh ta tốt à?”



      Vệ Thanh Phong: “Học võ có tốt hay tốt, chỉ là có thích hợp hay mà thôi.”



      Mặt Tôn Tuấn đỏ bừng, cũng biết là vì tức hay vì mệt.



      “Vậy mà huynh còn tỉ thí với ta lâu như thế?!”



      Vệ Thanh Phong: “Ta phán đoán.”



      Tôn Tuấn: “Phán đoán gì mà hơn nửa canh giờ!?”



      Vệ Thanh Phong gật gật đầu. mặt y vẫn là vẻ mặt bình thản, khiến người ta cảm thấy giống như láo. ra cho dù y dối, những người ở đây cũng thể làm được gì.



      Tôn Tuấn khẽ cắn răng, xoay người bỏ .



      Tỉ thí hai trận liên tục, Vệ Thanh Phong lại hề mỏi mệt chút nào, y ngước mắt, nhìn về phía những người còn lại.



      “Người tiếp theo.”



      “Ta!”



      Tiểu Xuân hét lớn tiếng, đứng lên.



      Mai Như bên cạnh hết hồn: “Trời ạ, muội muốn , sao phải lớn tiếng như vậy hả?”



      Tiểu Xuân vỗ vỗ mặt, cho mình thêm can đảm, sau đó bước nhanh về phía Vệ Thanh Phong.



      Mai Như ở sau lưng nàng kêu lên: “Này này, kiếm, à ừm, chưa lấy kiếm.”



      “A.” Tiểu Xuân bừng tỉnh lại mới phát Thái bị mình bỏ quên ở đằng sau, vội chạy đến ôm kiếm chạy lại.



      Nàng hề cố sức, cầm thanh kiếm lên dưới ánh mắt của mọi người.



      Cũng thể trách người khác, Tiểu Xuân và thanh kiếm này quá ăn khớp. Thanh kiếm này còn cao hơn cả vóc dáng của Tiểu Xuân, chỉ vậy, thân kiếm còn vô cùng rộng, dường như có thể che hết cả người Tiểu Xuân.



      Trong mắt người ngoài, đừng đến cầm, e rằng chỉ cần đè lên người Tiểu Xuân cũng đủ khiến nàng bất động… thế nhưng, trước mắt bọn họ, Tiểu Xuân lại dễ dàng rút thanh kiếm vừa dài vừa thô này lên.



      Cho nên, ánh mắt mọi người đều thay đổi, bao gồm cả Vệ Thanh Phong.



      Tiểu Xuân cầm kiếm vào trong viện, nàng ngửa đầu nhìn Vệ Thanh Phong, bật thốt lên câu…



      “Đại sư huynh!”

      “….”



      Mọi người thầm nghĩ, còn chưa được vào mà, kêu đại sư huynh gì chứ.



      Vệ Thanh Phong cũng hề để ý, y thậm chí còn cười với Tiểu Xuân.



      Lòng Tiểu Xuân lập tức nhộn nhạo.



      “Đại sư huynh.”

      Vệ Thanh Phong: “Là muội à.”

      Tiểu Xuân ngạc nhiên: “Huynh nhớ muội à?”



      Vệ Thanh Phong: “Nhớ chứ, nương ở dưới chân núi.”



      Tiểu Xuân nhếch miệng cười: “Đúng, muội ở dưới chân núi, sao huynh nhớ vậy?”



      Vệ Thanh Phong nhìn nàng, Tiểu Xuân và y bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy đôi mắt của Vệ Thanh Phong như bầu trời đêm của núi Bạc Mang, vừa chăm chú vừa sâu thẳm.



      Vệ Thanh Phong : “Ta với nương từng gặp nhau, chắc nương nhớ thôi.”



      Trong lòng Tiểu Xuân đột nhiên bừng tỉnh, chẳng lẽ là cái lần nàng tranh giành miếng vải lau kiếm đó? Nàng thầm bĩu môi, lần đó quá mất mặt, cứ nhận là tốt nhất.



      “A có thể là muội quên mất. Còn nữa, đại sư huynh cứ gọi muội là Tiểu Xuân .”



      Vệ Thanh Phong gật đầu, y nhìn Tiểu Xuân, lại : “Hôm nay muội tới đây là muốn vào Kiếm Các à?”



      Tiểu Xuân: “Ừm!”



      Vệ Thanh Phong: “Vì sao lại lấy Thiên bài?”

      Tiểu Xuân: “….”

      Tiểu Xuân tằng hắng, đứng thẳng lưng : “Ta có lòng tin!”



      Vệ Thanh Phong: “….” Y dừng lại chút, với Tiểu Xuân: “Cuộc thi của Thiên bài nghiêm khắc hơn nhiều, bây giờ muội ra lại phía trước núi, ta sắp xếp giúp muội được thi theo Địa bài.”

      Tiểu Xuân khổ sở : “Huynh cũng cảm thấy muội có khả năng à?”

      Vệ Thanh Phong nhìn mặt mũi ỉu xìu trước mắt, cười nhạt.



      cần tự hạ thấp mình, có khả năng hay phụ thuộc vào người khác. Ta bảo muội ra lại phía trước núi chỉ là muốn muội chọn khởi đầu thích hợp.”



      Tiểu Xuân cúi đầu: “Muội muốn về đó.”



      Vệ Thanh Phong: “Ta cũng thi Địa bài để vào Kiếm Các.”

      Tiểu Xuân: “Hả?”



      “Cho nên muội cần lo lắng.” Vệ Thanh Phong giơ tay lên, vỗ lên vai Tiểu Xuân, muốn an ủi nàng chút, ngờ y vừa chạm tay vào ngừng lại…



      Tiểu Xuân: “?”



      Vệ Thanh Phong nhíu ngươi: “Muội cảm thấy thế nào?”



      Tiểu Xuân: “???”

      Vệ Thanh Phong: “Có thấy khó chịu ở đâu ?”

      Tiểu Xuân hiểu ra sao: “Sao? Khó chịu gì?”

      Vệ Thanh Phong: “Thân thể của muội sao lạnh như vậy?”



      Tiểu Xuân: “Hả?” Nàng giơ tay lên, mở lòng bàn tay ra, sờ sờ trán.



      có mà, đâu có lạnh.”

      Vệ Thanh Phong càng nhíu chặt mày, lại vươn tay, đặt trán Tiểu Xuân thử. Tiểu Xuân dám nhúc nhích tí nào.



      Hồi lâu sau, Vệ Thanh Phong thả tay xuống.



      “Khí lạnh này bình thường.”

      Tiểu Xuân cảm thấy như sắp phát điên.



      “Chẳng, chẳng lẽ là trúng độc!? Trúng độc!? Ta trúng độc?!??”

      Vệ Thanh Phong yên lặng chút, sau đó ngẩng đầu với mấy người trong viện: “Vệ mỗ lúc trở lại, chư vị chờ chút.” xong, Vệ Thanh Phong với Tiểu Xuân: “Muội theo ta.”

      Tiểu Xuân chớp mắt mấy cái, theo sau Vệ Thanh Phong.



      Vệ Thanh Phong đưa Tiểu Xuân ngang qua cổng vòm, Tiểu Xuân chưa từng qua nơi này, cảm thấy mới lạ nhìn quanh.



      Bên ngoài Tàng Thư Các có rất nhiều cây, mọc cực kì um tùm.



      Tiểu Xuân: “Mấy cây này phát triển tốt .”

      Vệ Thanh Phong: “Chờ đến mùa thu nở hoa càng đẹp hơn.”

      Tiểu Xuân: “Nở hoa vào mùa thu?”

      “Ừm.” Vệ Thanh Phong vừa vừa “Loài cây này tên là Vân Đào, là cây của sư tôn, cứ đến cuối mùa thu nở hoa. Hoa nở to như bát uống nước, trắng như ánh trăng, hơn nữa hương hoa như thấm vào ruột gan, khắp Kiếm Các đều có thể ngửi thấy mùi thơm.



      Tiểu Xuân: “ à? Muội chưa từng thấy loài cây này.”

      Vệ Thanh Phong: “Trước khi đến Kiếm Các ta cũng chưa từng thấy loài cây này.”



      chuyện lúc, Vệ Thanh Phong đưa Tiểu Xuân đến gian phòng .



      Phòng này ở đằng sau Tàng Thư Các, gần sát vách đá dựng đứng, có rất nhiều Vân Đào vây quanh.



      Tiểu Xuân: “Đây là đâu?”



      Vệ Thanh Phong: “Chỗ ở của ta.”

      Tiểu Xuân: “!!!”



      Vệ Thanh Phong đưa Tiểu Xuân vào phòng, trong phòng được sắp xếp rất đơn giản, chỉ có cái giường gỗ, cái bàn thấp, ngay cả băng ghế cũng có.



      Tiểu Xuân: “Đại sư huynh, sao huynh lại ở đây?”



      “Địa thế của Kiếm Các rất phức tạp, mỗi chỗ đều cách nhau rất xa, ta ở đây để luyện công.” Vệ Thanh Phong vừa , vừa lấy dưới giường ra cái bao, đặt bao lên bàn mở ra, bên trong có chứa rất nhiều chai chai lọ lọ. Tiểu Xuân tinh mắt nhìn thấy đây là các lọ thuốc mình bán cho Kiếm Các.



      Tiểu Xuân: “Đại sư huynh làm gì vậy?”

      Vệ Thanh Phong: “Giúp muội thử xem có bị trúng độc .”



      Tiểu Xuân: “Muội thuận miệng thôi.”

      Vệ Thanh Phong cúi đầu, loay hoay lấy ấm sắc thuốc. Y dường như thường dùng mấy thứ này, trông rất thuần thục.



      “Thuận miệng cũng có thể xảy ra mà.”



      Tiểu Xuân đứng ở bên nhìn Vệ Thanh Phong, bỗng nhiên cảm thấy rất chân . Người thiếu niên kia thành danh, là Vệ Thanh Phong – đại đệ tử của lão tông sư mà cả võ lâm đều biết, giờ đây đứng trước mặt nàng, nghiêm nghiêm túc túc chọn thuốc.



      Tiểu Xuân nhìn nhìn, tay hơi trơn, cầm kiếm cũng hơi khó khăn.



      Mà cảm giác trơn trượt này, làm nàng chợt nhớ đến chuyện.



      “Đại sư huynh.”

      Vệ Thanh Phong ngẩng đầu lên: “Hả?”



      Tiểu Xuân nhìn thẳng vào kiếm Thái .



      “Hình như muội biết là vì sao rồi.”
      thư hồ thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 29



      “Dường như muội biết là có chuyện gì rồi.”

      Động tác tay Vệ Thanh Phong vẫn ngừng.


      “Hả?”

      Tiểu Xuân đến trước mặt Vệ Thanh Phong, mở to mắt nhìn y, Vệ Thanh Phong vốn chọn thuốc, bị nàng nhìn như thế cũng ngừng tay.



      “Sao vậy?”

      Tiểu Xuân kích động thôi, nàng cảm thấy mình phân tích sai, là bởi vì kiếm Thái , thân thể của nàng mới lạnh như thế. Nhưng ngay lúc nàng định ra lý do này, tên đầu to Lý Thanh kia lại bỗng nhiên xuất trong đầu nàng.



      Nếu như ra kiếm Thái , có lẽ nàng phải kể tiếp nhiều chuyện hơn nữa.



      cây kiếm bình thường thể như vậy được, nếu nàng muốn đại sư huynh tin, nàng nhất định phải ra chuyện của Lý Thanh, thế nhưng….



      Tiểu Xuân nuốt nước miếng, với Vệ Thanh Phong: “À.”



      Vệ Thanh Phong: “À?”



      Tiểu Xuân: “ có gì.”



      Vệ Thanh Phong: “Vừa rồi muội biết chuyện gì rồi mà, rốt cuộc là vì sao?”



      Tiểu Xuân cất giọng : “Vì căng thẳng.”



      Vệ Thanh Phong: “Căng thẳng?”



      Tiểu Xuân: “Đúng, muội căng thẳng nên lạnh cả người luôn.”



      Vệ Thanh Phong nhìn Tiểu Xuân: “Vì sao phải căng thẳng?”



      Tiểu Xuân bị Vệ Thanh Phong nhìn đến chân mềm nhũn.



      căng thẳng thôi.”



      Vệ Thanh Phong khẽ cười tiếng, : “Dù thế nào nữa, bây giờ muội cũng thể tham gia cuộc thi này nữa.”

      Mặt Tiểu Xuân lập tức xìu xuống.



      “Vì sao thể chứ, muội cũng đâu có cảm giác gì đâu?”



      Vệ Thanh Phong: “Nghe lời.”



      Y chỉ câu, Tiểu Xuân lập tức trở nên ngoan hiền.



      “Nhưng muội rất muốn vào Kiếm Các mà.”



      Vệ Thanh Phong: “Năm nào cũng có cuộc thi cả.”



      Tiểu Xuân: “Muội còn cố sức học bộ kiếm pháp đó.”



      “Ồ?” Vệ Thanh Phong nhìn nhìn Tiểu Xuân : “Muội học bộ kiếm pháp à?”

      Tiểu Xuân gật gật đầu: “Ừm.”



      Vệ Thanh Phong: “Học ở đâu?”

      Tiểu Xuân nghẹn.



      Chẳng lẽ nàng lại là học từ Hạ Hàm Chi à.



      “Muội, muội học từ đại hiệp.”



      Vệ Thanh Phong: “Muội thích kiếm như vậy à?”



      Tiểu Xuân: “Thích! Đại sư huynh, muội cho huynh xem kiếm của muội nhé!”



      Vệ Thanh Phong vốn cảm thấy thời gian hơi trễ rồi, nhưng nhìn thấy ánh mắt hưng phấn của Tiểu Xuân nên vẫn gật đầu.



      “Được, đợi sau khi ta xem kiếm của muội xong, muội phải về nhà nghỉ ngơi đó.”



      Tiểu Xuân cứ như hề nghe thấy nửa câu sau, nàng cầm kiếm Thái vào phòng. Mặc dù kiếm bị cái bao che khuất, nhưng Vệ Thanh Phong vẫn bị thanh kiếm bản to này hấp dẫn.



      “Kiếm này cũng nhỉ.”

      Tiểu Xuân: “Đừng nhìn nó lớn như thế, ra rất , ngay cả muội cũng có thể cầm lên.”

      Ánh mắt Vệ Thanh Phong vẫn đặt thân kiếm, biết có nghe lời Tiểu Xuân hay .



      “Muội mở ra cho huynh xem chút.”

      Tiểu Xuân mở mấy vòng vải quấn ra, vải ướt nhẹp, nhưng tốt hơn lúc giữa trưa rất nhiều.



      Khi vải bọc được mở ra hoàn toàn, thanh kiếm bản to đen nhánh mang phong cách cổ xưa lập tức ra trước mắt.



      Ánh mắt Vệ Thanh Phong nhìn thanh kiếm dần trở nên tầm thường.



      Y nheo đôi mắt đen nhánh, lời nào nhìn thanh kiếm này.



      Chẳng biết vì sao, trong khoảnh khắc vải bọc kiếm được mở ra, Tiểu Xuân bỗng nhiên cũng thành lời. Kiếm đối diện người, người cũng đối diện kiếm, kiếm nhúc nhích, người cũng chẳng lên tiếng. Thế nhưng, Tiểu Xuân vẫn cứ chắc chắn rằng, Thái và Vệ Thanh Phong trò chuyện cùng nhau.



      Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Tiểu Xuân thậm chí có thể nghe thấy thanh từ vách đá sâu vạn trượng vọng lên, cũng như nghe thấy tiếng vù vù phát ra từ thân kiếm Thái . thanh kia vô cùng nặng nề, như đáp trả vạn trượng của thế gian, lạnh lùng đến khó tả.



      biết qua bao lâu, Vệ Thanh Phong cuối cùng cũng mở miệng.



      “Kiếm này, muội lấy từ đâu?”



      Tiểu Xuân sớm nghĩ kĩ câu trả lời đối với câu hỏi này của mọi người.



      “Nhặt được!”



      Vệ Thanh Phong: “….”



      Tiểu Xuân bắt đầu luôn mồm bịa chuyện: “Có hôm muội vào trong sơn cốc hái thuốc, phát cái thác nước, kiếm này ở cạnh thác nước đó.” Nàng vừa vừa thầm nhủ, ta đây cũng tính là lừa đại sư huynh, tên To Con kia vốn cũng có liên quan đến thuốc và thác nước mà.



      Vệ Thanh Phong dường như hề nghi ngờ.



      “Ban nãy muội kiếm này rất .”



      Tiểu Xuân: “Ừm!”



      Vệ Thanh Phong; “Có thể cho ta mượn xem thử ?”



      Tiểu Xuân: “Dĩ nhiên.”

      “Đa tạ.”



      Vệ Thanh Phong đến, tay cầm lấy chuôi kiếm, ngón tay y thon dài, khớp xương có lực lộ . Khoảnh khắc khi y nắm lấy chuôi kiếm, y dường như cảm nhận được điều gì, ánh mắt dần trở nên nặng nề sâu thẳm.



      Tay y cầm lấy chuôi kiếm lúc lâu, nhưng lại có ý định nhấc lên, Tiểu Xuân cảm thấy hơi kì quái, liền hỏi: “Đại sư huynh, sao huynh cầm lên?”



      Vệ Thanh Phong đưa mắt, bốn mắt nhìn nhau với Tiểu Xuân.



      Tiểu Xuân: “?”

      Vệ Thanh Phong nhìn nàng, lại như nhìn nàng.



      Hồi lâu sau, Vệ Thanh Phong rốt cuộc có phản ứng, y thả lỏng tay ra.



      “Muội….”



      Tiểu Xuân: “?”



      Vệ Thanh Phong dừng chút, lại : “Ta cho muội cơ hội.”



      Tiểu Xuân: “Cơ hội? Cơ hội gì? Chẳng lẽ là…”



      Vệ Thanh Phong gật đầu, : “ sai, cho muội cơ hội dự thi. Muội dùng thanh kiếm này, biểu diễn lại bộ kiếm pháp muội học lần.”



      Tiểu Xuân thấy mình có cơ hội, lập tức nhảy dựng lên: “Được được được, muội lập tức biểu diễn lại cho huynh xem.”



      Nàng đến bên cạnh bàn, tay nắm chuôi kiếm, thoải mái rút lên.



      Vệ Thanh Phong lẳng lặng nhìn.



      Tiểu Xuân cầm kiếm, với Vệ Thanh Phong: “Muội biểu diễn ở đâu đây?”



      Vệ Thanh Phong ra khỏi phòng: “ theo ta.”



      Tiểu Xuân theo sau lưng y, ra khỏi phòng, sau phòng là viện , bên ngoài nữa là vách đá, Tiểu Xuân đứng trong viện, nhìn ra xa. Núi Bạc Mang vô cùng yên tĩnh, Vân Đào trắng như tuyết hơi phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, khiến lòng người như rộng mở.



      Vệ Thanh Phong đứng trong viện, với Tiểu Xuân: “Qua đây .”



      Tiểu Xuân cầm kiếm, hít sau. Ngoài dự đoán của nàng, có lẽ bởi vì tùy địa điểm, lúc này Tiểu Xuân lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.



      Gió nổi lên, Tiểu Xuân tạo thế múa kiếm.



      ra , nàng cũng hề học qua Xuân Thành kiếm pháp. Đêm hôm đó, nàng chỉ nhìn Hạ hàm Chi múa kiếm lần, nàng thậm chí cũng hoàn toàn nhớ kĩ. Thế nhưng bây giờ, ở tận đáy lòng của Tiểu Xuân, thanh với nàng… ngươi nhất định có thể múa được bộ kiếm pháp kia.



      Khi vung kiếm lên, Tiểu Xuân trở nên mờ mịt. Trong đầu nàng trống rỗng, động tác cũng hiểu ra sao cả, trong lòng nàng vô cùng yên ổn, cứ như nàng biết mình có thể múa được bộ kiếm pháp đó. Thay vì là người múa kiếm, bằng là kiếm hướng dẫn người.



      Lúc Thái chém vào khoảng , trời đất như yên tĩnh. Mấy tầng mây vàng bên ngoài vách đá chậm rãi tối sầm lại, thay vào đó, những đám mây màu xanh đen kéo đến, lạnh lẽo ngập tràn, nhưng đó phải là sắc trời khi mờ tối, mà là cả bầu trời đều bị bao phủ bởi thứ ánh sáng xanh đó, đơn giản mà nặng nề, vừa cổ xưa vừa thần bí.



      Trong viện phía sau núi cách phòng xa, rất nhiều người cảm nhận được luồng khí lạnh kia. Mai Như ngẩng đầu nhìn trời, cả bầu trời đều bị che kín.



      “Ơ, sao vậy, đột nhiên thời tiết thay đổi?”



      Mà bên này, Vệ Thanh Phong lẳng lặng nhìn Tiểu Xuân múa kiếm, ánh mắt của y lại càng đen tối hơn cả sắc trời. Chuôi kiếm bản to kia, từ từ biến thành luồng kiếm khí lạnh băng trong mắt y, mà cẩn thận cầm lấy nó kia, cũng múa xong bộ kiếp pháp.



      Hồi lâu sau, Tiểu Xuân thu kiếm, đứng trong viện câu nào.



      kì quái.



      Ngay cả chính nàng cũng cảm thấy kì quái.



      Sao nàng có thể múa ra bộ kiếm pháp kia mà hề sai sót chút nào, lúc nào chuyện múa kiếm pháp với Vệ Thanh Phong, nàng còn nghĩ xem như là còn gì để mất, cố gắng khoa tay múa chân lúc, thế nhưng….



      Tiểu Xuân còn chưa kịp nhìn xem phản ứng của Vệ Thanh Phong, nàng giơ tay lên, đưa kiếm Thái ra trước mắt.



      Thân kiếm màu đen huyền, lạnh như băng, còn có dính mấy giọt nước, giống như mồ hôi chảy.



      “Mi.”



      Tiểu Xuân định mở miệng cái gì đó với Thái , nhưng vừa há mồm lại cảm thấy đầu choáng váng, trước mắt tối sầm, ngã xuống.



      “Tiểu Xuân!” Vệ Thanh Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng. Y thử kiểm tra mạch nàng.



      “Có lẽ là do mệt quá thôi.”

      Kiếm rơi xuống đất, Vệ Thanh Phong ôm lấy Tiểu Xuân, đưa nàng vào phòng, đặt lên giường.



      Lúc ra khỏi phòng, kiếm biến mất.



      Nhưng trong viện lại xuất thêm người.



      Người nọ có dáng vẻ vô cùng cao lớn, khôi ngô cường tráng, quần áo rách tung tóe, mắt dường như có bệnh, quấn rất nhiều lớp vải, chân thậm chí còn mang giày.



      Thế nhưng, mặc dù ăn mặc rách nát lại hề khiến người ta có cảm giác nghèo khó. Có lẽ là do gương mặt kiên nghị lạnh như băng kia, khiến người ta phải sinh lòng kính sợ.



      Vệ Thanh Phong yên lặng lúc, sau đó mở miệng :



      “Huynh là thanh kiếm ban nãy.”

      Thái , hay phải là Lý Thanh đứng giữa sân, gật đầu cũng chẳng lắc đầu.



      Vệ Thanh Phong: “Huynh biết, huynh là gì ?”

      Lý Thanh gì.



      Vệ Thanh Phong: “Hay là , huynh có biết, số mệnh của huynh là gì ?”

      Lý Thanh vẫn gì, nhưng đưa tay lên, lấy vật từ trong ngực, chìa ra.



      Vệ Thanh Phong nhìn cái, là miếng Thiên bài.



      Vệ Thanh Phong: “….”



      “Huynh đưa ta cái này, có ý gì?”

      Đến lúc này, Lý Thanh rốt cuộc chuyện.



      “Ta cũng muốn thi.”

      Vệ Thanh Phong cau mày: “Gì cơ?”

      Lý Thanh động đậy, hơi do dự : “Ta, ta có cái này, ta cũng muốn dự thi.”

      Lần đầu tiên trong đời, Vệ Thanh Phong cảm thấy hoang mang.



      “Ý của huynh là, huynh muốn tham gia cuộc thi này à?”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Vệ Thanh Phong: “…”

      “Huynh muốn gia nhập Kiếm Các?”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Vệ Thanh Phong: “….”



      “Này” Vệ Thanh Phong sắp xếp lại suy nghĩ, với Lý Thanh “Vì sao huynh muốn vào Kiếm Các?”

      Lý Thanh dừng chút, tựa hồ biết thế nào.



      Vệ Thanh Phong nhìn , lại : “Sắc mặt của huynh tốt, có phải đau ở đâu ?”



      Lý Thanh lúc này quả cố chịu đựng, mặc dù sắc trời tối dần, nhưng đối với Lý Thanh vẫn là rất khó chịu. Người ướt đẫm, mặt cũng có mồ hôi.



      “Ùng ục.”

      Vệ Thanh Phong thở dài “Thôi, huynh vào phòng trước .”

      Lý Thanh về phía trước bước, Vệ Thanh Phong đến, đưa tay nắm lấy mu bàn tay Lý Thanh, dẫn Lý Thanh vào phòng.



      Lý Thanh vừa vào trong lại bắt đầu sờ khắp nơi.



      Vệ Thanh Phong: “…”



      Y nhìn Tiểu Xuân nằm bên kia: “Huynh tìm Tiểu Xuân à?”

      Lý Thanh: “Ùng ục!”



      Vệ Thanh Phong kéo đến bên giường: “Ở đây này.”

      Lý Thanh vừa sờ đến góc áo của Tiểu Xuân, lập tức bất động, ngồi cạnh giường, cằm gác lên mặt giường, yên lặng ngây ngẩn.



      Vệ Thanh Phong nhìn hai người, : “Nàng sao, cần lo.”

      “Ùng ục.” Lý Thanh nhu hòa kêu mấy tiếng, tỏ vẻ mình biết nàng sao.



      Vệ Thanh Phong: “Ta ra ngoài trước, ở đằng sau phòng có nước và thức ăn, nếu Tiểu Xuân tỉnh, huynh làm cho nàng ăn chút.”

      Lý Thanh: “Đa tạ.”

      Vệ Thanh Phong gì nữa, xoay người ra khỏi phòng.



      Cửa phòng đóng kín, Vệ Thanh Phong đứng trong viện trống, chậm rãi nhắm hai mắt lại.



      Tầng mây vẫn là màu xanh đen, gió núi vẫn lạnh lẽo. Gió thổi bay vạt áo của Vệ Thanh Phong, bay vù vù. Y giơ tay lên, bàn tay đường vẫn ràng, vì luyện kiếm mà có vết chai.



      .



      Hóa ra truyền thuyết là .



      Vệ Thanh Phong mở mắt ra, nhìn mấy đám mây đằng xa.



      “Sư phụ, truyền thuyết của núi Bạc Mang là có .” Giọng trầm thấp của y, như với đám mây kia, lại như với chính mình.



      “Liệt Dương yểm, Thái xuất, Bạc Mang đãng quỷ, vạn kiếm quy tông.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :