1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm sơn có quỷ - Twentine ( 71 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 20



      “Mà là thế gian này, vẫn chưa có loại kiếm pháp nào xứng đôi với mới đúng.”



      “Hả?” Tiểu Xuân nghe mà khó hiểu vô cùng “Huynh cái gì?”

      Hạ Hàm Chi lắc đầu, “ có gì.”

      Tiểu Xuân bĩu môi, cũng hỏi nhiều nữa.



      Sau khi chặt gãy hai cây, Tiểu Xuân cảm thấy hơi mệt, nàng với Hạ Hàm Chi: “Ta phải rồi.”

      Hạ Hàm Chi: “Được thôi.”

      Nghe y đáp nhàng như thế, Tiểu Xuân lại đột nhiên muốn , nàng thả cây gậy gỗ kia xuống đất, bắt đầu chuyện phiếm với Hạ Hàm Chi.



      “Hạ đại ca, huynh vào Kiếm Các khi nào vậy?”

      Hạ Hàm Chi: “Cách đây lâu.”

      Tiểu Xuân: “Huynh ngưỡng mộ danh tiếng của Kiếm Các nên mới đến à?”



      Hạ Hàm Chi cười : “Danh tiếng? Danh tiếng gì cơ?”
      Tiểu Xuân đắc ý : “Tất nhiên là môn phái kiếm tông thiên hạ đệ nhất rồi, uy danh của Kiếm Các ai biết, ai hiểu!”



      Hạ Hàm Chi khẽ nhướng mày : “Vậy à?”

      Giọng rất nhàng lại hơi mang vẻ chế nhạo của y khiến Tiểu Xuân rất thoải mái, nàng nhíu mày : “Sao hả, ta sai gì à?”



      Hạ Hàm Chi: “ phải.”

      Tiểu Xuân: “Vậy giọng điệu của huynh là sao?”

      Hạ Hàm Chi cười nhạt : “Tiểu Xuân, ngoài Kiếm Các, có biết những môn phái sử dụng kiếm nào khác ?”



      Tiểu Xuân suy nghĩ chút, úp úp mở mở : “Cũng có nghe được vài môn phái.”

      Hạ Hàm Chi: “Chẳng hạn như?”

      Tiểu Xuân: “ phải có Mẫn Kiếm sơn trang à?”



      Hạ Hàm Chi: “Còn nữa ?”

      “….” Trong đầu Tiểu Xuân trống , , mặc dù nàng thích Vệ Thanh Phong, thích Kiếm Các nhưng cho cùng, giang hồ đối với nàng còn quá xa xôi, giống như giấc mơ về khung cảnh núi rừng sau cơn mưa tươi đẹp.



      biết mấy môn phái khác.”

      Hạ Hàm Chi khẽ gật đầu : “ biết cũng sao, hai môn phái mà biết nay cũng chính là hai môn phái đứng đầu trong giới kiếm đạo của võ lâm.”

      Tiểu Xuân nheo mắt lại.



      Đây phải lần đầu tiên nàng nghe đến Mẫn Kiếm sơn trang, cũng phải lần đầu tiên nghe thấy có người đánh đồng Mẫn Kiếm sơn trang với Kiếm Các.



      ra cho đến bây giờ, nàng cũng có bao nhiêu hứng thú với các sơn trang cũng vang danh thiên hạ như Kiếm Các kia.



      Tại sao?



      Bởi vì nó quá xa.



      Đây là nguyên nhân lớn nhất.



      Mẫn Kiếm sơn trang ở tận Giang Nam, đó là nơi trung tâm của Trung Nguyên, phồn hoa vô cùng. Còn Kiếm Các sao? Kiếm Các ở ở phía Tây núi Lăng Thiên, là nơi gần Trung Nguyên nhất. Nếu phải nhờ có Kiếm Các, ngay cả núi Bạc Mang chắc cũng có bao nhiêu người biết.



      Mà Tiểu Xuân sống mười mấy năm, vẫn chưa hề rời khỏi núi Lăng Thiên này bao giờ, cho nên dù thường vô tình nghe thấy mấy lời đồn có liên quan đến Mẫn Kiếm sơn trang, Tiểu Xuân cũng hề để ý.



      Ừm, trừ vấn đề địa thế ra, còn có nguyên nhân khác.



      Đó chính là, Tiểu Xuân theo bản năng nên thích Mẫn Kiếm sơn trang.



      Ngày thường, khi nàng giao thiệp với các đệ tử Kiếm Các, thường nghe họ nhắc đến Mẫn Kiếm sơn trang, có đệ tử chững chạc, cẩn thận lời nhưng trong mỗi câu đều ít nhiều lộ ra ý than thở. Có vài đệ tử tính tình khá nóng nảy… ví dụ như Lưu Viễn Sơn, vừa nhắc đến Mẫn Kiêm sơn trang là hận thể lên án chửi bới ba nghìn hiệp.



      Như vậy mối hận này từ đâu mà có…



      trắng ra là, Mẫn Kiếm sơn trang là lực lượng mới xuất gần đây nhưng địa vị trong giang hồ dần tăng, chèn ép Kiếm Các.



      Tiểu Xuân nhíu mày, nhìn về phía Hạ Hàm Chi.



      “Huynh, huynh biết Mẫn Kiếm sơn trang à?”

      Hạ Hàm Chi: ‘Thế nào mới được là biết?”

      “Chính là….” Tiểu Xuân suy nghĩ chút rồi “Chính là, huynh từng qua đó chứ?”



      Hạ Hàm Chi gật đầu, đơn giản : “ qua rồi.”

      Tiểu Xuân kinh ngạc : “Huynh qua đó rồi à! Mẫn Kiếm sơn trang xa như vậy, huynh khoác lác chứ.”

      “A.” Hạ Hàm Chi cười cười “Ta có khoác lác.”

      Tiểu Xuân: “Huynh làm gì?”

      Hạ Hàm Chi: “Bái sư.”
      Tiểu Xuân: “…..”



      lúc sau, Tiểu Xuân lại giậm chân : “Bái sư?! Huynh bái sư?! Vậy huynh tới Kiếm Các làm gì!?”



      Hạ Hàm Chi: “Bái sư.”



      Tiểu Xuân: “… Huynh rốt cuộc có bao nhiêu sư phụ?”



      Hạ Hàm Chi: “Bây giờ chỉ có .”



      Tiểu Xuân: “Là ai?”

      Hạ Hàm Chi cừoi : “Ta bây giờ ở Kiếm Các, sư phụ tất nhiên là Đại tông sư của Kiếm Các rồi.”

      Tiểu Xuân: “Trước kia sao?”

      Hạ Hàm Chi: “Rời khỏi môn phái, tất nhiên là cũng đổi sư phụ.”

      “….” Tiểu Xuân thể tưởng tượng nổi nhìn y “Ý của huynh là, huynh cũng từng bái sư ở Mẫn Kiếm sơn trang, sau đó lại trốn đúng ?”

      “Trốn?” Hạ Hàm Chi lại chữ đó lần, cứ như thưởng thức, rồi lại cười nhạt: “ sai, ta quả là trốn .”

      Tiểu Xuân:”Vì sao?”

      Hạ Hàm Chi: “Ta vừa đó thôi, đời này có ngàn vạn loại kiếm thuật mà mỗi chúng ta đều có loại riêng thích hợp với mình.”

      Tiểu Xuân: “Vì vậy nên huynh mới bỏ ?” Nàng bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: “Mặc dù ta biết người đứng đầu sơn trang kia, nhưng có đồ đệ như huynh vậy, người đó đáng thương.”

      Tiểu Xuân hắng giọng : “Vậy, huynh cảm thấy kiếm pháp nơi này thế nào?”
      Hạ Hàm Chi khẽ cười: “Ta thích nơi này.”

      Tiểu Xuân: “Ồ, đúng hơn là kiếm pháp ở đây thích hợp với huynh.”

      Hạ Hàm Chi như có điều suy nghĩ nhìn Tiểu Xuân, chậm rãi : “ đúng nửa.”



      “?”

      Hạ Hàm Chi đứng thẳng người, rút Tinh Hà đất lên, xoay đầu với Tiểu Xuân: “ còn sớm rồi, tới đây thôi.”

      Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn lên, gật đầu : “Ta cũng phải về.”

      Hạ Hàm Chi: “Vậy ngày mai gặp lại.”

      Tiểu Xuân: “Được.”

      Hạ Hàm Chi cầm kiếm Tinh Hà, chậm rãi về phía rừng cây. Thân hình y cao lớn, thân thể cường tráng, bước chân vô cùng vững vàng.



      Tiểu Xuân nhìn bóng lưng y, mãi cho đến khi còn thấy Hạ Hàm Chi đâu, nàng mới tỉnh táo lại.



      “Hừm, thời gian trôi qua nhanh , phải về tìm tên to con kia .”



      Nàng xoay người, vừa mới bước mấy bước, lại nhìn thấy cây gậy gỗ nàng thả đất, Tiểu Xuân nhặt cây gậy gỗ lên, vung vung mấy cái.



      “Hắc hắc, ta phải về cho to con biết tin tức này, nhất định giật mình.”

      Tiểu Xuân phấn khởi trở về.



      Khi nàng trở lại, Lý Thanh vẫn đẽo cọc gỗ sau nhà, động tác nhanh đến thấy nổi.

      “Ồ? Động tác của huynh nhanh như vậy, sao nãy giờ chỉ mới có nhiêu đây?” Tiểu Xuân đến, chuyện đầu tiên là bắt đầu kiểm tra: “À, ta biết rồi, nhất định là huynh thấy ta về mới bắt đầu làm việc đúng ? Trước đó là làm biếng đúng ? Có phải hả?!”



      “Ùng ục…” Lý Thanh bị nàng đánh cho hai cái phải rụt đầu về.



      Tiểu Xuân: “Khá khen cho huynh, biết lười biếng rồi, xem ta dạy dỗ huynh!”



      rồi, Tiểu Xuân vung gậy gỗ, đánh về phía Lý Thanh. Thế nhưng, nàng giơ được nửa lại nhớ đến chuyện lúc luyện kiếm, cuối cùng để gậy gỗ xuống.



      “Ôi trời, suýt nữa bổ huynh ra rồi.”
      Lý Thanh ôm cái đầu to, ngồi trong góc lên tiếng.



      Tiểu Xuân nhìn gậy gỗ trong tay, cố ý hạ giọng : “Này to con, huynh có biết ban nãy có chuyện gì ?”

      “Ùng ục…”

      Tiểu Xuân học theo giọng của Hạ Hàm Chi, trầm ổn : “Ta đồng ý cho huynh hỏi, hỏi ta .” rồi còn nhấn mạnh “Là chuyện lớn đó.”



      Lý Thanh bó gối lên tiếng.



      Tiểu Xuân hét ầm lên: “Bảo huynh hỏi mà!”



      Lý Thanh giật thót, hơi bật người lên chút.



      xảy ra chuyện gì?”

      Giọng Lý Thanh rất trầm, cũng rất , Tiểu Xuân lại thèm để ý, nàng vui vẻ chạy đến.



      “Ta cho huynh biết! Ta là kì tài học kiếm đó!”

      “… Ùng ục.”

      Tiểu Xuân ngồi xổm bên cạnh , lấy hết mấy cái cọc gỗ trong lòng , ngồi đối diện Lý Thanh: “Khoan làm chuyện gì khác, nghe ta chuyện này.”
      Lý Thanh nghiêm túc ngồi cạnh.



      Tiểu Xuân khoa tay múa chân, kể lại lần nữa chuyện xảy ra ban nãy.



      “Huynh biết ! Cái cây to, to như vậy nè, ta chỉ cần vung tay cái là nó bị chặt ngang rồi! Ta chỉ dùng khúc gỗ… ! Là thanh kiếm này nè!”

      “Ùng ục.”

      “Cái cây đó cứ như là làm bằng đậu hũ ấy!”

      “Ha ha!” Tiểu Xuân vẫn còn đắm chìm trong niềm hưng phấn mới lạ, gậy gỗ trong tay vung vung lên: “Ta mà, ta đây thích kiếm phải có lí do, hóa ra ta lại có duyên phận với kiếm như thế.” Tiểu Xuân nghĩ đến Vệ Thanh Phong, mặt vui vẻ: “Quả nhiên là số mệnh, có ngăn cũng ngăn được….”

      thích kiếm….”

      “Hả?”

      Tiểu Xuân nghi ngờ, sau đó mới kịp phản ứng là Lý Thanh chuyện với mình.



      “Đúng vậy, ta tất nhiên là thích kiếm.”

      Lý Thanh khẽ ngẩngđầu, đầu nhìn về phía Tiểu Xuân, đôi mắt bị giấu sau lớp vải cứ như nhìn nàng.



      , thích kiếm nhất sao?”

      Tiểu Xuân cười hắc hắc, giơ tay khoác vai Lý Thanh.



      “Dĩ nhiên, đời này có trăm ngàn loại binh khí, Lục Tiểu Xuân ta chỉ thích kiếm, cả đời đổi!”



      “….” Lý Thanh nghe Tiểu Xuân , mặt lộ ra vẻ khó hiểu, giơ tay lên, bắt đầu đập đập lồng ngực mình.



      Tiểu Xuân: “… Lại bị gì rồi à?” Nàng kéo tay Lý Thanh “Được rồi được rồi, sao cứ mỗi lần có chuyện là lại tự đánh mình, buông tay buông tay.”

      Lý Thanh để mặc Tiểu Xuân nắm tay mình, ngồi lúc, nghiêng cổ, tựa đầu qua.



      Tiểu Xuân “….” Nàng thở dài, giơ tay sờ sờ đầu Lý Thanh.



      “Aizzz, hết thuốc chữa.”

      Đúng vậy, ta tất nhiên là thích kiếm.


      Dĩ nhiên, đời này có trăm ngàn loại binh khí, Lục Tiểu Xuân ta chỉ thích kiếm, cả đời đổi.



      Aizz, hết thuốc chữa…..
      Anhdvathư hồ thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 21


      Mấy ngày sau đó, Tiểu Xuân càng có hứng thú với việc luyện kiếm.



      Sau khi về đến nhà, nàng đạp lên băng ghế, lấy thanh kiếm treo tường xuống, thanh kiếm là lớp bụi dày.



      Tiểu Xuân thổi mạnh phát lên thanh kiếm, bụi lập tức bay lên khiến nàng sặc ho khan hai cái.



      “Khụ khụ… Sao mà nhiều bụi vậy?”

      Tiểu Xuân lau chùi kiếm sạch rồi mang kiếm ra ngoài.



      Thanh kiếm này vẫn hệt như lúc mới mua vậy, rất bình thường, cũng hề có điểm nào xuất sắc, thế nhưng Tiểu Xuân vẫn thấy hưng phấn. Nàng giơ kiếm lên, vung mấy cái trong trung. Kiếm bị vung phát ra mấy tiếng vút vút, khiến nàng vô cùng thoải mái.



      Nàng với kiếm: “Hừm, cho ngươi cái tên gì đây….” Tiểu Xuân ngồi lên đầu giường, nhăn mặt nhăn mày nghĩ.



      “Mi nhất định phải có cái tên mới được. Ta phát , thanh kiếm tốt nào cũng có cái tên, giống như Tinh Hà của Hạ Hàm Chi ấy.”



      “Tiểu Xuân! Muội ở đâu?”

      “Hả? Là Lưu Viễn Sơn.” Tiểu Xuân buông kiếm xuống, ra ngoài.



      Người đứng ngoài sân quả nhiên là Lưu Viễn Sơn.



      Mặc dù mới thấy y cách đây lâu, nhưng đối với Tiểu Xuân mà , dường như lâu lắm rồi mới gặp lại y.



      “Lưu đại ca, sao huynh đến đây, mua thuốc à?”



      Tiểu Xuân mời Lưu Viễn Sơn vào.



      “Đúng vậy, gần đây phải chăm chỉ luyện công nên người có ít mấy vết thương.”
      Tiểu Xuân đưa Lưu Viễn Sơn vào nhà, chỉ vào băng ghế: “Lưu đại ca ngồi xuống trước , muội lấy thuốc ra cho huynh.”

      Lưu Viễn Sơn: “Đa tạ Tiểu Xuân.”

      lát sau, Tiểu Xuân cầm mấy gói thuốc ra, đưa cho Lưu Viễn Sơn. Lưu Viễn Sơn cầm lấy, thử ước lượng trong tay, với Tiểu Xuân: “Xuân muội tử*, còn nữa ?”
      (*muội tử: Em )



      Tiểu Xuân: “Hết rồi.”

      “Hết rồi?” Lưu Viễn Sơn ngạc nhiên “Sao lại hết? Ta chưa từng thấy chỗ muội có thuốc bao giờ.”



      Tiểu Xuân cười khan hai tiếng : “À, gần đây muội có chút việc, có thời gian trông nom tiệm thuốc.”



      ra thuốc còn.



      Tiểu Xuân có cất giữ ít dược liệu trong hầm dưới lòng đất, nhưng tạm thời nàng muốn bán hết cho Lưu Viễn Sơn, bởi vì bệnh của ông lão cũng cần thuốc, huống chi dạo gần đây nàng cứ vội vã vào núi, kịp sắp xếp lại tiệm thuốc, vậy nên dược liệu quả thiếu rất nhều, mấy phần dược liệu trong kho nàng định để đấy bán dần.



      Lưu Viễn Sơn nhìn Tiểu Xuân lúc, : “Tiểu Xuân, hình như muội gầy .”



      Tiểu Xuân giơ tay lên sờ sờ mặt mình: “Vậy à? Muội cũng biết nữa.”

      Lưu Viễn Sơn: “Gầy , so với lần trước ta đến đây gầy hơn rồi. Nhưng sắc mặt cũng tệ, muội phải chú ý thân thể đó.”



      Tiểu Xuân cười cười, : “Nhất định rồi, đa tạ Lưu đại ca.”



      Lúc Tiểu Xuân cười, mắt thường híp lại thành hình trăng khuyết, xương gò má cũng nhô lên, khiến người ta nhịn được cũng muốn cười theo nàng.



      Lưu Viễn Sơn sờ sờ đầu Tiểu Xuân: “Xuân muội tử, muội rảnh lên núi , Lưu đại ca dẫn muội chơi.”



      Tiểu Xuân: “ phải huynh bảo phải chăm chỉ luyện công à?”



      “…..” Lưu Viễn Sơn : “Lao động phải kết hợp với nghỉ ngơi chứ.”

      “Ha.” Tiểu Xuân khẽ cười, : ”Được rồi, muội rảnh mà.”



      đến đây, nàng chợt nhớ đến chuyện, nàng với Lưu Viễn Sơn: “Đúng rồi Lưu đại ca, muội muốn hỏi huynh chuyện.”
      Lưu Viễn Sơn: “Chuyện gì?”

      Tiểu Xuân: “Cuộc thi nhập môn của Kiếm Các….”



      “Thi?” Lưu Viễn Sơn : “Sao muội lại đột nhiên hỏi cái này?”

      Tiểu Xuân gãi gãi mặt, giọng hơi : “Chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

      Lưu Viễn Sơn nghĩ lát rồi : “Cuộc thi mà muội , có phải cuộc thi tổ chức vào tháng sau ?”



      Tiểu Xuân: “Đúng vậy, Lưu đại ca, cuộc thi nhập môn của Kiếm Các có khó ?”



      Lưu Viễn Sơn: “ khó, dễ lắm.”

      Tiểu Xuân lập tức trở nên tỉnh táo hẳn, nàng thẳng lưng với Lưu Viễn Sơn: “ khó à? Thi cái gì vậy?”

      Lưu Viễn Sơn: “Mỗi năm mỗi khác.”

      Tiểu Xuân: “Vậy năm đó huynh thi cái gì?”

      Lưu Viễn Sơn nhớ lại chút rồi : “Năm đó à, năm đó ta thi hai vòng, vòng thứ nhất là về luận bàn kiếm pháp, vòng hai là đấu nhau.”

      Tiểu Xuân: “Luận bàn kiếm pháp?”
      “Ừm.” Lưu Viễn Sơn gật gật đầu, sau đó lại cười nhạo : “ ra chỉ là khoa tay múa chân bộ kiếm pháp là được, có ý nghĩa gì đâu.”

      Tiểu Xuân vội : “Bộ nào cũng được à?”

      “Đúng vậy, bộ nào cũng được. Dù sao năm của ta, hầu như mọi người đều qua được vòng đầu tiên.” Lưu Viễn Sơn tổng kết câu: “ ra , vòng đầu chủ yếu là để kiếm tra xem cơ thể của muội có bình thường , tay chân có thể hoạt động là được.”



      Tiểu Xuân: “…..”



      Lưu Viễn Sơn lại : “Vòng thứ hai mới là mấu chốt.”

      Tiểu Xuân: “Huynh đấu nhau có nghĩa là….”

      Lưu Viễn Sơn: “Cùng thi đấu với các đệ tử chính thức của Kiếm Các.”

      Tiểu Xuân: “….”

      Câu kia của Lưu Viễn Sơn khiến nhiệt huyết vừa mới dâng trào của Tiểu Xuân lập tức biến mất còn gì.



      Thi đấu với các đệ tử chính thức của Kiếm Các….



      Mặc dù đến giờ Tiểu Xuân vẫn vững tin mình là “kì tài” kiếm học, nhưng nếu muốn lập tức thi đấu với người khác, hơn nữa còn là đệ tử chính thức của Kiếm Các, nàng vẫn hơi chột dạ.



      Kiếm Các là nơi nào, trong mắt Tiểu Xuân chính là nơi tồn tại như trong thần thoại, trong lòng Tiểu Xuân, Kiếm Các vẫn là nơi được tôn thờ, khiến nàng lúc nào cũng phải ao ước hâm mộ. Nàng chưa từng nghĩ đến việc thi đấu với đệ tử của Kiếm Các.



      “Hóa ra còn phải thi cái này….” Tiểu Xuân lập tức yên lặng, nàng cúi đầu, cả người mềm nhũn gục bàn.



      Lưu Viễn Sơn: “Muội sao vậy?”

      Tiểu Xuân lắc lắc đầu.



      AIzzz, mộng luôn đẹp, nhưng cũng rất xa xôi, Tiểu Xuân thầm nghĩ. Mấy ngày qua, nàng cũng từng có suy nghĩ như thế… có nên thi thử , có khi nàng lại được chọn.



      “Aizz…” Tiểu Xuân thở dài, cúi đầu tiếng nào.



      Lưu Viễn Sơn kinh ngạc : “Xuân muội tử, sao bỗng nhiên muội lại ỉu xìu vậy?”

      Tiểu Xuân lắc đầu.



      Lưu Viễn Sơn cười : “Sao hả, muội có người quen muốn tham gia cuộc thi à?”



      Tiểu Xuân đột nhiên ngẩng đầu, khiến Lưu Viễn Sơn sợ hết hồn.



      “Lưu đại ca, năm đó tổng cộng có bao nhiêu người tham gia vậy?”

      Lưu Viễn Sơn suy nghĩ lúc, : “Hình như khoảng hai trăm người.”

      Tiểu Xuân: “Vậy cuối cùng Kiếm Các chọn mấy người?”

      Lưu Viễn Sơn: “Hai.”

      “…..”

      Tiểu Xuân lại nằm bẹp xuống.



      Lưu Viễn Sơn: “… Xuân muội tử, muội bị gì vậy? Có gì khó xử cứ với Lưu đại ca, ta giúp muội.”

      Tiểu Xuân thầm nghĩ, vậy huynh cho muội cửa sau được .



      Lưu Viễn Sơn thấy Tiểu Xuân vẫn tiếng nào, hơi lo lắng : “Tiểu Xuân, muội khỏe ?”



      Tiểu Xuân ngẩng đầu: “Ừm, muội sao.” Nàng điều chỉnh lại tâm tình, ngồi thẳng người với Lưu Viễn Sơn: “Muội sao!”



      Lưu Viễn Sơn: “Ban nãy muội….”

      Tiểu Xuân: “Ban nãy muội đau bụng.”

      Lưu Viễn Sơn: “À.”

      Tiểu Xuân pha bình trà, tiếp tục trò chuyện với Lưu Viễn Sơn.



      “Lưu đại ca, huynh biết Mẫn Kiếm sơn trang ?”

      Vừa nhắc đến Mẫn Kiếm sơn trang, sắc mặt Lưu Viễn Sơn liền hơi cứng ngắc.



      “Muội hỏi cái nơi đó làm gì?”



      Tiểu Xuân: “Tùy tiện hỏi vậy thôi….”

      Lưu Viễn Sơn nghiêm túc : “Đó chẳng phải nơi tốt lành gì cả, Tiểu Xuân cần nghĩ tới nơi đó.”

      Tiểu Xuân “Vậy nó tốt ở chỗ nào?”

      Lưu Viễn Sơn: “Quá lợi hại.”

      Tiểu Xuân: “…..”

      Lưu Viễn Sơn đột nhiên phản ứng kịp mình vừa gì, vội vàng sửa lại: “ phải, ý của ta là nó quá ỷ thế hiếp người thôi.”

      Tiểu Xuân: “Có ý gì?”

      Lưu Viễn Sơn: “Mẫn Kiếm sơn trang nằm ở ngay giữa Trung Nguyên, cấu kết với cả quan thương, hề có tí khí khái giang hồ nào, là môn phái chỉ biết nịnh nọt triều đình.”

      “….” Tiểu Xuân nhíu mày “Muội nghe Mẫn Kiếm sơn trang lợi hại lắm mà.”



      “Hứ!” Lưu Viễn Sơn khinh thường “Có gì lợi hại, chỉ ỷ vào mình có thanh lợi khí thôi.”
      “?” Tiểu Xuân “Lợi khí? Lợi khí gì vậy?”

      Lưu Viễn Sơn: “Là vật báu của Mẫn Kiếm sơn trang, Liệt Dương*.”

      (*Tác giả hết tên để đặt rồi… chứ, liệt có nghĩa là mạnh mẽ, mãnh liệt; dương chính là dương trong – dương, chung là phải cái nghĩa kia :)) )



      Tiểu Xuân: “Liệt Dương? Là gì vậy?”

      Lưu Viễn Sơn: “Kiếm.”

      “Kiếm?” Tiểu Xuân ngạc nhiên : “Là thanh kiếm? thanh kiếm có gì đặc biệt?”

      Lưu Viễn Sơn: “Muội có biết Mẫn Kiếm sơn trang được lập nên như thế nào ?”

      Tiểu Xuân: “ biết.”

      Lưu Viễn Sơn: “Chính là dựa vào thanh Liệt Dương này.”



      Tiểu Xuân bĩu môi : “Có quá đó?”

      Lưu Viễn Sơn đặt chén trà trong tay xuống, với Tiểu Xuân: “Tiểu Xuân, muội phải người trong giang hồ, cho nên biết mấy chuyện này, cũng chưa từng nghe đến kiếm Liệt Dương, nhưng nó quả báu vật.” Ánh mắt Lưu Viễn Sơn hơi thâm trầm: “Truyền thuyết kể rằng Liệt Dương là thần binh từ thời cổ, bị người sáng lập nên Mẫn Kiếm sơn trang là Trương Kế từ thủ đoạn để đoạt được….”

      “Đợi .” Tiểu Xuân xen ngang “Cái gì gọi là ‘ từ thủ đoạn’ ?”



      Lưu Viễn Sơn để ý : “Kiếm kia thần thánh như vậy, người muốn đoạt tất nhiên là nhiều, để lấy được đến tay tất nhiên Trương Kế phải tung ra ít ám chiêu.”

      Tiểu Xuân quyết định xen vào lời y nữa: “Huynh tiếp .”

      “Sau khi có được thanh kiếm, vận may của Trương Kế tăng mạnh, danh tiếng đứng đầu. Cũng chính lúc đó, ông ta sáng lập nên Mẫn Kiếm sơn trang.”

      “Chuyện từ lúc nào?”

      “Hơn tám mươi năm trước.”

      “Tám mươi năm!?”



      “Đúng vậy.”

      Lưu Viễn Sơn lại nhấp ngụm trà, tiếp: “Nhưng kì quái chính là, sau khi Trương Kế sáng lập ra Mẫn Kiếm sơn trang, lại rất ít khi lấy thanh kiếm này ra. Sau khi ông ta chết, kiếm liền được thờ ở trong điện của sơn trang ở sau núi Kim Hồn, ngoài trang chủ các đời, ai có thể vào đó.”

      Tiểu Xuân: “Nhìn cũng được à?”

      Lưu Viễn Sơn lắc đầu.



      Tiểu Xuân “Kiếm mà cho người ta dùng giữ lại làm chi?”

      Lưu Viễn Sơn: “Cũng biết nữa.”

      Tiểu Xuân: “Kiếm này bị huynh quá thần thánh rồi, muội tin đâu.”

      Lưu Viễn Sơn: “Nếu muội tin lời ta , muội có thể hỏi người khác. Năm đó Liệt Dương vừa xuất , thu hút chú ý khắp nơi, truyền thuyết kể rằng kiếm kia được tạo ra từ việc tập hợp khí thuần dương trong trời đất mà tạo thành, vô cùng lợi hại.



      Tiểu Xuân sờ sờ cằm: “Khí thuần dương, là sao?”

      Lưu Viễn Sơn lại uống ngụm trà, nhếch nhếch môi : ‘Ta cũng từng nghĩ đến vấn đề này, ta nghĩ khí thuần dương có nghĩa là kiếm kia rất nóng.”



      Tiểu Xuân: “Là vậy ư?”

      Lưu Viễn Sơn: “Phải.”

      Tiểu Xuân gật gật đầu: “ ra là vậy.”



      Lưu Viễn Sơn để tách trà xuống, với Tiểu Xuân: “Được rồi, trễ rồi, ta cũng về đây.”
      Tiểu Xuân đứng dậy tiễn “Được rồi.”

      Tiễn Lưu Viễn Sơn xong, Tiểu Xuân trở lại phòng ngủ, ngủ mãi đến khi màn đêm buông xuống.



      Buổi tối, Tiểu Xuân mang theo bội kiếm của mình, đến chỗ Lý Thanh.
      Lý Thanh sớm đứng đợi ở ngay lối vào cánh rừng, từ xa xa nghe thấy tiếng Tiểu Xuân, ngực khò khè khẽ kêu.



      Tiểu Xuân đến, kéo tay y.



      “To Con, huynh đoán xem hôm nay ta mang theo cái gì?”

      Lý Thanh: “Ùng ục…”

      “Hắc hắc, huynh đoán ra , ta cho huynh sờ thử.” rồi, Tiểu Xuân đưa kiếm của mình ra, đặt vào tay Lý Thanh, kiếm kia trong tay Tiểu Xuân rất vừa vặn, mãi cho đến khi bị bàn tay của Lý Thanh cầm lấy, trông nó cứ như cây gậy gỗ .



      Tiểu Xuân: “… Sao tay huynh lớn vậy?”

      “Ùng ục….”



      Lý Thanh nắm lấy thanh kiếm, hiển nhiên biết đây là gì, rút kiếm ra.



      Tiểu Xuân: “Trời ạ, huynh cẩn thận, đừng có tự làm mình bị thương, kiếm sắc bén lắm đó.”



      Lý Thanh: “…..”

      Tiểu XUân: “Sao hả, đây là kiếm ta mua ở chợ, mất hai lượng bạc đó.”



      Lý Thanh .



      Tiểu Xuân nhìn quanh, vỗ vỗ vai Lý Thanh : “Huynh đứng đây chút, ta xem thử tình trạng của ông lão, sau đó chúng ta tiếp tục dựng nhà.” Phần sơ lược của ngôi nhà xong, Tiểu Xuân quyết nỗ lực, tranh thủ xây xong nhà trong tháng này.



      Tiểu Xuân vào nhà, còn lại mình Lý Thanh đứng trong sân, tay vẫn nắm chuôi kiếm.



      Lý Thanh giơ thêm tay khác, búng cái lên thân kiếm, phát ra thanh thanh thúy.



      Trong tiếng vang còn kèm theo độ rung.



      Lý Thanh lắc lắc tay, lưỡi kiếm lập tức lắc qua lắc lại.



      Lý Thanh dùng hai ngón tay chạm lên thân kiếm, mặt tỏ vẻ gì. Tay chỉ nhúc nhích chút, thân kiếm hơi cong.



      Quá mềm, quá giòn.



      Như thế rất dễ gãy….



      Ùng ục….



      Lúc Lý Thanh ngẩn người, Tiểu Xuân từ trong nhà ra.



      “Trời ạ, sao huynh lại dùng tay sờ kiếm rồi? Lại phát bệnh à?”

      Tiểu Xuân xông lại, muốn lấy thanh kiếm trong tay Lý Thanh, ai ngờ Lý Thanh lại giơ kiếm lên cao, cho nàng lấy.



      “Đưa đây ta, sao lại giơ lên.”

      Lý Thanh tiếng nào, vẻ mặt hơi khó chịu.



      Tiểu Xuân nhảy nhảy hai cái, ngay cả tay Lý Thanh cũng đụng được.



      “… Đừng có làm loạn nữa, nhanh đưa kiếm cho ta.”

      “Ùng ục….”



      “Đưa đây.”

      Lý Thanh cúi đầu, ùng ục hồi lâu nhưng chịu để kiếm xuống.



      Tiểu Xuân: “Rốt cuộc là làm sao?”

      Lý Thanh: “… Nó tốt.”



      “?” Tiểu Xuân kì quái tốt? Ai tốt?”



      Lý Thanh buồn bực tiếng nào.



      Tiểu Xuân: “Đừng làm loạn nữa, đưa kiếm cho ta, chúng ta còn phải làm việc, lát nữa ta còn luyện kiếm.”

      Tiểu Xuân giận rồi, Lý Thanh đành bất đắc dĩ để kiếm xuống, lúc đưa kiếm ra còn cố ý giật giật lại.



      Tiểu Xuân cầm lại kiếm, tra vào vỏ.



      “Được rồi được rồi, làm việc!”



      Tiểu Xuân hùng hổ vén tay áo lên, bắt đầu gọt cọc gỗ.



      Trải qua nhiều ngày, hình dáng ban đầu của căn nhà dần được hình thành. Tiểu Xuân vừa gọt cọc gỗ vừa lầm bầm: “Aizz, nhà dựng được rồi, nhưng bên trong sao, cũng thể để trống .”

      Lý Thanh trong lòng vẫn còn bất mãn đối với thanh kiếm kia, ùng ục mấy tiếng rồi lại buồn bực làm việc.



      Tiểu Xuân liếc cái, lại thở dài.



      “Aizz, ta lo lắng như thế mà trông huynh thoải mái quá vậy hả.”



      “Ùng ục….”



      ra trong lòng Lý Thanh hề thoải mái tí nào…..



      Làm lúc hơn canh giờ, Tiểu Xuân nhìn sắc trời chút, với Lý Thanh: “Ta phải , huynh ở đây làm tiếp . Gần đây huynh hay lười biếng sau lưng ta, cho huynh biết, nếu còn tiếp tục như vậy ta thèm để ý đến huynh nữa.”

      Tiểu Xuân đứng lên, vỗ vỗ quần áo chuẩn bị .



      Nàng vừa bước bước, góc áo bị Lý Thanh kéo lại. Tiểu Xuân xoay đầu, thấy Lý Thanh cúi đầu đứng sau lưng nàng.



      “Sao vậy?”

      Lý Thanh .



      Tiểu Xuân cau mày : “Rốt cuộc huynh muốn gì, ta phải .”

      Lý Thanh vẫn , nhưng lại vươn ra cái tay khác. Tiểu Xuân nhìn sang, phát trong tay là cây gậy gỗ—-chính là cây mà mấy hôm trước Tiểu Xuân dùng thay kiếm, Lý Thanh gọt cho nàng.



      Tiểu Xuân thấy nó, lòng mềm . Nàng về phía trước bước, kéo tay Lý Thanh, khẽ : “Sao hả, muốn ta dùng cái này à?”

      “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân cười cười : “Huynh giúp ta gọt kiếm, lần trước ta còn chưa cảm ơn huynh.”

      “Ùng ục.”

      “Hừm, huynh lại vui phải ?”

      “Ùng ục.” Lý Thanh lắc lắc đầu, lại đưa cây gậy gỗ trong tay ra.



      Tiểu Xuân: “Chỉ là, ta thể tiếp tục dùng cái này nữa.”

      “….”

      Lý Thanh vốn kêu ùng ục, lại bị câu của Tiểu Xuân làm nghẹn họng.



      Tiểu Xuân sờ sờ tay Lý Thanh.



      “To Con, ta biết huynh muốn ta dùng cái này, nhưng nó dùng được. Aizz, huynh hơi ngốc nên phân biệt được kiếm với gậy gỗ đúng ?”



      Lý Thanh: “…..”

      Tiểu Xuân kiên nhẫn giải thích: “Kiếm á, sắc hơn gậy gỗ nhiều.”

      Lý Thanh lại bước về phía trước, đưa gậy gỗ: “Cái này tốt.”



      Tiểu Xuân: “Ngốc chính là ngốc, hết thuốc chữa.”

      Lý Thanh “….”

      Lý Thanh hơi tủi thân.



      Vì sao cái thứ này nhất định tốt hơn cái này chứ, nàng còn chưa thử lần nào mà. Cái thứ kia, chỉ cần dùng chút sức nó… Lý Thanh muốn gọi nó là kiếm, lập tức gãy rồi.



      “Được rồi, ta .” Tiểu Xuân phất phất tay, vào rừng cây.



      Lúc Tiểu Xuân đến chỗ thác nước, Hạ Hàm Chi đến. Lần nào y cũng đến sớm hơn Tiểu Xuân, Tiểu Xuân cảm thấy hình như y rất rảnh rỗi.



      “Hạ đại ca.”

      Hạ Hàm Chi mở mắt, nhìn Tiểu Xuân đến.
      “Tiểu Xuân.”

      Tiểu Xuân đến, đưa kiếm trong tay ra trước mặt Hạ Hàm Chi.



      “Hạ đại ca, đây là kiếm của ta.”

      Hạ Hàm Chi vừa liếc cái dời mắt .



      “Cái thanh kiếm trước của đâu?”

      Tiểu Xuân: “Trước đó? A, huynh gậy gỗ kia à, đó đâu phải kiếm.”

      Hạ Hàm Chi thản nhiên : “ cảm thấy phải à?”

      Tiểu Xuân mất mặt: “Lẽ nào huynh thấy phải à…..”



      Hạ Hàm Chi khẽ cười, “Tiểu Xuân, còn nhớ hôm đầu tiên ta dạy , ta những gì ?”

      Tiểu Xuân: “ gì, huynh nhắc ta chút .”

      Hạ Hàm Chi “…..”



      Tiểu Xuân ho khan hai tiếng: “Ta đùa thôi, huynh muốn đến bản chất của kiếm đúng ?”

      Hạ Hàm Chi: “Thông minh.”

      Tiểu Xuân: “Dĩ nhiên là nhớ, ‘chiêu thức của kiếm có thể thay đổi, nhưng bản chất của kiếm ’.”



      Hạ Hàm Chi: “Tốt, sau này phải nhớ kĩ câu này.”

      Tiểu Xuân nhíu mày: “Rốt cuộc nó có ý gì.”



      Hạ Hàm Chi lắc đầu, với Tiểu Xuân: “Được rồi, chúng ta bắt đầu .”
      thư hồ thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 22




      Tiểu Xuân theo sau Hạ Hàm Chi : “Hạ đại ca, huynh có thể dạy ta bộ kiếm pháp ?”

      Hạ Hàm Chi quay đầu: “Ta phải , nắm giữ bản chất của kiếm mới là quan trọng nhất à?”

      Tiểu Xuân cười xòa : “ phải, ta chỉ là chưa từng thấy nên muốn học bộ mà thôi.”

      Hạ Hàm Chi nhìn Tiểu Xuân, ngừng lúc rồi mới gật đầu, khẽ : “Tốt, muốn học gì?”

      Tiểu Xuân thấy y đồng ý, vui vẻ : “Tùy! Cái gì cũng được! Tốt nhất là lợi hại chút!”

      Hạ Hàm Chi: “ muốn học kiếm pháp của ai?”


      Tiểu Xuân suy nghĩ chút : “Ừm, huynh biết bộ kiếm pháp nào?”

      Hạ Hàm Chi tựa vào thân cây, nhàng : “ bộ nào ta cũng dạy được.”

      Tiểu Xuân: “….”

      Tiểu Xuân há miệng yên lặng lúc, sau đó mới cẩn thận : “Vậy….kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang, huynh biết ?”

      Ánh mắt của Hạ Hàm Chi ngay lập tức trở nên nghiền ngẫm, y nhìn Tiểu Xuân : “Mẫn Kiếm sơn trang?”

      Tiểu Xuân: “Khụ, ta đương nhiên là muốn học kiếm pháp của Kiếm Các, nhưng ta vẫn chưa gia nhập sư môn, kiếm pháp của Kiếm Các nhất định phải để đại…đại tông sư đến dạy ta.”

      Hạ Hàm Chi cười cười : “Vậy vì sao lại muốn học kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang.”

      Tiểu Xuân tỏ vẻ sao cả : “ phải bảo nơi đó tệ sao, hơn nữa huynh cũng từng ở đó thời gian, ta nghĩ huynh hẳn phải biết kiếm pháp của nơi đó.”

      Hạ Hàm Chi: “Ừm, có lý.”

      Tiểu Xuân: “Vậy huynh có dạy hay ?”

      Hạ Hàm Chi: “Tất nhiên là dạy.”

      Tiểu Xuân hưng phấn : “Được! Vậy chúng ta bắt đầu ngay !”

      Hạ Hàm Chi cắm Tinh Hà lên đất, tiện tay nhặt lên nhánh cây, với Tiểu Xuân: “Kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang tổng cộng có ba môn, mười hai bộ, phân ra ba mươi sáu loại đường kiếm, trong đó loại dành cho phái nữ là bảy loại.”

      “Đợi .” Tiểu Xuân chen miệng : “Nhiều như thế mà sao phái nữ chỉ được học có bảy loại?”
      Hạ Hàm Chi: “Điều này có liên quan đến việc truyền thừa võ học của Mẫn Kiếm sơn trang. Mẫn Kiếm sơn trang mặc dù có đến ba mươi sáu loại đường kiếm nhưng tâm pháp để sử dụng chỉ có loại.”

      Tiểu Xuân: “Tâm pháp gì?”

      Hạ Hàm Chi: “Tây Sơn Liệt Dương Thiên.”

      Tiểu Xuân lặp lại lần, rồi lại : “Tâm pháp này phái nữ học được à?”

      Hạ Hàm Chi: “ nghe tên cũng biết rồi, đây là loại tâm pháp thuần dương, thích hợp cho phái nữ, nhưng bây giờ con của trang chủ Mẫn Kiếm sơn trang là nữ hiệp hiếu thắng, từ múa đao múa thương, trang chủ còn cách nào nên mới sáng chế vài loại đường kiếm cho phái nữ học.”

      Tiểu Xuân bỉu môi : “Sao hả, kiếm pháp mà cũng xem thường người khác như vậy à?”

      Hạ Hàm Chi cười nhạt, : “Kiếm pháp chuyên về tấn công, cuộc đời luôn rất công bằng.”

      Tiểu Xuân nhướn mày: “Ồ? Ý huynh là có loại kiếm pháp mà phụ nữ có thể học nhưng đàn ông thể à?”

      Hạ Hàm Chi: “Có lẽ.”

      Tiểu Xuân: “Hứ, khinh ta có kiến thức à.”

      Hạ Hàm Chi: “Cũng phải, chỉ là đời này mọi vật luôn tương sinh tương khắc, bổ trợ cho nhau, có chuyện tuyệt đối.”

      Tiểu Xuân: “Ồ, kiếm Liệt Dương kia bị mấy người nghe thần kì như thế, vậy mà cũng có vật tương khắc à.”

      Hạ Hàm Chi ngừng lúc, sau đó giọng : “Có.”

      Tiểu Xuân: “Là gì?”

      Hạ Hàm Chi lắc đầu: “Bây giờ còn khó mà được đó là gì.”

      Tiểu Xuân cau mày chuyện với huynh đều khiến ta vô cùng khó hiểu.”

      Hạ Hàm Chi cười : “Có là chắc chắn rồi, chỉ là….” Hạ Hàm Chi nhìn Tiểu Xuân, nghiền ngẫm cười “Chỉ là, còn chưa biết gọi là gì.”

      Tiểu Xuân lại bỉu môi: “ năng lung tung.”

      Hạ Hàm Chi: “Tóm lại, mấy thứ này bây giờ cần biết, cứ học dùng kiếm của mình cho tốt là được.”

      Tiểu Xuân gật gật đầu: “Ừm, vậy huynh muốn dạy ta bộ kiếm pháp kia à?”

      Hạ Hàm Chi đứng thẳng người, với Tiểu Xuân: “Ta muốn dạy kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang.”

      Tiểu Xuân khẽ nhướng mày: “Vừa rồi sao giờ mới hả?”

      Hạ Hàm Chi; “Ta rồi, kiếm pháp đời gần trăm nghìn loại, phải loại nào cũng thích hợp với . Mà kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang lại càng phù hợp.”

      Tiểu Xuân: “ hợp chỗ nào?”

      Hạ Hàm Chi: “Quá khó.”
      Tiểu Xuân: “…..”

      Hạ Hàm Chi khẽ cười, lại : “Đùa với thôi. Kiếm pháp của Mẫn Kiếm sơn trang sở dĩ hợp với là vì đường kiếm của nó thuần dương.”

      Tiểu Xuân: “Vậy sao, nữ đệ tử của Mẫn Kiếm sơn trang học loại khác mà.”

      Hạ Hàm Chi nghiêng đầu, khẽ : “ nên học loại kiếm pháp tính .”

      Tiểu Xuân: “Vì sao?”

      Hạ Hàm Chi cười nhạt, mặt lại tỏ vẻ như suy nghĩ.

      Tiểu Xuân dùng đầu ngón tay chỉ chỉ Hạ Hàm Chi: “Ta ghét nhất là vẻ mặt này của huynh, vẻ mặt dồn người khác vào đường cùng, bụng đầy ý xấu nhưng cái gì cũng chịu .”

      Hạ Hàm Chi: “Đây là thái độ đối với sư phụ à?”

      Tiểu Xuân nhún nhún vai: “Ai huynh là sư phụ ta, sư phụ ta là đại tông sư.”

      Hạ Hàm Chi: “ vẫn chưa gia nhập Kiếm Các mà.”

      Tiểu Xuân vung vung thanh kiếm trong tay, : “Dù sao cũng sắp rồi.”

      Hạ Hàm Chi: “….”

      Lại qua lúc, Hạ Hàm Chi cuối cùng muốn chuyện tào lao nữa, y khẽ xoay cổ tay, nhánh cây trong tay y cũng linh hoạt xoay vòng.

      “Được rồi, chúng ta bắt đầu.”

      Tiểu Xuân: “Huynh muốn dạy ta kiếm pháp của ai vậy?”

      Hạ Hàm Chi: “Của ta.”

      “Hả?”

      Tiểu Xuân còn nghi ngờ, Hạ Hàm Chi đột nhiên câu: “Chú ý nhìn cho kĩ.”

      xong, Hạ Hàm Chi nhảy lên mặt đất bằng phẳng, vung kiếm lên. Y mặc bộ quần áo bằng lụa đen, bay bay theo gió núi, dưới ánh trăng, y như con rồng đen nổi lên mặt nước, làm chuyển động cả núi sông.

      đoạn nhánh cây ngắn ngủn lại trông cứ như thanh kiếm, vừa nhàng vừa linh hoạt, trong trung vẽ ra từng luồng kiếm phong lẫm liệt.

      Tiểu Xuân thấy thế ngây dại.

      Hóa ra y lợi hại như thế….Mấy ngày nay mải lo đùa giỡn, Tiểu Xuân suýt nữa quên mất người trước mắt chính là người mình đối đầu với mọi người trong Kiếm Các, trừ đại tông sư và Vệ Thanh Phong.

      Nhìn nhánh cây kia, Tiểu Xuân im lặng. Trước đây nàng hề để tâm đến lời của Hạ Hàm Chi, nhưng khi y bắt đầu múa kiếm, Tiểu Xuân mới chính thức hiểu câu kia của Hạ Hàm Chi—-

      Chiêu thức của kiếm có thể thay đổi, nhưng bản chất của kiếm

      Bản chất của kiếm.

      Bản chất của kiếm….

      Đây là lần đầu tiên Hạ Hàm Chi múa kiếm trước mặt Tiểu Xuân, mà đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Xuân nhìn thấy cao thủ hàng đầu múa kiếm.

      Đêm đó, mãi về sau vẫn thường xuất trong giấc mơ của Tiểu Xuân. Mặc dù sau này nàng có thể nhìn thấy nhiều người khác múa kiếm, nhưng vẫn ai có thể so sánh với màn múa kiếm khiến nàng khắc sâu này của Hạ Hàm Chi.

      Kèm theo kiếm khí, luồng khí lạnh bốc lên xung quanh thác nước, Tiểu Xuân ôm chặt cánh tay, mắt thoáng nhìn thấy Tinh Hà cắm mặt đất, lại càng cảm thấy lạnh.

      Bộ kiếm pháp kia cũng có nhiều chiêu thức, Hạ Hàm Chi sau khi múa lần ngừng lại, y nhìn về phía Tiểu Xuân.

      “Học bộ này sao?”

      Tiểu Xuân chớp mắt mấy cái.

      Hạ Hàm Chi: “Sao hả, thích?”

      Tiểu Xuân lắc đầu.

      Hạ Hàm Chi khẽ cười tiếng, : “Vì sao chuyện?”

      Tiểu Xuân há miệng, phát mình hơi run rẩy, chỉ răng, mà còn có tay, chân, tất cả đều run rẩy.

      Tiểu Xuân biết đây phải là vì lạnh.

      “Ta….ta muốn học cái này!”
      Hạ Hàm Chi gật gật đầu, “Tốt.”

      Trong lòng Tiểu Xuân vô cùng kích động, nàng quả rất thích bộ kiếm pháp đó, quả rất muốn học bộ kiếm pháp đó.

      “Bộ kiếm pháp đó tên là gì?”

      Hạ Hàm Chi: “ có tên.”

      Tiểu Xuân kích động : “Sao lại có!? Kiếm pháp cũng giống như kiếm, đều phải có cái tên mới trở thành thứ hàng đầu!”

      Hạ Hàm Chi: “Vậy à?”

      Tiểu Xuân xông lên trước, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Hạ Hàm Chi : “Kiếm pháp này là do huynh tự sáng chế ra à?”

      Hạ Hàm Chi gật gật đầu.

      Tiểu Xuân: “Đặt tên !”

      Hạ hàm Chi cúi mắt nhìn trước mặt, khẽ cười : “ cảm thấy cái tên quan trọng như vậy à?”

      Tiểu Xuân gật mạnh đầu.

      Hạ Hàm Chi: “Vậy đặt .”

      “Ta?” Tiểu Xuân mở to mắt “Huynh bảo ta đặt à? Đây là kiếm pháp của huynh mà, sao có thể để ta đặt?”

      Hạ Hàm Chi: “Ta vốn cũng biết đặt tên gì. Hơn nữa, kiếm pháp này vốn chuẩn bị cho mà, coi như tặng , tự suy nghĩ tên .”

      Tiểu Xuân hưng phấn, suýt nữa nhảy dựng lên: “Cho ta? Cho ta à?”

      Hạ Hàm Chi gật gật đầu.

      Tiểu Xuân lập tức xông qua va vào Hạ Hàm Chi cái: “Hạ đại ca huynh tốt!!”

      Hạ Hàm Chi bị nàng đụng phải lui về sau hai bước, khẽ cười : “Ồ, cuối cùng cũng kêu tiếng đại ca lòng.”

      Tiểu Xuân hoàn toàn để câu này trong lòng, thậm chí còn nghe thấy. Nàng cầm kiếm, nhảy qua nhảy lại trước mặt Hạ Hàm Chi: “Được! Vậy ta đặt tên!”

      Hạ Hàm Chi gật đầu.

      Tiểu Xuân: ” “Xuân Hoa” sao?”

      Hạ Hàm Chi: “…..”

      Tiểu Xuân: “Trong tên của ta có chữ ‘’xuân’’, bây giờ lại là mùa hạ, chính là mùa hoa nở, vậy cứ gọi là “Xuân Hoa kiếm pháp” !”

      Sắc mặt Hạ Hàm Chi hơi xanh.

      Tiểu Xuân vô cùng hài lòng với cái tên này, vừa định kết luận Hạ Hàm Chi mở miệng : “Hay là sửa thành Xuân Thành .”

      Tiểu Xuân: “Xuân Thành?”

      Hạ Hàm Chi: “Xuân thành vô xử bất phi hoa*, lại có tên của nữa, cũng có nghĩa là cảnh sắc đầy hoa bay.”

      (*tạm dịch: tường thành vào mùa xuân, chỗ nào có hoa bay.)

      Tiểu Xuân đọc lại mấy lần, vui vẻ : “Được được được, cái tên này rất hay, vậy gọi là Xuân Thành kiếm pháp .”

      Tiểu Xuân cầm kiếm khoa tay múa chân hai cái, với Hạ Hàm Chi: “Hạ đại ca lợi hại, còn có thể tự sáng chế ra kiếm pháp!”

      Hạ Hàm Chi cười cười .

      “Chỉ là….” Tiểu Xuân lại “Vừa rồi khi huynh múa kiếm, ta lại cảm thấy lạnh, có chuyện gì vậy?”

      Hạ Hàm Chi: “Bộ kiếm pháp này là kiếm đường mang tính lạnh, lúc múa kiếm, người có công lực thấp dễ càm thấy lạnh lẽo.”

      Tiểu Xuân: “Tính lạnh, đây là kiếm đường có tính lạnh à?”

      “Phải.”

      Tiểu Xuân suy nghĩ lúc, lại nhìn Tinh Hà cắm bên cạnh, quay đầu với Hạ Hàm Chi: “Ừm….kiếm pháp như vậy, Tinh Hà cũng lạnh muốn chết, huynh thích kiếm đường có tính lạnh à?”

      Hạ Hàm Chi cười nhạt tiếng “phải”, sau đó lại : “Đây cũng là nguyên nhân ta rời khỏi Mẫn Kiếm sơn trang.”

      Tiểu Xuân: “Là…là vì điều này?”

      Hạ Hàm Chi gật đầu, : “Bởi vì kiếm Liệt Dương, Mẫn Kiếm sơn trang luôn lấy nội công thiên về tính dương, tu luyện hoặc thậm chí là xem thường các loại kiếm pháp có tính .”

      Tiểu Xuân: “Vậy huynh cũng học cái Tây Sơn Liệt Dương Thiên gì đó là được rồi, dù sao củng rất lợi hại.”

      Hạ Hàm Chi lắc đầu, ánh mắt dường như tối tăm chút.

      “Ta thích cái gì, ta là người nhất, cũng như vậy, điều ta muốn, chính bản thân ta cũng rất . Mẫn Kiếm sơn trang từ chối tâm pháp của người ngoài, trong trăm năm vẫn luôn phong tỏa kiếm đường, chỉ chuyên dùng khí thuần dương, cứ lừa mình dối người như thế có kết quả tốt.”
      Tiểu Xuân hề có hứng thú với Mẫn Kiếm sơn trang, nàng hưng phấn : “Kệ hết , chúng ta bắt đầu học kiếm !”

      Hạ Hàm Chi cười : “Hôm nay muộn rồi, tối mai ta dạy .”

      Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên là trễ hơn mọi ngày chút. Tối nay nàng vô cùng hưng phấn nên quên cả thời gian.

      Hạ Hàm Chi: “Được rồi, mau về .”

      Tiểu Xuân cúi đầu, bây giờ nàng vẫn chưa muốn lắm.

      Hạ Hàm Chi nhìn về phía rừng cây sâu thẳm, cười nhạt : “Nếu , chắc có người nóng nảy với ta đó.”

      Tiểu Xuân ngẩng đầu, kỳ quái hỏi: “Hả? Có ý gì?”

      Hạ Hàm Chi: “ thôi.”

      Tiểu Xuân bỉu môi: “Làm gì vội đuổi ta vậy, ta là được.”

      Tiểu Xuân giơ kiếm lên, phờ phạc về.

      Hạ Hàm Chi đứng sau lưng nàng, đợi nàng vào rừng cây mới chậm rãi rút Tinh Hà ra. Khi y rút Tinh Hà lên, trong rừng bỗng vang lên tiếng động khẽ.

      “Ồ?”

      Hạ Hàm Chi thẳng người, tay cầm Tinh Hà dựa vào cành cây khô, nhìn vào chỗ sâu trong rừng cây.

      “Sao hả, thấy ta kéo dài quá à?”

      Gió thổi qua, trong rừng lặng yên tiếng động.

      Hạ Hàm Chi cười nhạt : “Ta dạy nàng bộ kiếm pháp này, huynh nên thích mới đúng.”

      Trong rừng vẫn thanh gì.

      Mắt Hạ Hàm Chi hơi trầm xuống, y nhìn về phía chỗ sâu trong rừng cây, khẽ : “Tính lạnh như vậy, huynh hài lòng chưa. Nội lực của ta thiên về tính lạnh, thể chất lại càng là cực , cho dù huynh , nhưng trời đất điều hòa, huynh cũng thể tránh.”

      xong, Hạ Hàm Chi đợi lúc rồi lại : “Ta mấy lời này cũng phải muốn làm gì, chỉ muốn cho huynh biết, nếu có ngày kia huynh nghĩ kĩ, muốn khôi phục lại dáng vẻ nguyên bản, có thể đến tìm ta.”

      rồi, y đợi lúc, khi lên tiếng lần nữa, giọng vô cùng bất đắc dĩ.

      “Ta nhiều như vậy mà huynh vẫn muốn ta mỗi ngày cho nàng về sớm hơn chút?”

      “….Được rồi, ta xen vào việc người khác là được.”

      Dứt lời, Hạ Hàm Chi cầm Tinh Hà bỏ , vừa vừa lắc đầu : “Hai người này, đúng là đều ngốc như nhau.”

      Bên kia, lúc Tiểu Xuân vội trở về phòng, phát Lý Thanh đứng trong sân ngẩn người.

      Tiểu Xuân rón rén tới, vừa định hù tiếng, Lý Thanh bỗng nhiên quay đầu.

      “Ôi trời! Làm ta sợ muốn chết.”

      Tiểu Xuân vỗ ngực cái: “Sao huynh biết là ta tới?”

      “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “Sau này đừng có đột nhiên quay đầu lại như thế, huynh vốn to con như vậy, đừng có mà hù dọa người khác.”

      Lý Thanh cúi đầu.

      “Hả?” Tiểu Xuân hơi kì quái “Sao vậy, sao lại lên tiếng rồi?” Tiểu Xuân vừa vừa ra sau nhà “Ta kiểm tra xem huynh làm được tới đâu rồi.” Chờ đến khi Tiểu Xuân ra tới sau nhà, phát phòng ốc hề có chút biến hóa so với lúc nàng , nàng lập tức nổi giận.

      “To con, huynh lại đây cho ta!”

      Lý Thanh cúi đầu đến.

      Tiểu Xuân duỗi đầu ngón tay đâm mạnh vào ngực Lý Thanh: “Chuyện gì xảy ra? Hả? Chuyện gì xảy ra!?”

      “…..”

      “Sao làm gì cả thế này!?”

      Lý Thanh .

      Tiểu Xuân: “Được, huynh nghĩ ta đến đây chơi đúng , ta .”

      Tiểu Xuân rồi gì nữa, liền xoay người .

      Lý Thanh rốt cuộc nhúc nhích, vung tay loạn xạ, kéo góc áo Tiểu Xuân, túm lấy góc áo chịu buông tay.

      Tiểu Xuân được, xoay người kéo áo mình, giằng co với Lý Thanh.

      “Buông tay! Ta bảo huynh buông tay! Huynh lười biếng như thế, ta phải , sau này cũng tới nữa!”

      Tiểu Xuân vô cùng thẳng thắn, vẻ mặt Lý Thanh càng ngày càng bối rối, há miệng, lại biết như thế nào, chỉ có mấy thanh luống cuống ngừng phát ra từ lồng ngực.

      Tiểu Xuân: “Ta với huynh mấy lần, mấy ngày qua huynh có nghe đâu? Bây giờ lại giả vờ oan ức với ta, huynh nghĩ Lục Tiểu Xuân ta dễ lừa lắm đúng ?! Buông tay cho ta!”

      Sắc mặt Lý Thanh tái nhợt, tay cũng hơi run.

      ….. đừng .”

      Lòng Tiểu Xuân đau xót, nhưng lại tự với mình thể lại mềm lòng.

      “Buông tay!”
      đừng , bây giờ ta làm mà….”

      “Buông tay.”

      …..”

      Tiểu Xuân cười lạnh tiếng: “Quả nhiên là quái, sức mạnh quả nhiên lớn hơn người thường, sao hả, muốn bắt nạt ta đúng ?”

      Lý Thanh nghe vậy, cả người run lên, tay hơi run run buông lỏng ra.

      Tiểu Xuân vỗ vỗ góc áo, quay đầu rời .

      Lý Thanh theo sát hai bước, Tiểu Xuân quay đầu lại: “Đừng có theo ta.”

      Lý Thanh tay chân luống cuống đứng tại chỗ, cả người cứng đờ, nhưng khi Tiểu Xuân cất bước Lý Thanh lại vội đằng sau.

      Tiểu Xuân nhịn được nữa, lúc định quát to Lý Thanh bỗng nhiên : “Ngày mai….ngày mai đến nữa được ?”

      Tiểu Xuân: “ đến.”

      Lý Thanh: “Nếu như ngày mai có nhà, đến.”

      Tiểu Xuân: “Hả? Là sao?”

      Lý Thanh: “Ta ….ta xây.”

      Tiểu Xuân hừ tiếng, gì bỏ , lần này Lý Thanh cũng theo nữa.

      Về đến nhà, Tiểu Xuân thở phào đến bên giườg.
      “Việc gì phải tức giận như vậy….” Tiểu Xuân hít sâu, lại chậm rãi thở ra.

      “Có trách trách , cả ngày lười biếng chịu làm gì, định bảo ta làm mình chứ gì, khinh ta ngốc à.”

      Tiểu Xuân suy nghĩ nhều, đặt kiếm lên bàn rồi ngủ.

      Thế nhưng nàng ngủ yên ổn, chẳng biết vì sao, trong đầu Tiểu Xuân vẫn nhớ đến câu ban nãy của Lý Thanh.

      Nếu như ngày mai có nhà, đến.

      Có ý gì?

      Rốt cuộc, Tiểu Xuân ngru chưa đến hai canh giờ tỉnh dậy. Trời bên ngoài sáng, Tiểu Xuân nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, trong đầ dần lên ý nghĩ.

      lẽ….”

      Tiểu Xuân xuống giường, mang giày vào rồi chạy ra khỏi cửa.

      Càng nghĩ Tiểu Xuân càng sợ, bước chân của nàng cũng càng lúc càng nhanh, cuối cùng, nàng chạy mạch vào trong rừng.

      Khi nàng đến chỗ ngôi nhà , thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Lý Thanh, trong tay còn cầm ván gỗ, ngã dưới ánh mặt trời.

      “Điên rồi điên rồi! sống nổi nữa rồi!”

      Tiểu Xuân vừa la hét vừa xông qua, cả người Lý Thanh toàn là mồ hôi, đầu tóc dính mồ hôi và bùn đất, loạn cả lên.

      Tiểu Xuân kéo cánh tay Lý Thanh, tha về phía cửa động.

      Lý Thanh dường như cảm nhận được Tiểu Xuân đến, môi khẽ nhúc nhích.

      “Xây xong rồi….”

      Tiểu Xuân khẽ cắn răng, “Ta biết, ta nhìn thấy rồi.”

      Lý Thanh “Vậy….”

      Hốc mắt Tiểu Xuân hơi đỏ, nàng đẩy cái nắp gỗ lên, dùng chân đá Lý Thanh vào bên trong động.

      Khi Lý Thanh rơi vào trong động, Tiểu Xuân bỗng nghe thấy .

      “Kiếm, để ta dạy ….”
      thư hồ thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 23




      “Kiếm, để ta dạy ….”



      câu mơ mơ hồ hồ như thế, ban đầu khiến Tiểu Xuân cứ ngỡ là mình nghe lầm, mãi cho đến khi Lý Thanh run rẩy nhắc lại lần nữa, nàng mới tin là . Tiểu Xuân đứng ở nghĩ lúc, cuối cùng cúi người xuống, nhảy tọt vào trong hố, xoay người thuận tay đậy cái nắp lại.



      Trong hố lập tức trở nên tối om.



      Tiểu Xuân ngồi xổm người xuống, mò đến chỗ vai của Lý Thanh. Lý Thanh vẫn duy trì tư thế che đầu lại khi bị Tiểu Xuân đạp xuống hố, dường như vẫn còn vô cùng đau đớn.



      Tiểu Xuân thở dài, : “Huynh chịu khó chút giờ đâu có khổ như vậy.”



      Lý Thanh cuộn người, gì.



      Tiểu Xuân di chuyển đến cạnh , kéo đầu Lý Thanh lên: “Nào, thả lỏng .” Nàng vừa vừa ngồi xuống đất, kéo đầu Lý Thanh gối lên đùi mình. Tóc Lý Thanh rối bù, mồ hôi xen lẫn với bùn đất, bẩn chết được, thế nhưng Tiểu Xuân vẫn dịu dàng vuốt ve, muốn bình tĩnh lại.



      Lý Thanh yên lặng nằm đùi Tiểu Xuân, tay che mắt, vẫn gì.



      lúc sau, Tiểu Xuân vuốt vuốt đầu Lý Thanh.



      “Đỡ hơn chút nào chưa?”

      Lý Thanh buồn bực kêu ùng ục tiếng, Tiểu Xuân dùng đầu ngón tay khẽ gõ đầu Lý Thanh: “ được, phải thành tiếng.”



      Mặt Lý Thanh rúc vào bụng Tiểu Xuân: “Đỡ rồi….”

      Tiểu Xuân gật gật đầu, yên lặng mổ lúc, nàng : “Lý Thanh, chúng ta chuyện lúc.”



      Đây là lần đầu tiên Tiểu Xuân kêu tên , Lý Thanh mới nghe còn kịp phản ứng là nàng gọi ai, mãi đến lúc nhớ ra cả người đều trở nên cứng ngắc.



      Tiểu Xuân cười tiếng, : “Đừng khẩn trương.”



      Lý Thanh càng cứng đờ.



      Tiểu Xuân vuốt đầu Lý Thanh, : “Huynh xem, sau này còn dám lười biếng nữa ?”

      Lý Thanh cúi đầu, .



      Tiểu Xuân: “Sao hả? Ta hỏi huynh.”

      Đầu Lý Thanh hơi nhúc nhích, càng rúc đầu sâu hơn.



      Tiểu Xuân: “Sao hả, giả ngốc phải ? To Con, huynh phải nhớ, người ngốc có thể cần nhanh nhẹn nhưng nhất định phải chăm chỉ, nếu huynh chỉ ngốc mà còn lười, vậy là hết thuốc chữa rồi, biết ?”



      Lý Thanh lại khẽ kêu ùng ục.



      Tiểu Xuân vuốt đầu : “Ta mặc dù có thể giúp huynh tạm thời nhưng thể giúp huynh vĩnh viễn, sớm muộn gì huynh cũng phải tự mình chăm sóc ông lão, nếu huynh tinh thông nghề nào đó, đến lúc đó huynh phải làm sao đây?” Tiểu Xuân càng , lòng càng lại càng khổ sở: “Huynh ngốc như vậy, mắt lại thấy đường, đến lúc đó chẳng còn lối thoát nào đâu.”



      Lý Thanh dùng tay che mắt, nhúc nhích.



      Tiểu Xuân: “Sao vậy, lời ta khiến huynh khó chịu à?”

      Lý Thanh lắc đầu.



      Tiểu Xuân: “Mấy ngày qua ta vẫn luôn suy nghĩ, sau này huynh phải làm sao.”

      Lý Thanh ngẩng đầu, vẻ mặt như mặt người chết.



      Tiểu Xuân: “…..” Nàng bĩu môi, : “Sao huynh có tiến bộ gì hết vậy hả, mặc dù mắt huynh thấy được nhưng huynh còn có sức mạnh mà. Đúng rồi, huynh là đại quái mà, chắc phải có điều gì hơn người chứ, sao phát huy cho tốt?”

      Lý Thanh mếu miệng: ”Ta phải quái…..”

      Tiểu Xuân gật đầu, “Được, huynh phải, nhưng cũng phải người.”

      Lý Thanh “…..”



      Tiểu Xuân cúi đầu, nhìn Lý Thanh gục đùi mình, : “Này, To Con, huynh ta nghe xem, ngoài việc chém cọc gỗ, huynh còn có tuyệt chiêu gì ?”

      Lý Thanh suy nghĩ lúc, sau đó gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.



      Tiểu Xuân: “… Ý huynh là sao, là có hay có?”

      Lý Thanh cúi đầu, lời nào.



      Tiểu Xuân thở dài : “Thôi quên , ta cũng muốn phí lời nữa, như vậy , mấy ngày nữa xây nhà xong, ta vào trấn xem thử có công việc nào nặng nào , để huynh làm kiếm tiền.”



      Giọng Lý Thanh buồn bực: “Ta ….”



      Tiểu Xuân vỗ vào đầu Lý Thanh cái: “ già như vậy rồi mà còn dám ra khỏi nhà?”



      Lý Thanh lại càng oan ức.



      “Ta có già….”



      Tiểu Xuân hoàn toàn thèm để ý lời của Lý Thanh, nàng tự ra kế hoạch của mình: “Chỉ là huynh thể ra khỏi nhà vào ban ngày, ta phải tìm vài việc làm vào ban đêm cho huynh. Aizz, mấy người giàu có trong trấn, thấy huynh mù lòa như thế biết có bắt nạt huynh nữa….” Tiểu Xuân vừa vừa than thở, khuôn mặt đầy u sầu.



      Lý Thanh ngẩng đầu, kéo tấm vải mắt mình xuống. Tiểu Xuân thấy thế vội cản : “Huynh làm gì vậy, mặc dù ở trong hố nhưng hôm nay mặt trời rất độc, huynh vẫn cứ quấn lên .”

      Lý Thanh ỉu xìu thẳng người lên, ngồi xổm đất.



      Tiểu Xuân: “…..”



      “Ta dạy kiếm cho ….”



      “Hả?” Tiểu Xuân nghe .



      “Ta dạy kiếm cho .”

      Tiểu Xuân đưa mắt nhìn Lý Thanh, Lý Thanh cúi thấp đầu.



      “Huynh cái gì?”

      Giọng Lý Thanh rất trầm, lại mang theo vẻ kiên quyết, lại lần nữa.



      “Ta dạy kiếm cho .”

      Lúc này Tiểu Xuân nghe .



      “Huynh muốn dạy kiếm cho ta?”

      “Ừm.”

      Tiểu Xuân: “Huynh dạy kiếm pháp à?”

      Lý Thanh: “…..”



      “Hả?”



      Lý Thanh do dự lúc, lắc đầu: “ biết.”

      Tiểu Xuân cười : “Vậy huynh dạy ta sao đây?”

      Lý Thanh nhúc nhích: “Ta… ta có thể dạy .”

      Tiểu Xuân: “Chính huynh biết kiếm pháp, dạy ta thế nào được.”



      Lý Thanh: “Ta biết kiếm pháp nhưng có thể dạy dùng kiếm như thế nào.”

      Tiểu Xuân cười cười trả lời .



      Lý Thanh ngẩng đầu: “Kiếm đương chỉ…”



      Tiểu Xuân đá đá cục đá đất, thuận miệng : “Chỉ cái gì?”



      Lý Thanh: “Chỉ nhữ mục chi sở vãng”



      Tiểu Xuân hơi sửng sốt, Lý Thanh lại : “Kiếm đương trảm….”

      Tiểu Xuân: “Trảm cái gì cơ?”

      Lý Thanh: “Trảm nhữ tâm chi sở hướng.”

      Tiểu Xuân giương mắt, mặt Lý Thanh đúng lúc đối mặt với nàng, mặt có biểu cảm gì dư thừa, vẫn là dáng vẻ ngây ngốc như thế nhưng sâu bên trong, dường như lại có thêm phần trầm tĩnh, trầm tĩnh này khiến Tiểu Xuân vô cùng xa lạ, hệt như khi ở trước mặt nàng hóa ra thân đầy gió.



      “To Con?”

      Lý Thanh: “Ta dạy dùng kiếm thế nào.”



      Tiểu Xuân há hốc mồm, phải thế nào đây, lúc lâu sau nàng mới có thể tìm lại được thanh của mình.



      “Huynh….” Tiểu Xuân ho khan hai tiếng, hắng giọng cái, sau đó : “To Con, huynh muốn dạy ta cách dùng kiếm?”

      Lý Thanh gật gật đầu.



      Tiểu Xuân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Thanh, lúc sau lại bật cười.



      “Hừ, chuyện có gì to tát mà dáng vẻ của huynh như sắp chết đến nơi ấy, vậy mà còn đòi dạy ta?”



      Lý Thanh hơi căng thẳng, nhưng vẫn hề do dự gật đầu.



      Tiểu Xuân dựa ra sau, tựa lên vách hố.



      “To Con, ra ngay từ đầu, ta phải lòng muốn học kiếm.”



      Lý Thanh: “Ùng ục….”

      Tiểu Xuân ngẩng đầu, nhìn cái nắp bị đóng kín.



      “Khi đó, ta chỉ là muốn giữ chân Hạ Hàm Chi, để y luyện công đối phó đại sư huynh.”



      “Ùng ục.”

      “Thế nhưng sau đó….” Tiểu Xuân nhếch miệng, đưa tay che trước mắt, tay nàng vừa . lại vừa mềm mại: “Sau đó, khi ta cầm cây gỗ kia lên, chém gãy hai cái cây kia, ta ….”
      Tiểu Xuân dừng chút, dường như khó có thể hình dung loại cảm giác này. Tiểu Xuân ngồi dậy, đến bên cạnh Lý Thanh, kéo tay : “To Con, huynh biết , cây kiếm kia… Phải là cây gỗ kia, giống như rất hiểu ta, giống như ở trong lòng ta. Khi ta nắm lấy nó, ta cảm thấy vô cùng kiên định.”



      Lý Thanh khẽ ùng ục hai tiếng.



      Tiểu Xuân: “Ta thích cảm giác đó….” Tiểu Xuân cười cười : “Cho nên, ta nhất định phải tham gia cuộc thi của Kiếm Các, ta muốn chính thức bái sư học kiếm.”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân sờ đầu Lý Thanh, : “Cho đến lúc đó, ta thể giúp huynh, huynh phải tự tìm cách nuôi sống bản thân mới được.”

      Lý Thanh sợ hãi: “Ùng ục?”

      Tiểu Xuân: “Ta muốn vào Kiếm Các, phải lên núi sống, tất nhiên thể giúp huynh rồi, có gì mà ngạc nhiên chứ?”



      Lý Thanh nôn nóng, cầm lại tay Tiểu Xuân.



      “Đừng …..”



      Tiểu Xuân: “ được.”

      Lý Thanh nhăn mặt: “Đừng ….”

      Tiểu Xuân: “ được.”

      Lý Thanh ỉu xìu.



      Tiểu Xuân: “Huynh yên tâm, ta nhất định giúp huynh tìm việc, nếu rảnh rỗi xuống núi thăm huynh.”

      Lý Thanh mếu miệng, lên tiếng.



      Tiểu Xuân: “Sao vậy?”

      Lý Thanh cúi đầu.



      Trong lòng mơ hồ cảm thấy, Tiểu Xuân có thể vào được Kiếm Các kia hay , chính là mấu chốt. Nếu ….



      Lý Thanh nghĩ lúc, với Tiểu Xuân: “, nhất định phải à?”

      Tiểu Xuân hăng hái bừng bừng gật đầu: “Dĩ nhiên, ta nhất định phải !”



      Lý Thanh nắm chặt vạt áo trước ngực, đầu cúi thấp.



      Tiểu Xuân: “Hả? Huynh lại sao nữa?”

      Lý Thanh khẽ : “Ta để ….”

      Tiểu Xuân nghe : “Gì cơ?”

      Lý Thanh: “Ùng ục….”



      Tiểu Xuân: “….”

      “Được rồi, đừng chuỵên này nữa.” Tiểu Xuân khoác tay lên vai Lý Thanh “Huynh muốn dạy ta dùng kiếm, có nghiêm túc ?”



      Lý Thanh gật đầu.



      Tiểu Xuân nhìn người đàn ông trước mặt, kiên định cười tiếng, : “Được, nếu huynh hi vọng như thế, ta nghe huynh lần. Ngày mai, à , từ hôm nay, ta học kiếm với Hạ Hàm Chi nữa.”



      Lý Thanh ngẩng đầu, nghiêng mặt về phía Tiểu Xuân.



      chịu để ta dạy à?”



      Tiểu Xuân cười : “Sao lại , ta tin tưởng huynh.”

      “…..” Lý Thanh khó hiểu đờ người, sau đó cúi đầu rồi cúi đầu sâu hơn.



      “Ha ha.” Tiểu Xuân cười vuốt vuốt đầu Lý Thanh.



      Đối với quyết định này, Lý Thanh hơi khổ sở, nhưng khi tay bé của Tiểu Xuân ở đầu , lại cảm thấy, việc đưa ra quyết định này cũng khó khăn đến vậy.
      thư hồ thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 24


      Kể từ lúc Tiểu Xuân đồng ý với Lý Thanh, nàng còn tìm Hạ Hàm Chi nữa. Bây giờ, mỗi buổi tối nàng đều đến cùng dựng nhà với Lý Thanh, sau đó luyện kiếm ở khoảng đất trống sau nhà.



      Quá trình “luyện kiếm” căn bản là thế này…



      “To Con, huynh muốn ta chém chỗ nào?”

      “Ùng ục.”

      “Ồ, cái cây kia? Được, ta chém đây, a….!”



      “Ùng ục!”



      “Gãy rồi, gãy rồi kìa, ha ha! Đúng là quá dễ.”

      “Ùng ục.”

      “Huynh cũng chẳng dạy ta gì cả.”

      “Ùng ục.”



      “Nào, ngồi đây, chúng ta ăn thịt khô.”

      “Ùng ục.”

      … Cho nên việc “luyện kiếm” này, căn bản cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan mà thôi.



      Thế nhưng Tiểu Xuân và Lý Thanh lại hề để ý. Đối với Tiểu Xuân, mặc dù nàng muốn lên Kiếm Các bái sư, nhưng nàng vốn là kẻ lười, ngày thường sống nhàn nhã quen, chưa kể nàng cũng quá thông minh, mọi việc cũng chỉ xem như được chăng hay chớ.



      Mà Lý Thanh….



      Lý Thanh ước gì Tiểu Xuân lại càng lười thêm chút.



      Bởi vì Tiểu Xuân còn tìm Hạ Hàm Chi nữa, Lý Thanh cũng còn “lười biếng” nữa, chỉ trong mấy ngày mà ngôi nhà được dựng gần xong.



      Tiểu Xuân đứng trước cửa, chống nạnh thưởng thức.



      “Đây mới là dành cho người ở chứ, To Con, huynh sờ sờ thử .”

      “Ùng ục.”

      .” Tiểu Xuân kéo tay Lý Thanh, dẫn về phía trước, đặt tay lên vách tường.



      “Sao hả, có chắc chắn ?” Tiểu Xuân cười ha ha “Huynh xem cái nhà huynh dựng , chắc chỉ đụng cái là đổ thành đống, còn huynh thử xem xem cái nhà của ta . Nào, huynh đặt tay ở đây, đúng đúng… Đập cái xem, sao, ta cho huynh đập, sợ cái gì chứ, huynh cứ đập …”



      “Rắc!”



      Tiểu Xuân: “…..”

      Sau khoảng lặng ngắn ngửi, Tiểu Xuân lại kêu to thành tiếng.



      “Huynh cách xa nhà của ta ra…!!”



      Lý Thanh vô cùng oan uổng bị Tiểu Xuân đẩy . ràng là kêu ta đập mà….



      Tiểu Xuân nổi giận đùng đùng tìm cái cọc gỗ khác, thay thế cho cái mới bị Lý Thanh làm gãy, vừa đổi vừa hung ác : “ sống nổi nữa! Ta vốn thể xem huynh là con người bình thường!”



      Lý Thanh: “Ùng ục….”

      Tiểu Xuân nhíu mày “Huynh ngồi qua bên cho ta.”

      Lý Thanh muốn , đứng yên lúc, Tiểu Xuân đến giơ chân đá mạnh phát, rốt cuộc Lý Thanh cũng qua chỗ khác.



      Tiểu Xuân dọn dẹp cái cọc gỗ kia xong mệt chịu nổi, nàng vuốt vuốt vai, với Lý Thanh: “Này, To Con, chúng ta nghỉ ngơi chút .”

      Lý Thanh vốn ngồi ở gần đó, nghe Tiểu Xuân thế lập tức đứng lên.



      “Ùng ục.”
      Tiểu Xuân: “Ừm, chúng ta lên nóc nhà ngồi .”



      Lý Thanh lên trước hai bước, Tiểu Xuân kéo tay , dẫn qua chỗ khác.



      “Nào, bên này.” Tiểu Xuân vừa vừa nghĩ “Làm sao để lên nhỉ, To Con, hay là huynh ngồi xổm xuống, ta giẫm lên người huynh leo lên trước, sau đó lại kéo huynh lên?”



      Khi Tiểu Xuân do dự nghĩ cách, Lý Thanh vươn tay, hai tay đặt bên hông Tiểu Xuân, dễ dàng bế nàng lên cao.



      “Á!” Tiểu Xuân sợ hết hồn.



      Lý Thanh hình như rất vui vẻ “Ùng ục….”

      Tiểu Xuân cũng vui theo: “Làm gì vậy, làm ta giật mình.”

      Lý Thanh ngửa đầu, tay vô cùng vững vàng.



      Tiểu Xuân nắm lấy góc nhà, sau đó leo lên, rồi lại thò đầu ra nhìn Lý Thanh bên dưới, “To Con, ta lên đến rồi, huynh vươn tay ra, ta kéo huynh lên.”

      Lý Thanh kêu ùng ục hai tiếng, khẽ ngồi xổm xuống, sau đó chỉ chớp mắt phát nhảy lên đến nóc nhà.



      “A!” Tiểu Xuân sợ hết hồn.



      Lý Thanh nhảy rất kì quái, cũng phải vì nhảy lên quá cao… Tiểu Xuân sớm biết có thể nhảy được rất cao, mà là vì sau khi nhảy lên, khi thân thể va vào nóc nhà lại hề phát ra thanh nào, chỉ có vang mà ngay cả thanh va chạm cũng hề có.



      Tiểu Xuân ngẩng đầu, sợ hãi : “To Con, huynh đúng là thần kì!”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân cười cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Nào, ngồi xuống.”

      Lý THanh lục đục ngồi bên cạnh Tiểu Xuân, vừa ngồi xổm cả nóc nhà liền trở nên chật chội



      Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn : “Sao huynh to lớn dữ vậy hả?”



      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “Này, chuyện với ta.”

      Lý Thanh: “… Ừm.”



      Tiểu Xuân: “Nhà sắp xây xong rồi, huynh vui ?”



      Lý Thanh gật gật đầu.



      Tiểu Xuân: “Sau này ông lão có nhà mới để ở rồi, bệnh nhất định mau khỏi hơn.”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân cười : “Huynh cũng rất vui vẻ đúng ? Hừm, mặc dù huynh phải là người, nhưng ta lại cảm thấy ta có thể hiểu được suy nghĩ của huynh.”

      Lý Thanh co chân lại, yên lặng ngồi cạnh Tiểu Xuân.



      Tiểu Xuân nhìn , nhà này tuy cao song vẫn đủ khiến người ta lên cao được chút, biết có phải là ảo giác hay , Tiểu Xuân cảm thấy khi ánh trăng ở gần, gương mặt Lý Thanh lại có vẻ sáng sủa lên ít. Tiểu Xuân nhìn nhìn, đưa tay lên, vén phần tóc rối bời của Lý Thanh ra sau ót.



      Lý Thanh được nàng sờ vô cùng thoải mái mà lầm rầm hai tiếng.



      Dường như đây là lần đầu tiên Tiểu Xuân nhìn gương mặt Lý Thanh trong khoảng cách gần như thế. Trong lòng Tiểu Xuân hơi kì quái, nàng nhìn Lý Thanh, lại tựa như phải nhìn , gương mặt Lý Thanh được ánh trăng tạo thành đường viền vừa dịu dàng vừa lạnh lẽo xung quanh, trông vô cùng khôi ngô chững chạc, như vị Sơn Thần mà ông bà già vẫn thường hay nhắc đến, vừa cổ xưa và thần bí.



      Gió lướt qua, thổi lên phần tóc vén bên tai Lý Thanh, Tiểu Xuân nhìn thấy chiếc cằm mạnh mẽ và sóng mũi cứng cáp của , gương mặt Lý Thanh dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng màu nâu xanh nhạt, tựa như hợp cùng thể với núi rừng. Đầu khẽ cúi xuống, vừa bình thản vừa kiên nghị.



      Tiểu Xuân nhìn như vậy lúc, bỗng nhiên có loại cảm giác.



      Lý Thanh, dường như phải là dáng vẻ này.



      Vậy nên trông như thế nào… Tiểu Xuân tự hỏi mình, nhưng nàng vẫn thể cho mình đáp án thỏa mãn.



      Cứ như thế, hai người họ ngồi nóc nhà, yên tĩnh hồi lâu.



      Tiểu Xuân gì, Lý Thanh cũng lên tiếng. Tiểu Xuân vẫn nhìn chằm chằm Lý Thanh, nàng nhìn rồi lại nhìn, nhìn mãi…



      Sau đó ngủ thiếp .



      Ban đầu, Lý Thanh cũng biết là nàng ngủ thiếp . Cho đến khi thân thể Tiểu Xuân lắc qua lắc lại, đầu ngả lên người Lý Thanh, mới kịp phản ứng. Tiểu Xuân quá mệt mỏi, nàng chỉ cần hơi thả lỏng chút là ngủ mất rồi.



      Lý Thanh nghiêng đầu, Tiểu Xuân đồng thời dựa lên cánh tay của . Lý Thanh giơ cánh tay khẽ chạm mặt Tiểu Xuân, sau đó duỗi cánh tay còn lại ôm Tiểu Xuân.



      Lý Thanh ngồi khoanh chân, đặt Tiểu Xuân lên đùi , tay để nàng gối lên, tay ôm trọn thân thể nàng.



      Lý Thanh cũng cảm thấy vô cùng kì quái.



      Thân thể Tiểu Xuân rất , đến mức khi đặt nàng người mà cứ như cảm giác được gì cả, nhưng chính cảm giác đến thể hơn được nữa này mới khiến cảm thấy cả người mình đều như thay đổi.



      Lý Thanh vươn ngón tay, khẽ sờ sờ má Tiểu Xuân, sờ dọc theo viền mặt của nàng.



      ….



      Lý Thanh giơ tay, khẽ mò mẫm trong trung, sau đó cả bàn tay của đều bao trọn cả gương mặt Tiểu Xuân.



      ….



      Lý Thanh cong cánh tay, ôm Tiểu Xuân càng chặt hơn.



      Gió thổi lên đuôi tóc của , Lý Thanh suy nghĩ chút, bàn tay hơi di chuyển, dừng lúc, sau đó, quanh thân chợt có mấy luồng gió xuất . Khác với khi trước, lần gió này lại vô cùng êm dịu, làn gió này hóa thành tấm chắn, chặn hết khí lạnh xung quanh.



      Tiểu Xuân ngủ như chết, hoàn toàn có cảm giác gì.



      Trăng sáng vẽ nên nghĩa tình, núi sông tạc nên dịu dàng.



      Hình ảnh của hai người khi ngồi nóc nhà trở thành mối duyên thể , chỉ có mỗi núi Bạc Mang chứng kiến.



      ……



      Khi cuộc sống cứ bình thản trôi qua, Tiểu Xuân rốt cuộc cũng chờ đến cuộc thi ở Kiếm Các.



      “Toi rồi.”

      Tiểu Xuân ngồi khoanh chân nắp gỗ, lúc này là ban ngày, ánh nắng chói chang, Lý Thanh thể ra, Tiểu Xuân chỉ có thể ngồi ở bên ngoài kể lể với .



      ” Toi, toi rồi.” Tiểu Xuân than thở “Ngày mai là đến ngày thi rồi, ta vẫn chưa chuẩn bị gì cả.”



      Trong hố có tiếng Lý Thanh truyền ra: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân vỗ vỗ nắp gỗ “Huynh còn dám ! Đều tại huynh! Huynh chả dạy được gì hay cả, biết vậy ta tìm Hạ Hàm Chi rồi.”



      Lý Thanh: “… Ùng ục.”



      Tiểu Xuân: “Giờ phải làm sao đây, trong đầu ta chẳng có gì cả.”



      Lý Thanh: “… Ùng ục.”



      Tiểu Xuân cau mày, liếc cái nắp: “Ta này, huynh mãi mãi cũng chỉ được có thế thôi đúng ?”



      Lý Thanh: “… phải.”



      Tiểu Xuân nghiêng đầu, dáng vẻ như cam chịu.



      “Thôi bỏ , dù sao giờ có gì cũng vô dụng.”

      Lý Thanh do dự : “Ngày mai muốn à?”

      Tiểu Xuân mở to mắt: “Dĩ nhiên! Sao ta lại ! có thể mất mặt đấy, nhưng nếu ngay cả cơ hội cũng có.”

      Lý Thanh ngồi trong hố cúi đầu.



      Tiểu Xuân: “Chỉ là huynh yên tâm , ta chuẩn bị kế hoạch cho huynh hết rồi. Mấy hôm trước ta có tìm Linh Nhi, dượng của bạn nàng có cửa tiệm trong trấn, đúng lúc thiếu người, chỉ là công việc hơi khổ cực chút, chắc thành vấn đề với huynh đâu.”

      Lý Thanh: “Ta ….”



      “Hả?” Tiểu Xuân nhìn cái nắp gỗ “Sao hả, huynh thích?”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân: “Ta nghe Linh Nhi chủ quán kia cũng tệ lắm, nên huynh cần lo. Nếu như đến lúc đó họ bắt nạt huynh, huynh cứ trở lại tìm ta, ta giúp cho.”

      Lý Thanh chôn mặt trong đầu gối, tiếng nào.



      Tiểu Xuân: “Sao vậy, sao lại lên tiếng?”

      “…..”



      Tiểu Xuân cho là Lý Thanh sợ hãi, nên nhẫn nại giải thích với : “Chờ ngày mai ta tham gia cuộc thi ở núi xong rồi xem thử với huynh, ta bảo Linh Nhi với chủ quán kia rồi, mắt huynh tốt, buổi tối mới có thể làm việc.”



      Lý Thanh vẫn nhìn chằm chằm mặt đất, chuyện.



      Tiểu Xuân tốt tính : “Tối mai ta với huynh, sao hả, huynh phải làm việc kiếm sống mới được, bệnh của ông lão cần được điều dưỡng, điều dưỡng cần tiền, dựa vào vài thứ thuốc của ta là đủ.”

      Lý Thanh vẫn thà ngồi nhìn đất, lên tiếng.



      Tiểu Xuân: “……” Nàng đứng thẳng người, cười lạnh hai tiếng.



      “Ta cho huynh biết, ngày mai ta tham gia cuộc thi núi, tối ta đến tìm huynh, nếu huynh dám trốn ra, hừ hừ….”



      Lý Thanh nghe thấy tiếng cười kia, khỏi run rẩy.



      Dưới uy hiếp lẫn dụ dỗ của Tiểu Xuân, Lý Thanh……



      Lý Thanh vẫn đồng ý.



      “…. Bỏ , lại lên cơn rồi. Mai ta lại đến tìm huynh.”

      Tiểu Xuân mặc kệ, nàng vỗ vỗ quần áo đứng lên, chuẩn bị về.



      “Ùng ục.”



      “Hả?”



      Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn sang, nhìn nắp gỗ: “Sao vậy?”

      “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân cười cười : “Ta đoán ra, huynh phải ra mới được.”



      Lý Thanh ở trong hố đứng thẳng lên, đầu quá lớn, đỉnh đầu đụng vào cửa hố.



      “Ta với .”

      “Gì?” Tiểu Xuân trừng mắt “Huynh với ta?”

      “Ừm.”

      Tiểu Xuân: “Huynh cũng muốn à? Ồ, ta biết rồi, huynh muốn chơi đúng , huynh vẫn chưa lên Kiếm Các lần nào mà.”



      Lý Thanh “… Ùng ục.”



      Tiểu Xuân gật gật đầu, rồi lại lắc đầu : “Mà được, cuộc thi tổ chức vào ban ngày, huynh ra được đâu.”

      “Ầm ầm.”

      Lý Thanh dùng đầu đụng vào cái nắp gỗ.



      Tiểu Xuân: “…” Tiểu Xuân quay lại, ngồi lên cái nắp gỗ, vọng xuống: “Huynh đụng đầu? sợ đau à?”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân: “ phải ta muốn dẫn huynh , nếu huynh có thể ra ngoài, ta cũng muốn mang huynh theo mà.”



      Lý Thanh lên tiếng, lại đụng ầm ầm.



      Tiểu Xuân “………”



      “Được rồi được rồi, đừng đụng nữa.” Tiểu Xuân vỗ vỗ cái nắp gỗ “Nghe lời , ta phải .”



      Lý Thanh nghe Tiểu Xuân muốn , đụng càng mạnh hơn. Tiểu Xuân bị đụng đến thể đứng vững.



      “Huynh làm gì vậy!?”



      Lý Thanh: “Ta muốn với .”

      Tiểu Xuân: “Ta cũng huynh được .”



      Lý Thanh: “Sáng mai, đến đây….”

      Tiểu Xuân: “Tới đây? Vì sao phải tới?”

      Lý Thanh: “Đến lấy vật.”

      Tiểu Xuân cảm thấy kì quái.



      “Ta này, sao đột nhiên huynh chuyện lưu loát vậy.”

      Lý Thanh “…. Ùng ục.”



      Tiểu Xuân: “Được rồi, huynh , bảo ta đến đây lấy cái gì?”

      Lý Thanh suy nghĩ lúc, : “Đến, đến lấy kiếm.”



      Tiểu Xuân: “Kiếm?” Nàng nhìn trong tay mình, thanh kiếm mà nàng bỏ hai lượng bạc ra mua vẫn còn “Ta có kiếm mà, tới lấy kiếm gì chứ.”



      Lý Thanh do dự chút rồi : “, cứ đến lấy là được….”

      Tiểu Xuân cau mày : “Ta cũng ta có kiếm.”

      Lý Thanh thấy Tiểu Xuân đồng ý, hơi gấp gáp.



      “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân: “?”



      “Ùng ục ùng ục.”



      Tiểu Xuân: “??”



      , đến lấy kiếm.”
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :