1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm sơn có quỷ - Twentine ( 71 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 15



      “Ngươi vừa bảo… ngươi tên gì cơ?”



      Người nọ rất tốt tính lại lần.



      “Tại hạ là Hạ Hàm Chi, hôm nay vô tình gặp được hai vị ở đây, là vinh hạnh.”

      Tiểu Xuân: “……”

      Tiểu Xuân chớp chớp mắt, nhìn Hạ Hàm Chi trước mắt, nàng lại nhớ đến lời của Linh Nhi.



      Mặc dù ta tuyệt đối có lòng tin với đại sư huynh, nhưng cái tên Hạ Hàm Chi kia, hình như cũng phải dạng vừa đâu….



      “Khụ.” Tiểu Xuân vội ho tiếng, vỗ vỗ Lý Thanh, giọng : “To con, thả ta xuống.”

      “… Ùng ục.”

      “Mau lên, thả ta xuống.”

      Sắc mặt Lý Thanh sa sầm, vô cùng vui thả Tiểu Xuân xuống đất.



      Hạ Hàm Chi cười cười nhìn bọn họ.



      Tiểu Xuân suy nghĩ chút, mở miệng : “Chuyện này… ta đổi ý rồi.”

      Hạ Hàm Chi: “Ồ?”

      Tiểu Xuân khoanh tay, : “Huynh rất đúng! Gặp nhau chính là có duyên, là chúng ta nên làm quen chút.”

      Hạ Hàm Chi: “Vô cùng vinh hạnh.”

      Tiểu Xuân: “Ta lên là Lục Tiểu Xuân.” Nàng lại chỉ chỉ Lý Thanh ở đằng sau “Tên to con này là Lý Thanh, bọn ta là….” Tiểu Xuân dừng chút rồi ; “Bọn ta là người sống trong vùng núi Bạc Mang.”

      Hạ Hàm Chi gật gật đầu: “ ra là vậy.”

      Tiểu Xuân nhìn Hạ Hàm Chi, trong lòng thầm bồn chồn.



      Hóa ra y chính là Hạ Hàm Chi, Linh Nhi sau khi từ núi về bảo là nhiều ngày mọi người thấy Hạ Hàm Chi đâu rồi, lẽ nào y vẫn luôn trốn trong núi này luyện công?

      Quá hiểm, quả là quá hiểm! Tiểu Xuân thầm giẫm đạp Hạ Hàm Chi từ đầu đến chân ở trong lòng.



      Nhất định là biết đại sư huynh bế quan, nên y sợ! Cho nên mới trốn đến cái nơi này để lén luyện công!



      được… Tiểu Xuân thầm nghĩ, ta phải tìm cách, thể để y luyện công được.



      Nàng đứng đó cả ngày trời gì, mắt đảo qua đảo lại, Hạ Hàm Chi và Lý Thanh yên tĩnh đứng chờ, cũng lên tiếng.



      “Khụ khụ.” lúc lâu sau, Tiểu Xuân cuối cùng cũng mở miệng.



      “Bội kiếm của huynh… huynh là người môn phái nào?”

      Hạ Hàm Chi: “Tại hạ là đệ tử của Kiếm Các.”

      Xùy! Tiểu Xuân cười : “Hóa ra là đại hiệp từ Kiếm Các, là thất kính thất kính.”

      Hạ Hàm Chi: “Quá khen quá khen.”

      Đúng là biết xấu hổ! Tiểu Xuân tiếp: “Nếu là đệ tử Kiếm Các, sao huynh lại chạy đến đây luyện công?”

      Hạ Hàm Chi: “Trong núi rất thư thái, bóng đêm giúp tĩnh tâm.”

      Sợ cứ là sợ ! Tiểu Xuân gãi gãi ót, với Hạ Hàm Chi: “Ừm, kiếm Tinh Hà của Hạ đại hiệp quả là kì diệu, chắc là kiếm pháp của Hạ đại hiệp cũng cực kì lợi hại.”



      Hạ Hàm Chi: “Lợi hại dám nhưng cũng đủ phòng thân. Còn nữa, hai chữ đại hiệp này ta dám nhận, tại hạ thấy nương vô cùng thân thiết, nếu chê, nương cứ gọi ta là Hạ đại ca .”

      “…..” Tiểu Xuân cố nuốt hết vẻ khinh bỉ vào bụng, nặn ra ánh mắt sùng bái: “Hạ đại ca, vậy huynh cũng cứ gọi ta là Tiểu Xuân .”

      Hạ Hàm Chi cười nhạt: “Tiểu Xuân.”

      Tiểu Xuân cúi thấp đầu, ngón tay nắm chặt làn váy, xấu hổ : “Hạ đại ca… võ nghệ của huynh cao siêu, biết có thể dạy ta ?”



      Hạ Hàm Chi: “ muốn học kiếm?” Khóe mắt y khẽ nhìn Tiểu Xuân lượt: “Hình như trước đây Tiểu Xuân cũng chưa từng học võ.”

      Tiểu Xuân cau mày, vẻ mặt u sầu : “Aizz, dám giấu, tiểu nữ định tháng sau lên núi bái sư.”

      Hạ Hàm Chi: “Ồ?”

      Tiểu Xuân tay đè lên lồng ngực, khổ sở : “Từ tiểu nữ sùng bái các hùng dùng kiếm trong thiên hạ, khát vọng cuộc sống lưu lạc giang hồ! Đáng tiếc hoàn cảnh nhà tiểu nữ tốt, vẫn luôn phải cực khổ kiếm sống. Trước đó lâu tiểu nữ để dành đủ tiền, tháng sau định lên núi bái sư!”

      Hạ Hàm Chi dựa vào thân cây, đầu nghiêng nghiêng, cười nhạt : “Bái sư ở Kiếm Các hình như cần tiền đâu.”

      “….” Sắc mặt Tiểu Xuân thay đổi “Cho chắc ấy mà.”

      “A.” Hạ Hàm Chi khẽ đứng thẳng người, cười : “ muốn vào Kiếm Các?”

      Tiểu Xuân gật gật đầu “Chỉ tiếc thân thể tiểu nữ mảnh mai, chưa bao giờ tập võ, e là được nhập môn.”



      Hạ Hàm Chi nhìn cành cây thô to bị Tiểu Xuân ném qua bên ban nãy, chậm rãi gật đầu “Đúng là thân thể mảnh mai….”



      Tiểu Xuân ngẩng đầu, tràn đầy hi vọng nhìn Hạ Hàm Chi.



      “Hạ đại ca chịu giúp ta à!”

      Hạ Hàm Chi chậm rãi gật đầu “Bây giờ người lòng theo đuổi con đường hiệp khách như Tiểu Xuân còn nhiều nữa rồi, tại hạ dĩ nhiên là nghĩa bất dung từ*”
      (*làm việc nghĩa thể chối từ)

      tốt quá! Vậy Hạ đại ca dạy ta võ công à!”

      Nếu tiện ngươi cũng đừng luyện nữa nhé.



      Hạ Hàm Chi cười : “Được.”

      Mục đích của Tiểu Xuân đạt được, chỉ muốn ngửa đầu lên trời cười to phen.



      Nếu đại sư huynh biết ta vì y tốn bao nhiêu công sức như thế, chắc là cảm động chết được.



      Chỉ là, nếu y biết cũng sao cả, Tiểu Xuân khẽ vuốt chiếc khăn lau kiếm trong lòng, tình cảm của ta sao có thể nông cạn như thế, bất kể y có biết hay , ta cũng cố hết sức vì y.



      biết Tiểu Xuân định khi nào tập võ?”

      Tiểu Xuân bừng tỉnh, lại bắt đầu buồn bực rồi.



      Luyện võ cũng chỉ là do nàng thuận miệng thôi, nàng lấy đâu ra thời gian học kiếm chứ. Bây giờ ông lão bệnh nặng như thế, bản thân nàng thể rời bỏ ông, nàng còn phải giúp to con xây nhà nữa.



      “Khụ…” Tiểu Xuân ho tiếng rồi : “ biết Hạ đại ca rảnh lúc nào?”

      Hạ Hàm Chi cười nhạt ; “Lúc nào ta cũng rảnh.”

      “…..”

      Hạ Hàm Chi liếc nhìn Lý Thanh đứng sau Tiểu Xuân, từ từ đứng lên, lời nào.



      “Tiểu Xuân, hay là mỗi ngày vào giờ Hợi* chúng ta lại gặp nhau ở đây, ta dạy kiếm pháp?”

      (*9-11 giờ tối)



      Tiểu Xuân ngẩng đầu: “Giờ Hợi? Buổi tối à?”

      Hạ Hàm Chi chỉ cười gật đầu.



      Tiểu Xuân quay sang nhìn Lý Thanh, nếu là buổi tối cũng có thể có chút thời gian. Tiểu Xuân đến cạnh Lý Thanh, đụng đụng .



      “Aizz, To Con, huynh cảm thấy thế nào?”

      “… Ùng ục.”

      “Hả? Buổi tối ta mới học kiếm với y, làm trễ nải việc xây nhà của huynh đâu.”

      “Ùng ục….”

      Tiểu Xuân cau mày “ đàng hoàng xem.”

      “Ùng ục….”

      “…..”

      Ngày thường, chỉ cần Tiểu Xuân bảo Lý Thanh tiếng người, Lý Thanh dù tốn nhiều sức nhưng cũng vài lời, thế nhưng lần này, bất kể Tiểu Xuân hỏi gì, Lý Thanh cũng chịu mở miệng. Từ lồng ngực phát ra mấy tiếng ùng ục thấp, rầu rĩ.



      vui đâu.”

      “Hả?” Tiểu Xuân quay đầu, thấy Hạ Hàm Chi tựa cây, nhàn nhã .



      “Sao huynh biết?”



      Hạ Hàm Chi dùng đôi mắt dài nhìn Lý Thanh, thản nhiên : “Cảm giác.”

      “Hứ” Tiểu Xuân khinh thường nghiêng đầu sang “Huynh mới gặp lần đầu, sao biết nghĩ gì chứ.”

      Hạ Hàm Chi , ngồi thẳng lên, chậm rãi đến trước mặt Tiểu Xuân.



      Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Hạ Hàm Chi, đến gần, nàng nghe thấy hương thơm nhàn nhạt phát ra người Hạ Hàm Chi.



      Hạ Hàm Chi đứng chắp tay, mặt cười nhạt, y với Lý Than: “Lý huynh, huynh có điều bất mãn với kiếm Tinh Hà?”

      “Hả?” Tiểu Xuân kì quái nhìn Hạ Hàm Chi “Có liên quan gì đến Tinh Hà.” Nếu có cũng là bất mãn với nhà ngươi mới đúng… Tiểu Xuân nuốt xuống câu này, dám ra.



      Hạ Hàm Chi đáp lời Tiểu Xuân, chỉ nhìn Lý Thanh, lạnh nhạt : “Lý huynh cần gì phải để ý Tinh Hà như thế.”



      “Ùng ục.”



      Hạ Hàm Chi cười : “Vậy tốt rồi.”

      “… Ùng ục.”



      Hạ Hàm Chi: “ dám.”



      “???” Tiểu Xuân tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm hai người trước mặt “ gì vậy, hai người làm gì?”
      Lý Thanh bám lấy cánh tay Tiểu Xuân, lên tiếng.



      Hạ Hàm Chi lại quay sang Tiểu Xuân, cười nhạt : “Nếu đều có ý kiến gì nữa, vậy cứ quyết định như vậy nhé.”

      “Ai?” Tiểu Xuân mở to mắt “Ai là ‘đều’ có ý kiến gì hả?”
      Hạ Hàm Chi: “Giờ Hợi ngày mai, ta đợi ở đây.”

      TIểu Xuân: “….”



      Tự chuyện mình đến nghiện rồi à, tên này bị điên à. Tiểu Xuân thầm nghĩ, nhìn y và Lý Thanh trao đổi dễ dàng như thế, chừng là đồng loại nữa đấy.



      Nghĩ đến đây, Tiểu Xuân bất đắc dĩ thở dài.



      Thời buổi bây giờ mấy kẻ ngốc càng lúc càng nhiều.



      biết nương có ý kiến gì .”

      có!” Tiểu Xuân xòe bàn tay ra quơ quơ “Ta có ý kiến, cứ quyết định như vậy !” nàng xoay người, kéo Lý Thanh, Lý Thanh đưa tay khẽ nâng nàng lên, để nàng ngồi người.



      “To Con, chúng ta thôi.”

      “Ùng ục.”

      Lý Thanh nghe thấy Tiểu Xuân muốn , lập tức nhảy chần chờ.



      Hạ Hàm Chi nhìn hướng hai người rời , sắc mặt khinh thường như có như . Y chậm rãi về phía trước, ánh trăng khiến cái bóng của y kéo dài dài.
      Y giơ tay, đưa Tinh Hà lên trước mắt mình. Tinh Hà có màu trắng bạc lạnh như băng, vỏ kiếm còn được gắn cái vòng cổ bằng bạch ngọc, vòng ngọc khẽ lắc lư trước mặt Hạ Hàm Chi.



      “Khí lạnh đó…. ngươi cũng cảm thấy đúng .”

      Trong đêm tối, Hạ Hàm Chi mở miệng, như tự với mình, lại như với Tinh Hà.



      “Ta vốn tưởng rằng, truyền thuyết thể tin được, ngờ, hóa ra lại có .”

      Gió núi thổi qua, làm tung bay vạt áo đen như mực của Hạ Hàm Chi, y lẳng lặng đứng lúc.



      “Thôi….”

      Hồi lâu sau, y khẽ : “Bất kể hay giả, có thể có được cơ duyên này, cũng coi như uổng phí.”

      Hạ Hàm Chi đeo lại bội kiếm vào bên hông, quay đầu, chậm rãi về phía rừng sâu.



      Bên này, Lý Thanh mang theo Tiểu Xuân nhảy vài chục trượng, nhanh chóng trở lại ngôi nhà .



      Đến nơi, Lý Thanh nhàng thả Tiểu Xuân xuống.



      Tiểu Xuân khoanh tay, nheo mắt nhìn chằm chằm Lý Thanh, câu cũng .



      “….Ùng ục?”

      Tiểu Xuân nghiêng đầu, “To con, ta cảm thấy chúng ta nên trò chuyện chút.”

      “…..Ùng ục.”

      TIểu Xuân: “Huynh đừng sợ, thả lỏng .”

      Lý Thanh cúi đầu, lới nào.



      TIểu Xuân: “Người ban nãy, huynh quen à?”

      Lý Thanh lắc đầu.



      Tiểu Xuân: “Ta cũng cảm thấy hai người quen, vậy vì sao lại chuyện với tên kì quái kia. Các người rốt cuộc gì?”

      Lý Thanh ngây người, môi hơi nhúc nhích.



      Tiểu Xuân khoanh tay, : “To Con, huynh đừng nghĩ ta còn tuổi, ta cũng ngốc. Huynh vẫn cứ ùng ục qua ùng ục lại, người nọ chẳng những cảm thấy kì quái, còn có thể trò chuyện với huynh. Huynh xem, chẳng phải các người có điều giấu diếm à?”



      “….Ùng ục.”

      Tiểu Xuân cả giận : “Đừng có định lấp liếm cho qua! chuyện!”

      Lý Thanh bị dọa đến khẽ run, cúi đầu: “Y, y hỏi ta, ta trả lời.”

      Tiểu Xuân: “Huynh trả lời thế nào?”

      Lý Thanh: “Ta để ý….. nhưng nó được lỗ mãng.”

      “Ừ?” Tiểu Xuân nghe hiểu gì cả “Huynh gì, lặp lại xem.”

      Lý Thanh cúi đầu, lặp lại lần.



      Tiểu Xuân cau chặt mày, liều mạng hồi tưởng lại những lời Hạ Hàm Chi , mất bao nhiêu sức lực mới có thể nối mấy câu này lại với nhau…



      “Lý huynh cần gì phải để ý Tinh Hà như thế.”


      “Ta để ý “


      “Vậy tốt rồi.”

      “….. Nhưng nó được lỗ mãng làm càn.”


      dám.”



      dám….



      Tiểu Xuân tập hợp xong đoạn hội thoại này, sững sờ nhìn Lý Thanh.



      “…. Này, to con, huynh rốt cuộc là…”

      ===========

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:



      Bị bắt đổi tên, BJ* bảo tên truyện của tôi chả nhàng thoải mái tẹo nào, bảo tôi đổi cái tên nào trong sáng hơn tí.

      (*BJ viết tắt của chữ bianjiao có nghĩa là biên tập viên)



      Tôi nghĩ cả buổi trưa rồi cũng thể nghĩ ra cái tên nào “trong sáng” hơn được, cho nên mong mọi người giúp đặt tên nhá.



      Tôi cảm ơn trước.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 16



      “… Này, To Con, huynh rốt cuộc là…”

      “Khụ khụ!!! Khụ khụ khụ…!”



      Lúc Tiểu Xuân giữa chừng từ trong nhà truyền đến tiếng ho khan.



      Tiểu Xuân chợt quay đầu lại: “Ông ơi!” Nàng vừa nghe thấy tiếng ho khan đầu óc lập tức trống rỗng, thân thể vội chạy vào nhà.



      Trong nhà, ông lão ngồi dưới đất, vịn vào giường, run rẩy cả người.



      Tiểu Xuân bước bước dài xông đến.



      “Ông ơi, sao ông lại ở dưới đất?”

      “Khụ khụ!” Ông lão há miệng, run rẩy vịn cánh tay Tiểu Xuân đứng lên “Ta… ta định uống nước….”

      Tiểu Xuân đỡ ông lão ngồi lên giường: “Ông mau nghỉ ngơi ạ, muốn uống nước cứ gọi tiếng là được.”



      Tiểu Xuân đến bên góc tường, lấy túi nước, cẩn thận đút ông lão uống.



      Quay đầu lại, hóa ra Lý Thanh vào theo.



      Ông lão uống nước xong, sắc mặt cuối cùng cũng đỡ hơn, ông nhìn Tiểu Xuân, run rẩy : “ nương, mấy ngày qua… cám ơn cháu.”

      Tiểu Xuân: “Đâu có đâu có, ông cần cám ơn đâu ạ.”

      Ông lão chỉ chỉ Lý Thanh, lại : “Cái, cái tên hồ đồ này trộm thuốc của nương, nương để tâm hiềm khích khi trước mà còn giúp đỡ, ta là, là thẹn với cháu.”

      Tiểu Xuân được khen, mặt hơi đỏ, nàng vui vẻ lắc đầu.



      “Aizz, ông đừng khách sáo như vậy, To… à, Lý Thanh với cháu là đánh quen biết, bây giờ huynh ấy là bạn của cháu, làm bạn giúp đỡ nhau là đương nhiên.”

      Tiểu Xuân vỗ vỗ ngực, lại : “Ông ơi, cháu và Lý Thanh định xây ngôi nhà mới cho ông, nhà này quá cũ rồi, ông thể dưỡng bệnh được.”

      Ông lão cảm động đến rơm rớm nước mắt: “ là phiền cháu quá.”

      Tiểu Xuân: “ phiền phiền.”



      Ông lão: “Ta hơi đói bụng.”

      Tiểu Xuân đứng lên: “Cháu nấu cơm cho ông!”

      Ông lão gật đầu.



      Tiểu Xuân vừa vừa nhảy, vui vẻ ra ngoài đốt củi bắt lò.



      Trong nhà chỉ còn lại ông lão và Lý Thanh.



      Lý Thanh cúi đầu, nhúc nhích đứng ở cửa.



      Ông lão nằm ở giường, nheo mắt nhìn về phía Tiểu Xuân vừa , nhìn lúc lại ngừng lắc đầu.



      “Aizz, bây giờ mấy vừa đơn thuần và thiện lương như vậy rất khó tìm đó.”

      Lý Thanh ngẩng đầu.



      Ngón tay gầy gò của ông lão tự gãi gãi cằm mình: “Con cảm thấy thế nào?”

      Lý Thanh ngơ ngác đứng đó, gì.



      “Aizz.” Ông lão thở dài “Nếu con cứ giữ cái dáng vẻ này mãi, sau này phải làm sao chứ.”

      Lý Thanh hơi ngập ngừng.



      Ông lão nhìn Lý Thanh “Từ trước đến nay ta nhiều lần, đừng để lộ bản chất trước mặt người khác, con vẫn luôn làm theo, sao lúc này lại đột nhiên thay đổi.”

      Lý Thanh lẳng lặng đứng, sắc mặt trầm xuống, như đứa trẻ làm sai chuyện.



      Ông lão: “ phải là ta trách con.”

      “Ùng ục….”

      Ông lão: “Hửm?”

      Lý Thanh khẽ : “Nàng hại con.”

      Ông lão: “Sao con biết?”

      Lý Thanh cúi đầu lời nào.



      Ông lão ngồi thẳng người, nhìn Lý Thanh, lại : “Làm sao con biết?”

      Lý Thanh đứng đất, dáng vẻ hơi co quắp.



      Ông lão lại nằm xuống.



      “Con đó, biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác, thế vô thường.”

      “… Ùng ục.”

      “Khụ… khụ khụ!” Ông lão lúc, ngực lại khó chịu, ho khan.



      Lý Thanh vội đến, giúp ông lão thuận khí.



      Ông lão ho đến đỏ cả mặt, ông kéo cánh tay Lý Thanh, ánh mắt nhìn ra ngoài màn đêm sâu thẳm.



      “Ta… sớm muộn có ngày, ta trước con… Con cứ như vậy, sao ta có thể yên tâm?”

      Lý Thanh nghe ông lão gì, vội vuốt tấm lưng gầy guộc của ông lão, kêu mấy tiếng ùng ục gấp gáp.



      “Thân phận của con, sớm muộn gì cũng bị người ta phát , đến lúc đó… đến lúc đó….”

      Ông lão rồi hôn mê bất tỉnh.



      “Cháu có nấu canh thịt, ông uống chút !”



      Lúc này Tiểu Xuân nấu xong, vui vẻ chạy vào nhà.



      “Ùng ục….”



      Tiểu Xuân đến, thấy ông lão nằm giường.



      “A? Ngủ thiếp ?”

      Nàng đụng đụng Lý Thanh ngồi giường, khẽ : “To Con, sao ông lại ngủ nữa rồi?”

      Lý Thanh: “…. Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “Thôi bỏ , để ông nghỉ ngơi cho tốt.” Nàng kéo cánh tay tráng kiện của Lý Thanh, “, chúng ta ra ngoài.”



      Nàng kéo Lý Thanh ra ngoài, trong khí vẫn còn nồng hương thơm.



      Tiểu Xuân kéo ra sau nhà.



      “To Con, thơm ? Đây là thịt khô ta mua được từ thành Nam Nguyên, nấu canh là khỏi chê!”



      Lý Thanh ngồi xổm đất: “… Ùng ục”



      “?” Tiểu Xuân kì lạ nhìn “To Con, sao huynh uể oải vậy?”

      Lý Thanh lắc đầu.



      Tiểu Xuân ngồi xổm trước mặt , Lý Thanh cao như ngọn núi , khiến cả người nàng đều bị che hết.



      “To Con, huynh sao vậy?”
      “… Ùng ục”



      chuyện .”



      “… Ùng ục”



      “Aizz.” TIểu Xuân thở dài, nàng vươn tay, khẽ sờ đầu Lý Thanh: “Sao lại đột nhiên ỉu xìu vậy?”



      Lý Thanh cảm thấy bàn tay mềm mại bé đó qua qua lại lại đầu mình, rụt cổ lại.



      Tiểu Xuân đứng lên: “Được rồi, ta múc canh thịt vào chén, chờ ông lão tỉnh huynh cho ông uống. Bây giờ chúng ta tranh thủ mài cọc gỗ .”

      Lý Thanh đứng lên.



      “Nhanh lên nhanh lên, trời sắp sáng rồi.”

      “Ta phải là người.”



      “?”



      Lý Thanh ngồi xổm đất, cúi đầu xuống, Tiểu Xuân thấy được mặt .



      Tiểu Xuân cứ như nghe , do dự : “Huynh … cái gì?”

      Lý Thanh chậm rãi : “Ta phải là người.”



      Tiểu Xuân há miệng, thành lời.



      phải là người?



      Có ý gì?



      ngờ, nghe thấy những lời , trong đầu Tiểu Xuân cũng có lộn xộn cả lên, mà lại vô cùng mạch lạc nối liền nhiều chuyện lại với nhau.



      Nếu có người giúp, ai có thể nhảy xa đến vài chục trượng.


      có cảm thấy, kẻ ngốc bị mù, lại cần giúp đỡ của người khác, thường xuyên trộm thuốc, lại để lại bất kì dấu vết nào mà chạy trốn, chuyện này hình như tầm thường.


      cần biết huynh có võ công hay , với khả năng tay chặt cây này của huynh, ta cần vì huynh lo lắng nữa.


      Ta cần ăn gì cả… Mấy thứ này vô dụng với ta.



      …….



      Đến lúc này mà lại còn có thể phân tích ràng như thế, Tiểu Xuân cũng sùng bái mình.



      “Khụ…” Tiểu Xuân vội ho tiếng, thăm dò hỏi: “Huynh phải người, vậy là gì?”



      Lý Thanh ngẩng đầu.



      Dưới ánh trăng, gương mặt Lý Thanh dường như tái nhợt hơn thường ngày. Cũng có thể phải là tái nhợt mà là do cỗ khí lạnh băng quanh mình khiến thoạt nhìn như thế mà thôi.



      Tiểu Xuân đột nhiên cảm thấy, Lý Thanh như thế hơi xa lạ.



      Lý Thanh chậm rãi đứng lên, Tiểu Xuân tự chủ được lùi về sau bước.



      Lý Thanh dường như thấy được động tác của Tiểu Xuân, thân thể cứng đờ, đứng yên nhúc nhích.



      “Ta…” Lý Thanh nặng nề mở miệng: “Ta hại .”

      Tiểu Xuân sợ hãi kêu tiếng: “Huynh là quái à?!”



      Sắc mặt Lý Thanh trắng bệch: “Ta phải quái.”

      “Khụ!” Tiểu Xuân cảm thấy mình phản ứng hơi quá, có vẻ tốt, nàng bình tĩnh lại, chậm rãi với Lý Thanh: “Ta có ý đó, chỉ là…. huynh là sơn quái* à?”
      (* quái núi :)) )



      Lý Thanh lắc đầu.



      Tiểu Xuân suy nghĩ chút, lại : “Vậy huynh là cái….”



      Lý Thanh .



      Tiểu Xuân thử thăm dò: “Chẳng lẽ phải là ‘cái’? Vậy huynh là cây…..”

      Lý Thanh càng cúi đầu.



      “À à, xem ra cũng phải. Huynh đừng thất vọng, ta nhất định đoán được!” Tiểu Xuân nâng cằm, suy nghĩ cẩn thận; “Chẳng lẽ là con….”



      “Ta phải thú nuôi núi.”

      “Hả?” Tiểu Xuân kì quái phải à?”



      Tiểu Xuân khoanh tay, nhìn Lý Thanh từ xuống dưới.



      “Ta còn tưởng huynh là heo tinh đỉnh núi chứ.”

      Lý Thanh: “……”



      Đoán lúc mà trúng cái nào, Tiểu Xuân hơi mất kiên nhẫn.



      “Cái này phải, cái kia cũng phải, rốt cuộc huynh là gì?!”



      Lý Thanh bị nàng đoán heo núi cá chép cọc gỗ gậy gì đó cả buổi trời, tinh thần đều sa sút hẳn, cúi thấp đầu đứng đó, .



      Tiểu Xuân đá đá tảng đá đất; “Này này, với huynh đó, rốt cuộc là…”

      Tiểu Xuân nửa chợt cảm thấy quanh thân mình chợt lạnh.



      Sau khi giương mắt nhìn lên, người trước mặt thay đổi.



      Thành , Lý Thanh cũng biến đổi gì mấy, dáng vẻ vẫn là như thế, vẫn gương mặt ấy, chỉ là quanh thân thể cao lớn chất phác dần nổi lên vòng gió cuồn cuộn.



      Giống như trước đây khi dùng ngón tay biểu diễn cho Tiểu Xuân xem, lần này đổi thành dùng cả người mình. Nếu ngón tay lúc đó trông chỉ như cái lông vũ nho , lúc này, Lý Thanh hoàn toàn hóa thành lưỡi dao gió.



      Dòng xoáy gió cuốn quanh người Lý Thanh, vài sợi tóc và vạt áo của bị thổi , bay bay trong trung, gió xoáy tạo thành hình dáng của thanh lợi kiếm, mỗi luồng gió, từng vòng xoáy cũng đều rực rỡ kinh người.



      Lạnh.



      là quá lạnh.



      So với lúc nàng nhìn thấy Tinh Hà càng lạnh hơn.



      Cả người Tiểu Xuân run lên, đứng tại chỗ, nhìn màn kinh người trước mắt, thành lời, cũng nhúc nhích được.



      Lý Thanh động đậy, gió quanh thân lặng lẽ đảo quanh, thế nhưng, dù nàng có cảm thấy người trước mắt nguy hiểm đến thế nào, như có luồng sức mạnh của sấm sét, khiến người ta dám tùy tiện lúng túng.
      Lý Thanh ngẩng đầu, với Tiểu Xuân.



      “Ta hại .”



      Tiểu Xuân lui về phía sau bước, hai chân như nhũn ra.



      Lý Thanh thấy dáng vẻ của nàng, ngực khó chịu, cúi thấp đầu, cũng lui về sau bước, giọng mang theo khổ sở.



      “Ta, ta hại mà….”



      Tiểu Xuân nhìn gương mặt chán nản của Lý Thanh, mở to miệng, mới phát hai hàm răng mình đều run lên.



      “Huynh…huynh rốt cuộc là gì….”



      …..



      Núi rừng yên tĩnh.



      Trong Bạc Mang sơn cốc này dường như cũng nhiễm cái khí lạnh băng kia, phát ra thanh vù vù.



      vách núi cao vút, có bóng người, ngồi đối diện với vực thẳm của núi Bạc Mang, lẳng lặng ngồi đó. Y mặc bộ quần áo màu xanh, đeo thêm vật trang sức gì, thân thể cao ngất.



      Bỗng dưng, y chậm rãi mở mắt.



      Trước mắt là biển mây bàng bạc.



      Ánh mắt của y sâu như vực thẳm, lẳng lặng nhìn biển mây kia, mặt mũi khó dò.



      …..



      Thâm sơn



      Giấu thần kiếm.
      Anhdvathư hồ thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 17




      Hôm đó, Tiểu Xuân biết là mình về nhà như thế nào nữa.
      Nàng trợn tròn mắt, ngây ngốc ngồi giường, mặt trời bên ngoài lên cao cũng hề nằm xuống ngủ.



      Tia sáng bên ngoài rọi vào nhà, ánh nắng vàng rực chiếu mặt đất, len lỏi qua khung cửa sổ.



      Tiểu Xuân vẫn cảm thấy chuyện đêm qua mình trải qua chỉ như giấc mơ. Trong mơ, tên To Con kia biến thành dáng vẻ khác, vô cùng kì quái, nhưng vẫn hề mất ngốc nghếch thường ngày.



      “Hưm….”

      Tiểu Xuân nghĩ đến đây, khỏi nhíu mày.



      Khi Lý Thanh vẫn được thanh lợi khí kia bay quanh, hỏi Tiểu Xuân câu.



      Câu hỏi kia được hỏi với giọng vô cùng cẩn trọng, khiến Tiểu Xuân sửng sốt lúc lâu.



      hỏi: “ hại ta à?”



      Lúc ấy, cả người Tiểu Xuân bị luồng khí quanh thân Lý Thanh làm cho nhũn cả người, nghe mấy lời này lại càng muốn ngã ra đất.



      Đùa nhau à…



      Tiểu Xuân nhìn chằm chằm Lý Thanh, muốn mở miệng với … Dáng vẻ của huynh bây giờ, chỉ cần nhúc nhích ngón tay ít thôi cũng đủ khiến Tiểu Xuân ta thành bánh xuân* rồi, ta còn chưa sợ đến mức co giò bỏ chạy, huynh lại ở đó mà chịu thua cái gì chứ.

      (*bánh xuân: loại bánh dẹp của Trung Quốc, được ăn vào tiết Lập Xuân, ở đây chị chơi chữ, Tiểu Xuân – bánh xuân, ý bảo nhúc nhích phát là chị bẹp như cái bánh kia vậy :)) )



      Chỉ là, sau khi Tiểu Xuân nhìn dáng vẻ kinh người kia của Lý Thanh, cuối cùng nàng cũng nuốt mấy câu kia xuống.



      Sau khi Lý Thanh hỏi xong, mãi nghe thấy câu trả lời, vẻ mặt hơi khổ sở.



      hại ta sao… hại ta sao?”

      cứ hỏi hết lần này đến lần khác, giọng càng lúc càng bi thương.



      Tiểu Xuân nghe thấy thế trong lòng cũng chịu nổi, nhưng nàng lại gì cả.



      phải là vì nàng muốn ….



      Mà là vì nàng bị dọa đến mở miệng được.



      Lý Thanh nghe được câu trả lời, cuối cùng cũng im lặng như Tiểu Xuân vậy.



      Luồng khí mạnh khó hiểu người chậm rãi biến mất, tóc và vạt áo bay bay cũng rơi xuống, tên To Con ngốc nghếch kia trở lại bình thường.



      Chỉ là, sau khi luồng khí biến mất, người kia cũng như bị hút hồn mất… Lý Thanh lúc này như cái bánh bao nhân, cả người đều trở nên suy sụp.



      Tiểu Xuân lúc này mới từ từ tìm lại được giọng của mình. Nàng há hốc mồm rồi mới giải thích với Lý Thanh: “Ta… ta phải… A!”

      Tiểu Xuân vội mở miệng mà lại cắn trúng lưỡi.



      “A ông ó ý ó âu…..”



      Lý Thanh nghe hiểu, chán nản đứng cạnh.



      Tiểu Xuân động đậy đầu lưỡi, vội hắng giọng cái.



      “Khụ khụ! Ý ta là… Ta có ý đó đâu, huynh hiểu lầm rồi.”

      Lý Thanh động đậy.



      Tiểu Xuân cẩn thận đến, thăm dò vươn tay, đụng cái tay Lý Thanh, sau đó rụt trở về.



      sao… hình như sao rồi, có mấy thứ kia nữa.”



      Lý Thanh nhúc nhích.



      Sau khi xác định Lý Thanh còn gì khác thường, Tiểu Xuân mới yên lòng ngồi bên cạnh .



      “Này To Con, sao huynh ỉu xìu vậy?”

      Lý Thanh ngay cả tiếng ùng ục cũng chả thèm kêu.



      Tiểu Xuân ngồi bó gối, thuận miệng : “Vì sao huynh lại hỏi vậy?”

      “…..”

      Tiểu Xuân ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy sao.



      “Vì sao huynh lại hỏi ta rằng ta có thể làm huynh tổn thương hay ?”

      Lý Thanh giật mình, đầu quay sang bên kia, gì.



      Tiểu Xuân chu môi, khẽ cười : “Sao vậy, đường đường là đại quái mà hề quyết đoán chút nào, có chuyện là lại hờn dỗi.”

      Lý Thanh hơi động đậy, buồn bực : “Ta phải quái.”



      Tiểu Xuân: “ phải quái thế là gì?”

      Lý Thanh cúi đầu, lên tiếng.



      Tiểu Xuân: “Huynh biết , tối nay nếu có người khác đứng ở đây, có lẽ chỉ có kết quả thôi.”

      “…..”

      “Bị huynh hù chết.”

      Lý Thanh cúi thấp đầu hơn, tay nắm chặt ống quần sờn rách, khẽ : “Ta hại người….”

      Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn .



      “Là quái cũng sao, quái cũng có nhiều chỗ tốt, còn có thể quen biết được nhiều người.”

      Lý Thanh biết có nghe , vùi đầu lời nào.



      Tiểu Xuân đụng đụng , lại : “Ta , mấy vở hí kịch cũng hay diễn như vậy mà.”

      Lý Thanh: “Ta phải quái….”



      Tiểu Xuân: “Được rồi, huynh phải quái, vậy huynh là gì?”

      Lý Thanh ngẩng đầu, nhìn mặt đất trống trải, thành lời.



      Tiểu Xuân vỗ vỗ tay : “Huynh xem , huynh cũng biết mình là gì à. Aizzz, thời buổi bây giờ làm gì cũng dễ dàng, quái cũng phải kiếm sống, huynh xem huynh ngốc như vậy, cả mình là gì cũng biết, có là quái cũng chỉ là con quái ngốc mà thôi.”

      “…..”

      Tiểu Xuân hưng trí bừng bừng : “Chỉ là, cần gấp, có ta ở đây thế nào cũng biết thôi. Ta giúp huynh phân tích thử xem, nhìn luồng khí bốc ra từ người huynh, có phải là quái suối nước nóng gì ?”



      Lý Thanh: “….”



      Tiểu Xuân: “ phải hả, để ta nghĩ tiếp… ra mấy thứ có thể phát ra khí như thế cũng có rất nhiều, huynh nhìn nồi canh thịt vừa rồi của ta xem, nhưng huynh cũng thể là quái canh thịt được.” (trong đầu chị có cái gì vậy trời :)) )



      Lý Thanh nhíu mày, dáng vẻ hơi khổ sở.



      Tiểu Xuân giơ cánh tay, khoác lên vai Lý Thanh.



      “Ta hại huynh.”

      Lý Thanh ngẩng đầu, tay Tiểu Xuân đặt vai , mềm mại nhàng. Giọng của nàng cũng giống như tay nàng vậy, cũng mềm và dịu dàng như thế.



      “Ta hại huynh, chúng ta là bạn mà, huynh yên tâm .”

      Tiểu Xuân cười hì hì, Lý Thanh nghe thấy thế ngây dại.



      lúc lâu sau, giơ tay lên, vỗ vỗ vào ngực mình.



      Tiểu Xuân: “?”



      Nàng nhìn động tác của Lý Thanh, kì quái hỏi: “Huynh đánh mình làm chi vậy hả?”



      Lý Thanh lắc đầu, bàn tay to dày đập lên lồng ngực mình, Tiểu Xuân nhìn chút, nhịn được kéo bàn tay ra.



      “Ta hỏi huynh làm trò ngốc gì vậy hả! Buông tay ra!”

      Lý Thanh phảng kháng, Tiểu Xuân kéo tay , cau mày lẩm bẩm: “Aizz, có tác dụng gì đâu chứ, khi bình thường huynh như vậy rồi, lúc về lại nguyên hình biết còn ngốc đến mức nào nữa.”

      “Ùng ục…”

      Tiểu Xuân quạt phát lên cái đầu to của Lý Thanh.



      “Kêu ùng ục ùng ục cái gì! Sao bây giờ huynh lại kêu! Sao ban nãy kêu tiếng nào!”



      Lý Thanh bị nàng vỗ, chẳng những trốn mà còn lủi lủi cái đầu mình qua chỗ nàng.



      Tiểu Xuân: “…..”



      Căng thẳng cả đêm, Tiểu Xuân cũng còn sức đâu mắng Lý Thanh nữa, nàng vuốt vuốt đầu: “Bỏ , hôm nay đến đây thôi. Ta muốn về nhà, trời sắp sáng rồi, huynh mau núp .”

      Sau đó nàng giúp Lý Thanh chui lại vào động, Tiểu Xuân mang sắc mặt hoảng hốt chạy về nhà.



      “A…!!”



      Sau khi nhớ lại chuyện tối qua, Tiểu Xuân kêu to tiếng rồi ngã ra giường.



      sống nổi, đúng là sống nổi mà….”

      Tiểu Xuân rúc mặt vào hai cánh tay, lăn qua lăn lại.



      Cho đến bây giờ, Tiểu Xuân mới có thể bình tĩnh lại.



      Sau đó cũng bắt đầu sợ.



      quái…. tên To Con kia là quái….”

      Tiểu Xuân nhớ lại lúc mới đến trộm thuốc, mình lại còn giơ gậy lên mà thề “bảo vệ”….



      Nàng giơ tay lên nắm tóc, vò đầu bứt tai.



      “May thay chỉ là tên quái ngốc.” Tiểu Xuân buồn bực, nhớ đến Lý Thanh được bao phủ bởi vòng gió xoáy.



      “Nếu cả cái vườn dược liệu của ta cũng đủ cho thổi bay…”



      Chỉ là…



      Tiểu Xuân dừng chút, nhớ đến câu hỏi mà tối qua Lý Thanh hỏi nàng.


      hại ta sao?”

      hại ta sao….

      hỏi cẩn thận như thế, lại nơm nớp lo sợ, cứ như vấn đề mà Tiểu Xuân vẫn cho là vô cùng buồn cười này lại rất quan trọng với .



      “Aizz….” Tiểu Xuân thở dài “Trông rất lợi hại, sao gan lại như vậy?”

      Nàng trở mình, úp mặt lên giường.



      “Thôi bỏ , tên quái mà chỉ vừa nghe được tiếng của mình mà sợ đến nhảy biến quái gì chứ.” Nàng co chân lên, suy nghĩ rồi “Chuyện này tốt nhất là nên để người khác biết….”



      Sau khi nghĩ thông suốt, Tiểu Xuân cười cười, nhanh chóng ngủ thiếp .



      Giấc ngủ này, Tiểu Xuân ngủ lèo đến tận trưa, hề mơ mộng gì.



      ………



      Đợi nàng tỉnh lại gần hoàng hôn rồi, chân trời trở nên đỏ như lửa, mây bay giăng đầy. Tiểu Xuân duỗi người ra, đứng dậy rửa mặt, ăn thêm vài thứ.



      Chuẩn bị thuốc và cơm canh xong, Tiểu Xuân vác cái bao rồi thoải mái về phía rừng cây.



      Gió đêm hè thổi vô cùng thoải mái, Tiểu Xuân khoan khoái chạy đến nhà ông lão.



      Nàng vào nhà thăm hỏi bệnh tình ông lão, vừa vào nhà thấy đầu giường có cái chén , chén kia chính là cái chén mà hôm qua Tiểu Xuân đựng canh thịt, bây giờ trống trơn, thịt cũng thừa miếng nào.



      Tiểu Xuân: “……”



      Ông lão nằm giường, Tiểu Xuân đến, cảm thấy sắc mặt ông tốt hơn nhiều.



      “Ông ơi, ông cảm thấy thế nào?”

      Ông lão mở mắt: “ nương… là à?”

      Tiểu Xuân cười cười, “Cháu đem theo vài thứ, chờ ông nghỉ ngơi xong cảm thấy thèm ăn ăn nhé.”

      Ông lão nhìn Tiểu Xuân, đôi mắt đục ngầu hơi có vẻ phức tạp.



      Tiểu Xuân mang đồ vào nhà, với ông lão: “Ông ơi, ông nghỉ ngơi , cháu tìm To… à, cháu tìm Lý Thanh.”

      nương.”

      Khi Tiểu Xuân xoay người, ông lão bỗng mở miệng.



      TIểu Xuân quay đầu “Sao ạ?”

      Ông lão nhìn nàng: “ nương… Thanh nhi là đứa bé ngoan…”

      “….” Tiểu Xuân lên tiếng, nghĩ thầm biết ông ấy có biết mình nuôi cái gì .



      Giọng ông lão khàn khàn: “Thanh nhi là do ta nhặt được trong núi, nó hơi khác những người khác, nhưng… nó là đứa bé ngoan…. nương, ta sống được bao lâu nữa, có thể van xin … van xin …”



      “Sao ông lại vậy.” Tiểu Xuân đến trước giường “Mấy lời đó, để Lý Thanh nghe được huynh ấy khổ sở đấy ạ.”

      Ông lão nhắm mắt lại, gương mặt gầy gò khô héo.



      “Ông nghỉ ngơi cho tốt ạ, đừng nghĩ vẩn vơ nữa.” Tiểu Xuân đắp chăn giúp ông, nghĩ lúc, lại thêm câu.



      “Huynh ấy…. quả đứa trẻ ngoan.”
      Anhdvathư hồ thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 18



      “Huynh ấy, quả đứa trẻ ngoan.”

      xong câu đó, Tiểu Xuân bỗng nhiên bối rối.



      “Ông ơi, Lý Thanh bao nhiêu tuổi rồi?”

      “Khụ khụ.”

      Tiểu Xuân chần chừ nghĩ, Lý Thanh là quái, ông lão là nhặt được ở trong núi, nuôi nhiều năm, có lẽ ông lão cũng biết Lý Thanh phải là người.



      nương, Lý Thanh đương tráng niên*.”

      (*tráng niên: Khoảng 30 – 40 tuổi :))) quá già :))) )



      Tiểu Xuân: “… Đương tráng niên?”



      Ông lão nghiêm túc gật đầu.



      “Ông à, ông cứ gọi tên cháu , cháu là Lục Tiểu Xuân, ông cứ gọi cháu là Tiểu Xuân là được rồi.”



      “Khụ khụ, được rồi.”



      Tiểu Xuân thu dọn trong nhà lúc, rồi với ông lão: “Ông ơi, ông nghỉ ngơi trước , cháu xem đống cọc gỗ sau nhà thử xem.”

      Ông lão gật gật đầu, Tiểu Xuân đóng kín cửa rồi ra khỏi nhà.



      ra phía sau nhà, Tiểu Xuân trực tiếp đến chỗ cái nắp gỗ, rồi : “Này, To Con, huynh làm gì đấy?”

      “Ùng ục.”

      “Ơ, sao hôm nay đáp lại nhanh vậy.” Tiểu Xuân đạp lên cái nắp gỗ “To Con, mấy ngày nay bệnh của ông lão có vẻ khá hơn rồi, trông ông có vẻ rất có sức sống.”



      “Ùng ục.”



      Tiểu Xuân đắc ý : “Là công lao của ta đó!”



      “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân cúi đầu, cười hì hì : “ gì đó, câu này ta nghe hiểu.”

      “…..” yên lặng lúc, sau đó mới lên tiếng “Cám, cám ơn .”

      Tiểu Xuân cau mày : “Gì chứ, sao huynh có câu mà mãi vậy?”

      “…..”



      được, câu khác.”

      “…..Ùng ục.”

      Tiểu Xuân ngồi xổm xuống, kiên nhẫn : “To Con, huynh phải học chuyện nhiều hơn, đừng có suốt ngày kêu ùng ục đến ùng ục nữa, để người khác nghe thấy chắc lại nghĩ huynh là tên ngốc đó.”

      Trong hố yên tĩnh lúc, sau đó mới truyền đến giọng buồn buồn.



      cũng nghĩ ta là tên ngốc….”



      “?” Tiểu Xuân mở to mắt “Sao huynh biết?”

      “…..”



      Tiểu Xuân đột nhiên phản ứng lại kịp, ho khan hai tiếng: “Khụ, phải, ý ta phải vậy.”



      Tiểu Xuân xong, đột nhiên lại cảm thấy cái nắp dưới chân mình nhúc nhích. Hai tay nàng vịn đất giữ vững thân thể “Huynh làm gì vậy?” Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn trời, lại : “Mặt trời vẫn chưa xuống núi hẳn đâu, huynh đừng có vội.”

      “… Ùng ục.”
      Giọng của Lý Thanh hơi gấp gáp, lại cứ nhích tới nhích lui, Tiểu Xuân dứt khoát đặt mông ngồi lên cái nắp.



      bảo cho huynh động đậy! nghe lời phải ?”

      “Ùng ục.”
      Lý Thanh kêu mấy tiếng, lại ngồi xổm xuống.



      Tiểu Xuân ngả người nằm lên cái nắp, khẽ : “To Con, ta suy nghĩ việc.”

      “Ùng ục?”

      Tiểu Xuân dừng chút, cẩn thận hỏi: “Huynh, huynh bao nhiêu tuổi rồi?”
      “…..”



      Tiểu Xuân: “Hửm, bao nhiêu?”



      Lý Thanh: “Ta biết.”



      Tiểu Xuân: “ biết? Sao lại biết, ông lão với ta là ông nhặt được huynh ở trong núi, ông biết huynh là quái ?”



      “Ta phải quái.”

      “À, đúng, ý ta là ông biết huynh phải là người ?”

      “… Biết.”

      “Ồ?!” Tiểu Xuân ngồi thẳng dậy “Ông cũng biết? Chà, hai người giấu kín đấy.”

      “…..”

      Tiểu Xuân: “Vậy ông nhất định là biết huynh bao nhiêu tuổi, ông nuôi huynh bao nhiêu năm rồi, mười năm? Hai mươi năm?”



      “Sáu mươi năm.”

      ( còn già hơn em tưởng :))))) chắc chớt :)))) )



      “…..”

      Tiểu Xuân há hốc miệng: “Bao lâu cơ?”



      Lý Thanh: “Nghĩa phụ nuôi ta sáu mươi năm.”
      Tiểu Xuân hoảng hốt : “Vậy là huynh sáu mươi tuổi?”



      Lý Thanh ngồi trong động khẽ cúi thấp đầu, buồn bực : “… Có lâu hơn chút.”



      Tiểu Xuân: “Lại còn lâu hơn chút!?”



      “….”



      Tiểu Xuân: “Đó là bao nhiêu lâu? Bảy mươi năm? Tám mươi năm?”

      Lý Thanh chôn đầu trong đầu gối.



      “… Lâu hơn chút nữa.”



      Tiểu Xuân nhiên nhẫn: “Rốt cuộc là bao nhiêu năm?”

      Lý Thanh lên tiếng.



      Mặc cho Tiểu Xuân có hỏi thế nào, cũng chịu mở miệng.



      Hỏi lúc lâu, trời cũng tối luôn rồi.



      Ngay khi mặt trời vừa xuống núi, Tiểu Xuân trực tiếp bị nâng lên… tất nhiên là nàng bị nâng lên cùng với cái nắp.



      “Trời ạ!” Tiểu Xuân hơi run, bám chặt hai bên nắp “To Con, huynh làm gì vậy hả! Mau thả ta xuống!”

      “Ùng ục.”

      biết có phải ảo giác hay mà Tiểu Xuân cảm thấy giọng của Lý Thanh như tràn đầy vui vẻ khi trêu chọc nàng.



      “…..” Lý Thanh giơ Tiểu Xuân lên rất cao nhưng lại rất vững vàng.



      “Mau buông ta xuống!”



      “Ùng ục!”



      Ồn ào lúc, Lý Thanh rốt cuộc thả Tiểu Xuân xuống, Tiểu Xuân vừa đứng vững đất lập tức đánh Lý Thanh mấy phát.



      “Đồ chết tiệt! Dám trêu chọc ta!”



      “Ùng ục.”

      “Huynh còn dám cười!?”



      “Ùng ục.”
      Tiểu Xuân vừa đánh Lý Thanh vừa phụt cười, cười xong tay cũng thể đánh mạnh nữa, nàng túm lấy cánh tay Lý Thanh, thở hồng hộc.



      “Hừm… To Con, ban nãy huynh cười đấy à?”



      “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân vui vẻ nhìn Lý Thanh. Nàng phát , mỗi lần Lý Thanh vui vẻ, đầu đều hơi ngẩng cao, để lộ ra chiếc cổ tráng kiện dưới ánh trăng, mặt hướng về phía chân trời, giống như biểu vui vẻ của mình.



      Mỗi lần Tiểu Xuân nhìn thấy động tác theo bản năng này của Lý Thanh, đều tự chủ được bị vui vẻ của lây nhiễm.



      “Này, To Con, , huynh là lão già đúng ?”

      “Ùng ục!”



      Lý Thanh dường như bị lời Tiểu Xuân hù dọa, đầu cúi gằm xuống.



      Tiểu Xuân: “ cần kích động, ta chỉ suy nghĩ, quái phải đều sống lâu hơn người sao. Ông lão nuôi huynh sáu mươi năm, huynh vẫn là vẻ tráng niên như thế này, vậy hẳn là quá trình trưởng thành của huynh tiêu tốn rất nhiều thời gian.”

      Lý Thanh cúi thấp đầu, chuyện.



      Tiểu Xuân đụng đụng : “ sao, cho dù huynh có là lão già cũng sao.”

      Yên lặng lúc, Lý Thanh rốt cuộc lên tiếng,



      “Ta biết ta bao nhiêu tuổi.”

      Tiểu Xuân: “Hả? Huynh biết?”



      Lý Thanh gật đầu.



      Tiểu Xuân suy nghĩ chút, : “Vậy từ bây giờ trở , huynh bắt đầu ghi chép lại , để xem mình bao nhiêu tuổi.”



      Lý Thanh lẳng lặng đứng đó.



      Tấm vải thô ráp cột chặt hai mắt, mà đôi mắt bên dưới tấm vải kia lại vô cùng u ám.



      Bao lâu rồi, rốt cuộc bao lâu rồi.



      Lý Thanh cũng biết.



      Trí nhớ duy nhất của , chỉ toàn là khoảng mông lung, biết gì cả, hiểu gì cả. biết mình là gì, cũng biết trôi qua bao nhiêu lâu rồi.



      Mặc dù biết gì cả, nhưng vẫn có cảm giác.
      có thể nghe thấy tiếng lá khô rơi ao, có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua rừng cây, có thể nghe thấy tiếng chim thú kêu, cũng có thể nghe thấy tiếng phát ra từ những thôn trong núi.



      Thế nhưng, trong tất cả thanh kia, vẫn thích nhất thứ.



      thanh lúc buồn lúc vui, ồn ào náo nhiệt, ngừng biến hóa, lại vẽ ra con đường trong đường sinh mệnh tối tăm của .



      Đó là giọng của con người.



      …..



      “Này, To Con?”

      “… Ùng ục.”

      “Sao đột nhiên huynh lên tiếng, mau đến đây, chúng ta làm việc.”



      Lý Thanh nhìn theo hướng Tiểu Xuân , hai bước rồi đột nhiên dừng lại.



      Tiểu Xuân cầm thanh gỗ đập đập vào tay, lúc lâu cũng thấy Lý Thanh lại gần, nàng nghiêng đầu sang, thấy Lý Thanh thừ người đứng đằng sau nàng.



      Tiểu Xuân: “?”



      “Bảo huynh đến đây mà đứng ngốc ở đó làm chi?”

      “Ùng ục.”

      “Hả?”



      “Ùng ục.”



      “….” Tiểu Xuân bỏ thanh gỗ xuống, tay chống nạnh, nhìn Lý Thanh : “Huynh muốn nhanh lên, nếu mau đến đây, còn có nhiều cọc gỗ cần phải mài, chắc là bận đến sáng luôn đó.”



      Lý Thanh động đậy, lại như do dự, cuối cùng giơ tay chỉ chỉ trời.



      Tiểu Xuân ngẩng đầu, bầu trời đầy sao.



      “Ừm, ngày mai khí trời rất tốt, làm việc!”



      Môi Lý Thanh hơi nhúc nhích, Tiểu Xuân đến kéo cánh tay của “Ta huynh làm việc, huynh có nghe tên ngốc kia.”

      Lý Thanh bị Tiểu Xuân kéo hơi lảo đảo về phía trước, Tiểu Xuân nhét cọc gỗ vào ngực .



      “Nhanh lên , dùng mấy cái vèo vèo vèo kia của huynh mài nó

      (:))) ý là mấy cái xoáy gió của í :)) )



      “…..”

      Tiểu Xuân đưa cọc gỗ cho , bản thân lại nhặt cái cọc gỗ khác, cầm đồ mài mài mài lại.



      Tay Lý Thanh cầm cọc gỗ, cả buổi trời cũng động đậy.



      Lúc Tiểu Xuân ngẩng đầu lên, nhìn thấy hề làm gì, giận tím mặt : “Tối nay huynh bị gì vậy hả, sao chịu làm việc, lười biếng muốn bắt ta làm mình à?!” Nàng rồi ném mạnh cọc gỗ lên đất, đứng lên : “ có cửa đâu! Nếu huynh làm ta về!”



      Lý Thanh thấy Tiểu Xuân nổi giận, vội lắc lắc đầu.



      “… Ùng ục.”



      Tiểu Xuân: “Hỏi huynh lần cuối, rốt cuộc là chuyện gì?”

      Lý Thanh cúi đầu, giọng : “Đến giờ rồi….”

      Tiểu Xuân nghe , kề sát lại: “Huynh gì?”



      Lý Thanh hình như muốn , giọng càng hơn nữa.



      “Đến giờ rồi….”



      Tiểu Xuân nghe hơn.



      “Đến giờ gì cơ? Đến giờ gì… a…!!”



      được nửa, nàng đột nhiên kịp nhận ra.



      “Giờ Hợi…!??” Nàng lập tức xông lên.



      Hôm nay nhiều chuyện ngổn ngang khiến Tiểu Xuân quên sạch lời hẹn cùng luyện kiếm với Hạ Hàm Chi hôm qua.



      “Sao huynh sớm!”



      Lý Thanh cúi đầu, vẻ mặt nặng nề.



      Tiểu Xuân ho khan tiếng, vỗ vỗ bờ vai của , : “Được rồi được rồi, ta trách huynh, đừng có ỉu xìu như vậy, là tự ta quên mất thôi.” rồi, nàng thở dài : “Ta nhất định phải học, nhưng tốn quá nhiều thời gian, huynh ở đây chờ ta lúc thôi.”



      Lý Thanh cúi thấp đầu, buồn bực : “… Nhà sao.”



      Tiểu Xuân: “Trời ạ, có thiếu phần huynh đâu, ta trở lại nhanh thôi.”

      Lý Thanh .



      Tiểu Xuân: “Ngoan ngoãn làm việc , ta đây.”

      “… Ùng ục.”

      Tiểu Xuân vỗ vỗ tay Lý Thanh, xoay đầu tùy tiện nhặt cây gậy gỗ, quơ quơ trong tay, cảm thấy nó hơi to liền đưa cho Lý Thanh.



      “To Con, gọt cho nó mảnh chút .”

      Lý Thanh: “… Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “Đừng keo kiệt như vậy, huynh dùng mấy cái vèo vèo vèo kia kìa. Nhanh lên , sắp trễ rồi.”

      Lý Thanh bất đắc dĩ nâng tay lên, cũng cầm cọc gỗ, chỉ vung tay trong trung, cọc gỗ lập tức bị chém thành hai nửa.”

      “Ồ!” Cho dù phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng Tiểu Xuân vẫn kinh ngạc kêu thành tiếng.



      “Được rồi, ta đây, huynh làm việc cho tốt nha.”
      Tiểu Xuân về phía rừng cây, vừa vừa quơ quơ cây gậy gỗ.



      “Hắc hắc, lớn vừa đủ, To Con là có ích.”

      Lý Thanh nhìn theo hướng Tiểu Xuân , vô ý thức phát ra mấy tiếng ùng ục. lúc sau, Lý Thanh hình như quyết định điều gì đó, về phía trước bước.



      ==================

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:
      Hay là thôi đổi tên nữa, nghĩ nhức đầu quá.



      Nhưng vẫn cảm tạ các bạn giúp tôi đặt tên nhé.
      thư hồ thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 19



      Tiểu Xuân vừa chạy vừa nhảy, nhanh vào trong rừng.



      Ánh trăng lên cao, tâm trạng của nàng lại vô cùng thanh thản.



      Chuyện luyện kiếm này vốn chỉ là cái cớ để lừa người, nàng chỉ là muốn giữ Hạ Hàm Chi lại hơn nửa tháng, cho y luyện công, chờ đại sư huynh xuất quan xử lý y.



      muốn tới chút nào.” Tiểu Xuân tự nhủ “Kẻ kia trông khá khôn khéo, ngờ lại dễ lừa như vậy.” Nàng bĩu môi, lại : “Có thể thấy, nhìn người chỉ nhìn bề ngoài.”

      lâu sau, Tiểu Xuân đến trước thác nước, Hạ Hàm Chi tựa vào nhánh cây hôm qua, ôm Tinh Hà màu trắng bạc trong ngực, nhắm mắt dưỡng thần.



      Khi Tiểu Xuân cách đó khoảng mười trượng, Hạ Hàm Chi mở mắt.



      “Đến rồi?”

      Tiểu Xuân điều chỉnh lại vẻ mặt, về phía trước.



      “Hạ đại ca.”

      Vẻ mặt Hạ Hàm Chi lười nhác: “Tiểu Xuân.”

      “Hạ đại ca, ta đến trễ à?”

      Hạ Hàm Chi lắc đầu: “Vừa đúng lúc.”

      Tiểu Xuân đến, Hạ Hàm Chi đứng thẳng người. Đôi mắt dài của y liếc nhìn vật trong tay Tiểu Xuân, : “Tiểu Xuân, đây là gì?”

      Tiểu Xuân vẫy vẫy cây gậy gỗ trong tay: “Đây là kiếm của ta!”

      Hạ Hàm Chi nhíu mày, “à” tiếng dài.



      ra là kiếm của .”



      Tiểu Xuân cười tủm tỉm : “Hạ đại ca, ta chỉ mới bắt đầu học kiếm, chiêu thức còn mới lạ, cầm kiếm sắc bén quá chỉ sợ có sơ xuất.”



      Hạ Hàm Chi gật đầu, phụ họa : “Ừm, đúng là vậy.”

      Tiểu Xuân: “Huống chi hoàn cảnh nhà tiểu nữ thiếu thốn, thể mua kiếm quá tốt, Hạ đại ca ngại chứ?”

      Hạ Hàm Chi lắc đầu : “Sao lại ngại.”

      Tiểu Xuân: “Vậy… chúng ta bắt đầu .”

      Hạ Hàm Chi nhàn nhã nhìn bốn phía : “Vậy học thôi.”

      Tiểu Xuân liếc mắt, thấy Hạ Hàm Chi đứng thẳng dậy, vững vàng đến trước mặt mình.



      “Tiểu Xuân, kiếm đạo chính là nguồn gốc của kiếm. Chiêu thức của kiếm có thể thay đổi, nhưng bản chất của kiếm .”



      Tiểu Xuân ngáp cái: “Ồ, có lý, rồi sao nữa?”

      Hạ Hàm Chi: “Hết rồi.”

      Tiểu Xuân kinh ngạc : “Hết rồi?”



      Hạ Hàm Chi gật gật đầu “Hiểu ?”

      “…..”

      Hiểu gì chứ.



      Tiểu Xuân ho khan hai tiếng, trịnh trọng : “Hạ đại ca, ta hiểu rồi.”

      Hạ Hàm Chi sâu xa gật đầu : “Hiểu tốt.”

      Cái kiểu học tập như thiền này, Tiểu Xuân mà hiểu mới là lạ. Chỉ là nàng cũng để ý, vốn cũng là vào tai phải ra tai trái, có hiểu hay cũng đâu có sao.



      “Hạ đại ca, tiếp theo chúng ta luyện cái gì?”

      Hạ Hàm Chi lại dựa lên thân cây “ học được tinh túy rồi, những điều khác chỉ là mấy thứ phù phiếm thôi, cố mà luyện cho tốt.”
      Tiểu Xuân bĩu môi, thừa dịp Hạ Hàm Chi nhắm mắt dưỡng thần trừng mắt liếc y cái.



      Nàng dạo vòng, cuối cùng dừng lại trước thân cây.



      Bây giờ còn sớm… Tiểu Xuân thầm , bây giờ mà về hôm nay coi như công cốc rồi, phải cố ở lại thêm chút mới được.



      Tiểu Xuân đứng trước thân cây, vừa cố tình ho khan cho Hạ Hàm Chi chú ý, vừa vén tay áo lên, thổi thổi hai cái lên bàn tay: “Hạ đại ca, ta thử chém cái cây này để luyện tay được ?”

      Hạ Hàm Chi chả buồn mở mắt, lười biếng : “Được.”

      Tiểu Xuân liếc y cái, quay đầu, tay nâng kiếm, chém nhát lên thân cây.



      “Rắc” tiếng, cái cây thế mà bị chém gãy.



      Tiểu Xuân: “…..”



      Hạ Hàm Chi: “…..”



      Tiểu Xuân trơ mắt nhìn nửa thân cây chậm rãi đổ xuống.



      “Cái gì vậy…!?” Cây vừa đổ xuống, Tiểu Xuân cũng sợ hết hồn, nàng trợn mắt nhìn cây gậy trong tay, như muốn nhìn cho đến lúc nó nở hoa vậy. Gậy gỗ này vẫn hề có gì đặc biệt, Tiểu Xuân quay đầu nhìn về phía thân cây bị gãy, chỗ bị gãy vừa sạch vừa trơn nhẵn.



      Cuối cùng, nàng hiểu ra làm sao cả, đành nương tựa chỗ “sư phụ” nhà mình.



      “Hạ đại ca! Huynh đến xem thử !?”



      Lúc Tiểu Xuân quay đầu, Hạ Hàm Chi mở mắt. Y khẽ nheo hai mắt, nhìn về phía thân cây bị gãy… mặc dù y nhìn về phía này nhưng ánh mắt cứ như nhìn xuyên qua cái cây bị đứt rời kia, nhìn về phía cánh rừng đằng sau.



      “Hạ đại ca!” Tiểu Xuân vẫn chưa hết hưng phấn.



      lúc lâu sau, khóe môi Hạ Hàm Chi khẽ giương lên, sắc mặt của thả lỏng, y cắm Tinh Hà ôm trong ngực lên mặt đất, mình đến ngồi cạnh Tiểu Xuân.



      Tiểu Xuân chỉ vào cái cây kia : “Huynh nhìn ! Ta khoa tay múa chân cái mà nó đổ rồi!”

      Bàn tay lộ khớp xương của Hạ Hàm Chi khẽ gõ lên cằm, ánh mắt khá phức tạp nhìn vết cắt kia.



      “Tiểu Xuân, sao làm được?”



      Tiểu Xuân: “Ta cũng biết tại sao nữa!”



      Hạ Hàm Chi: “…..”

      “Hạ đại ca, đây phải chính là điều ban nãy huynh sao, là nguồn gốc của kiếm đó, kiếm là đồ còn ta chỉ là đồ giả thôi, nhưng ta ra chiêu thức vô hình!” Tiểu Xuân càng càng hưng phấn, tay chân múa may: “Có lẽ ta là kì tài luyện kiếm mà chính bản thân ta cũng phát !”

      Hạ Hàm Chi dùng ánh mắt rất “thưởng thức” để nhìn Tiểu Xuân.



      “Tổng kết hề sai.”

      Hai mắt Tiểu Xuân tỏa sáng, “Huynh cũng cảm thấy ta là kì tài luyện kiếm?!”



      Hạ Hàm Chi chậm rãi gật đầu : “ quả là ‘kì tài’.”



      “Ha ha ha!”



      Tiểu Xuân cười ha ha, nhìn Hạ Hàm Chi cũng thuận mắt hơn nhiều. Nàng hăng hái vô cùng múa may cây gậy gỗ trong tay, nhảy đến trước gốc cây khác, nghiêm túc : “ được, cái cây vừa rồi có thể là do ta may mắn, ta muốn thử lại lần nữa!”



      Tiểu Xuân hít sâu, hai mắt sáng như đuốc, vung gậy gỗ phất qua thân cây…



      Hạ Hàm Chi nheo hai mắt lại, trong ánh mắt dài kia, gậy gỗ trở nên di chuyển rất chậm, khi nó gần chạm đến thân cây kia, luồng kiếm khí vô hình từ chỗ tối đánh tới, dễ dàng khiến thân cây bị chém đứt.



      À, để tránh việc Tiểu Xuân bị thân cây đè lên, kiếm khí kia còn cố tình giảm sức chém ở lúc cuối cùng.



      Răng rắc, cũng giống như thân cây kia, cây này cũng bị Tiểu Xuân dùng khí thế “đao nhọn gọt đậu hũ” mà chém ra.



      “Ồ ồ ồ ồ…!!!”



      Trải qua lần thành công thứ hai, Tiểu Xuân hoàn toàn tin trình độ kiếm đạo của mình, lập tức thẳng lưng ưỡn ngực.



      Tiểu Xuân thầm nghĩ, có câu thế nào nhỉ… kim thành sở trí, kim thạch vi khai*. Lục Tiểu Xuân ta vì đại sư huynh mà chịu bao khổ cực, cần cù chăm chỉ, cần danh cần lợi, cuối cùng ta cũng biết lí do. Hóa ra ta là người có tài, khó trách ông trời lại sắp xếp cho ta và đại sư huynh gặp mặt.

      (*chỉ cần cho ý chí sắt đá cũng mòn)



      Tiểu Xuân gật gật đầu, ừm, quả nhiên, tất cả đều là ý trời.



      Tự mình khen mình xong, Tiểu Xuân ngẩng đầu, phát Hạ Hàm Chi dùng vẻ mặt phức tạp nhìn về phía rừng cây.



      Nàng đến “Hạ đại ca?”

      Hạ Hàm Chi quay đầu “Hả?”



      “Huynh có thấy ?”

      “Thấy cái gì?”

      “Khụ….” Tiểu Xuân chỉ chỉ hai thân cây đứt lìa “Cái kia kìa, có thấy ?”

      Hạ Hàm Chi liếc nhìn cái, bình tĩnh gật đầu “Có thấy.”

      Hai mắt Tiểu Xuân sáng lên nhìn Hạ Hàm Chi.



      Hạ Hàm Chi bị ánh mắt kia nhìn, dừng lại lúc, sau đó dường như kịp phản ứng, cười tán dương: “Tiểu Xuân quả tồi.”

      “Vậy à.” Cổ tay tinh tế của Tiểu Xuân khẽ lắc lắc, mặt dấu được vẻ đắc ý.



      Hạ Hàm Chi nhìn về phía rừng cây, quay đầu với Tiểu Xuân: “ ngờ Tiểu Xuân lại có thiên phú như vậy, trước đây là do ta nhìn lầm rồi.”

      Hạ Hàm Chi khích lệ Tiểu Xuân, Tiểu Xuân nghe lúc, cảm thấy đủ rồi liền mở miệng : “Ừm, vậy chúng ta có nên học cái gì khó hơn ?”

      Hạ Hàm Chi: “Khó như thế nào?”

      Tiểu Xuân hề biết chút gì về kiếm, nghĩ nửa ngày mới : “Có kiếm pháp gì , múa bộ cho ta xem .”

      Hạ Hàm Chi gì nhìn Tiểu Xuân “Kiếm pháp chứ có phải cải trắng ở chợ đâu, múa là múa à.”

      Tiểu Xuân: “À, được à?”
      Hạ Hàm Chi khoanh tay, nhìn Tiểu Xuân từ xuống dưới, mới : “Kiếm pháp có trăm loại, chiêu thức lại mỗi người mỗi khác, mỗi người phải học bộ kiếm pháp thích hợp với mình.”



      Tiểu Xuân: “Thích hợp với mình? Ừm… nghe rất có lý.”

      Mặc dù ban đầu Tiểu Xuân đến đây chỉ vì muốn kéo dài thời gian của Hạ Hàm Chi, nhưng có lẽ vì vốn thích kiếm nên Tiểu Xuân học cũng tồi.



      “Vậy làm sao biết bộ kiếm pháp đó có thích hợp với mình ?”



      Hạ Hàm Chi : “Vận mệnh xoay chuyển, khí truyền toàn thân, chỉ vừa nhìn sơ thôi có cảm giác lưu loát sinh động.”

      “???” Tiểu Xuân cố nghe nhưng cũng hiểu Hạ Hàm Chi gì: “Này… huynh có thể đơn giản hơn chút ?”



      Hạ Hàm Chi: “Tùy duyên .”

      Tiểu Xuân: “….”



      “Khụ.” Tiểu Xuân vội ho tiếng “Tùy, tùy duyên?”
      Hạ Hàm Chi gật đầu.



      Tiểu Xuân suy nghĩ lúc, sau đó với Hạ Hàm Chi: “ đúng, nếu như người xin gia nhập môn phái, nhưng kiếm pháp của môn phái đó thích hợp với kẻ đó, làm sao bây giờ?”



      Hạ Hàm Chi: “Đổi môn phái khác.”

      “….” Tiểu Xuân hét lớn “Sao lại đổi môn phái được!?”



      Hạ Hàm Chi khẽ cười tiếng: “Sao lại ?”

      TIểu Xuân “Nào có chuyện gì mà hợp lại đổi môn phái, đấy phải là phản đồ sao?”

      Hạ Hàm Chi nhướng mày “Nếu bắt buộc bản thân phải tiếp thu chiêu thức thích hợp, đè nặng lên xương cốt, chịu khổ cả đời, điều này cũng gọi là phản đồ à?”



      Tiểu Xuân cứng họng trả lời được.



      “Khụ! Thế nhưng, tóm lại thể đổi môn phái được!”



      Hạ Hàm Chi cười nhạt : “ thích Kiếm Các vậy à?”

      Tiểu Xuân hé môi cười: “Đúng vậy.”

      Hạ Hàm Chi: “Vì sao?”



      Tiểu Xuân: “Đương nhiên là vì đại….” đến nửa, nàng đột nhiên kịp phản ứng, “Mắc mớ gì đến huynh!”



      Hạ Hàm Chi: “ muốn thôi.”

      Tiểu Xuân nhàm chán vung gậy gỗ trong tay, với Hạ Hàm Chi: “Vậy huynh cảm thấy ta thích hợp học loại kiếm pháp nào?”

      Hạ Hàm Chi: “Kiếm pháp thiên hạ tuy nhiều nhưng có loại nào thích hợp với .”



      “….” Tiểu Xuân nheo mắt “Huynh muốn dạy ta?”

      Hạ Hàm Chi lắc đầu “Cũng phải.”

      “Vậy sao huynh lại lừa ta?”



      Hạ Hàm Chi “Ta có lừa , đời này quả có loại kiếm pháp nào thích hợp với .”

      Tiểu Xuân: “Ý huynh bảo ta có thiên phú à?”



      Hạ Hàm Chi lắc đầu, y chỉ chỉ hai thân cây bị chặt gãy.



      Tiểu Xuân “Vậy sao huynh bảo có loại kiếm pháp nào thích hợp với ta?”

      Hạ Hàm Chi nhìn Tiểu Xuân, bỗng nhiên cười tiếng.



      “Ta sai rồi, phải là có loại kiếm pháp nào thích hợp với , mà là…”



      đến đây, Hạ Hàm Chi dừng lại chút, sau đó lại :

      “Mà là thế gian này, vẫn chưa có loại kiếm pháp nào xứng đôi với mới đúng.”
      Anhdvathư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :