1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm sơn có quỷ - Twentine ( 71 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 10


      “Hừm! lên tiếng kìa!” Linh Nhi cũng nghe thấy thanh này, mở to mắt nhìn cái nắp gỗ, giống như muốn nhìn xuyên qua nó vậy “Tiểu Xuân, có nghe thấy ?”

      Tiểu Xuân liếc nàng cái “Lên tiếng là được rồi, ngạc nhiên gì chứ.”

      Linh Nhi lay vai Tiểu Xuân: “Cho ta nhìn chút chứ sao.”


      Tiểu Xuân hơi bực mình “Ta mắt của có tật, thể ra ngoài vào ban ngày, muốn gì đợi đến tối .”

      Linh Nhi: “Làm gì mà nghiêm trọng dữ vậy, ta còn chưa từng gặp loại bệnh nào mà thể tiếp xúc chút ánh sáng nào như thế, mau mở nắp ra cho ta xem, để ta nhìn thử chút thôi, nếu ta thèm chữa bệnh cho ông lão kia nữa.”

      Tiểu Xuân híp mắt, nhìn chằm chằm Linh Nhi. Linh Nhi bị nàng nhìn đến sợ run cả người.

      nhận tiền của ta, nếu dám chữa bệnh, ta đập nát y quán của .”
      Linh Nhi hả tiếng, nghiêng đầu qua bên: “ giấu kĩ tên trộm dược liệu như thế làm gì chứ, người khác biết còn tưởng hai người thân mật lắm đấy.”

      Tiểu Xuân: “Ta khinh!”

      Linh Nhi sửa sang lại quần áo chút, hất cái cằm lên, : “Thôi, cho ta nhìn thôi, ta muốn về.”

      Tiểu Xuân: “Chẳng lẽ định chữa bệnh cho ông lão à.”

      Linh Nhi tùy ý : “Để ta về suy nghĩ lại xem sao.”

      Tiểu Xuân: “……..”

      Linh Nhi xách cái hòm chữa bệnh của mình lên, ra ngoài, Tiểu Xuân với theo bóng lưng nàng: “Linh Nhi, hôm nay cám ơn !”

      Linh Nhi dừng chút, vẫy vẫy tay rồi tiếp.

      Tiểu Xuân lại : “Cho nên ngày mai nhất định phải đến đó!”

      Linh Nhi quay đầu, bực bội : “Ta là để ta suy nghĩ!”

      Sau khi Linh Nhi , Tiểu Xuân cũng yên lặng ngồi cái nắp gỗ.

      “Ùng ục….”

      Bên dưới có thanh truyền đến, Tiểu Xuân cúi đầu: “Í, đây là lần đầu tiên huynh chủ động chuyện với ta đó nha.”
      “Ùng ục….”

      Tiểu Xuân: “Huynh chuyện với ta đó à.”

      “…..”

      Lý Thanh lung ta lung tung, Tiểu Xuân cũng để ý, nàng vịn nắp gỗ, khẽ : “Này, To Con, hồi sáng nay huynh có bị thương ?”

      “Ùng ục….”

      Tiểu Xuân do dự chút, khẽ : “Ừm, khi đó… vì sao huynh tránh ?” Nàng xoay người, kề sát nắp, giọng : “Huynh muốn đánh thức ta à?”
      “… Ùng ục.”

      Tiểu Xuân xụ mặt, nghiêm túc: “ được, câu này phải bằng tiếng người.”

      Bên trong hố yên lặng lúc lâu mới truyền đến giọng trầm thấp.
      “… Phải.”

      “Hắc hắc.” Tiểu Xuân chỉ nghe thấy chữ này, trong lòng lập tức mềm nhũn, nàng cảm thấy cảm giác này vừa mới lạ vừa đáng .

      “Cũng tệ, uổng công ta hết lòng suy nghĩ giúp huynh.” Tiểu Xuân nhàn nhã nhìn trời “Ta mời bạn của ta đến xem bệnh cho ông lão, huynh đừng tự mò mẫm nữa, làm trễ nải bệnh tình của ông.”

      “… Ùng ục.” Lý Thanh lại phát ra thanh trầm thấp.

      Tiểu Xuân an ủi : “Đừng gấp, ta cố hết sức giúp huynh.”

      Lý Thanh yên lặng lúc mới khẽ: “Cám ơn ….”

      Tiểu Xuân: “Ôi chao? Biết cám ơn nữa, lạ nhé!”

      “….” Lý Thanh ngồi yên trong cái hố tối đen.

      Nghĩa phụ từng dạy cám ơn từ nhiều năm trước rồi. Khi đó nghĩa phụ cho biết, nếu có người giúp đỡ con, con phải cám ơn, thế mới là người hiểu lễ nghĩa, hiểu phép tắc.

      Nhưng nhiều năm rồi, vẫn chưa có cơ hội cám ơn với người khác, bởi vì chưa hề có ai giúp đỡ .

      Mà hôm nay, người này lại nàng cố hết sức để giúp , cảm thấy đến lúc mình nên cám ơn rồi.

      Hai ngày nay, Lý Thanh vẫn luôn rơi vào trạng thái ngơ ngác.

      Mấy ngày qua, bệnh nghĩa phụ càng lúc càng nặng, rất sợ. gạt nghĩa phụ chạy ra ngoài trộm dược liệu, biết nếu nghĩa phụ phát trộm đồ, người nhất định tức giận, nhưng còn cách nào khác.

      Khi người kia tìm đến tận cửa, vô cùng hoảng sợ.

      Nàng làm gì, trách cứ ? Đánh chửi ? Hay là kể chuyện ăn trộm cho nghĩa phụ nghe?

      thực tế, nàng làm cả ba việc này.

      Nhưng nàng lại làm giống như tưởng.

      Nàng đánh , nhưng chỉ như lúc bị mấy con côn trùng đốt mà thôi. Nàng cũng mắng , ở những lúc yên tĩnh đột nhiên lớn tiếng hù dọa , nhưng mỗi lần hù dọa xong, nàng cũng nhịn được mà bật cười

      Nàng cũng kể chuyện trộm đồ cho nghĩa phụ nghe, thế nhưng… nàng lại còn giúp rửa chén, giúp chăm sóc nghĩa phụ….

      Lý Thanh, cho dù con hơi khác biệt so với người khác, nhưng chỉ cần nhớ kĩ… lúc nào cũng tu thân tu khẩu tu tâm*, giữ vững tính cách của mình, xem thường mọi tà niệm, dù bất kể trước đây thế nào, sai lầm ra sao nữa, cuối cùng con vẫn là con người chân chính.

      (*Định nghĩa đơn giản theo đạo Phật:

      tu thân: phải biết tự kiểm điểm, sửa chữa lỗi lầm của bản thân; tu khẩu: cẩn thận lời ăn tiếng , tránh chuyện thị phi ; tu tâm: giữ gìn tâm hồn luôn trong sạch)

      Trong đầu Lý Thanh lại lên lời nghĩa phụ từng , hai tay che đầu, cảm thấy đầu hơi đau.

      Như vậy, bất kể trước đây thế nào, sai lầm ra sao nữa, cuối cùng con vẫn là con người chân chính….

      “Ưm!” Lý Thanh dùng hai tay ôm chặt đầu, đầu đau như sắp vỡ tung ra, trước mắt tối sầm, phân biệt được phương hướng.

      Tiểu Xuân đợi lúc thấy Lý Thanh chuyện, nàng mới giọng hỏi: “To con, huynh cần nghỉ ngơi à?”

      Lý Thanh há miệng nhưng thành lời.

      Tiểu Xuân: “Ta chuẩn bị cơm canh cho ông lão .” rồi, Tiểu Xuân chợt nhớ ra, cả ngày hôm qua nàng ở đây lâu như thế mà vẫn thấy Lý Thanh ăn cơm. Nàng thầm nghĩ, mình người như vậy mà ăn hôm sắp chết đến nơi, Lý Thanh cao lớn như thế, cả ngày lại chưa ăn cơm, nhất định là chịu nổi.

      Tiểu Xuân gõ gõ nắp gỗ: “Này, to con, huynh chưa ăn cơm đúng , ta ném mấy cái màn thầu xuống cho huynh nhé.”

      “… Ùng ục.”

      “Ừm, huynh chờ chút.” Tiểu Xuân đứng dậy, chạy vội vào nhà, từ trong bao lấy ra ba cái bánh màn thầu rồi lại trở về chỗ cái nắp. Nàng ngồi xổm xuống, gõ cái lên nắp rồi : “Này to con, huynh nghe thấy , ta định mở cái nắp ra chút, ném bánh vào cho huynh, nhanh lắm.”

      Tiểu Xuân chuẩn bị kéo nắp lên, tay khác cầm bánh màn thầu, yên lòng : “To con, ta sắp mở nắp ra, huynh phải tránh cho kĩ đó.”

      “Ùng ục…”

      “Được rồi.” Tiểu Xuân nín thở, cứ như đánh giặc, nàng trợn tròn mắt.

      “Bộp…!!”

      thanh vang lên, Tiểu Xuân dùng tay đẩy nắp lên khoảng , tay khác quẳng bánh màn thầu vào, sau đó đậy nắp lại, cả quá trình chỉ trong vòng cái chớp mắt.

      Hiển nhiên Tiểu Xuân cũng rất hài lòng với bản thân, nàng kiểm tra cái nắp thêm lần, xác định đậy kín rồi, mới kề sát bên cái nắp, với vào bên trong: “Sao hả, to con, huynh có bị nắng chiếu phải ?”

      “Ùng ục….”

      “Câu này cũng phải bằng tiếng người!”

      “… .”

      Tiểu Xuân gật gật đầu, vỗ tay đắc ý : “Sao hả, bản lĩnh của ta tồi chứ. Ba cái bánh màn thầu này huynh ăn trước , có thể là ăn đủ no nhưng lần này ta đem nhiều đồ. Được rồi, ta trước để chăm sóc ông cụ, huynh tự ngồi ở trong đó , có chuyện gì gọi ta.”
      có ai đáp lại, Tiểu Xuân sửa sang lại quần áo rồi vào.

      “À đúng rồi.” Mới được hai bước, Tiểu Xuân lại quay đầu lại “Huynh biết tên của ta chưa, ta tên là Lục Tiểu Xuân, huynh phải nhớ kĩ đó.”

      “Ùng ục…”

      Tiểu Xuân vào nhà chăm sóc ông lão, chỉ còn mình Lý Thanh lẳng lặng ngồi trong hố.

      ngồi xổm lúc, sau đó từ từ đưa tay ra, mò mẫm mặt đất, cuối cùng tìm thấy ba cái bánh màn thầu của Tiểu Xuân ném cho.

      Lý Thanh nắn nắn bánh màn thầu trong tay, lại đưa lên mũi ngửi ngửi, cuối cùng nhét ba cái bánh vào trong ngực áo.

      Nhưng lúc ngồi xổm xuống, mấy cái bánh màn thầu bị kẹt trong ngực áo, còn cử động nữa e là mấy cái bánh màn thầu bị đè bẹp hết. Cuối cùng, suy nghĩ lúc rồi ngồi dựa vào tường.

      Thường ngày thích ngồi bệt xuống, vì cái hố này quá , thể duỗi thẳng chân được, nhưng lại muốn đè bẹp mấy cái bánh màn thầu này, đành phải co chân lại mà ngồi.

      Hôm nay dường như trời mau tối hơn.

      Xung quanh trở nên lạnh dần, Lý Thanh lấy miếng vải từ trong ngực áo ra, quấn mấy vòng mắt, sau đó mới ngửa đầu lẳng lặng đợi.

      Rốt cuộc, khi ánh nắng cuối cùng biến mất, ngôi sao đầu tiên vừa ló, Lý Thanh lập tức ra khỏi hố.

      ra ngoài, thẳng vào nhà.

      Trong nhà rất yên tĩnh, nghe được hơi thở của nghĩa phụ, hơi thở của người khó có lúc được trầm tĩnh như thế.

      Thế nhưng lúc nghiêng đầu lại thể tìm ra thanh của người còn lại.

      “Ùng ục….”

      thử lên tiếng, nhưng có ai đáp lại,

      Lý Thanh đứng lúc, vẫn tiếng nào. cúi đầu, thò tay lấy ba cái bánh màn thầu ra.

      Tay của rất lớn, tay có thể cầm cả ba cái bánh màn thầu. cầm ba cái bánh, ngồi xổm trong góc phòng. Cho dù cả ngày hề đụng đến ba cái bánh nhưng qua cả ngày trời, bánh màn thầu cũng dần bị biến dạng. Lý Thanh cầm ba cái bánh màn thầu, cử động lúc lâu.

      Đột nhiên, trong gió truyền đến mấy thanh rất .

      Lý Thanh bỗng nhiên ngồi thẳng lưng, mặt nhìn về phía cửa.

      “Phù…” Bên ngoài chợt truyền đến tiếng hít thở, Lý Thanh lập tức nhảy ra ngoài.

      “Bịch!”

      “Á mẹ ơi! Làm ta sợ muốn chết!” Tiểu Xuân xách cái túi lớn, vừa ra khỏi rừng cây lại đột nhiên nghe tiếng vang lớn, sau đó lại thấy Lý Thanh ngã chỏng vó đất, sau đó, từ từ đứng lên, như hề gì ra khỏi nhà.

      “…..” Tiểu Xuân nghi ngờ đầu của Lý Thanh liệu có phải là do đá khắc thành , vừa hay mặt mũi của cũng thường hay ngơ ngác hề có biểu tình gì.

      Tiểu Xuân đến nhìn nhìn Lý Thanh.

      “To con, huynh sao chứ.”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”
      “Hứ.” Tiểu Xuân cười nhạo, đưa đồ trong tay cho “Cầm lấy.”

      Lý Thanh cảm thấy Tiểu Xuân đưa cho đống vải, nhận rồi ôm chặt.

      Tiểu Xuân : “Mấy thứ này là công cụ, để huynh làm việc cho ta.”

      Lý Thanh: “Ùng ục….”

      Tiểu Xuân: “Nghe hiểu.”

      Lý Thanh ngây người lúc, mới chậm rãi : “Làm… làm gì?”
      thư hồ thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 11


      “Làm gì hả, huynh xem là làm gì, nhà của huynh thể ở được nữa đâu, tất nhiên phải xây nhà mới rồi.”
      Lý Thanh bị Tiểu Xuân kéo , lảo đảo bước về phía trước.

      Tiểu Xuân vừa vừa : “Huynh biết xây nhà ?”

      Lý Thanh: “… biết.”
      Tiểu Xuân: “Ta biết ngay là huynh biết.”

      “…..”

      Tiểu Xuân dẫn Lý Thanh đến trước thân cây, cầm tay lên để sờ sờ thân cây trước mặt, : “May là ta biết! Nào, trong cái bao kia có rìu, huynh chặt cái cây này cho ta xem.”

      Lý Thanh đứng tại chỗ, Tiểu Xuân lấy cái bao trong tay ra, đưa cái rìu cho .

      “Nhanh lên chút, ngơ ngác cái gì.”

      Lý Thanh nhận lấy cái rìu, cầm trong tay suy nghĩ lúc, sau đó tay chạm vào lưỡi rìu, xoa xoa.

      Tiểu Xuân trừng mắt kéo tay của ra, kêu lên: “Ta biết huynh bị ngốc rồi! Huynh cần từng giờ từng phút chứng minh cho ta xem như thế!”

      Lý Thanh nghi ngờ, lại kêu ùng ục tiếng.

      Tiểu Xuân kéo cánh tay Lý Thanh, nhờ ánh trăng yếu ớt để nhìn thử, xem tay có vết thương nào . Nàng vừa nhìn vừa đập Lý Thanh phát: “Cái này là cái rìu, còn đây là lưỡi rìu! Huynh nghĩ sao mà lại đưa tay vào sờ thử hả!”

      “Ùng ục…”

      Tiểu Xuân nheo mắt, đưa đầu ngón tay Lý Thanh lên xem thử, xác nhận là bị thương mới để xuống. Nàng ngửa đầu, nhìn Lý Thanh vẫn còn hoang mang, vô cùng đau đớn lắc đầu.

      “Aizzz, ngốc như vậy, sau này phải làm thế nào bây giờ?”

      “… Ùng ục.”

      Tiểu Xuân tử tế sờ sờ vai Lý Thanh an ủi , : “Nhưng cần gấp, huynh yên tâm, chúng ta coi như là có duyên. Có lẽ huynh chính là cơ hội trời cho để ta có thể chứng minh nhân phẩm tốt đẹp của ta, ta nhất định giúp huynh.”

      Lý Thanh bị nàng vỗ vai, cảm thấy hơi ngứa, lại cảm thấy hơi kì quái. khẽ lắc lắc mình, Tiểu Xuân buông tay ra, chỉ vào cái rìu ; “Nào, dùng cái đầu này để chặt cây.”

      Lý Thanh giơ cây rìu, Tiểu Xuân chạy đến nhìn thử.

      Thế nhưng Lý Thanh giơ lên rồi lại buông xuống.

      Tiểu Xuân chống nạnh, cau mày : “Sao vậy, sao chặt , cây ở ngay trước mặt huynh đó, tự kiểm tra thử .”

      Lý Thanh cúi đầu, dừng chút, rồi lại đặt cây rìu xuống.

      Tiểu Xuân: “…..”

      Nàng vừa định đến khiển trách cái tên ngốc nghếch này Lý Thanh lại chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ lia cái trong trung.

      “… Ầm….” Kèm theo tiếng sột soạt của cành lá, gốc cây cao lớn lập tức ngã ầm xuống đất.

      Tiểu Xuân: “!!!!”

      Lý Thanh chém ngã thân cây liền đứng thẳng tắp ở đó, chờ Tiểu Xuân lên tiếng. Thế nhưng sau khi Tiểu Xuân chứng kiến tình cảnh kinh người như vừa rồi, mắt trợn như mắt cá vàng, nên lời.

      “…. Ùng ục?”

      “!”

      “…. Ùng ục?”

      “!!”

      …..”

      “!!!”

      Tiểu Xuân bước dài bước, kéo tay Lý Thanh, cầm đầu ngón tay nhìn cẩn thận. Nàng nhìn bằng cả hai mắt rồi, thế nhưng phát ra điều gì lạ thường.

      Tay của Lý Thanh là bàn tay rất bình thường, nếu muốn đến chỗ khác thường có lẽ chỉ là bàn tay của to hơn người khác nhiều. Thế nhưng ngoài điểm đó ra, tay của khác tay người bình thường bao nhiêu cả. Ồ, có thể là còn bẩn hơn tay người khác nhiều nữa….

      Tiểu Xuân loay hoay xem xét bàn tay Lý Thanh, nhưng lại phát ra gì cả, nên bắt đầu kéo kéo quần áo của Lý Thanh

      “Huynh có giấu vật gì ?” Nàng lục lọi quần áo của Lý Thanh, nghi ngờ nhìn vào trong “Có phải giấu đao kiếm gì , hay là vũ khí lợi hại gì đó, lấy ra cho ta xem với.”

      Lý Thanh luống cuống đứng tại chỗ, để mặc Tiểu Xuân lật tới lật lui người .

      “Ùng ục….”

      “Huynh đừng có ùng ục nữa! Để ta xem thử !”

      Nàng lục tìm cả buổi trời cũng tìm được “vũ khí lợi hại” gì, Lý Thanh bị nàng đẩy tới đẩy lui, xoay quanh tại chỗ mấy lần.

      Tiểu Xuân kiểm tra lúc, cuối cùng gì lui về sau bước.

      “Này, To Con….”

      Lý Thanh khẽ ngẩng đầu lên “Ùng ục?”

      Vẻ mặt Tiểu Xuân nghiêm túc : “Huynh với ta , có phải trước đây huynh là cướp cạn tội ác tày trời….sau đó bị thương nên mới trốn vào trong núi ?”

      “….Ùng ục?”

      Tiểu Xuân chỉ vào người to: “Đừng có giả vờ giả vịt với ta! Huynh biết võ công! Huynh nhất định biết võ công, nếu làm sao có thể dùng tay để chém đứt cây! , trước kia huynh làm gì!” Nàng vừa vừa thở dài “Linh Nhi đúng, nhìn người thể chỉ nhìn bề ngoài, huynh đúng là che giấu kĩ ….”

      Lý Thanh hoàn toàn hiểu Tiểu Xuân gì, đứng ngây người chẳng khác gì tảng đá.

      Tiểu Xuân gân cổ : “Tên lường gạt!”

      “…..”

      “Đồ lường gạt!”

      Lý Thanh hoang mang bước đến bước: “Ta có lừa .”
      Tiểu Xuân suy nghĩ lúc, như thế cũng tính là lừa nàng. Tiểu Xuân giương mắt nhìn tên To Con trước mắt, cắn răng : “Được! Dù huynh có gạt ta huynh cũng giấu diếm ta! ! Huynh còn gì gạt ta nữa !”

      Lý Thanh run rẩy, khẽ lắc đầu.

      Tiểu Xuân: “ !?”

      Lý Thanh lại lắc đầu.

      Tiểu Xuân: “Vậy huynh học võ công từ lúc nào?”

      Lý Thanh: “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “ hiểu!”

      Lý Thanh suy nghĩ lúc lại : “Ta chưa từng học võ công.”

      “Ha ha ha!” Tiểu Xuân ngửa mặt lên trời cười to, “Huynh chưa từng học võ công ư? Huynh lừa ai vậy hả! Chưa từng học võ công mà có thể dùng tay chém cây? Sao ta làm được ?!”

      “…..” Lý Thanh biết trả lời thế nào, vẻ mặt lại càng hoang mang.

      Tiểu Xuân đến, kéo cổ tay , vừa quan sát thêm lúc nữa, : “Aizz, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, Tiểu Xuân ta cũng phải người muốn đào bới chuyện quá khứ của người khác, như vậy , huynh chỉ chiêu này cho ta, ta liền truy cứu nữa, sao hả?”

      Lý Thanh: “….”

      Tiểu Xuân: “Sao hả, bảo huynh dạy mà huynh vui à? Huynh biết ta là ai , ta chính là sư muội tương lai của đệ tử Kiếm Các Vệ Thanh Phong, Đại Tông sư của Kiếm Các chính là sư phụ tương lai của ta! Để huynh dạy ta chút, sau này ta có nổi danh huynh cũng được thơm lây, thế nào hả?”
      Lý Thanh: “……”

      lời nào, vẻ mặt Tiểu Xuân bất mãn : “ dạy thôi, ai cần chứ.”

      Đôi môi Lý Thanh mấp máy chút, do dự : “Ta… ta chưa từng học võ công mà.”

      Tiểu Xuân liếc cái: “ muốn dạy ta cũng ép huynh, cần gì láo, ta thấy huynh là người đôn hậu nên mới giúp huynh, ai ngờ huynh lại thành như thế.”

      Vẻ mặt Lý Thanh hơi gấp gáp, bước lên trước bước, đôi môi khô khốc hơi run lên, nhưng cả buổi trời cũng được gì, Tiểu Xuân thấy vẻ mặt hoang mang, cũng mềm lòng, nàng vỗ vỗ vai Lý Thanh: “Được rồi được rồi, cho huynh vui thôi. Ta có muốn học cũng phải học Kiếm Môn chính tông, sao lại học công phu của tên hoang dã núi sâu như huynh chứ.”

      Lý Thanh cúi đầu, xoắn mấy đầu ngón tay lại.

      Tiểu Xuân bừng tỉnh, đến bên cái cây, nhìn mặt phẳng vừa bị chém ngang qua, trong lòng sợ hãi than tiếng.

      “Được rồi!” Tiểu Xuân vỗ tay cái, : “Bất kể huynh có võ công hay , có khả năng dùng tay chém cây như thế, ta cũng cần lo lắng cho tương lai của huynh nữa.”

      “Ta có lừa .”

      Tiểu Xuân nhìn sang, phát Lý Thanh vẫn cúi đầu, hề nhúc nhích đứng đằng sau nàng, vẻ mặt cũng rất chân thành, giọng trầm xuống.

      “Ta có lừa .”
      biết tại sao khi Tiểu Xuân nghe thấy giọng của lúc đó, nàng bỗng nhiên tin lời .

      Tiểu Xuân mấp máy môi, khẽ : “Vậy… vậy sao huynh làm thế được. Lần trước ở trong nhà cũng vậy, ta dùng cây gậy gỗ to như thế đánh huynh, vậy mà huynh chỉ dùng tay đỡ cũng khiến cây gậy gãy làm đôi. Hơn nữa….” Tiểu Xuân nhìn cây bị chém đứt, lại nhớ đến cây gậy gỗ của mình: “Hơn nữa, bất kể là cây gậy hay cái cây này, mặt phẳng bị chém đứt đều vô cùng bằng phẳng. Tuy ta có kiến thức quá rộng rãi nhưng cũng biết chuyện như thế, phải người bình thường nào cũng làm được.”

      Lý Thanh há miệng, nên lời.

      Tiểu Xuân đến trước mặt “Ta biết huynh chuyện khá khó khăn, sao, nếu huynh muốn , ta có thể chờ, huynh từ từ .”

      Lý Thanh động đậy, bỗng lộ ra cái tay. lục lọi trong người chút, cuối cùng kéo cổ tay Tiểu Xuân, thuận theo cổ tay nàng, đưa bàn tay mình ra trước mặt Tiểu Xuân.

      “Hả? Làm gì vậy?”

      TIểu Xuân nghi ngờ, lại thấy ngón tay Lý Thanh khẽ động đậy, cuộn tay lại, hai ngón tay duỗi thẳng ra. Tiểu Xuân liếc mắt nhìn cái, lại nhìn ra được gì.

      “Huynh bảo ta nhìn làm gì…”

      Tiểu Xuân nửa chừng, nàng bỗng cảm thấy có điều khác thường.

      hai ngón tay Lý Thanh dường như phát ra tiếng gì đó khe khẽ. Tiểu Xuân nheo mắt lại, thanh càng lúc càng ràng. Nàng đưa tay kéo bàn tay Lý Thanh, kéo đến trước mắt để nhìn… xung quanh hai ngón tay của , có vòng gió xoáy yếu ớt, vòng gió xoáy bao quanh ngón tay Lý Thanh, nhìn xa chút, trông như ngón tay có lưỡi kiếm vô hình vậy.

      “Ồ ồ ồ !?!?” Tiểu Xuân thấy cảnh thần kỳ như thế, khỏi kêu to lên.

      Nàng đánh mạnh vào người Lý Thanh cái “Đây là gì?! Sao huynh làm được!?”
      Lý Thanh bị nàng đánh hơi lắc lư, sau đó lại lắc đầu.

      Tiểu Xuân: “Sao hả, thể à?”

      Lý Thanh lại lắc đầu.

      Tiểu Xuân suy nghĩ, sau đó lại “Hay là huynh biết thế nào?”

      Lý Thanh gật đầu.

      “Được rồi….” Tiểu Xuân bất đắc dĩ , nàng nâng tay Lý Thanh lên nhìn lúc lâu, sau đó mới để xuống. Nàng giương mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lý Thanh: “Aizz, To Con, ta phải nhìn huynh bằng cặp mắt khác đó.”

      “… Ùng ục?”

      Tiểu Xuân đẩy cái, cười : “ ngờ trông huynh cái gì cũng tệ, thế mà lại có chỗ hơn người.”

      Cánh tay Lý Thanh buông xuống, gió xoáy ngón tay cũng tan .

      Tiểu Xuân vén tay áo, nhiệt tình : “Lạc đề lâu như thế, đến lúc trở lại chuyện chính rồi! Nhanh lên, chặt tiếp !”

      Lý Thanh bị Tiểu Xuân lôi kéo, chém hết cây này đến cây khác, chém xong Tiểu Xuân còn bắt bỏ vỏ cây và nhánh cây.
      “Có chiêu này của huynh tiện , việc mài vỏ vốn tốn rất nhiều sức.” Tiểu Xuân ngồi bên cạnh, nhìn Lý Thanh dùng đầu ngón tay mài thân cây thành cái cọc gỗ. Nàng quơ quơ chân, nhàng : “Aizz, biết vậy khỏi cần trở về lấy mấy thứ rìu búa kia, chỉ cần dùng ngón tay của huynh là đủ rồi.”

      Dưới ánh trăng, Tiểu Xuân nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi, Lý Thanh bên cạnh tiếng nào cúi đầu, trong lòng buồn bực đẽo gỗ.

      Cảnh sắc núi non chìm trong yên tĩnh đẹp đẽ.
      Anhdvathư hồ thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 12



      người có khả năng đốn cây trời sinh như Lý Thanh, tiến độ hoàn thành ngôi nhà nhanh hơn ít so với dự tính của Tiểu Xuân.

      Đêm đó, Tiểu Xuân ngồi vai Lý Thanh, chỉ huy Lý Thanh vận chuyển mấy cọc gỗ được gọt dũa ra phía sau nhà, chất đống thành đống.

      “Ừm, tệ.” Tiểu Xuân vỗ vỗ tay “Cọc gỗ nhiêu đây cũng đủ rồi, còn dư chúng ta cứ để dành.”

      Lý Thanh bị hành hạ suốt đêm nhưng hề có vẻ mệt mỏi. đứng đằng sau lưng Tiểu Xuân, tay bị nàng kéo .

      Tiểu Xuân quay đầu, nhìn Lý Thanh : “Này, To Con, huynh có mệt ?”

      Lý Thanh lắc đầu.

      “Vậy có đói bụng ?”

      Lý Thanh lại lắc đầu.

      Tiểu Xuân thầm : “ giống y như gia súc vậy, bán huynh chắc lời ít tiền đâu.”
      Lý Thanh nhìn Tiểu Xuân, hoang mang mở miệng: “… Bán?”

      Tiểu Xuân làm như có việc gì phất phất tay: “Ôi thôi huynh nghe lầm rồi. Nào, để ta lấy chút đồ ăn cho huynh.”

      Lý Thanh bị Tiểu Xuân kéo vào trong nhà, Tiểu Xuân đến bên hông nhà, quay đầu với Lý Thanh: “To Con, huynh có biết chúng ta đâu ?”

      “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “Vậy huynh có biết cúi đầu xuống ?”
      “… Ùng ục.”

      Tiểu Xuân kéo kéo cổ Lý Thanh: “Huynh dùng đầu óc chút , đừng có mỗi lần vào đây đều làm hỏng hóc, qua cửa phải nhớ cúi đầu, có biết hả?”
      Tiểu Xuân cố sức kéo chặt lấy cổ Lý Thanh, Lý Thanh bị nàng kéo đến mức phải cúi cả người xuống.

      “Đúng, là như vậy đó.” Tiểu Xuân trực tiếp vào nhà mà đặt tay Lý Thanh lên khung cửa “Huynh tự mình xem , nhìn xem chỗ này cao bao nhiêu, phải nhớ cho kĩ, mỗi lần ra vào nhà đều phải cúi người xuống.”

      Tiểu Xuân thả lỏng tay ra, Lý Thanh nhất thời quen, lại tìm nàng. Tiểu Xuân đánh cái, cả giận : “Đừng có tìm ta, tìm cửa ấy!”

      Lý Thanh nghe Tiểu Xuân đưa tay lên sờ sờ khung cửa, sau đó từ từ sờ lên phía của khung cửa.

      “Đúng vậy, đúng vậy, là như vậy đó, huynh có nhớ chỗ này cao bao nhiêu chưa?”

      “…. Ùng ục.”

      Giọng của Lý Thanh hơi hoang mang lại mất mát, Tiểu Xuân nghe thấy thế khỏi cảm thấy thương tiếc .

      Tên To Con này nhìn thấy gì, lại ngốc nghếch như thế, ông lão lại bệnh nặng, gấp gáp nhưng lại có cách nào, mỗi ngày đều ở cái nơi rừng sâu núi thẳm này, rốt cuộc phải sống thế nào chứ.

      Tiểu Xuân đến, sờ sờ cánh tay Lý Thanh, Lý Thanh bị nàng chạm vào liền buông khung cửa tay ra, quay sang vịn lên người Tiểu Xuân.

      “….” Nhìn thấy Lý Thanh như vậy, Tiểu Xuân lại càng dễ mềm lòng.

      “Được rồi được rồi, huynh ở đây chờ ta , ta vào nhà lấy thức ăn ra, đừng làm ồn ông lão nghỉ ngơi.”

      Lý Thanh đứng ngoài cửa, Tiểu Xuân vào nhà lấy bốn năm cái bánh màn thầu ra ngoài.

      Nàng kéo Lý Thanh ra sau nhà, ngồi xuống cạnh đống cọc gỗ, sau đó đưa bánh màn thầu cho .

      “Trong nhà có thịt, chỉ còn mấy cái bánh màn thầu, ta mang hết ra rồi đó, cả đêm huynh chưa ăn gì, ăn mau .”

      Lý Thanh nhận lấy bánh, sờ sờ trong tay, lại bóp bóp, cuối cùng cẩn thận để dưới mũi ngửi.

      Tiểu Xuân “…..” Nàng gì nhìn Lý Thanh “Huynh làm gì đấy, đừng có đùa, bánh màn thầu phải để cho huynh chơi, mau ăn , muốn sờ sờ ta kiếm cho huynh tảng đá.”

      “… Ùng ục.”

      Tiểu Xuan: “Hả?”

      Lý Thanh chuyện, đưa tay vào trong ngực áo lấy ra ba vật bẩn bẩn đến nhận ra là gì.

      Tiểu Xuân nhìn, ghét bỏ : “Huynh kiếm đâu ra ba cái bánh này vậy, còn bẩn đến thế này nữa.”

      Lý Thanh: “….”

      , Tiểu Xuân đưa tay lấy ba cái “bánh” trong tay , sau khi nhìn kĩ, nàng mới nhận ra đó là gì.

      “Đây phải là màn thầu mà ta làm sao? Hồi trưa ta đưa sao huynh ăn?”

      “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân: “Huynh thích ăn bánh màn thầu?”

      Lý Thanh lắc đầu.

      Tiểu Xuân: “Vậy là huynh muốn ăn cái khác?”

      Lý Thanh dừng chút lại lắc đầu.

      Tiểu Xuân kiên nhẫn ném ba cái bánh màn thầu móp méo kia lên đất: “Vậy tại sao, sao huynh ăn?”

      Lý Thanh ngồi cạnh Tiểu Xuân, chậm rãi khẽ: “Ta cần ăn gì cả.”

      “?”

      Tiểu Xuân khó hiểu: “ cần ăn? Huynh là thần tiên hả?”

      Lý Thanh lắc đầu “ phải.”

      Tiểu Xuân: “Vậy vì sao huynh cần ăn gì cả.”

      Lý Thanh nghĩ lúc, hình như biết phải giải thích thế nào, sau đó lắc đầu :”Mấy thứ này vô dụng với ta.”

      Tiểu Xuân nhìn trân trân về phía Lý Thanh, cứ như nhìn thấy quái vật vậy.

      “Ồ, biết nhảy xa đến mười trượng, thân thể còn sắc bén hơn cả cái rìu, bây giờ còn bảo là cần ăn gì cả, Lý Thanh, huynh làm thần tiên đáng tiếc.”

      Lý Thanh nghe Tiểu Xuân trêu chọc, lời nào.

      Tiểu Xuân đưa tay lấy cái bánh màn thầu mới vừa cho Lý Thanh: “Chỉ là, huynh ăn vậy càng tiết kiệm, đưa đây ta, huynh ăn ta ăn.”

      Nàng vừa chạm vào cái bánh kia, ai ngờ Lý Thanh bỗng nhiên xoay người, quay qua chỗ khác.

      Tiểu Xuân: “…..”

      “Huynh làm gì vậy, trả bánh màn thầu lại cho ta.”

      Lý Thanh tiếng nào, ngồi chồm hổm như tảng đá.

      Tiểu Xuân: “Huynh ăn sao còn cho ta ăn.”

      “… Ùng ục.”

      Tiểu Xuân móc móc lỗ tai: “ hiểu.”

      Lý Thanh: “Cái này là cho ta mà.”

      “….” Tiểu Xuân tốt bụng giải thích: “Đúng là ta đưa cho huynh, bởi vì ta tưởng huynh đói bụng. Bây giờ huynh huynh cần ăn gì cả, vậy đưa bánh màn thầu lại cho ta, nếu mấy cái bánh này cũng giống ba cái bánh kia, đều bị lãng phí hết.”

      Lý Thanh cúi đầu, khẽ : “ cho ta mà.”

      Tiểu Xuân nhìn bóng lưng , lúc lâu mới thở dài: “Aizz, hết thuốc chữa.”

      Nàng đứng lên, vỗ vỗ vai Lý Thanh, tốt tính : “Được được, là ta cho huynh, Tiểu Xuân ta là làm, tuyệt đối nuốt lời, mấy cái bánh này đều là của huynh hết.”

      Lý Thanh nhét mấy cái bánh màn thầu kia vào ngực áo.

      Tiểu Xuân: “…..”

      chuyện lúc, đêm dần qua.

      Tiểu Xuân ngẩng đầu, nhìn sắc trời lúc, mệt mỏi ngáp cái “Trời sắp sáng rồi, trở về trong động ngồi , ta cũng phải về nhà ngủ bù rồi. Ôi trời ạ, cả đêm nay là mệt chết ta rồi.”

      Tiểu Xuân thấy nhúc nhích, đến kéo tay : “Nhanh lên , hồi trước lúc huynh trộm dược liệu của ta, tới giờ này sớm bỏ chạy rồi.”

      “….” Lý Thanh nghe Tiểu Xuân đến chuyện trộm dược liệu, vẻ mặt hơi bối rối. Tiểu Xuân nhìn thấy, sờ sờ đầu “Được rồi, ta đâu có trách gì huynh, thuận miệng nhắc đến thôi. Nào, đứng lên.”

      Lý Thanh do dự đứng lên khỏi mặt đất: “Ta trả cho mà.”

      “A.” Tiểu Xuân kéo về phía cái động kia, vừa cười vừa : “Được, trả cho ta, ta chờ huynh đó.”
      “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân kéo Lý Thanh vào lại trong hố, đậy nắp lại, vỗ vỗ cái nắp : “Huynh ngoan ngoãn ngồi trong đó , ta phải , đêm nay…. à , có thể cần đến tối, trưa nay ta trở lại.”

      “Ùng ục….”

      “Hừm, ta đây.”

      Khi Tiểu Xuân định xoay người bỏ , nàng nghe được từ trong hố truyền đến tiếng khẽ.

      “Cám ơn .”

      Tiểu Xuân nghiêng đầu, nhìn cái nắp gỗ lúc, tiếng nào bỏ .

      Sau khi về đến nhà, Tiểu Xuân mệt mỏi, rã rời như đống bùn, vừa nằm xuống giường ngủ say.

      Người đánh thức nàng là Linh Nhi.

      Nàng ngủ chưa quá ba canh giờ, Linh Nhi đến nhà, đánh thức Tiểu Xuân dậy.

      “Này, phải muốn ta xem bệnh cho ông lão kia sao, sao lại ngủ như heo vậy hả?”
      Tiểu Xuân mở mắt ngồi dậy, rửa mặt qua loa, ăn chút cơm rồi với Linh Nhi: “Được rồi, chuẩn bị xong hết chưa? Chúng ta thôi.”

      Linh Nhi nhìn Tiểu Xuân : “Sao uể oải dữ vậy?”

      Tiểu Xuân lắc đầu: “ sao sao.”

      Tiểu Xuân gói chút thuốc, chuẩn bị thức ăn cho ông lão, dẫn Linh Nhi vào rừng cây.

      “Aizz, tối hôm qua tên trộm thuốc kia có ra ngoài ?” đến giữa đường, Linh Nhi tò mò hỏi.

      Tiểu Xuân gật gật đầu: “Có ra, đêm nào cũng ra ngoài mà.”
      Linh Nhi: “Hôm nay ta muốn ở lại quan sát, sao giống như hoàng hoa khuê nữ vậy hả, muốn nhìn chút cũng được, là làm ta tò mò muốn chết.”

      Tiểu Xuân cười nhạo: “Cả ngày nhảy cẫng lên muốn nhìn đàn ông, đúng là xấu hổ chết được.”

      Linh Nhi đạp Tiểu Xuân cái: “ ai đó hả, còn nghĩ lại xem, là ai đêm nào cũng gặm gặm cái khăn lau kiếm của đại sư huynh rồi mới ngủ được, rốt cuộc là ta với ai đáng xấu hổ hơn hả!”

      “Ha ha ha…!” Tiểu Xuân ngửa mặt lên trời cười to, trừng mắt nhìn Linh Nhi: “ gặm khăn là vì đâu có cướp được nó từ ta! Ai bảo chậm chân, đáng đời !”

      đếm cái khăn lau kiếm này, đó là câu chuyện cũ.

      Sáu năm trước, giang hồ từng trải qua trận đại loạn.

      Khi đó Tiểu Xuân còn , nguyên nhân của trận đại loạn kia nàng nhớ lắm, chỉ mơ hồ nhớ là nhiều môn phái cùng muốn tranh đoạt vật gì đó. Khi đó Đại Tông sư cũng phái mấy đệ tử của mình tham gia náo nhiệt, Vệ Thanh Phong chính là trong số đó. Lúc ấy y cũng còn , vẫn chưa phải là đại sư huynh, chỉ là đệ tử bình thường thôi.

      Tiểu Xuân nhớ, cuối cùng vật kia bị môn phái đệ nhất giang hồ – Mẫn Kiếm sơn trang đoạt được. Lúc ấy cả giang hồ đều vô cùng xôn xao, bảo rằng Mẫn Kiếm sơn trang lần này hẳn dùng vật này xưng bá võ lâm.

      Thế nhưng thời gian rất dài qua nhưng Mẫn Kiếm sơn trang vẫn hệt như trước, hề thay đổi gì cả. Bọn họ cũng công bố cho mọi người biết về vật mà mình chiếm được, nên rất ít người biết bọn họ chiếm được thứ gì. Đến giờ là năm sáu năm trôi qua, mỗi ngày giang hồ đều xuất những chuyện mới mẻ, trận tranh đoạt gió tanh mưa máu năm đó bị gạt qua bên.

      Thế nhưng!

      Đó phải chuyện chính!

      Chuyện chính là, khi các đệ tử Kiếm Các trở lại núi Bạc Mang, gần như tất cả mọi người trong núi đều đến vây xem. Giang hồ cách họ quá xa, trong mắt họ chỉ có Kiếm Các. Có thể tận mắt nhìn thấy mấy người đệ tử ưu tú của Kiếm Các loại tin tức để bọn họ có thể khoe khoang bốc phét với nhau được rồi.

      Tiểu Xuân và Linh Nhi cũng ở đó.

      Lúc ấy đệ tử Kiếm Các phong trần mệt mỏi trở về, nghỉ ngơi dưới chân núi. Đám người trong núi túm lấy đám đệ tử hỏi này hỏi kia, đệ tử của Kiếm Các đều đáp lại rành mạch. Khi đó Vệ Thanh Phong lại khéo ăn , ngồi mình dưới tàng cây, cầm chiếc khăn lau thanh bội kiếm của mình.
      Tiểu Xuân và Linh Nhi đứng ở cánh rừng đằng sau, hai đôi mắt nhìn chằm chằm Vệ Thanh Phong lóe ra ánh sáng xanh.

      Hai người đẩy qua đẩy lại, xem ai phải ra bắt chuyện với Vệ Thanh Phong trước. Cuối cùng, Vệ Thanh Phong đứng lên, sửa sang lại quần áo người, sau đó bỏ .

      Khi y rời , chiếc khăn lau kiếm kia bị để quên dưới tàng cây.

      Tiểu Xuân tinh mắt, đẩy Linh Nhi ra, cứ như chó dữ vồ mồi nhào về phía cái cây kia. Vì quá cố sức để nhảy, nên khi nàng vừa túm được cái khăn kia, đầu nàng cũng va vào thân cây. Đợi nàng xua hết sao trăng bay đầy đầu, nàng mới phát Linh Nhi đứng bên cạnh mình, ngẩn ngơ.

      Tiểu Xuân quay đầu nhìn theo ánh mắt Linh Nhi, thấy Vệ Thanh Phong đứng trước mặt hai người.

      Tiểu Xuân lập tức bối rối.

      Vệ Thanh Phong cúi người, khẽ câu “thất lễ” rồi vươn tay nâng tay Tiểu Xuân, đỡ nàng dậy.

      nương, có sao ?”

      Vẻ mặt Tiểu Xuân giống hệt như Linh Nhi, đều đờ cả ra.

      Vệ Thanh Phong: “ nương?”

      “A!” Tiểu Xuân đột nhiên bừng tỉnh nhận ra ai chuyện với mình, nàng lắc mạnh đầu “ có! Ta sao!”

      Vệ Thanh Phong gật gật đầu, khẽ : “Vậy tại hạ xin trước.”

      Tiểu Xuân đưa mắt nhìn Vệ Thanh Phong xa, cả người cứ như say rượu.

      ================

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Trò chơi —– [Đoán xem Lý Thanh là gì?]

      Gợi ý 1. phải người

      Gợi ý 2. phải động vật

      Gợi ý 3. Rất thực dụng

      ra mọi người có thể dựa vào bối cảnh ở núi Bạc Mang để đoán đó.

      [Đáp án chính xác được công bố ở khoảng ba bốn chương sau!]

      ========================================
      Anhdvathư hồ thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 13



      Đợi đến khi Tiểu Xuân dẫn Linh Nhi đến nhà ông lão trời cũng gần tối.

      Mặc dù Linh Nhi khá độc miệng nhưng xem bệnh vẫn vô cùng tỉ mỉ, nàng bắt mạch cho ông lão xong, vừa tự mình cho ông lão uống thuốc. Khi ông lão tỉnh lại nhìn thấy trong nhà có thêm hai người mơ mơ màng màng : “Đây… đây là….”

      Tiểu Xuân đỡ ông lão dậy, giúp ông lão thuận khí.


      “Ông ơi, ông đừng lo lắng, ấy là bạn của cháu, tới để xem bệnh cho ông.”

      Ông lão chậm rãi lắc đầu “, cần. Ta… nhà ta có, có tiền.”
      Tiểu Xuân nghe xong cảm thấy đau xót trong lòng, an ủi ông lão : “Ông cần lo lắng, bạn của cháu tốt bụng lắm, ấy xem bệnh lấy tiền đâu.”

      “!?” Linh Nhi mở to mắt nhìn về phía Tiểu Xuân, Tiểu Xuân lia ánh nhìn sắc bén như đao qua, Linh Nhi lập tức nuốt cơn bực xuống bụng, cất giọng trong trẻo: “Đúng vậy đó ông ơi, cháu lấy tiền, ông cứ yên tâm uống thuốc .”

      biết có phải cảm giác của Tiểu Xuân , nhưng khi nghe đến ba chữ “ lấy tiền”, sắc mặt ông lão dường như hồng hào lên đôi chút.

      Tiểu Xuân “….” Nàng cười cười với ông lão : “Ông ơi, ông đừng nghĩ nhiều, ông nghỉ ngơi .”
      Đỡ ông lão nằm xuống, Tiểu Xuân kéo Linh Nhi ra khỏi phòng.

      Sắc trời dần tối, màn đêm dần buông xuống.

      Linh Nhi ngồi cái hòm chẩn bệnh, nóng lòng muốn mở cái nắp gỗ ra nhìn thử.

      “Chừng nào mới ra ngoài?”

      Tiểu Xuân ở bên cạnh mài cọc gỗ “Buổi tối.”

      Linh Nhi gõ nàng cái, ; “ làm gì vậy hả?”

      Tiểu Xuân: “ nhìn thấy à, mài cọc gỗ đó.”

      Linh Nhi đến, nhìn quanh đống cọc gỗ kia: “Đây là cái gì, lần trước đến hình như đâu có?”

      Tiểu Xuân vùi đầu làm, thuận miệng đáp: “Hôm qua chặt mấy cái cây, muốn dùng để xây lại nhà.”

      “Xây nhà?” Linh Nhi tỏ vẻ kinh dị “Ở đây á?”

      Tiểu Xuân gật gật đầu.

      Linh Nhi: “Vì sao phải xây nhà chứ?”

      Tiểu Xuân: “Cái nhà này hỏng hóc nhiều lắm rồi, ai mà ở được nữa, nên phải xây nhà mới.”

      Linh Nhi kinh ngạc nhìn Tiểu Xuân.

      Tiểu Xuân liếc nàng cái: “Làm gì mà nhìn ta như thế?”

      Linh Nhi đưa tay, đặt vào trán Tiểu Xuân, Tiểu Xuân ghét bỏ tránh qua bên.

      Linh Nhi: “ phải cũng bị bệnh đó chứ?”

      Tiểu Xuân: “ gì đó.”

      Linh Nhi: “Vậy tại sao phải giúp họ xây nhà?”

      Tiểu Xuân: “Mắt Lý Thanh tốt, làm mình được.”

      “… Lý Thanh?” Linh Nhi khẽ nhướng mày “Là tên của tên trộm dược liệu kia? nhìn thấy sao, thiên hạ này thiếu gì người mù, dượng của thím Trương cũng là người mù, sao thấy xây giúp ông ấy cái nhà?”
      Tiểu Xuân dừng việc trong tay lại.

      Đúng vậy, đời này nhiều người mù như thế, nhiều người đáng thương như thế, vì sao nàng cứ khăng khăng phải giúp Lý Thanh?

      , câm rồi à?” Linh Nhi chống nạnh, vừa định gì đó, cái nắp gỗ lại được mở ra.

      Màn đêm buông xuống, Lý Thanh đẩy cái nắp, nhảy ra ngoài.

      “Mẹ ơi…!” Linh Nhi đứng gần đó bị Lý Thanh đột nhiên xuất làm sợ đến mực mặt xanh mét.

      “Ha ha!” Tiểu Xuân ngồi bên cạnh cười ngã tới ngã lui.

      Linh Nhi lập tức lùi về sau mấy bước, hoảng sợ nhìn người đột nhiên xuất “Đây… Đây là….”

      Tiểu Xuân đến, chạm chạm vào Lý Thanh, Lý Thanh nhận ra Tiểu Xuân, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng.

      Linh Nhi: “….”

      Tiểu Xuân cười cười với Linh Nhi, : “ phải muốn gặp à, đây, cho gặp nè.”

      Lý Thanh hơi nghi ngờ khẽ động đậy, Tiểu Xuân quay sang khẽ an ủi : “ sao sao, ấy là Linh Nhi, là người bạn của ta. ấy biết y thuật, ta mời ấy đến xem bệnh cho ông lão.”

      “Ùng ục….”

      Linh Nhi :”…. Vừa rồi là cái tiếng gì thế?”

      Tiểu Xuân: “ cám ơn .”

      Linh Nhi nhảy đổng lên quát: “Ta bị điếc! ràng kêu ùng ục mà!”

      Tiểu Xuân rất sâu sắc lắc lắc đầu: “ , là cám ơn.” Nàng dùng cùi chỏ đụng vào Lý Thanh “To Con, huynh có phải mới cám ơn ?”

      Lý Thanh ngơ ngác đứng đó, hồi lâu sau mới khẽ : “…. Cám ơn.”

      Tiểu Xuân cười ha ha.

      Linh Nhi nhìn Lý Thanh mấy lần, ánh mắt tỏ vẻ hoảng sợ, Tiểu Xuân : “ cần sợ, chỉ hơi to con chút thôi.”
      Linh Nhi cứ như là mèo bị dẫm đuôi: “Đây mà là “hơi to con chút” đấy à!?”

      Tiểu Xuân: “Tóm lại, cần quá sợ đâu. Nào, đúng lúc ở đây, giúp ta mài mấy cọc gỗ này .”

      Linh Nhi: “Nằm mơ ! Muộn lắm rồi, ta phải về!”

      Tiểu Xuân: “Giúp chút , tốn bao nhiêu thời gian đâu.” Nàng nhét cái cưa vào trong tay Linh Nhi, lại đưa thêm tấm ván gỗ cho nàng ấy, bản thân cũng vén tay áo lên, vẻ mặt nhiệt tình.

      “Được rồi! Bắt đầu…!”

      Hai người định mài cọc gỗ, Tiểu Xuân thấy tấm vải mắt Lý Thanh hơi lỏng ra, nàng đặt cọc gỗ xuống, đến ngồi cạnh Lý Thanh.

      “Băng vải bị lỏng mà cũng biết à? Hay là trời tối nên hết cảnh giác nữa rồi?”

      Lý Thanh ngẩng đầu, Tiểu Xuân đúng lúc đứng đối diện , nàng vươn tay, kéo tấm vải đầu Lý Thanh xuống. Hai mắt Lý Thanh nhắm nghiền, khẽ cúi đầu, núp trong cái bóng phản chiếu của Tiểu Xuân.

      “Nào, ngẩng đầu lên.”

      Tiểu Xuân nâng đầu Lý Thanh lên, quấn tấm vải thành mấy vòng quanh mắt , cuối cùng cột thắt lại ở sau gáy.

      “Sao hả, thấy chút ánh sáng nào đúng ?”

      Lý Thanh: “… Ùng ục.”

      “Hừm.”

      Tiểu Xuân quay đầu, thấy Linh Nhi trợn mắt nhìn mình.

      “Gì hả?”

      Linh Nhi lắc đầu “ có gì.” Nàng đưa cọc gỗ bào xong đưa cho Tiểu Xuân “Cái này xong rồi, đặt qua kia , má Xuân.”

      Tiểu Xuân “…..”

      Tiểu Xuân nhảy dựng lên, hét lớn: “ kêu ta là gì cơ!?”

      Linh Nhi chớp chớp mắt: “Má Xuân?”

      Tiểu Xuân giận đến đỏ cả mặt: “Ai là má Xuân, kêu ai là má Xuân hả!?”

      Linh Nhi vô tội lắc lắc đầu: “Ai đáp lại là người đó.”

      Bên kia giương cung bạt kiếm, bên này Lý Thanh vẫn vùi đầu bào cọc gỗ. Tiểu Xuân vừa đưa cho cái cưa, muốn để xuống nhưng Tiểu Xuân vẫn đè chặt cái cưa đó vào trong tay . Lý Thanh cảm thấy tối nay nàng muốn mình lấy tay để bào cọc gỗ, nên ngoan ngoãn cầm dụng cụ.

      Quậy cả buổi trời, Linh Nhi vuốt vuốt vai :”Bỏ , với nữa. Ta mệt rồi, phải về.”

      Tiểu Xuân thấy sắc trời tối, nàng cũng giữ Linh Nhi lại nữa.

      “Được rồi, về cẩn thận nhé.”

      Linh Nhi vác cái hòm chữa bệnh của mình: “Ta đây, tiếp tục giả ngốc .”

      Tiểu Xuân: “…..”

      Sau khi Linh Nhi , Tiểu Xuân ngồi đó bào cọc gỗ ngừng, cả buổi trời cũng gì.

      Lý Thanh bào xong mấy cái cọc gỗ, bỗng nhiên dừng tay. ngẩng đầu, hướng về phía phát ra thanh, kêu ùng ục tiếng.

      Tiểu Xuân ngẩng đầu liếc cái, lại cúi đầu xuống bào cọc gỗ tiếp.

      Lý Thanh nắm cọc gỗ trong tay, chà tới chà lui, cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, sau đó lại kêu ùng ục thêm tiếng nữa.

      Tiểu Xuân để cọc gỗ xuống: “Gì đây, kêu cái gì mà kêu?”

      Lý Thanh giật mình, ngậm miệng.

      Tiểu Xuân nhìn , nhìn từ đôi mắt nhìn xuống, dừng lại ở ngực .

      “Ban nãy định hỏi huynh rồi, huynh nhét cái gì mà phồng cả ngực lên thế. Đừng với ta là huynh nhét hết mấy cái bánh màn thầu vào đó nha.”

      Lý Thanh cúi thấp đầu, lại kêu ùng ục tiếng.

      Tiểu Xuân đứng lên, kéo áo Lý Thanh ra, trong ngực áo quả nhiên là đống “bánh”.

      “….” Tiểu Xuân thở dài “Sao huynh ngốc như vậy, chừng nào mới thông minh lên chút đây. Huynh nhìn , chính vì huynh ngốc như thế nên ta mới bị con nhóc kia chê cười.”

      Lý Thanh biết Tiểu Xuân giận , cúi đầu, mặt có cảm xúc gì cả.

      Tiểu Xuân quay đầu: “Ta khát, lấy chút nước để uống, huynh chờ ở đây.”

      Lý Thanh đứng lên.

      Tiểu Xuân: “Huynh cần cùng, ta nhớ đường mà.”

      Nàng quay đầu, Lý Thanh vẫn ngồi xuống.

      Nàng bước, Lý Thanh lại theo nàng bước.

      Tiểu Xuân: “…..” Nàng nhụt chí quay đầu “Rốt cuộc huynh có hiểu ta , ta bảo huynh đừng có theo ta!”

      Tiểu Xuân quay đầu, trong màn đêm, sắc mặt Lý Thanh tái nhợt mà luống cuống, đứng thẳng người ở đó, dám bước tiếp bước nào. Tiểu Xuân nhìn lúc, mắt lại đỏ lên. Nàng cúi đầu, nuốt cơn tức giận và nỗi uất ức khó hiểu kia xuống, sau đó đến bên cạnh Lý Thanh.

      Thân thể Lý Thanh cứng như đá. Nàng đưa tay khẽ đặt lên cánh tay Lý Thanh, thân thể Lý Thanh cứng đờ.

      Tiểu Xuân cúi đầu.

      “Xin lỗi…” nàng khẽ “Ta cố ý mắng huynh, chỉ là, chỉ là…” Nàng nghĩ lát, cũng biết giải thích thế nào, đành dứt khoát lắc đầu: “Thôi, có huynh cũng hiểu. To Con, huynh trách ta chứ?”

      Lý Thanh chậm rãi lắc đầu.

      Tiểu Xuân kéo bàn tay to của : “ thôi, múc nước.”

      “Ùng ục.”

      Tiểu Xuân ràng nghe thấy trong tiếng ùng ục kia có chứa vui mừng. Lý Thanh vịn người Tiểu Xuân, dễ dàng kéo nàng lên vai, sau đó nhảy .

      Tiểu Xuân ôm cổ Lý Thanh, nghe gió thổi vù vù bên tai, trong lòng bỗng nhiên bình tĩnh lại.

      Bỏ , coi như con nhóc kia đúng, ta cứ giả ngốc đấy sao.

      Tiểu Xuân dựa vào đầu Lý Thanh, chân nàng còn cảm giác được mấy cái bánh bị nhét đầy trong ngực áo của Lý Thanh. Bánh màn thầu rất mềm, mềm như lòng của Tiểu Xuân lúc này vậy.

      Hai người đến bên cạnh thác nước, Tiểu Xuân rót đầy túi nước, thỏa mãn uống mấy hớp.

      Nước suối trong lành mát mẻ, uống vô cùng thoải mái.

      Nàng quay đầu về phía Lý Thanh, “To Con, huynh cần ăn cơm cũng phải uống nước chứ đúng ?”

      Lý Thanh vươn tay ra, quơ quơ trước người. Tiểu Xuân cười, đưa túi nước nhét vào tay . Lý Thanh cũng uống hai ngụm nước.

      Trong khí yên tĩnh này, Lý Thanh bỗng nhiên buông túi nước xuống, quay đầu nhìn về phía rừng cây tối đen.

      Tiểu Xuân cảm thấy kì quái: “Sao vậy?”

      Lý Thanh bước bước về phía rừng cây, Tiểu Xuân theo sau, nhìn về phía rừng cây tối đen kia, nhìn thấy gì cả.

      “Sao vậy, sao đột nhiên huynh lại… hả!?”

      Tiểu Xuân vừa định hỏi, bỗng cảm thấy có điều lạ thường, trong bụi cây, loáng thoáng như có bóng người.

      Tiểu Xuân phản ứng cực nhanh, nàng nhặt cành cây dưới đất, tay đẩy Lý Thanh ra sau, cầm cành cây chỉ về phía cánh rừng, hét lớn:

      “Tên nào rụt đầu rụt cổ trong đó…! Có ngon bước ra đây cho ta…!!” Nàng vừa hét vừa quay đầu an ủi Lý Thanh “ sao! Huynh đừng sợ!”

      Tiểu Xuân lại chỉ vào rừng cây: “ ra cho ta…!!”

      …..

      “À, à, ra là thế.”
      Sau khi Tiểu Xuân gào thét xong, giọng ấm áp bỗng truyền ra từ trong chỗ tối kia. Kèm theo giọng kia, bóng dáng cao to chậm rãi ra khỏi khu rừng.

      Người kia dưới ánh trăng, thân hình y cao lớn, người mặc chiếc áo bằng tơ tằm màu đen, thêu hoa văn đám mây màu xanh, dưới chân là đôi ủng thấp cổ thiếp vàng, bên hông còn đeo thanh kiếm , dài chừng ba thước, toàn thân kiếm đều màu bạc, vỏ kiếm còn được đính viên ngọc óng ánh, thoạt nhìn vô cùng đắt giá.

      Gương mặt người nọ tuấn lãng, mắt xếch, khóe miệng hơi nhếch lên, gương mặt có ý cười như có như .

      Trước mặt người này, Tiểu Xuân và Lý Thanh y như hai tên ăn mày.

      trong số đó lại còn là tên ăn mày thích giả ngốc.

      Nhánh cây bị Tiểu Xuân cầm trong tay vẫn chưa hề được đặt xuống, nàng tay giơ nhánh cây, tay giữ Lý Thanh ở sau lưng mình.

      “Ngươi là ai?! Vì sao nghe lén bọn ta chuyện!”

      Người nọ vội đáp lời, nhìn Tiểu Xuân như bảo vệ gà con, lại nhìn Lý Thanh hoang mang phía sau nàng, bỗng bật cười

      “Chà, đúng là hiếm thấy.”
      Anhdvathư hồ thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 14



      “Chà, đúng là hiếm thấy.”

      câu khó hiểu, khiến cả ba người đều trở nên yên lặng.

      Chỉ là, người tự giữ im lặng, hai người kia lại sửng sốt.

      Tiểu Xuân là người phản ứng lại đầu tiên.

      gì thế?!”

      Người nọ thản nhiên lắc đầu.

      Tiểu Xuân cau mày, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm người kia.

      “Ngươi là ai? Sao lại đến đây?”

      Người nọ suy nghĩ lúc, sau đó : “Ta… ta tản bộ thôi.”

      “Ta khinh!” Tiểu Xuân cả giận “Đêm canh tư* ngươi vào nơi rừng sâu núi thẳm thế này để tản bộ, ngươi lừa quỷ hả!”

      (1-3h sáng, biết lựa giờ tản bộ ghê :)) )

      Người nọ cũng cười cười, nhìn Tiểu Xuân : “Vậy cũng….” Y được nửa, bỗng chốc đưa mắt nhìn Lý Thanh bị Tiểu Xuân kéo ra sau, lại tiếp: “ và vị huynh đài này sao lại ở đây?”

      Tiểu Xuân bình thản đáp: “Bọn ta tản bộ.”

      “……”

      Lý Thanh nghiêng nghiêng đầu, người tới là ai cũng , mấy lời của Tiểu Xuân càng khiến hiểu ra làm sao cả.

      “Ha ha.” Người nọ nghe Tiểu Xuân thế cười thành tiếng, y về phía trước bước.

      “Đừng đến đây!” Tiểu Xuân quát to tiếng.

      Người nọ lấy kiếm bên hông xuống, cắm lên đất, thoải mái dựa vào thân cây, y khẽ cười : “Đừng căng thẳng, tại hạ chỉ tình cờ ngang qua đây, định lấy chút nước uống, ngờ lại quấy rầy hai người, xin hãy tha lỗi.”

      Y vừa vừa gỡ túi nước hết bên hông xuống, ý bảo Tiểu Xuân nhìn.

      Tiểu Xuân nhìn thấy túi nước, cuối cùng cũng tin lời y chút. Nàng đặt nhánh cây xuống, nhưng vẫn chắn trước mặt Lý Thanh.

      trễ thế này, sao ngươi lại ở trong núi mình thế này?”

      Người nọ cười : “Luyện công.”

      “Luyện công?” Tiểu Xuân nhướn mày, xem xét người này từ xuống dưới. Người nọ mặc dù lười nhác dựa vào bên thân cây nhưng thân thể vô cùng mạnh mẽ, như giấu cỗ sức mạnh vô cùng thâm sâu, khiến người ta dám khinh thường.

      Tiểu Xuân cảm giác được, người luyện võ luôn mang người loại khí tức rất khó hiểu, loại khí tức này rất khó hình dung, nhưng nó tồn tại. Nàng nhìn người trước mặt này, cảm giác giống như nhìn thấy đại sư huynh, người bọn họ đều có loại khí tức khiến người ta dám xâm phạm này.

      “Khụ.” Tiểu Xuân hắng giọng cái, hất hất cằm về phía thanh kiếm đất, với người nọ: “Ngươi…. ngươi dùng kiếm à?”

      Người nọ gật đầu,

      Bởi vì Vệ Thanh Phong, trong số các loại vũ khí, Tiểu Xuân đặc biệt thích nhất là kiếm. Ngay trong nhà nàng cũng có kiếm, đó là thanh kiếm nàng mua ở trấn khi dạo với Linh nhi, chưa đến hai lượng bạc, ngay cả cái cọc gỗ cũng mài nổi.

      Thế nhưng Tiểu Xuân vẫn rất thích nó, treo nó ở giữa nhà, mỗi buổi sáng thức giấc đều có thể nhìn thấy.

      thế nào nữa thanh kiếm kia cũng chẳng phải là thanh kiếm có đẳng cấp gì cho cam.

      Tất nhiên nó cũng hề giống với thanh kiếm trước mắt này.

      Tiểu Xuân liếc nhìn thanh kiếm đất. Chuôi kiếm thẳng băng cắm đất, toàn thân kiếm màu trắng bạc, dưới ánh trăng như tỏa ra cao quý lạnh như băng.

      Người nọ biết Tiểu Xuân vẫn luôn nhìn kiếm của y, cười : “ nương thích Tinh Hà à?”

      Tiểu Xuân ngẩng đầu: “Tinh Hà?”

      Người nọ vươn tay ra, ngón tay khẽ vuốt chuôi kiếm.

      “Nguyệt hạ trích tinh, mộng đăng hà hán*… kiếm này tên Tinh Hà.”
      (*tạm dịch: hái sao dưới ánh trăng, mơ được leo lên đến ngân hà)
      “Ồ?” Tiểu Xuân tò mò nhìn thanh kiếm “Tinh Hà? Tên kì quái.”

      Người nọ khẽ cười, tay rút kiếm từ đất lên, sau đó vung tay cái, nửa thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ.

      Thân kiếm kia cũng phải màu xám thông thường mà là màu xanh đậm, thân kiếm bóng loáng vô cùng, dưới ánh trăng lại càng nổi bật, lóe ra ánh sáng bạc, thoạt nhìn như bầu trời sao đêm hè, vừa quý giá vừa kì diệu.

      Mà thứ ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ thanh kiếm kia lại càng khiến nó trở nên cao quý lạ thường.

      Tiểu Xuân sống đến chừng này tuổi, vẫn chưa từng thấy qua thanh kiếm nào đẹp như thế, nàng nhìn chằm chằm thanh kiếm, bị thần kì của thanh kiếm kia cuống hút, dần về phía trước.

      “Ùng ục.”

      ngờ Tiểu Xuân vừa được hai bước bị Lý Thanh ở đằng sau kéo lại.

      Tiểu Xuân nghiêng đầu sang “Sao vậy?”

      “… Ùng ục.”

      Tiểu Xuân kề sát Lý Thanh khẽ : “To Con, kiếm của người kia đẹp, thân kiếm còn phát ra ánh sáng, giống như ngân hà vậy, huynh nhìn thấy đáng tiếc.”

      “Ùng ục!”

      Tiểu Xuân hưng phấn lại bị tiếng ùng ục bỗng phát ra từ lồng ngực Lý Thanh làm cho giật nảy mình.

      “Huynh sao vậy?”

      Lý Thanh cúi thấp đầu lời nào.

      Tiểu Xuân cho là vì vừa rồi mình bảo thể nhìn thấy nên trong lòng thoải mái. Nàng vươn tay, an ủi sờ sờ cánh tay Lý Thanh.

      “Ừm, ra cũng đâu có đẹp gì mấy.”

      Lý Thanh ngẩng đầu.

      “Ban đầu trông cũng tệ lắm, nhưng nhìn lâu rồi cũng đến mức như thế.” Tiểu Xuân vừa vừa quay đầu lại nhìn Tinh Hà: “Ừm… cho nên có thấy hay cũng sao… sao cả….”

      Người nọ cười híp mắt nhìn tình cảnh trước mắt.

      Khi Tiểu Xuân an ủi Lý Thanh, y bỗng nhiên nhàn nhã mở miệng :

      biết vị huynh đài này cảm thấy thanh kiếm này thế nào?”

      Tiểu Xuân chợt quay đầu lại trừng mắt nhìn y.

      Người nọ lại dường như để ý đến ánh mắt của Tiểu Xuân, đôi mắt chứa ý cười nhìn Lý Thanh: “Tinh Hà có được huynh đài cất nhắc ?”

      Tiểu Xuân vô cùng bất mãn đối với kẻ biết ý tứ này, nàng cả giận : “Có phải ngươi cố ý , biết mắt có vấn đề mà còn hỏi mấy thứ này.”

      Người nọ lắc đầu, chậm rãi : “Nếu như ‘hỏi’, tất nhiên là cố ý.”

      “Ngươi!” Tiểu Xuân quýnh lên, quan tâm lai lịch đối phương, lại giơ nhánh cây trong tay lên, chắn ở trước mặt Lý Thanh “Ngươi muốn kiếm chuyện đúng !”

      Người nọ cười cười: “Sao nương lại như thế?”

      Tiểu Xuân: “Biết còn cố hỏi!”

      “Ha.” Người nọ khẽ cười tiếng, chậm rãi đứng thẳng người. Y mặc dù xa cao lớn bằng Lý Thanh, nhưng đối với Tiểu Xuân mà , cũng là cực kỳ cao lớn. Sau khi y đứng lên, cái tay khác của y cầm lấy chuôi kiếm, nhàng rút kiếm ra.

      Động tác rút kiếm của y rất chậm, thân kiếm hề lay động chút nào.

      Trong trung vang lên thanh rất , Tinh Hà được rút ra khỏi vỏ.

      Thân kiếm đậm màu, lại có ánh sáng như sao, chuôi kiếm trắng noãn, trông như dòng ngân hà màu bạc nơi chân trời.

      Quả là kiếm cũng như tên.

      Kiếm vừa rút ra, xung quanh đều trở nên yên tĩnh, dường như cả ngọn núi đều trở nên lặng yên.

      Tiểu Xuân nhìn thanh kiếm trơn bóng, cảm thấy cả người lạnh như băng. Nàng cắn răng, lắc đầu cái, trong lòng tự với mình phải sợ.

      Thế nhưng, khi nàng nhìn thấy thấy thanh kiếm Tinh Hà này, thân thể lại tự chủ được run rẩy.

      Người nọ thân áo đen, lại càng làm nổi bật thanh kiếm trắng như băng tuyết.

      Lúc Tiểu Xuân nghĩ mình sắp chịu nổi nữa, Lý Thanh vốn luôn đứng phía sau nàng đột nhiên đưa tay ra, bàn tay khẽ đỡ ở sau lưng Tiểu Xuân.

      Tay Lý Thanh còn ấm áp như trước, tay lúc này rất lạnh, Tiểu Xuân bị chạm vào, thân thể khẽ run cái.

      kì quái.

      Tiểu Xuân hợp thời điểm mà nghĩ như thế.

      Đây giống như tay Lý Thanh bình thường, nàng chạm qua rất nhiều lần, tay Lý Thanh luôn rất ấm áp, cho dù có bị phơi dưới ánh mặt trời, đổ đầy mồ hôi lạnh, tay vẫn rất ấm áp.

      Thế nhưng bây giờ, tay Lý Thanh hệt như khối đá, đặt ở lưng Tiểu Xuân, lạnh lẽo như thấm vào cơ thể nàng.

      Là bị dọa rồi ư?

      Tiểu Xuân thầm lắc đầu.

      đúng, giống như bị dọa sợ.

      Nếu như bị dọa, tay vững chắc như thế.

      Trong đầu Tiểu Xuân nhất thời suy nghĩ rất nhiều chuyện, mơ mơ màng màng, nhưng kì quái chính là, lạnh lẽo của Lý Thanh, đụng phải khí lạnh phát ra từ kiếm Tinh Hà triệt tiêu lẫn nhau, Tiểu Xuân còn cảm thấy khó chịu như ban nãy nữa.

      “Ha.”

      Người nọ khẽ cười tiếng, kèm theo tiếng lợi khí chạm vào vỏ… người nọ thu hồi Tinh Hà.

      Đồng thời, Lý Thanh cũng buông lỏng tay ra.

      vừa thả lỏng tay, khí lạnh lập tức có tác dụng, Tiểu Xuân run rẩy xoay đầu, hàm răng va vào nhau với Lý Thanh: “Huynh… Đồ chết tiệt, muốn làm ta chết rét à….”

      Lý Thanh dùng tay mò mẫm, tìm được vai Tiểu Xuân, theo bả vai nàng tìm được tay nàng, kéo tay nàng đứng ngây người.

      “Ùng ục….”

      Tiểu Xuân cúi đầu, nhìn bàn tay to lớn của Lý Thanh… tay của ấm áp trở lại, cảm giác lạnh như băng kia cứ như là do nàng nằm mơ.

      Tiểu Xuân yên lặng chút, xoay đầu, tức giận híp mắt nhìn chằm chằm kẻ lại tựa người vào thân cây kia.

      “Khoe khoang mình có kiếm chứ gì….”

      Người kia lắc đầu.

      Tiểu Xuân: “Ta cũng có kiếm!”

      Người nọ chậm rãi gật đầu: “ nương, đúng là có thanh kiếm tốt.”

      Tiểu Xuân hừ lạnh, kéo Lý Thanh: “Chúng ta , thèm chấp y.”

      “Gặp mặt chính là có duyên, hay là chúng ta làm quen , xin hỏi nương tên gì?”

      Tiểu Xuân cũng quay đầu, làm mặt quỷ, khinh thường : “Ai thèm làm quen với ngươi, đồ điên!” Nàng bám lấy cổ Lý Thanh, Lý Thanh ôm nàng lên vai mình, Tiểu Xuân vỗ vỗ Lý Thanh: “Được rồi, chúng ta về.”

      Lý Thanh khẽ ngồi xổm người xuống, lúc định nhảy , kẻ bên kia lại tự giới thiệu.

      “Hôm nay có thể gặp hai người, quả là vinh hạnh. Tại hạ là Hạ Hàm Chi, nếu có duyên, sau này gặp lại.”

      “… Khoan !”

      Tiểu Xuân kéo tóc Lý Thanh, lớn tiếng kêu lên. Lý Thanh bị nàng kéo đến hơi lắc lư, thân thể vừa ngồi xổm xuống lại đứng thẳng lên.

      Tiểu Xuân xoay đầu, nhìn thẳng vào người phía sau.

      “Ngươi vừa mới … ngươi tên gì cơ?”
      Anhdvathư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :