1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm sơn có quỷ - Twentine ( 71 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 70




      “Nàng có đồng ý ?”

      Tim Tiểu Xuân đập thình thịch, nàng giơ tay quạt quạt gió, lại vòng vòng tại chỗ, chính nàng cũng chẳng biết mình phiền lòng vì điều gì.
      Lý Thanh yên lặng đợi chờ.


      Tiểu Xuân lúc, đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn Lý Thanh.

      Nàng phải kẻ ngốc, có số việc, trong lúc mơ hồ, nàng vẫn có thể hiểu được bảy tám phần.

      Người đàn ông trầm tĩnh đứng dưới tán cây như chìm trong gió sương và dải ngân hà theo năm tháng. Trong hai năm, rất ít khi xuất trong mộng của Tiểu Xuân, khi Tiểu Xuân đứng đối diện với vách núi, nàng thường có cảm giác rằng mình vốn chưa bao giờ gặp .

      Vệ Thanh Phong , con đường của mình.

      Kiếm trấn giữ núi xanh, đó là số mệnh của .

      Tiểu Xuân cũng dám phản bác lời của Vệ Thanh Phong, mặc dù có lúc nàng cũng nghi ngờ.

      phải là muốn chất vấn gì, chỉ là thi thoảng, nàng cũng muốn hỏi y câu…

      Sau đó sao?

      Khi trở thành kẻ đứng đầu vạn kiếm, khi trấn giữ giúp Mẫn Kiếm sơn trang được trăm năm phồn thịnh, khi thiên mệnh kết thúc, kiếm cùn, khí suy, ra sao?

      Nàng sợ hãi, bởi vì nàng từng nhìn thấy kết cục của Mai Như.

      “Kiếm khí sống bao lâu?”

      “Hả?” Lý Thanh khẽ xoay đầu về phía Tiểu Xuân.

      Tiểu Xuân: “Kiếm khí có thể sống được bao lâu?”

      Lý Thanh: “Ý nàng là tuổi thọ của ta ư?”

      Tiểu Xuân: “Gần như vậy.”

      Lý Thanh hơi nghi ngờ vì sao Tiểu Xuân lại hỏi điều này, nhưng vẫn trả lời nàng.

      “Khoảng trăm năm.”

      Tiểu Xuân hoảng hồn, : “Gì cơ?”

      Lý Thanh: “Sao lại hỏi?”

      Tiểu Xuân run run : “Huynh biết huynh sống bao lâu rồi , huynh có thể nhớ , nhưng ra huynh sống sáu mươi mấy năm rồi!” Tiểu Xuân nhớ lại, trước đây Lý Thanh từng với nàng, ông lão nuôi dưỡng gần sáu mươi năm, nàng hoảng sợ : “Vậy chẳng phải huynh chỉ còn chừng ba mươi mấy năm nữa thôi sao!?”

      Lý Thanh: “…”

      Giọng Tiểu Xuân như sắp khóc đến nơi, Lý Thanh nghe thấy thế khẽ cười tiếng.

      Tiểu Xuân: “Cười? Còn có tâm trí mà cười à?” Tiểu Xuân nhếch miệng, : “Cũng biết Hạ Hàm Chi có biết hay , y tốn nhiều sức lực như thế để có được huynh, nếu biết huynh chỉ còn có ba mươi mấy năm, chắc y khóc mất.”

      Lý Thanh: “…”

      Tiểu Xuân đến, vỗ vỗ cánh tay Lý Thanh, : “Nhưng huynh cũng cần lo, nhìn thân thể huynh cường tráng như thế, vốn giống người chỉ có thể sống ba mươi mấy năm, mỗi ngày cố gắng bồi bổ là tốt thôi.”

      Lý Thanh muốn nghe nàng thêm nữa.

      “Là trăm năm sau khi nhập thế.”

      Tiểu Xuân: “Hả?”

      Lý Thanh : “Khi chưa nhập thế, kiếm khí cũng chỉ là miếng sắt vụn, được tính là tuổi thọ.”

      Tiểu Xuân hiểu ra, nàng trước là thở phào nhõm, sau là vui.

      “Sao lại tự mình là sắt vụn chứ?”

      Lý Thanh yên lặng lúc, : “Ta cảm thấy, dường như nàng rất quan tâm đến ta của trước đây.”

      Mặt Tiểu Xuân đỏ lên.

      “Xùy! Ai thèm để ý huynh.”

      Vẻ mặt Lý Thanh rất bình tĩnh, thản nhiên : “ phải là ta, mà là ta của trước đây.”

      Tiểu Xuân bị đến hoang mang.

      “Chẳng phải là như nhau à?”

      Lý Thanh gì, Tiểu Xuân nghi ngờ nhìn chằm chằm hồi lâu, cảm thấy dường như có tâm ; khẽ cúi đầu, yên lặng ngồi dưới táng cây. Tiểu Xuân do dự lát, rồi đến gần, ngồi bên cạnh .

      “Huynh lại sao nữa thế?”

      Lý Thanh .

      Tiểu Xuân đá đá .

      Lý Thanh khẽ : “Nàng cảm thấy, ta và là cùng người ư?”

      Tiểu Xuân nghẹn họng hồi lâu, : “Đúng vậy, phải sao?”

      Lý Thanh: “Vậy vì sao nàng lại do dự?”

      “….” Tiểu Xuân ho khan tiếng, : “Ai, ai ta do dự, ta chỉ suy nghĩ lúc thôi.” Tiểu Xuân giương mắt, lén nhìn vẻ mặt Lý Thanh, vẻ mặt rất nghiêm túc, cả khuôn mặt đều lạnh như băng. Tiểu Xuân lại : “Sao huynh lại hỏi như vậy?”

      Lý Thanh: “Ban nãy, nàng suy nghĩ điều gì?”

      Tiểu Xuân: “Ừm… Cũng có gì.” Nàng lại nhìn , phát Lý Thanh hề có ý định bỏ qua chủ đề này, Tiểu Xuân nhếch miệng, : “Ta chỉ là, chỉ là cảm thấy, huynh quên chuyện trước kia, nên có thay đổi chút.”

      Lý Thanh: “Trở nên như thế nào?”

      Tiểu Xuân do dự : “Đương nhiên là lợi hại hơn!”

      Sắc mặt Lý Thanh rốt cuộc cũng dễ nhìn hơn chút.

      Tiểu Xuân thầm , đúng là giống trước kia, tùy tiện dụ dỗ chút vui vẻ rồi.

      Tiểu Xuân cúi đầu, thấy bên cạnh có đóa Vân Đào rơi xuống, nàng nhặt lên, ngửi ngửi.

      “Sao chẳng có mùi gì cả.” Tiểu Xuân thầm .

      Lý Thanh: “Gì vậy?”

      Tiểu Xuân: “ đóa hoa.”

      Lý Thanh đưa tay: “Đưa ta ngửi thử.”

      Tiểu Xuân thả đóa hoa vào trong tay Lý Thanh, Lý Thanh cũng ngửi ngửi, Tiểu Xuân hỏi: “Mùi rất nhạt đúng ?” Lý Thanh gật đầu, tiện tay ném qua bên.

      “Này, này này, sao lại ném?” Tiểu Xuân đánh cái, cúi người nhặt đóa hoa lên.

      Nàng muốn nhặt hoa, phải chồm qua người Lý Thanh, Tiểu Xuân lười đứng lên, đè lên người rồi nhặt. Lý Thanh cảm giác được cái bụng của Tiểu Xuân ngay hông mình, mềm mại.

      Tiểu Xuân lượm hoa về, cầm rồi thổi thổi.

      Lý Thanh: “Lượm về làm gì?”

      Tiểu Xuân vẫn cứ thổi thổi hoa, để ý tới .

      Lý Thanh: “….”

      Tiểu Xuân thổi lúc, rốt cuộc kiêu hãnh mở miệng.

      “Chứ huynh bảo lượm về làm gì, ngắm hoa chứ còn gì nữa.”

      Lý Thanh gật gật đầu, gì.

      Tiểu Xuân tiện tay tách mấy cánh hoa ra, cầm từng cánh trong tay mà chơi, Lý Thanh yên lặng ngồi bên cạnh nàng.

      Tiểu Xuân thỉnh thoảng quay mặt qua, nhìn Lý Thanh ngồi bên cạnh. Tên to con này khác trước, trước đây lúc nào ngồi cũng cúi đầu cúi mặt, còn bây giờ, dù là lúc thoải mái, cũng ngồi vô cùng nghiêm chỉnh.

      Nhưng mỗi lần Tiểu Xuân cũng nhìn lâu, nếu nàng nhìn lâu hơn chút, nàng phát ra, gương mặt trầm tĩnh mạnh mẽ của Lý Thanh cũng có lúc lộ ra dịu dàng vô cùng khó hiểu.

      Bọn họ ngồi dưới tán cây “ngắm” hoa lúc, Tiểu Xuân nhìn sắc trời, cảm thấy đến lúc phải .

      “Chúng ta về thôi.”

      Lý Thanh vốn chỉ theo nàng mà thôi, cũng hề hứng thú với mấy trò ngắm hoa này, nghe nàng muốn , gật gật đầu, đứng dậy.

      Tiểu Xuân cũng đứng lên theo, nhưng vì nàng ngồi lâu, chân hơi tê, lúc đứng lên hơi loạng choạng.

      “Ối ối ối, đau quá.”

      Lý Thanh nghe thấy thế, lập tức lấy tay đỡ Tiểu Xuân. tay vòng lên người Tiểu Xuân, Tiểu Xuân bị chạm vào, nhịn được rụt lại cổ.

      Lý Thanh: “Sao rồi?”

      Tiểu Xuân: “ sao, chân hơi tê thôi.”

      Lý Thanh: “Ta đưa nàng về.”

      Tiểu Xuân hơi run rẩy, vội lắc đầu: “Đừng đừng! cần!” Nàng muốn bay lên trời nữa đâu.

      Lý Thanh khẽ cười, chậm rãi : “Nàng đừng sợ, ta cõng nàng về.”

      Lúc này chỉ thân thể Tiểu Xuân run run mà trái tim cũng bắt đầu run run theo.

      , cần… ta tự .”

      Lý Thanh thèm nhiều với nàng nữa, tay hơi dùng sức, nhấc cả người Tiểu Xuân lên, xoay người vác nàng lưng. Tiểu Xuân há miệng, vốn còn định hai câu, sau khi gục lưng Lý Thanh, nàng lại cảm thấy mình nổi nữa.

      Lý Thanh đứng yên tại chỗ, như cảm nhận phương hướng, sau đó theo hướng lên núi.

      Lưng Lý Thanh to lớn cường tráng, Tiểu Xuân dựa ở có thể cảm giác được thân thể lồi lõm của , tim nàng càng đập thình thịch ngừng.

      Đường núi quanh co, tuy Lý Thanh là người đứng đầu vạn kiếm, nhưng dù sao cơ thể cũng có chỗ khiếm khuyết, mắt thể nhìn thấy, lưng lại cõng Lục Tiểu Xuân biết bị trúng tà gì, nãy giờ vẫn câu nào, Lý Thanh muốn phân biệt phương hướng cũng tốn ít thời gian.

      Đường trở về núi hình như giống như đường ban đầu.

      Bầu trời dần mờ vàng, gió gào thét nơi chân trời, tầng mây yên tĩnh lại kì ảo bao quanh rừng núi Bạc Mang. Nơi này yên lặng như thế, cứ như trong trời đất này, chỉ còn lại hai người mà thôi.

      Cằm của Tiểu Xuân đặt vai Lý Thanh, theo bước chân của Lý Thanh, khẽ động đậy cái.

      Lý Thanh hơi ngứa, khẽ cười.

      Tiểu Xuân bĩu môi, đánh cái.

      Lý Thanh: “Sao vậy?”

      Tiểu Xuân: “Cười cái gì?”

      Lý Thanh lắc đầu, .

      Mới đầu, Tiểu Xuân ở lưng Lý Thanh dám động đậy chút nào, sau khi được lúc, trong lòng nàng cũng dần thả lỏng liền giang hai tay, ôm cổ Lý Thanh. Khi nàng ôm cổ , Lý Thanh cũng khẽ động đậy.

      người Lý Thanh có mùi hương rất đặc biệt.

      phải là mùi thơm, cũng phải là mùi từ quần áo, mà là mùi hương thuộc về , mùi hương cực kì đặc biệt.

      Mênh mông, sâu thẳm, như vực sâu.

      được lúc, sức lực của nàng quái đản Tiểu Xuân này dần hồi phục được bảy tám phần, bắt đầu trở nên ngoan ngoãn, khi lắc lư người, khi lại duỗi chân, tóm lại là nàng rất nhàm chán.

      Có sức sống như vậy, chắc chắn là việc đứng thành vấn đề rồi. Chỉ có điều bất kể là Lý Thanh hay Tiểu Xuân ai muốn ra.

      Lý Thanh cõng nàng chầm chậm đường núi, Tiểu Xuân rảnh rỗi bắt đầu chuyện, chỉ đường loạn xạ cho Lý Thanh, khiến trong núi mấy vòng.

      Lý Thanh lúc cũng cảm thấy có điều ổn.

      “Nàng chỉ đường….”

      Tiểu Xuân lại còn giả khờ: “Hả hả, sao vậy?”

      Lý Thanh đứng lúc, sau đó lắc đầu : “ có gì.”

      Tiểu Xuân mím môi, cười hì hì.

      Lý Thanh: “Đoạn đường núi này, hình như ta từng qua rồi.”

      Tiểu Xuân cười ha ha: “Khi đó huynh nhảy qua đây đó.”

      Lý Thanh: “…”

      Cằm Tiểu Xuân đặt vai Lý Thanh, miệng đúng lúc dán bên tai Lý Thanh, lúc chuyện mang theo gió mát, thổi từng chút từng chút.

      “Con đường này chúng ta từng rồi.”

      Lý Thanh: “Ta cũng nghĩ thế.”

      Tiểu Xuân đưa mắt, trông mong nhìn sườn mặt đường nét ràng của Lý Thanh.

      “Sao huynh biết?”

      Lý Thanh khẽ cười tiếng, : “Cũng khó đoán.”

      “Hứ.” Tiểu Xuân khinh thường, : “Huynh bây giờ tốt như trước đây.”

      Bước chân Lý Thanh dừng lại.

      Tiểu Xuân còn chưa kịp phản ứng, lẩm bẩm : “Bây giờ huynh sống lâu bên cạnh tên Hạ hồ ly kia, tính tình đều xấu xa giống y, cả ngày đều tỏ vẻ thần thần bí bí, chẳng bằng trước kia, khi đó ai cũng thích huynh.”

      “Vậy còn nàng?”

      “Hả?”

      Lý Thanh khẽ : “Nàng có thích ta ?”

      Tiểu Xuân suýt cắn phải lưỡi: “Ta ta, ta gì chứ… lo đường của huynh !”

      Lần này, Lý Thanh lại nghe lời nàng.

      “Nếu như sau này ta cũng thể nào nhớ lại những chuyện qua, nàng thế nào?”

      Tiểu Xuân ngẩn ngơ.

      Lý Thanh: “Nếu ta vĩnh viễn cũng thể nhớ lại, nàng còn có thể đối xử với ta như trước đây ?”

      Tiểu Xuân giương mắt nhìn Lý Thanh, khẽ cúi đầu, vẻ mặt rất thâm trầm, rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có hơi nặng nề.

      Sắc mặt của giống như tảng đá khổng lồ, đè nặng trong lòng Tiểu Xuân, khiến nàng thở nổi.

      Hồi lâu sau, Tiểu Xuân nghiêng mặt qua, từ từ tựa vào lưng Lý Thanh, khẽ : “Huynh là đồ ngốc….”

      Lý Thanh cúi đầu.

      Tiểu Xuân khẽ cười tiếng, : “Ta vẫn đối với huynh như thế…..”
      Anhdvathư hồ thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 71

      Hôm đó, Tiểu Xuân và Lý Thanh khoảng hai canh giờ mới về được tới núi.

      Lúc đến cửa vào, Tiểu Xuân bảo Lý Thanh để nàng xuống.

      “Được rồi được rồi, đến rồi.”

      Lý Thanh khẽ cúi người, Tiểu Xuân lập tức trượt xuống khỏi người .

      Nàng đứng trước mặt Lý Thanh, tay chắp sau lưng, cúi đầu đá đá cục đá mặt đất, do dự : “Này, ta đây.”

      Lý Thanh: “Được.”

      Tiểu Xuân nhếch nhếch môi, mấy bước nhưng vẫn chưa chịu hẳn.

      Nàng , Lý Thanh cũng .

      Hồi lâu sau, Tiểu Xuân ngẩng đầu, len lén nhìn Lý Thanh. Thân thể cao lớn của Lý Thanh đứng lù lù bất động dưới màn đêm, vẻ mặt bình thản. Tiểu Xuân nhớ đến chuyện, bỗng nhiên mở miệng : “Nguyên thân của huynh….”

      Lý Thanh: “Hả?”

      Tiểu Xuân suy nghĩ lúc, : “Trước đây huynh từng hóa thành kiếm, có nhớ ?” xong, nàng lập tức kịp phản ứng, : “Thôi bỏ , chắc chắn huynh nhớ. Chuyện đó….”

      Lý Thanh biết nàng muốn hỏi gì, vẫn yên lặng chờ.

      Tiểu Xuân : “Nguyên thân của huynh, ý ta là… lúc huynh biến thành kiếm, dáng vẻ vẫn có gì thay đổi đúng ?”

      Lý Thanh yên lặng lúc, chậm rãi : “Nếu nàng đến nguyên thân của ta, quả là có gì thay đổi cả.”

      Tiểu Xuân ồ tiếng, gật đầu. Sở dĩ nàng hỏi vấn đề này là vì ban nãy khi nàng nhìn lén Lý Thanh, gương mặt bình tĩnh của Lý Thanh luôn khiến nàng nhớ đến thanh kiếm màu đen bản to kia.

      Trước đây khi thần trí Lý Thanh vẫn chưa hoàn chỉnh, nàng hề có cảm giác gì, nhưng giờ đây khi thần trí khôi phục, Lý Thanh luôn khiến nàng liên tưởng đến thanh kiếm kia.

      Thanh kiếm kia quả rất giống bây giờ.

      Cũng sừng sững như thế, cũng lặng lẽ như thế.

      Cũng có thâm trầm khiến Tiểu Xuân nhịn được cúi đầu, rụt cổ.

      Tiểu Xuân mãi lên tiếng, Lý Thanh khẽ động đậy, : “Sao vậy?”

      Tiểu Xuân lắc đầu, lắc xong mới phát Lý Thanh nhìn thấy, lại bổ sung: “ có gì.”

      Lý Thanh ừm, hai người lại yên lặng.

      lúc sau, Tiểu Xuân cười hì hì tiếng, khẽ : “Nghĩ cũng đúng.”

      Lý Thanh: “Cái gì?”

      Tiểu Xuân bĩu môi, : “Huynh đúng là giống hệt thanh kiếm kia.”

      Lý Thanh: “….”

      có hơi khó hiểu, muốn cho Tiểu Xuân biết, và “thanh kiếm kia” phải là giống, mà vốn chính là cùng thể. Suy nghĩ lúc, Lý Thanh vẫn quyết định .

      Tiểu Xuân phủi phủi quần áo, : “Được rồi, sắc trời còn sớm, ta phải đây.”

      Lý Thanh: “Được.”

      Tiểu Xuân xoay người, Lý Thanh bỗng nhiên : “Ngày mai, ta đến tìm nàng được ?”

      “Hả?”

      Cho dù vẻ mặt Lý Thanh hề thay đổi, Tiểu Xuân vẫn có thể cảm giác được khẩn trương.

      “Ngày mai….” Lý Thanh khẽ “Ngày mai ta đến tìm nàng, nàng có bằng lòng ?”

      Tiểu Xuân đỏ mặt, ừ tiếng .

      Nàng xoay người, ba bước lại quay đầu lại, vào cửa.

      Lý Thanh đứng sau lưng nàng, mãi đến khi còn cảm nhận được khí tức của nàng, mới động chân, hóa thành cỗ kiếm phong, gào thét bay .

      Tiểu Xuân nhảy nhót về phòng của mình, vừa vừa cười khúc khích.

      Đêm khuya, Kiếm Các cũng có đệ tử gác đêm, cho nên cả đoạn đường nàng , khắp sườn núi đều yên ắng.

      Tiểu Xuân vô thức lẩm nhẩm bài hát, lắc lư lắc lư đến chỗ vách núi, vừa vào sân, nàng lập tức cứng đờ.

      Trong màn đêm, bên cạnh vách núi, có bóng đen ngồi ngay ngắn ghế đá trong sân.

      Khoảnh khắc ấy, bóng người kia như thanh trường kiếm vô hình, vừa dịu dàng vừa quyết đoán chặt đứt cảnh trong mơ vốn nên xuất kia.

      Tiểu Xuân cảm thấy nghẹn trong lòng, thể lên, cũng dám .

      Trong bóng đêm, tiếng Vệ Thanh Phong rất trầm thấp.

      “Đứng bên ngoài làm gì, vào .”

      Tay của Tiểu Xuân nhịn được nắm lấy nhau, từ từ vào. Nàng đến chỗ cách Vệ Thanh Phong hai bước chân, rồi dừng bước.

      Vệ Thanh Phong lau kiếm Đoạn Đào, dưới ánh trăng, thân kiếm phát ra ánh sáng xanh lạnh lùng. Tay Vệ Thanh Phong lau rất ổn định, thanh kiếm trong tay y hề nhúc nhích.

      “Đại sư huynh….”

      Vệ Thanh Phong quay đầu, khẽ nhìn nàng cái.

      “Vì sao cúi đầu?”

      Tiểu Xuân hơi khổ sở, nàng cảm thấy mình có mặt mũi nhìn thẳng Vệ Thanh Phong, buồn bực cúi đầu lời nào.

      Vệ Thanh Phong lẳng lặng nhìn nàng lúc, khẽ : “Đêm lạnh, sao muội về phòng nghỉ ngơi?”

      Hai tay Tiểu Xuân bấm vào nhau, bóp chặt nhau đến đau nhức, nhưng nàng vẫn nhúc nhích, há miệng khép miệng hồi lâu, cuối cùng chỉ câu: “Đại sư huynh… Ta sai rồi.”

      Vệ Thanh Phong chậm rãi lắc đầu.

      Tiểu Xuân: “Ta xuống…“

      “Tiểu Xuân.”

      đợi Tiểu Xuân xong, Vệ Thanh Phong xen ngang. Y khẽ : “Nếu nghĩ là mình sai cần phải nhận sai gì cả.”

      Người Tiểu Xuân khẽ run, nghẹn họng trả lời được.

      Vệ Thanh Phong thu kiếm, đứng lên, : “ về nghỉ ngơi .”

      Tiểu Xuân vẫn nhúc nhích.

      Trong màn đêm, núi Bạc Mang yên tĩnh, tiếng động.

      Đột nhiên, Vệ Thanh Phong trầm giọng quát khẽ: “Ta bảo muội về phòng !”

      Tiểu Xuân bị tiếng quát đột ngột làm sợ đến cứng đờ, nhưng nàng vẫn nhúc nhích.

      Sắc mặt Vệ Thanh Phong rất khó coi.

      Từ đến giờ, Tiểu Xuân chưa từng nhìn thấy sắc mặt Vệ Thanh Phong như thế, đừng là hung dữ như vậy, mấy năm nay, dù là to tiếng, y cũng chưa từng to tiếng với nàng.

      Nhưng Tiểu Xuân thể trách y, chỉ có thể trách mình.

      Cũng giống như lời Vệ Thanh Phong , nếu nghĩ mình sai, làm sao có thể nhận sai được chứ.

      biết bao lâu, Tiểu Xuân nắm chặt tay, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên.

      Dứoi ánh trăng, sắc mặt trở nên hơi tái nhợt. Vệ Thanh Phong nhìn ánh mắt của nàng, bỗng nhiên cứng người.

      “Đại sư huynh.”

      “Về ….”

      Vệ Thanh Phong quay lưng.

      Sắc mặt Tiểu Xuân trắng bệch: “Ta… “

      “Về !”

      Gió đêm núi Bạc Mang, theo giọng kiên quyết của người đàn ông trở nên hơi run rẩy.

      Tiểu Xuân nhìn bóng lưng nặng nề của y, tuổi nàng lớn, nhưng giấc mơ về bóng dáng kia cũng chiếm nửa đời nàng. Mà bây giờ, nàng biết những lời nàng sắp đây làm y tổn thương, nghĩ đến đây, sắc mặt Tiểu Xuân càng tái nhợt.

      Nhưng nàng thể .

      Trăng đêm nay khó có lúc lạnh lùng, lạnh băng ấy càng nâng cao dũng khí của nàng.

      Nàng có cảm giác, nếu như lúc này nàng , mãi mãi nàng cũng thể ra nữa.

      thay đổi.” Tiểu Xuân nhàng mở miệng “Đại sư huynh, thay đổi…”

      Gió đêm khẽ thổi, trong đất trời yên tĩnh, chỉ có núi Bạc Mang như chăm chú nhìn về phía hai người.

      Phía sau đột nhiên vang lên tiếng “phịch”.

      Thân thể Vệ Thanh Phong lập tức cứng đờ.

      Tiểu Xuân quỳ đất, gương mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt.

      Từ đến lớn, Lục Tiểu Xuân chưa từng rơi nước mắt trước mặt người khác như thế.

      “Đại sư huynh, ta biết ta đối với huynh tốt, nhưng ta thể từ bỏ .”

      thể từ bỏ những gì trải qua, thể từ bỏ năm tháng ấy, thể từ bỏ gió lạnh hồ xanh, cũng thể từ bỏ núi xanh trăng sáng khi ấy.

      Khi màn đêm buông xuống, giấc mộng của nàng thỉnh thoảng lại xuất kẻ ngốc vì làm giường cho nàng mà bất kể ánh mặt trời chói chang.

      “Xin huynh….” Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Vệ Thanh Phong cao cao tại thượng, nghẹn ngào: “Van xin huynh, đại sư huynh, van xin huynh….”

      Chỉ câu van xin như thế, vào tai Vệ Thanh Phong cứ như khiến sức lực cả người y đều biến mất. Y ngẩng đầu, nhìn ánh trăng phía chân trời. Mặt trăng yên tĩnh, sâu thẳm, xa xăm kia, dường như cũng nhìn y.

      “Muội van xin ta gì chứ?” Vệ Thanh Phong khẽ mở miệng.

      Tiểu Xuân khóc nức nở, thể nên lời.

      Vệ Thanh Phong như thầm với Tiểu Xuân, lại như với ánh trăng sáng kia.

      “Ta còn trẻ thành danh, lúc ấy chỉ thấy con đường phía trước trống rỗng, mỗi lần bước bước ta đều tự với mình, điều này đáng giá. Hôm nay, ta đánh đổi tất cả, nhưng vẫn phải lùi bước.” Giọng Vệ Thanh Phong bình thản, mơ hồ chứa đựng mỏi mệt.

      Y từ từ xoay người, ngược ánh trăng, Tiểu Xuân nhìn mặt y, chỉ nhìn thấy đuôi tóc của y bị gió thổi bay bay.

      Vệ Thanh Phong cúi người, đỡ trước mắt lên.

      “Đại sư huynh…”

      “Đừng chuyện.” Trận khóc ban nãy lấy hết sức lực của Tiểu Xuân, Vệ Thanh Phong kéo vai nàng, khẽ nâng tay, bế nàng lên về phía phòng.

      “Bất kể là chuyện gì, ngày mai chúng ta bàn lại.”

      Vào phòng, Vệ Thanh Phong đặt Tiểu Xuân lên giường, sau đó đóng kín cửa, bỏ .

      Tiểu Xuân nằm giường, trong phòng tối đen nhưng hề lạnh lẽo.

      Cuối thu, trước mỗi đêm, sau khi tập võ về Vệ Thanh Phong đều nhóm cho Tiểu Xuân chậu than, chờ phòng ấm áp rồi y mới lấy chậu than .

      Tiểu Xuân nằm đó, chợt giơ tay lên tự tát mình cái.

      “Lục Tiểu Xuân, mày là đồ súc sinh…”

      Nàng mắng tiếng, sau đó chôn chặt đầu trong chăn.

      ………

      Cách đó xa, trong tháp lâu, cũng có hai người ngủ.

      Hạ Hàm Chi lạnh lùng nhìn bóng người bên cửa sổ, : “Ngươi mới gì?”

      Lý Thanh: “Ta muốn ở lại.”

      Hạ Hàm Chi: “Lí do?”

      Lý Thanh , đứng bên cửa sổ, dưới ánh trăng, tấm vải được giặt đến bạc trắng mắt trông có vẻ cũ rách.

      Hạ Hàm Chi thấy thế, trong lòng khẽ cười.

      Lý do, cần gì phải hỏi lý do nữa.

      Y đến cạnh bàn, đốt sáng ngọn đèn. Ngọn đèn màu vàng cam chiếu sáng gian phòng quá lớn.

      Hạ Hàm Chi : “Ngươi nhớ lại chưa?”

      Lý Thanh chậm rãi lắc đầu.

      Hạ Hàm Chi cười : “Cái gì cũng nhớ mà còn muốn ở lại?”

      Lý Thanh cúi đầu, trầm ngâm lúc, mở miệng : “Hạ Thu, chuyện này là ta cố ý, đúng là bất công với ngươi, ta…“

      “Trong những lúc thế này,” Hạ Hàm Chi xen ngang “Đừng có dùng mấy câu như thế mà làm nũng với ta.”

      Lý Thanh: “…”

      Hạ Hàm Chi tựa vào bên cạnh bàn, chậc chậc : “Nàng thèm để ý ngươi à, hay chỉ mình ngươi đơn phương tình nguyện?”

      Lý Thanh khẽ : “Để ý.”

      “Ha ha.” ngờ đáp lại thẳng thừng như thế, Hạ Hàm Chi bật cười, mặt Lý Thanh tối sầm, quay đầu tiếng nào.

      Hạ Hàm Chi cười đủ rồi, thản nhiên : “Nếu ta cho ngươi ở lại sao, ngươi có ở lại ?”

      Lý Thanh: “ biết.”

      “Ha.” Hạ Hàm Chi “Trước đây sao nhận ra ngươi quan tâm đến ý kiến của ta đến thế hả?”

      Lý Thanh yên lặng lát, nghiêm mặt : “Hạ Thu, ngươi là người đưa ta nhập thế, ta vốn nên giúp ngươi có trăm năm vinh hoa, thế nhưng….”

      “Đưa ngươi nhập thế?” Hạ Hàm Chi nghiêng mặt nhìn qua, nhìn ngọn đèn bàn, ánh mắt xoay chuyển . Y nhìn nhìn, cười lạnh tiếng.

      “Ngươi có thể yên tâm, ta ngăn cản ngươi.”

      Lý Thanh: “Hả?”

      Hạ Hàm Chi: “Ta dẫn ngươi vào đây sớm chuẩn bị mấy chuyện này rồi.”

      Lý Thanh do dự : “Vì sao….”

      “Chán rồi.”

      Ánh mắt Hạ Hàm Chi lạnh lùng, giọng càng lạnh hơn: “Mới hai năm ta chán ngươi rồi. Ta vốn tưởng Vệ Thanh Phong cam lòng yếu thế, đến khiêu chiến ta, lúc đầu còn cảm thấy hưng phấn. Ai ngờ tên đó chẳng thú vị chút nào, khiến ta nhàm chán chết được.” Hạ Hàm Chi khoanh tay, nhìn Lý Thanh, lại : “Còn nữa, đồ phải của mình, dùng đúng là được hài lòng.”

      Lý Thanh: “Có ý gì?”

      Hạ Hàm Chi khẽ nhướn mày : “Ý là, Tinh Hà tốt hơn ngươi nhiều.”

      Lý Thanh: “…”

      Hạ Hàm Chi: “Vừa xinh đẹp, vừa quý khí, lại tỏ thái độ gì với ta, ngươi xem ngươi có chỗ nào sánh được hả.”

      Lý Thanh: “….” yên lặng lúc, khẽ : “Hạ Thu, ta có giỡn với ngươi.”

      “Ta cũng giỡn.”

      Hạ Hàm Chi đứng thẳng người, ra cửa, lúc gần ra tới cửa, y thoáng ngừng lại, :

      “Có điều thiên mệnh khó trái, nếu ngươi làm thế …”

      Hạ Hàm Chi: “Hả?”

      Lý Thanh đứng bên cửa sổ, vẻ mặt bình thản, lẳng lặng : “Cõi đời này có con đường, người đó dù có rẽ trái hay rẽ phải ra sao, cuối cùng vẫn vào con đường đó, đó chính là thiên đạo, mà thuận theo con đường đó, đối với ta mà , chính là thiên mệnh.”

      Hạ Hàm Chi quay đầu, hơi khiếp sợ nhìn Lý Thanh.

      Hồi lâu sau, y khẽ cười, quay đầu bỏ .

      …..

      Kết quả, Tiểu Xuân khóc nức nở hơn nửa đêm, sáng hôm sau, hai mắt sưng như quả đào, mở mắt ra nổi.

      Vệ Thanh Phong gì nhìn Lục Tiểu Xuân nơm nớp lo sợ, vạn câu vạn chữ chỉ dồn vào tiếng thở dài.

      Tiểu Xuân há miệng, giọng cứ như tiếng cồng chiêng hỏng, khàn khàn.

      Vệ Thanh Phong than thở lúc, cũng bất đắc dĩ bật cười. Y giơ tay lên, trong gió sớm rét lạnh, khẽ đặt tay lên đầu Tiểu Xuân, vuốt vuốt.

      “Thôi.”

      Thôi.

      Theo câu này, gió thổi mây trôi, tia sáng đầu tiên trong ngày ra, chiếu rọi lên cả ngọn núi.

      Mặc dù bước lui có hơi chật vật, nhưng nơi nào mà chẳng phải hồng trần, người nào mà chưa từng phải nhượng bộ, chỉ cần núi Bạc Mang còn, Kiếm Các còn, y chắc chắn có đường lui.

      Khi Tiểu Xuân còn muốn mở miệng, Vệ Thanh Phong đè lại vai nàng, lắc đầu, dùng ánh mắt bảo nàng nhìn ra đằng sau.

      Tiểu Xuân xoay người, thấy Lý Thanh đứng trước cửa sân.

      Phản ứng đầu tiên của Tiểu Xuân là dùng tay che cái mặt sưng thành heo của mình.

      lúc sau nàng lại nhận ra Lý Thanh vốn chẳng thể nhìn thấy, thế là lại thả tay xuống.

      Vệ Thanh Phong cầm kiếm, vòng qua Tiểu Xuân và Lý Thanh, xuống chân núi.

      vách núi yên tĩnh, chỉ còn lại hai người.

      Gió thổi bay những cánh hoa rơi đất, mấy cánh hoa bay lên lên xuống xuống vài lần, Lý Thanh cuối cùng cũng mở miệng.

      Giọng của vẫn trầm thấp chậm chạp như cũ, cứ như xuyên qua bao nhiêu năm tháng, trăn trở nhiều, cuối cùng vẫn trở về nơi đây.

      : “Tiểu Xuân, ta đến tìm nàng.”

      Dù ta còn là ta của trước đây, dù ta vĩnh viễn thể nhớ lại những chuyện qua nhưng chỉ cần núi xanh trăng sáng vẫn còn, nàng vẫn nơi đây và những kí ức xưa ấy là đủ rồi.

      Thiên mệnh là gì?

      Cõi đời này có con đường, người đó dù có rẽ trái hay rẽ phải ra sao, cuối cùng vẫn phải vào con đường đó, đó chính là thiên đạo, mà thuận theo con đường đó, đối với ta mà , chính là thiên mệnh.


      Tiểu Xuân nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. cứ như vị thần đứng vững vàng giữa đỉnh núi. Thế nhưng, nàng lại hề bị khí phách của làm hoảng sợ, bởi nàng biết, dưới vẻ bề ngoài này, chính là kiếm linh ngốc nghếch hết thuốc chữa được cất giấu bên trong.

      ra , bọn họ vẫn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, nhưng nàng muốn suy nghĩ, cũng lười phải nghĩ.

      Cần gì chứ.

      Thanh sơn thanh thủy thanh dạ nguyệt, sỏa nhân sỏa kiếm sỏa phúc thiên*.

      (*tạm dịch: Non xanh nước biếc đêm trăng sáng, người ngốc kiếm ngốc có phúc trời ban)

      Mơ màng lúc, Tiểu Xuân cuối cùng cũng cố gắng dùng giọng khàn của mình, khẽ ừ.

      Tiểu Xuân, ta đến tìm nàng.


      Ừ.


      —————–HẾT————-
      caoduong thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :