1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm sơn có quỷ - Twentine ( 71 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 65




      “Bảo kiếm? Ý là thanh kiếm trong tay đấy à?”

      Giọng của Lý Thanh nghe thế nào cũng cảm thấy được là tỏ vẻ xem thường, Tiểu Xuân cau mày bất mãn : “Đúng sao hả?”

      Lý Thanh gì, chỉ khẽ cười tiếng, khiến Tiểu Xuân bùng nổ.

      “Huynh có ý gì!? Huynh cười cái gì?!”

      Vẻ mặt Lý Thanh thong dong, “ có gì.”

      Tiểu Xuân suýt chút nữa kiềm chế được, châm chọc : “Còn hơn mấy thanh kiếm ghê gớm chỉ có thể nhìn chứ chẳng thể dùng.”


      Lý Thanh: “….”

      Tiểu Xuân cẩn thận xoa xoa Phong Đào, sau đó cất kiếm .

      ta?”

      “Hả?”

      Vẻ mặt Lý Thanh lạnh băng, thản nhiên : “ , cũng to gan đấy.”

      Tiểu Xuân: “Sao hả?”

      Lý Thanh: “Chưa có kẻ nào dám với ta như thế đâu.”

      Tiểu Xuân thầm nghĩ, may là huynh quên sạch sành sanh những chuyện trước đây, nếu biết từ trước đến nay biết bao nhiêu người chửi huynh ngu ngốc như thế, huynh còn sống nổi chắc.

      “À.” Tiểu Xuân bĩu môi, liếc Lý Thanh cái: “Tức giận à?”

      Sắc mặt Lý Thanh nặng nề gì.

      Tiểu Xuân đến, quanh thân Lý Thanh tản ra hơi thở lạnh như băng, nhưng Tiểu Xuân lại có kiếm khí Thái hộ thể, cảm thấy đau đớn gì nhiều. Nàng đứng trước mặt Lý Thanh, ngửa đầu : “Đừng tức giận, dù sao huynh cũng phải chút, là huynh kiếm của ta tốt trước. Thanh Phong Đào này là do đại sư huynh tặng cho ta, do đích thân Đại Tông sư của Kiếm Các chế tạo nên, huynh tốt, tất nhiên là ta phải lại rồi.”

      Mặt Lý Thanh vẫn nhìn về phía trước, hai người đứng trong gió lúc lâu, Lý Thanh mới lạnh lùng câu:

      “Thanh kiếm đó vốn tốt.”

      Tiểu Xuân: “….”

      Tiểu Xuân liếc mắt, xoay người thở dài : “Aizz, hết thuốc chữa.”

      Trong đầu bỗng nhiên xuất mấy giọng , khơi gợi vài đoạn kí ức trong lòng .

      Hết thuốc chữa rồi, huynh đúng là ngốc hết thuốc chữa!


      là khờ chết được! Sau này huynh phải làm sao đây hả?


      Ai….

      Là ai …..

      Tiểu Xuân xoay người, gãi gãi đầu, chuẩn bị ra viện ngoài để giúp đại sư huynh, vừa được hai bước dừng lại, nàng nghiêng đầu nhìn cánh tay mình bị kéo.

      Bàn tay Lý Thanh to lớn đến thế, Tiểu Xuân nhìn tay , bỗng dưng hơi hoảng hốt.

      “Ta ngốc à?”
      “Ngốc.” Tiểu Xuân theo bản năng trả lời.

      “….”

      “….” Tiểu Xuân bừng tỉnh, yên lặng. Nàng quay đầu nhìn Lý Thanh, gương mặt vô cùng nét, lộ ra vẻ mê mang.

      “À…” Tiểu Xuân liếm liếm môi, cúi đầu lắp bắp giải thích: “ phải, ta sai rồi, huynh hề…“

      “Có phải là ?” đợi Tiểu Xuân xong, Lý Thanh vội xen vào “Có phải là ….” Giọng Lý Thanh hơi gấp gáp, vừa hỏi, sức lực tay cũng tăng lên.

      “Ái! Gãy gãy, gãy tay ta mất!” Tiểu Xuân rốt cuộc cảm thấy đau, nàng vùng vẫy, nhưng Lý Thanh là ai chứ, sao có nàng có thể dễ dàng tránh thoát, Tiểu Xuân đau đến nhảy dựng lên.

      “Úi úi úi—–!”

      Lý Thanh bừng tỉnh, y vừa định thả tay ra, luồng kiếm khí lập tức ập đến! Lý Thanh rút tay về, tung người, vô hiệu hóa kiếm lực, sau đó khoanh tay đứng tại chỗ.

      Vệ Thanh Phong đến đằng sau Tiểu Xuân, vịn bả vai nàng, khẽ ôm nàng từ phía sau.

      Tiểu Xuân vuốt vuốt cánh tay, ngẩng đầu.

      “Đại sư huynh.”

      “Ừm.” Vệ Thanh Phong cúi đầu nhìn nàng, khẽ : “Luyện kiếm xong rồi à?”

      Tiểu Xuân gật gật đầu: “Luyện xong rồi.”

      Vệ Thanh Phong: “Đằng trước có mấy môn phái vừa đến, khoản hơn ba mươi người, Ngô Sinh tiếp khách, muội sắp xếp chỗ ở cho khách.”

      ?

      Sắp xếp chỗ ở?

      phải sắp xếp xong rồi sao…
      Tiểu Xuân chớp chớp mắt.

      Vệ Thanh Phong cũng chớp chớp mắt.

      À….

      Tiểu Xuân bừng tỉnh, cảm kích cười với Vệ Thanh Phong, : “Được được, ta đây.”

      “Đợi .”

      giọng trầm thấp truyền đến, Tiểu Xuân và Vệ Thanh Phong đều nhìn sang. Lý Thanh cứ như ngọn núi đứng bên cạnh.

      Vệ Thanh Phong thản nhiên : “Các hạ có chuyện gì à?”

      Lý Thanh chậm rãi giơ tay lên, Vệ Thanh Phong lặng lẽ chắn ở trước mặt Tiểu Xuân. Lý Thanh vươn ra ngón tay… hai mắt bị bịt kín nhưng lại chỉ chính xác hướng Tiểu Xuân.

      “Ta muốn nàng ấy ở lại.”

      Lục Tiểu Xuân được Vệ Thanh Phong cao lớn đứng chắn, thể nhìn thấy Lý Thanh, nàng định thò đầu ra, lại bị Vệ Thanh Phong kìm trở lại.

      “Nếu là đệ tử của Kiếm Các tiếp đón chu toàn, Kiếm Tôn có thể cho tại hạ biết.”

      Lý Thanh tỏ vẻ gì, tay cũng động.

      “Ta muốn nàng ấy ở lại.”

      Vệ Thanh Phong yên lặng lúc, giương mắt nhìn Lý Thanh.

      “Nếu ta sao?”

      “Hửm…?”

      tiếng hỏi khẽ, lại hề che giấu cảm giác áp bức.

      Gió vốn thổi lại lập tức trở nên cuồng bạo!

      “Ối!” Tiểu Xuân bất thình lình bị gió lớn thổi trúng, nhắm chặt hai mắt lại, mãi lúc sau mới có thể mở mắt ra.

      Trời đất lạnh băng, Lý Thanh và Vệ Thanh Phong đứng đối diện nhau, vạt áo hai người bay bay trong gió, nhưng cả hai người đều đứng vô cùng vững vàng.

      Trời đất quay cuồng, người , kiếm cũng .

      Gió mạnh gào thét, thứ chuyển động chính là khí trong núi, thứ hề nhúc nhích, lại chính là khí khái của con người.

      biết yên lặng bao lâu, Lý Thanh thản nhiên câu.

      tồi.”

      Lời vừa dứt, gió cũng ngừng.

      Nhưng Vệ Thanh Phong vẫn hề chuyển động.

      Tiểu Xuân cảm thấy khí hơi lạ, nàng thử ló đầu ra nhìn mặt Vệ Thanh Phong. Sắc mặt Vệ Thanh Phong nặng nề, mặt hơi trắng bệch. Nàng kéo tay áo Vệ Thanh Phong, khẽ gọi y.

      “Đại sư huynh?”

      Vệ Thanh Phong cúi đầu, sờ sờ đầu Tiểu Xuân. Tiểu Xuân hơi lo lắng nhìn y, Vệ Thanh Phong cười nhạt tiếng, : “Ta sao, muội .”

      “Thế nhưng…” Tiểu Xuân liếc nhìn Lý Thanh.

      Vệ Thanh Phong: “Ở đây giao cho ta, muội ra ngoài hỗ trợ .”

      Tiểu Xuân còn muốn gì đó, Vệ Thanh Phong lại bình tĩnh nhìn nàng, Tiểu Xuân há miệng, cuối cùng vẫn gật gật đầu rời .

      Vệ Thanh Phong yên lặng nhìn Tiểu Xuân rời , mãi đến khi nàng biến mất khỏi tầm nhìn, y bỗng phun ra máu, mặt đất lập tức ra mảng đỏ sẫm, nhưng lưng y cũng chỉ cong trong lúc, Vệ Thanh Phong lấy tay xoa xoa khóe miệng nhiễm đỏ, đứng thẳng dậy.

      Lý Thanh vẫn đứng chắp tay sau lưng, mặc bộ quần áo màu đen, cứ như vị thần nơi núi sâu, đứng sừng sững bên vách núi.

      Vệ Thanh Phong chậm rãi giơ tay lên, sờ sờ tai mình, khẽ : “Ta nghe thấy.”

      Lý Thanh: “Nghe thấy gì?”

      Vệ Thanh Phong: “Sát ý của ngươi.”

      Lý Thanh , môi của cong thành đường cong quỷ dị, cười như cười.

      “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

      Vệ Thanh Phong: “Vậy sao?”

      Lý Thanh: “Sao ta lại muốn giết ngươi?”

      Vệ Thanh Phong: “Điều này ngươi phải tự hỏi bản thân mình rồi.”

      Lý Thanh: “Ngươi biết ta.”

      Vệ Thanh Phong khẽ lắc đầu: “Điều này quan trọng.”

      Lý Thanh: “Vậy cái gì mới quan trọng?”

      Vệ Thanh Phong chậm rãi giương mắt, nhìn gương mặt nét của Lý Thanh, tầm mắt của y dừng lại ở tấm vải bịt mắt kia. Vệ Thanh Phong lẳng lặng : “Quan trọng là, ngươi có hiểu chính mình hay .”

      Lý Thanh yên lặng hồi lâu, sau đó lại : “Vì sao ngươi lại muốn tẩy trừ kiếm khí trong cơ thể nàng?”

      Vệ Thanh Phong: “Có lưu lại cũng vô dụng.”

      “Hửm…?” Chân mày Lý Thanh khẽ nhíu, luồng kiếm khí lại như áp bức mà xuất .

      Sắc mặt Vệ Thanh Phong vẫn đổi: “Nàng cần những thứ này, thứ kiếm khí này đối với nàng, là họa, phải là phúc.”
      Lý Thanh: “Khí Thái , là ước mơ của biết bao nhiêu người, ngươi cũng hề hỏi nàng, làm sao biết nàng cần?”

      Vệ Thanh Phong: “ cần hỏi.”

      “Cái gì?”
      Vệ Thanh Phong: “Có số việc, ta muốn hỏi, cũng cần hỏi.”

      Lời bình thản của y lại như hàm chứa ý gì đó. Trong lòng Lý Thanh hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, giơ tay lên, hai ngón tay hóa thành thanh kiếm vô hình, đặt ngay cổ họng Vệ Thanh Phong.

      “Ta nương tay….” Giọng Lý Thanh trầm đến thể trầm hơn nữa “Là vì nể phục kiếm cốt* của ngươi….”

      (*cốt trong cốt cách, phẩm chất)

      Vệ Thanh Phong vẫn lui nửa bước, cứ đứng đó mặc cho mũi kiếm chỉ vào họng mình.

      “Nếu ngươi vẫn cứ trả lời đúng trọng điểm, đừng trách Thái nhuốm máu.”

      “Ồ?” Cổ họng Vệ Thanh Phong bị mũi kiếm lướt qua, rỉ chút máu. Y nhìn Lý Thanh, bình tĩnh : “Vậy ban đầu ngươi tặng nàng kiếm khí, là muốn nàng nhuốm máu của ai?”

      …..

      Yên lặng.

      Vẫn là yên lặng.

      Qua lúc sau, Lý Thanh vẫn .

      Vệ Thanh Phong giương mắt nhìn , phát ngơ ngác đứng tại chỗ.

      “Là ta….” Chẳng biết từ lúc nào, gió mạnh xung quanh tiêu tán, Lý Thanh lẩm bẩm: “Là ta cho nàng kiếm khí đó….Là ta ư?” đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Vệ Thanh Phong.

      “Làm sao ngươi biết người tặng kiếm khí cho nàng là ta?”
      Vệ Thanh Phong: “ phải ngươi còn là ai nữa.”

      Lý Thanh chợt nhớ đến lời của Hạ Hàm Chi.

      Có người khác tặng kiếm khí Thái cho nàng… Ngươi tin à?


      là ta…”

      Vệ Thanh Phong nhìn Lý Thanh vẫn lẩm bẩm, chậm rãi xoay người, chuẩn bị rời . Lý Thanh phát , lập tức đứng chắn trước mặt Vệ Thanh Phong.

      “Nàng là ai?”
      Vệ Thanh Phong .

      Giọng Lý Thanh trở nên tàn bạo, gằn từng chữ: “Ta hỏi ngươi, nàng là ai?”

      Vệ Thanh Phong: “Tránh ra.”

      Lý Thanh giận tím mặt: “Ngươi to…“

      “Lý Thanh.” Vệ Thanh Phong giơ tay lên, khẽ đặt lên vai Lý Thanh, Lý Thanh lập tức cứng đờ.

      “Đừng làm loạn.”

      câu , tất cả đều kết thúc.

      Chẳng biết vì sao, cơn giận của Lý Thanh lại biến mất cách khó hiểu như thế.

      “Ngươi con đường của mình, vậy hãy thuận theo thiên mệnh . Những chuyện trước kia, nếu nhập vào kiếp số, cũng đừng lưu luyến nữa.”

      “Kiếp số….”

      Giọng Vệ Thanh Phong trầm thấp, chậm rãi, tựa như trưởng bối lạnh lùng lại thâm trầm, nhưng nếu nghe kĩ, trong giọng kia lại có phần tình nghĩa khó có thể nhận ra.

      “Hạ Thu xuất thân chính thống, nay lại chính là kì tài kiếm thuật đệ nhất, nếu hai người hỗ trợ lẫn nhau, kiếm đạo ngày càng được nâng cao, đừng dây dưa những chuyện trước đây nữa.” Vệ Thanh Phong ngừng lúc rồi khẽ : “Hãy buông tha cho nàng ….”

      Câu vừa dứt, gương mặt Lý Thanh lại càng trắng hơn mặt Vệ Thanh Phong mấy phần.

      “Ta chỉ muốn biết trước kia xảy ra chuyện gì…”

      Vệ Thanh Phong: “Chỉ là câu chuyện xưa rất bình thường mà thôi.”

      “Câu chuyện ấy có gì?”

      Vệ Thanh Phong cười nhạt, khẽ : “Có non có nước, còn có hai kẻ ngốc.”

      Đôi môi Lý Thanh khẽ run: “Còn gì nữa?”

      Vệ Thanh Phong nhìn người trước mặt, khẽ : “Chỉ có thế thôi.”

      Lý Thanh đứng đó sững sờ.

      Vệ Thanh Phong vỗ vỗ vai Lý Thanh, sải chân bước qua.

      Lý Thanh xoay người, do dự : “Thương thế của ngươi…”

      Vệ Thanh Phong: “ sao.”

      Rời khỏi sân, Vệ Thanh Phong xuống núi.

      Nửa đường, y giơ tay vuốt vuốt ngực, cảm thấy luồng khí mạnh mẽ trong cơ thể vẫn chưa tiêu tán.

      đúng là xưa bằng nay….”

      Vệ Thanh Phong hít sâu, ngẩng đầu nhìn trời.

      Chân trời là màu xanh xám, có cảm giác đè nén.

      Vệ Thanh Phong nhìn bầu trời như thế, nhất thời cũng cảm thấy hoảng hốt. Y nhớ lại những chuyện trước kia, phát những điều mình , đúng là hề sai.

      Non, nước, và hai kẻ ngốc. Ngoài những điều đó ra, còn gì khác.

      Hồi lâu sau, Vệ Thanh Phong chậm rãi thở dài, bất đắc dĩ cười tiếng.

      “Đúng là câu chuyện xưa rất bình thường….”

      Trong sân, Lý Thanh vẫn đứng ngơ ngác ở đó lúc lâu, kéo tấm vải mắt xuống, nhắm hai mắt, khẽ vuốt ve tấm vải ấy.

      Gió quanh quẩn bay quanh , dịu thổi lướt qua gương mặt .

      Hôm đó, mây mù phiêu đãng, sông núi vang vọng, những cánh hoa Vân Đào bay đầy trời…

      Tựa như cả trời đất đều an ủi cho kiếm linh hoang mang này.
      thư hồ thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 66



      Hai ngày sau đó, Lý Thanh cứ như biến mất vậy, thể tìm được tung tích.

      Mới đầu Tiểu Xuân còn lén lút ngang qua căn viện ấy, sau đó nàng chuyển thành nghênh ngang qua lại trước cửa, vậy mà bên trong hề có chút động tĩnh gì.

      Nhớ tới thái độ của Lý Thanh hôm đó, Tiểu Xuân vẫn hơi lo lắng cho , thế nhưng hai ngày nay phải lo việc tổ chức đại hội luận kiếm khiến nàng bận đến chân chạm đất, cũng còn tâm trí đâu mà lo cho Lý Thanh.

      “… Cái đám môn phái này!” Vương Thành kéo tay áo, vừa cầm giỏ vừa oán trách “Cả đám giàu nứt vách, thế mà đến tham gia đại hội luận kiếm chẳng thèm mang theo tí lương khô nào!”

      Trong giỏ là đống bánh màn thầu trắng bóc, Tiểu Xuân đến nhìn cái, đau lòng : “Tốn hết bao nhiêu tiền của chúng ta, cuối cùng đều vào bụng bọn họ, là… Aizz!”


      Huynh đệ Vương Thành cũng rất đau lòng, Tiểu Xuân thừa dịp hai người họ chú ý, lén cầm cái bánh bao, nhét vào trong tay áo.

      “Chúng ta đưa cái này tới đó thôi, đại sư huynh vẫn chờ đấy, chậm trễ chút xíu khéo bọn người bang Long Kiếm ăn ta luôn ấy.”

      Tiểu Xuân vẫy vẫy tay: “ .”

      Sau khi huynh đệ Vương Thành , Tiểu Xuân ngồi mình trong bếp, nàng ngồi xuống băng ghế , sau đó lấy cái bánh màn thầu ra ngửi ngửi.

      “Hê hê, thơm quá….”

      Tiểu Xuân nhìn cái bánh màn thầu trắng bóc, nàng chia làm đôi, dùng miếng vải gói kĩ, sau đó hít sâu, há miệng lớn, cắn lên nửa cái bánh màn thầu còn lại.

      làm gì đó?”
      “Hửm…!?”

      Tiểu Xuân hết hồn, suýt nữa nghẹn chết. Miệng nàng đầy bánh màn thầu, quay đầu lại, thấy Hạ Hàm Chi cười ha ha đứng sau lưng nàng.

      “Ưm… ưm ưm…!?”

      Hạ Hàm Chi phất phất tay: “Từ từ, ăn xong rồi hãy .”

      Tiểu Xuân bị nghẹn miếng màn thầu, thể nuốt xuống, khó chịu muốn chết, nàng lật tung cả phòng bếp cũng tìm được hớp nước nào. Khi Tiểu Xuân cảm thấy mình sắp nghẹn chết đến nơi, Hạ Hàm Chi mới đến sau lưng nàng, bàn tay đặt lên lưng nàng, khẽ vuốt cái.

      Tiểu Xuân lập tức nuốt trôi.

      Nàng quay đầu, trợn mắt nhìn Hạ Hàm Chi: “Nội công còn có thể dùng làm thế à?”

      Hạ Hàm Chi: “Cần dùng thôi.”

      Tiểu Xuân hắng giọng cái, : “Huynh tới đây làm gì, cần trấn giữ đại hội luận kiếm à?”

      Hạ Hàm Chi nghiêng mặt: “Vệ Thanh Phong có ở đó, cũng , ngay cả Lý Thanh cũng biết chạy đâu mất rồi, ta ở đó mình có ích gì chứ, để bọn họ tự chơi .”

      Tiểu Xuân: “….”

      Hạ Hàm Chi tới lui trong phòng bếp, con mắt của Tiểu Xuân luôn theo sát y, về sau Hạ Hàm Chi chịu nổi nữa, quay đầu nhìn thẳng nàng.

      “Gì vậy?”

      Tiểu Xuân bĩu môi, ấp úng : “Người… người đâu rồi?”

      Hạ Hàm Chi hiểu , nhướn mày: “Ai chứ?”

      “….” Tiểu Xuân khinh bỉ nhìn Hạ Hàm Chi “Bớt nhảm, mau lên.”

      Hạ Hàm Chi thoải mái tựa lên bếp lò, : “Bảo ta ? trước .”

      Tiểu Xuân: “Ta cái gì cơ?”

      Hạ Hàm Chi: “ làm gì ?”

      Tiểu Xuân kinh hãi: “Gì!? Ta làm gì chứ?”

      Hạ Hàm Chi: “Có phải và Vệ Thanh Phong thông đồng làm bậy, cùng nhau bắt nạt hả?”

      Tiểu Xuân: “ bậy bạ! Là bắt nạt bọn ta được chưa hả?!”

      Hạ Hàm Chi kinh ngạc, : “Ơ? bắt nạt các người cái gì chứ?”

      “Hừm…” Tiểu Xuân hơi nhớ lại, đáp: “Tự nhiên lại đến xiên xỏ, còn ăn lỗ mãng với đại sư huynh nữa.”

      Hạ Hàm Chi hừ cười, : “ sao dám ăn lỗ mãng với Vệ Thanh Phong chứ.”

      Tiểu Xuân: “Sao lại dám, cũng đâu có nhớ chuyện trước kia chứ.”

      Hạ Hàm Chi nheo mắt nhìn Tiểu Xuân, : “Bất kể có nhớ hay , cũng dám, tin ?”

      Tiểu Xuân cười ha ha, : “Hạ Hàm Chi, hôm đó đứng trước mặt ta, muốn tấn công đại sư huynh! Huynh xem ta tin hay tin?”

      Hạ Hàm Chi: “ nhìn thấy đọan cuối à?”

      Tiểu Xuân: “ cần thiết.”

      Hạ Hàm Chi cười nhạt: “Lần sau nhớ nhìn cho hết nhé.”

      Tiểu Xuân hứ tiếng: “Khó hiểu.”

      “Ta rồi, bất kể nghĩ thế nào…” Hạ Hàm Chi nhìn Tiểu Xuân, vẫn luôn là Lý Thanh.”

      Tiểu Xuân yên lặng lúc, gì, sau đó cúi đầu nhét nửa cái bánh màn thầu vào trong giỏ, nhét thêm dưa muối, sau đó cầm giỏ bỏ .

      muốn đâu?”

      Tiểu Xuân: “ cần huynh quan tâm.”
      Hạ Hàm Chi tiến lên hai bước, sau lưng Tiểu Xuân.

      cùng .”

      Tiểu Xuân chợt dừng chân, quay đầu nhìn Hạ Hàm Chi. Vẻ mặt của nàng vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến Hạ Hàm Chi hơi sợ.

      “Huynh đừng theo ta.”

      Hạ Hàm Chi: “Tại sao?”

      Tiểu Xuân: “Nếu có chuyện gì ta trở lại tìm huynh, nhưng huynh đừng theo ta.”

      Hạ Hàm Chi rũ mắt nhìn nàng, sau đó gật đầu khẽ : “Được, ta theo .”

      Tiểu Xuân ừm: “Ta tin huynh.”

      Nàng xoay người rời , khoảng xa, Hạ Hàm Chi thấy Tiểu Xuân quay đầu lại.

      “Nếu huynh rảnh rỗi, có thể tìm bọn Ngô Sinh, họ….” Tiểu Xuân mấy máy môi, lại “Họ đều rất nhớ huynh.”

      rồi, nàng xách giỏ bỏ để lại mình Hạ Hàm Chi hơi sững sờ đứng ngay cửa phòng bếp.

      “Tin ta, nhớ ta…” Hạ Hàm Chi thầm , đôi mắt lạnh băng như chứa đựng rất nhiều điều, lại như chẳng hề có gì cả.

      Hồi lâu sau, y bỗng cười khẽ, mày giãn ra, lẩm bẩm: “Ngô Sinh, ồ, cái tên lắp kia… Y đâu rồi nhỉ?”

      ……..

      Tiểu Xuân xách giỏ, băng qua đám người rồi xuống núi.

      Bước chân nàng nhàng, cả quãng đường đều rất thoải mái.

      Đường xuống núi nàng rất nhiều lần, theo thói quen đến chân núi. Trước đây mỗi lần xuống núi, nàng đều tốn khoảng thời gian gần nửa ngày, mà nhờ có công lực, thể lực nàng cũng càng tốt lên, từ Kiếm Các xuống đến chân núi, nàng chỉ mất nửa canh giờ.

      Xuống núi, bước chân của Tiểu Xuân vẫn chưa hề dừng, mặt đỏ hơi thở gấp vào rừng cây. mặt đất trong rừng tràn đầy lá rụng, mỗi bước chân đều hơi lõm xuống.

      Tiểu Xuân quanh quẩn trong rừng, cuối cùng đến khoảng đất trống bằng phẳng.

      đất trống có ngôi nhà gỗ , mặc dù có người ở nhưng vẫn được quét dọn sạch .

      Tiểu Xuân cầm giỏ ra sau nhà.

      Ở đó có hai phần mộ .

      Hai phần mộ nằm gần cũng xa, đều ở phía sau ngôi nhà gỗ. Phần mộ đều được xây đơn giản, có bia, chỉ có hai tấm gỗ được gọt dũa cẩn thận, đó ghi tên mà chỉ có vài hình vẽ.

      tấm gỗ được đặt gần nhà gỗ hơn có vẽ thác nước và núi non, còn có ngôi nhà , còn tấm gỗ được đặt xa hơn lại vẽ thanh kiếm mảnh, còn có mấy đóa hoa mai.

      Nơi này yên tĩnh cực kì, thỉnh thoảng gió thổi qua tán lá, phát ra tiếng xào xạc.

      Trong trời đất lặng yên, hai phần mộ vốn khác biệt, lại như có gì đó đồng điệu, cứ như người bên dưới hai phần mộ này, đều phải là chết mà chỉ là chìm vào giấc ngủ sâu mà thôi.

      “Ông, Mai Như, ta lại đến rồi.”

      Tiểu Xuân để giỏ xuống, thu dọn đá vụn và cỏ dại gần phần mộ.

      ra nơi này rất sạch rồi, nhưng Tiểu Xuân vẫn cẩn thận quét dọn hồi lâu, nàng vừa quét dọn vừa : “Gần đây ta đến đây hơi nhiều, nhưng cũng thể trách ta, tên Hạ Hàm Chi kia biết bị bệnh gì, lại đòi cử hành đại hội luận kiếm ở Kiếm Các. Bây giờ cả tòa núi đều bị người khác chiếm mất, ta có nơi nào để ngồi thừ người, nên đành phải đến đây.”

      Tiểu Xuân thu dọn xong xuôi, lấy bánh màn thầu và dưa muối trong giỏ ra, đặt trước phần mộ.

      “Này, mời hai người ăn.”

      Nàng làm xong, thở phào nhõm, vỗ vỗ tay : “Ông, Mai Như, A Thanh về rồi.”

      “Ông ơi, lâu lắm rồi ông thấy , nhất định rất nhớ có phải ?”

      “Đáng tiếc cháu thể đưa đến đây.”

      “Ông biết đâu, giờ mọi người đều gọi là Thái Kiếm Tôn đấy.” Tiểu Xuân với phần mộ “ đến đâu cũng có đám người theo, à, còn có nha hoàn theo hầu.”

      “…..”

      Gió thổi qua cuốn theo vài chiếc lá khô. Tiểu Xuân đưa tay kéo mấy cái lá khô xuống.

      “Mai Như, bây giờ uy phong lắm, biết tỷ sao.”

      “Nhưng ta vẫn cảm thấy tỷ mạnh hơn nhiều, biết vì sao, bây giờ nhìn thấy , ta lại vẫn cảm thấy rất ngốc.”

      “….”

      Núi non yên tĩnh, chỉ có tiếng chuyện của . lúc lâu sau, nàng hơi mệt, đặt mông ngồi xuống chỗ giữa của hai phần mộ.

      vừa vặn…” Tiểu Xuân tựa vào nhà gỗ, ngẩng đầu nhìn trời, khẽ . Nếu như gió có thể , nhất định cho nàng biết, lời này nàng rất nhiều lần rồi.

      Hầu như mỗi lần tới đây, Tiểu Xuân cũng cảm thán chút, rằng vị trí nàng đào phần mộ là chính xác đến cỡ nào.

      Chính xác đến mức có thể có chỗ cho nàng ở giữa.

      Những năm tháng trong núi đều trôi qua rất nhanh. Tiểu Xuân thầm nghĩ, thời gian hai năm, dường như chỉ trôi qua trong chớp mắt.

      “Qua thêm mấy chục năm nữa, khi ta chết, bảo Tiểu Vũ giúp ta được chôn ở đây. Đến lúc đó, chúng ta làm bạn, nhất định buồn chán….”

      Hai năm trước, gần như cùng lúc Lý Thanh thức tỉnh, ông lão cũng thể chống chọi được nữa. Chuyện đầu tiên khi Tiểu Xuân trở về chính là đón ông lão đến Kiếm Các để dễ bề chăm sóc, nhưng làm thế nào ông cũng đồng ý.

      Tiểu Xuân còn cách nào, đành ở lại dưới chân núi chăm nom ông lão.

      Thế nhưng, lâu sau, ông cũng rồi.

      Khi ông lão hấp hối, ý thức hỗn loạn , ông kéo tay Tiểu Xuân, luôn miệng gọi A Thanh. Khi đó, ông lão gầy đến chỉ còn da bọc xương, Tiểu Xuân khẽ ôm lấy ông, đồng ý với ông mọi chuyện.

      Ông lão chết trong lòng nàng.

      Khi chết, vẻ mặt ông lão cũng quá bình thản, Tiểu Xuân nghĩ thầm, cho dù ý thức của ông , nhưng vẫn hiểu được người đáp lời ông phải là A Thanh của ông, dù sao, ông lão cũng chăm sóc gần sáu mươi năm rồi.

      Nếu như Tiểu Xuân có thể chọn khoảnh khắc khiến nàng hận Lý Thanh nhất, có lẽ chính là lúc đó.

      Ban đầu khi nàng quen biết Lý Thanh, cũng chính là vì ông lão. Nàng giúp , là bởi vì nàng nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của khi lo cho ông lão, nàng cảm thấy tên ngốc nghếch này là người tốt.

      Mỗi lần Tiểu Xuân nhớ đến dáng vẻ khi qua đời của ông lão, nàng đều thể chịu được.

      Sáu mươi năm…
      Đó là cả đời.

      Ông là, sao lại nhẫn tâm để rời như thế.

      Mà Mai Như…

      Có lẽ vào khoảng năm trước, vào đêm trăng tròn, Tiểu Xuân luyện kiếm xong chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng phát có điều gì đó ổn.

      Nàng ra khỏi phòng lần nữa, lại nhìn thấy Mai Như.

      Đó là nàng ấy mà cũng phải là nàng ấy.

      Mai Như chỉ là cái bóng trong suốt, phát ra chút ánh sáng, ánh sáng rất yếu ớt, trong đêm đen, hình bóng Mai Như như như .

      Trông nàng ấy cứ như vừa mới ngủ dậy, mặc bộ áo lót dài màu trắng. Nàng ấy yếu ớt đến mức thể thấy mặt, cứ như chỉ cần cơn gió thổi qua cũng đủ khiến nàng ấy bị bay .

      Tiểu Xuân với nàng: “Tỷ gầy quá.”

      Mai Như gì.

      Nàng vẫn nhìn Tiểu Xuân.

      Vẫn luôn nhìn.

      Cuối cùng, chẳng biết vì sao, Tiểu Xuân lại như hiểu được ý nàng ấy, nàng lắc đầu, với Mai Như.

      , ta hận tỷ.”

      Bóng dáng Mai Như rốt cuộc cũng tiêu tán.

      Tựa như giải quyết xong tất cả mọi chuyện.

      Khoảnh khắc ấy, mặc dù cách xa ngàn dặm, nhưng Tiểu Xuân biết, Mai Như còn đời này nữa.

      Nàng làm cho Mai Như phần mộ bên cạnh phần mộ của ông lão. Bên người nàng có vật gì của Mai Như, cuối cùng, nàng vào trong núi, hái vài quả mơ, lấy cả mấy cây củ cải muối mà Ngô Sinh làm, chôn chung vào trong mộ.

      Sau đó nữa, nàng thường xuyên lén xuống núi, đến thăm họ. Nàng cảm thấy phong thủy nơi này tệ, chừa riêng cho mình chỗ trống, nghĩ rằng nếu sau này chết , cũng muốn chôn ở nơi này.

      …..

      Ngồi lúc, Tiểu Xuân dần dần ngủ thiếp .

      Khi nàng ngủ say, từ sau nhà có người chậm rãi ra.

      Người đó mặc áo đen, mắt buộc vải màu xám, là Lý Thanh.

      chậm rãi đến trước mặt Tiểu Xuân, cúi đầu.

      Ngươi con đường của mình, vậy hãy thuận theo thiên mệnh . Những chuyện trước kia, dù là kiếp số, cũng đừng lưu luyến nữa.


      “Kiếp số….”

      chậm rãi giơ tay, mò mẫm về phía trước, từ từ chạm vào trán thiếu nữ.

      Mấy hôm trước, người kia cũng chạm vào nàng như thế.

      Lý Thanh ngồi xổm đất, lẩm bẩm tự hỏi.

      “Nàng là kiếp số của ta sao….”
      thư hồ thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 67



      Gió cứ thổi, người vẫn cứ chìm vào giấc ngủ.

      Gió vẫn chưa ngừng nhưng người tỉnh giấc.

      Tiểu Xuân mở mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, mơ mơ màng màng chẳng phân biệt được mình tỉnh hay mơ. Nàng há miệng, nhưng vì ngủ quá lâu, cổ họng hơi khô khốc nên thành tiếng.

      Tiểu Xuân gãi gãi mặt mình.


      Người trước mắt cứ như tảng đá, mặt vẫn hướng về phía nàng, nhưng hề động đậy.

      Tiểu Xuân suy nghĩ lúc, vươn tay gãi gãi lên mặt Lý Thanh.

      Lý Thanh: “….”

      Gãi lúc, Tiểu Xuân mới nhận ra, đây là người .

      “Khụ! Khụ khụ… khụ!” Lúc này Tiểu Xuân mới bừng tỉnh, vội ngồi thẳng người.

      “Huynh….” Tiểu Xuân hé miệng, : “Sao huynh lại ở đây?”

      Lý Thanh: “Đây là đâu?”

      Tiểu Xuân hơi khựng lại, nàng suy nghĩ chút rồi : “Đây là nhà cũ của ta.”

      Giọng của Lý Thanh trầm ấm, có chút dịu dàng khó hiểu.

      “Đây là nhà cũ của nàng?”

      Tiểu Xuân khẽ ừm tiếng.

      Lý Thanh: “Vậy trong nhà nàng có ai?”

      “Hả?”

      Tiểu Xuân lúc này tỉnh táo lại khoảng bảy tám phần, nàng cũng nhận ra có lẽ Lý Thanh nghe được mấy lời nàng tự . Tiểu Xuân nhìn chằm chằm gương mặt Lý Thanh, trong lòng căng thẳng chết được.

      “Vì sao gì?”

      Tiểu Xuân lắp bắp: “Ta muốn .”

      Lý Thanh: “Vì sao lại nhìn ta như thế?”

      Tiểu Xuân giương mắt nhìn: “Ai nhìn huynh, ta mà thèm nhìn huynh à.”

      “Ha.” Lý Thanh bỗng nhiên khẽ cười tiếng, vươn tay, vô cùng chính xác cầm lấy cổ tay Tiểu Xuân. Tiểu Xuân co người, muốn chạy trốn.
      “Làm gì vậy làm gì vậy!? Ta có nhìn huynh! Huynh buông tay ra!”

      ra Lý Thanh chẳng hề dùng sức, Tiểu Xuân hề cảm thấy đau chút nào, nhưng nàng vẫn liều mạng giãy dụa, bởi vì khi bàn tay dày rộng của Lý Thanh cầm lấy tay nàng, lòng nàng cứ hệt như là bánh bao được bán chợ phiên mà nàng vốn rất thích, đều co rúm cả lại.

      Vẻ mặt Lý Thanh lại rất ung dung, tay hề nới lỏng, ngược lại, kéo Tiểu Xuân lại gần mình hơn chút.

      “Nàng bắt nạt người thể nhìn thấy như ta.”

      Tiểu Xuân lập tức ngọ nguậy nữa, nàng phủi đất ngồi thẳng người, trợn mắt nhìn Lý Thanh, nghiêm túc: “Gì?!”

      Hiển nhiên Lý Thanh ngờ Tiểu Xuân lại phản ứng dữ dội như vậy, cũng lập tức khựng lại.

      Tiểu Xuân lập tức bắt lấy thời cơ rút tay ra, Lý Thanh cảm giác được, lại muốn vươn tay kéo tay nàng, móng vuốt của Tiểu Xuân lập tức chộp lấy tay áo .

      “Có ý gì, thể nhìn thấy là sao, bây giờ huynh vẫn chưa thể nhìn được à!?”

      Lý Thanh: “Nàng sao vậy?”

      Tiểu Xuân trừng mắt: “Ta hỏi huynh!”

      Lý Thanh bị nàng làm cho sợ hết hồn, : “ nhìn thấy gì cả.”

      Tiểu Xuân hít sâu “Nguyên thần của huynh hồi phục, sao lại nhìn thấy hả!?”

      Lý Thanh khẽ : “Ta cũng biết.”
      Tiểu Xuân đứng bật dậy, cáu kỉnh : “Cái tên Hạ Hàm Chi lừa gạt kia!”

      “…” Lý Thanh nguyên do, cũng đứng lên theo Tiểu Xuân, yên lặng đứng bên cạnh.

      Tiểu Xuân ngẩng đầu, với Lý Thanh: “Bây giờ nguyên thần của huynh khôi phục rồi?”

      Lý Thanh: “Ừ.”

      Tiểu Xuân: “Vậy tại sao vẫn nhìn thấy?”

      Lý Thanh: “Ta biết.”

      Tiểu Xuân híp mắt: “Sao huynh chẳng biết cái gì vậy hả?”

      Lý Thanh gì.

      Tiểu Xuân phất phất tay : “Ta với huynh nữa, ta muốn về.” Nàng phải tìm Hạ Hàm Chi chuyện ràng.

      “Nhà cũ của nàng gồm có những ai?”

      Tiểu Xuân được hai bước Lý Thanh đằng sau khẽ lên tiếng hỏi nàng. Tiểu Xuân dừng chân, : “ ai cả.”

      Lý Thanh: “Hai người kia, là người nhà của nàng sao?”

      Tiểu Xuân nghiêng đầu, suy nghĩ cẩn thận, sau dó :

      “Phải.”

      “Còn ta?”

      Tiểu Xuân: “….”

      Hai chữ đơn giản này khiến chân Tiểu Xuân cứ như giẫm lên bông, suýt nữa là đứng vững.

      “Huynh, huynh cái gì cơ?”

      Tiểu Xuân quay đầu lại, cảm thấy Lý Thanh đứng cách nàng khoảng bước.

      Lý Thanh: “Còn ta, ta có phải người nhà của nàng ?”

      đứng rất gần, cứ như bao phủ cả người Tiểu Xuân, từng câu từng chữ, đều như vây chặt lấy Tiểu Xuân, khiến nàng khỏi cúi đầu.

      “Có quan hệ gì với nàng….”

      Chân trời là màu vàng đục rất nhạt, tựa như màu lá khô rơi rụng vào cuối thu. Lý Thanh đứng trước mặt Tiểu Xuân, cũng cúi đầu, tấm vải dài cột mắt, cũng khẽ rũ xuống.

      “Nàng lo lắng cho ta.”

      Tiểu Xuân liếm liếm môi, giọng trở nên đến thể hơn được nữa.

      “Ai thèm lo cho huynh….”

      Lý Thanh: “Ta cảm giác được.”

      Tiểu Xuân cười gượng, : “Cảm giác của huynh là giả thôi.”

      Lý Thanh nắm lấy vai Tiểu Xuân.

      “Vì sao chịu nhận lại ta?”

      Tiểu Xuân hơi run, giương mắt lên.

      “Huynh cái gì?”

      Lý Thanh vươn cái tay còn lại ra sau đầu, gỡ tấm vải mắt xuống, ánh mắt Tiểu Xuân nhìn theo tay , mãi đến khi tay ở ngay trước mặt nàng.

      “Đây là do nàng làm.”

      Tiểu Xuân chợt lắc đầu, quả quyết : “ phải!”

      Tay Lý Thanh siết càng chặt.

      “Rốt cuộc là vì sao nàng chịu nhận lại ta?!”

      Lý Thanh trở nên nóng nảy, cả sơn cốc đều trở nên tối sầm, gió mây tan tác, lá rơi mặt đất cũng bay tán loạn.

      Miếng vải được lấy xuống, để lộ cả khuôn mặt của Lý Thanh. Hốc mắt rất sâu, hai mắt nhắm nghiền, mày nhíu lại, trán còn lộ ra dấu ấn hình trăng tròn, theo hơi thở của mà lúc lúc .

      với nàng đó!”

      Tiểu Xuân vỗ ngực cái để mình thuận khí.

      “Huynh… huynh bình tĩnh lại , huynh cứ như vậy, ta được….”

      Lý Thanh thấy Tiểu Xuân khó chịu, kiềm hơi thở, trầm đứng đó.

      Tiểu Xuân hít thở thêm lúc, thở dài, : “Sau này, huynh đấy… tuyệt đối đừng có làm như vậy nữa.”

      Lý Thanh gì.

      Tiểu Xuân: “May mà lần này là ta, nếu có người khác, chắc bị huynh làm cho nội thương mất.”

      Lý Thanh khẽ cắn răng : “Vì sao ta phải đối với người khác như thế chứ?”

      Tiểu Xuân: “….”
      “Khụ.” Tiểu Xuân cảm thấy nên tiếp chuyện này nữa, nàng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, với Lý Thanh: “Ban nãy… mấy lời ta ban nãy, huynh nghe được bao nhiêu?”

      Lý Thanh: “Nàng cứ .”

      Tiểu Xuân: “….”

      Nàng cảm thấy tên ngốc này trở nên vô cùng khó lường rồi, đúng là thay da đổi thịt. Từ trước đến nay chỉ có nàng ép phải , giờ đây, nàng lại chẳng thể có cơ hội nào để cãi lại mấy lời .

      “Quả trước đây ta có biết huynh.”

      Lý Thanh nghe vậy, vội bước lên trước bước “Nàng…“

      Tiểu Xuân giơ tay: “Đợi !”

      Lý Thanh dừng lại, Tiểu Xuân : “Huynh đừng tới đây, cứ đứng ở đó , huynh muốn hỏi cái gì, ta hết cho huynh biết.”

      Lý Thanh từ từ quay lại chỗ cũ.

      Tiểu Xuân cúi đầu, đá đá tảng đá mặt đất, : “Trước đây… trước đây khi huynh còn sống ở núi Bạc Mang, chúng ta quen nhau.”

      Nàng ngẩng đầu, phát Lý Thanh có ý muốn , nàng lại : “Khi đó, huynh tới nhà ta trộm… ặc, là đến nhà ta mượn thuốc, đột nhiên…“

      “Mượn thuốc?”

      Tiểu Xuân: “….”

      Lý Thanh: “Ta trộm đồ của nàng?”

      Tiểu Xuân phẩy phẩy tay : “Cũng nghiêm trọng như vậy, mấy cây cỏ mà thôi.”

      Lý Thanh , Tiểu Xuân nhìn thử, thấy Lý Thanh cau mày, vẻ mặt hơi nặng nề.

      “Chuyện đó…” Tiểu Xuân thử an ủi “Khi đó huynh chẳng hiểu gì cả, cũng khá ngốc nữa, huynh đừng để tâm.”

      Lý Thanh: “…”

      “Hơn nữa!” Tiểu Xuân nghĩ chút, : “Những người biết chuyện này còn đến năm người! Tuyệt đối tiết lộ ra ngoài, huynh yên tâm !”

      Vẻ mặt Lý Thanh càng nặng nề hơn nữa.

      Tiểu Xuân lại tiếp: “Sau đó chúng ta quen nhau, rồi được đại sư huynh giúp đỡ, đến Kiếm Các tập võ, sau đó lại gặp Hạ Hàm Chi, tiếp sau nữa… huynh khôi phục như bây giờ.”

      Lý Thanh yên lặng lúc, khẽ : “Nàng còn có chuyện giấu ta.”

      Tiểu Xuân: “….”

      Tiểu Xuân hận thể thẳng ra luôn cho rồi, nàng tự nhủ tên này sao mà phiền thế.

      Trước đây vẫn luôn mong sao hiểu chuyện chút mà lại chẳng biết gì. Bây giờ nàng cứ lạy trời lạy đất hi vọng Lý Thanh ngốc chút lại thông minh chết được.

      “Nhưng cũng sao.”

      “Hả?”

      Lý Thanh lên bước, Tiểu Xuân kịp lui về sau, bị kéo lại.

      “Nàng chịu nhận lại ta là tốt rồi.”

      Tiểu Xuân nhìn : “Ta có nhận hay thế nào chứ?”

      Lý Thanh cúi đầu nhìn nàng.

      Tiểu Xuân nhìn đường nét gương mặt sắc nét của , khẽ : “A Thanh, huynh .”

      Lý Thanh hơi nhúc nhích, vẻ mặt hoang mang.

      “Huynh con đường của mình.” Tiểu Xuân nhàng : “Đây mới là con đường mà huynh nên , giống như Mai Như vậy. Trước đây ta vốn hiểu nổi, ra bây giờ ta cũng hiểu lắm…” Tiểu Xuân cảm thấy lời của mình được mạch lạc lắm “Thế nhưng, họ rất đúng, đây là thiên mệnh của huynh. Còn về phần ta…” Tiểu Xuân dừng chút, tiếp: “Huynh chỉ quên vài chuyện mà thôi, chỉ là cam lòng mà thôi. Bây giờ huynh có biết, ….”
      Nàng oai phong lẫm liệt được bấy nhiêu, nhưng lại cách nào tiếp được nữa.

      thế nào?”

      Tiểu Xuân nhìn về phía Lý Thanh, gương mặt có vẻ lo lắng nên lời.

      Tiểu Xuân cắn răng, hất tay Lý Thanh ra.

      cứ quên vậy.”

      Cánh tay bị hất ra của Lý Thanh hơi khựng lại trong trung, cười khẽ, trong tiếng cười như chứa chút khổ sở.

      “Quên …” Lý Thanh quay lưng, thản nhiên “Vốn dĩ ta cũng chẳng nhớ được gì.”

      Tiểu Xuân nhìn bóng lưng , cảm thấy thân hình cao lớn ấy lộ ra vẻ hiu quạnh. Lòng Tiểu Xuân chua xót, nàng thầm tự cho mình cái tát, tự bảo mình phải nhẫn nhịn.

      con đường chính xác.

      làm vô cùng chính xác.

      Tiểu Xuân khẽ cắn răng, quay đầu bước . Nàng vài bước, lại quay đầu nhìn về sau, Lý Thanh đưa lưng về phía nàng, ngồi cạnh giếng.

      Tiểu Xuân rời .

      Nàng men theo rừng cây để trở về.

      Khoảng cách bước chân càng lúc càng , tốc độ cũng càng lúc càng chậm. Quãng đường bình thường chỉ nửa canh giờ, lại khiến nàng tốn ít sức.

      Khi đến giữa sườn núi, trời tối. Tiểu Xuân đứng đường núi, ngẩng đầu nhìn trời.

      Đêm nay trời sao, chỉ có vầng trăng sáng treo phía chân trời.

      Sáng , mà cũng lạnh lẽo.

      biết vì sao, Tiểu Xuân nhìn lúc lại nhớ đến Lý Thanh.

      giống như vầng trăng sáng này vậy.

      Yên lặng, độc, cao cao tại thượng.

      Ánh trăng vẫn cùng Tiểu Xuân suốt đoạn đường, cứ như trò chuyện cùng nàng vậy, như hỏi nàng, liệu có còn nhớ ánh trăng vẫn luôn soi rọi khi hai người bên nhau.

      ….

      Lý Thanh ngồi đó rất lâu, tay vẫn cầm chặt mảnh vải kia, nắm chặt.

      Cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng xào xạc.

      Đêm đen, khi Tiểu Xuân chui ra khỏi rừng cây, suýt nữa mắc phải cành cây.

      “Ôi ôi ôi!” Nàng chạy mấy bước, đến bên cạnh Lý Thanh.

      “Suýt nữa ngã rồi…”

      Lý Thanh ngoảnh đầu, trong đêm, gò má của càng có vẻ kiên cố cường tráng.

      Lý Thanh ngậm chặt miệng, tiếng nào.

      Tiểu Xuân phủi phủi quần áo, ngồi xuống cạnh .

      “Sao huynh vẫn chưa ?”

      Lý Thanh .

      Tiểu Xuân: “Ta đoán huynh vẫn chưa .”

      “Vì sao trở lại?”

      “Hả?”

      Lý Thanh ngồi rất gần Tiểu Xuân, khi chuyện, Tiểu Xuân thậm chí có thể cảm giác được ngực khẽ rung động.

      Lý Thanh: “Nếu , sao còn trở về?”

      Tiểu Xuân: “Đây cũng phải địa bàn của huynh, sao ta được trở lại chứ?”

      Nàng vẫn cứ trả lời đúng trọng tâm câu hỏi như thế, Lý Thanh muốn bị làm phiền, thêm gì nữa.

      Tiểu Xuân: “Ta lo cho huynh.”

      Lý Thanh hơi nhúc nhích.

      Tiểu Xuân đặt cằm lên đầu gối, khẽ : “Hạ Hàm Chi bảo với ta, huynh vẫn giống như trước, ta vốn còn tin, giờ lại tin mấy phần rồi.” Nàng liếc nhìn Lý Thanh.

      “Mắt huynh cũng chẳng còn hi vọng gì như lúc trước ấy.”

      “….”

      Tiểu Xuân: “Ta đùa đâu, huynh vẫn nên nghe lời của Hạ Hàm Chi và đại sư huynh , họ hiểu hơn, hơn nữa cũng là vì tốt cho huynh, về phần…“

      “Tại sao phải thế?”

      “?”

      Tiểu Xuân quay đầu nhìn sang, thấy Lý Thanh nhìn về phía mình, vẻ mặt bình thản.

      “Vì sao bọn họ thiên mệnh chính là thiên mệnh, vì sao bọn họ bảo số kiếp chính là số kiếp chứ?

      Tiểu Xuân khó hiểu: “Cái gì?”

      Lý Thanh giơ tay lên, sờ sờ đầu Tiểu Xuân. Tay của rất dịu dàng, dịu dàng đến mức Tiểu Xuân chẳng có sức đâu mà phản kháng.

      “Người truyền kiếm khí Thái cho nàng, có phải là ta ?”

      Tiểu Xuân ngẩn người, cổ nghẹn lại: “A…”

      Lý Thanh bỗng nhiên cười cười, Tiểu Xuân nhìn vẻ mặt xa lạ này, hơi hoang mang.

      Lý Thanh : “Có phải ?”

      Tiểu Xuân: “Phải….”

      Lý Thanh gật gật đầu.

      Tiểu Xuân cũng liếc liếc mắt nhìn .

      “Vậy khi trước nàng từng , người truyền kiếm khí Thái cho nàng rất thích nàng, tức là ta rồi.”

      Tiểu Xuân: “….”
      thư hồ thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 68

      “Vậy khi trước nàng từng , người truyền kiếm khí Thái cho nàng rất thích nàng, tức là ta rồi.”

      Tiểu Xuân cứng đờ tại chỗ, nàng sửng sốt nhìn gương mặt sắc nét của Lý Thanh, môi run lên.

      Cuối thu ở núi Bạc Mang cũng khá lạnh, nhưng Tiểu Xuân lại cảm thấy mặt của nàng như hạt dẻ bán ở ngoài chợ, nóng đến sắp nổ tung rồi.

      “Vì sao lời nào?” Giọng Lý Thanh trầm thấp nhưng lại rất nhàng.

      Hơi thở trong lồng ngực của Tiểu Xuân đều nghẹn ngay cổ họng, khó chịu chết được.


      Tay Lý Thanh lại còn vuốt đầu nàng: “Sao hả? Là lời tự nàng mà… quên nhanh vậy à?”

      Tiểu Xuân cảm thấy nơi vừa bị Lý Thanh vuốt hơi tê tê, nàng nhịn được rụt cổ lại, tay Lý Thanh lại vươn ra, ôm chặt cái đầu của Tiểu Xuân, kéo về phía mình.

      Về sức mạnh Tiểu Xuân đời nào đấu lại Lý Thanh, thoáng cái bị kéo qua.

      Khoảnh khắc Tiểu Xuân dựa vào lòng Lý Thanh, nàng nhắm chặt mắt, cả người cứng đờ như đá, cách tương đối, thân thể rắn chắc của Lý Thanh lúc này vẫn mềm mại hơn nhiều.

      Trước đây quần áo của Lý Thanh đều trông cứ như mới được nhặt về từ trong đống rác, lúc này thay da đổi thịt, quần áo người đều là đồ đắt tiền, dán mặt Tiểu Xuân, trơn nhẵn đến mức khiến Tiểu Xuân suýt bật khóc.

      Lý Thanh kéo Tiểu Xuân qua, sờ sờ đầu nàng, sau đó có lẽ cảm thấy xúc cảm hời hợt, lại sờ sờ thêm mấy cái, giọng chậm rãi: “Nàng nhất quyết chịu câu nào à?”

      Tiểu Xuân lại còn gật đầu.

      “Ha.” Lý Thanh cảm thấy đầu của nàng động đậy lên xuống, bật cười.

      cũng cười thành tiếng, nhưng Tiểu Xuân biết cười, lồng ngực Lý Thanh khẽ rung, mặt Tiểu Xuân dán chặt người Lý Thanh, nàng cảm thấy dường như mình nghe được tiếng cười đó của .

      vậy.” Lý Thanh khẽ .

      vươn cánh tay khác, ôm lấy cả người Tiểu Xuân kéo vào lòng mình, Tiểu Xuân cúi đầu, dám lời nào.

      Bầu trời đen nhánh, ánh trăng dịu dàng vuốt ve lên hai người ngồi dưới tàng cây khô.

      Lý Thanh ôm Tiểu Xuân, tựa vào gốc cây già, dấu ấn trán dưới ánh trăng chiếu rọi phát ra ánh sáng màu bạc nhè , nếu nhìn kĩ, chắc chẳng ai chú ý đến nằm trong lòng .

      quá mức cao to mà kia lại được ôm sâu sâu vào lòng .

      Theo cách hình dung của Tiểu Xuân, Lý Thanh ôm nàng cứ như con gà mái to đặt quả trứng dưới mông mình ấy.


      Tất cả mọi chuyện tối nay đều khiến Tiểu Xuân thể ứng phó kịp.

      Nàng cảm thấy mệt chết được, nàng nghĩ lâu xem có nên trả lời Lý Thanh , hoặc ít nhất là trả lời như thế nào, nhưng nàng vẫn thể nghĩ ra.

      Cho nên nàng quyết định…

      Ngủ.

      Tên ngốc kia bây giờ ghê gớm quá… Khoảnh khắc Tiểu Xuân chìm vào giấc ngủ nghĩ thế.

      ….

      Cả ngày mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần như thế, Tiểu Xuân chỉ ngủ đến ba canh giờ, khi nàng tỉnh lại, trời tờ mờ sáng.

      Khi Tiểu Xuân mở mắt, điều đầu tiên nàng nghĩ đến chính là…

      Vì sao nàng vẫn còn nằm trong lòng Lý Thanh?

      Tiểu Xuân cẩn thận hít thở đều đặn, sau đó suy nghĩ xem Lý Thanh lúc này có ngủ hay , nàng có thể rời đả động đến ?

      “Nàng tỉnh rồi à?”

      Tiểu Xuân: “….”

      Bị bắt gặp, Tiểu Xuân ho khan tiếng, rục rịch muốn chui khỏi lòng Lý Thanh.

      “Tránh ra tránh ra! Ta muốn dậy!”

      Lý Thanh thản nhiên : “Trong mắt nàng, chẳng lẽ ta là giường à?”*

      (*Tiểu Xuân muốn thức dậy (起床) trong đó có nghĩa là “giường”, nên Lý Thanh mới hỏi như thế.)


      “….” Tiểu Xuân bặm môi, lại huynh, thèm nghe huynh nữa.” Nàng chồm dậy, Lý Thanh cũng ngăn cản, Tiểu Xuân lập tức đứng lên. Nàng phủi phủi quần áo rồi nhảy mấy cái tại chỗ, thuận miệng : “Ta đây!”

      Lý Thanh: “ đâu?”

      Tiểu Xuân: “ mượn huynh xen vào.”

      Lý Thanh: “Cùng .”

      Tiểu Xuân: “Ta muốn tìm đại sư huynh, huynh muốn theo à?”

      Lý Thanh yên lặng lúc, lại : “Cùng .”

      Tiểu Xuân: “….”

      Lý Thanh đứng lên, chẳng biết từ lúc nào, buộc lại miếng vải kia lên mắt. Đôi mắt của lại trở về vẻ bình tĩnh, thể phân biệt buồn vui như trước.

      Trong lòng Tiểu Xuân vẫn hơi chộn rộn, nàng kiên trì : “Ta tìm đại sư huynh luyện kiếm, huynh theo làm gì. Hạ Hàm Chi còn tìm huynh kìa, huynh mau qua đó .”

      Lý Thanh lẳng lặng đứng yên tại chỗ, gì.

      biết vì sao, Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh như thế cảm thấy da đầu mình tê dại hẳn.

      Sáng sớm, mưa sương trong núi bay lất phất, Tiểu Xuân và Lý Thanh đứng đối diện nhau, có cảm giác vô cùng mất tự nhiên.

      Nàng đau đớn nghĩ, vẫn là tên ngốc như trước tốt hơn….

      Ít nhất, nàng ở trước mặt có cảm giác mất tự nhiên.

      “Trước đây dáng vẻ của ta ra sao?”

      “!?”

      Tiểu Xuân hoảng sợ trợn mắt nhìn Lý Thanh, quát: “Huynh nghe được à!?”

      Lý Thanh hơi nghi ngờ, : “Nghe cái gì cơ?”

      Tiểu Xuân tròn mắt nhìn Lý Thanh từ xuống dưới, vẻ mặt tỏ vẻ tin tưởng.

      Lý Thanh nghe thấy nàng có động tĩnh gì, : “Nàng sao vậy?”

      Tiểu Xuân lập tức lắc đầu, : “ sao, sao cả.”

      Lý Thanh lại hỏi nàng: “Dáng vẻ của ta trước đây thế nào?”

      Tiểu Xuân lẩm bẩm: “Cũng là thế thôi, dáng vẻ gì chứ.”

      Lý Thanh: “Trước đây ta rất ngốc à?”

      Tiểu Xuân pha trò : “Thái Kiếm Tôn có lúc nào ngốc chứ, có ngốc cũng chỉ ngốc vẻ ngoài thôi, khác với ngốc của người khác.”

      Lý Thanh: “….”

      “Ta phải rồi, nếu kịp luyện kiếm nữa, đại sư huynh tức giận.” Tiểu Xuân tạm biệt Lý Thanh, lần này Lý Thanh muốn cùng nữa, Tiểu Xuân lúc lại cảm thấy hơi oán giận.

      Nàng cảm thấy mình đúng là hết thuốc chữa.

      đường trở về, Tiểu Xuân tràn đầy sinh lực, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, cảm thấy cả người như quá dư thừa sức lực rồi.

      Tiểu Xuân từ sau núi trở lại Kiếm Các, đám mấy đứa bé vừa mới thức dậy lâu, đứng cạnh thùng nước thảo luận sôi nổi về đại hội luận kiếm, Tiểu Xuân vừa đến, bọn nó lập tức hưng phấn reo lên: “Sư tỷ Tiểu Xuân!”

      “Mới thức dậy à?”

      “Dạ!”

      Tiểu Xuân vuốt vuốt đầu của đứa, : “ ăn gì chưa?”

      Mấy đứa bé lắc đầu, Tiểu Xuân cười ha ha, : “ tìm Ngô sư huynh lấy đồ ăn , bảo là ta đồng ý.”

      Kiếm Các khá nghèo khó, bình thường mấy đứa bé này đều phải luyện công tốt mới được ăn cơm, bây giờ Tiểu Xuân sư tỷ đại từ đại bi cho ăn cơm trước, bọn nó vừa kinh ngạc vừa vui mừng hô to hai tiếng, sau đó ùn ùn chạy về phía nhà ăn.
      “Sao hôm nay tâm trạng tốt vậy?”

      “Ai?” Tiểu Xuân quay đầu, Vệ Thanh Phong đứng sau lưng nàng, cười nhạt.

      Tiểu Xuân vui vẻ: “Nào có nào có.”

      Vệ Thanh Phong: “Đêm qua xuống núi?”

      “A….” Tiểu Xuân len lén liếc vẻ mặt Vệ Thanh Phong cái, y khẽ cười, : “Sao hả, phải muội thường tự chạy xuống núi sao?”

      Lần này có hơi khác chút… Tiểu Xuân thầm mặc niệm trong lòng, cảm thấy hơi chột dạ.

      Vệ Thanh Phong đến, vỗ vỗ vai Tiểu Xuân, : “ sao.” Y giúp Tiểu Xuân sửa lại vạt áo lộn xộn, khẽ : “Nếu muội muốn thăm bọn họ, lần sau ta có thể với muội.”

      Nếu vừa rồi Tiểu Xuân chỉ hơi chột dạ bây giờ lại thêm phần đau lòng.

      Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Vệ Thanh Phong, vẻ mặt như đưa đám : “Đại sư huynh…”

      Vệ Thanh Phong nhìn vẻ mặt nàng, cười .

      “Sao thế?”

      Tiểu Xuân: “Ta sai…“

      “Hừm, mới sáng sớm hai người lén lút làm gì ở đây thế?”

      đợi Tiểu Xuân mở miệng nhận sai, giọng của Hạ Hàm Chi truyền đến.

      Vệ Thanh Phong quay đầu, Hạ Hàm Chi lại còn tỏ vẻ thân thiện vẫy vẫy tay với y.

      Vệ Thanh Phong: “Ta vẫn luôn tò mò.”

      Hạ Hàm Chi: “ .”

      Vệ Thanh Phong: “Ngươi biết đại hội luận kiếm tiến triển đến đâu ?”

      Hạ Hàm Chi đảo đảo mắt: “Chắc cũng tệ lắm?”

      Vệ Thanh Phong: “Ngươi đoán?”

      Hạ Hàm Chi: “Ừ.”

      Tiểu Xuân ở bên nhìn, lại nghe Hạ Hàm Chi , khẽ lẩm bẩm.

      Hạ Hàm Chi thính tai, lập tức quay đầu nhìn sang. Tiểu Xuân nhìn lại y, : “Huynh đúng là kì lạ.”

      Hạ Hàm Chi: “Sao hả?”

      Tiểu Xuân: “Huynh quan tâm đến đại hội luận kiếm, vậy đến Kiếm Các làm gì?”

      Hạ Hàm Chi: “Ta đến Kiếm Các tốt à?”

      Tiểu Xuân nghiêng mặt: “Tốt cái gì?”

      Hạ Hàm Chi mím môi, mày khẽ nhướn lên, mắt đầy thâm ý : “ tốt à?”

      Tiểu Xuân: “….”

      Tiểu Xuân bị ánh mắt tà ác của y nhìn cái, cả người đều nhũn ra. Nàng cảm thấy mình bây giờ hệt như chim sợ cành cong, ai chút gì đều cảm thấy là người đó nhằm vào mình.

      Khi Tiểu Xuân rụt cổ né tránh ánh mắt của Hạ Hàm Chi, Vệ Thanh Phong vẫn nhìn nàng.

      Hạ Hàm Chi : “ gặp rồi đúng ?”

      “Hả?” Tiểu Xuân lắp bắp “Ai… ai chứ?”

      Hạ Hàm Chi xoay người ra ngoài, vừa vừa vẫy vẫy tay.

      Tiểu Xuân: “Ta…!” Nàng bực tức quay đầu, lại nhìn thấy Vệ Thanh Phong lẳng lặng nhìn nàng. Ánh mắt của y đen nhánh lại thâm thúy, giống như điều gì.

      “Đại sư huynh….”

      Vẻ mặt Vệ Thanh Phong bình thản, Tiểu Xuân quen nhìn thấy y cười, lúc này vẻ mặt y lại có vẻ hơi lạnh lùng.

      “Ta….” Tiểu Xuân há miệng, vốn định nàng có gặp Lý Thanh, nhưng đối mặt với Vệ Thanh Phong, nàng lại cách nào dối.

      Tiểu Xuân cúi đầu.

      “Tối hôm qua, muội ở cạnh .”

      Tay bé của Tiểu Xuân lạnh lẽo, siết chặt đặt ở đằng sau. Nàng giống như đứa trẻ làm sai, cúi đầu, liên tục do dự có nên nhận lỗi hay .

      “Ta xuống núi mình, sau đó biết vì sao, lại ở đó….” Tiểu Xuân giải thích “Nhưng phải ta tìm , ta có…”

      “Ta biết.” Vệ Thanh Phong “Là tìm muội.”

      Tiểu Xuân: “Đại sư huynh….”

      Vệ Thanh Phong tiến lên hai bước, đến trước mặt Tiểu Xuân. Y sờ sờ đầu Tiểu Xuân, : “ ăn cơm , ở dưới núi cả đêm, chắc đói bụng rồi phải ?”

      Tiểu Xuân lẩm bẩm, khẽ “Ta có trộm nửa cái bánh bao…”

      “A.” Vệ Thanh Phong cười “ đúng là thứ gì cũng có thể ra tay mà.”

      Tiểu Xuân giương mắt liếc nhìn Vệ Thanh Phong, cẩn thận : “Huynh giận?”

      Vệ Thanh Phong: “Sao ta phải giận?”

      Tiểu Xuân: “Huynh… phải huynh muốn ta qua lại với à?”

      Vệ Thanh Phong yên lặng lúc, thản nhiên : “Chuyện đời này, phải cứ muốn hay muốn là có thể quyết định được.”

      “Hả?”

      Vệ Thanh Phong vỗ vỗ vai Tiểu Xuân: “ ăn cơm .” rồi y cũng mất.

      Còn lại mình Tiểu Xuân chẳng hiểu gì. Nàng đứng trong sân lúc, cảm thấy mình vẫn thể nghĩ nổi bèn quyết định ăn cơm.

      sao, vừa ta cũng đói bụng luôn.” Tiểu Xuân xoa xoa bụng, chuẩn bị về phía nhà ăn.

      Khi nàng vừa xoay người, trận gió bỗng nổi lên, mấy cánh hoa Vân Đào rơi đất lập tức bị thổi bay.

      Tiểu Xuân ngơ ngác dừng bước, cảm giác được hơi thở khe khẽ thâm trầm đằng sau.

      “Ta biết trước đây ta thế nào.”

      Lý Thanh khoác tay lên vai Tiểu Xuân.

      “Nhưng lúc này, ta thích như vậy.”

      Vai Tiểu Xuân khẽ run lên.

      Lý Thanh chậm rãi :

      “Nếu ta , ta muốn nàng gặp lại , nàng có bằng lòng ?”

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 69




      “Nếu ta , ta muốn nàng gặp lại y, nàng có bằng lòng ?”

      Khi Tiểu Xuân nhận ra Lý Thanh đứng ngay sau lưng nàng, đầu óc nàng trở nên rối bời, mà khi nghe được câu này của , nàng lại có thể hiểu lời ấy cách rất thần kỳ. Tiểu Xuân ngoảnh đầu sang nhìn Lý Thanh và : “Huynh muốn làm gì?”

      Lý Thanh: “Nàng đồng ý chứ?”


      Tiểu Xuân nghi ngờ nhìn chằm chằm Lý Thanh, nhìn từ đầu đến chân hết lần này đến lần khác, sau đó hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng.

      những là căng thẳng mà trong lòng nàng còn có chút đắc ý nho .

      Tiểu Xuân nhếch nhếch miệng, lại hắng giọng cái, : “Gì mà có đồng ý hay chứ?”

      Giọng Lý Thanh rất trầm thấp, tuy là câu hỏi nhưng ngữ điệu của lại vô cùng quyết đoán, hề chần chừ.

      “Ta muốn nàng gặp lại y.” Lý Thanh “Nếu nàng muốn học kiếm, ta có thể dạy nàng.”

      Tiểu Xuân hứ tiếng, thầm : “Bản thân mình chính là cây kiếm mà còn đòi dạy người khác.”

      Giọng của nàng tuy , nhưng cũng đến mức chỉ mình nàng nghe thấy, Lý Thanh lập tức nhíu mày.

      “Nàng tin ta.”

      Tiểu Xuân gẩy gẩy móng tay, có lệ: “Ai dám tin Kiếm Tôn đại nhân chứ.”

      Lý Thanh: “….”

      Tiểu Xuân vừa gẩy móng tay vừa lén nhìn sắc mặt Lý Thanh, thấy cau mày, vẻ mặt nặng nề, Tiểu Xuân suýt nữa nhịn được cười.

      “Nàng ở đây chờ ta.”

      “?” Tiểu Xuân chớp mắt cái thấy Lý Thanh về phía cửa rồi.

      “Này này!” Tiểu Xuân vội chạy tới, kéo tay áo Lý Thanh: “ đâu vậy?”

      Lý Thanh: “Nàng tin ta, ta tìm y chứng minh.”

      Tiểu Xuân trợn mắt: “Huynh muốn làm gì….”

      Lý Thanh đơn giản: “So kiếm.”

      “!!”

      Tiểu Xuân sợ đến mức dùng sức lực toàn thân túm lấy tay áo Lý Thanh.

      “Đừng đừng ! Ta tin mà!”

      Sức lực của nàng tất nhiên thể khiến Lý Thanh nhúc nhích, nhưng muốn làm tay áo của biến hình dư sức. Lý Thanh túm lấy cổ tay Tiểu Xuân trước khi quần áo mình bị phá hỏng, thản nhiên : “Vì sao lại tin?”

      Tiểu Xuân đỏ mặt: “Tin tin rồi, còn hỏi gì chứ!”

      Lý Thanh: “Vậy nàng có đồng ý ?”

      muốn!” Tiểu Xuân hất tay Lý Thanh ra, tự dùng tay quạt quạt gió cho mình.

      Lý Thanh nghe thấy Tiểu Xuân bảo muốn, chân mày lập tức nhíu lại. suy nghĩ lúc, lại : “Nàng vẫn tin ta.” rồi, lại muốn xông ra ngoài.

      Tiểu Xuân nhấc chân, chạy đến trước mặt Lý Thanh, chuẩn bị gạt chân cho ngã.

      chứng minh, nàng suy nghĩ quá nhiều.

      Bước chân của Lý Thanh vững như núi, bước tiến về phía trước trực tiếp đá chân Tiểu Xuân qua bên, may mà phản ứng nhanh, kịp thời thu chân lại, nhưng dù là vậy đùi Tiểu Xuân vẫn mềm nhũn, ngã phịch lên mặt đất.

      Tiểu Xuân: “….”

      Lý Thanh: “….”

      Lý Thanh nghe thấy tiếng động, cảm thấy có chuyện, vội cúi người xuống định đỡ Tiểu Xuân dậy.

      “Nàng sao chứ.”

      Tiểu Xuân cắn môi, khuôn mặt nhắn đỏ rực, câu nào, cũng thèm nắm lấy tay Lý Thanh.

      Lý Thanh cảm thấy Tiểu Xuân chống đối, tay khựng lại ở giữa trung, hơi lúng túng.

      “Chắc nàng bị thương rồi.” Lý Thanh thăm dò mở miệng, biết ăn , cũng biết giải thích, Tiểu Xuân bên kia vẫn chịu tiếng nào. cảm thấy, có lẽ nàng tức giận rồi.

      Lý Thanh do dự lúc lâu, lại : “Ta… ta cố ý mà.”

      Tiểu Xuân vẫn chuyện.

      Nàng tức giận sao? Tất nhiên là , nhưng nàng cảm thấy cảm giác tại càng mãnh liệt hơn tức giận nữa kìa.

      Mất mặt chết mất…..


      Trong lòng Tiểu Xuân thầm run rẩy, nàng cảm thấy có thể mình bị bệnh rồi.

      Khi nàng ở trước mặt Lý Thanh của trước đây, dù có vờ ngớ ngẩn nàng cũng hề cảm thấy gì, nhưng khi nàng ở trước mặt Lý Thanh của tại, dù chỉ mắc chút sai lầm, nàng cũng hận thể chết cho xong.

      Mãi mà vẫn nghe thấy Tiểu Xuân lên tiếng, Lý Thanh luống cuống, suy nghĩ chút, với Tiểu Xuân: “Hay là nàng cũng làm ta ngã lần .”

      Tiểu Xuân đỏ mặt, nghiêm giọng quát: “Ta lấy gì làm huynh ngã đây hả…!?”

      Nàng đột nhiên lên tiếng khiến Lý Thanh sợ hết hồn, đờ đẫn đứng tại chỗ, phản bác được gì.

      Tiểu Xuân: “…”

      Nàng hận thể chết luôn cho rồi. Tiểu Xuân bò dậy khỏi mặt đất, phủi quần áo, lắp bắp với Lý Thanh: “Huynh… huynh .”

      Lý Thanh: “Hả?”

      Tiểu Xuân: “Huynh , đừng tìm đại sư huynh.”

      Lý Thanh: “Vậy nàng đồng ý để ta dạy kiếm pháp rồi đúng ?”

      Tiểu Xuân: “Ta đồng ý con khỉ ấy!”

      Lý Thanh: “….”

      “Huynh đừng nghĩ nhiều.” Tiểu Xuân liếc Lý Thanh : “Ta luyện kiếm cùng huynh phải vì ta tin kiếm pháp của huynh, ta biết huynh lợi hại.”

      Lý Thanh giống như thở phào nhõm, lưng cũng thẳng lên.

      “Nhưng việc có học kiếm cùng hay là hai chuyện khác nhau.” Tiểu Xuân “Cho dù huynh có lợi hại, ta cũng thể ruồng bỏ sư môn. Ta rồi, đại sư huynh là ân nhân của ta.”

      Lý Thanh: “Nàng muốn học kiếm cùng ta.”

      Tiểu Xuân học theo cách chuyện của Vệ Thanh Phong, cách sâu sắc: “Có những chuyện, phải chỉ có muốn hay muốn là có thể quyết định.”

      Lý Thanh ngẫm ngẫm lại nhưng vẫn muốn từ bỏ như vậy, mà chẳng có cách nào có thể thuyết phục được Tiểu Xuân, suy nghĩ lúc rồi quyết định tạm bỏ qua chuyện luyện kiếm này.

      Tiểu Xuân chuẩn bị rời . Nàng về phía trước mấy bước rồi dừng lại. Nàng cảm thấy cứ như thế, trong lòng tựa như có con gà vươn móng vuốt be bé ra, cào qua cào lại ngừng khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

      “Khụ.” Tiểu Xuân thản nhiên xoay người, Lý Thanh đứng sừng sững ở đó như đội cả bầu trời.

      “Huynh…” Tiểu Xuân ho khan hai tiếng, : “Lát nữa huynh định làm gì?”

      “Hả?” Lý Thanh khó hiểu.

      tiếng hả ngắn ngủn này của vừa trầm thấp vừa khẽ khàng, mặt Tiểu Xuân lập tức đỏ lên.

      “Ta ta ta, ta hỏi huynh, lát nữa huynh định làm gì?”

      Lý Thanh đứng yên tại chỗ, tiếng nào.

      Mặt Tiểu Xuân càng đỏ hơn.

      phải ta quan tâm huynh! Ta chỉ thuận miệng…!”

      theo nàng.”

      “??”

      Giọng của Lý Thanh vẫn đều đều như cũ, : “Ta theo nàng.”

      Tiểu Xuân trề môi: “Theo, theo, theo ta làm gì?”

      Lý Thanh: “Để tìm con đường ban nãy ta .”

      Tiểu Xuân: “???”

      Lý Thanh nữa, bước lên trước hai bước, đến trước mặt Tiểu Xuân, khẽ cúi mặt : “Còn nàng, nàng định làm gì?”

      Tiểu Xuân bừng tỉnh, nàng vốn định mình định luyện kiếm sau đó đốn củi, chuẩn bị cơm trưa, cuối cùng lúc ra miệng lại thành…

      “Ta muốn ngắm hoa.”

      Lý Thanh: “…”

      Tiểu Xuân hận thể bóp chết mình.

      Lý Thanh yên lặng lúc, lại : “Ngắm ở đâu?”

      Tiểu Xuân kiên trì : “Ở, ở trong núi.”

      Lý Thanh: “Trong núi có hoa à?”

      Tiểu Xuân cách vô cùng khó tin: “Đương nhiên là có, hoa Vân Đào lớn như miệng chén ấy, huynh thấy à?”

      Lý Thanh cách đương nhiên: “Ta nhìn thấy mà.”

      Tiểu Xuân: “….”

      Nhắc đến chuyện này nàng lại thấy bực mình.

      được, ta phải tìm Hạ Hàm Chi tính sổ!”

      Tiểu Xuân còn chưa kịp nhúc nhích, thân thể Lý Thanh vọt đến trước mặt nàng.
      kéo cổ tay nàng, : “Tìm y làm chi, phí thời gian. phải nàng muốn ngắm hoa à, chúng ta ngắm ở đâu?”

      Tiểu Xuân ngửa đầu nhìn , suy nghĩ chút rồi : “ vào cốc .”

      Lý Thanh nâng tay Tiểu Xuân: “ hướng nào?”

      Tiểu Xuân cầm lại tay Lý Thanh, khoa tay múa chân về phía nam, Lý Thanh khẽ được.

      Ngay sau đó, Tiểu Xuân bị nhấc bổng khỏi mặt đất, nàng hoảng sợ kêu lên, nắm chặt tay áo Lý Thanh.

      “Ối ối ối…!” Tiểu Xuân ngây người lúc, sau khi kịp phản ứng sợ hãi kêu lên, hoảng sợ túm lấy Lý Thanh, mặt rúc trong lòng , nhắm chặt hai mắt dám mở ra.

      “Thả ta xuống thả ta xuống! Ngã chết ta mất…!”

      Gió bên tai gào thét, nhưng Tiểu Xuân vẫn có thể nghe giọng trầm thấp chậm rãi của Lý Thanh.

      đâu.”

      Tiểu Xuân vẫn tru lên: “ được… được!!”

      Lý Thanh: “Đừng sợ.”

      Tiểu Xuân run rẩy: “ phải huynh cứ bảo sợ là có thể sợ được đâu!”

      Lý Thanh do dự chút, sau đó Tiểu Xuân cảm thấy gió bên tai dần chậm lại. Nàng thử nghiêng đầu, hé mắt nhìn ra ngoài.

      Xung quanh có sương mù che phủ, đó là mây ư….

      Tiểu Xuân hít sâu, cả giận : “Sao huynh lại dừng lại ở ngay giữa trời vậy hả!”

      Lý Thanh lẳng lặng : “Nàng chịu nhìn đường, ta sợ lộn.”

      Tiểu Xuân cũng quan tâm nữa, duỗi tay chỉ lung tung xuống dưới: “Chỗ này này, xuống .”

      Sau đó, nàng lập tức hối hận.

      Lý Thanh ôm theo nàng, trực tiếp thả người rơi xuống, Tiểu Xuân sợ đến mức suýt tè ra quần.

      Vừa chạm đất, Lý Thanh buông tay, hai chân Tiểu Xuân lập tức mềm nhũn, ngồi ra đất.

      Lý Thanh: “Nàng làm sao vậy?”

      Tiểu Xuân đầu tóc xốc xếch, ánh mắt dại ra, lắc đầu.

      Lý Thanh nhìn thấy, lại nghe tiếng nàng chuyện bèn hỏi lần nữa.

      Tiểu Xuân yếu ớt : “Lần sau… lần sau đừng bay nữa.”

      Lý Thanh: “Nhanh mà.”

      Tiểu Xuân: “Chạy bằng chân cũng rất nhanh.”

      Lý Thanh đơn giản: “Nhanh hơn.”

      Tiểu Xuân thở dài, dạy bảo : “Đúng là bay rất nhanh, nhưng đây phải là điều người bình thường có thể chịu được, chưa kể, chạy cũng chậm mà.”

      Lý Thanh khẽ cau mày, như suy nghĩ xem chạy có nhanh hay .

      Tiểu Xuân lại tiếp: “Tại huynh nhớ chuyện trước kia thôi, hồi ấy huynh chạy trốn cũng nhanh lắm, à đúng…” Tiểu Xuân sửa lại “Hẳn là nhảy nhanh lắm mới đúng.”

      Nhảy?

      Vẻ mặt Lý Thanh nặng nề.
      “Trước đây ta còn làm gì nữa?”

      Tiểu Xuân lại khác Lý Thanh, khi nhớ lại, lòng Tiểu Xuân vẫn rất ngọt ngào hưng phấn, giọng cũng trở nên nhàng.

      “Khi đó ta cũng rất ngốc, hiểu gì cả, còn đoán huynh là quái trong núi Bạc Mang nữa. Nhưng giờ tốt rồi, huynh khôi phục nguyên thần, coi như ta cũng có chút công lao.”

      Tiểu Xuân ngồi dưới đất, cười ha ha vỗ chân Lý Thanh.

      “Trước đây huynh từng ở Kiếm Các thời gian, hôm nay huynh được như thế này, cũng nên quan tâm đến Kiếm Các chút.”

      Lý Thanh: “Nàng muốn ta quan tâm thế nào?”

      “Ừm…” Tiểu Xuân suy nghĩ chút, hỏi : “Ngày thường huynh ở Mẫn Kiếm sơn trang làm gì?”

      Lý Thanh: “Luyện kiếm phách, trấn thủ kiếm mạch.”

      “Nghe có vẻ lợi hại .” Tiểu Xuân “Vậy có thể trấn giúp Kiếm Các luôn ?”

      Lý Thanh: “Có thể.”

      Tiểu Xuân ngờ Lý Thanh lại dễ dàng đồng ý như vậy, nàng hưng phấn : “Phải làm thế nào, có cần giúp ?”
      Vẻ mặt Lý Thanh bình tĩnh : “ cần giúp gì cả.”

      Tiểu Xuân cười hắc hắc: “Vậy làm phiền huynh nhé.”

      Lý Thanh tiếp: “Chỉ cần cho ta ở đây là được.”

      Tiểu Xuân: “….”

      “Ở ở ở lại đây?”

      Lý Thanh: “Ừ.”

      Tiểu Xuân thể phản bác, nàng cảm thấy mình sai lầm rồi.

      Lý Thanh : “Nàng muốn à?”

      Tiểu Xuân khô khốc : “ phải, chỉ là nếu huynh ở lại đây, Hạ Hàm Chi phải thế nào đây? Huynh trấn giữ cho sơn trang của y, y giận à?”

      Lý Thanh lắc đầu : “ cần quan tâm đến y.”

      Tiểu Xuân bĩu môi: “Sao có thể quan tâm, tên này lòng dạ rất hẹp hòi, chắc là để huynh rời hôm cũng chịu được đâu.”

      Lý Thanh bị nàng chọc cười, : “Y để ý đâu.”

      Tiểu Xuân còn muốn cãi lại, Lý Thanh chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ tay Tiểu Xuân, khẽ : “Y nghĩ thế nào cũng quan trọng, còn nàng, có chịu để ta ở lại ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :