1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm sơn có quỷ - Twentine ( 71 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 60




      Vào buổi sáng sớm trời trong nắng ấm, sâu bên trong núi Bạc Mang yên tĩnh, ngẩn người bên bàn đá. này phải ai khác, chính là đệ tử của Kiếm Các Lục Tiểu Xuân.

      Nàng ngẩn người bao lâu, từ đằng sau người đến, ngồi vào chỗ bên cạnh nàng.

      Tiểu Xuân giương mắt, tươi cười : “Đại sư huynh.”

      Vệ Thanh Phong tháo bội kiếm để qua bên, thản nhiên : “ làm gì vậy?”

      Tiểu Xuân gãi gãi mặt : “ làm gì cả.”

      Vệ Thanh Phong nhìn Tiểu Xuân: “Luyện kiếm chưa?”

      Nhắc đến luyện kiếm, Tiểu Xuân lại yên lặng.

      Hai năm trước, Tiểu Xuân gần như mất hết tinh thần bị Vệ Thanh Phong kéo về Kiếm Các. Mãi đến khi nàng dần tỉnh táo lại, Vệ Thanh Phong mang nàng đến chỗ căn phòng của y, kể cho nàng nghe câu chuyện xưa.

      Tận đáy lòng, Tiểu Xuân cảm thấy đó là câu chuyện xưa vô cùng rung động tâm can. Đáng tiếc, Vệ Thanh Phong rất biết ăn , câu chuyện xưa thăng trầm như thế lại bị y kể đến vô cùng bình dị, khô khốc, cứ như là kể cho có lệ, chỉ ước cho câu chuyện nhanh hết chút.

      Câu chuyện quả rất vô vị, người nghe nghe đến mơ mơ màng màng.

      Dù sao quả việc như vậy.

      Bất quá bây giờ, khi thời gian trôi qua lâu đến vậy, khi nhớ lại, Tiểu Xuân vẫn rất cảm tạ thái độ khi đó của Vệ Thanh Phong.

      Cũng có lẽ vì y rất lạnh nhạt, khiến Tiểu Xuân cảm thấy mọi chuyện kia đều trở nên rất bình thường. Cái gì mà bảo kiếm nổi danh thiên hạ, cái gì mà kiếm khách uy chấn tứ phương, liên quan gì đến nàng cả. Mà thời gian dần trôi, núi Bạc Mang dường như cũng quên mất mình từng tạo nên luồng linh khí, gió vẫn cứ thổi, nước vẫn cứ chảy, tất cả đều như bình thường.

      Vệ Thanh Phong sau khi kể nốt câu chuyện kia xong, với Tiểu Xuân câu:

      “Muội có muốn học kiếm với ta ?”

      Tiểu Xuân khựng lại chút, nhưng vẫn gật đầu.

      Sau đó, Vệ Thanh Phong cho nàng rời khỏi Thanh Đào viện, chỉ nàng, mà tất cả các đệ tử của Thanh Đào viện đều bị Vệ Thanh Phong chuyển sang Vân Đào viện. Thế nhưng, chỉ có mình Tiểu Xuân được Vệ Thanh Phong dẫn đến vách núi mà y vẫn thường tập luyện. Bên vách núi, Vệ Thanh Phong cho xây cái nhà gỗ, cho Tiểu Xuân ở đó, mỗi ngày dạy nàng luyện kiếm. Y sang chỗ Đại Tông sư lấy thanh kiếm về, đưa cho Tiểu Xuân. Thanh kiếm kia cũng rất bình thường, Vệ Thanh Phong thấy nàng cầm thanh kiếm nhìn tới nhìn lui, khẽ hỏi có phải thích hay , Tiểu Xuân lắc đầu, cười tất cả những thanh kiếm đại sư huynh thích đều là mấy thanh kiếm cũ kĩ.

      Vệ Thanh Phong nghe thấy thế bật cười, với nàng thanh kiếm này có tên là Phong Đào, là đôi với Đoạn Đào của y.

      Tiểu Xuân lúc ấy rất kinh ngạc.

      Vệ Thanh Phong nở nụ cười thản nhiên, với Tiểu Xuân: “Hai thanh kiếm này đều là do sư tôn chế tạo, ban đầu lúc ta chọn kiếm, cảm thấy Phong Đào quá , nên mới chọn Đoạn Đào, giờ đây Phong Đào cứ để cho muội dùng .”

      Từ đó về sau, Tiểu Xuân dùng thanh Phong Đào này để học kiếm cùng Vệ Thanh Phong.

      ra Tiểu Xuân cũng ngốc, nàng biết Vệ Thanh Phong dạy nàng tập võ là để nàng thư thái tinh thần, nàng cũng yên lặng mà luyện kiếm, trong lòng thầm cảm tạ đại sư huynh.

      Thế nhưng… thế nhưng….

      Tiểu Xuân đánh giá thấp chấp nhất của Vệ Thanh Phong đối với kiếm pháp, trước mặt Vệ Thanh Phong, nếu cứ luyện cho có xong đâu.

      Kể từ khi Vệ Thanh Phong xem Tiểu Xuân như đệ tử của mình, Lục Tiểu Xuân dần hiểu ra, thái độ vừa tập vừa chơi của nàng khi luyện cùng Hạ Hàm Chi là thể dùng được khi luyện kiếm với Vệ Thanh Phong. Dĩ nhiên, Vệ Thanh Phong cũng chưa từng hung dữ với nàng, thực ra Vệ Thanh Phong cũng chưa từng hung dữ với bất cứ kẻ nào. Y chỉ đứng trước mặt ngươi, câu nào, ngươi cũng phải biết điều mà tập cho tốt.

      Tiểu Xuân đối với việc luyện kiếm, ban đầu là có mục đích khác, chủ yếu là mang tâm tình tham gia náo nhiệt chút mà thôi, loại tài nghệ nửa vời này của nàng, sao có thể chịu nổi tôi luyện của Vệ Thanh Phong chứ.

      hào hùng ban đầu biến mất hầu như còn, Tiểu Xuân chịu nổi nữa. Có thời gian, Tiểu Xuân vừa nhìn thấy Phong Đào muốn ném nó vào bếp lò.

      Vệ Thanh Phong mỗi ngày đều đến đốc thúc Tiểu Xuân luyện kiếm, Tiểu Xuân luyện chút là lại bắt đầu lười biếng, có thể là “ma cao thước, đạo cao trượng”, Tiểu Xuân cứ giữ nguyên thái độ “Huynh tới ta luyện, huynh ta lại nghỉ”, triển khai đối chiến giằng co với đại sư huynh của nàng.

      ra mấy trò mờ ám này làm thế nào có thể giấu giếm Vệ Thanh Phong chứ, nhưng y đứng từ xa nhìn lười biếng kia, cũng chỉ cười mà thôi.

      Tựa như từ rất lâu trước kia, nàng vẫn thường đứng trong rừng cây sau núi, len lén cười nhìn y vậy.

      “Ta luyện từ sớm rồi!” Tiểu Xuân .

      Vệ Thanh Phong thản nhiên : “Vậy à?”

      “Ừm!” Cho nên , da mặt cũng là luyện từ từ mới có thể dày lên. Nếu là trước kia, đánh chết Tiểu Xuân cũng tin mình dám trợn mắt láo như thế trước mặt Vệ Thanh Phong.

      Vệ Thanh Phong gật gật đầu: “Ăn sáng chưa?”

      Tiểu Xuân: “Ăn rồi.”

      Sau đó ai chuyện nữa.

      Vệ Thanh Phong yên lặng lúc lâu, với Tiểu Xuân: “Muội….”

      Tiểu Xuân ngẩng đầu: “Hả?”

      Vệ Thanh Phong: “Khoảng nửa tháng nữa, đại hội luận kiếm bắt đầu.”

      Tiểu Xuân: “Đúng vậy.”

      Vệ Thanh Phong nhìn Tiểu Xuân, Tiểu Xuân thấy thế lòng cũng bắt đầu hơi sợ.

      “Đại, đại sư huynh?”

      Vệ Thanh Phong lắc đầu, : “Hạ Thu vừa phái người đưa tin, bọn họ có thể đến sớm hơn mấy môn phái khác chừng mấy ngày.”

      Tiểu Xuân: “Vậy phải sắp đến rồi sao?”

      “Đúng vậy.” Vệ Thanh Phong “Y người của Mẫn Kiếm sơn trang muốn đến đây ít đâu.”

      Tiểu Xuân ngáp cái: “ ít là bao nhiêu?”

      Vệ Thanh Phong:”Trong thư là sáu mươi người.”

      Tiểu Xuân ngáp suýt sặc: “Bao nhiêu cơ?”

      Vẻ mặt Vệ Thanh Phong vẫn hề có biểu cảm gì: “Sáu mươi.” xong, y lại bổ sung thêm: “Tối thiểu.”

      Tiểu Xuân: “Vậy làm sao mà sắp xếp cho họ chứ.”

      Vệ Thanh Phong nhìn Tiểu Xuân : “Vẫn chưa quyết định, nhưng đất của Kiếm Các cũng ít, hay là để muội sắp xếp nhé.”

      Tiểu Xuân: “Để ta á?”

      Vệ Thanh Phong: “Ừ.”

      Tiểu Xuân suy nghĩ chút, bình thản gật đầu: “Được, cứ để ta . Người đứng đầu của họ có phải là Hạ Hàm Chi ?”

      Vệ Thanh Phong: “ phải.”

      Y vừa xong, Tiểu Xuân dừng chút, sau đó Vệ Thanh Phong lại muốn mở miệng, Tiểu Xuân lập tức giơ tay xen ngang.

      cần , hiểu.”

      Vệ Thanh Phong gật gật đầu, đứng lên.

      “Cứ vậy nhé.”

      Vệ Thanh Phong giao việc sắp xếp chỗ ở cho Tiểu Xuân xử lý, vậy Tiểu Xuân dùng bao nhiêu thời gian để sắp xếp?

      Nửa nén hương… nhiều hơn chút nào.

      ……….

      Mười ngày sau, người của Mẫn Kiếm sơn trang đến.

      Nếu phải nhờ đám người này, chắc cũng ít người biết rằng đường núi của núi Bạc Mang lại có thể qua bằng xe ngựa.

      Sáng sớm hôm đó, đứa bé vội vàng hấp tấp chạy vào Vân Đào viện, Tiểu Xuân thu hoạch củ cải muối.

      “Tiểu Xuân sư tỷ?”

      Tiểu Xuân quay đầu, nhíu mày : “Tiểu Vũ, sao đệ cứ vội vàng hấp tấp vậy hả, học theo đại sư huynh trầm ổn chút được ?”

      Tiểu Vũ trừng mắt: “Người đến rồi người đến rồi!”

      Tiểu Xuân: “Đến đến chứ sao.”

      Tiểu Vũ: “Sư tỷ ra ngoài đó sao?”

      Tiểu Xuân thả mấy miếng củ cải muối trong tay xuống, với Tiểu Vũ: “Lát nữa ta .” Nàng sờ sờ đầu Tiểu Vũ, khẽ : “Chỉ là ta muốn cho đệ biết chuyện.”

      Tiểu Vũ: “Chuyện gì?”

      Tiểu Xuân khẽ : “Đệ vào Kiếm Các khá muộn, có số việc biết. Mẫn Kiếm sơn trang lần này đến đây, chính là….. của Kiếm Các”

      Tiểu Vũ vẫn khó hiểu: “Là cái gì của Kiếm Các ạ?”

      Dừng chút, Tiểu Xuân nhếch miệng, : “Tóm lại, đệ đừng ở gần bọn họ quá, nếu bị các sư huynh mắng đừng khóc.”

      Tiểu Vũ vẫn hiểu, Tiểu Xuân cất bước mất rồi.

      Khi nàng ra đến, đội ngũ của Mẫn Kiếm sơn trang vẫn chưa đến nơi. Ở chỗ đường lên núi có mấy người, Mẫn Kiếm sơn trang muốn tổ chức đại hội luận kiếm ở đây, phần lớn đệ tử của Kiếm Các đều phản đối. Tiểu Xuân từng nghe các đệ tử Kiếm Các lén bàn luận, bảo Hạ Hàm Chi thủ đoạn hiểm, làm việc có phong độ, là bại hoại của võ lâm.

      Cho nên khi Vệ Thanh Phong đồng ý cử hành đại hội luận kiếm, đệ tử Kiếm Các lần đầu tiên công khai phản đối y, nhưng lại chẳng làm gì được, Đại Tông sư cũng gật đầu rồi.

      Vệ Thanh Phong cũng miễn cưỡng mấy người họ, ai muốn tham gia hỗ trợ có thể ra mặt. Cuối cùng, đại hội luận kiếm lần này chỉ có Vệ Thanh Phong, Tiểu Xuân và mấy người từng đến Mẫn Kiếm sơn trang lần trước.

      Ồ, còn có mấy tiểu sư đệ biết chuyện.

      Tiểu Xuân đến chỗ đường lên núi, đúng lúc gặp phải hai huynh đệ Vương Thành quét dọn.

      Khi Vệ Thanh Phong quyết định làm đại hội luận kiếm, bọn họ là những người đầu tiên giúp đỡ.

      Tiểu Xuân đến, với Vương Thành: “Còn bao lâu nữa mới đến?”

      Vương Thành : “Đằng trước có người bảo họ vào núi, hẳn là sắp đến đây rồi.”

      Tiểu Xuân gật gật đầu.

      Lại đợi thêm khắc, vẫn thấy ai.

      Vương Thành cũng nhíu mày.

      Tiểu Xuân chống nạnh : “Sao lại thế này, có bò lên cũng chậm đến như thế chứ.”

      Mọi người vô cùng nghi ngờ, từ đường núi lại có người bò lên .

      Ngô Sinh lảo đảo chạy lên núi, với Tiểu Xuân: “Mắc, mắc, mắc kẹt rồi!”

      Tiểu Xuân: “….”

      Vương Thành đến, : “Cái gì kẹt?”

      Ngô Sinh: “Xe, xe, xe ngựa.”

      Vương Thành: “….”

      Khi hỏi cặn kẽ nguyên do, Tiểu Xuân mới biết được là Mẫn Kiếm sơn trang dùng rất nhiều xe ngựa đến đây, hơn nữa xe ngựa của họ giống với xe ngựa bình thường, mà lớn hơn, nhiều đồ trang trí hơn, cuối cùng đến giữa sườn núi bị mắc phải tảng đá nên kẹt luôn.

      “Ha ha ha ha! Đáng đời!” Tiểu Xuân nhịn được, ôm bụng cười. Lúc này Vệ Thanh Phong cũng đến.

      “Sao thế?”

      Ngô Sinh cúi đầu lắp bắp lại lần, Vệ Thanh Phong cau mày, : “Mọi người đợi ở đây, ta xem thử.”

      Tiểu Xuân : “Huynh mình à? Ta với huynh nhé?”

      Vệ Thanh Phong nhìn nàng chút, gì, chỉ gật đầu.

      Tiểu Xuân theo Vệ Thanh Phong xuống chân núi, lúc thấy đám người, đứng đầy cả đường núi.

      Người đứng đầu đám người chính là mấy người cưỡi ngựa, thấy có người đến ôm quyền : “Hai vị chắc là đệ tử của Kiếm Các.”

      Vệ Thanh Phong gật gật đầu : “Đúng vậy, xe ngựa của mọi người bị kẹt ở đâu?”

      Người kia : “Bên này, mời theo ta.”

      Vệ Thanh Phong cùng Tiểu Xuân qua bên kia. Tiểu Xuân vừa vừa nhìn, đội ngũ của Mẫn Kiếm sơn trang có cả nam lẫn nữ, ngay cả nha hoàn sai vặt gì cũng mang đến.

      Từ xa xa nàng nhìn thấy chiếc xe ngựa rất lớn, cũng chính là cỗ xe ngựa bị kẹt, xe lẫn bốn con ngựa đều bị kẹt cứng.

      Lúc về phía chiếc xe ngựa kia, Tiểu Xuân chợt cảm thấy xung quanh đều trở nên yên tĩnh hẳn.

      Vệ Thanh Phong bất tri bất giác nắm lấy cổ tay nàng, Tiểu Xuân mới dần bình tĩnh lại.

      Khi hai người đứng trước xe ngựa, trong xe ngựa có người chậm rãi bước ra.

      Tiểu Xuân liếc mắt nhìn người nọ, biết kiếm thuật của y có cao hơn , nhưng thời gian hai năm qua khiến Hạ Hàm Chi trông cao quý thêm ít.

      Hạ Hàm Chi mang bội kiếm, chỉ cầm cây quạt màu trắng, đổi tới đổi lui giữa hai tay.

      Y xuống xe ngựa, đến trước mặt Vệ Thanh Phong và Tiểu Xuân. Ánh mắt y vòng tới vòng lui giữa hai người, lại nhìn đôi tay nắm lấy nhau, cuối cùng nhìn về phía Tiểu Xuân, khẽ mở quạt, che giấu nụ cười, khẽ :

      “Tiểu Xuân, lâu gặp.”

      Mặt Tiểu Xuân hề có biểu cảm gì nhìn y, câu đầu tiên thốt ra chính là:

      “Huynh mập ra.”
      thư hồ thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 61




      “Huynh mập ra.”

      Hạ Hàm Chi nghe thấy ba chữ kia, trừng hai mắt, quơ quơ cây quạt, nhưng vẻ mặt lại hề thay đổi: “Vậy à?”

      Tiểu Xuân nhếch nhếch môi, .

      Hạ Hàm Chi lại chuyển mắt nhìn về phía Vệ Thanh Phong, hai người nhìn nhau lúc, Hạ Hàm Chi : “ lâu gặp.”

      Vệ Thanh Phong dĩ nhiên mấy câu đâu như Tiểu Xuân, y nghiêng đầu nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa sau lưng Hạ Hàm Chi, : “Chỉ mắc kẹt chiếc xe này thôi à?”

      Hạ Hàm Chi lắc đầu : “, đằng sau còn có mấy chiếc xe nữa.”

      Vệ Thanh Phong : “Muốn kéo ra cũng khó lắm, nhưng đường núi ở đằng trước cũng khó mà xe ngựa này được, muốn phải bộ lên.”

      Hạ Hàm Chi hoảng sợ trừng mắt, : “ ư?”
      Tiểu Xuân híp mắt nhìn Hạ Hàm Chi, giọng tỏ thái độ gì: “ cứ như huynh mới đến đây lần đầu tiên ấy.”

      “Khụ.” Hạ Hàm Chi vội ho tiếng, lại quơ quơ cây quạt, : “Nếu thể xe ngựa lên bộ lên cũng được.”

      Lúc này, đệ tử Mẫn Kiếm sơn trang đứng trước xe ngựa, hành lễ với Hạ Hàm Chi, : “Chưởng môn, mấy cái xe ngựa này làm sao đây?”

      Hạ Hàm Chi giãn mày, thản nhiên : “Cứ bộ thôi, các ngươi đánh xe xuống chân núi, cho mấy người ở dưới đó canh chừng.”

      “Dạ.”

      Xử lý xong xuôi, Hạ Hàm Chi nhìn Vệ Thanh Phong và Tiểu Xuân, : “Này, ta Kiếm Các lắm, xin hai vị dẫn đường.”

      Vệ Thanh Phong quay đầu với Tiểu Xuân: “Tiểu Xuân, muội dẫn y lên đó, gọi thêm mấy người nữa mang theo dụng cụ xuống hỗ trợ.”

      “Được.”

      Tiểu Xuân nhìn về phía Hạ Hàm Chi, nhìn vẻ mặt của người kia, nhịn xuống ý nghĩ muốn tát y cái, cười cười với y, : “Hạ Chưởng môn, mời bên này.”

      Hạ Hàm Chi theo sau Tiểu Xuân, vừa hai bước, đằng sau có hai đệ tử muốn theo, Hạ Hàm Chi dừng lại, cũng quay đầu, trầm giọng : “Ta có gọi các ngươi theo à?”

      Mấy tên đệ tử bối rối đứng lại cúi đầu, Hạ Hàm Chi đợi bọn họ thêm, về phía trước.

      Tiểu Xuân ngẩng đầu liếc y cái, sau đó yên lặng lên núi.

      Dần dần, họ rời khỏi đội ngũ của Mẫn Kiếm sơn trang. Núi Bạc Mang vô cùng yên tĩnh, Tiểu Xuân cũng chuyện, cả quãng đường , khí vô cùng trầm lặng.

      Hồi lâu sau, vẫn là Hạ Hàm Chi mở miệng trước.

      “Ta mập lên à?”

      Tiểu Xuân hứ tiếng, thèm để ý đến y.

      Hạ Hàm Chi nhanh lên hai bước, song song với Tiểu Xuân, Tiểu Xuân liếc mắt nhìn y, : “ phải huynh cần dẫn đường à, sao lại nhanh hơn cả ta rồi?”
      Hạ Hàm Chi chắp tay sau lưng, nhàn nhã cất bước, : “Ta đột nhiên cảm thấy, ngọn núi này rất có duyên với ta, cứ như từng đến đây rồi vậy.”

      Tiểu Xuân cười khan hai tiếng, tiếp tục .

      Sau đó, lại ai gì.

      lúc sau, Hạ Hàm Chi : “Sao đại hội luận kiếm hai năm qua, các người ?”

      Tiểu Xuân: “Kiếm Các vốn cũng rất ít tham gia những hoạt động của võ lâm, huynh cũng phải biết.”

      Hạ Hàm Chi: “ nhớ thương bạn cũ sao?”

      Tiểu Xuân: “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, phải giờ huynh cũng đến đây rồi sao, có thể thấy việc nhớ thương cũng cần thiết lắm.”

      là vô tình.”

      Tiểu Xuân: “Sao dám so vô tình với huynh chứ.”

      “….”

      Lại yên lặng, Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn sang, thấy Hạ Hàm Chi cúi đầu nhìn đường, mặt có biểu cảm gì. Tiểu Xuân do dự chút, : “Huynh đừng nghĩ nhiều, ta có ý gì khác.”

      “A.” Hạ Hàm Chi nhướn mày, nghiêng mắt nhìn Tiểu Xuân, cười lạnh, : “Vậy à?”

      Dáng vẻ của Hạ Hàm Chi lúc này mới chính là dáng vẻ lạnh nhạt thèm quan tâm đến ai mà Tiểu Xuân quen thuộc nhất. Thấy Hạ Hàm Chi như thế, Tiểu Xuân cũng cười cười, : “Đúng vậy.”

      Thấy Tiểu Xuân cười, sắc mặt Hạ Hàm Chi càng nặng nề hơn.

      cười vậy là sao?”

      Tiểu Xuân: “Ôi trời, ta chỉ cười chút mà hỏi ý gì là sao?”

      Hạ Hàm Chi nghiêm túc, thản nhiên : “ có việc gì mà sao lại cười vớ vẩn thế.”

      Tiểu Xuân khựng lại, sau đó hít sâu…

      “Ha ha ha ha ha…!”

      Hạ Hàm Chi: “….”

      Nụ cười này của Tiểu Xuân quả là vô cùng sởn gai ốc, vẻ mặt Hạ Hàm Chi cứng đờ, cuối cùng vẫn nhịn được bật cười.

      Tiểu Xuân bĩu môi: “ có việc gì mà sao huynh lại cười vớ vẩn thế.”

      Hạ Hàm Chi đứng trước mặt Tiểu Xuân, cúi đầu. Vóc dáng y cao, Tiểu Xuân ngửa đầu đúng lúc ngược sáng, thể nhìn vẻ mặt của Hạ Hàm Chi.

      “Tiểu Xuân.”

      “Hả?”

      “Quả lâu gặp.”

      Tiểu Xuân ngơ ngẩn lúc, giọng : “Đúng vậy, ra cũng chỉ mới hai năm thôi, nhưng hiểu sao lại cảm thấy dường như rất lâu rồi vậy.”

      Hạ Hàm Chi cười nhạt, : “Thời gian qua tốt chứ?”

      Tiểu Xuân giương mắt, : “Huynh cảm thấy thế nào?”

      Hạ Hàm Chi : “Ta biết.”

      Tiểu Xuân cười tiếng, : “Ta rất tốt.”

      Hạ Hàm Chi: “ ?”

      Tiểu Xuân ừ.

      Nửa đoạn đường sau, ai chuyện.

      Khi sắp đến gần cổng núi, Hạ Hàm Chi dần chậm lại, Tiểu Xuân quay đầu, hơi khó hiểu nhìn y.

      Hạ Hàm Chi chậm là để xem xét cảnh vật xung quanh.

      Tiểu Xuân đợi y lúc, thấy y vẫn có ý muốn , Tiểu Xuân kiên nhẫn, mở miệng: “Huynh lại sao thế, muốn xem phong cảnh cũng phải biết nơi nghỉ chân của mình ở đâu chứ…“

      “Vì sao hỏi ta?”

      lại bị xen ngang, Tiểu Xuân cau mày: “Cái gì cơ?”

      Ánh mắt Hạ Hàm Chi nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn Tiểu Xuân.

      “Vì sao hỏi ta?”

      Tiểu Xuân cảm thấy ánh mắt Hạ Hàm Chi hơi lạnh lùng, nàng mơ hồ hiểu ý của Hạ Hàm Chi, nên nàng im lặng, lời nào.

      Hạ Hàm Chi : “ muốn biết sao?”

      Ngón tay Tiểu Xuân động đậy, cứ bấm tới bấm lui, khi mở miệng, giọng hơi run rẩy.

      muốn biết.”

      Hạ Hàm Chi vẫn theo sát ngừng: “Quả muốn biết à?”

      Tiểu Xuân chịu đựng lời nào.

      Hạ Hàm Chi: “ cũng đến, nhưng có trong đội ngũ, cũng biết thích ra ngoài vào ban ngày.”

      Tiểu Xuân vẫn chuyện, vẫn nhìn Hạ Hàm Chi.

      “Ban đầu là vì nguyên thần của , bọn ta, …. là do ta lựa chọn phương thức quá cực đoan. Trí nhớ vào lúc nguyên thần của còn khuyết thiếu cực kì mơ hồ, Vệ Thanh Phong hẳn với .”

      “Chuyện có thể nhớ là rất ít ỏi, núi Bạc Mang tụ tập linh khí nhiều năm của , có lẽ cảm giác được, nhưng những thứ khác, ta dám cam đoan với .”

      “Tính tình của cũng như trước, thích thanh tĩnh, thích người bên cạnh quá nhiều.”

      “Thế nhưng, bản tính của vẫn…”

      “Đủ rồi.”

      Tiểu Xuân xen ngang lời Hạ Hàm Chi , nàng giọng: “Đủ rồi…”

      Vẻ mặt Hạ Hàm Chi bình thản.

      hận ta sao?”

      Tiểu Xuân cười nhạt tiếng, : “ nhảm nhiều như thế, câu này có lẽ mới là câu huynh muốn đúng ?”

      Hai mắt Hạ Hàm Chi lạnh như băng, hề có chút cảm xúc nào.

      “Ta hận huynh.” Tiểu Xuân đáp rất nhanh, rất dứt khoát.

      “Ta hận huynh, hề hận huynh.” Tiểu Xuân khẽ “Ban đầu, bởi vì huynh lừa bọn ta, tất cả mọi người vẫn có hơi lẩn quẩn trong lòng, nhưng cũng đến mức là hận. Sau đó đại sư huynh lại kể cho ta nghe những chuyện kia….”

      Hạ Hàm Chi: “Y kể cho nghe chuyện gì?”

      Tiểu Xuân: “ rất nhiều, về mệnh cách của Thái và Liệt Dương, bảo rằng họ nhập thế là thuận theo thiên mệnh, cũng có huynh là đương kim võ lâm, là người xứng đôi nhất với Thái .”

      Hạ Hàm Chi: “Y như vậy sao?”

      “Ừm.” Tiểu Xuân “Đại sư huynh Thái nhập thế là chuyện đương nhiên, có được người có lòng chính nghĩa làm chủ nhân, là may mắn của võ lâm.”

      Hạ Hàm Chi: “Ta là người có lòng chính nghĩa?”

      Tiểu Xuân gãi gãi mặt, : “Dù sao đó cũng là do đại sư huynh , có phải hay ta đâu biết.”

      Hạ Hàm Chi: “….”

      “Cho nên, ta hận huynh.” Tiểu Xuân đến, vỗ vỗ vai Hạ Hàm Chi, : “Có lẽ đệ tử của Kiếm Các có nhiều oán hận với huynh, nhưng mọi người ở Thanh Đào viện vẫn chưa bao giờ hận huynh, biết điều này có nghĩa gì ?”

      Hạ Hàm Chi rũ mắt nhìn nàng.

      Tiểu Xuân : “Điều này có nghĩa là, đối với những người biết huynh, huynh phải người xấu!” rồi, nàng dừng lúc, lại “Cùng lắm là hơi hiểm chút thôi.”

      Hạ Hàm Chi: “….”

      Tiểu Xuân hít sâu, dùng tay phẩy phẩy tạo gió, mắt hơi chuyển, : “Mấy hôm nay Đại Tông sư ra ngoài, bên tháp lâu kia có ai ở, hai người các huynh ở đó .”

      Hạ Hàm Chi: “Được.”

      Tiểu Xuân: “Bọn Ngô Sinh hẳn chờ trước cổng lên núi, huynh tới thấy thôi. Ta còn có việc, lúc nữa tìm huynh sau.”

      Hạ Hàm Chi: “Được.”

      Tiểu Xuân vẫy vẫy tay, bỏ .

      Hạ Hàm Chi yên lặng nhìn bóng lưng Tiểu Xuân, hồi lâu sau, cười nhạt.

      “Nhịn được cứ nhận .”

      Y khẽ lắc đầu trong gió mát của núi Bạc Mang, cứ như ban nãy y hề nhìn thấy gương mặt tái nhợt và nước mắt dâng tràn của kia.

      Trước khi y đến, y từng ảo tưởng rằng bé này có thể vẫn tim phổi như trước vậy, nhưng y sai lầm rồi.

      Nếu cuộc đời thể thay đổi, sao có thể mong chờ người mãi mãi ngây thơ.

      Tiểu Xuân xa xa, đến mức nước mắt cũng bị gió thổi cho khô lại.

      Nàng khóc, nàng tự với mình, nàng được khóc.

      có gì ghê gớm cả…” Nàng ngồi dưới gốc cây Vân Đào, nhặt cánh hoa rơi mặt đất, tự với mình: “ có gì ghê gớm cả….”

      …..

      Đêm đó, Tiểu Xuân ngủ.

      Thực ra, đại đa số mọi người ở Kiếm Các đều ngủ.

      Lúc nửa đêm, các đệ tử của Kiếm Các đều rối rít ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn dị tượng nơi chân trời.

      Đêm đó là đêm mà mặt trăng sáng nhất lớn nhất từ trước đến nay, điều này hiếm thấy đến mức khiến người người mơ ước, khiến lòng người say mê. Dải ngân hà xen lẫn giữa rừng núi Bạc Mang, từng đốm từng đốm, trông cứ như là hạt sương.

      Đó là khúc hát của núi rừng trong đêm.

      Từ vách núi của núi Bạc Mang nhìn ra xa, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng đen lơ lửng trước mặt trăng tròn, thể thấy đó là ai, nhưng cũng ai có thể nhận lầm được kẻ đó.

      Tiểu Xuân và Hạ Hàm Chi đều nghĩ, đến từ lúc nào thế biết.

      Giờ nàng biết rồi, tất cả mọi người đều biết.

      Tiểu Xuân đứng trong sân, nhìn bóng dáng kia. Khi xung quanh dần trở lạnh, Vệ Thanh Phong đến sau lưng nàng, khoác cho nàng lớp áo ngoài.

      “Gió lớn như vậy, muội nghỉ ngơi còn đứng đây làm gì?”

      Tiểu Xuân cúi đầu, .

      Vệ Thanh Phong ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, thản nhiên : “ tới rồi.”

      “Ừm…”

      Vệ Thanh Phong: “Bất kể như thế nào, muội cũng thể đứng đây đón gió lạnh, về phòng nghỉ ngơi trước .”

      Tiểu Xuân gật gật đầu: “Ừm.”

      Nghe lời Vệ Thanh Phong, Tiểu Xuân trở về phòng.

      Nàng quay đầu lại, chút nào.

      Nàng cần quay đầu lại, cũng muốn quay đầu lại…

      Bởi vì nàng biết, đó còn là Lý Thanh nữa rồi.
      thư hồ thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 62





      Sau khi ngủ đủ giấc, Tiểu Xuân cảm thấy lòng dễ chịu hơn nhiều.

      Cũng biết là do trời sinh hay là vì khí hậu các vùng ở núi Bạc Mang khác nhau, tóm lại, Lục Tiểu Xuân là người mắt lớn lòng cũng lớn. Nàng nhét bánh bao thịt đầy miệng, nhắm mắt nghĩ.

      Dù sao cũng phải là tên ngốc nghếch.

      Chỉ cần nghĩ như thế, nàng cảm thấy lòng thoải mái hơn nhiều.

      Ăn xong bữa sáng, Tiểu Xuân ra ngoài làm việc.

      Bởi vì Mẫn Kiếm sơn trang mang đội ngũ lớn như thế vào ở nên đệ tử Kiếm Các dù có muốn tránh cũng tránh khỏi. Tiểu Xuân đứng ở trước viện, vừa ngẩng đầu, thấy toàn người là người. Người tuy nhiều nhưng ai cũng chuyện, cả viện đều yên lặng như tờ.

      “!?” Tiểu Xuân lập tức kinh hãi.

      Đây gọi là gì?

      Trong hai năm nay, Tiểu Xuân biết gần như toàn bộ hơn trăm người đệ tử của Kiếm Các, nàng lướt nhìn qua sân…

      Hứ, quả nhiên sai, đệ tử của Kiếm Các bao giờ nhàm chán đến mức dậy sớm rồi ngồi đó đâu.

      Tiểu Xuân ngáp cái, về phía khác.

      Ngoài cửa viện, Tiểu Xuân nhìn thấy từ bờ tường có cái đầu ló ra nhìn.

      Tiểu Xuân: “….”

      Tiểu Xuân híp mắt qua, trước khi Tiểu Vũ kịp phản ứng xách lỗ tai nó. Tiểu Vũ sợ hết hồn, kêu to.

      Trong viện vốn yên lặng, tiếng kêu của Tiểu Vũ trở nên hết sức đột ngột.

      Tiểu Xuân vội bịt miệng Tiểu Vũ, quay đầu nhìn thử.

      “….” Mọi người trong sân đều như hòn đá, hề động đậy.

      Tiểu Xuân nhếch miệng, tay cũng buông lỏng.

      Tiểu Vũ mở to mắt, khẽ : “Tiểu Xuân sư tỷ thấy ! lợi hại!”

      Tiểu Xuân gõ đầu nó cái: “Liên quan gì đến đệ.”

      Tiểu Vũ cũng thèm che đầu : “Tiểu Xuân sư tỷ! Công phu của Mẫn Kiếm sơn trang có phải rất lợi hại ?” Tiểu Xuân vừa ngáp cái, ấp úng: “Cũng tạm được.” Tiểu Vũ kéo ống tay áo Tiểu Xuân, nhón chân hưng phấn : “Nếu so với Kiếm Các chúng ta sao?”

      Tiểu Xuân trừng mắt: “Đương nhiên là Kiếm Các chúng ta lợi hại! Còn phải suy nghĩ à!?”

      Tiểu Vũ: “Hạ Chưởng môn cũng rất lợi hại!”

      Mặt Tiểu Xuân méo mó.

      “Đệ ai lợi hại cũng được, y được!”

      Tiểu Vũ: “Vì sao…” đợi nó hỏi xong, đằng sau truyền đến giọng thản nhiên: “Sao ta lại được?”
      “….”

      “Ơ!” Tiểu Vũ đột nhiên xoay người, Hạ Hàm Chi mặc bộ quần áo bằng gấm vô cùng cao quý, khoan thai tựa vào cây nhìn bọn họ. Trong mắt của Tiểu Vũ bé con, hình tượng của Hạ Hàm Chi đột nhiên trở nên cao lớn dữ dội.

      “Hạ Chưởng môn!”

      Mặt Tiểu Xuân tái mét, vỗ Tiểu Vũ phát: “ , luyện công !”

      Tiểu Vũ bị Tiểu Xuân làm cho bất đắc dĩ bỏ . Tiểu Xuân khoanh tay đứng trước mặt Hạ Hàm Chi, : “Huynh chạy tới đây làm gì?”

      Hạ Hàm Chi cười : “Tới tìm đó.”

      Tiểu Xuân ngoài cười nhưng trong cười : “Tìm ta làm gì?”

      Hạ Hàm Chi: “ ăn sáng chưa?”

      Tiểu Xuân: “Ăn rồi.”

      Hạ Hàm Chi cau mày : “Ta vẫn chưa ăn.”

      Tiểu Xuân nhíu mày, : “Chưa ăn? Ta với nhà bếp đưa đồ ăn qua cho huynh mà, chưa đưa đến à?”

      Hạ Hàm Chi: “Có đưa, nhưng thích ăn.”

      Tiểu Xuân: “….”

      Hạ Hàm Chi vặn eo, mở trừng hai mắt với Tiểu Xuân, : “Hôm qua ngủ ngon chứ?”

      Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn y: “Sảng khoái vô cùng.”

      Hạ Hàm Chi: “ lại cáu kỉnh rồi.”

      Tiểu Xuân nhíu mày, Hạ Hàm Chi : “ vừa bước vào địa giới của núi Bạc Mang cảm nhận được rồi.”

      Tiểu Xuân: “Cảm giác được cái gì?”

      “Cảm giác được hơi thở của núi Bạc Mang.” Hạ Hàm Chi “Hoặc là , mùi vị mà để lại.” Hạ Hàm Chi đứng lên, thở dài, : “Sau đó lại cáu kỉnh. cảm thấy là ta cố tình giấu diếm , để trong tình trạng chẳng biết gì mà quay về đây, tóm lại, là lỗi của ta.”

      Tiểu Xuân ghét bỏ : “Các người ngày ngày đều ầm ĩ mấy việc thế này à?”

      Hạ Hàm Chi hơi nghiêng đầu.

      Tiểu Xuân vẫy tay, : “Tránh ra, ta phải làm việc.”

      Hạ Hàm Chi: “ tìm sao, ở trong tháp lâu.”

      Tiểu Xuân: “ , huynh tránh ra, ta còn phải chẻ củi.”

      Thân thể cao lớn của Hạ Hàm Chi chắn trước mặt Tiểu Xuân, cúi đầu nhìn nàng: “ à?”

      Tiểu Xuân trợn tròn mắt, gằn từng chữ: “! Muốn! !”

      Hạ Hàm Chi nhìn nàng chằm chằm lúc, cuối cùng nhường đường. Tiểu Xuân hừ tiếng về phía trước, Hạ Hàm Chi nhìn bóng lưng của nàng, vẻ mặt lạnh nhạt.

      Tiểu Xuân nhanh ra khỏi viện. Bởi vì luôn lười luyện kiếm, Vệ Thanh Phong sắp xếp cho nàng đống chuyện để làm, chẻ củi chính là trong số đó. Trong sân chất rất rất nhiều cây gỗ, Tiểu Xuân vén tay áo chuẩn bị làm việc.

      Cũng biết vì sao, hai năm qua, thân thể Lục Tiểu Xuân càng lúc càng tốt, rất nhiều chuyện trước đây nàng làm nổi, bây giờ đều làm vô cùng dễ dàng. Hệt như bây giờ, dù nàng rất lười, nhưng cảm giác mệt mỏi lại cực ít, cũng rất ít khi cảm thấy rét lạnh.

      Chính nàng cũng cảm nhận được thay đổi trong cơ thể, chuyện thần kì nhất là… hơi thở của nàng trở nên rất chậm.

      Người tập võ đều biết, hơi thở càng chậm, càng thể nội lực càng thâm hậu.

      Nhưng Tiểu Xuân chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này. Nàng cảm thấy mình là kẻ học võ nửa vời như mèo ba chân, chỉ là cáo mượn oai hùm đứng sau lưng đại sư huynh, làm gì có nội lực gì chứ. Cho nên, nàng quy mọi thay đổi trong hai năm qua của mình vào bốn chữ… nghỉ ngơi đầy đủ.

      “Rắc!”

      Tay nâng rìu rồi chém xuống, Tiểu Xuân lưu loát bổ cây gỗ.

      Ban đầu nàng chỉ thử chút, dần dần, Tiểu Xuân càng bổ càng quen tay, càng bổ càng nhanh, trong sân vang lên tiếng chẻ củi thanh thúy.

      “Rắc…!”

      “Rắc…!”

      “Rắc…!”

      …..

      Sau khi bổ mười mấy cây gỗ, tay Tiểu Xuân bỗng nhiên khựng lại, bởi vì nàng nhìn thấy thiếu nữ thanh tú từ ngoài vào, về phía nàng. Tiểu Xuân để cây rìu xuống nhìn nàng ta, thiếu nữ thanh nhã, mặt mũi xinh đẹp, nhưng nét mặt lại đầy giận dữ.

      “Có thể đổi nơi khác để chẻ củi ?” Thiếu nữ thẳng vào vấn đề, trực tiếp muốn Tiểu Xuân nơi khác. Tiểu Xuân liếm liếm răng, : “ là người của Mẫn Kiếm sơn trang?”

      Thiếu nữ đáp lời nàng, lại : “Xin rời .”

      Tiểu Xuân khó có thể tin, : “Dù sao cũng phải cho ta biết lí do chứ.”

      Vẻ mặt thiếu nữ lạnh như băng: “ chẻ củi tiếng vang quá lớn, quấy rầy Tôn Giả nghỉ ngơi.”

      “…..” Tiểu Xuân hít sâu hơi, chậm rãi : “Quấy rầy Tôn Giả nghỉ ngơi….”

      Thiếu nữ làm như muốn thêm nữa, đưa tay về phía cửa viện.

      “Mời.”

      Tiểu Xuân chậm rãi vén tay áo lên, chém rìu cắm sâu vào cây gỗ, chân sải bước tới, hất cằm nhìn thiếu nữ kia, ánh mắt khiêu khích đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, mắt thiếu nữ kia híp lại, tỏ vẻ tức giận.

      Tiểu Xuân làm như nhìn thấy địch ý của đối phương, thản nhiên : “Tôn Giả của là người thế nào?”

      Thiếu nữ cười lạnh, : “ biết tôn ti, ăn ngông cuồng, đây là đạo đãi khách của Kiếm Các à?”

      Tiểu Xuân thản nhiên : “, đây là ưu đãi đối với các người rồi.”

      Thiếu nữ: “Ngươi gì?”

      Tiểu Xuân: “Ta , đây là…”

      “Bốp…”

      tiếng thanh thúy vang lên, nhưng lần này phải là tiếng chẻ củi nữa.

      Đầu Tiểu Xuân lệch sang bên, mặt dần lộ ra dấu tay màu hồng. Tiểu Xuân rằng, thậm chí ngay cả động tác nâng tay che mặt cũng có. Nàng yên lặng thở ra, sau đó từ từ quay đầu lại.

      Đáy mắt thiếu nữ kia lạnh như băng, gằn từng chữ:

      “Mời cho.”

      Tiểu Xuân nhìn dáng vẻ của nàng ta, bật cười nhạt.

      “Cái dáng vẻ này…”

      Thiếu nữ: “Cái gì?”

      Tiểu Xuân: “ có gì,” Nàng rút ríu từ cây gỗ ra, động tác này khiến thiếu nữ kia cảnh giác nhìn chằm chằm tay nàng, Tiểu Xuân nhận ra ánh mắt của nàng ta, biết nghĩ đến điều gì, yên lặng lắc đầu.

      Thiếu nữ kiên nhẫn đứng bên cạnh, Tiểu Xuân rút rìu ra vác vai, vẫy vẫy tay với nàng ta: “Tới đây.”

      Thiếu nữ: “Cái gì?”

      “Các người là khách, ta có thể nhượng bộ.”

      “Vậy còn nhanh…”

      “Nhưng.” Tiểu Xuân lại “Ta có thể nhường chỗ này, nhưng thể bỏ qua cái tát kia. đến đây cho ta đánh cái, ta .”

      Thiếu nữ kia hồi lâu tiếng nào, mắt trợn trừng, cứ như bị câu của Tiểu Xuân làm cho sợ hãi.

      Tiểu Xuân lại vẫy vẫy tay, thiếu nữ bừng tỉnh, cả giận quát: “Làm càn…!” Cùng lúc, cánh tay nàng ta vung lên, định tát thêm cái.

      ra công lực của nàng ta cũng thâm hậu, lần này nàng lại có phòng bị, muốn đánh trúng nàng là thể nào. Tiểu Xuân nhắm chừng động tác của nàng ta, ném rìu bắt lấy cổ tay nàng ta, cái tay khác cũng chớp đúng thời cơ, vung tát ngược trở lại…!

      Nàng vừa vung tay, trong lòng vừa cảm thấy kì lạ….

      Gần đây sao thân thủ của ta trở nên linh hoạt quá vậy hả?

      Bất kể, tóm lại, thể để cho đại sư huynh mất thể diện….

      Nghĩ nghĩ lại, nàng đột nhiên cảm thấy cổ tay đau nhói.

      Nàng giương mắt, tay nàng bị cái tay khác cầm chắc, nàng dùng lực, nhưng vẫn thể động đậy.

      Đó là đôi tay to lớn chắc chắn.

      Cho dù nhìn người, Tiểu Xuân cũng có thể phân biệt được, đây là tay của ai. Đôi tay này từng kéo tay nàng, từng ôm lấy nàng, cũng từng bị nàng kéo lấy mà đùa nghịch.

      Tiểu Xuân nghĩ thầm, đây từng là đôi tay ấm áp.

      Mặc dù lúc này nó lại khiến nàng hơi đau.

      “Tôn Giả…” Thiếu nữ kia thấy Thái Kiếm Tôn đến, cả người đều mềm nhũn.

      Tiểu Xuân nhìn người trước mặt, mặc thân áo đen, luôn thích mặc những bộ quần áo sẫm màu, chỉ là bây giờ, đồ mặc người biết tốt hơn biết bao nhiêu lần. Tiểu Xuân giương mắt, trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy gương mặt , nàng khựng lại.

      Gương mặt của từng nét từng nét ràng, nhẵn nhụi hơn trước rất nhiều, tóc cũng còn khô xơ mà tản ra ở sau lưng. Mũi cao thẳng, đôi môi khỏe mạnh, trán còn có dấu ấn hình trăng màu trắng….

      Chỉ là, những điều này phải là nguyên nhân khiến Tiểu Xuân khựng lại.

      Nàng khựng lại, là vì nàng nhìn thấy tấm vải che mắt của người đàn ông này, dù sao tấm vải cũ rách phối với trang phục đắt tiền như thế, có vẻ rất giật mình.

      tay thiếu nữ vẫn còn bị Tiểu Xuân nắm chặt, nàng ta muốn tránh thoát, nhưng Tiểu Xuân lại buông tay.

      “Tôn Giả…” Thiếu nữ ngửa đầu nhìn Thái Kiếm Tôn, xin giúp đỡ.

      Thái Kiếm Tôn mở miệng, giọng trầm thấp.

      có thể buông tay ra ?”

      Tiểu Xuân gì, ngơ ngác nhìn người trước mặt. Hoặc là , nàng nhìn hai mắt của .

      thể ….

      Tiểu Xuân thầm trong lòng.

      Nếu bây giờ lên tiếng, mọi thứ tràn ra.

      Những thứ mà nàng nghĩ rằng nàng chôn giấu rất sâu, nhất định tràn ra.
      thư hồ thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 63



      Gió có mạnh, cũng thể thay đổi số mệnh trời định; kiếm có sắc, cũng thể làm ngừng thời gian năm tháng.

      Tiểu Xuân nhìn chằm chằm người đàn ông trước măt, mắt hơi chua xót.

      “Các hạ có thể buông tay ra trước ?”

      Lại bị hỏi thêm lần nữa, Tiểu Xuân cuối cùng cũng bừng tỉnh. Nàng hít sâu, thản nhiên : “Huynh buông, việc gì ta phải buông tay trước.”

      Thiếu nữ bị Tiểu Xuân cầm chặt tay lập tức trừng mắt bảo: “Làm càn!”

      “Nhược Hoa.”

      Lý Thanh hơi há miệng, giọng trầm thấp mang theo ý cảnh cáo.

      “Tôn Giả….”

      Nhược Hoa cảm nhận được giọng điệu của Lý Thanh, dám lớn tiếng chuyện nữa.

      Lý Thanh trầm giọng : “Chuyện vừa rồi ta biết , ta cho phép ngươi ỷ thế hiếp người như thế khi nào?”

      Nhược Hoa cúi đầu oan uổng : “Hoa Nhi chỉ là sợ quấy rầy Tôn Giả, nhất thời gấp gáp mới…”

      Tiểu Xuân ở bên cạnh cười khan, thả tay ra.

      Lý Thanh với Nhược Hoa: “Ngươi về trước .”

      “Tôn Giả…”

      Lý Thanh nữa, Nhược Hoa liếc Tiểu Xuân cái, hành lễ với Lý Thanh, xoay người rời .

      Lúc này, trong sân chỉ còn lại Lý Thanh và Tiểu Xuân.

      Tiểu Xuân liếc nhìn Lý Thanh cái, khẽ cúi thấp đầu, mặt hướng về khoảng , biết suy nghĩ gì.

      Tiểu Xuân đợi cả buổi trời cũng thấy nhúc nhích, rốt cuộc ho khan tiếng.

      “À này….”

      Nàng vừa lên tiếng, Lý Thanh hướng mặt về phía nàng, lòng Tiểu Xuân hơi run lên, run run : “Gì… gì vậy?”

      Hóa ra cổ tay của Tiểu Xuân vẫn bị Lý Thanh nắm.

      phải huynh huynh biết ban nãy có chuyện gì sao, ta cố ý đánh thị nữ của huynh, là nàng ta ra tay trước.”

      “Ta biết.” Lý Thanh rốt cuộc mở miệng, nhưng tay vẫn buông.

      Tiểu Xuân: “ biết mà còn chịu buông ra?”

      Lý Thanh: “….”

      Tiểu Xuân khẽ cắn răng, cố sức kéo tay ra.

      Mặc dù nàng cũng hy vọng gì, nhưng dùng hết sức lực vẫn thể tránh thoát khiến Tiểu Xuân hết sức căm tức.

      “Buông tay ra!”

      Bàn tay Lý Thanh cứ như cái vòng sắt, khóa chặt Tiểu Xuân bên trong, dù Tiểu Xuân có động đậy thế nào cũng tránh thoát.

      Tiểu Xuân vùng vẫy cả buổi trời, mệt mỏi đến cả mặt đều đỏ bừng. Khi nàng chuẩn bị há miệng cắn , Lý Thanh rốt cuộc lên tiếng.

      Giọng của vẫn trầm thấp.

      là ai?”

      Tiểu Xuân hơi giật mình, giương mắt nhìn Lý Thanh.

      Tay Lý Thanh hơi nhúc nhích, Tiểu Xuân bị kéo lại gần thêm chút.

      là ai?”

      lại hỏi lần nữa, Tiểu Xuân hiểu tại sao lại hơi căng thẳng. Nàng há miệng, nhưng biết nên đáp lại thế nào.

      Vì sao lại hỏi như thế…. có phải nhớ ra điều gì ….

      Lý Thanh đợi mãi nghe được đáp án, chân mày nhíu lại, giọng cũng hơi tỏ vẻ khó chịu.

      “Ta hỏi đó.”

      Tiểu Xuân: “….” Lòng Tiểu Xuân vốn run rẩy thầm suy đoán đủ kiểu, ai ngờ Lý Thanh vừa xong câu đó, mặt của nàng lập tức trầm xuống.

      Huynh dám dùng gương mặt này, giọng điệu này chuyện với ta?

      Tiểu Xuân liếm liếm răng, cảm thấy mình cần thời gian để thích ứng.

      Lý Thanh: “ rốt cuộc…“

      “Lục Tiểu Xuân.”

      Lý Thanh: “Hả?”

      Tiểu Xuân: “Ta , ta tên là Lục Tiểu Xuân, đệ tử của Kiếm Các.” rồi, nàng lại bổ sung thêm câu: “Là kiếm khách nổi tiếng.”

      Lý Thanh: “Ồ?”

      Tiểu Xuân: “Còn mau thả tay ta ra, ta cho huynh biết, dù huynh có phô trương thanh thế ra sao, đây cũng là địa bàn của ta. Nếu huynh dám kiếm chuyện ở Kiếm Các, đại sư huynh tuyệt đối tha cho huynh!”

      Sau khi uy hiếp xong, Lý Thanh vẫn hề nhúc nhích tí nào, cả người cứ như tảng đá, yên lặng đứng vững.

      Tiểu Xuân thử đá cái.

      Lý Thanh: “….”

      là kiếm khách nổi tiếng?”

      Sau khi mấy cái đá dừng lại, Lý Thanh rốt cuộc cũng quý hóa mở miệng.

      Tiểu Xuân dõng dạc đáp: “Đúng vậy.”

      Lý Thanh: “Vậy biết ta là ai ?”

      “Ngốc…” Tiểu Xuân vừa mở miệng, vội cắn môi, ho khan : “Biết chứ, là Thái Kiếm Tôn, nổi danh vô cùng.”

      Lý Thanh: “ biết thân phận của ta, nên biết rằng kiếm khách khắp thiên hạ đều quy thuận ta. Kiếm lẫn kiếm khách nổi danh cõi đời này, đều nằm trong lòng bàn tay ta, sao ta chưa từng biết chứ?”

      “Hứ…” Tiểu Xuân trề môi, liếc mắt: “Huynh ra ngoài vài năm, chuyện huynh biết còn nhiều lắm.”

      Thái Kiếm Tôn nhập thế hơn hai năm, đây là lần đầu tiên bị kẻ khác giễu cợt như thế.

      ….”

      “Được rồi.” Tiểu Xuân xen ngang lời Lý Thanh : “Kiếm Tôn đại nhân, đến đây chấm dứt được rồi. Mau buông tay ra, nếu chậm trễ ta đốn củi, cơm trưa của các người cũng kịp ăn đâu.”

      Lý Thanh: “Ta ăn cơm.”

      “A….” Tiểu Xuân “Vậy có phải Hạ Chưởng môn cũng tuyệt thực chung với huynh hả?”

      Lý Thanh: “….”

      “Buông ra nhanh.”

      cả buổi trời, Lý Thanh vẫn chịu buông tay, Tiểu Xuân hơi mất kiên nhẫn.

      “Ta này, rốt cuộc là huynh muốn sao…”

      rốt cuộc là ai?”

      Tiểu Xuân thể nhịn được quát lên: “Ta cũng bao nhiêu lần rồi! Sao huynh ngu ngốc quá vậy hả!”

      Sau tiếng quát to, cả hai người đều im lặng.

      Gió thổi dữ dội, áo đen của Lý Thanh cũng bay theo.

      biết ta.”

      Tiểu Xuân: “Thiên hạ này có mấy người biết huynh chứ.”

      Tay Lý Thanh khẽ dùng sức: “ biết ta của trước kia.”

      Tiểu Xuân cảm thấy mình sắp kìm nén được nữa.

      “Huynh có thôi ngay , mới nửa câu bảo ta biết huynh? Ta huynh ngốc là vì huynh và Hạ Hàm Chi lại dùng xe ngựa lớn như thế để lên núi, có liên quan gì đến chuyện ta biết huynh.”

      Lý Thanh .

      Tiểu Xuân: “Ta phải làm việc, nếu đại sư huynh tức giận.”

      Lý Thanh vẫn .

      Tiểu Xuân bị hành hạ đến còn sức lực nữa, giọng mềm mỏng: “Đại nhân, ta van ngài được …. Ngài đường đường là Kiếm Tôn, đừng chấp nhặt với nhân vật như ta. Vừa rồi ta ăn vô lễ, ngài coi như…”

      “Kiếm khí.”

      “Gì cơ?”

      “Kiếm khí.” Động tác nhàng của Lý Thanh, càng kéo Tiểu Xuân lại gần hơn. Tiểu Xuân cứ như con gà bị dễ dàng kéo qua, ngẩng đầu nhìn lên, Lý Thanh trước mắt trông hệt như ngọn núi.

      Tiểu Xuân nghi ngờ : “Huynh gì thế?”

      Lý Thanh: “Nếu biết ta, vậy kiếm khí Thái người , từ đâu mà có?”

      “…”

      Tiểu Xuân hoang mang rồi.

      “Kiếm khí của Thái ? người ta?”

      Lý Thanh giơ tay lên, khẽ : “Nếu , cho là vì sao mình có thể chống đỡ được mấy thứ này?”

      Tiểu Xuân nhìn sang tay Lý Thanh, kinh ngạc phát tay có tản ra luồng khí trắng nhàn nhạt. Khí trắng kia vây xung quanh bàn tay Lý Thanh, chậm chạp chuyển động, nhưng vẫn quá xa. Tiểu Xuân cảm thấy luồng khí trắng kia bao quanh tay mình có hơi lạnh nhưng cũng khó chịu, Lý Thanh tạo ra nó lúc nào, nàng hoàn toàn phát .

      “Đây đây…. đây là cái gì?”

      Lý Thanh: “ cảm thấy thế nào?”

      Tiểu Xuân thăm dò : “Thái…. Thái kiếm khí?”

      Lý Thanh , xem như chấp nhận đáp án.

      Tiểu Xuân cũng sợ ngây người, nàng trừng mắt, đầu nhanh chóng nhớ lại.

      Lý Thanh thả tay xuống, khẽ : “ là ai?”

      Giọng của truyền vào tai Tiểu Xuân, thể là cảm giác gì.

      Nàng ràng cảm nhận được lạnh lùng của Lý Thanh. Lý Thanh hề cảm nhận được tò mò của đối với nàng, thậm chí đối với kiếm khí người , nàng cũng chỉ hờ hững chịu đựng.

      Giữa thanh lạnh lùng của , biết vì sao, Tiểu Xuân đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian cuối cùng ấy.

      Khi đó họ rời khỏi Kiếm Các đến Mẫn Kiếm sơn trang, thân thể Lý Thanh dọc đường càng lúc càng suy yếu, rất nhiều lần Tiểu Xuân tỉnh giấc đều cảm giác được bàn tay to của cổ nàng.

      Khi đó, tay lạnh, nhưng Tiểu Xuân lại cảm thấy thoải mái lạ thường.

      giải thích thế nào?” Lý Thanh thản nhiên .

      Tiểu Xuân , Lý Thanh thả tay Tiểu Xuân, đứng chắp tay.

      Tiểu Xuân giơ tay lên, vuốt vuốt cổ tay đỏ của mình.

      Trong đầu nàng là gương mặt tái nhợt của Lý Thanh, nàng nên lời.

      Gió vẫn thổi vù vù, giống như ông trời với nàng… chuyện đời này, có những chuyện cần phải biết, có khi, biết còn bằng biết gì cả.

      Tiểu Xuân giơ tay lên, đè lên lồng ngực mình. Sau đó nàng đột nhiên nhớ đến, lúc mới quen, từng làm động tác như thế. Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy ngốc, làm gì cũng ngốc, nhưng bây giờ nghĩ lại, khi đó có tâm trạng như thế nào chứ?

      Sớm biết như thế, ban đầu nên đối xử với tốt hơn chút….

      Tay Tiểu Xuân cứng đờ, mặc kệ chua xót khó nhịn trong lồng ngực, từ xuống dưới đều khỏe.

      “Huynh được ….”

      Lý Thanh: “Cái gì?”

      Lời của Tiểu Xuân đứt quãng, còn sức lực gì.

      “Huynh …. nếu ta ….”

      Lý Thanh khẽ nhíu mày, trầm giọng : “ vẫn chưa trả lời ta.”

      Tiểu Xuân khẽ : “Là món quà… do người khác tặng…..”

      “Quà?” Lý Thanh dừng lúc, lại : “Là ai tặng cho ?”

      Tiểu Xuân: “ liên quan đến huynh.”

      Lý Thanh: “Đây là chân khí của ta, vì sao lại liên quan đến ta?”

      Tiểu Xuân khẽ : “Khi nguyên thần của huynh chưa hoàn chỉnh, có bộ phận tách ra. Người nọ có duyên nên có được, sau đó ….”

      “Sau đó thế nào?”

      truyền lại cho ta.”

      Lý Thanh thản nhiên : “ phần kiếm phách của ta tương ứng với trăm năm công lực, kẻ đó vì sao lại muốn truyền kiếm khí cho ?”

      Tiểu Xuân giọng lẩm bẩm: “Bởi vì ngốc….”

      “Cái gì?”

      “Bởi vì ngốc.”
      “A.” Lý Thanh khẽ bật cười “Đúng là bậy.”

      Tiểu Xuân cúi đầu.

      Lý Thanh: “ cần căng thẳng, ta hỏi chuyện này cũng phải vì muốn đoạt lại kiếm khí. Bất kể dùng thủ đoạn gì, có được tức là duyên phận.”

      Tiểu Xuân: “Dùng thủ đoạn gì….”

      Lý Thanh: “ chỉ cần cho ta biết, người tặng kiếm khí ở đâu?”

      Tiểu Xuân ngẩng đầu, nhìn Lý Thanh.

      “Tại sao lại hỏi ?”

      Lý Thanh: “ cần biết.”

      Tiểu Xuân: “ có ở đây.”

      “Hả?” Vẻ mặt Lý Thanh rốt cuộc hơi thay đổi, quay đầu, đối mắt với Tiểu Xuân: “ có đây?”

      Tiểu Xuân khẽ ừ tiếng.

      Tay sau lưng Lý Thanh khẽ nắm chặt.

      đâu?”

      Tiểu Xuân nhìn người trước mặt, giọng : “ rất xa.”

      Lý Thanh: “Đối với ta mà , đời có chỗ nào là quá xa, chỉ cần cho ta biết ở đâu.”

      Tiểu Xuân nghe thấy lời Lý Thanh , khóe môi lại nở nụ cười.

      “Cho dù huynh có thần thông quảng đại hơn nữa cũng có nơi thể đến được.”

      Lý Thanh: “….”

      Tiểu Xuân phủi phủi bụi người : “Ta đây.”

      Lý Thanh : “Ta có quen với người đó ?”

      Tiểu Xuân yên lặng chút, : “Có quen.”

      rồi, Tiểu Xuân cất bước rời , ngang qua Lý Thanh.

      Khi nàng đến cổng viện, Lý Thanh bỗng nhiên : “ có quan hệ gì với ?”

      Tiểu Xuân nhìn chằm chằm cây Vân Đào ngoài cửa, mấy cánh hoa Vân Đào bay bay trong gió. Ánh mắt Tiểu Xuân vẫn nhìn theo mấy đóa hoa ấy, khi đóa hoa rơi xuống đất, Tiểu Xuân đột nhiên hiểu . Nàng xoay người, với Lý Thanh.

      thích ta.”

      Lý Thanh ngơ ngẩn.

      Vừa dứt lời, Tiểu Xuân chợt thấy trong lòng như thông suốt, nàng ngẩng đầu, cằm nâng cao, hóa thành nụ cười, trong giọng kiêu ngạo nho

      thích ta, trong hàng ngàn hàng vạn người trong cõi đời này, chỉ thích mình Lục Tiểu Xuân ta, cả đời đổi.”
      thư hồ thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 64



      thích ta, trong hàng ngàn hàng vạn người trong cõi đời này, chỉ thích mình Lục Tiểu Xuân ta, cả đời đổi.”

      Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh, đôi mắt trong suốt sáng ngời, tựa như đầm nước trong vắt dưới chân núi Bạc Mang.

      Lý Thanh chợt nghẹn lời, gió thổi qua miếng vải buộc mắt , khiến nó bay bay.

      “Được rồi, huynh trở về nghỉ ngơi , ta đây.” Tiểu Xuân vỗ vỗ tay, xoay người bỏ . Vừa được hai bước, nàng lại dừng lại, nàng quay đầu với Lý Thanh vẫn đứng tại chỗ “ ăn gì cũng phải uống nước chứ. Bình thường đều là do Đại Tông sư tự mình múc nước, nếu huynh thích bảo tùy tùng chuẩn bị cho, nước ở núi Bạc Mang này rất sạch .”


      Lý Thanh vẫn hệt như tảng đá, nhúc nhích.

      Tiểu Xuân nhếch miệng, bỏ .

      Sau khi Tiểu Xuân được lúc, Lý Thanh mới hơi động đậy. chậm rãi giơ tay lên, vươn ra sau ót, tháo miếng vải bịt mắt xuống.

      Miếng vải mềm mại bay bay trong tay .

      Từ lúc tỉnh lại đến giờ, miếng vải này vẫn chưa từng rời khỏi người . Tận sâu trong lòng, luôn cảm thấy, miếng vải này có ý nghĩa vô cùng sâu xa.

      Người ban nãy… Lý Thanh nhớ đến Tiểu Xuân, khỏi nhíu mày.

      Nàng tạo cho cảm giác rất lạ, nhưng lạ ở chỗ nào, cũng tài nào hình dung được. Tóm lại….

      “Hừm, mình đứng ngây ra ở đây làm gì chứ?”

      Lý Thanh còn chưa kịp nghĩ tiếp, giọng buồn bực truyền đến. Lý Thanh cau mày buộc miếng vải kia lên mắt lại, xoay người bỏ .

      “Này này, ngươi làm gì vậy hả, ta vừa tới lại bỏ ?”

      Hạ Hàm Chi bất mãn đến, chắn trước mặt Lý Thanh, Lý Thanh trầm giọng : “Có chuyện gì?”

      Hạ Hàm Chi: “ có gì.”

      Lý Thanh: “…”

      Hạ Hàm Chi chầm chậm bước sang bên cạnh, ngồi dưới tàng cây để nghỉ ngơi, Lý Thanh : “Chuyện của đại hội luận kiếm ngươi chuẩn bị xong hết chưa?” Hạ Hàm Chi dựa đầu ra sau, tựa vào cây khô.

      “Vẫn chưa.”

      Lý Thanh: “Vậy sao giờ này ngươi còn ngồi chơi ở đây?”

      “A.” Hạ Hàm Chi cười khan tiếng “ cứ như là ngươi bận lắm ấy. Kiếm Tôn đại nhân, đại hội luận kiếm là chuyện của Mẫn Kiếm sơn trang, cũng là chuyện của ngươi, ngươi cũng giỏi rũ bỏ trách nhiệm quá nhỉ.”

      Lý Thanh mặc kệ y, xoay người bỏ .

      “Lần này ngươi hiểu lầm rồi.”

      Lý Thanh: “Hả?”

      Hạ Hàm Chi: “Ta đến đây phải để tìm ngươi.” Y cười híp mắt nhìn bóng lưng của Lý Thanh “Ta đến tìm Tiểu Xuân, sao lại có ở đây?”

      Lý Thanh dừng lại, yên lặng chút, xoay người lại.

      “Tiểu Xuân?”

      Khoảnh khắc nhớ đến cái tên này, bỗng nhiên giật mình.

      Hạ Hàm Chi nhìn , thản nhiên : “Nghĩ gì thế?”

      Lý Thanh gì.

      “Này.”

      Lý Thanh: “Ngươi tìm nàng ấy làm gì?”

      Hạ Hàm Chi ngáp cái, : “Ta còn chưa ăn sáng, tìm nàng ấy đòi thức ăn.”

      Lý Thanh cau chặt mày, trầm giọng : “Ngươi có tiền đồ chút được hả.”

      Hạ Hàm Chi: “Ta giống ngươi, cần ăn cơm.” Y khẽ nhướn mày nhìn Lý Thanh, : “Thế nào, Tiểu Xuân đâu mất rồi?”

      Lý Thanh suy nghĩ lúc, hỏi Hạ Hàm Chi: “Ngươi quen nàng?”

      Hạ Hàm Chi: “Tất nhiên.”

      “Nàng….”

      Lý Thanh do dự lúc, Hạ Hàm Chi với : “Muốn gì?”

      Lý Thanh: “Nàng là người thế nào?”

      Hạ Hàm Chi: “Còn thế nào nữa, là đệ tử Kiếm Các chứ sao.”

      Lý Thanh: “Ngươi biết ta muốn hỏi cái gì.”

      Hạ Hàm Chi nhắm mắt nghỉ ngơi: “ biết.”

      “Hạ Thu!”

      “Chậc, đừng tức giận.” Hạ Hàm Chi cười nhạt “Ngươi đừng giận cũng đừng gấp gáp, mắc công phong thủy ở núi Bạc Mang này biến đổi, lại khiến ta trở thành tội nhân mất.”

      Lý Thanh: “Khí Thái người nàng, từ đâu mà có?”

      Hạ Hàm Chi thản nhiên : “Ngươi biết làm sao ta biết chứ.”

      Lý Thanh: “Nàng … nàng có người tặng nàng.”

      Hạ Hàm Chi cười he he, : “Tốt vậy, kiếm khí Thái mà cứ như là bánh bao, mua cân còn được tặng thêm hai lạng nữa à.”

      Lý Thanh: “….”

      Hạ Hàm Chi chống đầu gối đứng lên, vỗ vỗ tro bụi dính vạt áo: “Được rồi, ta đây.”

      Lý Thanh cảm thấy hơi lạ, nếu là trước đây, mỗi lần Hạ Hàm Chi tìm , nếu đuổi người, Hạ Hàm Chi tuyệt đối chủ động rời .

      Hạ Hàm Chi đứng trước mặt Lý Thanh. Dáng người Lý Thanh cao lớn, chỉ là Hạ Hàm Chi cũng phải là người ốm yếu, hai người đứng đó, mặt đối mặt, trông vô cùng có cảm giác áp bức.

      Lý Thanh khẽ cúi người: “Sao hả?”

      Hạ Hàm Chi khẽ : “Có người khác tặng kiếm khí Thái cho nàng.”

      Lý Thanh: “Nàng…”

      Hạ Hàm Chi: “Ngươi tin à?”

      Lý Thanh còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Hàm Chi thoải mái rời .

      Ban nãy là Lục Tiểu Xuân, giờ lại là Hạ Hàm Chi, lúc này Lý Thanh cảm thấy cơn tức lẩn quẩn trong lòng, lại thể phát tiết, rất khó chịu.

      Có người khác tặng kiếm khí Thái cho nàng… Ngươi tin à?


      Ý ngươi là sao?

      Nếu như phải, vậy kiếm khí người nàng giải thích thế nào đây….

      Trong lòng Lý Thanh hơi lo lắng, từ khi tu luyện đến nay, đời có chuyện gì có thể khiến cảm thấy phiền não, nhưng kể từ sau khi đến núi Bạc Mang, mấy chuyện làm rối loạn đầu óc cứ ùn ùn kéo đến.

      Sau khi Hạ Hàm Chi ra khỏi sân xuống chân núi, chợt thấy nơi chân trời mây mờ mù mịt, lại ngây người, trước mặt bỗng thổi đến cơn gió mát, y trừng mắt nhìn Lý Thanh đột nhiên xuất trước mặt mình.

      Sắc mặt Lý Thanh lạnh như băng, chỉ , ngay cả gió cây núi đá xung quanh đều trở nên lạnh như băng.
      “Hạ Thu, ta biết ngươi có việc giấu ta, ngươi có thể , nhưng ngươi phải biết rằng, nếu là chuyện ta phải biết cuối cùng ta cũng biết thôi.”

      Dứt lời, Hạ Hàm Chi còn chưa kịp mở miệng, Lý Thanh lập tức biến mất.

      “….”

      Hạ Hàm Chi đứng đờ người tại chỗ, sửng sốt lúc lâu, cuối cùng khó hiểu hừ cười tiếng, lẩm bẩm bảo khó hiểu, sau đó tiếp tục về phía chân núi.

      Hôm sau, cuộc sống của Tiểu Xuân lại khôi phục như thường. Nàng ngủ giấc ngon lành, sau đó sáng sớm lại bị Vệ Thanh Phong kéo ra ngoài luyện kiếm.

      “Đại sư huynh….”

      Vệ Thanh Phong vẫn chuyên tâm lau kiếm: “Hả?”

      Tiểu Xuân cúi đầu, uể oải : “Đại sư huynh… nghỉ ngày được ?”

      Vệ Thanh Phong xoay người nhìn nàng.

      “Vì sao?”

      Tiểu Xuân bị ánh mắt thâm thúy của Vệ Thanh Phong nhìn chăm chú, lòng lập tức chùn xuống chút.

      có… Ta luyện ngay đây….”

      Tiểu Xuân cảm thấy khổ biết bao… Nàng cứ như chết lặng cầm Phong Đào, khoa tay múa chân trong sân, Vệ Thanh Phong chăm chú hướng dẫn nàng lúc.

      Tiểu Xuân cảm thấy cánh tay hơi mỏi rồi, nàng nhìn Vệ Thanh Phong, cười đùa : “Đại sư huynh, huynh ăn gì chưa?”

      Vệ Thanh Phong: “Ăn rồi.”

      Tiểu Xuân: “À….”

      Vệ Thanh Phong: “Bộ kiếm pháp kia ta dạy muội mấy tháng rồi, muội cảm thấy mình luyện thế nào?”

      Tiểu Xuân: “….”

      Nghe thấy Vệ Thanh Phong hỏi, trong lòng Tiểu Xuân lập tức chảy mồ hôi. Nàng biết khi đại sư huynh hỏi mấy câu này, có nghĩa là đại sư huynh vô cùng bất mãn rồi.

      “Khụ.” Tiểu Xuân liếm liếm môi, cẩn thận “Tạm… tạm được?”

      Vệ Thanh Phong: “Vậy à?”

      Tiểu Xuân lập tức xuống nước: “Đại sư huynh, ta sai rồi… ta nhất định luyện cho tốt….”

      Vệ Thanh Phong đến, khẽ sờ sờ đầu Tiểu Xuân; Tiểu Xuân ngẩng đầu thấy Vệ Thanh Phong nở nụ cười nhạt với nàng.

      “Đại sư huynh…..”

      Giọng Vệ Thanh Phong dịu dàng trầm ấm.

      “Tiểu Xuân, đừng sợ gian khó, phải trải qua khổ cực mới có thể thành tài.”

      “Dạ.”

      Vệ Thanh Phong: “Muội luyện trước , ta ra ngoài nhìn thử xem, hôm nay có môn phái nào đến nữa .”

      Tiểu Xuân: “Có cần gọi bọn Ngô Sinh giúp đỡ ?”

      Vệ Thanh Phong: “ cần đâu, tự ta được.”

      Tiểu Xuân: “Vậy huynh trước, ta cố gắng luyện kiếm.”

      Vệ Thanh Phong cười cười : “Được.”

      Sau khi Vệ Thanh Phong , Tiểu Xuân cầm Phong Đào lên, nín thở tập trung, thầm đọc lại những bí quyết mà Vệ Thanh Phong dạy nàng trong lòng, sau đó vung kiếm lên, bắt đầu luyện.

      Đại sư huynh đúng, bộ kiếm pháp kia y dạy nàng rất lâu rồi, nhưng vì nàng vừa ngốc vừa lười, đến giờ luyện cũng chưa thành hình, khó trách đại sư huynh tức giận.

      Tiểu Xuân vừa luyện vừa nghĩ, thời gian dần trôi, nàng cảm thấy thân thể mình như chìm vào trạng thái tốt nhất.

      Ví dụ như nàng có thể cảm thấy thân thể dần nóng lên, khí quanh thân cũng dần trở nên trầm tĩnh hẳn.

      tồi.

      Luyện được lúc, Tiểu Xuân dần cảm thấy có hơi lạ.

      khí xung quanh chỉ là trầm tĩnh nữa, mà bắt đầu hơi nặng nề….

      Tiểu Xuân ngừng tay, nhìn xung quanh. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, nghe được gì cả.

      hợp với bộ kiếm pháp đó.”

      “??”
      Tiểu Xuân đột nhiên quay đầu lại, Lý Thanh chắp tay đứng ngay chỗ vách đá sau lưng nàng.

      “Huynh huynh huynh… huynh xuất lúc nào vậy hả!?”

      Lý Thanh thản nhiên : “Chiêu thức của bộ kiếm pháp này ngược hoàn toàn với kiếm phách của , luyện chính là tự hủy căn cơ.”

      Tiểu Xuân vui.

      “Huynh gì vậy, cái gì mà tự hủy căn cơ?”

      Lý Thanh: “Trong thân thể của là kiếm khí Thái của ta, kiếm cách thuần , nhưng bộ kiếm pháp này lại hoàn toàn ngược lại.”

      Tiểu Xuân: “Vậy sao?”

      Lý Thanh trầm giọng : “Kiếm pháp đúng là bộ kiếm pháp tốt, chỉ là kẻ dạy dỗ lại đúng là biết gì cả.”

      Tiểu Xuân hít sâu, gằn từ chữ—-

      “Huynh gì!?”

      Lý Thanh ngừng chút, lại lần nữa: “Ta , người dạy kiếm pháp cho quá…“

      “Ngừng!” Tiểu Xuân thể nhịn được nữa “Đến đây dừng lại được rồi, Kiếm Tôn đại nhân sao lại đến đây, có phải là lạc đường ? Nào, ta đưa huynh về.”

      Lý Thanh khẽ nhíu mày: “ tin ta.”

      Tiểu Xuân gẩy gẩy móng tay, .

      Lý Thanh: “Căn cơ của sâu, có lẽ hiểu, nhưng…“

      “Được rồi.” Tiểu Xuân xen ngang lời “Kiếm Tôn đại nhân, nếu như đại sư huynh là kẻ biết gì, vậy cả Kiếm Các này đều là kẻ ngốc rồi.”

      “Đó phải là biết gì, mà là y cố tình muốn tẩy khí Thái bên trong cơ thể .”

      Tiểu Xuân sửng sốt, nàng giương mắt nhìn Lý Thanh.

      “Cái gì?”

      Vẻ mặt Lý Thanh lạnh lùng, hề có biểu cảm gì khác.

      “Nếu phải là kẻ biết gì chính là kiến thức của y vô cùng sâu rộng. Y muốn dùng bộ kiếm pháp nghịch hành này, làm át kiếm khí Thái , kiếm pháp này nên luyện nữa.”

      “….” Tiểu Xuân ngậm miệng, đầu óc ngừng xoay chuyển.

      Học kiếm với ta .


      ……


      Tiểu Xuân, ở lại Kiếm Các , ta dạy muội kiếm pháp.


      …..


      Quên , qua rồi.


      Lời của Lý Thanh khiến Tiểu Xuân hiểu số chuyện. ra số việc cứ như chợt hiểu ra, nhưng ra in sâu trong lòng nàng từ lâu.

      Y muốn làm gì, ra nàng cũng hiểu.

      “Luyện sao?”

      Lý Thanh nhíu mày, “Cái gì?”

      “Ta là.” Tiểu Xuân ngẩng đầu, nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt “Nếu luyện sao, tẩy kiếm khí Thái thế nào, vốn nó cũng chẳng phải của ta.”

      biết mình ?”

      “Tất nhiên.”

      Lý Thanh yên lặng lúc, thản nhiên : “Phương thức tu luyện của ổn, thể hiểu được huyền diệu của khí Thái , sau khi hiểu có ý nghĩ này nữa đâu.”

      “Hừm.” Tiểu Xuân liếc mắt.

      Lý Thanh: “ tin ta.”

      Tiểu Xuân: “Kiếm pháp của đại sư huynh mới là huyền diệu nhất.”
      Lý Thanh: “….”

      Tiểu Xuân hăng hái xoa xoa thanh kiếm trong tay, : “Cái khác ta biết, nhưng kiếm thuật của đại sư huynh là cao nhất, ngay từ khi ta còn nhìn thấy huynh ấy luyện kiếm. Hơn nữa…” Tiểu Xuân dừng chút lại : “Hơn nữa đại sư huynh có ơn với ta, huynh ấy chỉ dạy ta tập võ, còn tặng bảo kiếm cho ta, cho nên dù thế nào, ta cũng ngừng tập kiếm pháp mà đại sư huynh dạy.”
      Tiểu Xuân giương mắt nhìn Lý Thanh : “Cho nên…“

      “Bảo kiếm?”

      “?”

      Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh, vẻ mặt của rốt cuộc cũng có thay đổi, cười lạnh tiếng, :

      “Ý là thanh kiếm trong tay đấy à?”
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :