1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm sơn có quỷ - Twentine ( 71 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 55



      “Thiếu trang chủ của các người đâu?”

      Vệ Tử Phong hỏi xong, hai tỳ nữ vẫn cười xa cách như trước, Tĩnh Sương với Vệ Tử Phong: “Thiếu trang chủ bây giờ có ở trong trang, muộn chút mới về đến.”

      Vệ Tử Phong cau mày : “ có trong trang? Hạ Hàm Chi hôm qua vừa mới lên núi, sao giờ lại có ở đây?”

      Tĩnh Sương : “Trang chủ có việc phân phó, thiếu trang chủ muốn nô tỳ với Vệ đại hiệp, hôm nay người nhất định trở lại.”

      Vệ Tử Phong thấy nàng ta kiên trì, cũng gì nữa, Tĩnh Sương và Tĩnh Hà hành lễ, xoay người .

      “Ta cũng phải về.” Mai Như vuốt vuốt tóc, về phòng, Vệ Tử Phong đứng sau lưng nàng, mở miệng : “Các người định làm gì?”

      Mai Như dừng lại, nhưng xoay đầu: “Bọn ta muốn làm gì? Đại sư huynh, huynh hỏi cứ như huynh chả biết gì ấy.”

      Vệ Tử Phong , Mai Như cũng nữa. Mẫn Kiếm sơn trang vô cùng yên tĩnh, mặt trời dần lên cao, xua tan chút hơi ẩm trong núi. Mai Như đứng dưới ánh mặt trời, nàng cúi đầu, nhìn cái bóng phản chiếu đất, bỗng nhiên khẽ cười tiếng.

      Vệ Tử Phong giống như cũng ngẩn người, nghe tiếng cười khẽ này của nàng, bỗng ngẩng đầu lên.

      “Hậu bối như các người.” Mai Như thản nhiên ràng là kỳ tài, vậy mà cứ ra gì như thế. Năm đó khi tranh đoạt Liệt Dương, tư chất của Trương Kế cũng phải hàng đầu, thế nhưng y lại chính là người hiếm có nhất từ trước đến nay.”

      Vệ Tử Phong: “ tích của tiền bối, ta cũng có nghe .”

      Mai Như vẫn nhìn cái bóng đất, ánh mắt bình thản: “Ban đầu võ công của y cũng phải mạnh nhất trong số những kẻ tranh đoạt, thế nhưng y dùng phương diện khác để bù đắp khuyết thiếu về võ công.”

      Vệ Tử Phong , y từng nghe chuyện về Trương Kế – người sáng lập nên Mẫn Kiếm sơn trang, nghe năm đó, Trương Kế vì đoạt kiếm dùng ít mưu quỷ kế.

      Mai Như lẳng lặng : “Cho dù ngươi , ta cũng biết ngươi nghĩ gì.”

      Vệ Tử Phong giương mắt, bóng lưng Mai Như dưới ánh mặt trời hơi mơ hồ. Y nheo mắt lại, chăm chú nhìn kĩ. Quanh thân Mai Như tản ra luồng kiếm khí rất mờ nhạt, dù mãnh liệt nhưng lại rất thuần thục. Vệ Tử Phong hiểu ra, Mai Như làm thân phận của bản thân.

      “Năm đó khi ta vừa nhập thế, trong quá trình tìm chủ nhân, ta gặp rất nhiều người. Lúc ban đầu, ánh mắt của ta chỉ tìm kiếm những kẻ mạnh. Nhưng càng về sau, thiếu niên tư chất bình thường, chỉ bằng mấy câu đơn giản khiến ta phải theo y cả đời. Lại sau đó, ta dần hiểu nhân tình thế thái, cũng dần hiểu mục đích đằng sau những câu đó của Trương Kế. Khi đó, Mẫn Kiếm sơn trang thành lập được mười năm rồi.”

      Vệ Tử Phong khẽ : “ hối hận.”

      .” Mai Như xoay người nhìn Vệ Tử Phong, : “Đây chính là điều mà ta với ngươi, dù biết tất cả về Trương Kế, ta cũng chưa từng hối hận. Ngược lại, đến giờ khắc này, khi Thái nhập thế, thiên mệnh của ta cũng chưa từng dừng lại. Lúc này đây, ta lại cảm thấy, may mắn lớn nhất của ta chính là lúc ấy theo người đó.” Vệ Tử Phong yên lặng đứng đó, y cảm thấy trong mắt Mai Như có mờ mịt xa lạ.

      đời này, tất cả mọi người đều muốn làm kẻ thông minh, họ tự nhận là có thể thấy được chân tướng của mọi việc, nhưng chân tướng lại thường làm mờ mắt con người. Kiếm linh lại phức tạp như thế, bọn ta chỉ theo đuổi trái tim của mình. Khi đó Trương Kế đặt toàn bộ linh hồn và tánh mạng lên người Liệt Dương, ta cảm nhận được, nên ta cúi đầu xưng thần.”

      “Thái cũng thế.” Mai Như “Mặc dù bây giờ nguyên thần của hoàn chỉnh, cách nào nhận ý nghĩ của mình, nhưng bản chất của vẫn còn. Nếu như ngươi thể làm được như Trương Kế làm khi đó, ngươi vĩnh viễn thể có được .”

      Mai Như rồi, xoay người.

      “Bất kể là ngươi hay là Hạ Thu, đều muốn ngu ngốc.” Mai Như có thể nhận ra người mà bằng lòng kính dâng tất cả.”

      Sau khi Mai Như , trong viện chỉ còn lại mỗi mình Vệ Tử Phong, y vào trong đình, ngồi ghế đá lạnh băng. Lưng của y vẫn thẳng tắp, tựa như mặt dốc đứng của sườn núi.

      Khi Mai Như đẩy cửa phòng bước vào, mặt vẫn là vẻ lạnh băng cứng ngắc, nhưng khi nàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, nàng bỗng nhiên dừng lại.

      Ánh sáng ấm áp, bầu trời như tranh.

      Tiểu Xuân nằm trong lòng Lý Thanh, họ cùng ngủ thiếp . Phòng khách của Mẫn Kiếm vừa quý khí vừa yên tĩnh, họ nằm giường tinh xảo mà chỉ dựa vào góc tường. Lý Thanh khẽ ôm Tiểu Xuân trong lòng mình, khẽ cúi đầu, sợi tóc xơ xác rũ xuống, rơi lên gương mặt bầu bĩnh của Tiểu Xuân. Lý Thanh cao lớn cường tráng, Tiểu Xuân trong lòng trông như con mèo , phối hợp quái dị như thế nhưng lại tạo cảm giác dịu dàng riêng.

      Mai Như đứng ở cửa, yên lặng lâu. Nàng đứng ngược sáng, ánh mặt trời kéo ra cái bóng dài mặt đất. Đôi mắt đẹp như hoa đào như suy nghĩ nhiều điều, dường như thể giải thích được cảnh tượng trước mắt, lại như nhớ lại những chuyện xưa cũ.

      Đứng lúc, Mai Như dường như nhịn được nữa, xoay người, biến thành cái bóng mờ, chớp mắt biến mất khỏi viện.

      Ngày hôm nay dường như là ngày khá dài. Khi Tiểu Xuân tỉnh lại, là giữa trưa, nàng cảm thấy kì lạ là tại sao mình lại ngủ lâu đến thế. Nàng vỗ vỗ thân thể to lớn chắc khỏe của Lý Thanh, sắc mặt Lý Thanh càng trắng bệch hơn trước.

      Tiểu Xuân khẽ gọi hai tiếng, Lý Thanh vẫn tỉnh lại. Tiểu Xuân cẩn thận nhúc nhích thân thể, muốn để ngủ yên ổn chút, nhưng khi nàng vừa rời khỏi ngực chút, Lý Thanh giật mình tỉnh lại.

      Tiểu Xuân khẽ : “Huynh tỉnh rồi à.”

      Lý Thanh cúi đầu, mặt hướng về phía Tiểu Xuân. Tiểu Xuân lấy tay sờ sờ mặt , mặt Lý Thanh rất lạnh, dường như bị kết tầng băng. Tiểu Xuân sợ hết hồn.

      “Sao vậy? Sao mặt huynh lạnh vậy?”

      Lý Thanh , chỉ chậm rãi lắc đầu, ý bảo Tiểu Xuân là mình sao. Tiểu Xuân bò dậy từ trong lòng , : “Ta tìm chút nước nóng, huynh chờ chút.”

      Tiểu Xuân lao ra khỏi phòng, vừa ra ngoài thấy hai thị nữ mà mình gặp ngoài sân ban nãy là Tĩnh Sương và Tĩnh Hà. Trong tay hai người bưng khay trà, đó có bày mấy cái chén và vài món điểm tâm. Nhìn thấy Tiểu Xuân, Tĩnh Sương khẽ hành lễ, : “Quý khách có chuyện gì cần, cứ với bọn nô tỳ là được.”

      Tiểu Xuân : “Ta cần chút nước nóng.”

      Tĩnh Sương gật đầu : “Quý khách chờ chút, bọn nô tỳ đem đến ngay.”

      Tiểu Xuân cám ơn liên hồi. Tĩnh Sương và Tĩnh Hà đặt khay trà lên cái bàn đá trong viện, dọn trà cụ xong xuôi. Chén trà tinh xảo nhẵn bóng, trông từ xa như bạch ngọc, vô cùng xinh đẹp. Tiểu Xuân nhịn được nhìn thêm mấy lần, Tĩnh Sương quay đầu lại thấy thế, cười nhạt, sau đó cùng Tĩnh Hà rời .

      lúc sau, Tĩnh Sương nấu bình nước nóng đem đến, Tiểu Xuân cám ơn nàng ta, sau đó lại hỏi.

      “Cái đó….” Tiểu Xuân cầm cái bình, cằm hất hất về phía đình, : “Sao hai người lại đặt trà cụ ở đây?”

      Tĩnh Sương : “Là do thiếu chủ phân phó.”

      “Thiếu chủ?”

      Tĩnh Sương gật đầu : “Khi thiếu chủ , giờ ngọ khắc trở về, bảo chúng ta chuẩn bị trà xanh cho tốt.”

      Tiểu Xuân cảm thấy kì quái: “Sao lại để ở đây?”

      Tĩnh Sương yên lặng chút, nàng ta nhìn Tiểu Xuân, bình tĩnh : “Bởi vì thiếu chủ cùng với quý khách mà.”

      Tiểu Xuân: “Cùng ? Ai cơ?”

      ……

      Trở lại phòng, Tiểu Xuân đóng kín cửa, sau đó dựa lưng vào cánh cửa ngơ ngác đứng đó. Nếu như phải Lý Thanh lên tiếng, chắc nàng quên mất trong tay mình còn cầm bình nước.

      Tiểu Xuân đổ nước nóng vào trong chậu nước, sau đó dùng khăn tay thấm ướt, lúc làm việc này, Tiểu Xuân vẫn thất thần.

      “Ùng ục…”

      Lý Thanh khẽ kêu ùng ục, Tiểu Xuân vẫn có phản ứng. Lý Thanh sờ soạng bên giường, từ từ đứng lên. Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn sang, thấy Lý Thanh khó khăn chống người, nàng thở , vội đến dìu.

      “Ngồi xuống ngồi xuống, ngồi xuống .”

      Tiểu Xuân đỡ Lý Thanh ngồi bên giường, nàng cầm lấy khăn ấm lau trán cho Lý Thanh, vừa lau vừa : “Sao hả, khỏe hơn chưa?”

      Lý Thanh chậm rãi gật đầu.

      Tiểu Xuân ngồi bên nhìn , lúc lâu sau gì. Lý Thanh đợi lúc lâu nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu, ngón tay khẽ chạm vào cổ tay Tiểu Xuân, Tiểu Xuân vẫn có phản ứng gì.

      làm sao vậy….”

      Lại qua lúc, Lý Thanh rốt cuộc mở miệng hỏi. Giọng của khàn hơn trước.

      Tiểu Xuân giương mắt nhìn , mấy lần muốn há miệng, cuối cùng cười khẽ tiếng, : “ có gì, chỉ cảm thấy hơi kì lạ thôi.”

      “Ùng ục?”

      Tiểu Xuân đung đưa hai cái chân dưới giường, khẽ : “Gần đây, hình như mọi người đều trở nên rất lạ…” Khi đến Lý Thanh, giọng Tiểu Xuân càng giống như lẩm bẩm hơn: “Rất lạ lùng, huynh cũng vậy…”

      Lý Thanh cúi đầu, mấy sợi tóc khô xơ hơi lộn xộn.

      Tiểu Xuân lại : “Huynh xem, rốt cuộc là có chuyện gì?”

      Lý Thanh , cứ kêu ùng ục ngừng. Tiểu Xuân nhìn chằm chằm khe hở mặt đất, lại : “Ừm… huynh ta nghe hiểu mấy. Nhưng sao, người ngốc có phúc của người ngốc, à , là kiếm ngốc có phúc của kiếm ngốc mới đúng.” Tiểu Xuân rồi tự bật cười.

      thích kẻ ngốc….”

      “?”

      Sau khi nghe thấy giọng khàn khàn trầm thấp của , Tiểu Xuân ngạc nhiên nghiêng mặt nhìn Lý Thanh.

      “Ủa, sao vậy, sao hôm nay huynh nhiều thế?”

      Lý Thanh chậm rãi : “ thích kẻ ngốc….”

      “Ha.” Tiểu Xuân khẽ cười : “Kiếm ngốc, ai thích kẻ ngốc chứ hả.”

      Lý Thanh cúi đầu, mấy sợi tóc giấu bên mặt tựa hồ trở nên tái nhợt hơn của . lúc sau, Tiểu Xuân nghe thấy Lý Thanh lên tiếng.

      “Những chuyện kia….”

      “Hả?”

      “Cuối cùng ta cũng hiểu….”

      Tiểu Xuân nghe lắm, nàng sờ sờ trán Lý Thanh, : “ cái gì đâu vậy?”

      Lý Thanh nắm cổ tay Tiểu Xuân, Tiểu Xuân a tiếng, : “Sao đột ngột vậy, làm ta hết hồn, hừm.”

      Lý Thanh nghiêng mặt về phía Tiểu Xuân, Tiểu Xuân cảm thấy quanh mình như đột nhiên trở nên trống trải.

      “Y rất đúng, những chuyện đó, ngày nào đó ta phải hiểu được.”
      thư hồ thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 56




      Lời của Lý Thanh khiến Tiểu Xuân khó hiểu vô cùng, nàng cũng lười hỏi lại. Nàng nghĩ bình thường của mọi người đều là vì phong thủy của Mẫn Kiếm sơn trang tốt.

      “Khó trách mấy người Lưu đại ca đều thích Mẫn Kiếm sơn trang, nơi này đúng là có vấn đề.” Tiểu Xuân xoa xoa gương mặt trắng bệch của Lý Thanh, thầm : “ sao, dù sao đại hội luận kiếm cũng chỉ diễn ra trong mấy ngày thôi, về là tốt ngay thôi.”

      Trong lúc Tiểu Xuân thầm, Lý Thanh dường như phát ra điều gì đó, lại cầm lấy cổ tay Tiểu Xuân. Lần này, đợi Tiểu Xuân mở miệng hỏi, cơn choáng váng đột nhiên ập đến, nàng lập tức ngã vào lòng Lý Thanh.

      Lý Thanh cẩn thận đỡ Tiểu Xuân, đặt nàng lên giường, sờ soạng đặt tay và chân nàng lại cho ngay ngắn. Làm làm lại lúc, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng cười nhạo.

      “Ngay cả cái tay cái chân của nàng ngươi còn luyến tiếc như thế sao lại phải làm nàng ngất chứ.”

      Lý Thanh thở hổn hển, nghiêng đầu. Hạ Hàm Chi khoanh tay, lười biếng tựa cửa.

      “Là ngươi…..”

      Hạ Hàm Chi: “Nếu còn ai vào đây.”

      Lý Thanh cúi đầu, gì.
      Đôi mắt dài của Hạ Hàm Chi vui buồn, từ nhìn xuống Lý Thanh, thản nhiên : “Ngươi độ khí cho nàng.” Câu này của y cũng phải là câu hỏi, Lý Thanh cũng nghĩ nhiều, dứt khoát gật đầu.

      Hạ Hàm Chi nhướng mắt nhìn Lý Thanh, cứ như cân nhắc điều gì. Hồi lâu sau, khóe môi y dần nhếch lên, trong mắt cũng lên vẻ kích động.

      “Ngươi nghĩ thông suốt rồi.”

      Lý Thanh há miệng, vẻ mặt hơi ngớ ra: “Sao ngươi….”

      Hạ Hàm Chi tiếp: “Ngươi nghĩ xem làm sao ta biết?”

      Lý Thanh gật gật đầu, cảm thấy mình cần mở miệng , Hạ Hàm Chi cũng biết muốn gì.

      Hạ Hàm Chi “Ngươi độ khí cho nàng làm gì?”

      Lý Thanh há miệng: “Ta… ta biết.”

      Hạ Hàm Chi : “Vào lần đầu tiên ngươi độ khí cho nàng, ngươi quyết định xong rồi.”

      Lý Thanh: “….”

      Hạ Hàm Chi xoay người, : “Con người, mỗi khi cần đưa ra bất cứ quyết định quan trọng nào, đều bất an. Điểm này ngươi khá là giống con người đó.”

      Lý Thanh hiểu thâm ý trong câu của y, bất quá, khi nghe thấy Hạ Hàm Chi bảo khá giống con người, vẫn hơi vui vẻ: “Đa tạ ngươi.”

      Hạ Hàm Chi đẩy cửa ra, sắc trời bên ngoài dần tối. Dưới ánh chiều tà, bóng người xuất bên trong đình, vừa cao lớn vừa rắn rỏi. Hạ Hàm Chi bước ra bước, Lý Thanh hỏi: “Khi nào…”

      đợi Lý Thanh hỏi xong, Hạ Hàm Chi vứt cho cái bình sứ, cũng quay đầu lại, : “Uống nó , để nó hoàn toàn dung nhập vào cơ thể, đến đúng thời điểm tốt thôi.”

      Lý Thanh thể nhìn thấy, nhưng vẫn chính xác tiếp lấy bình sứ. đặt bình sứ dưới mũi, nhíu ngươi: “Nguyên khí của Liệt Dương….”

      “A.” Hạ Hàm Chi cười “Sao hả, người ở bên ngươi lâu như thế rồi, vậy mà ngươi vẫn chưa quen à?”

      Lý Thanh ngơ ngác : “Lấy cái này, nàng ấy rất khó chịu….”

      “….” Hạ Hàm Chi xoay người, nheo mắt nhìn Lý Thanh: “Cho nên?”

      Lý Thanh há miệng, đưa bình sứ trong tay ra, ý bảo ngươi lấy về trả cho nàng ấy . Sắc mặt Hạ Hàm Chi tối sầm nhìn chằm chằm tên ngốc nghếch trước mắt, trầm : “Liệt Dương nhập thế tu luyện trăm năm, nên làm gì nàng ấy hiểu rất , còn chưa đến phiên thanh kiếm ngu ngốc như ngươi can thiệp vào.”

      xong, Hạ Hàm Chi xoay người, ra khỏi phòng.

      Khi y sắp ra khỏi phòng, Lý Thanh đằng sau đột nhiên mở miệng.

      “Thiên mệnh tới, kiếm cách của nàng lại trống rỗng. Nếu là vì ta, ta càng thể lấy thứ này, ngươi trả lại cho nàng ấy .”

      Hạ Hàm Chi bước thêm bước, nghiêng đầu nhìn sang, nét mặt của Lý Thanh hề thay đổi. Hạ Hàm Chi yên lặng lúc, chậm rãi : “Thực cần à, kẻ nguyên thần hoàn chỉnh như ngươi lại có thể ra những lời như vậy, xem ra là quyết tâm rồi….” Y dừng chút, bước thêm bước ra khỏi cửa, với Lý Thanh: “Ban nãy ta với ngươi cũng phải đùa. Liệt Dương ở tại Mẫn Kiếm sơn trang gần trăm năm, nên làm gì, nên làm gì, nàng hơn ai hết.”

      rồi, Hạ Hàm Chi bỏ .

      Bên trong đình Lạc Hạ Nhất Bút, trà cụ đều được đặt ngay ngắn. Vệ Thanh Phong dù đứng ở trong đình nhưng lại hề có ý định đụng đến chén trà. Hạ Hàm Chi đến, ung dung ngồi xuống.

      “Để cho tách trà cực phẩm như thế này nguội , chẳng khác nào bỏ lỡ mỹ nhân yểu điệu tao nhã, là chuyện hối tiếc của đời người.”

      Vệ Thanh Phong cũng ngồi xuống, Hạ Hàm Chi uống hớp trà, chậc lưỡi : “Nhưng cũng sao, tên đầu gỗ như ngươi, uống gì chả giống nhau.” Giọng y tỏ vẻ chế nhạo, vẻ mặt lỗ mãng, Vệ Thanh Phong lại chẳng tỏ vẻ gì, sắc mặt cũng hề thay đổi, đôi mắt vẫn đen nhánh như mực. Vệ Thanh Phong lẳng lặng nhìn Hạ Hàm Chi, biết nghĩ gì.

      Hạ Hàm Chi thay bộ quần áo màu đen kia ra, mặc bộ áo khoác dài màu đỏ thẫm. Tóc dài cũng được chăm sóc, tóc được cột bằng cái buộc tóc màu trắng. Tay y bưng chén trà tinh ảo, mắt lơ đãng liếc qua, đúng lúc gặp phải ánh mắt của Vệ Thanh Phong. Hạ Hàm Chi khẽ cười tiếng, “Vệ Thanh Phong, ngươi nghĩ gì hả?”

      Vệ Thanh Phong: “Ta nghĩ đến chuyện ngày mai.”

      “Ồ?”

      Hạ Hàm Chi nhíu mày : “Ngươi nghĩ đến đại hội luận kiếm?”
      Vệ Thanh Phong đáp, nhưng đáp án cần cũng biết. Hạ Hàm Chi tùy ý nhìn chén trà trong tay, liếc về phía Vệ Thanh Phong. “Ngươi cần thăm dò ta.” Vệ Thanh Phong “Sở dĩ ta ngăn cản những chuyện ngươi làm, đều là vì ngày mai.”

      Hạ Hàm Chi: “Ồ….”

      Vệ Thanh Phong: “Phương pháp khiến Thái thức tỉnh, chỉ có Liệt Dương hiểu . Ngươi và Mai Như đến Kiếm Các, chẳng phải chỉ là để đánh thức kiếm khí của Thái sao.”

      Hạ Hàm Chi bĩu môi, gật gật đầu đồng ý. Y để chén trà xuống, thuận theo khẽ cười : “Thần binh từ xa xưa đều tự mình chọn chủ nhân, Vệ Thanh Phong, ngươi xem, chọn ai?”

      Vệ Thanh Phong thản nhiên : “ biết.”

      Hạ Hàm Chi: “Đoán thử xem.”

      Vệ Thanh Phong: “Bất kể là chọn ai, ngày mai, tất cả đều chấm dứt.”

      Tay Hạ Hàm Chi khựng lại, chậm rãi : “Chấm dứt, sao…”

      Vệ Thanh Phong muốn bàn tiếp, y đứng lên, chuẩn bị rời . Khi y định khỏi, Hạ Hàm Chi bỗng nhiên khẽ với bóng lưng y: “Kiếm khí mới bắt đầu khôi phục, thần trí , người độ chân khí của mình vào Thái , để chân khí ấy hòa hợp với kiếm khí của Thái chính là người được kiếm.”

      Vệ Thanh Phong dừng chân, nghiêng đàu, gò má của y dưới ánh sáng mờ nhạt nơi núi rừng, có vẻ hơi lạnh lùng.

      Hạ Hàm Chi đứng lên, khoanh tay, chậm rãi : “Ta có nẫng tay của ngươi.” Y nhếch môi, lộ ra nụ cười quỷ dị, nụ cười vừa tự nhiên vừa tự tin.

      “Trận đoạt bảo vật sáu năm trước, ta thể tham dự. Nghe , Đoạn Đào chém vô số người, trận thành danh.”

      lại, ta cũng là vãn bối của ngươi.” Hạ Hàm Chi nhìn người trước mắt, Vệ Thanh Phong lẳng lặng đứng đó, trầm tĩnh ấy, đủ để khiến mỗi sợi tóc đều nằm yên. Hạ Hàm Chi thấy thế vô cùng sảng khoái, y nhịn được cười, cười thành tiếng.

      Y chậm rãi giơ ngón tay lên, đặt ngay miệng mình, như cố giữ cho mình cười hoặc là cố khiến người khác phải giữ yên tĩnh. Cuối cùng, y vẫn nhịn được, cười nhạt, khẽ :

      “Đại sư huynh, ta muốn khiêu chiến với ngươi.”

      Vệ Thanh Phong vẫn nhúc nhích, trầm giọng : “Vậy ngươi tốt nhất là hãy chuẩn bị mạng cho tốt.”

      “Ồ?” Hạ Hàm Chi cười mấy tiếng, : “Ở Mẫn Kiếm sơn trang, ra tay giết Thiếu chủ, ngươi cảm thấy ngươi còn mạng để ư?”

      Vệ Thanh Phong: “Có thể giết, tất nhiên có thể .”

      “Tốt!” Hạ Hàm Chi thưởng thức vỗ tay cái, khi nhấc mắt lên, trong mắt đong đầy vài phần khát máu: “Tranh danh đoạt lợi, giết người người giết, đây mới là giang hồ, vậy mới sảng khoái. Vệ Thanh Phong, cuộc chiến ngày mai, sống chết có số, có trời làm chứng!”

      Hắc phong đoạn thu thủy, trữ kiếm đãi thiên minh.

      Cái ngày kết thúc tất cả trong miệng Hạ Hàm Chi, cuối cùng đến.

      ……….

      Mới hừng sáng, Tiểu Xuân bị cơn đói làm tỉnh.

      Khi nàng mở mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, có cảm giác như trở về nhà ở dưới chân núi Bạc Mang. hồi lâu sau, mãi đến khi nàng bị nghẹn vì ăn mấy cái bánh màn thầu, nàng mới chợt nhận ra đây là đâu. Nàng kịp nuốt bánh xuống, vội chạy ra khỏi cửa.

      “Người đâu người đâu, đâu hết cả rồi?!?!”

      Tiểu Xuân đứng trong sân tới tới lui lui mấy vòng, lần lượt gõ cửa tất cả các phòng, lại thấy người nào. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, hôm nay bầu trời vô cùng u, trong sơn cốc ẩm ướt lạnh như băng, thậm chí còn thấy cả mặt trời.

      “Hừ, phải là tỷ võ sao…” Tiểu Xuân cau mày chạy ra khỏi cửa. Nàng nhớ lại chuyện hôm qua, càng nghĩ càng thấy lạ: “Sao hôm qua lại ngủ thiếp … mà còn ngủ lâu như thế, là kì quái.” Nàng nhớ đến thân thể suy yếu của Lý Thanh hôm qua, lòng vô cùng rối bời, vô cùng lo lắng. Ra khỏi sân, nàng chọn con đường bằng đá rộng nhất, vào trong sơn trang, dọc đường vẫn thấy người nào cả.

      “Sơn trang lớn như vậy mà chẳng có bóng người, quái lạ .” Cả tòa Mẫn Kiếm sơn trang như mê cung lạnh băng yên tĩnh, tường cao, mặt đất lát đầy gạch đá màu xanh trắng, hề có nhánh cỏ dại.

      Chẳng biết vì sao, Tiểu Xuân càng chạy lại càng hoảng hốt. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào bầu trời đầy mây đen, càng ngày càng u ám. Tiểu Xuân lại cảm thấy trời sắp mưa, bởi trong gió hề có luồng khí nằng nặng mà là cơn lạnh thấu xương, dường như còn kèm theo tiếng vù vù khẽ.

      Loại gió này…. Tiểu Xuân khép khép quần áo người. Hôm đó, bầu trời cũng như thế, cũng là loại gió như thế….

      “A Thanh…” Trong lòng Tiểu Xuân càng căng thẳng, nàng nhịn được chạy .

      Rốt cuộc, ở con đường đá cuối cùng, nàng từ xa nhìn thấy cái sân rộng. Cái sân này rộng bằng bảy tám cái sàn tỷ võ ở Kiếm Các ghép lại, ở giữa có võ đài, bên ngoài, các môn phái đứng vào chỗ.

      Tiểu Xuân đến, muốn tìm người của Kiếm Các, nhưng quá đông, vóc dáng nàng lại cao, vừa chen vào đám người bị che khuất.

      Khi nàng định gạt đám người kia ra, giọng trầm thấp nhưng lại vang dội truyền khắp sân.

      “Mẫn Kiếm sơn trang hôm nay có may mắn hội tụ hào kiệt khắp thiên hạ, dùng kiếm luận bàn. đến giờ, nhờ có ủng hộ của các vị hùng gần xa, Trương mỗ tuyên bố, đại hội luận kiếm năm nay, chính thức bắt đầu…!
      thư hồ thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 57



      Tiểu Xuân từ khe hở giữa đám người nhìn ra ngoài, cách đài tỷ võ xa có dựng cái đài cao, đài có mấy chiếc ghế dài. Người đài nhiều lắm, chỉ chừng năm người, người vừa lên tiếng ban nãy đứng ở đằng trước, dáng vẻ trung niên, lưng hổ tay vượn, mắt ưng râu dài, mặc bộ đồ võ tối màu, nhìn từ xa cũng đủ khiến người ta khâm phục.

      Tiểu Xuân lén lút đụng đụng người bên cạnh, khẽ : “Huynh đài, huynh biết người kia là ai ?”

      Người bị nàng hỏi nhìn nàng với vẻ mặt kì lạ, : “Ngay cả trang chủ của Mẫn Kiếm sơn trang mà ngươi cũng nhận ra?”

      “Lão là trang chủ à? ra là vậy, đây là lần đầu tiên ta đến đây, trước kia chưa từng thấy bao giờ.”

      Người kia : “Ông ấy chính là trang chủ của Mẫn Kiếm sơn trang, tên Trương Kế Nhân.”

      Tiểu Xuân gật gật đầu, lại nhìn về phía giữa sân, võ đài cao chừng trượng, người bên ngoài có thể theo dõi khá ràng, lúc này đài tỷ võ vẫn chưa có ai, trống .

      Tiểu Xuân lén liếc nhìn, vẫn tìm được vị trí của Kiếm Các. Họ vốn ít người, trong cả đám đông như thế cũng khó mà tìm được, Trương Kế Nhân đài sắp xếp cho đệ tử các môn phái chuẩn bị tỷ võ, mọi người đều chăm chú nhìn lão, Tiểu Xuân cảm thấy lúc này mà chạy lung tung hơi vô lễ, liền quyết định cứ đứng tại chỗ, chờ tỷ võ bắt đầu tìm.

      Vòng thứ nhất, hai bên ra đấu đều là môn phái mà Tiểu Xuân chưa nghe qua bao giờ, nàng nhón chân nhìn lúc, cảm thấy hơi nhàm chán.

      ra , có thể đến đại hội luận kiếm, đều là những người có kiếm thuật hề kém, nhưng Tiểu Xuân cảm thấy nhàm chán cũng rất hợp tình hợp lý, dù sao mấy kiếm khách và kiếm khí mà nàng từng gặp qua đều thứ mà người thường, vật thường đều thể so sánh được.

      Hơn nữa, hiển nhiên là mấy trận đầu này, chỉ mình Tiểu Xuân cảm thấy nhàm chán, rất nhiều cao thủ của các môn phái cũng hơi thiếu hăng hái. Chỉ là, mặc dù trận đấu đài tỷ võ thể khơi dậy hứng thú của mọi người, nhưng tượng thiên văn quái lạ bầu trời kia, lại khiến mọi người đều phải ghé mắt mà nhìn.

      Từ lúc bắt đầu, mây đen trời chưa từng có vẻ gì là sắp tản ra, mà khi trận đấu thứ ba sắp bắt đầu, mây đen tập trung ngay tại cái sân rộng này, tạo thành mảng khổng lồ, trông rất đáng sợ.

      Tiểu Xuân ngẩng đầu, theo hướng cơn gió lạnh vừa thổi qua, nhìn về phía chân trời. Nàng cảm thấy trong cơn gió này, có điều gì đó bình thường. Cơn gió này rất nặng nề, nặng đến mức nàng thể thở nổi.

      “Trời giáng dị tượng, hôm nay chắc chắn xảy ra biến cố.”

      Tiểu Xuân quay đầu, nhìn thấy kiếm khách lớn tuổi nhìn trời. Tóc bên thái dương của lão hơi hoa râm, nhưng lưng eo vẫn lộ ra cường tráng rắn rỏi. Tiểu Xuân lùi lùi sang, đến bên người lão kiếm khách, với lão: “Tiền bối, người vừa gì vậy?”

      Lão kiếm khách vẫn nhìn trời, : “Lão hủ , hôm nay chắc chắc có chuyện xảy ra.”

      “Tiền bối, người biết bầu trời như thế là có chuyện gì à?”

      Lão kiếm khách im lặng lúc, lầm bầm khẽ : “Năm đó, bầu trời cũng như thế này….”

      Tiểu Xuân nhìn lão cái, cảm thấy lão cũng muốn thêm gì nữa, liền quay lại nơi mình đứng ban nãy. Nàng ngơ ngác nhìn bầu trời, đặt tay ngay lồng ngực mình. Chẳng biết vì sao, khi gió thổi qua thân thể, nàng cảm thấy trái tim lại hơi siết chặt, tựa như chân vừa đạp vào khoảng , vừa sợ hãi vừa hoang mang.

      là lạnh….”

      “Đúng vậy, sao đột nhiên trời lại lạnh như vậy.”

      “Bầu trời như thế rốt cuộc là có chuyện gì….”

      Tiểu Xuân nhìn xung quanh, mọi người đều kéo chặt quần áo lại, ít người xôn xao bàn luận vì sao khí trở nên rét lạnh như thế. Tiểu Xuân sờ sờ cánh tay của mình, lại kì quái phát ra nhiệt độ thân thể mình vẫn rất bình thường. Nàng thầm nghĩ, có lẽ ở cùng thanh kiếm ngốc kia lâu, sức chịu lạnh dường như cũng tăng lên.

      Khoảng nén hương sau đó, mấy người xung quanh dần chịu nổi nữa.

      “Ông trời chết tiệt!”

      “Đúng đó, đột nhiên lại lạnh như thế, tay chân ta đều tê cứng cả rồi, làm sao đấu kiếm được nữa!”

      “….”

      Tiểu Xuân lúc này mới cảm thấy hơi lạnh, nàng nắm chặt quần áo người, nhìn về phía đài tỷ võ. Đây là trận đấu thứ sáu rồi, người lên đấu võ cũng dần mạnh lên, Tiểu Xuân cũng nhận ra hai môn phái trước mắt, nhưng nàng vẫn quan sát vô cùng cẩn thận.

      Trong cơn gió lạnh thấu xương, tiếng kiếm leng keng, có vẻ hết sức chói tai.

      Tầng mây nơi chân trời cứ cuồn cuộn, trong mây như che dầu những xao động bất an, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng vù vù rung động.

      Dần dần, ánh mắt mọi người còn nhìn về phía trận đấu đài, mà đều ngửa đầu nhìn về phía chân trời.

      Bởi vì được báo trước, gần như mọi người đều nghĩ rằng, sắp có chuyện xảy ra. Chân trời lại phát ra tiếng vù vù, mà khi tiếng vù vù vừa dứt, mấy trăm thanh danh kiếm bên người của mỗi người đều đồng loạt run lên, chém lẫn nhau.

      “Chuyện ma quái, chuyện ma quái giữa ban ngày.”

      “Đây rốt cuộc là chuyện gì, sao kiếm lại tự đấu nhau chứ.”

      “….”

      Người đài tỷ võ cũng dừng trận đấu lại, ngửa đầu nhìn về phía chân trời. Trang chủ Mẫn Kiếm sơn trang Trương Kế Nhân đứng lên, đến cái bàn đằng trước. Gió thổi làm cổ áo lão phùng phình, ánh mắt lão sáng như đuốc, chăm chú nhìn biến hóa bầu trời, lão chuyện, trong mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.

      Giữa sân, chỉ có mấy người hề ngẩng đầu.

      Vệ Thanh Phong đứng trong đám người, ánh mắt y bình thản, y nhìn về phía… ở nơi đó, Hạ Hàm Chi cầm kiếm Tinh Hà, lặng yên nhìn y.

      Bốn mắt vừa chạm nhau, ở giữa lập tức nổi lên sát ý, như so đấu trong thầm lặng, cũng là trận đấu giữa hai thanh kiếm nổi danh lúc bấy giờ.

      Vệ Thanh Phong, ngươi đợi thêm chút nữa .

      Rất nhanh.

      rất nhanh thôi….

      Vệ Thanh Phong dường như hiểu được ý nghĩ bên trong đôi mắt của Hạ Hàm Chi, y đứng trong gió lạnh, đôi môi dày rộng khỏe khoắn mím lại, tạo thành đường cong cứng ngắc chịu khuất phục.

      ……

      Sau này, khi Tiểu Xuân nhớ lại tình cảnh lúc ấy, nàng cảm thấy, khoảnh khắc sau cùng kia, nàng dường như thấy Mai Như đứng ở đằng xa.

      Nàng chỉ tùy tiện nhìn lướt qua đám người, mà Mai Như lại dường như nhìn chằm chằm nàng từ lâu, vẫn luôn đợi nàng nhìn lại.

      Nàng mãi mãi thể quên được vẻ mặt của Mai Như trong khoảnh khắc ấy.

      Như lạnh băng, lại như bi thương, lại như tiếng xin lỗi đối với tầm thường.

      Tiểu Xuân biết, liệu có phải là do mình nhìn nhầm hay . Hoặc có thể là, nàng tình nguyện rằng mình nhìn nhầm.

      Điều duy nhất Tiểu Xuân có thể tin chắc chính là, khoảnh khắc đó cũng chính là khoảnh khắc bắt đầu mọi đau đớn khổ sở của Mai Như.

      Nàng nhìn thấy Mai Như ôm ngực, ngẩng cao đầu, phát ra thanh đau đớn. Đây phải là thanh phát ra từ con người, mà là thanh truyền đến từ xa, truyền đến từ phía chân trời. Dường như khi thanh ấy vang lên, cùng lúc đó, trong đám đông xuất hai bóng người, còn chưa kịp nhận ra đó là ai, cả hai ra tay, kiếm phong giao hòa!

      “Thanh kiếm này, quả là khiến sát ý trong lòng ta sôi trào rồi, đại sư huynh.”

      Gió lạnh, kiếm lạnh, người điên.

      “Vậy à?” đối mặt với kiếm khí dồn dập, Vệ Thanh Phong vẫn vô cùng bình tĩnh, bất động như núi.

      “Thái nhanh chóng thế, nên để chờ quá lâu.”

      “….” Vệ Thanh Phong tiếng nào, khẽ quát, Đoạn Đào được chém ra. Hạ Hàm Chi lui về sau mấy bước, nín thở đứng vững, đợi Vệ Thanh Phong ra chiêu tiếp theo.

      Khi hai người đấu nhau, cả Mẫn Kiếm sơn trang đều bị chìm trong tiếng động ồn ào chói tai. Tiếng động này vô cùng phức tạp, lẫn trong cả người lẫn vật, gỗ đá, đao kiếm…. cứ như mọi người đều chìm trong tiếng động này.

      thanh ấy vô cùng bén nhọn chói tai, cho nên, chỉ trừ vài người tập võ có nội lực thâm hậu, những người khác đều phải rối rít bịt kín tai.

      Tiểu Xuân cũng cảm thấy khó chịu, thanh này xông thẳng vào tai nàng, khiến đầu nàng đau. Nàng cố ngẩng đầu, nhìn vào trong sân. Ở nơi đó, Vệ Thanh Phong và Hạ Hàm Chi giao đấu. Mỗi lần đâm tới, vung kiếm, đều vô cùng kiên định quả quyết.

      Đây phải là tỷ võ…. tay chân Tiểu Xuân run rẩy. Nàng nhận ra, đây phải là tỷ võ.

      “Đại sư huynh….” Tiểu Xuân há to miệng, nhưng lại nghe thấy mình gì. Nàng thử về phía trước bước, lại cảm thấy đầu gối mềm nhũn, đứng cũng vững nữa.

      Khi đó, nàng cho rằng, mình ngất .

      Nàng cho rằng….

      Nhưng tất cả ý nghĩ này, biến mất khi nhìn thấy bóng dáng xuất đằng sau tầng mây kia.

      Khi nhìn thấy , nàng còn nghe thấy những tiếng ồn ào xung quanh nữa rồi.

      Tiểu Xuân ngơ ngác nhìn bóng người kia. Nàng biết, có nhiều thứ thay đổi.

      Thân hình của vẫn cao ngất như cũ, tóc dài đen nhánh bay bay trong gió lạnh. suy yếu và tái nhợt trong quá khứ còn, chỉ còn lại thân thể rắn rỏi tràn đầy sức mạnh. Gương mặt cường tráng, đường nét ràng, vải bịt mắt vẫn chưa kịp tháo xuống, nhưng cũng hề ảnh hưởng đến lớn mạnh của . trán phát ra luồng hào quang sáng lòa như hình ảnh nàng từng nghe được trong những truyền thuyết xa xưa.

      Cả Mẫn Kiếm sơn trang đều như rung động, thứ càng rung động hơn chính là kiếm khí khắp thế gian. Gần như tất cả các thanh kiếm ở đây đều lắc lư kịch liệt, thân kiếm sau khi rung lên thoát khỏi trói buộc của vỏ kiếm, đồng loạt xông về phía chân trời.

      Lúc ấy, chân trời xuất vô số bảo kiếm, kiếm khí phủ khắp trung, gió mạnh vẫn ngừng thổi, tạo nên kiềm chế đối với những thanh kiếm khát máu.

      Bóng người kia hơi động đậy, bảo kiếm cũng động đậy, trung lập tức xuất con đường lạnh ngắt trắng toát…

      Vạn kiếm lót đường, cung nghênh Kiếm chủ.

      “A Thanh…. Là huynh sao….”

      Đầu óc của Tiểu Xuân dần ràng, chỉ là phần bản năng, thôi thúc nàng về phía trung tâm của những thanh kiếm kia.

      “Thái …. Là kiếm khí Thái ! Thái thế rồi, Thái thế rồi! Đoạt kiếm …!”

      “Đoạt kiếm, đoạt kiếm … “

      tiếng “đoạt kiếm”, mấy kẻ trong võ lâm khát máu. Mọi người xông về phía giữa đài tỷ võ, mà đa số mọi người chưa kịp đến gần, đều bị kiếm khí mãnh liệt này xé tan thành từng mảnh.

      “A…!”

      “A… a a…!”

      Tiểu Xuân cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi văng lên mặt mình, nàng ngửi được mùi máu tanh nồng đậm. Nàng run run, từng bước từng bước, khó khăn về phía trước.

      “Tên ngốc…” Từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống “Huynh là tên ngốc… Ta bao nhiều lần rồi, phải cẩn thận….”

      Nàng hơi lảo đảo, Tiểu Xuân bị người đằng sau chen nên ngã xuống đất. Người nọ giẫm phải vai Tiểu Xuân, xông về phía trước, chưa được mấy bước, đầu thân đứt lìa. Cái đầu bị đứt lìa kia, lăn mấy vòng đến cạnh Tiểu Xuân.

      “A….” Tiểu Xuân cúi đầu, run rẩy bò dậy.

      Dần dần, tất cả mọi người phát , ai có thể đến gần đài tỷ võ, bởi vì ở giữa, hai vị kiếm khách hạng nhất lúc bấy giờ, đứng canh giữ ở đó.

      Dù là liều chết đấu nhau, họ vẫn có thể phân tán thời gian, chém đầu những kẻ muốn xông vào bên trong kiếm trận.

      Kiếm Thái cách mặt đất càng ngày gần, cảm giác bị áp bức cũng càng lúc càng gần.

      “Ha ha ha… đại sư huynh, tới rồi.”

      Vệ Thanh Phong: “….”

      Hạ Hàm Chi nhếch khóe môi tà khí, khẽ : “Thắng bại chỉ trong chớp mắt, đại sư huynh phải chú ý đó.”

      Trong lúc mông lung, Tiểu Xuân cũng nhìn thấy Thái chậm rãi chạm đất.

      “A Thanh….”

      Khi vừa chạm đất, Thái dường như đưa tay hướng về phía Tiểu Xuân.

      Tiểu Xuân cười, nàng cam tâm tình nguyện nghĩ rằng, người trước mắt, vẫn chính là A Thanh trong trí nhớ của nàng.

      Nụ cười này, dường như tiếp thêm cho nàng sức mạnh. Tiểu Xuân đứng thẳng người, chạy về phía bóng dáng kia.

      Hai kiếm đan nhau, khó phân lực lượng, Hạ Hàm Chi bỗng nhiên giơ tay, cười nhạt.

      “Đại sư huynh, nhìn bên kia kìa.”

      Dứt lời, y chợt lui vài bước, Tinh Hà trong tay chém phát… luồng kiếm khí màu bạc cứ như gió lốc quét đến!

      Vệ Thanh Phong nhìn về phía bên cạnh, con ngươi hơi co lại. Y chút suy nghĩ, nâng kiếm vọt đến…!

      Hạ Hàm Chi tung người, bước về phía kia, lại như ngừng lại chút.

      Kiếm Tinh Hà độc nhất, sao có thể dễ dàng đuổi theo như thế, mà Lục Tiểu Xuân đều tập trung toàn bộ tinh thần người Thái , dưới tình cảnh như địa ngục này, nàng dường như hề phát chết chóc đến gần.

      Vệ Thanh Phong rốt cuộc nhịn được mà kêu lớn…

      “Tiểu Xuân!”

      tiếng này lại hề khiến Tiểu Xuân bừng tỉnh, nàng vẫn ngơ ngác về phía Thái , trong miệng vẫn lẩm bẩm điều gì.

      Khi kiếm khí kia sắp chém về phía Tiểu Xuân, cánh tay bỗng nhiên vươn ra, túm lấy cổ nàng, kéo nàng qua bên.

      Vệ Thanh Phong vẫn ngừng bước, Đại Tông sư dùng tay chém cho Tiểu Xuân hôn mê, ngẩng đầu kêu lớn với Vệ Thanh Phong: “Thanh Phong… Đoạt kiếm…!”

      Vệ Thanh Phong kịp phản ứng, chân y lập tức di chuyển, lần nữa xông về phía kiếm trận.

      Hạ Hàm Chi đứng bên người Thái , ánh mắt y nhìn về phía Vệ Thanh Phong, cùng với bọn người đứng bên dưới.

      “Muộn rồi, các ngươi đều muộn rồi.”

      Vừa dứt lời, Hạ Hàm Chi tung người, tay đặt lên lưng Thái , dùng chân khí của mình ngừng độ cho Thái , để chân khí hòa hợp với kiếm khí của Thái .

      Núi non yên lặng, trời đất cũng lặng yên.

      Tất cả đều trở nên yên tĩnh.

      Tiểu Xuân cảm thấy, mình dường như nghe được tiếng ca của Lý Thanh, ở dưới chân núi Bạc Mang, khúc ca từ biệt.

      Mà cuối cùng, nàng hiểu, đây phải là tiếng ca, mà là lời tuyên cáo rằng Thái nhập thế.

      [“Binh Vũ Bản Kỷ” có ghi lại: “Năm Tĩnh Nguyên thứ hai mươi sáu, kiếm khí Thái nhập thế, Hạ Thu của Mẫn Kiếm sơn trang đoạt được, từ đó, lên làm Trang Chủ, Thái trở thành Kiếm Tôn, nhận lễ của vạn kiếm. Kiếm Tôn thường xuất quan, mình ở sau núi của Mẫn Kiếm sơn trang, rất ít khi gặp người khác, cũng nhiều, chỉ duy nhất vào hôm thế từng câu… “trăm vạn binh khí, đều lấy kiếm làm đầu; mà trong vạn kiếm, ta chính là vua!”]
      thư hồ thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 58



      Hai năm sau.

      Màn trời buông xuống, đêm dài vô tận.

      Theo bậc thang, cỏ cây và vài vụn đá mọc rải rác tô điểm cho bức tranh đầu mùa đông rét lạnh thiếu sức sống. Thị nữ ăn mặc thanh lệ tay bưng bình rượu tinh xảo, chậm rãi đưa lên. Màu rượu hơi xanh, có vẻ cổ xưa, vô cùng tương xứng với khung cảnh nơi đây.

      Thị nữ mang đôi giày thêu màu đỏ nhạt, linh động nhàng, từng bước giẫm lên thềm đá, hề phát ra thanh gì.

      được lúc, thị nữ bước đến lưng chừng núi. Dưới ánh trăng, có thể mơ hồ nhìn thấy căn viện , trong viện có ngôi nhà gỗ lớn . Căn viện này sát bên vực thẳm, ở đầu ngọn gió, gió lạnh như gào thét mà sân hề có chiếc lá nào rơi rụng.

      Lúc này, bên vách núi, có cái bóng màu đen lẳng lặng đứng đó. Người nọ xoay mặt về phía vách núi, ai có thể nhìn thấy gương mặt . đứng vô cùng vững vàng, trong cơn gió mạnh, ngoài sợi tóc và áo ngoài, cả thân thể hề bị suy chuyển.

      Thị nữ đến chỗ ra vào, cũng vào. Nàng ta cúi đầu, cung kính quỳ gối khom lưng, khẽ : “Nô tỳ ra mắt Tôn Giả.”

      Đợi lúc, trong bóng tối mới truyền đến giọng trầm thấp.

      “Chuyện gì?”

      Thị nữ : “Trang chủ lệnh cho nô tỳ đưa rượu và thức ăn đến, trang chủ muốn đích thân đến gặp mặt Tôn Giả.”

      Lại qua lúc sau, người nọ mới : “Để xuống .”

      “Dạ.”

      Thị nữ cẩn thận vào sân, đặt rượu và thức ăn lên tảng đá lớn trong góc sân, sau đó lặng lẽ rời .

      Sau khi thị nữ rời , người kia vẫn hề có động tác gì khác, và núi rừng đều yên tĩnh như nhau.

      Đợi đến khi tầng mây đen nhánh lại bị thổi , lộ ra ánh trăng tròn, lại có người nữa bước vào. Người này khác hẳn thị nữ ban nãy, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, lảo đảo bước vào sân. Sau khi vào sân, y cũng chả gì với chủ nhân, mà thẳng đến cạnh tảng đá lớn, ngồi xuống băng ghế, sau đó bưng bầu rượu lên, rót cho mình chén đầy, uống hơi cạn sạch. Đợi đến khi hơi rượu trong miệng hoàn toàn tản , y mới nhớ đến việc lên tiếng.

      “Sao hả, gần đây mũi có vấn đề gì rồi à?”

      Người bên vách núi khẽ nghiêng mặt qua: “Gì cơ?”

      “Nếu mũi có vấn đề tại sao rượu ngon thế này mà ngươi vẫn bất động, đứng chỗ vách đá đón gió lạnh?” Y như dò xét thò người ra, cánh tay đặt tảng đá. Dưới ánh trăng, lộ ra gương mặt tuấn, y chính là trang chủ của Mẫn Kiếm sơn trang – Hạ Thu.

      phải tất cả mọi người đều thích rượu.”

      “Chậc chậc.” Hạ Hàm Chi nhìn chằm chằm chén rượu trong tay, quơ quơ, biết nghĩ đến điều gì “Mấy người đàn ông thích rượu, đều quái dị như nhau.”

      Người bên vách núi trầm giọng : “Ngươi muốn đến ai?”

      “Ồ ồ.” Hạ Hàm Chi khẽ nhướng mày nhìn bóng người kia, cười nhạo, : “Lợi hại vậy, ta nghĩ gì cũng biết à?”

      “Ngươi có tâm .”

      “A.” Hạ Hàm Chi đặt chén rượu xuống, rũ mắt hồi lâu, mới : “Ta có tâm gì chứ.”

      Người nọ yên lặng lúc, cuối cùng cũng .

      Hạ Hàm Chi giương mắt nhìn , nhìn thấy bên mặt của . Dưới ánh trăng mờ mờ, thân thể Thái cao ngất mà vững chãi, trông như bảo kiếm kinh thế hãi tục. A, Hạ Hàm Chi thầm nghĩ, vốn thanh bảo kiếm kinh thế hãi tục rồi.

      “Sao cứ nhìn ta vậy?”

      Hạ Hàm Chi nhìn lén lại bị bắt gặp, cũng ngại, y đứng lên, tựa vào gốc cây thông già, khẽ cười : “Có việc, ta vẫn luôn tò mò.”

      “Chuyện gì?”

      Hạ Hàm Chi: “Rốt cuộc ngươi có nhìn thấy hay ?”

      “Nhìn thấy sao, nhìn thấy sao?”

      “Khi nguyên thần của ngươi chưa hồi phục, hai mắt vẫn luôn đươc bịt kín. Giờ nguyên thần của ngươi hoàn chỉnh, kiếm khí dồi dào, sao vẫn bịt mắt?”

      “Mắt của kiếm nằm ở trong tim, có che mắt hay có gì quan trọng đâu chứ. Hạ Thu, ngươi sai rồi.”

      Hạ Hàm Chi ung dung cười tiếng, : “Được được, ta sai rồi. Nào, cùng ta uống rượu .”

      Thái : “Ngươi uống , ta ở đây cũng xem như uống cùng ngươi rồi.”

      Hạ Hàm Chi muốn, y đứng lên, bước bước dài, đưa tay kéo tay Thái . Thái hơi nhiu mày, nhưng cũng tránh, bị Hạ Hàm Chi kéo đến chỗ bàn đá: “Ở đó có ý nghĩa gì chứ, thích uống cũng phải uống với ta.”

      Thái ngồi băng ghế, bàn tay đưa đến chỗ chén rượu, khẽ vuốt ve nhưng lại uống.

      “Uống rượu quan trọng nhất là khí, võ lâm nhiều người như vậy, người muốn uống rượu cùng ngươi, e là xếp hàng dài đến bên ngoài cửa thành, cần gì phải chọn kẻ có gì thú vị như ta uống với ngươi.”

      Hạ Hàm Chi rót đầy chén lớn, ngẩng đầu, uống hơi cạn sạch. Sắc mặt y hơi đỏ, trong mắt lộ vẻ ngà ngà say.

      “Hừm, mấy tên đó cũng chỉ gương mặt như thế, có gì thú vị chứ.”

      Thái cười nhạt, : “Ồ, chẳng lẽ ta có hai gương mặt.”

      “Khác.” Vô tình, Hạ Hàm Chi uống hơn nửa bình rượu, y nhắm mắt lại rồi lại chậm rãi mở ra, khẽ : “Khác mà.”

      cơn gió thổi qua, khiến đêm tối nồng đậm mùi rượu. Thái khẽ : “Ngươi say rồi.”

      “Buồn cười.” Hạ Hàm Chi cười lớn, : “Ta mà say? Ngươi có từng thấy ta chỉ uống bình rượu mà say chưa?”

      Thái : “Trong lòng nặng nề, tất nhiên là dễ say.”

      “….” Hạ Hàm Chi cúi đầu, uống thêm vài chén rượu. Gió đêm thổi bay mấy sợi tóc, lộ ra cái cổ sạch rắn rỏi của y.

      “Ngươi bây giờ lợi hại quá nhỉ.” Hạ Hàm Chi chậm rãi nâng người, sau đó lại tựa lên thân cây, mắt của y lộ men say: “ rất lợi hại đó.”

      Thái thêm gì nữa, khẽ thở dài, chống bàn đá đứng lên, về phía Hạ Hàm Chi. Hạ Hàm Chi vẫn như có xương, tựa lên thân cây. Thái vươn tay, đỡ lấy cánh tay Hạ Hàm Chi, khẽ kéo Hạ Hàm Chi lên.

      trễ rồi, ta đưa ngươi về nghỉ ngơi.”

      Thái cong eo, nhấc Hạ Hàm Chi lên lưng, về phía cửa.

      Chưa bước được bước, Hạ Hàm Chi ở lưng Thái , bình thản mở miệng:

      “Vì sao ngươi hỏi?”

      Thái dừng chân, khẽ : “Hỏi cái gì?”

      Hạ Hàm Chi: “Từ trước đến nay ngươi vẫn luôn muốn biết, vì sao đến tận bây giờ cũng hỏi ta. Ngươi sợ ta lừa ngươi à.”

      Thái khẽ cười tiếng: “Hạ Thu, ngươi say rồi.”

      Hạ Hàm Chi: “Sống ở đây tốt chứ?”

      Thái : “Mẫn Kiếm sơn trang có địa vị ràng trong võ lâm, sao ta lại sống tốt chứ.”

      Hạ Hàm Chi: “Vậy vì sao hai năm qua, ngươi chịu bước ra khỏi cái khoảng sân này?”

      Thái vẫn vác Hạ Hàm Chi, từng bước từng bước xuống chân núi. vừa vừa suy nghĩ, chân lại vẫn bước vô cùng vững vàng.

      “Ta , là vì phải làm kiếm khí trấn thủ cho sơn trang, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

      “Trấn thủ kiếm khí?”

      “Phải.” Thái “Mẫn Kiếm sơn trang vốn có Liệt Dương tu luyện trăm năm, nay đổi lại là khí , phong thủy khó mà thích ứng ngay. Nếu ta trấn thủ, có loạn.”

      Hạ Hàm Chi: “Cần hai năm lâu vậy à?”

      “….” Thái yên lặng lúc, chậm rãi “Ta vốn cũng chẳng có chuyện gì để làm.”

      đến dưới chân núi, Hạ Hàm Chi bảo Thái để y xuống.

      “Đứng còn đứng vững, ta thả ngươi xuống ngươi về thế nào hả?”

      Hạ Hàm Chi nhíu ngươi: “Ta tự có cách.”

      Thái cười khẽ, : “Yên tâm, ta rất cẩn thận, ai thấy Hạ trang chủ say đến biết đường về đâu.”

      “…” Hạ Hàm Chi bị sặc đến đầu óc hoang mang, hồi lâu sau mới nghẹn ra câu: “Ngươi như trước đây có vẻ tốt hơn.”

      Khi y ra mấy lời này, Thái khẽ dừng chân, Hạ Hàm Chi vốn say đến trời đất quay cuồng, nhưng y vẫn ràng cảm nhận được Thái dừng lại.

      “Lý Thanh.” biết vì sao, Hạ Hàm Chi đột nhiên gọi cái tên này.

      Thái yên lặng lúc, : “Đó là tên trước đây của ta ư?”

      Hạ Hàm Chi: “Hình như ngươi chẳng kinh ngạc chút nào ấy.”

      “Ừm.” Thái chậm rãi về phía trước, : “Trước kia lúc ngươi say, cũng từng nhắc đến cái tên này với ta.”

      Lần này, cả hai người đều im lặng.

      Hạ Hàm Chi nhắm hai mắt lại, để mình trầm mê trong men rượu.

      Có khi việc gọi cái tên, cũng có thể biểu đạt nhiều ý nghĩa, chỉ là cách xưng hô.

      Gió thổi khẽ, thứ này, lẽ ra phải là chuyện cũ nên được chôn giấu sâu.

      Khi Hạ Hàm Chi chuẩn bị vào phòng ngủ nghỉ ngơi, Hạ Hàm Chi nhìn Lý Thanh, hỏi thêm câu cuối cùng.

      “Hai năm trước, làm thế nào ngươi tìm được gian phòng này?”

      Lý Thanh : “Ta cũng biết, khi đó thần trí của ta còn ràng, mơ hồ cảm thấy mình nên gian phòng này.” dừng chút, như nhớ lại cảm giác khi ấy “Có lẽ, ta muốn tìm cái gì đó.”

      Hạ Hàm Chi: “Cuối cùng ngươi chẳng tìm được, đơn cầm miếng vải bịt mắt này ra về.”

      Lý Thanh: “Phải.”

      Hạ Hàm Chi cười nhạo, : “Hai năm rồi, miếng vải đó vẫn rời khỏi người ngươi, cho dù bịt mắt, ngươi vẫn muốn mang theo người, vì sao chứ?”

      Lý Thanh xoay người, ra đến cửa, thản nhiên : “Ta cũng biết.”

      Hạ Hàm Chi biết, dối.

      “Ta trước, ngươi nghỉ ngơi cho tốt .”

      Hạ Hàm Chi cũng nữa, vung tay lên, nhắm mắt bắt đầu ngủ.

      Lý Thanh ra đến cửa, khẽ nhún chân, thân hình cao lớn như con ưng, biến mất trong nháy mắt.

      Trở lại cái sân cạnh vách núi, Lý Thanh lại đứng chỗ vách đá. có thể cảm nhận được ánh sáng của mặt trăng, cũng có thể cảm nhận được hơi thở của núi rừng. Gió thổi bay mấy sợi tóc của , mất sợi tóc bị tấm vải kia buộc lấy cũng bay ngừng.

      lúc sau, Lý Thanh giơ tay, tháo miếng vải kia xuống, giữ trong tay.

      Trong hai năm qua, nhìn tấm vải này vô số lần. có thể cảm nhận được đường chỉ đó, miếng vải được may rất thô, nhưng khiến cách nào buông tay.

      Ban nãy, Hạ Hàm Chi hỏi , vì sao vẫn mang nó theo, Lý Thanh thể trả lời.

      Nhưng luôn có cảm giác, miếng vải này đưa đến cho điều gì đó.

      điều, vô cùng quan trọng, nhưng bất cẩn lãng quên mất.
      thư hồ thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 59



      Hôm sau, trời vừa hửng sáng, Hạ đại trang chủ chạy ra sau núi, Lý Thanh bị y làm phiền vô cùng, đóng cửa chịu ra.

      Hạ Hàm Chi đứng ở cửa cười : “Chỉ cái cửa rách nát này mà cũng muốn ngăn ta ư, ngươi có phải quá thiếu suy nghĩ rồi .”

      Lý Thanh ngồi mình bên vách núi, cũng quay đầu lại, : “Đóng cửa là có ý nghĩa gì, nếu ngươi ngu ngốc tất nhiên hiểu được hàm nghĩa của hành động này.”

      Hạ Hàm Chi vờ , : “Là ý gì cơ?”

      Lý Thanh thản nhiên : “Ý là ngươi là kẻ ngu ngốc.”

      “Ha.” Hạ Hàm Chi đẩy cửa ra, lắc lư tới bên cạnh Lý Thanh, : “Bị ngươi bảo là kẻ ngu ngốc, ta muốn nhảy từ đây xuống luôn cho rồi.”

      Lý Thanh: “Mời.”

      Hạ Hàm Chi dõi mắt nhìn ra xa, giống như định nhảy xuống , chỉ là, nhìn lúc, y lại rụt về.

      Lý Thanh: “Đổi ý rồi à?”

      Hạ Hàm Chi: “Hôm khác lại cãi tiếp, hôm nay ta đến là có chuyện quan trọng phải với ngươi.”

      “Ồ?” Lý Thanh hừ cười tiếng.

      Hạ Hàm Chi liếc cái, : “ tin à?”

      Lý Thanh ngồi vững tảng đá, chả thèm nhìn Hạ Hàm Chi, : “Lần trước ngươi bảo có việc, gọi ta rời khỏi núi, kết quả chỉ là đến khách sạn tồi tàn ngủ ba ngày. biết Hạ đại trang chủ hôm nay lại có chuyện gì quan trọng?”

      Chuyện cũ bị khơi lại, Hạ Hàm Chi cũng chỉ ung dung cười tiếng, : “ đùa với ngươi, hôm nay quả có việc.”

      Lý Thanh rốt cuộc nghiêng mặt qua, nhìn về phía Hạ Hàm Chi, : “Chuyện gì?”

      Hạ Hàm Chi : “Đại hội luận kiếm năm nay, chúng ta đổi chỗ khác được ?”

      Lý Thanh nghi ngờ : “Đổi chỗ?”

      Hạ Hàm Chi : “Đúng vậy. Ngươi nghĩ , nhiều năm rồi, đại hội luận kiếm đều tổ chức ở Mẫn Kiếm sơn trang, chả có chút mới mẻ nào, vô vị hết sức. Đại hội năm nay ta muốn đổi nơi khác.”

      Lý Thanh khẽ cau mày, : “Ngươi với lão trang chủ chưa?”

      sao.” Hạ Hàm Chi “Ông ấy sau khi truyền vị trí này cho ta còn hỏi han gì đến chuyện của sơn trang rồi.”

      Lý Thanh : “Vậy tùy ngươi .”

      Hạ Hàm Chi dùng ngón tay chọt chọt sau lưng Lý Thanh, : “Ngươi thấy sao?”

      Lý Thanh: “Ta là tùy ngươi rồi mà.”

      Hạ Hàm Chi bất mãn : “ bảo là chuyện quan trọng rồi, ta này Kiếm Tôn đại nhân, ngươi tốt xấu gì cũng có gương mặt đẹp, làm ơn xoay cái đầu sang chuyện với ta .”

      Lý Thanh chịu nổi thở dài, xoay người lại. Hạ Hàm Chi hài lòng gật gật đầu, : “Cho ta chút ý kiến .”

      Lý Thanh: “Bảo tên quần chúng chẳng liên quan như ta cho ý kiến làm chi?”

      Hạ Hàm Chi lắc đầu : “ , năm nay ngươi phải cùng ta, ngươi phải tham gia.”

      Hạ Hàm Chi vừa dứt lời, sắc mặt Lý Thanh rốt cuộc cũng hơi thay đổi, trầm ngâm hồi lâu, sau đó khẽ : “Hạ Thu, hai năm nay, mỗi lần ngươi say rượu đều có mấy ý nghĩ kì lạ, ta cũng truy cứu xem tâm bệnh của ngươi là gì, ngươi cũng đừng liên lụy đến ta.”

      Hạ Hàm Chi khựng lại chút, sau đó giơ tay đè lên ngực, vô cùng đau đớn : “Ôi trời, lời này của ngươi, quả là hệt như thanh kiếm sắc đâm thẳng vào lòng, ôi đau.”

      Lý Thanh: “….”

      Hạ Hàm Chi tiếp tục : “Ngươi thích thanh tịnh, mỗi tháng ta cũng chỉ đến tìm ngươi mấy lần, ngờ lại chọc giận ngươi, có lúc ta biết giúp ngươi thức tỉnh là đúng hay sai nữa, aizz….”

      Hạ Hàm Chi cằn nhằn dài dòng gần nửa ngày, Lý Thanh rốt cuộc thể nhịn được nữa.

      “Hạ Thu!”

      “….” Lý Thanh cáu kỉnh, đá cát xung quanh đều rung động, Hạ Hàm Chi vội thu miệng lại, : “Bình tĩnh.”

      Lý Thanh cau chặt mày, : “Ngươi dù gì cũng là người đứng đầu sơn trang, chuyện sao cứ dài dòng liên miên, chững chạc chút nào.”

      Hạ Hàm Chi : “ dài dòng lòng vòng như thế cũng chưa chắc là dối đâu.”

      Lý Thanh cười lạnh: “Ồ? Vậy chẳng lẽ ban nãy ngươi à?”

      Hạ Hàm Chi thờ ơ : “Trong mấy câu vừa rồi, có câu là .”

      “Đủ rồi.” Lý Thanh muốn nhảm nữa, quay lưng, muốn đuổi người: “Nếu xong, ngươi có thể .”

      Hạ Hàm Chi đứng sau lưng , : “Ngươi đồng ý?”

      Lý Thanh khẽ : “Ừ.”

      “Hơ, đồng ý dễ như vậy, khiến ta kinh ngạc đó.”

      Lý Thanh thản nhiên : “Trước đây, đại hội luận kiếm đều tổ chức ở sơn trang, ta cũng phải quá lo lắng, nhưng nếu lần này ngươi muốn tổ chức ở nơi khác, ta theo bảo vệ bên người ngươi cũng là chuyện phải làm.”

      Hạ Hàm Chi thầm hiểu, cười : “Ta rất cảm động.”

      Lý Thanh: “Cảm động nhanh .”

      Hạ Hàm Chi xoay người bỏ , lúc đến cửa, y nghiêng đầu lại hỏi câu…

      “Ngươi tò mò ta chọn nơi nào à?”

      Lý Thanh vẫn ngồi trước vách núi, vững chãi như núi.

      “Tất cả đều tùy ngươi .”

      Hạ Hàm Chi nhìn bóng lưng Lý Thanh, nhìn lúc lâu. Lý Thanh cũng biết Hạ Hàm Chi vẫn còn ở sau lưng, nhưng y lại lên tiếng nữa, Lý Thanh cũng xem như y tồn tại. Hạ Hàm Chi thấy Lý Thanh như hòa thể với tảng đá kia, mới lắc đầu, xoay người xuống núi.

      …..

      Vài ngày sau.

      ngọn núi xa xôi khác, bên vách đá, cũng có cái sân , người cầm lấy phong thư đọc, bên cạnh y là bé con, mắt long lanh nhìn y.

      Người nọ đọc thư xong, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của đứa bé kia, y cười nhạt, sờ sờ đầu nó.

      Bé con kia nhảy cẫng lên chút, kêu lên “Đại sư huynh! Trong thư gì?”

      Nhìn lại người cầm bức thư kia, thân thể cao lớn, tóc dài búi cao, tuấn tú chững chạc, bên người là thanh kiếm vô song, chính là đại đệ tử của Kiếm Các, Vệ Thanh Phong.

      Vệ Thanh Phong đọc xong, xếp thư lại cầm trong tay, với bé con: “Người đưa thư đâu?”

      Bé con : “ từ sớm rồi!”

      Vệ Thanh Phong nghe xong, chân mày khẽ cau lại: “ rồi?”

      Bé con gật mạnh đầu, : “Sau khi đưa thư xong người đó rồi.”

      Vệ Thanh Phong: “ gì thêm à?”

      Bé con: “ gì cả!”

      Vệ Thanh Phong lại mở thư ra, đọc thêm lần, hồi lâu sau mới khẽ cười khẩy tiếng, : “Hạ Thu, cái khác biết, nhưng cái tính biết xấu hổ này của ngươi vẫn chẳng thay đổi chút nào.”

      Bé con nghe thấy Vệ Thanh Phong , lại đụng đụng y, : “Đại sư huynh! Ai biết xấu hổ?”

      Vệ Thanh Phong giơ tay lên, vỗ vỗ đầu đứa bé kia. Nó muốn tránh, nhưng tay Vệ Thanh Phong cứ như mọc rễ đầu nó, tránh thế nào cũng tránh được, khiến nó kêu to oa oa.

      Vệ Thanh Phong đè đầu nó xuống lúc, buông tay ra, với đứa bé: “Hôm nay luyện võ đủ canh giờ rồi à?”

      Bé con tự hào vỗ ngực cái, : “ đứng trung bình tấn hai canh giờ rồi.”

      Vệ Thanh Phong thản nhiên : “Vậy đứng tiếp hai canh giờ nữa .”

      Bé con: “….”

      Bé con ủ rũ, vừa mới xoay người, đột nhiên nhớ đến chuyện, lại tỉnh táo hẳn.

      “Đại sư huynh! Người đưa thư ban nãy…!”

      Vệ Thanh Phong nhìn nó: “Sao hả?”

      Bé con hưng phấn : “Con ngựa y cưỡi rất đẹp! Rất cao! Ta ngửa đầu mãi cũng chẳng nhìn thấy mặt y!”

      Vệ Thanh Phong: “….”

      Bé con : “ đó! So với mấy con ngựa chúng ta nuôi chắc là cao hơn tới mấy cái vó ngựa ấy!”

      Vệ Thanh Phong hít sâu, vừa định bắt nó trung bình tấn thêm hai canh giờ nữa, từ đằng sau lại có cánh tay thò ra, trực tiếp nhéo tai nó, vặn tới vặn lui.

      “Oa oa…! Oa oa oa…!” Bé con chịu đau nổi, hét lớn: “Sư tỷ sư tỷ! Tha ta oa…!”

      Theo cánh tay nhìn lên, người nọ nheo mắt nhìn đứa bé.

      “Ngựa có dùng được hay phải nhìn nó có cao hay , mà phải nhìn xem sức chịu đựng của nó có tốt hay , biết chưa hả?”

      Bé con bịt lỗ tai, vẫn quên giọng thầm: “Con ngựa kia còn được gắn cái yên viền vàng nữa đó….”

      Người kia khẽ nhướn mày : “Viền vàng là gì, nếu nó có tám cái chân cũng chẳng có cửa mà so sánh với ngựa thần của Kiếm Các chúng ta.”

      Bé con bị từ “ngựa thần” làm cho kinh hãi, cả buổi trời cũng chẳng lên tiếng.

      “A.” Vệ Thanh Phong nhịn cười nổi nữa, y thản nhiên : “Tiểu Xuân, tha nó .”

      Bé con lúc này mới nhớ ra lỗ tai của mình còn bị nắm, vội vàng : “Đúng đúng đúng, sư tỷ tha cho muội !”

      Tiểu Xuân rốt cuộc buông tay ra, bé con vừa được tự do lập tức hành lễ, sau đó hấp tấp chạy .

      Nhìn đứa bé kia chạy xa rồi, Tiểu Xuân xoay người lại. Nàng đặt cái giỏ gỗ xuống, trong giỏ có mấy món ăn sơn dã. Tiểu Xuân nhấc nhấc vai, Vệ Thanh Phong cầm cái giỏ gỗ, đặt vào góc sân, : “Sao lâu vậy?”

      Tiểu Xuân: “Ta xuống núi.”

      Vệ Thanh Phong cất cái giỏ gỗ, sau đó cũng ngồi vào ghế đá, : “Nếu muội muốn xuống núi sao trước với ta tiếng?”

      “Hắc.” Tiểu Xuân cười làm lành : “Ở núi lâu nên muốn xuống núi chơi lúc.”

      Vệ Thanh Phong yên lặng.

      Ngày mười lăm mỗi tháng Tiểu Xuân đều xuống núi, nàng đâu làm gì, ra Vệ Thanh Phong đều biết, chẳng qua là Tiểu Xuân muốn , y cũng hỏi.

      Tiểu Xuân muốn nhiều, nàng nhìn thư bàn đá, hỏi: “Thư của ai vậy?”

      Vệ Thanh Phong nhìn thư cái, khẽ : “Hạ Thu.”

      Tiểu Xuân: “….”

      Vệ Thanh Phong giương mắt nhìn Tiểu Xuân, Tiểu Xuân nhìn Vệ Thanh Phong, cười nhạo: “Sao lại nhìn ta như vậy, ta đến mức vừa nghe thấy tên y ngất đâu.”

      Vệ Thanh Phong: “…”

      Tay Tiểu Xuân vỗ vỗ mặt bàn, : “Y định làm gì?”

      Vệ Thanh Phong: “Y muốn cử hành đại hội luận kiếm.”

      “Hứ.” Tiểu Xuân liếc mắt : “Ta còn tưởng là chuyện gì, hội họp gì đó trong kiếm giới cũng phải gửi thư báo à? Có phải hai năm qua Kiếm Các tham gia nên y chán muốn chết rồi .”

      Vệ Thanh Phong: “Y muốn cử hành đại hội luận kiếm ở Kiếm Các.”

      Tiểu Xuân: “….”

      Vệ Thanh Phong sợ Tiểu Xuân nghe , lại thêm lần.

      “Trong thư y bảo đại hội luận kiếm cứ làm ở chỗ nhàm chán quá, Kiếm Các xuất trần thoát tục, nhiễm bụi trần, y thích lâu. Hơn nữa…” Vệ Thanh Phong dừng chút, giương mắt nhìn Tiểu Xuân, lại “Hơn nữa, núi Bạc Mang là cố hương của Kiếm Tôn Thái , y muốn đưa trở về nhìn thử xem.”

      Gió lẳng lặng thổi.

      ra gió cũng có cố hương, gió ở mỗi nơi, đều có mùi vị giống nhau. Tiểu Xuân cảm thấy, gió của Mẫn Kiếm sơn trang rất có tính người, vừa ôn nhuận lại khéo léo. Gió ở núi Bạc Mang lại lạnh lẽo, quan tâm đến tâm tình của kẻ khác, vĩnh viễn chỉ thổi theo ý mình, lạnh băng mãnh liệt.

      biết qua bao lâu, Vệ Thanh Phong mở miệng trước.

      “Ta …“

      “Tới tới, có gì mà đồng ý.” đợi Vệ Thanh Phong xong, Tiểu Xuân liền “Đại sư huynh, có chuyện gì lớn cả, để y đến đây .”

      Vệ Thanh Phong lẳng lặng nhìn Tiểu Xuân, nàng nhìn lại y, qua lúc sau, Vệ Thanh Phong cúi đầu, khẽ : “Ta hỏi sư tôn tiếng…”

      …..

      “Tới đây ! Có gì mà đồng ý.”

      “….” Vệ Thanh Phong cúi đầu, cung kính đứng, trước mặt y là Đại Tông sư của Kiếm Các, chơi với con chim trong lồng đến biết trời trăng gì.

      “Thế nhưng…”

      nhưng nhị gì cả, y cũng sai, Kiếm Các vốn xuất trần thoát tục, nhiễm bụi trần.”

      Vệ Thanh Phong: “….”

      Lão Tông sư đút cho chim ăn lúc, bụng con chim phình ra, thế mà nó vẫn ngừng ăn. Vệ Thanh Phong nhìn nổi nữa, : “Sư phụ, còn đút nữa … “

      “Hừm!” Lão Tông sư trừng mắt nhìn, Vệ Thanh Phong lập tức ngậm miệng.

      Lão Tông sư đặt lồng chim qua bên, ngồi xích đu nhắm mắt lại, : “Thanh Phong, để y đến đây .”

      Vệ Thanh Phong yên lặng đứng đó.

      Lão Tông sư chậm rãi : “Có rất nhiều chuyện chỉ đơn giản là nhìn mặt ngoài. Con còn trẻ, nhưng ngày con cũng hiểu được.”

      Vệ Thanh Phong cúi đầu.

      Lão Tông sư mở mắt ra, nhìn Vệ Thanh Phong : “Con là đệ tử mà ta đắc ý nhất đời này.”

      Vệ Thanh Phong: “Thanh Phong dám.”

      “A.” lão Tông sư “Có gì mà dám.”

      Vệ Thanh Phong: “Cảm tạ sư tôn dạy dỗ.”

      Lão Tông sư phẩy phẩy tay, Vệ Thanh Phong hành lễ ra.

      Lão Tông sư nằm xích đu, mặt lão đầy dấu vết tang thương, mỗi dấu vết đều như khắc ghi câu chuyện xưa cũ dài dòng.

      biết đung đưa xích đu bao lâu, lão chậm rãi .

      “Ta già đến hồ đồ rồi…. Con là đệ tử đắc ý nhất của ta trong đời này…. cho nên, con bình an, mới là tốt nhất…..” Lão rồi quay đầu, lại tiếp tục trêu chọc con chim mập trong lồng.

      “Hắc, tranh, giành….”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :