1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm sơn có quỷ - Twentine ( 71 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 50


      Hạ Hàm Chi đứng ở cửa lúc, Lý Thanh là người đầu tiên phát ra y.



      ra Lý Thanh phát ra y từ sớm, nhưng Hạ Hàm Chi lên tiếng, cũng biết tại sao.



      “Ùng ục….”



      Lý Thanh khẽ kêu ùng ục tiếng, Tiểu Xuân lập tức ngẩng đầu hỏi : “Sao vậy?”



      Lý Thanh xoay mặt về phía cửa, Tiểu Xuân nhìn sang, liền thấy Hạ Hàm Chi. Hạ Hàm Chi chẳng quan tâm mình vừa bị người ta phát , giơ tay lên với mọi người: “Ta gọi chủ quán đưa bữa tối lên lầu, mọi người ở trong phòng ăn luôn cũng được.”



      Tiểu Xuân vừa nghe đến ăn lập tức tỉnh táo hẳn, luôn miệng : “Được được.” Nàng đứng lên đối diện Hạ Hàm Chi, : “Huynh có gọi vịt quay rượu vàng ?”
      Hạ Hàm Chi cười : “Tất nhiên.”

      lúc sau, thức ăn quả nhiên được đưa đến tận phòng, Hạ Hàm Chi sắp xếp hai phần thức ăn, người trong Thanh Đào viện phần ăn cùng nhau, còn lại ăn trong phòng Vệ Thanh Phong.



      Khi tiểu nhị mang thức ăn lên, Tiểu Xuân sắp xếp phòng xong. Nàng sợ Lý Thanh giận dỗi, ngay cả giường cũng trải giúp . Sau đó, nàng đến cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài lập tức ùa vào, cũng có thể do đường mệt nhọc, Tiểu Xuân thấy người hơi ẩm mồ hôi, gió thổi vào lại cảm thấy lạnh, ngược lại còn rất mát mẻ.



      Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, cả Xảo Lai trấn đều như trong tầm mắt, nơi này khác với núi Bạc Mang, đêm khuya hề thanh tĩnh, nơi nơi đều lấp lánh ánh đèn dầu.



      Hạ Hàm Chi để tiểu nhị rồi, quay đầu đến chỗ Tiểu Xuân.



      “Mai Như đâu?”



      Tiểu Xuân: “Ngủ rồi.”



      Hạ Hàm Chi: “Gọi nàng ấy ăn cơm chưa?”



      Tiểu Xuân: “Tỷ ấy trước khi ngủ có với ta, trừ khi Danh Phẩm Hiên sập xuống, nếu , ai được quấy rầy.”



      Hạ Hàm Chi gật đầu “Vậy chúng ta ăn được rồi.”



      Bốn người ngồi vòng quanh bàn, Tiểu Xuân phát trong tay Hạ Hàm Chi có vò rượu, tỏa ra mùi hương thoang thoảng: “Huynh còn uống rượu nữa à?”



      Hạ Hàm Chi chưa kịp trả lời, bên ngoài có người đến. Mọi người quay đầu nhìn sang, hóa ra là Vệ Thanh Phong, sắc mặt y lạnh nhạt cầm theo cái băng ghế, ngồi vào bên bàn.



      Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Hạ Hàm Chi cười nhạt, tiếp: “Gió rượu hoa trăng, vừa đủ để giết thời gian.”



      Tiểu Xuân bừng tỉnh, nhìn Hạ Hàm Chi : “Xùy, mấy cái khác , nhưng hoa ở đâu ra chứ?”



      Hạ Hàm Chi rót chén rượu, bưng lên, y dựa lưng vào ghế, khẽ giơ về phía Tiểu Xuân, như là mời rượu, lại như trả lời.



      Tiểu Xuân thấy vậy tất nhiên là hiểu, nàng biết Hạ Hàm Chi đùa nàng, máu nóng dâng lên, nàng định mở miệng đáp lễ mấy câu, chỉ là khóe mắt nàng nhìn thấy vẻ mặt hề thay đổi của Vệ Thanh Phong, rốt cuộc nàng vẫn nhịn xuống.



      Hạ Hàm Chi uống chén rượu, vẻ mặt hề thay đổi.



      Y lại rót chén, đưa cho Lý Thanh.



      “Nào, uống thử chút rượu .”



      Tiểu Xuân ngăn chén lại “ uống rượu được.”



      Hạ Hàm Chi liếc mắt nhìn nàng: “Ồ?”



      Tiểu Xuân chưa từng nhìn thấy Lý Thanh uống rượu, ai biết kiếm có uống rượu được , nàng muốn Lý Thanh gặp rắc rối.



      uống đâu, huynh tự uống mình .”



      Hạ Hàm Chi để ý đến nàng, quay đầu về phía Lý Thanh. Y lướt qua tay Ngô Sinh, trực tiếp đặt chén rượu vai Lý Thanh, Lý Thanh bị y đụng hơi giật mình. Hạ Hàm Chi nhìn Lý Thanh giật mình, chế giễu cười tiếng, khiêu khích : “Ngươi có biết, ở thế gian này, rượu chính là quy củ của đàn ông, cũng như phấn chính là quy củ của phụ nữ vậy.” đến đây, y dừng chút, mắt như có như liếc Tiểu Xuân cái, cười : “Kẻ muốn tuân theo quỷ củ, vĩnh viễn…. chỉ có thể đứng ngoài cuộc.”



      Tiểu Xuân hít sâu, mắt trợn tròn, định vỗ bàn, lúc này Vệ Thanh Phong bỗng vươn tay, khẽ đè lên cổ tay Tiểu Xuân, Tiểu Xuân quay đầu, nhìn thấy Vệ Thanh Phong khẽ lắc đầu, vẻ mặt y như , Hạ Hàm Chi đùa, cần để ý.



      Tiểu Xuân cũng phải tức giận, chỉ là cảm thấy tối nay Hạ Hàm Chi rất đáng ăn đòn, nhưng cuối cùng nàng vẫn nghe theo Vệ Thanh Phong, bình tĩnh ngồi lại. Đợi đến khi nàng bình tĩnh lại, nàng mới phát , tay của Vệ Thanh Phong vẫn chưa rút ra khỏi tay nàng.



      Tay Vệ Thanh Phong rộng rãi như Lý Thanh, cũng ấm như Lý Thanh, nhưng lại vững vàng hơn Lý Thanh chút.



      Trong lòng Tiểu Xuân hơi bay bổng.



      Lý Thanh chú ý những điều khác, mọi chú ý của đều tập trung vào lời của Hạ Hàm Chi. đợi Hạ Hàm Chi xong, đưa tay lấy chén rượu, Hạ Hàm Chi đưa chén rượu cho : “Ôi chao, từ từ thôi, đổ ra ngoài rồi kìa, rượu ngon nổi tiếng, làm đổ tiếc lắm.”



      Lý Thanh cầm chén rượu trong tay, cúi đầu ngửi chút, sau đó cứ như bị mùi hương kia làm sặc, lập tức bịt chặt mũi. Thế nhưng vẫn đặt chén rượu xuống, ngược lại, lại nâng chén lên uống hơi, uống xong còn nấc cái.



      Hạ Hàm Chi vỗ vỗ vai Lý Thanh, tỏ vẻ khích lệ.



      tệ, có tiền đồ.”



      Lý Thanh bị y vỗ lại nấc cái.



      Tiểu Xuân nhìn dáng vẻ của nhịn được cười lên, nàng ngồi cạnh Lý Thanh, đưa tay vuốt vuốt tóc .



      “Này này, huynh có ổn đó?”



      Vừa vuốt cái, nửa thân của Lý Thanh hơi nghiêng ngả, Tiểu Xuân hoảng hồn : “Ôi ôi, chẳng lẽ say rồi?” Nàng gấp gáp, rút khỏi tay Vệ Thanh Phong, hai tay ôm lấy đầu to của Lý Thanh, nàng lắc lắc đầu , đầu theo động tác của nàng cũng lắc tới lắc lui.



      Tiểu Xuân: “….” Nàng quay đầu nhìn Hạ Hàm Chi: “Cũng tại huynh cho uống rượu, trước kia chưa từng say rượu, huynh lại bắt uống nhiều như thế, làm sao bây giờ!”



      Lý Thanh rất phối hợp với động tác của Tiểu Xuân, lắc lư ngã vào người Tiểu Xuân, lúc say hề kiểm soát được sức lực của mình, cả người đều đè người Tiểu Xuân, Tiểu Xuân đỡ nổi , đành nhìn Vệ Thanh Phong.



      May là Vệ Thanh Phong rất có bản lĩnh, đỡ lưng Tiểu Xuân, đẩy hai người về phía trước. tay y đỡ lấy Tiểu Xuân, tay lại đẩy Lý Thanh say mèm, để sang chỗ Ngô Sinh. Ngô Sinh và Tiểu Xuân cũng hơn kém bao nhiêu, y cũng đỡ nổi Lý Thanh.



      May thay Hạ Hàm Chi cũng rất có bản lĩnh, Hạ Hàm Chi kéo Lý Thanh, thuận tay kéo Ngô Sinh ra sau lưng.



      Vệ Thanh Phong và Hạ Hàm Chi liếc nhau, hai người câu nào, sóng ngầm bắt đầu khởi động.



      lúc lâu sau, Hạ Hàm Chi sâu xa cười cười, với Vệ Thanh Phong: “Ta đưa tên này về phòng trước, mọi người cứ ăn trước, ta trở lại sau.”



      Vệ Thanh Phong gật gật đầu, Tiểu Xuân đứng dậy, với Hạ Hàm Chi: “Ta xuống lầu chuẩn bị cho chút canh giải rượu.”



      Hạ Hàm Chi : “ cần, để ta sắp xếp”. Y cười cười nhìn Tiểu Xuân, muốn nàng yên tâm “ cứ yên tâm ăn cơm trước, vịt quay rượu vàng mà nguội ăn ngon.”



      Tiểu Xuân chợt nhớ ra, con vịt bàn nàng còn chưa kịp ăn miếng nào!



      “Được, vậy huynh sắp xếp giúp .”



      Hạ Hàm Chi: “ thành vấn đề.”



      Y xong, đỡ Lý Thanh đứng lên, Lý Thanh ngã trái ngã phải, nhưng Hạ Hàm Chi vẫn đứng vững, Lý Thanh cũng dần đứng vững vàng. Hạ Hàm Chi túm ra khỏi cửa, lúc gần với Tiểu Xuân: “Mùi rượu nặng quá, mở cửa rộng ra , dù sao lầu sáu này cũng chỉ có chúng ta.”



      Tiểu Xuân nhai thịt vịt, vui vẻ gật đầu: “Ừm ừm.”



      Hạ Hàm Chi đỡ Lý Thanh dọc theo hành lang, qua hai ba gian phòng lại bước vào, cuối cùng họ vòng nửa vòng mới đến gian phòng phía đối diện căn phòng vừa nãy.



      Tầng lầu của Danh Phẩm Hiên có hình bầu dục, ở giữa rỗng, giữa mái nhà có treo nhiều dây lụa màu sắc sặc sỡ, trông rất đẹp mắt. Hạ Hàm Chi đưa Lý Thanh hành lang, dây lụa khiến tầm mắt hơi bị che khuất, nhưng khi có gió thổi qua, vẫn có thể nhìn thấy tình hình trong phòng đối diện.



      Lý Thanh say đến biết gì, nếu có Hạ Hàm Chi đỡ, sớm quỵ tại chỗ.



      Hạ Hàm Chi khẽ : “Ơ ơ, lúc này sao lại ngủ….” Tay của y đỡ sau lưng Lý Thanh, hít vào thở ra, chậm rãi truyền khí cho Lý Thanh. Hơi thở của Hạ Hàm Chi lạnh băng, truyền vào trong cơ thể Lý Thanh, khiến tỉnh táo lại chút.



      Hạ Hàm Chi đợi tỉnh táo hẳn thu tay, Lý Thanh gõ gõ đầu mình, nghi ngờ kêu ùng ục hai tiếng.



      Hạ Hàm Chi đứng cạnh , khẽ cười : “Ta chỉ câu thôi, sao ngươi lại chịu nổi vậy hả?”



      Lý Thanh cúi đầu: “Ùng ục ục.”
      Hạ Hàm Chi tựa vào cột gỗ ngoài hành lang, với Lý Thanh: “Bởi vì ta đến quy củ, quy củ của con người.” Y nhấn mạnh chữ “con người”, Lý Thanh gì. Hạ Hàm Chi đỡ vai Lý Thanh, chậm rãi đẩy đến chỗ thông với hành lang, mặt Lý Thanh hướng về phía căn phòng đối diện, Hạ Hàm Chi nhận thấy thân thể Lý Thanh hơi cứng lại.



      Trong phòng đối diện, Vệ Thanh Phong chuyện với Tiểu Xuân.



      lúc lâu y mới bắt đầu mở miệng.



      “Muội, muội thích ăn thịt vịt này à?”



      Tiểu Xuân và Ngô Sinh tranh nhau ăn thịt vịt khí thế ngất trời, nàng gật đầu loạn xạ, vừa gắp cho Vệ Thanh Phong khối.



      “Rất ngon! Đại sư huynh cũng ăn .”



      Vệ Thanh Phong nhìn bàn rượu và thức ăn tinh xảo trước mặt lại hề có hứng thú, y cười cười với Tiểu Xuân, chỉ là trong nụ cười hơi có phần chua xót.



      “Ta là đại sư huynh của mọi người, vậy mà ta lại thể cho mọi người thứ mọi người muốn, là ta vô dụng.”



      câu kia của y lập tức khiến Tiểu Xuân phụt hết thịt vịt trong miệng ra. Tiểu Xuân khiếp sợ quay đầu nhìn Vệ Thanh Phong, nàng chưa từng thấy Vệ Thanh Phong yếu ớt, nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc mình hưng phấn ăn cơm như thế có làm Vệ Thanh Phong tổn thương hay . Sắc mặt Vệ Thanh Phong vẫn mang vẻ mỏi mệt, những lời y vừa ra, là lòng.



      Vệ Thanh Phong mặc áo xanh mộc mạc, Tiểu Xuân nhớ trước kia khi Vệ Thanh Phong còn trẻ, lúc trưởng thành, vóc dáng của y phát triển rất nhanh, mấy năm Tiểu Xuân thỉnh thoảng nhìn thấy Vệ Thanh Phong, cũng nhận ra y mặc quần áo cũ. Sau vài năm, khi võ nghệ thành hình, y vẫn mặc hai bộ quần áo năm đó, rách rồi vá, vá rồi lại rách.



      Tiểu Xuân quên mất những điều này, bởi vì Vệ Thanh Phong chưa từng cúi đầu….



      Bây giờ nghe thấy Vệ Thanh Phong thế, Tiểu Xuân hối hận đến hai mắt đều đỏ.



      Nàng hề nghĩ ngợi, đặt đũa xuống ôm lấy Vệ Thanh Phong.



      xin lỗi đại sư huynh, xin lỗi, bọn muội thích ăn mấy thứ này.” Nàng quay đầu trừng mắt nhìn Ngô Sinh “Có phải ?!”



      Ngô Sinh cũng rơm rớm nước mắt.



      thích ăn, bọn đệ đều đều đều thích ăn.”
      thư hồ thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 51



      Khoảng cách rất xa, Hạ Hàm Chi thể nghe thấy phòng đối diện chuyện gì, nhưng Lý Thanh lại có thể.

      Vẻ mặt Lý Thanh trở nên hoang mang khó hiểu, cảm thấy vô cùng phức tạp. Cảm giác phức tạp này khiến đôi mày rậm của Lý Thanh cau lại, càng nghĩ càng buồn rầu.

      Hạ Hàm Chi đứng cạnh , y nhìn về phía phòng đối diện, thậm chí còn lười quay đầu lại. Y chỉ dựa vào hành lang bằng gỗ, khoanh tay chuyện với Lý Thanh.

      “Ngươi có nghe thấy nàng ?”

      Lý Thanh gì.

      “Ở khoảng cách này, ta nghe thấy.” Hạ Hàm Chi “Người thường đều thể nghe thấy.”

      Lý Thanh vẫn còn hơi say, phản ứng càng chậm hơn ngày thường, nhưng sau khi nghe thấy mấy lời này khựng lại chút, giọng khàn khàn: “Ta cũng là người….”

      Hạ Hàm Chi thản nhiên : “, ngươi phải.”

      Đầu Lý Thanh vốn cúi thấp, lại ngẩng lên.

      “Ta cũng là người….”

      Hạ Hàm Chi thèm so đo mấy lời lộn xộn của , y nhẫn nại bác bỏ lời của , giọng lạnh như băng, chứa chút tình cảm nào.

      “Ngươi phải là người, ta có thể nghĩ ra ngàn lí do để chứng minh ngươi phải là người, ngươi có muốn nghe hết hả?”

      Những lời này dường như khiến Lý Thanh tức giận, khí xung quanh đều trở nên rét lạnh. Hạ Hàm Chi cười lạnh, : “Sao hả, muốn ta sợ à? Thái , đây chính là trong những lí do chứng minh ngươi phải là người.”

      Vừa dứt lời, khí lạnh quanh người Lý Thanh biến mất. Môi Lý Thanh run rẩy, chậm rãi : “Ta, ta làm vậy, mãi mãi làm vậy nữa.”

      làm, có nghĩa là ngươi thể làm.” Hạ Hàm Chi đá đá chân, Danh Phẩm Hiên vô cùng sạch , mặt đất hề có chút tro bụi nào. Hạ Hàm Chi cứ như tán gẫu, với Lý Thanh: “ ra ngươi biết , mặc dù nguyên thần của ngươi hoàn chỉnh, nhưng ngươi vẫn có thể biết rất .” Hạ Hàm Chi nhích đến gần Lý Thanh, khẽ bên tai : “Ngươi phải là người, ngươi giống với bọn ta.”

      Hơi thở của Lý Thanh càng lúc càng dồn dập, cứ lắc đầu liên tục. Hơi rượu còn chưa tan, sắc mặt Lý Thanh tái nhợt, trán rỉ mồ hôi.

      Hạ Hàm Chi thấy dáng vẻ này của , hơi nhíu mày, y dừng chút, sau đó lại .

      “Ngươi có biết Tiểu Xuân làm gì , ngươi có biết vì sao nàng phải làm như vậy ?”

      “Ta…” Lý Thanh nên lời, cúi đầu, khổ sở ngồi xổm đất. Dù có muốn hay , thanh ở căn phòng đối diện vẫn ngừng truyền đến bên tai . Tiểu Xuân và Vệ Thanh Phong gì đó, giọng điệu của nàng rất gấp gáp, giống như giải thích, lại giống như an ủi.

      Thế nhưng…

      Vì sao chứ?

      lâu trước đây, Lý Thanh chưa bao giờ phải phiền não vì hai chữ “vì sao” này, mãi đến khi gặp được Tiểu Xuân, mới bắt đầu băn khoăn về nó.

      Hạ Hàm Chi đứng trước mặt , từ nhìn xuống .

      “Nếu ngươi muốn biết, ta cho ngươi biết….”

      Lý Thanh khẽ kêu tiếng, nắm tóc mình, nhúc nhích.

      Hạ Hàm Chi có lẽ cũng cảm nhận được đau đớn ở Lý Thanh, hơi thở của Lý Thanh vô cùng gấp gáp, nỗi đau khổ của khiến Hạ Hàm Chi cảm thấy đồng cảm. Hạ Hàm Chi đứng giữa luồng khí lạnh như băng, khí lạnh từ người Lý Thanh như vực sâu đáy, cố hít sâu thở ra, cố gắng để hơi thở của mình trở nên đều đặn.

      “Ta có cách….” Hạ Hàm Chi quỳ gối trước mặt Lý Thanh, đưa tay ra, kéo đầu Lý Thanh ngẩng lên. Khi y vừa chạm vào người Lý Thanh, y lập tức cảm nhận được luồng khí nồng đậm, khiến y như chìm vào sâu trong lòng đất đen tối mà lạnh băng vô tận, đầu ngón tay Hạ Hàm Chi cứng đờ.

      Y cắn chặt răng, nhịn xuống cơn đau đớn đột ngột này, trầm thấp bên tai Lý Thanh: “Ta có cách giúp ngươi hiểu những điều này…. Ta có cách…”

      Lý Thanh hoang mang lại như được mê hoặc, Hạ Hàm Chi có thể cảm giác được kháng cự của yếu dần. Tay của y đặt vai Lý Thanh, chậm rãi truyền chân khí vào người Lý Thanh.

      “Thái , đừng quá đề phòng….” Hạ Hàm Chi từ tốn “Ta đứng về phía ngươi, mảnh nguyên thần của ngươi chính là do ta cho ngươi, ta chắc chắn đứng về phía ngươi.”

      Cả người Lý Thanh run rẩy, cảm thấy có chỗ nào đó ổn, nhưng lại thể phản bác.

      Chỉ là, luồng khí tản ra từ người trước mắt này khiến cảm thấy vô cùng thoải mái.

      Dần dần, đầu của Lý Thanh dần trống rỗng. Hạ Hàm Chi nâng cằm của lên, mặt . mặt Lý Thanh lấm tấm lớp mồ hôi mỏng, vải bịt mắt cũng trở nên ẩm ướt, Hạ Hàm Chi giơ tay, đưa ra sau ót Lý Thanh, khẽ đặt lên chỗ nút thắt của miếng vải.

      Tim của đập vô cùng nhanh.

      Khi nút thắt kia sắp được tháo ra, Hạ Hàm Chi nhạy cảm phát ra sau lưng y có người. Lập tức, y tung mình rút kiếm, đứng chắn trước mặt Lý Thanh.

      “Hừm, phản ứng cũng nhanh đấy.”

      Ánh mắt Hạ Hàm Chi nặng nề, nhìn Đại Tông sư chắp tay đứng trước mặt. Đại Tông sư hiển nhiên là vừa được ăn uống rất vui vẻ, ngoài miệng có dính chút tương của món thịt vịt. Lão vuốt vuốt râu mép, với Hạ Hàm Chi: “Con chọn chỗ này cũng tồi, tốt hơn chỗ Mục Bình chọn nhiều.” Mục Bình chính là tên tự của Vệ Thanh Phong, Hạ Hàm Chi nghe xong, cười nhạt : “May mắn là sư phụ vừa ý.”

      Đại Tông nghiêng nghiêng cổ, liếc nhìn người ở sau lưng Hạ Hàm Chi, : “Ôi chao, nhóc con này bị gì thế, đói bụng à?”

      Hạ Hàm Chi: “….”

      Đại Tông sư lên bước, Hạ Hàm Chi cẩn thận nghiêng người, kín đáo giấu Lý Thanh ở sau lưng.

      Đại Tông sư lại tỏ vẻ như hề nhận thấy động tác của Hạ Hàm Chi, lão cau mày, mặt toàn là nếp nhăn: “Chậc chậc chậc, mau đỡ nó dậy .”

      Hạ Hàm Chi do dự chút, cuối cùng vẫn vươn tay kéo Lý Thanh lên, y với Đại Tông sư: “ vừa mới uống rượu, có lẽ hơi say. Sư phụ, đệ tử đưa về phòng nghỉ ngơi trước.”

      Đại Tông sư vẫy vẫy tay, : “ nhanh .”

      Hạ Hàm Chi hành lễ với Đại Tông sư, sau đó đỡ Lý Thanh mất.

      Đại Tông sư đứng sau lưng hai người, bỗng mở miệng : “Hạ Thu.”

      Hạ Hàm Chi dừng bước, nhưng quay đầu lại.

      Đại Tông vuốt vuốt chòm râu hoa râm, với y: “Trong Kiếm Các, bản lĩnh của con là vững vàng nhất, lần đại hội luận kiếm này, con phải cố gắng nhiều hơn đó.”

      Hạ Hàm Chi cẩn thận nghe Đại Tông sư , y muốn biết xem lời của lão có chứa hàm ý gì khác . Cuối cùng, y xoay người, cung kính mà lạnh nhạt, chậm rãi : “Thân là đệ tử của Kiếm Các, ra sức vì Kiếm Các hẳn là chuyện nên làm, sư phụ quá lo lắng rồi.”

      Đại Tông sư gật gật đầu, Hạ Hàm Chi đưa Lý Thanh rời .

      Y đưa Lý Thanh về phòng mình, còn chưa đến nơi, Lý Thanh ngất . Hạ Hàm Chi đỡ Lý Thanh nằm ngửa giường, y nhìn Lý Thanh hôn mê, ánh mắt thâm trầm khó đoán.

      Gió từ hành lang thổi vào, khiến rèm giường bay bay.

      Hạ Hàm Chi cứ đứng đó lúc, ánh mắt của y vẫn dừng lại mặt Lý Thanh. Sau đó, y chậm rãi vươn tay, ngón tay đặt miếng vải bịt mắt Lý Thanh. Lý Thanh hề nhúc nhích. Hạ Hàm Chi đặt tay ở đó lúc, sau đó chậm rãi đến, tháo miếng vải che mắt kia ra.

      Lý Thanh nhắm hai mắt, lẳng lặng nằm giường. Hạ Hàm Chi nhìn đôi mắt yếu ớt trắng bệch kia, biết nghĩ gì.

      Hồi lâu sau, y khẽ cười tiếng, khẽ với Lý Thanh mê man: “Ban nãy, nếu ngươi mở mắt nhìn ta, mọi chuyện được giải quyết rồi.” Ngón tay của y khẽ vuốt lên hai mắt Lý Thanh, giống như thưởng thức món đồ sứ vô cùng hoàn mỹ.

      “Là ta hơi chậm tay….” Y khẽ “Lẽ ra ta nên do dự.” Hạ Hàm Chi cứ như với Lý Thanh, lại như tự trách mình: “Nếu ban nãy ta do dự, nếu phải ta dừng lại chút, mọi chuyện kết thúc rồi.”

      Hạ Hàm Chi đến đây chợt bật cười, bởi y phát mấy lời mình vừa ra lại dường như mang theo nhiều tiếc nuối đến thế.

      “Mà thôi.”

      Hạ Hàm Chi khẽ , sau đó khom lưng buộc lại tấm vải kia giúp Lý Thanh.

      Bên kia, Tiểu Xuân vì câu của Vệ Thanh Phong mà chẳng còn hứng ăn, nàng thử vài câu gì đó để Vệ Thanh Phong vui vẻ hơn chút nhưng dường như thành công. Tất nhiên, Vệ Thanh Phong có vui nữa gương mặt cũng hề có gì thay đổi.

      Cuối cùng, Tiểu Xuân phát hình như Vệ Thanh Phong cũng cần mình an ủi, nàng im lặng, ngồi yên tại chỗ. Vệ Thanh Phong sờ sờ tóc Tiểu Xuân, câu cám ơn, sau đó .

      Sau khi Vệ Thanh Phong , Hạ Hàm Chi cũng trở lại. Y nhìn thấy Tiểu Xuân cúi đầu ngồi cạnh bàn, thức ăn bàn chỉ mới ăn được nửa.

      Hạ Hàm Chi ngồi lại vào chỗ của mình, rót chén rượu, uống hơi cạn sạch. Tiểu Xuân phát y đến gần, ngẩng đầu lên. Nàng và Hạ Hàm Chi đồng thời mở miệng…

      “Lý Thanh đâu?”

      “Vệ Thanh Phong đâu?”

      “….”

      Tiểu Xuân nhìn Hạ Hàm Chi, nàng dường như cũng định trả lời y: “Lý Thanh đâu rồi?”

      Hạ Hàm Chi: “ ở phòng ta.”

      Tiểu Xuân: “ đỡ hơn chưa?”

      Hạ Hàm Chi cười cười với Tiểu Xuân, : “Ngủ như chết, yên tâm .”

      Tiểu Xuân ồ tiếng, lại yên lặng.

      Bàn cơm bị bao trùm bởi yên lặng vô cùng quái dị, chỉ có tiếng rót rượu và uống rượu của Hạ Hàm Chi.

      Hồi lâu sau, Tiểu Xuân đứng lên, : “Ta ăn no rồi, về trước đây.” xong, nàng ra khỏi phòng.

      Hạ Hàm Chi liếc nhìn bóng dáng nàng rời , y quay đầu với Ngô Sinh: “Đệ ở đây chờ.” Sau đó y cũng theo ra khỏi phòng. Tiểu Xuân mới lúc, Hạ Hàm Chi vừa ra khỏi phòng thấy nàng. Y sau lưng Tiểu Xuân, nhàn nhã : “Vừa rồi gì với Vệ Thanh Phong vậy?”

      Tiểu Xuân lắc đầu, giọng yếu ớt: “ có gì.”

      Hạ Hàm Chi: “Sao lại có gì?”

      Tiểu Xuân cũng quay đầu lại, vào phòng, vừa vừa : “Bây giờ ta có sức ầm ĩ với huynh, ngày khác chúng ta tái chiến.”

      “Hừm.” Hạ Hàm Chi buồn cười, y sải mấy bước dài, đuổi theo Tiểu Xuân, chắn ngang đường, đứng trước mặt Tiểu Xuân: “Ta câu cuối cùng rồi .”

      Tiểu Xuân bặm môi: “.”

      Hạ Hàm Chi : “Nhóc con, có phải thích Vệ Thanh Phong hả?”
      thư hồ thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 52



      Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Hạ Hàm Chi.

      “Huynh gì?”

      Hạ Hàm Chi thản nhiên : “Ta hỏi , có phải thích Vệ Thanh Phong ?”

      Tiểu Xuân: “Sao đột nhiên lại hỏi như thế?”

      Hạ Hàm Chi khẽ cười tiếng, : “Ta thấy vẫn luôn muốn sang chỗ y, nếu như qủa thích y, ta thuận nước đẩy thuyền, chờ đại hội luyện kiếm kết thúc, ta giúp sang Thanh Đào viện.”


      Tiểu Xuân: “Đây là ý của huynh à?”

      Hạ Hàm Chi thản nhiên gật đầu.

      Tiểu Xuân rũ mắt, yên lặng lúc, Hạ Hàm Chi vẫn nhìn thẳng nàng, yên lặng chờ đợi. lúc sau, Tiểu Xuân chậm rãi ngẩng đầu, với Hạ Hàm Chi: “Huynh biết , khi ta mười tuổi gặp Vệ Thanh Phong lần đầu tiên, khi đó, cha mẹ ta mới qua đời lâu.”

      Hạ Hàm Chi khựng lại lúc, sau đó khẽ : “Xin lỗi, ta cố ý để nhắc lại mấy chuyện đau lòng.”

      sao cả.” trông Tiểu Xuân cũng hề để ý, giọng điệu của nàng rất bình thản, tựa như đến chuyện của người khác.

      “Cha ta là kẻ cờ bạc, mẹ ta là con hát, khi cha ta còn trẻ vận may tồi, thắng được chút tiền nên mua mẹ ta về. Thế nhưng chắc hầu hết mọi người đều đoán được kết cục của tình trạng ấy là gì. Cha ta trốn vào trong trấn, sau đó lại thiếu rất nhiều tiền, cầm cự nổi nữa nên định bán mẹ ta , mẹ ta muốn, nên nhảy núi tự tử.”

      Tiểu Xuân cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc ấy: “Nơi bà nhảy xuống chính là ở đỉnh núi phía đông của núi Bạc Mang, ta nhớ hôm đó, mới nửa đêm mà bà tỉnh dậy, tiếng động phát ra lúc bà trang điểm khiến ta tỉnh giấc, ta hỏi bà làm gì vậy, bà đáp, chỉ bảo ta ngủ tiếp.”

      Hạ Hàm Chi khẽ : “Đừng nữa, lẽ ra ta nên hỏi.”

      Tiểu Xuân lắc đầu : “Ta sao, phải tỏ vẻ gì cả, quả ta sao cả. Sau khi bà chết, ta thường xuyên đến dưới chân núi phía đông, khi hái hoa, khi hái thuốc.”

      Hạ Hàm Chi : “Núi phía đông gần sau núi của Kiếm Các.”

      “Đúng vậy!” Tiểu Xuân khẽ cười tiếng, nàng nhớ lại “Sau núi của Kiếm Các….ta đúng là gặp đại sư huynh ở đó. Hôm đó ta hái thuốc dưới chân núi, huynh ấy từ núi xuống.”

      “A.” Hạ Hàm Chi trêu đùa “Sao hả, quân tử như ngọc, bắt mất trái tim của rồi à?”

      Tiểu Xuân cãi lại, thản nhiên : “Sau đó, ta thường xuyên chạy đến phía sau núi của Kiếm Các, khi đó huynh ấy vẫn chưa nổi danh như bây giờ. Sau núi có khoảng đất trống, huynh ấy vẫn thường luyện công ở đó, huynh ấy rất ít , chỉ luyện công, bất kể xuân hạ thu đông, hề ngừng nghỉ.”

      Hạ Hàm Chi: “Vệ Thanh Phong đúng là chịu cực chịu khó.”

      “Khi đó, mặc dù huynh ấy mở miệng, nhưng ta cứ khăng khăng cảm thấy huynh ấy chuyện với mình.” Tiểu Xuân “Khoảng thời gian đó đối với ta cũng hề khó chịu chút nào. Sau đó ta lại nghĩ, mình phải chuyện nhiều hơn, nếu lỡ sau này có cơ hội chuyện với huynh ấy, huynh ấy ta cũng , vậy nguy rồi.” đến đây, Tiểu Xuân cười ha ha, : “Sau đó ta bắt đầu trò chuyện với những người khác, ngờ càng càng nhiều, về sau càng kiềm chế được, các nàng đều ta quá lắm chuyện, có gặp đại sư huynh, chắc chắn dọa đại sư huynh mất, ha ha ha.”

      Tiểu Xuân cười : “Huynh hỏi ta có thích đại sư huynh , ta có thể cho huynh biết, ta và Linh Nhi, và rất nhiều nương ở núi Bạc Mang này, đều thích đại sư huynh. Thế nhưng thích là thích, ta biết mình xứng với huynh ấy, chúng ta chỉ lén với nhau để tự mình vui vẻ thôi.”

      Hạ Hàm Chi tỏ vẻ khó lường : “Chưa chắc đâu.”

      Tiểu Xuân vẫy vẫy tay: “ nhắc mấy chuyện này nữa.”

      Hạ Hàm Chi lại có ý định để nàng , y nhìn Tiểu Xuân, ánh mắt hẳn là lòng, cũng hẳn đùa giỡn.
      “Tiểu Xuân, nếu có cơ hội ở bên Vệ Thanh Phong, đồng ý ?”

      Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn Hạ Hàm Chi, : “Sao trước kia ta phát huynh lắm chuyện như vậy?”

      Hạ Hàm Chi: “ cứ trả lời xem.”

      Tiểu Xuân yên lặng lúc, thu hồi nụ cười, : “Rốt cuộc huynh muốn hỏi gì?”

      Hạ Hàm Chi: “Ta hỏi chưa đủ ràng à?”

      Tiểu Xuân nhìn Hạ Hàm Chi hồi lâu, : “Ta muốn về.”

      Hạ Hàm Chi đứng tại chỗ nhúc nhích.

      Tiểu Xuân nghiêng người, sượt qua bên người Hạ Hàm Chi, cùng lúc đó, Tiểu Xuân nghe thấy Hạ Hàm Chi khẽ : “ tốt, cần quá tự ti.” Y vừa dứt lời, Tiểu Xuân cũng khẽ : “Có lẽ ta ngốc, có mấy chuyện ta giải thích được. Thế nhưng—-” nàng về phía phòng mình, quay đầu lại “Ta , có nghĩa là ta cảm giác được.”

      Tiểu Xuân về lại phòng mình, bên trong tối đen, nàng đóng kín cửa, dựa lên cánh cửa, lòng trống rỗng.

      “Ơ kìa, sao vậy?”

      Trong màn truyền đến giọng lười biếng của Mai Như, “Nào, qua chỗ tỷ tỷ .” Tiểu Xuân đến, cởi vớ ra, ngã sấp ra giường.

      Mai Như muốn lật nàng lại nhưng thành.

      “Muốn ngủ nằm ngay lại, nằm như thế nửa đêm nghẹn chết sao.”

      Tiểu Xuân vươn tay, mò đến cánh tay Mai Như, kéo kéo tay nàng.

      Mai Như cười ha ha : “Làm nũng à, sao vậy?”

      Tiểu Xuân lắc lắc đầu.

      Mai Như : “Bị Hạ Chưởng viện của chúng ta dọa sao?”

      Tiểu Xuân nghiêng đầu, hé mắt nhìn Mai Như: “Cái gì tỷ cũng biết.”

      Mai Như tự hào : “Đương nhiên rồi!”

      Tiểu Xuân hỏi nàng: “Tỷ xem, có phải muội quá lo rồi ?”

      Mai Như: “Ở phương diện nào đó, nếu muội nghĩ muội xứng với đầu gỗ kia, quả là quá lo rồi.”

      “….” Tiểu Xuân nghiêm mặt nhìn nàng “Tỷ nghe được.”

      Mai Như: “Đứng ở cửa , ta muốn nghe cũng được.”

      “Tỷ bị đánh thức à?”

      .” Mai Như lắc đầu “Ta bị lạnh mà tỉnh.”

      “Lạnh mà tỉnh?”

      Mai Như tỏ vẻ sao, : “Bỏ , chuyện này. chuyện của muội .”

      Tiểu Xuân cau mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

      “Mai Như, muội cảm thấy, Hạ Hàm Chi gần đây hơi lạ….”

      Mai Như ngáp cái: “Bây giờ mới cảm thấy?”

      Tiểu Xuân: “Tỷ có biết chuyện gì ?”

      Mai Như: “Có lẽ gần đến nơi nên y hơi gấp gáp chăng?”

      “Hả?” Tiểu Xuân khó hiểu “Gần đến nơi? Nơi nào, Mẫn Kiếm sơn trang?” Tiểu Xuân suy nghĩ lúc, : “Y gấp cái gì, gấp chuyện đại hội luận kiếm à, nhận ra y lại coi trọng lần tỷ thí này như thế.”

      “Y rất coi trọng đó.” Mai Như nằm giường, nhìn trần nhà cao cao “Cuộc tỷ thí này, vô cùng quan trọng với y.”

      Tiểu Xuân: “Chỉ vì chuyện tỷ thí ư? Vậy, vì sao y lại hỏi muội chuyện kì quái như thế?”

      “A.” Mai Như nhớ đến lời Hạ Hàm Chi ban nãy, nhịn được cười.

      biết.” Mai Như khẽ “Có lẽ là vì thấy áy náy chăng.”

      “….” Tiểu Xuân rũ mắt nhìn Mai Như lúc, sau đó vỗ vỗ chăn bật dậy khỏi giường. Mai Như hết hồn, : “Muội muốn làm gì?”

      Tiểu Xuân khom lưng mang giày: “Các người chuyện ta đều hiểu! Ta muốn tìm tên to con kia!” Nàng mang giày xong, chạy ra khỏi cửa. Mai Như đuổi theo nhưng thể kéo nàng lại được. Mai Như đứng ở cửa, vịn khung cửa nhìn bóng lưng Tiểu Xuân, cười đùa: “À—-! Nhất định là muội muốn tìm người ngốc hơn mình cho nhõm chứ gì!”

      Tiểu Xuân làm như nghe thấy, nàng chạy như điên, chạy đến chỗ phòng của Hạ Hàm Chi. Phòng Hạ Hàm Chi vẫn còn sáng, có lẽ y vẫn chưa nghỉ. Tiểu Xuân thầm nén bực bội, bất chấp lễ phép, trực tiếp đẩy cửa vào.

      Bốn góc phòng đều đốt đèn cầy vô cùng tinh cảo, ánh hoàng hôn khiến căn phòng trở nên mông lung mà yên tĩnh. Cạnh cái bàn tròn đặt ở giữa phòng, Hạ Hàm Chi cởi áo ngoài, tóc dài buộc, chỉ mặc lớp áo trong màu trắng, ngồi ghế điều tức. Nghe thấy tiếng động, y chậm rãi mở mắt ra.

      Tiểu Xuân đứng cạnh cửa, hỏi y: “Lý Thanh đâu?”

      Hạ Hàm Chi , chỉ nhìn Tiểu Xuân. Mắt y vì ánh nến mà trông cứ như ngừng lóe lên. lúc lâu sau, y khẽ nghiêng đầu, hướng về phía trong phòng. Tiểu Xuân câu cám ơn, sau đó vào trong.

      Hạ Hàm Chi lại nhắm mắt điều tức, nhưng lần này cách nào tập trung được nữa.

      Tiểu Xuân vào trong, vén màn qua bên.

      Lý Thanh yên lặng nằm giường, tựa như ngủ thiếp . Tiểu Xuân nhìn thấy Lý Thanh, rốt cuộc thở phào nhõm. Nàng cởi giày Lý Thanh ra, sắp xếp lại giường, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh giường. Gương mặt của Lý Thanh rất đẹp, có lẽ do phải người nên dung mạo cũng khác người thường.

      Trong bóng tối, gương mặt của Lý Thanh trông như những ngọn núi chạy dài ở núi Bạc Mang, Tiểu Xuân nhìn , trong lòng vô cùng bình yên.

      Nàng ngồi lúc, thỉnh thoảng giơ tay vén phần tóc rối loạn của Lý Thanh sang bên, sau đó lại nhìn tiếp.

      biết khi nàng đưa tay lên lần thứ mấy, cánh tay nàng bị kéo lại. Lực kéo hơi yếu ớt, nhưng lại nắm tay Tiểu Xuân khá chặt.

      Tiểu Xuân đến gần mặt Lý Thanh, khẽ : “To con, huynh tỉnh rồi à?”

      Lý Thanh mơ màng nghe thấy giọng của Tiểu Xuân, bỗng nhiên vùng vẫy muốn đứng dậy, Tiểu Xuân vịn bả vai , khẽ : “Từ từ, đừng vội, huynh còn say đấy.” Lý Thanh ai oán kêu tiếng, Tiểu Xuân nghe thấy mà lòng mềm nhũn: “Sao hả, sao hả, uống chén rượu to như thế, huynh giỏi nhỉ.”

      Lý Thanh lầm bầm gì đó, giọng vừa vừa lộn xộn, Tiểu Xuân nghe . Lý Thanh ôm eo Tiểu Xuân, chôn mặt vào, Tiểu Xuân bị làm cho nhột, hơi né ra sau.

      “Hừm, làm gì đó, đừng có làm loạn.”

      Thân thể Lý Thanh dù trống rỗng nhưng sức lực vẫn hơn Tiểu Xuân nhiều, cánh tay cứ như vòng sắt, vững vàng vây Tiểu Xuân ở bên trong. May mà Tiểu Xuân cũng muốn tránh ra , nàng đổi tư thế thoải mái hơn, tay vuốt đầu Lý Thanh, vừa xoa vừa oán giận : “Huynh xem, sao huynh dễ bị lừa như thế, Hạ Hàm Chi ràng trêu chọc huynh, vậy mà huynh cũng uống ! Sao mà huynh thành quá vậy hả!”

      biết Lý Thanh nghe có hiểu , chỉ là đầu vẫn chôn chặt bên hông Tiểu Xuân, cổ họng phát ra vài tiếng động.

      Tiểu Xuân khom lưng, kề sát lỗ tai , khẽ : “Huynh nhớ kĩ, sau này được làm loạn như vậy, nghe thấy chưa?”

      Lý Thanh lầm bầm cả buổi trời, Tiểu Xuân vỗ đầu , mới buồn bực câu: “Nghe thấy rồi….”

      “Còn về Hạ Hàm Chi….” Tiểu Xuân liếc ra ngoài, phòng của Danh Phẩm Hiên rất lớn, phòng trong và phòng ngoài đều được tấm ngăn ngăn lại, Tiểu Xuân nhìn thấy góc áo trắng của Hạ Hàm Chi ở xa xa, đoán chừng y vẫn ngồi đó. Tiểu Xuân quay đầu, khẽ với Lý Thanh: “Gần đây biết y bị gì, cứ là lạ thế nào ấy….”

      Lý Thanh nhúc nhích, ngẩng đầu, mặc dù mắt bị che kín, nhưng Tiểu Xuân vẫn cảm thấy được nhìn mình.

      Lý Thanh trông hơi chật vật, kéo áo Tiểu Xuân, khẽ : “Ta phải làm thế nào…ta phải làm thế nào đây….”

      Tiểu Xuân nâng mặt Lý Thanh, nàng còn giúp lau mồ hôi.

      “Cái gì mà làm thế nào?”

      Lý Thanh nên lời: “Y, y….”

      Tiểu Xuân: “Y? Ý huynh là Hạ Hàm Chi?”

      Lý Thanh gật đầu.

      Tiểu Xuân vuốt tóc Lý Thanh, nàng quấn tóc Lý Thanh tay mình, quấn mấy vòng, quấn đến mức thể quấn được nữa, mới buông ra. Nàng , Lý Thanh cũng , ngửa đầu, há mồm, vẻ mặt hoang mang, dáng vẻ ngốc nghếch.

      Lần này, Tiểu Xuân suy nghĩ lâu, cuối cùng, nàng nhếch miệng, khẽ cười tiếng rồi :

      “Chưởng viện này của chúng ta, gần đây có vài tật xấu, có lẽ là vì đại hội luận kiếm….” Tiểu Xuân cúi đầu, xoa xoa đôi lông mày đen dày của Lý Thanh “Nhưng y chăm sóc chúng ta rất nhiều, y là người tốt.”

      “Cho nên thời gian này chúng ta cứ thuận theo y , y muốn làm gì làm đó.” Tiểu Xuân cười “Chờ tỷ thí xong, y còn tật xấu nữa chúng ta đòi nợ.”

      Lý Thanh nghe Tiểu Xuân : “Theo y….”

      “Ừ.” Tiểu Xuân vỗ vỗ vai Lý Thanh: “Y bắt nạt huynh đâu, chúng ta rộng lượng, nhường nhịn y chút.”

      Lý Thanh ngơ ngác nghe Tiểu Xuân , lúc sau, hiểu rồi gật đầu.

      “Được.”
      thư hồ thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 53




      Lại mấy ngày trôi qua, đoàn người Kiếm Các cuối cùng cũng đến Mẫn Kiếm sơn trang.

      Mẫn Kiếm sơn trang nằm ở vùng trung tâm của Trung Nguyên, hơi lệch về phía nam bên cạnh thành Du Thủy. Quy củ của Mẫn Kiếm sơn trang vô cùng nghiêm ngặt, ngoài ngày đại hội luận kiếm, những lúc khác, người ngoài được bước vào sơn trang, cho nên, những người tham dự đều chen lấn trong thành Du Thủy.

      Lúc bọn Tiểu Xuân vào thành, đến giờ cơm trưa, vốn định tìm quán cơm nào đó lấp đầy bụng sau đó tìm chỗ ở, ai ngờ cả thành người chật như nêm, phàm là những nơi có bán thức ăn đều toàn người là người, chen chúc ăn, đứng ăn, còn cả đám người ngồi bệt hẳn lên bậc thang để ăn.

      Tiểu Xuân chưa từng nhìn thấy nhiều người như thế, nàng hoảng hồn : “Có chuyện gì vậy, sao lắm người thế?”

      Mai Như và Tiểu Xuân đứng giữa đám người bị đẩy tới đẩy lui, đứng vững, Mai Như gào lên: “Làm sao ta biết được!”

      Tiểu Xuân cố sức ngẩng đầu, nhìn Hạ Hàm Chi : “Vào đó mua ăn?”

      Hạ Hàm Chi chỉ lo thân mình, cố chạm đến đám người xung quanh. Y phủi phủi quần áo, : “Ta ăn đâu, các người tự nhiên .” rồi y xoay người về phía góc đường. Tiểu Xuân nhìn bóng lưng y, cảm thấy kì quái, : “Y sao vậy, cơm cũng ăn à?”

      Mai Như thở hồng hộc mấy hơi, : “Ta, ta cũng muốn ăn nữa!”

      Tiểu Xuân: “….”

      Hạ Hàm Chi tới góc đường, y đứng tựa vào thân cây mọc trước bờ tường. Tiểu Xuân ở giữa đám người liếc nhìn sang, thấy bóng dáng Đại Tông sư đâu, những người còn lại cũng lạc nhau trong đám người đông đúc, chỉ thấy tụi Trần Bì cố vùng vẫy ở đằng sau.

      Quá nhiều người, Tiểu Xuân sợ Lý Thanh bị lạc, trực tiếp cột đai lưng của vào cổ tay mình, kéo suốt cả đường. Vì quá đông, thân thể cao lớn của Lý Thanh cũng bị người khác chú ý lắm.

      Chỉ là, Lý Thanh hổ là thanh kiếm, Tiểu Xuân thầm nghĩ, trong tình hình như thế này mà vẫn đứng thẳng như thế, trừ khi là Tiểu Xuân nhúc nhích, nếu , hệt như cắm rễ mặt đất, hề động đậy chút nào. Tiểu Xuân quay đầu nhìn Mai Như bị chen lấn giữa đám người đến đỏ bừng mặt, nàng cười hắc hắc, trong tiếng cười khó giấu được vẻ hả hê.

      “Ta này.” Tiểu Xuân vỗ vỗ Mai Như, khẽ : “Tỷ là kiếm, cũng là kiếm, sao lại kém nhiều như vậy hả.”

      Mai Như tức giận trừng nàng cái: “Đúng là con nhóc có kiến thức, nhớ năm đó chị đây gặp phải thiên vận, còn mạnh hơn thanh kiếm thối này biết bao nhiêu lần đâu.” Nàng cười khinh bỉ: “Đúng là đồ ngốc, dễ bị dụ.”

      Tiểu Xuân: “….”

      Khi Tiểu Xuân muốn đấu võ mồm với Mai Như tiếp, lồng bánh bao được bưng ra.

      Mùi thịt tản ra, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      Tiểu nhị bưng bánh bao ra ngoài, đặt lên quầy hàng được dựng tạm của quán cơm.

      “Bánh bao bánh bao, bánh bao mới ra lò đây…!!”

      Y còn chưa hét xong, đám người từ đằng sau tràn vào, Tiểu Xuân lập tức lảo đảo, động tác Lý Thanh vô cùng nhanh, kéo cánh tay Tiểu Xuân, vững vàng đỡ lấy nàng. Tiểu Xuân kéo Lý Thanh chen về phía trước: “Mau mau! Chậm chân hết!” Tiểu Xuân vén tay áo, cố sức chen lên.

      Có điều Tiểu Xuân quả là có lợi thế hơn những người khác. Nhờ Lý Thanh vẫn luôn đứng vững bên người Tiểu Xuân, dáng người cao to đứng giữa đám người, giống như tường đồng vách sắt, giúp Tiểu Xuân loại được ít người.

      Tiểu Xuân cứ như bán mạng mua được mấy túi bánh bao, đợi nàng liều chết chui ra ngoài, bánh bao đều biến thành bánh dẹp rồi.

      Tiểu Xuân cầm mấy cái bánh bao ra, những người khác đều sớm chen ra ngoài. Mai Như đầu tóc rối bù ngồi dưới tán cây sửa sang lại. Ngoài Tiểu Xuân, Trần Bì cũng mua được mấy cái bánh bao, y và Tiểu Xuân gom mấy cái bánh bao lại, Tiểu Xuân chọn mấy cái còn nguyên vẹn, đưa qua cho Đại Tông sư.

      Đại Tông sư ngồi dưới chân tường, trợn tròn mắt nhìn cái bánh bao đưa đến trước mặt mình. Tiểu Xuân cung kính đưa bánh bao cho lão, “Sư phụ, quá đông người, chúng con đưa tới mấy cái bánh bao, người dùng trước .”

      Đại Tông sư cười ha ha cầm bánh bao: “ sao sao, bánh bao ngon, bánh bao ngon.”

      Bên kia, Trần Bì phân chia bánh bao cho mấy đệ tử khác. Tiểu Xuân quay lại lấy mấy cái, đưa cho Vệ Thanh Phong.

      “Đại sư huynh, ăn bánh bao .”

      Vệ Thanh Phong buộc ngựa lại, y quay đầu, thấy Tiểu Xuân cầm bánh bao trong tay, vui vẻ cười tiếng, : “Muội ăn , ta đói bụng.”
      Tiểu Xuân: “ trưa rồi, sao huynh lại đói bụng chứ?”

      “Người ta bản lĩnh thâm hậu, mới như thế là gì, kiểu này chắc tới hai canh giờ cũng kêu đói đâu.”

      “….” Tiểu Xuân quay sang, nhìn Mai Như đứng dưới tàng cây mỉa. Tiểu Xuân với nàng: “Ban nãy ta mới đưa sang cho Đại Tông sư, Đại Tông sư cũng ăn mà.”

      Mai Như thổi thổi tay, “Tuổi càng lớn càng tham thôi.”

      Tiểu Xuân đá nàng, hạ giọng : “Tỷ thôi, lỡ sư phụ nghe thấy sao!”

      Mai Như trợn trắng mắt, tựa lên thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Vệ Thanh Phong nhìn Tiểu Xuân, cười nhạt : “ cần để ý, muội ăn trước .”

      Tiểu Xuân còn cách nào đành mang bánh bao trở về. Lúc trở về, nàng liếc thấy Hạ Hàm Chi đứng cách đó khá xa, y nhắm mắt, lười nhác dựa vào tường, vẻ mặt hề có biểu cảm. Tiểu Xuân do dự chút, rốt cuộc đến,

      Nàng đến trước mặt Hạ Hàm Chi, : “Hạ Hàm Chi, huynh có đói bụng , ta mới mua được bánh bao này.”

      lúc lâu sau Hạ Hàm Chi mới mở mắt, y từ cao nhìn xuống Tiểu Xuân, sau đó nhắm mắt lại.

      “….” Tiểu Xuân hít sâu, lại : “ đường đến trưa, hay là ăn chút gì . Thành Du Thủy nhiều người như thế, đêm nay chúng ta muốn tìm chỗ ở cũng khó khăn, nếu ăn rất mệt mỏi.”

      Hạ Hàm Chi từ từ mở miệng : “Đổi mấy cái khác lại đây.”

      Tiểu Xuân: “?”

      Hạ Hàm Chi nhìn Tiểu Xuân : “Ta đổi mấy cái khác lại đây.”

      Tiểu Xuân nhìn mấy cái bánh bao, lại nhìn Hạ Hàm Chi, tỏ vẻ kì quái : “Sao lại đổi? Mấy cái này là mấy cái nguyên vẹn hiếm hoi rồi, mấy cái còn lại đều dẹp nát hết cả.”

      Hạ Hàm Chi: “Nát rồi làm sao ăn.”

      Tiểu Xuân cười cười : “Bọn ta sao, ta ăn nát cũng được.” Nàng rồi, lại thêm câu: “Chỉ cần bên trong có thịt là được rồi.”

      Tiểu Xuân vốn đùa, ai ngờ sắc mặt Hạ Hàm Chi lại càng kém, y khẽ câu: “Đổi lại, nếu ta ăn.” Sau đó liền nhắm mắt, thêm gì nữa.

      Tiểu Xuân thầm oán câu “khó hiểu ”, sau đó đổi mấy cái bánh bao cho y.

      “Này, bây giờ được chưa?”

      Hạ Hàm Chi nhiều, nhận mấy cái bánh bao. Tiểu Xuân thể tưởng tượng nổi nhìn y, : “ là kì quái, trước đây lúc nào cũng muốn thứ tốt nhất, hôm nay lại như trúng tà chịu lấy.” Hạ Hàm Chi trợn mắt nhìn nàng, Tiểu Xuân rụt rụt cổ.

      Nàng cầm hai cái bánh bao, tìm được Lý Thanh.

      Lý Thanh ban nãy được Tiểu Xuân đỡ xuống ngồi ở góc, lúc Tiểu Xuân đến chỗ , nghiêm chỉnh ngồi xổm đất.

      Tiểu Xuân đột nhiên có ý muốn trêu đùa , nàng rón rén đến. Bởi vì có rất nhiều người, đường tiếng người ồn ào, che giấu tiếng bước chân của nàng. Tiểu Xuân đến trước mặt Lý Thanh, nàng cầm bánh bao đặt trước mũi Lý Thanh.

      Lý Thanh có phản ứng.

      Tiểu Xuân lắc lắc tay, lại đưa lại gần mũi Lý Thanh.

      Lý Thanh vẫn có phản ứng.

      Tiểu Xuân cau mày, mắt nàng liếc nhìn bánh bao, sau đó thổi cái lên cái mũi cao thẳng của Lý Thanh.

      Lý Thanh rốt cuộc cũng có phản ứng, hơi run run, sau đó hắt xì cái. Ngay lập tức, Tiểu Xuân cảm thấy mấy thứ như nước mũi nước miếng phun đầy tay nàng.

      “…..”

      Tiểu Xuân cảm thấy dạo gần đây nàng làm gì cũng thuận lợi.

      Nàng ngây người ném bánh bao trong tay, chùi tay, lấy ra cái bánh bao khác, ngồi xổm đất mà gặm.

      Lý Thanh cảm nhận được hơi thở của Tiểu Xuân, vươn tay, vừa lúc chạm phải bắp đùi của Tiểu Xuân. Mặt mũi Tiểu Xuân tối sầm, nàng vỗ bẹp cái lên tay Lý Thanh.

      “Đàng hoàng chút !”

      Lý Thanh buồn buồn kêu ùng ục, cúi đầu ngồi cạnh Tiểu Xuân. Tiểu Xuân cắn bánh bao, vừa ăn vừa cảm thán: “ hổ là thành lớn đệ nhất của Trung Nguyên, cái gì cũng tốt, bánh bao cũng thơm hơn so với chỗ chúng ta.”

      Lý Thanh trả lời, chỉ cúi đầu.

      Tiểu Xuân rốt cuộc cảm thấy tâm trạng Lý Thanh có vẻ tốt, nàng để bánh bao xuống, chùi chùi tay lên quần áo, quay sang ngồi xổm đối diện với Lý Thanh.

      “To Con?”

      Lý Thanh: “Ùng ục….”

      Tiểu Xuân giơ tay, sờ sờ đầu .

      “Sao vậy, mấy hôm nay trông huynh tươi tỉnh chút nào.”
      Lý Thanh lắc đầu, Tiểu Xuân suy nghĩ lúc, lại : “Lẽ nào ra ngoài lâu nên nhớ nhà?”

      Lý Thanh khẽ : “ phải….”

      Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh cả buổi trời, cảm thấy có mấy chuyện mà chính nàng cũng giải thích được. Gần đây nàng vẫn thường hay nằm mơ, trong mơ tối đen, nàng cứ như đám mây, chen chúc cùng vô số đám mây khác trôi lơ lửng ở phía chân trời, trận gió thổi qua, thổi tất cả đến nơi khác.

      Giấc mơ này có hồi kết, nó cứ lặp lặp lại, mãi đến khi Tiểu Xuân tỉnh giấc.

      Giấc mơ này khiến Tiểu Xuân cảm thấy rất nặng nề, cảm giác nặng nề lạnh lẽo.

      Giống như nàng từng với Hạ Hàm Chi… “Có số việc, ta , có nghĩa là ta cảm giác được.”

      Tiểu Xuân chồm người, khẽ ôm lấy Lý Thanh, mặt Lý Thanh vùi sâu vào ngực nàng, nàng cảm thấy vô cùng yếu ớt.

      số việc làm cho nàng cảm thấy bất an, nhưng nàng có cách nào cả. Nàng chỉ hi vọng đó là do nàng quá lo mà thôi.

      Ăn xong, họ bắt đầu tìm chỗ ở.

      Thành Du Thủy sớm kín người, ngoài đường có thể dễ dàng nhìn thấy mấy vị giang hồ nghỉ đêm ngay bên ngoài. Bọn người Tiểu Xuân chạy qua vài con đường nhưng có nhà trọ nào còn trống.

      “Làm sao đây….” Tiểu Xuân đứng bên đường, vẻ mặt u sầu hỏi Mai Như. Mai Như vuốt vuốt vai, vẻ mặt bình thản : “Làm sao là làm sao, ngay cả thanh lâu cũng có chỗ mà ở, còn có thể làm sao nữa. Hỏi ta ta nghĩ chúng ta cứ vào núi tùy tiện ngủ đêm, phí giờ tìm chỗ làm gì.”

      Tiểu Xuân liếc nhìn Vệ Thanh Phong. Kể từ khi rời khỏi Danh Phẩm Hiên, Hạ Hàm Chi cứ như là cái bánh bao nhân khô quắt, có tí tinh thần nào, mọi chuyện đều do Vệ Thanh Phong sắp xếp, cho dù có ở khách sạn rách nát đến đâu, y cũng lên tiếng.

      Vệ Thanh Phong hiển nhiên cũng hiểu họ thể tìm được chỗ để đặt chân trong thành Du Thủy, y với mọi người: “Hôm nay chúng ta phải vào núi nghỉ đêm rồi.”
      Trần Bì ở bên cạnh : “Đại sư huynh, chúng ta mau , kẻo cửa thành đóng mất.”

      Vệ Thanh Phong gật gật đầu, vô tình y nhìn về phía Tiểu Xuân, sau đó lại nhanh chóng dời mắt .

      “….” Tiểu Xuân kéo Lý Thanh, về phía cửa thành. Nàng vừa vừa khẽ với Lý Thanh: “To Con, tối nay chúng ta vào núi ở. Vài hôm trước chúng ta cũng ở trong núi mà, sao cả.” Nàng mấy câu quan trọng như thế, nàng cần Lý Thanh phải trò chuyện với nàng. Chính nàng cũng cảm thấy kì lạ, trước đây khi Lý Thanh tiếng nào, nàng với mấy câu lập tức cảm thấy vui, nhưng bây giờ Lý Thanh càng ít, Tiểu Xuân lại vẫn để mặc yên lặng.

      Đến khu rừng núi, người cũng ít hơn bao nhiêu.

      Tiểu Xuân khá là khiếp sợ khi nhìn thấy người phủ đầy sườn núi.

      “Sao có thể chứ?!”

      Mai Như cười ha ha, : “Đại hội luận kiếm của Mẫn Kiếm sơn trang mỗi năm lần, vô cùng hiếm thấy, bao nhiêu môn phái giang hồ đều muốn đến xem náo nhiệt, đông người có gì mà bình thường?”

      Tiểu Xuân liếc xung quanh, sau đó nổi giận : “ phải bảo là ‘đại hội luận kiếm’ sao! Đám bên kia khiêng theo mấy cây thương kia để làm gì hả !?”

      Mai Như ngáp cái, : “Đừng câu nệ như vậy, mặc dù chỉ kẻ dùng kiếm mới có thể so tài, nhưng cấm những người đến tham gia náo nhiệt mà. Đại hội luận kiếm là việc trọng đại của võ lâm, đến phải là người giang hồ rồi.”
      Tiểu Xuân khẽ : “Gì mà việc trọng đại của võ lâm chứ, Kiếm Các mấy năm nay cũng có tham gia đâu.”

      Mai Như liếc nàng cái, : “Đừng tưởng cứ là ta nghe được, hừm.” Nàng thuận theo lời của Tiểu Xuân: “Được rồi, Kiếm Các xuất trần thoát tục, khinh thường tham dự mấy chuyện phàm tục này.”
      Tiểu Xuân nhăn mặt : “Ý tỷ là Kiếm Các bây giờ trở nên phàm tục rồi à?”
      “….” Mai Như nghẹn lúc, nàng giơ tay túm lấy cằm Tiểu Xuân, khẽ lắc lắc, : “Chậc chậc, sao trước đây ta lại phát muội mồm miệng lẻo mép như vậy hả?”

      Tiểu Xuân cười hắc hắc, kéo nàng về phía vắng người.

      Bởi vì có quá nhiều người, mà ngọn núi cạnh Mẫn Kiếm sơn trang này cũng lớn như núi Bạc Mang, chỉ là tòa núi mà thôi, cho nên cũng rất khó để tìm được đất trống.

      Cuối cùng cũng có người nhận ra Vệ Thanh Phong. Người nọ đến ôm quyền, với Vệ Thanh Phong: “Vị tráng sĩ này, ta thấy bội kiếm của ngươi giống Đoạn Đào, chẳng lẽ ngươi là đại đệ tử của Kiếm Các – thiếu hiệp Vệ Thanh Phong sao?”

      Vệ Thanh Phong đáp lễ : “ dám nhận.”
      “Quả nhiên là Vệ thiếu hiệp.” Người nọ trung niên, có râu mép, người mặc quần áo tập võ, bên hông có đôi đoản kiếm màu xanh, vóc dáng người này cao nhưng lại vô cùng khỏe mạnh.

      ngờ năm nay Kiếm Các cũng đến tham gia đại hội luận kiếm, nhiều năm qua Kiếm Các tham dự các hoạt động của giang hồ, lần này tham dự, e là rồng ra biển, có chuẩn bị mà đến.”

      Vệ Thanh Phong lắc đầu : “Tiền bối quá khen, Kiếm Các chỉ là đến để học hỏi mà thôi.”

      “Mọi người vào rừng làm gì?”
      Vệ Thanh Phong: “Là như vầy, chúng ta lần đầu tiên đến tham dự đại hội luận kiếm, biết có nhiều người như thế, trong thành hết chỗ nên muốn vào núi để qua đêm, ngờ….”

      “Ha ha.” Người nọ cười sảng khoái “ ngờ núi cũng nhiều người như thế!”

      Vệ Thanh Phong thiện ý cười tiếng, người nọ vẫy tay, với Vệ Thanh Phong: “Vệ thiếu hiệp, bọn ta đến sớm, may mắn chiếm được khoảng đất trống, nếu ngươi chê, mời qua đây nghỉ đêm.”

      Vệ Thanh Phong ôm quyền, hành lễ với người nọ: “Vậy xin đa tạ.”

      Người nọ cười ha ha dẫn đường, y dẫn mọi người đến cạnh thác nước, vị trí nơi này rất tốt, phạm vi rộng rãi, có thể nhìn thấy góc Mẫn Kiếm sơn trang ở xa xa. Vệ Thanh Phong sau khi cám ơn sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi.

      Tiểu Xuân nhìn Vệ Thanh Phong, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, nàng đứng lên đến đằng sau Vệ Thanh Phong. Vệ Thanh Phong là ai chứ, Tiểu Xuân sao có thể che giấu, khi Tiểu Xuân còn cách y khoảng hai ba bước, Vệ Thanh Phong quay người.

      “?” Vệ Thanh Phong thấy người đến là Tiểu Xuân, dừng chút, khẽ hỏi: “Sao vậy?”

      Tiểu Xuân khẽ cười tiếng, với y: “Đại sư huynh, huynh , người ban nãy, huynh có quen ?”

      Mặt Vệ Thanh Phong cứng đờ, nên lời.

      Tiểu Xuân khẽ vỗ đùi cái, : “Muội thấy huynh đúng là nhận ra người ta, vậy mà vẫn có thể khiến ông ấy chia địa bàn cho chúng ta, huynh đúng là…” Tiểu Xuân rồi, tặng y ngón tay cái.

      Vệ Thanh Phong bị nàng chọc cười, y vỗ lên đầu Tiểu Xuân, : “Muội đúng là cái gì cũng biết nhỉ?”

      Tiểu Xuân tự hào: “Tất nhiên rồi.”
      Vệ Thanh Phong vén lại mấy sợi tóc của Tiểu Xuân, mắt của y khẽ nhìn Tiểu Xuân, giọng : “Cũng hẳn….”

      Tiểu Xuân: “?”

      Vệ Thanh Phong: “Đâu phải cái gì muội cũng có thể biết đâu chứ….”

      Tiểu Xuân: “Gì cơ?”

      Vệ Thanh Phong lắc đầu, : “Ta múc nước, mọi người ăn vài thứ .”

      Tiểu Xuân ồ tiếng, Vệ Thanh Phong xoay người . Tiểu Xuân trở lại bên người Lý Thanh, Mai Như cũng ngồi đó, nàng với Tiểu Xuân: “Muội có thể cho đại sư huynh của chúng ta biết, người ban nãy là Chưởng môn của Phù Kiếm Cư, tên Lưu Xung, ông ấy từng gặp Vệ Thanh Phong lần.”
      Tiểu Xuân: “Sao tỷ biết?”

      Mai Như đáp, tiếp: “Chỉ là ta cảm thấy muội có như thế y cũng nhớ ra, muội có thể cho y biết, hai người họ từng gặp nhau vào sáu năm trước, vậy chắc y nhớ.”
      Tiểu Xuân: “….”

      Mai Như xong, xoay người, ngủ.

      Đệ tử của Phù Kiếm Cư đốt đống lửa ở giữa, lúc Tiểu Xuân quay đầu vừa lúc nhìn thấy Lý Thanh nhìn về phía đống lửa kia, ánh sáng chiếu lên mặt , Tiểu Xuân qua, ngồi xuống cạnh Lý Thanh.

      Lúc họ ngồi cùng nhau, Tiểu Xuân mới có thể nhìn mặt Lý Thanh, mặt của dù dưới ánh lửa nhưng trông vẫn có vẻ cứng ngắc lạnh như băng.

      Tiểu Xuân ngồi lúc hơi mệt, nàng từ từ nhắm mắt lại, thân thể tự chủ được tựa vào người Lý Thanh. Lý Thanh giật mình, chờ cho Tiểu Xuân ngủ say, mới ôm nàng vào lòng, Tiểu Xuân ngủ say thoải mái xoay người.

      Mỗi lần ngủ ở trong núi, Tiểu Xuân đều ngủ như vậy, nàng vô cùng quen thuộc với vòng tay và hơi thở của .

      tay Lý Thanh đặt sau cổ Tiểu Xuân, miệng thầm đọc cái gì đó, bàn tay cũng xoa cách có lực.

      Tiểu Xuân lại nằm mơ thấy giấc mơ kia, nàng lại hóa thành đám mây, chen chúc với vô số những đám mây khác, bị vây trong luồng khí đen tối, nàng cảm giác được xung quanh lạnh như băng, nhưng nàng sợ. Giấc mơ này nàng mơ thấy nhiều lần, nàng quen dần.

      lạnh như băng này, càng ngày càng yếu .

      Đêm ấy, khi Tiểu Xuân tỉnh lại, trước mắt vô cùng mông lung. Mọi người xung quanh đều nghỉ ngơi, Tiểu Xuân muốn nhắm mắt lại tiếp. Khi nàng định nhắm mắt, nàng nhìn thấy hai bóng người đứng cách đó xa, nhìn về phía Mẫn Kiếm sơn trang.

      Thân hình của hai người kia trong đêm đen tạo thành hai bóng hình thon dài cân xứng, họ đều nhìn về phía Mẫn Kiếm sơn trang.

      Núi yên tĩnh, người cũng yên tĩnh, cả đất trời đều yên tĩnh.

      Trong mông lung, Tiểu Xuân nhìn về phía hai bóng người kia.

      Nàng cảm thấy họ gì đó, nhưng dù nàng có nghe thấy, nàng cũng chẳng hiểu.

      Tiểu Xuân nhận ra, đó là Mai Như và Hạ Hàm Chi.
      thư hồ thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 54



      Tiểu Xuân chưa kịp nghĩ gì cơn buồn ngủ lại ập đến, nàng nhắm hai mắt lại.

      Dù sao cũng là người tập võ, hôm sau, mọi người tỉnh dậy rất sớm. Còn ngày nữa mới đến đại hội luận kiếm, hết hôm nay, họ có thể đến đó rồi.

      Tiểu Xuân mở mắt, cảm thấy xung quanh rất mát mẻ, nàng chui khỏi lòng Lý Thanh, dang tay dang chân, hít sâu mấy lần. Gió núi mát lạnh và sảng khoái tràn vào phổi, cứ như tẩy rửa hết mọi thứ, khiến người ta tỉnh táo hẳn.

      Tiểu Xuân thu tay chân lại, nàng quay đầu thấy Lý Thanh tựa đầu vào thân cây khô.

      “Huynh ngủ thiếp à?” Tiểu Xuân câu, ngồi xổm xuống cạnh Lý Thanh. Đầu Lý Thanh cúi rất thấp, Tiểu Xuân nhìn mặt . Tiểu Xuân cảm thấy Lý Thanh hơi kì lạ, nàng rất ít khi nhìn thấy ngủ, hiếm thấy hơn nữa là nàng tỉnh mà vẫn có phản ứng gì.

      Tiểu Xuân sờ sờ đầu , : “To Con, huynh sao vậy?”

      Khi Tiểu Xuân vuốt đầu , Lý Thanh bỗng nhiên chậm rãi giơ tay lên, cầm lấy tay Tiểu Xuân. Tiểu Xuân kinh ngạc ồ tiếng, sau đó cười: “Ơ, hóa ra có ngủ à, đùa ta phải ?”

      Đầu Lý Thanh vẫn nhúc nhích, đầu vẫn ngẩng lên, tay cũng để xuống.

      Tiểu Xuân thử rút tay lại, nhưng Lý Thanh vẫn buông tay ra.

      “Huynh….”

      Khi Tiểu Xuân định mở miệng hỏi , Lý Thanh thả tay ra. ngẩng đầu, tựa đầu vào thân cây khô, kéo tay Tiểu Xuân đặt lên bụng mình.

      Tiểu Xuân thuận theo, vỗ hai cái, : “Cứng .”

      biết có phải ảo giác của Tiểu Xuân , nàng dường như nghe thấy Lý Thanh cười khẽ tiếng. Tiếng cười rất , rất ngắn, nhưng vừa lọt vào tai Tiểu Xuân, lại khiến lòng nàng mềm nhũn. Tiểu Xuân giương mắt nhìn , mặt Lý Thanh hề có biểu cảm gì.

      Tiểu Xuân ngồi vào cạnh , tựa vào người .

      “To Con, huynh có biết đối diện chúng ta là gì ?”

      Lý Thanh khẽ lắc đầu.

      Tiểu Xuân : “Đối diện là Mẫn Kiếm sơn trang, chúng ta đến nơi rồi.” Nàng khẽ “Ngày mai chính là đại hội luận kiếm, chờ sau khi tỷ thí xong, đợi Kiếm Các giành được hạng nhất, chúng ta về nhà.”

      Lý Thanh kêu ùng ục tiếng, Tiểu Xuân cười : “Sao hả, muốn về rồi à?”

      Lý Thanh nắm tay Tiểu Xuân, gì. Nơi này tuy thể so với núi Bạc Mang nhưng vẫn mang ý vị yên tĩnh của núi rừng, lúc sáng sớm, mặt trời vẫn chưa lên hết, xung quanh vẫn được bao phủ bởi màu xanh nhạt. Tiểu Xuân nghiêng đầu nhìn Lý Thanh, cảm thấy gương mặt chìm trong lớp sương mù, trông hơi tái nhợt.

      Giọng Tiểu Xuân khỏi hơn, nàng nghiêng người, dùng cánh tay khác vén tóc bên tai Lý Thanh, thầm : “ ngờ mới ra ngoài mấy hôm mà huynh thành như vậy rồi, đúng là khá lên nổi mà.” Tiểu Xuân vừa vừa nghĩ, có lẽ cũng thể hoàn toàn trách , Mai Như kiếm khí muốn thành hình cần thời gian rất dài, Lý Thanh ở núi Bạc Mang lâu như thế, chắc chắn có tình cảm rất sâu đậm. Tiểu Xuân khẽ : “Huynh đừng vội, chúng ta nhanh chóng trở về… rất nhanh thôi.”

      “Tiểu Xuân.” Mai Như tới từ phía sau, đứng trước mặt Tiểu Xuân. Lý Thanh nhúc nhích, Tiểu Xuân giương mắt : “Sao vậy, cần nhóm lửa à?”

      Mai Như lắc đầu, nàng cúi người xuống, thần thần bí bí : “Muội thu dọn , chúng ta chuẩn bị lên núi.”

      “?” Tiểu Xuân tỏ vẻ kì quái nhìn Mai Như: “Lên núi? Đại hội luận kiếm dời sớm hơn rồi à?”

      Mai Như: “ phải.”

      Tiểu Xuân: “Nhưng Mẫn Kiếm sơn trang cho lên mà, hôm qua tỷ nghe đại sư huynh à?”
      “Muội cứ nghe lời tỷ tỷ là được.” Mai Như “Chưởng viện kia của chúng ta lên núi từ đêm qua rồi, y từng là đệ tử của Mẫn Kiếm sơn trang, có chút giao tình nên chúng ta được vào trang nghỉ ngơi trước.”

      Đêm qua?

      Tiểu Xuân nhớ lại lúc nàng tỉnh lại vào giữa đêm hôm qua, lúc đó nàng thấy Mai Như và Hạ Hàm Chi đứng bên bờ sông.

      Tiểu Xuân mãi mà chưa trả lời, Mai Như chớp chớp mắt, nhìn nàng.

      “Tiểu Xuân?”

      “À, ờ.” Tiểu Xuân bừng tỉnh, vội : “Được, ta thu dọn ngay.”
      Mai Như cười cười, xoay người đến bờ sông múc nước.

      Tiểu Xuân tỏ vẻ kì quái gãi gãi mặt: “Chẳng lẽ là ta nằm mơ?”

      Lý Thanh vẫn ngồi yên bên cạnh, hề nhúc nhích chút nào.

      Tiểu Xuân cũng nghĩ nhiều nữa, nàng đứng lên, thu dọn xong xuôi, kêu Lý Thanh: “ nào.”

      Lý Thanh vẫn nhúc nhích.

      Tiểu Xuân gọi thêm mấy tiếng, cũng phản ứng gì. Tiểu Xuân để túi đồ xuống, đến chỗ Lý Thanh. Nàng do dự chút, khẽ gọi: “A Thanh?”

      Lý Thanh khẽ giật mình.

      Tiểu Xuân: “Huynh nghe Mai Như rồi đó, chúng ta thôi.”

      Lý Thanh mơ hồ cử động thân thể, Tiểu Xuân đưa tay đỡ giúp đứng lên, nàng cảm thấy Lý Thanh rất nặng.

      Lý Thanh dĩ nhiên là nặng, nếu Tiểu Xuân sao lại gọi là tên To Con này nọ. Thế nhưng, bình thường Tiểu Xuân rất ít khi cảm thấy Lý Thanh nặng, bởi vì bao giờ để nàng cố sức, nhưng lần này, Tiểu Xuân cảm thấy Lý Thanh có thể đứng lên hoàn toàn là dựa vào sức lực của nàng.

      Sau khi Lý Thanh đứng lên, thân thể hơi loạng choạng, Tiểu Xuân ôm cánh tay của , cố sức để đứng vững,

      “Huynh làm sao vậy….” Tiểu Xuân nhịn được lo lắng, : “Lý Thanh, huynh làm sao vậy?”

      Lý Thanh lắc đầu, khẽ : “Ta sao.”

      Lúc này Mai Như cũng thu dọn xong, nàng đến, : “Chúng ta thôi, ta gọi tên lắp kia.”

      Tiểu Xuân vội kéo cánh tay Mai Như, : “Mai Như, tỷ xem cho lúc .”

      Mai Như quay đầu: “Hả?”

      Tiểu Xuân kéo Lý Thanh, : “Trông Lý Thanh lạ lắm, , sao vậy?”

      Mai Như liếc Lý Thanh từ xuống dưới, thản nhiên : “ sao cả.”
      Tiểu Xuân: “Thế nhưng…”

      sao.” Mai Như xen ngang lời Tiểu Xuân “Cách xa núi Bạc Mang quá nên có thể thể thích ứng ngay, mấy hôm nữa là tốt thôi.”

      Tiểu Xuân: “ là vì xa ư? Ban nãy ta cũng nghĩ có phải là do nhớ nhà hay .”

      “Nhớ nhà?” Mai Như liếc mắt nhìn Tiểu Xuân, ánh mắt hơi kì quái. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Tiểu Xuân, nhìn về phía xa xa “Nhớ nhà….” Mai Như lẩm bẩm “ sai, nhớ nhà đấy thôi…”

      Mai Như rồi bỏ , Tiểu Xuân an ủi Lý Thanh, : “Quả nhiên là để ta đoán trúng rồi. Huynh nhịn chút nhé, ta rồi, chúng ta nhanh chóng trở về thôi.”

      Bữa sáng chưa ăn nhưng cả đoàn người Kiếm Các muốn . May mà từ đây đến Mẫn Kiếm sơn trang cũng quá xa, cũng khác quãng đường lên Thanh Đào viện của Kiếm Các bao nhiêu, nên họ cứ leo khoảng hai canh giờ bọn Tiểu Xuân lên đến cửa vào núi.

      Địa thế Mẫn Kiếm sơn trang bình thường, bố cục lại vô cùng phức tạp, từ cửa núi lên, ba bước lại có bức tường, năm bước lại gặp cái cửa sổ, Tiểu Xuân bị làm cho chóng cả mặt.

      “Nơi này sao mà lắm đường rẽ thế?”

      Tiểu Xuân nhịn được vậy, sơn trang lớn như thế mà bóng người là sao?” Họ cả buổi trời, đệ tử cũng thấy.

      Mai Như đặt ngón tay lên miệng, khẽ thở dài, : “Muội còn kêu nữa có người đến đó.”

      Tiểu Xuân bặm môi, Mai Như vui vẻ, : “Chờ đến phòng khác, muội muốn thế nào cũng được.”

      Tiểu Xuân khẽ : “Hạ Hàm Chi đâu?” Vào cửa, đoạn đường rồi mà vẫn là do Mai Như dẫn đường.

      Mai Như: “Có lẽ y trước để ôn chuyện với đồng môn thôi.”
      Tiểu Xuân: “Sao tỷ biết đường ở chỗ này vậy hả?”

      Mai Như cười với nàng cái, : “Muội quên tỷ tỷ là ai rồi à? Mấy thứ bản lĩnh nhoi nay mà ta cũng phải với muội à?”

      “….” Tiểu Xuân bĩu môi, bên cạnh Lý Thanh, cẩn thận đỡ tay Lý Thanh về trước.

      cả buổi trời, Mai Như rốt cuộc dẫn cả đám vào trong cái sân.

      Căn viện nằm ở phía bên trái của sơn trang, yên lặng vô cùng, sân được lát bằng đá xanh, được quét dọn sạch . Bên kia sân có căn phòng, phía bắc có gian phòng hai tầng, lầu các được điêu khắc tỉ mỉ, tinh xảo nhã nhặn. Trong sân có cây tùng lớn màu đen, cành tùng được uốn tỉ mỉ, giống như thường được miêu tả trong văn chương. Bên cạnh cây có cái đình, trong đình có tấm biển, có ghi “Lạc Hạ Nhất Bút”*

      (*Lạc Hạ Nhất Bút: Tạm dịch là nét bút từ trời cao)

      Tiểu Xuân nhìn, khẽ : “‘Lạc Hạ Nhất Bút’ là cái gì?”

      “Là để chỉ cây tùng này.” Khi mọi người còn nghi ngờ, từ chỗ khác trong sân có hai vào, người đầu mặc quần áo màu hồng, nụ cười chân thành, đến trước mặt mọi người, hành lễ, : “Đây là cây tùng đen, sống gần hai trăm năm rồi, lớn tuổi hơn cả sơn trang. Lão trang chủ từng nhìn thấy cây tùng đen này vào ngày tuyết rơi, cảm thấy cây tùng này trông như nét bút dang dở từ trời cao viết xuống, lão trang chủ lập tức có hứng thú, cho đặt tấm biển này ở đây.”

      Mọi người Kiếm Các đều ồ lên.

      “….” Nàng kia vừa hành lễ, : “Tiểu nữ là Tĩnh Sương, đây là Tĩnh Hà, là tỳ nữ ở ngoài trang, được phụng mệnh để đến hầu hạ các vị khách quý của Kiếm Các.”

      Trong lòng Tiểu Xuân hơi yếu ớt, nhìn hai “tỳ nữ” này, lúc này nàng mới tin lời Mai Như người làm việc khổ sai ở Mẫn Kiếm sơn trang cũng được mặc áo tơ lụa nữa là.


      Vệ Thanh Phong đến mấy câu với các nàng, trước hết họ sắp xếp để lão Tông sư vào gian phòng, Trần Bì và Trương Trị hầu hạ lão Tông sư về phòng nghỉ ngơi, còn lại gian phòng bên trái, gian phòng bên phải, Vệ Thanh Phong để cho Tiểu Xuân chọn, Tiểu Xuân cười hắc hắc hai tiếng, : “Hay là chờ Hạ Hàm Chi về rồi , để y chọn trước.”

      Mai Như ngáp cái, : “Bỏ , tỷ tỷ mệt mỏi rồi, chúng ta chọn trước .” Nàng nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, cuối cùng với Vệ Thanh Phong: “Bọn ta ở bên trái, To Con và Hạ Hàm Chi ở bên phải.

      Vệ Thanh Phong nhìn Mai Như, yên lặng lúc. Mai Như quay đầu nhìn y. Tiểu Xuân nắm tay Lý Thanh, do dự : “Mai Như, Lý Thanh gần đây…” Nàng dừng chút, lại : “Hay là để ở cùng phòng với chúng ta ….”

      Mai Như: “Ồ?”

      Tiểu Xuân cười làm lành với Mai Như: “Tỷ nhẫn nại chút, chỉ hai ngày là được rồi, gần đây khó chịu, Hạ Hàm Chi cũng khó chịu, thể để hai người họ ở gần nhau được.”

      Mai Như: “….” Nàng phụt cười, : “Tùy muội , muội để ý ta có gì mà để ý chứ.”

      Tiểu Xuân đa tạ, sau đó dẫn Lý Thanh về phòng.

      Đằng sau, vẫn còn bốn người đứng trong sân, Vệ Thanh Phong, Mai Như, và hai tỳ nữ của Mẫn Kiếm sơn trang.

      Vệ Thanh Phong nhìn Mai Như, mặt chẳng có biểu cảm gì: “Hạ Hàm Chi đâu?”

      Mai Như khẩy khẩy móng tay mình, : “Y đâu huynh hỏi ta làm chi?”

      Vệ Thanh Phong giương mắt nhìn hai tỳ nữ cái, vẻ mặt hai tỳ nữ vẫn mang ý cười khẽ.

      Vệ Thanh Phong thản nhiên : “Thiếu trang chủ các người đâu hả?”
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :